tag:blogger.com,1999:blog-67874285873803156402024-03-12T17:33:21.144-07:00Khai PháKhai Phágiahoithutranghttp://www.blogger.com/profile/10818660192100778783noreply@blogger.comBlogger322125tag:blogger.com,1999:blog-6787428587380315640.post-73096595489165304452018-09-29T12:12:00.001-07:002018-09-29T12:12:21.580-07:00Agiahoithutranghttp://www.blogger.com/profile/10818660192100778783noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6787428587380315640.post-32801982192659718672013-01-21T18:55:00.000-08:002013-01-25T20:58:49.037-08:00CRITIQUE OF COMMUNISM<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhDPsnOExJS8O6hOUL6eN-WnoN_wNtEo_019jEUwcQk8foil9P_lpL_DcuC6nVlM6LWVO7mpnoi3qAGzI_yQxGW87APd27H2MzckVX3z9HtrqT14bPUJd40pVp-luNAiizK8iRb7z1oIaw/s1600/BM20.jpg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhDPsnOExJS8O6hOUL6eN-WnoN_wNtEo_019jEUwcQk8foil9P_lpL_DcuC6nVlM6LWVO7mpnoi3qAGzI_yQxGW87APd27H2MzckVX3z9HtrqT14bPUJd40pVp-luNAiizK8iRb7z1oIaw/s1600/BM20.jpg" /></a>giahoithutranghttp://www.blogger.com/profile/10818660192100778783noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6787428587380315640.post-29424586394773033282013-01-21T18:54:00.002-08:002013-01-25T20:58:50.055-08:00CRITIQUE OF COMMUNISM II * HISTORIES OF THE COMMUNIST PARTIES<div style="text-align: center;">CHAPTER II</div><div style="text-align: center;"><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;">HISTORIES OF THE COMMUNIST PARTIES</span></div><br /><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"><span style="color: #6600cc;">I.HISTORY OF THE SOVIET COMMUNIST PARTY</span><span style="font-size: 85%; font-weight: bold;"><span style="font-size: 100%;"><br /></span></span></span><br /><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"><span style="font-size: 85%; font-weight: bold;"><span style="color: #000066; font-size: 100%;"><br /></span></span></span><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"><span style="font-size: 85%; font-weight: bold;"><span style="color: #000066; font-size: 100%;">I.1. The Russian Feudal Regime</span></span></span><br /><br /><div style="text-align: justify;"><span style="color: black;">The history of Russia began with that of the East Slavs. By the 18th century, the Grand Duchy of Moscow had become the great Russian Empire. By the time of Catherine the Great, the Russian Tsars enjoyed virtually autocratic rule over their nobles. In 1861, Nicholas II abolished serfdom, though the emancipation didn't in fact bring on any significant change in the condition of the peasants. As the country became more industrialized, its political system experienced even greater strain. Attempts by the lower classes to gain more freedom provoked fears of anarchy, and the government remained extremely conservative. In 1894 Nicholas II acceded to the throne. To make matters worse, the increasing Russian presence in the far east provoked the hostility of Japan. Nicholas was forced to grant concessions to the reformers, including most notably a constitution and a parliament, or Duma. The power of the reform movement was founded on a new and powerful force entered Russian politics.</span></div><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">I.2. The Russian Revolution</span><br /><br /><div style="text-align: justify;"><span style="color: black;">At the end of XIXth century, by the influence of French revolution, and Marxism, a lot of intellects, and politicians attempted to overthrow the feudal regime of Russia. <span style="font-style: italic;">The Russian Social-Democratic Labour Party,</span> or RSDLP also known as the <span style="font-style: italic;">Russian Social-Democratic Workers' Party</span> and the <span style="font-style: italic;">Russian Social-Democratic Party</span>, was a revolutionary socialist Russian political party formed in 1898 in Minsk to unite the various revolutionary organizations into one party.</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="color: black;">The RSDLP program was based on the theories of Karl Marx and Friedrich Engels - that, despite Russia's agrarian nature, the true revolutionary potential lay with the industrial working class. The RSDLP was illegal for most of its existence; at the end of the first party congress in March 1898, all nine delegates were arrested by the Imperial Russian Police.</span></div><br /><div style="text-align: justify;"><span style="color: black;">In 1903, the Second Congress of the party met in exile in Belgium to attempt to create a united force. However, after unprecedented attention from the Belgian authorities the venue for the congress was moved to London. At the congress, the party split into two factions on November 17 because of the dispute between Lenin and Martov. </span> Lenin argued for a small party of professional revolutionaries with a large fringe of non-party sympathizers and supporters, whereas Martov wanted to keep party membership open to any Russian who supported Marxism. The Lenin's faction played a relatively minor role in the 1905 Revolution, and were a minority in the St. Petersburg Soviet of Workers' Deputies led by Trotsky. Neither Lenin nor Martov had a firm majority throughout the Congress as delegates left or switched sides but Lenin labeled the group the Mensheviks (members of the minority) and his own group the Bolsheviks (members of the majority). <a href="http://en.wikipedia.org/wiki/Bolshevik">http://en.wikipedia.org/wiki/Bolshevik</a><br /><br /><div style="text-align: justify;"><span style="color: black; font-size: 100%;">Plekhanov believed that Russia could not pass directly from its backward state to a rule by the proletariat and that first an intermediary bourgeois regime must be developed. </span><span style="color: black; font-size: 100%;">Plekhanov</span>' s vision was more of state similar to the Western Democracies, <span style="color: black; font-size: 100%;">therefore we can call his faction <span style="font-style: italic;">the Democrats</span> instead of Mensheviks, and Lenin <span style="font-style: italic;">Communists</span> instead of Bolsheviks because </span><span style="color: black; font-size: 100%;">Mensheviks and Bolsheviks are a misnomer and a deception caused by Lenin.</span></div><div style="text-align: justify;"><div style="text-align: justify;"><br /><span style="color: black; font-size: 100%;">When World War I began in 1914, the large Social Democratic parties of Europe of the Second International supported their various countries' war efforts. This led Lenin to a final split with the Second International. Lenin opposed the war, believing that the peasants and workers were fighting the battle of the bourgeoisie for them. He adopted the stance that what he described as an "imperialist war" ought to be turned into a civil war between the classes.</span></div><br /><span style="color: black; font-size: 100%;">In 1917 Russia went through two revolutions: February 24 - 29 and October 24 - 25. The first revolution overthrew the tsarist government and replaced it with a Provisional Government of Duma members (mostly members of the Cadet party). The </span><span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="font-style: italic;">Democrats</span> </span><span style="color: black; font-size: 100%;">participated in the Kerensky provisional government.At that time, Lenin was in Switzerland. The German government clearly hoped Lenin's return would create political unrest in Russia, which would help to end the war on the Eastern front, allowing Germany to concentrate on defeating the Western allies. Therefore, the German government permitted Lenin and his company traveling through Germany by rail. On 16 April 1917, Lenin arrived by train to a tumultuous reception at Finland Station, in Petrograd. </span></div><br /><span style="color: black; font-size: 100%;">Leon Trotsky, the "famous leader of the bandits and the hooligans," caused a sensation at the pre-parliament. He openly accused the government and the bourgeoisie of encouraging the "bony hand of hunger," to strangle the revolution. Then he and all the </span><span style="color: black; font-size: 100%; font-style: italic;">Communists</span><span style="color: black; font-size: 100%;"> walked out of the meeting. Sukhanov thought that they were "now taking up arms against the entire old world."</span><br /><br /><span style="color: black; font-size: 100%;">Soldiers on the Eastern Front were dismayed at the news and regiments began to refuse to move to the front line. There was a rapid increase in the number of men deserting and by the autumn of 1917 an estimated 2 million men had unofficially left the army. Some of these soldiers returned to their homes and used their weapons to seize land from the nobility. Manor houses were burnt down and in some cases wealthy landowners were murdered. Essential to a successful </span><span style="color: black; font-size: 100%;">Communists</span><span style="color: black; font-size: 100%;"> takeover was deception. </span><br /><br /><span style="color: black; font-size: 100%;">Lenin declared that Russia was ripe for an immediate socialist revolution. The </span><span style="color: black; font-size: 100%;">Communists</span><span style="color: black; font-size: 100%;"> overthrew the government in the October Revolution. <span style="font-style: italic;">The Democrats </span>opposed this coup and participated in the short-lived Constituent Assembly (Jan., 1918), but they generally refused to side with the anti-Bolshevik forces during the civil war. The </span><span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="font-style: italic;">The Democrats</span></span><span style="color: black; font-size: 100%;"> were suppressed by 1921. Meanwhile, in 1918, the Lenin's faction became the Russian Communist party.</span><br /><span style="color: black;"><br /></span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">I.3. The vanguards </span><br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">I.3.1. </span><span style="color: #000066; font-weight: bold;">Georgi Valentinovich Plekhanov</span> (1857-1918)<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgfxcpRuAlJ5JtkVyKmV1WjsBiPqA15-eZEG_H1THBewfmbXHLXk-ZcXaXv_PbZZxrb8eR8aiDjS_DwnyFxU1UckiObJPwmjf9PeLwbXyONkuNbvWnhqr88vc5CI-k70wrXa9FanZDZP-o/s1600-h/plekh3.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5371319684882426754" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgfxcpRuAlJ5JtkVyKmV1WjsBiPqA15-eZEG_H1THBewfmbXHLXk-ZcXaXv_PbZZxrb8eR8aiDjS_DwnyFxU1UckiObJPwmjf9PeLwbXyONkuNbvWnhqr88vc5CI-k70wrXa9FanZDZP-o/s400/plekh3.jpg" style="cursor: pointer; float: right; height: 183px; margin: 0pt 0pt 10px 10px; width: 141px;" /></a><br />Georgi Valentinovich Plekhanov was a Russian revolutionary and a Marxist theoretician. He was a founder of the Social-Democratic movement in Russia and was the first Russian Marxist.<br />Plekhanov contributed many ideas to Marxism in the area of philosophy and the roles of art and religion in society. He wrote extensively on historical materialism, on the history of materialist philosophy, on the role of the masses and of the individual in history, on the relationship between the base and superstructure, on the role of ideologies, on the revolutionary democrats such as Belinsky, Chernyshevsky, Herzen and Dobrolyubov. In his master work, <i>The Development of the Monist View of History</i>, Plekhanov wrote an outstanding book that remains a classic of Marxism to the present day. His efforts to popularize Marxist ideas in Russia during gloomy periods of reaction and repression earned him an honored place in the international working-class movement.<br />Plekhanov was one of the organizers of the first political demonstrations in Russia. After a fiery speech during the Kazan demonstration in 1876, indicting the tsarist autocracy and defending the ideas of Chernyshevsky, Plekhanov led an underground life. He was arrested twice, in 1877 and again in 1878, and faced with increasing persecution he emigrated in 1880. It would be 37 years before he returned to Russia.<br />Plekhanov used the pseudonym of N. Beltov in his most famous work, <span style="font-style: italic;">The Development of the Monist View of History, </span>N. Kamensky or Utis in some articles. Plekhanov was originally a Narodnik, a leader of the organization "Land and Liberty". After emigrating from Russia in 1880, he established connections with the Social-Democratic movement of western Europe and began to study the works of Marx and Engels. This led him to renounce Narodism and become a Marxist. In 1883 in Switzerland, he co-founded with Lev Deutsch and Vera Zasulich, the "Emancipation of Labor" group, which popularized Marxism among Russian revolutionaries. At its dissolution, he joined <span style="font-style: italic;"> the Russian Social Democratic Labour Party</span> (RSDLP) and worked<br />with Lenin. In 1903, at the second congress of the RSDLP, Plekhanov broke with Lenin and sided with the <span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="font-style: italic;">The Democrats</span></span>. During World War I, he took a "nationalist" position (as opposed to the Communists ), calling for the defeat of Germany. Lenin accused Plekhanov, along with his other critics, of "social chauvinism" in <span style="font-style: italic;">the April Theses</span>. Despite his differences, Plekhanov was recognized, even in his own lifetime, as having made an outstanding contribution to Marxist philosophy and literature by Lenin. Plekhanov returned to Russia after the February Revolution and formed Yedinstvo. However, he left Russia again after the October Revolution because he was hostile toward the <span style="font-style: italic;">Communists.</span> He died of tuberculosis in Terijoki, Finland (now Zelenogorsk, Saint Petersburg, Russia). He was buried in the Volkovo Cemetery near the graves of Belinsky and Dobrolyubov. Despite his disagreements with Lenin, the Soviet Communists cherished his memory and gave his name to the Soviet Academy of Economics and the G.V. Plekhanov Saint Petersburg State Mining Institute.<br /><br /><span style="font-weight: bold;">Major works</span><br /><span style="font-style: italic;">Works Socialism and the Political Struggle (1883) </span> <span style="font-style: italic;">The Development of the Monist View of History (1895)</span> <span style="font-style: italic;"> Essays on the History of Materialism (1896) </span> <span style="font-style: italic;">A. L. Volynsky: Russian Critics. Literary Essays (1897)</span> <span style="font-style: italic;">N. G. Chernyshevsky's Aesthetic Theory (1897)</span> <span style="font-style: italic;"> The Materialist Conception of History (1891) </span> <span style="font-style: italic;"> On the Question of the Individual's Role in History (1898) </span> <span style="font-style: italic;">Scientific Socialism and Religion (1904) </span> <span style="font-style: italic;"> The Proletarian Movement and Bourgeois Art (1905) </span> <span style="font-style: italic;">Henrik Ibsen (1906) On the Psychology of the Workers' Movement (1907) </span> <span style="font-style: italic;"> Fundamental Problems of Marxism (1908)</span> <span style="font-style: italic;"> The Ideology of Our Present-Day Philistine (1908)</span><br /><span style="font-style: italic;"> Karl Marx and Lev Tolstoy (1911) </span> <span style="font-style: italic;">Art and Social Life (1912-1913) </span><img alt="" src="file:///J:/DOCUME%7E1/admin/LOCALS%7E1/Temp/moz-screenshot.jpg" /><br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">I.3.2.</span><span style="color: #6633ff; font-weight: bold;"><span style="color: #000066;"> Julius Martov</span> </span>(1873-1920)<br /><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhQvMPsry8Tc2vKN7W9HTkHEBVRxPaVFbOOqkdGC1oEQoQ7g4jVagsmM3qXCbb_W19VZ-0VE6eB6DPCxD_bpmW3kFeVcrjlgDeA87ezhGrk_BeWAIe-PSIhmG37z5bIiRT-YMlYaRk2SNQ/s1600-h/Martov7.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5371328966169199810" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhQvMPsry8Tc2vKN7W9HTkHEBVRxPaVFbOOqkdGC1oEQoQ7g4jVagsmM3qXCbb_W19VZ-0VE6eB6DPCxD_bpmW3kFeVcrjlgDeA87ezhGrk_BeWAIe-PSIhmG37z5bIiRT-YMlYaRk2SNQ/s400/Martov7.jpg" style="cursor: pointer; float: right; height: 202px; margin: 0pt 0pt 10px 10px; width: 139px;" /></a>Julius Martov was born in Constanipole in 1873 to a Jewish middle class parents. Martov became a close friend of Vladimir Lenin and in October, 1895, formed the Struggle for the Emancipation of the Working Classes. Forced to leave Russia and with others living in exile, Martov joined the <span style="font-style: italic;">Social Democratic Labour Party </span>(SDLP). Over the next few years he worked closely with George Plekhanov, Pavel Axelrod, Vladimir Lenin and Leon Trotsky in publishing the party journal <span style="font-style: italic;">Iskra</span>. At the Second Congress of the Social Democratic Labour Party in London in 1903, there was a dispute between Martov and his long time friend, Vladimir Lenin. Lenin argued for a small party of professional revolutionaries with a large fringe of non-party sympathizers and supporters. Martov disagreed believing it was better to have a large party of activists. At the end of the debate Martov won the vote 28-23 . Lenin was unwilling to accept the result and formed a faction and he called his faction the Bolshevik <span style="color: black;">( Russian for "majority")</span><span style="color: black;">, and his component </span><span style="color: black;">the Mensheviks - (Russian for "minority")</span>. <span style="color: black;">In fact, the Mensheviks were actually the larger faction. Lenin's faction later ended up in the minority and remained smaller than the </span><span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="font-style: italic;">Mensheviks </span></span><span style="color: black;">until the Russian Revolution of 1917. </span><br />Seen as the leader of the <span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="font-style: italic;">The Democrats </span>(Mensheviks)</span>, Martov edited the journal <span style="font-style: italic;">Iskra</span> from November, 1903 to its closure in October, 1905. Along with George Plekhanov and Leon Trotsky, he used the journal to attack Vladimir Lenin and his supporters. An opponent of the First World War, Martov worked with Vladimir Antonov and Leon Trotsky, to produce the internationalist newspaper, <span style="font-style: italic;">Our World.</span> After the February Revolution Martov returned to Russia but was too late to stop some <span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="font-style: italic;">The Democrats </span></span> joining the Provisional Government. Martov was not invited by the <span style="font-style: italic;">Communists</span> to join the government after the October Revolution. Martov supported the Red Army against the White Army during the Russian Civil War, however, he continued to denounce the persecution of liberal newspapers, the nobility, the Cadets and the Socialist Revolutionaries. In 1920 Martov was forced into exile. He continued to criticize Vladimir Lenin and the Soviet government but refused to join other anti-communists exiles in calling for allied intervention in Russia. Julius Martov died in Schomberg, Germany, in 1920.<br /><br /><span style="color: #000066; font-size: 100%; font-weight: bold;">I.3.3.</span><span style="font-size: 85%;"><span style="color: #000066; font-size: 100%;"><span style="font-weight: bold;">Alexander Kerensky</span></span> <span style="font-size: 100%;">(1881-1970)</span><br /></span><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg-ELDEI1k7ysPyvRm_JfedBfr0JaeADpxBJSC7NQMoCJD_6u9AxtOFt5zrFcLRXtf-9jBwbOj2OlcGlGae2iMXXh0e53isYgmFVjpkPPpRYHTT42CweyzbcAh_m-_ulmQxhEAfvIJgxdI/s1600-h/AKenrosky2.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5371346911357079298" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg-ELDEI1k7ysPyvRm_JfedBfr0JaeADpxBJSC7NQMoCJD_6u9AxtOFt5zrFcLRXtf-9jBwbOj2OlcGlGae2iMXXh0e53isYgmFVjpkPPpRYHTT42CweyzbcAh_m-_ulmQxhEAfvIJgxdI/s400/AKenrosky2.jpg" style="cursor: pointer; float: left; height: 203px; margin: 0pt 10px 10px 0pt; width: 148px;" /></a><span style="font-size: 100%;">Alexander Kerensky</span><span style="font-size: 100%;"> was born in Simbirsk, Russia. He was the son of a headmaster, Kerensky studied law at the University of St. Petersburg. In 1905 Kerensky joined the Socialist Revolutionary Party (SR) then joined the Russian Labour Party and in 1912 was elected to the State Duma. In February, 1917, Kerensky announced he had rejoined the Socialist Revolutionary Party and called for the removal of Nicholas II. When the Tsar abdicated on 13th March, a Provisional Government, headed by Prince George Lvov, was formed. Kerensky was appointed as Minister of Justice in the new government and immediately introduced a series of reforms including the abolition of capital punishment. He also announced basic civil liberties such as freedom of the press, the abolition of ethnic and religious discrimination and made plans for the introduction of universal suffrage. Lvov's resigned and was replaced by Kerensky.</span><span style="font-size: 100%;">In November, the Red Guards stormed the Winter Palace and members of the Kerensky's cabinet were arrested. and his loyal troops was defeated by <span style="font-style: italic;">Communists</span> forces at Pulkova. He remained underground in Finland until escaping to London in May 1918. He later moved to France. On the outbreak of the Second World War Kerensky moved to the United States. He worked at the Hoover Institution in California and wrote his autobiography, The Kerensky Memoirs: Russia and History's Turning Point (1967). Alexander Kerensky died of cancer in New York on 11th June, 1970.</span></div><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"><span style="font-size: 85%; font-weight: bold;"><br /></span><span style="color: #330099;">I.3. 4.The Communist Party of the Soviet Union</span><span style="font-size: 85%; font-weight: bold;"><br /></span></span><br /><div style="text-align: justify;"><span style="color: black; font-size: 100%;">The Communist Party of the Soviet Union (CPSU) was the ruling and only legal political party in the Soviet Union and one of the largest communist organizations in the world. It emerged from a faction of <span style="font-style: italic;">the Russian Social Democratic Labour Party</span>, under the leadership of Vladimir Lenin. The party led the 1917 October Revolution that overthrew the Russian Provisional Government and established the world's first socialist state. Given the central role under the Constitution of the Soviet Union, the party controlled all tiers of government in the Soviet Union and did not tolerate any opposition.<br /><br />Its organization was subdivided into communist parties of the constituent Soviet republics as well as the mass youth organization, Komsomol. The party was also the driving force of <span style="font-style: italic;">Comintern</span>, maintained organizational links and supported communist movements in Eastern Europe, Asia and Africa. The party ceased to exist with the 1991 Soviet coup d'état attempt failure in 1991 and was succeeded by the Communist Party of the Russian f</span><span style="color: black; font-size: 100%;">ederation in Russia and the communist parties of the now-independent former Soviet republic</span>.In theory, supreme power in the party was invested in the Party Congress. However, in practice, all executive power was in the hands of the General Secretary.<span style="color: black; font-size: 100%;"><br />The governing body of the CPSU was the Party Congress which was held once in 1-5 years, depending on the historical period, with an exception of a long break from 1939 to 1952. Party Congresses would elect a Central Committee which, in turn, would elect a Politburo. Under Stalin the most powerful position in the party became the General Secretary who was elected by the Politburo. In 1952 the title of General Secretary became First Secretary and the Politburo became the Presidium before reverting to their former names under Leonid Brezhnev in 1966.<br />Membership in the party ultimately became a privilege, with a small subset of the general population of Party becoming an elite class or nomenklatura in Soviet society. Nomenklatura enjoyed many perquisites denied to the average Soviet citizen. Among those perks were shopping at well-stocked stores, access to foreign merchandise, preference in obtaining housing, access to dachas and holiday resorts, being allowed to travel abroad, sending their children to prestigious universities, and obtaining prestigious jobs (as well as party membership itself) for their children.</span> In 1918 it had a membership of approximately 200,000. In the late 1920s under Stalin, the party engaged in a heavy recruitment campaign (the "Lenin Levy") of new members from both the working class and rural areas. This was both an attempt to "proletarianize" the party and an attempt by Stalin to strengthen his base by outnumbering the Old Bolsheviks and reducing their influence in the party. By 1933, the party had approximately 3.5 million members but as a result of the Great Purge party membership was cut down to 1.9 million by 1939. In 1986, the Communist Party of the Soviet Union had over 19 million members or approximately 10% of the USSR's adult population.<br />In 1989 Gorbachev allowed other political associations (de facto political parties) to coexist with the Communist Party and in 1990 obtained the repeal of Article Six of the USSR constitution which gave the party supremacy over all institutions in society, thus ending its vanguard status. The Communist Party's power over the state formally ended that same year with the newly-created Soviet Presidency, whose first and only President was Party General Secretary Gorbachev. The growing likelihood of the dissolution of the USSR itself led hardline elements in the CPSU to launch the August Coup in 1991 which temporarily removed Gorbachev from power.<br /><br />On August 19, 1991, a day before the New Union Treaty was to be signed devolving power to the republics, a group calling itself the "State Emergency Committee" seized power in Moscow declaring that Gorbachev was ill and therefore relieved of his position as president. The coup dissolved because of large public demonstrations and the efforts of Boris Yeltsin who became the real power in Russia as a result. Gorbachev returned to Moscow as president but resigned as General Secretary and vowed to purge the party of hardliners. Yeltsin had the CPSU formally banned within the Russian SFSR on August 26. The KGB was disbanded as were other CPSU-related agencies and organizations. Yeltsin's action was later declared unconstitutional but by this time the USSR had ceased to exist. Actual political power lay in the positions of President of the Soviet Union (held by Gorbachev) and President of the Russian SFSR (held by Yeltsin). Ivashko remained for five days as acting General Secretary until August 29 when the party's activity was suspended by the Supreme Soviet.<br /><br />The CPSU had party organizations in fourteen of the USSR's 15 republics. In the Russian Soviet Federative Socialist Republic itself there was no separate Communist Party until 1990 as affairs were controlled directly by the CPSU.In 1989 Gorbachev allowed other political associations (de facto political parties) to coexist with the Communist Party and in 1990 obtained the repeal of Article Six of the USSR constitution which gave the party supremacy over all institutions in society, thus ending its vanguard status. The Communist Party's power over the state formally ended that same year with the newly-created Soviet Presidency, whose first and only President was Party General Secretary Gorbachev.<span style="color: black; font-size: 100%;"><br /></span></div><span style="color: black; font-size: 100%; font-weight: bold;"><span style="color: black;"><span style="color: #990000;">II.HISTORY OF THE CHINESE COMMUNIST PARTY</span></span></span><br /><br /><div style="text-align: justify;"><span style="color: black;"><span style="color: #330099; font-weight: bold;">II.1. The vanguards</span><br /><br />At the turn of the century, the Qing Dynasty (清朝) and Chinese people had suffered a series of humiliating military defeats against the colonial foreign powers, namely the First Sino-Japanese War (1894-1895) and the war against the Alliance of Eight Nations in the 1901 Boxer Rebellion. Moreover, the French Revolution , Marxism and the Japanese Renovation influenced Chinese people. Therefore a lot of Chinese intellectuals such as Kang Youwei (康有為),Liang Qichao (梁啟超), Hu Shih (胡適) were strongly against feudalism, raised a strong sense of patriotism and instigated people to fight for their freedom. They also called for many institutional and ideological changes such as getting rid of corruption and remodeling the state examination system.</span></div><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgUT3AaqHOzYGC8C8Uj_V26xiz_yWTAJgdGxDOTCF22XifkfBrSRks-YLyRdxTDF6h-rFZvwdQtKFnD32hYs41JF0rrRpnU8nwyC8B5z8UZAH6BXGjTzyQLt4_Om8v-Yp9jiiRiaEys3AU/s1600-h/chen3.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5367008899723878386" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgUT3AaqHOzYGC8C8Uj_V26xiz_yWTAJgdGxDOTCF22XifkfBrSRks-YLyRdxTDF6h-rFZvwdQtKFnD32hYs41JF0rrRpnU8nwyC8B5z8UZAH6BXGjTzyQLt4_Om8v-Yp9jiiRiaEys3AU/s400/chen3.jpg" style="cursor: pointer; float: left; height: 219px; margin: 0pt 10px 10px 0pt; width: 147px;" /></a><br /><div style="text-align: justify;"><span style="color: black;">Chen Duxiu and Li Dazhao were the first communist leaders in China.<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">II.1.1. Chen Duxiu </span>陳獨秀; (1879 – 1942)<br />He was born in the city of Anqing (安慶) in Anhui (安徽) province. In 1898, he passed the entrance exam and became a student of Qiushi Academy (currently Zhejiang University) in Hangzhou. He moved to Shanghai in 1900 and then to Japan in 1901. It was in Japan where Chen became influenced by socialism and the growing Chinese dissident movement.</span><br /><span style="color: black;">He was a leading figure in the anti-imperial Xinhai Revolution and the May Fourth Movement for Science and Democracy. Along with Li Dazhao, Chen was a co-founder of the Chinese Communist Party in 1921. He was its first Chairman and first General Secretary. Chen was an educator, philosopher, and politician. His ancestral home was in Anqing (安慶), Anhui, where he established the influential vernacular Chinese periodical La Jeunesse.Influenced by his time in Japan, Chen founded the Anhui Patriotic Association (安徽</span><img alt="" src="file:///J:/DOCUME%7E1/admin/LOCALS%7E1/Temp/moz-screenshot.jpg" /><span style="color: black;">愛 國會) in 1903 and the Yuewang Hui (岳王會) in 1905. He was an outspoken writer and political leader by the time of the Wuchang Uprising (武昌起義) of 1911, which led to the abdication of the last Qing emperor and the collapse of the Qing Dynasty. Chen fled to Japan again in 1913 following the short-lived "Second Revolution"of Yuan Shikai (袁世凱), but returned to China in time to take part in the May Fourth Movement of 1919. In 1921, Chen Duxiu, Li Dazhao, and other prominent revolutionary leaders founded the Chinese Communist Party (中國共産黨).</span></div><br /><div style="text-align: justify;"><span style="color: black;">At the First Congress of the Communist Party in Shanghai, Chen was elected (in absentia) as the </span><span style="color: black;">party's first general-secretary, and with the assistance of Li Dazhao, </span><span style="color: black;">he developed what would become a crucial co-operative relationship with the international communist movement, the Comintern. However, this co-operation with the Comintern would prove to be a problem for the fledgling CCP over the next decade, as aggressive foreign Comintern advisors would try to force policy according to the wishes of Moscow and against the will of many prominent CCP leaders. At the direction of the Comintern, Chen and the Chinese Communists formed an alliance with Sun Yat-sen and the Kuomintang in 1922; almost every prominent member of the CCP was against this decision. Chen was forced to resign as secretary-general in 1927 due to his dissatisfaction with the Comintern order to disarm during the April 12 Incident, which had led to the deaths of thousands of Communists, and his disagreement with the Comintern's new focus on peasant rebellions. </span><br /><br /><span style="color: black;">Afterwards, Chen became associated with the International Left Opposition of Leon Trotsky. Like Chen, Trotsky opposed many of the policies of the Comintern. Chen eventually became the voice of the Trotskyists in China, which caused him to be forced out of the pro-Comintern CCP in 1929. Chen continued to oppose measures like "New Democracy" and the "Bloc of Four Classes" advocated by Mao Zedong. In 1932, Chen was arrested by the Nationalist-controlled government during the anti-Communist purges of President Chiang Kai-shek 蔣介石. Chen was released in 1937, but his political organization had been shattered in interim. Both the supporters of Chen and the pro-Comintern leaders who opposed him had been either killed or fallen out of favor with the Communist membership. The Chinese Communist Party only managed to survive the purges by fleeing to the Northern frontier in the Long March of 1934, under the leadership of a new party chairman, Mao Zedong.</span></div><br /><div style="text-align: justify;"><div style="text-align: justify;"><span style="color: black;">For the last decade of his life, he faded into obscurity. Chen Duxiu died in 1942 at the age of 62 in Sichuan province, and is today buried at his birthplace of Anqing.<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">II.1.2. Li Dazhao</span> ( 1888 - 1927)</span><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgrgd8oYvkM2KpvQEqRnt32BkW8inOpm_BSQDG67tmqGNxJOopAgix8uIGRRMYRiyV-aW8hM1RkmAjIDzijzT3HJktbfcLC-hld8cQ4eWRk7az1EV_4A7R3NT8juicPVFGew1nNhvoLocM/s1600-h/liu5.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5367009860598580930" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgrgd8oYvkM2KpvQEqRnt32BkW8inOpm_BSQDG67tmqGNxJOopAgix8uIGRRMYRiyV-aW8hM1RkmAjIDzijzT3HJktbfcLC-hld8cQ4eWRk7az1EV_4A7R3NT8juicPVFGew1nNhvoLocM/s400/liu5.jpg" style="cursor: pointer; float: right; height: 211px; margin: 0pt 0pt 10px 10px; width: 129px;" /></a><br /><span style="color: black;">Li was a Chinese intellectual who co-founded the Communist Party of China with Chen Duxiu in 1921.Li was born in Laoting (a county of Tangshan), Hebei province to a peasant family. From 1913 to 1917 Li studied political economy at Waseda University in Japan before returning to China in 1918. As head librarian at the Peking University Library, he was among the first of the Chinese intellectuals who supported the Bolshevik government in the Soviet Union. He also wrote in Chen's New Youth and his works had a major influence on other Chinese as well. Mao Zedong was an assistant librarian during Li's tenure at the library, and Li was one of Mao's earliest and most prominent influences. After the events of the May Fourth Movement and the failures of the anarchistic experiments of many intellectuals, like his compatriots, he turned more towards Marxism. Of course, the success of the Bolshevik Revolution was a major factor in the changing of his views.<br /><br />Under the leadership of Li and Chen, the CPC developed a close relationship with the Soviet controlled Comintern. At the direction of the Comintern, Li and Chen were inducted into the Kuomintang in 1922. Li was elected to the KMT's Central Executive Committee in 1924. With the outbreak of the Chinese Civil War, Li was captured during a raid on the Soviet embassy in Peking (Beijing) and, with nineteen others, he was executed on the orders of the warlord Zhang Zuolin on April 28, 1927. In June 1920, Comintern agent Grigori Voitinsky was sent to China, and met Li Dazhao and other reformers. He financed the founding of the Socialist Youth Corps. The Communist Party of China was initially founded by Chen Duxiu and Li Dazhao in the French concession of Shanghai in 1921 .<br /><br />The official beginning was the 1st Congress held in Shanghai and attended by 53 men in July 1921, when the formal and unified name Zhōngguó Gòngchǎn Dǎng (Chinese Communist Party) was adopted . The key players were Li Dazhao, Chen Duxiu, Chen Gongbo, Tan Pingshan, Zhang Guotao, He Mengxiong, Lou Zhanglong and Deng Zhongxia. Mao Zedong was present at the first congress as one of two delegates from a Hunan communist group. Other attendees included Dong Biwu, Li Hanjun, Li Da, Chen Tanqiu, Liu Renjing, Zhou Fohai, He Shuheng, Deng Enming, and two representatives from the Comintern, one of them being Henk Sneevliet (also known by the single name 'Maring'. Notably absent at this early point were future leaders Li Lisan, Zhou Enlai and Qu Qiubai.</span><br /><br /><span style="color: #330099; font-weight: bold;">II.2. Mao Zedong's regime</span></div><span style="color: black;">The death of Sun Yat-sen in 1925 created great uncertainty. The Left Kuomintang at Wuhan kept the allience with the Communists. Chiang Kai-shek at Nanking grew increasingly hostile to them and launched a campaign against them. Chiang Kai-shek launched a further campaign which succeeded. The CPC had to give up their bases and started the Long March (1934-1935) to search a new base. During the Long March, the native Communists, such as Mao Zedong and Zhu De gained power. The Comintern and Soviet Union lost control over the CPC. During the Second Sino-Japanese war(1937-1945), the CPC and KMT were temporarily in alliance to fight their common enemy. After the conclusion of WWII, the civil war resumed between the Kuomintang and the Communists. Despite initial gains by the KMT, they were eventually defeated and forced to flee to off-shore islands, most notably Taiwan. Mao Zedong established the People's Republic of China in Beijing on October 1, 1949.</span><br /><br /><span style="color: black;">During the 1960s and 1970s, the CPC experienced a significant ideological breakdown with the Communist Party of the Soviet Union under Nikita Khrushchev and their allies. </span><br /><br />Like Stalin, Mao committed goenocide:<br />+ About 1934, <span style="font-size: 100%;">in Jiangxi, Mao's authoritative domination, especially that of the military force, was challenged by the Jiangxi branch of the CPC and military officers. Mao's opponents, among whom the most prominent was Li Wenlin, the founder of the CPC's branch and Red Army in Jiangxi, were against Mao's land policies and proposals to reform the local party branch and army leadership. Mao reacted by killing</span><span style="font-size: 100%;"> Li Wenlin and</span><span style="font-size: 100%;"> his comrades. A confidential report found that a quarter of the entire Red Army under Mao at the time was slaughtered, often after being tortured.The estimated number of the victims amounted to 'tens of thousands' and could be as high as 186,000.Critics accuse Mao's authority in Jiangxi of being secured and reassured through the revolutionary terrorism, or red terrorism.</span><br />+Mao's troops invaded Tibet in 1950.<br />+Mao's Second Five Year Plan, and the Great Leap Forward, between 1959 and 1962 caused 20 million deaths of starvation or diseases related to starvation.<br />+The Hundred Flowers movement led to the condemnation, silencing, and death of many citizens, also linked to Mao's Anti-Rightist Movement, with death tolls possibly in the millions.<br />+The Cultural Revolution (1956-1976) caused in rural China some 36 million people were persecuted, of whom between 750,000 and 1.5 million were killed, with roughly the same number permanently injured. In <i><a href="http://en.wikipedia.org/wiki/Mao:_The_Unknown_Story" title="Mao: The Unknown Story">Mao: The Unknown Story</a></i>, <a href="http://en.wikipedia.org/wiki/Jung_Chang" title="Jung Chang">Jung Chang</a> and <a href="http://en.wikipedia.org/wiki/Jon_Halliday" title="Jon Halliday">Jon Halliday</a> claim that as many as 3 million people died in the violence of the Cultural Revolution.<br /><br /><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi_WJvxx8Ee5qEHr7hgSZoS8HzZjmUOOP6BRUtoZ-oKYVhGwbcIagElEHwTDM2xEELw1ImXHfaM2sShV2YFNP57YGAC9-UfGXkyHZjvLcBb0Xs82G2kLZJcqK1gvvSk_EdvPPufRmDpeeA/s1600-h/Deng7.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5367014177430531874" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi_WJvxx8Ee5qEHr7hgSZoS8HzZjmUOOP6BRUtoZ-oKYVhGwbcIagElEHwTDM2xEELw1ImXHfaM2sShV2YFNP57YGAC9-UfGXkyHZjvLcBb0Xs82G2kLZJcqK1gvvSk_EdvPPufRmDpeeA/s400/Deng7.jpg" style="cursor: pointer; float: left; height: 192px; margin: 0pt 10px 10px 0pt; width: 143px;" /></a>That movement was not a revolution, but a vengeance of a cruel king in order to destroy his enemies who had criticized his policies on the Five-Year Plan and the Great Leap. At the end of this tragedy, Liu Shaoqi was sent to a detention camp, where he later died in 1969; Deng Xiaoping, who was himself sent away for a period of re-education three times, was eventually sent to work in an engine factory; Peng Dehuai was brought to Beijing to be publicly displayed and ridiculed. At last, Lin Biao, Mao's chosen successor, became the most prominent figure during the Cultural Revolution following 1968, but in September 1971 was shocked when a plane in which Lin Biao was believed to be traveling crashed in Mongolia.<br /><br />The most gruesome aspects of the campaign were the numerous incidents of torture and killing, and the suicides that were the final option of many who suffered beatings and humiliation. One of the most famous cases was communist leader Deng Xiaoping's son Deng Pufang who jumped/was thrown from a four-story building during that time. Instead of dying, he became a paraplegic.<br /><br />During the Destruction of Four Olds campaign, religious affairs of all types were persecuted and discouraged by the Red Guards. Many religious buildings such as temples, churches, mosques, monasteries, and cemeteries were closed down and sometimes looted and destroyed.<br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">II.3. Deng Xiaoping </span><span lang="zh-Hant" style="color: #6600cc; font-weight: bold;">鄧小平 (</span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">1904 – 1997)</span><br /><br />Deng Xiaoping was a prominent Chinese politician, was born into a Hakka family in Guang An county in Sichuan province. He was educated in France, as were many notable Asian revolutionaries (such as Ho Chi Minh, Zhou Enlai, and Pol Pot), where he discovered Marxism-Leninism.<span style="font-size: 100%;"> </span><br /><br />In 1928 Deng led the Baise Uprising in Guangxi province against the Kuomintang (KMT) government. The uprising soon failed and Deng went to the Central Soviet Area in Jiangxi province. He was a veteran of the Long March, during which Deng served as General Secretary of the Central Committee of the Communist Party. In 1956, at the Party's Eighth National Congress, Deng made the report on the revision of the Party Constitution, and at the First Plenary Session of the Eighth Central Committee, he was elected member of the Standing Committee of the Political Bureau <span style="font-size: 100%;">and General Secretary of the Central Committee. Thus, at the age of 52 he became one of the chief leaders of the Chinese Communist Party, together with Mao Zedong, Liu Shaoqi, Zhou Enlai, Zhu De and Chen Yun. For the next ten years Deng Xiaoping was General Secretary, directing the routine work of the Secretariat. </span>In 1961, at the Guangzhou conference, Deng uttered what is perhaps his most famous quotation: <span style="font-style: italic;">"I don't care if it's a white cat or a black cat. It's a good cat so long as it catches mice".</span><br /><br />Deng gradually emerged as the de-facto leader of China in the few years following Mao's death in 1976. Deng then repudiated the Cultural Revolution and, in 1977, launched the "Beijing Spring", which allowed open criticism of the excesses and suffering that had occurred during the period. Meanwhile, he was the impetus for the abolishment of the class background system. Under this system, the CCP put up employment barriers to Chinese deemed to be associated with the former landlord class; its removal therefore effectively allowed Chinese capitalists to join the Communist Party.<span style="color: black;">The CPC under the leadership of Deng Xiaoping moved towards Socialism with Chinese characteristics and instituted Chinese economic reform.</span><span style="font-size: 100%;"><br /></span><span style="font-size: 100%;">In September 1982, following the initial successes in socialist modernization and in implementation of reform and the open policy, the Party held its Twelfth National Congress. At that Congress Deng summed up China's recent historical experience and drew a basic conclusion: the universal truth of Marxism must be integrated with the concrete realities of China, and China must blaze a trail of its own, building socialism with Chinese characteristics.</span><br /><br /><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: 100%;">As part of </span>Jiang Zemin 's <span style="font-size: 100%;">nominal legacy, the CPC ratified the <span style="font-style: italic;">Three Represents</span> into the 2003 revision of the Party Constitution as a "guiding ideology", encouraging the Party to represent "advanced productive forces, the progressive course of China's culture, and the fundamental interests of the people." </span></div><span style="color: #cc0000; font-size: 100%;"></span><br /><pre><div style="text-align: justify;"><br /><span style="color: #cc0000; font-size: 100%;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="References" name="References"></a></span></div><br /><span style="color: #cc0000; font-size: 100%;"><br /></span></pre><span style="color: #cc0000; font-size: 100%;"></span>Deng Xiaoping is generally credited with advancing China into becoming one of the fastest growing economies in the world. But Chinese people still have no freedom, and democracy, and the antagonism between the new class and poor people is more serious.<br /><br />Like Mao Zedong, Deng Xiaoping committed crimes:<br />+Occupation of Vietnam in 1979.<br />+Massacre at Tiananmen Square in 1989 .<br /><br /><span style="color: black;">Like</span><span style="color: #cc0000;"><span style="color: #990000; font-size: 100%;"><span style="color: black;"> the Soviet Communist part<span style="color: black;">y,</span></span></span></span><span style="color: black;"><span style="color: #990000; font-size: 100%;"> <span style="color: black;">the Chinese Communist party has followed the dictatorship , so the human rights were violated. And like </span></span></span><span style="color: #cc0000;"><span style="color: #990000; font-size: 100%;"><span style="color: black;">Soviet Communism</span></span></span><span style="color: #cc0000;"><span style="color: #990000; font-size: 100%;"><span style="color: black;">,<span style="color: black;"> Chinese communism is a kind of new imperialism. </span></span></span></span><br /><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"><span style="color: #990000;"><br /></span></span></div><span style="font-size: 100%;"><br /></span><div style="text-align: justify;"><span style="color: #990000; font-weight: bold;">III.HISTORY OF THE VIETNAMESE COMMUNIST PARTY</span></div><br /><div style="text-align: justify;"><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">III. 1.Vietnamese Revolution</span><br /><br />When French colonialists occupied Vietnam, Vietnamese people such as Phan Đình Phùng, Đinh Công Tráng, Trương Định, Nguyễn Thiện Thuật struggled against the invaders to protect their country, but at last they were defeated by their enemies.<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">III.1. 1. The Nationalists</span><br /><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhLqKf1jYkPIuvc12uZwvGOmNw650LlNIu1shOCPX3IU9Liz4QzqHrXBcE7KShLSp4FtFRbeThf5_lvpPzQtpLc3nRm6vIS7giHVnuIhaQ5vkjOct50D8_ngg6uxnAzBv2gq54RdVcF394/s1600-h/Phanboichau6.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5372246193203117170" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhLqKf1jYkPIuvc12uZwvGOmNw650LlNIu1shOCPX3IU9Liz4QzqHrXBcE7KShLSp4FtFRbeThf5_lvpPzQtpLc3nRm6vIS7giHVnuIhaQ5vkjOct50D8_ngg6uxnAzBv2gq54RdVcF394/s400/Phanboichau6.jpg" style="cursor: pointer; float: right; height: 169px; margin: 0pt 0pt 10px 10px; width: 120px;" /></a><br />Later,<span style="font-size: 100%;"> by the influence of French revolution, </span><span style="font-size: 100%;">the Japanese Renovation and </span><span style="font-size: 100%;">Marxism, a lot of Vietnamese intellectuals continued to revolt </span>against French colonialists. They formed the politic organizations for freedom and independence of Vietnam. The first Vietnamese party was <span style="font-style: italic;">Việt Nam Duy Tân Hội </span>(Vietnam Modernization Association) created by Phan Bội Châu in 1904. In 1912, after the Chinese revolution, Phan Bội Châu and Cường Để formed Việt Nam Quang Phục Hội <span style="font-style: italic;">(The Restoration League)</span> in China.<br />Phan Bội Châu<br /><b><span style="color: #003333;">III.1.1. 1. Phan Bội Châu</span> </b> 潘佩珠 ( 1867–1940)<br />He was a pioneer of Vietnamese twentieth century nationalism. Phan was born as Phan Văn San (潘文珊) in the village of Sa Nam, in Nam Dan district of the northern central province of Nghe An. His father Phan Văn Phổ descended from a poor family of scholars. In 1900, Phan passed the regional exams with the highest possible honors in Nghê An.In 1903, he formed a revolutionary organization called the Reformation Society (Duy Tân Hội). From 1905 to 1908, he lived in Japan where he wrote political tracts calling for the liberation of Vietnam from the French colonial regime. After being forced to leave Japan, he moved to China where he was influenced by Sun Yat-Sen. He formed a new group called the Vietnamese Restoration League (Viet Nam Quang Phuc Hoi), modeled after Sun Yat-Sen's republican party. In 1925, Hồ Chí Minh betrayed him and sold him with the price of 100,000 piastres (Indochinese dong ) so French agents seized him in Shanghai. He was convicted of treason and spent the rest of his life under house arrest in Huế. He died on the 29th of October, in 1940 about a month after Japan invaded northern Vietnam.<br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">III.1.2.Nguyễn Thái Học</span><span style="color: #000066;"> </span>(1902-1930)<br /><br /><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgWZ_Hnr97KfdkM0-z0Ht35fVdQW8KhrLLldniLfkt14TNrT0WCaJ0yI4uwK-S_ZW_4LCWsToXorNjQ7EICB4459G4dU0WbvJ5mSCyIOMKdngEOe2newLxOTRovntrbnD8jMftSgG4lwuU/s1600-h/Nguy%E1%BB%85nthaihoc2.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5372246627344854994" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgWZ_Hnr97KfdkM0-z0Ht35fVdQW8KhrLLldniLfkt14TNrT0WCaJ0yI4uwK-S_ZW_4LCWsToXorNjQ7EICB4459G4dU0WbvJ5mSCyIOMKdngEOe2newLxOTRovntrbnD8jMftSgG4lwuU/s400/Nguy%E1%BB%85nthaihoc2.jpg" style="cursor: pointer; float: left; height: 159px; margin: 0pt 10px 10px 0pt; width: 114px;" /></a><br />He was born in the village of Thổ Tang , Vĩnh Tường district, Vĩnh Yên province. He was a student of the Colege of Business in Hanoi, and founded <span style="font-style: italic;">The Việt Nam Quốc Dân Đảng</span> (The Vietnamese Nationalist Party) in 1927. He was captured and executed with his 12 comrades by the French colonial authorities after the failure of the Yen Bai mutiny in 1930.<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">III.2. The Trotkyists in Vietnam</span><br /><br /><span style="color: #003333; font-weight: bold;">III.2.1. Tạ Thu Thâu</span> (1906–1945)<br /><br /><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg79-TUmX4ySMgfP2ZCDVnFf8hwHWfOlJrWxrNnb_kPOnk0E5ysaNCVtWereQ_66NdVS97cNo1byr_4Y11b1L-R6idH3uArHOy_gykI8BmuZimubAqCgQD9viISdwteL54vK9NnhNiSmec/s1600-h/TTthau6.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5367257422551234674" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg79-TUmX4ySMgfP2ZCDVnFf8hwHWfOlJrWxrNnb_kPOnk0E5ysaNCVtWereQ_66NdVS97cNo1byr_4Y11b1L-R6idH3uArHOy_gykI8BmuZimubAqCgQD9viISdwteL54vK9NnhNiSmec/s400/TTthau6.jpg" style="cursor: pointer; float: left; height: 194px; margin: 0pt 10px 10px 0pt; width: 143px;" /></a>Tạ Thu Thâu a Vietnamese Trotskyist and the leader of the Fourth International in Vietnam, was born in a small hamlet in Tan Binh, 17 km south of Long Xuyen, the capital of An Giang Province in Southern Vietnam. His family were poor and leading a semi-peasant lifestyle. He was a brilliant student who went to France for university studies in 1927. Like many of his generation he lived a time when Vietnamese revolutionary nationalism was passing over to Marxism and communism. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="Political_career" name="Political_career"></a><br />Arrested during a protest demonstration against the execution of the Yen Bay rebels in front of the Elysee Palace on 22 May 1930, he was arrested and expelled back to Vietnam. Several left opposition groups were formed - the Communist League in Western Saigon in May 1931, Left Opposition and Indochinese Communism. These groups united and Ta Thu Thau was acknowledged as the most notable leader of the Trotskyists in Vietnam. In 1932 the French Colonial authorities arrested many members of the Stalinist Indochinese Communist Party and the Trotskyists. All left-wing activity in Indochina was clandestine.<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgzZPbRE-PD2Ft6remjoieZBv6aiGLLi3dLexqYEHo45wmu1iah7rr3NxZQitasm1k9ixNbzGoiAuUo9_q3LXaE9Y6we1_7sIeHSl9dD_E6hKfwub_d6JBOi4tFIU98UytnmjdH4q4Nz2Q/s1600-h/pvhum7.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5367293506143180322" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgzZPbRE-PD2Ft6remjoieZBv6aiGLLi3dLexqYEHo45wmu1iah7rr3NxZQitasm1k9ixNbzGoiAuUo9_q3LXaE9Y6we1_7sIeHSl9dD_E6hKfwub_d6JBOi4tFIU98UytnmjdH4q4Nz2Q/s400/pvhum7.jpg" style="cursor: pointer; float: right; height: 224px; margin: 0pt 0pt 10px 10px; width: 154px;" /></a><br /><br /><span style="color: #003333; font-weight: bold;">III.2.2. Phan Văn Hùm</span><br />Phan Văn Hùm (1902 - 1946), pen name , Phù Dao, was a scholar as well a leader of Trotskyism in Vietnam. He was born in Binh Dương province, graduated from the College of Construction in Hanoi (1924-1925) and worked for the Construction Office in Hue but later he was fired because he participated in the protest agaisnt French colonialists. In 1929, he was arrested and imprisonedhe hit a policeman. In September 1929, he went to France, and continued his education at the Sorbonne Univercity.He graduated from this University , and received a MA. in Philosophy degree. He came back to Saigon in 1933, and corporated with Tạ Thu Thâu, Trần Văn Thạch, Lê Văn Thử, Hồ Hữu Tường to build the magazine La Lutte.<br /><br />However, in 1933 the Saigon Trotskyists and Stalinists formed an electoral bloc for the elections to the Saigon Municipal Council. The joint 'workers slate' was successful and the Trotskyists Tran Van Thach and Stalinist Nguyen Van Tao scored the highest votes. Though struck down by the Colonial authorities, this success indicated the growing popularity of the revolutionary groups. The other main activity of the united front was the publication of the legal newspaper La Lutte. The united front split in 1937 over the issue of the 'popular front' policy of the Comintern and under pressure from the Stalinist Comintern via the French Communist Party.<br /><img alt="" src="file:///J:/DOCUME%7E1/admin/LOCALS%7E1/Temp/moz-screenshot.jpg" />La Lutte became an openly Trotskyist paper and in 1939, the Trotskyist candidates, Ta Thu Thau, Tran Van Thach and Phan Van Hum scored 80% of the vote, defeating three constitutionalists, two Stalinists and numerous independents. The Indochinese Communist Party vote in this election was one per cent. The Saigon Stalinists split, and so did the Trotskyists. When the Hitler-Stalin Pact was signed in the summer of 1939, the French authorities declared the Communist Party illegal and in Indochina, all the Communists and the Trotskyists leaders were rounded up. The revolutionary movement was decimated. The larger of the two currents, the communists managed to continue their underground activity and began rebuild. The Trotskyists were virtually eliminated as a political force. Ta Thu Thau was arrested and incarcerated in Poulo-Condore during the war.<br /><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="Assassination" name="Assassination"></a><br />After the end of World War II, Ta Thu Thau reconstituted the 'La Lutte' (The Struggle in English) group and became the foremost leader of Vietnamese Trotskyism, but in the events of the August Revolution of 1945, and under the impact of the re-establishment of French colonial rule and repression from the Communist led Viet Minh, the Trotskyists experienced a lot of dangers.<br />On 23 September 1945, a violent seizure of power by French imperialism, assisted actively by the British army and passively by the Japanese military police, the Central Committee of <i>La Lutte </i>was completely dispersed for several days. Among the Central Committee members present at headquarters were:<br />1. Tran Van Thach, a lawyer and former editor of the paper La Lutte.<br />2. Phan Van Hum, author and philosopher.<br />3. Phan Van Chanh, a university lecturer.<br />4. Ung Hoa, the group's General Secretary.<br />5. Nguyen Thi Loi, a schoolteacher.<br />6. Nguyen Van So.<br />7. Le Van Thu, a journalist.<br />These were seven out of the 11 members of the Central Committee of La Lutte<br />At last, Ta Thu Thau, and other prominent Trotskyists such as Phan Van Hum, Tran Van Thach, Huynh Van Phuong, Phan Van Chanh and nationalists as Huynh Phu So, Bui Quang Chieu, Phan Van Giao, Pham Quynh were assassinated by the Viet Minh ( Stalinists) in 1945.<br />In the year of 20s, many Vietnamese intellectuals, especially the intellectuals in Cochinchina followed Trotskyism. Vietnamese Trotskyists were involved in the earliest efforts to build a revolutionary movement in Indochina. During the 1930s in Saigon the Vietnamese Trotskyists were a strong rival movement to the Indochinese Communist Party.<br /><br /><br /><span style="color: #330099; font-weight: bold;">III. 3. The Stalinists in Vietnam</span><br /><br /><span style="color: #003300; font-weight: bold;">III.3.1.Ngô Gia Tự</span> (1908-1935)<br /><br /><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj2yUc-V16sveSKacYXq9DaOGxGTh9yDsU9MozJgWmS2pDhhcGoDuI7TP0YWw4uzlHnpFG8WthpUUZ0Ti64HDzprRbGdS5ITA-6nTQo3s8nGmyCpynRMfAvii_Kp-jNgNENIFXZZttX8wM/s1600-h/Ngogiatu9.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5366995040292209458" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj2yUc-V16sveSKacYXq9DaOGxGTh9yDsU9MozJgWmS2pDhhcGoDuI7TP0YWw4uzlHnpFG8WthpUUZ0Ti64HDzprRbGdS5ITA-6nTQo3s8nGmyCpynRMfAvii_Kp-jNgNENIFXZZttX8wM/s400/Ngogiatu9.jpg" style="cursor: pointer; float: left; height: 195px; margin: 0pt 10px 10px 0pt; width: 138px;" /></a>He was a prominent revolutionist in the 30s. He was born in Bắc Ninh province to a Confucian family. According to Wikipedia, before 1929, he attended a conference of <span style="font-style: italic;">the</span> <span style="font-style: italic;">Vietnamese Revolutionary Youth Association </span>held in China, and he proposed the idea to create a communist party in Vietnam, but his idea was not accepted. Ngô Gia Tự and his comrades said goodbye to <span style="font-style: italic;">Vietnamese Revolutionary Youth Association</span>. Ngô Gia Tự and his comrades came home and decided to form a branch of communist party in Tonkin in March 1929 at No 5D Hàm Long street, Hà Nội, and Trần Văn Cung (Quốc Anh) became secretary .It was the first conference of the Vietnamese communists including 7 members of The Vietnamese Revolutionary Youth Association. They were Ngô Gia Tự,Nguyễn Đức Cảnh,Trịnh Đình Cửu,Trần Văn Cung,Đỗ Ngọc Du,Dương Hạc Đính and Nguyễn Tuân (Kim Tôn). Their first conference was hold on Ngô Gia Tự was perhap the chairman of this party. In the second conference was help on 17th june 1929 at 312 Khâm Thiên, Hanoi , they decided to create <span style="font-style: italic;">The Indochinese Communist Party</span> with its manifesto, rules, and magazine " Búa Liềm"<br />(Hammer and Sickle), and delegated an executive committee included Trịnh Đình Cửu, Nguyễn Đức Cảnh, Ngô Gia Tự, Trần Vǎn Cung, Nguyễn Phong Sắc, Trần Tư Chính, Nguyên Vǎn Tuân (Kim Tôn). After February 1930, Ho Chi Minh controled <span style="font-style: italic;">The Vietnamese Communist Party </span>including <span style="font-style: italic;">The Indochinese Communist Party</span>, Ngô Gia Tự became a secretary of Communist party in zone of Indochina. He was was arrested and incarcerated in Poulo-Condore by the French authotities. He tried to escape but he was drowned in 1935.<br />(Wikipedia)<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">III.3.2. Châu Văn Liêm</span> (1902 - 1930)<br /><br /><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjxoRGzYFTMgWVrHswszhgHlwv1hR3txA_ujrV-1MmeJ86hk577QhUe72TMbizjG72NZXp-s_kCDKk58I6Zv7qsLQ2q0t_yILNeG2Mludpjpzy7i5Z0pjIjcCSEnemF9GAPK6R4J392OwM/s1600-h/Chauvanliem8.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5367029047745016962" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjxoRGzYFTMgWVrHswszhgHlwv1hR3txA_ujrV-1MmeJ86hk577QhUe72TMbizjG72NZXp-s_kCDKk58I6Zv7qsLQ2q0t_yILNeG2Mludpjpzy7i5Z0pjIjcCSEnemF9GAPK6R4J392OwM/s400/Chauvanliem8.jpg" style="cursor: pointer; float: left; height: 206px; margin: 0pt 10px 10px 0pt; width: 147px;" /></a>Châu Văn Liêm was born in Cần Thơ province to a Confucian family. He graduated from the College of Education in Hanoi in 1924, and became a teacher at Long Xuyên School, then An Giang School. He was a teacher as well a revolutionist. He founded <span style="font-style: italic;">An Nam Cộng Sản đảng </span>(Vietnamese Communist Party) in July 1929 and he was general secretary of this party. In February 1930, Ho Chi Minh controled <span style="font-style: italic;">The Vietnamese Communist Party </span>included his<span style="font-style: italic;"> </span><span style="font-style: italic;">An Nam Cộng Sản đảng</span><span style="font-style: italic;">, </span>then in May 1930, in a protest against French colonialists in Cho Lon, Saigon, he was shot by French policemen.<br /><br /><br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">III.3.3. Đào Duy Anh </span>(1904 -1988)<br /><br />He was born in Thanh Hóa province . He was a teacher as well a scholar. Đào Duy Anh was the general secretary of the New Vietnam party, and Đào Duy Anh's Quan Hải Tùng Thư - a book store <a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhNZmUOEXBoTqZbjtsnudhf0CeA7s0IG3LRLTE4Syeo2rUczHRpt2vpoP3qhzbVssdDeDR5IPYuBXXmp7L6urGpyvjwWtvY7wM9E45vtTfZ_u2Dz0cYhdOqZRtidI8IB_UTm5zhO6pSA4k/s1600-h/DDUYANH.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5367058295178318690" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhNZmUOEXBoTqZbjtsnudhf0CeA7s0IG3LRLTE4Syeo2rUczHRpt2vpoP3qhzbVssdDeDR5IPYuBXXmp7L6urGpyvjwWtvY7wM9E45vtTfZ_u2Dz0cYhdOqZRtidI8IB_UTm5zhO6pSA4k/s400/DDUYANH.jpg" style="cursor: pointer; float: right; height: 178px; margin: 0pt 0pt 10px 10px; width: 178px;" /></a>and publisher in Huế- became a secret center of Tân Việt party.<br />But later, the Vietnamese communists took control of this party, so New Vietnam party was changed into Đông Dương Cộng sản Liên đoàn <span style="font-style: italic;">(The Indochine Communist League )</span> in February 1930. The first members of <span style="font-style: italic;">the Indochine Communist League </span>were<span style="font-style: italic;"> </span>Trần Hữu Chương, Nguyễn Khoa Vǎn ( Hải Triều), Nguyễn Xuân Thanh, Trần Đại Quả, Ngô Đức Đề, Ngô Đình Mãn, Lê Tiềm, Lê Tốn. But on the day of conference , the French policemen seized all the members, therefore this party had no the executive commitee.<br /><br /><br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">III.3.4. Hồ Chí Minh</span> (1890-1969) <span style="color: #000066; font-weight: bold;">and the Vietnamese Communist Party</span></div><div style="text-align: justify;"><div style="text-align: justify;"><br /><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgS-dmIJygQmKSWCCwDuzF1dV-0Tr0wvXhpIxltlUomvoavy9UX0JIEdd5f7VfhkgKxsIlefsDm2BQM0qrmT2UCiUOAnG4erYueQ1bQI2cezxd9_RpPPKOy9fAMwlIB2pnLXlyRx5-o_Gg/s1600-h/HCMinh3.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5367042284855520274" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgS-dmIJygQmKSWCCwDuzF1dV-0Tr0wvXhpIxltlUomvoavy9UX0JIEdd5f7VfhkgKxsIlefsDm2BQM0qrmT2UCiUOAnG4erYueQ1bQI2cezxd9_RpPPKOy9fAMwlIB2pnLXlyRx5-o_Gg/s400/HCMinh3.jpg" style="cursor: pointer; float: left; height: 186px; margin: 0pt 10px 10px 0pt; width: 147px;" /></a>Ho Chi Minh 's given name was Nguyễn Sinh Cung[5] (1890 – 1969), born in Nghê An province, Việt Nam. His father, Nguyễn Sinh Sắc, was a Confucian scholar, small time teacher and later an imperial magistrate in a small remote district Binh Khe (Qui Nhon). He was later demoted for abuse of power after an influential local figure died several days after receiving 100 canes as punishment. On 5 June 1911, Nguyễn Sinh Cung left Vietnam on a French steamer, <i>Amiral Latouche-Tréville</i>, working as a kitchen helper. Arriving in Marseille, France, he applied for the French Colonial Administrative School but his application was rejected. He participated in the French Communist Party and spent much of his time in Moscow in 1924, and he became the Comintern's Asia hand.<br /><br />In 1924, Phan Boi Chau help a meeting in Canton with political refugees among who was Lý Thụy (Hồ Chí Minh), a Komintern interpreter who had just arrived from Moscow. In May 1925, to replace Viet Nam Quang Phục Hội, <span style="font-style: italic;">Viet Nam Thanh Niên Đồng Chí hội </span>(The Vietnamese Revolutionary Youth Association), or Thanh Niên for short, was found in Hongkong with Phan Bội Châu as president, Nguyễn Hải Thần as advisor, and Lý Thụy as general secretary.</div><br />In June 1925, Lý Thụy betrayed Phan Bội Châu, head of a rival revolutionary faction, by selling him to French police in Shanghai for 100,000 piastres. Thus Nguyễn Ái Quốc<span style="font-style: italic;"> </span>seized<span style="font-style: italic;"> </span>the control of <span style="font-style: italic;">Vietnamese Revolutionary Youth Association</span>.[1]<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj0bVL6nraqSNqi6V1e6qsevbYCbjrpJtU3AXOSNQ1byvZMUrvYuC5vFivnBBuf0puBhu5kNUy26dXmblz1dfOah1M_613Q6ppDjIao6wZLucP81vztZB9ZNK59fMdatOblGLAI9fTdDig/s1600-h/.hochiminh.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5366997571767197330" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj0bVL6nraqSNqi6V1e6qsevbYCbjrpJtU3AXOSNQ1byvZMUrvYuC5vFivnBBuf0puBhu5kNUy26dXmblz1dfOah1M_613Q6ppDjIao6wZLucP81vztZB9ZNK59fMdatOblGLAI9fTdDig/s400/.hochiminh.jpg" style="cursor: pointer; float: right; height: 270px; margin: 0pt 0pt 10px 10px; width: 270px;" /></a><br /><br /><span style="font-style: italic;"> </span>In June 1931, he was arrested in Hong Kong. To reduce French pressure for extradition, it was announced in 1932 that Nguyễn Ái Quốc had died. But today, in a book entitled<span style="font-style: italic;">" Life of Ho Chi Minh</span> "<span style="font-family: monospace;"><span style="font-weight: bold;">, </span></span>Hồ Tuấn Hùng<span style="font-family: monospace;"><span style="font-weight: bold;"> </span></span>胡俊熊, a Taiwan scholar revealed that Hồ Chí Minh was a Chinese.[2]<br /><br /><br /><br />The second Vietnamese communist party, <span style="font-style: italic;">An Nam Cộng Sản đảng </span>(Vietnamese Communist Party), was formed in July 1929. The first conference was help in August 1929 at N0 1 Philippini street (Nguyễn Trung Trực), Saigon. In November 1929, a temporary executive committee was founded with Châu Văn Liêm (Việt) as general secretary, and a temporary Central Committee including Châu Vǎn Liêm (Việt), Nguyễn Thiệu, Trần Não, Hồ Tùng Mậu, Lê Hồng Sơn, Nguyễn Sĩ Sách.<br /><br /><br /><br />The third Vietnamese communist party was Đông Dương Cộng sản Liên đoàn (The Indochine Communist League ). At first, Tân Việt đảng ( New Vietnam Party), a nationalist party, was formed in 1925 -1928 in Huế, the Center of Vietnam. A lot intellectuals such as Đặng Thái Mai, Trần Huy Liệu, Đào Duy Anh partipated in Tân Việt Party.<br /><br />Therefore, in the year of 30s, Vietnam had three Vietnamese Communist Parties following the Stalinism. They fighted each other violently such as Hà Huy Tập critized Nguyễn Ái Quốc (Ho Chi Minh) .<br /><br />Konmintern decided to unify them. Therefore in February 1930, Ho Chi Minh formed The Vietnamese Communist Party at a conference in Hong Kong with the attending of two competing communist factions, Indochinese Communist Party (Đông Dương Đảng Cộng Sản) in Tonkin and the Communist Party of Annam (An Nam Đảng Cộng Sản) in Cochinchina. Although the third Vietnamese communist group, the Indochinese Communist League (Đông Dương Cộng Sản Liên Đoàn) in Annam, had not been invited to the Hong Kong conference because at that time, Communists did take control yet the Tân Việt party. The Hong Kong conference (held in Kowloon City) elected a nine-member Provisional Central Committee, consisting of 3 members from Tonkin, 2 from Annam, 2 from Cochinchina, and 2 from the overseas Chinese community. Soon thereafter, at its first plenum the party changed its name to the Indochinese Communist Party (Đảng Cộng Sản Đông Dương), on directions from Comintern. The First National Party Congress was held in secret in Macau in 1935.<br /><br />At the same time, a Comintern congress in Moscow adopted a policy towards a popular front against fascism and directed Communist movements around the world to collaborate with anti-fascist forces regardless of their orientation towards socialism. So, the party was formally dissolved in 1945 in order to hide its Communist affiliation and its activities were folded into <span style="font-style: italic;">the Marxism Research Association</span> and the Viet Minh, which had been founded four years earlier as a common front for national liberation. The Party was refounded as the Vietnam Workers' Party (Đảng lao động Việt Nam) at the Second National Party Congress in Tuyen Quang in 1951. The Congress was held in territory in north Vietnam controlled by the Viet Minh during the First Indochina War. The Third National Congress, held in Hanoi in 1960 formalized the tasks of constructing socialism in what was by then North Vietnam, or the Democratic Republic of Vietnam (DRV) and committed the party to carrying out the revolution of liberation in the South. At the Fourth National Party Congress held in 1976, the Worker Party's of North Vietnam was merged with the People's Revolutionary Party of South Vietnam to form the Communist Party of Vietnam. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="Organization" name="Organization"></a><br />Membership in the party doubled from 760,000 in 1966 to 1,553,500 in 1976, representing 3.1 percent of the total population of the country, and was close to two million by 1986. The title President of the Central Committee, existing during 1951 - 1969, was nominated for Ho Chi Minh. This position is considered to be that of the supreme leader of the Party.<br /><span style="font-size: 100%;">The Communist Party of Vietnam is the currently ruling, as well as the only legal political party in Vietnam. The Party was founded by Hồ Chí Minh and other exiles living in China as the Vietnamese Communist Party (Việt Nam Đảng Cộng Sản) at a conference in Hong Kong February 1930. At the Hong Kong conference two competing communist factions, Indochinese Communist Party (Đông Dương Đảng Cộng Sản) in Tonkin and the Communist Party of Annam (An Nam Đảng Cộng Sản) in Cochinchina, merged. Although the third Vietnamese communist group, the Indochinese Communist League (Đông Dương Cộng Sản Liên Đoàn) in Annam, had not been invited to the Hong Kong conference its members were allowed to become members of the new united party.</span><br /><span style="font-size: 100%;">The Hong Kong conference (held in Kowloon City) elected a nine-member Provisional Central Committee, consisting of 3 members from Tonkin, 2 from Annam, 2 from Cochinchina, and 2 from the overseas Chinese community. The latter group had previously been organized within the South Seas Communist Party.<br />Soon thereafter, at its first plenum the party changed its name to the Indochinese Communist Party (Đảng Cộng Sản Đông Dương), on directions from Comintern.<br />The First National Party Congress was held in secret in Macau in 1935. At the same time, a Comintern congress in Moscow adopted a policy towards a popular front against fascism and directed Communist movements around the world to collaborate with anti-fascist forces regardless of their orientation towards socialism. This required the ICP to regard all nationalist parties in Indochina as potential allies.<br />The party was formally dissolved in 1945 in order to hide its Communist affiliation and its activities were folded into the Marxism Research Association and the Viet Minh, which had been founded four years earlier as a common front for national liberation. The Party was refounded as the Vietnam Workers' Party (Đảng lao động Việt Nam) at the Second National Party Congress in Tuyen Quang in 1951. The Congress was held in territory in north Vietnam controlled by the Viet Minh during the First Indochina War. The Third National Congress, held in Hanoi in 1960 formalized the tasks of constructing socialism in what was by then North Vietnam, or the Democratic Republic of Vietnam (DRV) and committed the party to carrying out the revolution of liberation in the South. At the Fourth National Party Congress held in 1976, the Worker Party's of North Vietnam was merged with the People's Revolutionary Party of South Vietnam to form the Communist Party of Vietnam.<br /><br />The CPV is a Marxist-Leninist party run on democratic centralist lines. The supreme leading body is the Politburo (Political Bureau) headed by the Secretary-General. The Politburo is elected by the Central Committee, and the Central Committee is elected by the National Congress. In 1976, as a result of the unification of North and South Vietnam, the Central Committee was expanded to 133 members from 77 and the Politburo grew from 11 to 17 members while the Secretariat increased from seven to nine members.<br />Membership in the party doubled from 760,000 in 1966 to 1,553,500 in 1976, representing 3.1 percent of the total population of the country, and was close to two million by 1986.<br />The title President of the Central Committee, existing during 1951 - 1969, was nominated for Ho Chi Minh. This position is considered to be that of the supreme leader of the Party.<br /><br />The National Congress of CPV is to be held every five years (since 1976). Due to the war footing during the wars against French and U.S. troops, the first 4 congresses were not fixed to the common time schedule. After the Foundation Conference, 10 national congresses of CPV have been held. </span>Hồ Chí Minh is Chairman of the Communist Party of Vietnam from 1951 to 1969. Ten people have held the First Secretary (1960-1976) and/or General Secretary (1930-1960 and 1976-Present) positions of the CPV, namely:<br /><ul><li>Trần Phú (1930-1931)</li><li>Lê Hồng Phong (1935-1936)</li><li>Hà Huy Tập (1936-1938)</li><li>Nguyễn Văn Cừ (1938-1940)</li><li>Trường Chinh (1941-1956 and 1986)</li><li>Lê Duẩn (1960-1986)</li><li>Nguyễn Văn Linh (1986-1991)</li><li>Đỗ Mười (1991-1997)</li><li>Lê Khả Phiêu (1997-2001)</li><li>Nông Đức Mạnh (2001- present).</li></ul><br /><br />Like Lenin, Stalin, Mao Zedong and Pol Pot, Ho Chi Minh was a crafty and brutal man. He and his communist party have been the origin of the sufferance of Vietnamese people.<br /><br />In a word, Communism has been the disaster for human kind but more dangerous and cruel than Imperialism and Fascism.</div><br /><br /><br />_____<br /><br /><span style="font-size: 85%;">[1]. Hồ Chí Minh: Ho's given name at birth was Nguyen Tat Thanh or Nguyễn Sinh Cung. He also had another name - Nguyen Van Ba. Ho used this name when he worked as a steward in a ship, the La Touche Treville, on his overseas trip from Saigon to Marseilles, France. He changed back to Nguyen Tat Thanh after his arrival in France. Ho has been known by many aliases. His first alias, second well-known after Ho Chi Minh, was Nguyen Ai Quoc. This alias was picked by Phan Chu Trinh, a famous patriot, and used as a joint pen-name of four others: Phan Van Truong a lawyer; Nguyen The Truyen , an engineer who married to a princess of Belgium; Nguyen An Ninh , a journalist, and Phan Chu Trinh. However, Ho was the only one that publicly used the name Nguyen Ai Quoc. Contradictory to his official biography, Ho could not write very well in French (according to Nguyen The Truyen, to the owner of Khanh Ky Photo Shop, Paris, and J. H Roy - an Indian communist, who was Ho's classmate in Moscow). Ho dropped the name Nguyen Ai Quoc after betraying Phan Boi Chau's whereabouts to the French authorities for Hong Kong $10,000. (Phan Boi Chau was the most well-known Vietnamese activist at the early half of 1900's who peacefully struggled for independence of Vietnam from French). Ho also had around ten other aliases such as: Ly Thuy, Vuong, Tran, etc. Those names however, were not very well-known. In fact, Ho Chi Minh was a real name of an old Chinese man who was believed to be a beggar.with unlocated relatives. When he died, he left nothing but his identification card. Later, Nguyen Tat Thanh bought this document. Using identification card of the dead was quite popular in Chinese outlaw society at that time. When Ho was arrested by the Chinese Kuomintang, he used this name - Ho Chi Minh.The patriot Nghiem Ke To broke the news of Ho's incarceration to Nguyen Hai Than, a Vietnamese nationalst leader who contributed great assistance to the Kuomintang government and won deep respect from Chinese leaders, including the Generalissimo Chiang Kai Shek. Nguyen Hai Than promptly requested Chang Kai Sheik to release Ho. After the release, Ho still used the name Ho Chi Minh to work with the American OSS (Office of Strategic Services) in Kunming, capital city of Yunnan Province, China, according to Vu Hong Khanh, a Vietnamese National Party leader who was put in re-ed camp after April 1975 and later died in exile at his place of birth in 1992. While being the Party leader and president of North Vietnam, Ho used another alias Tran Dan Tien to extol himself through a biography in which Tran Dan Tien as a writer, interviewed Ho Chi Minh . Thus Tran Dan Tien was intended for a pen name but turned out to be an alias. </span><br /><div style="text-align: justify;"><span style="color: black; font-size: 85%;">[7</span><span style="color: black; font-size: 85%;">]</span><span style="color: black; font-size: 85%;">.Oscar Chapuis. The Last Emperors of Vietnam. From Tu Duc to Bao Dai.102.<a href="http://http//books.google.com/books?id=9RorGHF0fGIC&pg=PA102&lpg=PA102&dq=an+nam+cong+san+dang&source=bl&ots=U7fLrHyhOm&sig=_dSX-7kHgXNvWk8qu3EgHbphiwo&hl=en&ei=mVJ7StLZFIr-M4a3kYMD&sa=X&oi=book_result&ct=result&resnum=4#v=onepage&q=&f=false">http://books.google.com/books?id=9RorGHF0fGIC&pg=PA102&lpg=PA102&dq=an+nam+cong+san+dang&source=bl&ots=U7fLrHyhOm&sig=_dSX-7kHgXNvWk8qu3EgHbphiwo&hl=en&ei=mVJ7StLZFIr-M4a3kYMD&sa=X&oi=book_result&ct=result&resnum=4#v=onepage&q=&f=false</a></span></div><span style="color: black; font-size: 85%;">[2]..台版】胡志明生平考-胡俊熊-白象文化-平装352页<span style="color: #000066;"> </span></span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://http//store.pchome.com.tw/elephantwhite/M03754204.htm"><span style="color: #000066;">http://store.pchome.com.tw/elephantwhite/M03754204.htm</span></a></span>giahoithutranghttp://www.blogger.com/profile/10818660192100778783noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6787428587380315640.post-10765170223810510192013-01-21T18:54:00.001-08:002013-01-25T20:58:49.748-08:00CRITIQUE OF COMMUNISM III * THE CLASS STRUGGLE CHAPTER III<br /><br /><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"> THE CLASS STRUGGLE<br /></span><br /><div style="text-align: justify;"><span style="color: black;"><span style="font-style: italic;">The class struggle </span>is an important key to understanding Marxism. In the <span style="font-style: italic;">Communist Manifesto</span>, Marx and Engels comment that <span style="color: #000066; font-style: italic;">the history of all hitherto existing society is the history of class struggles.</span></span> <span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-i.html"><span style="font-size: 85%;"><span style="font-weight: normal;">(COMMUNIST MANIFESTO I, 1)</span></span></a></span></div><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"><br /></span><div style="text-align: justify;"><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"><span style="color: #6600cc;">I. What is the social class?</span></span></div><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"><span style="color: #6600cc;"><br /></span></span><div style="text-align: justify;"><span style="color: black;"><span style="color: #6600cc;"></span></span><span style="color: black;">Class is a</span><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"><span style="color: #6600cc;"> </span></span><span style="color: black;">complex term, in use since the late eighteenth century, and employed in many different ways.</span><span style="color: black;"> In society, there are many groups of people holding similar roles in the economic processes of production and exchange,</span> <span style="color: black;"> and </span><span style="color: black;">there were many ways to classify the social classes. The popular class distinction is between the powerful and the powerless, landowner and tenant, employer and employee, leaders and followers, strong and weak, rich and poor, etc.</span><br /><span style="color: black;">One's class is determined largely by:</span><br /><span style="color: black;">+personal or household per <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0"></span>income or wealth </span><br /><span style="color: black;">+occupation education and qualifications</span><br /><span style="color: black;">+family background</span><br /><br /><span style="color: black;">There are 9 social classes in United Kingdom</span>:<br /><br />(1).<span style="font-style: italic;">Upper class</span>: Generally holders of titles of nobility and their relatives, some with substantial inherited wealth. Men will almost always speak with some variant of Received Pronunciation. It is nearly impossible to join this class after birth.<br />(2).<span style="font-style: italic;">Upper middle class:</span> Generally professionals or businesspeople with both good university degrees and professional qualifications, usually with a public school education. A significant proportion of their wealth is often from inheritance, but with earnings this class has the richest and most successful people.<br /><span>(3)</span><span style="font-style: italic;">.Upper middle class:</span><br />Generally professionals or businesspeople with both good university degrees and professional qualifications, usually with a public school education. A significant proportion of their wealth is often from inheritance, but with earnings this class has the richest and most successful people<br /><span>(4)</span><span style="font-style: italic;">.Middle class:</span><br />Similar to the upper middle class but usually from a less establishment-based background and education. Generally professionals or businesspeople with a university degree, perhaps from a "new university". Will normally own their own home and earn well above the national average.<br /><span>(5)</span><span style="font-style: italic;">.Lower middle class:</span><br />May not hold a university degree but works in a white collar job and will earn just above the national average.<br />(6).<span style="font-style: italic;">Upper working class:</span><br />Generally does not hold a university degree and works in skilled or well experienced role such as supervisor, foreman, or skilled trade such as plumber, electrician, joiner, toolmaker, train driver.<br /><span>(7)</span><span style="font-style: italic;">. Working class:</span><br />Generally has low educational attainment and works in a semi-skilled or unskilled blue collar occupation, in fields such as industrial or construction work. Some examples would be a drill press operator, car assembler, welding machine operator, lorry driver, fork-lift operator, docker, or production labourer. Disappearing fast due to <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0">de</span></span></span></span></span></span></span></span></span>-industrialisation and automation<span style="font-style: italic;">.</span><br /><span>(8)</span><span style="font-style: italic;">.Lower working class: </span>Generally works in low/minimum wage occupations, such as cleaner, shop assistant, bar worker. Often employed in the personal service industry.<br /><span>(9)</span><span style="font-style: italic;">.Underclass: </span>Reliant on state benefits for income, described by Marx as the <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1">lumpenproletariat</span></span></span></span></span></span></span></span></span><span style="font-style: italic;">. </span><span style="font-style: italic;">(</span><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3" style="font-style: italic;"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2">Wikipedia</span></span></span></span></span></span></span></span></span><span style="font-style: italic;">)</span><br /><br /><span style="color: black;">We also have five social classes in the United States:</span></div><div style="text-align: justify;"><span>(1)</span><span style="font-style: italic;">.Upper class:</span><br />Those with great influence, wealth and prestige. Members of this group tend to act as the grand-<span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_4"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3">conceptualizers</span></span></span></span></span></span></span></span></span> and have tremendous influence of the nation's institutions. This class makes up about 1% of the population and owns about a third of private wealth.<br /><span>(2)</span><span style="font-style: italic;">.Upper middle class:</span><br />The upper middle class consists of white collar professionals with advanced post-secondary educational degrees and comfortable personal incomes. Upper middle class professionals have large amounts of autonomy in the workplace and therefore enjoy high job satisfaction. In terms of income and considering the 15% figure used by Thompson, Hickey and <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_4"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_4"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_4"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_4"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_4"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_4"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_4"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_4">Gilber</span></span></span></span></span></span></span></span></span>, upper middle class professionals earn roughly $62,500 (€41,000 or £31,500) or more and tend to reside in households with six figure incomes.<br /><span>(3)</span><span style="font-style: italic;">. (Lower) middle class:</span><br />Semi-professionals, non-retail salespeople, and craftsmen who may have some college education. Out-sourcing tends to be a prominent problem among those in this class who often suffer from a lack of job security.Households in this class may need two income earners to make ends meet and therefore may have household incomes rivaling the personal incomes of upper middle class professionals such as attorneys.<br />(4).<span style="font-style: italic;">Working class:</span><br />According to some experts such as Michael <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5">Zweig</span></span></span></span></span></span></span></span></span>, this class may constitute the majority of Americans and include those otherwise referred to as lower middle. It includes blue as well as white collar workers who have relatively low personal incomes and lack college degrees with many being among the 45% of Americans who have never attended college.<br /><span>(5)</span><span style="font-style: italic;">. Lower class:</span><br />This class includes the poor, alienated and marginalized members of society. While most individuals in this class work, it is common for them to drift in and out of poverty. <span style="font-style: italic;">(<span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6">Wikipedia</span></span></span></span></span></span></span></span></span>)</span><br /><br />According to Marx and Engels, the main classes in capitalism are the bourgeoisie and the proletariat.They said:<br /><span style="font-style: italic;"><span style="color: #6600cc;">Society as a whole is more and more splitting up into two great hostile camps, into two great classes directly facing each other -- bourgeoisie and proletariat</span>.</span> <a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-i.html"><span style="font-size: 85%;"><span style="font-weight: normal;">(COMMUNIST MANIFESTO I, 1)</span></span></a><br />The bourgeois class is the highest class of people in the modern time, the time after the Industrial Revolution and the discovery of America.<span style="color: black;">The capitalists are the owners of capital.</span> <span style="font-style: italic;"><br />The modern bourgeois society that has sprouted from the ruins of feudal society has not done away with class antagonisms. It has but established new classes, new conditions of oppression, new forms of struggle in place of the old ones.</span><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-i.html"><span style="font-size: 85%;"><span style="font-weight: normal;">(COMMUNIST MANIFESTO I, 1)</span></span></a><br /><br />On the contrary, the proletariat class is the class of wage earners, esp. those who earn their living by manual labor or who are dependent for support on daily or casual employment. The working class, the proletariat class is the lowest or poorest class of people, possessing no property, esp. in ancient Rome.<br />In Marxist theory, the proletariat class is the class of workers , the industrial wage earners, who do not possess capital or property and must sell their labor to survive. Proletarians are wage-workers, while some refer to those who receive salaries <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7"></span>from the capitalists.<br />In Communist Manifesto, Marx and Engels stated<span style="font-style: italic;"> by bourgeoisie is meant the class of modern capitalists, owners of the means of social production and employers of wage labor.</span> <span style="font-style: italic;">By proletariat, the class of modern wage laborers who, having no means of production of their own, are reduced to selling their labor power in order to live. (Note by Engels - 1888 English edition)</span><br />Marxism sees the proletariat and bourgeoisie (capitalist class) as occupying conflicting positions<br />However, other classes such as landlords, petty bourgeoisie, peasants, and <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_8"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_8">lumpen proletariat</span></span> also exist, but are not primary in terms of the dynamics of capitalism.