Bình luận về Hồ Chí Minh và Đảng Cộng Sản Việt Nam

Bình luận về Hồ Chí Minh và Đảng Cộng Sản Việt Nam

Thursday 14 June 2012

22 * VÊ HỒ TUẤN HÙNG * HỒ GƯƠM, THỢ HỒ


Phản biện quan điểm của Bùi Tín

 về Hồ Chí Minh (I)

Hồ Gươm
 

Hội chứng “bé Bống” hay phản biện quan điểm của Bùi Tín về Hồ Chí Minh
“Con nhớ Bác Hồ quá!” (1) là một câu chuyện bi hài có thật hay không tôi không biết nhưng đó là một câu chuyện gây cho tôi có nhiều suy nghĩ về tình trạng ngộ độc Thần Tượng hiện nay của không ít người Việt Nam đặc biệt là lớp trẻ.
Một cái chết đã gần 40 năm rồi nhưng vẫn còn ảnh hưởng lên lối sống và lối suy nghĩ thường nhật của người Dân Việt Nam hiện nay như chúng ta đang chứng kiến và có vẻ như đang ngày càng đóng một vai trò quan trọng trong chiến lược cải tổ lại công tác lý luận và tuyên truyền của Đảng để dần dần “Việt nam hóa” những triết thuyết ngoại nhập vốn dĩ đã bị lỗi thời, thì rất cần phải nhìn nhận và đánh giá lại một cách nghiêm túc cái “ma lực” này nhằm tìm cách vượt thoát khỏi cơn bóng đè hiện đang phủ trùm lên những ước mơ của dân tộc Việt.
Hồ Chí Minh – lúc sống cũng như lúc đã chết – đã được thần thành hóa một cách có hệ thống, rất bền bỉ với một thời gian dài và liên tục được gọt dũa, tô điểm nhằm thích nghi với những đòi hỏi bắt buộc của tình thế mỗi khi thời cuộc xoay vần. Vì vậy tuy có nhiều điểm mâu thuẫn, khác biệt trong việc diễn giải tư tưởng và hành động của ông Hồ nhưng điều đó vẫn có tác dụng lớn lao đủ để xây dựng nên một Thần Tượng cần thiết.


Thời kỳ mà Tố Hữu trong bài “Bác ơi” (tháng 06/09/1969) đã ca ngợi Bác của mình khi ngầm so sánh với bác Mao qua câu: “Mong manh áo vải hồn muôn trượng/ Hơn tượng đồng phơi những lối mòn.” đã không còn nữa. Tượng Bác bây giờ không chỉ phơi trên lối mòn mà còn ngự ở khắp các đền đài miếu mạo và được thờ cúng hương khói chung với đủ các kiểu Thần Phật.
Thần tượng “Bác Hồ” đã len lỏi và ăn sâu vào tâm thức của người dân Việt mà ông Bùi Tín là một ví dụ tiêu biểu để minh chứng cho cái tâm bệnh đó. Diễn tiến thái độ và cách nhìn nhận đánh giá về nhân vật Hồ Chí Minh của người đã từng sống chung trong tấm chăn của chế độ Cộng Sản với những nét rất đặc trưng và cần phải trải qua một thời gian dài mới có can đảm để đối mặt với Thần Tượng Hồ Chí Minh đủ để cho chúng ta thấy sự nan giải trong vấn đề giải trừ nạn bóng đè này. Vì vậy tôi xin lấy ông Bùi Tín là đối tượng để phân tích và phản biện lại những đánh giá của ông về nhân vật Hồ Chí Minh, là những nhận định có những điểm đồng thuận với quan điểm của nhiều người Việt ở trong nước cũng như ở hải ngoại.


Bùi Tín quyết định ở lại Pháp sau khi dự hội hàng năm của báo L’Humanité (Nhân Đạo) vào tháng 9 năm 1990 mà không trở về Việt Nam và ông đã cho ra đời tác phẩm Hoa Xuyên Tuyết (2) vào năm 1991. Nếu như trong chương thứ 5 của tác phẩm này với nhan đề Nhìn Nhận ông vẫn cố bảo vệ thần tượng Hồ Chí Minh và tìm cách bào chữa cho vai trò của ông Hồ trong sai lầm về Cải Cách Ruộng Đất làm chết cả trăm ngàn người hay vụ án văn học lớn nhất trong lịch sử Việt Nam: vụ án Nhân Văn Giai Phẩm cũng như việc du nhập chủ nghĩa Cộng Sản với đầy đủ mọi biến thái tồi tệ của nó ví như chủ nghĩa Mác-Lê Nin, chủ nghĩa Stalin, chủ nghĩa Mao vào Việt Nam thì trong cuộc trả lời phỏng vấn gần đây nhất bàn về nhân vật Hồ Chí Minh ông đã thú nhận:


