Bình luận về Hồ Chí Minh và Đảng Cộng Sản Việt Nam

Bình luận về Hồ Chí Minh và Đảng Cộng Sản Việt Nam

Sunday 17 June 2012

114 * CHU CHĨ NAM * TỐ CÁO


Phản hồi cho “Nhà sử học Hà văn Thịnh nói về Hồ chí Minh”

Đại Nghĩa
 

“Làm thầy thuốc sai lầm có thể hại một mạng người.
Làm chính trị sai lầm có thể hại một thế hệ.
Làm văn hóa sai lầm có thể hại muôn đời”.

Lão Tử
 
Nhân đọc bài “Nhà sử học Hà văn Thịnh nói về HCM” của tác gỉa Mạc Việt Hồng trên Đàn chim Việt online ngày 19-5-2010, tôi xin mạn phép lạm bàn với giáo sư Thịnh một đôi điều còn thắc mắc. Nhân vật HCM hiện là một đề tài mà rất nhiều người đề cập tới vì ông ta là một nhân vật của lịch sử có rất nhiều điều dễ ngộ nhận. Tôi xin nêu thứ tự từng điểm trong bài trả lời phỏng vấn mà giáo sư Thịnh đã nêu ra:
1 - HVT: “Trong Di chúc, bác Hồ nói rằng, đào tạo thanh niên là thế hệ kế tục XHCN, sau đó bác không hề nhắc gì tới XHCN nữa. Cuối của bản Di chúc viết rằng “xây dựng một nước Việt Nam hòa bình, thống nhất, độc lập, dân chủ và giàu mạnh”, có nói gì tới XHCN đâu?”.
- Thời đại ngày nay theo giáo sư Trần Phương thì cái “CNXH sai rồi, mà rõ ràng là thực thi 70 năm đã thất bại rồi”, nên giáo sư Thịnh phủ nhận thực tế của cái XHCN “mù mờ” mà chính ông Hồ khai sinh nó đã không còn là cái thiên đường mà người CS từng rêu rao. Không còn lừa gạt ai được nữa nên “nhà sử học” mới nói rằng trong di chúc ông Hồ không có nói gì về XHCN, di chúc không nói đến XHCN không có nghĩa là ông Hồ không chủ trương tiến lên XHCN. Nếu không muốn tiến lên XHCN thì tại sao ông Hồ lại cho đào tạo thanh niên XHCN để làm gì? rõ ràng ông Hồ đã chủ trương “Muốn xây dựng CNXH, phải có con người XHCN” kia mà.
Mới đây tiến sĩ Tô Huy Rứa, Ủy viên BCT đã có bài viết: “Những cống hiến to lớn của chủ tịch HCM về độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội”, Thông tấn xã Việt Nam giới thiệu:
“Thực tiễn khẳng định, tư tưởng HCM về giải phóng và phát triển đã mở ra con đường phát triển tốt đẹp nhất cho dân tộc Việt Nam: Độc lập dân tộc và CNXH…
“Tư tưởng HCM về CNXH cũng có những nét sáng tạo đặc sắc, có gía trị và ý nghĩa hiện đại…
“Trong di sản tư tưởng HCM có cả một hệ vấn đề lý luận về CNXH, từ đặc trưng, bản chất, mục tiêu, con đường, phương thức, mô hình và bước đi cũng như những giải pháp xây dựng CNXH trong sự kết hợp giữa tính phổ biến với tính đặc thù, tính giai cấp - dân tộc - nhân dân với tính thời đại và tính nhân loại trong thế giới đương đại ngày nay”. (VietnamPlus online ngày10-5-2010, trang7)
Để chứng minh rằng ông HCM muốn đi theo con đường của Mác-Lê tiến lên CNXH qua Báo Bình Định (Cơ quan của đảng bộ đảng CSVN tỉnh Bình Định) trong bài “Tư tưởng HCM về CNXH và con đường đi lên CNXH ở Việt Nam”:
“Hồ Chí Minh đã chỉ ra những đặc điểm và mâu thuẩn của thời kỳ quá độ lên CNXH ở việt Nam, trong đó đặc điểm bao trùm to nhất là từ một nước nông nghiệp lạc hậu tiến thẳng lên CNXH không kinh qua giai đoạn phát triển tư bản chủ nghĩa…
“Về nhiệm vụ lịch sử của thời kỳ quá độ, Người nói: “Chúng ta phải xây dựng nền tảng vật chất và kỹ thuật của CNXH, đưa miền Bắc tiến dần lên CNXH, có công nghiệp và nông nghiệp hiện đại, có văn hóa và khoa học tiên tiến. Trong quá trình cách mạng xã hội chủ nghĩa, chúng ta phải cải tạo nền kinh tế cũ và xây dựng nền kinh tế mới, mà xây dựng là nhiệm vụ chủ chốt và lâu dài”. (Bình Định online ngày 2-11-2003)
2 - HVT: “Tôi muốn nhấn mạnh thế này, lá thư đầu tiên, tức là bài báo đầu tiên mà HCM viết, ngày 18-6-1919 để gửi tổng thống Mỹ lúc bấy giờ là Wilson, bài cuối cùng Người viết năm 25-8-1969 là lá thư gửi TT Mỹ Nixon, rồi thời gian hợp tác từ năm 1943-1945 với Mỹ của bác ở Việt Bắc, rồi những tình cảm mà bác mô tả là‘ nồng thắm’, ‘ hạnh phúc’ khi được kết hợp với Mỹ, người bạn lớn của dân tộc Việt Nam. Nhưng không mấy ai hiểu điều đó”.
- Tôi còn nhớ khi viếng thăm Hoa kỳ năm 2005, thủ tướng CSVN Phan văn Khải có lời lẻ rất “ngoại giao” khi nhắc tới thời gian mà ông HCM ở Mỹ:
“Thành phố này là nơi chủ tịch HCM, người sáng lập ra nhà nước Việt Nam độc lập đã từng sống hơn 90 năm trước đây trong giai đoạn 1911-1913.
“Và có thể ở nơi này, Người đã hấp thụ tư tưởng lớn thể hiện trong tuyên ngôn độc lập của Hoa kỳ mà Người đã nhắc tới khi mở đầu bản tuyên ngôn độc lập bất hủ khai sinh ra nhà nước Việt Nam mới năm 1945…
“Tiếc rằng nhiều cơ hội hợp tác giữa hai nước đã bị bỏ lỡ. Chỉ mãi tới năm 1995 hai nước mới kiến lập quan hệ ngoại giao”. (BBC online ngày 25-6-2005)
Theo giáo sư Thịnh thì ông HCM đã từng hợp tác với Mỹ thế mà ông ta đã từng “gần đèn” mà vẫn không thấy “sáng” để đưa đất nước thoát khỏi cảnh tối tăm, ông lại theo con đường cộng sản để rồi bị họ bắt buộc ông phải CCRĐ giết đồng bào mình. Ông đã sai lầm trong chủ trương chống Mỹ cứu nước trong khi ông cho Phạm văn Đồng ký công hàm bán hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa cho Trung cộng để đổi lấy vũ khí tiếp liệu gây chiến tranh. Năm 1960 ông HCM đã cho thành lập Mật trận Dân tộc giải phóng Miền Nam có nghĩa là ông ta đã quyết chí đưa nước Việt Nam vào một cuộc chiến tranh đẫm máu mà sự thiệt hại về ai bây giờ chúng ta đã thấy rõ và quá rõ. “Mỹ đi rồi Mỹ lại về”, bao nhiêu năm chiến tranh, bao nhiêu năm đổ xương máu, tàn phá đất nước không biết bao nhiêu, rốt cuộc rồi cũng đi với Mỹ. Mỹ còn đây mà hai quần đảo có còn không!? Thế là công hay tội?
Tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang, môt nhà cách mạng lão thành đã chua chát phê phán trong bài “Hòa giải và hòa hợp dân tộc” :
“Nhưng, lẽ ra, biết mình là nước vừa nhỏ, vừa yếu thì phải tìm mọi cách để không phải đương đầu với cường quốc số một thế giới mới phải. Nhiều nước làm được như vậy nên vừa không phải đánh nhau liên miên mà năm 1945 còn kém xa ta nhưng đã xây dựng được đất nước mạnh giàu hơn ta nhiều lần…
“Mà nghĩ cho cùng, “đánh cho Mỹ cút, đánh cho nguỵ nhào” để làm gì nhỉ? Đánh cho Mỹ cút rồi lại không thể không rước Mỹ trở lại. Trong khi đó, tổng thống Mỹ nắm tay ông Thiệu, ông Kỳ hay nắm tay ông Duẫn, ông Mạnh cũng thế cả. Xã hội Việt Nam ngày nay tệ hơn nhiều Sài Gòn dưới quyền “Mỹ Nguỵ”. Tham nhũng tràn lan hơn, dân chúng nghèo khổ hơn, xã hội đồi truỵ hơn, con người dối trá hơn…
“Trong bài “Thắp chung nén nhang cho tấm thảm kịch quá khứ” viết  ngày 19 tháng 8 năm 1995, tôi cũng đã viết:“Ai phải chịu trách nhiệm đối với những con số ghê rợn thế này: Phía Việt Nam: 1,1 triệu liệt sĩ; 559.200 thương bệnh binh; hơn 300.000 người mất tích; hơn hai triệu dân thường bị chết; hơn hai triệu người lớn và trẻ em bị tàn tật vì bom đạn v.v…” (Tổ Quốc số 29 ngày 15-11-2007)
Nhà văn đại tá Nguyễn Khải trong “Đi tìm cái tôi đã mất (15-16)” ông nhận định về cái thành quả của cuộc chiến tranh giải phóng như sau:
“Quả thật dân tộc Việt Nam đã thắng lớn trong phong trào chiến tranh giải phóng nhưng dân tộc việt Nam lại thua đậm trong công cuộc xây dựng một xã hội tự do và dân chủ. Thoát ách nô lệ của thực dân lại tự nguyện tròng vào cổ một học thuyết đã mất hết sức sống. Dân mình sao lại phải chiụ một số phận nghiệt ngã đến vậy! Một xã hội tan nát, lòng người chĩu nặng những phiền muộn ưu tư, mà là những người đã hết lòng hết sức với kháng chiến bằng cách này hay cách khác”. (Đàn chim Việt online ngày 11-7-2008)
3 - HVT: “Ở hải ngoại có nhiều luồng thông tin khác nhau, nhiều người bới móc về đời tư, đối với một người gìa như vậy, một người đã khuất, theo tôi là không nên, không tốt”.
“Ở đây, tôi xin trả lờì ý: Thứ nhất, một người thông minh như vậy, cao, đẹp trai như vậy mà phụ nữ không yêu mới là chuyện lạ, chứ còn yêu là chuyện bình thường. Phụ nữ họ đâu có mù, mắt họ sáng lắm, nên yêu là chuyện thường…
“Nhưng chính bác cũng có lần khẳng định, đã là con người thì đều giống nhau. Về tâm lý, sinh lý đều giống nhau cả”.
- Vấn đề đời tư của ông Hồ thật ra cũng chỉ là tầm thường như bao người khác, nhưng vì chính ông ta tự tô vẽ cho mình cái hình ảnh gỉa dối nên người ta mới nói đến chớ giáo sư Thịnh cho rằng ở hải ngoại này “bới móc” với dụng ý xấu là  không đúng. Thưa giáo sư, ông HCM là con người của lịch sử, của công chúng thì công chúng có quyền tìm hiểu sự thật và phê phán dù người đó là ai, già hay trẻ, dù còn sống hay đã chết hoặc người đó là thần tượng đi nữa, chắc có lẽ điều này giáo sư là “một nhà sử học” thì biết rõ hơn chúng tôi. Chúng tôi cần biết được sự trung thực dù là một chi tiết nhỏ. Ông HCM có bao người vợ chắc giáo sư cũng đã biết đến tên Tăng Tuyết Minh, Nguyễn thi Minh Khai, Nông thị Xuân… nhưng thêm một cái nữa là ông Hồ đã không dám nhìn con, điều này vị thơ ký riêng của ông Hồ là cụ Vũ Kỳ biết hiện nay anh Nguyễn tất Trung sống ra sao ở Việt Nam.
Cựu đại tá QĐND Bùi Tín, nguyên phó TBT báo Quân đội Nhân Dân và báo Nhân Dân từng có nhiều dịp tiếp xúc với HCM đã trả lời phỏng vấn của Trà Mi:
“Về việc họ ca ngợi đạo đức ông HCM, tôi nghĩ tuổi trẻ cần biết rõ là ông Hồ trong hoạt động cách mạng có sai lầm lớn là gỉa dối nhiều lắm. Một ví dụ đơn giản là ông ta tự viết ra quyễn sách nói về tiểu sử của mình, ký tên là Trần Dân Tiên… trong đó còn ghi là HCM không có vợ con, suốt đời chỉ biết nghĩ đến dân tộc, thế nhưng thật ra, ông ta có nhiều vợ…