<br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">II. Is </span><span style="color: black;"><span style="color: #000066;"><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">the history of all hitherto existing society the history of class struggles?</span></span><span style="color: #000066; font-style: italic;"><br /></span><span style="color: #000066;"><span style="color: black;">According to Marx, in the primitive communist epoch, people lived in peace and in </span></span></span><span id="main" style="visibility: visible;"><span id="search" style="visibility: visible;">equality therefore there was no social class distinction and no class struggle</span></span><span id="main" style="visibility: visible;"><span id="search" style="visibility: visible;"> during that time</span></span><span id="main" style="visibility: visible;"><span id="search" style="visibility: visible;">.</span></span><span id="main" style="visibility: visible;"><span id="search" style="visibility: visible;"> Since prehistory, all societies have </span></span><span style="color: black;"><span style="color: #000066;"><span style="color: black;">struggled each other, and they were the wars between </span></span></span><span style="color: black;">strong and weak, good and evil.</span><span style="color: black;"><span style="color: #000066; font-style: italic;"> </span><span style="color: black;">We couldn't see the class struggles but the wars caused by the Imperialists or the Colonialists. The World War Two was the war between the Capitalists and the Fascists. And the war between Vietnam and China in 1979 was the war between the Communist <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7">comrades</span>, not the class struggle!<br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">III. Did Russia, China and Vietnam have capitalist class and proletariat class before the Communist Revolution?<br /></span><span style="color: black;">After the Industrial Revolution, the United Kingdom, France, Germany, United States became the developed countries while Russia, China and Vietnam were the undeveloped countries. It means that before the Communist Revolution, there were no bourgeois class and proletariat in those countries.<br />According to <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_8"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7">Nguyễn</span></span></span></span></span></span></span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_9"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_8"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_8"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_8"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_8"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_8"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_8">Thế</span></span></span></span></span></span></span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_10"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_9"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_9"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_9"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_9"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_9"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_9">Anh</span></span></span></span></span></span></span> , under the French domination, Vietnam had around 200,000 workers included children who were about 1% of the population . </span></span></span><span style="font-style: italic;">( <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_11"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_10"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_10"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_10"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_10"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_10"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_10">Việt</span></span></span></span></span></span></span> Nam <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_12"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_11"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_11"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_11"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_11"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_11"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_11">Dưới</span></span></span></span></span></span></span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_13"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_12"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_12"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_12"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_12"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_12"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_12">Thời</span></span></span></span></span></span></span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_14"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_13"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_13"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_13"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_13"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_13"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_13">Pháp</span></span></span></span></span></span></span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_15"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_14"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_14"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_14"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_14"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_14"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_14">Thuộc</span></span></span></span></span></span></span>, <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_16"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_15"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_15"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_15"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_15"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_15">Lửa</span></span></span></span></span></span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_17"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_16"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_16"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_16"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_16"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_16">Thiêng</span></span></span></span></span></span>, 1970, 256).</span> Russia and China were also the agrarian countries, and had no capitalists and <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_18"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_17"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_17"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_17"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_17"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_17">proletariats</span></span></span></span></span></span>.<br /><span style="color: black;"><span style="color: black;"><span style="color: black;">Therefore, the Marx's theory should not be applied to Russia, China and Vietnam.<br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">IV. Who were the communists?<br /></span>At the beginning, the communists were the intellectuals, sons of the feudal mandarins, or the capitalists such as Karl Marx, Engels, Lenin, Chen <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_19"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_18"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_18"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_18"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_18">Duxiu</span></span></span></span></span>, Li <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_20"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_19"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_19"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_19"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_19">Dazhao</span></span></span></span></span>, Mao Zedong, Ho Chi <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_21"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_20"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_20"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_20"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_20">Minh</span></span></span></span></span>, <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_22"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_21"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_21"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_21">Lol</span></span></span></span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_23"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_22"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_22"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_22">Nol</span></span></span></span>, etc. They</span></span></span><span style="color: black;"><span style="color: black;"><span style="color: black;"> were not the workers, but they used the mask of proletariat class for their profit. </span></span></span>They guided the workers and pushed them struggle against the capitalists following Marx and Engels 's theory:<br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">The Communists, therefore, are on the one hand practically, the most advanced and resolute section of the working-class parties of every country, that section which pushes forward all others; on the other hand, theoretically, they have over the great mass of the proletariat the advantage of clearly understanding the lines of march, the conditions, and the ultimate general results of the proletarian movement.</span><br /><br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">The immediate aim of the Communists is the same as that of all other proletarian parties: Formation of the proletariat into a class, overthrow of the bourgeois supremacy, conquest of political power by the proletariat.</span> <a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-i.html"><span style="font-size: 85%;"><span style="font-weight: normal;">(COMMUNIST MANIFESTO II ,1)</span></span></a><span style="color: black;"><span style="color: black;"><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;"><br /></span><span style="color: black; font-size: 100%;">Communists are minority in USSR, China and Vietnam. In Vietnam there are about 3 million party members, but in fact, 20 members of the Politburo have the power to control the state, and they can do everything if they want. The communists formed a new class while people live in sufferings. The communists are the enemies of their people.<br /></span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">V. What did the communists do?<br /><span style="color: #000066;">V.1. Did they work for the proletariat class?</span></span><span style="color: black;">In the communist regime, the Vietnamese workers have to work hard:<br /><span style="font-style: italic;"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_24"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_23"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_23">Làm</span></span></span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_25"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_24"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_24">ngày</span></span></span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_26"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_25">không</span></span> đủ,</span><br /><span style="font-style: italic;"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_27"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_26">Tranh</span></span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_28"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_27">thủ</span></span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_29"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_28">làm</span></span> đ<span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_30"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_29">êm</span></span></span><br /><span style="font-style: italic;"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_31"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_30">Làm</span></span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_32"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_31">thêm</span></span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_33"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_32">ngày</span></span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_34"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_33">nghỉ</span></span>.<br />The Vietnamese workers always<br />Work night and day<br />They have no rest<br />Even Saturday and Sunday<br /></span></span></span></span>In Russia, in 1933 workers' real earnings sank to about one-tenth of the 1926 level. In January 1958, Mao Zedong launched the second Five-Year Plan known as the <i>Great Leap Forward</i>, a plan intended as an alternative model for economic growth to the Soviet model focusing on heavy industry. Unfortunately, the net result was that the rural peasants were not left enough to eat and many millions starved to death in what is thought to be the largest famine in human history. This famine was a direct cause of the death of tens of millions of Chinese peasants and workers between 1959 and 1962. Further, many children died shortly after the Great Leap Forward came to an end in 1962 (Spence, 553). (<span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_34">Wikipedia</span>)<br /><br /><span style="color: black;"><span style="color: black;"><span style="color: black;">The communists exploited the workers more than the capitalists did. Today, the proletariat class in China and Vietnam have been still poor even poorer when the red capitalists richer. Their fate did not change under the communist regime excepted some of them becoming the important persons of the communist party. The proletariat class was only a tool in the communist hand.<br /></span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;"><span style="color: #000066;">V.2. Did the communists work for their people?</span><br /></span><span style="color: black;">Karl Marx declared that the communists were the majority working for the majority of people:<br /><span style="font-style: italic;">All previous historical movements were movements of minorities, or in the interest of minorities. The proletarian movement is the self-conscious, independent movement of the immense majority, in the interest of the immense majority.</span><br /><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-i.html">(COMMUNIST MANIFESTO I , 1)</a></span></span></span></span>Communists are the minority and they work for their interest, not for the <span style="color: black;"><span style="color: black;"><span style="color: black;"><span style="font-style: italic;">the interest of the immense majority. </span></span></span></span>By 1933, the party had approximately 3.5 million members but as a result of the Great Purge party membership was cut down to 1.9 million by 1939. In 1986, the Communist Party of the Soviet Union had over 19 million members or approximately 10% of the USSR's adult population. <span style="font-style: italic;">(Wikipedia)</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="color: black;"><span style="color: black;"><span style="color: black;">Communists always classify their people into two categories: friends and enemies. Communists are their comrades, but sometimes they killed them such as Stalin killed Trotsky, Mao Zedong killed </span></span></span>Liu Shaoqi and Lin Biao.<br />How about their people? According to Marx and Engels, the upper class , the middle class and the lower class are their enemies :<br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">The lower strata of the middle class -- the small tradespeople, shopkeepers, and retired tradesmen generally, the handicraftsmen and peasants -- all these sink gradually into the proletariat, partly because their diminutive capital does not suffice for the scale on which Modern Industry is carried on, and is swamped in the competition with the large capitalists, partly because their specialized skill is rendered worthless by new methods of production.</span><br /><br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">The lower middle class, the small manufacturer, the shopkeeper, the artisan, the peasant, all these fight against the bourgeoisie, to save from extinction their existence as fractions of the middle class. They are therefore not revolutionary, but conservative. Nay, more, they are reactionary, for they try to roll back the wheel of history. </span><span style="color: #000066; font-style: italic;">If, by chance, they are revolutionary, they are only so in view of their impending transfer into the proletariat; they thus defend not their present, but their future interests; they desert their own standpoint to place themselves at that of the proletariat.</span><br /><br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">The "dangerous class", the social scum, that passively rotting mass thrown off by the lowest layers of the old society, may, here and there, be swept into the movement by a proletarian revolution; its conditions of life, however, prepare it far more for the part of a bribed tool of reactionary intrigue.</span><span style="color: #000066; font-style: italic;"></span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-i.html">(COMMUNIST MANIFESTO I,14 )</a></span><br /><br />Thus the majority of people were their enemies, their victims. Communists did not serve <span style="color: black;"><span style="color: black;"><span style="color: black;"><span style="font-style: italic;">the interest of the immense majority </span>as they said<span style="font-style: italic;">. </span>On the contrary, they killed a great number of their people including the proletariat class.</span></span></span> Lenin's the Red Terror which was official policy, was more systematic, better organized, and targeted at whole social classes .The number of people killed under Stalin's regime produced estimates ranging from 3 to 60 million [1]. After the Soviet Union dissolved, evidence from the Soviet archives also became available, containing official records of the execution of approximately 800,000 prisoners under Stalin for either political or criminal offenses, around 1.7 million deaths in the Gulags and some 390,000 deaths during kulak forced resettlement – for a total of about 3 million officially recorded victims in these categories.[2]<br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">VI. Who were the bourgeois , and the landlords?</span><br /><br />According to popular view even Marx's theory, bourgeois are the owners of the modern manufactures, and the landlords the owners of thousand hectare of land. But in USSR, China, Vietnam, they were really the peasants even the middle class of peasants or the small traders. The bourgeois, the landlords were the the caps they put on the head of the innocent people. In USSR, after the failure of the first years of collectivization, Stalin blamed this unanticipated failure on kulaks (rich peasants), who resisted collectivization. These peasants who were about 60% of the population, were to be shot, placed into Gulag labor camps, or deported to remote areas of the country, depending on the charge. Archival data indicates that 20,201 people were executed during 1930, the year of Dekulakization.[3]<br /><br />In Vietnam, the year 50s were the most radical period in which many peasants were labelled as landlords and subjected to the confiscation of their land, and many Communist Party members purged from village-level party branches on the charges that they were landlords or landlord agents. Finally, there were about 500,000 peasants were executed. Following the order of Chinese advisers, 5% of Vietnamese population were considered as landlords , and at least in a small and remote village , a peasant must be labelled as landlord, although they were the simple peasants, and each of them had about 7,000 square metres, a half of animal, 6 tools, 500 kg of rice and 6,000 Vietnamese communist dong (USD$10) . After the <span style="font-style: italic;">Land Reform</span>, a poor peasant family received about 2 acres [4] but about one year later, they lost everything, and they became the slaves because of the collectivization of agriculture.<span style="font-style: italic;"> (Hoàng Văn Chí. From Colonialism to </span>Communism)<br />Former Hanoi government official Nguyen Minh Can, told RFA’s Vietnamese service:<span style="font-style: italic;"> “The land reform was a massacre of innocent, honest people, and using contemporary terms we must say that it was a genocide triggered by class discrimination”.</span>Some reports said that<span style="font-style: italic;"> up to 50,000 people were killed and another 500,000 died gradually in labor camps or from starvation. Almost 1 million of the North Vietnamese people uprooted and left the North to move South because of this event.(</span><span style="font-size: 85%;"><span style="font-size: 100%;">Land reform in Vietnam</span>. </span><span style="font-style: italic;">Wikipedia)</span>In China, the land reform was launched by the Communist Party of China in 1946. The U.S. State department in 1976 estimated that there may have been a million killed in the land reform, 800,000 killed in the Zhen Fan campaign. According to Chang and Halliday, Mao himself claimed that a total of 700,000 people were executed during the years 1949–53.However, because there was a policy to select "at least one landlord, and usually several, in virtually every village for public execution", the number of deaths range between 2 million and 5 million. In addition, at least 1.5 million people were sent to "reform through labour" camps. Mao played a personal role in ordering these mass executions.He defended these killings as necessary for the securing of power. <span style="font-style: italic;"></span><br />Besides the <span style="font-style: italic;">Land Reform,</span> from 1960 to 1961, Mao's <span style="font-style: italic;">Great Leap Forward</span> resulted in widespread famine and many deaths. The official statistic is 20 million deaths, as given by Hu Yaobang. Various other sources have put the figure between 20 and 72 million <span style="font-style: italic;">(Mao Zedong. Wikipedia)</span><br /><br /><span style="color: black; font-size: 100%;">Thus,</span><span style="color: #6600cc;"> <span style="color: black;">communists did not love their people, communism was a disaster for humankind.</span></span> Shapiro asserts that <span style="font-style: italic;">"The refusal to come to terms with the socialists and the dispersal of the Constituent </span><span style="font-style: italic;">assembly led to the logical result that revolutionary terror would now be directed not only against traditional enemies, such as the bourgeoisie or right-wing opponents, but against anyone, be he socialist, worker or peasant, who opposed Bolshevik rule</span>."<span style="color: #6600cc;"><span style="color: black;"> <span style="font-style: italic;">(Lenin. Wikipedia)</span></span></span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;"><br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">VII.</span></span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;"> Classism<br /></span><span style="color: black; font-size: 100%;">In the communist society, the class struggle leads to the classism. Marx and Engels classified all citizen into two main classes : the bourgeois class and the proletariat class.</span><span style="color: #000066; font-style: italic;">Society as a whole is more and more splitting up into two great hostile camps, into two great classes directly facing each other -bourgeoisie and proletariat</span> <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-i.html" style="font-weight: normal;">(COMMUNIST MANIFESTO I</a><span style="font-weight: normal;">, 1)</span></span><span style="color: black; font-size: 100%;"><br /><br />The bourgeois class is the enemy of the proletariat class</span><span style="color: black; font-size: 100%;">, but the lower class and the middle class are also classified as " the enemies of the people" . They are suspected by the communists because "</span><span style="color: #000066; font-style: italic;">they are not revolutionary, but conservative</span><span style="color: #000066; font-style: italic;"> and reactionary</span>!"<br />Classism is grounded in the Marxist system that pits individuals with differing socioeconomic statuses, and other class related divisions, against each other. This system leads to antagonisms and prejudices between members of various classes. In many countries, classism refers on a personal or individual level, either in behavior or attitudes, either conscious and intentional or unconscious and unintentional. But in the communist societies, classism is the fundamental factor of laws and governmental policy.<br /><br />The intellectuals are classified to the middle class<span style="color: black;"> therefore they are imprisoned or killed in the communist countries.</span> In USSR, about 40 million people, including intellectuals were killed by Stalin.<span style="font-size: 100%;">Vladimir </span>Putin said of those victims, esp. the intellectuals: <span style="font-style: italic;"><br />"Those who were executed, sent to camps, shot and tortured number in the thousands and millions of people</span>," Putin said. "<span style="font-style: italic;">Along with this, as a rule these were people with their own opinions. These were people who were not afraid to speak their mind. They were the most capable people. They were the pride of the nation. And of course over many years and today as well we still remember this tragedy. We need to do a great deal to ensure that this is never forgotten.</span>[5]<span style="font-style: italic;"><br /><a href="http://www.democraticunderground.com/discuss/duboard.php?az=view_all&address=102x3048446">http://www.democraticunderground.com/discuss/duboard.php?az=view_all&address=102x3048446</a></span><a href="http://www.democraticunderground.com/discuss/duboard.php?az=view_all&address=102x3048446"> </a><br /><span style="color: black;"> In Vietnam, the intellectuals were considered as the most important enemies that communists must destroy first </span><span style="color: black;">(trí, phú, dịa, hào, đào tận gốc, trốc tận rễ) </span><span style="color: black;">. </span>Under the communist regime, the intellectuals shared with their people the suffering. After 1917, a lot of Russian intellectuals were killed, or imprisoned, and number of them fled to the foreign countries. The others stayed with Lenin and Stalin. Science in the Soviet Union was under strict ideological control by Stalin and his government, along with art and literature. Many scientists were sent to labor camps (including Lev Landau, later a Nobel Prize winner, who spent a year in prison in 1938–1939) or executed (e.g. Lev Shubnikov, shot in 1937). Lack of intellectuals, the Soviet Union used foreign experts, e.g. British engineer Stephen Adams, to instruct their workers and improve their manufacturing processes.<br /><br />In Vietnam, communists followed the classism strictly, and there are many kinds of classism:<br /><span style="font-weight: bold;">+Party classism: </span><br />In <span style="font-style: italic;">the Land reform movement</span>, Communist Party members purged from the political position, the army, and village-level party branches on the charges that they were landlords, landlord agents or landlords 'son or daughters. It was the time the poor peasants became the party members, and important persons in every administrative and economical positions.<br /><span style="font-weight: bold;">+Job classism:</span><br />The communists could have good jobs easily when the others did not.<br /><span style="font-weight: bold;">+Institutional classism:</span><br />The landlords', son and daughters could not have permission to go to high school or university. After 1975, landlords, bourgeois, officers' sons and daughters of South Vietnam met a lot of difficulty at the entrance of university.<br /><span style="font-weight: bold;">+Marriage classism:</span><br />The communist party members had to present their will to his party in advance of their wedding. They would be refused if their lovers related to the "the enemies of the people".<br /><br />Trần Đức Thảo, a Vietnamese communist philosopher, wrote :<br /><span style="font-style: italic;">The notion of class is right, but do not consider it as an absolute truth, if so, we would negativate man, and the human kind in general. </span>[6]<br />Trần Độ, a former general of Vietnamese Communist army, in his Diary, criticized the theory of class struggle:<br /><span style="font-style: italic;">The theory of class struggle and the policy of dictatorship of proletariat lead to the classism, which is very inhuman like Mao Zedong and Pol Pot.</span> <span style="font-style: italic;">(</span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/05/tran-o-nhat-ky-rong-ran-iv.html">TRẦN ĐỘ. Diary III, 1</a></span>)<br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">VIII. The Violent Struggle</span><br /><span style="font-style: italic;"><br /></span>In the Communist Manifesto, Marx and Engels confessed their aim :<span style="font-style: italic;"><br />The immediate aim of the Communists is the same as that of all other proletarian parties: formation of the proletariat into a class, overthrow of the bourgeois supremacy, conquest of political power by the proletariat.</span><br /><br />This is a violent struggle, which can cause the war in the country and in the world. Although Lenin, Stalin, Mao Zedong and Ho Chí Minh created successfully the communist parties , overthrew the feudal regime , won the invaders, and governed their countries in a long time , but their victory did not last long. Anyway, in USSR and in Eastern Europe, the communist parties were dissolved at the end of 20th century. In China and Vietnam, now communist leaders also quited the Marxism , Leninism, Stalinism and Maoism to follow the economic reform with the theory of "socialist market economy".<br /><br />Many philosophers and socialists followed the peaceful struggle, so they opposed Marx and Engels such as George Bernard Shaw, Herbert George Wells, and <span style="color: black;">E. Bernstein</span>. Moreover, Communism could expand only in the undeveloped countries and in the colonies, but in the Western Europe and in the America, the workers negatived Marx and now many communist parties also dissolved.<br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;"></span>In a word, there were many communist parties or socialist parties but the parties lead by Marx , Lenin, Stalin and Mao were the most strong and brutal communist parties. In the name of proletariat class, <span style="color: black;"><span style="color: black;"><span style="color: black;">people, freedom and equality, they exploited the workers and people, they imprisoned and killed hundred million people around the world. Due to the theory of class struggle, they caused a lot of suffering to people and they commited "geocide"!<br /><br /><br /></span></span></span></div><div style="text-align: justify;">__<br /></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: 85%;">[1].<cite class="web" style="font-style: normal;"></cite></span><span style="font-size: 85%;">Twentieth Century Atlas - Death Tolls". http://users.erols.com/mwhite28/warstat1.htm#Stalin. See also: Aleksandr Solzhenitsyn: The Gulag Archipelago 1918–1956, 1973–1976 ISBN 0-8133-3289-3 (Wikipedia)</span></div><span style="font-size: 85%;">[2].</span><span style="font-size: 85%;">Stephen G. Wheatcroft, "Victims of Stalinism and the Soviet Secret Police: The Comparability and Reliability of the Archival Data. Not the Last Word", Source: Europe-Asia Studies, Vol. 51, No. 2 (Mar., 1999), pp. 315-345, gives the following numbers: During 1921-53, the number of sentences was (political convictions): sentences, 4,060,306; death penalties, 799,473; camps and prisons, 2,634397; excile, 413,512; other, 215,942. In addition, during 1937-52 there were 14,269,753 non-political sentences, among them 34,228 death penalties, 2,066,637 sentences for 0-1 year, 4,362,973 for 2-5 years, 1,611,293 for 6-10 years, and 286,795 for more than 10 years. Other sentences were non-custodial.(Wikipedia)<br />[3].Hiroaki Kuromiya, <i>The Voices of the Dead: Stalin's Great Terror in the 1930s.</i> <a href="http://www.blogger.com/wiki/Yale_University_Press" title="Yale University Press">Yale University Press</a>, 24 December 2007. <a class="internal" href="http://www.blogger.com/wiki/Special:BookSources/0300123892">ISBN 0300123892</a> p. 2 (Wikipedia).<br />[4].According to Hoang Van Chi, the number 2 acres is not true, because every peasant had already public land, and communists had raised the number of land three to four times to tax the peasants during 1945-1956.</span><br /><span style="font-size: 85%;">[5].<a href="http://www.blogger.com/%28http://vi.wikipedia.org/wiki/Iosif_Vissarionovich_Stalin%29">http://www.bbc.co.uk/vietnamese/forum/story/2007/10/071031_putinrussianmemorial.shtml</a></span> ;<br /><span style="font-size: 85%;"><a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Iosif_Vissarionovich_Stalin#cite_note-1">http://vi.wikipedia.org/wiki/Iosif_Vissarionovich_Stalin#cite_note-1</a></span><br /><span style="font-size: 85%;">[6].Trần Đức Thảo,<span style="font-style: italic;"> Vấn Đề Con Người và Chủ Nghĩa Lý Luận Không có Con Người</span> (Le Problème de l'homme et l'antihumanisme théorique, Saigon, 1988, 1989, 174 ,</span><span style="font-size: 85%;">122).</span>giahoithutranghttp://www.blogger.com/profile/10818660192100778783noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6787428587380315640.post-26592649169248224842013-01-21T18:54:00.000-08:002013-01-25T20:58:49.230-08:00 CRITIQUE OF COMMUNISM IV * THE ABOLITION OF PRIVATE PROPERTY<span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0"> </span><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhDPsnOExJS8O6hOUL6eN-WnoN_wNtEo_019jEUwcQk8foil9P_lpL_DcuC6nVlM6LWVO7mpnoi3qAGzI_yQxGW87APd27H2MzckVX3z9HtrqT14bPUJd40pVp-luNAiizK8iRb7z1oIaw/s1600/BM20.jpg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhDPsnOExJS8O6hOUL6eN-WnoN_wNtEo_019jEUwcQk8foil9P_lpL_DcuC6nVlM6LWVO7mpnoi3qAGzI_yQxGW87APd27H2MzckVX3z9HtrqT14bPUJd40pVp-luNAiizK8iRb7z1oIaw/s1600/BM20.jpg" /></a> CHAPTER</span> IV<br /><br /><div style="text-align: justify;"><div style="text-align: center;"><span style="color: #990000; font-weight: bold;">THE ABOLITION OF PRIVATE PROPERTY</span><br /><div style="text-align: justify;"><div style="text-align: justify;"><div style="text-align: center;"><br /></div><div style="text-align: justify;"><div style="text-align: justify;"><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">I. PROPERTY</span><br /><br />According to <span style="font-style: italic;"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0">Wikipedia</span></span></span></span>, <span style="font-style: italic;">property or private property is any physical or intangible entity that is </span><span style="font-style: italic;">owned by a person or jointly by a group of persons. Depending on the nature of the property, an owner of property has the right to consume, sell, rent, mortgage, transfer, exchange or destroy his or her property, and/or to exclude others from doing these things. Important widely-recognized types of property include real property (land), personal property (physical possessions belonging to a person), private property (property owned by legal persons or business entities), public property (state owned or publicly owned and available possessions) and intellectual property (exclusive rights over artistic creations, inventions, etc.), although the latter is not always as widely recognized or enforced. A title, or a right of ownership, is associated with property that establishes the relation between the goods/services and other persons, assuring the owner the right to dispense with the property in a manner he or she sees fit. Some philosophers assert that property rights arise from social convention. Others find origins for them in morality or natural law.</span><br /><br /><div style="font-style: italic;">According to <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1">Wikipedia</span></span>, personal property, roughly speaking, is private property that is <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2">moveable</span></span>, as opposed to real property or real estate. In the common law systems personal property may also be called chattels or personalty. In the civil law systems personal property is often called movable property or movables - any property that can be moved from one location to another. This term is in distinction with immovable property or <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3">immovables</span></span>, such as land and buildings. Movable property on land, that which was not automatically sold with the land, included many kinds of livestock; in fact the word cattle is derived from Middle English <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_4"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_4">chatel</span></span>, which was once synonymous with general movable personal property.</div><div style="font-style: italic;">Personal property may be classified in a variety of ways. Tangible personal property refers to any type of property that can generally be moved (i.e., it is not attached to real property or land), touched or felt. These generally include items such as furniture, clothing, jewelry, art, writings, or household goods. In some cases, there can be formal title documents that show the ownership and transfer rights of that property after a person's death (for example, motor vehicles, boats, etc.) In many cases, however, tangible personal property will not be "titled" in an owner's name and is presumed to be whatever property he or she was in possession of at the time of his or her death.</div>Marx <span class="blsp-spelling-corrected" id="SPELLING_ERROR_6">distinguished</span> private property from personal property. Marx did not oppose to personal property which is "Hard-won, self-acquired, self-earned" (<a class="mw-redirect" href="http://en.wikipedia.org/wiki/Communist_Manifesto" title="Communist Manifesto">Communist Manifesto</a>), by members of the proletariat. But in fact, communists did not follow strictly the Marx's theory .<br /><br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">II. COMMUNISM BEFORE MARX</span></div>The roots of modern Communist reach back very far. Many thinkers in the ancient time considered that war, <span class="blsp-spelling-corrected" id="SPELLING_ERROR_5">poverty</span> and inequality in <span class="blsp-spelling-corrected" id="SPELLING_ERROR_6">society</span> were caused by the passion of private property. To resolve this problem, they decided to abolish private property.<br /><br /><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_482"></span><span style="color: #000099; font-weight: bold;">I.1. Socrates</span> (469 BC–399 BC<sup class="reference" id="cite_ref-enc1911_0-1"><a href="http://en.wikipedia.org/wiki/Socrates#cite_note-enc1911-0">)</a></sup><br />He was a Classical Greek philosopher, one of the founders of Western philosophy . Plato, his <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5">sudent</span>, always cited his teacher's ideas in his works entitled <span style="font-style: italic;">Laws</span> and <span style="font-style: italic;">Republic</span>.<br />Socrates dreamed of an equal society in which everybody have the same joy or sorrow, every thing is common, not private (1).<br /><br /><br /><span style="color: #000099; font-weight: bold;">I.2. Plato</span> (428/427 BC)<br />He was a Classical Greek philosopher, writer of philosophical dialogues. Along with his mentor, Socrates, and his student, Aristotle, Plato helped to lay the foundations of natural philosophy, science, and Western philosophy.<br />Like his mentor, he looked for a classless state in which all citizen are friends, property is banish from life, women, children are in common. He said:<br /><br /><span style="font-size: 85%; font-style: italic;"><span style="font-size: 100%;">The first and highest form of the state and of the government and <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="436"></a>of the law is that in which there prevails most widely the ancient saying, <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="437"></a>that "Friends have all things in common." Whether there is anywhere now, <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="438"></a>or will ever be, this communion of women and children and of property, <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="439"></a>in which the private and individual is altogether banished from life, and <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="440"></a>things which are by nature private, such as eyes and ears and hands, have <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="441"></a>become common, and in some way see and hear and act in common, and all <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="442"></a>men express praise and blame and feel joy and sorrow on the same occasions, <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="443"></a>and whatever laws there are unite the city to the utmost-whether all this <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="444"></a>is possible or not, I say that no man, acting upon any other principle, <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="445"></a>will ever constitute a state which will be truer or better or more exalted <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="446"></a>in virtue </span></span><span style="font-size: 100%;">.<br /><a href="http://http//classics.mit.edu/Plato/laws.5.v.html">http://classics.mit.edu/Plato/laws.5.v.html</a></span><br /><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_745"></span><b><span style="color: #000066; font-weight: bold;">I.3. </span></b><span style="color: #000066; font-weight: bold;">Pierre-Joseph Proudhon </span>(1809 – 1865)<br />He was a French politician, philosopher and socialist. He was a member of the French Parliament . His best-known assertion is that <span style="font-style: italic;">Property is Theft!</span>, contained in his first major work,<span style="font-style: italic;"> What is Property? Or, an Inquiry into the Principle of Right and Government</span> (<span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6">Qu'est</span>-<span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7">ce</span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_8">que</span> la <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_9">propriété</span>? Recherche <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_10">sur</span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_11">le</span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_12">principe</span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_13">du</span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_14">droit</span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_15">et</span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_16">du</span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_17">gouvernement</span>), published in 1840.<br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">II.</span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;"> ANTI-COMMUNISM BEFORE MARX</span><br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">II.1. <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_921"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_18">Aristote</span></span></span> (469 BC–399 BC)<br /><br />Socrates and Plato were his mentors. He did not agree with his mentors about the common property. He criticized the communism because of many reasons:<br /><br />+Life in Communism is absurd: <span style="font-size: 100%;"><span style="font-style: italic;">But, even supposing that it were best for the community to have </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="79" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">the greatest degree of unity, this unity is by no means proved to follow </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="80" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">from the fact 'of all men saying "mine" and "not mine" at the same instant </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="81" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">of time,' which, according to Socrates, is the sign of perfect unity in </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="82" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">a state. For the word 'all' is ambiguous. If the meaning be that every </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="83" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">individual says 'mine' and 'not mine' at the same time, then perhaps the </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="84" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">result at which Socrates aims may be in some degree accomplished; each </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="85" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">man will call the same person his own son and the same person his wife, </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="86" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">and so of his property and of all that falls to his lot. This, however, </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="87" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">is not the way in which people would speak who had their had their wives </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="88" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">and children in common; they would say 'all' but not 'each.' In like manner </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="89" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">their property would be described as belonging to them, not severally but </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="90" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">collectively. There is an obvious fallacy in the term 'all': like some </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="91" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">other words, 'both,' 'odd,' 'even,' it is ambiguous, and even in abstract </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="92" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">argument becomes a source of logical puzzles. That all persons call the </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="93" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">same thing mine in the sense in which each does so may be a fine thing, </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="94" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">but it is impracticable; or if the words are taken in the other sense, </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="95" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">such a unity in no way conduces to harmony.</span></span><span style="font-size: 100%;"><a href="http://http//classics.mit.edu/Aristotle/politics.2.two.html">http://classics.mit.edu/Aristotle/politics.2.two.html</a></span><br /><span style="font-size: 100%;"><span style="font-style: italic;">+</span>Life in Communism is life of animals:<span style="font-style: italic;"><br /></span></span><br /><span style="font-size: 100%;"><span style="font-style: italic;">Nor is there any way of preventing </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="118" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">brothers and children and fathers and mothers from sometimes recognizing </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="119" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">one another; for children are born like their parents, and they will necessarily </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="120" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">be finding indications of their relationship to one another. Geographers </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="121" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">declare such to be the fact; they say that in part of Upper Libya, where </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="122" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">the women are common, nevertheless the children who are born are assigned </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="123" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">to their respective fathers on the ground of their likeness. And some women, </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="124" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">like the females of other animals- for example, mares and cows- have a </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="125" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">strong tendency to produce offspring resembling their parents, as was the </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="126" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">case with the <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_19">Pharsalian</span> mare called Honest.[. . .]</span></span><br /><span style="font-size: 100%;">+Life of Communism would cause </span><span style="font-size: 100%;"><span style="font-style: italic;">assaults and homicides, </span><span style="font-style: italic;">quarrels and slanders, </span></span><br /><span style="font-size: 100%;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="127" style="font-style: italic;"></a><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="128" style="font-style: italic;"></a></span><br /><span style="font-size: 100%;"><span style="font-style: italic;"> </span><span style="font-style: italic;">Other evils, against which it is not easy for the authors of such </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="129" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">a community to guard, will be assaults and homicides, voluntary as well </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="130" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">as involuntary, quarrels and slanders, all which are most unholy acts when </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="131" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">committed against fathers and mothers and near relations, but not equally </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="132" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">unholy when there is no relationship. Moreover, they are much more likely </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="133" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">to occur if the relationship is unknown, and, when they have occurred, </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="134" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">the customary <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_20">expiations</span> of them cannot be made. Again, how strange it </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="135" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">is that Socrates, after having made the children common, should hinder </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="136" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">lovers from carnal intercourse only, but should permit love and familiarities </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="137" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">between father and son or between brother and brother, than which nothing </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="138" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">can be more unseemly, since even without them love of this sort is improper. </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="139" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">How strange, too, to forbid intercourse for no other reason than the violence </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="140" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">of the pleasure, as though the relationship of father and son or of brothers </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="141" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">with one another made no difference. </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="142" style="font-style: italic;"></a><br /><span style="font-style: italic;"></span></span><span style="font-size: 100%;"><a href="http://http//classics.mit.edu/Aristotle/politics.2.two.html">http://classics.mit.edu/Aristotle/politics.2.two.html</a></span><br />Aristotle is an open minded philosopher. He emphasized <span style="font-style: italic;">" a <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_21">democratical</span> education for the sons of the poor with the sons of the rich"</span> (2)<br /><span style="font-size: 100%;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="176"></a></span><b style="color: #000066; font-weight: bold;">II.2.</b><span style="color: #000066; font-weight: bold;">Saint Augustine</span> (354-430)<br />According to Saint Augustine, a <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_22">propertyless</span> world was possible only in paradise - that "Golden Age " which mankind had lost because of original sin (Richard Pipes, 4)<br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">II.3.James Harrington (1600s)</span><br />He said that the worst possible situation is one in which the commoners have half a nation's property, with crown and nobility holding the other half—a circumstance fraught with instability and violence. A much better situation (a stable republic) will exist once the commoners own most property, he suggested.(<span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_23">Wikipedia</span>)<br /><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1149"></span><span style="color: #000066; font-weight: bold;">II.4. Vietnamese Philosophy</span><br /><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1178"></span><br />From the ancient time, Vietnamese literature emphasized on humanity:<br /><span style="font-style: italic;">Love people as we love ourselves</span> (<span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_24">Thương</span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_25">người</span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_26">như</span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_27">thể</span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_28">thương</span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_29">thân</span>)<br />Vietnamese patriots love their country and their people:<br /><span style="font-style: italic;">Oh gourd, love the pumpkin, Though of different species, you share the same trellis</span>(<span style="color: #125699;"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_30">Bầu</span> ơi, <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_31">thương</span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_32">lấy</span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_33">bí</span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_34">cùng</span> /<span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_35">Tuy</span> rằng <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_36">khác</span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_37">giống</span>, <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_38">nhưng</span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_39">chung</span> một <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_40">giàn</span>)</span><br />Vietnamese people love their nation, their community , their family and freedom but they dislike the communism:<br /><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1178"></span><br />-Each person lives in his house while alive, but in a grave after death.<br /><span style="font-style: italic;">(<span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_41">Sống</span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_42">mỗi</span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_43">người</span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_44">mỗi</span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_45">nhà</span>, <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_46">chết</span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_47">mỗi</span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_48">người</span> một <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_49">mồ</span>).</span>-No children cries for their common fathers<br /><span style="font-style: italic;">(<span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1417"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_50">Cha</span></span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1418"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_51">chung</span></span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1419"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_52">không</span></span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1420"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_53">ai</span></span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1421"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_54">khóc</span></span>.)</span><br /><span style="font-style: italic;"></span><br />-If a pagoda has too much monks, nobody closes the door.<br /><span style="font-style: italic;">(Lắm <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_55">sãi</span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_56">không</span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_57">ai</span> đ<span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_58">óng</span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_59">cửa</span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_60">chùa</span>.)</span><br />- If there are many monks in a funeral, the corpse would be decayed.<br />And many fathers in a family, the marriage of their daughter would be delayed<br /><span style="font-style: italic;">(Lắm <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_61">thầy</span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_62">thối</span> ma, lắm <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_63">cha</span> con <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_64">khó</span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_65">lấy</span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_66">chồng</span>)</span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">III</span>.<span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">KARL MARX & F. ENGELS</span><br /><div style="text-align: justify;"><span style="font-style: italic;"> </span>Marx and Engels presented their theory of Communism, but the most prominent ideas are <span style="font-style: italic;">the "class struggle "</span> and "<span style="font-style: italic;">abolition of property</span>". But the true aim of communism is "<span style="font-style: italic;">abolition of property</span>". In<span style="font-style: italic;"> the Communist Manifesto, </span>Karl Marx and Frederick Engels said:<span style="font-style: italic;"><br /></span></div>"The theory of Communism may be summed up in the single sentence: <span style="font-style: italic;">Abolition of private property." </span>(II,1)<span style="font-style: italic;"><br /></span><span style="color: #000066; font-weight: bold;">III.1</span><span style="color: #000066; font-weight: bold;">. WHY DID MARX AND ENGELS INTEND TO ABOLISH PRIVATE PROPERTY?</span><br /><br /><span style="font-style: italic;"> </span>Marx and Engels raised the hatefulness in the heart of the workers and people in the name of justice and equality of society. In their works such as <span style="font-style: italic;">Das Kapital, Communist Manifesto</span>, Marx and Engels accused the capitalists of exploitation.<br /><br />In <span style="font-style: italic;">Das Kapital</span>, Marx and Engels said:<span style="font-style: italic;">Capital is dead labour, that, vampire-like, only lives by sucking living labour, and lives the more, the more labour it sucks. The time during which the labourer works, is the time during which the capitalist consumes the labour-power he has purchased of him.</span><br /><a href="http://http//www.marxists.org/archive/marx/works/1867-c1/ch10.htm">http://www.marxists.org/archive/marx/works/1867-c1/ch10.htm</a><br /><br />In<span style="font-style: italic;"> Communist Manifesto</span>, Marx and Engels wrote:<br /><span style="font-style: italic;">The bourgeoisie keeps more and more doing away with the scattered state of the population, of the means of production, and of property. It has agglomerated population, centralised the means of production, and has concentrated property in a few hands</span>.<a href="http://http//www.marxists.org/archive/marx/works/1848/communist-manifesto/ch01.htm">http://www.marxists.org/archive/marx/works/1848/communist-manifesto/ch01.htm</a><br /><a href="http://http//www.marxists.org/archive/marx/works/1848/communist-manifesto/ch01.htm"><span style="font-style: italic;"></span></a><span style="font-style: italic;">The essential conditions for the existence and for the sway of the bourgeois class is the formation and augmentation of capital; the condition for capital is wage-labour</span>. <a href="http://http//www.marxists.org/archive/marx/works/1848/communist-manifesto/ch01.htm">http://www.marxists.org/archive/marx/works/1848/communist-manifesto/ch01.htm</a><br /><span style="font-style: italic;">For many a decade past the history of industry and commerce is but the history of the revolt of modern productive forces against modern conditions of production, against the property relations that are the conditions for the existence of the bourgeois and of its rule </span><a href="http://http//www.marxists.org/archive/marx/works/1848/communist-manifesto/ch01.htm">http://www.marxists.org/archive/marx/works/1848/communist-manifesto/ch01.htm</a><br />Marx and Engels' tactic is to cause the war between the bourgeois and the proletarians to make profits for the communist party with the idea of " class struggle". <br /><span style="font-style: italic;">The proletarians cannot become masters of the productive forces of society, except by abolishing their own previous mode of appropriation, and thereby also every other previous mode of appropriation. They have nothing of their own to secure and to fortify; their mission is to destroy all previous securities for, and insurances of, individual property.</span><br />.<a href="http://http//www.marxists.org/archive/marx/works/1848/communist-manifesto/ch01.htm">http://www.marxists.org/archive/marx/works/1848/communist-manifesto/ch01.htm</a><br />The proletariat is served as a screen or a tool for the ambition of power and money of the communists . Marx and Engels proclaimed the role of master of the Communists, and the relation between the Communism and the proletariat:<br /><span style="font-style: italic;">The Communists, therefore, are on the one hand, practically, the most advanced and resolute section of the working-class parties of every country, that section which pushes forward all others; on the other hand, theoretically, they have over the great mass of the proletariat the advantage of clearly understanding the line of march, the conditions, and the ultimate general results of the proletarian movement. </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="068" style="font-style: italic;"> </a><br /><span style="font-style: italic;">The immediate aim of the Communists is the same as that of all other proletarian parties: formation of the proletariat into a class, overthrow of the bourgeois supremacy, conquest of political power by the proletariat.</span><a href="http://http//www.marxists.org/archive/marx/works/1848/communist-manifesto/ch02.htm">http://www.marxists.org/archive/marx/works/1848/communist-manifesto/ch02.htm</a><br /><br />Marx and Engels draw a beautiful picture of the communist paradise:<br /><span style="font-style: italic;">When, in the course of development, class distinctions have disappeared, and all production has been concentrated in the hands of a vast association of the whole nation, the public power will lose its political character. Political power, properly so called, is merely the organised power of one class for oppressing another. If the proletariat during its contest with the bourgeoisie is compelled, by the force of circumstances, to organise itself as a class, if, by means of a revolution, it makes itself the ruling class, and, as such, sweeps away by force the old conditions of production, then it will, along with these conditions, have swept away the conditions for the existence of class antagonisms and of classes generally, and will thereby have abolished its own supremacy as a class. </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="135" style="font-style: italic;"> </a><br /><span style="font-style: italic;">In place of the old bourgeois society, with its classes and class antagonisms, we shall have an association, in which the free development of each is the condition for the free development of all</span>.<a href="http://http//www.marxists.org/archive/marx/works/1848/communist-manifesto/ch02.htm">http://www.marxists.org/archive/marx/works/1848/communist-manifesto/ch02.htm</a><br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">III.2. HOW THEY ABOLISH PROPERTY?</span><span style="font-style: italic;"><br /></span>In the <span style="font-style: italic;">Communist Manifesto</span>, Marx pointed out some measures to destroy the capitalists:<span style="font-style: italic;">These measures will, of course, be different in different countries. Nevertheless, in most advanced countries, the following will be pretty generally applicable. 1. Abolition of property in land and application of all rents of land to public purposes.</span><br /><span style="font-style: italic;">2. A heavy progressive or graduated income tax.</span><br /><span style="font-style: italic;">3. Abolition of all rights of inheritance.</span><br /><span style="font-style: italic;">4. Confiscation of the property of all emigrants and rebels.</span><br /><span style="font-style: italic;">5. Centralisation of credit in the hands of the state, by means of a national bank with State capital and an exclusive monopoly.</span><br /><span style="font-style: italic;">6. Centralisation of the means of communication and transport in the hands of the State.</span><br /><span style="font-style: italic;">7. Extension of factories and instruments of production owned by the State; the bringing into cultivation of waste-lands, and the improvement of the soil generally in accordance with a common plan.</span><br /><span style="font-style: italic;">8. Equal liability of all to work. Establishment of industrial armies, especially for agriculture.</span><br /><span style="font-style: italic;">9. Combination of agriculture with manufacturing industries; gradual abolition of all the distinction between town and country by a more equable distribution of the populace over the country.</span><br /><span style="font-style: italic;">10. Free education for all children in public schools. Abolition of children’s factory labour in its present form. Combination of education with industrial production, &c, &c. </span><br /><a href="http://http//www.marxists.org/archive/marx/works/1848/communist-manifesto/ch02.htm">http://www.marxists.org/archive/marx/works/1848/communist-manifesto/ch02.htm</a><br />But who are the capitalists, the rich people? In fact, the Kulaks in USSR, the bourgeois, and the landlords in China, and Vienam were only the poor peasants but the communists imprisoned and killed them in order to despoil their property and threaten every people.<br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">IV. CRITIQUE OF THE ABOLITION OF PRIVATE PROPERTY</span><span style="font-style: italic;"><br /></span><span style="color: #000066;">IV.1. Both </span><span style="color: #000066;">capitalists and proletarians are the victims of communists</span><span style="font-style: italic;"><br /></span>The "class struggle" is a smoke grenade thrown by Marx and Engels in order to hide their main target. In the <span style="font-style: italic;">Communist Manifesto</span>, Marx and Engels proclaimed that they only abolish the bourgeois's property because <span style="font-style: italic;">wage-labour creates capital, </span><i style="font-style: italic;">i.e.</i><span style="font-style: italic;">, that kind of property which exploits wage-labour, and which cannot increase except upon condition of begetting a new supply of wage-labour for fresh exploitation. Property, in its present form, is based on the antagonism of capital and wage labour</span>.<br /><br /><span style="font-style: italic;">We Communists have been reproached with the desire of abolishing the right of personally acquiring property as the fruit of a man’s own labour, which property is alleged to be the groundwork of all personal freedom, activity and independence. </span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="076" style="font-style: italic;"> </a> <span style="font-style: italic;">Hard-won, self-acquired, self-earned property! Do you mean the property of petty artisan and of the small peasant, a form of property that preceded the bourgeois form? There is no need to abolish that; the development of industry has to a great extent already destroyed it, and is still destroying it daily.</span> <a href="http://http//www.marxists.org/archive/marx/works/1848/communist-manifesto/ch02.htm">http://www.marxists.org/archive/marx/works/1848/communist-manifesto/ch02.htm</a><br /><br />In fact, with the theory of " abolition of private property", communists rob everything without distinguishing the private property from the personal property, and they exploit everybody including the proletarians.<br /><h3 class="post-title entry-title" style="font-weight: normal;"> </h3><span style="color: #000066;">IV.2.Abolition of private property is a kind of stealing, and robbing</span><br /><br />+A lot of religions advise their followers doing the good, and forbid them to steal, and to rob. The Ten Commandments shown in Exodus 20:2-17 and Deuteronomy 5:6-21 stated that the Israelites were not to steal. These texts were a blanket early protection of private property.<br /><br /><span style="color: #000066;"> + <span style="color: black;">Excepted the communist countries, </span></span>stealing and robbing is offending against the law Property rights are protected in the current laws of states usually found in the form of a constitution or a bill of rights. The United States Constitution provides explicitly for the protection of private property in the Fifth Amendment and Fourteenth Amendment: The Fifth Amendment states: Nor be deprived of life, liberty, or property, without due process of law; nor shall private property be taken for public use, without just compensation. The Fourteenth Amendment states: No State shall make or enforce any law which shall abridge the privileges or immunities of citizens of the United States; nor shall any State deprive any person of life, liberty, or property, without due process of law.<br /><br />+Private property is human rights: Protection is also found in the United Nations's Universal Declaration of Human Rights, Article 17, and in the French Declaration of the Rights of Man and of the Citizen, Article XVII, and in the European Convention on Human Rights (ECHR), Protocol 1.<br /><br />Excepted the communists, many thinkers respected the property right. By the influence of Cicero, Thomas Hobbes (1600s) emphasized on "giving to every man his own. Charles Comte, in <span style="font-style: italic;">Traité de la propriété </span>(1834), attempted to justify the legitimacy of private property. According to Adam Smith, property rights encourage the property holders to develop the property, generate wealth, and efficiently allocate resources based on the operation of the market.<br /><br /><span style="color: #003333;">IV.3. Property right is the instinct of human kind</span><br /><dl style="text-align: justify;"><dd><dl><dd><br /></dd></dl></dd></dl><br /><br /><br /><br /><span style="color: #000066;"></span><br /><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"></span><br />Như vậy, Marx phải xét đến những tư bản suy yếu hay đã khánh tận mà tha tội cho họ vì họ cũng bị bóc lột, bị mất mát dưới móng vuốt của các đại tư bản. Thế nhưng không, Marx kết tội tất cả tư sản trong đó có cha mẹ ông và gia đình Engels!<br />Marx cũng nói rằng các tiểu thương, thủ công nghiệp đều là nạn nhân của tư bản mà trở thành vô sản ( I, 11). Thế mà ông lại coi họ là thành phần lưng chừng là phản động (I, 14).Ngay Lenin cũng coi nông dân là " tiểu tư sản", và tại Trung quốc , Việt Nam, trí thức bị khinh miệt và liệt vào hạng "tiểu tư sản", và giá trị không bằng cục phân. Quan niệm như vậy có phải là bất công và mù quáng không?<br /><br />Như đã trình bày ở chương trước, giai cấp là một phân biệt không chính xác. Không một luật nào kết tội toàn thể một giai cấp vì trong mỗi giai cấp đều có người tốt kẻ xấu. Cộng sản kết tội toàn thể tư sản, địa chủ là bóc lột, không phân biệt tội nặng, tội nhẹ và giam giữ, chém giết không cần tòa án theo chủ trương "<span style="font-style: italic;">giết lầm mười người hơn bỏ sót một"</span>.<br /><br />Tòa án nhân dân của cộng sản thực chất là một trò khủng bố tinh thần, không cần chứng cớ, luật pháp của thế giới văn minh.Thật ra cộng sản gán tội tư sản, địa chủ, phản động cho một số nông dân nghèo, và tiểu tư sản để khủng bố toàn dân trong đó có cả một số lớn đảng viên. Hành động của cộng sản Liên Xô, Trung Quốc, Việt Nam và Kampuchia là vi phạm pháp luật của loài người văn minh.<br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">IV.3.Tư hữu là Nhân quyền</span><br />Các triết gia, văn gia cho rằng tư hữu là quyền tự do của con người, và con người có quyền bảo vệ tư hữu. Nếu người ta chăm chỉ làm việc tạo nên tài sản bằng đôi tay , nước mắt và mồ hôi cùng trí thông minh sáng tạo thì đó là tài sản chính đáng, không thể cướp đoạt. Nếu người ta tình nguyện đem một phần hay toàn bộ tài sản nộp cho chính phủ, hay nộp cho cộng đồng là sự tự do lựa chọn của người ta.<br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;"><br /></span>Thomas Hobbes (1600s) nói " cho mọi người tài sản riêng". Câu nói của ông có lấy lấy từ Ciceron. William Blackstone (1700s) cho rằng các chủ đất có quyền giết những ai xâm phạm đất đai cho dù đó là nhân viên nhà nước.Charles Comte trong tác phẩm <span style="font-style: italic;">Quyền Tư Hữu</span> (1834) chứng minh quyền tư hữu là chính đáng. Ayn Rand (19ọ5-1982) viết: <span style="font-style: italic;">Con người không thể tồn tại nếu không có thân thể, cũng vậy con người không thể tồn tại nếu không có quyền tư hữu</span>.<br />Tuyên ngôn Quốc tế nhân quyền điều 17 và Tuyên ngôn nhân quyền của Pháp điều 17 đều bảo vệ quyền tư hữu<br /><br />Ngoài ra, việc cưỡng bách lao động là vi phạm tự do con người. Trong thế giới cộng sản, con người mất quyền tự do lao động. Chính sách chuyên chính vô sản đã là vi phạm nhân quyền. Công sản nói dân chủ, tranh đấu cho vô sản, phục vụ nhân dân nhưng thực tế là bóc lột nhân dân, khủng bố nhân dân. Chính sách lao động nặng nề, quá sức con người, coi khinh giá trị con người của đảng cộng sản là một điều phổ biến trong thế giới cộng sản. Tư bản bóc lột nhưng cộng sản vừa bóc lột vừa tàn sát tập thể.<br /><br />Đời sống tập thể đôi khi cũng cần thiết như trại lính, tu viện. Người và loài vật từ xưa đã biết sống tập thể. Đó là ý thức, là bản năng, là do tự nguyện, không có sự bắt buộc. Trong đời sống tập thể, con người vẫn có tự do cá nhân. Nói chung, từ xưa, cá thể và tập thể luôn ở thế quân bình, và tự do, tự nguyện. Chủ nghĩa cộng sản chủ trương tập thể, loại bỏ tự do cá nhân, trong đó có tự do tư tưởng và tự do lao động.<br /><br />Khi đã cướp tài sản nhân dân tập trung vào tay nhà nước thì nhà nước trở thành chủ nhân ông, tài sản trong nước biến thành sở hữu quốc gia, sở hữu tập thể. Nhà nước làm chủ các công trường, nông trường cho nên nhân dân trở thành đàn bò, đàn cừu sống tập thể trong nông trại hay máy móc tập trung trong công trường.<br /><br />Khi đã tập trung đông người như vậy, tất nhiên nhà máy, công trường, nông trường sẽ biến thành trại lính với kỷ luật sắt thép làm mất tự do con người.<br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">IV.4. Tư hữu là bản năng</span>Tư hữu là bản năng của con người. Đứa bé mới đẻ đã biết giữ chặt lấy vú mẹ.Ngay loài vật mới lọt lòng mẹ đã đứng dậy bú mẹ vì nó biết vú mẹ là nguồn sống, là tư hữu của nó. Con mẹ cho con mình bú nhưng con của kẻ khác mon men lại gần thì đánh đuổi. Và loài vật như ong, kiến, nhện beo, cọp, đã biết tích lũy và chiếm hữu thực phẩm. Ở đây, con người cũng như loài vật có tư hữu và công hữu và họ chiến đấu cho công ích và tư lợi. Tổ chức xã hội từ đầu của con người và loài vật đều có công và tư phân minh, hòa hợp, không ai quá nặng về tư hữu hoặc quá nặng về công ích. Đó là những thái quá đưa đến sụp đổ tương tranh và mất quân bình.<br /><br />Trong quốc gia hoặc cộng đồng, lãnh đạo, tổ chức phải có công bằng thật sự, phải có lãnh đạo sáng suốt thật sự, phải có phân công rõ ràng, nếu không sẽ bị các thành viên phản đối. và sẽ sinh ra bạo loạn. Kiến, ong, mối sống chung và tạo nên cuộc sống chung là cả tập thể cùng lao động và cùng hưởng thụ. Mọi thành viên phải được đối xử công bằng, không có cảnh phân biệt quần chúng với đảng viên, đảng viên cao cấp với đảng ciên cấp dười, không phân biệt thù, bạn, lý lịch tốt xấu , mọi người công bằng , không ai bóc lột, trấn áp ai.. Do đó mà tổ chức tập thể ong, kiến, mối sống mãi trăm ngàn năm hay triệu năm.<br /><br />Tư hữu là bản năng, nếu diệt trừ bản năng sinh tồn thì sẽ đưa đến tai họa. Cá nhân sẽ chán nản, không tích cực làm việc, còn cộng sản hô hào bãi bỏ tư hữu thì bản năng chiếm hữu càng mạnh hơn, dẫn đến độc tài toàn trị, phung phí, chiếm đoạt tài sản quốc gia và cướp tài sản nhân dân. Nếu cấp lãnh đạo ngu dốt, gian ham, tàn bạo thì quốc gia suy vong, nhân dân sẽ chết đói tập thể, và sống tập thể trong tại tù vĩ đại của Siberia hay hay quần đảo Gulak. Vì cộng sản đi trái tâm lý con người, chống lại bản năng con người cho nên ngay tự đầu đã bị nhân dân các tầng lớp như tôn giáo, nông dân, trí thức và một số đảng viên chống đối cho nên Lenin , Stalin nổi điên lên mà giết sạch.<br /><br />Richard Pipes đã phê phán quan điểm của chủ nghĩa Ma<span style="color: #000066;">rx</span><span style="color: #990000;"><span style="color: #000066;"> về sở hữu tư nhân là hoàn toàn sai.lầm:</span></span><span style="color: #990000; font-weight: bold;"> </span><span style="color: #6600cc; font-style: italic;">Luận điểm này cho rằng sở hữu tư nhân, mà nó cố gắng tiêu diệt, là một hiện tượng lịch sử nhất thời, chỉ tồn tại trong giai đoạn chuyển tiếp giữa chủ nghĩa cộng sản nguyên thuỷ và giai đoạn sau chót của nó mà thôi. Các chứng cớ hiện có đều chứng tỏ rằng đất đai, nguồn gốc chủ yếu của tài sản vào thời tiền sử, nếu không nằm trong tay nhà vua thì cũng nằm trong tay các bộ lạc, gia đình hay cá nhân riêng lẻ. Gia súc cũng như thương mại và vốn liếng luôn luôn và khắp nơi đều nằm trong tay tư nhân. Từ đó có thể rút ra kết luận rằng sở hữu tư nhân không phải là một hiện tượng nhất thời mà là một thành tố thường trực của xã hội và vì thế mà không thể bãi bỏ được.</span>(<span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-vi_17.html">CHU NGHĨA CỘNG SẢN VI</a></span>, 2 ).<br /><br />Trong thời Mao Trạch Đông, sinh viên, học sinh và nhân dân biều tình, đình công phản kháng. Ngay cả một số đảng viên cũng bất đồng ý kiến. Và sau khi Mao mất, cộng sản Đặng Tiểu Bình bãi bỏ chính sách kinh tế chỉ huy mà theo kinh tế thị trường, bãi bỏ nội dung cộng sản mà theo tư bản như Mao đã kết tội. Marx chủ trương diệt tư hữu, diệt giai cấp nhưng chính cộng sản sinh ra giai cấp mới, tư sản đỏ.Cuối thế kỷ XX, nhân dân Đông Âu và Liên Xô đã thủ tiêu chủ nghĩa Marx. Bệnh nan y kinh niên không thể một sớm một chiều mà bình phục, nhưng cơ bản là họ đã vứt sách của Marx vào thùng rác, và giật sập tượng đài Lenin.<br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">IV.5. Cộng sản là không tưởng</span><br />Bãi bỏ tư hữu, thành lập một xã hội công sản là điều sai lầm. Tất cả những thuyết cộng sản trước Marx là không tưởng, mà triết thuyết của Marx cũng không tưởng.<br />Marx cũng như một số triết gia cho rằng thời cộng sản nguyên thủy là hoàng kim thời đại , và chế độ cộng sản nào cũng là thời đại hoàng kim. Plato cho rằng thời nguyên thủy, tài nguyên phong phú,con người sống bình đẳng, không có người giàu kẻ nghèo, người bóc lột kẻ bị bóc lột, mọi người thương yêu nhau, và sống hạnh phúc.[6]<br /><br />Theo thiển kiến, tập thể nào và thời đại nào, người và vật đều có sự chiếm hữu. Cứ xem tổ ong, đàn kiến là sống tập thể vẫn có chiếm hữu tập thể, nhưng đàn trâu, đàn sói vẫn tranh giành thực phẩm với nhau và với loài khác. Loài vật cũng biết làm tổ, chiếm hữu con mái và bảo vệ trứng và bảo vệ và nuôi dưỡng con cái.<br /><br />Richard Pipes cũng chống lại huyền thoại thời nguyên thủy hoàng kim này. Ông cho rằng thời cộng sản nguyên thủy, thời hoàng kim con người không tham lam, tranh giành chỉ là huyền thoại bởi vì qua những cuộc đào xới di tích mấy của ngàn năm trước, người ta thấy có sinh hoạt riêng tư, và tích trữ của cải. Ông viết :<br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">Cần phải nói rằng lí tưởng về một “Thời kì vàng son” mà không có tư hữu chỉ là một huyền thoại, một sản phẩm của ước mơ chứ không phải là sản phẩm của trí nhớ vì các nhà sử học, các nhà khảo cổ học và các nhà nhân chủng học đã thống nhất rằng chưa ở đâu và chưa bao giờ có chuyện tư liệu sản xuất từng là của chung. Tất cả các sinh vật sống, từ những thực thể đơn giản nhất cho đến những sinh vật phát triển nhất đều cần phải kiếm thức ăn, mà như thế, phải có quyền sở hữu không gian sinh tồn. [. .].</span><span style="color: #000066; font-style: italic;"> Chúng ta có thể khẳng định chắc chắn rằng Israel cổ đại là nước đầu tiên có sở hữu tư nhân về ruộng đất.<br /><br />Chúa Trời trong Cựu Ước nguyền rủa bất cứ kẻ nào dám di chuyển các phiến đá ngăn cách, trong Kinh Cựu Ước còn có mấy cuốn có những đoạn nói về các gia đình hoặc một số người có ruộng đất và bãi chăn thả riêng. Nhưng việc sở hữu ruộng đất ở Israel cổ đại còn bị hạn chế bởi một loạt qui ước về tôn giáo và chủng tộc. Chỉ ở Hy Lạp cổ đại là từ xa xưa đất đai đã là tài sản riêng. Nói cách khác, không có bằng chứng nào chứng tỏ rằng ở một thời rất xa nào đó đã từng có những xã hội không biết đến “cột mốc biên giới và hàng rào”, chưa từng có xã hội nào không công nhận “của tôi” và “của anh”</span> (<span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-i.html" style="font-weight: normal;">CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN I</a><span style="font-weight: normal;"> , 1)</span></span><br /><br />Richard Pipes cũng đả kích những ai dựa vào Thiên chúa giáo để tuyên truyền cho thuyết cộng sản. Ông viết:<br /><br /><span style="color: #333399; font-style: italic;">Nhiều người có quan niệm lầm lẫn rằng chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản chỉ là kiến giải mang tính thế tục, hiện đại, của Thiên chúa giáo mà thôi. Nhưng sự khác nhau, như Vladimir Sovoliev đã chỉ rõ, nằm ở chỗ nếu Chúa Giêsu chỉ kêu gọi các đồ đệ của ông từ bỏ sở hữu của chính họ thì các nhà xã hội chủ nghĩa và cộng sản chủ nghĩa lại muốn tước đoạt sở hữu của người khác. Hơn nữa, Chúa Giêsu chưa bao giờ kêu gọi người ta phải sống trong nghèo đói, ông chỉ nói rằng người nghèo thì dễ được cứu chuộc hơn mà thôi. Câu nói nổi tiếng của Thánh Phao Lồ về tiền bạc cũng hay bị người ta trích dẫn sai: ông không nói rằng “tiền là nguồn gốc của tội lỗi” mà cho rằng nguồn gốc của tội lỗi là “tình yêu đối với tiền bạc”, nói cách khác, nguồn gốc của tội lỗi là lòng tham. Thánh Augustine từng hỏi: “Vàng là vật không tốt sao?” và ông đã trả lời: “Không, vàng là tốt. Nhưng kẻ ác dùng vàng để làm điều ác, còn người thiện thì dùng vàng vào việc thiện” </span> (<span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-i.html" style="font-weight: normal;">CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN I</a><span style="font-weight: normal;"> , 1)</span></span>.<br /><br />Trong Utopia, Thomas More đã mô tả một đời sống tập thể và mọi người bình đẳng. Nhưng bình đẳng là sao? Người cộng sản đầu tiên đã tưởng rằng sau khi lập chế độ cộng sản là sẽ xóa giai cấp, xóa bộ máy nhà nước. Tư tưởng cộng sản đã dẫn đến tư tưởng vô chánh phủ. Nhưng đó là hoang tưởng.<br /><br />Richard Pipes phê bình Utopia như sau:<br /><span style="font-style: italic;">Nhưng đấy không phải là vùng đất tốt đẹp như ngày nay ta quan niệm về Utopia, đấy là một xã hội rất nghiêm khắc và tuân theo các qui định rất khắt khe, tất cả mọi người đều mặc như nhau, đều sống trong những ngôi nhà giống nhau, không được đi đâu nếu chưa có giấy thông hành, không được tự ý thảo luận các vấn đề xã hội, hình phạt có thể là tử hình. Tiền bị bãi bỏ, vàng bạc được dùng để chế tạo ra những cái bô dùng vào ban đêm. Đề tài chung của những tác phẩm không tưởng sau này, cũng như của More, đều xoay quanh việc thiếu vắng sự giàu sang cá nhân, cũng như việc sử dụng bạo lực của xã hội đối với cá nhân con người: cả trong lí thuyết lẫn trên thực tế, Utopia nghĩa là cá nhân phải khuất phục chính quyền, con người buộc phải làm cái mà nếu được tự do anh ta có thể không muốn làm</span> (<span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-i.html" style="font-weight: normal;">CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN I</a><span style="font-weight: normal;"> , 1)</span></span>.<br /><br /><span style="color: black;">Trong <span style="font-style: italic;">Hệ Tư Tưởng Đức</span>, Marx mơ mộng một xã hội tự do, hạnh phúc dưới cây đũa thần cộng sản:</span><br /><span style="color: #000099; font-style: italic;">“Trong xã hội cộng sản, nơi không có ai bị giới hạn lĩnh vực hoạt động nhất định… xã hội điều tiết toàn bộ quá trình sản xuất và vì vậy sẽ tạo điều kiện cho tôi hôm nay làm việc này, ngày mai làm việc khác, sáng đi săn, giữa trưa đi câu cá, chiều chăn gia súc, sau bữa ăn tối thì làm phê bình - tuỳ thích – và không vì thế mà biến tôi thành thợ săn, ngư dân, người chăn nuôi hay nhà phê bình.”</span><span style="color: black;">Đây</span><span style="color: #000099;"><span style="color: black;"> là một điều không tưởng và cũng là một điều mâu thuẫn vì chính Marx trong TNCS đã đề ra việc</span></span><span style="font-style: italic;"> Thực hành nghĩa vụ lao động đối với tất cả mọi người, tổ chức các đạo quân công nghiệp, đặc biệt là nông nghiệp.</span>Khi đã cưỡng bách và khi thi hành vô sản chuyên chính thì sao mà có tự do trong lao động?<br /><span style="font-family: Time New Roman; font-size: 130%;">Tại Liên Xô, công nhân không được vắng mặt, và kể từ năm 1930, một hệ thống "giấy phép đi đường" được áp dụng theo đó không một người dân một tỉnh này được phép đi qua tỉnh khác nếu không có giấy phép di chuyển của công an. Trong tình trạng này, làm sao công nhân Marx có thể bỏ việc mà đi câu cá?</span>Điều này càng rõ rệt trong chế độ của Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh và Pol Pot. Marx không tưởng và cũng là dối trá.<br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">IV.6.</span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;"> Nhân dân mất động cơ lao động</span><br /><br />Bãi bỏ tư hữu đã gây ra nhiều bất lợi cho cá nhân và xã hội.Việc đầu tiên là người ta sinh ra biếng nhác. Đa số con người tích cực làm việc là cho tương lai của họ: <span style="font-style: italic;">" Ăn khi no, lo khi đói"</span>. Họ còn làm việc để giành cho con, cháu họ.: "Truyền tử lưu tôn". Nay sống trong chế độ cộng sản, họ không cần làm nhiều vì làm nhiều thì bản thân họ và con cái họ chẳng được lợi gì.<br /><br />Trong trường hợp, không có tư hữu, con người không chịu trách nhiệm, phó mặc việc chung cho trời đất. Ngày xưa con người có lý tưởng quốc gia. Một số người có tinh thần quốc gia và xã hội cao. Nhưng quyền lợi quốc gia và bản thân phải gắn bó nhau:"Trên vì nước, dưới vì nhà".Trong những trường hợp cần thiết, con người có thể hy sinh bản thân cho quốc gia, xã hội. Nếu không có lợi ích cho bản thân và quốc gia thì ai cũng không muốn làm việc. Cộng sản bắt mọi người hy sinh cá nhân cho tập thể, nhưng tập thể của cộng sản là một danh từ trống rỗng, thực chất là phục vụ những lãnh tụ gian ác và phục vụ quyền lợi Nga Tàu.<br />Tục ngữ Việt Nam có câu: <span style="font-style: italic;">" Lắm thầy thối ma, lắm cha con khó lấy chồng"</span>Không tôn trọng trí thức và tự do thì không có sáng tạo.Ban đầu cộng sản cực đoan đưa ra vấn đề sáng tác tập thể không đề tên cá nhân tác giả cho nên công cuộc nghiên cứu khoa học, sáng tác văn học nghệ thuật suy sụp. Sau họ bỏ việc này, một số cộng sản dốt nát, lười biếng nhưng gian manh, thích lập thành tích,họ đã cướp công trình chung mà đề tên cá nhân họ vào.<br /><br />Bọn này là những kẻ có thế lực hoặc kẻ nịnh hót của đảng CS.Lại nữa, chế độ cộng sản hà khắc, bọn chính trị viên, bọn công an văn nghệ ưa vạch lá tìm sâu trong cái chủ trương đảng tính, giai cấp tính, lập trường công nông và hiện thực XHCN đã ngăn chận lao động khoa học và sáng tạo. Vì các lẽ trên, các nhà khoa học và văn nghệ sĩ chỉ làm cầm chứng và chỉ làm khi có lệnh.Về công nông nghiệp cũng vậy. Công nhân, nông dân bị đói rét, đau ốm không được nghỉ ngơi lại thiếu thuốc men, nhất là tại Nga thời Lênin, Stalin, công nhân, nông dân phải chịu đói,rét mà làm việc ngoài trời dưới 45 độ âm thì làm sao mà tích cực, làm sao mà có hiệu quả?<br /><br />Trước khi Marx viết TNCS, có nhiều ý kiến phê bình chủ nghĩa cộng sản. Người ta bảo rằng chủ nghĩa cộng sản bãi bỏ tư hữu sẽ làm cho con người biếng nhác. Trong TNCS, Marx đã phản biện:<br /><span style="font-style: italic;">Người ta còn phản đối lại rằng xoá bỏ chế độ tư hữu thì mọi hoạt động sẽ ngừng lại, thì bệnh lười biếng sẽ phổ biến sẽ ngự trị. Nếu quả như vậy thì xã hội tư sản phải sụp đổ từ lâu rồi do tình trạng lười biếng, vì trong xã hội ấy, những người lao động thì không được hưởng, mà những kẻ được hưởng lại không lao động. Tất cả sự lo ngại chung quy chỉ là luận điệu trùng phức cho rằng không còn tư bản thì cũng không còn lao động làm thuê nữa</span> <span style="font-size: 85%; font-weight: normal;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-ii.html">.TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN II</a> ,4)</span><br /><br />Marx nói đúng, chính tư bản cũng lười. Mà nói rộng ra từ xưa tới nay một số giàu có thì sinh ra hưởng thụ và lười biếng chứ không gì tư bản. Ngày nay, các ông cộng sản đã thành tư sản đỏ, họ và con cháu họ cũng ăn chơi đủ kiểu. Nhưng Marx quên một điều quan trọng, trong xã hội có hai hạng là hạng chăm chỉ và hạng lười biếng. Nhờ chăm chỉ, cần cù mà làm nên sự nghiệp. Sau khi thành công, họ vẫn tiếp tục hoạt động. Nếu tư sản mà lười biếng thì không hại ai. Một ông chủ lười biếng thì một hãng suy sụp, nếu trong chế độ cộng sản, hàng triệu công nhân, nông dân lười biếng, chán nản thì cả nền sản xuất tập thể phải đình trệ và suy sụp!