“Tôi cũng được bộ máy của đảng tuyên tuyền, lắp đi lắp lại nên quá trình nhìn nhận, đánh giá ông Hồ Chí Minh với tôi là môt quá trình biến đổi trong nhận thức cũng như trong tình cảm.” (Trích Hồ Chí Minh - một người yêu nước lầm lạc, Việt Hồng (phỏng vấn), DCVOnline 19/05/2007) hay
Sự đánh giá của tôi về ông Hồ là cả một quá trình thay đổi khác nhau. Trước đây khi còn ở trong nước thì khác. Dần dần, qua sự so sánh và nghiền ngẫm thì cách nhìn của mình trở nên đúng mức hơn, công bằng và khoa học hơn. (Trích Cựu đại tá Bùi Tín nói về ông Hồ Chí Minh, Trà Mi, RFA, 18/05/2007).
Trong bài “Hồ Chí Minh, Ngô Đình Diệm và tinh thần dân tộc” (Việt Hồng, DCVOnline, 23/05/2007) tuy ông Bùi Tín chưa dám trực tiếp đả phá ông Hồ về những sai lầm thời Cải cách Ruộng Đất và Nhân Văn Giai Phẩm nhưng cũng đã có can đảm khi nói rằng, những sai lầm của ông Hồ Chí Minh mang tính lịch sử, “Đúng đó là sai lầm có tính lịch sử,...” (chưa hẳn đã đúng, sẽ có phân tích ở phần sau - HG) “...liên quan tới cá nhân ông và cả ĐCS Việt Nam nhưng ông Hồ Chí Minh phải chịu trách nhiệm chính.”
Một người cầm bút chuyên nghiệp như ông Bùi Tín đã có một thời gian dài được sống và hít thở bầu không khí của thế giới tự do mà vẫn cần một khoảng thời gian là 16 năm cho một cuộc chuyển đổi nhận thức muộn màng!
Tuy vậy ông Bùi Tín vẫn cho rằng: “Theo tôi, mặt tích cực được biểu hiện của ông Hồ Chí Minh là đứng đầu cuộc kháng chiến chống Pháp , đứng đầu chính phủ kháng chiến trong vòng 9 năm, kết thúc với thắng lợi Điện Biên Phủ.” (Trích Hồ Chí Minh – một người yêu nước lầm lạc, Việt Hồng (phỏng vấn), DCVOnline 19/05/2007).
Sự thật thì trong suốt cuộc đời làm cách mạng của ông Hồ, sai lầm nhiều nhưng có thể nói sai lầm lớn nhất của ông Hồ và là sai lầm có tính quyết định nhất, gây hậu quả thảm khốc nhất trong một thời điểm thuận lợi nhất để đất nước có cơ hội được vươn lên chính là thời kỳ mà ông Bùi Tín cùng với nhiều người nữa có những xu hướng chính trị khác nhau khi cho rằng đây là thời kỳ thể hiện cái mặt tích cực của ông Hồ! tôi sẽ phản biện quan điểm này của ông Bùi Tín ở phần sau.