“Điều này đã được chứng minh đầy đủ như ông ta cưới bà Tăng Tuyết Minh ở Quảng Châu, có ghi rõ ngày giờ, giấy hôn thú, ảnh và thơ từ cơ mà”. (RFA online ngày 19-5-2007)
Chính vì ông HCM ghi rằng mình “không có vợ con, suốt đời chỉ biết nghĩ đến dân tộc”, tự thần thánh hóa mình một cách dối lừa nên người ta cốt “bới móc” để tìm ra sự thật và vì việc này mà bà Vũ Kim Hạnh TBT báo Tuổi Trẻ bị mất chức.
Giáo sư Hoàng Tranh, một nhà “Hồ chí Minh học” ở Quảng Tây xác nhận với phóng viên Lê Huỳnh đài BBC như sau:
“Thực tế việc ông HCM có người vợ Trung quốc đã được nhiều người dân ngay tại Việt Nam bàn tán từ lâu. Tại Trung quốc, hiện nay người ta nói thoải mái về chuyện này. Có ít nhất là hai bài báo khác đăng trên báo chí phổ thông ở Đại lục cùng với bà Tăng Tuyết Minh”. (BBC online ngày 20-8-2008)
4 - HVT: “Về chuyện “Trần Dân Tiên” thì tôi nghĩ đó là cái bẫy, chị ạ. Có rất nhiều người muốn hạ uy tính của HCM. Tôi không thể trả lời rõ với chị được, nhưng tôi biết chắc là có. Nhiều người khi đó, họ muốn hạ uy tín HCM nên đã đặt ông vào một tình thế “đã rồi”.
-  Việc ông Hồ lấy tên Trần Dân Tiên để tự ca tụng mình mà giáo sư Thịnh không nhận ra được đó là sự thật thì ý ông đang nghĩ gì ngoài sự hiểu biết của ông? Ông HCM sai lầm khi tự tô vẽ cho mình nhưng ông không ngờ được bọn xu nịnh quanh ông họ bảo hoàng hơn vua cho nên tô vẽ ông thêm những cái râu ria quái đảng chết người tạo ra cái phản ứng ngược, giáo sư Thịnh thấy được thì cũng “đã rồi”. Họ không có ác ý hại ông Hồ, họ chỉ có ý nịnh ông Hồ mà thôi, nhất là nhà “thơ nô” Tố Hữu, thế cho nên bọn trẻ con sau nầy “nằm mơ thấy bác Hồ” là không có gì lạ. Hai nhân vật có vai vế trong lịch sử chứng minh ông Hồ có gỉa danh Trần Dân Tiên hay không. Người thứ nhất là cựu đại tá Bùi Tín (đã dẫn chứng ở trên) và nhà văn Phạm Đình Trọng, trong bài “Ăn mày dĩ vãng…” ông viết:
“Ngay sau ngày 2-9-1945, hầu hết người dân Việt Nam ngơ ngác chưa ai biết HCM là ai!… HCM liền tự tay viết sách “Những mẫu chuyện về đời hoạt động của Hồ chủ tịch” và ký tên người viết là Trần Dân Tiên. Nhưng những mẫu chuyện kể tưởng như chân thực nhưng vẫn mang không khí huyền thoại, mang cảm hứng anh hùng ca. Trong tập sách đó cũng chính HCM tự nhận là cha gìa dân tộc”. (Đối Thoại online ngày 16-7-2009)
Vì sự giáo dục nhồi sọ, người lớn dạy sao trẻ con nói vậy nên giáo sư Thịnh cũng đừng trách móc:
Hà văn Thịnh: “Trẻ con bây giờ chúng nó cứ thao thao bất tuyệt là “gặp bác Hồ thế này”, “nhớ bác Hồ thế kia”, “nằm mơ thấy bác”.v.v… thì hết sức buồn cười. Chúng nó có biết bác Hồ là ai đâu nằm mơ. Thật vô lý quá tốn kém”.
5 - HVT: “Tôi từng viết trên Tạp chí CS rằng, bác viết “đoàn kết là quan trọng” 8 lần nhắc tới đoàn kết trong Di chúc, mặt khác bác muốn nói rằng, mất đoàn kết là nguy hiểm…”
- Giáo sư nói rằng ông HCM viết “8 lần nhắc tới đoàn kết”, điều này làm tôi nghĩ tới lời ông Bùi Tín nói rằng “ông Hồ gỉa dối nhiều lắm”. Thật vậy, nếu giáo sư nhìn lại lịch sử có thời đại nào mà nhà cầm quyền chủ trương phân chia giai cấp trong nhân dân để rồi kích động họ đấu tố nhau, ngay cả trong gia đình “con tố cha vợ tố chồng”. Đấu tố nhau bằng cả một chiến dịch tàn sát nhau khắp cả miền Bắc (may là lúc ấy ông chưa chiếm được miền Nam) kéo dài suốt ba năm.
Ông Hồ kêu gọi đoàn kết để thành lập Mặt Trận Việt Minh nhưng rồi tất cả những đảng phái quốc gia lần lượt bị ngầm tiêu diệt bằng cách này hay cách khác nhất là Quốc Dân đảng cho là giai cấp tư bản, địa chủ. Cựu trung tá Trần Anh Kim, nguyên tỉnh ủy viên Thái Bình trả lời phỏng vấn ông kể:
“Đến CCRĐ thì người ta quy cho ông tôi là địa chủ và quy cho bố tôi là Quốc Dân đảng. Bố tôi là phó bí thư QDĐ và bác tôi là Bí thư QDĐ. Bác tôi bị bắn luôn. Còn bố tôi thì cương quyết không nhận. Không nhận thì tra tấn, người ta thắt hai dây thừng vào hai ngón chân cái rồi người ta kéo lên sàn nhà, bố tôi đau quá, kêu khóc xin thả xuống. Kêu khóc to quá người ta lấy rơm, lấy rạ nhét vào mồm”. (RFA online ngày 19-5-2006)
Cũng trong chiến dịch CCRĐ ông HCM đã đoàn kết dân tộc như thế nào hãy nghe ông Vũ Cao Đàm trong bài “Một tấm lòng son” nhắc lại lời của ông Trần Xuân Bách, nguyên ủy viên BCT đã bị khai trừ đến chết nhận định:
“Anh luôn nhắc đến ý tưởng hàn gắn vết thương dân tộc. Chúng tôi nhớ mãi một lần anh nói, đấu tranh cho công bằng xã hội là lý tưởng cao cả của các nhà cải cách xã hội, nhưng đáng tiếc, CCRĐ và cải tạo tư sản là hai cuộc vận động đã mắc những sai lầm dẫn tời sự chia rẻ dân tộc lớn nhất trong lịch sử nước nhà”. (Đàn chim Việt online ngày 30-12-2010)
Tiến sĩ Hà sĩ Phu, trả lời phỏng vấn của đài RFI ông nói lên nhận định của mình về cái gọi là đoàn kết nham hiểm của ông Hồ như sau:
“Cho nên không lấy gì làm lạ rằng trong thời gian kháng chiến, các nhà địa chủ, phú nông đóng góp rất nhiều, nhưng khi thắng lợi thì bị đảng CS thanh toán mất cả. Cái gọi là lực lượng thứ ba trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cũng như thế thôi. Khi đánh Mỹ thì đoàn kết để huy động, đến lúc thắng lợi rồi thì chẳng thấy chính phủ lâm thời đâu, chả còn thấy lực lượng thứ ba đâu nữa. Cái đoàn kết ấy là cái đoàn kết của những người duy lợi cực đoan, nó không đúng với bản chất của đoàn kết”. ( Người Việt ngày 30-9-2005)
6 - HVT: “Bác biết nhìn và trân trọng người tài thực sự như cụ Huỳnh Thúc Kháng, Bảo Đại, bác vẫn sử dụng. Bây giờ nói sử dụng người tài nhưng tôi biết, nhiều người tài có được sử dụng đâu…
“Chỉ có người tài mới dám sử dụng người tài, còn những người trình độ trung bình thì không dám, thậm chí luôn sợ người tài”.
- Ông HCM sử dụng Bảo Đại và cụ Huỳnh Thúc Kháng là vì muốn lợi dụng uy danh của hai ông ấy nhằm phục vụ trong việc gây bá đồ vương, thực ra với mưu mô của ông Hồ, Bảo Đại đã biết nên có dịp là “thoát thân” để tránh hậu hoạ vì ông biết ông Hồ đối xử với ông như thế nào rồi, chắc chắn là không có thực tâm. Đối với cụ Huỳnh Thúc Kháng cũng thế không ngoài dụng ý đưa cụ đi làm đặc sứ ở huyện Nghĩa Hành, tỉnh Quảng Ngãi rồi mất ở đó trong không đầy một năm.
Sau chiến dịch thanh trừng Nhân văn Giai phẫm ông Hồ thanh lọc những ai biết trung thành quỳ luỵ, những ai khác chính kiến thì cho “giản chính” hoặc trù dập khai trừ, thử hỏi những nhân tài thời “đoàn kết” đã ra sao? Xin hãy nghe cụ Nguyễn văn Trấn một cán bộ lão thành cách mạng kể:
“Thế là Nguyễn Hữu Đang bị kết án 17 năm tù, mới được 7 năm thì nghe đâu nhờ có sự can thiệp của Nhân quyền Quốc tế nên anh được tha…
“Ngoài Nguyễn Hữu Đang còn thêm những người này: Phùng Cung, tác giả truyện ngắn: “Con ngựa gìa của chúa Trịnh”, 7 năm tù giam cứu. Vũ Huy Lân
(Bộ Nông Lâm) bị nghi là cho Nguyễn Hữu Đang một áo len khi Đang đi tù, bị giam 7 năm mới tha. Nhà xuất bản Minh Đức bị án 17 năm tù như Đang…
“Trần Dần bị ở tù, Hữu Đang đi lượm bao thuốc lá để đổi lấy cóc nhái của đám con nít, Hữu Loan làm chú thài (Chợ Đệm gọi vậy những người đi thiến heo…).
Trần Đức Thảo, Nguyễn Mạnh Tường sống cuộc đời bị bạc đãi, bị tuyệt thông (excommunié)” (Viết cho Mẹ và Quốc hội, trang 279 - 280 - 282)
7 - HVT: “Cái đó thì… thực sự không trả lời được đâu, chị ạ. Nguyên tắc của nhà nước này, chế độ này, bắt người dân phải nghe theo như vậy, nên tôi không thể chống lại điều IV- Hiến pháp được. Tôi là công dân của nhà nước này nên không thể chống lại HP được. Có điều ai cũng muốn tự do dân chủ cả…”
- Giáo sư Thịnh đã ấp úng không dám trả lời làm người hỏi không được thỏa mản vì hiện nay cái điều IV HP này đã bị nhiều người ở trong nước lên án và đòi huỷ bỏ thế mà nhà sử học như giáo sư Thịnh lại không dám đề cập đến thì đó là một điều lạ, hình như ông chưa quen nói thật. Ấy thế mà một nhà trí thức trẻ, bác sĩ Phạm Hoàng Sơn viết trong bài “Bỏ điều 4 HP” đã dám viết như sau:
“Xét trong bản Hiến Pháp hiện nay tại Việt Nam, điều 4 chính là cản trở cơ bản để thiết chế 1 của chính thể dân chủ có thể được tạo lập.
“Đề nghị (đòi hỏi) bỏ điều 4 HP hoặc luật hóa (một bước tiến tới bỏ) điều 4 HP đã được nhiều người đề cập từ nhiều năm qua, trong đó có nhiều đảng viên cao cấp”. (Đối Thoại online ngày 15-10-2007)
Cựu bộ trưởng bộ Tư pháp Nguyễn đình Lộc viết trong bài “Đã đến lúc sửa đổi Hiến pháp?” trả lời phóng viên Khiết Hưng trên báo Tuổi Trẻ Cuối Tuần như sau:
“Cá nhân tôi cho rằng đã đến lúc chúng ta phải xây dựng Hiến pháp mới thay Hiến pháp năm 1992 để thể chế hóa đường lối của đảng…
“Nói đến điều 4 HP 1992 chúng ta phải thấy có hai vế: Đảng lãnh đạo nhưng đảng phải hoạt động trong khuôn khổ của Hiến pháp và Pháp luật…HP đã quy định thì phải làm cho đúng. Chúng ta phát triển qua nhiều giai đoạn, mỗi giai đoạn có tính cách khác nhau nhưng HP thường bị quên…Như thế mới thấy tinh thần bảo Hiến tôn trọng HP của Việt Nam chưa có truyền thống”. (Tuổi Trẻ online ngày 8-10-2007
Mới vừa rồi ông Mai Thái Lĩnh, cựu Phó chủ tịch HĐND TP Đà Lạt trả lời đài VOA cho biết một số ý kiến như sau:
“Trong một bài trả lời phỏng vấn gần đây, ông Nguyễn văn An, người đã từng là Uỷ viên BCT đảng CSVN hai khóa (8 và 9), và là cựu chủ tịch Quốc hội (2001-2006), đã phát biểu như sau: “Truớc tiên tôi muốn nhấn mạnh rằng chúng ta đã sửa Hiến pháp nhiều lần mà vẫn chưa đạt yêu cầu. Nếu tính từ năm 1946 đến 1992 là 46 năm, ta sửa đổi lớn 3 lần vào các năm 1959, 1980 và 1992. Đó là chưa kể nhiều lần chúng ta sửa đổi nhỏ khác”.
“Như vậy, có thể nói đảng CSVN đã làm ra tổng cộng 4 bản Hiến pháp, nhưng những bản hiến pháp sau đều kém hơn bản Hiến Pháp 1946…
“Chính vì vậy mà yêu cầu sửa đổi Hiến pháp trở thành một trong những vấn đề bức thiết. Mặc dù các thành phần bảo thủ trong đảng chỉ có ý định sửa đổi một số điều trong bản Hiến pháp 1992 theo kiểu “giật gấu vá vai”, rất nhiều trí thức -  kể cả những người đã từng giữ cương vị lãnh đạo như ông Nguyễn văn An, đều cảm thấy không thể dừng lại ở đấy mà phải tiến hành sửa chữa những vấn đề mấu chốt liên quan đến thể chế chính trị”.(Đàn chim Việt online ngày 2-3-2011)
8 - HVT: “Tốn kém là có thật. Tôi biết điện để làm lạnh cho việc bảo quản thi hài ông bằng điện dùng cho một thị trấn. Với người phương Đông mình, có khi phải chấp nhận thôi. Đã đưa bác vào chôn cất trong lăng rồi, giờ lại đưa ra thì như vậy có tội với người đã khuất vì đã lỡ như vậy rồi. Giờ lại đưa ra thì không ổn. Điều này tôi không tán thành đâu…
“Hơn nữa, nói gì thì nói, dù có những khiếm khuyết, những sai lầm, HCM vẫn là nhân vật lịch sử đẹp nhất trong lịch sử cận đại… Với tôi bác vẫn là người vĩ đại”.
- Có những điều tôi thấy nhà sử học không dám đề cập tới như việc lãng phí trong việc bảo quản lăng của HCM, ông ta nói rất ậm ờ, không phải là lý lẻ của một nhà sử học. Để bảo quản lăng HCM mà phải tốn cả một Bộ tư lệnh canh giữ và điện thì bằng dùng cho một thị trấn và ngoài ra còn nhiếu thứ hao tốn nữa chớ chẳng không. Cái tệ sùng bái cá nhân cho đến ngày nay vẫn còn trong tư tưởng của một giáo sư dạy sử thì thật là lạc hậu. Chính ông HCM cảm nhận được rằng sau khi ông ta qua đời cần phải thiêu xác cho mất tích để người đời không còn trông thấy di tích của ông mà nguyền rủa, sự việc hoàn xác của ông tại lăng gây tốn kém một cách lãng phí thì đó là việc làm có ác ý của cặp bài trùng Duẫn -Thọ. Dù sau, một mai khi chế độ cộng sản này sụp đổ thì chính quyền nhân dân sẽ cho ông Hồ được toại nguyện theo di chúc của ông là thiêu xác để ông sớm siêu thoát về gặp Karl- Marx và giảm bớt gánh nặng cho nhân dân. Theo sự nhận xét của cựu đại tá QĐND Bùi Tín khi trả lời phỏng vấn của Trà Mi thì:
“Đó là theo sùng bái cá nhân của học thuyết chủ nghĩa cộng sản. Trước đây, người ta sùng bái ông Mác, Lênin, Stalin, và đến ông Hồ, xem ông ta là con người tuyệt đối thánh thiện và không có gì sai lầm cả.
“Họ cốt làm việc ấy chỉ để duy trì hình ảnh hợp pháp của đảng Cộng sản trong khi ở thế giới người ta đều biết rõ là chủ nghĩa cộng sản và học thuyết Mác-Lê đã tệ hại ra sao”. (VOA online ngày 18-5-2007)
Và tệ nạn sùng bái cá nhân được nhà thơ Hữu Loan nói lên cảm nghĩ của mình:
“Hữu Loan: Thật ra nếu bên Liên xô không có ông Khơrutsốp lật Xtalin đưa ra phong trào chống sùng bái cá nhân thì bên Tàu không làm gì có Mao Trạch Đông đưa ra chuyện “Bách gia tranh minh, bách hoa tề phóng” và bên ta hưởng ứng tức thời bằng phong trào mang tên dịch lại nhãn hiệu Trung quốc “Trăm hoa đua nở, trăm nhà đua tiếng”. Tên nôm na của ta là “Chống sùng bái cá nhân”. (Nguyễn văn Trấn-VCMVQH - trang 272)
9 - HVT: “Sai lầm lớn nhất của HCM là nhân hậu. Nếu bác không nhân hậu mà tàn nhẫn như Mao, như Stalin thì người ta đã không thể thao túng bác được và chúng ta đã có sự hợp tác tuyệt vời với Mỹ từ năm 1945-1946 rồi và lịch sử Việt Nam đã khác…
“Cái sai tiếp theo là bản lĩnh thật sự của người lãnh đạo, dám làm những điều mà mình suy nghĩ thì bác chưa có. Như vừa rồi Hữu Loan chết, hay trước đó là những người khác, thật là buồn. Nếu bác có bản lĩnh thực sự thì đã không đến nỗi gây đau đớn, đau khổ cho rất nhiều tài năng của Việt nam”.
- Theo tôi thì ông HCM đã sai lầm nhiều nhưng chắc chắn không sai lầm vì “nhân hậu” mà chỉ sai lầm vì thiếu bản lĩnh. Nhân hậu gì mà khuyến khích những người bần cố nông “phóng tay” giết sạch những thành phần Trí-Phú-Địa-Hào, đào tận gốc bốc tận rể ngay cả những người có công với cách mạng cũng không chừa như trường hợp bà Nguyễn thị Năm tự Cát Thành Long. Theo hòa thượng Thích quảng Độ thì trong chiến dịch CCRĐ có đến 700 ngàn người bị giết, còn theo tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang thì khoảng 300 ngàn người, nhưng theo tài liệu chính thức ghi trong “Lịch sử Kinh tế tập 2” có đến 172.008 người bị quy là địa chủ thì trong đó có sai hết 123.266 người (RFA online ngày 15-5-2006)
Chiến dịch CCRĐ vừa xong thì lại đến chiến dịch thanh trừng nữa, đó là đàn áp phong trào Nhân văn Giai phẩm. Trong phong trào này HCM đã huỷ diệt không biết bao nhiêu là nhân tài của đất nước và tàn phá cả một nền văn hóa dân tộc.  Qua CCRĐ chúng ta thấy được rằng giáo sư Thịnh nói ông HCM ”không có bản lĩnh” là đúng, ông ta không dám nhận cái sai của chính mình mà chỉ để đại tướng Võ Nguyên Giáp đứng ra đọc diễn văn nhận lỗi và còn cách chức mấy người dưới quyền ông ta làm cái việc CCRĐ diệt chủng ấy như Trường Chinh, Hoàng Quốc Việt, Lê Lương Bằng, Hồ Viết Thắng…
Theo nhận định của ông Lữ Phương, nguyên Thứ trưởng bộ Văn hóa chính phủ Lâm thời CHMNVN thì:
“Những nhược điểm của sự chọn lựa của ông đã bộc lộ thật rõ rệt trong thời xây dựng hòa bình. Đấu tố, cải cách, phá hoại đến tận nền tảng đạo lý dân tộc. Hợp tác hóa: phản bội nông dân về ruộng đất. Chỉnh huấn: bơm máu đen vào cơ thể đảng. Trấn áp, chà đạp trí thức văn nghệ sĩ; phản bội lời hứa về tự do văn hóa. Khoác lác về cái gọi là “dân chủ gấp triệu lần”, nhưng lại đè đầu cởi cổ nhân dân một cách tự nhiên như những cường hào. Làm mất hoàn toàn động lực về phát triển kinh tế qua chủ trương nhà nước hóa toàn bộ hoạt động sản xuất. Nói chung: giam hãm dân tộc trong cái ao tù chuyên quyền độc đoán, lạc hậu nghèo nàn”. (Việt Tide số 14 ngày 19-10-2001)
Ông Đoàn Duy Thành, nguyên Phó thủ tướng chính phủ trong bài “Bi thảm khi thiếu độc lập và tự chủ” đã viết về cái hậu quả của CCRĐ như sau:
“Có nơi trói người, đốt ngón tay, đập chết người, thật là dã man..”
“Những sai lầm của CCRĐ đã để lại hậu quả lâu dài cho dân tộc, cho đất nước, là sự hận thù, sự lừa dối, xảo trá, vu khống như: tố điêu, ép cung, bịa chuyện… gây tai họa cho bao gia đình, làm nát đi những truyền thống tốt đẹp về gia đình, họ hàng, làng xóm, mà cha ông ta đã dày công xây dựng hàng nghìn năm”. (Bauxite Việt Nam online ngày 16-11-2010)
Chính ông cựu đại tá Phạm Quế Dương nhận định về đạo đức của ông HCM như sau:
“Cụ Hồ làm nhiệm vụ đấu tranh cho dân tộc ông cũng phải nhờ nước ngoài. Ông về nước cũng phải nhờ bà con nhà giàu. Ông ở nhà thị xã, kêu gọi “Tuần lễ vàng” để lấy tiền của bà con. Đáng lẻ, ông phải cảm ơn người ta mà ông quay lại đánh người ta. Chuyện đó đáng để lịch sử lên án”. (Việt Tide số 44 ngày 17-5-2002)
10 - HVT: “Tôi nói thật với chị, lịch sử Việt Nam hiện đại, chỉ có 30% sự thật., 70% gỉa dối. Đó là điều rất đau lòng. Ví dụ đánh nhau 30 năm, với Pháp và Mỹ mà Việt Nam không thua trận nào là không thể chấp nhận được…
“Sự dối trá đó làm cho sinh viên không thích sử nữa. Thấy sử là bịp bợm, chán quá! Tôi đã viết trên báo Lao Động năm 2005,“Lịch sử theo trang sách học trò”, tôi vạch rõ, dậy sử mà suốt ngày phải nói dối, điều đó đau lòng lắm. Ở Việt Nam hiện nay, rất nhiều trí thức ở vào hoàn cảnh nan giải, giữa nói thật và không nói thật”.
- Con người lãnh đạo mà mắc bản chất dối lừa thì làm sao đào tạo được những con người chân thật. Ông ta chủ trương “Vì lợi ích mười năm thì phải trồng cây, vì lợi ích trăm năm thì phải trồng người” mà ông trồng loại người chỉ có 30% là thành thật còn lại 70% là gỉa dối thì cái hậu quả ngày hôm nay nhân Việt Nam gánh chịu. Nhất là những người làm nhiệm vụ giáo dục đã không dám nói thật mà chỉ biết học nói dối và dậy nói dối một cách không suy nghĩ khiến họ phải khổ tâm như giáo sư Thịnh vì theo lời của cựu trung tướng QDND Trần Độ thì:
“Chế độ này bắt con người phải đóng trò, bắt tất cả trẻ con phải đóng trò, bắt nhiều người gìa phải đóng trò. Đặc điểm này đã góp phần quyết định và việc tạo ra và hình thành một xã hội dối lừa, cán bộ dối lừa, làm ăn gỉa dối, giáo dục dối lừa, bằng cấp gỉa dối, đến gia đình cũng lừa dối, lễ hội lừa dối, tung hô lừa dối, hứa hẹn lừa dối. Ôi cay đắng thay!…” (Nhật ký Rồng Rắn - trang 43)
Xin mượn lời nhà trí thức trẻ, bác sĩ Phạm Hồng Sơn để nói lên cái cảm nghĩ về một thần tượng không xứng đáng:
“Khi cầm quyền cụ Hồ đã để cho chính phủ của cụ tạo ra nhiều tiền lệ cầm quyền độc đoán, nhẫn tâm, phi dân chủ hay dân chủ gỉa hiệu, có thể nói lớn đến mức mà vết hằn sâu của nó đến nay vẫn còn hiện rõ trong cả hệ thống chính quyền hiện thời”. (VOA online ngày 15-9-2010)
© Đại Nghĩa sưu tầm
© Đàn Chim Việt, 20/05/11
http://www.danchimviet.info/archives/34923
  http://xoathantuong2.tripod.com/dn_phanhoi.htm