<br /><br />Richard Pipes đã nói đến vấn đề này:<br /><span style="color: #330099; font-style: italic;"><span style="color: #000066;">Thỉnh thoảng ở phương Tây lại xuất hiện các công xã cộng sản tự nguyện. Một trong những công xã như thế là Công ty Virgin ở Jamestown, được thành lập vào năm 1607; năm 1825 Robert Owen thành lập một công xã lấy tên là “Sự hoà hợp mới” ở Indiana. Tất cả các thử nghiệm như thế trước sau gì cũng thất bại vì không thể giải quyết được vấn đề “những kẻ lười biếng”, tức là những thành viên công xã chỉ muốn ăn mà không muốn làm</span> </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-i.html" style="font-weight: normal;">(CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN I</a><span style="font-weight: normal;"> , 2)</span></span><br /><br />Nếu trong xã hội công chính thì công nhân, nông dân còn cố gắng làm việc, nhưng khi gặp người lãnh đạo tham nhũng, tập đoàn cai trị tàn bạo, khắt khe và bóc lột thì dân chúng lại càng chán nản, không thiết lao động. Và đó cũng là một cách tranh đấu bất bạo động.<br /><br />Trong XHCN, công trạng các công nhân, nông dân và chiến sĩ chỉ tạo danh vọng và quyền lợi cho giai cấp đảng thống trị. Nhiều công trình hợp tác hay tập thể về nghiên cứu khoa học đã bị người ta đứng tên và cướp công lao. Các chiến sĩ thi đua, các anh hùng lao động thực ra là những thêm thắt, bịa đặt.<br /><br />Tại Việt Nam, dân chúng sau 1954 đã nói lên tình trạng nịnh hót, phe đảng , bất công và tham nhũng khiến cho dân chúng không hăng hái làm việc trong các công trường, nông trường và HTX:<br /><span style="font-style: italic;">-Thằng làm thì đói</span><br /><span style="font-style: italic;">Thằng nói thì no. . .</span><br /><span style="font-style: italic;">-Một người làm việc bằng ba,</span><br /><span style="font-style: italic;">Để cho cán bộ mua nhà sắm xe.</span><br /><span style="font-style: italic;">-Vào nhà thủ trưởng mà tuởng rằng kho"</span><br /><br />Nhiều sự kiện minh chứng cho suy nghĩ này là đúng.<br />+Trong nông nghiệp, cộng sản bỏ ra 5% đất đai cho dân tự canh tác.Với 5% này, nhân dân sản xuất 30% hoa màu.<br />+Trước 1986, với chế độ tập đoàn, nông dân đói. Khoảng 1986, cộng sản bỏ chế độ Hợp tác xã, đặt ra khoán, tức là chia ruộng cho nhân dân làm rẽ. Từ đó Việt Nam xuất cảng gạo.<br /><br />Người cộng sản cũng biết chủ nghĩa cộng sản là thất bại vì đứa trẻ tiểu học cũng biết làm bài toán tam suất:<br /><span style="font-style: italic;">5% đất tư thì thu hoạch 30% sản phẩm</span><br /><span style="font-style: italic;">1% đất tư thì thu họach 30% :5 = 6% sản lượng</span><br /><span style="font-style: italic;">100% đất tư thì thu hạch 30%:5 x 100% =600%</span><br /><br />Bài toán tam suất là như thế nhưng áp dụng thực tế sẽ sai lầm. Với 5% đất đai, con người đạt được 30% sản lượng, nhưng diện tích càng tăng thì năng suất sẽ giảm vì sức ngưòi có hạn. Dẫu sao, không đạt 600% thì cũng đạt 100% hơn là quốc doanh thua sút, hao hụt vì nhiều lý do. Ta có thể nói tư hữu thì sức làm việc hiệu quả hơn quốc doanh. Như vậy , bãi bỏ quốc doanh, HTX, trả đất đai cho nông dân tự canh tác thì sản phẩm sẽ tăng nhiều hơn là nằm trong tay cộng sản. Điều này rõ rệt là khi Việt Nam bỏ HTX thì có gạo xuất khẩu.<br /><br />Họ biết là sai nhưng phải làm vì mục đích chính trị mặc dù nguy hại cho nhân dân.<br />Nhưng họ không thể bỏ chính sách tập đoàn, tập thể , và lập trường vô sản vì làm như vậy là trái với triết thuyết của Marx, với đảng cộng sản. Họ sẽ bị các đồng chí kết tội họ, đuổi họ ra khỏi đảng hoặc họ sẽ bị giam cầm nhục nhã. Đó là trường hợp của nhóm Nhân Văn Giai Phẩm, Trần Xuân Bách , Trần Độ, Nguyễn Kiến Giang. . .<br /><br />Phải chờ khi Đặng Tiểu Bình "đổi mới", bãi bỏ HTX, mở cửa giao thương thì Việt Nam mới đi theo chính sách này. Trần Xuân Bách đi quá sớm trong chủ trương "khoán " nên bị các đồng chí bảo thủ của ông đánh gục.<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">IV.7.</span><span style="color: #000066; font-weight: bold;"> Giai cấp thống trị</span><span style="color: #000066; font-weight: bold;">.</span><span style="color: #003333; font-weight: bold;"><span style="color: #000066; font-weight: bold;"> Giai cấp mới</span></span><span style="color: #003333;"><span style="color: black;">Cộng sản chủ trương bãi bỏ tư hữu, nhưng trên lý thuyết và thực tê, điều này không làm đưọc vì tài sản lúc nào cũng có người làm chủ, có người chiếm hữu. Bãi bỏ tư hữu nghĩa là chuyển tài sản nhân dân vào tay một chủ nhân khác. Tài sản không đổi, nhưng chủ nhân thay đổi. Tài sản của nhân dân sau khi bị tịch thu hay quốc hữu hóa cũng sẽ bị tư hữu hóa, tức là tài sản từ tay nhân dân sẽ lọt vào đại chủ nhân ông cộng sản. Sở hữu quốc gia bây giờ lọt vào tay một người như thời quân chủ hoặc lọt vào tay một tập đoàn gọi là giai cấp thống trị, tức là giai cấp mới nhưng dẫu sao Tổng bí thư cộng sản vẫn là ông chủ lón nhất.</span></span><span style="color: #003333; font-weight: bold;"><br /></span><span style="color: black;">Cộng sản luôn mượn danh nghĩa tranh đấu cho vô sản nhưng khi thành công, họ chiếm mọi quyền lợi, rõ ra họ chỉ phục vụ cho bản thân , trái lại họ còn đàn áp dân vô sản, gán cho họ tội tư sản, tiểu tư sản, địa chủ, phú, nông và phản động. Cộng sản đã trở thành giai cấp thống trị tàn ác hơn quân chủ. Cộng sản bảo rằng họ san bằng bất công xã hội, nhưng chính họ lại dựng lên một giai cấp mới mà màu sắc ảm đạm, và rùng rợn hơn quân chủ và tư bản. Modivan Djilas là người đầu tiên gọi cộng sản là giai cấp mới.<br /><br />Ông viết:</span><span style="color: #003333; font-weight: bold;"><br /></span><span style="color: #000066; font-style: italic;">Dù sử dụng bất cứ định nghĩa nào về giai cấp, kể các định nghĩa mac-xít nữa, ta đều đi đến kết luận: </span><span style="color: #000066; font-style: italic;">tại Liên Xô và các nước cộng sản khác đã xuất hiện một giai cấp mới, giai cấp hữu sản và bóc lột. </span><span style="color: #000066; font-style: italic;"> </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-4.html" style="font-weight: normal;">( GIAI CẤP MỚI IV</a><span style="font-weight: normal;"> , 1)</span></span><br /><br /><span style="color: black;">Ông cho rằng giai cấp mới này mang hai chứng bệnh nan y phổ biến trong thế giới cộng sản</span><span style="color: #003333; font-style: italic;">:<br />Quyền lực, nghĩa là quyền phân phối tài sản quốc gia, sẽ tạo ra cho những kẻ có quyền đó các ưu đãi về vật chất nhất định sẽ kéo theo thói ham hố quyền lực, giả dối, ninh bợ, ghen tị. Tham quyền và chủ nghĩa quan liêu ngày càng phát triển là hai căn bệnh nan y của chủ nghĩa cộng sản.</span><span style="color: #000066; font-style: italic;"> </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-4.html" style="font-weight: normal;">( GIAI CẤP MỚI IV</a><span style="font-weight: normal;"> , 4)</span></span><br /><br />Khi bãi bỏ tư hữu thì tài sản quốc gia lọt vào tay cộng sản, nhân dân trở thành nô lệ. Chính từ đó sinh ra những tệ đoan và tai họa.<br /><br /><span style="color: #003333; font-weight: bold;">IV. 7.1. Kém khả năng chuyên môn, độc đoán, tham lam </span><br /><br />Nắm quyền lực và tài sản to lớn, các lãnh tụ cộng sản tự coi mình là thiên tài, là trí tuệ đỉnh cao, mặc sức vạch kế họach này, kế họach kia. Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông tham lam, muốn tiến nhanh tiến mạnh vượt tư bản cho nên đã bắt dân làm việc quá sức khiến cho nông dân, công nhân chết đói. Đã thế, họ khinh miệt trí thức, khủng bố và sát hại trí thức cho nên thiếu chuyên viên. Lenin, Stalin, đã mời chuyên viên ngoại quốc về làm việc, còn Mao Trạch Đông thì cực đoan, tin rằng nông dân với ý chí sắt đá sẽ thành công, không cần bọn trí thức tư sản và kỹ thuật tư bản. Tư duy giáo điều, nhiều tham vọng của Mao trong <span style="font-style: italic;">Bước Đại Nhảy Vọt</span> đã giết hàng triệu dân Trung Hoa .<br /><br />Cộng sản độc đoán, khinh thường chuyên môn nên thất bại trong khi tư bản thành công vì họ chú trọng yếu tố kinh tế. Marx không phải là một kinh tế gia. Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông dù có chút học vấn, có chút tài năng trong nghề cướp chính quyền nhưng lại không phải là chuyên gia kinh tế, ấy thế mà họ lại vạch những kế họach vĩ đại, thất bại là đương nhiên.<br /><br />Đó là nói về các lãnh đạo cao cấp. Còn cấp dưới thì sao? Tại Liên Xô, và Trung Quốc, và Việt Nam sau khi chém giết, tù đày và đuổi trí thức, cùng giết hại các tầng lớp nhân dân thì hàng ngũ trí thức không còn bao nhiêu. Với chính sách vô sản chuyên chính, họ đưa công nhân, nông dân lên cầm quyền tất nhiên có lợi về chính trị nhưng cũng có hại về chính trị, kinh tế, khoa học kỹ thuật và văn hóa.<br /><br />Theo Richard Pipes, <span style="font-style: italic;">cuộc khảo sát được thực hiện ở Liên Xô vào năm 1922 cho thấy chỉ có 0,6 phần trăm đảng viên có bằng tốt nghiệp đại học và 6,4 phần trăm có bằng tốt nghiệp trung học. Trên cơ sở các số liệu đó, một nhà sử học Nga đã đưa ra kết luận là 92,7 phần trăm đảng viên không đủ kiến thức ngõ hầu thực hiện các nhiệm vụ mà đảng giao phó (4,7 phần trăm đảng viên là người mù chữ).</span><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-vi_17.html"><span style="font-size: 85%;"><span style="font-weight: normal;">(CHU NGHĨA CỘNG SẢN VI ,3)</span></span></a><br /><br />Lenin, Stalin, Mao, Hồ đã đưa các nông dân lên cầm quyền tại các xã thôn, tỉnh, huyện, các viện bộ, các công trường, nông trường và các hãng xưởng. Những người này ít học, lại không có chuyên môn, không rành việc quản lý lại hách dịch, tham lam, gian dối, cho nên họ làm những việc phá hoại đất nước.<br /><br />Nếu họ có biết một chút chuyên môn cũng còn đỡ. Đằng này, họ không biết gì cả mà ngang nhiên chỉ đạo việc đào thủy lợi khiến cho mùa mưa nước ngập, mùa hè nước cạn. Họ muốn ra oai và tỏ ra có tài, họ coi khinh kinh nghiệm nhân dân.Nhân dân Củ Chi có nhiều đất phèn, thường để trồng lác, còn ruộng tốt thì trồng lúa. Sau 1975, cộng sản, chỗ nước mặn , đất phèn lại bắt trồng lúa trồng thơm như ở nông trường Củ Chi, trong khi nơi đất trồng lúa lại ra lệnh trồng lác, trồng đay. Sau 1975, cộng sản vỗ ngực khoe rằng tất cả họ đã tốt nghiệp trường đại học chống Mỹ thì trên thế giới không còn ai giỏi hơn họ!<br /><br />Họ kẻ khẩu hiệu " <span style="font-style: italic;">đảng cộng sản bách chiến bách thắng"</span>. Và họ luôn miệng khoe rằng họ tài giỏi" <span style="font-style: italic;">Kẻ thù nào cũng đánh thắng, khó khăn nào cũng vưọt qua</span>." Và từ đó, họ đưa những đại tá, trung tá, đại úy vốn là nông dân chỉ quen trận mạc nhưng chưa từng học và có kinh nghiệm hành chánh, kinh tế, và khoa học, kỹ thuật làm giám đốc các công ty, hãng, xưởng. Trong một đất nước mà kỹ sư phải theo lệnh cán bộ nông dân thì làm sao mà đạt kết quả trong khoa học, kỹ thuật và công, nông, thương nghiệp? Nhà tư bản có thể là người không học nhưng họ rành việc quản lý, giỏi lao động và biết trong người chuyên môn làm việc cho họ vì lợi ích kinh tế.Còn cộng sản vì óc bè phái, vì tính đảng, vì đặt nặng về chính trị ( hồng hơn chuyên ) cho nên thất bại nhiều bề là một chuyện không phải lạ.<br /><br />Trong khi quân chủ chú trọng yếu tố văn hóa và đạo đức, tư bản chú trọng yếu tố chuyên môn, cộng sản lại chú trọng yếu tố giai cấp nên họ đã gây thảm họa cho đất nước.<br /><br />Richard Pipes viết:<br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">Cách quản lí mang tính nghiệp dư như thế cộng với nội chiến đã dẫn đến kết quả là tất cả các chỉ tiêu sản xuất đều sụt giảm một cách không thể cứu vãn được. Năm 1920 tổng sản phẩm của ngành công nghiệp nặng chỉ bằng 20% năm 1913; than còn 27%, sắt 2,4%. Năm 1921 số công nhân làm việc trong ngành công nghiệp giảm một nửa, mức sống của họ giảm chỉ bằng một phần ba trước chiến tranh . Một chuyên gia cộng sản nói rằng kinh tế Liên Xô giai đoạn 1917-1920 đã rơi vào một thảm hoạ “chưa từng có trong lịch sử [...] ”Đáp lại những cuộc đàn áp chống lại nông dân, cả người giầu lẫn người nghèo, là sự sụt giảm diện tích canh tác vì nông dân không muốn “dư thừa” để khỏi bị tịch thu. Đồng thời vì ngựa đã bị đưa ra mặt trận, sức kéo giảm cũng dẫn đến năng suất giảm. Sản lượng ngũ cốc giảm từ 78,2 triệu tấn vào năm 1913 xuống còn 48,2 triệu tấn vào năm 1920.</span> <a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-ii.html"><span style="font-size: 85%;">(CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN II ,9)</span></a><br />Việc này cũng đã xảy ra tại miền Nam. Sau 1975, cộng sản đánh thuế các vườn cây ăn trái để bắt dân trồng lúa thì dân chặt trụi vườn. Cộng sản bãi bỏ kinh doanh cá thể, bắt dân vào HTX thì dân chỉ cày cấy đủ ăn. Kết quả toàn quốc đói.<br /><br /><br /><span style="color: #003333; font-weight: bold;">IV. 7.2. </span><span style="color: #003333; font-weight: bold;">Dối trá & </span><span style="color: #003333; font-weight: bold;">Tàn ác ( Vô sản chuyên chính</span>)<br /><br />Nói đến cộng sản thì phải nói rằng dối trá và tàn ác là hai tính chất của cộng sản.Lý luận của Marx mâu thuẫn.Một đằng ông bảo là chỉ <span style="font-style: italic;">bãi bỏ tư hữu của tư sản mà thôi</span> nhưng đoạn sau ông lại bảo " những người cộng sản có thể tóm tắt lý luận của mình thành một luận điểm duy nhất này là "<span style="font-style: italic;">xoá bỏ chế độ tư hữu"</span>.<br /><br />Như vậy là vô sản hay tư sản, bóc lột hay bị bóc lột đều bị tội như nhau, đều bị tước quyền tư hữu là một quyền thiêng liêng của con người mà quân chủ và tư bản đầu tôn trọng. Như vậy, vấn đề đấu tranh giai cấp là không cần phải nói nữa. Marx chú trọng đấu tranh giai cấp là chỉ tuyên truyền, gây căm thù trong lòng người, tạo cuộc chiến trong quốc gia để cộng sản thủ lợi.<br /><br />Marx chỉ đem vấn đề đấu tranh giai cấp để biện minh cho việc cướp tài sản tư bản như kiểu "thế thiên hành đạo" của bọn Lương Sơn Bạc. Marx cũng dùng vấn đề đấu tranh giai cấp, kết tội tư bản để che giấu tội ác của ông trong việc xướng xuất thủ tiêu tư hữu của con người. Như vậy cuối cùng, không riêng tư sản bị cướp nhà cửa, tài sản mà nhân dân các giai cấp đều bị cộng sản lột da!<br /><br />Hơn nữa, tịch thu tài sản tập trung trong tay nhà nước rồi sao? Đất nước có thịnh vượng không? Nhân dân có hạnh phúc không? Marx và Lenin bảo sau khi cướp chính quyền, cộng sản sẽ tạo một thiên đường, nào là tự do, no ấm, nào là làm theo sở thích, hưởng theo nhu cầu, xã hội bình đẳng, bốn bể là anh em một nhà.Những lời này là không tưởng mà cũng là dối trá vì vô sản chuyên chính thì đâu còn tự do, dân chủ. Không còn tự do, dân chủ thì dù cơm no, áo ấm cũng vẫn đau khổ huống hồ mất tự do và mất cơm áo.<span style="color: black;"><br /><br />Theo Marx, việc loại bỏ tư hữu chính là điều kiện cần thiết của tự do chân chính. Phải giải thoát khỏi sự phụ thuộc đó thì nhân loại mới đạt đến sự tự thể hiện hoàn toàn. Phân công lao động sẽ biến mất và người ta có thể tự do chuyển từ công việc này sang công việc khác.Trong <span style="font-style: italic;">Hệ Tư Tưởng Đức</span>, Marx mơ mộng một xã hội tự do, hạnh phúc dưới cây đũa thần cộng sản nhưng đó chỉ là những lời tuyên truyền, quảng cáo của đám bán thuốc dán ngoài chợ.</span> Làm sao trong chế độ cộng sản, con người được tự do một khi chính Marx ban lệnh cưỡng bách lao động? Làm sao một người dân có quyền chuyển từ việc này sang việc khác trong khi đảng nắm quyền kiểm soát hầu bao và việc đi lại của nhân dân?Khi đã vào công trường, nông trường, hàng triệu dân Liên Xô , Trung Quốc đã chêt, vì đói, lạnh, thiếu thuốc men và làm việc quá sức:<br /><span style="font-style: italic;">" Làm ngày không đủ</span><br /><span style="font-style: italic;"> Tranh thù làm đêm</span><br /><span style="font-style: italic;">Làm thêm ngày nghỉ"</span>.<br /><br />Ngoài ra, công nhân, nông dân, phụ lão,thanh thiếu niên mỗi tối phải đi sinh hoạt, đi học tập, làm sao có thì giờ nhàn du như Marx? Khoảng 1930, Liên Xô ra lệnh cấm công nhân vắng mặt trong giờ làm việc và cấm di chuyển từ nơi này qua nơi khác. Muốn đi xa phải trình lý do chính đáng để được nghỉ và có giấy thông hành.Ông công nhân Marx muốn tù rũ xương hay sao bỏ việc này nhảy sang việc khác và bỏ đi câu cá, đi săn ?<br /><br /><br />Plato nói đến xã hội cộng sản, là nói đến việc tạo hạnh phúc cho mọi người, không phân biệt vô sản hay hữu sản, và không chủ trương thù oán , kỳ thị hay sát hại một giai cấp nào trong khi cộng sản đã nắm chính quyền, đã giết hại các tầng lớp nhân dân mà vẫn phân biệt vô sản, tư sản, thù và bạn. Socrates, Plato nói đến giai cấp thống trị và giai cấp bảo vệ. Hai giai cấp này đều là người có tài đức, nhất là giai cấp cai trị phải có vua triết gia, và triết gia làm vua. Ý tưởng này cũng giống quan điểm Nho giáo về vua thánh tôi hiền. Ông cho rằng xã hội muốn tiến bộ và thịnh vượng thì phải chú trọng giáo dục, ý thức lẽ phải và pháp luật. Còn cộng sản thì chủ trương đưa vô sản lên nắm quyền, chủ trương đàn áp, tàn sát nhân dân, đặc biệt là diệt trừ trí thức,tư sản và tu sĩ, bất chấp pháp luật và lẽ phải.<br /><br />Marx bãi bỏ tư hữu là muốn tiêu diệt nguồn gốc sinh tư bản bóc lột, nhưng Marx đã lầm. hoặc dối trá. Một khi tài sản toàn dân lọt vào tay nhà nước thì nhà nước trở thành một đại tư bản. bóc lột. Nhà nước là danh từ trừu tượng mà thực tế quyền bính nằm trong tay một thiểu số chóp bu quây xung quanh Tổng bí thư đảng có quyền uy tối thượng. Óc tư hữu không bao giờ chết. Nó sống mạnh trong lòng người cộng sản cho nên họ sẽ lãng phí, tham ô, và đi đến việc ngang nhiên cướp tài sản xã hội, bán nước, cướp bóc nhân dân. Để bảo vệ quyền lợi của giai cấp thống trị, Lenin, Stalin, Mao, Hồ, Pol Pot đã giết người không gớm tay!<br /><br /><br />Khi bãi bỏ tư hữu, bắt nhân dân lao động cưỡng bách, tịch thu tài sản giáo hội và giết hại tăng lữ thì cộng sản đã làm cho nhân dân bất mãn.Nhất là cộng sản áp dụng vô sản chuyên chính, khủng bố và sát hại nhân dân thì bất mãn lên cao độ. Khi thất bại trong các kế họach, cộng sản đã không hối ngộ, lại đổ lỗi cho nhân dân và ra tay sát hại nhân dân. Stalin cho rằng kế họach của ông thất bại là do dân Kulak, dân tộc thiểu số và các tôn giáo chống đối nên đã giết hại và đày ải hàng triệu người đi Siberia. Mao Trạch Đông sau thất bại <span style="font-style: italic;">Bước Đại Nhảy Vọt</span> cũng đổ lỗi cho tư tưởng tư sản sống lại trong nhân dân và cán bộ cho nên ông bày ra trò Cách Mạng "vô "Văn hóa bỏ tù, làm nhục và giết hại hàng triệu nhân dân và đảng viên.<br /><br />Cộng sản tàn ác đối với toàn thể nhân dân. Những kẻ họ gọi là quân thù là những người dân nghèo vô tội bị gán cho nhãn hiệu tư sản, tiểu tư sản , địa chủ và phản động. Cộng sản Liên Xô, Trung Quốc, Việt Nam đã giết những đảng viên tốt và những người đã ủng hộ họ, nuôi nấng họ. Đó là điều mà cổ nhân gọi là bất nhân, bất nghĩa. Họ cần làm thế để khủng bố mọi người để bảo vệ ngai vàng của họ.<br /><br />Họ tưởng làm thế thì công nhân, nông dân sợ mà tích cực làm việc. Họ không biết rằng chính chủ trương vô sản chuyên chính của Marx, chính sách tàn bạo của Lenin, Stalin, Mao, Hồ làm cho nhân dân xa lánh họ, và mất hiệu quả kinh tế. Người Việt Nam nói : "<span style="font-style: italic;"> Nếu cột đèn biết đi thì nó cũng vượt biên"</span> là một chân lý và cũng là một thực tế Việt Nam. Lenin kết tội tư bản gian ác khi ông nói <span style="font-style: italic;">" Người với người là lang sói"</span> nhưng câu này áp dụng cho cộng sản thì đúng hơn. Và ta có thể nói rằng " <span style="font-style: italic;">đồng chí với đồng chí là lang sói</span>"! Stalin chết có lẽ do các đồng chí thân cận ông đầu độc. Họ làm thế là muốn trừ diệt một bạo chúa cho nhân dân họ, nhất là cho bản thân họ. Họ sợ không biết ngày nào bản thân họ cũng bị lão điên Stalin bắt giam, bắt thú những tội mà họ không làm rồi đem ra xử bắn!<br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">IV.7.3. Bóc lột</span><br />Milovan Djilas đã cho rằng bãi bỏ tư hữu thì tài sản quốc gia sẽ nằm trong tay một nhóm người thì họ trở nên độc tài, coi khinh con người và giá trị lao động.Việc này cũng đưa đến hệ quả là nhân dân lánh xa chế độ và không thiết tha với lao động và sản xuất. Đảng khinh dân, dân chán đảng, hai yếu tố này liên hệ chặt chẽ với nhau và tác động qua lại với nhau. Ông viết<br /><br /><span style="color: #330099; font-style: italic;">Khi toàn bộ sở hữu đã nằm trong tay của một nhóm người thì kết quả và ý nghĩa của nền sản xuất cũng trở thành vô giá trị đối với ngay chủ nhân của nó. Tiền lương và điều kiện lao động cũng như sức lao động trở thành những khái niệm trừu tượng, vô hồn, chỉ là các định mức và hệ số mà thôi. Kết quả hoạt động của từng xí nghiệp hoặc lĩnh vực không có hoặc có rất ít ý nghĩa đối với thu nhập của người lao động. Đấy là nói chung, tuỳ vào điều kiện và nhu cầu, dĩ nhiên là có những trường hợp ngoại lệ. Cách đặt vấn đề như thế nhất định sẽ dẫn tới sự bàng quan của người lao động và cuối cùng là dẫn đến chất lượng kém, lãng phí tài nguyên, v.v... Những người cộng sản luôn luôn kêu gọi nâng cao năng suất lao động nhưng họ đã bỏ qua không thèm nghĩ đến việc sử dụng có hiệu quả sức lao động nói chung </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-5.html">(GIAI CẤP MỚI V ,7)</a></span> <span style="color: #330099; font-style: italic;">.</span><br /><div class="post-footer-line post-footer-line-3"><span class="post-location"> </span> </div><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="8818905323751578303"></a> Theo Richard Pipes, đời sống của công nhân, nông dân thời Lenin, Stalin còn tệ hơn thời Nga hoàng.Ông viết:<br /><span style="color: #003333; font-style: italic;">Bằng những lời hứa hẹn rằng “xây dựng xong chủ nghĩa xã hội” thì đời sống sẽ được nâng cao, chính phủ đã động viên được nhiệt tình lao động. Nhưng đấy là chiếc bánh không dành cho những người dân thấp cổ bé miệng. Trên thực tế, mức sống ngày một thấp đi vì tiền đầu tư cho công nghiệp càng phình ra thì lương công nhân sẽ càng phải teo lại. Năm 1933 đồng lương thực tế của công nhân hạ xuống chỉ còn bằng một phần mười thời chưa chuyển sang công nghiệp hoá (1926-1927).[. .].Sau khi tập thể hoá, tình cảnh người nông còn khốn cùng hơn cả dưới thời chế độ nông nô, vốn tồn tại ở Nga cho đến năm 1861, lúc đó, dù là nông nô nhưng người nông dân vẫn được quyền làm chủ (trên thực tế) mùa màng và gia súc của mình. Địa vị của họ bây giờ đã bị hạ xuống ngang hàng với nô lệ, chỉ có những phương tiện tối thiểu để duy trì sự sống của chính mình: năm 1935 một gia đình nông trang viên chỉ được cấp 247 rub, đủ mua một đôi giầy.</span><span style="color: #003333;"> </span><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-iii.html"><span style="color: #003333; font-size: 85%;"><span style="font-weight: normal;">( CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN III, 3)</span></span></a><br /><br />Milovan Djilas nhận định như sau về đời sống của công nhân, nông dân Liên Xô:<br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">Theo ông Krankshown, một đảng viên cộng đảng, thì lương 600 rub một tháng phải được coi là không đủ sống, trong khi Harrie Shvars, một nhà báo Mĩ lại cho rằng có đến 8 triệu người chỉ được nhận dưới 300 rub một tháng</span> [...]. <span style="color: #000066; font-style: italic;">Kế hoạch hoá và chuyên chính vô sản (toàn trị) bổ sung cho nhau. Chính những tính toán về chính trị đã thúc đẩy những người cộng sản tập trung đầu tư vào những lĩnh vực nhất định nào đó. Tất cả kế hoạch đều tập trung cho những lĩnh vực này. </span><span style="color: #990000; font-style: italic;"><span style="color: #000066;">Chính điều đó đã gây ra mất cân đối mà thu nhập cướp được từ việc quốc hữu hoá các nhà tư sản cũng như địa chủ lớn không thể bù đắp được, giai cấp công nhân phải trả giá bắng mức lương chết đói, còn nông dân thị bị cướp bóc bằng lao động cưỡng bức.</span></span> <a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-5.html"><span style="font-size: 85%;"><span style="font-weight: normal;">(GIAI CẤP MỚI 5, 9)</span></span></a><br /><br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">IV.7.4. </span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">Độc tài, phản dân</span><br /><br />Cộng sản luôn tuyên bố phục vụ đại đa số nhân dân nhưng thực tế cộng sản phản quốc hại dân, làm những điều phi dân chủ, bóp chẹt mọi quyền tự do của con người. Tập trung tài sản nghĩa là tập trung quyền lực trong tay thiểu số. Marx nói rõ quyền lực nằm trong tay giai cấp vô sản, giai cấp vô sản là giai cấp công nhân nhưng thực tế là đảng cộng sản lãnh đạo. Marx khinh miệt các chủ thuyết xã hội, các đảng cộng sản, và cho rằng đảng cộng sản của Marx là cương qưyết nhất, tiến bộ nhất. Lenin thì thẳng tay đàn áp, tiêu diệt Menchevishs, và các nhóm khác. Stalin cũng tiêu diệt Trotsky và các đồng chí và thành lập một giai cấp mới. Nói chung, cộng sản là độc tài, họ nắm quyền hành trong nước, không cho phe phái nào chia xẻ quyền bính , và họ khủng bố, đàn áp nhân dân cho nên công sản là độc tài, mất dân chủ.<br /><br />+Mặc dầu tuyên bố dân chủ, cộng sản chỉ là cướp quyền, bầu cử chỉ là bàn bạc, tương nhượng, chia quyền trong nội bộ, người dân không hề biết đến quyền bầu cử và ứng cử. Cộng sản một vài nước lại theo truyền thống cha truyền con nối. Những việc này cho thấy cộng sản coi quốc gia là tư hữu của họ, chẳng khác thời quân chủ.<br />+Ban đầu, các lãnh tụ cộng sản giữ chức vụ cho đến chết. Sau này, vì tranh giành, họ đặt ra lệ về hưu, về hưu nhưng vẫn có chức vụ, quyền lơị. . .<br />+ Quân chủ và tư bản sau khi làm việc mà hưu trí thì họ về nhà của họ, ngoại trừ vua chúa, không ai chiếm hữu tài sản công. Cộng sản lớn nhỏ chiếm dinh thư quốc gia , nhà của tư sản, địa chủ và người bỏ ra nước ngoài và truyền lại cho con cháu. Đó là chiếm hữu bất hợp pháp.<br /><br />Richard Pipes cho ta thấy chính sách độc tài tàn ác của Stalin đối với các đồng chí và nhân dân Liên Xô:<br /><span style="font-style: italic;">Tầng lớp lãnh đạo cấp cao của Đảng cũng bị thanh trừng, 70% trong số 139 uỷ viên Trung ương và uỷ viên dự khuyết Ban Chấp hành Trung ương Đảng, được bầu tại Đại hội lần thứ XVII vào năm 1934, đã bị tử hình . Tất cả những người bạn chiến đấu của Lenin, trong đó có Zinoviev và Kamenev, đã bị bắt, bị tra tấn và sau khi bị đánh gục cả về thể xác lẫn tinh thần, đã buộc phải thú nhận trong những “phiên toà” giả mạo những tội lỗi không thể nào tưởng tượng nổi như hoạt động gián điệp, khủng bố và có ý định khôi phục “chủ nghĩa tư bản”; sau đó tất cả đều bị xử bắn hoặc lưu đầy, ít người sống sót.<br /><br />Trong Di chúc, Lenin nhắc đến sáu người có khả năng kế tục mình thì chỉ có một người sống sót, đó là Stalin. Dmitri Volkogonov, một viên tướng Liên Xô, sau này trở thành nhà sử học, đã kinh hoàng khi phát hiện ra trong hồ sơ lưu trữ ba mươi bản danh sách được ghi cùng một ngày, 12 tháng 12 năm 1938. Đây là danh sách 5 ngàn người bị kết án tử hình, Stalin đã kí các bản án trước khi toà chính thức xét xử, sau đó ông ta đi vào rạp chiếu phim riêng trong Điện Kremlin, hôm đó ông ta xem hai bộ phim, một bộ có tên Mấy anh chàng vui tính</span> <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-iii.html" style="font-weight: normal;">(CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN III</a><span style="font-weight: normal;"> , 5)</span></span>.<br /><br />Khi Stalin giết các đại biểu quốc hội , và tàn sát các sắc tộc là ông đã coi thường nhân dân. Khi ông làm mọi việc không cần bàn bạc với chính phủ, ban bí thư, bộ chính trị và ủy ban trung ương đảng là ông coi khinh nguyên tắc dân chủ và lãnh đạo tập thể. Việc này truyển đến Trung Quốc, Việt Nam, Kampuchia như một đại dịch.<br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">IV.7.5. </span><span style="color: #003333; font-weight: bold;"><span style="color: #6600cc;">Đặc quyền, đặc lợi, </span></span>Marx và các đảng viên cộng sản khi chưa nắm quyền thì họ chỉ trích vua quan quân chủ và tư bản sống huy hoắc xa hoa, gây bất công xã hội. Lời lẽ của họ đã gãi trúng chỗ ngứa của dân nghèo và dân nghèo theo họ để được bình đẳng tự do. Nhưng khi họ cầm quyền thì họ trở thành giai cấp cai trị, sống xa hoa gấp mấy lần chế độ trước vì tài sản toàn quốc nay vào tay họ, họ mặc tình phung phí và chiếm đoạt. Họ trở thành giai cấp mới hưởng mọi đặc quyền đặc lợi trong khi dân chúng đói khổ.<br /><br />Richard Pipes viết như sau về giai cấp mới (Nomenclatura ) ở Liên Xô:<br /><span style="font-style: italic;">Các viên chức cao cấp của Đảng và chính phủ, vẫn thường được gọi là tầng lớp Nomenclatura, xuất phát từ đây; họ không chỉ độc chiếm các chức vụ có nhiều quyền lực mà còn có những đặc lợi không thể tưởng tượng nổi, đấy chính là một giai cấp bóc lột mới. Có chân trong tầng lớp này là được đảm bảo một địa vị xã hội vững chắc và trên thực tế địa vị của họ cũng mang tính cha truyền con nối. Khi Liên Xô sụp đổ, Nomenclatura có 750 ngàn người, nếu tính cả giai đình thì giai cấp này có tổng cộng 3 triệu người, nghĩa là 1,5% dân số, gần tương đương thành phần quí tộc phục vụ dưới thời các Sa hoàng thế kỉ XVIII. Họ cũng có bổng lộc y như các lãnh chúa thời xưa. Đây là lời của một người trong tầng lớp tinh hoa đó:</span><br /><br /><span style="font-style: italic;">“… Nomenclatura sống như trên một hành tinh khác. Như trên sao hoả. Vấn đề không chỉ là những chiếc ô tô hay các căn hộ cao cấp. Đây là sự đáp ứng ngay lập tức những ước muốn đỏng đảnh của bạn, lúc nào cũng có một lũ nịnh thần, chúng tạo cho bạn khả năng làm việc mà chẳng phải lo nghĩ gì. Những viên chức cấp thấp trong bộ máy sẵn sàng làm bất cứ những gì bạn muốn. Tất cả các ước muốn của bạn đều được thực hiện. Bạn có thể vào rạp hát bất cứ lúc nào, có thể bay thẳng từ các khu săn bắn của bạn đến Nhật Bản. Cái gì cũng có mà lại chẳng phải khó nhọc gì… Giống như một vị hoàng đế: bạn chỉ cần giơ ngón tay lên là xong.Các đảng viên thường, “bọn nịnh thần”, ngay dưới thời Stalin cũng đã đông lắm, trở thành đầy tớ cho tầng lớp ưu tú.</span> <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-iii.html" style="font-weight: normal;">(CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN III</a><span style="font-weight: normal;"> ,5)</span></span><br /><br />Tại Việt Nam, thời chiến tranh, trong các chiến khu, các lãnh tụ, thủ trưởng sống riêng, có kho hàng đặc biệt đủ thứ hàng Âu Mỹ, có cần vụ, bếp núc riêng. Xuống đến các trung đội, đại đội, trong khi binh sĩ thiếu thốn thì các cấp chỉ huy dùng giờ hội ý hội báo để cùng nhau ăn thức ngon vật lạ. Khi về Hà Nội, các quan lớn thì chiếm dinh thự to lớn, các quan lại bực trung thì nhà cửa, xe cộ xấu hơn ,nhỏ hơn một ít. Họ có lính canh gác, kẻ hẩu hạ, tài xế, cần vụ, binh sĩ bảo vệ chẳng khác vua quan và thực dân đời trước.Họ hơn vua chúa và tư bản vì họ có cửa hàng riêng , bệnh viện riêng. Lương bổng của rất cao.<br /><br />Milovan Djilas viết:<br /><span style="color: #003333; font-style: italic;">Chính nó tạo ra đặc quyền đặc lợi. A. Uralov viết rằng lương trung bình của người công nhân Liên Xô vào năm 1935 chỉ có một ngàn tám trăm rub, trong khi bí thư huyện uỷ lĩnh tổng cộng khoảng 45 ngàn rub.</span>( <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-3.html">GIAI CẤP MỚI III,</a></span> 3)<br /><br />Tại Việt Nam hiện nay, theo một vài tài liệu, mức lương của các cấp lãnh đạo cao nhất trung ương hiện cũng chưa đến 3,8 triệu đồng/người. Cụ thể: Lương của Tổng bí thư và Chủ tịch nước (có cùng hệ số lương 13,000) là 3,770 triệu đồng và Thủ tướng Chính phủ và Chủ tịch Quốc hội (hệ số 12,50) là 3,625 triệu đồng; Ủy viên Bộ Chính trị thường trực Ban Bí thư: 3,480 triệu đồng; Ủy viên Bộ Chính trị: 3,393 triệu đồng; Chủ tịch Ủy ban T.Ư MTTQ Việt Nam: 3,393 triệu đồng; Bí thư T.Ư Đảng: 3,190 triệu đồng; các bộ trưởng và thủ trưởng cơ quan ngang bộ: từ 2,813 - 2,987 triệu đồng; bảng lương sĩ quan quân đội và Công an: đại tướng là 3,016 triệu đồng, thượng tướng 2,842 triệu đồng, trung tướng 2,668 triệu đồng...<br /><br /><br />Trong khi lương tốt nghiệp đại học khoảng 500 ngàn hoặc 600 ngàn thì lương các đầu gấu thế là khá cao. Nhưng ở Việt Nam, cộng sản làm gì cũng giấu diếm. Những điều họ công khai không bao giờ thực. Nhất là tiền lương không quan trọng, bổng lộc mới là quan trọng.<br /><br />Không những các cán bộ cao cấp được hưởng thụ mà cán bộ cấp dưới cũng được nhiều quyền lợi. Các cán bộ cao và thấp được chia nhà đất theo chủ trương sở hữu hóa mà gọi gọi là " hóa giá"tức là một hình thức bán rẻ mạt, bán ít mà cho nhiều. Các công an bắt hàng lậu được hưởng phân ( một số phần trăm). Đám công an đã ném phân người vào nhà bà Trần Khải Thanh Thủy và nói:" <span style="font-style: italic;">Dẹp bỏ đảng cộng sản thì ai cho tao mỗi tháng 4 triệu?"</span>. Giáo viên cấp ba lương khoảng 6 hay 700 ngàn một tháng trong khi một công an tầm thường được 4 triệu!<br /><br /><span style="font-family: Time New Roman; font-size: 130%;">Sau các cuộc nổi dậy tại Đông Âu vào cuối năm 1989, người dân châu Âu và người dân các nước cộng sản đã sửng sốt khi nhìn thấy chiếu trên màn ảnh truyền hình các cảnh xa hoa đã bị che dấu và đã do các nhà lãnh đạo đảng hưởng thụ một cách kín đáo, từ các căn nhà lộng lẫy dùng làm nơi săn bắn, nghỉ mát của Honecker, các biệt thự bên trong có rất nhiều bức danh họa vô giá, các vòi nước mạ vàng của Ceausescu, các khách sạn rực rỡ của một số đảng viên Tiệp Khắc</span>.<br /><br />Milovan Djilas viết về tình trạng bất công của Liên Xô:<br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">Sự xuất hiện giai cấp mới và tài sản của nó không thể không ảnh hưởng đến tâm lí và cách sống của những người đã nằm trong giai cấp ấy. Họ chiếm đoạt hết: nhà nghỉ, các căn hộ đẹp, đồ gỗ, v.v...Tầng lớp quan chức chóp bu, giới tinh hoa của giai cấp mới, sống trong các khu đặc biệt, nghỉ trong những khu vực an dưỡng riêng. Bí thư đảng uỷ và giám đốc cảnh sát mật trở thành không chỉ những người có quyền tối thượng mà còn sở hữu những căn hộ đẹp nhất, những chiếc ô tô xịn nhất, v.v...</span> <span style="color: #000066; font-style: italic;">Sau họ là những người khác, theo nấc thang quyền lực. Tiền ngân sách, “tặng phẩm”, việc xây dựng và tái trang bị, tất cả dường như là do nhu cầu của nhà nước và cơ quan, nhưng thực ra đây chính là nguồn tài sản vô tận, vĩnh cửu dành riêng cho các quan chức của bộ máy chính trị </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-4.html" style="font-weight: normal;">( GIAI CẤP MỚI IV</a><span style="font-weight: normal;"> , 2)</span></span><br /><br />Richard Pipes cho biết tình trạng bất công xã hội ở Liên Xô. Trong khi giai cấp mới hưởng đặc quyền, đặc lợi, công nhân và dân chúng Liên Xô sống rất cực khổ;<br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">Bằng những lời hứa hẹn rằng “xây dựng xong chủ nghĩa xã hội” thì đời sống sẽ được nâng cao, chính phủ đã động viên được nhiệt tình lao động. Nhưng đấy là chiếc bánh không dành cho những người dân thấp cổ bé miệng. Trên thực tế, mức sống ngày một thấp đi vì tiền đầu tư cho công nghiệp càng phình ra thì lương công nhân sẽ càng phải teo lại. Năm 1933 đồng lương thực tế của công nhân hạ xuống chỉ còn bằng một phần mười thời chưa chuyển sang công nghiệp hoá (1926-1927). Alec Nove, một chuyên gia về nền kinh tế Liên Xô, cho rằng “năm 1933 là điểm cực tiểu trên đồ thị đi xuống một cách đột ngột của mức sống từng được lịch sử biết tới trong thời bình” </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-iii.html">(CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN III</a> , 3)</span><span style="color: #000066; font-style: italic;">. </span><br /><br />Nguyễn Kiến Giang nói rất rõ tình hình giai cấp mới trước và sau thời Nguyễn Văn Linh mở cửa:<br /><span style="color: #003333; font-style: italic;">Ở đô thị, xã hội phân chia thành hai hạng người: người của Nhà nước được hưởng các loại tem phiếu do cơ quan, xí nghiệp phát và người không phải của Nhà nước chỉ có phiếu N (nhân dân) do các phường, các khu phố phát. Và ngay trong “những người của Nhà nước”, sự chênh lệch về mức cung cấp rất lớn, nếu tính từ phiếu E đến bìa A (chưa nói tới một số ít người được cung cấp “theo nhu cầu”). Chưa nói tới rất nhiều bất công khác làm người ta công phẫn: từ trường học cho con em đến những khả năng tiến thân khác nhau, từ nhà nghỉ đến chỗ chữa bệnh, từ vé đi xem các cuộc trình diễn đến vé nghỉ mát, v.v... Cũng chưa nói đến những cơ hội đi nước ngoài học hành và công tác... Và cũng chưa nói tới những bất công về mặt chính trị theo sự phân chia lý lịch: “trong sạch” và “có liên quan” (với chế độ cũ, với gia đình bóc lột ngày xưa, với đủ mọi thứ đáng nghi ngờ). Bất công hiện lên khắp nơi và khắp các lĩnh vực. Xin nhấn mạnh: đó là những bất công được chính thức thừa nhận, không cần che đậy, nhân danh “cách mạng”, “chủ nghĩa xã hội”, “thời kỳ quá độ”... Có những bất công có thể hiểu được, nhưng có những bất công không thể hiểu được vì những chế độ xã hội “lạc hậu” trước đây cũng không thấy có.</span><br /><br /><span style="color: #003333; font-style: italic;">Những bất công thời “quan liêu bao cấp” này đã làm triệt tiêu những động lực lành mạnh của con người và ở một mức độ nào đó, làm “lưu manh hóa” con người. Chúng phỉ báng nhân cách tốt đẹp của con người, đưa con người vào trạng thái bệnh hoạn. Bởi vì để tồn tại và nhất là để tiến thân, người ta buộc phải đi theo những tính toán nhỏ nhen: dìm dập nhau, xu nịnh, giả dối, v.v... Ðạo đức suy đồi vì thế, guồng máy hỗn loạn vì thế và cả nền kinh tế nữa, cũng mất hiệu năng vì thế.</span><span style="color: #003333; font-style: italic;">.</span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/suy-tu-90-xxiv-cong-bang-xa-hoi.html">(SUY TƯ 90 *XXIV * CÔNG BẰNG Xà HỘI,2)</a></span><br /><br /><br /><span style="font-weight: bold;">IV.7.6. </span><span style="color: #003333; font-weight: bold;">Lãng phí, tham nhũng</span><br /><br />Tư hữu là bản năng, là quyền tự do thiêng liêng, là nguồn sống của người và vật. Nếu cấm tư hữu thì óc tư hữu vẫn sống và sẽ xảy ra hai hai hướng: Về cán bộ nắm tài sản và quyền bính thì sinh ra tham nhũng, lãng phí.<br />Một tình trạng khá phổ biến trong chế độ cộng sản ăn cắp và lãng phí khối tài sản quốc gia. Tài sản quốc gia, tài sản tịch thu của tư sản, địa chủ đã trở thành " của chùa", ai có quyền ,có thế thì cứ lấy. " Cha chung không ai khóc", "Lắm sãi không ai đóng cửa chùa" là như vậy. Nhất là trong xứ cộng sản, chính quyền tham ô, nhũng lạm, không tôn trọng luật pháp. Bọn đầu gấu và bọn thân tín luôn luôn coi thường pháp luật vì pháp luật, và đảng chính là họ. Chính sách " xử lý nội bộ" chính là môi trường dung dưỡng tệ nạn ăn cắp, hối lộ. . .<br /><br />Khi bãi bỏ tư hữu thì óc tư hữu lại sống mãnh liệt trong óc các tay đầu gấu của đảng. Tài sản nằm trong tay họ nên họ mặc tình thao túng.<br />+Tuy lý thuyết cộng sản bài trừ tư hữu, chính cộng sản lại chiếm đoạt tài sản quốc gia và tài sản quốc dân. Lý thuyết và hành động khác nhau.<br />+Cộng sản bán nước, hại dân, cướp tài sản quốc gia và tài sản nhân dân ngày càng rõ rệt. Ngày nay, cộng sản phá rừng, chúng chia nhau mỗi tên vài trăm, vài ngàn mẫu ruộng. Đã thế, chúng lại cướp đất, cướp nhà dân cho nên khắp nơi dân oan nổi lên phản kháng. Điều này chứng tỏ lý thuyết của Marx là lý thuyết của bọn cướp, bọn ăn cắp.<br /><br />Richard Pipes viết về nạn ăn cắp của công đã thành phổ biến trong xã hội chủ nghĩa:<br /><span style="color: #000099; font-style: italic;">Ăn cắp tài sản nhà nước đã không còn là việc phải áy náy lương tâm nữa. Một câu nói đùa đã trở thành thông dụng: “Nếu không ăn cắp của nhà nước thì anh phải ăn cắp của gia đình mình đấy”. Cách suy nghĩ như thế đã đưa cả nước đến tình trạng tha hoá </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-iii.html">(CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN III</a> , 9)</span><br />Milovan Djilas cũng viết về việc này:<br /><span style="color: #003333; font-style: italic;"><span style="color: #000066;">Ăn cắp và lãng phí khối tài sản khổng lồ trong các chế độ cộng sản là việc không thể nào tránh được. Mọi người đều được phép thò tay vào khối tài sản này không phải vì nhu cầu mà đơn giản nó gần như là tài sản vô chủ. Giá trị dường như không còn là giá trị nữa và đấy chính là điều kiện thuận lợi cho việc ăn cắp và lãng phí. Ở Nam Tư năm 1954 đã phát hiện 20 ngàn trường hợp ăn cắp “tài sản xã hội”. Các lãnh tụ cộng sản nắm giữ tài sản quốc gia như tiền của mình nhưng đồng thời lại phung phí nó như tiền chùa vậy. Bản chất của sở hữu, của quyền lực trong chế độ cộng sản là như thế đấy</span> </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-5.html" style="font-weight: normal;">(GIAI CẤP MỚI V</a><span style="font-weight: normal;">, 9)</span></span><br /><br />Nguyễn Kiến Giang trình bày rất đúng việc tham ô, nhũng lạm của cộng sản:<br /><span style="color: #003333; font-style: italic;">Không có gì bí mật khi nói rằng một bộ phận khá lớn những người giàu có hôm nay chính là những quan chức chiếm giữ những đặc quyền đặc lợi hôm qua và bây giờ đang dựa vào những quyền lực sẵn có trong tay để làm giàu. Ðúng là ta đang khuyến khích “dân giàu” (để cho “nước mạnh”). Nhưng sự giàu có cần khuyến khích là sự giàu có do năng lực (trí tuệ, kinh doanh) tạo ra, chứ không phải là bất cứ sự giàu có nào, nhất là sự giàu có do tham nhũng, ăn cướp của dân, đầu cơ, buôn lậu. </span><span style="color: #003333; font-style: italic;">Một hiện tượng khá phổ biến ở các nước xã hội chủ nghĩa trước khi chuyển sang kinh tế thị trường là chủ nghĩa tư bản quan chức (capitalism nomenclatura): những quan chức có thế lực đang dùng tài sản đục khoét bằng mọi kiểu (từ đặc quyền đặc lợi đến tham nhũng), cũng dùng quyền lực hiện có để làm giàu vô cùng nhanh chóng kiểu mafia. Họ thông đồng với những thế lực buôn bán phi pháp để trục lợi. Pháp luật không đụng tới họ (một bộ phận trong bộ máy giám sát và xử lý về luật pháp cũng dựa vào quyền lực của mình để làm giàu).</span><br /><br /><span style="color: #003333; font-style: italic;">Và không ít trường hợp, họ và con cái họ đang trở thành những “bà chủ”, “ông chủ” của những đơn vị kinh doanh mới, trở thành những “nhân vật mới” có thế lực trong nền kinh tế thị trường hoặc công khai, hoặc ngấm ngầm. Chưa nói tới việc họ dùng những đồng tiền ăn cắp hoặc ăn cướp để xây dựng nhà cửa nguy nga, mua sắm những thiết bị sang trọng, sống phè phỡn như đế vương. Chỉ cần nhìn hàng loạt ngôi nhà đồ sộ mọc lên gần đây ở các thành phố và thị xã, cũng đủ nhận diện thứ “chủ nghĩa tư bản quan chức” này không khó khăn gì. Rồi nhà cửa, đất đai (nhất là đất đai) họ được Nhà nước giao cho sử dụng theo lối đặc quyền đặc lợi trước đây cũng đang dần dần biến thành tài sản “hợp pháp” của họ.</span> <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/suy-tu-90-xxiv-cong-bang-xa-hoi.html">(SUY TƯ 90 *XXIV * CÔNG BẰNG Xà HỘI,2)</a></span><br /><br /><span style="color: #990000; font-weight: bold;">V. ĐOẠN CUỐI CỦA CỘNG SẢN & BÃI BỎ TƯ HỮU</span><br /><br />Cộng sản thất bại nhiều mặt. Họ chỉ thành công về quân sự vì họ đem tất cả tài nguyên để lo về khoia học quân sự mà bỏ quên kinh tế nhân dân, nhất là hàng tiêu dùng. Hậu quả nghiệm trọng là các kế hoạch kinh tế thất bại, dân chúng đói khổ và mất tự do.Giữa tư bản và xã hội chủ nghĩa có sự khác biệt. Tư bản mang lại nhiều tiến bộ cho nhân loại về khoa học, kỹ thuật, còn cộng sản mang lại những đống xương tàn và những đau khổ cho nhân loại, nhất là những quốc gia dưới ngọn cờ máu. Chính Marx đã khen tư bản chủ nghĩa tiến bộ , đạt nhiều thành quả khoa học, đem lại của cải vật chất cho xã hội:<br /><br /><span style="font-style: italic;">Giai cấp tư sản, trong quá trình thống trị giai cấp chưa đầy một thế kỷ, đã tạo ra những lực lượng sản xuất nhiều hơn và đồ sộ hơn lực lượng sản xuất của tất cả các thế hệ trước kia gộp lại. Sự chinh phục những lực lượng thiên nhiên, sự sản xuất bằng máy móc, việc áp dụng hoá học vào công nghiệp và nông nghiệp, việc dùng tàu chạy bằng hơi nước, đường sắt, máy điện báo, việc khai phá từng lục địa nguyên vẹn, việc khai thông các dòng sông cho tầu bè đi lại được, hàng khối dân cư tựa hồ như từ dưới đất trôi lên, có thế kỷ nào trước đây lại ngờ được rằng có những lực lượng sản xuất như thế vẫn nằm tiềm tàng trong lòng lao động xã hội!</span> <span style="font-size: 85%; font-weight: normal;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-i.html">(TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN I</a> , 7)</span>.<br /><br />Thực tế cho thấy cộng sản thất bại hoàn tòan khiến cho Gorbachev, Đặng Tiểu Bình phải từ bỏ đường lối cũ của Stalin và Mao Trạch Đông. Dù vẫn giữ sắc cờ đỏ và bảng hiệu cộng sản, đường lối kinh tế cộng sản đã thay đổi. Năm 1986, Gorbachev lên làm Tổng bí thư đảng Cộng sản Liên Xô đã đưa ra nhiều chính sách như glasnost ( "mở cửa" ), và "perestroika" (tái cơ cấu) là những chính sách trái với quan điểm Marx, Lenin, nhắm phá vỡ cơ cấu quốc doanh để phát triển tư doanh. Và trước Gorbachev mười năm, Đặng Tiểu Bình đã bãi bỏ các chính sách tập thể của Mao, trong đó có hai điểm chính là mở cửa kêu gọi ngoại quốc đầu tư, và cho dân chúng quyền tư hữu.<br /><br />Điều này rõ rệt là chính người cộng sản đã tự xóa bỏ chủ nghĩa cộng sản, trong đó quốc doanh tập thể và xã hội là hai vấn đề quan trọng. Từ đây, đảng viên tha hồ làm giàu, dân chúng phải tự lo thân, phải trả tiền học, tiền bệnh viện. Dân chúng phải chịu mọi thứ thuế và mọi thứ tiền vô lý. Chính thể quân chủ và tư bản còn lo cho dân nghèo như công điền, trường học công, bệnh viện công trong khi cộng sản xưng xe là vì dân, phục vụ dân nhựng thực sự bóc lột nhân dân quá tệ hại. Đầu thế kỷ XXI, cộng sản Việt Nam công khai cướp nhà đất nhân dân, chúng bán nước, và bán đất đai. Như vậy rõ rệt đảng cộng sản là phản dân hại nước, không có một chút yêu nước, thương dân và bảo vệ giai cấp vô sản như Marx rêu rao.<br /><br />Sau bao nhiêu năm cấm tư hữu, bây giờ một tự điển Việt Nam cộng sản được phép nói đến quyền tư hữu. Tự Điển Bách khoa Toàn thư Việt Nam viết như sau về Quyền sở hữu tư nhân: <span style="font-style: italic;">chế định pháp luật quan trọng thừa nhận, bảo đảm và bảo vệ Quyền sở hữu tư nhân đối với tư liệu sản xuất. Chế định này xuất hiện rất sớm bởi vì quyền tư hữu được coi là một trong những quyền tự nhiên của con người. Ở các nước tư bản, sở hữu tư nhân được coi là thiêng liêng bất khả xâm phạm. Chủ sở hữu được pháp luật trao cho các quyền rộng rãi để bảo vệ tài sản thuộc sở hữu của mình. Khách thể của Quyền sở hữu tư nhân trong pháp luật các nước tư bản không bị hạn chế. Trong phạm vi sở hữu tư nhân có thể có bất kì tư liệu sản xuất, sinh hoạt nào.</span><br /><br /><span style="font-style: italic;">Trong xã hội xã hội chủ nghĩa, sở hữu tư nhân được coi là sở hữu của chế độ người bóc lột người nên bị nhà nước tìm cách xoá bỏ. Vì vậy, Quyền sở hữu tư nhân ở các nước xã hội chủ nghĩa bị hạn chế. Hiện nay, theo pháp luật hiện hành của Việt Nam, Quyền sở hữu tư nhân, kể cả tư liệu tư bản được thừa nhận và bảo hộ. Các công dân, các cá nhân có quyền sở hữu đối với các tư liệu sản xuất, thu nhập, được tổ chức kinh doanh phù hợp với pháp luật [Hiến pháp nước Cộng hoà Xã hội chủ nghĩa Việt Nam năm 1992 và Luật doanh nghiệp (1999)].</span><br /><br /><span style="font-style: italic;">Chủ thể của quyền sở hữu là công dân. Với tư cách là sở hữu chủ, công dân được chiếm hữu, sử dụng và định đoạt đối với những tư liệu sản xuất nhất định, được sử dụng tư liệu sản xuất để kinh doanh trong phạm vi pháp luật cho phép. Khách thể của quyền sở hữu theo pháp luật hiện hành của Việt Nam bao gồm tất cả các tài sản, trừ những tài sản thuộc về sở hữu tuyệt đối của nhà nước.</span><br />Thực ra phục hồi quyền tư hữu không phải cộng sản thương dân mà là chúng ban cho chúng quyền sở hữu tài sản do hối lộ, trộm cắp của nhân dân và của quốc gia, nghĩa là chúng hợp pháp hóa tài sản bất hợp pháp của chúng.<br /><br />Trong khi Đặng Tiểu Bình cho dân làm giàu và có sở hữu, nhà triết học cộng sản tên là Trần Đức Thảo, đã bị cộng sản đầy ải về vụ Nhân Văn Giai Phẩm đã lên tiếng một cách rụt rè khiêm nhường về quyền tư hữu của con người. Ông viết trong quyển <span style="font-style: italic;">"Vấn Đề Con Người và Chủ Nghĩa Lý Luận Không có Con Người</span> (Le Problème de l'homme et l'antihumanisme théorique) in năm 1988 về tư hữu.<br /><br />Ông vẫn theo Marx, nhưng ông bào chữa cho quyền sở hữu. Ông phân ra hai loại tư hữu và sở hữu cá nhân. Ông chống tư hữu nhưng cổ vũ cho sở hữu cá nhân. Trong Tư Bản Luận , Marx nêu lên hai sự phủ định: phủ định thứ nhất là tư bản phủ định tư bản ( tư bản lớn giết tư bản nhỏ) , phủ định thứ hai là tư bản phủ định vô sản ( bóc lột vô sản) -như đã nói ở trên-Trần Đức Thảo nói về sự phủ định thứ ba là việc khôi phục quyền sở hữu của người lao động , lẽ cố nhiên không phải dưới hình thức tư hữu mà là dưới hình thức sở hữu cá nhân dựa trên lao động bản thân và trên cơ sở quyền sở hũu xã hội về tư liệu sản xuất, trong ấy có đất đai. Tức là người lao động xã hội chủ nghĩa được hưởng quyền sở hữu cá nhân về giá trị sản phẩm mà mình làm ra, lẽ cố nhiên trừ những chi phí chung.<br /><br /><span style="font-style: italic;">Đây không phải là quyền tư hữu nữa mà là quyền sở hữu cá nhân dựa trên lao động bản thân và được khôi phục thông qua sự phủ định của xã hội tư bản. Trên thực tế thì cái quyền tư hữu dựa trên lao động bản thân đã bước đầu xuất hiện vào thời bộ lạc tan rã. Chính nó là thành tựu cao nhất của xã hội cộng sản nguyên thủy</span>. . . ( 142)<br /><br />Trần Đức Thảo có tư tưởng khá mới ở Việt Nam nhưng lạc hậu quá vì từ 1976, Đặng Tiểu Bình đã cải cách kinh tế, cho dân được quyền tư hữu, được quyền làm giàu và cho những nhà tư sản vào đảng cộng sản, thế mà đến 1988, ông vẫn còn tôn sùng Marx, và đưa ra hai loại sở hữu và tư hũu cá nhân.<br /><br />Các tự điển chỉ phân biệt hai loại là công hữu và tư hữu. Tự điển Wikipedia cho rằng tư hữu là sở hữu của cá nhân; phân biệt với công hữu.<br /><br />Cộng sản thường ra tay rất nặng. Họ cướp của và giết người chứ không phải như bọn cướp tầm thường chỉ cướp của mà thôi. Vì vậy mà việc giết, bỏ tù giai cấp tư sản, địa chủ và nhân dân trở thành việc phổ biến trong chế độ cộng sản.<br /><br />Trong giai đoạn trước 1985, nghĩa là trước thời kỳ mở cửa, các bộ và dân chúng sống trong những căn nhà tối tăm, bẩn thỉu vì không ai lo vệ sinh và sửa sang. Cuộc sống tập thể bị cán bộ làm cho khốn đốn như vì tệ nạn ăn bớt, ăn cắp trong các cư xá sinh viên. Ngoài ra, ở chung nhiều khi đưa đến bất hòa. Nhưng những chính sách này sau mấy chục năm đã thất bại vì kinh tế suy thoái, dân chúng nghèo khổ. Toàn thể thế giới cộng sản lâm vào khủng hoảng thiếu. Cuối thế kỷ XX, thế giới đã thức tỉnh. Chính các lãnh tụ cộng sản tại Liên Xô và Trung quốc như Gorbachev và Đặng Tiểu Bình đã bỏ rơi Marx.<br /><br /><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;">VI.KÊT LUẬN</span><br /><br />Cộng sản ban đầu tích cực bãi bỏ tư hữu vì bãi bỏ tư hữu thì tài sản toàn dân trở thành cộng sản, là một tài sản to lớn nằm trong tay họ mặc tình họ phung phí, và cướp làm của riêng. Cộng sản hô hào đấu tranh giai cấp, tịch thu tài sản tư bản, nhưng sau đó thì tư sản hay vô sản đều bị đoạt quyền tư hữu, và trở thành nô lệ của cộng sản.Marx, Lenin, Stalin, Mao, Hồ quảng cáo rằng chủ nghĩa cộng sản ấm no, thịnh vưởng hơn nhiều lần tư bản, nhưng thực tế cho thấy cộng sản là địa ngục, nhân dân đói khổ và mất tự do.<br /><br />Không những thế, họ còn bị khủng bố, tù đày và bắn giết. Ban đầu, cộng sản thực thi một vài chính sách nhưng chính Lenin bãi bỏ tự do báo chí, ra lệnh tàn sát hàng vạn, hàng triệu người dân vô tội. Sau một vài thất bại về kinh tế, Lenin đã tạm lùi bước, nhưng Stalin vẫn tiến tới, bắt nhân dân Lên Xô làm việc ngày đêm để mong vượt Mỹ, mặc cho dân đói khổ. Sau này, Mao nhận thấy ông bất lực, cho nên ông bãi bỏ các chính sách giúp dân. Khoảng 1986, Việt Nam chính thức bãi bõ " bao cấp" nghĩa là để mặc dân sống chết.<br /><br />Cộng sản từ nay bỏ tính cách xã hội, tính cách cộng sản của họ. Trong khi các cán bộ đuợc hữu sở hóa thì dân chúng phải bỏ tiền để đi học, vào nhà thương. Ở đâu cộng sản cũng moi tiền nhân dân và cướp tài sản nhân dân, tài sản nhà nước. Sau này, Cộng sản Trung Quốc và Việt Nam chính thức công nhận quyền tư hữu để hợp thức hóa tài sản bất chính của họ. Dẫu sao, những sự việc này cũng cho biết chính sách bãi bỏ tư hữu của cộng sản đã thất bại. Không phải Mỹ phá hoại mà tự Mao Trạch Đông, Đặng Tiểu Bình đã chán lý tưởng cộng sản.<br /><br />Trong chế độ quân chủ và tư bản, dù nghèo khổ, con người vẫn có một số tự do tương đối. Đó là chọn nghề cho mình, chọn chủ nhân, chọn làm việc nhiều hay it. Còn trong chế độ cộng sản, con người mất tự do. Con người phải làm việc theo lệnh, theo kế hoạch của cộng sản, không có một chút tự do nào. Đã thế, nhân dân phải chịu đói khổ. Làm một tháng, tiền lương chỉ đủ ăn một tuần.<br />Ngoài ra, dân chúng bị kìm kẹp, bị mất tất cả tự do. Đời sống tập thể trong XHCN là những kinh nghiệm đắng cay mà chính người cộng sản nay cũng tự phủ định.<br /><br />Tóm lại, làm người ai cũng muốn sống tự do. Ta có quyền sống theo ý muốn của ta, trong khuôn khổ của đạo lý và pháp luật quốc gia. Ta có quyền làm chủ đời ta và ta chịu trách nhiệm về đời ta. Ta không cần ai quản lý, đốc thúc, nhất là ta lại không cần những lãnh đạo ngu dốt cai trị đời ta!Tư bản chưa phải là tốt nhưng so với cộng sản thì tốt hơn nhiều. Quân chủ, tư bản tốt hơn cộng sản vì họ tôn trọng tư hữu và con người.<br /><br /><br /><br /><br /></div><span style="color: #cc0000; font-size: 130%; font-weight: bold;"><br /></span></div></div></div></div><span style="color: #cc0000; font-size: 130%; font-weight: bold;"><br /></span><br /><br /><br /><br /><br /><br />CHAPTER IV<br /><span style="color: red; font-weight: bold;"><br /></span><span style="color: #cc0000; font-size: 130%; font-weight: bold;">ABOLITION OF PRIVATE PROPERTY</span><br /><br /><br /><div style="text-align: justify;"><span style="font-style: italic;"><br /></span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">I</span><span style="color: #6600cc; font-style: italic; font-weight: bold;">. </span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">WHY DID THEY INTEND TO ABOLISH PRIVATE PROPERTY? </span><span style="font-style: italic;"><br /></span>The idea of classless and equality first emerged in Ancient Greece.Plato considered private property as the root of discord and wars:<br />ec<span style="font-style: italic;">.</span>Then in our city the language of harmony and concord will be more <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="685"></a>often beard than in any other. As I was describing before, when any one <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="686"></a>is well or ill, the universal word will be with me it is well' or 'it is <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="687"></a>ill.' <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="688"></a><br /><br />Most true. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="689"></a><br />And agreeably to this mode of thinking and speaking, were we not saying <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="690"></a>that they will have their pleasures and pains in common? <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="691"></a><br /><br />Yes, and so they will. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="692"></a><br />And they will have a common interest in the same thing which they will <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="693"></a>alike call 'my own,' and having this common interest they will have a common <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="694"></a>feeling of pleasure and pain? <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="695"></a><br /><br />Yes, far more so than in other States. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="696"></a><br />And the reason of this, over and above the general constitution of <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="697"></a>the State, will be that the guardians will have a community of women and <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="698"></a>children? <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="699"></a><br /><br />That will be the chief reason. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="700"></a><br />And this unity of feeling we admitted to be the greatest good, as was <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="701"></a>implied in our own comparison of a well-ordered State to the relation of <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="702"></a>the body and the members, when affected by pleasure or <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="703"></a>pain? <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="704"></a><br /><br />That we acknowledged, and very rightly. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="705"></a><br />Then the community of wives and children among our citizens is clearly <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="706"></a>the source of the greatest good to the State? <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="707"></a><br /><br />Certainly. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="708"></a><br />And this agrees with the other principle which we were affirming, --that <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="709"></a>the guardians were not to have houses or lands or any other property; their <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="710"></a>pay was to be their food, which they were to receive from the other citizens, <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="711"></a>and they were to have no private expenses; for we intended them to preserve <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="712"></a>their true character of guardians. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="713"></a><br /><br />Right, he replied. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="714"></a><br />Both the community of property and the community of families, as I <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="715"></a>am saying, tend to make them more truly guardians; they will not tear the <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="716"></a>city in pieces by differing about 'mine' and 'not mine;' each man dragging <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="717"></a>any acquisition which he has made into a separate house of his own, where <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="718"></a>he has a separate wife and children and private pleasures and pains; but <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="719"></a>all will be affected as far as may be by the same pleasures and pains because <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="720"></a>they are all of one opinion about what is near and dear to them, and therefore <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="721"></a>they all tend towards a common end. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="722"></a><br /><br />Certainly, he replied. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="723"></a><br />And as they have nothing but their persons which they can call their <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="724"></a>own, suits and complaints will have no existence among them; they will <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="725"></a>be delivered from all those quarrels of which money or children or relations <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="726"></a>are the occasion. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="727"></a><br /><br />Of course they will. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="728"></a><br />Neither will trials for assault or insult ever be likely to occur among <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="729"></a>them. For that equals should defend themselves against equals we shall <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="730"></a>maintain to be honourable and right; we shall make the protection of the <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="731"></a>person a matter of necessity. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="732"></a><br /><br />That is good, he said. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="733"></a><br />Yes; and there is a further good in the law; viz. that if a man has <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="734"></a>a quarrel with another he will satisfy his resentment then and there, and <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="735"></a>not proceed to more dangerous lengths. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="736"></a><br /><br />Certainly. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="737"></a><br />To the elder shall be assigned the duty of ruling and chastising the <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="738"></a>younger. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="739"></a><br />Nor can there be a doubt that the younger will not strike or do any <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="741"></a>other violence to an elder, unless the magistrates command him; nor will <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="742"></a>he slight him in any way. For there are two guardians, shame and fear, <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="743"></a>mighty to prevent him: shame, which makes men refrain from laying hands <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="744"></a>on those who are to them in the relation of parents; fear, that the injured <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="745"></a>one will be succoured by the others who are his brothers, sons, one wi <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="746"></a>fathers. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="747"></a><br /><br />That is true, he replied. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="748"></a><br />Then in every way the laws will help the citizens to keep the peace <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="749"></a>with one another? <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="750"></a><br /><br />Yes, there will be no want of peace. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="751"></a><br />And as the guardians will never quarrel among themselves there will <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="752"></a>be no danger of the rest of the city being divided either against them <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="753"></a>or against one another. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="754"></a><br /><br />None whatever. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="755"></a><br />I hardly like even to mention the little meannesses of which they will <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="756"></a>be rid, for they are beneath notice: such, for example, as the flattery <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="757"></a>of the rich by the poor, and all the pains and pangs which men experience <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="758"></a>in bringing up a family, and in finding money to buy necessaries for their <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="759"></a>household, borrowing and then repudiating, getting how they can, and giving <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="760"></a>the money into the hands of women and slaves to keep --the many evils of <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="761"></a>so many kinds which people suffer in this way are mean enough and obvious <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="762"></a>enough, and not worth speaking of. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="763"></a><br /><br />Yes, he said, a man has no need of eyes in order to perceive <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="764"></a>that. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="765"></a><br />And from all these evils they will be delivered, and their life will <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="766"></a>be blessed as the life of Olympic victors and yet more <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="767"></a>blessed. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="768"></a><br />You agree then, I said, that men and women are to have a common <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="802"></a>way of life such as we have described --common education, common children; <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="803"></a>and they are to watch over the citizens in common whether abiding in the <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="804"></a>city or going out to war; they are to keep watch together, and to hunt <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="805"></a>together like dogs; and always and in all things, as far as they are able, <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="806"></a>women are to share with the men? And in so doing they will do what is best, <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="807"></a>and will not violate, but preserve the natural relation of the <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="808"></a>sexes. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="809"></a><br /><br />I agree with you, he replied. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="810"></a><br />The enquiry, I said, has yet to be made, whether such a community be <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="811"></a>found possible --as among other animals, so also among men --and if possible, <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="812"></a>in what way possible? <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="813"></a><br /><br />You have anticipated the question which I was about to <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="814"></a>suggest. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="815"></a><br />There is no difficulty, I said, in seeing how war will be carried on <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="816"></a>by them. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="817"></a><br /><br />How? <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="818"></a><br />Why, of course they will go on expeditions together; and will take <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="819"></a>with them any of their children who are strong enough, that, after the <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="820"></a>manner of the artisan's child, they may look on at the work which they <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="821"></a>will have to do when they are grown up; and besides looking on they will <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="822"></a>have to help and be of use in war, and to wait upon their fathers and mothers. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="823"></a>Did you never observe in the arts how the potters' boys look on and help, <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="824"></a>long before they touch the wheel? <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="825"></a><br /><br /><br />repub 5</div><div style="text-align: justify;"><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">II.HOW THE COMMUNISTS ABOLISH PRIVATE PROPERTY?</span><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">III. CRITIQUE OF THE ABOLITION OF PRIVATE PROPERTY.</span><br /><br /><h4><span class="mw-headline">Thomas Hobbes (1600s)</span></h4>The principal writings of <a href="http://www.blogger.com/wiki/Thomas_Hobbes" title="Thomas Hobbes">Thomas Hobbes</a> appeared between 1640 and 1651—during and immediately following <a href="http://www.blogger.com/wiki/First_English_Civil_War" title="First English Civil War">the war between forces</a> loyal to King <a href="http://www.blogger.com/wiki/Charles_I_of_England" title="Charles I of England">Charles I</a> and those loyal to <a href="http://www.blogger.com/wiki/Parliament" title="Parliament">Parliament</a>. In his own words, Hobbes' reflection began with the idea of "giving to every man his own," a phrase he drew from the writings of <a href="http://www.blogger.com/wiki/Cicero" title="Cicero">Cicero</a>. But he wondered: How can anybody call anything his own? He concluded: My own can only truly be mine if there is one unambiguously strongest power in the realm, and that power treats it as mine, protecting its status as such.<br /><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="James_Harrington_.281600s.29" name="James_Harrington_.281600s.29"></a><br /><h4> <span class="mw-headline">James Harrington (1600s)</span></h4>A contemporary of Hobbes, <a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/James_Harrington" title="James Harrington">James Harrington</a>, reacted differently to the same tumult; he considered property natural but not inevitable. The author of <i><a href="http://www.blogger.com/wiki/Oceana" title="Oceana">Oceana</a></i>, he may have been the first political theorist to postulate that political power is a consequence, not the cause, of the distribution of. He said that the worst possible situation is one in which the commoners have half a nation's property, with crown and nobility holding the other half—a circumstance fraught with instability and violence. A much better situation (a stable republic) will exist once the commoners own most property, he suggested.<br />In later years, the ranks of Harrington's admirers would include American revolutionary and founder <a href="http://www.blogger.com/wiki/John_Adams" title="John Adams">John Adams</a>.<br /><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="Robert_Filmer_.281600s.29" name="Robert_Filmer_.281600s.29"></a><br /><h4><span class="mw-headline">Robert Filmer (1600s)</span></h4>Another member of the Hobbes/Harrington generation, Sir <a href="http://www.blogger.com/wiki/Robert_Filmer" title="Robert Filmer">Robert Filmer</a>, reached conclusions much like Hobbes', but through <a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/Biblical" title="Biblical">Biblical</a> <a href="http://www.blogger.com/wiki/Exegesis" title="Exegesis">exegesis</a>. Filmer said that the institution of kingship is analogous to that of fatherhood, that subjects are but children, whether obedient or unruly, and that property rights are akin to the household goods that a father may dole out among his children—his to take back and dispose of according to his pleasure.<br /><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="John_Locke_.281600s.29" name="John_Locke_.281600s.29"></a><br /><h4> <span class="mw-headline">John Locke (1600s)</span></h4>In the following generation, <a href="http://www.blogger.com/wiki/John_Locke" title="John Locke">John Locke</a> sought to answer Filmer, creating a rationale for a balanced <a href="http://www.blogger.com/wiki/Constitution" title="Constitution">constitution</a> in which the monarch would have a part to play, but not an overwhelming part. Since Filmer's views essentially require that the <a href="http://www.blogger.com/wiki/Stuart" title="Stuart">Stuart</a> family be uniquely descended from the <a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/Patriarchs" title="Patriarchs">patriarchs</a> of the <a href="http://www.blogger.com/wiki/Bible" title="Bible">Bible</a>, and since even in the late seventeenth century that was a difficult view to uphold, Locke attacked Filmer's views in his <a href="http://www.blogger.com/wiki/Two_Treatises_of_Government#First_Treatise" title="Two Treatises of Government">First Treatise on Government</a>, freeing him to set out his own views in the <a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/Second_Treatise_on_Civil_Government" title="Second Treatise on Civil Government">Second Treatise on Civil Government</a>. Therein, Locke imagined a pre-social world, the unhappy residents of which create a <a href="http://www.blogger.com/wiki/Social_contract" title="Social contract">social contract</a>. They would, he allowed, create a <a href="http://www.blogger.com/wiki/Monarchy" title="Monarchy">monarchy</a>, but its task would be to execute the will of an elected legislature.<br />"To this end" he wrote, meaning the end of their own long life and peace, "it is that men give up all their natural power to the society they enter into, and the community put the <a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/Legislative_power" title="Legislative power">legislative power</a> into such hands as they think fit, with this trust, that they shall be governed by declared laws, or else their peace, quiet, and property will still be at the same uncertainty as it was in the <a href="http://www.blogger.com/wiki/State_of_nature" title="State of nature">state of nature</a>."<br />Even when it keeps to proper legislative form, though, Locke held that there are limits to what a government established by such a contract might rightly do.<br /><blockquote>"It cannot be supposed that [the hypothetical contractors] they should intend, had they a power so to do, to give any one or more an absolute arbitrary power over their persons and estates, and put a force into the magistrate's hand to execute his unlimited will arbitrarily upon them; this were to put themselves into a worse condition than the state of nature, wherein they had a liberty to defend their right against the injuries of others, and were upon equal terms of force to maintain it, whether invaded by a single man or many in combination. Whereas by supposing they have given up themselves to the absolute arbitrary power and will of a legislator, they have disarmed themselves, and armed him to make a prey of them when he pleases..."</blockquote>Note that both "persons <i>and</i> estates" are to be protected from the arbitrary power of any magistrate, inclusive of the "power and will of a legislator." In Lockean terms, depredations against an estate are just as plausible a justification for resistance and revolution as are those against persons. In neither case are subjects required to allow themselves to become prey.<br />To explain the ownership of property Locke advanced a <a href="http://www.blogger.com/wiki/Labor_theory_of_property" title="Labor theory of property">labor theory of property</a>.<br /><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="William_Blackstone_.281700s.29" name="William_Blackstone_.281700s.29"></a><br /><h4><span class="mw-headline">William Blackstone (1700s)</span></h4>In the 1760s, <a href="http://www.blogger.com/wiki/William_Blackstone" title="William Blackstone">William Blackstone</a> sought to codify the English <a href="http://www.blogger.com/wiki/Common_law" title="Common law">common law</a>. In his famous <i><a href="http://www.blogger.com/wiki/Commentaries_on_the_Laws_of_England" title="Commentaries on the Laws of England">Commentaries on the Laws of England</a></i> he wrote that "every wanton and causeless restraint of the will of the subject, whether produced by a monarch, a nobility, or a popular assembly is a degree of tyranny."<br />How should such tyranny be prevented or resisted? Through property rights, Blackstone thought, which is why he emphasized that indemnification must be awarded a non-consenting owner whose property is taken by <a href="http://www.blogger.com/wiki/Eminent_domain" title="Eminent domain">eminent domain</a>, and that a property owner is protected against physical invasion of his property by the laws of <a href="http://www.blogger.com/wiki/Trespass" title="Trespass">trespass</a> and <a href="http://www.blogger.com/wiki/Nuisance" title="Nuisance">nuisance</a>. Indeed, he wrote that a landowner is free to kill any stranger on his property between dusk and dawn, even an agent of the King, since it isn't reasonable to expect him to recognize the King's agents in the dark.<sup class="noprint Template-Fact" style="white-space: nowrap;" title="This claim needs references to reliable sources from November 2007">[<i><a href="http://www.blogger.com/wiki/Wikipedia:Citation_needed" title="Wikipedia:Citation needed">citation needed</a></i>]</sup><br /><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="David_Hume_.281700s.29" name="David_Hume_.281700s.29"></a><br /><h4><span class="mw-headline">David Hume (1700s)</span></h4>In contrast to the figures discussed in this section thus far, <a href="http://www.blogger.com/wiki/David_Hume" title="David Hume">David Hume</a> lived a relatively quiet life that had settled down to a relatively stable social and political structure. He lived the life of a solitary writer until 1763 when, at 52 years of age, he went off to <a href="http://www.blogger.com/wiki/Paris" title="Paris">Paris</a> to work at the British embassy.<br />In contrast, one might think, to his outrage-generating works on <a href="http://www.blogger.com/wiki/Religion" title="Religion">religion</a> and his skeptical views in <a href="http://www.blogger.com/wiki/Epistemology" title="Epistemology">epistemology</a>, Hume's views on law and property were quite conservative.<br />He did not believe in hypothetical contracts, or in the love of mankind in general, and sought to ground politics upon actual human beings as one knows them. "In general," he wrote, "it may be affirmed that there is no such passion in human mind, as the love of mankind, merely as such, independent of personal qualities, or services, or of relation to ourselves." Existing customs should not lightly be disregarded, because they have come to be what they are as a result of human nature. With this endorsement of custom comes an endorsement of existing governments, because he conceived of the two as complementary: "A regard for <a href="http://www.blogger.com/wiki/Liberty" title="Liberty">liberty</a>, though a laudable passion, ought commonly to be subordinate to a reverence for established <a href="http://www.blogger.com/wiki/Government" title="Government">government</a>."<br />These views led to a view on property rights that might today be described as <a href="http://www.blogger.com/wiki/Legal_positivism" title="Legal positivism">legal positivism</a>. There are property rights because of and to the extent that the existing law, supported by social customs, secure them.<sup class="reference" id="cite_ref-7"><a href="http://www.blogger.com/post-edit.g?blogID=2446856777928781324&postID=6926020303731914699#cite_note-7">[8]</a></sup> He offered some practical home-spun advice on the general subject, though, as when he referred to <a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/Avarice" title="Avarice">avarice</a> as "the spur of <a href="http://www.blogger.com/wiki/Industry" title="Industry">industry</a>," and expressed concern about excessive levels of taxation, which "destroy industry, by engendering despair."<br /><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="Critique_and_response" name="Critique_and_response"></a><br /><h3> <span class="mw-headline">Critique and response</span></h3>By the mid 19th century, the industrial revolution had transformed England and had begun in France. The established conception of what constitutes property expanded beyond land to encompass scarce goods in general. In France, the revolution of the 1790s had led to large-scale confiscation of land formerly owned by church and king. The restoration of the monarchy led to claims by those dispossessed to have their former lands returned. Furthermore, the <a href="http://www.blogger.com/wiki/Labor_theory_of_value" title="Labor theory of value">labor theory of value</a> popularized by <a href="http://www.blogger.com/wiki/Classical_economics" title="Classical economics">classical economists</a> such as <a href="http://www.blogger.com/wiki/Adam_Smith" title="Adam Smith">Adam Smith</a><sup class="noprint Template-Fact" style="white-space: nowrap;" title="This claim needs references to reliable sources from June 2008">[<i><a href="http://www.blogger.com/wiki/Wikipedia:Citation_needed" title="Wikipedia:Citation needed">citation needed</a></i>]</sup> and <a href="http://www.blogger.com/wiki/David_Ricardo" title="David Ricardo">David Ricardo</a> were utilized by a new ideology called <a href="http://www.blogger.com/wiki/Socialism" title="Socialism">socialism</a> to critique the relations of property to other economic issues, such as profit, rent, interest, and wage-labor. Thus, property was no longer an esoteric philosophical question, but a political issue of substantial concern.<br /><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="Charles_Comte_-_legitimate_origin_of_property" name="Charles_Comte_-_legitimate_origin_of_property"></a><br /><h4><span class="mw-headline">Charles Comte - legitimate origin of property</span></h4><a class="new" href="http://www.blogger.com/w/index.php?title=Charles_Comte&action=edit&redlink=1" title="Charles Comte (page does not exist)">Charles Comte</a>, in <i>Traité de la propriété</i> (1834), attempted to justify the legitimacy of private property in response to the <a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/Bourbon_Dynasty,_Restored" title="Bourbon Dynasty, Restored">Bourbon Restoration</a>. According to David Hart, Comte had three main points: "firstly, that interference by the state over the centuries in property ownership has had dire consequences for justice as well as for economic productivity; secondly, that property is legitimate when it emerges in such a way as not to harm anyone; and thirdly, that historically some, but by no means all, property which has evolved has done so legitimately, with the implication that the present distribution of property is a complex mixture of legitimately and illegitimately held titles." (<a class="external text" href="http://homepage.mac.com/dmhart/ComteDunoyer/Ch6.html#RTFToC4" rel="nofollow" title="http://homepage.mac.com/dmhart/ComteDunoyer/Ch6.html#RTFToC4"><i>The Radical Liberalism of Charles Comte and Charles Dunoyer</i></a><br />Comte, as Proudhon would later do, rejected <a href="http://www.blogger.com/wiki/Roman_law" title="Roman law">Roman legal tradition</a> with its toleration of slavery. He posited a communal "national" property consisting of non-scarce goods, such as land in ancient hunter-gatherer societies. Since agriculture was so much more efficient than hunting and gathering, private property appropriated by someone for farming left remaining hunter-gatherers with more land per person, and hence did not harm them. Thus this type of land appropriation did not violate the <a href="http://www.blogger.com/wiki/Lockean_proviso" title="Lockean proviso">Lockean proviso</a> - there was "still enough, and as good left." Comte's analysis would be used by later theorists in response to the socialist critique on property.<br /><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="Pierre_Proudhon_-_property_is_theft" name="Pierre_Proudhon_-_property_is_theft"></a><br /><h4> <span class="mw-headline">Pierre Proudhon - property is theft</span></h4><div class="rellink noprint relarticle mainarticle">Main articles: <a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/What_is_Property%3F" title="What is Property?">What is Property?</a> and <a href="http://www.blogger.com/wiki/Property_is_theft%21" title="Property is theft!">Property is theft!</a></div>In his 1849 treatise <i><a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/What_is_Property%3F" title="What is Property?">What is Property?</a></i>, <a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/Pierre_Proudhon" title="Pierre Proudhon">Pierre Proudhon</a> answers with "<a href="http://www.blogger.com/wiki/Property_is_theft%21" title="Property is theft!">Property is theft!</a>" In natural resources, he sees two types of property, <i>de jure</i> property (legal title) and <i>de facto</i> property (physical possession), and argues that the former is illegitimate. Proudhon's conclusion is that "property, to be just and possible, must necessarily have equality for its condition."<br />His analysis of the product of labor upon natural resources as property (usufruct) is more nuanced. He asserts that land itself cannot be property, yet it should be held by individual possessors as stewards of mankind with the product of labor being the property of the producer. Proudhon reasoned that any wealth gained without labor was stolen from those who labored to create that wealth. Even a voluntary contract to surrender the product of labor to an employer was theft, according to Proudhon, since the controller of natural resources had no moral right to charge others for the use of that which he did not labor to create and therefore did not own.<br />Proudhon's theory of property greatly influenced the budding socialist movement, inspiring anarchist theorists such as <a href="http://www.blogger.com/wiki/Mikhail_Bakunin" title="Mikhail Bakunin">Mikhail Bakunin</a> who modified Proudhon's ideas, as well as antagonizing theorists like <a href="http://www.blogger.com/wiki/Karl_Marx" title="Karl Marx">Karl Marx</a>.<br /><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="Fr.C3.A9d.C3.A9ric_Bastiat_-_property_is_value" name="Fr.C3.A9d.C3.A9ric_Bastiat_-_property_is_value"></a><br /><h4><span class="mw-headline">Frédéric Bastiat - property is value</span></h4><a href="http://www.blogger.com/wiki/Fr%C3%A9d%C3%A9ric_Bastiat" title="Frédéric Bastiat">Frédéric Bastiat</a>'s main treatise on property can be found in chapter 8 of his book <i>Economic Harmonies</i> (1850). <a class="external autonumber" href="http://www.econlib.org/library/Bastiat/basHar.html" rel="nofollow" title="http://www.econlib.org/library/Bastiat/basHar.html">[5]</a> In a radical departure from traditional property theory, he defines property not as a physical object, but rather as a relationship between people with respect to an object. Thus, saying one owns a glass of water is merely verbal shorthand for <i>I may justly gift or trade this water to another person</i>. In essence, what one owns is not the object but the value of the object. By "value," Bastiat apparently means <i>market value</i>; he emphasizes that this is quite different from utility. <i>"In our relations with one another, we are not owners of the utility of things, but of their value, and value is the appraisal made of reciprocal services."</i><br />Strongly disputing Proudhon's equality-based argument, Bastiat theorizes that, as a result of technological progress and the division of labor, the stock of communal wealth increases over time; that the hours of work an unskilled laborer expends to buy e.g. 100 liters of wheat decreases over time, thus amounting to "gratis" satisfaction. Thus, private property continually destroys itself, becoming transformed into communal wealth. The increasing proportion of communal wealth to private property results in a tendency toward equality of mankind. <i>"Since the human race started from the point of greatest poverty, that is, from the point where there were the most obstacles to be overcome, it is clear that all that has been gained from one era to the next has been due to the spirit of property."</i><br />This transformation of private property into the communal domain, Bastiat points out, does not imply that private property will ever totally disappear. This is because man, as he progresses, continually invents new and more sophisticated needs and desires.<br /><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="Contemporary_views" name="Contemporary_views"></a><br /><h3><span class="mw-headline">Contemporary views</span></h3>Among contemporary political thinkers who believe that natural persons enjoy rights to own property and to enter into contracts, there are two views about John Locke. On the one hand there are ardent Locke admirers, such as <a href="http://www.blogger.com/wiki/William_Harold_Hutt" title="William Harold Hutt">W.H. Hutt</a> (1956), who praised Locke for laying down the "quintessence of individualism." On the other hand, there are those such as <a href="http://www.blogger.com/wiki/Richard_Pipes" title="Richard Pipes">Richard Pipes</a> who think that Locke's arguments are weak, and that undue reliance thereon has weakened the cause of individualism in recent times. Pipes has written that Locke's work "marked a regression because it rested on the concept of <a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/Natural_Law" title="Natural Law">Natural Law</a>" rather than upon Harrington's sociological framework.<br /><a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/Hernando_de_Soto_%28economist%29" title="Hernando de Soto (economist)">Hernando de Soto</a> has argued that an important characteristic of capitalist market economy is the functioning state protection of property rights in a formal property system where ownership and transactions are clearly recorded. These property rights and the whole formal system of property make possible:<br /><ul><li>Greater independence for individuals from local community arrangements to protect their assets; </li><li>Clear, provable, and protectable ownership; </li><li>The standardization and integration of property rules and property information in the country as a whole; </li><li>Increased trust arising from a greater certainty of punishment for cheating in economic transactions; </li><li>More formal and complex written statements of ownership that permit the easier assumption of shared risk and ownership in companies, and insurance against risk; </li><li>Greater availability of loans for new projects, since more things could be used as collateral for the loans; </li><li>Easier access to and more reliable information regarding such things as credit history and the worth of assets; </li><li>Increased <a href="http://www.blogger.com/wiki/Fungibility" title="Fungibility">fungibility</a>, standardization and transferability of statements documenting the ownership of property, which paves the way for structures such as national markets for companies and the easy transportation of property through complex networks of individuals and other entities; </li><li>Greater protection of biodiversity due to minimizing of <a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/Shifting_agriculture" title="Shifting agriculture">shifting agriculture</a> practices. </li></ul>All of the above enhance economic growth.<a class="external autonumber" href="http://www.imf.org/external/pubs/ft/fandd/2001/03/desoto.htm" rel="nofollow" title="http://www.imf.org/external/pubs/ft/fandd/2001/03/desoto.htm">[6]</a><br /><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="Types_of_property" name="Types_of_property"></a><br /><h2> <span class="mw-headline">Types of property</span></h2><div class="thumb tright"><div class="thumbinner" style="width: 182px;"><a class="image" href="http://www.blogger.com/wiki/File:Parkingregulationssign.jpg" title="This sign declaring a parking lot to be "private property" illustrates one method of identifying and protecting property. Note the citations to legal statutes."><img alt="" class="thumbimage" height="202" src="http://upload.wikimedia.org/wikipedia/en/thumb/e/ef/Parkingregulationssign.jpg/180px-Parkingregulationssign.jpg" width="180" /></a> <br /><div class="thumbcaption"><div class="magnify"><a class="internal" href="http://www.blogger.com/wiki/File:Parkingregulationssign.jpg" title="Enlarge"><img alt="" height="11" src="http://www.blogger.com/skins-1.5/common/images/magnify-clip.png" width="15" /></a></div>This sign declaring a parking lot to be "private property" illustrates one method of identifying and protecting property. Note the citations to legal <a href="http://www.blogger.com/wiki/Statute" title="Statute">statutes</a>.</div></div></div>Most <a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/Legal_system" title="Legal system">legal systems</a> distinguish different <a href="http://www.blogger.com/wiki/Type" title="Type">types</a> (<a href="http://www.blogger.com/wiki/Immovable_property" title="Immovable property">immovable property</a>, <a href="http://www.blogger.com/wiki/Estate_in_land" title="Estate in land">estate in land</a>, <a href="http://www.blogger.com/wiki/Real_estate" title="Real estate">real estate</a>, <a href="http://www.blogger.com/wiki/Real_property" title="Real property">real property</a>) of property, especially between land and all other forms of property - <a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/Goods" title="Goods">goods</a> and <a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/Chattels" title="Chattels">chattels</a>, <a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/Movable_property" title="Movable property">movable property</a> or <a href="http://www.blogger.com/wiki/Personal_property" title="Personal property">personal property</a>. They often distinguish tangible and intangible property (see below).