Hiệu ứng Pavlov hay hội chứng bé Bống
Trong bài Bùi Tín trả lời Việt Hồng có đoạn như sau:
“Khi còn trong nước tôi được giáo dục tuyên truyền rằng ông ấy là môt anh hùng, một người yêu nước, một con người vĩ đại…Rồi người ta còn dậy rằng, Hồ Chí Minh không những là nhà chính trị, còn là nhà văn hóa, nhà thơ, nhà triết học, nhà giáo dục, nhà ngoại giao thiên tài,một lãnh tụ kiệt xuất. Không gì có thể nói hết được mặt tốt, mặt gương mẫu của ông Hồ Chí Minh. Ngày 02/09/1969, khi ông Hồ Chí Minh chết, cả gia đình tôi khóc, vợ khóc, con khóc, xung quang ai cũng khóc, hàng triệu người khóc còn hơn khóc bố, khóc mẹ mình chết. Chính tôi cũng là nạn nhân của việc nhồi sọ rồi tôi lại tham gia vào việc tuyên truyền, ca ngợi ông Hồ Chí Minh.”
Việc nhồi sọ mà ông Bùi Tín nói ở trên đã được thực hiện rất có hệ thống và trường kỳ. Trường học là môi trường thích hợp nhất để thực hiện công tác nhồi sọ này. Chỉ xét riêng giáo trình dạy cho lứa tuổi mẫu giáo chúng ta đã thấy liên tục có các buổi học hoặc thi tìm hiểu về “Bác Hồ”, học hát về “Bác Hồ”, v.v... có tổng kết và đánh giá kết quả đàng hoàng.
Bé Bống, trong câu chuyện theo blog Bong&Mum, cho đến khi phải khóc thút thít sụt sịt rồi thốt lên câu ‘Con nhớ Bác Hồ quá!’ là đã phải trải qua một quá trình nhồi sọ như vậy kéo dài và hậu quả là:
“Đến nỗi mấy hôm nay, khi các đài truyền hình liên tục giới thiệu những đoạn phim về Bác Hồ vui chơi với thiếu nhi và những bài hát, điệu múa liên quan đến chủ đề này là Bống lại cảm động, cảm xúc dâng trào, dụi vào lòng mẹ và thổn thức: ‘Con nhớ Bác Hồ quá’” (trích nguyên văn)

Đọc báo chí ở Việt Nam ta cũng nhận thấy rằng, gần như là một mặc định cần phải hiểu, trong các bài viết dù bàn về chủ đề gì thì tác giả cũng phải tìm cách đưa hình tượng “Bác” Hồ vào trong bài viết.
Dương Trung Quốc, Tổng thư ký Hội Khoa học Lịch sử Việt Nam kiêm Đại Biểu Quốc Hội Nước CHXHCNViệt Nam, bàn về chuyện ỉa-đái của mình cũng phải cố đưa ông Hồ vào trong đó là một ví dụ tiêu biểu, “Các bạn có nhớ đến tác phong của Bác Hồ lúc sinh thời, khi đến thăm dân thì một trong những việc đầu tiên là vào thăm cái bếp và cái nhà vệ sinh, vì đó là hai cái yếu tố liên quan đến ‘đầu vào’ và ‘đầu ra’ của một đời sống. Và đó cũng là nơi mà “tư duy quan liêu” của người lãnh đạo ít để tâm tới nhất.” (Trích “Bàn chuyện ỉa – đái”, Dương Trung Quốc, 10/1007, blog Quốc Xưa Nay).

Hậu quả của việc nhồi sọ này là, thần tượng “Bác Hồ” đã trở thành một thứ phản xạ có điều kiện, một thứ hội chứng “bé Bống” và không ít nạn nhân trở thành thủ phạm một cách vô tư và nhiệt thành giống như ông Bùi Tín đã nhìn nhận như vậy về bản thân mình. Điều đáng lo ngại là ở nhiều trí thức trẻ, đã và đang du học hoặc ở trong nước, có uy tín và ảnh hưởng nhất giáo dục trẻ kính yêu “Bác Hồ” định lại có những triệu chứng lâm sàng giống như bé Bống kể trên. Saint (còn được gọi là Sen phò) là người sáng lập và điều hành Diễn đàn Thăng Long (“Diễn đàn Thanh Niên Xa Mẹ”, một diễn đàn qui tụ nhiều chuyên viên, thanh niên trẻ, với khẩu hiệu: “Hào Hoa–Trí Tuệ–Dâm Đãng”, rất tự hào vì đã tạo nên một trường phái, một phong cách Thăng Long, có tiếng vang và ảnh hưởng đáng kể trong tầng lớp thanh niên Việt Nam là một trường hợp mắc hội chứng “bé Bống” như vậy. (Xem “Ảnh và những mẩu chuyện về Bác”, DĐ Thăng Long).