NHIỀU TÁC GIẢ  * HUYỀN THOẠI

Sự thật về Hồ Chí Minh

Trần Khải
 

Chúng ta có thói quen nghĩ rằng đảng CSVN đã bưng bít thông tin thì sẽ không có một con ruồi nào bay qua lọt. Đúng vậy, đó chỉ là một sự thật biểu kiến, tưởng vậy mà không phải vậy. Chúng ta lại có thành kiến rằng Dân vùng Thanh Nghệ Tĩnh, nơi phát khởi đầu tiên cuộc nổi dậy đầu thế kỷ 19 phong trào có tên là Xô Viết Nghệ Tĩnh, dự kiến theo mô hình CS kiểu Lenin ở Nga, thế nào cũng tin tưởng Ông Hồ tới mê tín thờ phượng. Nhưng sự thật đó cũng chỉ là biểu kiến.
Hãy nghe tiếng nói của một người ở quê ông Hồ, một người tự kể là rất nghèo, đã phải dùng bút danh “Phạm Hồng Đức“ để gửi 1 cuốn sách ra toàn cầu để tâm sự rằng chủ nghĩa CS bạo ác thì toàn Dân biết rồi, chỉ trừ vài Dân quê còn mê tín. Sự thật là Đất nước cần Dân chủ pháp trị...
Tác phẩm dày gần 80 trang đánh máy, tựa đề "Con đường đoàn kết hòa hợp Dân tộc để đưa Việt Nam đi lên Dân chủ - giàu mạnh thật sự" gửi qua mạng Internet, hiện đã đăng trên nhiều trang web, có các đoạn chót như sau:
“...Tôi viết cuốn sách này hoàn toàn là sự thật và chắc chắn là rất có lợi cho Đất nước và Dân tộc Việt Nam. Nhưng tôi biết dù đây là những ý kiến góp ý cho đảng CSVN nhưng nếu ĐCS biết tác giả thì họ vẫn sẵn sàng đàn áp và bắt bỏ tù tôi. Vậy tôi tạm thời chỉ lấy bút danh, mong bạn đọc thứ lỗi. Nếu các bạn muốn liên hệ xin gửi về các địa chỉ của các nhà tranh đấu Dân chủ có tên tuổi trong Nước như các ông Hoàng Minh Chính, Nguyễn Thanh Giang, Lê Hồng Hà, Phạm Quế Dương, Hoàng Tiến, Nguyễn Khắc Toàn, Trần Khuê, Đỗ Nam Hải, Nguyễn Văn Lý, Nguyễn Chính Kết, Nguyễn Văn Đài .v.v… thì chắc chắn tôi đều nhận được. Trong thời gian tới tôi sẽ công bố tên tuổi và địa chỉ nơi ở của tôi và số điện thoại của tôi để bạn đọc, dư luận đồng bào trong Nước, bà con hải ngoại, các cơ quan bảo vệ nhân quyền trên Thế giới biết để bảo vệ một người cầm bút và có ý kiến bất đồng với ĐCS VN như tôi.
Cuối cùng xin chân thành cám ơn các Quí vị đã quan tâm và đọc bài viết này của tôi và rất mong muốn có nhiều ý kiến xây dựng và trao đổi với nhau.
Hà Nội, ngày 29 tháng 2 năm 2006
Cựu chiến binh - Công dân Phạm Hồng Đức
Huyện Thanh Chương - Tỉnh Nghệ An
Ghi chú: Do hiện nay hoàn cảnh tôi quá nghèo khổ, điện thoại cố định và Mobile cá nhân không có phải dùng nhờ điện thoại của bà con hàng xóm. Nên mong các bạn thông cảm và tạm thời liên lạc về Email : thaibinhnoiday1997@yahoo.com
Một lần nữa xin chân thành cám ơn các bạn.”
 