<br />One categorization scheme specifies three species of property: land, improvements (immovable man made things) and personal property (movable man made things).<br />In <a href="http://www.blogger.com/wiki/Common_law" title="Common law">common law</a>, <a href="http://www.blogger.com/wiki/Real_property" title="Real property">real property</a> (<a href="http://www.blogger.com/wiki/Immovable_property" title="Immovable property">immovable property</a>) is the combination of interests in land and improvements thereto and <a href="http://www.blogger.com/wiki/Personal_property" title="Personal property">personal property</a> is interest in movable property.<br />'Real property' rights are rights relating to the land. These rights include ownership and usage. Owners can grant rights to persons and entities in the form of leases, licenses and easements.<br />Later, with the development of more complex forms of non-tangible property, personal property was divided into tangible property (such as <a href="http://www.blogger.com/wiki/Automobile" title="Automobile">cars</a>, <a href="http://www.blogger.com/wiki/Clothing" title="Clothing">clothing</a>, etc.) and intangible property (such as <a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/Financial_instruments" title="Financial instruments">financial instruments</a>, including <a href="http://www.blogger.com/wiki/Stock" title="Stock">stocks</a> and <a href="http://www.blogger.com/wiki/Bond_%28finance%29" title="Bond (finance)">bonds</a>, etc.), and <a href="http://www.blogger.com/wiki/Intellectual_property" title="Intellectual property">intellectual property</a>, including (<a href="http://www.blogger.com/wiki/Patent" title="Patent">patents</a>, <a href="http://www.blogger.com/wiki/Copyright" title="Copyright">copyrights</a>, and <a href="http://www.blogger.com/wiki/Trademark" title="Trademark">trademarks</a>).<br /><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="What_can_be_property.3F" name="What_can_be_property.3F"></a><br /><h2> <span class="mw-headline">What can be property?</span></h2>The two major justifications given for original property, or <a href="http://www.blogger.com/wiki/Homesteading" title="Homesteading">homesteading</a>, are <b>effort</b> and <b>scarcity</b>. <a href="http://www.blogger.com/wiki/John_Locke" title="John Locke">John Locke</a> emphasized effort, "mixing your labor"<sup class="noprint Template-Fact" style="white-space: nowrap;" title="This claim needs references to reliable sources from July 2009">[<i><a href="http://www.blogger.com/wiki/Wikipedia:Citation_needed" title="Wikipedia:Citation needed">citation needed</a></i>]</sup> with an object, or clearing and cultivating virgin land. <a href="http://www.blogger.com/wiki/Benjamin_Tucker" title="Benjamin Tucker">Benjamin Tucker</a> preferred to look at the <a href="http://www.blogger.com/wiki/Telos_%28philosophy%29" title="Telos (philosophy)">telos</a> of property, i.e. What is the purpose of property? His answer: to solve the scarcity problem. Only when items are relatively scarce with respect to people's desires do they become property.<a class="external autonumber" href="http://www.zetetics.com/mac/libdebates/ch6intpr.html" rel="nofollow" title="http://www.zetetics.com/mac/libdebates/ch6intpr.html">[7]</a> For example, hunter-gatherers did not consider land to be property, since there was no shortage of land. Agrarian societies later made arable land property, as it was scarce. For something to be economically scarce, it must necessarily have the <i>exclusivity property</i> - that use by one person excludes others from using it. These two justifications lead to different conclusions on what can be property. <a href="http://www.blogger.com/wiki/Intellectual_property" title="Intellectual property">Intellectual property</a> - non-corporeal things like ideas, plans, orderings and arrangements (musical compositions, novels, computer programs) - are generally considered valid property to those who support an effort justification, but invalid to those who support a scarcity justification, since they don't have the exclusivity property (however they may still support other 'intellectual property'-laws such as <a href="http://www.blogger.com/wiki/Copyright" title="Copyright">Copyright</a>, as long as these are a subject of <a href="http://www.blogger.com/wiki/Contract" title="Contract">contract</a> instead of government arbitration). Thus even ardent <a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/Propertarian" title="Propertarian">propertarians</a> may disagree about IP.<sup class="reference" id="cite_ref-8"><a href="http://www.blogger.com/post-edit.g?blogID=2446856777928781324&postID=6926020303731914699#cite_note-8">[9]</a></sup> By either standard, one's body is one's property.<br />From some <a href="http://www.blogger.com/wiki/Anarchism" title="Anarchism">anarchist</a> points of view, the validity of property depends on whether the "property right" requires enforcement by the state. Different forms of "property" require different amounts of enforcement: <a href="http://www.blogger.com/wiki/Intellectual_property" title="Intellectual property">intellectual property</a> requires a great deal of state intervention to enforce, ownership of distant physical property requires quite a lot, ownership of carried objects requires very little, while ownership of one's own body requires absolutely no state intervention.<br />Many things have existed that did not have an <a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/Owner" title="Owner">owner</a>, sometimes called the <a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/Commons" title="Commons">commons</a>. The term "commons," however, is also often used to mean something quite different: "general collective ownership" - i.e. common ownership. Also, the same term is sometimes used by <a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/Statists" title="Statists">statists</a> to mean government-owned property that the general public is allowed to access. Law in all societies has tended to develop towards reducing the number of things not having clear owners. Supporters of property rights argue that this enables better protection of scarce resources, due to the <a href="http://www.blogger.com/wiki/Tragedy_of_the_commons" title="Tragedy of the commons">tragedy of the commons</a>, while critics argue that it leads to the 'exploitation' of those resources for personal gain and that it hinders taking advantage of potential <a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/Network_effects" title="Network effects">network effects</a>. These arguments have differing validity for different types of "property" -- things which are not scarce are, for instance, not subject to the <a href="http://www.blogger.com/wiki/Tragedy_of_the_commons" title="Tragedy of the commons">tragedy of the commons</a>. Some apparent critics actually are advocating general collective ownership rather than ownerlessness.<br />Things today which do not have owners include: <a href="http://www.blogger.com/wiki/Idea" title="Idea">ideas</a> (except for <a href="http://www.blogger.com/wiki/Intellectual_property" title="Intellectual property">intellectual property</a>), <a href="http://www.blogger.com/wiki/Seawater" title="Seawater">seawater</a> (which is, however, protected by anti-pollution laws), parts of the <a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/Seafloor" title="Seafloor">seafloor</a> (see the <a href="http://www.blogger.com/wiki/United_Nations_Convention_on_the_Law_of_the_Sea" title="United Nations Convention on the Law of the Sea">United Nations Convention on the Law of the Sea</a> for restrictions), gasses in <a href="http://www.blogger.com/wiki/Earth%27s_atmosphere" title="Earth's atmosphere">Earth's atmosphere</a>, animals in the wild (though there may be restrictions on hunting etc. -- and in some legal systems, such as that of New York, they are actually treated as government property), celestial bodies and outer space, and land in <a href="http://www.blogger.com/wiki/Antarctica" title="Antarctica">Antarctica</a>.<br />The nature of children under the <a href="http://www.blogger.com/wiki/Age_of_majority" title="Age of majority">age of majority</a> is another contested issue here. In ancient societies children were generally considered the property of their parents. Children in most modern societies theoretically own their own bodies—but they are considered incompetent to exercise their rights, and their parents or <a href="http://www.blogger.com/wiki/Legal_guardian" title="Legal guardian">guardians</a> are given most of the actual rights of control over them.<br />Questions regarding the nature of ownership of the body also come up in the issue of <a href="http://www.blogger.com/wiki/Abortion" title="Abortion">abortion</a> and <a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/Drugs" title="Drugs">drugs</a>.<br />In many ancient legal systems (e.g. early <a href="http://www.blogger.com/wiki/Roman_law" title="Roman law">Roman law</a>), religious sites (e.g. <a href="http://www.blogger.com/wiki/Temple" title="Temple">temples</a>) were considered property of the <a href="http://www.blogger.com/wiki/God" title="God">God</a> or gods they were devoted to. However, religious <a href="http://www.blogger.com/wiki/Religious_pluralism" title="Religious pluralism">pluralism</a> makes it more convenient to have religious sites owned by the <a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/Religious_body" title="Religious body">religious body</a> that runs them.<br /><a href="http://www.blogger.com/wiki/Intellectual_property" title="Intellectual property">Intellectual property</a> and air (<a href="http://www.blogger.com/wiki/Airspace" title="Airspace">airspace</a>, <a href="http://www.blogger.com/wiki/No-fly_zone" title="No-fly zone">no-fly zone</a>, pollution laws, which can include tradeable <a href="http://www.blogger.com/wiki/Emissions_trading" title="Emissions trading">emissions rights</a>) can be property in some senses of the word.<br /><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="Rights_of_use_as_property" name="Rights_of_use_as_property"></a><br /><h3> <span class="mw-headline">Rights of use as property</span></h3>Ownership of land can be held separately from the ownership of rights over that land, including sporting rights<a class="external autonumber" href="http://www.basc.org.uk/media/2001_definition_of_sporting_rights.pdf" rel="nofollow" title="http://www.basc.org.uk/media/2001_definition_of_sporting_rights.pdf">[8]</a>, <a href="http://www.blogger.com/wiki/Mineral_rights" title="Mineral rights">mineral rights</a>, development rights, <a href="http://www.blogger.com/wiki/Air_rights" title="Air rights">air rights</a>, and such other rights as may be worth segregating from simple land ownership.<br /><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="Who_can_be_an_owner.3F" name="Who_can_be_an_owner.3F"></a><br /><h2><span class="mw-headline">Who can be an owner?</span></h2><div class="rellink noprint relarticle mainarticle">Main article: <a href="http://www.blogger.com/wiki/Ownership" title="Ownership">Ownership</a></div>Ownership laws may vary widely among countries depending on the nature of the property of interest (e.g. firearms, real property, personal property, animals). Persons can own property directly. In most societies <a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/Juristic_person" title="Juristic person">legal entities</a>, such as <a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/Corporations" title="Corporations">corporations</a>, <a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/Trust_%28property%29" title="Trust (property)">trusts</a> and nations (or governments) own property.<br />In the Inca empire, the dead emperors, who were considered gods, still controlled property after death.<sup class="reference" id="cite_ref-9"><a href="http://www.blogger.com/post-edit.g?blogID=2446856777928781324&postID=6926020303731914699#cite_note-9">[10]</a></sup>.<br /><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="Whether_and_to_what_extent_the_State_may_interfere_with_property" name="Whether_and_to_what_extent_the_State_may_interfere_with_property"></a><br /><h2><span class="mw-headline">Whether and to what extent the State may interfere with property</span></h2>Under <a href="http://www.blogger.com/wiki/United_States" title="United States">United States</a> law the principal limitations on whether and the extent to which the State may interfere with property rights are set by the Constitution. The "Takings" clause requires that the government (whether state or federal----for the 14th Amendment's due process clause imposes the 5th Amendment's takings clause on state governments) may take private property only for a public purpose, after exercising due process of law, and upon making "just compensation." If an interest is not deemed a "property" right, or the conduct is merely an intentional tort, these limitations do not apply and the doctrine of <a href="http://www.blogger.com/wiki/Sovereign_immunity" title="Sovereign immunity">sovereign immunity</a> precludes relief.<sup class="reference" id="cite_ref-10"><a href="http://www.blogger.com/post-edit.g?blogID=2446856777928781324&postID=6926020303731914699#cite_note-10">[11]</a></sup> Moreover, if the interference does not almost completely make the property valueless, the interference will not be deemed a taking but instead a mere regulation of use.<sup class="reference" id="cite_ref-11"><a href="http://www.blogger.com/post-edit.g?blogID=2446856777928781324&postID=6926020303731914699#cite_note-11">[12]</a></sup> On the other hand, some governmental regulations of property use have been deemed so severe that they have been considered "<a href="http://www.blogger.com/wiki/Regulatory_taking" title="Regulatory taking">regulatory takings</a>."<sup class="reference" id="cite_ref-12"><a href="http://www.blogger.com/post-edit.g?blogID=2446856777928781324&postID=6926020303731914699#cite_note-12">[13]</a></sup> Moreover, conduct sometimes deemed only a nuisance or other tort has been held a taking of property where the conduct was sufficiently persistent and severe.<sup class="reference" id="cite_ref-13"><a href="http://www.blogger.com/post-edit.g?blogID=2446856777928781324&postID=6926020303731914699#cite_note-13">[14]</a></sup><br /><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="See_also" name="See_also"></a><br /><h2><span class="editsection"></span><span class="mw-headline"><br /></span></h2><br /><br /><a href="http://www.blogger.com/wiki/Aristotle" title="Aristotle">Aristotle</a>, in <i>Politics,</i> advocates "private property." In one of the first known expositions of <a href="http://www.blogger.com/wiki/Tragedy_of_the_commons" title="Tragedy of the commons">tragedy of the commons</a> he says, "that which is common to the greatest number has the least care bestowed upon it. Every one thinks chiefly of his own, hardly at all of the common interest; and only when he is himself concerned as an individual." In addition he says that when property is common, there are natural problems that arise due to differences in labor: "If they do not share equally enjoyments and toils, those who labor much and get little will necessarily complain of those who labor little and receive or consume much. But indeed there is always a difficulty in men living together and having all human relations in common, but especially in their having common property." (<a class="external text" href="http://www.cavehill.uwi.edu/bnccde/PH19C/tutorial10.html" rel="nofollow" title="http://www.cavehill.uwi.edu/bnccde/PH19C/tutorial10.html"><i>Politics, 1261b34</i></a>)</div><div style="text-align: justify;">Modern property rights conceive of ownership and possession as belonging to legal persons, even if the legal person is not a natural person. Corporations, for example, have legal rights similar to American citizens, including many of their constitutional rights. Therefore, the corporation is a <a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/Juristic_person" title="Juristic person">juristic person</a> or artificial legal entity, which some refer to as "corporate personhood".<br />Property rights are protected in the current laws of states usually found in the form of a <a href="http://www.blogger.com/wiki/Constitution" title="Constitution">constitution</a> or a <a href="http://www.blogger.com/wiki/Bill_of_rights" title="Bill of rights">bill of rights</a>. The <a href="http://www.blogger.com/wiki/United_States_Constitution" title="United States Constitution">United States Constitution</a> provides explicitly for the protection of private property in the <a href="http://www.blogger.com/wiki/Fifth_Amendment_to_the_United_States_Constitution" title="Fifth Amendment to the United States Constitution">Fifth Amendment</a> and <a href="http://www.blogger.com/wiki/Fourteenth_Amendment_to_the_United_States_Constitution" title="Fourteenth Amendment to the United States Constitution">Fourteenth Amendment</a>:<br />The Fifth Amendment states:<br /><dl><dd>Nor be deprived of life, liberty, or property, without due process of law; nor shall private property be taken for public use, without just compensation. </dd></dl>The Fourteenth Amendment states:<br /><dl><dd>No State shall make or enforce any law which shall abridge the privileges or immunities of citizens of the United States; nor shall any State deprive any person of life, liberty, or property, without due process of law. </dd></dl>Protection is also found in the United Nations's <a href="http://www.blogger.com/wiki/Universal_Declaration_of_Human_Rights" title="Universal Declaration of Human Rights">Universal Declaration of Human Rights</a>, Article 17, and in the French <a href="http://www.blogger.com/wiki/Declaration_of_the_Rights_of_Man_and_of_the_Citizen" title="Declaration of the Rights of Man and of the Citizen">Declaration of the Rights of Man and of the Citizen</a>, Article XVII, and in the <a href="http://www.blogger.com/wiki/European_Convention_on_Human_Rights" title="European Convention on Human Rights">European Convention on Human Rights</a> (ECHR), Protocol 1.<br />Property is usually thought of in terms of a <a href="http://www.blogger.com/wiki/Bundle_of_rights" title="Bundle of rights">bundle of rights</a> as defined and protected by the local <a href="http://www.blogger.com/wiki/Sovereignty" title="Sovereignty">sovereignty</a>. Ownership, however, does not necessarily equate with sovereignty. If ownership gave supreme authority it would be <a href="http://www.blogger.com/wiki/Sovereignty" title="Sovereignty">sovereignty</a>, not ownership. These are two different concepts.<br />Traditional principles of property rights includes:<br /><ol><li><a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/Control_%28sociology%29" title="Control (sociology)">control</a> of the <a href="http://www.blogger.com/wiki/Use" title="Use">use</a> of the property </li><li>the right to any benefit from the property (examples: <a href="http://www.blogger.com/wiki/Mineral_rights" title="Mineral rights">mining rights</a> and <a href="http://www.blogger.com/wiki/Economic_rent" title="Economic rent">rent</a>) </li><li>a right to <a href="http://www.blogger.com/wiki/Transfer" title="Transfer">transfer</a> or <a href="http://www.blogger.com/wiki/Sell" title="Sell">sell</a> the property </li><li>a right to <a href="http://www.blogger.com/wiki/Exclusive_right" title="Exclusive right">exclude</a> others from the property. </li></ol>Traditional property rights do not include:<br /><ol><li>uses that unreasonably interfere with the property rights of another private party (the right of quiet enjoyment). [See <a href="http://www.blogger.com/wiki/Nuisance" title="Nuisance">Nuisance</a>] </li><li>uses that unreasonably interfere with public property rights, including uses that interfere with public health, safety, peace or convenience. [See <a class="new" href="http://www.blogger.com/w/index.php?title=Public_Nuisance&action=edit&redlink=1" title="Public Nuisance (page does not exist)">Public Nuisance</a>, <a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/Police_Power" title="Police Power">Police Power</a>] </li></ol>Legal systems have evolved to cover the transactions and disputes which arise over the possession, use, transfer and disposal of property, most particularly involving <a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/Contracts" title="Contracts">contracts</a>. <a href="http://www.blogger.com/wiki/Positive_law" title="Positive law">Positive law</a> defines such rights, and a <a href="http://www.blogger.com/wiki/Judiciary" title="Judiciary">judiciary</a> is used to adjudicate and to enforce.<br />In his classic text, "The Common Law", <a href="http://www.blogger.com/wiki/Oliver_Wendell_Holmes,_Jr." title="Oliver Wendell Holmes, Jr.">Oliver Wendell Holmes</a> describes property as having two fundamental aspects. The first is possession, which can be defined as control over a resource based on the practical inability of another to contradict the ends of the possessor. The second is title, which is the expectation that others will recognize rights to control resource, even when it is not in possession. He elaborates the differences between these two concepts, and proposes a history of how they came to be attached to persons, as opposed to families or entities such as the church.<br />According to <a href="http://www.blogger.com/wiki/Adam_Smith" title="Adam Smith">Adam Smith</a>, the expectation of profit from "improving one's stock of capital" rests on private property rights. It is a belief central to <a href="http://www.blogger.com/wiki/Capitalism" title="Capitalism">capitalism</a> that property rights encourage the property holders to develop the property, generate <a href="http://www.blogger.com/wiki/Wealth" title="Wealth">wealth</a>, and efficiently allocate <a href="http://www.blogger.com/wiki/Factors_of_production" title="Factors of production">resources</a> based on the operation of the market. From this evolved the modern conception of property as a right which is enforced by positive law, in the expectation that this would produce more wealth and better standards of living.<br /><ul><li><a href="http://www.blogger.com/wiki/Classical_liberalism" title="Classical liberalism">Classical liberals</a>, <a href="http://www.blogger.com/wiki/Objectivism_%28Ayn_Rand%29" title="Objectivism (Ayn Rand)">Objectivists</a>, and related traditions </li></ul><dl><dd><dl><dd>"Just as man can't exist without his body, so no rights can exist without the right to translate one's rights into reality, to think, to work and keep the results, which means: the right of property." (<a href="http://www.blogger.com/wiki/Ayn_Rand" title="Ayn Rand">Ayn Rand</a>, <i><a href="http://www.blogger.com/wiki/Atlas_Shrugged" title="Atlas Shrugged">Atlas Shrugged</a></i>) </dd></dl></dd></dl><dl><dd>Most thinkers from these traditions subscribe to the <a href="http://www.blogger.com/wiki/Labor_theory_of_property" title="Labor theory of property">labor theory of property</a>. They hold that you own your own life, and it follows that you must own the products of that life, and that those products can be traded in free exchange with others. </dd></dl><dl><dd><dl><dd>"Every man has a property in his own person. This nobody has a right to, but himself." (<a href="http://www.blogger.com/wiki/John_Locke" title="John Locke">John Locke</a>, <i><a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/Second_Treatise_on_Civil_Government" title="Second Treatise on Civil Government">Second Treatise on Civil Government</a></i>) </dd></dl></dd></dl><dl><dd><dl><dd>"Life, liberty, and property do not exist because men have made laws. On the contrary, it was the fact that life, liberty, and property existed beforehand that caused men to make laws in the first place." (<a href="http://www.blogger.com/wiki/Fr%C3%A9d%C3%A9ric_Bastiat" title="Frédéric Bastiat">Frédéric Bastiat</a>, <i><a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/The_Law_%281849_book%29" title="The Law (1849 book)">The Law</a></i>) </dd></dl></dd></dl><dl><dd><dl><dd>"The reason why men enter into society is the preservation of their property." (<a href="http://www.blogger.com/wiki/John_Locke" title="John Locke">John Locke</a>, <i>Second Treatise on Civil Government</i>) </dd></dl></dd></dl><ul><li><a href="http://www.blogger.com/wiki/Socialism" title="Socialism">Socialism</a>'s fundamental principles are centered on a critique of this concept, stating, among other things, that the cost of defending property is higher than the returns from private property ownership, and that even when property rights encourage the property-holder to develop his property, generate wealth, etc., he will only do so for his own benefit, which may not coincide with the benefit of other people or society at large. </li></ul><ul><li><a href="http://www.blogger.com/wiki/Libertarian_socialism" title="Libertarian socialism">Libertarian socialism</a> generally accepts property rights, but with a short abandonment time period. In other words, a person must make (more or less) continuous use of the item or else he loses ownership rights. This is usually referred to as "possession property" or "<a href="http://www.blogger.com/wiki/Usufruct" title="Usufruct">usufruct</a>." Thus, in this usufruct system, absentee ownership is illegitimate, and workers own the machines they work with. </li></ul><ul><li><a href="http://www.blogger.com/wiki/Communism" title="Communism">Communism</a> argues that only collective ownership of the <a href="http://www.blogger.com/wiki/Means_of_production" title="Means of production">means of production</a> through a <a href="http://www.blogger.com/wiki/Polity" title="Polity">polity</a> (though not necessarily a <a href="http://www.blogger.com/wiki/Sovereign_state" title="Sovereign state">state</a>) will assure the minimization of unequal or unjust outcomes and the maximization of benefits, and that therefore private property (which in communist theory is limited to <a href="http://www.blogger.com/wiki/Capital_%28economics%29" title="Capital (economics)">capital</a>) should be abolished. </li></ul>Both communism and some kinds of socialism have also upheld the notion that private property is inherently illegitimate. This argument is centered mainly on the idea that the creation of private property will always benefit one <a href="http://www.blogger.com/wiki/Social_class" title="Social class">class</a> over another, giving way to domination through the use of this private property. Communists are naturally not opposed to personal property which is "Hard-won, self-acquired, self-earned" (<a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/Communist_Manifesto" title="Communist Manifesto">Communist Manifesto</a>), by members of the <a href="http://www.blogger.com/wiki/Proletariat" title="Proletariat">proletariat</a>.<br />Not every <a href="http://www.blogger.com/wiki/Person" title="Person">person</a>, or <a href="http://www.blogger.com/wiki/Entity" title="Entity">entity</a>, with an interest in a given piece of property may be able to exercise all of the rights mentioned a few paragraphs above. For example, as a <a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/Lessee" title="Lessee">lessee</a> of a particular piece of property, you may not sell the property, because the tenant is only in possession, and does not have title to transfer. Similarly, while you are a lessee, the <a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/Owner" title="Owner">owner</a> cannot use his or her <a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/Right" title="Right">right</a> to exclude to keep you from the property. (Or, if he or she does, you may perhaps be entitled to stop paying rent or perhaps sue to regain access.)<br />Further, property may be held in a number of forms, e.g. <a href="http://www.blogger.com/wiki/Joint_ownership" title="Joint ownership">joint ownership</a>, <a href="http://www.blogger.com/wiki/Community_property" title="Community property">community property</a>, <a class="new" href="http://www.blogger.com/w/index.php?title=Sole_ownership&action=edit&redlink=1" title="Sole ownership (page does not exist)">sole ownership</a>, <a href="http://www.blogger.com/wiki/Lease" title="Lease">lease</a>, etc. These different types of ownership may complicate an owner's <a href="http://www.blogger.com/wiki/Ability" title="Ability">ability</a> to exercise his or her rights unilaterally. For example if two people own a single piece of land as joint tenants, then depending on the law in the <a href="http://www.blogger.com/wiki/Jurisdiction" title="Jurisdiction">jurisdiction</a>, each may have limited recourse for the actions of the other. For example, one of the owners might sell his or her <a href="http://www.blogger.com/wiki/Interest" title="Interest">interest</a> in the property to a stranger that the other owner does not particularly like.<br /><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="Theories_of_property" name="Theories_of_property"></a><br /><h2><span class="editsection">[<a href="http://www.blogger.com/w/index.php?title=Property&action=edit&section=3" title="Edit section: Theories of property">edit</a>]</span> <span class="mw-headline">Theories of property</span></h2>There exist many theories. One is the relatively rare <a href="http://www.blogger.com/wiki/First_possession_theory_of_property" title="First possession theory of property">first possession theory of property</a>, where ownership something is seen as justified simply by someone seizing something before someone else does.<sup class="reference" id="cite_ref-5"><a href="http://www.blogger.com/post-edit.g?blogID=2446856777928781324&postID=6926020303731914699#cite_note-5">[6]</a></sup> Perhaps one of the most popular, is the <a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/Natural_rights" title="Natural rights">natural rights</a> definition of property rights as advanced by <a href="http://www.blogger.com/wiki/John_Locke" title="John Locke">John Locke</a>. Locke advanced the theory that when one mixes one’s labor with nature, one gains ownership of that part of nature with which the labor is mixed, subject to the limitation that there should be "enough, and as good, left in common for others." <a class="external autonumber" href="http://www.constitution.org/jl/2ndtr05.txt" rel="nofollow" title="http://www.constitution.org/jl/2ndtr05.txt">[3]</a><br />From the RERUM NOVARUM, <a href="http://www.blogger.com/wiki/Pope_Leo_XIII" title="Pope Leo XIII">Pope Leo XIII</a> wrote "It is surely undeniable that, when a man engages in remunerative labor, the impelling reason and motive of his work is to obtain property, and thereafter to hold it as his very own."<br />Anthropology studies the diverse systems of ownership, rights of use and transfer, and possession<sup class="reference" id="cite_ref-6"><a href="http://www.blogger.com/post-edit.g?blogID=2446856777928781324&postID=6926020303731914699#cite_note-6">[7]</a></sup> under the term "theories of property." Western legal theory is based, as mentioned, on the owner of property being a legal person. However, not all property systems are founded on this basis.<br />In every culture studied ownership and possession are the subject of custom and regulation, and "law" where the term can meaningfully be applied. Many tribal cultures balance individual ownership with the laws of collective groups: tribes, families, associations and nations. For example the 1839 Cherokee Constitution frames the issue in these terms:<br /><dl><dd>Sec. 2. The lands of the Cherokee Nation shall remain common property; but the improvements made thereon, and in the possession of the citizens respectively who made, or may rightfully be in possession of them: Provided, that the citizens of the Nation possessing exclusive and indefeasible right to their improvements, as expressed in this article, shall possess no right or power to dispose of their improvements, in any manner whatever, to the United States, individual States, or to individual citizens thereof; and that, whenever any citizen shall remove with his effects out of the limits of this Nation, and become a citizen of any other government, all his rights and privileges as a citizen of this Nation shall cease: Provided, nevertheless, That the National Council shall have power to re-admit, by law, to all the rights of citizenship, any such person or persons who may, at any time, desire to return to the Nation, on memorializing the National Council for such readmission. </dd></dl>Communal property systems describe ownership as belonging to the entire social and political unit, while corporate systems describe ownership as being attached to an identifiable group with an identifiable responsible individual. The Roman property law was based on such a corporate system.<br /><br /><br />_______<br />(1).<span style="font-size: 100%; font-style: italic;">And there is unity where there is community of pleasures and pains <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="603"></a>--where all the citizens are glad or grieved on the same occasions of joy <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="604"></a>and sorrow? <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="605"></a><br />No doubt. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="606"></a><br />Yes; and where there is no common but only private feeling a State <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="607"></a>is disorganized --when you have one half of the world triumphing and the <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="608"></a>other plunged in grief at the same events happening to the city or the <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="609"></a>citizens? <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="610"></a><br />Certainly. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="611"></a><br />Such differences commonly originate in a disagreement about the use <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="612"></a>of the terms 'mine' and 'not mine,' 'his' and 'not his.' <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="613"></a><br />Exactly so. [. . .]. But would any of your guardians think or speak of any other guardian <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="666"></a>as a stranger?<br />Certainly he would not; for every one whom they meet will be regarded <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="668"></a>by them either as a brother or sister, or father or mother, or son or daughter, <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="669"></a>or as the child or parent of those who are thus connected with <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="670"></a>him. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="671"></a></span><span style="font-size: 100%; font-style: italic;"><a href="http://http//classics.mit.edu/Plato/republic.6.v.html" name="614">http://classics.mit.edu/Plato/republic.6.v.html</a></span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">[2]. In the first place the youth receive a democratical education. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="508"></a>For the sons of the poor are brought up with with the sons of the rich, <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="509"></a>who are educated in such a manner as to make it possible for the sons of <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="510"></a>the poor to be educated by them. A similar equality prevails in the following <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="511"></a>period of life, and when the citizens are grown up to manhood the same <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="512"></a>rule is observed; there is no distinction between the rich and poor. In <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="513"></a>like manner they all have the same food at their public tables, and the <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="514"></a>rich wear only such clothing as any poor man can afford.(part IX)<br /><a href="http://http//classics.mit.edu/Aristotle/politics.4.four.html">http://classics.mit.edu/Aristotle/politics.4.four.html</a></span><br />[3].The Communists, therefore, are on the one hand, practically, the most advanced and resolute section of the working-class parties of every country, that section which pushes forward all others; on the other hand, theoretically, they have over the great mass of the proletariat the advantage of clearly understanding the line of march, the conditions, and the ultimate general results of the proletarian movement. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="068"> </a><br />The immediate aim of the Communists is the same as that of all other proletarian parties: formation of the proletariat into a class, overthrow of the bourgeois supremacy, conquest of political power by the proletariat. <span style="font-size: 100%;"><br /></span><span style="font-size: 100%;">[6].In the first place, the desolation of these primitive men <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="129"></a>would create in them a feeling of affection and good-will towards one another; <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="130"></a>and, secondly, they would have no occasion to quarrel about their subsistence, <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="131"></a>for they would have pasture in abundance, except just at first, and in <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="132"></a>some particular cases; and from their pasture-land they would obtain the <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="133"></a>greater part of their food in a primitive age, having plenty of milk and <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="134"></a>flesh; moreover they would procure other food by the chase, not to be despised <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="135"></a>either in quantity or quality. They would also have abundance of clothing, <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="136"></a>and bedding, and dwellings, and utensils either capable of standing on <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="137"></a>the fire or not; for the plastic and weaving arts do not require any use <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="138"></a>of iron: and God has given these two arts to man in order to provide him <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="139"></a>with all such things, that, when reduced to the last extremity, the human <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="140"></a>race may still grow and increase. Hence in those days mankind were not <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="141"></a>very poor; nor was poverty a cause of difference among them; and rich they <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="142"></a>could not have been, having neither gold nor silver:-such at that time <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="143"></a>was their condition. And the community which has neither poverty nor riches <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="144"></a>will always have the noblest principles; in it there is no insolence or <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="145"></a>injustice, nor, again, are there any contentions or envyings. And therefore <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="146"></a>they were good, and also because they were what is called simple-minded; <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="147"></a>and when they were told about good and evil, they in their simplicity believed <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="148"></a>what they heard to be very truth and practised it.<br /><a href="http://http//classics.mit.edu/Plato/laws.3.iii.html">http://classics.mit.edu/Plato/laws.3.iii.html</a></span><span style="font-size: 100%;">.</span><span style="font-size: 100%;"><br /></span> <span style="font-size: 100%;"><br /></span><span style="font-size: 85%;"><span style="font-size: 100%;"><br /></span></span><br /><br />Different societies may have different theories of property for differing types of ownership. <a class="new" href="http://www.blogger.com/w/index.php?title=Pauline_Peters&action=edit&redlink=1" title="Pauline Peters (page does not exist)">Pauline Peters</a> argued that property systems are not isolable from the social fabric, and notions of property may not be stated as such, but instead may be framed in negative terms: for example the taboo system among Polynesian peoples. <a class="external autonumber" href="http://propertyimpian.blogspot.com/2007/06/theories-of-property-natural-rights.html" rel="nofollow" title="http://propertyimpian.blogspot.com/2007/06/theories-of-property-natural-rights.html">[4]</a><br /><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="Property_in_philosophy" name="Property_in_philosophy"></a><br /><h2><span style="font-size: 85%; font-style: italic;">Public property is any property that is controlled by a state or by a whole community. Private property is any property that is not public property. Private property may be under the control of a single individual or by a group of individuals collectively. Wikipedia.</span><span style="font-size: 85%;"><br /></span></h2></div><div class="post-footer"><div class="post-footer-line post-footer-line-1"><span class="post-author vcard">Posted by <span class="fn" itemprop="author" itemscope="itemscope" itemtype="http://schema.org/Person"> <a href="http://www.blogger.com/profile/10199848845361804360" rel="author" title="author profile"><span itemprop="name">sontrung</span></a></span></span><span class="post-timestamp">at <a class="timestamp-link" href="http://ngulong.blogspot.ca/2009/07/iv-dictotaship-of-proletariat.html" rel="bookmark" title="permanent link"><abbr class="published" itemprop="datePublished" title="2009-07-30T08:30:00-07:00">8:30 AM</abbr></a></span><span class="reaction-buttons"></span><span class="star-ratings"></span><span class="post-comment-link"><a class="comment-link" href="http://www.blogger.com/comment.g?blogID=2446856777928781324&postID=6926020303731914699">No comments: </a></span><span class="post-backlinks post-comment-link"></span><span class="post-icons"> </span><br /><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhDPsnOExJS8O6hOUL6eN-WnoN_wNtEo_019jEUwcQk8foil9P_lpL_DcuC6nVlM6LWVO7mpnoi3qAGzI_yQxGW87APd27H2MzckVX3z9HtrqT14bPUJd40pVp-luNAiizK8iRb7z1oIaw/s1600/BM20.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><br /></a></div><div class="post-share-buttons goog-inline-block"></div></div></div>giahoithutranghttp://www.blogger.com/profile/10818660192100778783noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6787428587380315640.post-2105072593025849042013-01-21T18:53:00.002-08:002013-01-25T20:58:54.235-08:00CRITIQUE OF COMMUNISM * PREFACE<span style="color: #990000; font-weight: bold;"> </span><br /><br /><br /><br /><div class="yiv206984205ecxyiv826657164yiv241144734yiv275662268msonormal" style="margin: 0in 0in 0.0001pt;"><span style="font-size: 85%;"><b><span style="color: #984806; font-family: Arial;">"Socialism is a philosophy of failure, the creed of ignorance, and the gospel of envy. </span></b><b><span style="font-family: Arial;"></span></b></span></div><span style="font-size: 85%;"> </span><br /><div class="yiv206984205ecxyiv826657164yiv241144734yiv275662268msonormal" id="yui_3_2_0_1_1317241361435281" style="margin: 0in 0in 0.0001pt;"><span id="yui_3_2_0_1_1317241361435278" style="font-size: 85%;"><b id="yui_3_2_0_1_1317241361435275"><span id="yui_3_2_0_1_1317241361435272" style="color: #984806; font-family: Arial;">Its inherent virtue is the equal sharing of misery." (<i id="yui_3_2_0_1_1317241361435269">WINSTON CHURCHILL)</i></span></b><b><i><span style="font-family: Arial;"></span></i></b></span></div><span style="font-size: 85%;"> </span><br /><br /><div style="text-align: justify;"><span style="color: #6600cc; font-style: italic;">Kính tặng các ông Nikita Khrushchev ,</span><span style="color: #6600cc; font-style: italic;"> Mikhail Gorbachev đã giải phóng nhân loại khỏi ảo tưởng cộng sản. Kính tặng các văn nghệ sĩ Nhân Văn Giai phẩm, các văn nghệ sĩ, các chiến sĩ Việt Nam cộng hòa và các nhà tranh đấu ở hai bên bờ Thái Bình Dương đã và đang tranh đấu cho tự do và dân chủ Việt Nam.</span></div><br /><br /><br /><br /><br /><br /><br /><br /><div style="color: red; text-align: center;"><span style="font-style: italic;">Lời Nói Đầu</span></div><br />Từ trước, một số triết gia và trí thức Pháp thân cộng sản. Ngay cả những bậc trí thức hàng đầu ở Việt Nam như Nguyễn Mạnh Tường, Trần Đức Thảo . . . cũng theo cộng sản. Trần Đức Thảo không những thân cộng mà còn tha thiết với chủ nghĩa cộng sản. Luận án tiến sĩ và các tác phẩm của ông cũng dựa trên triết thuyết cộng sản. Cuối thế kỷ XX, cộng sản ở Liên Xô và Đông Âu tan rã nhưng cộng sản Trung Quốc, Việt Nam, Bắc Hàn vẫn tồn tại mặc dầu chúng đã thay màu đổi sắc.<br /><br />Riêng tôi, từ nhỏ cho đến bây giờ vẫn suy tư về cộng sản. Tôi thấy rằng cộng sản mắc một trong hai vấn đề trầm trọng, đó là dối trá hoặc hoang tưởng. Tại sao những con người như Nguyễn An Ninh, Phan Văn Hùm, Tạ Thu Thâu, Trần Đức Thảo, lại say mê chủ nghĩa cộng sản mà sau thì người cộng sản như Gorbachev, Đặng Tiểu Bình, Nguyễn Văn Linh đã phải hô hào đổi mới? Phải chăng ban đầu con người say mê bóng sắc giai nhận cho nên không qua được cơn mê của thời đại, của tuổi trẻ? Còn những người sau đã thấy khó khăn hoặc thấy cái đuôi Hồ Ly ló ra mà sợ hãi lánh xa? Và cuối thế kỷ XX, một số đảng viên như Nguyễn Hộ, Nguyễn Văn Trấn, Trần Độ , Nguyễn Kiến Giang,. . đã ra khỏi đảng hoặc thay đổi tư duy.<br /><br />Những điều tôi viết hôm nay một phần do đọc sách vở của những người đi trước, cộng thêm những kinh nghiệm của tôi, những điều tai nghe mắt thấy của tôi. Nay tôi muốn chia sẻ với quý vị quan điểm của tôi về chủ nghĩa cộng sản mặc dầu bây giờ cũng đã quá muộn. Nhưng chính lúc tàn cuộc, lúc cuối mùa, lúc qua cơn mê, chúng ta mới có cái nhìn mới về lịch sử.<br /><br />Viết về chủ nghĩa cộng sản có muôn ngàn phức tạp. Chủ nghĩa Marx là môn triết học, kinh tế và chính trị, không ai thông hiểu cả ba lãnh vực trên trong một lúc. Nhưng buồn cười là đa số người cộng sản không hiểu Marx là gì, Biện chứng pháp là gì, thặng dư giá trị là gì, thế mà là đảng viên cao cấp! Thật vậy, người ta không có căn bản văn hóa nhưng nghe cán bộ cộng sản nói về bất công xã hội, tiến lên cộng sản chủ nghĩa, tư bản bóc lột, tiểu tư sản, phong kiến. . .; cứ như vậy mà nói theo và gia nhập đảng cộng sản thế là đã chứng tỏ mình thấm nhuần chủ nghĩa cộng sản, theo đúng đường lối Mac Lê, thờ Stalin bất diệt, tung hô Mao vạn tuế, ca tụng Hồ Chí Minh đại trí, đaị nhân. . .Thêm vào đó, họ mạnh tay, thẳng tay với đồng bào là họ được thăng tiến dễ dàng!<br /><br />Thế nhưng ở mức độ cao hơn nhưng ngang cơ nhau, ông này lại bảo ông kia không hiểu Marx. hay đi sai đường lối cách mạng. Trước hết , Marx và Lenin chống Duhring, chống Quốc tế 2, và bọn xã hội và bảo họ là lạc hậu, thiên tả, thiên hữu. Tiếp theo, cùng cộng sản với nhau , cùng đứng dưới trướng của Lenin, Stalin tru di cả nhà và bè đảng của Trotsky vì tội phản động. Cùng đồng chí với nhau chịu bao đau khổ trong Vạn Lý trường Chinh, Mao kết tội Đặng Tiểu Bình trở lại con đường tư bản chủ nghĩa và giết Lâm Bưu, Lưu Thiếu Kỳ. Còn cộng sản Việt Nam thì bỉu mội phán rằng bọn trí thức Anh, Pháp dù là đảng viên cộng sản chỉ là kiến thức kinh viện, không hiểu Marx bằng cộng sản Việt Nam đã thực hành và chiến đấu.. .<br /><br />Đã thế, các tác phẩm, thậm chí di chúc của tổ sư cũng bị sửa chữa công khai hoặc âm thầm. Chính Stalin đã sửa chữa Lenin. Cộng sản Việt nam xưng là chủ nghĩa Marx Lenin nhưng sự thực họ theo Stalin-Mao và Mao cũng đã tự viết lý luận theo ý ông, có nhiều điều khác Mac Lê. Theo Nguyễn Kiến Giang, trong giai đoạn 1955, một số cán bộ trường Nguyễn Ái Quốc đã lên tiếng phê phán "Tổng phản công" và "Cải Cách Ruộng đất" nhưng Trường Chinh và Hồ Chí Minh đã đến trường chỉ trích họ, và Hồ Chí Minh còn bảo " Stalin luôn luôn đúng" <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/07/suy-tu-90-chu-nghia-mac-le-2.html">(SUY TƯ 90 * 31</a> , 1)</span>.<br /><br />Ngoài ra, các sách "Triết học Mac Lê" do Việt Nam biên soạn cũng luôn luôn thay đổi cho thích hợp với hoàn cảnh. Lúc theo Nga, lúc theo Tàu, lúc theo Stalin . . .đến lúc thấy người ta giật sập thần tượng Stalin thì họ cũng uốn lưỡi trở giọng.<br /><br />Nguyễn Kiến Giang cho biết tình trạng dân ta học tập Mac Lê như thế nào:<br /><span style="font-style: italic;">Nhiều người cộng sản Việt Nam, khi tiếp nhận chủ nghĩa Mác-Lênin, thật ra rất ít đọc thẳng từ Marx, Engels và Lenin, mà chủ yếu là “nhập môn” bằng những tác phẩm của Stalin và Mao Trạch Đông. Tiếc thay, vấn đề này chưa bao giờ được làm rõ đến mức cần thiết cả. Nói như vậy, để thấy rằng cái gọi là “chủ nghĩa Mác-Lênin” được du nhập vào Việt Nam về cơ bản là “chủ nghĩa Stalin” và “chủ nghĩa Mao”. Những người trực tiếp đọc Marx, Engels và Lenin thật ra chỉ là một số rất ít trong thời kỳ trước cách mạng, và về sau này tuy số người đó có tăng lên (chủ yếu trong số cán bộ nghiên cứu và giảng dạy lý luận) nhưng vẫn còn ít ỏi.</span> <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/07/suy-tu-90-chu-nghia-mac-le-2.html">(SUY TƯ 90 * 31</a> ,2)</span><br />Vậy ai là người hiểu Marx? Thực tế Việt Nam cho thấy một bác nông dân ở thôn quê, một bà bán cá ngoài chợ ven đô hiểu cộng sản hơn các tiến sĩ luật sư, bác sĩ và kỹ sư!Tại sao vậy? Vì chủ nghĩa cộng sản đã càn quét và phá hoại đến đáy xã hội , đã vi phạm đến đời sống nhân dân lao động và đích thực vô sản!<br /><br />Sau nửa đêm, bầu trời sẽ sáng dần. Năm 1956, Khrushchev vạch trần tội ác của Stalin, thế giới đã rúng động. như cơn địa chấn làm vỡ niềm tin. Cuối thế kỷ XX, cộng sản Đông Âu và Liên Xô sụp đổ, nhân loại đã thấy rõ chân tướng của cộng sản toàn cầu. Lúc này, Cộng sản Trung Quốc và Việt Nam cầu xin tư bản đầu tư để cứu nền kinh tế cộng sản đã suy vong. Và những năm đầu của thế kỷ XXI, nhân dân Việt Nam và thế giới lại nhận chân được bản chất phản quốc, hại dân của cộng sản Việt Nam và bản chất đế quốc của Trung Quốc.<br /><br />Tôi nghĩ rằng đa số nhân dân thế giới nhất là những ai đã kinh qua chủ nghĩa cộng sản sẽ nhất trí rằng cộng sản là một chủ nghĩa xấu xa, tệ hại nhất nhân loại, cần phải loại bỏ. Tôi rất mừng khi thấy xuyên suốt lịch sử hiện đại, giữa chốn đầm lầy có những đóa sen thắm tươi ngạt ngào như Phan Khôi, Nguyễn Hữu Đang, Hữu Loan, Nguyễn Chí Thiện, Phùng Cung, Phùng Quán, Nguyễn Hộ, Nguyễn Văn Trấn, Trần Độ, Nguyễn Kiến Giang. . . đã từ bỏ chủ nghĩa Marx và can đảm lên tiếng phê phán nó trong khi bao triêu người quỳ lạy tung hô. Sớm hay muộn rồi dân Việt nam cũng sẽ thấy ngày vinh quang trong độc lập, tự do, dân chủ, và thịnh vượng.<br /><br />Ottawa ngày 10-6-2009<br /><br />NGUYÊN THIÊN THỤ<br /><br /><br /><br /><br /><br /><br />giahoithutranghttp://www.blogger.com/profile/10818660192100778783noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-6787428587380315640.post-67039361709885882032013-01-21T18:53:00.001-08:002013-01-25T20:58:50.690-08:00CRITIQUE OF COMMUNISM * SUMMARY<span style="color: #990000; font-weight: bold;"> CRITIQUE OF COMMUNISM</span><br /> by <span style="color: #330099; font-weight: bold;"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0">Nguyễn</span></span></span></span></span></span></span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1">Thiên</span></span></span></span></span></span> Thụ<br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">SUMMARY</span><br /><br />This is a short survey of Communism. I focus on the theory as well as the reality. About the theory, I also analyze what is real and unreal idea of the authors such as Marx, Lenin, Stalin. . . under the beautiful words.<br />This survey is what I studied Marxist philosophy and what I experienced in the communist regime in Vietnam. I will present to you some important ideas of communism and my opinion.<br /><br /><span style="color: #990000; font-weight: bold;"> <span style="color: red;">The class </span></span><span style="color: red; font-weight: bold;">struggle</span>On the first sentence of Manifesto of Communism, Marx and Engels focused on the class struggle. They said:<span style="font-style: italic;">The history of all hitherto existing society is the history of class struggles.</span><br /><div style="text-align: justify;">Maybe, in our history, sometimes but not all times have had the class struggles. In the primitive communism, there was no class, so there was no class struggle. People and animals at that time could fight together , but these <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2">fights</span></span></span></span></span></span></span></span></span> were the battles between strong and weak, good and evils, not the class struggle.</div>When people went to the <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2">feudal</span> regime, there were a lot of wars between the countries, or between the kings, the families.<span style="font-style: italic;"> </span>And in our time<span style="font-style: italic;">, </span>the two world wars were not the class struggles but the wars of the nations.<span style="font-style: italic;"> </span>The China Vietnam war 1979, and the Cambodian-Vietnamese War 1977-1978 were a series of conflicts between the comrades, the wars between the communist forces<span style="font-style: italic;">.</span><span style="font-style: italic;"><br /></span>With the theory of class struggle, Marx<span style="font-style: italic;"> </span>urged the proletariat class <span style="color: #000066; font-style: italic;">overthrow the bourgeois supremacy, and take political power .</span><span style="font-style: italic;"><br /></span>What <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3">happened</span> after the proletariat class <span style="color: #000066; font-style: italic;"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_4">overthrew</span> the bourgeois supremacy? </span>Did the<span style="font-style: italic;"><span style="font-style: italic;"> </span></span>proletariat class become the ruling class? No. The ruling class, the new class in the new society is the Communist Party.<br /><br />Who are the communists? The first communists were a lot of intellects, such as Karl Marx, Engels, Lenin, Stalin, Mao Zedong and Ho Chi <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2">Minh</span></span></span></span></span></span></span></span></span> etc. They were sons of the capitalists , feudal lords, or feudal mandarins. They led the proletariat class as they proclaimed <span style="font-style: italic;">:The Communists fight for the attainment of the immediate aims, for the enforcement of the momentary interests of the working class; but in the movement of the present, they also represent and take care of the future of that movement</span> (<span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-iii-iv.html">COMMUNIST MANIFESTO * PART III </a></span><span style="font-style: italic;">). </span><br /><br />Therefore, the <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6">proletariat</span>, the working class were the means of struggle of the communists for their aim of political power. The working class, the proletariat were only the masks, the weapons of the communists . When the Communists became the oppressing class, the workers still belonged to the oppressed class excepted some of them were the communists. So, the Communists fought for their interests, not for the <span style="font-style: italic; font-weight: bold;">interests of the working class </span> as they <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7"><span class="blsp-spelling-corrected" id="SPELLING_ERROR_4">promised</span></span>.<br /><br />Who was the proletarian? It seems that Marx and Engels did not distinguish proletarians from the laborers<span style="font-style: italic;"> (By proletariat, the class of modern wage laborers who, having no means of production of their own, are reduced to selling their labor power in order to live. [Note by Engels - 1888 English edition, part I)</span>. Karl Marx used proletariat as a sociological term to refer to the working class.<br />Before the revolution, a lot of poor people followed the Communists be cause they thought they belonged to the proletariat , but after the revolution, the communists explained that the proletariat class is the<span class="sense_content"> class of industrial workers who </span>work in skilled or well experienced role<span class="sense_content"> </span>but <span class="sense_content">lack their own means of production and hence sell their labor to live</span>.<br />According to this definition, in USSR, China and Vietnam before 1917, there were no <span style="color: #000066; font-style: italic;">bourgeois</span> class nor proletariat class. Peasants, not the proletarians , were an important force in those countries.<br /><br />Marx regarded the workers highly, and Marx always said of democracy<span style="font-style: italic;">:</span><span class="body"><span style="font-style: italic;">-Democracy is the road to socialism</span>.</span> <span class="bodybold"><a href="http://www.brainyquote.com/quotes/quotes/k/karlmarx136416.html">(Karl Marx</a> </span>)<br />-<span style="color: #000099; font-style: italic;">We have seen above that the first step in the revolution by the working class is to raise the proletariat to the position of ruling class to win the battle of democracy </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-i.html">(COMMUNIST MANIFESTO * PART II)</a></span><span style="color: #000099; font-style: italic;">.</span><br /><span class="body">Lenin also said of democracy:<br /><span style="font-style: italic;">Democracy is indispensable to socialism</span> </span>(<span class="bodybold"><a href="http://www.blogger.com/quotes/quotes/v/vladimirle136420.html">Vladimir Lenin).</a></span>But in theory and in fact , communism violated human rights and citizen rights.<br />In Communist Manifesto, Marx condemned many social classes:<br /><br /><ul><li><span style="color: #003333; font-style: italic;">No sooner is the exploitation of the laborer by the manufacturer, so far at an end, that he receives his wages in cash, than he is set upon by the other portion of the bourgeoisie, the landlord, the shopkeeper, the pawnbroker, etc.</span></li></ul><ul><li><span style="color: #003333; font-style: italic;">The lower strata of the middle class -- the small tradespeople, shopkeepers, and retired tradesmen generally, the <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5"><span class="blsp-spelling-corrected" id="SPELLING_ERROR_4">handicrafts men</span></span> and peasants -- all these sink gradually into the proletariat, partly because their diminutive capital does not suffice for the scale on which Modern Industry is carried on, and is swamped in the competition with the large capitalists, partly because their specialized skill is rendered worthless by new methods of production. Thus, the proletariat is recruited from all classes of the population.</span></li></ul>And in fact, many millions of intellects, peasants, Christians and labors were killed or imprisoned around the world of Communism.<br /><br />Marx's theory of class struggle is not the real aim of Marx and the communists. It is only a kind of <span style="font-size: 100%;">smoke grenade</span> to hide the <span class="blsp-spelling-corrected" id="SPELLING_ERROR_5">enemy's</span> eyes , or a kind of prey to seduce the innocent victims. The real aim of Marx and Communists in Communist Manifesto is <span style="color: #cc0000; font-style: italic; font-weight: bold;">Abolition of private property.</span> But Marx <span style="color: black;">also said</span><span style="color: #000099; font-style: italic;"> :"The distinguishing feature of communism is not the abolition of property generally, but the abolition of bourgeois property". </span><span style="color: black;"><br /></span><span style="color: #000099;"><span style="color: black;"><span class="blsp-spelling-corrected" id="SPELLING_ERROR_4">Surely</span>, the bourgeois were the first victims, they had to be <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5">tortured</span> by the communists:</span><br /><span style="font-style: italic;">"The abolition of bourgeois individuality, bourgeois independence, and bourgeois freedom is undoubtedly aimed at."</span></span> <a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-i.html"><span style="font-size: 85%;"><span style="font-weight: normal;">(COMMUNIST MANIFESTO * PART II ,2)</span></span></a><span style="color: black;"><br />Only</span><span style="color: #000099;"><span style="color: black;"> the bourgeois class is abolished their property?<br />No! Everybody was. Peasants, intellects, tradesmen, bourgeois and </span></span><span style="color: #000099;"><span style="color: black;"> workers are robbed plainly.</span></span><span style="color: #000099;"><span style="color: black;"> The bourgeois and the workers have the same fate! </span></span><span style="color: #6600cc;"><span style="color: black;">Unfortunately, the workers and peasants under the communist regime were more exploited than under the bourgeois or colonialist regimes.M</span><span style="color: black;"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_4"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_4"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3">arx</span></span></span></span></span><span style="color: black;"> believed that</span></span><span style="color: #6600cc; font-style: italic;"><span style="font-style: italic;"><span style="color: black;"> </span></span>the proletarian movement is the self-conscious, independent movement of the immense majority, in the interest of the immense majority</span><span style="font-style: italic;"> ,</span> but that is not the truth. Communist and the proletariat movement is the movement of minority for the interest of the minority. In reality, the proletariat has nothing, they still have their chain in the communist society! Marx didn't regard the workers highly as he wrote<span style="color: #000099;"><span style="color: black;">. So, the theory of class struggle becomes superfluous!<br /><br />While Marx want to abolish the private property, he also decide to<span style="color: #000099; font-style: italic;"> </span></span></span><span style="color: #000099; font-style: italic;">overthrow all existing social conditions[..],abolish eternal truths, all religion, and all morality[..].The communist revolution is the most radical rupture with traditional relations; no wonder that its development involved the most radical rupture with traditional ideas.</span><br /><br />This policy aims to destroy all the traditional culture included literature, philosophy, law, religion, arts, monuments, books etc. This is a crime to destroy the fortune of human kind. Therefore, a lot of people struggled against the communists.<br />To protect his power, Lenin put forward the policy of the " <span style="color: #000099; font-style: italic;">dictatorship of the proletariat</span><span style="color: #000099;"> </span>" , but this theory was created first by Marx when he said that <span style="font-style: italic;"><span style="color: #6600cc;">The proletariat will use its political supremacy to wrest,</span><span style="color: #6633ff;"><span style="color: #6600cc;"> by degree, all capital from the bourgeoisie, to centralize all instruments of production in the hands of the state</span>. </span></span><span style="color: black;">Marx also said of </span><span style="color: #990000; font-style: italic;">the forcible overthrow</span><span style="font-style: italic;"><span style="color: #cc0000;">, despotic inroads</span> </span>in his Communist Manifesto.<br />Lenin said: <span style="font-style: italic;">The revolutionary dictatorship of the proletariat is rule won and maintained by the use of violence by the proletariat against the bourgeoisie, rule that is unrestricted by any laws.</span><sup class="reference" id="cite_ref-1918index_6-0"><a href="http://en.wikipedia.org/wiki/Dictatorship_of_the_proletariat#cite_note-1918index-6"> </a></sup>With <span style="font-style: italic;">dictatorship of the proletariat,</span> Lenin and Stalin killed and imprisoned millions of Christians, peasants, intellects and labors. Lenin was the<br />With<span style="font-style: italic;"> dictatorship of the proletariat</span>, Lenin, Stalin, Mao Zedong, Ho Chi <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_4"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_4"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_4">Minh</span></span></span></span></span></span> had the unlimited rights. They could imagine the great agricultural and industrial plans, but at last, millions people were starving.<br /><br /><br />Many scholars praised Marx's theory of <span style="font-style: italic;">dialectical materialism</span> and <i>historical materialism.</i>Marx and his followers always emphasized some words such as <i>law </i>and<i> </i><span style="font-style: italic;">indispensable,essential. </span>Marx and his followers considered that his ideas become laws in science and in society. But their ambition<span style="font-style: italic;"> </span>is subjective because each science has its law. We can not apply laws of science into literature and history. And<span style="font-style: italic;"> </span>laws in human and social science are relative, not <span style="font-style: italic;">indispensable</span> and <span style="font-style: italic;"> essential.</span>Marx was not a God.I don't want to discuss about the <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_8"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5">materialsm</span></span></span></span></span></span>, the idealism and spiritualism. I will present to you some ideas about <span class="mw-headline">three laws of dialectical materialism.</span><br /><div style="color: #660000;">-<b><b>Law of transformation</b></b></div><span style="font-style: italic;">It has been said that there are no sudden leaps in nature, and it is a common notion that things have their origin through gradual increase or decrease," </span>states Hegel.<span style="font-style: italic;"> "But there is also such a thing as sudden transformation from quantity to quality. For example, water does not become gradually hard on cooling, becoming first pulpy and ultimately attaining a rigidity of ice, but turns hard at once. If temperature be lowered to a certain degree, the water is suddenly changed into ice, i.e., the quantity - the number of degrees of temperature - is transformed into quality - a change in the nature of the thing." </span>(Logic)<br /><br />Hegel's idea is a good idea but in nature and in society, things developed by different ways, so the common notion wouldn't be wrong. The case of water boiling or icing is not a good example because water changes not by its continuous quantity but by the exterior affect, the heat. The external things would influence on an object. If we continue adding a quantity of water until water would change into oil or honey. So, we can conclude that thing can transform from quantity to quality.<br /><br />Things in nature and in society are not the same. We can't apply the law of quantity into quality to society. Mao Zedong's <span style="font-style: italic;">Great Leap Forward </span>ended in catastrophe as it triggered a widespread famine that resulted in millions of deaths. Did Mao's theory <span style="font-style: italic;"> </span>take<span style="font-style: italic;"> </span>root in<b><b> </b></b><span style="font-style: italic;">the law of quantity into quality? </span> <br /><h3 style="color: #660000;"><span style="font-size: 100%;">Law of Opposites</span></h3>"<span style="font-style: italic;">The contradiction, however, is the source of all movement and life; only in so far as it contains a contradiction can anything have movement, power, and effect.</span>" (Hegel). <span style="font-style: italic;">"In brief</span>", states Lenin, <span style="font-style: italic;">"dialectics can be defined as the doctrine of the unity of opposites. This embodies the essence of dialectics…"</span><br />Marx and Engels started with the observation that everything in existence is a unity of opposites. For example, electricity is characterized by a positive and negative charge, and atoms consist of protons and electrons which are unified but ultimately contradictory forces. Thing has two different sides. Things can unite together, and can struggle against each other. Some opposites are antagonistic. But a number of matters are different but not really contradictory, they unite!<br />Lao <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_9"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6">Tzu</span></span></span></span></span></span> in his work entitled "Tao Te <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_10"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_8"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_8"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7">Ching</span></span></span></span></span></span>" wrote:<br /><div style="text-align: justify;">天 下 皆 知 美 之 為 美 , 斯 惡 已 。 皆 知 善 之 為 善 , 斯 不 善 已 有 無 相 生 , 難 易 相 成 , 長 短 相 形 , 高 下 相 盈 , 音 聲 相 和 , 前 後 相 隨 。(老 子「道 德 經」第 二 章)<br /><br /><span style="font-style: italic;">When people see beauty, they think, "that's beautiful".</span><br /><span style="font-style: italic;">Thinking of something as beautiful makes you think other things are ugly.</span><br /><span style="font-style: italic;">Calling something "good" forces you to call some other things "evil."</span><br /><span style="font-style: italic;">The ideas "difficult" and "easy" support each other.</span><br /><span style="font-style: italic;">"Long" and "short" define each other.</span><br /><span style="font-style: italic;">"High" creates "low"</span><br /><span style="font-style: italic;">"Tone" creates "noise"</span><br /><span style="font-style: italic;">"Before" creates "after"</span><br /><span style="font-style: italic;">"Have" creates "don't have"</span>(Chapter 2 - Making things ugly)<br /><a href="http://http//www.thetao.info/english/index.htm">http://www.thetao.info/english/index.htm</a><br /><br />"<span style="font-style: italic;">The Book of Change"</span> wrote " 一陰一陽之謂道 a yin ( negative) corporates with a yang (positive) to make the <span class="blsp-spelling-corrected" id="SPELLING_ERROR_8">road, and create the life </span> <a class="l" href="http://www.ai5429.com/17/8x/00065.htm">(易經﹒系辭上傳).</a><br />Rob <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_9"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_8"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_11">Sewell</span></span></span> wrote:<br /><span style="font-style: italic;">The world in which we live is a unity of contradictions or a unity of opposites: cold-heat, light-darkness, Capital-Labour, birth-death, riches-poverty, positive-negative, boom-slump, thinking-being, finite-infinite, repulsion-attraction, left-right, above-below, evolution-revolution, chance-necessity, sale-purchase, and so on.</span><span style="font-style: italic;">(</span><span style="font-size: 100%;"><a class="contentpagetitle" href="http://www.marxist.com/what-is-dialectical-materialism.htm">What is <span class="blsp-spelling-corrected" id="SPELLING_ERROR_10">Dialectical</span> materialism?</a> <a href="http://http//www.marxist.com/what-is-dialectical-materialism.htm">http://www.marxist.com/what-is-dialectical-materialism.htm)</a></span><br />Why did Marx <span class="blsp-spelling-corrected" id="SPELLING_ERROR_11">focus</span> only on the opposite? Marx want to develop the contradiction between the bourgeois class and the proletariat class in order to urge the labors revolt. Marx's theory is served for his political ambition, and his hostility toward the human kind.<br /><br /><span style="color: #990000; font-weight: bold;">Law of negation</span><br /><span style="font-style: italic;">The law of negation was created to account for the tendency in nature to constantly increase the number of all things. Marx and Engels demonstrated that entities tend to negate themselves in order to advance or reproduce a higher quantity. This means that the nature of opposition, which causes conflict in each element and gives it motion, also tends to negate the thing itself. This dynamic process of birth and destruction is what causes entities to advance. This law is commonly simplified as the cycle of thesis, antithesis, and synthesis</span><br /><div style="font-style: italic;">In nature, Engels often cited the case of the barley seed which, in its natural state, germinates and out of its own death or negation produces a plant; the plant in turn grows to maturity, and is itself negated after bearing many barley seeds. Thus, all nature is constantly expanding through cycles. (Wikipedia).</div>In the case of the barley seed, we can not say the seed negates the tree or the tree negates the seed. So, we can not say the hen negates the egg or the egg negates the hen. In nature and in society, matters continue, but don't negate. The feudal class was not negated by the bourgeois class. The feudal landlords or the feudal mandarins became the capitalists or the ministers in the bourgeois government because the bourgeois class didn't kill all people of the feudal class and abolish all their property!<br /><br />Marx said that the aristocracy was negated by the bourgeoisie; the bourgeoisie then created the proletariat that will one day negate them. This illustrates that the cycle of negation is eternal, as each class creates its "grave-digger", its successor, as soon as it finishes burying its creator. But who will negate the proletariat class?Marx pointed out five forms of societies: the primitive society, the slave , the feudal , the bourgeois and the communist society, and he confirmed the second society negates the first one, and the second one is better the first one. But in reality and in history, the societies don't negate each other but they live together in this world. In the XXIth century, some primitive societies still living in the South America, in Asia and in Australia. In England , Japan, Thailand etc, the feudal society exists in the bourgeois society. And in Europe, and in America, the proletariat class gets along with the bourgeois class. And in the Asia, the communist society is not better than the bourgeois society. It is clear that the communist society is not <span style="font-style: italic;">indispensable!</span><br />Marx believed that everything will get better and developpe forward following the shape of a vertical or a spiral line. But in nature and in reality<span style="font-style: italic;">,</span> things can change in many ways, maybe the circle or the ziczag etc.<span style="font-style: italic;"><br /></span><br /><br />Communism was critized by many points:<br /><br />+Marx was cruel . His theories of class struggle, violent revolution and abolition of private property, and Lenin 's <span style="font-style: italic;">dictatorship of the proletariat</span> caused the war in a each country, and cause deaths and sufferings of millions of people in the world.<br />+Marx 's ideas were imaginary and illusory. Marx 's theories were not objective, scientific but subjective and idealist.Marx was not a good fortune teller because his predictions didn't come true. <span style="color: #cc0000; font-style: italic;"><br /></span><br /><ul style="color: #000066;"><li>The Communists turn their attention chiefly to Germany, because that country is on the eve of a bourgeois revolution[..], the bourgeois revolution in Germany will be but the prelude to an immediately following proletarian revolution.<span style="font-style: italic;">.</span></li></ul><ul style="color: #000099;"><li><span style="color: #cc0000; font-style: italic;">What the bourgeoisie therefore produces, above all, are its own grave-diggers. Its fall and the victory of the proletariat are equally inevitable.</span></li></ul><ul><li><span style="color: #660000; font-style: italic;">The supremacy of the proletariat will cause them to vanish still faster. United action of the leading civilized countries at least is one of the first conditions for the emancipation of the proletariat.</span><span style="color: #660000; font-style: italic;">In proportion as the exploitation of one individual by another will also be put an end to, the exploitation of one nation by another will also be put an end to. In proportion as the antagonism between classes within the nation vanishes, the hostility of one nation to another will come to an end</span><span style="color: red; font-weight: bold;">.</span></li><li style="color: #663366; font-style: italic;">In place of the old bourgeois society, with its classes and class antagonisms, we shall have an association in which the free development of each is the condition for the free development of all.</li><li style="color: #663366; font-style: italic;">The proletariat will use its political supremacy to [..] increase the total productive forces as rapidly as possible.</li></ul>Reality and modern history prove that Marx' s beliefs were wrong. The bourgeois class still survive, but the communists negated themselves in USSR, Eastern Europe where the bourgeois society now is developping. Moreover, in reality, the communist society was not better than the bourgeois society, and after the revolution, the communist didn't<span style="color: red; font-weight: bold;"> </span><span style="font-style: italic;">abolish its own supremacy as a class. </span>Lenin, Stalin, Mao Zedong developed their government by fortifying the forces of police and army to control and threaten their people with the policy of <span style="font-style: italic;">dictatorship of the proletariat</span> . Planned economy , political corruption are the features of the communism.<br />It seems that Lenin mocked Marx 's predictions when he said: <span class="body" style="font-style: italic;">It is impossible to predict the time and progress of revolution. It is governed by its own more or less mysterious laws.</span> <span class="bodybold"><a href="http://www.brainyquote.com/quotes/quotes/v/vladimirle163265.html">Vladimir Lenin</a> </span><br />+The alishbotion of private property will resulte in the laziness and the struggle of people.<br />+The <span style="font-style: italic;">dictatorship of the proletariat</span> vilolated the human rights and led to the faillure of the national economy and the negocide.<br />+USSR or Russia and China always invade the neighbor countries. Communism is an imperialism.<br />+Marx's ideas were the teachings for the robbers and the killers.<br />In his work entitled<i> "The Black Book of Communism: Crimes, Terror, Repression"</i>, <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6">Stéphane</span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7">Courtois</span>, asserts that "...Communist regimes...turned mass crime into a full-blown system of government". He cites a death toll which totals 94 million, not counting the "excess deaths" (decrease of the population due to lower than the expected birth rate). The breakdown of the number of deaths given by <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_8">Courtois</span> is as follows: <br /><ul><li>65 million in the <a href="http://en.wikipedia.org/wiki/People%27s_Republic_of_China" title="People's Republic of China">People's Republic of China</a></li><li>20 million in the <a href="http://en.wikipedia.org/wiki/Soviet_Union" title="Soviet Union">Soviet Union</a><sup class="reference" id="cite_ref-2"><a href="http://en.wikipedia.org/wiki/The_Black_Book_of_Communism#cite_note-2">[3]</a></sup></li><li>2 million in <a href="http://en.wikipedia.org/wiki/Cambodia" title="Cambodia">Cambodia</a></li><li>2 million in <a href="http://en.wikipedia.org/wiki/North_Korea" title="North Korea">North Korea</a></li><li>1.7 million in <a href="http://en.wikipedia.org/wiki/Africa" title="Africa">Africa</a></li><li>1.5 million in <a href="http://en.wikipedia.org/wiki/Afghanistan" title="Afghanistan">Afghanistan</a></li><li>1 million in the Communist states of <a href="http://en.wikipedia.org/wiki/Eastern_Bloc" title="Eastern Bloc">Eastern Europe</a></li><li>1 million in <a href="http://en.wikipedia.org/wiki/Vietnam" title="Vietnam">Vietnam</a><sup class="reference" id="cite_ref-3"><a href="http://en.wikipedia.org/wiki/The_Black_Book_of_Communism#cite_note-3">[4]</a></sup></li><li>150,000 in <a href="http://en.wikipedia.org/wiki/Latin_America" title="Latin America">Latin America</a></li><li>10,000 deaths "resulting from actions of the international communist movement and communist parties not in power."</li></ul>For Vietnameses, Communism is a nightmare. A number of famous Vietnamese communists such as Nguyễn Hộ, Trần Xuân Bách,Nguyễn Văn Trấn, Trần Độ, Nguyễn Kiến Giang etc, changed their mind and left the communist party after they recognized the true face of communism. Communism is a disaster of human race. We have to abolish Marxist philosophy for the independence, freedom, and democracy of people.<br /><br />Ottawa, July 22nd,2009<br /><span style="font-style: italic;">Nguyễn Thiên Thụ</span><br /><span style="color: red; font-weight: bold;"> </span></div><br /><br /><br /><br /><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;">MỤC LỤC</span><br /><br />Lời nói đầu<br /><br />Chương I. Nguồn gốc chủ nghĩa cộng sản<br />ChươngII. Lược sử các đảng cộng sản<br />Chương III.Tuyên ngôn của đảng cộng sản<br />Chương III. Phê phán tuyên ngôn cộng sản<br />Chương IV. Tư hữu và tập thể<br />Chương V. Vô sản chuyên chính<br />Chương VI.Vong thân<br />Chương VII. Biện chứng pháp<br />Chương VIII. Phê phán Duy vật biện chứng pháp<br />Chương IX. Tư bản luận<br />Chương X. Nhà Nước &Xã Hội Cộng sản<br />Tổng kết<br />Phụ lục<br />Thư Mục<br /><br />giahoithutranghttp://www.blogger.com/profile/10818660192100778783noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6787428587380315640.post-1446012986781196312013-01-21T18:53:00.000-08:002013-01-25T20:58:50.380-08:00CRITIQUE OF COMMUNISM I * HISTORY OF COMMUNISM<h3 class="post-title entry-title" itemprop="name"><br /></h3><div class="post-header"></div><div><br /><br /><br /><div style="text-align: center;">CHAPTER I<br /><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"><span style="font-size: 130%;">HISTORY OF COMMUNISM</span></span></div></div><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"><br />I. SOCIALISM & COMMUNISM</span><br /><br /><div style="text-align: justify;"><span style="color: black; font-size: 100%;">Philosophy and religion always focus on the equal opportunities for everyone in society . How to create an equal society, and how to help poor people? Many songs, poems and stories were written to call charity for poor people. That is the way of humanitarianism, or socialism.</span><span style="font-size: 100%;"><br /></span><span style="color: black; font-size: 100%;">The English word <span style="font-style: italic;">socialism</span> (1839) derives from the French <span style="font-style: italic;"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0">socialisme</span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span> (1832), the mainstream introduction of which usage is attributed, in France, to Pierre <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1">Leroux</span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span>, and to Marie Roch Louis <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2">Reybaud</span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span>; and in Britain to Robert Owen in 1827, father of the cooperative movement.<span style="font-size: 100%;"><br /></span><span style="color: black; font-size: 100%;">Socialism refers to any one of various theories of economic organization advocating public or worker self-ownership and administration of the means of production and distribution of goods, and a society characterized by equal access to resources for all individuals with a more egalitarian method of compensation.(<span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_4" style="font-style: italic;"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3">Wikipedia</span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span><span style="font-style: italic;">)</span><span style="font-size: 100%;"><br /></span><span style="color: black; font-size: 100%;">According to <span style="font-style: italic;">the Oxford Dictionary of English Etymology</span>, the term socialist was first used in 1827 by the <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_4"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_4"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_4"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_4"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_4"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_4"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_4"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_4"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_4"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_4"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_4"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_4"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_4">utopian</span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span> socialist Robert Owen and socialism (in French) in 1832. The terms communist and communism were first used by the <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5">utopian</span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span> communist <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6">Étienne</span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7">Cabet</span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span> (in French) in 1839.<span style="font-size: 100%;"><br /></span></div><br /><br /><div style="text-align: justify;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357">The <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_8"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_8"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_8"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_8"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_8"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_8"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_8"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_8"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_8"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_8"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_8"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_8"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_8">Wikipedia</span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span> Encyclopedia defines </a><span style="font-style: italic;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357">Communism (from Latin: <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_9"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_9"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_9"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_9"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_9"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_9"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_9"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_9"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_9"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_9"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_9"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_9"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_9">communis</span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></a></span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357"> = "common") as a socioeconomic structure and political ideology that promotes the establishment of an egalitarian, classless, stateless society based on common ownership and control of the means of production and property in general. In political science, however, the term "Communism", usually spelled with the capital letter C is often used to refer to the Communist states, a form of government in which the state operates under a one-party system and declares allegiance to Marxism-Leninism or a derivative thereof, even if the party does not actually claim that it has already reached communism</a><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357">.</a><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357">The first reason is the difference between the socialist movements, each movement has each philosophy.The second reason is the contradiction in Marx, Engels and Lenin's works.</a><span style="color: #cc0000; font-size: 100%;"><br /></span><br /><div style="color: black;"><span style="color: #cc0000; font-size: 100%;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357">Both communism and socialism have similar beliefs but still have their differences. Their central goal is to establish an ideal state with perfect equality. <span style="font-size: 100%;"><span class="mContent">Anyways, the distinction between socialism and communism is not clear.</span></span></a></span></div><span style="color: #cc0000; font-size: 100%;"></span><span style="color: #cc0000; font-size: 100%;"></span><div style="color: black;"><span style="color: #cc0000; font-size: 100%;"></span><span style="color: #cc0000; font-size: 100%;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357">On the one hand, at first, it seems that Marx and Engels disdained socialism. In 1847, in Preface to the 1888 English Edition of <span style="font-style: italic;">the Communist Manifesto</span>,Friedrich Engels said "<span style="font-style: italic;">socialism was respectable on the continent, while communism was not.</span>" Engels wrote in 1894, in a preface to a pamphlet of his articles that had been published in the organ of the Social Democratic Party of Germany, <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_10"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_10"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_10"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_10"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_10"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_10"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_10"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_10"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_10"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_10"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_10"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_10"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_10">Volksstaat</span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></a></span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357">: <span style="font-style: italic;">It will be noted that in all these essays, and particularly in the aforementioned one, I consistently do not call myself a Social Democrat, but a Communist</span>. <span style="font-size: 0;"><span class="mContent">Both <span style="font-size: 100%;">Marx and Engels consistently criticized the ideology and program of their contemporary proponents of what is still called socialism. Marx's famous <i>Critique of the <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_11"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_11"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_11"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_11"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_11"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_11"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_11"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_11"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_11"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_11"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_11"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_11"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_11">Gotha</span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></i></span></span></span><i> Program</i> was a landmark in their campaign to replace socialist programs with communist ones. In <span style="font-size: 100%; font-style: italic;">Communist Manifesto</span><span style="font-size: 100%;">, when praising Communism, Marx criticized the socialist movements such as Reactionary socialism, </span>Bourgeois Socialism, Critical -Utopian Socialism.