Bạch (hay Marx-Popper), chủ blog Bạch), cũng là một chuyên viên trẻ đang ở trong nước, luôn tự cho mình là người yêu và cổ vũ cho tự do và dân chủ, là thành viên gạo cội và tích cực của diễn đàn thảo luận chính trị X–CafeViệt Nam, có nhiều bài viết mang bút danh Hoàng Xuân Ba trên nhiều diễn đàn khác như DCVOnline, BBC, Blog Tạp Chí Phía Trước (3) với mong muốn khai sáng (như anh vẫn nói) ý thức dân chủ và dân trí cho người dân Việt Nam lại là người viết bài ca ngợi công lao cụ Hồ có nhiều điểm tương đồng với quan điểm của ông Bùi Tín hiện nay. Trong chủ đề “Hồ Chí Minh: côn gay tội” ở X-cafe, 15/03/2006, Bạch (Hoàng Xuân Ba) viết:
Điều đầu tiên tôi thấy là mọi người đang phiến diện khi đánh giá về Hồ Chí Minh. Thú thật tôi rất thích sự khách quan, không thiên vị khi đánh giá về một nhân vật lịch sử tầm cỡ ở Việt Nam nhưng tiếc là đến giờ này vẫn chưa thấy có được một cái nhìn có thể chấp nhận được.
Thú thật tôi không thích lắm cái kiểu đánh giá công hay tội bởi vì chúng ta làm gì có đủ khả năng và nhận thức để hiểu hết về một nhân vật lịch sử tầm cỡ như Hồ Chí Minh.
Những đánh giá của bác tinman tôi vẫn nghĩ rằng bác đang có một cái nhìn của một người Việt hải ngoại, ra đi vì những lý do mà nguyên nhân ít nhiều do Hồ Chí Minh trực tiếp hay gián tiếp gây ra. Trong tư tưởng của bác đã không thích Hồ Chí Minh rồi nên dù nói thế nào thì đánh giá của bác tôi nghĩ không được khách quan cho lắm.
Lịch sử VN thời kỳ từ khi Đảng Cộng sản ra đời đến nay cần phải được viết lại để đảm bảo tính khách quan, công bằng của nó. Đó là điều chắc chắn. Tuy nhiên nếu có viết lại thì những gì mà Hồ Chí Minh đã làm được chứng tỏ rằng ông vẫn là một trong những nhân vật kiệt xuất của lịch sử Việt Nam và của cả thế giới. Cuộc đời ông vẫn sẽ được các nhà sử gia tìm hiểu.
Dĩ nhiên là một con người ông có những sai lầm, có những khuyết điểm. Nguyên nhân do khách quan có, chủ quan cũng có. Nhưng nếu dựa vào những sai lầm đó để đánh giá thấp ông tôi nghĩ đó là những suy nghĩ hẹp hòi, thiển cận.
Ông Hồ cần được xem như một danh nhân văn hóa, một lãnh tụ chính trị ở Việt Nam. Mọi ý định thần thánh hóa hay đánh giá thấp sự nghiệp của Hồ Chí Minh đều chỉ là những nhận xét thiên vị, không công bằng và khách quan.
Những người đồng quan điểm với Bùi Tín, Saint, Bạch (hay Marx-Popper, Hoàng Xuân Ba) ở ngoài đời không phải là ít vì vậy rất cần được phản biện lại những đánh giá của ông Bùi Tín về ông Hồ.