Sự thật thế đấy. Không phải người Dân Thanh Nghệ Tĩnh nào cũng bị bưng bít thông tin, không phải ai ở vùng sâu, vùng xa là bị mê tín thờ phượng Bác. Hãy nghe người quê Bác có bút danh Phạm Hồng Đức kể về chủ nghĩa CS:
“...Mao Trạch Đông giết oan 50 triệu người Trung quốc. Stalin giết oan 20 triệu người Liên xô. Khơme đỏ giết oan 2 triệu người Campuchia. Hồ Chí Minh thời cải cách giết oan 9 vạn người Việt nam...(...) Vì sao loài người lại tàn ác như vậy ?
Câu hỏi mà toàn Dân có thể thắc mắc: Người quê Bác Hồ nghĩ gì về Bác Hồ? Xin mời nghe tiếp:
“...Chúng ta biết rằng ngày 3 - 2 - 1930 ĐCSVN ra đời. Trong năm đó và đầu năm 1931 đảng đã làm nên xô viết Nghệ Tĩnh. Đảng đã lấy câu "Trí, Phú, địa cường hào đào tận gốc, bốc tận rễ" trong giai đoạn này đảng cũng đã bí mật giết rất nhiều người vô tội. Rồi đảng làm tiêu thổ kháng chiến phá các công sở, các chùa, đường sắt, cầu...đến ngày 2-9-1945 thì Hồ Chí Minh đã đọc tuyên ngôn độc lập ở Ba Đình và lúc này thì các đảng bộ, các chi bộ của ĐCS có ở khắp mọi nơi trên Đất nước Việt nam và thực tế họ đã nắm được chính quyền trong một thời gian ngắn. Cũng trong năm 1945 Hồ Chí Minh đã cho bắt và giết nhiều nhà chí sỹ yêu nước như Tạ Thu Thâu người Quảng Nam (ông Thâu là người theo chủ nghĩa cọng sản của phái Tơ Rốt Kít) và còn giết một số tu sĩ của đạo Hoà hảo .v.v.
Trong giai đoạn này nước Việt nam còn có ba đảng chính trị khác hoạt động là đảng Quốc dân đảng, đảng Tân Việt, đảng Việt cách họ đều là những người chống Pháp để giành độc lập cả. Nhưng thực tế thì ĐCS đã có thời thế thuận lợi hơn và được nhiều người theo hơn. Đến năm 1952 thì đảng thực hành giảm tô, đến năm 1953 thì ở Thái Nguyên đảng đã bắn bà Nguyễn Thị Năm một địa chủ kháng chiến yêu Nước. Bà Năm trước đó đã cống cho ĐCS 100 cây vàng và nhiều lương thực cho bộ đội. Đến năm 1954 thì ĐCS mới thực sự nắm được chính quyền ở miền Bắc. đến cuối năm 1955 thì đảng bắt đầu làm cuộc cải cách, đảng đã giết oan khoảng 9 vạn người vô tội trong đó có 2 vạn là đảng viên ĐCS và đồng thời có khoảng 6 vạn người nữa do sợ quá đã tự tử.
Lúc cải cách đội cải cách cho lấy khẩu hiệu "Nhất đội nhì trời". Đội đã quy định theo số Dân và quy định một làng giết bao nhiêu người đội đã định trước. Vì vậy khi về các xã, các cán bộ cơ sở đội đã cách chức hầu hết. Sau đó đội đã huấn luyện cho những người nghèo, những người đội tự chọn trước rồi đội tập trung họ lại và bày cho họ cách đấu tố, vu khống. Bởi vậy trong cải cách đã có nhiều người con đấu cha, vợ đấu chồng, anh em nội thân đấu tố lẫn nhau rất là thương tâm và phi đạo đức. Lúc này các nhà tư sản địa chủ đảng đã bắn người, tịch thu tài sản. Nhưng ai còn sống sót thì đảng không cho Nhân dân, anh em hay láng giềng quan hệ, giao tiếp với họ vì vậy đã có một số chết đói, một số nữa thì ăn rau má, ăn khoai rện và các loại hoa quả mới tồn tại được đến bây giờ.
Trong giai đoạn 1957 - 1958 thì đảng bắt đầu cho bắt các linh mục, các giám mục, các thầy tu, các nhà sư và những người tri thức và những cán bộ đảng viên trung cao cấp của đảng có xu hướng tự do như nhóm nhân văn giai phẩm chẳng hạn. Những người này hầu hết án chỉ 3 năm kỷ luật, thế mà đảng đã giam họ trên 15 năm tù cả. Chẳng hạn như ông Nguyễn Hữu Đang là trưởng ban tổ chức của đảng ngày 2-9-1945 đã bị giam hơn 18 năm. Hoặc nhà thơ Hoàng Cầm, Trần Dần, Lê Đạt....đều đã bị giam trên 20 năm cả….(...)
“Chế độ phong kiến chuyên chế dù quyền con người có bị hạn chế nhưng các quan lại từ cấp huyện trở lên thì phải có bằng cử nhân thì mới bổ làm quan. Còn quan cộng sản thì chả cần học hành gì mấy cũng làm quan được miễn là họ biết nghe theo những lời của đảng và làm theo đảng là được..
“...Ông Hồ làm lãnh tụ đảng ông ta đã cho báo chí, đài truyền thanh, các văn nghệ sỹ luôn ca ngợi như một vị thánh sống, rồi khi ông Hồ chết đảng đã cho làm lăng, viện bảo tàng, các đền, các tượng đài... và ... nhưng cuộc đời thực của ông Hồ thì thật là bi đát. Trước hết năm 1927 ông Hồ có lấy bà Tuyết ở Trung Quốc và đã có 2 người con. Hai người này hiện vẫn sống ở Trung quốc. Ông Hồ về Cao bằng năm 1941 thì đến năm 1942 bà Dền lại đẻ cho ông Hồ người con là Nông Đức Mạnh hiện nay. Sau năm 1954 về Hà Nội ông Hồ nằm với cô Xuân từ Cao Bằng đưa xuống phục vụ Bác Hồ đã đẻ ra Hồ Tất Trung. Hồ Tất Trung hiện nay sống ở Sài Gòn. Thế mà những người con của ông Hồ chả ai được nhận cha cả. Cái bi đát nữa là bà Nguyễn Thị Xuân đã bị Trần Quốc Hoàn bộ trưởng bộ nội vụ hiếp sau đó được sự đồng ý của ông Hồ nên đảng đã giết bà Xuân và hiện tại anh Hồ Tất Trung đòi hỏi đảng cho anh ta biết mộ bà Xuân ở đâu ? Nhưng đảng vẫn giữ bí mật không cho biết. Như vậy thì những người con ông Hồ đều có cha nhưng vì ông Hồ và đảng muốn thần thánh hoá ông Hồ để đảng lừa Nhân dân nên những người con của ông Hồ đã bị mồ côi vậy. Cái bi đát hơn nữa là do tranh giành, do phe cánh nên đến năm 1960 thì ông Duẩn lên làm tổng bí thư và thực tế lúc này ông Hồ chỉ còn bù nhìn mà thôi và chính ông Duẩn, ông Lê Đức Thọ đã mưu giết ông Hồ năm 1968 và có lúc ông Duẩn đã gọi ông Hồ là "lão già cổ lỗ hủ" trước các cán bộ TW đảng. Sau đó khi ông Hồ chết Lê Duẩn đã sửa lại di chúc của ông Hồ. Như vậy cuộc đời của ông Hồ được cái gì đây?(...)
“... Tệ hại hơn nữa là các ông Trường Chinh, Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp, Nguyễn Văn Linh sau đó đều đã bị tổng cục II do Lê Đức Anh cầm đầu có âm mưu giết họ và hiện nay mồ mả các ông Duẩn, Chinh, Lê Đức Thọ .... con cháu họ đã cất đưa về quê vì Dân Hà Nội cho phân vào bao bóng rồi vứt đầy lên mộ, như thế thì mộ họ còn nhưng chỉ là mộ giả mà thôi. Vậy thì các ông Chinh, Duẩn, Đồng, Giáp, Linh.... đã hy sinh cho lý tưởng cả đời mà cuối cùng thu được cái gì? (...)
“...Thế mà đến năm 2000 ký hiệp định biên giới biển Vịnh Bắc Bộ ĐCS Việt Nam còn nhường cho Trung Quốc 720 km2 đường biên và 12000 km2 bờ biển. Như vậy thì ĐCS Việt Nam không phải là những kẻ bán Nước hay sao? Họ thực sự là những người không biết xấu hổ với lịch sử, với truyền thống cha ông....”
“...Còn ngày nay ai cũng biết chủ nghĩa Mác- Lê Nin và các ĐCS đã đến hồi kết thúc, thì những ông cộng sản từng giữ chức vụ cao trong đảng, trong chính phủ từng sống với ông Hồ Chí Minh, Lê Duẩn bây giờ lại viết hồi ký phơi bày ra các sự thật của những người mà đảng và Nhân dân đã từng hết lời "nào là cha già Dân tộc, là học trò xuất sắc của Bác"....và....Như hồi ký của Trần Quỳnh (Trần Quỳnh là phó thủ tướng thời Lê Duẩn) hoặc các bài của Vũ Thư Hiên .v.v. và ở Hà Nội hiện có ba bài viết về Hồ Chí Minh là "Tội ác Hồ Chí Minh" "lột mặt nạ huyền thoại Hồ Chí Minh" "bức thư tuyệt mật liên quan đến cuộc đời Hồ Chí Minh...”
Ai dám nói là Dân mình chưa biết mặt thật ông Hồ? Có vẻ như đa số Dân trong Nước Việt mình đều biết nhiều sự thật về ông Hồ rồi vậy. Không ai bưng bít nổi nữa.