</a></div><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357">As Marx put it in his <span style="font-style: italic;">Economic and Philosophical Manuscripts of 1844</span>:<br /><span style="font-style: italic;">Socialism is man's positive self-consciousness, no longer mediated through the annulment of religion, just as real life is man's positive reality, no longer mediated through the annulment of private property, through communism. . . . Communism is the . . . actual phase necessary for the next stage of historical development in the process of human emancipation. </span></a><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357"><span style="font-style: italic;"> </span>[1]</a><span style="color: #cc0000; font-size: 100%;"><br /></span><div style="color: black;"><span style="color: #cc0000; font-size: 100%;"></span><span style="color: #cc0000; font-size: 100%;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357">On the other hand, Marx, Engels and Lenin tended to use the terms communism and socialism interchangeably. <span style="font-size: 100%;"><span class="mContent">They used the terms Communism and Socialism to mean precisely the same thing. They used “Communism” in the early years up to about 1875, and after that date mainly used the term “Socialism.” There was a reason for this. In the early days, about 1847-1850, Marx and Engels chose the name “Communism” in order to distinguish their ideas from Utopian, reactionary or disreputable movements then in existence, which called themselves “Socialist.” Later on, when these movements disappeared or went into obscurity, and when, from 1870 onwards, parties were being formed in many countries under the name Social-Democratic Party or Socialist Party, Marx and Engels reverted to the words Socialist and Socialism. </span></span>For Marx, socialism is first stage, communism is second stage of the communist revolution . In <span style="font-size: 100%;"><span class="mContent"><i>Critique of the <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_12"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_12"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_12"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_12"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_12"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_12"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_12"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_12"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_12"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_12"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_12"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_12"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_12">Gotha</span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></i></span></span></a></span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357"><i> Program</i><span style="font-style: italic;">, </span>when stating the right of the producers, he pointed out two phases of the communist revolution:</a></div><br /><div style="text-align: justify;"><span style="color: #cc0000; font-size: 100%;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357"><span style="color: black; font-style: italic;">And so, in the first phase of communist society (usually called socialism) "bourgeois law" is not abolished in its entirety, but only in part, only in proportion to the economic revolution so far attained, i.e., only in respect of the means of production. "Bourgeois law" recognizes them as the private property of individuals. Socialism converts them into common property. To that extent--and to that extent alone--"bourgeois law" disappears (.</span><span style="color: black;">. . ).</span><span style="font-style: italic;"><span style="color: black;"> But the scientific distinction between socialism and communism is clear. What is usually called socialism was termed by Marx the “first”, or lower, phase of communist society. Insofar as the means of production becomes common pro</span></span></a></span><span style="color: black; font-size: 100%;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357"><span style="font-style: italic;"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_13"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_13"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_13"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_13"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_13"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_13">perty</span></span></span></span></span></span></span></a></span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357">, the word “communism” is also applicable here, providing we do not forget that this is not complete communism. The great significance of Marx's explanations is that here, too, he consistently applies materialist dialectics, the theory of development, and regards communism as something which develops out of capitalism. Instead of scholastically invented, “concocted” definitions and fruitless disputes over words (What is socialism? What is communism?), Marx gives an analysis of what might be called the stages of the economic maturity of communism.</a><span style="font-size: 100%;"><br /></span></div></div><a href="http://www.marxists.org/archive/lenin/works/1917/staterev/ch05.htm">http://www.marxists.org/archive/lenin/works/1917/staterev/ch05.htm</a><br /><br /><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: 100%;">It is difficult to discern the true differences between </span><span class="yellowFade" style="font-size: 100%;"><span class="yellowFadeInnerSpan" style="position: relative;">socialism</span></span><span style="font-size: 100%;"> and </span><span class="yellowFade" style="font-size: 100%;"><span class="yellowFadeInnerSpan" style="position: relative;">communism</span></span><span style="font-size: 100%;">. Some general points distinguishing the two concepts, however, can still be identified.</span><span class="mContent" style="font-size: 100%;"></span><br /><div id="intelliTXT"><span class="mContent" style="font-size: 100%;">One point is that <span class="yellowFade"><span class="yellowFadeInnerSpan" style="position: relative;">socialism</span></span> generally refers to an economic system, while <span class="yellowFade"><span class="yellowFadeInnerSpan" style="position: relative;">communism</span></span> generally refers to both an economic and a political system. As an economic system, <span class="yellowFade"><span class="yellowFadeInnerSpan" style="position: relative;">socialism</span></span> seeks to manage the economy through deliberate and collective social control. Another difference between <span class="yellowFade"><span class="yellowFadeInnerSpan" style="position: relative;">socialism</span></span> and <span class="yellowFade"><span class="yellowFadeInnerSpan" style="position: relative;">communism</span></span> is that communists assert that both capitalism and private ownership of means of production must be done away. Socialists, however, see capitalism as a possible part of the ideal state and believe that <span class="yellowFade"><span class="yellowFadeInnerSpan" style="position: relative;">socialism</span></span> can exist in a capitalist society.</span><br /><br /></div><span class="mContent" style="font-size: 100%;"></span></div><span style="color: #cc0000;"></span><br /><div style="font-weight: bold;"><span style="color: #cc0000;"><span class="mContent"></span></span></div><span style="color: #cc0000;"><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">II. THE ORIGIN OF SOCIALISM </span><span style="font-weight: bold;"><br /></span></span><br /><div style="text-align: justify;">Socialism as a theory of government and social reform may be said to have begun with the ancient Indian, Chinese and Greek philosophers. <span class="blsp-spelling-corrected" id="SPELLING_ERROR_13">Buddha (</span>563 BC to 483 BC) opposed the cast system of his society. Confucius (551 BC – 479 BC) dreamed of a wealthy country, an equal society and a peaceful world:<br /><span style="font-size: 100%; font-style: italic;">A competent provision was secured for the aged till their death,</span><span style="font-size: 100%; font-style: italic;"> employment for the able-bodied, and the means of growing up to the young. They showed kindness </span><span style="font-size: 100%; font-style: italic;">and compassion to widows, orphans, childless men, and those who were disabled by disease, so that </span><span style="font-size: 100%; font-style: italic;">they were all sufficiently maintained. Males had their proper work, and females had their homes. </span><span style="font-size: 85%;"><span style="font-size: 100%;"><span style="font-style: italic;">They accumulated articles of value, disliking that they should be thrown away upon the ground, </span></span></span><span style="font-size: 100%; font-style: italic;">but not wishing to keep them for their own gratification</span><span style="font-size: 100%; font-style: italic;"></span><span style="font-size: 100%;"><span style="font-style: italic;"> </span></span>[2]</div><div style="text-align: justify;"><span style="color: black; font-size: 100%;">Socialistic ideas can be traced back to Plato's <i>Republic. </i>Plato (427-347 BC), a Greek philosopher, spoke of the inequality in the world. When the oligarchy declines into a democracy, the poor people killed some rich, and expelled the rest. <span style="font-style: italic;">They set up a new constitution in which everyone remaining has an equal share in ruling the city. They give out positions of power pretty much by lot, with no notice of who is most fit for what role. In this city the guiding priority is freedom. Everyone is free to say what they like and to arrange their life as they please.</span> (. . .). <span style="font-style: italic;">In the perfect State wives and children are to be in common; and that all education and the pursuits of war and peace are also to be common(..). (houses) are common to all, and contain nothing private, or individual; and about their property. </span></span>[3]<br /><span style="color: black; font-size: 100%;"><a href="http://www.ilt.columbia.edu/publications/Projects/digitexts/plato/the_republic/book08.html">http://www.ilt.columbia.edu/publications/Projects/digitexts/plato/the_republic/book08.html</a></span><br /><div class="spc3"><span style="color: black; font-size: 100%;"><br /></span></div><span style="color: black; font-size: 100%;"></span>In Plato's <span style="font-style: italic;">"Laws</span>", he also dreamed of a peaceful society in which "<span style="font-size: 100%; font-style: italic;">the private and individual is altogether banished from life</span>":<br /><span style="font-size: 100%; font-style: italic;">The first and highest form of the state and of the government and of the law is that in which there prevails most widely the ancient saying, that "Friends have all things in common." Whether there is anywhere now, or will ever be, this communion of women and children and of property, in which the private and individual is altogether banished from life, and things which are by nature private, such as eyes and ears and hands, have become common, and in some way see and hear and act in common, and all men express praise and blame and feel joy and sorrow on the same occasions, and whatever laws there are unite the city to the utmost-whether all this is possible or not, I say that no man, acting upon any other principle, will ever constitute a state which will be truer or better or more exalted in virtue. </span></div><span style="font-size: 100%;"></span><a href="http://http//classics.mit.edu/Plato/laws.5.v.html">http://classics.mit.edu/Plato/laws.5.v.html</a><br /><span style="color: black; font-size: 100%;"><br /></span><div style="margin-left: 5px;"><div class="extra_help_center"><span style="color: black; font-size: 100%;"><br /></span><div class="spc3"><div style="text-align: justify;"><span style="color: black; font-size: 100%;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiXaoPCJ1lWns45FTDAbdhkUDmZM_tl6Kpaa3aArhsiKl19q_JVq5uuoOcSFSv3dkBeSjJ1ZTnRECGSoD1Rp2mulultpf8O0KwfqWo-b7YiwB7sWa0CPAdW9eyqiZaCGlMdhBdcCDDVkUo/s1600-h/comn25.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5365829611970511682" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiXaoPCJ1lWns45FTDAbdhkUDmZM_tl6Kpaa3aArhsiKl19q_JVq5uuoOcSFSv3dkBeSjJ1ZTnRECGSoD1Rp2mulultpf8O0KwfqWo-b7YiwB7sWa0CPAdW9eyqiZaCGlMdhBdcCDDVkUo/s400/comn25.jpg" style="cursor: pointer; float: left; height: 150px; margin: 0pt 10px 10px 0pt; width: 132px;" /></a>In the 16<span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_10"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_19"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_13"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_13"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_13"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_13"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_13"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_13">th</span></span></span></span></span></span></span></span></span> century, in his <span style="font-style: italic;">Utopia</span>, Sir Thomas More proposed forms of communal property ownership. In addition, some religious groups of the early modern period advocated forms of communism, just as had certain of the early Christians. A lot of the socialists around the world came to the USA to establish some socialist communes such as the Mennonites (in Pennsylvania in 1683); Jean <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_16"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_25"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_15"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_14"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_14"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_14"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_14">de</span></span></span></span></span></span></span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_17"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_26"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_16"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_15"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_15"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_15"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_15">Labadie</span></span></span></span></span></span></span> ( Maryland in 1683 ); Ann Lee in 1774, New York). Joseph <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_19"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_28"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_18"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_16"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_16"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_16">Meacham</span></span></span></span></span></span> and Lucy Wright, (in 1787 in New Lebanon, NY.). Francois Emile <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_20"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_19"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_17"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_17"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_17">Babeuf</span></span></span></span></span> (1760-97), formed a Masonic-like association of disciples called <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_22"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_21"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_18"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_18"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_18">Babouvistes</span></span></span></span></span>. His group had about 2,000 members. In April, 1796, <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_27"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_26"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_19"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_19">Babeuf</span></span></span></span> wrote his <i>Manifesto of the Equals</i>, which was published under the title <i>Analysis of the Doctrine of <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_28"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_27"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_20"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_20">Babeuf</span></span></span></span></i>. He wrote:</div></div></div></div><span style="color: black; font-size: 100%;"><div style="font-style: italic; text-align: justify;">"No more private property in land, the land belongs to no one ... the fruits of the earth belong to everyone ... Vanish at last, revolting distinctions of rich and poor, of great and small, of masters and servants, of governors and governed. Let there be no difference between men than that of age and sex. Since all have the same needs and the same faculties, let there be only one education, one kind of food. They content themselves with one sun and air for all; why should not the same portion and the same quality of food suffice for each of them..." </div></span><br /><div style="text-align: justify;">Robert Owen (1771-1858) published his views in the <i>Rational Quarterly Review</i>. Many of his principles were derived from the writings of <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_37"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_21"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_21">Weishaupt</span></span></span>. For instance, <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_38"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_22"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_22">Weishaupt</span></span></span> wrote that the aim of the Illuminati, was "<span style="font-style: italic;">to make the human race, without any distinction of nation, condition or profession, one good and happy family.</span>"</div><span style="color: black; font-size: 100%;"></span><br /><div style="text-align: justify;"><span style="color: black; font-size: 100%;">Other settlements like this were started in America and Scotland, and communism was born. In 1817, a group of German separatists, led by Joseph M. <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_43"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_23">Bimeler</span></span>, settled near the <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_44"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_24">Tuscarawas</span></span> River in Ohio. In 1819, they were incorporated as the Society of Separatists of <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_45"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_25">Zoar</span></span>. All property was held in common; factories and shops were managed by an elected Board of Trustees. After <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_47"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_26">Bimeler's</span></span> death in 1853, interest declined, and the town dissolved in 1898. There were other communistic settlements, such as Harmony, PA (1805); <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_48"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_27">Nashoba</span></span>, Tennessee (1825); the Cooperative Store at Toad Street (1844); and the Cooperative Society of <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_49"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_28">Oldham</span></span> (1850), set up by the <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_50"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_29">Rochdale</span></span> Pioneers, which also failed.</span></div><span style="color: black; font-size: 100%;"></span><br /><div style="text-align: justify;"><br /></div><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhvJZK-VfQcu51wVk94otaUuDsjgxwVcVpVumuR2z7BJon8DG6NUQvSZYKHXtxiVSR9gUBDc_UEG67DTw6dFYzz0b5xZcDezrVBv8sSHtI81_1Psu3cl55LxMcbKGK5iMXmfAvIV5okEEQ/s1600-h/comn04.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5365830835334359634" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhvJZK-VfQcu51wVk94otaUuDsjgxwVcVpVumuR2z7BJon8DG6NUQvSZYKHXtxiVSR9gUBDc_UEG67DTw6dFYzz0b5xZcDezrVBv8sSHtI81_1Psu3cl55LxMcbKGK5iMXmfAvIV5okEEQ/s400/comn04.jpg" style="cursor: pointer; float: left; height: 166px; margin: 0pt 10px 10px 0pt; width: 121px;" /></a><span style="font-size: 100%;">In his philosophy, known as the <span style="font-style: italic;">"New Christianity</span>," Comte Henri </span><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_30">de </span><span style="font-size: 100%;">Saint-Simon (1776-1825), French philosopher and socialist, advocated the placing of all property and people under the State's control, to insure that the exploitation of the poor would end.</span><br /><div style="text-align: justify;">In 1836, one of Simon's disciples, Philippe Joseph Benjamin Buchez, attempted to combine Socialism with Catholicism, with something called Christian Socialism. Francois Marie Charles Fourier (1772-1837), a French philosopher, planned out model communities, in which people would live in a pleasurable atmosphere, and work at their own pace, at jobs they like. Everyone would know what to do and when to do it. There would be no need for regulations. In 1832, he failed in an attempt to set up such a commune at Versailles. However, his followers founded about 30 communal settlements in the United States, such as the Brook Farm (1841-47).<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi4s-yrLfIsy0P1QARlaN8SMG36ywcr209CTG8Gq4M3T7cqQ_yI5k89YkdfNVt6BJR0p4uFcVWvY9dcjJMzjGwzTFfoin9rfTCq9JdXOonOvewFGP_pU-Zn3tNJewl0rKY4l-qBrl1H11c/s1600-h/comn32.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5365830340009129794" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi4s-yrLfIsy0P1QARlaN8SMG36ywcr209CTG8Gq4M3T7cqQ_yI5k89YkdfNVt6BJR0p4uFcVWvY9dcjJMzjGwzTFfoin9rfTCq9JdXOonOvewFGP_pU-Zn3tNJewl0rKY4l-qBrl1H11c/s400/comn32.jpg" style="cursor: pointer; float: right; height: 156px; margin: 0pt 0pt 10px 10px; width: 130px;" /></a><span style="color: black; font-size: 100%;"><br />In a word, before Marx, many thinkers pursuited the goal of communism. Jean <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_16"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_25"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_15">de</span></span></span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_17"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_26"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_16">Labadie</span></span></span>, Ann Lee, Joseph <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_19"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_28"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_18">Meacham</span></span></span>, Lucy Wright, Francois Emile <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_20"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_19">Babeuf</span></span>, Robert Owen, Joseph M. <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_43">Bimeler</span>, Saint-Simon, Francois Marie Charles Fourier,etc were the vanguards of the communist movements in the world. These communist movements are different from the Marxism because they followed the spirit of Christinity, and practised the peaceful revolution.</span><span style="font-size: 100%;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="a"></a><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="a"></a></span><span style="font-size: 100%;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="a">During the period 1760-1850, the Industrial Revolution blazed out</a><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="a">, and continued developing to the late 18th century and the early 19th century in England. The </a><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="a">Industrial Revolution </a><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="a">also subsequently developed throughout Europe, North America, and eventually the world. It </a><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="a">destroyed the old manner of doing things, and caused a lot of </a><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="a">fundamental changes in agriculture, textile and metal manufacture, transportation, economic policies and the social structure in England. </a><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="a">Advances in agricultural techniques, changes in industrial organization and new technology , the increase in commerce, foreign and domestic, were all conditions which promoted the advent of the Industrial Revolution. </a><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="a">The famous scientists of this era were </a><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="a">Galileo, Bacon, Descartes and others.</a><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="a"></a></span><span style="color: black; font-size: 85%;"><br /></span><br /><div style="font-weight: bold;"><span style="color: black; font-size: 85%;"><span style="color: red; font-size: 100%;">III. THE INDUSTRIAL REVOLUTION & THE DEVELOPMENT OF CAPITALISM</span></span></div><span style="color: black; font-size: 85%;"><span style="font-size: 100%;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="a">The Industrial Revolution caused a lot of changes in society. </a><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="a">The towns in Europe were crowded, dirty and unregulated. They grew so rapidly that no one took the time to consider the consequence of such conditions. In the areas of public sanitation and public health, ignorance reigned. In the mid-1800s there were several outbreaks of typhoid and cholera.</a></span></span><span style="color: black; font-size: 100%;"><br /><span style="font-size: 100%;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="a">Prior to industrialization in England, land was the primary source of wealth. The landed aristocracy held enormous powers the feudal system. However, a new source of great wealth grew from the Industrial Revolution, that which was derived from the ownership of factories and machinery. The owner of factories and those who invested in factories and machinery would be the capitalists.They were the capitalists who gave the necessary impetus to the speedy growth of the Industrial Revolution.</a></span><br /><span style="font-size: 100%;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="a">During the era of the Industrial Revolution, the capitalists built a number of factories and hired</a></span></span><span style="font-size: 100%;"><br /></span><span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="font-size: 0;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="a"></a></span></span>a lot of workers. Therefore, society developed into two new social classes: capitalists and workers.<span style="font-size: 85%;"><br /></span><span style="color: black; font-size: 85%;"><span style="font-size: 0;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="a"></a></span></span><br /><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"><span style="font-size: 85%; font-weight: bold;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="a"></a></span></span></div><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"><span style="font-size: 85%; font-weight: bold;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="a"><br /><span style="color: #cc0000; font-size: 100%;">V. THE COMMUNIST PHILOSOPHERS & LEADERS</span></a></span></span><br /><div style="color: black; text-align: justify;"><span style="color: black; font-size: 100%;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="a">Marxism, initially developed by German revolutionary philosophers Karl Marx and Friedrich Engels from 1840s into the 1890s, became the principal form of socialist thought during this time, and with few exceptions, it remained in this position well until the 1970s. Most influential leftist and socially critical theories either develop Marxism further (e.g., social democracy, Leninism, Maoism and Trotskyism), or completely drop Marxist ideology and do not set the creation of classless society as their aim (e.g., the modern feminism, New Labour, environmentalism). Therefore the words Marxism and communism are usually understood as synonymous.</a></span><br /><span style="color: #cc0000;"><span style="font-size: 85%;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="a"></a></span></span><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="a"><span style="color: #000066;">V.1.KARL MARX (</span>1818-83)</a></span><br /><br /><span style="color: #cc0000;"><span style="font-size: 85%;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="a"></a></span></span><span style="color: #cc0000;"><span style="font-size: 85%;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiYrtT-3LWt5_BF3BvJpPnAQRM0aCFGls8edkVNvQVP6d5LD3CXf-RoxsU_5vGHaOA4hBvAhK87Kp1-jRic7TAvWTW-ymLtGotXoDLJfnjfd-K-PcAx75woy9TkXvGSxj-zKZtUoe0anc0/s1600-h/marx.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5365758170132761474" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiYrtT-3LWt5_BF3BvJpPnAQRM0aCFGls8edkVNvQVP6d5LD3CXf-RoxsU_5vGHaOA4hBvAhK87Kp1-jRic7TAvWTW-ymLtGotXoDLJfnjfd-K-PcAx75woy9TkXvGSxj-zKZtUoe0anc0/s400/marx.jpg" style="cursor: pointer; float: left; height: 130px; margin: 0pt 10px 10px 0pt; width: 145px;" /></a></span></span><span style="font-size: 100%;">Heinrich Karl Marx (Moses Mordecai Marx Levy) was born of wealthy parents (his father was a lawyer). When he was six, his family converted to Christianity.He joined the Satanist Church .He received a Doctorate in Philosophy in 1841<i>, </i>but was turned down for a teaching position, because of his revolutionary activities. In 1843, he studied Economics in Paris, where he learned about French communism. Again he was expelled for revolutionary activities. In 1845, he moved to Brussels, where, with German philosopher, Friedrich Engels (the son of a wealthy textile manufacturer, 1820-95), who he met in Paris in 1844, they reorganized the Communist League. </span><span style="color: #cc0000;"><span style="font-size: 85%;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="a"></a></span><br /></span><br /><div style="color: black;"><span style="color: #cc0000;"><span style="font-size: 100%;">In 1848, Marx published his <i>Communist Manifesto</i> (which he was working on from 1830-47), from an Engel's draft (which was an extension of Engel's <i>Confessions of a Communist</i>), which also borrowed heavily from Clinton Roosevelt's book, <i>The Science of Government Founded on Natural Law</i>. It had been commissioned by the Communist League in London. The League, formerly known as the League of the Just (or the League of Just Men).</span></span></div><span style="color: #cc0000;"></span><span style="color: black; font-size: 100%;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="a"></a>In 1867, Marx wrote the first volume of <i>Das Kapital</i>, which became known as the "Bible of the Working Class." The second volume appeared after Marx' death, edited by Engels from Marx' notes, in 1885; and volume three appeared in 1894.</span><span style="font-style: italic;">When Marx died in March 14, 1883, only six people attended his funeral. He never supported his family, which had produced six children. Three of them died of starvation in infancy and two others committed suicide. Actually, Engels supported Marx with income from his father's cotton mills in England. Marx was buried in London, at Highgate Cemetery. </span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Works ( Selection)</span><br /><ul><li><span style="font-style: italic;">The Philosophical Manifesto of the Historical School of Law (1842)</span></li><li><span style="font-style: italic;"></span><span style="font-style: italic;">Critique of Hegel's Philosophy of Right, 1843</span></li><li><span style="font-style: italic;">On the Jewish Question, 1843</span></li><li><span style="font-style: italic;">Notes on James Mill, 1844</span></li><li><span style="font-style: italic;">Economic and Philosophical Manuscripts of 1844</span><span style="font-style: italic;"></span></li><li><span style="font-style: italic;">The Holy Family, 1845</span></li><li><span style="font-style: italic;">Theses on Feuerbach, 1845</span></li><li><span style="font-style: italic;">The German Ideology, 1845</span></li><li><span style="font-style: italic;">The Poverty of Philosophy, 1847</span></li><li><span style="font-style: italic;">Wage-Labor and Capital, 1847</span></li><li><span style="font-style: italic;">Manifesto of the Communist Party, 1848</span></li><li>The Eighteenth Brumaire of Louis Napoleon, 1852</li></ul></div><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"><span style="font-size: 85%; font-weight: bold;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="a"></a><span style="font-size: 100%;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="a"><span style="color: #000066;">V.1. FRIEDRICH ENGELS</span><span style="color: #000066;"> (1820-1895) </span></a></span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="a"><br /></a></span></span><br /><div style="color: black; text-align: justify;"><span style="color: #cc0000;"><span style="font-size: 85%;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="a"></a></span></span><span style="font-size: 100%;"><span style="color: black;">Friedrich Engels was a German social scientist and philosopher. In 1842 he was sent to England to manage the family's mill in Manchester. In 1844, Engels returned to Germany, and he stopped in Paris to meet Karl Marx . Engels ended up staying in Paris to help Marx write <span style="font-style: italic;">The Holy Family</span>. From 1845 to 1848, Engels and Marx lived in Brussels. They contacted and joined the underground German Communist League and were commissioned by the League to write a pamphlet explaining the principles of communism. This became T<span style="font-style: italic;">he Manifesto of the Communist Party</span>. It was first published on 21 February 1848. During February 1848, the revolution in France caused Engels & Marx to go back to their home country of Prussia. In 1849, he fled to Paris and then London. Engels stayed in Prussia and took part in an armed uprising in South Germany . When the uprising was crushed, Engels returned to London where he and Marx lived until Marx's death in 1883. After 1883, Engels devoted much of his remaining years to editing Marx's unfinished volumes of Capital.</span><br /><span style="color: black;">Engels died of throat cancer in London in 1895. Following cremation at Brookwood Cemetery near Woking, his ashes were scattered off Beachy Head, near Eastbourne as he had requested.</span><br /><br /><span style="color: black;"><span style="font-weight: bold;">Major works</span>:</span></span><span style="color: black; font-size: 100%;"></span><br /><ul><span style="color: black; font-size: 100%;"><li><span style="font-style: italic;">The Holy Family was a book written by Marx & Engels in November 1844.</span></li><li><span style="font-style: italic;">The Condition of the Working Class in England in 1844</span></li><li><span style="font-style: italic;">Anti-Dühring, Herr Eugen Dühring's Revolution in Science (1878)</span></li><li><span style="font-style: italic;">Socialism: Utopian and Scientific (1880)</span></li><li><span style="font-style: italic;">The Origin of the Family, Private Property and the State (1884)</span></li></span></ul><span style="color: black; font-size: 100%;"></span></div><span style="font-size: 85%;"><span style="font-size: 100%; font-weight: bold;">V.3. VLADIMIR LENIN (1870-1924)</span><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgh6TSR2TLEqEEhbl_z6-L-aJW8hkE5fDsPkxVlMMFZWUKh3YO9YtYAGAPTilLWVVJdcctyIV1Vn209LbWn0L0NGEPQkROIxObOIk5ol35quU9VY2yp_BI_PtKQtDX5jFMCBBzVCd8rdHA/s1600-h/lenin2.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5365757920499290770" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgh6TSR2TLEqEEhbl_z6-L-aJW8hkE5fDsPkxVlMMFZWUKh3YO9YtYAGAPTilLWVVJdcctyIV1Vn209LbWn0L0NGEPQkROIxObOIk5ol35quU9VY2yp_BI_PtKQtDX5jFMCBBzVCd8rdHA/s400/lenin2.jpg" style="cursor: pointer; float: right; height: 161px; margin: 0pt 0pt 10px 10px; width: 151px;" /></a></span><br /><br /><div style="color: black; text-align: justify;"><span style="color: black; font-size: 100%;">Vladimir Illich Ulyanov (later known as Lenin) was a Russian revolutionary, communist politician, and the first head of the Soviet Union. He studied law at Kazan University, and started practising law in Samara.He founded the "League of Struggle for the Emancipation of the Working Class" in 1895 on the basis of the unification of all Marxist circles in St. Petersburg. Lenin was arrested many times by Russian authorities. He fled to France, England, Switzerland, and Finland..</span><span style="color: black; font-size: 100%;"><br /></span><span style="color: black; font-size: 100%;">When World War I began in 1914, Nicholas II assumed supreme command of the Russian Army fighting on the Eastern Front, but he failed. During 1917, there was a strong decline support for his government. In October 1917, the Russian Revolution destroyed the Tsarist autocracy and led to the creation of the Soviet Union with the Provisional government. Lenin returned to Petrograd in October, and directed the overthrow of the Provisional Government from the Smolny Institute between 6 and 8 November 1917. On 8 November 1917, Lenin was elected the Chairman of the Council of People's Commissars by the Russian Congress of Soviets.The Russian Constituent Assembly was shut down during its first session 19 January and the Bolsheviks in alliance with the left Socialist Revolutionaries then relied on support from the soviets.</span><span style="font-size: 100%;"><br /></span><span style="color: black; font-size: 100%;"><br />In 1918, the Russian Civil War broke between the White Movement and the revolutionary regime, the newly created Russian SFSR. It carried out mass arrests and summary executions that became known as the White Terror and the Red Terror. </span><span style="color: black; font-size: 100%;"><br /></span><span style="color: black; font-size: 100%;">After his first stroke, Lenin dictated to his wife several papers regarding the government. Most famous of these is Lenin's Testament, which was partially inspired by the 1922 Georgian Affair and among other things criticized top-ranking communists, including Joseph Stalin, Grigory Zinoviev, Lev Kamenev, Nikolai Bukharin and Leon Trotsky. Of Stalin, Lenin said that he had <span style="font-style: italic;">"unlimited authority concentrated in his hands"</span>. He suggested that <span style="font-style: italic;">"comrades think about a way of removing Stalin from that post"</span> because his rudeness would become <span style="font-style: italic;">"intolerable in a Secretary-General".</span> Upon Lenin's death, his wife mailed his Testament to the central committee, to be read at the 13th Party Congress in May 1924. However, the committee and especially the ruling "triumvirate" – Stalin, Kamenev and Zinoviev – didn't care about this </span><span style="color: black; font-size: 100%;">Lenin's Testament. </span><span style="color: black; font-size: 100%;"> This Testament was first officially published in 1925 in the United States by Max Eastman. Lenin died at 18:50 Moscow time on 21 January 1924, aged 53, at his estate in Gorki Leninskiye.</span><span style="font-size: 100%;"><br /></span><span style="color: #cc0000; font-size: 100%;"><span style="color: #000066;"><span style="font-weight: bold;">V. 4. JOSEPH STALIN</span> (1922-1953)</span></span><span style="font-size: 100%;"><br /></span><span style="color: #cc0000; font-size: 100%;"><br /><span style="color: #cc0000; font-size: 100%;"><span style="color: #cc0000; font-size: 100%;"><span style="color: #cc0000; font-size: 100%;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjzld96bS2UMMOcs6rI0Rz_Nfo2YrN6vYawAS5H7tsrXkUm8gok_MCmJ4LjOucqjyHJyaDJXAW6GxrXhLBiv8DbTbWDOrY561qZR9Xx7s4wA8-eIKbtn6Phx8EWSEBPP9LOYBvwfrQPt9E/s1600-h/stalinin3.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5365832121105358834" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjzld96bS2UMMOcs6rI0Rz_Nfo2YrN6vYawAS5H7tsrXkUm8gok_MCmJ4LjOucqjyHJyaDJXAW6GxrXhLBiv8DbTbWDOrY561qZR9Xx7s4wA8-eIKbtn6Phx8EWSEBPP9LOYBvwfrQPt9E/s400/stalinin3.jpg" style="cursor: pointer; float: left; height: 147px; margin: 0pt 10px 10px 0pt; width: 132px;" /></a></span></span></span><span style="color: black;">Josef Stalin Stalin was born in Georgia to a family of limited financial means in a town plagued by gang w</span><span style="color: black;">arfare and street brawls. At sixteen, he received a scholarship to a Georgian Orthodox seminary but he was expelled shortly b</span><span style="color: black;">efore his final exams. After leaving the seminar, he began organizing strikes in 1902 and joined the Bolsheviks in 1903. About 1913, he was arrested along with many other Bolsheviks and condemned to four years imprisonment in Siberia.</span></span>After returning from exile to Saint Petersburg, Stalin supportied Alexander Kerensky's provisional government. After Lenin prevailed at the April 1917 Party conference, Stalin and <i>Pravda</i> supported overthrowing the provisional government, then he was elected to the Bolshevik Central Committee and appointed People's Commissar for Nationalities' Affairs and a member of Politburo . <span style="color: black;">In the years following Lenin's death in 1924, he rose to become the leader of the USSR (Union of Soviet Socialist Republics), known as the Soviet Union. Stalin launched a command economy, replacing the New Economic Policy of the 1920s with Five-Year Plans and launching a period of rapid industrialization and economic collectivization. The upheaval in the agricultural sector disrupted food production, resulting in widespread famine, such as the catastrophic Soviet famine of 1932-1933, known in Ukraine as the Holodomor.</span> During the late 1930s, Stalin launched the Great Purge (also known as the "Great Terror"), a campaign to purge the Communist Party of people accused of corruption, terrorism, or treachery; he extended it to the military and other sectors of Soviet society. In the years following, millions of ethnic minorities were also deported. Stalin died on 5 March 1953 at the age of 74, and was embalmed on 9 March. Officially, the cause of death was listed as a cerebral hemorrhage. His body was preserved in Lenin's Mausoleum until 31 October 1961, when his body was removed from the Mausoleum and buried next to the Kremlin walls as part of the process of de-Stalinization.<br /><br /><span style="color: #330099; font-weight: bold;">V.5. LEON TROTSKY</span> (1879- 1940)<span style="color: #cc0000; font-size: 100%;"><br /></span><br /><div style="color: black;"><span style="color: #cc0000; font-size: 100%;">After their Civil War victory, Stalin played a decisive role in engineering the 1921 Red Army invasion of Georgia. Lenin and Lev Kamenev helped to have Stalin appointed as General Secretary in 1922 to help build a base against Trotsky, who moved to formally impose the Party dictatorship over the industrial sectors.</span></div><span style="color: #cc0000; font-size: 100%;"></span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: 85%;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhxhLLyk_THX22FxUY9qIOXd-v2NvNMtlcj4YCYHouiVjBaQTIpkh2Rj2hyphenhyphenFc9m7zrd5jkrXnDWqtRKe7Ra_UzXYwvjymrYBFwI7S66F-ijXtvnmWvbpk4xQlrKilybHxEdvt6mryl1MmU/s1600-h/trotsky6.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5365861444192259378" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhxhLLyk_THX22FxUY9qIOXd-v2NvNMtlcj4YCYHouiVjBaQTIpkh2Rj2hyphenhyphenFc9m7zrd5jkrXnDWqtRKe7Ra_UzXYwvjymrYBFwI7S66F-ijXtvnmWvbpk4xQlrKilybHxEdvt6mryl1MmU/s400/trotsky6.jpg" style="cursor: pointer; float: right; height: 203px; margin: 0pt 0pt 10px 10px; width: 120px;" /></a></span><span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="font-size: 0;"></span></span></div>Leon Trotsky was the fifth child of a well-to-do farmer. When Trotsky was nine, his father sent him to Odessa to be educated and he was enrolled in a historically German school .Trotsky became involved in revolutionary activities in 1896 after moving to Nikolayev (now Mykolaiv), and was introduced to Marxism, and became a Marxist. Instead of pursuing a mathematics degree, Trotsky helped organize the South Russian Workers' Union in Nikolayev in early 1897. Using the name 'Lvov', he wrote and printed leaflets and proclamations, distributed revolutionary pamphlets and popularized socialist ideas among industrial workers and revolutionary students.In January 1898, over 200 members of the union, including Trotsky, were arrested, and he spent the next two years in prison awaiting trial. In 1900 he was sentenced to four years in exile in the Irkutsk region of Siberia.<br /><div style="color: black; text-align: justify;"><span style="color: black; font-size: 100%;"><br /></span><span style="color: #cc0000; font-size: 100%;"><span style="color: black;">He was a Marxist theorist, one of the leaders of the Russian October Revolution, second only to Lenin. During the early days of the Soviet Union, he served first as People's Commissar for Foreign Affairs and later as the founder and commander of the Red Army and People's Commissar of War. He was also among the first members of the Politburo. </span><br /></span><br /><div style="color: black;"><span style="color: #cc0000; font-size: 100%;">After leading a failed struggle of the Left Opposition against the policies and rise of Joseph Stalin in the 1920s and the increasing role of bureaucracy in the Soviet Union, Trotsky was expelled from the Communist Party and deported from the Soviet Union. As the head of the Fourth International, Trotsky continued in exile to oppose the Stalinist bureaucracy in the Soviet Union, and was eventually assassinated in Mexico by Ramón Mercader, a Soviet agent. Trotsky's ideas form the basis of Trotskyism, a term coined as early as 1905 by his opponents in order to separate it from Marxism. Trotsky’s ideas remain a major school of Marxist thought that is opposed to the theories of Stalinism.</span></div><span style="color: #cc0000; font-size: 100%;"></span></div><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"><span style="color: #000066;">V.6. MAO ZEDONG</span></span><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"><br /></span><br /><div style="color: #000066; font-weight: bold;"><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"><span style="font-size: 85%;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjAK_bNk78SBgNEX24sTpCaJy2OglKQZel3XCXlFcCCyGyG_xy3SwTPF0eXsCYO2ai_BEgD4CUJgv8kmYwnQ1VNRzLI-Y_g5kIt0LO8Fd8ytvy6A6e-2QF6-7q5g-BbfM_ZTZDTqh0rYA4/s1600-h/mao.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5365757625274379122" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjAK_bNk78SBgNEX24sTpCaJy2OglKQZel3XCXlFcCCyGyG_xy3SwTPF0eXsCYO2ai_BEgD4CUJgv8kmYwnQ1VNRzLI-Y_g5kIt0LO8Fd8ytvy6A6e-2QF6-7q5g-BbfM_ZTZDTqh0rYA4/s400/mao.jpg" style="cursor: pointer; float: right; height: 161px; margin: 0pt 0pt 10px 10px; width: 126px;" /></a></span></span></div><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"></span>Mao Zedong 毛澤東 was born in Hunan province in China. After graduating from the First Provincial Normal School of Hunan in 1918, Mao went to Beijing with Professor Yang Changji, his college teacher and future father-in-law. Professor Yang held a faculty position at Peking University. Because of Yang's recommendation, Mao worked as an assistant librarian at the University with Li Dazhao as curator. Mao registered as a part-time student at Beijing University and engaged himself in reading Communist theories.During this time, Mao joined the Kuomintang [ 4]. In early 1927, Mao returned to Hunan where in an urgent meeting held by the Communist Party. From 1931 to 1934, Mao helped establish the Soviet Republic of China and was elected Chairman of this small republic in the mountainous areas in Jiangxi. <br /><div style="text-align: justify;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="Leadership_of_China" name="Leadership_of_China"></a><span style="color: #cc0000; font-size: 100%;"><span style="color: black;">Chiang Kai-shek, chairman of the Kuomintang government, determined to eliminate the Communists. By October 1934, he had them surrounded, prompting them to engage in the "Long March," a retreat from Jiangxi in the southeast to Shaanxi in the northwest of China. Mao entered the Standing Committee of the Politburo of the Communist Party of China.Mao led the Communist resistance against the Japanese and the Kuomintang. In 1945, the Japanese surrendered, and January 1949, Kuomintang forces withdrew to Taiwan .</span><br /><br /><span style="color: black;">The People's Republic of China was established on October 1, 1949. In October 1950, Mao made the decision to send the People's Volunteer Army into Korea and fought against the United Nations forces led by the U.S. Along with land reform, there were also campaigns of mass repression and public executions targeting alleged counter-revolutionaries (Zhen Fan),The U.S. State department in 1976 estimated that there may have been a million killed in the land reform, 800,000 killed in the Zhen Fan campaign. Mao himself claimed that a total of 700,000 people were executed during the years 1949–53. However, because there was a policy to select "at least one landlord, and usually several, in virtually every village for public execution", the number of deaths range between 2 million and 5 million. </span><br /></span><br /><div style="color: black;"><span style="color: #cc0000; font-size: 100%;">Following the consolidation of power, Mao launched a phase of rapid collectivization. Mao also launched the First Five-Year Plan (1953-8). The plan aimed to end Chinese dependence upon agriculture in order to become a world power. But his Second Five Year Plan, the Great Leap Forward, between 1959 and 1962 caused 20 million deaths of starvation or diseases related to starvation. Programs pursued during this time include the Hundred Flowers Campaign. The Hundred Flowers movement led to the condemnation, silencing, and death of many citizens, also linked to Mao's Anti-Rightist Movement, with death tolls possibly in the millions.</span></div><span style="color: #cc0000; font-size: 100%;"></span></div><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"><span style="color: #cc0000;">VI. THE INTERNATIONAL ORGANIZATIONS</span></span><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"><br /></span><br /><div style="color: #000066; font-weight: bold;"><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"><span style="font-size: 85%;"><span style="font-size: 100%;"><span style="color: #6600cc;">VI.1. THE FIRST INTERNATIONAL ORGANIZATION</span></span></span></span></div><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"></span><br /><div style="text-align: justify;"><span style="color: #cc0000; font-size: 100%;"><span style="color: black;">The first Marxist international organization was the Communist League. It was founded originally as the League of the Just by German workers in Paris in 1836. This was initially a utopian socialist and Christian communist grouping devoted to the ideas of Gracchus Babeuf. The League of the Just participated in the Blanquist uprising of May 1839 in Paris. Hereafter expelled from France, the League of the Just moved to London where by 1847 numbered about 1,000. Wilhelm Weitling's 1842 book, Guarantees of Harmony and Freedom, which criticised private property and bourgeois society, was one of the bases of its social theory.<br /><br />The Communist League was created in London in June 1847 out of a merger of the League of the Just and of the fifteen-man Communist Correspondence Committee of Bruxelles, headed by Karl Marx.The birth conference was attended by Friedrich Engels, who convinced the League to change its motto from All men are brethren to Karl Marx's phrase, Working men of all countries, unite!. The Communist League held a second congress, also in London, in November and December 1847. Both Marx and Engels attended, and they were mandated to draw up a manifesto for the organisation. This became the famous The Communist Manifesto. The League was ended formally in 1852. </span></span><br /><div style="color: black;"><span style="color: #cc0000; font-size: 100%;">In 1864 in a workmen's meeting held in Saint Martin's Hall, London there was founded the International Workingmen's Association (IWA), better known as the First International. It was an international socialist organization which aimed at uniting a variety of different left-wing political groups and trade union organizations that were committed to the working class and class struggle. At its founding, it was an alliance of people from diverse groups, besides Marxists it included French Mutualists, Blanquists, English Owenites, Italian republicans, such American proponents of individualist anarchism as Stephen Pearl Andrews and William B. Greene, followers of Mazzini, and other socialists of various persuasions.</span></div><span style="color: #cc0000; font-size: 100%;"><div style="color: black;">Due to the wide variety of philosophies present in the First International, there was conflict from the start. The first objections to Marx's came from the Mutualists who opposed communism and statism. However, shortly after Mikhail Bakunin and his followers (called Collectivists while in the International) joined in 1868, the First International became polarised into two camps, with Marx and Bakunin as their respective figureheads. Perhaps the clearest differences between the groups emerged over their proposed strategies for achieving their visions of socialism.</div></span>In 1872, the conflict in the First International climaxed with a final split between the two groups at the Hague Congress. This clash is often cited as the origin of the long-running conflict between anarchists and Marxists. From then on, the Marxist and anarchist currents of socialism had distinct organisations, at various points including rival 'internationals'. In 1872, the organization was relocated to New York City. The First International disbanded four years later, at the 1876 Philadelphia conference.<br /><br /><span style="color: #cc0000; font-size: 100%;"></span></div><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"><span style="font-size: 85%; font-weight: bold;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="Second_International" name="Second_International"></a></span></span><span style="color: #990000; font-weight: bold;"><span style="color: #000066;">VI.2. THE SECOND INTERNATIONAL</span></span><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"></span><br />The Socialist International better known as the Second International (1889–1916), a Marxist organisation of socialist and labour parties, was formed in Paris on July 14, 1889 with support of Engels (Marx was already dead at the time). At the Paris meeting delegations from 20 countries participated. The International continued the work of the dissolved First International, though this time excluding the anarcho-syndicalists, and was in existence until 1916.<br /><br /><div style="text-align: justify;"><span style="color: black; font-size: 100%;">Among the Second International's most famous actions were its (1889) declaration of May 1 as International Workers' Day and its 1910 declaration of March 8 as International Women's Day. It initiated the international campaign for the 8-hour working day. The International's permanent executive and information body was the International Socialist Bureau (ISB), based in Brussels and formed after the International's Paris Congress of 1900. Emile Vandervelde and Camille Huysmans of the Belgian Labour Party were its chair and secretary. Lenin was a member of the International from 1905. The Second International dissolved during World War I, in 1916, as the separate national parties that composed it did not maintain a unified internationalist front against the war, instead generally supporting their respective nations' role.</span></div><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"><span style="font-size: 85%; font-weight: bold;"><br /></span><span style="color: #330099;">VI.3. THE THIRD INTERNATIONAL</span></span><br /><div style="text-align: justify;"><span style="color: #cc0000;"><span style="color: black;"><span style="font-size: 100%;">Lenin created the Third International (Comintern) in 1919, and sent in 1920 the Twenty-one Conditions, which included democratic centralism, to all European socialist parties willing to adhere. In France, for example, the majority of the SFIO socialist party split in 1921 to form the French Communist Party (French Section of the Communist International). Henceforth, the term "Communism" was applied to the objective of the parties founded under the umbrella of the Comintern.</span></span></span><span style="font-size: 100%;">In March 1919, Lenin and other Bolshevik leaders met with revolutionary socialists from around the world and formed the Communist International. Members of the Communist International, including Lenin and the Bolsheviks themselves, broke off from the broader socialist movement. From that point onwards, they would become known as communists. In Russia, the Bolshevik Party was renamed the "Russian Communist Party (Bolsheviks)," which eventually became the CPSU.</span><span style="color: black;"><br /></span></div><span style="font-size: 85%;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="Communists_in_power" name="Communists_in_power"></a></span><span style="color: #330099; font-weight: bold;">VI.4. THE FOURTH INTERNATIONAL</span><span class="mw-headline" style="font-size: 85%;"><br /></span><br /><div style="text-align: justify;"><span style="color: black; font-size: 100%;">After leading a failed struggle of the Left Opposition against the policies and rise of Joseph Stalin in the 1920s and the increasing role of bureaucracy in the Soviet Union, Trotsky was expelled from the Communist Party and deported from the Soviet Union. Trotsky also opposed Stalin's peace agreements with Adolf Hitler in the 1930s. As the head of the Fourth International, Trotsky continued in exile to oppose the Stalinist bureaucracy in the Soviet Union, and was eventually assassinated in Mexico by Ramón Mercader, a Soviet agent.Trotsky's ideas form the basis of Trotskyism, a term coined as early as 1905 by his opponents in order to separate it from Marxism. Trotsky’s ideas remain a major school of Marxist thought that is opposed to the theories of Stalinism.</span><span style="font-size: 100%;"><br /></span><span style="color: #cc0000; font-size: 100%;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="a"></a></span><br />Communism had a theory, an international organization and the brutal leaders therefore they became the disaster for human kind.</div>___<br /><br /><div style="color: black; text-align: justify;"><span style="font-size: 85%;">[1] .Karl Marx. Collected Works. Vol.24, Section I.</span></div><div style="color: black; text-align: justify;"><span style="font-size: 85%;">[2].</span><span style="font-size: 85%;">使老有所終,壯有所用,幼有所長, 寡孤獨廢疾者,皆有所養。男有分,女有歸。貨其棄於地也,不必藏於己.<br />(禮經, 禮運)</span><span style="font-size: 85%;"> </span><span style="font-size: 85%;">.</span><span style="font-size: 85%;"> </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://http//chinese.dsturgeon.net/text.pl?node=9871&if=en">http//chinese.dsturgeon.net/text.pl?node=9871&if=en</a></span></div><span style="font-size: 85%;"><a href="http://http//www.classicallibrary.org/plato/dialogues/republic/book4.htm">http://http//www.classicallibrary.org/plato/dialogues/republic/book4.htm</a></span><span style="font-size: 85%;">[3]</span><span style="font-size: 85%; font-style: italic;">. </span><span style="font-size: 85%;">Republic, book IV, book VIII. Translated by Benjamin Jowett.<a href="http://classics.mit.edu/Plato/republic.html">http://classics.mit.edu/Plato/republic.html</a></span><br /><span style="font-size: 85%;">[4].At the direction of the Comintern, a number of Chinese communists were inducted into the Kuomintang in 1922.</span><br /><span style="font-size: 85%;"><br /></span>giahoithutranghttp://www.blogger.com/profile/10818660192100778783noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6787428587380315640.post-3312230509584090492013-01-21T18:18:00.000-08:002013-01-25T20:58:58.325-08:00CRITIQUE OF COMMUNISM<div style="text-align: center;"><br /></div><div style="text-align: center;"><br /></div><div style="text-align: center;"><span style="color: #990000; font-weight: bold;"><span style="font-size: large;"><span style="color: blue;"> </span></span></span><b><br /><br /><span style="color: #0c343d;">NGUYỄN THIÊN THỤ</span></b></div><div style="text-align: center;"><br /></div><div style="text-align: center;"><br /></div><div style="text-align: center;"><h1 class="post-title entry-title" span="span" style="color: red;">CRITIQUE OF COMMUNISM </h1></div><br /><div style="text-align: center;"><span style="color: #990000; font-weight: bold;"><span style="font-size: large;"><span style="color: blue;"><span style="font-size: x-large;"><span style="color: #990000; font-weight: bold;"> </span></span> </span></span></span></div><div style="text-align: center;"><br /></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgvsxaEeqBpMWbo_Ufj5z2JNDt9UoW4q-_nUT2YaDuxfOhno5aq9No8i3MH_W5T7v9xcYS1UVTowy2s93AC4JhhCAPDZ6UWaVtb_tatH1sSg0TzLmlKx9HfxGc7BH5Ny1ZQJuJi9G_scu4/s1600/LN6.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="483" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgvsxaEeqBpMWbo_Ufj5z2JNDt9UoW4q-_nUT2YaDuxfOhno5aq9No8i3MH_W5T7v9xcYS1UVTowy2s93AC4JhhCAPDZ6UWaVtb_tatH1sSg0TzLmlKx9HfxGc7BH5Ny1ZQJuJi9G_scu4/s640/LN6.jpg" width="640" /></a></div><div style="text-align: center;"></div><div style="text-align: center;"><span style="color: #990000; font-weight: bold;"> </span><span style="color: #990000;"><span style="font-size: x-large;"><span style="color: #0c343d;"><span style="font-size: large;">GIA HỘI</span></span></span></span><span style="color: #990000;"><span style="color: #990000; font-size: large;"><b> </b></span><span style="font-size: x-large;">©<span style="color: #0c343d;"><span style="font-size: large;"><span style="font-size: large;"><span style="font-size: x-large;"> </span></span>2013</span></span></span></span><span style="color: #990000; font-weight: bold;"><span style="font-size: x-large;"><br /></span></span></div><div style="text-align: center;"><span style="font-size: x-large;"><span style="color: #990000; font-weight: bold;"><br /></span></span></div>giahoithutranghttp://www.blogger.com/profile/10818660192100778783noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-6787428587380315640.post-6154039022316511112013-01-21T18:17:00.001-08:002013-01-25T20:58:58.639-08:00giahoithutranghttp://www.blogger.com/profile/10818660192100778783noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6787428587380315640.post-23941821753866108922013-01-21T18:17:00.000-08:002013-01-25T20:58:58.450-08:00CRITIQUE OF COMMUNISM<div style="text-align: center;"><br /></div><div style="text-align: center;"><br /></div><div style="text-align: center;"><br /></div><div style="text-align: center;"><span style="font-size: large;"><span style="color: blue;"><b>NGUYỄN THIÊN THỤ</b></span></span><br /><br /><span style="font-size: large;"><span style="color: blue;"><b> </b></span></span><b> <span style="color: red;">CRITIQUE OF COMMUNISM </span></b><br /><br /><br /><br /></div><div style="text-align: center;"></div><div style="text-align: center;"></div><div style="text-align: center;"><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiZ0GHi2DeOu2YnAjjOyidfqAtQIP72Nl8_dIaE_aQcBc4ZLaf6fVZ38eovSEW1X3hr3I7zKlysTR-CDbk8p8rqzLHOvcEtV5qnUUcFsJ291eZRGtJE6Afb1jB-0RkdV_E-Bys6dFPPAek/s1600/LENIN3.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiZ0GHi2DeOu2YnAjjOyidfqAtQIP72Nl8_dIaE_aQcBc4ZLaf6fVZ38eovSEW1X3hr3I7zKlysTR-CDbk8p8rqzLHOvcEtV5qnUUcFsJ291eZRGtJE6Afb1jB-0RkdV_E-Bys6dFPPAek/s640/LENIN3.jpg" width="640" /></a></div><b><br /><span style="color: red;"></span></b><b><br /><span style="color: red;"></span></b><span style="color: #0c343d;"><span style="font-size: large;"><b>GIA HỘI</b><span style="line-height: 115%;"> ©</span></span></span><b><span style="color: #0c343d;"><span style="font-size: large;"> 2013</span></span><br /><span style="color: red;"></span></b></div><div style="text-align: center;"></div><div style="text-align: center;"><br /></div>giahoithutranghttp://www.blogger.com/profile/10818660192100778783noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6787428587380315640.post-75332433432197578812013-01-21T17:50:00.000-08:002013-01-25T20:58:58.735-08:00 CỘNG SẢN LUẬN<div style="text-align: center;"></div><div style="text-align: center;"><span style="color: #20124d;"><span style="font-size: large;"><b>NGUYỄN THIÊN THỤ</b></span></span></div><div style="text-align: center;"><br /></div><div style="text-align: center;"></div><div style="text-align: center;"><br /></div><div style="text-align: center;"></div><div style="text-align: center;"><h> <h><b><span style="color: red;">CỘNG SẢN LUẬN </span></b></h> <h></h></h></div><br /><div style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjBZvB4KO2Sh0z2Asnq6qr6DVoANq0agyCf7rDVsEJw00KlAYLZUJ_ERfPWg2thrV8pSYwy2K_p75HZtSZjsvmCW7yeOoIza_HkXj6rmW3tph-C2gJmnWD32K9LZ7iZtW7-2sfyaKbpiEc/s1600-h/MARX1.jpg"><img alt="" border="0" height="426" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5345840507255704802" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjBZvB4KO2Sh0z2Asnq6qr6DVoANq0agyCf7rDVsEJw00KlAYLZUJ_ERfPWg2thrV8pSYwy2K_p75HZtSZjsvmCW7yeOoIza_HkXj6rmW3tph-C2gJmnWD32K9LZ7iZtW7-2sfyaKbpiEc/s640/MARX1.jpg" style="display: block; margin: 0px auto 10px; text-align: center;" width="640" /></a></div><div style="text-align: center;"><span style="color: green; font-style: italic;">(Karl-Marx-Friedrich-Engels</span><span style="font-style: italic;"> )</span></div><div style="text-align: center;"><br /><br /><br /><span style="font-size: large;"><span style="color: #003333; font-weight: bold;">Gia Hội</span><span style="line-height: 115%;"> ©</span><span style="color: #003333; font-weight: bold;"> 2009</span></span></div><br /><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhXejhV61FjmoaTAF5GIbxKLXVKBoN7dB4YP45Xij2nwBas5g3lsnISVpZmk4pwYWR4iWau0q8X3vz5bMKKYAEs34Gt-LPsPgkobjD8GIJgw4EfibzWG8_3GaVjo8ZPeMcKekgR6LLurRc/s1600/copyright.jpg"><br /></a>giahoithutranghttp://www.blogger.com/profile/10818660192100778783noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6787428587380315640.post-60137066369682980752013-01-21T17:46:00.000-08:002013-01-25T20:58:58.833-08:00 CỘNG SẢN LUẬN LỜI NÓI ĐẦU<div class="yiv206984205ecxyiv826657164yiv241144734yiv275662268msonormal" style="margin: 0in 0in 0.0001pt;"><br /></div><div class="yiv206984205ecxyiv826657164yiv241144734yiv275662268msonormal" style="margin: 0in 0in 0.0001pt;"><br /></div><div class="yiv206984205ecxyiv826657164yiv241144734yiv275662268msonormal" style="margin: 0in 0in 0.0001pt;"><br /></div><div class="yiv206984205ecxyiv826657164yiv241144734yiv275662268msonormal" style="margin: 0in 0in 0.0001pt;"><br /></div><div class="yiv206984205ecxyiv826657164yiv241144734yiv275662268msonormal" style="margin: 0in 0in 0.0001pt;"><br /></div><div class="yiv206984205ecxyiv826657164yiv241144734yiv275662268msonormal" style="margin: 0in 0in 0.0001pt;"><br /></div><div class="yiv206984205ecxyiv826657164yiv241144734yiv275662268msonormal" style="margin: 0in 0in 0.0001pt;"><br /></div><div class="yiv206984205ecxyiv826657164yiv241144734yiv275662268msonormal" style="margin: 0in 0in 0.0001pt;"><span style="font-size: 85%;"><b><span style="color: #984806; font-family: Arial;">"Socialism is a philosophy of failure, the creed of ignorance, and the gospel of envy. </span></b><b><span style="font-family: Arial;"></span></b></span></div><span style="font-size: 85%;"> </span><div class="yiv206984205ecxyiv826657164yiv241144734yiv275662268msonormal" id="yui_3_2_0_1_1317241361435281" style="margin: 0in 0in 0.0001pt;"><span id="yui_3_2_0_1_1317241361435278" style="font-size: 85%;"><b id="yui_3_2_0_1_1317241361435275"><span id="yui_3_2_0_1_1317241361435272" style="color: #984806; font-family: Arial;">Its inherent virtue is the equal sharing of misery." (<i id="yui_3_2_0_1_1317241361435269">WINSTON CHURCHILL)</i></span></b><b><i><span style="font-family: Arial;"></span></i></b></span></div><span style="font-size: 85%;"> </span><br /><br /><div style="text-align: justify;"><span style="color: #6600cc; font-style: italic;">Kính tặng các ông Nikita Khrushchev ,</span><span style="color: #6600cc; font-style: italic;"> Mikhail Gorbachev đã giải phóng nhân loại khỏi ảo tưởng cộng sản. Kính tặng các văn nghệ sĩ Nhân Văn Giai phẩm, các văn nghệ sĩ, các chiến sĩ Việt Nam cộng hòa và các nhà tranh đấu ở hai bên bờ Thái Bình Dương đã và đang tranh đấu cho tự do và dân chủ Việt Nam.</span></div><br /><br /><br /><div style="color: red; text-align: center;"><span style="font-style: italic;">Lời Nói Đầu</span></div><br /><div style="text-align: justify;">Từ trước, một số triết gia và trí thức Pháp thân cộng sản. Ngay cả những bậc trí thức hàng đầu ở Việt Nam như Nguyễn Mạnh Tường, Trần Đức Thảo . . . cũng theo cộng sản. Trần Đức Thảo không những thân cộng mà còn tha thiết với chủ nghĩa cộng sản. Luận án tiến sĩ và các tác phẩm của ông cũng dựa trên triết thuyết cộng sản. Cuối thế kỷ XX, cộng sản ở Liên Xô và Đông Âu tan rã nhưng cộng sản Trung Quốc, Việt Nam, Bắc Hàn vẫn tồn tại mặc dầu chúng đã thay màu đổi sắc.<br /><br />Riêng tôi, từ nhỏ cho đến bây giờ vẫn suy tư về cộng sản. Tôi thấy rằng cộng sản mắc một trong hai vấn đề trầm trọng, đó là dối trá hoặc hoang tưởng. Tại sao những con người như Nguyễn An Ninh, Phan Văn Hùm, Tạ Thu Thâu, Trần Đức Thảo, lại say mê chủ nghĩa cộng sản mà sau thì người cộng sản như Gorbachev, Đặng Tiểu Bình, Nguyễn Văn Linh đã phải hô hào đổi mới? Phải chăng ban đầu con người say mê bóng sắc giai nhận cho nên không qua được cơn mê của thời đại, của tuổi trẻ? Còn những người sau đã thấy khó khăn hoặc thấy cái đuôi Hồ Ly ló ra mà sợ hãi lánh xa? Và cuối thế kỷ XX, một số đảng viên như Nguyễn Hộ, Nguyễn Văn Trấn, Trần Độ , Nguyễn Kiến Giang,. . đã ra khỏi đảng hoặc thay đổi tư duy.<br /><br />Những điều tôi viết hôm nay một phần do đọc sách vở của những người đi trước, cộng thêm những kinh nghiệm của tôi, những điều tai nghe mắt thấy của tôi. Nay tôi muốn chia sẻ với quý vị quan điểm của tôi về chủ nghĩa cộng sản mặc dầu bây giờ cũng đã quá muộn. Nhưng chính lúc tàn cuộc, lúc cuối mùa, lúc qua cơn mê, chúng ta mới có cái nhìn mới về lịch sử.<br /><br />Viết về chủ nghĩa cộng sản có muôn ngàn phức tạp. Chủ nghĩa Marx là môn triết học, kinh tế và chính trị, không ai thông hiểu cả ba lãnh vực trên trong một lúc. Nhưng buồn cười là đa số người cộng sản không hiểu Marx là gì, Biện chứng pháp là gì, thặng dư giá trị là gì, thế mà là đảng viên cao cấp! Thật vậy, người ta không có căn bản văn hóa nhưng nghe cán bộ cộng sản nói về bất công xã hội, tiến lên cộng sản chủ nghĩa, tư bản bóc lột, tiểu tư sản, phong kiến. . .; cứ như vậy mà nói theo và gia nhập đảng cộng sản thế là đã chứng tỏ mình thấm nhuần chủ nghĩa cộng sản, theo đúng đường lối Mac Lê, thờ Stalin bất diệt, tung hô Mao vạn tuế, ca tụng Hồ Chí Minh đại trí, đaị nhân. . .Thêm vào đó, họ mạnh tay, thẳng tay với đồng bào là họ được thăng tiến dễ dàng!<br /><br />Thế nhưng ở mức độ cao hơn nhưng ngang cơ nhau, ông này lại bảo ông kia không hiểu Marx. hay đi sai đường lối cách mạng. Trước hết , Marx và Lenin chống Duhring, chống Quốc tế 2, và bọn xã hội và bảo họ là lạc hậu, thiên tả, thiên hữu. Tiếp theo, cùng cộng sản với nhau , cùng đứng dưới trướng của Lenin, Stalin tru di cả nhà và bè đảng của Trotsky vì tội phản động. Cùng đồng chí với nhau chịu bao đau khổ trong Vạn Lý trường Chinh, Mao kết tội Đặng Tiểu Bình trở lại con đường tư bản chủ nghĩa và giết Lâm Bưu, Lưu Thiếu Kỳ. Còn cộng sản Việt Nam thì bỉu mội phán rằng bọn trí thức Anh, Pháp dù là đảng viên cộng sản chỉ là kiến thức kinh viện, không hiểu Marx bằng cộng sản Việt Nam đã thực hành và chiến đấu.. .<br /><br />Đã thế, các tác phẩm, thậm chí di chúc của tổ sư cũng bị sửa chữa công khai hoặc âm thầm. Chính Stalin đã sửa chữa Lenin. Cộng sản Việt nam xưng là chủ nghĩa Marx Lenin nhưng sự thực họ theo Stalin-Mao và Mao cũng đã tự viết lý luận theo ý ông, có nhiều điều khác Mac Lê. Theo Nguyễn Kiến Giang, trong giai đoạn 1955, một số cán bộ trường Nguyễn Ái Quốc đã lên tiếng phê phán "Tổng phản công" và "Cải Cách Ruộng đất" nhưng Trường Chinh và Hồ Chí Minh đã đến trường chỉ trích họ, và Hồ Chí Minh còn bảo " Stalin luôn luôn đúng" <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/07/suy-tu-90-chu-nghia-mac-le-2.html">(SUY TƯ 90 * 31</a> , 1)</span>.<br /><br />Ngoài ra, các sách "Triết học Mac Lê" do Việt Nam biên soạn cũng luôn luôn thay đổi cho thích hợp với hoàn cảnh. Lúc theo Nga, lúc theo Tàu, lúc theo Stalin . . .đến lúc thấy người ta giật sập thần tượng Stalin thì họ cũng uốn lưỡi trở giọng.<br /><br />Nguyễn Kiến Giang cho biết tình trạng dân ta học tập Mac Lê như thế nào:<br /><span style="font-style: italic;">Nhiều người cộng sản Việt Nam, khi tiếp nhận chủ nghĩa Mác-Lênin, thật ra rất ít đọc thẳng từ Marx, Engels và Lenin, mà chủ yếu là “nhập môn” bằng những tác phẩm của Stalin và Mao Trạch Đông. Tiếc thay, vấn đề này chưa bao giờ được làm rõ đến mức cần thiết cả. Nói như vậy, để thấy rằng cái gọi là “chủ nghĩa Mác-Lênin” được du nhập vào Việt Nam về cơ bản là “chủ nghĩa Stalin” và “chủ nghĩa Mao”. Những người trực tiếp đọc Marx, Engels và Lenin thật ra chỉ là một số rất ít trong thời kỳ trước cách mạng, và về sau này tuy số người đó có tăng lên (chủ yếu trong số cán bộ nghiên cứu và giảng dạy lý luận) nhưng vẫn còn ít ỏi.</span> <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/07/suy-tu-90-chu-nghia-mac-le-2.html">(SUY TƯ 90 * 31</a> ,2)</span><br />Vậy ai là người hiểu Marx? Thực tế Việt Nam cho thấy một bác nông dân ở thôn quê, một bà bán cá ngoài chợ ven đô hiểu cộng sản hơn các tiến sĩ luật sư, bác sĩ và kỹ sư!Tại sao vậy? Vì chủ nghĩa cộng sản đã càn quét và phá hoại đến đáy xã hội , đã vi phạm đến đời sống nhân dân lao động và đích thực vô sản!<br /><br />Sau nửa đêm, bầu trời sẽ sáng dần. Năm 1956, Khrushchev vạch trần tội ác của Stalin, thế giới đã rúng động. như cơn địa chấn làm vỡ niềm tin. Cuối thế kỷ XX, cộng sản Đông Âu và Liên Xô sụp đổ, nhân loại đã thấy rõ chân tướng của cộng sản toàn cầu. Lúc này, Cộng sản Trung Quốc và Việt Nam cầu xin tư bản đầu tư để cứu nền kinh tế cộng sản đã suy vong. Và những năm đầu của thế kỷ XXI, nhân dân Việt Nam và thế giới lại nhận chân được bản chất phản quốc, hại dân của cộng sản Việt Nam và bản chất đế quốc của Trung Quốc.<br /><br />Tôi nghĩ rằng đa số nhân dân thế giới nhất là những ai đã kinh qua chủ nghĩa cộng sản sẽ nhất trí rằng cộng sản là một chủ nghĩa xấu xa, tệ hại nhất nhân loại, cần phải loại bỏ. Tôi rất mừng khi thấy xuyên suốt lịch sử hiện đại, giữa chốn đầm lầy có những đóa sen thắm tươi ngạt ngào như Phan Khôi, Nguyễn Hữu Đang, Hữu Loan, Nguyễn Chí Thiện, Phùng Cung, Phùng Quán, Nguyễn Hộ, Nguyễn Văn Trấn, Trần Độ, Nguyễn Kiến Giang. . . đã từ bỏ chủ nghĩa Marx và can đảm lên tiếng phê phán nó trong khi bao triêu người quỳ lạy tung hô. Sớm hay muộn rồi dân Việt nam cũng sẽ thấy ngày vinh quang trong độc lập, tự do, dân chủ, và thịnh vượng.<br /><br />Ottawa ngày 10-6-2009<br /><br />NGUYÊN THIÊN THỤ<br /><br /><br /><br /><span style="color: #990000; font-weight: bold;">* * *<br /><br /><br />CRITIQUE OF COMMUNISM</span><br />by <span style="color: #330099; font-weight: bold;"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0">Nguyễn</span></span></span></span></span></span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_1">Thiên</span></span></span></span></span></span> Thụ</span><br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">SUMMARY</span><br /><br />This is a short survey of Communism. I focus on the theory as well as the reality. About the theory, I also analyze what is real and unreal idea of the authors such as Marx, Lenin, Stalin. . . under the beautiful words.<br />This survey is what I studied Marxist philosophy and what I experienced in the communist regime in Vietnam. I will present to you some important ideas of communism and my opinion.<br /><br /><span style="color: #990000; font-weight: bold;"> <span style="color: red;">The class </span></span><span style="color: red; font-weight: bold;">struggle<br /></span>On the first sentence of Manifesto of Communism, Marx and Engels focused on the class struggle. They said:<span style="font-style: italic;">The history of all hitherto existing society is the history of class struggles.</span><div style="text-align: justify;"><span>Maybe, in our history, sometimes but not all times have had the class struggles. In the</span> primitive communism, there was no class, so there was no class<span> struggle. People and animals at that time could fight together , but these <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2">fights</span></span></span></span></span></span></span></span></span> were the battles between strong and weak, good and evils, not the class struggle.</span></div><span>When </span><span>people</span><span> went to the <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2">feudal</span> regime, there were a lot of wars between the countries, </span><span>or between the kings, the families.</span><span style="font-style: italic;"> </span><span>And in our time</span><span style="font-style: italic;">, </span><span>the two world wars</span><span> were not the class struggles</span><span> but the wars of the nations.</span><span style="font-style: italic;"> </span>The China Vietnam war 1979, and the Cambodian-Vietnamese War 1977-1978 were a series of conflicts between the comrades, <span> </span><span>the wars between the communist forces</span><span style="font-style: italic;">.</span><span style="font-style: italic;"><br /></span><span>With the theory of class struggle, Marx</span><span style="font-style: italic;"> </span><span>urged the proletariat class </span><span style="color: #000066; font-style: italic;">overthrow the bourgeois supremacy, and take political power .</span><span style="font-style: italic;"><br /></span><span>What <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3">happened</span> after the</span><span> proletariat class </span><span> </span><span style="color: #000066; font-style: italic;"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_4">overthrew</span> the bourgeois supremacy? </span><span>Did</span><span> the</span><span style="font-style: italic;"><span style="font-style: italic;"> </span></span><span>proletariat class become the ruling class?</span> No. The ruling class, the new class in the new society is the Communist Party.<br /><br />Who are the communists? The first communists were a lot of intellects, such as Karl Marx, Engels, Lenin, Stalin, Mao Zedong and Ho Chi <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_2">Minh</span></span></span></span></span></span></span></span></span> etc. They were sons of the capitalists , feudal lords, or feudal mandarins. They led the proletariat class as they proclaimed <span style="font-style: italic;">:The Communists fight for the attainment of the immediate aims, for the enforcement of the momentary interests of the working class; but in the movement of the present, they also represent and take care of the future of that movement</span> (<span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-iii-iv.html">COMMUNIST MANIFESTO * PART III </a></span><span style="font-style: italic;">). </span><span><br /><br />Therefore, the <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6">proletariat</span>, the working class were the means of struggle of the communists for their aim of political power. The working class, the proletariat were only the masks, the weapons of the communists . When the Communists became the oppressing class, the workers still belonged to the oppressed class excepted some of them were the communists. So, the Communists fought for their interests, not for the <span style="font-style: italic; font-weight: bold;">interests of the working class </span> as they <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7"><span class="blsp-spelling-corrected" id="SPELLING_ERROR_4">promised</span></span>.<br /><br />Who was the </span>proletarian?<span> </span> It seems that Marx and Engels did not distinguish proletarians from the laborers<span style="font-style: italic;"> (By proletariat, the class of modern wage laborers who, having no means of production of their own, are reduced to selling their labor power in order to live. [Note by Engels - 1888 English edition, part I)</span>. Karl Marx used proletariat as a sociological term to refer to the working class.<br />Before the revolution, a lot of poor people followed the Communists be cause they thought they belonged to the proletariat , but after the revolution, the communists explained that the proletariat class is the<span class="sense_content"> class of industrial workers who </span>work in skilled or well experienced role<span class="sense_content"> </span>but <span class="sense_content">lack their own means of production and hence sell their labor to live</span>.<br />According to this definition, in USSR, China and Vietnam before 1917, there were no <span style="color: #000066; font-style: italic;">bourgeois</span> class nor proletariat class. Peasants, not the proletarians , were an important force in those countries.<br /><br />Marx regarded the workers highly, and Marx always said of democracy<span style="font-style: italic;">:</span><span class="body"><span style="font-style: italic;">-Democracy is the road to socialism</span>.</span> <span class="bodybold"><a href="http://www.brainyquote.com/quotes/quotes/k/karlmarx136416.html">(Karl Marx</a> </span>)<br />-<span style="color: #000099; font-style: italic;">We have seen above that the first step in the revolution by the working class is to raise the proletariat to the position of ruling class to win the battle of democracy </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-i.html">(COMMUNIST MANIFESTO * PART II)</a></span><span style="color: #000099; font-style: italic;">.</span><br /><span class="body">Lenin also said of democracy:<br /><span style="font-style: italic;">Democracy is indispensable to socialism</span> </span>(<span class="bodybold"><a href="http://www.blogger.com/quotes/quotes/v/vladimirle136420.html">Vladimir Lenin).</a><br /></span>But in theory and in fact , communism violated human rights and citizen rights.<br />In Communist Manifesto, Marx condemned many social classes:<br /><br /><ul><li><span style="color: #003333; font-style: italic;">No sooner is the exploitation of the laborer by the manufacturer, so far at an end, that he receives his wages in cash, than he is set upon by the other portion of the bourgeoisie, the landlord, the shopkeeper, the pawnbroker, etc.</span></li></ul><ul><li><span style="color: #003333; font-style: italic;">The lower strata of the middle class -- the small tradespeople, shopkeepers, and retired tradesmen generally, the <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5"><span class="blsp-spelling-corrected" id="SPELLING_ERROR_4">handicrafts men</span></span> and peasants -- all these sink gradually into the proletariat, partly because their diminutive capital does not suffice for the scale on which Modern Industry is carried on, and is swamped in the competition with the large capitalists, partly because their specialized skill is rendered worthless by new methods of production. Thus, the proletariat is recruited from all classes of the population.</span></li></ul>And in fact, many millions of intellects, peasants, Christians and labors were killed or imprisoned around the world of Communism.<br /><br />Marx's theory of class struggle is not the real aim of Marx and the communists. It is only a kind of <span style="font-size: 100%;">smoke grenade</span> to hide the <span class="blsp-spelling-corrected" id="SPELLING_ERROR_5">enemy's</span> eyes , or a kind of prey to seduce the innocent victims. The real aim of Marx and Communists in Communist Manifesto is <span style="color: #cc0000; font-style: italic; font-weight: bold;">Abolition of private property.</span> But Marx <span style="color: black;">also said</span><span style="color: #000099; font-style: italic;"> :"The distinguishing feature of communism is not the abolition of property generally, but the abolition of bourgeois property". </span><span style="color: black;"><br /></span><span style="color: #000099;"><span style="color: black;"><span class="blsp-spelling-corrected" id="SPELLING_ERROR_4">Surely</span>, the bourgeois were the first victims, they had to be <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5">tortured</span> by the communists:</span><br /><span style="font-style: italic;">"The abolition of bourgeois individuality, bourgeois independence, and bourgeois freedom is undoubtedly aimed at."</span></span> <a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-i.html"><span style="font-size: 85%;"><span style="font-weight: normal;">(COMMUNIST MANIFESTO * PART II ,2)</span></span></a><span style="color: black;"><br />Only</span><span style="color: #000099;"><span style="color: black;"> the bourgeois class is abolished their property?<br />No! Everybody was. Peasants, intellects, tradesmen, bourgeois and </span></span><span style="color: #000099;"><span style="color: black;"> workers are robbed plainly.</span></span><span style="color: #000099;"><span style="color: black;"> The bourgeois and the workers have the same fate! </span></span><span style="color: #6600cc;"><span style="color: black;">Unfortunately, the workers and peasants under the communist regime were more exploited than under the bourgeois or colonialist regimes.M</span><span style="color: black;"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_4"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_4"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_3">arx</span></span></span></span></span><span style="color: black;"> believed that</span></span><span style="color: #6600cc; font-style: italic;"><span style="font-style: italic;"><span style="color: black;"> </span></span>the proletarian movement is the self-conscious, independent movement of the immense majority, in the interest of the immense majority</span><span style="font-style: italic;"> ,</span> but that is not the truth. Communist and the proletariat movement is the movement of minority for the interest of the minority. In reality, the proletariat has nothing, they still have their chain in the communist society! Marx didn't regard the workers highly as he wrote<span style="color: #000099;"><span style="color: black;">. So, the theory of class struggle becomes superfluous!<br /><br />While Marx want to abolish the private property, he also decide to<span style="color: #000099; font-style: italic;"> </span></span></span><span style="color: #000099; font-style: italic;">overthrow all existing social conditions[..],abolish eternal truths, all religion, and all morality[..].The communist revolution is the most radical rupture with traditional relations; no wonder that its development involved the most radical rupture with traditional ideas.</span><br /><br />This policy aims to destroy all the traditional culture included literature, philosophy, law, religion, arts, monuments, books etc. This is a crime to destroy the fortune of human kind. Therefore, a lot of people struggled against the communists.<br />To protect his power, Lenin put forward the policy of the " <span style="color: #000099; font-style: italic;">dictatorship of the proletariat</span><span style="color: #000099;"> </span>" , but this theory was created first by Marx when he said that <span style="font-style: italic;"><span style="color: #6600cc;">The proletariat will use its political supremacy to wrest,</span><span style="color: #6633ff;"><span style="color: #6600cc;"> by degree, all capital from the bourgeoisie, to centralize all instruments of production in the hands of the state</span>. </span></span><span style="color: black;">Marx also said of </span><span style="color: #990000; font-style: italic;">the forcible overthrow</span><span style="font-style: italic;"><span style="color: #cc0000;">, despotic inroads</span> </span>in his Communist Manifesto.<br />Lenin said: <span style="font-style: italic;">The revolutionary dictatorship of the proletariat is rule won and maintained by the use of violence by the proletariat against the bourgeoisie, rule that is unrestricted by any laws.</span><sup class="reference" id="cite_ref-1918index_6-0"><a href="http://en.wikipedia.org/wiki/Dictatorship_of_the_proletariat#cite_note-1918index-6"><span> </span></a></sup>With <span style="font-style: italic;">dictatorship of the proletariat,</span> Lenin and Stalin killed and imprisoned millions of Christians, peasants, intellects and labors. Lenin was the<br />With<span style="font-style: italic;"> dictatorship of the proletariat</span>, Lenin, Stalin, Mao Zedong, Ho Chi <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_4"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_4"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_4">Minh</span></span></span></span></span></span> had the unlimited rights. They could imagine the great agricultural and industrial plans, but at last, millions people were starving.<br /><br /><br />Many scholars praised Marx's theory of <span style="font-style: italic;">dialectical materialism</span> and <i>historical materialism.</i>Marx and his followers always emphasized some words such as <i>law </i>and<i> </i><span style="font-style: italic;">indispensable,essential. </span>Marx and his followers considered that his ideas become laws in science and in society. But their ambition<span style="font-style: italic;"> </span>is subjective because each science has its law. We can not apply laws of science into literature and history. And<span style="font-style: italic;"> </span>laws in human and social science are relative, not <span style="font-style: italic;">indispensable</span> and <span style="font-style: italic;"> essential.