Đối chiếu, so sánh hay phép biện chứng trong việc đánh giá Hồ Chí Minh qua Kim Nhật Thành (Kim Il Sung)
Về tư tưởng: Kim Nhật Thành là người đề ra thuyết Tự Lực – Tự Cường (Juche-Ideology ) được khai sinh từ thập niên 40 thế kỷ trước. Kể từ năm 1977 trở lại đây thuyết này chính thức thay thế chủ nghĩa Mác và được ghi rõ vào hiến pháp nước CHDCND Triều Tiên trong khi Hồ Chí Minh từng tuyên bố mình không có tư tưởng nào cả, những tư tưởng được coi là của Hồ Chí Minh hiện nay chỉ là tổng hợp từ những ý tưởng rời rạc, vụn vặt vì lúc sinh thời Hồ Chí Minh không để lại một tác phẩm nào có tính hệ thống tư tưởng.
Về hành vi ứng sử: Kim Nhật Thành công khai chuyện gia đình, vợ con. Ngay cả vấn đề con trai sẽ nối nghiệp mình cũng được luật hóa một cách rõ ràng. Kim Nhật Thành cũng không lén lút giả danh người khác để tự viết sách ca ngợi và đề cao mình. Tất cả những điều này đều hoàn toàn thiếu vắng ở Hồ Chí Minh vì vậy đã là nguyên nhân gây ra nhiều hệ lụy thảm khốc.
Về bản lĩnh của người lãnh đạo – Thời điểm Hồ Chí Minh cho tiến hành Cải cách Ruộng Đất (CCRĐ) ở Việt Nam do sức ép của Trung Quốc thì Kim Nhật Thành đang mang nặng cái ơn hơn 1 triệu lính Trung Quốc ( trong đó có người con trai của Mao) phải bỏ xác vì mình. Trước đó Kim và chính phủ của mình phải lưu vong vì không mảnh đất căm dùi, vậy mà Kim đã không để chuyện CCRĐ tương tự như ở Việt Nam sảy ra trên đất nước của mình. Chính vì thế khi Bùi Tín viện dẫn lý do lịch sử để bào chữa sai lầm của Hồ Chí Minh về thời kỳ CCRĐ là không thuyết phục. Kim đã vượt qua được thử thách về bản lĩnh lãnh đạo trong một tình thế còn khó khăn hơn Hồ Chí Minh bội phần. Kim cũng không để Triều Tiên rơi vào tình trạng “Dù phải đốt sạch dải Trường Sơn...” như Hồ Chí Minh đã từng thề thốt thành hiện thực.
Như vậy Kim là người có nhiều điểm nổi trội hơn ông Hồ nhưng vẫn có nhiều người trong khi tỏ ra coi thường cha con ông Kim thì vẫn hết sức ca ngợi thần tượng Hồ Chí Minh. (4)
(Còn tiếp)
© DCVOnline - 15/11/2007

(1) ‘Con nhớ Bác Hồ quá!’ Theo blog Bong&Mum, Việt NamExpress, Thứ tư, 26/9/2007.
(2) Hoa Xuyên Tuyết, Bùi Tín, Chương V, (© Thu vien online 2003-2007).
(3) Marx-Popper Marx-Popper (X-cafe, 25/09/2007)
– Cơ chế cạnh tranh - Bài viết của em trên BBC: “Giới thiệu với các bác bài viết rất nhẹ nhàng của em trên BBC. Không chứa đựng một ý tưởng gì mới mẻ chỉ bàn về cơ chế cạnh tranh trong kinh tế tốt như thế nào từ đó dẫn tới cơ chế cạnh tranh trong chính trị. Các bác đọc qua cho vui.”
Cơ chế cạnh tranh, Hoàng Xuân Ba, BBC Vietnamese, 25/09/2007.
Marx-Popper Marx-Popper (X-cafe, 20/09/2007) ‘Hệ thống giáo dục song song’ có phải là đáp số của bài toán? là bài phản biện của Vương Văn Quang dành cho bài Hệ thống giáo dục song song của em đăng trên Đàn Chim Việt. Tối nay em sẽ viết lại bài trả lời.Các bác vào blog em bên dưới để đón xem bài trả lời.
Súng và bánh mì! Bạn chọn thứ nào? , Hoàng Xuân Ba, Tạp chí Phía trươc’s Blog, November 5, 2007.
(4) Việt Nam vs Bắc Hàn, Diễn đàn Thăng Long.



Bác Hồ” Người Tàu?*
Thợ Hồ 

Cuối năm 2008, Giáo sư Hồ Tuấn Hùng ở Đài Loan đã “thả một quả bom” vào Việt Nam: ông ta tung ra cuốn sách nhan đề “Hồ Chí Minh Sinh Bình Khảo”, bảo rằng “Bác Hồ kính yêu” của mấy triệu đảng viên Việt Cộng thực ra là một người Tàu giả dạng, không phải là “thằng nhỏ tên Coong” con của Phó bảng Nguyễn Sinh Huy ở Huyện Nam Đàn, tỉnh Nghệ An, năm xưa.   Chẳng những ba triệu đảng viên Việt Cộng xôn xao mà nhiều người Việt Nam ở trong và ngoài nước cũng bàn tán, ngờ vực, không biết thực hư thế nào. Ở hải ngoại, cụ Bùi Tín, cựu đại tá Quân đội Nhân dân, cựu đảng viên CSVN, nay là nhà tranh đấu dân chủ ở bên Tây, vội vàng viết một bài bác bỏ luận cứ của ông tác giả người Tàu, cho rằng quyển biên khảo của ông ta chỉ là chuyện hoang đường. “Bác Hồ” chính là Hồ Chí Minh, là Nguyễn Tất Thành, là Nguyễn Ái Quốc, là Anh Ba, là Lý Thụy vân vân, và là “thằng nhỏ tên Coong” ngày xưa ở truồng chạy rông ở Nam Đàn, Nghệ An.   