Trần Khải
(Nguồn: http://thienlybuutoa.org.htm)

 

 

Hồ Chí Minh
Thần Tượng Hay Huyễn Tượng

Ngô Đức Diễm
 

Hồ Chí Minh, một nhân vật được Đảng Cộng Sản Việt Nam tôn thờ như một lãnh tụ thần thánh, và cũng thường được thế giới nhắc tới như một nhà cách mạng Việt Nam đáng kính. Nhiều tác giả từ Đông sang Tây đã từng viết về nhân vật lịch sử này, khen cũng có mà chê cũng không ít.  Mới đây, hai sự kiện khá lý thú vừa xảy ra đang làm dư luận chú ý. Hội Đồng Thành Phố Acapulco của Mễ Tây Cơ đã thông qua quyết nghị vinh danh Hồ Chí Minh như một anh hùng Việt Nam và dựng tượng họ Hồ bên cạnh tượng Gandhi tại thành phố du lịch này. Trong khi đó, Giáo Sư Hồ Xuân Hùng tại Đài Loan mới đây vừa tung ra qủa bom làm chấn động dư luận, cho rằng Hồ Chí Minh không phải là người Việt Nam mà là người Trung Hoa, thuộc sắc tộc He (Hakka). Trước những cái nhìn trái ngược đó, thiết tưởng đặt lại vấn đề "Hồ Chí Minh là thần tượng hay huyễn tượng" là điều hợp lý và hợp tình.
Hồ Chí Minh là ai? Cho đến nay, người ta vẫn chưa tìm thấy câu trả lời dứt khoát. Thực vậy, tên tuổi, ngày tháng, năm sinh cũng như quãng đời hoạt động của họ Hồ đã được ghi lại một cách khác nhau, biến nhân vật lịch sử này thành một dấu hỏi lớn, nếu không nói là một huyền thoại! Theo nhiều tài liệu được viết ra, Hồ Chí Minh tên thật là Nguyễn Sinh Cung. Con ông Phó Bảng Nguyễn Sinh Huy có tên sổ bộ là Nguyễn Tất Sắc. Bước vào con đường hoạt động chính trị, Nguyễn Sinh Cung đổi tên là Nguyễn Tất Thành, rồi Nguyễn Ái Quốc và chính thức là Hồ Chí Minh.
Khuynh hướng đề cao Hồ Chí Minh không hẳn là thiếu phổ biến. Với Đảng Cộng Sản Việt Nam, Hồ Chí Minh là vị "cha già  dân tộc" khả kính, soi đường dẫn lối đưa dân Việt tới đài vinh quang. Theo người cộng sản, tư tưởng Hồ Chí Minh cũng được sánh ví ngang hàng với tư tưởng Mác-Lê trong vai trò  chỉ đạo, nên Điều 4 Hiến Pháp cộng sản Việt Nam đã ghi rõ "Đảng cộng sản Việt Nam...theo chủ nghĩa Mác Lê và tư tưởng Hồ Chí Minh... là lực lượng lãnh đạo nhà nước và xã hội." Bên cạnh tư tưởng chỉ đạo, người cộng sản còn đề cao đạo đức cánh mạng của  Bác Hồ như một ông thánh, hy sinh hạnh phúc cá nhân để phục vụ dân nước. Nào là Bác sống độc thân không vợ không con. Nào là  Bác sống một đời thanh đạm, ở nhà sàn, chân đi dép lốp, mặc áo Khaki..Nhất là Bác luôn luôn  đề cao những giá trị độc lập tự do thống nhất, và còn chú trọng đến chính sách "thụ nhân" chủ trương "mười năm trồng cây, trăm năm trồng người." Chính vì những công lao đáng nhớ đó, nên Đảng cộng sản Việt Nam mới cố gắng duy trì hình ảnh "Bác sống mãi trong quần chúng" với xác ướp và lăng Hồ Chí Minh tại Ba Đình, giống như  xác ướp Lê Nin tại Quãng Trường Đỏ Cẩm Linh. Nhất là Đảng cộng sản Việt Nam còn lấy tên Hồ Chí Minh đặt cho thủ đô Sài Gòn ngày 1 tháng 5 năm 1975 để nhớ công ơn "giải phóng miền Nam" theo di chúc của Bác.
Không phải chỉ có cộng sản Việt Nam tôn vinh Hồ Chí Minh làm cha già dân tộc, mà chính cơ quan Unesco thuộc Liên Hiệp Quốc trong phiên họp khoáng đại ngày 20 tháng 10 năm 1987, đã thông qua quyết nghị vinh danh Hồ Chí Minh như một anh hùng văn hóa (great man of culture) trong ngày sinh nhật thứ 100 của họ Hồ. Nhưng quyết định đó không  được thực hiện vì bị cộng đồng người Việt chống đối mạnh mẽ, đưa ra ánh sáng những sự thật tiêu cực đàng sau những  huyền thoại được tô son điểm phấn đầy tính cách lừa phỉnh.
Mới đây nhất là sự kiện thành phố Acapulco của Mễ Tây Cơ quyết định vinh danh Hồ Chí Minh như một anh hùng dân tộc và dựng tượng họ Hồ bên cạnh tượng Gandhi tại thành phố tươi đẹp trên bờ Thái Bình Dương này. Quyết nghị này đã làm dân Việt khắp nơi bất bình phẫn nộ. Trước sự vận động mạnh mẽ của Tổ Chức Phục Hưng Việt Nam, 20 cộng đồng người Việt từ Úc Châu, Canada, Pháp, Hòa Lan, Bỉ và đặc biệt là Hoa Kỳ đã ký tên trong một thư ngỏ đăng trên nhật báo El Sur ngày 7 tháng 12 năm 2008, đòi hỏi Hội Đồng Thành Phố Acapulco hủy bỏ quyết định gây sóng gió nói trên, đồng thời phô bày bộ mặt thật của họ Hồ cho thế giới. Theo thư ngỏ, Hồ Chí Minh không xứng đáng được tôn vinh, vì họ Hồ không phải là nhà đại cách mạng hay anh hùng dân tộc, mà chỉ lả một tên cộng sản quốc tế, đã đem chủ thuyết Mác Lê bất nhân lỗi thời phản tiến hóa về đày đọa dân tộc Việt Nam trong suốt nửa thế kỷ qua.
Đối lại với cái nhìn của Đảng cộng sản Việt Nam, của Unesco và thành phố Acapulco, nhiều tác giả khác đã đưa ra những cái nhìn mới về Hồ Chí Minh. Dưới ngòi bút của Minh Võ, Nguyễn Thuyên, Nguyễn Hữu Thống, Đỗ Thông Minh, Vũ Thư Hiên, Bùi Tín, và mới đây là Trần Khải Thanh Thủy và Hồ Tuấn Hùng, Hồ Chí Minh đã xuất hiện như một con người tầm thường, và huyền thoại Hồ Chí Minh phải được phế bỏ để trả lại sự thật cho lịch sử.
Theo tài liệu và luận chứng của các tác giả nêu trên, Hồ Chí Minh  không phải là một nhà ái quốc chân chính, một cha già dân tộc hay hơn nữa một anh hùng văn hóa. Trái lại, họ Hồ chỉ là con người tầm thường như muôn người khác với những sai lầm, khiếm khuyết cũng như những yếu đuối thường tình của một con người. Hơn nữa, Hồ Chí Minh còn tiêu biểu là con người giả dối, ác độc và  thiếu đạo đức cách mạng.
Thứ nhất, người ta đã khám phá thấy nhiều điểm không thật trong tiểu sử của họ Hồ liên hệ đến tên tuổi, ngày sinh tháng đẻ cũng như đời tư của ông đàng sau những nét son phấn tô điểm để thần thánh hóa lãnh tụ.
Về tên thì ngoài những tên quen thuộc như Nguyễn Sinh Cung, Nguyễn  Ái Quốc, Hồ Chí Minh, họ Hồ còn xuất hiện với nhiều tên khác mà Trần Khải Thanh Thủy trong tác phẩm "Hồ Chí Minh nhân vật trăm tên nghìn mặt" đã  đếm được 167  bút danh bút hiệu, như Nguyễn Tất Thành, Paul Thành,  Lê Văn Ba, Lý Thụy, Tống Văn Sơ, Vương Chí Sơn, Chang Vang, Già Thu, Lin, Trần Dân Tiên...
Về ngày sinh và năm sinh, cho đến nay, người ta vẫn chưa có thể xác quyết Hồ Chí Minh thật sự sinh ngày nào, tháng nào năm nào! Theo báo chí tuyên truyền của Đảng cộng sản, Hồ Chí Minh sinh ngày 19 tháng 5 năm 1890. Thế mà trong đơn xin vào học trường thuộc địa Pháp với cái tên Paul Thành, họ Hồ lại khai là sinh năm 1892 tại thành phố Vinh. Thề rồi tại sở cảnh sát Paris, dưới tên Nguyễn Ái Quốc, họ Hồ lại khai là sinh ngày 15 tháng 1 năm 1894! Ba năm sau, taị Bá Linh, họ Hồ đã đổi tên là Chang Vang và đổi ngày và năm của mình,  khai là sinh ngày 15 tháng 2 năm 1895. Trong cuốn"những mẩu chuyện về đời hoạt độngt của Hồ Chủ Tịch" họ Hồ đã giả danh Trần Dân Tiên, khai là sinh ngày 19 tháng 5 năm 1895!
Về tư cách thì ôi thôi, hình ảnh vị cha già dân tộc, hình ảnh Bác với "mắt như sao râu dài, nước da nâu người sương gió" đã hy sinh trọn vẹn đời mình cho tổ quốc dân tộc, nay xuất hiện dưới ngòi bút của Trần Khải Thanh Thủy cũng như nhiều tác gỉa khác như một con người vô đạo đức, thiếu tư cách, nếu không nói là vô liêm sỉ. Thật vậy, hình ảnh Bác độc thân không vợ không con, chỉ có "hàng triệu con cháu, những thanh niên, trẻ em Việt Nam" đã biến thành con hùm râu xanh có nhiều vợ nhiều con như văn chương dân gian đã mô tả:
Bác sinh Bác vốn đa tình
Cho nên Bác lấy Tuyết Minh vợ Tàu
Tuyết Minh đâu phải vợ đầu
Lạc Xuân Trưng nữa ngõ hầu năm cô!
Thế là Bác có năm thê bảy thiếp. Tại Hồng Kông, Bác dan díu với cô gái Trung Hoa tên Li Sam. Tại hang Pắc Bó, Bác cũng có ôm ấp cô gái thượng tên là Nông Thị Ngát (Trưng). Tại Cao Bằng, Bác đã có con với Đỗ Thị Lạc. Tiêu biểu nhất là Bác đã có con với Nguyễn Thị Xuân, mà nhân chứng sống của mối tình oan nghiệt đó là cậu Nguyễn Tất Trung hiện nay còn sống tại Hà Nội. Văn chương dân gian cũng đã nhại thơ Lưu Trọng Lư để kể lại  mối tình giữa Bác và cô Xuân, cùng với cái chết oan nghiệt của cô Xuân như sau:
Em có nghe Đảng kể
Về một vụ hoang thai
Xác nai vàng ngơ ngác
Bọc trong lá cờ ta..
Vũ Thư Hiên, trong tác phẩm Đêm Giữa Ban Ngày, đã trích dẫn lá thư của cô Nguyễn Thị Vàng, em Nguyễn Thi Xuân, tiết lộ về cái chết oan ức của cô Xuân như sau: " Bác sĩ tuyên bố, đây có thể bị trùm chăn lên đầu rồi dùng búa đánh vào giữa đầu. Đây là phương pháp giết người của bọn lưu manh chuyên nghiệp." Theo tài liệu, thì đây là luỡi búa của Bộ Trưởng công an Trần Quốc Hoàn hạ xuống theo lệnh Bác để phi tang..
Thế đó! Không phải Bác chỉ đa tình, mà Bác còn xuất hiện như một con người nham hiểm ác độc:
Bác sống như một gã hoang dâm
Chơi hoa rồi lại phái người đâm
Làm cha như Bác khổ non nước
Nghĩa hận lòng căm những sớm chiều
Trở lại câu hỏi Hồ Chí Minh có phải là nhà ái quốc chân chính không, nhiều tác giả đã khẳng định là không. Luật Sư Nguyễn Hữu Thống, trong cuốc Giải Thể Chế Độ Cộng Sản, đã qủa quyết "Hồ Chí Minh không phải người yêu nước. Nguyễn Ái Quốc không phải là nhà ái quốc, nên ông ta vẫn tiếp tục đẩy tới chiến tranh võ trang để phá vỡ mọi giải pháp độc lập quốc gia." Theo LS Thống, độc lập thống nhất chỉ là chiêu bài Hồ Chí Minh dùng để áp đặt chủ nghĩa cộng sản lên đầu dân Việt, vì thực sự Việt Nam đã có độc lập thống nhất từ năm 1949, khi Tổng Thống Pháp Vincent Auriol ký Hiệp Định Elysee với Quốc Trưởng Bảo Đại, công nhận Việt Nam độc lập thống nhất trong Liên Hiệp Pháp.
Sở dĩ Hồ Chí Minh dùng độc lập thống nhất làm chiêu bài nhuộm đỏ Đông Nam Á, vì trước sau, họ Hồ chỉ là một con người cộng sản quốc tế. Đỗ Thông Minh trong cuốn Con Đường Dân Chủ Hóa Việt Nam đã xác nhận: "Lý Thụy là một đảng viên quốc tế cộng sản, cán bộ được đào tạo dể bành trướng chủ nghĩa cộng sản vùng Đông Nam Á. Các tài liệu trong văn khố Nga và Bộ Văn Khố Đảng Toàn Tập của Đảng cộng sản Việt Nam cho thấy ông hoàn toàn lãnh lương và làm theo chỉ thị của quốc tế cộng sản." Chính Búi Tín, trong cuốn Về Ba Ông Thánh, cũng thú nhận; "Trước đây, tôi đã nhận định ông Hồ là người yêu nước, nhân vật có công lao với đất nước, đồng thời ông có trách nhiệm trong những lỗi lầm, trong những lầm lẫn, để cho đất nước nghèo khổ, không có dân chủ, không có luật pháp nghiêm minh."
Điều đáng nói và hẳn lịch sử không bao giờ quên, là Hồ Chí Minh đã dựa vào chủ thuyết cộng sản sai lầm và bất nhân, gieo bao thảm họa lên đầu dân Việt, tiêu biểu nhất là cuộc đấu tố cường hào ác bá tại Liên Khu IV năm 1953 và cuộc cải cách ruộng đất tại miền Bắc năm 1956, với chủ trương "trí phú địa hào, đào tận gốc trốc tận rễ" đã giết hại bao dân lành vô tội. Hàng trăm ngàn người dân đã bị hành quyết một cách dã man duới bàn tay đao phủ của Đảng: "Giết giết nữa bàn tay không ngưng nghỉ, cho ruộng đống lúa tốt tốt thuế mau xong." Nếu Milosovich của Nam Tư và Sadam Hussein của Irap bị kết án diệt chủng, thì Hồ Chí Minh, với cái chết của gần nửa triệu người trong các đợt đấu tố và cải cách ruộng đất, cũng đáng được liệt vào hàng ngũ những tên tội phạm phi nhân bản đó.
Viết đến đây, tôi cảm nhận rằng, lịch sử còn diễn biến, và giòng lịch sử quả phức tạp và uyển chuyển. Nhưng rồi, trước sau, mọi sự thật lịch sử cũng sẽ được phơi bày. Mọi phê phán vội vàng có thể thiếu khách quan và chuẩn xác. Nhưng người viết có thể cảm nhận rằng, Hồ Chí Minh không phải là thần tượng, mà chỉ là một huyền thoại hay đúng hơn, một huyễn tượng. Cảm nhận như thế, tôi liên tưởng ngay tới Phong Trào Quốc Dân Đòi Trả Tên Sài Gòn, trong nỗ lực phế bỏ huyền thoại Hồ Chí Minh. Trong lúc chờ xem cuốn phim tài liệu "Sự Thật Về Hồ Chí Minh" do Phong Trào thực hiện và phổ biến,  người viết xin mượn lời Bùi Tín trong cuốn Về Ba Ông Thánh để kết bài nhận định này: "Xin chớ coi ông là một ông thánh, vì ông không phải là thánh."