</span>Marx was not a God.I don't want to discuss about the <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_8"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_5">materialsm</span></span></span></span></span></span>, the idealism and spiritualism. I will present to you some ideas about <span class="mw-headline">three laws of dialectical materialism.</span><br /><div style="color: #660000;">-<strong><strong>Law of transformation</strong></strong></div><span style="font-style: italic;">It has been said that there are no sudden leaps in nature, and it is a common notion that things have their origin through gradual increase or decrease," </span>states Hegel.<span style="font-style: italic;"> "But there is also such a thing as sudden transformation from quantity to quality. For example, water does not become gradually hard on cooling, becoming first pulpy and ultimately attaining a rigidity of ice, but turns hard at once. If temperature be lowered to a certain degree, the water is suddenly changed into ice, i.e., the quantity - the number of degrees of temperature - is transformed into quality - a change in the nature of the thing." </span>(Logic)<br /><br />Hegel's idea is a good idea but in nature and in society, things developed by different ways, so the common notion wouldn't be wrong. The case of water boiling or icing is not a good example because water changes not by its continuous quantity but by the exterior affect, the heat. The external things would influence on an object. If we continue adding a quantity of water until water would change into oil or honey. So, we can conclude that thing can transform from quantity to quality.<br /><br />Things in nature and in society are not the same. We can't apply the law of quantity into quality to society. Mao Zedong's <span style="font-style: italic;">Great Leap Forward </span>ended in catastrophe as it triggered a widespread famine that resulted in millions of deaths. Did Mao's theory <span style="font-style: italic;"> </span>take<span style="font-style: italic;"> </span>root in<strong><strong> </strong></strong><span style="font-style: italic;">the law of quantity into quality? </span> <h3 style="color: #660000;"><span style="font-size: 100%;">Law of Opposites</span></h3>"<span style="font-style: italic;">The contradiction, however, is the source of all movement and life; only in so far as it contains a contradiction can anything have movement, power, and effect.</span>" (Hegel). <span style="font-style: italic;">"In brief</span>", states Lenin, <span style="font-style: italic;">"dialectics can be defined as the doctrine of the unity of opposites. This embodies the essence of dialectics…"</span><br />Marx and Engels started with the observation that everything in existence is a unity of opposites. For example, electricity is characterized by a positive and negative charge, and atoms consist of protons and electrons which are unified but ultimately contradictory forces. Thing has two different sides. Things can unite together, and can struggle against each other. Some opposites are antagonistic. But a number of matters are different but not really contradictory, they unite!<br />Lao <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_9"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6">Tzu</span></span></span></span></span></span> in his work entitled "Tao Te <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_10"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_8"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_8"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7">Ching</span></span></span></span></span></span>" wrote:<div style="text-align: justify;">天 下 皆 知 美 之 為 美 , 斯 惡 已 。 皆 知 善 之 為 善 , 斯 不 善 已 有 無 相 生 , 難 易 相 成 , 長 短 相 形 , 高 下 相 盈 , 音 聲 相 和 , 前 後 相 隨 。(老 子「道 德 經」第 二 章)<br /><br /><span style="font-style: italic;">When people see beauty, they think, "that's beautiful".</span><br /><span style="font-style: italic;">Thinking of something as beautiful makes you think other things are ugly.</span><br /><span style="font-style: italic;">Calling something "good" forces you to call some other things "evil."</span><br /><span style="font-style: italic;">The ideas "difficult" and "easy" support each other.</span><br /><span style="font-style: italic;">"Long" and "short" define each other.</span><br /><span style="font-style: italic;">"High" creates "low"</span><br /><span style="font-style: italic;">"Tone" creates "noise"</span><br /><span style="font-style: italic;">"Before" creates "after"</span><br /><span style="font-style: italic;">"Have" creates "don't have"</span>(Chapter 2 - Making things ugly)<br /><a href="http://http//www.thetao.info/english/index.htm">http://www.thetao.info/english/index.htm</a><br /> <br /> "<span style="font-style: italic;">The Book of Change"</span> wrote " 一陰一陽之謂道 a yin ( negative) corporates with a yang (positive) to make the <span class="blsp-spelling-corrected" id="SPELLING_ERROR_8">road, and create the life </span> <a class="l" href="http://www.ai5429.com/17/8x/00065.htm">(易經﹒系辭上傳).</a><br />Rob <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_9"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_8"><span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_11">Sewell</span></span></span> wrote:<br /><span style="font-style: italic;">The world in which we live is a unity of contradictions or a unity of opposites: cold-heat, light-darkness, Capital-Labour, birth-death, riches-poverty, positive-negative, boom-slump, thinking-being, finite-infinite, repulsion-attraction, left-right, above-below, evolution-revolution, chance-necessity, sale-purchase, and so on.</span><span style="font-style: italic;">(</span><span style="font-size: 100%;"><a class="contentpagetitle" href="http://www.marxist.com/what-is-dialectical-materialism.htm">What is <span class="blsp-spelling-corrected" id="SPELLING_ERROR_10">Dialectical</span> materialism?</a> <a href="http://http//www.marxist.com/what-is-dialectical-materialism.htm">http://www.marxist.com/what-is-dialectical-materialism.htm)</a></span><br />Why did Marx <span class="blsp-spelling-corrected" id="SPELLING_ERROR_11">focus</span> only on the opposite? Marx want to develop the contradiction between the bourgeois class and the proletariat class in order to urge the labors revolt. Marx's theory is served for his political ambition, and his hostility toward the human kind.<br /> <br /><span style="color: #990000; font-weight: bold;">Law of negation</span><br /><span style="font-style: italic;">The law of negation was created to account for the tendency in nature to constantly increase the number of all things. Marx and Engels demonstrated that entities tend to negate themselves in order to advance or reproduce a higher quantity. This means that the nature of opposition, which causes conflict in each element and gives it motion, also tends to negate the thing itself. This dynamic process of birth and destruction is what causes entities to advance. This law is commonly simplified as the cycle of thesis, antithesis, and synthesis</span><br /> <div style="font-style: italic;">In nature, Engels often cited the case of the barley seed which, in its natural state, germinates and out of its own death or negation produces a plant; the plant in turn grows to maturity, and is itself negated after bearing many barley seeds. Thus, all nature is constantly expanding through cycles. (Wikipedia).</div>In the case of the barley seed, we can not say the seed negates the tree or the tree negates the seed. So, we can not say the hen negates the egg or the egg negates the hen. In nature and in society, matters continue, but don't negate. The feudal class was not negated by the bourgeois class. The feudal landlords or the feudal mandarins became the capitalists or the ministers in the bourgeois government because the bourgeois class didn't kill all people of the feudal class and abolish all their property!<br /><br />Marx said that the aristocracy was negated by the bourgeoisie; the bourgeoisie then created the proletariat that will one day negate them. This illustrates that the cycle of negation is eternal, as each class creates its "grave-digger", its successor, as soon as it finishes burying its creator. But who will negate the proletariat class?Marx pointed out five forms of societies: the primitive society, the slave , the feudal , the bourgeois and the communist society, and he confirmed the second society negates the first one, and the second one is better the first one. But in reality and in history, the societies don't negate each other but they live together in this world. In the XXIth century, some primitive societies still living in the South America, in Asia and in Australia. In England , Japan, Thailand etc, the feudal society exists in the bourgeois society. And in Europe, and in America, the proletariat class gets along with the bourgeois class. And in the Asia, the communist society is not better than the bourgeois society. It is clear that the communist society is not <span style="font-style: italic;">indispensable!</span><br /><span>Marx believed that everything will get better and developpe forward following the shape of a vertical or a spiral line. But in nature and in reality</span><span style="font-style: italic;">,</span><span> things can chang</span><span>e in many ways, maybe the circle or the ziczag etc.</span><span style="font-style: italic;"><br /></span><br /><br />Communism was critized by many points:<br /><br />+Marx was cruel . His theories of class struggle, violent revolution and abolition of private property, and Lenin 's <span style="font-style: italic;">dictatorship of the proletariat</span> caused the war in a each country, and cause deaths and sufferings of millions of people in the world.<br />+Marx 's ideas were imaginary and illusory. Marx 's theories were not objective, scientific but subjective and idealist.Marx was not a good fortune teller because his predictions didn't come true. <span style="color: #cc0000; font-style: italic;"><br /></span><ul style="color: #000066;"><li>The Communists turn their attention chiefly to Germany, because that country is on the eve of a bourgeois revolution[..], the bourgeois revolution in Germany will be but the prelude to an immediately following proletarian revolution.<span style="font-style: italic;">.</span></li></ul><ul style="color: #000099;"><li><span style="color: #cc0000; font-style: italic;">What the bourgeoisie therefore produces, above all, are its own grave-diggers. Its fall and the victory of the proletariat are equally inevitable.</span></li></ul><ul><li><span style="color: #660000; font-style: italic;">The supremacy of the proletariat will cause them to vanish still faster. United action of the leading civilized countries at least is one of the first conditions for the emancipation of the proletariat.</span><span style="color: #660000; font-style: italic;">In proportion as the exploitation of one individual by another will also be put an end to, the exploitation of one nation by another will also be put an end to. In proportion as the antagonism between classes within the nation vanishes, the hostility of one nation to another will come to an end</span><span style="color: red; font-weight: bold;">.</span></li><li style="color: #663366; font-style: italic;">In place of the old bourgeois society, with its classes and class antagonisms, we shall have an association in which the free development of each is the condition for the free development of all.</li><li style="color: #663366; font-style: italic;">The proletariat will use its political supremacy to [..] increase the total productive forces as rapidly as possible.</li></ul>Reality and modern history prove that Marx' s beliefs were wrong. The bourgeois class still survive, but the communists negated themselves in USSR, Eastern Europe where the bourgeois society now is developping. Moreover, in reality, the communist society was not better than the bourgeois society, and after the revolution, the communist didn't<span style="color: red; font-weight: bold;"> </span><span style="font-style: italic;">abolish its own supremacy as a class. </span>Lenin, Stalin, Mao Zedong developed their government by fortifying the forces of police and army to control and threaten their people with the policy of <span style="font-style: italic;">dictatorship of the proletariat</span> . Planned economy , political corruption are the features of the communism.<br />It seems that Lenin mocked Marx 's predictions when he said: <span class="body" style="font-style: italic;">It is impossible to predict the time and progress of revolution. It is governed by its own more or less mysterious laws.</span> <span class="bodybold"><a href="http://www.brainyquote.com/quotes/quotes/v/vladimirle163265.html">Vladimir Lenin</a> </span><br />+The alishbotion of private property will resulte in the laziness and the struggle of people.<br />+The <span style="font-style: italic;">dictatorship of the proletariat</span> vilolated the human rights and led to the faillure of the national economy and the negocide.<br />+USSR or Russia and China always invade the neighbor countries. Communism is an imperialism.<br />+Marx's ideas were the teachings for the robbers and the killers.<br />In his work entitled<i> "The Black Book of Communism: Crimes, Terror, Repression"</i>, <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_6">Stéphane</span> <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_7">Courtois</span>, asserts that "...Communist regimes...turned mass crime into a full-blown system of government". He cites a death toll which totals 94 million, not counting the "excess deaths" (decrease of the population due to lower than the expected birth rate). The breakdown of the number of deaths given by <span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_8">Courtois</span> is as follows: <ul><li>65 million in the <a href="http://en.wikipedia.org/wiki/People%27s_Republic_of_China" title="People's Republic of China">People's Republic of China</a></li><li>20 million in the <a href="http://en.wikipedia.org/wiki/Soviet_Union" title="Soviet Union">Soviet Union</a><sup class="reference" id="cite_ref-2"><a href="http://en.wikipedia.org/wiki/The_Black_Book_of_Communism#cite_note-2"><span>[</span>3<span>]</span></a></sup></li><li>2 million in <a href="http://en.wikipedia.org/wiki/Cambodia" title="Cambodia">Cambodia</a></li><li>2 million in <a href="http://en.wikipedia.org/wiki/North_Korea" title="North Korea">North Korea</a></li><li>1.7 million in <a href="http://en.wikipedia.org/wiki/Africa" title="Africa">Africa</a></li><li>1.5 million in <a href="http://en.wikipedia.org/wiki/Afghanistan" title="Afghanistan">Afghanistan</a></li><li>1 million in the Communist states of <a href="http://en.wikipedia.org/wiki/Eastern_Bloc" title="Eastern Bloc">Eastern Europe</a></li><li>1 million in <a href="http://en.wikipedia.org/wiki/Vietnam" title="Vietnam">Vietnam</a><sup class="reference" id="cite_ref-3"><a href="http://en.wikipedia.org/wiki/The_Black_Book_of_Communism#cite_note-3"><span>[</span>4<span>]</span></a></sup></li><li>150,000 in <a href="http://en.wikipedia.org/wiki/Latin_America" title="Latin America">Latin America</a></li><li>10,000 deaths "resulting from actions of the international communist movement and communist parties not in power."</li></ul>For Vietnameses, Communism is a nightmare. A number of famous Vietnamese communists such as Nguyễn Hộ, Trần Xuân Bách,Nguyễn Văn Trấn, Trần Độ, Nguyễn Kiến Giang etc, changed their mind and left the communist party after they recognized the true face of communism. Communism is a disaster of human race. We have to abolish Marxist philosophy for the independence, freedom, and democracy of people.<br /><br />Ottawa, July 22nd,2009<br /><span style="font-style: italic;">Nguyễn Thiên Thụ</span><br /><span style="color: red; font-weight: bold;"> </span>==</div><br /><br /><br /><br /><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;">MỤC LỤC</span><br /><br />Lời nói đầu<br /><br />Chương I. Nguồn gốc chủ nghĩa cộng sản<br />ChươngII. Lược sử các đảng cộng sản<br />Chương III.Tuyên ngôn của đảng cộng sản<br />Chương III. Phê phán tuyên ngôn cộng sản<br />Chương IV. Tư hữu và tập thể<br />Chương V. Vô sản chuyên chính<br />Chương VI.Vong thân<br />Chương VII. Biện chứng pháp<br />Chương VIII. Phê phán Duy vật biện chứng pháp<br />Chương IX. Tư bản luận<br />Chương X. Nhà Nước &Xã Hội Cộng sản<br />Tổng kết<br />Phụ lục<br />Thư Mục</div>giahoithutranghttp://www.blogger.com/profile/10818660192100778783noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6787428587380315640.post-66007599272993463572013-01-21T17:34:00.002-08:002013-01-25T20:58:59.451-08:00CỘNG SẢN LUẬN III * ĐẤU TRANH GIAI CẤP<span style="color: #000066;"> CHƯƠNG III</span><br /><span style="color: #000066;"><br /></span><br /><div style="text-align: center;"><span style="color: #990000; font-size: 130%;"><span style="font-weight: bold;">ĐẤU TRANH GIAI CẤP</span></span></div><div style="text-align: justify;"><br /><br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">I. GIỚI THIỆU SƠ LƯỢC TUYÊN NGÔN CỦA ĐẢNG CỘNG SẢN</span><br /><br />Ở thế kỷ 19, khoa học tiến bộ đã đưa đến cuộc cách kỹ nghệ tại nhiều nước Âu châu, mà đăc biệt là nước Anh. Thời nữ hoàng Victoria, nưóc Anh trở thành bá chủ thế giới. Nơi nào có khói là chỗ đó có hình bóng đế quốc Anh. Cuộc cách mạng kỹ nghệ đã gây nên hai thay đổi lớn trong xã hội loài người:<br />-Chế độ đế quốc, thực dân bành trướng thế lực ra các nước Á, Phi và châu Mỹ<br />-Tại các nước phát triển, xã hội sinh ra hai giai cấp rõ rêt là giai cấp tư bản và giai cấp lao động thợ thuyền.<br />Trong khi giai cấp tư bản giàu sang thì giai cấp vô sản quá nghèo khổ, gây ra hố sâu giai cấp trong xã hội. Vì vậy, một số văn thi sĩ, nhà xã hội và triết gia đã đưa ra những lý thuyết nhằm tranh đấu cho giai cấp thợ thuyền và người vô sản nói chung.<br /><br />Marx và Engels là hai người bạn cùng chung chí hướng. Hai ông viết Tuyên Ngôn của đảng cộng sản, và lần đầu tiên được công bố vào tháng 2 năm 1848 tại Luân Đôn, “Tuyên ngôn của Đảng Cộng Sản” trở thành cương lĩnh cách mạng của những người cộng sản các nơi trên thế giới. Bản tuyên ngôn này ngắn, gồm 4 chương.</div><div style="text-align: justify;"> Chương I: “Tư sản và vô sản” nói về sự đối lập giữa giai cấp tư sản và vô sản. Trong chương này, hai ông nêu lên sứ mệnh của giai cấp vô sản.Hai ông đưa ra quy luật phát triển của lịch sử tất cả các xã hội là “lịch sử đấu tranh giai cấp”. Ở đây, hai ông cũng đánh giá sự thành công của tư bản chủ nghĩa về kinh tế và chính trị.“<span style="font-style: italic;">Giai cấp tư sản, trong quá trình thống trị giai cấp chưa đầy một thế kỉ, đã tạo ra những lực lượng sản xuất nhiều hơn và đồ sộ hơn lực lượng sản xuất của tất cả các thế hệ trước kia gộp lại.</span>” Nhưng sự phát triển mạnh mẽ của sức sản xuất lại dần dần trở thành một yếu tố đưa giai cấp tư sản đi vào con đường diệt vong.</div><div style="text-align: justify;">Mâu thuẫn giữa sức sản xuất ngày càng bộc lộ rõ ràng bởi những cuộc khủng hoảng chu kì ngày càng trầm trọng mà giai cấp tư sản không thể nào khắc phục được. Trong khi đó, giai cấp vô sản phát triển cùng với sự phát triển của chủ nghĩa tư bản. Mâu thuẫn trong xã hội tư bản dẫn đến những cuộc khủng hoảng toàn diện và ghê gớm. “<span style="font-style: italic;">Những vũ khí mà giai cấp tư sản đã dùng để đánh đổ chế độ phong kiến thì ngày nay quay lại đập vào chính ngay giai cấp tư sản. Nhưng giai cấp tư sản không những đã rèn những vũ khí sẽ giết mình, nó còn tạo ra những người sử dụng vũ khí ấy - những công nhân hiện đại, những con người vô sản</span>”.</div><div style="text-align: justify;"> </div><div style="text-align: justify;"> Chương II: “Những người vô sản và những người cộng sản” đề cập đến vấn đề muốn hoàn thành sứ mệnh lịch sử chôn vùi giai cấp tư sản và xây dựng xã hội mới thì giai cấp vô sản phải có một chính đảng vô sản, một nền chuyên chính vô sản và phải dùng những biện pháp bạo lực cách mạng. cướp chính quyền và tịch thu tài sản giai cấp tư sản, xây dựng chế độ sở hữu công cộng và thiết lập chế độ xã hội mới.</div><div style="text-align: justify;"> </div><div style="text-align: justify;">Chương III “Văn học xã hội chủ nghĩa và cộng sản chủ nghĩa”, Mác và Engels đã phê phán các quan điểm xã hội chủ nghĩa không mang tính giai cấp vô sản vì ông cho rằng họ không đứng vào phe vô sản và chủ trương tranh đấu hòa bình trong khi Marx và Engels chủ trương vô sản chuyên chính và biện pháp sắt máu.<br /></div><div style="text-align: justify;"> </div><div style="text-align: justify;">Chương IV: “Thái độ của những người cộng sản đối với các Đảng đối lập”. Chương này Marx cho rằng đảng cộng sản có thể liên minh với các đảng phái khác nhưng phải cầm đầu họ, điều khiển họ. Kết thúc tuyên ngôn, Marx và Engels tuyên bố: <span style="font-style: italic;">“Trong cuộc cách mạng ấy, những người vô sản chẳng mất gì hết, ngoài những xiềng xích trói buộc họ. Trong cuộc cách mạng ấy, họ giành được cả một thế giới cho mình”, </span>và <span style="font-style: italic;">“Vô sản tất cả các nước, đoàn kết lại!</span>”</div><div style="text-align: justify;"> </div><div style="text-align: justify;"> Năm 1895, Lênin nói như sau về “Tuyên ngôn của Đảng Cộng sản”: “<span style="font-style: italic;">Cuốn sách mỏng đó đáng giá hàng tập sách. Tư tưởng của nó làm sống và làm hoạt động cho tới ngày nay toàn bộ giai cấp vô sản có tổ chức và chiến đấu của thế giới văn minh”. Muốn giữ vững chính quyền và xây dựng một xã hội mới không có bóc lột, giai cấp công nhân phải lập lên nhà nước của mình, đó là Nhà nước chuyên chính vô sản. Nhà nước vô sản dùng vũ lực đập tan sự phản kháng của giai cấp tư sản đã bị đánh đổ nhưng vẫn mưu toan cướp lại chính quyền, chuyên chính vô sản chủ trương đàn áp thiểu số bóc lột để phục vụ lợi ích của đại đa số cần lao. “Dựa vào nhà nước của mình, giai cấp công nhân tập hợp xung quanh mình tất cả tất cả những người lao động và xây dựng một xã hội mới không còn chế độ tư hữu về tư liệu sản xuất. Không còn bóc lột, không còn các giai cấp đối địch nhau, một xã hội thực hiện được sự tiến triển mạnh mẽ của nền sản xuất xã hội và kết quả lao động dồi dào. Do đó, chuyên chính vô sản là cần thiết để đưa cuộc cách mạng vô sản đến đích, đưa cách mạng thắng lợi hoàn toàn của chủ nghĩa xã hội”.</span></div><div style="text-align: justify;"> </div><div style="text-align: justify;"> Trên đây là tóm lược các chương của bản "Tuyên Ngôn của đảng Cộng Sản" (TNCS). Sau đây, chúng tôi xin trình bày và phê phán vài điểm quan trọng.<br /><br /><br /><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;">II. TRANH ĐẤU GIAI CẤP</span></div><div style="text-align: justify;"><br />Marx cho rằng giai cấp là nguyên nhân của mọi cuộc đấu tranh trong lịch sử, và cuộc đấu tranh này đưa đến một đổi thay tốt đẹp hoặc cả hai bị tiêu diệt. Ông cho rằng lịch sử có hai giai cấp là giai cấp áp bức và giai cấp bị áp bức, hai giai cấp này đấu tranh với nhau. Vào thời ông xuất hiện hai giai cấp đấu tranh với nhau là giai cấp tư bản và giai cấp vô sản.<br /><br /><span style="color: #6600cc; font-style: italic;">Lịch sử tất cả các xã hội tồn tại từ trước đến ngày nay chỉ là lịch sử đấu tranh giai cấp.</span><br /><span><span style="color: #6600cc;"><span style="font-style: italic;">Người tự do và người nô lệ, quý tộc và bình dân, chúa đất và nông nô, thợ cả phường hội là thợ bạn, nói tóm lại, những kẻ áp bức và những người bị áp bức, luôn luôn đối kháng với nhau, đã tiến hành một cuộc đấu tranh không ngừng, lúc công khai, lúc ngấm ngầm, một cuộc đấu tranh bao giờ cũng kết thúc hoặc bằng một cuộc cải tạo cách mạng toàn bộ xã hội, hoặc bằng sự diệt vong của hai giai cấp đấu tranh với nhau</span> </span></span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-i.html">(TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN * I.1)</a>.</span>[1]<br /><br /><span style="font-weight: bold;"><span style="color: red;"> <span style="color: #330099;">II.1. Giai cấp là gì?</span></span></span></div><div style="text-align: justify;">Những ngôi nhà Việt Nam, Trung Quốc, Nhật Bản và nhiều ngôi nhà trên thế giới, thường có thềm, có từng bậc từ thấp lên cao, từ cao xuống thấp. Hình ảnh cái thềm là ý nghĩa giai cấp.<b> </b>Giai cấp xã hội là những thứ bậc cao thấp trong xã hội. Theo Wikipedia, giai cấp xã hội đề cập đến các thứ bậc khác nhau phân biệt giữa các cá nhân hoặc các nhóm người trong các xã hội hoặc các nền văn hóa. Các sử gia và các nhà xã hội học coi giai cấp là phổ quát (là sự phổ biến), mặc dù những điều xác định giai cấp là rất khác nhau từ xã hội này đến xã hội khác. Thậm chí ngay cả trong một xã hội, các cá nhân khác nhau hoặc những nhóm người khác nhau cũng có rất nhiều ý tưởng khác nhau về những điều gì làm nên thứ bậc cao hay thấp trong trật tự xã hội.</div><div style="text-align: justify;">Nhìn chung, những người cùng địa vị, cùng gia sản. . . là cùng một một giai cấp. Nhưng đó là cách nhìn đơn giản. Nếu như ta chấp nhận rằng xã hội cổ Á Đông chia ra bốn giai cấp sĩ, nông , công thương thì không phải các sĩ, các thương đều cùng một giai cấp. Cổ nhân nói:"<span style="font-style: italic;">Của ba loài, người ba đứng"</span>, nghĩa là xã hội rất khác biệt. Thật vậy. Ngay trong giai cấp sĩ phu, ta đã có thể thấy ba loại:<br />-Hiển nho : làm quan<br />-Hàn nho: nho sinh nghèo<br />-Ẩn nho: nho sĩ ẩn dật.<br />Trong hiển nho cũng có nhiều hạng. Hạng nhất phẩm cho đến hạng cửu phẩm có cả thảy 18 bậc. Nếu chia theo trung nịnh, tốt xấu, thiện ác. . . thì lại còn phức tạp hơn.<br /><br />Theo Lênin, giai cấp là những tập đoàn người to lớn, khác nhau về địa vị của họ trong một hệ thống sản xuất xã hội nhất định trong lịch sử, khác nhau về quan hệ của họ (thường thì những quan hệ này được pháp luật quy định và thừa nhận) đối với tư liệu sản xuất, về vai trò của họ trong những tổ chức lao động xã hội, và như vậy là khác nhau về cách thức hưởng thụ và về phần của cải ít hoặc nhiều mà họ được hưởng.</div><div style="text-align: justify;">Sự khác biệt giai cấp là do nhiều yếu tố: giáo dục, gia đình, nghề nghiệp, địa vị, ngôn ngữ, tín ngưỡng, chủng tộc. . .Người ta thường chia xã hội ra ba giai cấp chính là giai cấp thương lưu, giai cấp trung lưu và giai cấp hạ lưu. Người ta còn chia ra nhiều giai cấp như giai cấp trung lưu bậc cao, trung lưu bậc trung và trung lưu bậc hạ. Tại Ấn Độ, thời đức Phật tại thế, xã hội Ấn Độ chia ra bốn giai cấp : giai cấp tăng lữ (Brahmins or priests ), giai cấp quý tộc (Kshatriyas or rulers and warriors ), giai cấp công thương (The Vaishyas or business people and originally farmers) <b><span style="font-size: 78%;"> </span></b>và giaicấp nô lệ (The Shudras or common laborers).</div><div style="text-align: justify;">Người ta chia xã hội Anh, Mỹ ra ba giai cấp, là thượng lưu, trung lưu và hạ lưu:<br />+thượng lưu: gồm các nhà tư bản, có tài sản lớn, hoặc được hưởng tài sàn, có đặc quyền, đặc lợi và không cần phải làm việc.<br />+ trung lưu:chiếm đa số, gồm những người chuyên nghiệp, kỹ nghệ gia, thương gia, chủ tiệm. . .<br />+ hạ lưu: nông dân và thợ thuyền các loại.<br />Nhưng đó là cách chia đơn giản.<br />Tại Anh quốc, sau đệ nhị thế chiến nảy sinh nhiều giai cấp như là giai cấp thượng lưu, trung lưu và và hạ lưu, giai cấp thợ thuyền có kỹ xão, thợ thuyền không kỹ xão cùng giai cấp nông dân. Rồi còn hạng trẻ con lao động khoảng 14 tuổi, rời ghế nhà trường để mưu sinh, và trẻ con thượng lưu, được đi học, và vào đại học. Xe cộ, trường học, các rạp hát đều có những phân biệt giai cấp. Nhưng chính phủ Anh đã có những biện pháp làm giảm hố ngăn cách trong xã hội như là công bằng về y tế, giáo dục, thuế má. . .<br /><br />Theo Wikipedia, ngày nay, người ta chia ra tám giai cấp trong xã hội Anh Quốc:<br /><span style="font-style: italic;">1. Thượng lưu: Những gia đình quý phái, nói với giọng đặc biệt, học các trường danh tiếng như Eton, Harrow, Winchester.</span><br /><span style="font-style: italic;">2. Trung lưu bậc cao: các chuyên gia, kỹ nghệ gia, thương gia, tốt nghiệp đại học.</span><br /><span style="font-style: italic;">3. Trung lưu bậc trung: những người chuyên môn, thương gia tốt nghiệp đại học nhưng gốc gác kém hơn nhưng lợi tức cao hơn trung bình.</span><br /><span style="font-style: italic;">4.Trung lưu bậc hạ: Có thể không tốt nghiệp đai học nhưng làm văn phòng.</span><br /><span style="font-style: italic;">5. Lao động bậc cao: Không tốt nghiệp đại học, nhưng có tay nghề và kinh nghiệm như đốc công, thợ mộc, thợ nề, thợ điện, lái tàu. . .</span><br /><span style="font-style: italic;">6. Lao động: Học thức it, có chút tay nghề, làm việc như xây cất, kỹ nghệ, khoan, ráp máy móc..</span><br /><span style="font-style: italic;">7. Lao động bậc hạ: như nghề quét dọn, bán hàng quán. . .</span><br /><span style="font-style: italic;">8. Bậc cuối: ăn trợ cấp xã hội.</span><br /><br />Tuy nhiên có nhiều cách phân chia giai cấp do nhiều nhà xã hội có quan điểm khác nhau. Nhìn chung, giai cấp thường là chỉ một số người có địa vị và tài sản giống nhau, và trong xã hội có nhiều giai cấp. Lại nữa, sự phân chia nào cũng chỉ là tương đối.</div><div style="text-align: justify;"><span style="color: #000066; font-weight: bold;">II.2. Sự phân chia giai cấp của cộng sản</span></div><div style="text-align: justify;">Một số triết gia và nhà xã hội học cho rằng chủ nghĩa Marx chia xã hội thành ba giai cấp chính:<br />-Tiểu tư sản: làm chủ phương tiện sản xuất, họ làm cho họ, không thuê nhân công.<br />-Vô sản hay lao động: không có phương tiện sản xuất, bán sức lao động để sống.<br />-Tư sản hay tư bản: làm chủ phương tiện sản xuất, mua sức lao động của công nhân.[2]<br /><br />Tuy nhiên, đi sâu vào chủ nghĩa cộng sản, chúng ta nhận thấy có nhiều quan điểm khác biệt từ Marx cho đến Đặng Tiểu Bình về giai cấp, bạn thù..<br /><br />Như đã trình bày ở trên, xã hội rất phức tạp thế mà Marx lại đơn giản chia ra hai giai cấp là tư sản và vô sản mà thôi : <span><span style="font-style: italic;">Xã hội ngày càng chia thành hai phe lớn thù địch với nhau, hai giai cấp lớn hoàn toàn đối lập nhau: giai cấp tư sản và giai cấp vô sản</span>"</span> <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-i.html">(TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN * I.1)</a>.</span>[3]<br />Từ Marx, những người cộng sản có học hay vô học, cố ý hay vô tình nói không đúng lý thuyết của Marx. Họ làm như thế một là họ không đọc Marx, hai là họ muốn bịp quần chúng. Họ quan niệm rằng tư sản là nhà giàu, người có của cải, còn vô sản là người không có tài sản.<br /><br /><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;">II.2.1. Giai cấp tư sản </span><span style="color: #cc0000;">(Bourgeois )</span><span style="font-weight: bold;"><br /></span>Trong Tuyên Ngôn của đảng Cộng sản (TNCS), Marx dùng cả hai danh từ tư bản và tư sản, coi như là một <span style="font-style: italic;">: </span><span> <span style="font-style: italic;">Giai cấp tư sản, tức là tư bản mà lớn lên thì giai cấp vô sản . . . cũng phát triển theo. </span>.</span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-i.html">(TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN * I.</a></span><span style="font-size: 85%;">9)"</span>[4]<br /><span style="font-weight: bold;"><br /><span style="color: #000066;">II.2.1. 1.Giai cấp tư sản từ đâu ra?</span></span><br /><br />Trong TNCS, Marx cho rẳng giai cấp này là cư dân ở thành thi. <span><span style="font-style: italic;">Từ những nông nô thời trung cổ, đã nảy sinh ra những thị dân tự do của các thành thị đầu tiên; từ dân cư thành thị này, nảy sinh ra những phần tử đầu tiên của giai cấp tư sản</span></span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-i.html"> (TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN * I</a>, 1</span>) [5]<br /><span style="color: #330099; font-weight: bold;"><br />II.2.1.2. Giai cấp tư sản là gì?</span><br /><br />Nhiều người nghĩ đơn giản rằng tư sản là nhà giàu, là người có tài sản. Nhưng Marx không nghĩ thế. Tư sản hay tư bản theo Marx là những nhà công nghệ hiện đại, những nhà tư bản nổi lên trong thồi kỳ cách mạng kỹ nghệ ở thế kỷ 19; không phải là những thương gia, nông gia giàu.</div><div style="text-align: justify;">Trong TNCS, Marx và Engels không định nghĩa thế nào là giai cấp tư sản. Các tác giả chỉ nói sơ lược. Nhưng sau này, Engels ghi chú rằng:</div><div style="text-align: justify;"> </div><div style="text-align: justify;"> <span>"<span style="font-style: italic;">Giai cấp tư sản là giai cấp những nhà tư bản hiện đại, những người sở hữu tư liệu sản xuất xã hội và sử dụng lao động làm thuê</span></span>.<span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-i.html">(TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN * I)</a>.</span>"[6]</div><div style="text-align: justify;"> Nếu theo định nghĩa trên, Nga, Trung Quốc, Việt Nam chưa tiến lên tư bản chủ nghĩa. Một số công nghệ Việt Nam thời Pháp thuộc là người Pháp làm chủ, và số hãng xưởng cũng chỉ ít ỏi. Ngoài ra là những xưởng thủ công nghiệp, không phải là chủ nhân của những hãng xưởng lớn.Lại nữa, chúng ta nên phân biệt. Có hãng, xưởng vốn hàng triệu Mỹ kim, có những hãng xưởng dùng máy móc tầm thường, vốn vài chục ngàn hay vài trăm ngàn thôi.<br /><br /><span style="color: #330099; font-weight: bold;">II.2.1.3. </span><span style="color: red; font-weight: bold;"><span style="color: #000066;">Các loại tư sản:</span></span><br />Sau này, người cộng sản phân biệt hai loại là tư sản mại bản và tư sản dân tộc. Một tài liệu của cộng sản viết như sau:<br />" <span style="font-style: italic;">Ở những nước thuộc địa và phụ thuộc, giai cấp tư sản bao gồm hai bộ phận: tư sản mại bản và tư sản dân tộc. Tầng lớp tư sản mại bản có quyền lợi gắn bó với đế quốc bên ngoài, thường có thái độ ngả theo chủ nghĩa đế quốc, chống lại phong trào yêu nước và dân chủ trong nước. Tầng lớp tư sản dân tộc, nói chung có tinh thần yêu nước. Do bị sự chèn ép của đế quốc bên ngoài và phản động trong nước, tầng lớp này, nhất là bộ phận tư sản nhỏ và vừa cũng tham gia phong trào chống đế quốc và phong kiến, đi cùng nhân dân lao động trong cách mạng dân tộc dân chủ nhân dân dưới sự lãnh đạo của giai cấp công nhân ".</span><br /><br /><span style="color: red;"><span>+TƯ SẢN MẠI BẢN</span></span><br /><span><span>Tự điển Wikipedia định nghĩa </span></span><span style="font-style: italic;"><span>: <span style="font-style: italic;">Tư sản mại bản (tiếng Anh: comprador hoặc comprador bourgeoisie; gốc latinh: comparātor có nghĩa là "người mua") là thuật ngữ gắn với chủ nghĩa Marx để chỉ những cá nhân hoặc nhóm thương gia làm trung gian với các thế lực nước ngoài buôn bán tài nguyên, quyền lợi của nhân dân quốc gia để thủ lợi riêng. Tự họ không thể kinh doanh làm giàu theo phương cách tư bản. Họ cần dựa vào thế lực của đế quốc bên ngoài để làm giàu. Tư sản nói chung là hình thức kinh tế buôn bán riêng tư, làm lợi, gây tài sản cho riêng mình. Xu hướng sinh hoạt kinh tế này đi ngược lại với đường hướng của chủ nghĩa cộng sản. Mại bản là đem lợi ích của quốc gia bản xứ, nhân dân bản xứ để đánh đổi với thế lực nước ngoài lấy lợi tức riêng. Cụm từ tư sản mại bản do đó có tính cách cáo buộc - và chỉ có ý nghiã khi dùng trong khuôn khổ cách mạng cộng sản.</span></span></span><br /><br /><span><span><span>Từ điển Bách khoa Việt Nam</span> định nghĩa</span></span><span style="font-style: italic;"><span> Tư sản mại bản là <span style="font-style: italic;">" bộ phận thoả hiệp của giai cấp tư sản ở các nước thuộc địa và phụ thuộc, làm trung gian giữa tư bản nước ngoài và thị trường trong nước, gắn chặt lợi ích của mình với lợi ích của tư bản nước ngoài, thực chất là làm tay sai cho các thế lực đế quốc bóc lột nước mình. TSMB một mặt cấu kết chặt chẽ với tư bản nước ngoài, mặt khác cấu kết chặt chẽ với giai cấp địa chủ phong kiến phản động trong nước để bóc lột nhân dân lao động, duy trì địa vị và lợi ích của mình. Vì vậy, TSMB cũng là đối tượng của cách mạng dân tộc dân chủ nhân dân. Ở Việt Nam, TSMB xuất hiện dưới chế độ thuộc địa của thực dân Pháp đầu thế kỉ 20, đã hoàn toàn xoá bỏ về mặt chính trị và kinh tế sau thắng lợi của cách mạng dân tộc dân chủ nhân dân ở Miền Bắc (1954) và trên cả nước (1975)..."</span></span></span><br /><br /><span style="font-style: italic;"><span><span> </span></span></span><span><span><span>Tạp chí Văn hóa Doanh nhân</span></span></span><br /><span style="font-style: italic;"><span>"...<span style="font-style: italic;">khái niệm mà các văn kiện chính trị thường hay nhắc đến như một thành phần xã hội mang yếu tố phản động trong cách mạng giải phóng dân tộc do Đảng cộng sản lãnh đạo. Chỉ ở giai đoạn sau của lịch sử, đặc biệt là ở miền Nam Việt Nam sau 1954 mới hình thành tầng lớp mại bản ăn theo cuộc chiến tranh của Mỹ..." Trong khoảng năm 1977, hai năm sau khi kết thúc chiến tranh thống nhất Việt Nam, chính quyền cộng sản dấy động cuộc tố cáo và truy nã các thành phần tư sản mại bản tại Thành phố Hồ Chí Minh và các tỉnh miền Nam Việt Nam - phần lớn là các thương gia gốc Hoa.<br /><br />Nhiều gia đình bị lục soát, tài sản bị tịch thâu, có khi bị bắt dẫn ra ngoài đường bêu xấu trước công chúng. Có một số gia đình làm ăn lương thiện nhưng tương đối giàu có, bị hàng xóm ghen ghét tố bậy cho công an vào tra xét đủ điều. Đôi khi, ngay cả những người có công với cách mạng cộng sản cũng bị tố cáo chỉ vì họ có tí của cải. Những thành phần này bị cáo buộc những tội ác với nhân dân đại khái như sau: Buôn bán với đế quốc Mỹ và chính quyền Ngụy làm giàu bằng cách nhập cảng, phát hành tài liệu đồi trụy ru ngủ nhân dân Nhập cảng súng đạn và nhu liệu quân sự chống lại nhân dân Đầu cơ tích trữ, tạo lũng đọan kinh tế của nhà nước Sau cách mạng, vẫn ngoan cố dụ dỗ, đầu độc các cán bộ nhà nước làm ăn bất hợp pháp Trong thời gian vài năm sau đó, những gia đình gốc Hoa này tổ chức vượt biển hàng loạt trốn sang nước ngoài, phần lớn với sự hỗ trợ ngầm của Chính phủ Việt Nam - gọi là "vượt biên bán chính thức</span></span></span><br /><br /><span><span>+TƯ SẢN DÂN TỘC:</span></span><br /><span><span>Tự Điển Bách Khoa Việt Nam</span> viết:</span><br /><span style="font-style: italic;">một bộ phận của giai cấp tư sản ở các nước kém phát triển, đang hoặc đã từng là thuộc địa của chủ nghĩa đế quốc có tinh thần dân tộc, quan tâm đến sự phát triển độc lập về kinh tế và chính trị của đất nước, khác với tư sản mại bản. TSDT, xét về mặt bản chất xã hội, có hai mặt; điều đó đặc biệt bộc lộ rõ sau khi giành được độc lập dân tộc.<br /><br />Một mặt, họ chịu ách thống trị của các tổ chức độc quyền đế quốc, mặt khác, chính họ là người bóc lột nhân dân lao động trong nước. Ở một số nước, TSDT là lực lượng lãnh đạo thành công cuộc cách mạng dân tộc. Tuy nhiên, bản chất hai mặt của họ đã dẫn họ đến khuynh hướng thoả hiệp, không dám tiến hành các cuộc cách mạng và cải cách triệt để. Sự ra đời, phát triển của giai cấp tư sản dân tộc và vai trò lịch sử của nó phụ thuộc rất lớn vào tiến trình lịch sử của mỗi nước và bối cảnh quốc tế. Ở Việt Nam, TSDT bắt đầu xuất hiện và hình thành song song với công cuộc khai thác thuộc địa của thực dân Pháp vào cuối thế kỉ 19, đầu thế kỉ 20. </span><br /><br /><span style="font-style: italic;">Vốn có ý thức dân tộc, họ đã đứng ra thành lập các xí nghiệp, công ti, hội buôn kinh doanh độc lập, với mưu đồ phát triển tiềm lực kinh tế đất nước, cạnh tranh với tư bản nước ngoài. Nhưng là một đứa con sinh sau đẻ muộn của chế độ thực dân yếu ớt về mọi mặt, họ nhanh chóng bị các thế lực tư bản chính quốc chèn ép và chi phối, chỉ tồn tại được trong sự lệ thuộc nặng nề vào tư bản chính quốc. Về mặt chính trị, giai cấp TSDT Việt Nam đã có một vị trí nhất định trên vũ đài chính trị vào những năm 1920. Nhưng cũng như trong kinh tế, vai trò chính trị của họ với tư cách là ngọn cờ lãnh đạo cách mạng Việt Nam đã nhanh chóng chấm dứt cùng với sự thất bại của cuộc Khởi nghĩa Yên Bái (1930) và sự tan rã của Việt Nam Quốc dân Đảng.</span> Nhưng trong thực tế, tư sản nào cũng bị cộng sản giết chết, ngay cả những người theo cộng sản , nuôi nấng cộng sản như bà Nguyễn Thị Năm ở Thái Nguyên.<br /><br />Người cộng sản lại chia ra hai loại là tư sản và tiểu tư sản<br /><br /><span>+TIỂU TƯ SẢN</span><br /><br />Giai cấp trung gian giữa giai cấp tư sản và giai cấp vô sản, có chút ít tư liệu sản xuất hoặc tài sản, như tiểu thương, trung nôn<span style="color: black;">g.</span><br /><br /><br /><span>Tự điển Bách Khoa Việt Nam</span>:<br /><span style="font-style: italic;">giai cấp trung gian bao gồm nhiều tầng lớp khác nhau như tiểu nông và bộ phận trung nông lớp dưới, thợ thủ công, tiểu thương, tiểu chủ, viên chức nhỏ trong xã hội tư bản chủ nghĩa. Đứng giữa giai cấp tư sản và giai cấp vô sản, giai cấp tư sản dễ dao động, thường xuyên bị phân hoá và phần lớn bị phá sản, trở nên gần gũi với hàng ngũ những người vô sản. Do đó, giai cấp vô sản cách mạng có khả năng liên minh với họ trong đấu tranh chống áp bức, bóc lột và giải phóng xã hội. Ở những nước thuộc địa, nửa thuộc địa và phụ thuộc, giai cấp tư sản cũng bị đế quốc phong kiến, tư sản mại bản và tư sản dân tộc chèn ép, bóc lột, nên dễ dàng đi cùng giai cấp công nhân trong quá trình đấu tranh tự giải phóng, trong cách mạng dân tộc - dân chủ và chủ nghĩa xã hội. </span><span style="font-family: Arial; line-height: 150%;"></span> </div><div style="text-align: justify;">Người cộng sản thường không có cảm tình với hạng tiểu tư sản. Cộng sản cho trí thức là tiểu tư sản, trí thức không bằng cục phân, trí thức là phản động (Trí phú địa hào; đào tận gốc, trốc tận rễ." Mặc dầu một số trí thưc theo cộng sản, nhưng cộng sản hành hạ họ, bắt họ quỳ lạy tung hô.</div><div style="text-align: justify;">Quan niệm này là giáo điều, sai lầm vì xưa nay, đa số trí thức là nghèo, đa số trí thức đã chống Nguyên, Minh,Thanh và thực dân Pháp. Cộng sản ghét trí thức vì trí thức có chút hiểu biết, không thể lừa dối Ngoài ra, một số trí thức cương trực, không đầu hàng bạo lực.Marx đã sai lầm khi coi khinh nông dân, thương gia và các giai cấp khác mà chỉ chú trọng công nhân. Mao Trạch Đông đã nhận thấy sai lầm này nên ông đề cao công lẫn nông.</div><div style="text-align: justify;"> <span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"> <span style="color: red;">II.2.2.</span></span><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"> CÁC GIAI CẤP KHÁC</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">+ Giai cấp trung đẳng hay vô sản?</span><br />Trong TNCS, Marx cũng đề cập đến các giai cấp khác và đồng hóa với vô sản:<br /><br /><span style="font-style: italic;">Những nhà tiểu công nghiệp, tiểu thương nghiệp và người thực lợi nhỏ, thợ thủ công và nông dân là những tầng lớp dưới của tầng lớp trung đẳng xa kia, đều bị rơi xuống hàng ngũ giai cấp vô sản, một phần vì số vốn ít ỏi của họ không đủ cho phép họ quản lý những xí nghiệp, nên họ bị sự cạnh tranh của bọn tư bản hơn đánh bại, một phần vì sự khéo léo nhà nghề của họ bị những phương pháp sản xuất mới làm giảm giá trị đi. Thành thử giai cấp vô sản được tuyển mộ trong tất cả các giai cấp của dân cư</span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-i.html"> (TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN * I</a>.11</span><span>).</span>[7]<br /><br />Nhưng ở đoạn sau, ông lại xếp họ vào hạng trung đẳng, không phải tư sản, cũng không phải vô sản:<br /><br /><span><span style="font-style: italic;">Các tầng lớp trung đẳng là những tiểu công nghiệp, tiểu thương, thợ thủ công và nông dân, tất cả đều đấu tranh chống giai cấp tư sản để cứu lấy sự sống của họ với tính cách là những tầng lớp trung đẳng. Cho nên họ không cách mạng mà bảo thủ. Thậm chí, hơn thế nữa, họ lại là phản động: họ tìm cách làm cho bánh xe lịch sử quay ngược trở lại. Nếu họ có thái độ cách mạng thì cũng chỉ trong chừng mực là họ thấy họ sẽ phải rơi vào hàng ngũ giai cấp vô sản: lúc đó, họ bảo vệ lợi ích tương lai của họ, chứ không phải lợi ích hiện tại của họ, họ từ bỏ quan niệm của chính họ để đứng trên quan điểm của giai cấp vô sản</span> </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-i.html">(TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN * I, 14)</a>.</span>[8]<br /><br />Nói chung, theo quan điểm cộng sản, trí thức, nông dân, thợ thủ công, thương gia và tiểu thương đều là kẻ lưng chừng, không đáng tin cậy.<br /><br /><span>+ Giai cấp vô sản lưu manh</span><br /><br />Marx không giải thích vô sản lưu manh là gì, ông chỉ nói tổng quát và mơ hồ.<br /><br /><span><span style="font-style: italic;">Còn tầng lớp vô sản lưu manh, cái sản phẩm tiêu cực ấy của sự thối rữa của những tầng lớp bên dưới nhất trong xã hội cũ, thì đây đó, có thể được cách mạng vô sản lôi cuốn vào phong trào, nhưng điều kiện sinh hoạt của họ lại khiến họ sẵn sàng bán mình cho những mưu đồ của phe phản động</span> </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-i.html">(TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN * I, 14)</a>.</span>[9]<br /><br />Ngày nay, tự điển Bách Khoa Việt Nam định nghĩa vô sản lưu manh là <span style="font-style: italic;">tầng lớp gồm những kẻ hành khất, du đãng, vô gia cư, trộm cắp, gái điếm, vv. Vô sản lưu manh là những phần tử bị loại ra ngoài giai cấp, không có giai cấp tính, sống ở nấc thang dưới cùng của xã hội có giai cấp. Trong xã hội tư bản, nạn thất nghiệp kinh niên cùng với quá trình bần cùng hoá nhân dân lao động là những căn nguyên cơ bản hình thành tầng lớp </span>vô sản lưu manh<span style="font-style: italic;"> Do không có tính giai cấp nên vô sản lưu manh không thể đấu tranh chính trị có tổ chức. Giai cấp tư sản thường lợi dụng tình cảnh khó khăn về vật chất cùng bản chất vô chính trị của </span><span style="font-style: italic;">vô sản lưu manh </span><span style="font-style: italic;"> để thu hút họ vào hàng ngũ những kẻ phá hoại bãi công, tham gia các vụ khủng bố chính trị. Chỉ khi nào loại bỏ được những căn nguyên nêu trên thì mới có thể thanh </span>toán được <span style="font-style: italic;">vô sản lưu manh </span> <span style="font-style: italic;">trong xã hội.</span><br /><br />Định nghĩa trên không đề cập đến nạn đĩ diếm, trộm cướp trong xã hội cộng sản, làm như chỉ có xã hội tư bản mới có vô sản lưu manh.<br />Trước đây cộng sản kêu gọi những hạng lưu manh đi theo cộng sản, tin tưởng cộng sản. Cô gái trên sông Hương của Tố Hữu, bộ trưởng Trần Quốc Hoàn là những vô sản lưu manh được cộng sản ve vuốt và tin dùng. Cộng sản và các nhà thơ văn xã hội cũng kết án quân chủ và tư bản, tham ô, bóc lột cho nên làm cho dân chúng đi vào bước đường cùng. Nhưng trong chế độ cộng sản, hạng vô sản lưu manh cũng khá nhiều. Cộng sản có giải quyết được những vấn đề xã hội này không?<br /><br /><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;">II.2. 3. </span><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"><span style="color: red;">Giai cấp vô sản</span>, ngươi là ai?</span><br /><br />Theo quan điểm thông thường, người ta phân ra các loại sau:<br />+giai cấp lao động: nói chung các loại lao động chân tay, trí thức. Về lao động chân tay thì có thợ<br />thuyền, nông dân, buôn thúng bán bưng, những người làm thuê.. .<br />+Công nhân: chỉ người thợ<br />+ Vô sản: tất cả người không có tài sản trong đó có trí thức nghèo, nông gia, và lao động các loại.<br />Và trong các từ điển, người ta có những quan điểm khác nhau.<br /><span style="font-weight: bold;">Vikitionary</span>: <b>vô sản</b> </div><ol style="text-align: justify;"><li><a href="http://www.blogger.com/wiki/ng%C6%B0%E1%BB%9Di" title="người">Người</a> <a href="http://www.blogger.com/wiki/thu%E1%BB%99c" title="thuộc">thuộc</a> <a href="http://www.blogger.com/wiki/giai_c%E1%BA%A5p" title="giai cấp">giai cấp</a> <a href="http://www.blogger.com/wiki/c%C3%B4ng_nh%C3%A2n" title="công nhân">công nhân</a> dưới <a href="http://www.blogger.com/wiki/ch%E1%BA%BF_%C4%91%E1%BB%99" title="chế độ">chế độ</a> <a href="http://www.blogger.com/wiki/t%C6%B0_b%E1%BA%A3n" title="tư bản">tư bản</a> (nói khái quát). </li><li><a href="http://www.blogger.com/wiki/ng%C6%B0%E1%BB%9Di" title="người">Người</a> <a href="http://www.blogger.com/wiki/lao" title="lao">lao</a> động không có <a href="http://www.blogger.com/wiki/t%C6%B0_li%E1%BB%87u_s%E1%BA%A3n_xu%E1%BA%A5t" title="tư liệu sản xuất">tư liệu sản xuất</a>, <a href="http://www.blogger.com/wiki/ph%E1%BA%A3i" title="phải">phải</a> <a href="http://www.blogger.com/wiki/l%C3%A0m_thu%C3%AA" title="làm thuê">làm thuê</a> và bị <a href="http://www.blogger.com/wiki/b%C3%B3c_l%E1%BB%99t" title="bóc lột">bóc lột</a>, <a href="http://www.blogger.com/wiki/n%C3%B3i_chung" title="nói chung">nói chung</a>. <dl><dd><i>Cố nông là những người <b>vô sản</b> ở nông thôn.</i></dd></dl>>> &lt;A HREF="http://network.realmedia.com/RealMedia/ads/click_sx.ads/hotindienews03/ros/300x250/sx/ss/a@x15"&gt; &lt;IMG SRC="http://network.realmedia.com/RealMedia/ads/adstream_sx.ads/hotindienews03/ros/300x250/sx/ss/a@x15"&gt;&lt;/a&gt; &lt;A HREF="http://network.realmedia.com/RealMedia/ads/click_sx.ads/hotindienews03/ros/300x250/sx/ss/a@x15"&gt; &lt;IMG SRC="http://network.realmedia.com/RealMedia/ads/adstream_sx.ads/hotindienews03/ros/300x250/sx/ss/a@x15"&gt;&lt;/a&gt; <div align="center"><center><a href="http://a.tribalfusion.com/h.click/a2mQRwmd6yUWZbc0r36YrYh1qunSUUDWUUPVtv2orJmRFjrYTFm4aJf2T3PoTBFXrj9UHMWn6YZdnVnwoWbA3qYe2tyy56vEmFbL0G7R1c3V1cbppTnV3bFWTFfFWPr5QqbXPG3tPtfO1tvmVPvp2Vv40UUDTPiv2P37Q67E4dvO0HQLmd6x5mnT4craVcJVMy5vkT/http://newsonlineweekly.com/canada/finance/tf.htm" target="_blank"><img border="0" height="250" src="http://cdnx.tribalfusion.com/media/3270586/AU_CA_300X250banner.gif" width="300" /></a></center></div></li></ol><div style="text-align: justify;"> Trong TNCS, Marx và Engels không nói rõ , không phân biệt rõ ràng, coi vô sản và công nhân làm một. Sau này, Engels chú thích rằng :<span style="font-style: italic;">"Giai cấp vô sản là giai cấp những công nhân làm thuê hiện đại, vì mất các tư liệu sản xuất của bản thân, nên buộc phải bán sức lao động của mình để sống</span>. (Chú thích của Engels cho lần xuất bản bằng tiếng Anh năm 1888)<br />Engels trong tác phẩm <span style="font-style: italic;">Những nguyên lí của chủ nghĩa cộng sản</span> in năm 1847 mới là đầy đủ:<br /><br /><span style="font-style: italic;">"Giai cấp vô sản là một giai cấp xã hội hoàn toàn chỉ kiếm sống bằng việc bán lao động của mình, chứ không phải sống bằng lợi nhuận của bất cứ tư bản nào , đó là một giai cấp mà hạnh phúc và đau khổ , sống và chết toàn bộ sự sống còn của họ đều phụ thuộc vào số cầu về lao động , tức là vào tình hình chuyển biến tốt hay xấu của công việc làm ăn , vào những biến động của cuộc cạnh tranh không gì ngăn cản nổi ."</span>[10]<br />Định nghĩa của Lenin cũng khá rõ: "<span style="font-style: italic;"> Giai cấp công nhân là giai cấp vô sản có trình độ lao động công nghiệp cao , là đứa con của nền đại công nghiệp hiện đại . (Giáo trình Những nguyên lí cơ bản của chủ nghĩa Mác - Lênin , t.364).</span><br /><br />Theo định nghĩa của Engels trong <span style="font-style: italic;">Những nguyên lí của chủ nghĩa cộng sản</span> và của Lenin, chúng ta thấy rõ rệt hai loại:<br />+Vô sản: dân nghèo bán sức lao động, không sống bằng lợi nhuận tư bản.<br />+Công nhân cũng là vô sản nhưng có trình độ công nghiệp cao và làm trong các hãng xưởng tư bản.<br /><br /><br />Tự điển Bách Khoa Toàn Thư Việt Nam định nghĩa như sau:<br />GIAI CẤP CÔNG NHÂN: <span style="font-style: italic;">giai cấp không có tư liệu sản xuất (cho nên gọi là giai cấp vô sản) làm thuê cho nhà tư bản và trực tiếp bị nhà tư bản bóc lột. Hình thành từ khi chủ nghĩa tư bản ra đời thế kỉ 16 (công nhân các công trường thủ công cũng gọi là tiền vô sản). Sau cách mạng công nghiệp (cuối thế kỉ 18, đầu thế kỉ 19), trở thành GCCN công nghiệp, tức giai cấp vô sản hiện đại, mà hạt nhân là công nhân nhà máy, hầm mỏ, rồi đến công nhân xây dựng, vận tải.<br /><br />Tuỳ theo sự phát triển của lực lượng sản xuất và quy mô của nền sản xuất tư bản chủ nghĩa, GCCN tăng về số lượng; đồng thời, quá trình cơ khí hoá và hiện nay là tự động hoá sản xuất lại giảm tương đối số lao động chân tay và tăng số lao động có kĩ thuật. Điều kiện sống của GCCN phụ thuộc vào điều kiện bán sức lao động. Là lực lượng sản xuất chủ yếu trong xã hội tư bản, nhưng lại bị bần cùng hoá và thường xuyên bị nạn thất nghiệp đe doạ.</span><br /><br /><span style="font-style: italic;">Vì vậy, GCCN đã tự phát đấu tranh chống lại giai cấp tư sản và chủ nghĩa tư bản. Sau khi tiếp thu chủ nghĩa Mác và đưa đảng của GCCN lãnh đạo, GCCN từ giai cấp "tự mình" trở thành giai cấp "vì mình", từ đấu tranh kinh tế tiến lên đấu tranh chính trị nhằm giành chính quyền và dựng chính quyền mới, xây dựng xã hội mới, không còn áp bức, bóc lột. GCCN là giai cấp cách mạng nhất trong xã hội. Sứ mạng lịch sử của nó là thay thế chủ nghĩa tư bản bằng chủ nghĩa xã hội.</span><br /><br /><span style="font-style: italic;">GCCN là động lực chính trong cuộc cách mạng lật đổ chế độ tư bản chủ nghĩa, và trong thời kì quá độ từ chủ nghĩa tư bản lên chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản, GCCN với đội tiên phong của mình là đảng cộng sản, lãnh đạo các tầng lớp nhân dân bị áp bức bóc lột đấu tranh chống lại chủ nghĩa tư bản, tiến hành cách mạng xã hội chủ nghĩa, lật đổ ách thống trị của giai cấp tư sản, thiết lập chính quyền của nhân dân, xây dựng nền chuyên chính vô sản, xoá bỏ chế độ người bóc lột người, thực hiện bình đẳng, dân chủ và công bằng xã hội.</span><br /><br /><span style="font-style: italic;">Trong chủ nghĩa xã hội, GCCN là giai cấp lãnh đạo chính quyền, thực hiện quyền làm chủ của nhân dân, bảo đảm vững chắc nền độc lập dân tộc gắn liền với chủ nghĩa xã hội, góp phần tích cực vào phong trào cách mạng của nhân dân thế giới vì hoà bình, dân chủ, tiến bộ và chủ nghĩa xã hội. </span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: 150%; margin: 0mm 0mm 0pt; text-align: justify; text-indent: 8.5pt;"><span style="font-family: Arial; line-height: 150%;"></span></div><br /><div style="text-align: justify;">Trước đây, cộng sản muốn dụ dỗ dân chúng theo họ, họ bảo rằng giai cấp thợ thuyền, những người nghèo, những người lao động là giai cấp vô sản. Nhưng sau khi nắm quyền hành, phân định mâm cao, mâm thấp, những dân quê nghèo, những thợ mộc, thợ nề, thợ tiện, thợ thủ công, làm nghệ tự do, không thuộc hãng xưởng tư bản, thì mới biết họ không phải là công nhân, không phải là vô sản, không phải là giai cấp lãnh đạo.<br /><br />Sau khi cướp chính quyền, cộng sản lại phân biệt hai loại công nhân: công nhân tư bản và công nhân cộng sản.<br /><span style="font-style: italic;">"Trong giai đoạn hiện nay , giai cấp công nhân đã có những biến đổi mới :"Giai cấp công nhân là một tập đoàn xã hội ổn định , hình thành và phát triển cùng với sự phát triển của nền công nghiệp hiện đại , với nhịp độ phát triển của của lực lượng sản xuất có tính xã hội hóa ngày càng cao , là lực lượng sản xuất cơ bản , tiên phong , trực tiếp hoạc gián tiếp tham gia vào quá trình sản xuất , tái sản xuất ra của cải vật chất và cải tạo các quan hệ xã hội ; là lực lượng chủ yếu của tiến trình lịch sử quá độ từ chủ nghĩa tư bản lên chủ nghĩa xã hội .</span><br /><span style="font-style: italic;"></span><br /><span style="font-style: italic;">Ở các nước tư bản chủ nghĩa , giai cấp công nhân là những người không có hoặc về cơ bản không có tư liệu sản xuất phải làm thuê cho giai cấp tư sản và bị giai cấp tư sản bóc lột giái trị thặng dư ; ở các nước xã hội chủ nghĩa , họ là người đã cùng nhân dân lao động làm chủ những tư liệu sản xuất và cùng nhau hợp tác lao đông vì lợi ích chung của toàn xã hội trong đó có lợi ích chính đáng của bản thân họ.</span> " (Giáo trình Những nguyên lí cơ bản của chủ nghĩa Mác - Lênin , t.366)<br /><br />Chương sau, người viết sẽ phê phán chủ trương đấu tranh giai cấp.<br /><br />_____<br /><br /><span style="font-size: 85%;">[1]<span style="font-style: italic;">.</span><span style="color: red; font-style: italic;">The history of all hitherto existing society [2] is the history of class struggles.</span></span><br /><span style="font-size: 85%;"><span style="font-style: italic;">Freeman and slave, patrician and plebian, lord and serf, guild-master [3] and journeyman, in a word, oppressor and oppressed, stood in constant opposition to one another, carried on an uninterrupted, now hidden, now open fight, a fight that each time ended, either in a revolutionary reconstitution of society at large, or in the common ruin of the contending classes. </span></span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-i.html">(COMMUNIST MANIFESTO I, 1)</a></span><br /><span style="font-size: 85%;">[2]</span><span style="font-style: italic;"><span style="font-size: 85%;">.</span><span style="font-size: 85%;">Marxists identify 3 main classes: the petite bourgeoisie, who own businesses (the means of production), work for themselves, and do not employ others; the proletariat or working class, who do not own the means of production and who sell their labour power for wages; and the bourgeoisie or capitalist class, owners of the means of production, who purchase labour power and acquire a living and accumulate wealth from surplus value provided through workers' labour</span></span><span style="font-size: 85%;">.( <a href="http://http//www.thecanadianencyclopedia.com/index.cfm?PgNm=TCE&Params=A1ARTA0007517%29.">http://www.thecanadianencyclopedia.com/index.cfm?PgNm=TCE&Params=A1ARTA0007517).</a></span><br /><span style="font-size: 85%;">[3]</span>.<span style="font-size: 85%; font-style: italic;">Society as a whole is more and more splitting up into two great hostile camps, into two great classes directly facing each other</span><span style="font-size: 85%;"> -</span><span style="font-style: italic;"><span style="font-size: 85%;">bourgeoisie and proletariat</span>.</span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-i.html">(COMMUNIST MANIFESTO I, 1)</a></span><br /><span style="font-size: 85%;">[4].</span><span style="font-size: 85%; font-style: italic;">In proportion as the bourgeoisie, i.e., capital, is developed, in the same proportion is the proletariat, the modern working class, developed</span><span style="font-size: 85%;">.</span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-i.html">(COMMUNIST MANIFESTO I, 9)</a></span><br /><span style="font-size: 85%;">[5]."</span><span style="font-size: 85%; font-style: italic;">From the serfs of the Middle Ages sprang the chartered burghers of the earliest towns. From these burgesses the first elements of the bourgeoisie were developed </span><span style="font-size: 85%;">"</span>.<span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-i.html">(COMMUNIST MANIFESTO I, 1)</a></span><br /><span style="font-size: 85%;">[6].</span><span style="font-size: 85%; font-style: italic;">By bourgeoisie is meant the class of modern capitalists, owners of the means of social production and employers of wage labor.By proletariat, the class of modern wage laborers who, having no means of production of their own, are reduced to selling their labor power in order to live. (Note by Engels - 1888 English edition </span>.<span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-i.html">COMMUNIST MANIFESTO I,</a></span> )<br /><span style="font-size: 85%;">[7].</span><span style="font-size: 85%; font-style: italic;">The lower strata of the middle class -- the small tradespeople, shopkeepers, and retired tradesmen generally, the handicraftsmen and peasants -- all these sink gradually into the proletariat, partly because their diminutive capital does not suffice for the scale on which Modern Industry is carried on, and is swamped in the competition with the large capitalists, partly because their specialized skill is rendered worthless by new methods of production. Thus, the proletariat is recruited from all classes of the population</span><span style="font-size: 85%;"> </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-i.html">(COMMUNIST MANIFESTO I, 1)</a></span><span style="font-size: 85%;">.</span><br /><span style="font-size: 85%;">[8]</span>.<span style="font-size: 85%; font-style: italic;">"</span><span style="font-size: 85%; font-style: italic;">The lower middle class, the small manufacturer, the shopkeeper, the artisan, the peasant, all these fight against the bourgeoisie, to save from extinction their existence as fractions of the middle class. They are therefore not revolutionary, but conservative. Nay, more, they are reactionary, for they try to roll back the wheel of history. If, by chance, they are revolutionary, they are only so in view of their impending transfer into the proletariat; they thus defend not their present, but their future interests; they desert their own standpoint to place themselves at that of the proletariat</span><span style="font-size: 85%;"> </span>.<span style="font-size: 85%;"> </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-i.html">(COMMUNIST MANIFESTO I, 14)</a></span><span style="font-size: 85%;">.</span><br /><span style="font-size: 85%;">[9].</span><span style="font-size: 85%; font-style: italic;">The "dangerous class", the social scum, that passively rotting mass thrown off by the lowest layers of the old society, may, here and there, be swept into the movement by a proletarian revolution; its conditions of life, however, prepare it far more for the part of a bribed tool of reactionary intrigue</span> <span style="font-size: 85%;"> </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-i.html">(COMMUNIST MANIFESTO I, 14)</a></span><span style="font-size: 85%;">.</span><br /><span style="font-size: 85%;">[10]</span><span style="font-size: 85%; font-style: italic;">What is the proletariat? The proletariat is that class in society which lives entirely from the sale of its labor and does not draw profit from any kind of capital; whose weal and woe, whose life and death, whose sole existence depends on the demand for labor.</span><span style="font-size: 85%;"> <a href="http://www.marxists.org/archive/marx/works/1847/11/prin-com.htm">(Principles of Communism</a> (1847)</span><br /><span style="font-size: 85%;">[11]</span><span style="color: #cc0000; font-style: italic;">.<span style="font-size: 85%;"><span style="color: #000066;">What else does the history of ideas prove, than that intellectual production changes its character in proportion as material production is changed? The ruling ideas of each age have ever been the ideas of its ruling class.</span></span></span><br /><span style="color: #000066; font-size: 85%; font-style: italic;">When people speak of the ideas that revolutionize society, they do but express that fact that within the old society the elements of a new one have been created, and that the dissolution of the old ideas keeps even pace with the dissolution of the old conditions of existence.</span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-i.html">(COMMUNIST MANIFESTO II, 5)</a></span><span style="font-size: 85%;">.</span><br /><span style="font-size: 85%;">[12].</span><span style="color: black; font-size: 85%; font-style: italic;">The communist revolution is the most radical rupture with traditional relations; no wonder that its development involved the most radical rupture with traditional ideas.</span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-i.html">(COMMUNIST MANIFESTO II, 5)</a></span><span style="font-size: 85%;">.</span><br /><br /><span style="color: #003333; font-size: 85%;">[13]</span><span style="color: #003333; font-size: 85%; font-style: italic;">.The proletarians cannot become masters of the productive forces of society, except by abolishing their own previous mode of appropriation, and thereby also every other previous mode of appropriation. They have nothing of their own to secure and to fortify; their mission is to destroy all previous securities for, and insurances of, individual property.</span><span style="color: #003333; font-size: 85%; font-style: italic;">[..]. The proletariat, the lowest stratum of our present society, cannot stir, cannot raise itself up, without the whole superincumbent strata of official society being sprung into the air.</span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-i.html">(COMMUNIST MANIFESTO I, 15)</a></span><span style="font-size: 85%;">.</span><br /><span style="font-size: 85%;">[14].</span><span style="font-size: 85%; font-style: italic;">In short, the Communists everywhere support every revolutionary movement against the existing social and political order of things.[..] .They openly declare that their ends can be attained only by the forcible overthrow of all existing social conditions.</span><span style="font-size: 85%;"> <a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-iii-iv.html"><span style="font-weight: normal;">(COMMUNIST MANIFESTO IV ,1,2)</span></a></span><br /><span style="font-size: 85%;">[15].</span><span style="color: #330099; font-size: 85%; font-style: italic;">They [the proletarians] have nothing of their own to secure and to fortify; their mission is to destroy all previous securities for, and insurances of, individual property.</span><span style="color: #003333; font-size: 85%; font-style: italic;">.</span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-i.html">(COMMUNIST MANIFESTO I, 15)</a></span><span style="font-size: 85%;">.</span></div>giahoithutranghttp://www.blogger.com/profile/10818660192100778783noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6787428587380315640.post-28801080034311249892013-01-21T17:34:00.001-08:002013-01-25T20:58:59.243-08:00CỘNG SẢN LUẬN II * LƯỢC SỬ CÁC ĐẢNG CỘNG SẢN<div style="text-align: center;">CHƯƠNG II<br /><br /><span style="font-size: 130%;"><span style="color: #990000; font-weight: bold;">LƯỢC SỬ CÁC ĐẢNG CỘNG SẢN</span></span></div><br /><div style="text-align: justify;"><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">I. LƯỢC SỬ ĐẢNG CỘNG SẢN SÔ VIẾT</span><br /><br />Marx cho rằng nước Đức là một nước công nghiệp tiên tiến, là nơi đầu tiên Cách mạng Kỹ nghệ hình thành và cũng là nơi giai cấp vô sản ra đời đông đảo, do đó cách mạng vô sản sẽ bùng lên ở Đức quốc trước tiên. Nhưng tiên đoán của ông sai lầm. Marx đã chết, Engels tiếp tục công việc của Marx. Trái lại, chủ nghĩa Marx lại phát triển đầu tiên tại Nga là một nước nông nghiệp lạc hậu như Trung quốc, Việt Nam. Các tài liệu cộng sản chỉ nói đến Lenin, không nói gì đến các nhân vật và sự kiện khác.<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">I.1. Triều đại Nga hoàng</span></div><div style="text-align: justify;">Đầu thế kỷ XX, Nga là một trong những đế quốc lớn nhất thế giới. Sau cuộc cải cách nông nô 1861, chủ nghĩa tư bản Nga phát triển nhanh chóng. Dẫu sao, nước Nga là vẫn là một nước nông nghiệp lạc hậu. Tàn tích của chế độ nông nô vẫn còn tồn tại sâu rộng ở nước Nga thể hiện rõ nét ở việc phần lớn ruộng đất tập trung trong tay quý tộc, địa chủ. Nga Hoàng cũng là địa chủ lớn nhất với 7 triệu mẫu Nga ruộng đất. Trình độ sản xuất nông nghiệp lạc hậu do đó năng suất thấp, nạn mất mùa và đói kém xảy ra thường xuyên.<br /><br />Nước Nga là một nước quân chủ chuyên chế dưới sự cai trị của Nga hoàng Nicholas II. Nga có nhiều mâu thuẫn với các nước như Anh, Áo Hung, nhưng mâu thuẫn lớn nhất là mâu thuẫn Nga Nhật dẫn đến chiến tranh Nga-Nhật ( 1904-1905 ). Ngày 1 tháng 8 1914, đế quốc Đức tuyên chiến với đế quốc Nga, đế quốc Nga tham gia vào thế chiến thứ nhất. Cuộc chiến tranh kéo dài càng đẩy mạnh sự sụp đổ về kinh tế và khủng hoảng chính trị, xã hội ở Nga .<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">I.2. Cách mạng Nga</span><br /><br />Lúc bấy giờ tại tây phương, ảnh hưởng của tư tưởng dân chủ, tự do phát triển ở nhiều nơi trên thế giới, trong đó có Trung Hoa, Việt Nam. Dân Nga bất mãn vì chế độ cai trị hà khắc của Nga hoàng. <span style="color: black;">Năm 1861, Nicholas II bãi bỏ chế độ nô lệ. Năm 1894 Nicholas II thoái vị nhường lại cho phe cải cách lên cầm quyền, lập nên quốc hội Duma.</span><br /><br />Các tầng lớp trí thức, tiểu tư sản, nông dân, công nhân đều chịu ảnh hưởng tư tưởng của Voltaire, Montesquieu và Marx mà tập hợp thành tổ chức cách mạng chống Nga hoàng. Đại hội đầu tiên bí mật họp tại Minks năm 1898, thành lập đảng <span style="font-style: italic;">Lao động Xã hội Dân chủ Nga </span>(The Russian Social Democratic Labor party), gồm đảng <span style="font-style: italic;">Công nhân Xã hội Dân chủ Nga </span> (Russian Social-Democratic Workers' Party ), và <span style="font-style: italic;">đảng Dân chủ Xã hội Nga</span> ( the Russian Social-Democratic Party) , lấy chủ nghĩa Marx làm cơ sở.Năm 1898, chín thành viên của tổ chức <span style="font-style: italic;">Lao động Xã hội Dân chủ Nga </span><span>bị </span><span style="font-style: italic;"> </span>An ninh Hoàng gia Nga bắt giam.Thực ra trước đó, Tổ hợp Giải phóng Lao Động <span style="font-style: italic;">(</span><span style="font-style: italic;">Group for the Emancipation of Labour )</span> ra đời năm 1883 cũng theo chủ nghĩa Marx.Đại hội <span style="font-style: italic;">Lao động Xã hội Dân chủ Nga </span><span>họp lần đầu năm 1901 tại Minks, đại hội hai tại </span>họp tại Bỉ nhưng bị nhà cầm quyền Bỉ đuổi nên chuyển qua Luân Đôn năm 1903.<br /><br />Lúc bấy giờ trong đại hội 1903, Vladimir Lenin và Julius Martov tranh cãi, đưa đến việc chia ra hai nhóm ,một nhóm do Lenin cầm đầu, còn nhóm kia do Plekhanov và Martov lãnh đạo . Theo <span style="font-style: italic;">Wikipedia</span>, và <span style="font-style: italic;">Encyclopedia.com</span>, phe Lenin chiếm thiểu số trong đại hội 2 , và thường là chiếm thiểu số trong các hội nghị đảng và nghị trường. Chuyện khôi hài là trong đại hội 1903, trong cuộc bầu ban báo chí lập tờ <i>Iskra</i> ("Spark") của đảng là một cuộc bầu bán không quan trọng, phe Lenin chiếm đa số, vì vậy mà Lenin vỗ ngực xưng là phe đa số (Bolshevish) và gọi đối thủ là phe thiểu số (Menshevish). Sau Lenin và đảng cộng sản cầm quyền, họ chuyên dùng hai từ này cho nên trở thành quen thuộc, nhưng đó là một sự khoa trương và dối trá.<br /><br />Hai phe quan điểm khác nhau mặc dầu họ theo Marx. Lenin chủ trưởng vô sản chuyên chính, Plekhanov cho rằng nước Nga là một nước nông nghiệp lạc hậu, giai cấp vô sản chưa thể lên thẳng nắm quyền được, phải xây dựng một nền dân chủ trước đã. Do đó ta có thể gọi phe Lenin là phe Cộng sản (Bolshevish) còn phe Plekhanov là phe Dân chủ (Menshevish). Tuy nhiên, tinh thế phức tạp, như Trotsky lúc theo Plekhanov, lúc theo Lenin, cứ nhảy lui nhảy tới hoài, và Martov cũng có lúc ủng hộ Hồng quân. <a href="http://www.encyclopedia.com/doc/1E1-Bolshevi.html."> http://www.encyclopedia.com/doc/1E1-Bolshevi.html</a><br /><br />Cách mạng Nga 1905 là một sự tập hợp của phe cách mạng và phe cải cách. Trong hội đồng Duma 1906, phe Dân chủ Xã hội (Social Democrats) chống đối, còn phe Dân chủ lập hiến (Constitutional Democrats )mạnh nhất.Năm 1912, hai nhóm Cộng sản (Bolshevish) và Dân chủ (Menshevish) chống đối nhau kịch liệt.Nhóm Dân chủ một số ủng hộ Bạch Nga chống phe cộng sản trong cuộc nội chiến Nga.Năm 1914, chiến tranh Nga Đức xảy ra, phe Dân chủ ủng hộ việc chống Đức, còn phe cộng sản lại phá hoại nỗ lực kháng chiến của nhân dân Nga.<br /><br />Tháng 2/1917, đảng <span style="font-style: italic;">Lao động Xã hội Dân chủ Nga</span> tổng nổi dậy lật đổ chế độ quân chủ Sa hoàng, thành lập nên Nhà Nước Dân Chủ Cộng Hòa Nga, do hoàng thân <span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="font-size: 85%;"><span style="font-size: 100%;">Lvov</span> </span></span>cầm đầu chính phủ .Vì chiến tranh, chính trị và kinh tế của nước Nga suy yếu. Như đã trình bày ở trước, Marx không chống phát xit, mà lại ủng hộ phát xit, vì họ tin rằng phát xít sẽ trừ diệt tư bản Mỹ, Pháp, Anh. (Vì theo Marx cho nên sau này Stalin ký kết với Đức trong thế chiến 2, cũng với ý định dùng tay phát xít diệt tư bản, không ngờ Nga bị Đức tấn công, Stalin phải bắt tay với tư bản Mỹ). Lúc này Lenin ở nước ngoài, Trotsky và đồng đảng Bolshevishs tuyên truyền phản chiến khiến binh sĩ bỏ ngũ cho nên chính phủ suy yếu . Tám tháng sau, tức Cách mạng tháng mười, hầu hết các nhà lãnh đạo các đảng phái dân chủ đều bị lực lượng Bolshevik của Đảng Công Nhân Xã Hội do Lenin lãnh đạo loại trừ, cùng chuyển thể Đảng Xã Hội này thành Đảng Cộng Sản. Sau đó, Lenin lập đảng công sản sản Nga, rồi thôn tính các nước nhỏ, thành lập liên bang Xô Viết, và đảng Cộng sản Liên Xô.<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">I.3. Những nhà cách mạng tiên phong</span><br /><br /><span><span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="font-size: 85%;"> </span><span style="font-size: 100%;">Trước cách mạng tháng 10-1917, nhân dân Nga đã nổi lên làm cách mạng. Sau đây là một vài nhân vật tiêu biểu cho cách mạng Nga.</span></span></span><br /><br /><span><span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="font-size: 100%;"><span style="color: #003333; font-weight: bold;">I.3.1. Georgi Valentinovich Plekhanov</span><span style="font-weight: bold;"> </span> (1857- 1918)</span></span></span><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEii8Qacn5bRKHrdP6u5pf6nT_Tq87wxUReAdsik_3lHCEgslmUtjT1Q_3EIq2z74EBMDYkUdQUiWhbzP0ftlmwy_4zby71pnb7C5L4BXOY1ew8EWc2zxP8qV8kyES4kI9ss8v30tNJBjVw/s1600-h/plekh3.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5371467237093200194" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEii8Qacn5bRKHrdP6u5pf6nT_Tq87wxUReAdsik_3lHCEgslmUtjT1Q_3EIq2z74EBMDYkUdQUiWhbzP0ftlmwy_4zby71pnb7C5L4BXOY1ew8EWc2zxP8qV8kyES4kI9ss8v30tNJBjVw/s400/plekh3.jpg" style="cursor: pointer; float: right; height: 181px; margin: 0pt 0pt 10px 10px; width: 124px;" /></a><br /><br /><span><span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="font-size: 100%;">Ông là một nhà cách mạng, lãnh tụ phong trào <span style="font-style: italic;">Dân chủ Xã hội Nga,</span> là một người Marxist đầu tiên ở Nga, đã viết nhiều sách về chủ nghĩa Marx.Ông đã dùng tên là </span><span style="font-size: 100%;"> N. Beltov </span><span><span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="font-size: 100%;"><i>trong tác phẩm The Development of the Monist View of History</i></span></span></span></span></span> và nhiều bút hiệu khác như N. Kamensky,Utis<span><span style="color: black; font-size: 100%;"><span><span style="color: black; font-size: 100%;"> </span></span> <span style="font-size: 100%;">.Ông cũng là một người hoạt động chính trị. </span></span></span>Plekhanov vốn là một thành viên của tổ chức Narodnik (Nhân Dân), một lãnh tụ của tổ chức <span style="font-style: italic;">"Đất và Tự Do</span>" (Land and Liberty). Khoảng 1880, ông lưu vong, ông liên hệ với phong trào <span style="font-style: italic;">Dân Chủ Xã hội</span> ở Tây Âu và bắt đầu nghiên cứu Marx và Engels. Việc này khiến ông từ bỏ tổ chức Narodism và trở thành một người Marxist. Năm 1883 ở Switzerland, ông cùng Lev Deutsch và Vera Zasulich lập tổ chức <span style="font-style: italic;">Giải Phóng Lao Động</span> (Emancipation of Labor) tuyên truyền chủ nghĩa Marx cho nhân dân Nga.<br /><br />Sau ông gia nhập đảng <span style="font-style: italic;">Dân chủ Xã hội Lao động Nga </span>( the Russian Social Democratic Labour Party) (RSDLP) và cộng tác với Lenin.<span><span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="font-size: 100%;"> Tuy ông và Lenin cùng theo Marx, hai ông có tư tưởng khác nhau nên trở thành cừu địch. Trong đại hội </span></span></span>đảng <span style="font-style: italic;">Dân chủ Xã hội Lao động Nga </span><span><span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="font-size: 100%;">1903, ông và Lenin tranh luận đi đến chia rẽ. Ông cho rằng nước Nga chưa có thể đưa vô sản lên nắm quyền mà phải trải qua giai đoạn xây dựng dân chủ. Ông có lòng yêu nước, kêu gọi dân chúng chống Đức xâm lược . </span></span></span>Lenin viết <span style="font-style: italic;">Tiểu Luận Tháng Tư</span> ( April Theses) gọi ông là bọn "xã hội Sô vanh" ( social chauvinism). <span><span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="font-size: 100%;">Sau Cách mạng tháng 10, ông phải bỏ nước ra đi vì không chịu đựng nổi bọn Lenin.Ông chết tại Phần Lan vì bệnh lao.</span></span></span><br /><br /><span><span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="font-size: 100%;"><span style="font-weight: bold;">Tác phẩm tiêu biểu</span></span></span></span></div><ul style="text-align: justify;">Socialism and the Political Struggle (1883)A New Champion of Autocracy 1889Anarchism & Socialism (1895)The Development of the Monist View of History (1895)Essays on the History of Materialism (1896)N. G. Chernyshevsky's Aesthetic Theory (1897)The Materialist Conception of History (1891)<br />For The Sixtieth Anniversary of Hegel's Death (1891)<br />Belinski and Rational Reality (1897)<br />On the Question of the Individual's Role in History (1898)<br />Scientific Socialism and Religion (1904)<br />The Proletarian Movement and Bourgeois Art (1905)<br />On the Psychology of the Workers' Movement (1907)<br />Fundamental Problems of Marxism (1908)<br />The Ideology of Our Present-Day Philistine (1908) </ul><div style="text-align: justify;"><span><span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="font-size: 100%;"><a href="http://www.encyclopedia.com/doc/1E1-Bolshevi.html">http://www.encyclopedia.com/doc/1E1-Bolshevi.html</a></span></span></span><br /></div><div style="text-align: justify;"><span><span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="font-size: 85%;"><span style="color: #003333; font-size: 100%;"><span style="font-weight: bold;"></span></span></span></span></span><span style="color: #000066; font-weight: bold;">I.3.2. Julius Martov hay L. Martov (1873 – 1923)</span></div><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgHrs9xrD7dmyUK6cXXQd_EL4gIXJ4AfEwvOUcm_C_LJEUTJgc3q9qNCls3oUP0rT5wUrNEQq71arKxdlmWvaBM9vAHv3cfEBlUr-Z3Dh5YbT8MiehdRfXJDw6vifK5VbXk2c2rHvT6I-c/s1600-h/Martov7.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5371484835293683330" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgHrs9xrD7dmyUK6cXXQd_EL4gIXJ4AfEwvOUcm_C_LJEUTJgc3q9qNCls3oUP0rT5wUrNEQq71arKxdlmWvaBM9vAHv3cfEBlUr-Z3Dh5YbT8MiehdRfXJDw6vifK5VbXk2c2rHvT6I-c/s400/Martov7.jpg" style="cursor: pointer; float: right; height: 213px; margin: 0pt 0pt 10px 10px; width: 147px;" /></a><br /><div style="text-align: justify;"><div style="text-align: justify;"><span><span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="font-size: 85%;"><span style="font-size: 100%;"></span></span></span></span>Ông sinh tại Istanbul , lãnh tụ phái Menchevishs trong thế kỷ XX tại Nga. Ông bị Nga hoàng bắt lưu vong, ông gia nhập đảng Lao Động Dân Chủ Xã hội Nga (Russian Social Democratic Labour Party (RSDLP). Tại đại hội 1903, ông tranh luận với Lenin. Lenin muốn tổ chức đảng phải chặt chẽ, Martov chủ trương rộng rãi.Trong khi đại hội bỏ phiếu thì ý kiến của Martov được đa số phiếu. Lenin tức giận tổ chức một nhóm riêng và tự xưng là nhóm đa số <span><span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="font-size: 85%;"><span style="font-size: 100%;">(</span></span></span></span>Bolsheviks), và gọi nhóm Martov là nhóm thiểu số<br />(Menshevishs).<br /></div>Sự thực thì nhóm của Martov luôn chiếm đa số. Ông cùng các ông George Plekhanov, Fedor Dan, Irakli Tsereteli, Leon Trotsky trở thành lãnh tụ nhóm đối lập với Lenin. Trotsky sau lại theo Lenin. Năm 1911 ông viết quyển <span style="font-style: italic;">Cứu giúp hay Phá hoại? Ai Phá hoại đảng Lao Động Dân chủ Xã Hội Nga? </span><span style="font-style: italic;">Họ làm như thế nào?</span><span style="font-style: italic;"> </span><span>(Saviours or destroyers? Who destroyed the RSDLP and how</span>) tố cáo nhóm Lenin phá hoại đảng Lao Động Dân Chủ Xã hội Nga. Tác phẩm này làm cho Lenin và Kautsky tức giận .<br /><br />Năm 1914, ông chống chiến tranh giống như Lenin và Trotsky. Sau cách mạng tháng 10-1917, ông bị Lenin, Trotsky loại bỏ. Trong nội chiến, ông ủng hộ Hồng quân nhưng vẫn lên tiếng chống đối các cuộc tàn sát dã man. Năm 1920, ông được xuất cảnh sang Đức. Ông bị bệnh mà chết năm 1923 tại Đức. http://en.wikipedia.org/wiki/Julius_Martov<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">I.3.3.Alexander Fyodorovich Kerensky</span> ( 1881 – 1970)<br /><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhuAgmHln-7LtpYtKssfDRXaxnx3jIOfXdtYgM4WiEXGoiGk3PY-MX_gYxwFEXsJO27-JUwt3Mz5VUtHuNO_gFPLht58NGrPc0lJ9aBfQpZQzp0ctBAQ8keH197W5wfcSZQSN8hTqVRR-Q/s1600-h/Kerensky2.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5371488397388277106" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhuAgmHln-7LtpYtKssfDRXaxnx3jIOfXdtYgM4WiEXGoiGk3PY-MX_gYxwFEXsJO27-JUwt3Mz5VUtHuNO_gFPLht58NGrPc0lJ9aBfQpZQzp0ctBAQ8keH197W5wfcSZQSN8hTqVRR-Q/s400/Kerensky2.jpg" style="cursor: pointer; float: right; height: 222px; margin: 0pt 0pt 10px 10px; width: 149px;" /></a><br /><span><span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="font-size: 85%;"><span style="font-size: 100%;"></span></span></span></span>Ông sinh tại Simbirsk trên bờ sông Volga, bố là hiệu trưởng trường trung học.Ông tốt nghiệp trường luật năm 1904, làm việc tại văn phòng luật. Ông trúng cử khóa 4 hội đồng Duma năm 1912, và là thành viên Trudoviks, thuộc đảng Lao động ôn hòa. Ông là lãnh tụ của đảng Cách mạng xã hội, và là lãnh tụ đối lập dưới triều Tsar của Nicholas II. <span><span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="font-size: 100%;">Trong Cách mạng tháng 2-1917, ông ở trong nội các chính phủ lâm thời, làm bộ trưởng tư pháp rồi bộ trưởng Quốc phòng trong chính phủ do hoàng thân Lvov </span><span style="font-size: 100%;">làm thủ tướng. Sau hoàng thân Lvov từ chức, </span><span style="color: black; font-size: 100%;">Kerensky làm thủ tướng. </span><span style="font-size: 100%;">Sau <span style="font-style: italic;">cách mạng</span> tháng 10- ( không đáng gọi là cách mạng, đề nghị dùng từ <span style="font-style: italic;">đảo chính</span> ) trong nội chiến , ông chống phe cộng sản của Lenin , và ủng hộ Bạch Nga. Cuộc chiến làm cho nước Nga kiệt quệ. Thêm vào đó, bọn Lenin muốn dùng chiến tranh mà trục lợi.</span></span></span><br /><br /><span><span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="font-size: 100%;">Chính phủ của ông bị phe Lenin tuyên truyền xuyên tạc khiến binh sĩ đào ngũ, đem khí giới về giết các địa chủ và cướp ruộng đất, nhà cửa, gây nên cuộc nội loạn để phe cộng sản có cơ hội cướp chính quyền. Khi phe Lenin sát hại các thành viên chính phủ, ông đào thoát qua Pháp, rồi qua Mỹ và chết tại Mỹ.</span></span></span><br /><br />Nhìn chung, các nhà cách mạng Nga phần lớn theo Marx hoặc có cảm tình với Marx và Lenin.<br />Những nhà cách mạng này không có lập trường kiên định.<span style="color: black;"><span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="font-size: 85%;"><span style="color: #003333; font-size: 100%;"><span>Kerensky</span></span></span></span></span> lúc đầu đã có cảm tình với Lenin. Trotsky và Martov lúc thì theo Dân chủ, lúc thì theo Cộng sản.<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">I.4.Đảng cộng sản Liên Xô</span><br /></div><div style="text-align: justify;"><div style="text-align: justify;">Đảng Cộng sản Liên Xô cai trị Liên Xô và là một đảng Cộng sản lớn nhất thế giới, thành lập tháng 10 năm 1917 sau khi lật đổ triều đại Nga hoàng thành lập chế độ cộng sản đầu tiên trên thế giới và do Vladimir Lenin ( 1870-1924) lãnh đạo. Đảng cộng sản chủ trương độc tài, không khoan nhượng với các cá nhân và phe phái đối lập. Đảng Cộng sản Liên Xô cũng lãnh đạo luôn Đệ tam quốc tế cộng sản, và các đảng cộng sản trên thế giới.Nguồn gốc đảng này là đảng Dân chủ Xã hội Nga ra đời năm 1912, phái Bolshevik của Đảng Lao động Dân chủ Xã hội Nga tách ra để lập một đảng riêng biệt là đảng Cộng Sản Nga.<br /><br />Sau đó Nga chiếm các nước nhỏ lập thành liên bang Sô Viết., đảng cộng sản Nga trở thành đảng cộng sản liên bang Sô Viết. Đảng Cộng sản Liên Xô đã lãnh đạo cuộc <span><span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="font-size: 100%;"> "<span style="font-style: italic;">đảo chính </span></span></span></span> tháng Mười," dẫn đến việc thành lập quốc gia xã hội chủ nghĩa ở Nga. Cơ quan đầu não là Ủy ban Trung ương đảng thời hạn từ từ một đến 5 năm tùy theo hoàn cảnh lịch sử. Ủy ban trung ương đảng sẽ chọn Bộ Chính trị, và bầu Tổng bí thư đảng là lãnh đạo tối cao của đảng cộng sản. Trên lý thuyết, quyền uy tối cao là do Ủy ban trung ương đảng nhưng thực tế ở trong tay Tổng bí thư đảng.<br /><br />Khoảng 1918, tại Liên Xô có khoảng 200,000 đảng viên. Khoảng 1933, Liên Xô có khoảng 3.5 triệu, nhưng 1939 còn 1.9 triệu đảng viên. Năm 1986, có 19 triệu, chiếm 10% dân số.<br />Năm 1924, Lenin bi bệnh tai biến mạch máu não, nằm liệt giường, đáng lẽ Trotsky lên nắm quyền theo ý nguyện của Lênin nhưng Stalin (1878–1953) cướp quyền, chủ trương độc tài tàn bạo. Trước khi mất, Lenin đã viết di chúc, chỉ trích Stalin độc tài, gian ác và yêu cầu đảng phải trừ khử Stalin. Stalin và đồng bọn không công bố di chúc của Lenin và ngang nhiên nắm mọi quyền hành.<br /><br />Trotsky phản đối nên bị Stalin trục xuất, năm 1940, Trotsky bị gián điệp Liên Xô sát hại cùng với gia đình và các đồng chí. Năm 1953, Nikita Khrushchev (1894-1971) làm Tổng bí thư Đảng Cộng sản Liên Xô.Năm 1956, trong đại hội đảng Liên Xô thú XX, ông công bố tài liệu mật về Stalin, tố cáo Stalin chủ trương sùng bái cá nhân và giết hại đảng viên và nhân dân Liên Xô. Năm 1964 ông bị hạ bệ và bị quản thúc tại gia bởi chính những người đồng chí của mình.</div><br />Nikita Khrushchev có tư tưởng cởi mở nhưng phe Stalin quá mạnh, ông phải khuất phục. Đảng Cộng sản Liên Xô thực chất là một đế quốc. Họ đã xâm lăng các nước Đông Âu:<span class="content"> chiếm Hung (năm 1956) và Tiệp Khắc (1968).</span><br />Năm 1991, khi Gorbachov làm Tổng bí thư và giải tán đảng cộng sản Liên xô để thành lập nước Nga cộng hòa.</div><br /><div style="text-align: justify;"><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">II. </span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">LƯỢC SỬ ĐẢNG</span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;"> CỘNG SẢN TRUNG QUỐC</span><br /><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhAn5bKRmRuhG6lyMO0EoDfjU__xbktm92IXRNwA6cgfUmL6f00DTToJouAaOTEEMgHpBnsLsWzEPDXOjNsNObB3uxdTyo4OQJ7GgxQyoo1EyzvSBXn6AWdlYPzSs4dl9S_EWHyU1TAzv0/s1600-h/chen3.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5368154867817319666" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhAn5bKRmRuhG6lyMO0EoDfjU__xbktm92IXRNwA6cgfUmL6f00DTToJouAaOTEEMgHpBnsLsWzEPDXOjNsNObB3uxdTyo4OQJ7GgxQyoo1EyzvSBXn6AWdlYPzSs4dl9S_EWHyU1TAzv0/s400/chen3.jpg" style="cursor: pointer; float: right; height: 227px; margin: 0pt 0pt 10px 10px; width: 148px;" /></a><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">II.1. Triều Thanh và các cường quốc</span></div><br /><div style="text-align: justify;">Cuối thế kỷ XIX đầu thế kỷ XX, nước Trung quốc bị các cường quốc xâu xé. Các nhân sĩ yêu nước đã chịu ảnh hưởng của cách mạng Pháp, cuộc canh tân của Nhật và tư tưởng Marx . Các nhà cách mạng đã chủ trương canh tân đất nước. Khang Hữu Vy, Lương Khải Siêu, Hồ Thích. . . là những tấm gương sáng trong cuộc cách mạng của Trung quốc. Tôn Dật Tiên lập Trung Hoa Quốc Dân đảng lật đổ chế độ quân chủ lập nước Trung Hoa dân chủ.<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">II.2. Những người cộng sản tiên phong</span></div><br /><div style="text-align: justify;">Chủ nghĩa Marx đã được truyền bá vào Trung Quốc do công lao của các nhà trí thức nổi tiếng như Trần Độc Tú (Chen Duxiu 陳獨秀) , Lý Đại Chiêu (Li Dazhao 李大釗). Đến năm 1920 thì Trung Quốc xuất hiện các tổ chức cộng sản (CS) đầu tiên. Cũng trong khoảng thời gian đó những người Trung Quốc ở hải ngoại cũng thành lập ra các tổ chức CS của mình như tại Nhật hoặc Pháp. Trước tình hình đó, những người cộng sản Trung Quốc quyết định thành lập một Đảng Cộng sản (ĐCS) duy nhất ở Trung Quốc.</div><br /><div style="text-align: justify;"><span style="color: #003300; font-weight: bold;">II.2.1. Trần Độc Tú</span> (Chen Duxiu ) 陳獨秀 ( 1879 – 1942)</div><div style="text-align: justify;">Trần Độc Tú người tỉnh An Huy, Trung Quốc. Ông đã giữ một vai trò quan trọng trong lịch sử Trung Quốc. Thời trẻ, ông lưu học tại trường Đại học sư phạm Tokyo Nhật Bản. Về nước, ông dạy ở trường tiểu học Hàng Châu. Ông đã lãnh đạo cuộc chống quân chủ tại Thượng Hải , và tham gia phong trào Ngũ tứ. Sau cách mạng Tân Hợi 1911, Trần Độc Tú tham gia chính quyền cách mạng ở tỉnh An Huy. Năm 1915, ông sáng lập tạp chí <span style="font-style: italic;">Tân thanh niên</span>, viết nhiều bài báo vận động cho phong trào văn hóa mới. Ông trở nên nổi tiếng và được mời lên dạy ở khoa văn trường Đại học Bắc Kinh.</div><div style="text-align: justify;"><span><span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="font-size: 100%;"> <span style="font-style: italic;"></span></span></span></span><span style="font-style: italic;">Đảo chính tháng Mười Nga 1917</span><span><span style="font-style: italic;"></span> ảnh hưởng sâu sắc đến tư tưởng tầng lớp trí thức tiên tiến Trung Quốc. Trần Độc Tú là một trong người đầu tiên tiếp thu và truyền bá chủ nghĩa Mác - Lênin ở Trung Quốc. Năm 1921, ông cùng Lý Đại Chiêu thành lập đảng cộng sản Trung Quốc.</span></div><div style="text-align: justify;">Vào buổi tối ngày 23/7/1921, Đại hội đã được diễn ra một cách hết sức bí mật dưới hình thức một cuộc đánh mạt chược tại phòng ăn vừa là bếp của anh em Lý Thư Thành, Lý Hán Tuấn. Căn phòng ăn-bếp này nằm trong số nhà 106 đường Vọng Chí thuộc tô giới của Pháp (ngày nay là số nhà 76 đường Hưng Nghiệp) TP Thượng Hải.<br /><br />Theo khuyến cáo của Đệ tam quốc tế cộng sản, một số đảng viên Cộng sản đã tham gia Quốc Dân đảng Trung quốc, vì lúc này Liên Xô và Tôn Dật Tiên có quan hệ mật thiết. Liên Xô đã giúp đỡ Quốc Dân đảng của Tôn Dật Tiên. Tôn Dật Tiên mất năm 1925, Tưởng Giới Thạch lên nắm quyền, cương quyết chống cộng khiến Mao Trạch Đông phải tháo chạy lên miền Diên An vào tháng 10-1935. Lịch sử gọi đó là cuộc Vạn lý trường chinh, chỉ còn 30 ngàn người sống sót sau khi vượt 8 ngàn dặm.<a href="http://http//www.spartacus.schoolnet.co.uk/CHINAcommunist.htm.http://www.spartacus.schoolnet.co.uk/CHINAcommunist.htm."><span style="font-style: italic;"><br /></span></a></div><div style="text-align: justify;"><span>Trong khoảng 1927-1930, Mao chủ trương dùng vũ lực với Quốc dân đảng song Trần Độc Tú không thuận, ông chủ trương tranh đấu ôn hòa trong nội bộ để dốc toàn lực chống ngoại xâm. Hơn nữa, Trần Độc Tú bất bình với đệ tam quốc tế vì lúc này đế quốc Liên Xô ra mặt bắt buộc các lãnh tụ Trung Quốc phải nghe lệnh Mạc Tư Khoa mà không nghĩ đến hoàn cảnh và tinh thần Trung Quốc. Do đó, ông theo Trotsky.</span></div><div style="text-align: justify;"><span>Lúc này, Trotsky cũng lên tiếng chỉ trích Comintern và Stalin. Ông trở thành lãnh đạo phe Trotsky ở Trung quốc. Mao Trạch Đông xưa nay vẫn sùng bái Stalin, làm những việc tàn ác như Stalin. Nay thì Stalin tức giận, muốn loại trừ Trần Độc Tú vì Trần Độc Tú và Trotsky chống đối ông. Và Mao cũng thấy đây là cơ hội cho ông nhảy lên ghế chủ tịch đảng và Tổng bí thư đảng cho nên Mao Trạch Đông tìm cách loại bỏ ông, kết tội ông hữu khuynh. Tháng 8/1927, Mao triệu tập thủ hạ họp hội nghị ở Cửu Giang (Giang Tây) , tự đưa ông lên ghế lãnh đạo và cách chức Trần Độc Tú khỏi cương vị Tổng Bí thư.</span></div><div style="text-align: justify;"><span>Tháng 11-1929, Trần Độc Tú bị khai trừ ra khỏi Đảng. Năm 1932, ông bị chính phủ Quốc dân Đảng bắt giam ở Thượng Hải. Sau khi ra tù một thời gian, ông về Tứ Xuyên ẩn dật, rồi mất ở Tứ Xuyên năm 1942 về bệnh tim.Dẫu sao ông cũng là người may mắn vì tất cả những ai trong ban chấp hành đầu tiên của đảng do ông sáng lập dù họ sau này ủng hộ hay phản đối ông đều chết hết bằng cách này hay cách kia. Việc này cũng tương tự những ai quen biết Giang Thanh hồi trẻ đều nhận số phận bất đắc kỳ tử! Khoảng 1952, tại Trung Quốc, hàng ngàn người bị bắt và giết vì tội theo Trotsky</span>, trong đó Auguste Blanqui, nhà lãnh tụ cách mạng Pháp, bị giam 33 năm, đến nỗi có biệt danh là L’enfermé, kẻ bị nhốt; Trịnh Kiều Lâm (1901-?) một người Trotskyist Trung quốc, tù 7 năm do Tưởng , và 27 năm do Mao (1952-1979), tổng cộng 34 năm.</div><div style="text-align: justify;"><span>Trần Độc Tú là một nhà cách mạng,một nhà tư tưởng, một nhà thơ và một nhà báo. Ông để lại nhiều tác phẩm.<br /></span> <span style="color: #003300; font-weight: bold;">II.2.2. Lý Đại Chiêu </span>(Li Dazhao)李大釗 (1888-1927)</div><div style="text-align: justify;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEissTEdjWr8pz4S1iGsdY2dLP8ngHKqzU1oENvo1ogIYtrluECxH508l_eEsJa67YPQXxX9kbfl-KGS0LkAFtTxjQCY9yjJPozS89BvLP5hjt_5Owvs1kvRGDxFBHIW7rjLAtM8toFQ96w/s1600-h/li5.