Để làm bằng cớ, cụ Bùi Tín kể rằng vào tháng 8 năm 1945, khi tiếp bà chị ruột từ Nghệ An ra Hà-nội thăm, Hồ Chủ tịch nói rặt giọng Nghệ An với âm sắc vùng Thanh Chương Nam Đàn, và hỏi thăm nhiều người bà con đã chết hay còn sống ở quê cũ. Bà chị xác nhận tai, mũi, cằm Hồ Chí Minh đúng là tai, mũi, cằm của “thằng Coong” thuở nhỏ. Năm 1957, khi về thăm sinh quán ở làng Kim Liên, Hồ Chí Minh xom xom đi ngay vào ngõ trái căn nhà ông bố khi xưa, không đi vào cổng mới làm sau này, và rồi lại tự động sang lò rèn bên cạnh hỏi thăm các cụ ở đây ngày xưa.   Cụ Bùi Tín hỏi Giáo sư Hồ Tuấn Hùng rằng làm sao một người Tàu quê ở Đài Loan lại có thể nói tiếng Nghệ An theo đúng âm Nam Đàn với bà chị ruột, và khi về vùng Kim Liên xa lạ lại am hiểu địa hình và các nhân vật tại đây như vậy.   Bài của cụ Bùi Tín phổ biến trên mạng điện tử chưa được tác giả Hồ Tuấn Hùng “lý giải” thì Bác sĩ Trần Văn Tích, một nhà “chống cộng cực đoan” ở bên Đức, đã viết bài “Chuyện kể kiểu Bùi Tín” để ... xây dựng “đồng chí” cựu đại tá Quân đội Nhân dân là ngây thơ và kể chuyện “dật sự”, không bảo đảm có thật.   