Ngô Đức Diễm
Đối Thoại - http://www.doi-thoai.com/baimoi1208_238.html



HỒ CHÍ MINH, CON NGƯỜI BẤT DŨNG VÀ BẤT NHÂN,

                          BẤT TRÍ VÀ BẤT TÍN


    Trong khi giới lãnh đạo cộng sản Việt Nam không ngừng ca tụng Hồ chí Minh, thì có rất nhiều người Việt Nam cho rằng họ Hồ là người vừa bất dũng và bất nhân, vừa bất trí và bất tín. Có phải như vậy hay không ?

   Người tây phương có câu : «  Xét một cái cây, người ta chỉ cần xét cái quả của nó. » Nếu quả ngon ngọt, lợi cho sức khỏe con người, thì người ta nói cái cây đó tốt ; nếu quả đó không những đắng mà còn độc hại cho sức khỏe , thì người ta nói cái cây đó xấu.
   Con người là tổng số kết quả những việc làm và suy nghĩ của nó. Nếu kết quả những việc làm và suy nghĩ có lợi cho gia đình nó, có lợi cho quốc gia, dân tộc, thì người ta nói con người đó tốt ; nếu kết quả những việc làm, suy nghĩ mà có hại cho gia đình và quốc gia dân tộc, thì người ta nói con người đó xấu.

   Xét kết quả những việc làm, những suy nghĩ của Hồ chí Minh, chúng ta thấy con người này là một con người xấu, tai hại không những cho gia đình, vợ con, mà còn tai hại cho quốc gia, dân tộc; vì con người này vừa bất dũng và bất nhân, vừa bất trí và bất tín.