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5368155034885729570" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEissTEdjWr8pz4S1iGsdY2dLP8ngHKqzU1oENvo1ogIYtrluECxH508l_eEsJa67YPQXxX9kbfl-KGS0LkAFtTxjQCY9yjJPozS89BvLP5hjt_5Owvs1kvRGDxFBHIW7rjLAtM8toFQ96w/s400/li5.jpg" style="cursor: pointer; float: left; height: 188px; margin: 0pt 10px 10px 0pt; width: 136px;" /></a></div><div style="text-align: justify;">Ông quê ở Đường Sơn, tỉnh Hà Bắc, xuất thân từ một gia đình nông dân. Từ 1913-1917, ông học môn kinh tế chính trị tại đại học Waseda Nhật Bản, về nước năm 1918. Ông làm Quản thủ thư viện Đại học Bắc Kinh. Ông là người đầu tiên ủng hộ phe cộng sản của Lenin. Ông cộng tác với tờ <span style="font-style: italic;">Tân Thanh Niên</span> của Trần Độc Tú. Lúc này, Mao Trạch Đông làm việc ở thư viện dưới quyền của Lý Đại Chiêu. Ông tin tưởng nông dân Trung Quốc sẽ giữ vai trò quan trọng trong cách mạng Trung Hoa.</div><div style="text-align: justify;"> Ông tổng hợp tinh thần yêu nước với chủ nghĩa Marx trong các tác phẩm của ông. Ông tham gia tổ chức <span style="font-style: italic;">Thanh Niên Xã hội Bắc kinh</span> năm 1920. Ông cùng Trần Độc Tú sáng lập đảng <span style="font-style: italic;">Cộng sản Trung Quốc </span>năm 1921. Lúc này, hai ông cộng tác mật thiết với Comintern. Hai ông theo lệnh Comintern gia nhập Quốc Dân đảng năm 1922, Lý được bầu vào ban chấp hành trung ương Quốc Dân đảng năm 1924.</div><div style="text-align: justify;">Khi Quốc Dân đảng và Cộng sản bùng lên cuộc nội chiến, Lý Đại Chiêu bị bắt trên đường đi đến tòa đại sứ Liên Xô ở Bắc Kinh, ông và 19 đồng chí bị lãnh chúa Trương Tác Lâm xử tử vào ngày 28-4-1927.<br /></div><div style="text-align: justify;"><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">II.3. Mao Trạch Đông và Đảng Cộng sản Trung Quốc</span></div><div style="text-align: justify;"><span>Đảng Cộng sản Trung Quốc chiến đấu chống Nhật từ 1937, và đánh nhau với Quốc Dân đảng , rồi tóm thâu đại lục vào năm 1949 lập nước Cộng hoà nhân dân Trung quốc.<br />Đảng Cộng sản Trung Quốc hiện có hơn 70 triệu đảng viên, đây là chính đảng có số lượng đảng viên đông nhất trong các chính đảng trên thế giới nhưng chỉ chiếm 5% dân số Trung Quốc. Đảng Cộng sản Trung Quốc ban đầu do Trần Độc Tú lãnh đạo sau bị Mao Trạch Đông cướp quyền.<br />Tổ chức đảng cộng sản Trung Quốc cũng theo mô hình đảng cộng sản Liên Xô.<br /><br />Cơ quan đầu não của đảng là Ủy ban Trung ương đảng Cộng sản Trung Quốc.Cứ 5 năm thì có đại hội đảng để thông qua các chính sách của đảng, và bầu ra ban chấp hành trung ương đảng.Ban chấp hành trung ương đảng bầu ra bộ chính trị. Bộ Chính trị có khoảng 20 người. Bộ chính trị có Ban thường vụ bộ chính trị làm việc, gồm khoảng 10 người gồm cac chức vụ quan trọng nhất cua đảng như Tổng bí thư, chủ tịch đảng, thủ tướng, phó thủ tướng. . ..</span></div><div style="text-align: justify;"><span><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id=".C4.90.E1.BA.A1i_h.E1.BB.99i_I_.281921.29" name=".C4.90.E1.BA.A1i_h.E1.BB.99i_I_.281921.29"></a><br />Đại hội lần thứ nhất họp từ ngày 23 đến 31 tháng 7 năm 1921, ban đầu tại nhà 106 đường Vọng Chí thuộc tô giới của Pháp (ngày nay là số nhà 76, đường Hưng Nghiệp, Thượng Hải), sau chuyển đến một chiếc thuyền trên hồ Nam Hồ, huyện Gia Hưng, tỉnh Chiết Giang. Tham dự Đại hội có 12 đại biểu, thay mặt cho khoảng 57 đảng viên Đảng Cộng sản Trung Quốc: Lý Đạt, Lý Hán Tuấn (đại biểu Thượng Hải); Trương Quốc Đào, Lưu Nhân Tĩnh (đại biểu Bắc Kinh); Mao Trạch Đông, Hà Thúc Hành/Hoành (đại biểu Hồ Nam); Đổng Tất Vũ, Trần Đàm Thu (đại biểu Hồ Bắc); Vương Tận Mỹ, Đặng Ân Minh (đại biểu Sơn Đông); Trần Công Bác (đại biểu Quảng Đông, đến dự tại hồ Nam Hồ); Chu Phật Hải (đại biểu từ Nhật về).<br /><br />Ngoài ra còn có Bao Huệ Tăng, được Trần Độc Tú (đang trốn tránh phái hữu ở Quảng Châu) cử làm đại diện cho mình và 2 đại diện của Quốc Tế Cộng sản là Maring (tức Henk Sneevliet, người Hà Lan) và Nikolsky (người Nga). Đại hội đã cử ra Trung ương Cục (中央局) gồm 3 người: Trần Độc Tú, Trương Quốc Đào và Lý Đạt, cử Trần Độc Tú làm Bí thư Trung ương (中央书记, Trung ương thư ký). Trương Quốc Đào phụ trách tổ chức, Lý Đạt phụ trách tuyên truyền. Đại hội lần thứ hai họp từ ngày 16 đến 23 tháng 7 năm 1922, tại Thượng Hải. Tham dự Đại hội có 12 đại biểu, thay mặt cho 195 đảng viên.</span></div><div style="text-align: justify;"><span> Đại hội bầu ra Ban Chấp hành Trung ương (中央执行委员会, Trung ương Chấp hành Ủy viên Hội) gồm 5 người: Trần Độc Tú, Trương Quốc Đào, Lý Đại Chiêu, Sái/Thái Hoà Sâm, Cao Quân Vũ, (sau này bổ sung thêm Đặng Trung Hạ và Hướng Cảnh Dư). Trần Độc Tú làm Ủy viên trưởng Ban Chấp hành Trung ương (tương đương Tổng Bí thư). (Wikipedia).<br />Mao muốn loại Trần Độc Tú để nắm quyền bính, Mao và đồng bọn kết tội ông hữu khuynh, Trần Độc Tú bị cách chức Tổng Bí thư vào tháng 7 năm 1927. Từ tháng 8 năm 1927 đến tháng 7 năm 1928, Cù Thu Bạch phụ trách Trung ương lâm thời.<br /><br />Tại Hội nghị toàn thể Trung ương Đảng lần thứ 11 khóa 8 (tháng 8 năm 1966), Bộ Chính trị được mở rộng, gồm 25 ủy viên chính thức và 7 ủy viên dự khuyết. Ban Thường vụ Bộ Chính trị mới gồm 11 người, xếp theo thứ tự như sau: Mao Trạch Đông, Lâm Bưu, Chu Ân Lai, Đào Chú (đến năm 1967, mất năm 1969), Trần Bá Đạt, Đặng Tiểu Bình (đến năm 1967), Khang Sinh, Lưu Thiếu Kỳ (đến năm 1968, mất trong tù năm 1969), Chu Đức, Lý Phú Xuân, Trần Vân. Nhưng chỉ một hai năm sau, nhiều ủy viên Bộ Chính trị, thậm chí ủy viên Thường vụ Bộ Chính trị bị vô hiệu hóa, thậm chí bị giam cầm, bức hại. </span></div><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id=".C4.90.E1.BA.A1i_h.E1.BB.99i_IX_.281969.29" name=".C4.90.E1.BA.A1i_h.E1.BB.99i_IX_.281969.29"></a><br /> <h3 style="font-weight: normal;"><span style="font-size: 100%;">Năm 1958, Mao chủ trương "Nhảy vọt", cải cách ruộng đất, đấu tố điạ chủ, lập các nông trường. và công trường. Cũng lúc này Trung Sô mâu thuẫn về biên giới và nhiều vấn đế khác, Liên Sô rút hết cố vấn về.Năm 1962, chính sách Mao thất bại, hai triệu người chết đói, các đảng viên cao cấp lên tiếng chỉ trích Mao, và khắp nơi sinh viên và nhân dân biểu tình chống đối.</span></h3><h3 style="font-weight: normal;"><span style="font-size: 100%;">Người ta lên tiếng chỉ trích chính sách quản lý của Mao đã kiểm soát quá chặt chẽ đời sống hàng ngày, đồng thời cho rằng Mao phải chịu trách nhiệm với các phong trào như <span style="font-style: italic;">Đại nhảy vọt, Cách mạng Văn hóa </span>và<span style="font-style: italic;"> Trăm hoa đua nở </span>làm hàng triệu (thậm chí có thể là hàng chục triệu) người chết, gây thiệt hại nặng nề cho nền kinh tế, đồng thời phá hoại nghiêm trọng di sản văn hóa Trung Hoa. Đặc biệt từ khi có phong trào Đại nhảy vọt đã xảy ra một nạn đói khủng khiếp ở Trung Quốc, và theo như nguồn tin Tây phương và Đông phương, đã có từ 20 - 30 triệu người chết; hầu hết những nhà phân tích phương Tây và Trung Quốc đã quy kết cho Đại nhảy vọt, trong khi đó những người khác, bao gồm cả Mao, vào thời đó thì đổ cho tại thiên tai.</span></h3><h3 style="font-weight: normal;"><span style="font-size: 100%;">Mao phải từ chức chủ tịch Nhà nước, giao chức này cho Lưu Thiếu Kỳ. nhưng Mao vẫn giữ chức Tổng bí thư đảng. Năm 1966, Mao cùng Lâm Bưu bày ra cuộc " Cách mạng văn hóa", cho tổ chức Vệ binh đỏ" quấy phá, đánh đập, bỏ tù các đảng viên và dân chúng. Lâm Bưu kêu gọi sinh viên chống những ai theo tư tưởng Nikita Khrushchev. Kết cuộc là Lưu Thiếu Kỳ bị Mao lật đổ, mất hết chức vi từ tháng 10-1968, Lâm Bưu được Mao chỉ định làm người kế thừa của Mao.Lúc này Mao giao quyền hành cho bọn Tứ nhân bang trong đại hội đảng lần thứ X năm 1973.</span></h3><h3 style="font-weight: normal;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjpAEFIgKnPnDTt1Fxznave5SK4aWSONDV0kUHhkkvTiwDK3JB3YNlCdXV-jRRG5_aMAXKpXJ_T5q9BhWuB3uf0kBzbxPVU2x_wzDN0Awr_icTF3Q644aF9q8t-I1Mu61-8nqP7Pq8jj-E/s1600-h/Deng7.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5368154688978007698" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjpAEFIgKnPnDTt1Fxznave5SK4aWSONDV0kUHhkkvTiwDK3JB3YNlCdXV-jRRG5_aMAXKpXJ_T5q9BhWuB3uf0kBzbxPVU2x_wzDN0Awr_icTF3Q644aF9q8t-I1Mu61-8nqP7Pq8jj-E/s400/Deng7.jpg" style="cursor: pointer; float: right; height: 218px; margin: 0pt 0pt 10px 10px; width: 160px;" /></a></h3>Mao chết tháng 9-1976, Đặng Tiểu Bình, lãnh đạo của phong trào cải cách kinh tế, đã giành được quyền lãnh đạo tối cao; nhóm "Tứ nhân bang" (thường bị gọi một cách miệt thị là Bè lũ bốn tên), gồm quả phụ của Mao là Giang Thanh, Trương Xuân Kiều, Diêu Văn Nguyên và Vương Hồng Văn, những người từng vươn lên nắm quyền lực trong "Cách mạng Văn hóa," đã bị bắt và đưa ra xét xử, và Tứ nhân bang bị giam cầm hoặc bị giết vào năm 1980.<br /><br />Trong khoảng 1976, Đặng Tiểu Bình phê phán chính sách của Mao Trạch Đông , và đưa ra những chính sách mới như là bỏ chủ nghĩa lý lịch, cho những nhà bị kết tội địa chủ, tư sản vào đảng cộng sản, và mở cửa cho ngoại quốc đầu tư. Đặng Tiểu Bình đưa ra chính sách bốn hiện đại hóa va coi nhẹ vấn đề ý thức hệ. Sau vài năm, kinh tế Trung quốc đã phát triển. Đặng Tiểu Bình đã đem quân đánh Việt Nam năm 1979 và tàn sát sinh viên tại Thiên An môn năm 1989. Sau khi Đặng Tiểu Bình mất, những người đi sau như Giang Trạch Dân, Hồ Cẩm Đào vẫn theo chính sách của Đặng.Mặc dù có sự nhượng bộ đối với chủ nghĩa tư bản, Đảng cộng sản Trung Quốc vẫn nắm quyền và duy trì những chính sách độc tài tàn ác như khủng bố nhóm Pháp Luân Công và sinh viên trong vụ Thiên An môn. Trung Quốc cũng ra mặt xâm lược, đã chiếm Tây Tạng, xâm lấn Việt Nam và muốn chiếm Thái Bình dương làm của riêng họ.<br /><div style="text-align: justify;">Ngày nay tại Trung Quốc nhiều nhà đấu tranh cho dân chủ đã lên tiếng. Ngụy Kim Sinh là một nhà tranh đấu ở ngoại quốc. Đặc biệt Lý Hiểu Ba ở trong nước với hiến chương 08 có hàng triệu người ký đã làm Trung cộng sợ hãi.<a href="http://www.bbc.co.uk/vietnamese/world/2009/12/091223_liu_xiaobo.shtml">http://www.bbc.co.uk/vietnamese/world/2009/12/091223_liu_xiaobo.shtml </a>Phong trào Pháp Luân công là một phong trào quần chúng đang thách thức chế độ cộng sản Trung quốc.Tập cửu bình cũng là bản án dành cho chế độ cộng sản Trung Quốc trong đó có các mục quan trọng như:</div><div style="text-align: justify;"> +Đảng Cộng Sản là lực lượng phản vũ trụ.<br />+Đảng Cộng Sản Trung Quốc phá hoại văn hóa dân tộc.<br />+Đảng Cộng Sản Trung Quốc giết hại nhân dân<br />+Bản chất tà giáo của Đảng Cộng Sản Trung Quốc.<br />+Bản tính lưu manh của Đảng Cộng Sản Trung Quốc.<br /><a href="http://http//cuubinh.org/cbarticle/b_sach_cuubinh.html">http://cuubinh.org/cbarticle/b_sach_cuubinh.html</a><br /><a href="http://9binh.com/9b/binh0.html">http://9binh.com/9b/binh0.html</a></div><br /><div style="text-align: justify;"><br /><span><br /><span style="color: red; font-weight: bold;">III. </span><span style="color: red; font-weight: bold;">LƯỢC SỬ ĐẢNG</span><span style="color: red;"> </span><span style="color: red; font-weight: bold;">CỘNG SẢN VIỆT NAM</span><br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">III.1. Cách Mạng Việt Nam</span></span></div><div style="text-align: justify;"><span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="font-weight: normal;">Khi Pháp xâm chiếm Việt Nam, triều đình đã tích cực chiến đấu nhưng quân ta vũ khi thô sơ, thắng thể thắng địch quân. Các nhà ái quốc đã tiếp tục chiến đấu chống Pháp như Nguyễn Trung Trực, Thiên hộ Dương, Trương công Định, Phan Đình Phùng, Nguyễn Thiện Thuật, Hoàng Hoa Thám , nhưng tất cả cuộc kháng chiến vũ trang đều thất bại. Sau đó, các chí sĩ, hầu hết là trí thức đã nổi dậy làm cách mạng như Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh, Huỳnh Thúc Kháng. ..</span></span></div><div style="color: #000066; font-weight: bold; text-align: justify;">III.2. Những chiến sĩ tiên phong. Các lãnh tụ quốc gia</div><div style="color: #003300; font-weight: bold; text-align: justify;">III.2.1. Phan Bội Châu (1867-1940)<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjBJsYb9yZNFBDwOr1bt-wV0JyYuxGT2JaxSVDNjhPGg4DA8ySUhX4Ri3O-f3agZ9acRfG0J667XlaIyUNwOuBRHXYpeqKz7sxwRtoGWCV_xILp7D_SkcBfFDjN1qgtJh8pdxTf3gXhW0A/s1600-h/Phanboichau6.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5371736928218099586" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjBJsYb9yZNFBDwOr1bt-wV0JyYuxGT2JaxSVDNjhPGg4DA8ySUhX4Ri3O-f3agZ9acRfG0J667XlaIyUNwOuBRHXYpeqKz7sxwRtoGWCV_xILp7D_SkcBfFDjN1qgtJh8pdxTf3gXhW0A/s400/Phanboichau6.jpg" style="cursor: pointer; float: right; height: 188px; margin: 0pt 0pt 10px 10px; width: 133px;" /></a></div><div style="text-align: justify;">Phan Bội Châu tên thật là Phan Văn San (潘文珊), tự là Hài Thu, bút hiệu là Sào Nam (巢南), Thị Hán (是漢), Độc Kinh Tử, Việt Điểu, Hàn Mãn Tử, v.v. Năm 17 tuổi ông viết bài "Hịch Bình Tây Thu Bắc" đem dán ở cây đa đầu làng để hưởng ứng việc Bắc Kỳ khởi nghĩa kháng Pháp. Năm 19 tuổi (1885) ông cùng bạn Trần Văn Lương lập đội nghĩa quân Cần Vương chống Pháp nhưng việc không thành. Năm Canh Tý (1900) ở trường Nghệ và đậu Giải nguyên.</div><div class="thumb tright" style="text-align: justify;"> </div><div style="text-align: justify;"> Trong vòng 5 năm sau khi đỗ Giải nguyên, ông bôn ba khắp nước Việt Nam liên kết với các nhà yêu nước như Phan Chu Trinh, Huỳnh Thúc Kháng, Trần Quý Cáp, Nguyễn Thượng Hiền, Nguyễn Hàm (tức Tiểu La Nguyễn Thành), Đặng Nguyên Cẩn, Ngô Đức Kế, Đặng Thái Thân, Hồ Sĩ Kiện, Lê Huân, Nguyễn Quyền, Võ Hoành, Lê Đại để cùng họ chống Pháp. Ông chọn một hoàng thân nhà Nguyễn, Kỳ Ngoại Hầu Cường Để, làm lãnh tụ phong trào Cần Vương. Năm 1904, ông cùng 20 đồng chí họp mặt tại Quảng Nam để thành lập Hội Duy Tân. </div><div style="text-align: justify;">Năm 1905, ông cùng Tăng Bạt Hổ sang Trung Quốc rồi sang Nhật Bản để gặp gỡ các nhà cách mạng Nhật và Trung Quốc và cầu viện trợ tài chính cho phong trào do ông thành lập. Năm 1907, Phan Bội Châu thành lập<span style="font-style: italic;"> Việt Nam Cống Hiến Hội,</span> một phong trào gồm có 100 học sinh du học ở Nhật. Việc này có ý nghĩa tượng trưng vì những học sinh có được cơ hội để cộng tác với nhau với tư cách là những người Việt, không phải người Bắc Kỳ, Nam Kỳ hay Trung Kỳ mà người Pháp đã chia ra. Tuy nhiên, dưới áp lực của Pháp, Nhật Bản đã trục xuất họ trong năm sau.</div><div style="text-align: justify;">Năm 1912, Phan Bội Châu cùng một số nhà cách mạng quốc gia Việt Nam lưu vong tại Quảng Châu thành lập một tổ chức cách mạng thay thế cho <span style="font-style: italic;">Hội Duy Tân.</span> Tôn chỉ của tổ chức mới với tên <span style="font-style: italic;">Việt Nam Quang phục Hội (VNQPH)</span>. Năm 1913, vì các cuộc đánh bom, chống Pháp ở trong nước, Pháp nhờ Viên Thế Khải bắt giam ông. </div><div style="text-align: justify;">Năm 1917, Phan Bội Châu được phóng thích. Giữa năm 1924, phỏng theo Trung Quốc dân đảng của Tôn Trung Sơn, ông đã cải tổ Việt Nam Quang phục hội thành Việt Nam Quốc dân đảng. Tháng 12 năm 1924, Nguyễn Ái Quốc (khi đó là thư ký và thông dịch viên cho Borodine, người Nga, cố vấn cao cấp cho Quốc dân đảng Trung Quốc) đã có cuộc tiếp xúc với Phan Bội Châu, Phan Bội Châu không theo Nga. Nguyễn Ái Quốc ( Lý Thụy) chỉ điểm cho Pháp bắt Phan Bội Châu để lấy 100,000 đồng Đông Dương.[1] Ngày 30 tháng 6 năm 1925, ông lại bị Pháp bắt tại Hàng Châu, ông bị dẫn giải về Hà Nội và xử án chung thân khổ sai.Từ năm 1926, ông bị đưa về sống ở Bến Ngự, Huế, cho đến khi mất vào năm 1940. </div><div style="text-align: justify;"><span style="color: #003300; font-weight: bold;">III.2.2. Nguyễn Thái Học</span><span> (1902-1930)</span><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgUr3T4V-ChhdK_NeeIEW991CTjE-DzIFOMv9AFJjx0zTXuYqgEqg_QkAiOqwHi1YnwAF6CzNjVhMfIhyiDfny4OYEzboQcMeNg9Ywr3JpyDzsAdGeqLYTBOUrrxV74G9gx81ndNCnwe0E/s1600-h/Nguy%E1%BB%85nthaihoc2.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5371736806488808530" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgUr3T4V-ChhdK_NeeIEW991CTjE-DzIFOMv9AFJjx0zTXuYqgEqg_QkAiOqwHi1YnwAF6CzNjVhMfIhyiDfny4OYEzboQcMeNg9Ywr3JpyDzsAdGeqLYTBOUrrxV74G9gx81ndNCnwe0E/s400/Nguy%E1%BB%85nthaihoc2.jpg" style="cursor: pointer; float: right; height: 210px; margin: 0pt 0pt 10px 10px; width: 143px;" /></a> </div><div style="text-align: justify;">Nguyễn Thái Học sinh tại làng Thổ Tang, tổng Lương Điền, phủ Vĩnh Tường, tỉnh Vĩnh Yên (nay là xã Thổ Tang, huyện Vĩnh Tường, tỉnh Vĩnh Phúc). Ông sống trong một gia đình trung nông sống bằng nghề làm ruộng và dệt vải, buôn vải. Năm 19 tuổi ông thi đậu vào trường Cao đẳng Sư phạm Hà Nội. Do tính tình cương trực và không thích khuất phục lối giáo dục của người Pháp, ông bỏ học năm thứ ba, và sau đó ghi danh học trường Cao đẳng Thương mại thuộc Đại học Đông Dương (1925-1927). Trong thời gian này, ông tham gia thành lập Nam Đồng Thư Xã, và tiếp xúc với một số sinh viên đồng chí hướng, trong số đó có Phó Đức Chính, sinh viên trường Cao đẳng Công chánh và Hồ Văn Mịch, sinh viên trường Cao đẳng Sư phạm, hai nhà cách mạng tương lai sẽ gắn liền với cuộc đời cách mạng của ông sau này. </div><div> </div><div style="text-align: justify;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="Ho.E1.BA.A1t_.C4.91.E1.BB.99ng_c.C3.A1ch_m.E1.BA.A1ng" name="Ho.E1.BA.A1t_.C4.91.E1.BB.99ng_c.C3.A1ch_m.E1.BA.A1ng"></a></div><div style="text-align: justify;">Năm 1927, tổ chức Nam Đồng Thư Xã quyết định ủng hộ cuộc khởi nghĩa Bắc Ninh do Quản Trạc lãnh đạo. Công việc bị bại lộ, đa số thành viên của Nam Đồng Thư Xã bị thuyên chuyển hoặc bị truy lùng phải đào tẩu. Tháng 10 năm này, ông thành lập <span style="font-style: italic;">Việt Nam Quốc Dân Đảng </span>(VNQDĐ), và chi bộ đảng đầu tiên mang tên là "Chi Bộ Nam Đồng Thư Xã", do ông làm chi bộ trưởng, gồm các ủy viên: Hồ Văn Mịch, Phó Đức Chính, Lê Văn Phúc, Hoàng Văn Tùng, Hoàng Phạm Trân, và một số đồng chí khác. Tháng 12 năm 1927, VNQDĐ tổ chức đại hội đảng lần thứ nhất và bầu ông làm Chủ tịch Tổng bộ đảng, kiêm Chủ tịch đảng. Đến đầu năm 1929, VNQDĐ đã thành lập được 120 chi bộ tại Bắc kỳ với 1500 đảng viên. </div><div style="text-align: justify;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="Ph.C3.A1p_Kh.E1.BB.9Fi_S.E1.BB.B1_Ti.C3.AAu_Di.E1.BB.87t_Vi.E1.BB.87t_Nam_Qu.E1.BB.91c_D.C3.A2n_.C4.90.E1.BA.A3ng" name="Ph.C3.A1p_Kh.E1.BB.9Fi_S.E1.BB.B1_Ti.C3.AAu_Di.E1.BB.87t_Vi.E1.BB.87t_Nam_Qu.E1.BB.91c_D.C3.A2n_.C4.90.E1.BA.A3ng"></a></div><div style="text-align: justify;">Nhân vụ ám sát Bazin, Pháp khởi sự đàn áp nhằm tiêu diệt VNQDĐ trong khi cơ sở của họ chưa kịp chuẩn bị ứng phó trước kế hoạch khủng bố trắng của chính quyền thuộc địa. Sở mật thám Bắc Việt được một nội ứng phản đảng tên Bùi Tiên Mai chỉ điểm, và bắt giam 227 đảng viên VNQDĐ. </div><div style="text-align: justify;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="Kh.E1.BB.9Fi_ngh.C4.A9a_Y.C3.AAn_B.C3.A1i" name="Kh.E1.BB.9Fi_ngh.C4.A9a_Y.C3.AAn_B.C3.A1i"></a></div><div style="text-align: justify;"> Trước tình hình nguy cấp, Nguyễn Thái Học triệu tập hội nghị khẩn cấp, quyết định tiến hành khởi nghĩa tại các địa điểm Hưng Hóa, Lâm Thao, Phú Thọ, Yên Bái, Sơn Tây, Hải Dương, Hải Phòng, Kiến An, Bắc Ninh, Đáp Cầu, Phả Lại và Hà Nội vào đêm mồng 10, rạng ngày 11 tháng 2 năm 1930. </div><div style="text-align: justify;">Cuộc khởi nghĩa nổ ra ở một loạt các địa điểm từ Sơn Tây, Phú Thọ cho tới Yên Bái vào đêm ngày 9, rạng sáng ngày 10 tháng 2. Quân nổi dậy đã chiếm được một phần đồn binh Pháp và làm chủ tỉnh lỵ Yên Bái trong gần hai ngày. Sự việc không thành, ngày 20 tháng 2 năm 1930, Nguyễn Thái Học bị bắt tại ấp Cổ Vịt (Chí Linh, Hải Dương).Pháp thành lập một Hội đồng Đề hình để xử các nghĩa quân VNQDĐ. Rất nhiều đảng viên VNQDĐ bị chung thân khổ sai, một số tự sát và bị hành hình như:Ngày 17 tháng 6 năm 1930, Nguyễn Thái Học và 12 đồng chí bị xử chém tại Yên Bái.</div><div style="text-align: justify;"><span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">III.3 . PHÁI TROTSKY (Đệ tứ Quốc tế)</span></span></div><div style="text-align: justify;"><span>Ở cuối thập niên 20, tại Nam Kỳ, một số thanh niên trí thức đã tranh đấu chống thực dân Pháp. Một số theo khuynh hướng quốc gia như Bùi Quang Chiêu, Dương Văn Giáo, một số theo cộng sản đệ tứ và đệ tam, nhưng nổi bật nhất là các đảng viên thuộc đệ tứ quốc tế như Tạ Thu Thâu, Phan Văn Hùm,Trần Văn Thạch, Hồ Hữu Tường. . .Một nhân vật rất quan trọng là Nguyễn An Ninh đã sát cánh với Tạ Thu Thâu, Phan Văn Hùm. King.C.Chen trong <span style="font-style: italic;">Vietnam and China,</span> 1938-1954, thì nói rằng Nguyễn An Ninh theo phe Trotsky nhưng Hồ Hữu Tường trong hồi ký của ông về đời làm báo thì cho rằng Nguyễn An Ninh không thuộc phái Trotsky</span>.<br /><br />Đệ tứ quốc tế ra đời với Trotsky sau khi ông này xung đột với Stalin và bị Stalin trục xuất. Những thanh niên Việt Nam du học tại Pháp ban đầu gia nhập đảng <span style="font-style: italic;">Quốc Gia Độc Lập</span> của Nguyễn Thế Truyền. Ông này về nước tháng 12 năm 1927 cho nên đảng này do Tạ Thu Thâu và Huỳnh Văn Phương tái tổ chức, và đổi tên là đảng <span style="font-style: italic;">An Nam Độc lập.</span> Trước khi du học, Tạ Thu Thâu đã lập đảng <span style="font-style: italic;">Thanh Niên An Nam </span>ở Saigon. Những du học sinh này bất mãn với đường lối của đệ tam quốc tế đối với các xứ thuộc địa. Họ đồng quan điểm với Trần Độc Tú và Lý Đại Chiêu chống Comintern.</div><div style="text-align: justify;">Năm 1929, Tạ Thu Thâu, Huỳnh Văn Phương, Phan Văn Chánh gia nhập<span style="font-style: italic;"> Tả phái của Pháp</span>, do Alfred Rosmer lãnh đạo. Tháng năm năm 1930, họ biểu tình trước điện Élysée, chính phủ Pháp bắt 19 sinh viên Việt Nam hồi hương trong đó có Tạ Thu Thâu, Huỳnh Văn Phương,và Phan Văn Chánh. Họ trở về và lập các nhóm cộng sản khác nhau:<br /><br />+Đào Hưng Long ( Đào Văn Long) lập Liên Minh Cộng sản đoàn. Ông là một họa sĩ và cũng là đảng viên Việt Nam Thanh Niên Cách Mạng đảng.Đảng này có khoảng 50 đảng viên, lấy tờ <span style="font-style: italic;">Vừng Hồng </span>làm cơ quan ngôn luận. Hồ Hữu Tường sau gia nhập nhóm này. Đảng này xuất bản tờ<span style="font-style: italic;"> Cộng Sản</span>. Đến tháng 8, Liên Minh Cộng sản Liên Đoàn hợp với một nhóm ở Pháp về lập <span style="font-style: italic;">Đông Dương Đối lập Tả phái</span>, có tờ<span style="font-style: italic;"> Tháng Mười</span>. Năm 1932, nhóm này cũng được những người cộng sản đệ tam trong nước tham gia.</div><div style="text-align: justify;">+Năm 1931, Tạ Thu Thâu lập <span style="font-style: italic;">Đông Dương Cộng sản đảng</span>.Nhóm này có tờ <span style="font-style: italic;">Vô Sản</span><br />+Năm 1932, Huỳnh Văn Phương và Phan Văn Chánh lập <span style="font-style: italic;">Tả Đối lập Tùng thư</span>. Nhóm này dịch <span style="font-style: italic;">Tuyên ngôn Cộng sản</span> và khoảng 15 tác phẩm cộng sản khác. Năm 1933, 12 người cộng sản bị bắt giam trong những thời điểm khác nhau. Trong khoảng 1932-1933, Tạ Thu Thâu đưa ra ý kiến là hai phái đệ tam và đệ tứ cộng tác, nhưng hai nhóm cộng sản sau chia rẽ. Ngày 21 tháng giêng năm 1933, Tạ Thu Thâu được tha, các nhóm đệ tứ lại hoạt động. Sau 1945, các đảng viện cộng sản nhóm đệ tứ bị phe Stalin giết , một số mai danh ẩn tích, một số quy hàng.<br /></div><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">III.3 .1. Tạ Thu Thâu (</span>(1906–1945) <div style="text-align: justify;"><span></span></div><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgq-3k5J_pX4SiYFyJgbktpRPhta9L4dDJ8CJIa1l9YMxXgReVvbpAKsNnGsCOZddFcUvoTfzwKTMdZVl4U8LVz6dAbqtFEEAXjoreO8ksy8j0STIfIzL6x2ivoAyhZ-9gQjF_pdO5bhyphenhypheno/s1600-h/TTthau6.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5368565375460867602" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgq-3k5J_pX4SiYFyJgbktpRPhta9L4dDJ8CJIa1l9YMxXgReVvbpAKsNnGsCOZddFcUvoTfzwKTMdZVl4U8LVz6dAbqtFEEAXjoreO8ksy8j0STIfIzL6x2ivoAyhZ-9gQjF_pdO5bhyphenhypheno/s400/TTthau6.jpg" style="cursor: pointer; float: left; height: 196px; margin: 0pt 10px 10px 0pt; width: 141px;" /></a>Tạ Thu Thâu sinh tại xã Tân Bình, tổng An Phú, tỉnh Long Xuyên. Sau khi đậu bằng Tú tài Bản xứ (<i>Baccalauréat Franco-Indigène</i>) ông dạy học ở trường tư thục Nguyễn Xích Hồng, Sài Gòn và tham gia những tổ nhóm thanh niên yêu nước, trong đó có đảng Thanh niên An Nam (<i>Jeune Annam</i>) năm 1925. Sau đó hội đoàn này bị nhà cầm quyền thuộc địa giải tán.Năm 1926, Tạ Thu Thâu tham gia nhiều cuộc biểu tình phản đối chính phủ Pháp, đòi các quyền tự do, dân chủ cho dân Việt. Qua Pháp tháng 7-1927 khi 21 tuổi, học Khoa học tại Đại học Paris, ông gia nhập đảng An Nam Độc lập Đảng (PAI) của Nguyễn Thế Truyền và đảm nhiệm điều khiển đảng này năm 1928 sau khi Nguyễn Thế Truyền về nước. Ông đứng tên cùng với Huỳnh Văn Phương xuất bản tờ <i>La Résurrection</i> chống chính phủ Thuộc địa. Chỉ được ít lâu báo bị đình bản và đảng Độc lập bị giải tán.<br /> Năm 1929, ông tham gia hội nghị Liên đoàn Phản Đế (Liên hiệp Chống Chủ nghĩa Đế quốc) ở Frankfurt, Đức. Cùng năm đó, ông bắt đầu tiếp xúc với các nhóm tả, chống chủ nghĩa thực dân tại Paris, như Felicien Challey, Francis Jourdain và nhà văn, nhà sử học Daniel Guérin. Ông được Alfred Rosmer - một người bạn, người đồng chí, học trò của Trotsky - giới thiệu vào tổ chức Trốt-kít tại Pháp. Từ đó, ông trở thành một lãnh tụ Trốt-kít Việt Nam đầu tiên.<br /> Ngày 20-5-1930, Tạ Thu Thâu cùng một số kiều dân Việt ở Pháp tham gia cuộc biểu tình trước điện Elysée phản đối việc xử tử Nguyễn Thái Học và 12 đồng chí Việt Nam Quốc dân đảng ở Yên Bái. Vì vậy, ông bị bắt cùng 18 thành viên Tổng hội Sinh viên Đông Dương (Association Générale des Etudiants Indochinois) trong đó có Nguyễn Văn Tạo (Stalinist), Trần Văn Giàu( Stalinist) và bị trục xuất về Việt Nam vào cuối tháng 5. Về nước, Tạ Thu Thâu tổ chức và lãnh đạo phong trào Tả Đối lập Trốt-kít (L'<i>Opposition de Gauche</i>), ông hoạt động cách mạng bằng nhiều phương tiện. Về báo chí, ông xuất bản tờ <i>Vô sản</i> (tháng 5-1932), làm báo Pháp ngữ <i>La Lutte</i> (Tranh đấu; tháng 4-1933); nhóm trí thức làm báo này được gọi là "Les Lutteurs" (nhóm Tranh đấu) theo tên tờ báo. gồm Nguyễn An Ninh, Phan Văn Hùm, Huỳnh Văn Phương, Trần Văn Thạch, Phan Văn Chánh, và Dương Bạch Mai (Stalinist). Vì những hoạt động này Tạ Thu Thâu bị kết án hai năm tù treo.<br /> Đầu năm 1937, ông và các nhân vật trong nhóm Tranh đấu ứng cử vào Hội đồng Thành phố Sài Gòn nhân danh Sổ lao động cùng với Dương Bạch Mai, Nguyễn Văn Tạo ,Phan Văn Hùm đắc cử vẻ vang. Tuy vậy Tạ Thu Thâu bị bắt giam, mãi đến năm 1939 ông mới được thả.<br /> Năm 1939, ông cùng nhóm Tranh đấu ứng cử vào Hội đồng Quản hạt Nam Kì. Cho rằng cuộc bầu cử tổ chức gian lận, ông phản đối với Toàn quyền Đông Dương và Quốc hội Pháp. Từ năm 1932 đến 1940, Tạ Thu Thâu bị bắt 6 lần và bị kết án 5 lần. Nếu cộng hết các án ông lãnh, ông bị tất cả 13 năm tù và 10 năm biệt xứ.<br /> Cuối năm 1944, sau khi được phóng thích từ tù Côn Đảo, ông dự định thành lập đảng Xã hội Thợ thuyền. Ông ra Bắc bắt liên lạc với một số đồng chí nhằm xuất bản tờ báo Chiến Đấu, để làm cơ quan ngôn luận của đảng Xã hội Thợ thuyền miền Bắc. Ông cũng tham gia nhiều cuộc mít tinh của thợ mỏ tại Hải Phòng, Nam Định, Hải Dương.Tháng 9-1945, sau khi Nhật đảo chánh Pháp, ông về Nam. Trên đường về, ông bị Việt Minh bắt và sát hại tại Quảng Ngãi. <br />Một giả thuyết cho rằng Trần Văn Giàu đã ra lệnh giết Tạ Thu Thâu. Daniel Guérin cho rằng có thể lệnh giết đến từ Hồ Chí Minh. Trong buổi phỏng vấn ngày 25 tháng 6 năm 1946, Hồ Chí Minh đã trả lời đảng viên Xã hội Daniel Guérin về cái chết của Tạ Thu Thâu như sau: "Ce fut un patriote et nous le pleurons... Mais tous ceux qui ne suivent pas la ligne tracée par moi seront brisés" <span style="font-style: italic;">([Tạ Thu Thâu] là một nhà ái quốc, chúng tôi đau buồn khi hay tin ông mất... Nhưng tất cả những ai không theo con đường tôi đã vạch đều sẽ bị tiêu diệt).</span><a href="http://http//vi.wikipedia.org/wiki/T%E1%BA%A1_Thu_Th%C3%A2u">http://vi.wikipedia.org/wiki/T%E1%BA%A1_Thu_Th%C3%A2u</a> <a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhXf7GKam0Rz2ngr2A_ycLSkrER32KsmM1Ix1Tll38Yi8aryfdbVmOOR2vq05pZ2F8-gR2__2m1ocRgATjJ2Rka6uDwjSqFeIUo3a31B23rRcGfV9ciT__O7PRMYsjPUMe1KKf76Bk36Ik/s1600-h/pvhum7.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5368511594325555714" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhXf7GKam0Rz2ngr2A_ycLSkrER32KsmM1Ix1Tll38Yi8aryfdbVmOOR2vq05pZ2F8-gR2__2m1ocRgATjJ2Rka6uDwjSqFeIUo3a31B23rRcGfV9ciT__O7PRMYsjPUMe1KKf76Bk36Ik/s400/pvhum7.jpg" style="cursor: pointer; float: right; height: 237px; margin: 0pt 0pt 10px 10px; width: 144px;" /></a><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">III.3 .2. Phan Văn Hùm </span>(1902 - 1946),<br />Phan Văn Hùm sinh trưởng trong một gia đình nông dân, bút danh Phù Dao, là một nhà báo, nhà văn, nhà cách mạng, lãnh tụ phong trào Cộng sản Đệ Tứ Việt Nam. Phan Văn Hùm sinh tại ấp Búng, làng An Thạnh, Lái Thiêu, Thủ Dầu Một (nay là tỉnh Bình Dương). Vợ chính của ông là Dương Thị Lại (1905-1992), vợ thứ là Mai Huỳnh Hoa (1910-1987), cháu ngoại của nữ sĩ Sương Nguyệt Anh và là chắt ngoại nhà thơ Nguyễn Đình Chiểu. Ông học trường Cao đẳng Công Chánh Hà Nội (1924-1925) , làm tham tá công chính ở Huế. Đến năm 1927 bị buộc thôi việc vì ủng hộ nữ sinh trường Đồng Khánh bãi khóa nhân đám tang Phan Châu Trinh.<br />Ngày 28 tháng 9 năm 1928, Phan Văn Hùm cùng Nguyễn An Ninh đi Bến Lức (Long An), cãi nhau với cảnh sát rồi đánh cảnh sát, phải vào Khám Lớn Sài Gòn. Những ngày ở trong tù, Phan Văn Hùm viết tác phẩm <span style="font-style: italic;">Ngồi Tù Khám Lớn,</span> nhà in Bảo Tồn nhận ấn hành, nhưng sách mới ra thì bị cấm (1929). Ngày 8 tháng 5 năm 1929, ông bị tòa tuyên phạt ba tháng tù treo và phạt tiền. Tháng 9 năm đó, Phan Văn Hùm sang Pháp học tại Đại học Sorbonne (Paris), đỗ Cử nhân và Cao học triết. Ra trường, ông đi dạy tiếng Việt ở Toulouse. Ở đây, ông chịu ảnh hưởng của phái Đệ tứ cộng sản Pháp, nên có những tư tưởng và hành động khiến nhà cầm quyền lưu ý, lùng bắt.<br />Ông trốn sang Bỉ rồi về Sài Gòn vào tháng 7 năm 1933. Về nước, Phan Văn Hùm hợp tác với Nguyễn An Ninh, Tạ Thu Thâu, Trần Văn Thạch, Lê Văn Thử, Hồ Hữu Tường ra báo <span style="font-style: italic;">La Lutte</span> (Tranh đấu), làm chủ bút tờ Đồng Nai và viết cho nhiều báo khác... Ngoài việc viết báo, ông còn đi dạy học ở các trường trung học tư thục, trường Trung học Paul Doumer. Được ít lâu thì ông bị thôi việc vì tổ chức các giáo viên bãi khóa . Năm 1936, Phan Văn Hùm với Tạ Thu Thâu, Nguyễn Văn Tạo (Stalinist), trúng cử vào Hội đồng thành phố Sài Gòn. Năm 1937, ông viết tác phẩm Nỗi lòng Đồ Chiểu và Biện chứng pháp phổ thông (tập hợp những bài diễn thuyết của ông về đề tài này tại Hội quán Khuyến học hội). Tháng Tư năm 1939, ông ứng cử vào Hội đồng Quản hạt Nam Kỳ trúng cử, nhưng bị nhà cầm quyền Pháp ở Nam Kỳ tìm cách loại bỏ ông.<br /> Qua những bài viết nhằm tuyên truyền tư tưởng cách mạng vô sản, phản đối chính sách bất công của Pháp... khiến ông bị cáo buộc là làm mất an ninh chính trị, bị kết án 3 năm tù, đày đi Côn Đảo. Trong ngục ông bị bệnh phù thũng Năm 1942, Phan Văn Hùm được thả nhưng vẫn bị quản thúc tại Tân Uyên (Biên Hòa). Những ngày ở đây, ông viết bộ Phật giáo triết học. Đầu năm 1946, khi Pháp đánh chiếm lại Nam Bộ, Phan Văn Hùm bị Kiều Đắc Thắng giết tại miền Đông Nam Bộ. Theo nguồn khác thì Phan Văn Hùm bị Dương Bạch Mai, nhóm Đệ tam Cộng sản giết trên chặng đường sắt giữa ga Phan Thiết và Tháp Chàm và thi thể bị ném sống sông. Sau 1945, các đảng viên đệ tứ quốc tế phải đầu hàng cộng sản đệ tam như Trương Tửu, hoặc từ bỏ Trotskyism như Hồ Hữu Tường, Lê Văn Siêu, hoặc biệt tích, không rõ bị giết hay ẩn dật.<br />Nói chung, các đảng viên đệ tứ Quốc tế đã hoạt động công khai chống Pháp, tham gia đấu tranh nghị trường và đã được nhân dân nhiệt liệt ủng hộ. Tờ báo La Lutte là cơ quan ngôn luận của tổ chức Trotkyist tại Việt Nam đã gây được tiếng vang trong nước. Lúc phe Stalin yếu thì họ cộng tác với các đảng pháì khác, nhưng khi đủ mạnh, hoặc có lệnh của Quốc tế thì họ trở mặt. Năm 1938, những đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam (Đệ Tam) rút khỏi nhóm <span style="font-style: italic;">La Lutte</span>. Những người Cộng sản Đệ Tứ tiếp tục xuất bản tờ <span style="font-style: italic;">La Lutte</span> và thêm mục Tiếng Việt. Sau khi việc hợp tác giữa Đệ Tứ và Đệ Tam sụp đổ hai bên công kích lẫn nhau. Đệ Tứ chỉ trích những quan điểm của Đệ Tam như : “thực hiện chủ nghĩa xã hội trong một nước” , “chế độ độc đảng”, “ chính sách manh động trong cuộc nổi dậy Xô viết Nghệ Tĩnh”, “sùng bái Stalin”. Hồ Chí Minh nói rằng Troskist không còn là một khuynh hướng chính trị mà trở thành “ một đàn chó săn cho phát xít Nhật và phát xít quốc tế”.<br />Cộng sản phe Stalin vì chủ trương độc tài đã sát hại những nhân tài Việt Nam để cho họ chiếm độc quyền . Hồ Chí Minh và đảng cộng sản Việt Nam phải chịu trách nhiệm trước lịch sử vì đã phản quốc, hại dân, và phạm tội diệt chủng, đã sát hại nhóm đệ tứ quốc tế, Việt Nam Quốc Dân đảng, Đại Việt và các nhân sĩ như Huỳnh Phú Sổ, Phạm Quỳnh, Hồ Văn Ngà. . .So với thực dân Pháp, đảng cộng sản tàn ác, độc hại hơn nhiều vì thực dân chỉ bỏ tù vài năm còn cộng sản thì giết tuyệt.<br /><span style="color: #003300; font-weight: bold;">III.3.3. Trần Văn Thạch </span><span style="color: #003300;">(1905-1946)</span><span><span><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh1RXR6w0TU4q5FBWwBbHdgYV79UezTk_kA8HkMuby_p7k5Qd4MOwak_UxXyIOqZu83nAFIdtmHjI0myB38tm0uyHrNyOIwabDbyPX6fbKmEOaYZoyk250IzkfGhWG-aoqV7nI628POO1A/s1600-h/TVTHACH5.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5371773912367430274" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh1RXR6w0TU4q5FBWwBbHdgYV79UezTk_kA8HkMuby_p7k5Qd4MOwak_UxXyIOqZu83nAFIdtmHjI0myB38tm0uyHrNyOIwabDbyPX6fbKmEOaYZoyk250IzkfGhWG-aoqV7nI628POO1A/s400/TVTHACH5.jpg" style="cursor: pointer; float: right; height: 219px; margin: 0pt 0pt 10px 10px; width: 153px;" /></a></span></span><br /><span style="color: black;">Ông sinh trưởng tại Phú Lâm Chợ Lớn, học trường đại học Toulouse (Pháp), về nước dạy học, cộng tác với các báo<span style="font-style: italic;"> La Cloche Fêlée, La Lutte, và Đồng Nai. </span>Ông<span style="font-style: italic;"> </span>thuộc nhóm đệ tứ quốc tế. Năm 1937, ông cùng các ông Tạ Thu Thâu, Phan Văn Hùm, đắc cử hội đồng quản hạt. Năm 1939, vì các bài viết chống Pháp, ông bị bắt giam. Năm 1944, ông được trả tự do nhưng bị chỉ định cư trú tại Cần Thơ, đầu 1945 mới về Saìgòn. Năm 1946, ông bị cộng sản sát hại.</span><br /><span style="color: #003333; font-weight: bold;">III.3.4. Huỳnh Văn Phương (1906-1946)</span><br /><span style="color: black;"></span><br /><div class="MsoNormal" style="line-height: 150%; margin: 6px 0in;"><span style="color: black; font-family: Arial;"><span style="color: black;"><span style="font-size: 85%;"></span></span></span></div>Huỳnh Văn Phương sinh ngày 30-5-1906, tại làng Châu Hưng, huyện Bình Đại, tỉnh Bến Tre. Ông xuất thân trong một gia đình điền chủ ở Bến Tre, và là chú ruột Phó Thủ tướng Huỳnh Tấn Phát.<span><span> Ông là luật sư, nhà báo, nguyên Giám đốc Sở Công an Nam Bộ thời chính phủ Trần Trọng Kim, </span></span>Thuở nhỏ ông học ở Sài Gòn, Pháp, năm 1930 tham gia biểu tình ủng hộ Nguyễn Thái Học bị Pháp trục xuất về Việt Nam. Sau ra Hà Nội học tại Trường Đại học Luật Đông Dương, tốt nghiệp cử nhân luật, tập sự, hành nghề luật sư ở Hà Nội rồi Sài Gòn trước năm 1945. Những năm 30, ông tham gia các tổ chức yêu nước chống Pháp tại Hà Nội, Sài Gòn, có chân trong nhóm Tranh đấu của Phan Văn Hùm, Tạ Thu Thâu, Trần Văn Thạch... Ông từng cộng tác với báo <span style="font-style: italic;">La Cloche, Le Peuple, L'Avant garde, Đồng Nai, Công Luận, Thần Chung..</span>.ở Sài Gòn.Sau ngày 9-3-1945, ông giữ chức Tổng Giám đốc Công an Nam Bộ của chính phủ Trần Trọng Kim. Trong thời gian tại chức. Ngày 23-9-1945, mặt trận Tây Nam Sài Gòn vỡ, ông lui về Bình Chánh bị cộng sản bắt giết ở Chợ Đệm cuối năm 1946. Con trai ông là Huỳnh Minh Nhựt (<span><span>đã quá cố) </span></span>tham gia kháng chiến chống Pháp, năm 1954 tập kết ra Bắc, sau năm 1975 về Sài Gòn làm Tổng biên tập Tuần báo Văn nghệ thành phố Hồ Chí Minh (. Ông là tác giả nhiều bài viết về thời sự, luật pháp trên các báo vừa dẫn ở trên và tác phẩm <span style="font-style: italic;"> La piastre et la classe ouvrière (1935, Sài Gòn)</span><span style="color: black;"><div style="line-height: 150%; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px;"><br /></div></span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">III.4 . PHÁI STALIN (Đệ tam Quốc tế)</span><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">III.4.1. Ngô Gia Tự </span>(1908-1935).<br /><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgeid4OKfm1fP08puuCAsTKgU_Fbr19KApRxnqIqhvu_OcwLW97HbFxJoAfTFJwjloe03IYK0fjeOIv1cdxupVrIt-4JRwjgOfrRNupGDU3NDB0FuHcdwOKRtfEdAxT2p3rw0-mfjfejWQ/s1600-h/Ngogiatu9.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5368510974251715970" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgeid4OKfm1fP08puuCAsTKgU_Fbr19KApRxnqIqhvu_OcwLW97HbFxJoAfTFJwjloe03IYK0fjeOIv1cdxupVrIt-4JRwjgOfrRNupGDU3NDB0FuHcdwOKRtfEdAxT2p3rw0-mfjfejWQ/s400/Ngogiatu9.jpg" style="cursor: pointer; float: left; height: 237px; margin: 0pt 10px 10px 0pt; width: 147px;" /></a>Người đầu tiên sáng lập đảng cộng sản thuộc phái Stalin tại Việt Nam là Ngô Gia Tự. Ông sinh tại làng Tam Sơn, huyện Tiên Sơn, tỉnh Bắc Ninh. trong một gia đình Nho giáo. Ông học trường Bưởi rồi hoạt động chống Pháp. Tháng 3 năm 1929, ông thành lập chi bộ cộng sản đầu tiên ở Việt Nam. Sau khi Đảng Cộng sản Việt Nam được thành lập, ông được bầu làm Bí thư Xứ ủy lâm thời của Đảng bộ Nam Kỳ. Đến cuối năm 1930, ông bị thực dân Pháp bắt tại Sài Gòn và đày ra Côn Đảo vào tháng 5 năm 1933. Ông bị mất tích trong một chuyến vược ngục đầu năm 1935 cùng với các bạn tù khác.<br />Lịch sử đảng cộng sản Việt Nam cũng như tiểu sử các lãnh tụ cộng sản thường là mâu thuẫn, và không ăn khớp nhau. Xin dẫn chứng một số tài liệu:<span id="lbDetail"> <div class="justifytext"><br /></div><div class="justifytext" style="font-style: italic;"> <div class="MsoNormal" style="margin: 0in 0in 0pt; text-align: justify;"><span style="font-size: 100%;"><span style="font-family: 'Times New Roman';">Khác với người anh trai là Ngô Gia Lễ học hành để làm quan, Ngô Gia Tự đã giác ngộ cách mạng nên xác định học hành để có thêm kiến thức phục vụ công cuộc giải phóng dân tộc. Ngô Gia Tự đã hăng hái gia nhập tổ chức Việt Nam Thanh niên Cách mạng đồng chí hội và giữa năm 1927, được Kỳ bộ Bắc kỳ chỉ định vào Tỉnh bộ Bắc Ninh để gây dựng cơ sở ở địa phương. Năm 1928, Ngô Gia Tự được đưa về hoạt động tại Kỳ bộ Bắc kỳ. Sau đó thực hiện chủ trương “vô sản hóa” Ngô Gia Tự đã vào Sài Gòn làm phu đẩy xe than, làm công nhân khuân vác ở các bến tàu. Qua công việc, anh đã giác ngộ được nhiều công nhân lao động về con đường cách mạng. Qua thực tế, Ngô Gia Tự thấy rằng ở trong nước cần thiết phải có một đảng cộng sản để lãnh đạo phong trào. Vì thế, Ngô Gia Tự lại ra Bắc cùng một số đồng chí khác chuẩn bị thành lập Đảng cộng sản. Ngô Gia Tự đã cùng một số đồng chí khác thành lập Chi bộ Đảng cộng sản đầu tiên vào tháng 3-1929 ở số nhà 5D phố Hàm Long (Hà Nội).</span></span></div></div></span><span style="font-size: 100%;"><a href="http://http//www.baobinhduong.org.vn/detail.aspx?Item=16724">http://www.baobinhduong.org.vn/detail.aspx?Item=16724</a></span><br /><br /><span style="font-style: italic;">Mùa hè năm 1926, khi đang theo học năm thứ tư, sau khi tham gia đấu tranh đòi bọn thống trị Pháp phải thả nhà yêu nước Phan Bội Châu, đòi truy điệu đồng chí Phan Chu Trinh, Ngô Gia Tự đã bỏ học về quê vừa lao động, vừa tiếp tục tham gia hoạt động cách mạng. Cuối năm 1926, đồng chí gia nhập Việt Nam Thanh niên Cách mạng Đồng chí Hội (VNTNCMĐCH) và ít lâu sau đồng chí được cử sang Quảng Châu (Trung Quốc) dự lớp huấn luyện của Đảng bộ VNTNCMĐCH do Nguyễn Ái Quốc phụ trách và làm giảng viên. Sau 2 tháng huấn luyện, đồng chí trở về quê hương tuyên truyền gây dựng cơ sở cách mạng. Đầu tháng 7 năm 1927, đồng chí thành lập Chi hội VNTNCMĐCH ở làng Tam Sơn và tập hợp quần chúng tích cực tham gia hội công ích. Đồng chí đã đến làng Phật Tích ( Tiên Du), Lạc Thổ (Thuận Thành), phố Thị Cầu, Đáp Cầu, Tiền An, Vệ An, Niềm Xá ( thị xã Bắc Ninh), phủ Lạng Thương (thị xã Bắc Giang)... để giác ngộ quần chúng , gây dựng cơ sở cách mạng. Cuối năm 1927, tỉnh bộ VNTNCMĐCH Bắc Ninh- Bắc Giang được thành lập, đồng chí tham gia BCH, sau đó làm bí thư tỉnh bộ Bắc Ninh- Bắc Giang và được bầu làm Uỷ viên kỳ bộ VNTNCMDDCH Bắc Kỳ. Mùa thu năm 1928, với tư cách là thí sinh tự do, đồng chí Ngô Gia Tự đỗ tú tài. Tháng 9 năm 1928, Kỳ bộ VNTNCMĐCH Bắc Kỳ mở hội nghị tại nhà đồng chí Ngô Gia Tự. Một trong những nội dung quan trọng nhất của Hội nghị là quyết định chủ trương "Vô sản hoá", đưa các hội viên vào hầm mỏ, đồn điền để thâm nhập vào cuộc sống lao động và tự rèn luyện mình theo lập trường của giai cấp công nhân; tuyên truyền giác ngộ tổ chức công nhân và những người lao động đi theo con đường cách mạng. Bản thân đồng chí đi "vô sản hoá" tại bến cảng nhà Rồng (Sài Gòn). Cuối tháng 3 năm 1929, tại Đại hội VNTNCMĐCH toàn quốc ở Hương Cảng (Trung Quốc), <span style="font-weight: bold;">Ngô Gia Tự và các đại biểu Bắc Kỳ đã đấu tranh kiên quyết yêu cầu thành lập ngay Đảng Cộng sản ở Việt Nam nhưng không đạt kết quả. Đoàn đại biểu Bắc kỳ tuyên bố ly khai đại hội, trở về nước và tiếp tục lãnh đạo phong trào đấu tranh của công nhân và nông dân. Ngày 17 tháng 6 năm 1929, tại số nhà 312 phố Khâm Thiên (Hà Nội), Đông Dương Cộng sản Đảng được thành lập, đồng chí Ngô Gia Tự được cử vào BCH Trung ương lâm thời. Đầu tháng 7 năm 1929, đồng chí Ngô Gia Tự trở về Bắc Ninh, lập ra Chi bộ Cộng sản đầu tiên của tỉnh gồm 3 đồng chí: Hồ Ngọc Lân, Phan văn Chất, Nguyễn Hữu Căn (tức Phi Vân). Các đảng viên trong chi bộ tích cực tuyên truyền tuyên ngôn điều lệ của Đông dương Cộng sảnĐảng.</span> Ngày 4 tháng 8 năm 1929, tại núi Hồng Vân (núi Lim, Tiên du), Đông Dương Cộng sản Đảng Bắc Ninh- Bắc Giang đã ra đời, kịp thời lãnh đạo phong trào cách mạng trong tỉnh.Cuối tháng 7 năm 1929, với cương vị là Uỷ viên BCH lâm thời Đông Dương Cộng sản Đảng, đồng chí Ngô Gia Tự vào Nam kỳ hoạt động và xây dựng các chi bộ Đông Dương Cộng sản Đảng như chi bộ nhà máy Ba Son (Sài Gòn), chi bộ đồn điền cao su Phú Riềng (Bình Dương), chi bộ xã Vĩnh Kim (Tiền Giang).</span><a href="http://http//www.bacninh.gov.vn/Story/VanHoaDuLich/DiTichDiSanVanHoa/2005/6/503.html">http://www.bacninh.gov.vn/Story/VanHoaDuLich/DiTichDiSanVanHoa/2005/6/503.html</a><span style="font-style: italic;"><br /></span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">III.4.2. Châu Văn Liêm </span>( 1902 - 1930)<br /><span><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgcfpg615FOJ6pIl5CFK4IPprycP3pxuONZDX84boIcEOMmwiiFyzpVHy5NLIGUGBUtrBHECndpDKIPzYEi6PrRXdNUbqf9NhM8-JMho9ClnF0WDVknWSbR9u97KNBx7Fia4uEnC7_dPO4/s1600-h/Chauvanliem8.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5368515255214942658" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgcfpg615FOJ6pIl5CFK4IPprycP3pxuONZDX84boIcEOMmwiiFyzpVHy5NLIGUGBUtrBHECndpDKIPzYEi6PrRXdNUbqf9NhM8-JMho9ClnF0WDVknWSbR9u97KNBx7Fia4uEnC7_dPO4/s400/Chauvanliem8.jpg" style="cursor: pointer; float: right; height: 206px; margin: 0pt 0pt 10px 10px; width: 142px;" /></a></span><br /><span>Châu Văn Liêm sinh tại làng Thới Thạnh, huyện Ô Môn, tỉnh Cần Thơ trong một gia đình Nho học nghèo. Năm 1922, sau khi có bằng Thành chung, ông vào học tại trường Sư phạm Đông Dương tại Sài Gòn. Sau khi tốt nghiệp trường Sư phạm Đông Dương năm 1924, ông lần lượt dạy học tại Long Xuyên (An Giang) và Chợ Thủ (An Giang). Trong quá trình dạy học, ông đã thành lập các tổ chức như Việt Nam phục quốc Đảng (tại Cần Thơ), Hội giáo viên, học sinh yêu nước Long Xuyên (1926), mở học đường tại Sa Đéc. Sau đó ông được cử vào ban thường vụ kì bộ <span style="font-style: italic;">Việt Nam Cách mạng Đồng chí Hội </span>Nam Kỳ. Ông thôi dạy học và chuyên tâm làm cách mạng.</span><div style="text-align: justify;"><span>Ngày 6 tháng 1 năm 1930, ông cùng với Nguyễn Thiệu được An Nam Cộng sản Đảng cử đi dự hội nghị thống nhất hai tổ chức cộng sản trong nước, thành lập ra Đảng Cộng sản Việt Nam, dưới quyền chủ tọa của Nguyễn Ái Quốc tại Cửu Long, Hương Cảng, (Trung Quốc). Đến ngày 4 tháng 5 năm 1930, ông trực tiếp lãnh đạo cuộc biểu tình có hàng nghìn nhân dân tham dự, kéo từ Đức Hòa lên Chợ Lớn. Ông dẫn đầu đoàn người hô hào đòi giải phóng dân tộc, đưa yêu sách của nhân dân, đòi giảm sưu thuế... Ông bị cảnh sát Pháp bắn và mất lúc mới 28 tuổi. Tên ông được đặt cho ba trường phổ thông và một số con đường tại An Giang, Cần Thơ và thành phố Sài gòn.</span></div><div style="text-align: justify;"><span><span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">III.4.3. Đào Duy Anh </span>( 1904 1988 )</span></span></div><div style="text-align: justify;"><span><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjq8x7wcXMDpx9yvpJkCYsCfvgdeF7G0uGwCo9Y-u-XAH6pQxiCcMz8sZwNv1iWGdi-i0AJezi1xoBNbO_VtbjVWPi_59aK-MvxbJZpjtvyiMvaTGpDVDuV5OSxGci7tvXguOE1gHzi7ew/s1600-h/DDUYANH.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5368510541523564562" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjq8x7wcXMDpx9yvpJkCYsCfvgdeF7G0uGwCo9Y-u-XAH6pQxiCcMz8sZwNv1iWGdi-i0AJezi1xoBNbO_VtbjVWPi_59aK-MvxbJZpjtvyiMvaTGpDVDuV5OSxGci7tvXguOE1gHzi7ew/s400/DDUYANH.jpg" style="cursor: pointer; float: left; height: 162px; margin: 0pt 10px 10px 0pt; width: 140px;" /></a></span><span><span>Ông sinh tại Thanh Hóa là nhà sử học, nhà từ điển học, nhà nghiên cứu văn hóa, văn học dân gian nổi tiếng của Việt Nam. Sau khi đỗ Thành Chung ở Huế, ông xin dạy học ở trường tiểu học Đồng Hới (Quảng Bình).</span></span></div><div style="text-align: justify;">Năm 1926, ông từ chức giáo học, gặp Phan Bội Châu đang bị giam lỏng ở chùa Phổ Quang, và gặp Huỳnh Thúc Kháng đang làm Viện trưởng Viện Dân biểu Trung Kỳ. Ông làm Thư ký tòa soạn báo Tiếng dân của Huỳnh Thúc Kháng . Đào Duy Anh tham gia <span style="font-style: italic;">Việt Nam Cách mạng Đảng</span> năm 1926 sau là Tân Việt đảng. Đảng này vốn mang tên <span style="font-style: italic;">Hội Phục Việt</span> , sau đổi là <span style="font-style: italic;">Hội Hưng Nam</span> , rồi này đổi tên thành <span style="font-style: italic;">Tân Việt Cách mạng Đảng</span> (tháng 7 năm 1928), ông trở thành Tổng Bí thư. Năm 1928, ông sáng lập Quan hải tùng thư, với sự cộng tác của những trí thức như Võ Liêm Sơn, Trần Đình Nam, Phan Đăng Lưu... xuất bản những tập sách phổ thông, ông lấy biệt hiệu là Vệ Thạch (chim tinh vệ). Tháng 7 năm 1929, Đào Duy Anh bị chính quyền Pháp bắt giam cho đến đầu năm 1930.<br /><br />Từ đó ông chuyên tâm nghiên cứu văn hóa . Sau đảo chính tháng Tám 1945, Đào Duy Anh được mời giảng dạy môn Lịch sử tại Đại học Văn khoa Hà Nội. Năm 1952, Đào Duy Anh về Thanh Hóa giảng dạy tại trường Dự bị Đại học. Năm 1954, ông trở về Hà Nội giảng dạy tại trường Đại học Sư phạm và Đại học Văn khoa. Năm 1956, khi trường Đại học Tổng hợp Hà Nội thành lập, ông được cử làm Chủ nhiệm Bộ môn Cổ sử Việt Nam cho đến năm 1958. Năm 1956, ông có bài trả lời phỏng vấn về vấn đề mở rộng tự do, dân chủ đăng trên bán nguyệt san Nhân văn số 5 (ngày 20 tháng 11) và cũng bị cộng sản hành hạ. Năm 1958, Đào Duy Anh chuyển sang làm việc tại Bộ Giáo dục, năm 1960 chuyển sang Viện Sử học. Ông nghỉ hưu năm 1965 nhưng vẫn tiếp tục nghiên cứu cho đến khi qua đời năm 1988.</div><div style="text-align: justify;"><span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">III.4.4. Hồ Chí Minh</span> (1890 – 1969) <span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">và đảng cộng sản</span><br /><br />Hồ Chí Minh được lệnh Quốc tế 3 tập hợp các đảng cộng sản Việt Nam. Hồ Chí Minh tên là Nguyễn Tất Thành, cũng có tên là Nguyễn Sinh Cung con trai của Phó bảng Nguyễn Sinh Sắc, người Nghệ An. Năm 1911, ông xin làm phụ bếp<span style="font-style: italic;"> ở tàu </span><i>Amiral Latouche-Tréville</i> rồi sang Pháp . Khi đến Marseille, ông xin học trường Hành chánh thuộc địa Pháp (French Colonial Administrative School) nhưng bị từ chối. Ông làm người quét dọn, bồi bàn và thợ sửa phim ảnh đồng thời đến thư viện đọc sách.<br /><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEipA6V5f1sL1YPCM7ca8wTUPoIhCYKbdtFZphIPkWG5aDA1LUlcllQvQxmXwhuL7RrnLC2vZviHx4oPGkFpdDaJJhEjRFSEmo_houYvRil3QEf0n29Tg7KWNJIY6NaSacLuipT6w_FkB0Q/s1600-h/HCMinh3.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5368510726944543698" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEipA6V5f1sL1YPCM7ca8wTUPoIhCYKbdtFZphIPkWG5aDA1LUlcllQvQxmXwhuL7RrnLC2vZviHx4oPGkFpdDaJJhEjRFSEmo_houYvRil3QEf0n29Tg7KWNJIY6NaSacLuipT6w_FkB0Q/s400/HCMinh3.jpg" style="cursor: pointer; float: right; height: 216px; margin: 0pt 0pt 10px 10px; width: 156px;" /></a><br />Năm 1912, ông làm bếp phụ trên một chiếc tàu rồi sang Mỹ. Tại Pháp, ông viết báo chống Pháp.Năm 1913, ông sang Anh. Tài liệu của Cộng sản nói rằng năm 1919-23, ông theo đảng Cộng sản Pháp. Năm 1923, ông sang Moscow trở thành nhân viên của Quốc tế cộng sản 3, và tham gia đại hội quốc tế lần thứ 5 vào tháng 6-1924 nhưng không biết thực hư như thế nào. [2]. Sau ông qua Trung Quốc. Năm 1925, ông bán Phan Bội Châu cho Pháp với giá 100 ngàn đồng Đông dương. Ông lấy vợ người Hoa tên là Tăng Tuyết Minh (Zeng Xueming), vào tháng 10-1926. Năm 1927, ông sang Nga, bị bệnh lao phải chữa trị tại đây. Sau ông đi nhiều nơi như Pháp, Đức, Ý, Thái lan, Hương Cảng. Tháng 6-1931, ông bị bắt tại Hương Cảng, rồi chết tại đây, nhưng cũng có nguồn tin nói rằng quốc tế cộng sản phao tin ông đã chết năm 1932. Ông Hồ Tuấn Hùng người Đài Loan trong quyển <span style="font-style: italic;">Hồ Chí Minh Sinh Bình Khảo</span> cho rằng Hồ Chí Minh là người Trung Quốc lộn sòng. Trong quyển <span style="font-style: italic;">Ho Chi Minh the Missing Years (1919-1941),</span></span><span class="slicetext" dir="ltr"> bà Sophie Quinn-Judge</span><span> đã viết rằng Nguyễn Ái Quốc chết năm 1932 tại Hongkong, và an táng tại Mạc Tư Khoa. Thật ra việc tìm hồ sơ của cộng sản tại Nga cũng như tại Việt Nam nói chung và Hồ Chí Minh nói riêng rất khó vì tại các xứ này giấy tờ đã bị mất mát , bị thiêu hủy, hoặc thay đổi sửa chửa theo từng thời đại. Ngày nay, xác ông Hồ hiện còn ở Hà Nội, việc xác định căn cước của ông có lẽ khộng khó.</span></div><div style="text-align: justify;"><span>Tài liệu Nhà Văn Hóa Thanh Niên ở Saigon viết về thân thế Hồ Chí Minh như sau:<br /><span style="font-style: italic;">Năm 1919, Người gia nhập Đảng Xã hội Pháp và hoạt động trong phong trào công nhân Pháp. Đầu năm đó, Người gửi đến Hội nghị Véc-xây (Pháp) "Bản yêu sách của nhân dân Việt Nam", đòi Chính phủ Pháp phải thừa nhận các quyền tự do và bình đẳng của dân tộc Việt Nam. . Tháng 12/1920, trong Đại hội lần thứ 18 của Đảng Xã hội Pháp, Người bỏ phiếu tán thành gia nhập Quốc tế cộng sản và tham gia thành lập Đảng Cộng sản Pháp. Sự kiện trên đây đánh dấu bước ngoặt trong đời hoạt động cách mạng của Người, bước ngoa chủ nghĩa yêu nước đến chủ nghĩa cộng sản Năm 1921, Người tham gia thành lập Hội liên hiệp các dân tộc thuộc địa và năm 1922 xuất bản báo "Người cùng khổ" ở Pháp. Tháng 6/1923, Người từ Pháp đi Liên Xô, nước xã hội chủ nghĩa đầu tiên trên thế giới, tiếp tục nghiên cứu chủ nghĩa Mác - Lênin và tham gia công tác của Quốc tế cộng sản.</span></span></div><div style="text-align: justify;"><span><span style="font-style: italic;">Cùng năm đó, Người được bầu vào Đoàn Chủ tịch Quốc tế nông dân. Năm 1924, người dự Đại hội lần thứ 5 của Quốc tế cộng sản và được cử làm Ủy viên Bộ phương Đông, phụ trách Cục phương Nam, hướng dẫn và xây dựng phong trào cách mạng và phong trào Cộng sản ở các nước Đông - Nam châu Á. Năm 1925, Người thành lập Hội Liên hiệp các dân tộc bị áp bức ở Á Đông. Tháng 6/1925, Người tổ chức Việt Nam Thanh niên Cách mạng Đồng chí Hội, mà hạt nhân là Cộng sản Đoàn, đồng thời ra báo Thanh niên và mở lớp huấn luyện đào tạo hàng trăm cán bộ đưa về nước hoạt động. Ngày 3/2/1930, Người triệu tập hội nghị hợp nhất tại Cửu Long (Hương Cảng) để thống nhất các nhóm cộng sản trong nước thành Đảng Cộng sản Việt Nam.<a href="http://%20http//www.nvhtn.org.vn/tintuc.php?id=43"> </a></span><a href="http://%20http//www.nvhtn.org.vn/tintuc.php?id=43">http://www.nvhtn.org.vn/tintuc.php?id=43</a><br /><br /><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgHqH3DoiMnH-ag-D5yVyltqYzs731wRz3GAdcOCV7DPvC7hGTNgZyzeJnBmGtXf8o5ykw9AajNXlkHVPLubA1hEsmGtCgIO2rqMzp4XnwMxSNI_IYKvxoNfgtCoIzyu4ZlWhvZhzfm1hQ/s1600-h/.hochiminh.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5368522906899132562" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgHqH3DoiMnH-ag-D5yVyltqYzs731wRz3GAdcOCV7DPvC7hGTNgZyzeJnBmGtXf8o5ykw9AajNXlkHVPLubA1hEsmGtCgIO2rqMzp4XnwMxSNI_IYKvxoNfgtCoIzyu4ZlWhvZhzfm1hQ/s400/.hochiminh.jpg" style="cursor: pointer; float: left; height: 236px; margin: 0pt 10px 10px 0pt; width: 225px;" /></a> Người Anh thả ông ra, ông sang Nga. Năm 1938, ông trở lại Trung Quốc tham gia quân đội Trung quốc. Năm 1940, ông đổi tên là Hồ Chí Minh. Theo lệnh Quốc tế cộng sản, Nguyễn Ái Quốc triệu tập các đại biểu cộng sản Việt Nam họp từ ngày 6 tháng 1 năm 1930 đến ngày 7 tháng 2 năm 1930 tại Hương Cảng, trên cơ sở thống nhất ba tổ chức cộng sản tại Đông Dương (Đông Dương Cộng sản Đảng và An Nam Cộng sản Đảng; thành viên từ một nhóm thứ ba tên là Đông Dương Cộng sản Liên đoàn không kịp có mặt) thành đảng Cộng sản Việt Nam. Người cộng sản Việt Nam chỉ muốn nêu tên Hồ Chí Minh mà không nói rõ những lãnh đạo cộng sản đã đi tiên phong.<br /><br />Các tài liệu đều nói Hồ Chí Minh lập ra hội<span style="color: red;"> </span><span style="font-style: italic;">Việt Nam Cách mạng Đồng chí Hội . </span>Tự Điển Bách Khoa Toàn Thư Việt Nam viết như sau về <span style="font-style: italic;">Việt Nam Cách mạng Đồng chí Hội :</span><br /><span style="font-style: italic;">Hội Việt Nam Cách mạng Thanh niên), tổ chức tiền thân của Đảng Cộng sản do Nguyễn Ái Quốc thành lập ở Quảng Châu (Trung Quốc) tháng 6.1925. Hội tập hợp những người Việt Nam yêu nước, quyết hi sinh tính mệnh, quyền lợi để giành lại độc lập cho đất nước và phấn đấu thực hiện chủ nghĩa cộng sản. Cơ quan trung ương của Hội đóng tại Quảng Châu (Trung Quốc). Tại đây, dưới sự chỉ đạo trực tiếp của Nguyễn Ái Quốc, Hội xuất bản tuần báo "Thanh niên", mở các lớp huấn luyện chính trị, cử cán bộ về nước, xuất bản các ấn phẩm tuyên truyền. Hội đặt quan hệ với nước Nga Xô Viết, các tổ chức cách mạng ở Trung Quốc và các nước khác. Từ 1926, VNTNCMĐCH bắt đầu đặt những cơ sở đầu tiên trong nước. Hà Nội, Vinh, Sài Gòn trở thành 3 trung tâm quan trọng, từ đó gây dựng cơ sở khắp đất nước. Năm 1927, các kì bộ lần lượt ra đời, sau đó là tỉnh bộ, thành bộ và cuối cùng là huyện bộ. Năm 1929, cơ cấu tổ chức của Hội gồm 5 cấp được thiết lập và phát triển khắp đất nước. Số lượng hội viên lên tới 1.700 người. Hội đóng vai trò quan trọng trong việc truyền bá chủ nghĩa Mac - Lênin trong nhân dân và trở thành hạt nhân lãnh đạo phong trào đấu tranh của nhân dân chống Pháp. Đến giữa năm 1929, cùng với việc thực hiện phong trào "vô sản hoá", phần lớn các hội viên đã hướng tới việc thành lập một tổ chức cộng sản thay cho VNTNCMĐCH. <span style="font-weight: bold;">Đại hội I của Hội họp ở Hương Cảng tháng 5.1929 đánh dấu sự phân liệt của tổ chức cách mạng này. Từ đó, hai tổ chức cộng sản lần lượt xuất hiện: Đông Dương Cộng sản Đảng (6.1929) và An Nam Cộng sản Đảng (8.1929). Những người còn lại đã thành lập Đông Dương Cộng sản Liên đoàn. Ngày 3.2.1930, ba tổ chức cộng sản đã khai mạc hội nghị, thống nhất thành một chính đảng duy nhất là Đảng Cộng sản Việt Nam.</span></span><br /></span><span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">III.4.4</span></span><span><span style="font-weight: bold;">.1. Đông Dương Cộng sản Đảng</span><br /><span style="font-weight: bold;"><br /></span>Theo các tài liệu của đảng cộng sản, tháng 3-1929, những người cộng sản ở Bắc Kỳ gồm Trần Văn Cung, Trịnh Đình Cửu, Nguyễn Đức Cảnh, Ngô Gia Tự, Đỗ Ngọc Du, Nguyễn Phong Sắc, Nguyễn Văn Tuân, Dương Hạc Đính họp tại 5 D Hàm Long, Hà Nội, bàn định lập chi bộ cộng sản đầu tiên tại Hà Nội, sau đó tiến lên việc thành lập đảng cộng sản thay thế Việt Nam Cách Mạng Đồng Chí Hội. Ngày 1-5-1929, đại hội toàn quốc Việt Nam Cách Mạng Đồng Chí Hội không chấp thuận việc giải tán hội để lập đảng cộng sản, nhóm Bắc kỳ bỏ ra về . Ngày 17-6-1929, nhóm trên họp tại số 316 khâm Thiên, Hà Nội thông qua quyết định xuất bản tờ <span style="font-style: italic;">Búa Liềm</span> và xúc tiến thành lập đảng Đông Dương cộng sản.<br /></span><span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">III.4.4</span></span><span>.2. <span style="font-weight: bold;">An Nam Cộng sản đảng </span><br /><br />Sau đại hội Việt Nam Cách Mạng Đồng Chí Hội bế mạc, thì 6 ủy viên Châu Văn Liêm, Phạm Văn Đồng, Hồ Tùng Mậu, Nguyễn Thiệu, Nguyễn Sĩ Sách bàn định việc thành lập đảng cộng sản. Sự kiện này đưa đến việc thành lập các đảng Cộng sản Trung kỳ, Nam Kỳ, Thái Lan và Hongkong.<br />-Tháng 9-1929, hội nghị tại phòng 1, lầu 2 của Phong Cảnh khách lâu tại đường Bonard Philippine, Sàigòn ( Lê Lợi- Nguyễn Trung Trực) thành lập An Nam Cộng sản đảng . Ban lãnh đạo lâm thời có Nguyễn Thiệu , Châu Văn Liêm, Lê Hồng Sơn, Nguyễn Sĩ Sách, Trần Văn Náo, Hồ Tùng Mậu; Châu văn Liêm làm bí thư.<br /></span><span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">III.4.4</span></span><span><span style="font-weight: bold;">.3</span>. <span style="font-weight: bold;"> Tân Việt đảng và Đông Dương Cộng sản Liên đoàn. </span><br /><br />Đảng Tân Việt vốn là một đảng phái quốc gia, gồm Đặng Thai Mai, Trần Huy Liệu, do Đào Duy Anh làm tổng bí thư, lấy Quan Hải Tùng Thư ở Huế của Đào Duy Anh làm nơi gặp gỡ. Do Pháp bắt nhóm này , không ai lãnh đạo, đảng cộng sản liền cướp đảng này.</span></div><div style="text-align: justify;"><span> </span><span style="color: black; font-size: 100%;">Trong</span><span style="color: black; font-size: 100%; font-style: italic;"> THE LAST EMPERORS OF VIETNAM FROM TỰ ĐỨC TO BẢO ĐẠI</span>, Oscar Chapuis<span> viét rằng </span>hội Phuc Việt (Restoration of Vietnam) được thành lập tháng 8- 1917 tại Côn Đảo, do các chí sĩ Lê Van Huấn, Trần Hoành, Nguyễn Đinh Kiên and Phạm Cao Đãi. Năm 1925, hội Phục Việt đổi thành Hưng Nam hội ( Vietnam Renaissance Association ), sau đổi thành Việt Nam Cach mang đảng (Viet Nam Revolutionary Party ) sau lai đổi thành Tân Việt đảng ( New Vietnam party) (Oscar Chapuis, 102)</div><div style="text-align: justify;"><span>Theo tài liệu cộng sản, ngày 1-1-1930, các thành viên Tân Việt Cách Mạng đảng các ông Trần Hữu Chương, Nguyễn Khoa Văn (Hải Triều), Nguyễn Xuân Thanh, Trần Đại Quá, Ngô Đức Đề, Ngô Đình Mãn, Lê Tiềm, Lê Tốn. Đại hội đang hội họp , chưa bầu ban chấp hành thì bị Pháp bắt.<br /></span></div>Mọi việc liên hệ đến Nguyễn Ái Quốc, Hồ Chí Minh đều đáng nghi ngờ vì bản thân ông là một người gian và ác. Ông là người chú trọng việc tuyên truyền, đánh bóng cá nhân ông, mưu lợi cho bản thân ông cho nên việc ông giả danh Trần Dân Tiên [3], T. Lan, [4] việc ông bán Phan Bội Châu, việc ông giết Nông Thị Xuân [5] là những minh chứng cụ thể. <br />Việc ông ở trong ban sáng lập đảng cộng sản Pháp, việc ông dự đại hội Quốc tế 3 chưa biét thực hư như thế nào. Việc ông thành lập <span style="font-style: italic;">Việt Nam Thanh Niên Cách Mạng Đồng Chí hội, Tâm Tâm xã </span>thì có giả thuyết cho rẳng hai tổ chức này do Phan Bội Châu thành lập, sau Nguyễn Ái Quốc bán Phan Bội Châu thì cướp tổ chức và người của Phan Bội Châu .Oscar Chapuis viết rằng Phan Bội Châu lập <span style="font-style: italic;">Việt Nam Thanh Niên Cách Mạng Đồng Chí hội, </span><span>Cường Để làm chủ tịch, Phan Bội Châu làm Phó chủ tịch, Lý Thụy làm bí thư</span>.(<span style="font-style: italic;"> </span>Oscar Chapuis<span style="font-style: italic;">, 102)</span>.<br /><span>Trong quyển <span style="font-style: italic;">Ho Chi Minh the Missing Years (1919-1941),</span></span><span class="slicetext" dir="ltr"> bà Sophie Quinn-Judge</span> viết rằng một nhóm người tổ chức <span style="font-style: italic;">Tâm Tâm Xã</span> nhưng họ không mời Phan Bội Châu tham gia (73) trong các tác phẩm, ta không thấy Phan Bội Châu nói gì về <span style="font-style: italic;">Việt Nam Thanh Niên Cách Mạng Đồng Chí hội, </span>và<span style="font-style: italic;"> Tâm Tâm xã. </span>Năm 1924<span style="font-style: italic;">, Phan Bội Châu định thành lập Việt Nam Quốc Dân đảng </span>và giao bản dự thảo cho Hồ Tùng Mậu phụ trách,<span style="font-style: italic;"> </span>nhưng Hồ Tùng Mậu không biết từ lúc nào đã theo Nguyễn Ái Quốc. Theo <span><span class="slicetext" dir="ltr">Sophie Quinn-Judge, Việt Nam Quốc Dân đảng đã tổ chức thành các phân bộ (73).</span></span>Việc Phan Bội Châu lập<span style="font-style: italic;"> Việt Nam Thanh Niên Cách Mạng Đồng Chí hội, </span>và<span style="font-style: italic;"> Tâm Tâm xã, </span><span>thì chưa rõ là có hay không vì có nhiều ý kiến, nhiều tài liệu khác nhau.</span><br />Việc ông sang Nga rồi về Trung Quốc làm việc dưới trướng Mikhail Borodin khoảng 1924 chứng tỏ ông đã đầu quân cho đế quốc Liên Xô dưới nhãn hiệu Comintern. Còn việc ông Hồ lập <span style="font-style: italic;">Việt Nam Thanh Niên Cách Mạng Đồng Chí hội </span>có chi nhánh khắp Bắc Nam Trung, đến tận các tỉnh cũng là một nghi vấn. Và việc ông triệu tập các đảng cộng sản trong nước cũng có nhiều nghi vấn. Trong <span style="font-style: italic;">Lịch sử đảng Cộng sản Việt Nam </span>có đoạn<br /><span style="color: black; font-style: italic;"><span style="color: black;">Lúc đó Nguyễn ái Quốc đang ở Xiêm tìm đường về nước thì nhận được tin Hội Việt </span>Nam Cách mạng Thanh niên phân liệt, "những người cộng sản chia thành nhiều phái", Nguyễn ái Quốc rời Xiêm đến Hương Cảng (Trung Quốc). "Với tư cách là phái viên của Quốc tế Cộng sản có đầy đủ quyền quyết định mọi vấn đề liên quan đến phong trào cách mạng ở Đông Dương", Người <em>chủ</em> <em>động</em> triệu tập "đại biểu của hai nhóm (Đông Dương và An Nam)" và chủ trì Hội nghị hợp nhất đảng tại Cửu Long (Hương Cảng, Trung Quốc). Hội nghị bắt đầu họp ngày 6-1-1930. Sau này, Đại hội toàn quốc lần thứ III của Đảng (1960) căn cứ vào những tài liệu hiện có, đã ra Nghị quyết về ngày thành lập Đảng, trong đó ghi rõ: "lấy ngày 3 tháng 2 dương lịch mỗi năm làm ngày kỷ niệm thành lập Đảng.</span><br /> <div align="justify"><span style="color: black;"><span style="font-style: italic;">Tham dự Hội nghị có hai đại biểu của Đông Dương Cộng sản Đảng (Trịnh Đình Cửu và Nguyễn Đức Cảnh) và hai đại biểu của An Nam cộng sản Đảng (Nguyễn Thiệu </span><span style="color: black; font-style: italic;">và Châu Văn Liêm). Tổng số đảng viên của Đông Dương cộng sản Đảng và An Nam </span><span style="font-style: italic;">cộng sản Đảng cho tới Hội nghị hợp nhất là 310 đồng chí (ở Xiêm: 40, Bắc Kỳ: 204, </span><span style="color: black; font-style: italic;">Nam Kỳ: 51, Trung Quốc và nơi khác: 15, Trung Kỳ thì ghép vào Bắc Kỳ và Nam Kỳ </span></span><span style="color: blue; font-size: 100%;"> .( <em>Sđd,</em> 1998 t.2, tr. 21.)[6]</span></div><span style="color: black;"><span style="font-style: italic;">Hội nghị hoàn toàn nhất trí, tán thành việc hợp nhất hai tổ chức Đông Dương Cộng sản Đảng và An Nam Cộng sản Đảng thành một đảng duy nhất, lấy tên là Đảng Cộng sản Việt Nam; thông qua </span><em style="font-style: italic;">Chính cương vắn tắt</em><span style="font-style: italic;">, </span><em style="font-style: italic;">Sách lược vắn tắt</em><span style="font-style: italic;">, </span><em style="font-style: italic;">Chương trình tóm tắt</em><span style="font-style: italic;">, </span><em style="font-style: italic;">Điều lệ vắn tắt</em><span style="font-style: italic;"> của Đảng. Nhân dịp thành lập Đảng, Nguyễn ái Quốc viết Lời kêu gọi công nhân, nông dân, binh lính, học sinh, anh chị em bị áp bức bóc lột hãy gia nhập Đảng, đi theo Đảng để đánh đổ đế quốc Pháp, phong kiến An Nam và tư sản phản </span><span style="color: black; font-style: italic;">cách mạng "làm cho nước An Nam được độc lập</span><span style="color: black;"><a href="http://www.blogger.com/post-edit.g?blogID=2446856777928781324&postID=7489810609995542996#27"><span style="color: black; text-decoration: none;">.</span></a></span></span><span style="text-decoration: underline;">(</span> Hồ Chí Minh: Toàn tập, Nxb. Chính trị quốc gia, Hà Nội, 2002, t.3, tr. 10.)[7]<br />+Nếu quả Nguyễn Ái Quốc lập <span style="font-style: italic;">Việt Nam Thanh Niên Cách Mạng Đồng Chí hội</span> và có các kỳ bộ Bắc Nam Trung, và có các chi bộ đến tỉnh, huyện, tại sao ông không lập đảng cộng sản?<br />+Nếu ông Hồ đã tuyên truyền cộng sản trong <span style="font-style: italic;">Việt Nam Thanh Niên Cách Mạng Đồng Chí hội </span>thì các ông Ngô Gia Tự, Châu Văn Liêm có thực là tham gia <span style="font-style: italic;">Việt Nam Thanh Niên Cách Mạng Đồng Chí hội</span> hay không là một điều đáng nghi ngờ vì nếu tham gia <span style="font-style: italic;">Việt Nam Thanh Niên Cách Mạng Đồng Chí hội</span> thì sao lại còn lập đảng cộng sản mới? Nhất là nhóm Ngô Gia Tự lại lên tiếng chống đối rồi ly khai <span style="font-style: italic;">Việt Nam Thanh Niên Cách Mạng Đồng Chí hội</span>, và bỏ Quảng Châu mà về!<div style="text-align: justify;"><span><span style="font-style: italic;">Lịch sử đảng Cộng sản Việt Nam</span> viết về An Nam Cộng sản đảng như sau:<br /><span style="font-style: italic;">Lúc này (1929), Việt Nam Thanh niên cách mạng đồng chí hội (VNTNCMĐCH) do Nguyễn Ai Quốc tổ chức là hội thanh niên yêu nước đã làm tròn nhiệm vụ của chính mình là chuẩn bị những điều kiện, những tiền đề cho ra đời một Đảng Cộng sản ở Việt Nam. Trong đại hội VNTNCMĐCH tại Hương Cảng tháng 5/1929, đoàn đại biểu Bắc kỳ nêu vấn đề thành lập Đảng Cộng sản. Đại biểu Bắc Kỳ ra về, sau đó lập ra Đông Dương cộng sản Đảng và có ảnh hưởng lớn ở Nam Kỳ và Trung Kỳ. Xu hướng muốn thành lập Đảng Cộng sản nổi lên rất mạnh trong thanh niên. Các đại biểu ở lại đại hội bầu ra Tổng bộ mới và trở thành "hội trù bị thành lập Đảng Cộng sản" có nhiệm vụ cải tổ VNTNCMĐCH thành lập các chi bộ và chuẩn bị cho ra đời Đảng Cộng sản.</span></span></div><div style="text-align: justify;"><span><span style="font-style: italic;">Trong lúc đó, ở Sài Gòn (nay là Thành phố Hồ Chí Minh) có 3 tổ chức Cộng sản có lý tưởng giống nhau nhưng hoạt động không thống nhất. Sau đại hội VNTNCMĐCH, các đại biểu của Nam Kỳ cũng trở về hoạt động tích cực chuẩn bị cho việc thành lập Đảng Cộng sản. Khi nhận được thư của Tổng bộ ở Hương Cảng đồng ý việc thành lập Đảng Cộng sản (thư của đ/c Đỗ và đ/c Lê gửi ngày 20/7/1929), đ/c Châu Văn Liêm và một số đồng chí khác đã gặp Bàng Thống (tức Trần Tư Chính) đại diện cho Đông Dương cộng sản Đảng để bàn việc hợp nhất. Nhưng việc không thành, đ/c Châu Văn Liêm cùng với một số đồng chí khác đã họp tại nhà đ/c Châu Văn Liêm tại đường Hamelin (nay là đường Lê Thị Hồng Gấm) quyết định chọn những người ưu tú trong Việt Nam Thanh niên cách mạng đồng chí hội tổ chức ra "An Nam cộng sản Đảng" vào cuối tháng 7, đầu tháng 8 năm 1929. Tháng 10 năm 1929, Hồ Tùng Mậu, Lê Hồng Sơn, Lê Duy Điếm, Châu Văn Liêm và một số đang ở Trung Quốc thành lập chi bộ An Nam cộng sản Đảng. Sau đó đ/c Châu Văn Liêm đã triệu tập hội nghị gồm các đại biểu đã được chọn lọc và chỉ định ở các tỉnh để thành lập An Nam cộng sản Đảng.</span></span></div><div style="text-align: justify;"><span><span style="font-style: italic;">Hội nghị gồm 30 người tổ chức tại "Phong cảnh khách lầu" ở góc đường Nguyễn Trung Trực và Lê Lợi. Các đại biểu dự hội nghị đều trở thành đảng viên và được giao nhiệm vụ chọn người phát triển Đảng và thành lập các chi bộ theo hệ thống An Nam cộng sản Đảng. Tháng 11 năm 1929, Lâm thời chấp ủy (tức Ban chấp hành trung ương lâm thời) của An Nam cộng sản Đảng được thành lập tại Sài Gòn do đ/c Châu Văn Liêm làm bí thư. Từ đó đến trước khi hợp nhất các tổ chức cộng sản ở Việt Nam, An Nam cộng sản Đảng đã có một hệ thống tổ chức vững mạnh và có tổ chức quần chúng rộng khắp ở các tỉnh Nam Kỳ. Tại Sài Gòn, An Nam cộng sản Đảng đã lập được Tổng công hội Nam Kỳ bao gồm nhiều công hội xí nghiệp, công hội thợ thủ công. </span><br /><a href="http://www.lichsuvietnam.vn/home.php?option=com_content&task=view&id=950&Itemid=65">http://www.lichsuvietnam.vn/home.php?option=com_content&task=view&id=950&Itemid=65</a></span></div><div style="text-align: justify;"><span><br />+Hội nghị <span style="font-style: italic;">Việt Nam Thanh niên cách mạng đồng chí hội</span> tại Hương Cảng tháng 5/1929 không thuận cho Ngô Gia Tự lập đảng cộng sản, tại sao sau đó lại <span style="font-style: italic;">" bầu ra Tổng bộ mới và trở thành "hội trù bị thành lập Đảng Cộng sản"?</span>+Thư của Tổng bộ Hương Cảng gửi ngày 20/7/1929,mà cuối tháng 7, Châu Văn Liêm đã nhận được ư?<span>Vả lại, hội nghị tại Hương cảng đã quyết định lập đảng cộng sản thì sao còn xin phép?<br />+Tài liệu này nói ở Sài gòn có ba đảng cộng sản, là những đảng nào? Phải chăng là ba đảng đã nói hay còn có ba đảng khác?Tại sao lịch sử đảng Cộng sản không nói rõ tên? </span><span style="font-style: italic;"><br /></span><span>+</span><span>Tại sao tháng 10 năm 1929, Hồ Tùng Mậu, Lê Hồng Sơn, Lê Duy Điếm, Châu Văn Liêm và một số đang ở Trung Quốc thành lập chi bộ An Nam cộng sản Đảng, sau đó </span><span>tháng 11 năm 1929, ban chấp hành trung ương lâm thời của An Nam cộng sản Đảng được thành lập tại Sài Gòn do Châu Văn Liêm làm bí thư.</span></span></div>Như vậy là lúc đầu, có lẽ hai đảng này không liên hệ gì với Nguyễn Ái Quốc. Việc họ thành lập đảng là do tự phát, mà về sau Hồ Chí Minh muốn thâu tóm các đảng vào tay mình mà triệu tập họ lại. Lúc đó mới có hai đảng nhưng ông lại bảo là có ba đảng cho xôm tụ!<br />Bài viết sau đây của báo chí cộng sản cũng đưa đến cho chúng ta một nghi ngờ về lịch sử đảng cộng sản<span style="font-style: italic;">:<br />Tháng 3 năm 1929, thi hành chỉ thị của Tổng bộ, Việt Nam Thanh niên Cách mạng đồng chí hội Nam kỳ bầu kỳ bộ mới, Bí thư là đồng chí Phạm Văn Đồng.Qua một thời gian hoạt động, Việt Nam Thanh niên Cách mạng đồng chí hội đã chuẩn bị những điều kiện để hình thành Đảng Cộng sản ở Việt Nam. <span style="font-weight: bold;">Vì vậy, sau đại hội toàn quốc tổ chức ở Hồng Kông, Việt Nam Thanh niên Cách mạng đồng chí hội Nam kỳ cải tổ thành An Nam Cộng sản Đảng. Cuối tháng 2 năm 1930, hai tổ chức này hợp nhất với Đông Dương Cộng sản Liên Đoàn Thành Đảng Cộng sản Việt Nam</span>. Trong mấy năm hoạt động, Việt Nam Thanh niên Cách mạng đồng chí hội đã đóng vai trò tích cực để chuẩn bị tư tưởng và tổ chức cho việc thành lập một Đảng Cộng sản chân chính ở Việt Nam. Sự ra đời của Kỳ bộ Việt Nam Thanh niên Cách mạng đồng chí hội Nam kỳ đánh dấu sự lớn mạnh của hội, sự giác ngộ quan điểm yêu nước và đường lối đấu tranh của Thanh niên Nam Kỳ.Vì những ý nghĩa đó, ngày 16/11/1988 phòng số 5 nhà số 88 đường Lê Lợi đã được Bộ Văn hóa công nhận là di tích lịch sử theo quyết định số 1288 - VH/QĐ. Lịch sử Việt Nam . </span>[8]<span style="font-style: italic;"><br />+</span><span><span>Tài liệu trên cho biết <span style="font-style: italic;">cuối tháng 2 năm 1930, hai tổ chức An Nam Cộng sản đảng hợp nhất với Đông Dương Cộng sản Liên Đoàn thành Đảng Cộng sản Việt Nam</span></span>. </span>Trong khi đó tài liệu lịch sử đảng cộng sản Việt Nam cho biết là trước khi thống nhất ba đảng, <span><span><span style="font-style: italic;">An Nam Cộng sản </span>và <span style="font-style: italic;">Đông Dương Cộng sản Liên Đoàn thành </span></span></span>là hai đảng khác nhau.<br />+Ngày 6-1- 1930, Hồ Chí Minh mở cuộc họp ba đảng, mà ngày 1-6, đảng Tân Việt vừa mở cuộc họp, chưa bầu ban chấp hành, mà thư triệu tập phải gửi từ lâu, chưa có đảng, chưa có ban chấp hành thì ai nhận thư? ai nhận chỉ thị? Mới có hai đảng, sao gọi là ba?<br /><br />Như trên đã nói, trước tháng 6-1930, Việt Nam có hai đảng cộng sản. Theo truyền thống từ Marx, qua Lenin, Stalin, các lãnh tụ chửi thực dân, chửi phe quốc gia và cũng chửi nhau rất nhiệt tình. Có lẽ lúc này Hà Huy Tập không coi Hồ Chí Minh là lãnh tụ nên đã viết bài phê phán Hồ Chí Minh rất nặng.<div style="font-style: italic; text-align: justify;">“Công lao của Nguyễn Ái Quốc đối với chúng ta thật to lớn, nhưng các đồng chí chúng ta không được quên những tàn tích quốc gia chủ nghĩa của Nguyễn Ái Quốc và những chỉ thị sai lầm của đồng chí ấy về những vấn đề căn bản của phong trào cách mạng tư sản dân quyền và những lý luận cơ hội của đồng chí ấy bám rễ vào đầu óc của phần đông đồng chí chúng ta, giống như những tàn tích tư sản vẫn sống dai dẳng trong đầu óc những hội viên Thanh Niên, Tân Việt và Vừng Hồng.Nguyễn Ái Quốc không hiểu được những chỉ thị của Quốc tế cộng sản; không hợp nhất được ba tổ chức cộng sản từ trên xuống dưới… Tài liệu Sách lược vắn tắt của Đảng và Điều lệ của Đảng hợp nhất không theo đúng chỉ thị của Quốc tế cộng sản. Ngoài ra Nguyễn Ái Quốc còn chủ trương một sách lược cải lương và hợp tác: “trung lập tư sản và phú nông”, “liên minh với địa chủ nhỏ và vừa”, v.v… Vì những sai lầm đó, nên từ tháng Giêng đến tháng Mười năm 1930, Đảng Cộng sản Đông Dương đã đi theo một chiến lược có nhiều điểm trái với những chỉ thị của Quốc tế cộng sản, tuy trong thực tế đã lãnh đạo quần chúng kiên quyết đấu tranh cách mạng.” (Trích dẫn và dịch lại từ Huỳnh Kim Khánh: Vietnamese communism 1925-1945, Cornell University Press, 1982, USA).[9]</div>Điều này cho thấy khoảng 1930, Nguyễn Ái Quốc chưa có uy tín với nhân dân mà ngay cả người Marxit cũng chưa chịu tuân hiệu lệnh của ông.<br /><div style="text-align: justify;"><span><br />Hồ Chí Minh chỉ là người đi sau, vâng lệnh cộng sản quốc tế tóm thâu các đảng cộng sản Đông Dương. Hội nghị hợp nhất này diễn ra tại căn nhà của một công nhân ở bán đảo Cửu Long (Kowloon) từ ngày 3 đến ngày 7 tháng 2 năm 1930, đúng vào dịp Tết năm Canh Ngọ. Tham dự Hội nghị có 2 đại biểu Đông Dương Cộng sản Đảng (Trịnh Đình Cửu và Nguyễn Đức Cảnh), 2 đại biểu An Nam Cộng sản Đảng (Nguyễn Thiệu và Châu Văn Liêm) và 3 đại biểu ở nước ngoài (có Nguyễn Ái Quốc, Hồ Tùng Mậu, Lê Hồng Sơn, đại biểu của Quốc tế Cộng sản). Hội nghị quyết định thành lập một tổ chức cộng sản duy nhất, lấy tên là <span style="font-style: italic;">Đảng Cộng sản Việt Nam,</span> thông qua một số văn kiện quan trọng như: Chính cương vắn tắt, Sách lược, Điều lệ vắn tắt của Đảng, Lời kêu gọi. Ngày 24 tháng 2 năm 1930, Đông Dương Cộng sản Liên đoàn chính thức gia nhập Đảng Cộng sản Việt Nam. Tại Hội nghị Ban chấp hành Trung ương, họp tại Hồng Kông tháng 10 năm đó, tên của đảng được đổi thành <span style="font-style: italic;">đảng Cộng sản Đông Dương </span>theo lệnh của Quốc tế thứ ba, và Trần Phú được bầu làm Tổng Bí thư đầu tiên.<br /><br />Vừa ra đời, Đảng đã lãnh đạo phong trào nổi dậy 1930-1931, nổi bật là Xô-viết Nghệ Tĩnh. Phong trào này bị thất bại và Đảng Cộng sản Đông Dương bị tổn thất nặng nề vì khủng bố trắng của Pháp. Năm 1935, Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ nhất được bí mật tổ chức tại Ma Cao do Hà Huy Tập chủ trì nhằm củng cố lại tổ chức đảng, thông qua các điều lệ, bầu Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam khoá I gồm 13 ủy viên. Đồng thời, một đại hội của Cộng sản Quốc tế thứ ba tại Moskva đã thông qua chính sách dùng mặt trận dân tộc chống phát xít và chỉ đạo những phong trào cộng sản trên thế giới hợp tác với những lực lượng chống phát xít bất kể đường lối của những lực lượng này có theo chủ nghĩa xã hội hay không để bảo vệ hòa bình chứ chưa đặt nhiệm vụ trước mắt là lật đổ chủ nghĩa tư bản. Việc này đòi hỏi Đảng Cộng sản Đông Dương phải xem các chính đảng dân tộc tại Đông Dương là đồng minh.<br /><br />Tại Hội nghị Ban Chấp hành Trung ương Đảng tháng 7-1936 do Lê Hồng Phong chủ trì tổ chức tại Thượng Hải, Đảng đã tạm bỏ khẩu hiệu "đánh đổ đế quốc Pháp" và "tịch thu ruộng đất của địa chủ chia cho dân cày" mà lập Mặt trận Thống nhất Nhân dân Phản đế Đông Dương. Tháng 3 năm 1938, Hội nghị Trung ương do Hà Huy Tập chủ trì họp ở Hóc Môn, Sài Gòn đã đổi tên Mặt trận là Mặt trận dân chủ thống nhất Đông Dương. Khi Thế chiến thứ hai bùng nổ, chính quyền thực dân Pháp ở Đông Dương lại đàn áp mạnh tay, Đảng cộng sản đã chuyển hướng, coi giải phóng dân tộc là nhiệm vụ hàng đầu, hoặc chỉ là lợi dụng lòng yêu nước của nhân dân để tạo sức mạnh cho họ.<br /><br /><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgFwGZFSNrl1T_S5HmqJbsqGZeDI3Swahy8Dm5noLHgPoVKKjKdtmdEfYq_6gqpOtjafCVDS0wnCTQn-1b5kx5AHybWPHt6Qglf7xMONgPTzo1OboqbXLnMKFKEkqoQETY6DC5hjlaGTxI/s1600-h/symbol2.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5368882608068914146" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgFwGZFSNrl1T_S5HmqJbsqGZeDI3Swahy8Dm5noLHgPoVKKjKdtmdEfYq_6gqpOtjafCVDS0wnCTQn-1b5kx5AHybWPHt6Qglf7xMONgPTzo1OboqbXLnMKFKEkqoQETY6DC5hjlaGTxI/s400/symbol2.jpg" style="cursor: pointer; float: left; height: 157px; margin: 0pt 10px 10px 0pt; width: 206px;" /></a>Tháng 11-1939 Hội nghị Trung ương đảng họp tại Hóc Môn, Sài Gòn do Nguyễn Văn Cừ chủ trì đã thành lập Mặt trận Dân tộc Thống nhất Phản đế Đông Dương và Hội nghị Trung ương tháng 5-1941 do Nguyễn Ái Quốc chủ trì họp tại Cao Bằng lập ra Mặt trận Việt Minh. Thông qua mặt trận này, Đảng cộng sản đã lãnh đạo nhân dân giành chính quyền tại Việt Nam, được biết đến với tên gọi đảo chính tháng Tám. Ngày 11 tháng 11 năm 1945 Đảng Cộng sản Đông Dương tuyên bố tự giải tán để giấu sự liên hệ cộng sản với nhà nước mới thành lập, lấy tên gọi mới là Hội nghiên cứu Chủ nghĩa Mác ở Đông Dương, mọi hoạt động công khai của đảng từ đây đều thông qua Mặt trận Việt Minh. Song trên thực tế, đảng vẫn hoạt động và chỉ đạo công cuộc kháng chiến.<br /><br />Đảng Lao Động Việt Nam vào năm 1951, tại Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ II ở Tuyên Quang. Đại hội này được diễn ra trong lúc diễn ra Chiến tranh Đông Dương lần thứ I. Đại hội này cũng tách bộ phận của Lào và Campuchia (vốn cùng thuộc Đảng Cộng sản Đông Dương) thành các bộ phận riêng.<br /><br />Năm 1945, cộng sản cướp chính quyền, đưa Hồ Chí Minh làm chủ tịch nước. Hồ Chí Minh kêu gọi toàn dân đoàn kết chống Pháp. Nhưng sau khi cách mạng tháng 8 thành công, cộng sản triệt hạ tôn giáo và các đảng phái. Nặng nề nhất là phái đệ tứ cộng sản quốc tế như Nguyễn An Ninh,Tạ Thu Thâu, Trần Văn Thạch , Trần Văn Chánh. . .đã bị tận diệt.<br /><br />Năm 1954, nhờ Trung Quốc giúp đỡ, Cộng sản Việt Nam thắng trận Điện Biên phủ, và lấy được nửa nước. Và từ đó, cộng sản Việt Nam thì hành những chính sách tàn ác như Cải Cách ruộng đất, Cải tạo thương nghiệp và Chỉnh đốn đảng nhắm mục đích cướp tài sản nhân dân và trừ diệt những thành phần họ muốn tiêu diệt theo chủ thuyết Mac Lê.<br /><br />Sau đại hội II, Đảng Cộng sản thực thi chiến dịch cải cách ruộng đất. Trong cuộc cải cách, 810.000 hécta ruộng đất ở đồng bằng và trung du miền Bắc đã được chia cho 2 triệu hộ nông dân, chiếm khoảng 72,8% số hộ nông dân ở miền Bắc. Tuy nhiên, cuộc cải cách đã đấu tố oan nhiều người, dẫn đến nhiều cái chết oan .Đến tháng 9 năm 1956, Hội nghị lần thứ 10 Ban Chấp hành Trung ương Đảng (họp từ 25/8 đến 24/9/1956) nhận định các nguyên nhân đưa đến sai lầm, và thi hành biện pháp kỷ luật đối với Ban lãnh đạo chương trình Cải cách Ruộng đất như sau: ông Trường Chinh phải từ chức Tổng Bí thư Đảng, hai ông Hoàng Quốc Việt và Lê Văn Lương ra khỏi Bộ Chính trị, và ông Hồ Viết Thắng bị loại ra khỏi Ban Chấp hành Trung ương Đảng.<br /><br />Thật ra, cuộc sửa sai chỉ là trò bịp bợm để xoa dịu lòng căm phẫn của nhân dân, đồng thời mượn đó để triệt hạ phe Trường Chinh và Võ Nguyên Giáp là hai đối thủ của ông Hồ nếu Việt Nam theo Liên Xô mà xét lại. Hơn nữa, trò cải cách ruộng đất chia cho mỗi hộ vài thước đất là để đáp ứng lời hứa chia ruộng đất cho nông dân, nhưng được ít lâu, cộng sản thu lại ruộng đất, lập ra Hợp tác xã, bắt nông dân phải làm nô lệ cho cộng sản bóc lột khi họ ra mặt chủ trương tiến lên xã hội chủ nghĩa.<br /><br />Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ III được tổ chức tại Hà Nội vào năm 1960 . Năm 1976, Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ IV, tên đảng được đổi lại thành Đảng Cộng sản Việt Nam.<br /><br />Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ VI năm 1986 diễn ra trong bối cảnh sai lầm của đợt tổng cải cách giá - lương - tiền cuối năm 1985 làm cho kinh tế Việt Nam càng trở nên khó khăn. Đại hội khởi xướng chính sách đổi mới, cải tổ bộ máy nhà nước, và chuyển đổi nền kinh tế theo hướng kinh tế thị trường, trong lúc vẫn giữ vị trí độc quyền. Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ X năm 2006 tiếp tục chính sách đổi mới, đồng thời cho phép đảng viên làm kinh tế tư nhân.<br /><br />Tổ chức của Đảng Cộng sản Việt Nam Đảng Cộng sản Việt Nam là một đảng theo chủ nghĩa Marx-Lenin. Đại hội đại biểu Đảng toàn quốc là cơ quan quyền lực cao nhất của Đảng, là cơ quan duy nhất có quyền ban hành hoặc sửa đổi Điều lệ Đảng và cương lĩnh chính trị, thông qua báo cáo tổng kết nhiệm kỳ đã qua và thông qua nghị quyết về phương hướng hành động nhiệm kỳ tới, bầu ra Ban Chấp hành Trung ương là cơ quan lãnh đạo cao nhất việc chấp hành nghị quyết của đại hội. Giữa 2 kỳ đại hội, Ban chấp hành trung ương là cơ quan lãnh đạo cao nhất.<br /><br />Ban chấp hành trung ương do đại hội bầu ra tại đại hội Đảng toàn quốc và ban này họp 6 tháng 1 lần, họp bất thường khi cần. Ban chấp hành Trung ương bầu ra Bộ chính trị, bầu Tổng bí thư trong số ủy viên Bộ Chính trị và thành lập Ban Bí thư để xử lý công việc theo nhiệm vụ đã được quy định tại Điều lệ Đảng. Tổng bí thư đứng đầu Ban Chấp hành Trung ương chủ trì cả Ban Chấp hành Trung ương, Bộ chính trị và Ban bí thư.<br /><br />Đại hội Đảng được tổ chức thường kỳ 5 năm một lần để xác định đường lối lãnh đạo của Đảng và Nhà nước, đại hội bất thường khi cần. Đồng thời Đại hội Đảng bộ Quân đội cũng tổ chức 5 năm 1 lần bầu ra Đảng ủy Quân sự Trung ương, gồm có một số ủy viên do Bộ Chính trị phân công và các ủy viên trong quân đội để lãnh đạo đường lối quân sự của Đảng đề ra. Vào năm 1976, sau khi Việt Nam thống nhất, Ban Chấp hành Trung ương Đảng đã tăng từ 77 đến 133 ủy viên và Bộ Chính trị tăng từ 11 đến 17 ủy viên trong khi Ban Bí thư tăng từ 7 đến 9 ủy viên. Đảng Cộng sản Việt Nam còn có hệ thống các ban, mỗi ban do một trưởng ban (ít nhất là ủy viên Ban Chấp hành Trung ương) đứng đầu.<br /><br />Số đảng viên tăng gấp hai từ 760.000 vào năm 1966 đến 1.553.500 vào năm 1976, đại diện 3,1% tổng dân số toàn quốc, và lên đến gần 2 triệu vào năm 1986. Tại Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ VI tổ chức vào tháng 12 năm 1986, ông Nguyễn Văn Linh trở thành Tổng Bí thư cùng 14 thành viên được bầu vào Bộ Chính trị và Ủy ban Trung ương được mở rộng đến 173 thành viên. Đại hội lần thứ IX diễn ra vào tháng 4 năm 2001 với 1168 đại biểu tham dự. Ban Chấp hành Trung ương Đảng với 150 thành viên do Đại hội Đảng bầu ra, họp ít nhất mỗi năm hai lần, với Bộ Chính trị họp nhiều lần hơn và Ban Bí thư có trách nhiệm giám sát hoạt động hằng ngày dưới sự lãnh đạo của Tổng Bí thư.<br /><br />Tại Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ IX, ông Nông Đức Mạnh trở thành Tổng Bí thư mới. Kết thúc nhiệm kỳ này, toàn Đảng có gần 3,1 triệu đảng viên, chiếm 3,73% dân số cả nước. Đại hội lần thứ X diễn ra từ 18 đến 25 tháng 4 năm 2006 với 1.176 đại biểu tham dự, sau khi bốn đại biểu (trong đó có một bộ trưởng đã từ chức, một thứ trưởng bị bắt tạm giam) đã được rút từ danh sách ban đầu. Đại hội đã bầu Ban Chấp hành Trung ương khóa X với 160 thành viên, với Bộ Chính trị gồm 14 thành viên. Ông Nông Đức Mạnh được Hồ Cẩm Đào sang dự đại hội, đich thân ra lệnh cho bọn đàn em bầu lại cho ông , cho nên ông vẫn ngồi chức Tổng Bí thư để phục vụ cho quyền lợi Trung quốc.<br /><br />Đảng cộng sản Việt Nam là chư hầu của Liên Xô và Trung Quốc, và Hồ Chí Minh không có lòng yêu nước. Ông chỉ vì tham vọng của ông, mà cam tâm làm tay sai Nga Tàu, bán nước nhượng biển cho Trung Quốc. Bản chất ông gian ác lại học những kỹ thuật giết người của Liên Xô, Trung quốc cho nên hiếu sát, giảo quyệt của ông Hồ cũng là đặc tính chung của cộng sản thế giới. Đường lối cộng sản là độc tài chuyên chế, sẵn sàng vu khống và trừ bỏ những ai không theo họ. Marx , Lenin đã công kích các phe phái và cá nhân khác đường lối hai ông. Stalin đã giết các đảng viên và các tướng Hồng quân Liên Xô vì nghi ngờ họ có thể chống ông. Mao Trạch Đông đã giết các đồng chí cũ như Lâm Bưu, Lưu Thiếu Kỳ, và các đồng chí của Trần Độc Tú dù ủng hộ hay chống Trần Độc Tú trước sau đều bị Mao giết hại.</span></div><div style="text-align: justify;"><span> Trong thời hoạt động bí mật, Hồ Chí Minh chỉ điểm cho Pháp bắt Phan Bội Châu và các đảng viên cộng sản cũng đã chỉ điểm cho Pháp bắt các đảng viên thuốc các đảng phái quốc gia. Hồ Chí Minh cũng giêt các đồng chí của ông, những người ủng hộ ông công khai hoặc âm thầm. Trong cải cách ruộng đất, ông bỏ tù các đảng viên, hoặc bãi bỏ các đảng viên cũ và thay vào các nông dân vào chức vụ địa phương. Những nhân vật cộng sản nổi tiếng hoặc theo cộng sản đã bị ông đầu độc hay sát hại, hoặc nhờ bàn tay Pháp giết hoặc giam cầm.Cái chết của Ngô Gia Tự, Châu Văn Liêm, Nguyễn Khoa Văn, Hồ Tùng Mậu, Nguyễn Văn Tố, Nguyễn Bình, Nguyễn An Ninh. . . có những bí ẩn mà tin đồn là do bàn tay cộng sản dàn dựng. Ngày nay cộng sản Việt Nam cũng như Trung Quốc càng tham ô, nhũng lạm, cướp tài sản nhân dân. Họ vi phạm nhân quyền, làm cho nhân dân đói khổ và mất tự do. Những người cộng sản như Gorbachev, Triệu Tử Dương, Trần Độ, Trần Xuân Bách, Nguyễn Kiến Giang đã thay đổi tư duy hoặc bỏ đảng. Một ngày kia, bầu trời Á châu sẽ hừng sáng thay thế cho đêm đen cộng sản.<span style="color: #990000; font-weight: bold;"><br /></span></span></div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;"><span style="color: #990000; font-size: 100%; font-weight: bold;">IV. KẾT LUẬN</span><br /><br />Đảng cộng sản đã tập hợp thành một lực lượng lớn mạnh, chiếm một nửa dân số và gần một nửa diện tích trái đất.Họ thống nhất lấy Marx làm căn bản với chủ trương đấu tranh giai cấp và chuyên chính vô sản. Tuy nhiên, trong tận cùng, mỗi lãnh tụ, mỗi quốc gia, mỗi thời đại lại có một đường lối riêng, thành thử các nhà nghiên cứu đã phân thành các hệ thống:<br />+Chủ nghĩa Marx<br />+Chủ nghĩa Lenin<br />+Chủ nghĩa Stalin<br />+Chủ nghĩa Mao<br />+Chủ nghĩa cộng sản châu Âu.<br /><br /><br />Lịch sử đảng cộng sản cho thấy người cộng sản là một bình đoàn vĩ đại, có tổ chức theo hệ thống quốc tế, là một đế quốc rộng lớn, à có một lý thuyết xuyên suốt lịch sử, mặc dầu lý thuyết này được tăng bổ và đổi thay. Sức mạnh này trở thành một tai họa cho nhân loại. Đảng cộng sản và các đảng viên cộng sản đã không phục vụ nhân dân lao động, xóa bất công xã hội và gây dựng một thế giới tự do, thịnh vượng như Marx hứa hẹn.Trái lại họ đã phạm tội diệt chủng. Tội của họ lớn gấp nhiều lần so với thực dâm đế qưốc và phát xít.<br /><br />.<br /><br /><br /><br /><span style="font-size: 85%;"><span style="font-size: 100%;">____</span></span></div><br /><br /><br /><div style="text-align: justify;"><span style="color: black; font-size: 100%;"><div class="spc3"><span style="font-size: 85%;">[1]. </span><span style="color: black; font-size: 100%;"><div class="spc3"><span style="font-size: 85%;">Tài liệu về việc Hồ Chí Minh bán Phan Bội Châu thì khởi đầu do các đồng chí cụ Phan sau này kể lại. Đào Trinh Nhất, Hoàng Văn Chí, Đào Văn Hội và nhiều tác giả khác đã viết về việc này như:</span></div></span><span style="color: black; font-size: 100%;"><div class="spc3"><span style="font-size: 85%;"></span> <span style="font-size: 85%;">-Bui Tin, "Mat That" (The True Face), Turpin Press, Paris 1994.</span></div></span><span style="color: black; font-size: 100%;"><div class="spc3"><span style="font-size: 85%;"> -Bui Tin, "Stories about President Ho's Life," Van-Hoc, Ha-Noi Publisher, 1969; "Hoa Xuyen Tuyet, " Turpin Press, Paris 1994.</span></div></span><span style="color: black; font-size: 100%;"><div class="spc3"><span style="font-size: 85%;"> -Nhu Phong (Le Van Tien), "Su. Tan Lụi Cua Phong Trao Cong San Viet Nam va Những Di Lụy" (The Disintegration of the Vietnamese Communist Movement and Its Consequences) Thoi Su magazine February, March,.April, 1995;</span></div></span><span style="color: black; font-size: 100%;"><div class="spc3"><span style="font-size: 85%;"> -Sophire Quinn Judge, "Ho Chi Minh, The Missing Years.</span></div></span><span style="color: black; font-size: 100%;"><div class="spc3"><span style="font-size: 85%;">-Tài liệu của Việt Nam Quốc Dân Đảng về việc Nguyễn Ái Quốc bán cụ Phan.</span></div></span><span style="color: black; font-size: 100%;"><div class="spc3"><div class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><span style="font-size: 85%;"><a href="http://www.thienlybuutoa.org/Misc/TaiLieuBanCuPhan.htm">ttp://www.thienlybuutoa.org/Misc/TaiLieuBanCuPhan.htm</a></span></div>-<span style="font-size: 85%;">Bài viết sau đây của Minh Võ khá đầy đủ:</span> <span style="font-size: 85%;">HỒ CHÍ MINH VÀ VỤ ÁN BÁN PHAN BỘI CHÂU CHO MẬT THÁM PHÁP</span></div></span><span style="color: black; font-size: 85%;"><div class="spc3"><a href="http://www.dangvidan.org/ddtt/103-103/953-953.html">http://www.dangvidan.org/ddtt/103-103/953-953.html</a></div></span><span style="color: black; font-size: 85%;"><div class="spc3">Sau khi ông Hồ mất, dường như đảng cộng sản công bố việ c này. Trong khóa học tập chính trị tại đại học Văn Khoa Saigon năm 1975-1977, tôi nghe một cán bộ trình bày việc này và coi đó như là một thành tích đầy khôn ngoan và trí tuệ của ông Hồ.</div></span><span style="font-size: 85%;">[2].Tiểu sử ông Hồ có nhiều nghi vấn vì bản tính ông Hồ bí mật và gian xảo. Các tài liệu cộng sản nói rằng ông ở trong ban sáng lập Cộng sản Pháp, ông tham dự đại hội quốc tế 3 (1924) không biết thực hay hư. Theo Hồ Hữu Tường, trong hồi ký đời làm báo của ông, những bài báo của ông Hồ là do luật sư Phan Văn Trường viết, còn khả năng Pháp văn của ông Hồ không viết được vậy. Ông Hồ còn nhờ Phan Văn Trường đem đi giới thiệu với các đảng viên đảng Xã hội Pháp. Có thể vì những bài báo này viết hay, nên ông Hồ được người Pháp và Nga chú ý.</span></div></span><span style="color: black; font-size: 100%;"><div class="spc3"><span style="font-size: 85%;">Các tài liệu cũng nói ông thành lập Việt Nam Thanh Niên Đồng chí hội năm 1924, nhưng sự thực hội đoàn này do Phan Bội Châu sáng lập, Lý Thụy (Hồ Chí Minh) sau khi bán Phan Bội Châu thì gieo nghi ngờ trong các đảng viên quốc gia, làm suy yếu lực lượng quốc gia, rồi Lý Thụy cướp các tổ chức của Phan Bội Châu, và các đảng phái khác như Tân Việt đảng.</span> <span style="font-size: 85%;">Nay một học giả Đài Loan là Hồ Tuấn Hùng, viết sach <span style="font-style: italic;">Hồ Chí Minh Sinh Bình Khảo</span> cho rằng Hồ Chí Minh là người Hoa. Hồ Chí Minh thật chết năm 1932, người sau là một người Hoa đóng vai Hồ Chí Minh. </span></div></span><span style="color: black; font-size: 85%;"></span><span style="color: black; font-size: 100%;"><div class="spc3"><span style="font-size: 85%;">[3]</span><span style="font-size: 85%;">. Các tài liệu viết rằng Trần Dân Tiên là ông Hồ:</span></div></span><br /><span style="color: black; font-size: 100%;"><div class="spc3"><span style="font-size: 85%;">-Báo Nghệ An điện tử (của Đảng bộ tỉnh Nghệ An) viết:</span></div></span><br /><span style="color: black; font-size: 100%;"><div class="spc3"><span style="font-size: 85%;">.<span style="font-style: italic;">..Thời gian Bác ở nước Pháp từ năm 1919 đến năm 1923, cuốn sách Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ tịch của Trần Dân Tiên (một bút danh của Bác) cho biết: "Thường thường, ông chỉ làm việc nửa ngày; làm buổi sáng để kiếm tiền, còn buổi chiều đi đến thư viện"...</span></span></div></span><br /><span style="color: black; font-size: 100%;"><div class="spc3"><span style="font-size: 85%;">-Nhà nghiên cứu Hà Minh Đức trong <span style="font-style: italic;">Những tác phẩm văn của chủ tịch Hồ Chí Minh, nxb Khoa Học Xã Hội – Hà Nội 1985, trang 132 ghi: </span></span></div></span><br /><span style="color: black; font-size: 100%;"><div class="spc3"><span style="font-size: 85%;">..<span style="font-style: italic;">.Đáp lại tình cảm mong muốn của đồng bào, của bạn bè trên thế giới, Hồ Chủ tịch với bút danh Trần Dân Tiên đã viết tác phẩm "Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ tịch...</span></span></div></span><br /><span style="color: black; font-size: 100%;"><div class="spc3"><span style="font-size: 85%;">-Cựu Phó Tổng biên tập báo Nhân dân là Bùi Tín trả lời phỏng vấn Đài Á châu Tự do: ...