 BS Trần Văn Tích viết: “Tôi tưởng tượng thay vì ‘lý giải’, tác giả Đài Loan lại hỏi ngược ông Bùi Tín rằng các dật sự ông vừa đan cử làm dẫn chứng là do Trần Dân Tiên, Trần Huy Liệu, hay do Đặng Xuân Trừng kể thì chẳng biết ông Bùi Tín sẽ trả lời thế nào. Tình huống này dường như chưa được rất nhiều người Việt Nam hiện nay nghĩ đến.”   Sau khi nhận định về ảnh hưởng của tuyên truyền chính trị trên tâm lý con người, BS Trần Văn Tích viết tiếp: “Những huyền thoại xã hội, những biểu tượng chế độ tác động lên tâm lý đám quần chúng bị bưng tai bịt mắt, bị nhồi sọ một chiều khiến cho các thành viên của dân tộc thường lặp lại những hình tượng tương tự mà cốt lõi tạo hình nằm trong noãn sào vô thức xã hội. Chế độ cộng sản tự ru mình trong những hư tưởng, ảo giác. Hô hấp một bầu khí quyển như thế, người công dân xã hội chủ nghĩa, tự tận cùng chiều sâu vô thức, rất sẵn sàng chấp nhận những dữ kiện lý lịch, những chi tiết hành trạng do guồng máy thông tin dối trá phịa ra, lăng xê ra để trang trí cơ chế cách mạng và đánh bóng con người tiến bộ. Có một thần tượng lớn, có những thần tượng vừa, có những thần tượng nhỏ. Đã có Tôn Thất Tùng, Lương Định Của, Trần Đại Nghĩa, Đặng Văn Ngữ còn có Võ Thị Sáu, Nguyễn Văn Trỗi, Út Tịch, La Văn Cầu, Phan Đình Giót, Bế Văn Đàn, Cù Chính Lan, Nguyễn Thi Chiên, Ngô Gia Khảm, v.v.”   Cụ Bùi Tín đọc bài của BS Trần Văn Tích, vội vàng “đáp lễ” một cách bất bình: “Cần gì vòng vo tam quốc. Lại còn khái quát ‘kiểu Bùi Tín’!, lại còn ‘à la Bui Tin’! Bùi Tín chuyên có kiểu ăn nói tùy tiện? Không có cơ sở sự thật? Chỉ là tín điều à, thưa ông Tích? Oan cho tôi quá!   “Ông có tính bông đùa cho vui, hay ông nhận định ngiêm túc vậy? Tôi viết bài báo nào cũng có mục đích. Lấy sự thật làm đầu. Phục vụ bạn đọc – Thượng đế của tôi. “Tôi nghe chuyện về cuốn sách của ông Hồ Tuấn Hùng nói về chuyện ông Hồ là người gốc Đài Loan đóng giả ông Hồ Chí Minh – Nguyễn Ái Quốc như thật, tôi nghiên cứu kỹ, cho là chuyện hoang tưởng, tôi thấy cần lên tiếng. Ông bác bỏ ý tôi, thì nói cho rõ. “Chính kiến tôi dựa vào nhiều cơ sở tôi cho là đúng, là thật. Tôi gặp ông Hồ hàng chục lần, nghe ông Hồ nói, được ông Hồ hỏi chuyện ít ra là 3 lần. Năm 1957, ông Hồ vào Vinh thăm Quân khu 4, thăm làng Sen quê ông, tôi được ông tướng Chu Huy Mân giao cho viết sẵn bài viết để chuẩn bị cho ông Hồ nói chuyện với bộ đội, kể ra vài thành tích giúp dân của bộ đội Quân khu 4; ông Hồ nhận bài chuẩn bị, hỏi tôi vài điểm, rồi khen vui: ‘Chú văn hay chữ tốt đấy! Nhưng Bác nói chứ không đọc đâu!’ Hôm ông Hồ về thăm quê, tôi đi theo, ghi chép cuộc du hành này, khi ông tự ý đi tắt vào cổng cũ, rồi ra giếng nhà sau bên lò rèn.” Không biết vì viết trong lúc nóng giận, hay vì coi thường “bạn đọc – Thượng đế của tôi” mà bài “đáp lễ” của cụ Bùi Tín viết rất lủng củng, chấm, phết, chấm than lung tung, và viết sai chính tả (ngiêm). Đọc bài “đáp lễ” của cụ Bùi Tín, ngày 29.3.2009, BS Trần Văn Tích lại viết bài “Lịch sử và Dật sự” để “phản hồi các phản hồi” như sau “Trong khi vấn đề ông Hồ Chí Minh vốn người Nghệ An là một sự kiện lịch sử thì các chuyện do ông Bùi Tín nêu ra lại thuộc loại dật sự. Dật sự thường là chuyện kể gọn gàng về một sự kiện thú vị, lạ lùng, có ý nghĩa, ít người biết. Dật sự có thể mang tính chân lý lịch sử nhiều hay ít. Vua Lê khởi nghĩa đánh quân Minh là một sự kiện lịch sử. Chuyện Ngài được rùa thần trao cho gươm báu là một dật sự. Cho nên khi dạy chúng ta môn sử ký, thầy cố giáo thường mở đầu: ‘Tương truyền một hôm ...’ “ ... nay được đọc dật sự  về chuyện hai tai, hai mắt và cằm của chú bé hồi nhỏ tên Coong với nhiều chi tiết mới thì tôi chuyển sang tin dật sự liên hệ hơn trước chút chút. Nhưng chuyện ông Hồ nói tiếng Nghệ An theo đúng thổ âm Nam Đàn thì tôi lại vẫn chưa có thể tin ông Bùi Tín nhiều hơn. Với những thủ đoạn độc đáo của các cơ quan phản gián, khi có một thời gian dài hàng chục năm, kế hoạch đào tạo ra một người nói đặc giọng Nghệ An không phải là bất khả thi. Nếu người Tàu bắt cóc vài ba thanh niên thanh nữ Nam Đàn rồi đem về cho ‘tam cùng’ với nhân vật được chỉ định đóng vai ông Hồ thì người lên ngôi Chủ tịch nước Việt Nam sau này có thể nói đặc giọng Nghê An lắm. Cựu Thủ tướng nước Đức Gerhard Schroder có người chị họ tên Renate G. sinh sống trong vùng Đông Đức cũ và được cơ quan Stasi (Mật vụ Đông Đức) tuyển làm nhân viên Toán 26, Ban 5, qui tụ mười bốn điệp viên. Chỉ cần hai năm, Stasi rèn luyện chu đáo, huấn nghệ kỹ lưỡng để bà trở thành một mật báo viên đắc lực nói lưu loát tiếng Anh đúng giọng Oxford của giới ngoại giao. Phản gián Bắc Hàn từng bắt cóc nhiều người Nhật Bản để các điệp viên của họ thực tập sống theo cách Nhật. Đến đây lại phải xin nhắc thêm là lập luận thế này không có nghĩa là tôi tin tác giả sách Hồ Chí Minh sinh bình khảo.” Thợ Hồ cũng không tin, dù chưa đọc cuốn sách của ông Hồ Tuấn Hùng, vì có sẵn thành kiến với mọi thứ “chuyện Tàu” và vì có “trực giác” rằng Hồ Chí Minh, tức Nguyễn Tất Thành, tức Nguyễn Ái Quốc, tức Anh Ba, tức Lý Thuỵ, tức Trần Dân Tiên, tức vân vân và vân vân... chính là “thằng nhỏ tên Coong” năm xưa ở Nam Đàn, Nghệ An.   Chính nó chứ chẳng phải ai! Chính nó đã đem Mác Lê vào Việt  