   I )  Hồ chí minh bất dũng và bất nhân

   Sau hiệp định Genève 1954, Hồ chí Minh về sống ở Hà nội, có ý lấy vợ ; nhưng bị Bộ chính trị đảng Lao Động tức đảng Cộng sản Việt Nam phản đối, viện lẽ rằng vì bác là « cha già của dân tộc », « một đời hy sinh cho dân tộc », nên không thể lấy vợ. Họ Hồ đã nghĩ lấy vợ người Tàu, cho người nói với Chu ân Lai kiếm cho một người vợ Tàu. Nhưng Chu ân Lai biết nhóm Lê Duẫn, Lê đức Thọ, Trần quốc Hoàn không chịu, nên làm ngơ. Tuy nhiên nhóm người này có tìm cho «  bác «  một cán bộ hộ lý, người vùng Cao Bằng, Lạng Sơn, nơi «  bác «  rất quen thuộc, ẩn náu xưa kia. Đó là cô Nông thị Xuân. Mấy năm đầu thì mọi việc êm xuôi. Cô Xuân có con với  «  bác « và còn đang mang dạ chửa. Người con hiện nay còn sống tên là Nguyễn tất Trung, lúc đầu do ông tướng Chu văn Tấn nuôi, sau do ông Vũ Kỳ. Thế rồi không hiểu làm sao, cô Xuân bị Bộ Chính trị vu cáo cho là làm gián điệp, phải chăng Trần quốc Hoàn, Bộ trưởng bộ Công An lúc bấy giờ, thấy cô Xuân, vợ bán chính thức của  «  bác « , gái một con, trông mòn con mắt, động lòng trắc ẩn, muốn ngủ với cô ta, nhưng bị từ chối, nên vu cáo. Trước lời tố cáo của Trần quốc Hoàn, «  bác «  không có một tý gì là Dũng, để bênh vực cô ta, hay làm sáng tỏ vấn đề. Trần quốc Hoàn được thế, làm tới, thường lui tới hiếp cô ta, trước mặt ngay cả người em gái, tên Nông thị Vàng ; sau đó, vì hiếp chán rồi, lại sợ vụ việc bại lộ  nên Trần quốc Hoàn đã cho người đập đầu chết cô Xuân, rồi vất ra một ngã tư ở ngay Hà nội, định che dấu sự thật là cô bị đụng xe. Sau đó cô em thì phải trở về Cao bằng, nhưng Trần quốc Hoàn còn sợ, sai người giết chết Nông thi Vàng, rồi ném xuống sông. Không dè cô này có một người yêu đi lính, cô đã kể hết sự việc cho người yêu mình nghe. Sau đó anh này đã viết một bức thư cho Nguyễn hữu Thọ, Chủ tịch quốc hội lúc bấy giớ. Ông này giữ kín bức thư lúc ban đầu, sau đó thì công bố. Thêm vào đó, nhà văn Vũ thư Hiên, con của ông Vũ đình Huỳnh, có thời cũng làm thư ký riêng cho «  bác « , có viết quyển Đêm Giữa Ban Ngày, nói về vụ này.
   Qua sự việc trên, chúng ta thấy họ Hồ vừa bất dũng, vừa bất nhân, bất dũng vì, bề ngoài thì chúng tâng bốc lên, bề trong thì chúng coi thường, coi khinh, mà «  bác «  ngậm căm như hến ». Họ Hồ còn bất nhân ở chỗ là bình thản thấy người mà mình muốn lấy làm vợ, có những 2 con với mình, một con đã sinh và một con đang mang dạ chửa, bị tay em mình hiếp dâm, đánh đập, rồi giết.

   I I )  Hồ chí minh bất trí vì đã đi theo Đệ Tam Quốc tế Cộng sản mà chưa phân biệt nổi Đệ Nhị và Đệ Tam là gì, thêm vào đó còn tuyên bố : “ Tôi không có tư tưởng gì cả, tư tưởng của tôi đã có Staline và Mao nghĩ hộ.”

   Thật vậy, trong quyển sách  «  Những mẫu chuyện về đời họat động của Hồ chủ tịch « , nhà xuất bản Sự thật, Hà nội, 1975, tác giả là Trần dân Tiên, chính là Hồ chí Minh. Ở đây chúng ta không nói đến một con người quá vô liêm sỉ, tự lấy tên người khác, rồi tự viết sách, tự khen mình ; chúng ta chỉ nói đến một sự kiện trong quyển sách, đó là khi dự hội nghị Tours ở Pháp năm 1920, họ Hồ thú nhận nghe chữ Pháp chữ được chữ chăng, thế mà có một số trí thức và tay em Hồ cho rằng ông viết và nói thông thạo nhiều thứ tiếng, trong đó có tiếng Pháp, đến mức độ mà ngày cả «  Bản án thực dân « , viết bằng tiếng Pháp, khi họ Hồ đưa cho Ban Thư ký hội nghị Versailles họp trước đó một năm, năm 1919, cũng là của Hồ. Cũng chính trong hội nghị Tours, họ Hồ thú nhận không hiểu Đệ Nhị và Đệ Tam quốc tế Cộng sản là gì ; thế mà ông vẫn lao đầu đi theo Đệ Tam. Đó là bất trí. Trong khi đó thì cụ Phan bội Châu đã hiểu rõ nếu đi theo Đệ Tam thì có nghĩa là từ bỏ chủ quyền quốc gia, vì tổ chức này chủ trương kỷ luật sắt từ trên xuống dưới, chính như Lénine nhiều lần tuyên bố, cũng như đã được ghi rõ trong điều 16 và 17 của nội qui tổ chức này.
   Họ Hồ còn bất trí ở chỗ không ý thức nổi sự nguy hiểm của chủ nghĩa duy vật biện chứng, chủ trương bạo động lịch sử, đấu tranh giai cấp, một lời kêu gọi nội chiến triền miên, đưa đến cảnh con đấu bố, vợ tố chồng, bạn bè tìm cách sát hại lẫn nhau, biến xã hội thành một xã hội thú vật, cấu xé lẫn nhau.
   Ngoài nội chiến, họ Hồ và con cháu còn đưa đất nước chúng ta vào cảnh ngoại chiến, biến nước Việt thành bãi chiến trường cho cuộc tranh hùng tư bản - cộng sản ; dân Việt là nạn nhân.
   Người xưa có nói : «  Việc binh là việc nguy hiểm ; nên dùng tạm chớ nên dùng lâu !
   «  Việc binh như lửa. Dùng lửa lâu ngày có hại vào thân . »
   Chúng ta thấy trong lịch sử cận đại vừa qua, ba quốc gia bị chia đôi : Đức, Hàn và Việt Nam. Giới lãnh đạo Bắc Hàn và Đông Đức là những người có trí, hiểu sự tàn hại của chiến tranh, nên không gửi quân qua đánh Tây Đức và Nam Hàn. Trong khi đó Hồ chí Minh và những người lãnh đạo cộng sản Việt Nam là những kẻ bất trí, không những gửi quân đánh vào miền Nam, mà còn gửi quân đánh Căm Bốt, rồi hăm he đánh cả Thái Lan vào những năm của thập niêm 80. Họ là những kẻ không nghĩ đến dân, đến nước, và còn hãnh diện đi làm tay sai ngoại bang ; như họ Hồ bất trí tuyên bố : «  Tôi không có tư tưởng gì cả, tư tưởng của tôi đã có Staline và Mao nghĩ hộ . » Còn Lê Duẫn thì trâng tráo nói : «  Chúng tôi đánh đây là đánh cho Liên Sô và Trung Cộng. »

   I I I )  Hồ chí Minh bất tín

   Khi cướp được chính quyền, họ Hồ đã hứa với dân là sẽ mang lại độc lập, tự do, hạnh phúc cho dân, với tiêu đề: “ Việt Nam dân chủ, cộng hòa, độc lập, tự do, hạnh phúc “. Suốt trong thời kỳ họ Hồ nắm chính quyền cho tớingày hôm nay, chúng ta thấy ? Việt Nam dân chủ, tự do không ?Không. ViệtNam độc lập không ?Không. DânViệt ấm no, hạnh phúc không ?Không.
   Việt Nam hiện nay không những không độc lập chính trị, còn bịlệ thuộc Trung Cộng về kinh tế văn hóa, hàng hóa, phim ảnh Trung Cộng bày bán khắpnẻo đườngViệt Nam.
   Việt Nam hiện nay để theo kịp Nam dương phải mất 51 năm, theo kịp Thái lan, phảimất 95 năm, theo kịp Tân gia ba, phải mất 158 năm.
   Dân Việt hạnh phúc cái , khi 70 đến 80% dân trong nướckhi bệnh thì không thuốc uống, hay không dám đi bác , nhất đi nhà thương, đây do chính Bộ Y tế Cộng sản Việt Nam thông báo. Hạnh phúc khi dân Việt phải tha hương cầu thực, phải bán thân nuôimiệngCămbốt, đi làm lệkhắp mọinơi trên thế giới.

   Ông Đặng Dung, một nhà chí , làm mộtbài thơ, trong đó 2 câu: Thờilai đồ điếu thành công dị. Vận khứ anh hung ẩm hận đa.” nghĩa: Gặp thời thì những kẻ hèn mạt, chỉ đáng sách dép, bưngđiếu cho người khác cũng dễ thành công. Nếu thời qua, thì anh hung nhiều khi phải ôm hận. Hồ chí minhcon người bấtdũng, bất nhân, bất trí, bất tín, con người trên thì độingoại bang, gọiK. Marx Lénine bằng cụ, trong khi đóthì gọi đức Thánh Trần bằng bác, mặc dầu đức Trần hưng Đạo sống cách Marx Léninecả sáu bảy trăm năm. Con người hèn mạt, bất dũng, bất nhân, bất trí, bất tín nàycũng như những tay em của   như kẻgiết ngườiPhạm Hùng, anh hoạn heo Đỗ Mười, cai phu đồn điền đức Anh, tên bất nhân đức Thọ, đã trở thành quỉ. Nói như ông xuân , cựu Phó Trưởngban Khoa học Kỹ thuậtTrung Ương đảng Cộng sản Việt Nam:
   Sựngu dốt thấp hèntự không đáng trách khônglàm nên tộiác. Nhưng sự ngudốt thấp hèn được trao quyền lực đượccấy vào vi trùng ghen tỵ, thì trởthành quỷ nhập tràng.
   “ con quỉ này, ý thức rất mau lẹ rằng cái đe dọa quyền lợi của , chính sự hiểu biết, trí thức, văn hóa vănminh; nên đã đánhnhững thứ này một cách man, tàn bạo, không thương tiếc. Nhân Văn giai phẩmViệt Nam vậy; Cáchmạng Hồng vệ binhbên Tàu thế.  Nhưng những ngudốt thấp hèn đã trở thành sỏi thận, sỏi mật, gan, cổ trướngtrong lục phủ ngũ tạng của chế độ cộng sản, khiến cho chế độ này không aiđánh tự chết. “
   Đất nước Việt, dân Việt đang bị những  quỉ lãnh đạo, thì làm saokhá đuợc. Để khá đuợc, chỉ còn con đuờng duy nhất, đó làmthế nào để bọn quỉ không còn nữa, để nhường chỗ cho nhữngngười tài, đức, qua những cuộc bầu cử dân chủ thựcsự, chứ không phải những cuộc bầu cử giả dối: “Đảng cử dân bầu. “

                                                 Paris ngày15/02/ 2009

                                                      Chu chi Nam


No comments:

Post a Comment