Thợ Hồ chỉ không đồng ý với cụ Bùi Tín một điều là thay vì đem “dật sự” ra để chứng minh “Bác Hồ” chính là “thằng nhỏ tên Coong”, và tranh cãi với BS Trần Văn Tích, cụ nên viết thư cho đồng chí Nông Đức Mạnh, con rơi của “Bác Hồ”, đương kim Tổng Bí thư Đảng CSVN, ra lệnh “thẻo” một miếng thịt trên cái xác ướp của “bác” đem thử lấy từ xương khô của Phó Bảng Nguyễn Sinh Huy, cha của “thằng nhỏ tên Coong”,  chôn tại vùng Cao Lãnh ở miền Nam, là biết ngay 100 phần 100 sự thật. Vừa khoa học, vừa khỏi mất thì giờ tranh cãi, gây mất hòa khí trong khi các “nhà dân chủ” ở hải ngoại cần đoàn kết để tranh đấu thành lập một chế độ tự do, đa nguyên, đa đảng ở Việt Nam cho quý vị về kiếm ghế. Đồng chí Tổng Bí Thư Nông Đức Mạnh cũng sẽ tán thành việc thử DNA ngay để ba triệu đảng viên khỏi hoang mang, biết chắc chắn “Bác Hồ vô vàn kính yêu” chính là “thằng nhỏ tên Coong ở Nam Đàn Nghệ An” ngày xưa mà yên tâm ăn hối lộ, thụt két, làm giàu trong thời buổi kinh tế thị trường theo... định hướng xã hội chủ nghĩa. Cụ Bùi Tín cũng không bị BS Trần Văn Tích lật tẩy: “Ông Bùi Tín từng là Đại tá trong Quân đội Nhân dân, ông từng làm báo ở Việt Nam. Đó là hai sự kiện lịch sử. Tôi tin hai sự kiện này gần 100 phần trăm. Nhưng khi cụ Võ Tử Đản ở làng Nại Cửu tỉnh Quảng Trị lên tiếng tố cáo ông Bùi Tín từng chỉ huy du kích đến bắt cóc thân sinh cụ Võ dẫn đi thủ tiêu thì đó là một dật sự. Chuyện ông Bùi Tín vào tiếp thu Dinh Độc Lập và nhận sự đầu hàng của Dương Văn Minh cũng là một dật sự nốt. Hầu như ai cũng tin ông Bùi Tín từng là sĩ quan cấp tá, hầu như ai cũng tin ông Bùi Tín từng làm báo. Nhưng không phải ai cũng tin hai chuyện thủ tiêu người và tiếp thu dinh liên quan đến ông Bùi Tín. Tất nhiên tỷ lệ giữa hai thành phần tin và không tin các dật sự này thay đổi tùy theo suy nghĩ, lý luận của từng người. Cá nhân tôi tin cụ Võ Từ Đản đến 90 phần trăm nhưng chỉ tin chuyện tiếp thu Dinh Độc Lập có 10 phần trăm.”   >Cụ Bùi Tín còn đợi gì mà không yêu cầu đồng chí Nông Đức Mạnh cho thử DNA xác ướp “Bác Hồ”? Và, nếu Nông Đức Mạnh không dám cho thử DNA(Hết)

No comments:

Post a Comment