<span style="font-style: italic;">Nhân dân, tờ báo của Đảng cộng sản, nói rõ là ông Hồ trong cuộc đời đã dùng đến hơn 30 bí danh khác nhau, trong đó có bí danh Trần Dân Tiên, và khẳng định rõ rằng cuốn "Những mẩu chuyện về đời sống của chủ tịch HCM" là do chính ông Hồ viết ra... </span></span></div></span><br /><span style="color: black; font-size: 100%;"><div class="spc3"><span style="font-size: 85%;">-Học giả Mỹ William J. Duiker, trong tác phẩm Ho Chi Minh: A Life:</span></div></span><br /><span style="color: black; font-size: 100%;"><div class="spc3"><span style="font-size: 85%;">.<span style="font-style: italic;">..The other, Nhung mau chuyen ve doi hoat dong cua Ho Chu tich, by the fictitious historian Tran Dan Tien, was written by Ho in the late 1940s and has been translated into several foreign languages...</span></span></div></span><br /><span style="color: black; font-size: 100%;"><div class="spc3"><span style="font-size: 85%;">Tạm dịch: Còn tác phẩm kia, "Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ tịch", của nhà sử học tưởng tượng Trần Dân Tiên, được ông Hồ viết vào cuối thập kỷ 1940 và đã được dịch sang nhiều thứ tiếng khác.</span></div></span><br /><span style="color: black; font-size: 100%;"><div class="spc3"><span style="font-size: 85%;">-Học giả Pháp Pierre Brocheux, trong tiểu sử Ho Chi Minh: A Biography:</span></div></span><br /><span style="color: black; font-size: 100%;"><div class="spc3"><span style="font-size: 85%;">-Học giả Mỹ Sophie Quinn-Judge, trong tác phẩm Ho Chi Minh: The Missing Years: .</span></div></span><br /><span style="color: black; font-size: 100%;"><div class="spc3"><span style="font-size: 85%;">...Although the author's name is given as Tran Dan Tien, it is believed, in fact, to be an autobiography...</span></div></span><br /><span style="color: black; font-size: 100%;"><div class="spc3"><span style="font-size: 85%;">Tạm dịch: Mặc dù tên tác giả là Trần Dân Tiên, nhưng người ta tin rằng thực ra nó là tự truyện...</span></div></span><br /><span style="color: black; font-size: 100%;"><div class="spc3"><span style="font-size: 85%;"></span>-<span style="font-size: 85%;">Minh Võ, <a class="external text" href="http://72.14.235.104/search?q=cache:AI5utPc0yvoJ:www.danchimviet.com/php/modules.php%3Fname%3DNews%26file%3Darticle%26sid%3D2244+%22tr%E1%BA%A7n+d%C3%A2n+ti%C3%AAn%22&hl=vi&ct=clnk&cd=4&gl=vn" rel="nofollow">Ngày 2 tháng 9, đọc lại Trần Dân Tiên</a></span></div></span><br /><span style="color: black; font-size: 100%;"><div class="spc3"><span style="font-size: 85%;"><span id="main" style="visibility: visible;"><span id="search" style="visibility: visible;"><span class="f">[4]. Các tài liệu viết T. Lan là ông Hồ:</span></span></span></span></div></span><br /><span style="color: black; font-size: 100%;"><div class="spc3"><span style="font-size: 85%;"><span id="main" style="visibility: visible;"><span id="search" style="visibility: visible;"><span class="f">-Pierre Brocheux - </span></span></span></span><span style="font-size: 85%;"><span id="btAsinTitle">Ho Chi Minh: A Biography</span></span><span style="font-size: 85%;"><span id="main" style="visibility: visible;"><span id="search" style="visibility: visible;"><span class="f"> 2007 - 265 pages</span></span></span></span></div></span><br /><span style="color: black; font-size: 100%;"><div class="spc3"><span style="font-size: 85%;"><span id="main" style="visibility: visible;"><span id="search" style="visibility: visible;">As if to reject allusions that Nguyen <em>Ai</em> Quoc and Nguyen Thi Minh Khai were <b>...</b> his second autobiographical account <em>T</em>. <em>Lan</em> - Tran Thai <em>Lan</em> or Tran <em>Lan</em> being</span></span> (tr.220)</span></div></span><br /><span style="color: black; font-size: 100%;"><div class="spc3"><span style="font-size: 85%;">-Vũ Thư Hiên cho rằng Trần Dân Tiên và T. Lan là ổng! ( Đêm Giữa Ban Ngày, tr, 511.</span>)</div></span><br /><span style="color: black; font-size: 100%;"><div class="spc3">-<span style="font-size: 85%;">Bùi Tín cho rằng trong lý lịch Nguyễn Thị Minh Khai ghi chồng là Lin ( bí danh ông Hồ), con bí danh của bà là Trần Thị Lan, Phan Lan.</span> <span style="font-size: 85%; font-style: italic;">(Về Ba Ông Thánh)</span>. <span style="font-size: 85%;">Ông Hồ tưởng nhớ Minh Khai nên lấy bút hiệu là T. Lan.</span></div></span><br /><span style="color: black; font-size: 100%;"><div class="spc3"><span style="font-size: 85%;">[5]. Vụ Nông thị Xuân:</span></div></span><br /><span style="color: black; font-size: 100%;"><div class="spc3"><span style="font-size: 85%;">-Vũ Thư Hiên, sđd, tr .605-607. (ghi Nông Thị Xuân).</span></div></span><br /><span style="color: black; font-size: 100%;"><div class="spc3"><span style="font-size: 85%;"></span><span style="font-size: 85%;">-Nguyễn Minh Cần.<span style="font-style: italic;">"Thêm vài mẩu chuyện về cuộc đời của Hồ Chí Min</span>h". Nguyệt san Thế Kỷ 21, Garden Grove, số 96, tháng 4-1997,</span><span style="color: black; font-size: 85%;">tr. 33-40.</span><span style="font-size: 85%;"> (Ghi tên Nguyễn Thị Xuân)</span></div></span><br /><span style="color: black; font-size: 100%;"><div class="spc3"><span style="font-size: 85%;">[6]</span> . <span style="font-size: 85%;">Nơi thành lập Kỳ Bộ Việt <strong><span style="color: red;">Nam</span></strong><strong><span style="color: red;"> thanh niên cách mạng đồng chí hội năm 1928.</span></strong></span> <div class="MsoNormal"><span style="font-size: 85%;">Vào năm 1928, Việt Nam Thanh niên Cách mạng đồng chí Hội ở Nam Kỳ đã tổ chức đại hội ở phòng 5 khách sạn Tân Hòa, đại lộ Bonard, nay là phòng 5 nhà số 88 đường Lê Lợi, phường Bến Thành, quận 1, thành phố Hồ Chí Minh. Việt Nam Thanh niên Cách mạng đồng chí hội do đồng chí Nguyễn Ái Quốc sáng lập vào năm 1925, là một tổ chức có tính chất quá độ, chuẩn bị cho việc thành lập Đảng Cộng sản ở Việt Nam. Đồng chí Nguyễn Ái Quốc đã mở lớp huấn luyện chính trị tại Quảng Châu để đào tạo cán bộ cho Hội. Tháng 10 năm 1926, sau khi học xong, đồng chí Phan Trọng Bình và đồng chí Nguyễn Văn Lợi được cử về Sài Gòn hoạt động. Cuối năm 1926, Việt Nam Thanh niên Cách mạng đồng chí hội ở Nam Kỳ ra đời. Sau khi tiếp nhận tổ chức Công hội của đồng chí Tôn Đức Thắng, số hội viên khá đông nên Kỳ bộ lâm thời được thành lập. Đồng chí Phan Trọng Bình giữ chức Bí Thư, Kỳ bộ tiếp tục cử người đi học ở Quảng Châu và mở ngắn huấn luyện hội viên mới. Tài liệu huấn luyện dựa vào quyển "Đường Kách mệnh" của đồng chí Nguyễn Ái Quốc. Năm 1928, Việt Nam Thanh niên Cách mạng đồng chí hội đã phát triển ở hầu hết tỉnh Nam Kỳ nên tiến hành đại hội tại khách sạn Tân Hòa để bầu ra Kỳ bộ chính thức. Đồng chí Phan Trọng Bình tiếp tục làm Bí thư. Sài Gòn - Chợ Lớn và một số tỉnh có đông hội viên cũng lập ra tỉnh bộ. Thời gian này Kỳ bộ xuất bản được vài kỳ tạp chí "Bôn-xê-vích" và báo "Công Nông Binh". Thực hiện chủ trương "vô sản hóa", hội viên của Hội đã đi vào nhà máy, bến cảng làm công nhân, phu khuân vác, kéo xe ... để tự rèn luyện và giác ngộ quần chúng. <span style="font-weight: bold;">Tháng 3 năm 1929, thi hành chỉ thị của Tổng bộ, Việt Nam Thanh niên Cách mạng đồng chí hội Nam kỳ bầu kỳ bộ mới, Bí thư là đồng chí Phạm Văn Đồng.Qua một thời gian hoạt động, Việt Nam Thanh niên Cách mạng đồng chí hội đã chuẩn bị những điều kiện để hình thành Đảng Cộng sản ở Việt Nam. Vì vậy, sau đại hội toàn quốc tổ chức ở Hồng Kông, Việt Nam Thanh niên Cách mạng đồng chí hội Nam kỳ cải tổ thành An Nam Cộng sản Đảng. Cuối tháng 2 năm 1930, hai tổ chức này hợp nhất với Đông Dương Cộng sản Liên Đoàn Thành Đảng Cộng sản Việt Nam.</span> Trong mấy năm hoạt động, Việt Nam Thanh niên Cách mạng đồng chí hội đã đóng vai trò tích cực để chuẩn bị tư tưởng và tổ chức cho việc thành lập một Đảng Cộng sản chân chính ở Việt Nam. Sự ra đời của Kỳ bộ Việt Nam Thanh niên Cách mạng đồng chí hội Nam kỳ đánh dấu sự lớn mạnh của hội, sự giác ngộ quan điểm yêu nước và đường lối đấu tranh của Thanh niên Nam Kỳ.Vì những ý nghĩa đó, ngày 16/11/1988 phòng số 5 nhà số 88 đường Lê Lợi đã được Bộ Văn hóa công nhận là di tích lịch sử theo quyết định số 1288 - VH/QĐ. <span>Lịch sử Việt Nam</span>. <a href="http://http//www.google.com/webhp?sourceid=navclient-ff&ie=UTF-8&rlz=1B3RNFA_enCA271CA274#rlz=1B3RNFA_enCA271CA274&hl=en&q=Vi%E1%BB%87t+Nam+Thanh+ni%C3%AAn+C%C3%A1ch+m%E1%BA%A1ng+%C4%90%E1%BB%93ng+ch%C3%AD+H%E1%BB%99i+&btnG=Google+Search&aq=f&oq=&aqi=&fp=1&cad=b">http://www.google.com/webhp?sourceid=navclient-ff&ie=UTF-8&rlz=1B3RNFA_enCA271CA274#rlz=1B3RNFA_enCA271CA274&hl=en&q=Vi%E1%BB%87t+Nam+Thanh+ni%C3%AAn+C%C3%A1ch+m%E1%BA%A1ng+%C4%90%E1%BB%93ng+ch%C3%AD+H%E1%BB%99i+&btnG=Google+Search&aq=f&oq=&aqi=&fp=1&cad=b</a></span></div><div class="MsoNormal"><span style="font-size: 85%;">hoặc <a href="http://http//www.dayhoctructuyen.org/archive/index.php/t-2574.html">http://www.dayhoctructuyen.org/archive/index.php/t-2574.html</a></span></div><div class="MsoNormal"><span style="font-size: 85%;"><a href="http://www.quan1.hochiminhcity.gov.vn/?status=contentdetail&channelid=2&catid=48&catsubid=215&contentid=381">http://www.quan1.hochiminhcity.gov.vn/?status=contentdetail&channelid=2&catid=48&catsubid=215&contentid=381</a></span></div></div></span><span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="font-size: 85%;">[7]. Xem Sđd, 1998, t.2, tr.19, t.4, tr.401, t.21, tr.904.</span><br /><span style="font-size: 85%;"><a href="http://www.lichsuvietnam.vn/home.php?option=com_content&task=view&id=969&Itemid=69">[8].http://www.lichsuvietnam.vn/home.php?option=com_content&task=view&id=969&Itemid=69</a></span></span><span style="color: black; font-size: 100%;"><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: 85%;">[9].<a href="http://http//books.google.com/books?id=XPMt03ckruUC&pg=PA163&lpg=PA163&dq=ngo+gia+tu&source=bl&ots=6cyVpAdC_9&sig=bpNdL_9zH2oe3MzwWaAdblPfB0U&hl=en&ei=AfJ4SriOGoHJlAfCl7GZBQ&sa=X&oi=book_result&ct=result&resnum=7#v=onepage&q=ngo%20gia%20tu&f=false">http://books.google.com/books?id=XPMt03ckruUC&pg=PA163&lpg=PA163&dq=ngo+gia+tu&source=bl&ots=6cyVpAdC_9&sig=bpNdL_9zH2oe3MzwWaAdblPfB0U&hl=en&ei=AfJ4SriOGoHJlAfCl7GZBQ&sa=X&oi=book_result&ct=result&resnum=7#v=onepage&q=ngo%20gia%20tu&f=false </a></span></div></span><span style="color: black; font-size: 100%;"><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: 85%;">và </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/07/suy-tu-90-chu-nghia-mac-le-2.html">( Nguyễn Kiến Giang .SUY TƯ 90 * 31* CHỦ NGHĨA MAC LÊ 4);</a></span></div></span></div>giahoithutranghttp://www.blogger.com/profile/10818660192100778783noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6787428587380315640.post-7678164336728767492013-01-21T17:34:00.000-08:002013-01-25T20:58:59.046-08:00CỘNG SẢN LUẬN I * LƯỢC SỬ CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN CHƯƠNG I<br /><span style="color: red; font-weight: bold;"><br /></span> <br /><div style="text-align: justify;"><div style="text-align: center;"><span style="color: red; font-weight: bold;"> <span style="font-size: 130%;"> LƯỢC SỬ CHỦ NGHĨA </span></span><span style="color: red; font-weight: bold;"><span style="font-size: 130%;">CỘNG SẢN </span></span></div><span style="color: red; font-weight: bold;"><br /><br /><span style="color: #6600cc;">I. NGUỒN GỐC CỘNG SẢN CHỦ NGHĨA</span></span></div><br /><div style="text-align: justify;">Từ lâu, con người đã nhận thấy trong xã hội có sự bất bình đẳng. Có người quá giàu, kẻ quá nghèo, và đó là nguyên nhân tạo nên bất bình đẳng trong xã hội. Và đó là nỗi khổ của những người nghèo hèn trước sự giàu sang, quyền thế của kẻ khác. Đó cũng là nỗi băn khoăn của những triết gia nhân đạo, muốn cải tạo xã hội, muốn cứu vớt, giúp đỡ người nghèo và cô thế. Triết gia thì có nhiều loại nhưng triết gia nào có tư tưởng cải tạo xã hội thì thuộc phái xã hội. Aristote, Khổng Tử là những triết gia có tư tưởng xã hội.<br /><br />Ở đây chúng ta cần phân biệt tư tưởng xã hội và chủ nghĩa xã hội. Tư tưởng xã hội là một tư tưởng nhân đạo, nhằm thương yêu mọi người, đặc biệt là cứu giúp những người cùng khổ và bị bóc lột hoặc bị cướp đoạt, hành hạ. .. Tư tưởng xã hội còn nhắm cải tạo xã hội, quốc gia để dân giàu, nước mạnh, mọi người ai cũng ấm no, hạnh phúc. Tư tưởng xã hội đã thể hiện rõ rệt trong văn học Việt Nam qua các truyện cổ tích như <span style="font-style: italic;">Cây tre trăm đốt, Tấm Cám. . .</span><br />Trong ca dao:<br /><span style="font-style: italic;">+Trời ơi! Trời ở không cân,</span><br /><span style="font-style: italic;">Kẻ ăn không hết, ngưòi mần không ra!</span><br />Qua thơ ca:<br /><span style="font-style: italic;">+Thương người như thể thương thân"</span><br /><span style="font-style: italic;">+Thấy ai đói rách thì thương,</span><br /><span style="font-style: italic;">Rét thường cho mặc, đói thường cho ăn</span>".(Nguyễn Trãi)<br /><br />Khi một tư tưởng xã hội khởi xuớng và được nhiều người theo thì đã thành một chủ nghĩa, một trường phái. Chủ nghĩa xã hội thì có nhiều loại. Người cộng sản cũng xưng là chủ nghĩa xã hội, và họ cho rằng chủ nghĩa xã hội của họ cao hơn, thực tế hơn các tư tưởng xã hội khác. Lenin gọi chủ nghĩa cộng sản là chủ nghĩa xã hội khoa học.</div><div style="text-align: justify;">Có rất nhiều tư tưởng và phong trào được gọi, hay tự gọi, là theo chủ nghĩa xã hội. Nhưng từ thế kỷ 19 đến nay, những người theo chủ nghĩa xã hội tự chia họ ra nhiều nhánh khác nhau và nhiều khi đối nghịch nhau, nhất là giữa những người theo nhánh chủ nghĩa xã hội cải cách và những người theo chủ nghĩa cộng sản.<br /> </div><div style="text-align: justify;"> <span style="font-style: italic;">Kể từ thế kỷ 19 những người theo chủ nghĩa xã hội đã có những lối nhìn khác nhau cho chủ nghĩa này dưới góc độ của một hệ thống về cách tổ chức kinh tế. Một số người muốn quốc hữu hóa hoàn toàn các phương tiện sản xuất, trong khi những người dân chủ xã hội đề nghị chỉ quốc hữu hóa một số kỹ nghệ chính trong phạm vi của một nền kinh tế hỗn hợp giữa thị trường và nhà nước. Những người theo chủ nghĩa Stalin, kể cả những người có ấn tượng về mô hình phát triển kinh tế của Liên Xô, đã kêu gọi cho một nền kinh tế tập trung được chỉ định bởi một nhà nước nắm tất cả quyền sản xuất. Những người khác, trong đó có nhiều người tự gọi mình là Cộng sản tại Nam Tư và Hungary trong thập niên 1980 và thập niên 1990, nhiều người Cộng sản Trung Quốc sau thời kỳ cải cách và một số nhà kinh tế học phương Tây, đã đề nghị nhiều dạng của chủ nghĩa xã hội thị trường nhằm mục đích tìm được hòa giải giữa hai lợi thế của quốc hữu hóa và của sức mạnh thị trường.<br /><br />Trong khi đó, nhiều người trong công đoàn không tin tưởng vào hình thức chính phủ (chủ nghĩa công đoàn vô chính phủ - anarcho-syndicalism; anarchy = vô chính phủ, syndicate = công đoàn), các người theo chủ nghĩa Luxemburg như Đảng Xã hội Hoa Kỳ (Socialist Party USA) cũng như nhiều thành phần của phong trào "New Left" (Cánh tả Mới) của Mỹ lại muốn phân quyền của các sở hữu cộng đồng tại trung ương để trao cho các hợp tác xã hay các hội đồng của các nhóm lao động. Vì các quốc gia theo chủ nghĩa cộng sản hay sử dụng các từ "xã hội chủ nghĩa" và "chủ nghĩa xã hội" để tự gọi họ nên đã có nhiều nhầm lẫn. Sự khác biệt giữa hai chủ nghĩa là: chủ nghĩa xã hội nằm giữa chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa tư bản. Một số trường phái chủ nghĩa xã hội vẫn chấp nhận đa nguyên về kinh tế và chính trị. Chủ nghĩa này tạo ra sự bình đẳng xã hội bằng chính sách thuế và an sinh xã hội thay vì kinh tế tập thể bắt buộc như chế độ cộng sản </span><span style="font-style: italic;">(Wikipedia)</span>.<br /><br />Như đã trình bày ở trên, chủ nghĩa Marx cũng là một trong các chủ nghĩa xã hội, nhưng ông cho đường lối của ông tích cực nhất, hiệu quả nhất và khoa học nhất cho nên tự xưng là cộng sản cho khác với các chủ trương xã hội khác, mặc dầu trước ông đã có phe xưng là cộng sản ,và Trong Tuyên ngôn Cộng sản, ông gọi họ họ là " cộng sản không tưởng ". Trong <span style="font-style: italic;">Tuyên ngôn đảng Cộng sản</span>, Marx và Engels cho rằng chủ nghĩa xã hội của hai ông là tốt nhất, còn các loại khác là phản động, không hiệu quả, là tay sai của phong kiến, và tư bản .Sau Stalin lại chia ra xã hội chủ nghĩa và cộng sản chủ nghĩa, xã hội chủ nghĩa là giai đoạn đầu của cộng sản chủ nghĩa.<br /><br /><span style="font-weight: bold;">1. Chủ nghĩa xã hội phản động</span><br />Theo Marx và Engels gồm:<br />+<span style="font-style: italic;">Chủ nghĩa xã hội phong kiến</span><br />+<em>Chủ nghĩa xã hội tiểu tư sản.</em><br />+<em>Chủ nghĩa xã hội Đức<br /></em>Ông cho các triết gia Anh Pháp là phản động, và các triết gia Đức là "những nhà triết học nửa mùa".<span style="font-style: italic;"> Công việc độc nhất của các nhà văn Đức là điều hoà những tư tưởng mới của Pháp với ý thức triết học của mình, hay nói cho đúng hơn, là lĩnh hội những tư tưởng của Pháp bằng cách xuất phát từ quan điểm triết học của mình </span>. . . <span style="font-style: italic;"> Chủ nghĩa xã hội ấy đã đem cái lối giả nhân giả nghĩa đường mật của nó bổ xung cho roi vọt và súng đạn mà những chính phủ ấy đã dùng để chấn áp những cuộc khởi nghĩa của công nhân Đức</span>.(Tuyên ngôn đảng Cộng sản, phần 3)<br /><br /><strong>2. Chủ nghĩa xã hội bảo thủ hay chủ nghĩa xã hội tư sản</strong> . Ông phê phán như sau:"<span style="font-style: italic;">Trong hạng này, có những nhà kinh tế học, những nhà bác ái, những nhà nhân đạo chủ nghĩa, những người chăm lo cuộc cải thiện đời sống cho giai cấp lao động, tổ chức việc từ thiện, bảo vệ súc vật, lập ra những hội bài trừ nạn nghiện rượu, nói tóm lại là đủ loại những nhà cải lương hèn kém nhất.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">3. Chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản không tưởng </span><br /><br />Ông phê phán Prudhon, Saint-Simon, Fourier, Owen. . .vì những người này chủ trương cải tạo xã hội bằng đường lối hòa bình , không như cộng sản chủ trương sắt máu. Ông viết<span style="font-style: italic;"> : " họ cự tuyệt mọi hành động chính trị và nhất là mọi hành động cách mạng, họ tìm cách đạt mục đích của họ bằng những phương pháp hoà bình, và thử mở một con đường đi tới một kinh Phúc âm xã hội mới bằng hiệu lực của sự nêu gương, bằng những thí nghiệm nhỏ, cố nhiên những thí nghiệm này luôn luôn thất bại.</span>(Tuyên ngôn đảng Cộng sản, phần 3)<br /><br /><br />Như đã trình bày ở trên, người cộng sản cũng xưng là chủ nghĩa xã hội hay xã hội chủ nghĩa cho nên có sự làm lẫn. Sự khác biệt giữa hai chủ nghĩa là: chủ nghĩa xã hội nằm giữa chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa tư bản. Một số trường phái chủ nghĩa xã hội vẫn chấp nhận đa nguyên về kinh tế và chính trị. Chủ nghĩa này tạo ra sự bình đẳng xã hội bằng chính sách thuế và an sinh xã hội thay vì kinh tế tập thể bắt buộc như chế độ cộng sản. Nói cách khác ,chủ nghĩa xã hội của thế giới tự do là hòa bình còn xã hội chủ nghĩa của cộng sản là sắt máu.<br /><br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">II. CÁC TRIẾT GIA Xà HỘI</span><br /><br />Trước Marx và Engels, nhiều triết gia đã nghĩ đến việc xây dựng một xã hội ấm no và bình đẳng và đó là chủ trương xã hội nhân đạo, khác với chủ nghĩa cộng sản độc tài.<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">II.1. Thích Ca Mâu Ni</span> (563 -483 tr.TL)<br />Ngàì là một nhà xã hội vĩ đại vì Ngài đã chỉ trích việc kỳ thị giai cấp ở Ấn Độ, và Ngài cho rằng mọi người sinh ra đều bình đẳng.<br /><br /><span style="color: #330099; font-weight: bold;">II.2. Khổng Tử </span><span style="color: black;"><span style="font-size: 100%;">( 551- 478 tr. Tây lịch)</span></span><span style="font-family: MS Song; font-size: 180%;"><span style="font-size: 100%;"><span style="color: black;">.</span><br /></span></span>Trong Kinh Lễ, Đức Khổng Tử nói về thế giới đại đồng như sau:<br />"<span style="font-style: italic;">Ở thời đại đạo thực hành thì thiên hạ là của chung, người ta chọn kẻ hiền năng, giảng điều xác thực, thực hiện trên thuận dưới hòa. Cho nên, người ta không chỉ thương kính riêng cha mẹ mình, không riêng yêu con mình. Kẻ già được nuôi dưỡng trọn đời, người trẻ được sử dụng, trẻ con được săn sóc đến trưởng thành, người ta thương kẻ góa, con côi, người già cô độc, người tàn tật được châu cấp, con trai có chức phận, con gái có chồng con. Người ta ghét thấy của cải bỏ phí trên đất mà lượm lên, chứ không chủ ý giấu giếm trong mình, ghét sự không dùng sức mình (tức không chịu ngồi không) nên làm việc chứ không chủ ý lo lợi riêng cho mình. Vì vậy mà cơ mưu phải bế tắc, kẻ trộm cắp, người làm loạn làm giặc không nổi lên, cho nên cửa ngõ không cần đóng. Đó là thời đại đồng.</span><br /><br /><span style="font-style: italic;"> </span><span style="font-style: italic;">Nay đại đạo đã bỏ, người ta lấy thiên hạ làm của riêng, ai nấy đều riêng thân cha mẹ mình, đều riêng yêu con mình, cho của cải và sức lực là riêng của mình, vua quan thì cha truyền con nối, quốc gia thì lấy thành quách hào trì mà giữ vững, lấy lễ nghĩa làm kỷ cương, làm cho chính cái nghĩa vua tôi, hậu cái tình cha con, thuận cái tình anh em, hòa cái đạo vợ chồng, đặt chế độ, lập điền lý, tôn trọng kẻ trí dũng, lập công khởi sự riêng cho mình. Cho nên, sự dùng mưu chước mới sanh ra việc chiến tranh do đó khởi lên. Vua Vũ, vua Thang, vua Văn, vua Võ, Thành Vương, Chu Công, bởi đó mà được chọn là bậc hơn cả. Sáu bậc quân tử ấy chưa từng không cẩn thận ở lễ. Lễ là để làm cho rõ cái nghĩa, thành điều tín, rõ người có lỗi, lấy nhân làm phép, giảng điều tôn nhượng, bảo dân theo phép thường. Nhưng có ai không theo những điều ấy, thì dẫu có thế vị, chúng nhân cho là họa ác, bắt tội mà truất bỏ đi. Ấy là đời Tiểu khang ( </span><span style="font-style: italic;"> Trần Trọng Kim dịch.</span><span style="font-style: italic;"> Nho Giáo I, 158 )."</span>[1]<br /><br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">II.3. </span><span style="color: #000066; font-weight: bold;">Plato</span> (427-347 BCE)<br /><br />Ông là học trò của Socrate và thầy của Aristote. Plato cho rằng tư hữu là nguồn gốc bất công xã hội cho nên ông chủ trương bãi bỏ tư hữu. Trong các phẩm <span style="font-style: italic;">Luật Pháp </span>(Laws)<span style="font-style: italic;"> </span>, Platon còn dự báo một xã hội không tư hữu<span>, riêng tư và tư hữu bị loại bỏ khỏi đời sống, những thứ về bản chất là riêng, thí dụ như mắt và tay cũng trở thành của chung và ở mức độ nào đó người ta cùng nhìn, cùng nghe và cùng hành động, tất cả mọi người cùng ca tụng hay cùng lên án, cùng vui cùng buồn vì cùng những lí do như nhau. [2]</span> Trong tác phẩm <span style="font-style: italic;">Cộng Hòa</span> (Republics), ông đã chỉ cho ta thấy thế giới loài người sẽ có nhiều chế độ chính trị. Một ngày kia, người nghèo sẽ nổi dậy gíết người giàu, lập một chế độ sở hữu chung. [3]<br /><span style="font-style: italic;"> </span><span style="font-family: "; font-size: 12;"></span><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">II.4.</span><span style="color: #000066; font-weight: bold;"> Thomas More</span><span style="color: black;"> (1478- 1535)</span><br /><br />Ông là một luật sư, tác gia và chính trị gia Anh quốc. Tác phẩm Utopia (1516) được viết bằng Latin, là một tiểu thuyết. Utopia có nghĩa là không tưởng.Thực ra Utopia là một lối chơi chữ. Theo ngôn ngữ Hy Lạp, Utopia nghe như Ou-topos( no place) nghĩa là không nơi nào cả , và cũng nghe như eu-topos ( good place) nghĩa là nơi tốt đẹp. Nội dung tác phẩm mô tả thành phố Amaurote là một thành phố giá trị nhất và có phẩm giá nhất ("Of them all this is the worthiest and of most dignity").<br /><br /><span style="color: black; font-style: italic;">Thành phố này sống theo chế độ tập thể, tất cả đều là của chung, không có tư hữu. Nam nữ bình đẳng, mọi người có học vấn như nhau, mọi người đều thương yêu nhau. Các tiểu thuyết viết ra là do nhu cầu kỷ luật và trật tự xã hội, chứ không phải là viết tùy hứng. Tất cả công dân phải theo đạo, người ta không chấp nhận kẻ vô thần.</span><br /><br />Utopia là một giấc mơ về một xã hội tương lai mà tác giả cho là hoàn hảo. Utopia là kết hợp tư tưởng xã hội của Plato, Aristote. Utopia đã mở đường cho một số tiểu thuyết và tư tưởng xã hội như sau:<br />+ Edward Bellamy's Looking Backward.<br />+ William Morris' News from Nowhere<br />+ Eric Frank Russell's book The Great Explosion (1963)<br />+ Robert A. Heinlein's The Moon Is a Harsh Mistress . . .<br /><br />Ngoài những tác giả và tác phẩm kể trên, khắp thế giới cũng đã có những khuynh hướng xã hội hay khuynh hướng cộng sản. Theo Wikipedia, <span style="font-style: italic;">phong trào Mazdak trong thế kỷ thứ 5, diễn ra ở vùng mà bây giờ là Iran, đã được tả là "có tính chất cộng sản" do đã thách thức nhiều quyền lợi của tầng lớp quý tộc và tăng lữ, đồng thời đấu tranh cho một xã hội quân bình. William Morris cho rằng John Ball, một trong những lãnh đạo của cuộc khởi nghĩa nông dân ở Anh vào năm 1381, là người theo chủ nghĩa xã hội đầu tiên. John Ball được công nhận là đã nói câu nói nổi tiếng sau đây:"When Adam delved and Eve span, Who was then the gentleman?" (Khi Adam đào đất, và Eve quay sợi, Thì ai là chủ họ phải trả tiền cho đây?</span><br /><br /><span style="font-style: italic;"> Trong cuộc Nội chiến Anh vào giữa thế kỷ 17, các phong trào được mô tả là có dáng dấp xã hội chủ nghĩa gồm Phong trào san bằng (Levellers) và Phong trào đào sâu (Diggers), phong trào sau tin rằng đất đai nên được giữ chung. (to level = san bằng; to dig = đào; có nghĩa là Diggers chú trọng là phải đào sâu hơn, hay san bằng nhiều hơn Levellers.) Suốt thời kỳ Khai sáng trong thế kỷ 18, sự phê bình về bất bình đẳng đã xuất hiện trong tác phẩm của những nhà lý luận như Jean Jacques Rousseau ở Pháp, tác phẩm Du contrat social (Hợp đồng xã hội) của ông bắt đầu với "Con người được sinh ra tự do, và đâu đâu anh ta cũng ở trong xiềng xích" Sau Cách mạng Pháp năm 1789, François Noël Babeuf ủng hộ mục tiêu quyền sở hữu chung về đất đai và sự bình đẳng toàn diện về kinh tế và chính trị giữa các công dân ( Chủ nghĩa xã hội).</span><br /><br /><br /><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"><span style="color: #6600cc;">III. CỘNG SẢN CHỦ NGHĨA</span><br /><br /><span style="color: #000066;">III.1. KHÁI NIỆM</span><br /></span><span style="color: black;">Xã hội</span><span style="color: black;"> ngày nay có ba chế độ chính là quân chủ, tư bản và cộng sản. Chế độ quân chủ là do vua đứng đầu, cha truyền con nối. Chế độ tư bản là do các nhà tư bản điều hành kinh tế quốc gia. Tuy nhiên chế độ quân chủ cũng là chế độ tư bản, phối hợp với đường lối dân chủ tạo thành chế độ dân chủ đại nghị hay dân chủ lập hiến như Anh, Nhật, Thái Lan. Tư bản thường là chế độ dân chủ. đa đảng. Còn chế độ cộng sản lấy danh nghĩa bảo vệ quyền lợi vô sản mà tiêu diệt giai cấp tư bản nhưng thực chất là phản dân, hại nước. Chủ nghĩa công sản theo đường lối vô sản chuyên chính nghĩa là cai trị bằng bàn tay sắt máu, độc tài và độc đảng.</span><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"><br /></span><br />Có nhiều quan điểm khác nhau về chủ nghĩa cộng sản. Tự điển Wikipedia đinh nghĩa như sau:<br /><span style="font-style: italic;">Chủ nghĩa cộng sản là một cấu trúc kinh tế xã hội và hệ tư tưởng chính trị ủng hộ việc thiết lập một xã hội phi nhà nước, không giai cấp, bình đẳng, dựa trên sự sở hữu chung và điều khiển chung đối với các phương tiện sản xuất và tài sản nói chung. Karl Marx cho rằng chủ nghĩa cộng sản sẽ là giai đoạn cuối cùng của xã hội loài người, đạt được qua một cuộc cách mạng vô sản. "Chủ nghĩa cộng sản thuần túy" theo thuyết của Marx nói đến một xã hội không có giai cấp, không có nhà nước và không có áp bức, mà trong đó các quyết định về việc sản xuất cái gì và theo đuổi những chính sách gì được lựa chọn một cách dân chủ, cho phép mọi thành viên của xã hội tham gia vào quá trình quyết định ở cả hai mặt chính trị và kinh tế. Trong vai trò một hệ tư tưởng chính trị, chủ nghĩa cộng sản thường được xem là một nhánh của chủ nghĩa xã hội; một nhóm lớn học truyết triết học về chính trị và kinh tế được rút ra từ nhiều phong trào chính trị và tri thức với nguồn gốc từ các tác phẩm của các nhà lý thuyết của Cách mạng Công nghiệp và Cách mạng Pháp. Chủ nghĩa cộng sản cố gắng đưa ra một giải pháp khác cho các vấn đề của kinh tế thị trường tư bản chủ nghĩa và di sản của chủ nghĩa đế quốc và chủ nghĩa dân tộc. Marx khẳng định rằng cách duy nhất để giải quyết các vấn đề này là tầng lớp lao động (vô sản), những người mà theo Marx là lực lượng chính tạo ra của cải vật chất trong xã hội và là những người bị tầng lớp tư bản (tư sản) bóc lột, đứng lên làm tầng lớp cầm quyền thay cho giới tư bản để thiết lập một xã hội tự do, không phân biệt giai cấp hay chủng tộc. Những hình thức nổi bật của chủ nghĩa cộng sản, chẳng hạn như Chủ nghĩa Lenin, Chủ nghĩa Stalin, Chủ nghĩa Mao và Chủ nghĩa Trosky, đều có nền tảng là Chủ nghĩa Marx.<br /><br />Tuy nhiên, chủ nghĩa cộng sản cũng có những phiên bản khác không liên quan đến chủ nghĩa Marx, chẳng hạn Chủ nghĩa cộng sản Thiên chúa giáo và Chủ nghĩa cộng sản vô chính phủ (anarcho-communism). Karl Marx chưa bao giờ miêu tả chi tiết về việc chủ nghĩa cộng sản sẽ vận hành như thế nào trong vai trò một hệ thống kinh tế, nhưng người ta hiểu rằng một nền kinh tế cộng sản chủ nghĩa sẽ bao gồm sự sở hữu toàn dân đối với các phương tiện sản xuất, đưa lên cực điểm sự phủ nhận khái niệm về quyền tư hữu tư bản, cái được coi là phương tiện sản xuất trong thuật ngữ của chủ nghĩa Marx. Khác với chủ nghĩa xã hội - một chủ thuyết tương thích với kinh tế thị trường, một nền kinh tế cộng sản chủ nghĩa được lập kế hoạch một cách dân chủ ở mức địa phương hoặc cộng đồng. Trong ngôn ngữ hiện đại, chủ nghĩa cộng sản thường được hiểu là Chủ nghĩa Bolshevik hoặc Chủ nghĩa Marx-Lenin.<br /><br />Chủ nghĩa cộng sản là một khái niệm rộng cần phải được hiểu như một tổng hợp các lý luận (chính trị, kinh tế, xã hội), tư tưởng, tâm lý và thực tế thể hiện, các hình thức tồn tại... của một phong trào xã hội rộng lớn - bắt đầu từ thế kỷ 19, nở rộ và bắt đầu suy tàn trong thế kỷ 20, và chết dần trong thế kỷ 21 - nhằm xóa bỏ hình thái kinh tế-xã hội của chủ nghĩa tư bản để xây dựng một xã hội không giai cấp, không có quyền tư hữu đối với phương tiện sản xuất, mà trong đó mọi người là bình đẳng, không có hiện tượng "người bóc lột người" và tiến tới sự xóa bỏ nhà nước trong một tương lai "thế giới đại đồng" khi người với người là bạn, thương yêu lẫn nhau và tại đó năng suất lao động tăng lên rất cao, của cải làm ra đồi dào tới mức phân phối của cải theo nguyên tắc: "Làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu". Theo như lý luận của các nhà kinh điển của chủ nghĩa này thì chủ nghĩa xã hội là giai đoạn đầu tiên của chủ nghĩa cộng sản, là giai đoạn chuyển tiếp đi lên chủ nghĩa cộng sản mà ở đó vẫn còn nhà nước để lãnh đạo xây dựng chủ nghĩa cộng sản. Nguyên tắc phân phối của cải trong chủ nghĩa xã hội là "Làm theo năng lực, hưởng theo lao động".</span><br /><br /><span style="font-style: italic;">Ý tưởng ban đầu của chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa xã hội là chủ nghĩa nhân đạo, là phương tiện để giải phóng con người và xã hội. Vì lý tưởng nhân đạo của nó, chủ nghĩa này đã thu hút được sự chú ý của các tầng lớp quần chúng của thế giới trong thế kỷ 20, tạo nên một phong trào xã hội to lớn mà cuộc đấu tranh của nó là một nhân tố chủ đạo trong lịch sử loài người trong thế kỷ 20.</span><br /><br /><span style="font-style: italic;">Mặt khác, lý thuyết lý tưởng hoá về chủ nghĩa sộng sản và chủ nghĩa xã hội là không hoàn chỉnh, rất sơ sài so với tính chất đa dạng của cuộc sống và thậm chí sai lầm nghiêm trọng nên khi ứng dụng vào cuộc sống thực tế, đã gặp những khó khăn liên tiếp khó vượt qua. Để vượt qua các khó khăn đó những người theo chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa xã hội đã đặt chủ nghĩa của mình là trên hết , bắt xã hội phải chịu các hy sinh ngày càng lớn hơn để duy trì lý tưởng. Đến lúc đó thì lý tưởng cộng sản đã biến chất từ phương tiện để trở thành mục đích tự thân và không còn tính chất nhân đạo nữa. Sự biến dạng đã phát sinh những bất công và bất bình đẳng còn ghê gớm hơn rất nhiều so với những cái xấu của chủ nghĩa tư bản mà nó muốn tránh. Đây cũng là hệ quả của những sự "chống phá" lẫn nhau của chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa xã hội, vì khi chủ nghĩa xã hội được hình thành thì đó cũng là sự chấm hết cho chủ nghĩa tư bản, tư hữu.</span><br /><br /><span style="font-style: italic;">Cuộc đấu tranh giữa hai hình thái "tư bản" và "chủ nghĩa xã hội" là cuộc đấu tranh khốc liệt của nhân loại trong thế kỷ 20. Ban đầu vì sự mới mẻ của ý tưởng và vì những yếu tố chính trị, kinh tế, văn hóa, xã hội, khoa học kỹ thuật đặc trưng của thời kỳ đó mà chủ nghĩa xã hội đã thắng thế trên phạm vi lớn trên toàn cầu. Cuộc đấu tranh của hai phe là nguyên nhân chính của các sự kiện trên thế giới. Trong quá trình phát triển của mình, chủ nghĩa tư bản đã thích nghi được với những thách thức của thời đại và đã vượt qua được đối thủ và giành được quyền tồn tại. Chủ nghĩa xã hội (và chủ nghĩa cộng sản), do những điểm yếu chí mạng không thể khắc phục được của mình [cần dẫn nguồn], đã mất hết sức quyến rũ và bị xã hội từ bỏ. Bắt đầu từ thập niên 1990 các nước xã hội chủ nghĩa đã âm thầm tạm hoãn việc xây dựng chủ nghĩa cộng sản để theo một vài đường lối phát triển của chủ nghĩa tư bản, mặc dù vẫn còn danh xưng và quốc chế theo hình thức chủ nghĩa cộng sản.</span><br /><br />Trên đây là những khái niệm về chủ nghĩa cộng sản. Thực tế từ Marx cho đến Đặng Tiểu Bình, chủ nghĩa cộng sản đã thay đổi. Cuối thế kỷ XX, chủ nghĩa cộng sản tan rã, Liên Xô và Đông Âu đã từ bỏ hung thần cộng sản, còn Trung Quốc và Việt Nam kinh tế suy đồi đã phải đổi mới và sống còn bằng đồng tiền tư bản mặc dầu họ còn duy trì danh nghĩa cộng sản, đảng cộng sản và lá cờ cộng sản. Họ mang cái vỏ cộng sản nhưng quyền lực và tham vọng của họ đã biến thành tổ chức Mafia.<br /><br /><br /><span style="color: #6600cc; font-size: 100%;"><span style="font-weight: bold;">III.2. SỰ HÌNH THÀNH CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN</span></span><br /><br /><div style="text-align: justify;">Karl Marx nói rằng chủ nghĩa cộng sản đã có trong thời kỳ đầu tiên của nhân loại. Ông gọi cái thời mà con người còn ăn lông ở lổ là thời " cộng sản nguyên thủy". Thời kỳ đầu, con người nguyên thủy ăn chung ở chạ, đi săn muông thú, đi hái trái, sống chung với nhau bằng thiên nhiên như những đàn muông thú. Sau đó, tài nguyên khô cạn, mà con người ngày càng đông, họ sinh ra tư tưởng và hành động tư hữu. Từ đó mà có tài sản riêng, vợ con riêng. Tuy nhiên nhiều học giả không đồng ý với Marx.<br /><br />Marx và Engels đã viết <span style="font-style: italic;">"Tuyên ngôn đảng cộng sản</span>" năm 1848 , và từ đó đảng cộng sản lớn mạnh khắp hoàn cầu. Như đã trình bày, trước khi Marx ra đời, một số triết gia đã có tư tưởng xây dựng một xã hội thịnh vương, có minh quân lương tể, nhân dân các cấp, các ngành nghề được tự do, no ấm, và bình đẳng. Nói chung đó là tư tưởng từ bi, bác ái của các tôn giáo.<br /></div>Ở thế kỷ 18, cuộc cách mạng khoa học kỹ thuật đưa đến cuộc cách mạng công nghiệp. Các xí nghiệp ra đời tạo ra công ăn việc làm ở các thành thị. Nông dân bỏ ruộng đồng ra thành phố làm công nhân. Họ làm việc trong nhà máy, sống trong những khu nghèo nàn và chật hẹp, thiếu tiện nghi ở gần nhà máy hay hải cảng. Giai cấp công nhân hay giai cấp vô sản ra đời. Marx và Engels cùng những người theo họ đã chống đối giai cấp tư bản và bênh vực cho quyền lợi thợ thuyền. Sự bộc phát kỹ nghệ làm cho các chủ nhân ông trở thành giai cấp tư bản giàu có trong khi giai cấp vô sản ngày càng khốn khó. Hố sâu giữa tư bản và vô sản ngày càng sâu.<br />Marx viết nhiều sách tuyên truyền chủ nghĩa cộng sản và chống đối tư bản. Một trong những sách làm nền tảng cho chủ nghĩa Marx là quyển<span style="font-style: italic;"> Tư Bản Luận.</span><br /></div><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;"><span style="color: #cc0000;">III.3</span>. </span><span style="color: #990000; font-weight: bold;"> SƠ LƯỢC TIỂU SỬ CÁC NHÀ TƯ TƯỞNG VÀ NHÀ LÃNH ĐẠO CỘNG SẢN</span><br /><br /><br /><span style="color: #003333; font-weight: bold;">III.1. KARL MARX</span> (1818- 1883)<br /><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiYgseEUfkewF8Xg1XDlWTytWUeE2vunYzDUgxrsBNektuUfirl-a2qbR61acndWq_1mH6asNYGX_EpIU1XcKFNTuWfaMvgUb2P2UEW4JsvFBGHam9bHIS3v4qHhReD507ZU06vo4h2cXk/s1600-h/marx1.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5349100937523140114" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiYgseEUfkewF8Xg1XDlWTytWUeE2vunYzDUgxrsBNektuUfirl-a2qbR61acndWq_1mH6asNYGX_EpIU1XcKFNTuWfaMvgUb2P2UEW4JsvFBGHam9bHIS3v4qHhReD507ZU06vo4h2cXk/s400/marx1.jpg" style="cursor: pointer; float: right; height: 277px; margin: 0pt 0pt 10px 10px; width: 173px;" /></a><br /><img alt="" src="file:///J:/DOCUME%7E1/admin/LOCALS%7E1/Temp/moz-screenshot.jpg" /> <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="Marx_v.C3.A0_nh.E1.BB.AFng_ng.C6.B0.E1.BB.9Di_Hegel_tr.E1.BA.BB" name="Marx_v.C3.A0_nh.E1.BB.AFng_ng.C6.B0.E1.BB.9Di_Hegel_tr.E1.BA.BB"></a><br /> Karl Heinrich Marx sinh ngày 5-5-1818 tại Trier, nước Đức .Cha ông, một luật sư, vốn là người Do Thái, tuy nhiên để tránh chủ nghĩa bài Do Thái, ông đã từ bỏ tín ngưỡng của mình khi Karl Marx còn nhỏ và trở thành một người theo đạo Tin Lành. Ông cũng đổi tên mình thành Heinrich.<br />Năm 17 tuổi, Karl Marx nhập học đại học Bonn , ngành luật. Ở đây , ông đã đính hôn với Jenny von Westphalen, con gái của Nam tước von Westphalen, một người nổi tiếng ở vùng Trier .Sau đó Marx chuyển lên học ở đại học Berlin và từ đây cuốc đời của ông đã thay đổi.<br />Tại Berlin , Karl Marx đã dần dần chịu ảnh hưởng của một trong những giáo sư của ông, Bruno Bauer. Brauer đã giới thiệu Marx đến với những bài viết của G. W.F Hegel, giáo sư triết học của đại học Berlin . Năm 1838, cha của Marx qua đời, Marx bắt đầu phải tự kiếm sống. Ông muốn làm một giảng viên đại học, tuy nhiên, do tham gia vào các hoạt động chống đối chính phủ cùng vị giáo sư của mình, Bruno Bauer, Marx đã không thể bước lên bục giảng. Do đó ông chuyển hướng sang ngành báo chí nhưng không ai mời ông cộng tác vì ông viết chống nhà nước.<br />Ông phải tìm kế sinh nhai ở khắp nơi.Tại Paris, Marx làm biên tập viên cho một tờ báo chính trị tuy nhiên nó chỉ phát hành được một số. Tại Pháp, Marx chuyên tâm vào việc tìm hiểu thêm về kinh tế chính trị và lịch sử cách mạng Pháp. Marx đã tự nhận mình là một người cộng sản và ông lập luận rằng tầng lớp lao động sẽ là người giải phóng xã hội. Cũng tại Parí, Marx đã làm quen và trở nên than thiết với Friedrich Engels, con của một thương gia giàu có. Engels có chung quan điểm với Marx và hai người nhanh chóng trở thành bạn thân.<br /><br />Năm 1844, Marx viết "Bản thảo về kinh tế và chính trị" <span style="font-style: italic;">(Economic and Philosophic Manuscripts) </span>trong đó ông bày tỏ quan điểm cộng sản của mình. Dưới sức ép của chính phủ Phổ, Marx và Engels đã bị trục xuất ra khỏi Pháp, hai người đã đến Bỉ. Được Engels chu cấp tài chính, Marx chuyên tâm vào nghiên cứu lịch sử, kinh tế và chính trị.<br /><br />Năm 1848, sau khi xuất bản Tuyên ngôn cộng sản (The Communist Manifesto) Marx và Engel bị trục xuất khỏi Bỉ. Hai người đã quay trở lại Pháp, rồi Cologne, Đức nơi mà họ lập ra tờ báo The New Rhenish Gazette. Tờ báo nhanh chóng bị đóng cửa bởi chính quyền Phổ và hai người lại bị trục xuất. Họ định sang Pháp, nơi mà Marx dự đoán cách mạng sẽ nổ ra, nhưng họ nhanh chóng bị cảnh sát truy tìm và trục xuất. Chỉ còn một nơi duy nhất để cho hai người đến, đó là nước Anh.<br /><br /><div style="text-align: justify;">Tại Anh, gia đình của Marx đã phải sống vô cùng nghèo khổ. Marx có 5 người con nhưng 3 người đã chết non. Engels trở về Đức để làm việc cho cha ông nhưng hai người ẫn giữ quan hệ thường xuyên. Gia đình Marx lúc này sống chủ yếu nhờ vào tiền trợ cấp hàng tháng của Engels.<br /><br />Năm 1852, Marx trở thành cộng tác viên của The New York Daily Tribune và được thừa kế của mẹ vợ ông, Marx đã có cuộc sống khấm khá hơn. Năm 1867, ông đã cho ra đời một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất của mình "Tư Bản" ("Das Kapital"). Những năm sau đó, với sự ủng hộ và cộng tác của người bạn tri kỉ Engel, Max đã hoàn thành nốt hai cuốn "Tư bản 2" và "Tư bản 3", để lại cho xã hội loài người cả một thời kì phát triển lịch sử.<br /><br />Ngày mùng hai tháng 12, vợ ông bà Jenny Marx qua đời, rồi tiếp đó vào tháng 1 năm 1883, con gái cả của ông cũng ra đi. Marx đã gần như hoàn toàn suy sụp. Và hai tháng sau, vào ngày 14 tháng 3 năm 1883, Marx cũng đã ra đi. Ông được an táng tại nghĩa trang Highgate ở Bắc London.<br /><br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">III. 2.</span><span style="color: #000066;"> </span><b style="color: #000066;">Friedrich Engels</b> (1820 -1895)<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjmd8989wAnzREKNuqhvOTRlcOsF9SXn3m3JNOz1V6HfSI2p3jcL9mLx1aAOyWjfZUCTkY6UTR9eqt5s9BiGtG2Ee_3axc2C4f6XNn_I10_4pe3bZb5G_Y2cjULzM8VBYkX_rYxYTBquQU/s1600-h/Engels.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5368110746381531138" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjmd8989wAnzREKNuqhvOTRlcOsF9SXn3m3JNOz1V6HfSI2p3jcL9mLx1aAOyWjfZUCTkY6UTR9eqt5s9BiGtG2Ee_3axc2C4f6XNn_I10_4pe3bZb5G_Y2cjULzM8VBYkX_rYxYTBquQU/s400/Engels.jpg" style="cursor: pointer; float: right; height: 160px; margin: 0pt 0pt 10px 10px; width: 130px;" /></a></div><div style="text-align: justify;">Friedrich Engels sinh ở Barmen, Rhine Province của vương quốc Phổ (hiện nay là một phần của Wuppertal, nước Đức). Ông là con trai trưởng của một nhà tư bản chuyên ngành dệt ở Đức. Ông phải bỏ trung học để làm việc với vai trò một thư ký không công ở Bremen năm 1838. Tháng 9 năm 1838, ông đã xuất bản tác phẩm đầu tiên có tựa đề The Bedouin, trong Bremisches Conversationsblatt số. 40.</div><div style="text-align: justify;">Ông cũng bận rộn với lĩnh vực văn chương khác và các tác phẩm báo chí. Năm 1841, Engels gia nhập Quân đội Phổ, trở thành một thành viên của đội Pháo binh Ngự lâm. Địa vị này đã đưa ông tới Berlin nơi ông tham gia theo dõi các bài giảng trong trường đại học, ông bắt đầu tham gia vào nhóm Hegel trẻ và xuất bản một vài bài trên Nhật báo sông Rhein.Trong thời gian này, Engels bắt đầu đọc các tác phẩm triết học của Hegel. Năm 1842, ở tuổi 22, Engels đã đựoc gửi đến Manchester, Anh để làm việc cho một công ty dệt Ermen and Engels, nơi cha của ông là một cổ đông.Cùng với Karl Marx, ông là tác giả của cuốn sách Tuyên ngôn của Đảng Cộng sản (1848). Engels cũng biên tập và xuất bản quyển II và quyển III của bộ Tư bản sau khi Marx mất.</div><div style="font-weight: bold; text-align: justify;">Tác phẩm chính:</div><div style="text-align: justify;"><span style="font-style: italic;">Gia đình Thần thánh (1844)</span><br /><span style="font-style: italic;">Điều kiện làm việc của giai cấp công nhân Anh năm 1844</span><br /><span style="font-style: italic;">Tuyên ngôn của Đảng Cộng sản (1848)</span><br /><span style="font-style: italic;">Ngồn gốc của Gia đình, Sở hữu tư nhân, và Nhà nước (1884)</span><br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">III.3. Lenin </span>(1870- 1924)</div><div style="text-align: justify;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="Nh.E1.BB.AFng_ho.E1.BA.A1t_.C4.91.E1.BB.99ng_c.E1.BB.A7a_ch.C3.A2u_.C3.82u" name="Nh.E1.BB.AFng_ho.E1.BA.A1t_.C4.91.E1.BB.99ng_c.E1.BB.A7a_ch.C3.A2u_.C3.82u"></a></div><div style="text-align: justify;"><div style="text-align: justify;">Vladimir Ilyich Lenin tên khai sinh là Vladimir Ilyich Ulyanov, còn thường được gọi với tên V. I. Lenin hay N. Lenin là một lãnh tụ của phong trào cách mạng vô sản Nga, là người phát triển học thuyết của Karl Marx (1818-1883) và Friedrich Engels. Ông sinh tại làng Gorki, Simbirsk, nay là Ulyanovsk. Tên họ thật là Vladimir Ilyich Ulyanov. Lenin là người tổ chức Đảng Cộng sản Liên Xô và thành lập nhà nước Xô Viết. Trước khi mất một thời gian, ông bị tai biến mạch máu não, phải nằm liệt giường, quyền hành vào tay Stalin. Ông mất tháng 1 năm 1924, thi hài được lưu giữ trong lăng Lenin trên Quảng trường Đỏ, Moskva.<br /><br />Trong bản Di chúc của Lenin, Lenin đã chỉ trích những nhà lãnh đạo cộng sản hàng đầu, đặc biệt là Joseph Stalin. Lenin nói rằng ông ta có "<span style="font-style: italic;">quyền lực vô hạn tập trung trong tay" và đề xuất rằng "các đồng chí nghĩ cách lật đổ Stalin ra khỏi vị trí ấy</span>." Ngay khi Lenin qua đời, vợ ông đã gửi bản Di chúc tới ủy ban trung ương, nó được đọc trước Đại hội lần thứ 13 của Đảng cộng sản vào tháng 5 năm 1924. Tuy nhiên, dưới uy quyền của Stalin, Ủy ban trung ương làm trái lời Lenin mà cho rằng di chúc là hậu quả của tình trạng tâm thần bất ổn của Lenin trong những năm cuối đời, và vì thế, những lời phán xét cuối cùng của ông không đáng tin cậy.</div><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">III.4. Stalin</span> (1878- 1953)<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj2y0OPKCv4xu_Jt8s8-fP-oo1HsBvRsrPqEceIFIf5-qWQpxeX6LM2BVxM1kvYd97wxWVN7neSZCcoyQMo2w0jtg2rP1P_3rjxV3k-IU5hJcbTHtOSDqPutXMt2wcoA7ThtiWOMi6UG0o/s1600-h/lenin3.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5349100788689515890" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj2y0OPKCv4xu_Jt8s8-fP-oo1HsBvRsrPqEceIFIf5-qWQpxeX6LM2BVxM1kvYd97wxWVN7neSZCcoyQMo2w0jtg2rP1P_3rjxV3k-IU5hJcbTHtOSDqPutXMt2wcoA7ThtiWOMi6UG0o/s400/lenin3.jpg" style="cursor: pointer; float: right; height: 222px; margin: 0pt 0pt 10px 10px; width: 178px;" /></a><br /></div><div style="text-align: justify;">Josif Vissarionovich Stalin sinh ngày 18 tháng 12 năm 1879 theo lịch Gregory (tức ngày 6 tháng 12 năm 1878 theo lịch Julian) trong một gia đình công nhân đóng giày ở thành phố Gori của Gruzia, với tên Gruzia là Ioseb Dzhugashvili . Năm 1898, Stalin bị đuổi học về tội tuyên truyền chủ nghĩa Marx, phải chuyển vào hoạt động bí mật và từ đó trở thành nhà cách mạng chuyên nghiệp. Khi ông gia nhập đảng Bolshevik, ông lấy tên "Stalin" (Ста́лин), tức là "Ông mạnh như thép" trong tiếng Nga. Năm 1901, Stalin được bầu vào thành ủy Đảng Công nhân xã hội dân chủ Nga ở Tiflis (tên cũ của Tbilisi). Ông đã giữ nhiều chức vụ trong đảng và nhà nước liên bang.<br /><br />Tháng 4 năm 1922, Stalin được bầu làm Tổng Bí thư Ban Chấp hành trung ương Đảng và ông giữ chức vụ đó cho đến khi chết.<br /><br />Để đạt được những mục tiêu của mình, Stalin sử dụng các phương pháp điều hành cứng rắn, bao gồm cả khủng bố nhà nước trong thời kỳ đại thanh trừng, theo ước tính từ tháng 08/1937 đến tháng 10/1938, chỉ riêng trong nhà tù tại Ủy ban an ninh quốc gia, chế độ Stalin đã bắn bỏ 20.760 người, trong đó có khoảng 1.000 người lãnh đạo tôn giáo.<br /><br />Trong thời cải cách “Perestroika” của Michail Gorbachev, Phong trào này đã “phát hiện” đa số trong 1,7 triệu hồ sơ “những tên phản cách mạng” trong giai đoạn 1937-1938. Hơn 700 ngàn người bị giết. Các nhà sử học được các báo chí quốc tế trích dẫn lời cho rằng từ 20-40 triệu người đã bị Joseph Stalin (1879 - 1953) và bộ máy thanh trừng của nhà độc tài này giết chết trong các trại tập trung và các nhà tù thời Xô-Viết trước đây. Mà những người bị thảm sát đã được cựu Tổng thống (nay là Thủ Tướng) Nga Putin cho rằng: <span style="font-style: italic;">"Những người bị thảm sát, khủng bố là những con người ưu tú nhất, có trí tuệ cao nhất và là những người can đảm nhất của nước Nga và Liên Xô thời đó."</span><br /><br />Tại phiên họp kín (ngày 25 tháng 2 năm 1956) của Đại hội lần thứ XX Đảng Cộng sản Liên Xô, Stalin bị người kế nhiệm là Khrushchev lên án gay gắt vì lạm dụng quyền hành, sùng bái cá nhân và thiếu tôn trọng ý kiến của đảng.<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">III.5.</span><span style="color: #000066; font-weight: bold;"> Lev Davidovich Trotsky</span><span style="color: #000066; font-weight: bold;"> (1879- 1940)</span><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhNKKjlpkDeeyTUYV_KODK4ihE-QMVno-u_TouPCVOLFAxcaNgxbQHUjMe4l0mtqAWs2bzhznHh9L-dcwi9C9fWcUfTal4b5dFGh3vbZ-ryHujAQ0o124Q7VK_hsnaW4XpuYkeZdOJqIN8/s1600-h/trotsky3.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5397455701201101090" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhNKKjlpkDeeyTUYV_KODK4ihE-QMVno-u_TouPCVOLFAxcaNgxbQHUjMe4l0mtqAWs2bzhznHh9L-dcwi9C9fWcUfTal4b5dFGh3vbZ-ryHujAQ0o124Q7VK_hsnaW4XpuYkeZdOJqIN8/s400/trotsky3.jpg" style="cursor: pointer; float: right; height: 255px; margin: 0pt 0pt 10px 10px; width: 194px;" /></a><br />Ông sinh tại Ukraina trong một gia đình nông dân giàu, được gửi đến Odessa học tại một trưòng của Đức. Ông là một nhà lý luận cách mạng Bolshevik và Mác xít. Ông là một trong những lãnh đạo của cuộc Cách mạng tháng 10 Nga, chỉ sau Lenin. Trong những ngày đầu lịch sử Liên xô, ông làm dân uỷ ngoại giao và sau này là người thành lập và chỉ huy Hồng quân và dân uỷ chiến tranh. Ông cũng là một trong những thành viên đầu tiên của Bộ chính trị. Ông chống đối Stalin và các chính sách của Stalin nên bị đưa ra khỏi đảng Cộng sản và trục xuất khỏi Liên xô. Là một người ủng hộ Hồng quân can thiệp chống lại chủ nghĩa Phát xít ở châu Âu từ những ngày đầu tiên, Trotsky cũng phản đối các hiệp định hoà bình của Stalin với Adolf Hitler trong thập niên 1930. Với tư cách người lãnh đạo Đệ Tứ Quốc tế, cuối cùng bị ám sát tại Mexico bởi Ramón Mercader, một điệp viên Xô viết. Các ý tưởng của Trotsky đã hình thành nên nền tảng của Chủ nghĩa Trotsky, Các ý tưởng của Trotsky vẫn là một trường phái Mác xít chính dù nó đối lập với các lý thuyết của Chủ nghĩa Stalin. Tư tưởng ông gồm hai điểm" Cách mạng thường trực, " Mặt trận thống nhất" Ông cũng là người viết về thuyết văn học vô sản.<br />Ông là người không có lập trường vững chắc. Trong khi Lenin vắng mặt, ông đã t5ao ra cuộc cướp chính quyền nhưng lúc thì ông theo phe Dân chủ của Martov, lúc ông theo đảng của Lenin. Ông đứng sau Lenin nhưng chính Lenin lại âm thầm ủng hộ Stalin làm Tổng bí thư để sau Lenin lại hối hận.<br /><br />Nhiều người cho rằng nếu Trotsky thay Lenin thì tình hình quốc tế đã đổi khác. Những tất cả những ai theo Marx, theo tuyên ngôn của Cộng sản đều phải bãi bỏ tư hữu, sát hại và cướp bóc dân lành và gán cho họ là tư sản, và phải theo chuyên chính vô sản, đánh phá thượng tầng kiến trúc xã hội cũ. Những điều đó là tội ác. Nếu không theo đúng các điều trên thì họ theo cộng sản và thờ Marx làm gì?<br /><br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">III. 6. Mao Trạch Đông</span> (1893-1976)<br /></div><div style="text-align: justify;">Là con cả trong một gia đình trung nông, sinh tại làng Thiều Sơn, huyện Tương Đàm (湘潭縣), tỉnh Hồ Nam. Dòng tộc của ông vào thời nhà Minh đã di cư từ tỉnh Giang Tây đến đây và nhiều đời làm nghề nông. Trong cuộc Cách mạng Tân Hợi (1911), Mao đang phục vụ trong quân đội tỉnh Hồ Nam. Sau đó Mao trở về trường học. Sau khi tốt nghiệp Trường Sư phạm số 1 tỉnh Hồ Nam vào năm 1918, Mao cùng với người thầy học và là bố vợ tương lai, giáo sư Dương Xương Tế (杨昌济), lên Bắc Kinh, nơi giáo sư Dương nhận một chân giảng dạy tại Đại học Bắc Kinh. Nhờ sự giới thiệu của giáo sư Dương, Mao được vào làm nhân viên thư viện của trường đại học (thư viện do Lý Đại Chiêu phụ trách). Đồng thời Mao học tại chức tại Đại học Bắc Kinh, nghe nhiều học giả hàng đầu như Trần Độc Tú, Hồ Thích (胡適) và Tiền Huyền Đồng (錢玄同) giảng bài. Sau này Mao kết hôn với Dương Khai Tuệ, con gái giáo sư Dương và cũng là sinh viên Đại học Bắc Kinh. (Khi Mao 14 tuổi, bố ông đã sắp xếp cho ông lấy một cô gái cùng làng là La thị [羅氏], nhưng Mao không công nhận cuộc hôn nhân ép buộc này.)<br /><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjZVip2lL3_YRsOgSWUCLos_QhBf20g22CmqQEJdZK0aB2QTRsp3DJflBAPmMKsawAYi1tA_QMey4_gGiIdOnY8cDYdGPL3siSrxK-yK1RKXJbN7fHlCaNDmmTXLlgkVR5_IP0IZg_vQxU/s1600-h/mao.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5349101279539705634" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjZVip2lL3_YRsOgSWUCLos_QhBf20g22CmqQEJdZK0aB2QTRsp3DJflBAPmMKsawAYi1tA_QMey4_gGiIdOnY8cDYdGPL3siSrxK-yK1RKXJbN7fHlCaNDmmTXLlgkVR5_IP0IZg_vQxU/s400/mao.jpg" style="cursor: pointer; float: right; height: 225px; margin: 0pt 0pt 10px 10px; width: 154px;" /></a><br />Sau phong trào Ngũ Tứ, Mao về Hồ Nam tổ chức đoàn thanh niên, ra hai tờ báo tuyên truyền cách mạng là Tương Giang bình luận và Tân Hồ Nam. Hai tờ báo này bị đóng cửa và Mao bị trục xuất khỏi Hồ Nam. Năm 1920, Mao đã tham gia tiểu tổ cộng sản ở Trường Sa (Hồ Nam). Tháng 1 năm 1924, theo chủ trương Quốc–Cộng hợp tác, Mao Trạch Đông tham dự Đại hội lần thứ nhất Quốc dân Đảng họp ở Quảng Châu và được bầu làm ủy viên dự khuyết Ban chấp hành Trung ương Quốc dân Đảng.<br /><br />Ông đã bị Trần Độc Tú đẩy ra khỏi Ban chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản tại Đại hội 4 họp vắng mặt ông vào tháng 1 năm 1925. Tại Đại hội lần thứ hai Quốc dân Đảng (tháng 1 năm 1926), ông lại được bầu làm ủy viên dự khuyết Ban chấp hành Trung ương Quốc dân Đảng và làm quyền Trưởng ban Tuyên truyền đến tháng 5 năm 1926.<br /><br />Sau khi Tưởng Giới Thạch quay sang đàn áp Đảng Cộng sản, Mao Trạch Đông chủ trương đấu tranh vũ trang với Tưởng nhưng không được Trần Độc Tú chấp nhận và bị thất sủng. Năm 1927 v lãnh đạo Cuộc khởi nghĩa Vụ gặt Mùa thu ở Trường Sa, Hồ Nam nhưng thất bại. Tàn quân du kích chưa đầy 1.000 người của Mao tìm nơi ẩn náu ở vùng núi tỉnh Cương Sơn, nơi giáp giới giữa hai tỉnh Hồ Nam và Giang Tây. Năm 1928 đội quân này hợp nhất với quân của Chu Đức, lập ra Quân đoàn 4 công nông, do Chu Đức làm Quân đoàn trưởng. Mao đã góp phần xây dựng căn cứ, chính quyền và một quân đội tiến hành chiến tranh du kích có hiệu quả, thực hiện cải cách ruộng đất. Chính tại nơi đây từ 1931 đến 1934, nhà nước Cộng hòa Xô-viết Trung Hoa được lập ra và Mao được bầu làm Chủ tịch Chính phủ Trung ương lâm thời.<br /><br />Vào thời kỳ này, Mao kết hôn với Hạ Tử Trân, sau khi Dương Khai Tuệ bị lực lượng Quốc dân Đảng giết chết. Khu Xô-viết này trở thành nơi trú ngụ của Ban Lãnh đạo Đảng Cộng sản chạy trốn sự khủng bố của Tưởng Giới Thạch ở các thành phố lớn, chủ yếu là Thượng Hải. Dưới áp lực của các chiến dịch bao vây càn quét của Quốc dân Đảng, trong nội bộ Ban Lãnh đạo Đảng Cộng sản diễn ra cuộc tranh giành quyền lực và đấu tranh về đường lối và chiến thuật.<br /><br />Phe theo đường lối chính thống của Moskva, mà đại diện là nhóm 28 người Bolshevik, đã thắng thế và Mao dần dần bị gạt ra khỏi các chức vụ quan trọng. Với quyết tâm tiêu diệt cộng sản, tháng 10 năm 1933 Tưởng Giới Thạch trực tiếp chỉ huy 50 vạn quân bao vây tấn công khu Xô-viết trung ương, buộc Hồng quân phải mở đường máu rời bỏ nơi đây, tiến hành cuộc Vạn lý trường chinh cực kỳ gian khổ, vượt 9.600 km trong suốt một năm trời để đến tỉnh Thiểm Tây xây dựng căn cứ mới.<br /><br />Trên đường trường chinh Mao Trạch Đông đã bước lên nắm quyền lãnh đạo từ Hội nghị Tuân Nghĩa họp vào tháng 1 năm 1935. Tại hội nghị này, Chu Ân Lai ngả về phía Mao, Tổng Bí thư Bác Cổ và cố vấn quân sự Otto Braun (tên Trung Quốc là Lý Đức) bị hạ bệ, Mao vào Ban thường vụ Bộ Chính trị, nắm quyền thực tế và năm 1943 được bầu làm Chủ tịch Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Trung Quốc.<br /><br />Các lãnh tụ cộng sản ai cũng tự xưng là đệ tử của Marx, trung thành với Marx nhưng sự thực chẳng mấy ai theo đúng Marx. Mao tạo ra một đường lối khác Marx mà chẳng ai dám lên tiếng. Đường lối của Mao gồm những điểm chính:<br /><br />(1). Marx và Lenin đề cao vô sản, giai cấp công nhân còn Mao đề cao nông dân vì Trung Quốc là một nước nông nghiệp, nông dân chiếm tuyệt đại đa số. Nhưng Mao cũng dung hóa triết lý Marx đề cao công lẫn nông.<br /><br />(2). Trong khi Marx, Lenin đề cao tinh thần quyốc tế vô sản, Mao chủ trọng tinh thần quốc gia.<br />(3). Marx và Lenin đề cao vật chất, Mao đề cao ý thức, đề cao tinh thần.<br />(4).Marx và Lenin chú trọng yếu tố khách quan, Mao chú trọng yếu tố chủ quan.<br /><br /><br />Mao có nhiều điểm giống Marx và Lenin trong chủ trương bạo lực. Mao cũng nhu Lenin, Stalin muốn dùng chiến tranh tiêu diệt tư bản, nhất là tiêu diệt Mỹ. Mao phản đối việc Liên Xô và Mỹ ký hiệp ước kiểm soát vũ khí năm 1968 là phản bội chủ nghĩa Marx.<br /><br />Mao sùng bái Stalin trong việc tàn sát nhân dân một cách tàn bạo cho nên sau khi Khrushchev hạ bệ Stalin, Mao nổi giận, đoạn tuyệt với Liên Xô, chiến tranh Trung Xô suýt xảy ra trong thời kỳ này. Xung đột Trung Xô không những là xung đột ý thức hệ mà là xung đột giữa hai đế quốc Nga và Trung quốc. Mao thể hiện tinh thần đế quốc cộng sản Trung Quốc. Xung đột Trung Xô chỉ là cuộc tranh giành bá quyền của hai con hổ trong cùng một mảnh đất. Sau khi Liên Xô sụp đổ, các lãnh tụ sau Mao tiếp tục giấc mộng bá quyền của Tần Thủy hoàng để diệt Mỹ và chiếm lĩnh toàn cầu.<br /><br /><br />Từ căn cứ mới ở Diên An, Mao đã lãnh đạo những người cộng sản tiến hành cuộc kháng chiến chống Nhật (1937–1945) thông qua hợp tác Quốc–Cộng lần thứ hai. Tại đây, Mao đã củng cố quyền lực trong Đảng Cộng sản bằng cách mở cuộc vận động chỉnh phong. Tại Đại hội lần thứ 7 của Đảng Cộng sản Trung Quốc họp tại Diên An tháng 6 năm 1945, Mao được bầu làm Chủ tịch Ban chấp hành Trung ương Đảng. Cũng tại Diên An, Mao ly thân với Hạ Tử Trân và lấy Lam Bình, một diễn viên mới tới Diên An mà sau này khuynh đảo chính trường Trung Quốc với tên gọi là Giang Thanh. Ngay sau khi Chiến tranh Trung-Nhật kết thúc, nội chiến đã diễn ra giữa Quốc dân Đảng và Đảng Cộng sản, kết thúc bằng thắng lợi của Đảng Cộng sản vào năm 1949.<br /><br /><div style="text-align: justify;">Mao là người có công trong việc gần như thống nhất được Trung Quốc, đưa Trung Quốc thoát khỏi ách áp bức của ngoại bang kể từ cuộc Chiến tranh Nha phiến cuối thế kỷ 19, nhưng cũng bị phê phán về trách nhiệm của ông trong nạn đói 1959–1961 và những tai họa của cuộc tận diệt văn hóa mà Mao lại gọi bằng một cái tên rất đẹp là <span style="font-style: italic;">Cách mạng văn hóa</span> .</div></div><div style="text-align: justify;"><br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">IV. CÁC TỔ CHỨC QUỐC TẾ CỘNG SẢN</span><br /><br />Tổ chức Quốc tế cộng sản đầu tiên là Liên Minh Cộng sản do Marx và Engels lãnh đạo (Communist League 1847- 52). Tiếp theo là các tổ chức quốc tế khác:<br />+Hội Công nhân quốc tế ( the International Workingmen’s Association, 1864-72)<br />+Quốc tế Xã hội (the Socialist International, 1889-1914)<br />+Quốc tế cộng sản (the Communist International, 1919-28)<br />+Năm 1975, Quốc tế cộng sản hiện đại ra đời, gồm các tổ chức " Cách mạng Quốc tế ở Pháp "<br />( Revolution Internationale) , Cách mạng thế giới ở Anh ( World Revolution), Quốc tế chủ nghĩa ở Mỹ (Internationalism), Cách Mạng Thế giới ở Ý ( Rivoluzione Internazionale), Chủ Nghĩa quốc tế ở Venezuela (Internacionalismo) và Vô sản Hành Động ở Tây ban nha ( Accion Proletaria).<br /><br />Từ thời Marx về sau, người cộng sản lập các tổ chức quốc tế cộng sản.<br /><br /><span style="font-weight: bold;"><span style="color: #000066;">IV.1</span>.</span><span style="color: #000066; font-weight: bold;"> Đệ nhất Quốc tế Cộng sản:</span><br /><br />Năm 1864, đệ nhất quốc tế cộng sản ra đồi đó là "Hiệp hội công nhân quốc tế (the International Workingman's Association), nhưng hiệp hội này là một thứ pha trộn xã hội và quân chủ. Vì vậy quốc tế hai ra đời.<br /><br /><span style="font-weight: bold;"><span style="color: #000066;">IV.</span></span><span style="color: #000066; font-weight: bold;">2. Đệ nhị quốc tế cộng sản:</span><br /><br />Ra đời năm 1889, xuất hiện ở Pháp, họ tham gia chính quyền tư bản. Jean Jaurès đuợc xem là lãnh tụ của nhóm "xã hội dân chủ"( social democracy) . Jules Guesde tuyên bố năm 1899:<br />" Măc dầu giai cấp vô sản đã lập thành đảng, có thể gọi là đảng cách mạng và đã đắc cử vào quốc hội; mặc dầu vô sản đã thâm nhập vào kinh đô của kẻ thù, nó vẫn không có quyền, mà là bắt buộc phải lập một đồn bót trong thành trì của tư bản. Nhưng thâm nhập những nơi này không do ý nguyện của giai cấp vô sản, mà là do lời mời mọc và quyền lợi của tư bản chủ nghĩa. Xã hội chủ nghĩa đúng ra không nên vào!"<br /><blockquote> <span style="font-style: italic;">"Wherever the proletariat, organized in a class party – which is to say a party of revolution —- can penetrate an elective assembly; wherever it can penetrate an enemy citadel, it has not only the right, but the obligation to make a breach and set up a socialist garrison in the capitalist fortress! But in those places where it penetrates not by the will of the workers, not by socialist force; there where it penetrates only with the consent, on the invitation, and consequently in the interests of the capitalist class, socialism should not enter."( Jules Guesde's speech to the 1899 General Congress of French socialist organizations).</span><br /> </blockquote>Lúc này, có hai sự kiện lớn xảy ra.<br /><br /><span style="font-weight: bold;">+ Cách mạng Nga 1905.</span><br />Cách mạng Nga 1905 đã có ảnh hưởng đến các đảng xã hội, và đã gây ra các cuộc đình công ở nhiều quốc gia Âu châu. Đệ nhị quốc tế cộng sản nhân đó muốn thống nhất lực lượng cộng sản quốc tế. Karl Kautsky được coi như là lãnh tụ của Marxism thế giới, là chủ bút của tạp chí Die Neue Zeit (The New Time), và lãnh tụ của đảng Dân chủ xã hội Đức ( Social Democratic Party ) </div><div style="text-align: justify;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="Revisionism" name="Revisionism"></a></div><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="Aftermath_of_the_1905_Russian_Revolution" name="Aftermath_of_the_1905_Russian_Revolution"></a>Tuy nhiên, năm 1910, sự chia rẽ trong cánh tả phe Dân chủ Xã hội làm suy yếu tổ chức này. Rosa Luxemburg và Anton Pannekoek (Đức) đã chỉ trích Kautsky.Lúc này tại Nga, phe Martov (Menshevik) và phe Lenin (Bolshevik) tranh đấu cùng nhau.<br /><br /><span style="font-weight: bold;">+ Đệ nhất thế chiến</span>.<br />Đệ nhất thế chiến đã chia rẽ các phe phái. Họ trở thành những người chủ trương quốc tế và chống phe quân nhân mà quên việc chống tư bản chủ nghĩa. Liên minh ba quốc gia (1882) liên hiệp hai đế quốc trong khi phe đồng minh do Pháp, Anh, Nga kết hợp. Bản Tuyên ngôn cộng sản ra đời trong hoàn cảnh vô tổ quốc. Marx là người Đức, ủng hộ nước Đức, và kêu gọi " vô sản thế giới đoàn kết lại" (Proletarians of all countries, unite!" ) nhưng các đảng cộng sản chỉ lo bảo vệ quốc gia mình chống quân Đức xâm lược! Trong khoảng 1915, Lenin đã chủ trương ủng hộ nước Đức, và chỉ trích những người cộng sản ủng hộ chính phủ quốc gia là bọn Sô vanh xã hội (Social-Chauvinists). Phe quốc tế cộng sản chia rẽ, và Đệ nhị Quốc tế cộng sản sụp đổ.<br /><br /><span style="font-weight: bold;"><span style="color: #000066;">IV.3.</span></span><span style="color: #000066; font-weight: bold;"> Đệ tam quốc tế cộng sản.</span><br /><br />Đệ tam quốc tế cộng sản còn được gọi là Comintern (<b>Com</b>munist <b>Intern</b>ational), được thành lặp tại Moscow ( Nga ) vào tháng ba năm 1919, chủ trương lật đổ chính quyền tư bản bằng mọi phương tiện ngay cả việc dùng quân sự để thành lập chính quyền Sô Viết quốc tế để cuối cùng xóa bỏ các quốc gia" (<i>by all available means, including armed force, for the overthrow of the international bourgeoisie and for the creation of an international Soviet republic as a transition stage to the complete abolition of the State."</i>(MI5 History).<br /><br />Đệ tam quốc tế cộng sản tổ chức bảy cuộc hội nghị toàn cầu, hội nghị đầu tiên vào tháng ba 1919 tại Moscow, và hội nghị cuối vào 1935. Hội nghị 1928 có khoảng 583, 105 đảng viên tham dự kể cả người Sô Viết. Lenin, Trotsky and Christian Rakovsky là lãnh tụ của đệ tam quốc tế.<br />Ban đầu, cộng sản quốc tế không tham gia thế chiến thứ hai vì cho rằng cuộc chiến này là của đế quốc thuộc giai cấp thống trị. Nhưng sau khi Nga bị xâm lược vào tháng 6-1941, Cộng sản mới ủng hộ Đồng Minh. Đệ tam quốc tế bị giải tán năm 1943.Đệ tam quốc tế là cơ quan quốc tế của đế quốc cộng sản Liên Xô,họ có người đến tại các quốc gia như là quan thái thú hay toàn quyền điều khiển mọi hoạt động của đảng cộng sản địa phương.<br /><br /><span style="font-weight: bold;"><span style="color: #000066;">IV.4</span></span><span style="color: #000066; font-weight: bold;">. Đệ tứ quốc tế cộng sản</span><br /><br />Tổ chức này có muc đích chống tư bản và Stalin. Lãnh tụ là Leon Trotsky (1879 – 1940 ). Tổ chức này ra đời năm 1938 tại Pháp sau khi Trotsky và các đồng chí của ông bị Stalin trục xuất khỏi Liên Xô. Trong đệ nhị thế chiến, tổ chức này bị tình báo Liên Xô săn đuổi, phe Mao thù nghịch và tư bản không có cảm tình.Năm 1940, Mật vụ Liên xô ám sát Trotsky, các đồng chí và gia đình ông tại Mexico nhưng cho đến ngày nay, phong trào này vẫn tồn tại.<br /><br /><br /><span><span style="color: black; font-size: 100%;">Chủ nghĩa cộng sản đã có một hệ tư tưởng, và một tổ chức vững mạnh và chính nó đã gây nhiều thảm họa cho nhân loại.</span></span><br />____<br /><br /><span><span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="font-size: 85%;">[1]."Đại đạo chi hành dã, thiên hạ vi công, tuyển hiền dữ năng, giảng tín tu mục, cố nhân bất độc thân kỳ thân, bất độc tử kỳ tử, sử lão hữu sở chung, tráng nhi sở dụng, ấu nhi sở trưởng, quả cô độc phế tật giả, giai hữu sở dưỡng, nam hữu phận , nữ hữu phụ, hóa kỳ khí ư địa dã, bất tất tàng ư kỷ, lực kỳ bất xuất ư thân dã, bất tất kỷ. Thị cố mưu bế nhi bất hưng, đạo thiết loạn tặc nhi bất tác, cố ngoại hộ nhi bất bế thị vị đại đồng.</span></span></span><br /><span><span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="font-size: 85%;">Kim đại đạo ký ẩn, thiên hạ vi gia, các thân kỳ thân , hóa lực vi kỷ, đại nhân thế cập dĩ vi lễ, thành quách, câu trì dĩ vi cố; lễ nghĩa dĩ vị kỷ, ; dĩ chính quan thần; dĩ đốc phụ tử, dĩ mục huynh đệ, dĩ hòa phu phụ, dĩ thiết chế độ; dĩ lập điền lý; dĩ hiền dũng; dĩ công vi kỷ.Cố mưu dụng thị tác nhi binh do thử khởi. Vũ, Thang, Văn, Võ, Thành vương, Chu công, do thử kỳ tuyển dã; thử lục quân tử dã, vị hữu bất cẩn ư lễ giả dã. Dĩ kỳ nghĩa; dĩ khảo kỳ tín, hữu quá hình nhân giảng nhượng , thị dân hữu thường. Như hữu bất do thử dã, tại thế giả khứ, chúng dĩ vi ương, thị vị tiểu khang .</span></span></span><br /><br /><span><span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="font-size: 85%;">大道之行也,天下為公。選賢與能,講信修睦,故人不獨親其親,不獨子其子,使老有所終,壯有所用,幼有所長,寡孤獨廢疾者,皆有所養。男有分,女有歸。貨其棄於地也,不必藏於己;力其不出於身也,不必己。是故 謀閉而不興,盜竊亂賊而不作,故外戶而不閉,是謂大同。</span></span></span><br /><span><span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="font-size: 85%;">今 大道既隱,天下為家,各親其親,各子其子,貨力為己 大人世及以為禮。城郭溝池以為固,禮義以為紀;以正君臣,以篤父子,以睦兄弟,以和夫婦,以設制度,以立田里,以賢勇,以功為己。故 謀用是作,而兵由此起。禹、湯、文、武、成王、周公,由此其選也。此六君子者,未有不謹於禮者也。以其義,以考其信,有過,刑仁講讓,示民有常。如有不由 此者,在勢者去,眾以為殃,是謂小康 (禮經).</span></span></span><br /><span><span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="font-size: 85%;">[2].The first and highest form of the state and of the government and of the law is that in which there prevails most widely the ancient saying, that "Friends have all things in common." Whether there is anywhere now, or will ever be, this communion of women and children and of property, in which the private and individual is altogether banished from life, and things which are by nature private, such as eyes and ears and hands, have become common, and in some way see and hear and act in common, and all men express praise and blame and feel joy and sorrow on the same occasions, and whatever laws there are unite the city to the utmost-whether all this is possible or not, I say that no man, acting upon any other principle, will ever constitute a state which will be truer or better or more exalted in virtue.</span></span></span><br /><span><span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="font-size: 85%;">http://classics.mit.edu/Plato/laws.5.v.html</span></span></span><br /><br /><span><span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="color: black; font-size: 85%;"> <span>[3]</span><span style="font-style: italic;">.They set up a new constitution in which everyone remaining has an equal share in ruling the city. They give out positions of power pretty much by lot, with no notice of who is most fit for what role. In this city the guiding priority is freedom. Everyone is free to say what they like and to arrange their life as they please.</span> (. . .). <span style="font-style: italic;">In the perfect State wives and children are to be in common; and that all education and the pursuits of war and peace are also to be common(..). (houses) are common to all, and contain nothing private, or individual; and about their property. </span></span></span></span><br /><span><span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="color: black; font-size: 100%;"><span style="font-size: 85%;"><a href="http://www.ilt.columbia.edu/publications/Projects/digitexts/plato/the_republic/book08.html">http://www.ilt.columbia.edu/publications/Projects/digitexts/plato/the_republic/book08.html</a></span></span></span></span>giahoithutranghttp://www.blogger.com/profile/10818660192100778783noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6787428587380315640.post-23582007088217094172013-01-21T17:16:00.004-08:002013-01-25T20:59:03.788-08:00CỘNG SẢN LUẬN VIII. * DUY VẬT BIỆN CHỨNG PHÁP VÀ DUY VẬT LỊCH SỬ<span style="color: #cc0000; font-size: 130%;"><span style="font-size: 100%;"><span style="color: black;"> CHƯƠNG VIII</span></span></span><br /><br /><span style="color: #cc0000; font-size: 130%;"><span style="color: #990000; font-weight: bold;"> DUY VẬT BIỆN CHỨNG PHÁP</span></span><br /><span style="color: #990000; font-size: 130%; font-weight: bold;"> VÀ DUY VẬT LỊCH SỬ</span><br /><div style="text-align: justify;"><div style="text-align: center;"><div style="text-align: justify;"><div style="text-align: center;"><b><br /></b><div style="text-align: justify;">Thuyết Duy tâm và thuyết duy vật là hai thuyết quan trọng nhất trong triết học từ xưa. Một bên chú trọng về tâm, một bên thiên về vật thành ra đối chọi nhau. Trước khi đi vào thuyết duy vật biên chứng và duy vật lịch sử, chúng ta thừ điểm qua nhận định của các từ điển về các danh từ quan trọng.<br /><b><span style="color: #cc0000;">I.DUY TÂM</span></b><br /><b>Chủ nghĩa duy tâm</b> là trường phái <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Tri%E1%BA%BFt_h%E1%BB%8Dc" title="Triết học">triết học</a> khẳng định rằng mọi thứ đều tồn tại bên trong <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/T%C3%A2m_th%E1%BB%A9c" title="Tâm thức">tâm thức</a> và thuộc về tâm thức. Là một nền tảng của ngành <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/V%C5%A9_tr%E1%BB%A5_h%E1%BB%8Dc" title="Vũ trụ học">vũ trụ học</a>, hay một cách tiếp cập tới hiểu biết về sự tồn tại, chủ nghĩa duy tâm thường được đặt đối lập với <i><a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Ch%E1%BB%A7_ngh%C4%A9a_duy_v%E1%BA%ADt" title="Chủ nghĩa duy vật">chủ nghĩa duy vật</a></i>, cả hai đều thuộc lớp <a class="mw-redirect" href="http://vi.wikipedia.org/wiki/B%E1%BA%A3n_th%E1%BB%83_h%E1%BB%8Dc" title="Bản thể học">bản thể học</a> <a class="mw-redirect" href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Nh%E1%BA%A5t_nguy%C3%AAn_lu%E1%BA%ADn" title="Nhất nguyên luận">nhất nguyên</a> chứ không phải <a class="mw-redirect" href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Nh%E1%BB%8B_nguy%C3%AAn_lu%E1%BA%ADn" title="Nhị nguyên luận">nhị nguyên</a> hay <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=%C4%90a_nguy%C3%AAn_lu%E1%BA%ADn&action=edit&redlink=1" title="Đa nguyên luận (trang chưa được viết)">đa nguyên</a>.<br /> <i>Chủ nghĩa duy tâm</i> có hai khuynh hướng:<br /><dl><dd><a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Ch%E1%BB%A7_ngh%C4%A9a_duy_t%C3%A2m_ch%E1%BB%A7_quan&action=edit&redlink=1" title="Chủ nghĩa duy tâm chủ quan (trang chưa được viết)">Chủ nghĩa duy tâm chủ quan</a> phủ nhận sự tồn tại của thế giới khách quan và coi nó là một cái gì đó hoàn toàn do tính tích cực của chủ thể qui định.</dd><dd><a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Ch%E1%BB%A7_ngh%C4%A9a_duy_t%C3%A2m_kh%C3%A1ch_quan&action=edit&redlink=1" title="Chủ nghĩa duy tâm khách quan (trang chưa được viết)">Chủ nghĩa duy tâm khách quan</a> thừa nhận ý thức và tinh thần là thuộc tính thứ nhất (có trước), vật chất là thuộc tính thứ hai (có sau), và coi cơ sở tồn tại không phải là tâm thức con người theo như quan niệm của Chủ nghĩa duy tâm chủ quan mà là một tâm thức nào đó ở bên ngoài thế giới như "tinh thần tuyệt đối", "lý tính thế giới", v.v...</dd></dl>Cách tiếp cận tới chủ nghĩa duy tâm của các <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Tri%E1%BA%BFt_gia" title="Triết gia">triết gia</a> <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Ph%C6%B0%C6%A1ng_T%C3%A2y" title="Phương Tây">phương Tây</a> khác với cách tiếp cận của các nhà tư tưởng <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Ph%C6%B0%C6%A1ng_%C4%90%C3%B4ng" title="Phương Đông">phương Đông</a>. Trong nhiều tư tưởng phương Tây, (tuy không có trong tư tưởng của một số triết gia lớn của phương Tây như <a class="mw-redirect" href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Plato" title="Plato">Plato</a> và <a class="mw-redirect" href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Hegel" title="Hegel">Hegel</a>) <i>ý niệm</i> có quan hệ với <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Tri_th%E1%BB%A9c" title="Tri thức">tri thức</a> trực tiếp của các <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=H%C3%ACnh_%E1%BA%A3nh&action=edit&redlink=1" title="Hình ảnh (trang chưa được viết)">hình ảnh</a> hoặc <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Quan_ni%E1%BB%87m&action=edit&redlink=1" title="Quan niệm (trang chưa được viết)">quan niệm</a> trí óc <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Ch%E1%BB%A7_quan&action=edit&redlink=1" title="Chủ quan (trang chưa được viết)">chủ quan</a>. Khi đó nó thường được đặt cạnh <i><a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Ch%E1%BB%A7_ngh%C4%A9a_hi%E1%BB%87n_th%E1%BB%B1c&action=edit&redlink=1" title="Chủ nghĩa hiện thực (trang chưa được viết)">chủ nghĩa hiện thực</a></i> mà trong đó <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=S%E1%BB%B1_th%E1%BB%B1c&action=edit&redlink=1" title="Sự thực (trang chưa được viết)">sự thực</a> được xem là có sự <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=T%E1%BB%93n_t%E1%BA%A1i&action=edit&redlink=1" title="Tồn tại (trang chưa được viết)">tồn tại</a> <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Tuy%E1%BB%87t_%C4%91%E1%BB%91i&action=edit&redlink=1" title="Tuyệt đối (trang chưa được viết)">tuyệt đối</a> trước tri thức của ta và độc lập với tri thức của ta. Các nhà duy tâm <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Nh%E1%BA%ADn_th%E1%BB%A9c_lu%E1%BA%ADn" title="Nhận thức luận">nhận thức luận</a> có thể khẳng định rằng những thứ duy nhất mà có thể được "biết chắc" một cách trực tiếp là các ý niệm. Trong tư tưởng phương Đông, như được phản ánh trong <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Ch%E1%BB%A7_ngh%C4%A9a_duy_t%C3%A2m_%E1%BA%A4n_%C4%90%E1%BB%99_gi%C3%A1o&action=edit&redlink=1" title="Chủ nghĩa duy tâm Ấn Độ giáo (trang chưa được viết)">chủ nghĩa duy tâm Ấn Độ giáo</a>, khái niệm <i>chủ nghĩa duy tâm</i> sử dụng ý nghĩa <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=%C3%9D_th%E1%BB%A9c&action=edit&redlink=1" title="Ý thức (trang chưa được viết)">ý thức</a>, về cốt yếu là ý thức sống động của một <i><a class="mw-redirect" href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Th%C6%B0%E1%BB%A3ng_%C4%90%E1%BA%BF" title="Thượng Đế">Thượng Đế</a></i> có mặt ở mọi nơi, làm nền tảng cho mọi <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Hi%E1%BB%87n_t%C6%B0%E1%BB%A3ng&action=edit&redlink=1" title="Hiện tượng (trang chưa được viết)">hiện tượng</a>. Một kiểu chủ nghĩa duy tâm <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Ch%C3%A2u_%C3%81" title="Châu Á">châu Á</a> là <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Duy_th%E1%BB%A9c" title="Duy thức">chủ nghĩa duy tâm Phật </a>(Wikipedia).<br /></div><div style="text-align: justify;"><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;">II. DUY VẬT CHỦ NGHĨA</span><br />II.1. Bách Khoa Toàn Thư Việt Nam<br /><br /><div style="text-align: justify;"><span style="color: red; font-size: 100%;"><span class="Style1Char"><span lang="FR" style="line-height: 150%;">"CHỦ NGHĨA DUY VẬT VÀ CHỦ NGHĨA KINH NGHIỆM PHÊ PHÁN"</span></span><span style="font-family: Arial; line-height: 150%;"> </span>:</span> </div>tác phẩm của Lênin về triết học; viết năm 1908, xuất bản năm 1909. Trong phần đầu, Lênin trình bày khái quát bản chất triết học duy tâm chủ quan của Beckơly (G. Berkeley), chủ nghĩa hoài nghi của Hium (D. Hume) và chủ nghĩa duy vật của Điđơrô (D. Diderot). Từ đó, khẳng định rằng chủ nghĩa kinh nghiệm phê phán của Makhơ (E. Mach) và Avênariut (R. Avenarius) chỉ là sự rập khuôn các luận điểm của Beckơly. Trong ba chương đầu, Lênin phân tích, phê phán lí luận nhận thức của chủ nghĩa kinh nghiệm phê phán và phát triển những vấn đề nhận thức luận duy vật biện chứng. Chương IV dành cho việc xem xét mối liên hệ giữa chủ nghĩa kinh nghiệm phê phán và các trường phái khác của chủ nghĩa duy tâm triết học. Chương V: phân tích những nguyên nhân xuất hiện, bản chất và vai trò của chủ nghĩa duy tâm "vật lí". Chương VI: phê phán chủ nghĩa kinh nghiệm phê phán trong lĩnh vực khoa học xã hội và phát triển các vấn đề của chủ nghĩa duy vật lịch sử. Khi giải quyết những vấn đề cơ bản của triết học, phát triển toàn diện lí luận nhận thức duy vật biện chứng, Lênin nêu ra ba kết luận quan trọng:<br /><br />1) Sự vật tồn tại một cách khách quan và độc lập với ý thức con người. Lênin đã đưa ra một định nghĩa mới và nội dung mới về phạm trù "vật chất". Đồng thời, Lênin cũng chỉ ra rằng sự đối lập tuyệt đối giữa vật chất và ý thức chỉ ở trong một phạm vi nhất định, phạm vi "vấn đề nhận thức luận cơ bản", còn ngoài phạm vi đó ra, sự đối lập ấy chỉ là tương đối.<br /><br />2) Giữa hiện tượng và "vật tự nó" chỉ có sự khác nhau giữa cái đã nhận thức được và cái chưa nhận thức được; 3) Nhận thức phát triển một cách biện chứng từ chỗ không biết đến chỗ biết, từ chỗ ít sâu sắc đến chỗ sâu sắc hơn, từ chỗ chưa đầy đủ, chưa chính xác đến chỗ ngày càng đầy đủ và chính xác hơn. Những vấn đề quan trọng của lí luận phản ánh như vấn đề khách quan và tính cụ thể của chân lí, phép biện chứng của chân lí tuyệt đối và chân lí tương đối. Trong khi bảo vệ và phát triển lí luận nhận thức duy vật biện chứng, Lênin vạch ra mối liên hệ bên trong, sự thống nhất không thể tách rời giữa chủ nghĩa duy vật biện chứng và chủ nghĩa duy vật lịch sử, sự thống nhất trong cách giải thích duy vật về tự nhiên, xã hội và về cả tư duy con người cũng được đề cập trong tác phẩm này.<br /><br />Trong khi tổng kết những dữ kiện mới của khoa học tự nhiên, Lênin đã vạch ra thực chất của cuộc khủng hoảng trong khoa học tự nhiên. Đó là do "lí luận duy vật về nhận thức mà vật lí cũ thừa nhận một cách tự phát đã nhường chỗ cho thuyết không thể biết và chủ nghĩa duy tâm về nhận thức". Điều kiện để thoát khỏi khủng hoảng là chủ nghĩa duy vật biện chứng phải thay thế chủ nghĩa duy vật siêu hình. Trong "CNDVVCNKNPP", Lênin đã luận giải về nguyên tắc tính đảng của triết học, về những nguyên tắc sắp xếp và phân loại các trường phái triết học, mối liên hệ của chúng với lợi ích các tập đoàn và giai cấp trong xã hội. <div style="text-align: justify;"><br /><span style="color: #330099; font-size: 100%; font-weight: bold;">II.2. Định nghĩa Chủ nghĩa duy vật</span><br /><span style="color: #330099; font-size: 100%; font-weight: bold;">của Bách khoa toàn thư mở Wikipedia</span></div></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: 100%; font-style: italic;">Trong <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Tri%E1%BA%BFt_h%E1%BB%8Dc" title="Triết học">triết học</a>, <b>chủ nghĩa duy vật</b> là một hình thức của <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Th%E1%BB%B1c_h%E1%BB%AFu_lu%E1%BA%ADn&action=edit&redlink=1" title="Thực hữu luận (trang chưa được viết)">thực hữu luận</a> (physicalism) với quan niệm rằng thứ duy nhất có thể được thực sự coi là <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=T%E1%BB%93n_t%E1%BA%A1i&action=edit&redlink=1" title="Tồn tại (trang chưa được viết)">tồn tại</a> là <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/V%E1%BA%ADt_ch%E1%BA%A5t" title="Vật chất">vật chất</a>; rằng, về căn bản, mọi sự vật đều có cấu tạo từ vật chất và mọi hiện tượng đều là kết quả của các tương tác vật chất. Khoa học sử dụng một giả thuyết, đôi khi được gọi là <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Thuy%E1%BA%BFt_t%E1%BB%B1_nhi%C3%AAn_%28tri%E1%BA%BFt_h%E1%BB%8Dc%29&action=edit&redlink=1" title="Thuyết tự nhiên (triết học) (trang chưa được viết)">thuyết tự nhiên phương pháp luận</a>, rằng mọi sự kiện <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Quan_s%C3%A1t&action=edit&redlink=1" title="Quan sát (trang chưa được viết)">quan sát được</a> trong <a class="mw-redirect" href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Thi%C3%AAn_nhi%C3%AAn" title="Thiên nhiên">thiên nhiên</a> được giải thích chỉ bằng các nguyên nhân tự nhiên mà không cần giả thiết về sự tồn tại hoặc không-tồn tại của cái <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Si%C3%AAu_nhi%C3%AAn&action=edit&redlink=1" title="Siêu nhiên (trang chưa được viết)">siêu nhiên</a>. Với vai trò một học thuyết, chủ nghĩa duy vật thuộc về lớp <a class="mw-redirect" href="http://vi.wikipedia.org/wiki/B%E1%BA%A3n_th%E1%BB%83_h%E1%BB%8Dc" title="Bản thể học">bản thể học</a> <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Thuy%E1%BA%BFt_nh%E1%BA%A5t_nguy%C3%AAn" title="Thuyết nhất nguyên">nhất nguyên</a>. Như vậy, nó khác với các học thuyết bản thể học dựa trên <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Thuy%E1%BA%BFt_nh%E1%BB%8B_nguy%C3%AAn" title="Thuyết nhị nguyên">thuyết nhị nguyên</a> hay <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Thuy%E1%BA%BFt_%C4%91a_nguy%C3%AAn&action=edit&redlink=1" title="Thuyết đa nguyên (trang chưa được viết)">thuyết đa nguyên</a>. Xét các giải thích đặc biệt cho thực tại hiện tượng, chủ nghĩa duy vật đứng ở vị trí đối lập hoàn toàn với <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Ch%E1%BB%A7_ngh%C4%A9a_duy_t%C3%A2m" title="Chủ nghĩa duy tâm">chủ nghĩa duy tâm</a>.</span></div><div style="font-weight: bold; text-align: justify;"><span style="font-size: 100%;"><span style="font-style: italic;"><br /></span>Tổng quan </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: 100%;">Miêu tả chi tiết đầu tiên về triết học xuất hiện trong bài thơ khoa học <i><a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=De_Rerum_Natura&action=edit&redlink=1" title="De Rerum Natura (trang chưa được viết)">De Rerum Natura</a></i> của <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Lucretius&action=edit&redlink=1" title="Lucretius (trang chưa được viết)">Lucretius</a> khi ông nói về triết học cơ giới (<i>mechanistic</i>) của <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Democritus" title="Democritus">Democritus</a> và <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Epicurus" title="Epicurus">Epicurus</a>. Theo quan niệm này, tất cả những gì tồn tại là vật chất và hư vô, và mọi hiện tượng là kết quả của các chuyển động và sự kết hợp khác nhau của các hạt vật chất cơ bản gọi là các "nguyên tử". <i>De Rerum Natura</i> cung cấp các giải thích cơ học đặc biệt thấu đáo cho các hiện tượng như sự xói mòn, bay hơi, gió và âm thanh, những cách giải thích mà đến 1500 năm sau mới được công nhận. Các nguyên lý nổi tiếng như "không có gì có thể sinh ra từ hư vô" và "không có gì có thể chạm vào cơ thể trừ cơ thể" đã lần đầu tiên xuất hiện trong tác phẩm nổi tiếng bậc nhất này của Lucretius.</span></div><div style="text-align: justify;"> </div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: 100%;">Có lẽ quan niệm này được hiểu rõ nhất trong vị trí đối lập của nó đối với các học thuyết về chất phi vật chất áp dụng cho tâm thức trong lịch sử, và nổi tiếng nhất là bởi <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Ren%C3%A9_Descartes" title="René Descartes">René Descartes</a>. Tuy nhiên,chủ nghĩa âm vật tự nó không nói gì về việc các chất vật chất có những đặc điểm nào. Trong thực tiễn, nó thường được đồng hóa với dạng này hay dạng khác của <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Th%E1%BB%B1c_h%E1%BB%AFu_lu%E1%BA%ADn&action=edit&redlink=1" title="Thực hữu luận (trang chưa được viết)">thực hữu luận</a>.</span></div><div style="text-align: justify;"> </div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: 100%;">Đôi khi, chủ nghĩa âm vật được liên minh với nguyên lý phương pháp luận của <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Ho%C3%A0n_nguy%C3%AAn_%28tri%E1%BA%BFt_h%E1%BB%8Dc%29&action=edit&redlink=1" title="Hoàn nguyên (triết học) (trang chưa được viết)">thuyết hoàn nguyên</a> (<i>reductionism</i>), theo đó, các đối tượng hay hiện tượng được định rõ tại một mức miêu tả, nếu chúng là xác thực, phải có thể được giải thích bằng các đối tượng hoặc hiện tượng tại một mức miêu tả nào đó khác -- thường là một mức tổng quát hơn mức đã bị suy giảm. Tuy nhiên, <i>chủ nghĩa âm vật bất hoàn nguyên</i> (<i>Non-reductive materialism</i>) loại bỏ khái niệm này và cho rằng cấu tạo vật lý của mọi chi tiết đều nhất quán với sự tồn tại của các đối tượng, tính chất hay hiện tượng có thật mà không giải thích được một cách tương xứng theo các thành phần vật chất cơ bản. <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Jerry_Fodor&action=edit&redlink=1" title="Jerry Fodor (trang chưa được viết)">Jerry Fodor</a> đã bảo vệ quan điểm này, theo ông, các qui tắc và giải thích kinh nghiệm trong "các khoa học đặc biệt" như tâm lý học hay địa chất học là vô hình khi nhìn từ góc độ của vật lý cơ bản. Nhiều tác phẩm tranh luận sôi nổi đã nảy sinh quanh mối quan hệ giữa các quan điểm này.</span></div><div style="text-align: justify;"> </div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: 100%;">Chủ nghĩa âm vật điển hình đối lập với <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Thuy%E1%BA%BFt_nh%E1%BB%8B_nguy%C3%AAn" title="Thuyết nhị nguyên">thuyết nhị nguyên</a>, <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Hi%E1%BB%87n_t%C6%B0%E1%BB%A3ng_lu%E1%BA%ADn&action=edit&redlink=1" title="Hiện tượng luận (trang chưa được viết)">hiện tượng luận</a>, <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Ch%E1%BB%A7_ngh%C4%A9a_%C3%A2m_t%C3%A2m&action=edit&redlink=1" title="Chủ nghĩa âm tâm (trang chưa được viết)">chủ nghĩa âm tâm</a>, và <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Thuy%E1%BA%BFt_s%E1%BB%A9c_s%E1%BB%91ng&action=edit&redlink=1" title="Thuyết sức sống (trang chưa được viết)">thuyết sức sống</a> (<i>vitalism</i>). Định nghĩa của "vật chất" chủ nghĩa âm vật hiện đại mở rộng cho tất cả các thực thể quan sát được bằng khoa học, chẳng hạn như <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/N%C4%83ng_l%C6%B0%E1%BB%A3ng" title="Năng lượng">năng lượng</a>, <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/L%E1%BB%B1c" title="Lực">lực</a>, và <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=S%E1%BB%B1_u%E1%BB%91n_cong_c%E1%BB%A7a_kh%C3%B4ng_gian&action=edit&redlink=1" title="Sự uốn cong của không gian (trang chưa được viết)">sự uốn cong của không gian</a>. Theo nghĩa đó, người ta có thể nói về "<a class="mw-redirect" href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Th%E1%BA%BF_gi%E1%BB%9Bi_v%E1%BA%ADt_ch%E1%BA%A5t" title="Thế giới vật chất">thế giới vật chất</a>".</span></div><div style="text-align: justify;"> </div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: 100%;">Chủ nghĩa âm vật đã thường được xem là toàn bộ <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Th%E1%BA%BF_gi%E1%BB%9Bi_quan&action=edit&redlink=1" title="Thế giới quan (trang chưa được viết)">thế giới quan</a> <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Ch%E1%BB%A7_ngh%C4%A9a_duy_l%C3%BD" title="Chủ nghĩa duy lý">duy lý</a> và khoa học, đặc biệt bởi các nhà tư tưởng tôn giáo chống đối nó, họ xem nó là một tôn giáo trống rỗng về tinh thần. <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Ch%E1%BB%A7_ngh%C4%A9a_Marx" title="Chủ nghĩa Marx">Chủ nghĩa Marx</a> cũng sử dụng <i>chủ nghĩa âm vật</i> để nói tới một thế giới quan khoa học. Nó nhấn mạnh một "quan niệm vật chất về lịch sử", quan niệm này không liên quan đến <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Si%C3%AAu_h%C3%ACnh_h%E1%BB%8Dc" title="Siêu hình học">siêu hình học</a> mà lấy trọng tâm là thế giới kinh nghiệm của các hoạt động thực của con người và các <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Th%E1%BB%83_ch%E1%BA%BF&action=edit&redlink=1" title="Thể chế (trang chưa được viết)">thể chế</a> được xây dựng, tái tạo hoặc phá hủy bởi các hoạt động đó (xem <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Ch%E1%BB%A7_ngh%C4%A9a_%C3%A2m_v%E1%BA%ADt_l%E1%BB%8Bch_s%E1%BB%AD&action=edit&redlink=1" title="Chủ nghĩa âm vật lịch sử (trang chưa được viết)">quan niệm vật chất về lịch sử</a>).</span></div><div style="text-align: justify;"> </div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: 100%;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="C.C3.A1c_nh.C3.A1nh_c.E1.BB.A7a_ch.E1.BB.A7_ngh.C4.A9a_duy_v.E1.BA.ADt" name="C.C3.A1c_nh.C3.A1nh_c.E1.BB.A7a_ch.E1.BB.A7_ngh.C4.A9a_duy_v.E1.BA.ADt"></a></span></div><div style="text-align: justify;"> </div><h2 style="text-align: justify;"><span style="font-size: 100%;">Các nhánh của chủ nghĩa duy vật</span></h2><div style="text-align: justify;"> </div><ul style="text-align: justify;"><li><span style="font-size: 100%;"><a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Ch%E1%BB%A7_ngh%C4%A9a_duy_v%E1%BA%ADt_Kit%C3%B4_gi%C3%A1o&action=edit&redlink=1" title="Chủ nghĩa duy vật Kitô giáo (trang chưa được viết)">Chủ nghĩa duy vật Kitô giáo</a></span></li><li><span style="font-size: 100%;"><a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Ch%E1%BB%A7_ngh%C4%A9a_duy_v%E1%BA%ADt_v%C4%83n_h%C3%B3a&action=edit&redlink=1" title="Chủ nghĩa duy vật văn hóa (trang chưa được viết)">Chủ nghĩa duy vật văn hóa</a></span></li><li><span style="font-size: 100%;"><a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Ch%E1%BB%A7_ngh%C4%A9a_duy_v%E1%BA%ADt_bi%E1%BB%87n_ch%E1%BB%A9ng&action=edit&redlink=1" title="Chủ nghĩa duy vật biện chứng (trang chưa được viết)">Chủ nghĩa duy vật biện chứng</a> (Xem thêm <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Tri%E1%BA%BFt_h%E1%BB%8Dc_t%E1%BB%B1_nhi%C3%AAn_Marx&action=edit&redlink=1" title="Triết học tự nhiên Marx (trang chưa được viết)">Triết học tự nhiên Marx</a>)</span></li><li><span style="font-size: 100%;"><a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Ch%E1%BB%A7_ngh%C4%A9a_duy_v%E1%BA%ADt_l%E1%BB%8Bch_s%E1%BB%AD&action=edit&redlink=1" title="Chủ nghĩa duy vật lịch sử (trang chưa được viết)">Chủ nghĩa duy vật lịch sử</a></span></li><li><span style="font-size: 100%;"><a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Ch%E1%BB%A7_ngh%C4%A9a_duy_v%E1%BA%ADt_ti%C3%AAu_tr%E1%BB%AB&action=edit&redlink=1" title="Chủ nghĩa duy vật tiêu trừ (trang chưa được viết)">Chủ nghĩa duy vật tiêu trừ</a> (<i>Eliminative materialism</i>)</span></li><li><span style="font-size: 100%;"><a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Ch%E1%BB%A7_ngh%C4%A9a_duy_v%E1%BA%ADt_c%C3%A1ch_m%E1%BA%A1ng&action=edit&redlink=1" title="Chủ nghĩa duy vật cách mạng (trang chưa được viết)">Chủ nghĩa duy vật cách mạng</a></span></li><li><span style="font-size: 100%;"><a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Ch%E1%BB%A7_ngh%C4%A9a_duy_v%E1%BA%ADt_Ph%C3%A1p&action=edit&redlink=1" title="Chủ nghĩa duy vật Pháp (trang chưa được viết)">Chủ nghĩa duy vật Pháp</a></span></li><li><span style="font-size: 100%;"><a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Ch%E1%BB%A7_ngh%C4%A9a_duy_v%E1%BA%ADt_ho%C3%A0n_nguy%C3%AAn&action=edit&redlink=1" title="Chủ nghĩa duy vật hoàn nguyên (trang chưa được viết)">Chủ nghĩa duy vật hoàn nguyên</a> / <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Thuy%E1%BA%BFt_ho%C3%A0n_nguy%C3%AAn&action=edit&redlink=1" title="Thuyết hoàn nguyên (trang chưa được viết)">Thuyết hoàn nguyên</a> (<i>Reductive materialism</i>)</span></li><li><span style="font-size: 100%;"><a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Ch%E1%BB%A7_ngh%C4%A9a_duy_v%E1%BA%ADt_Descartes&action=edit&redlink=1" title="Chủ nghĩa duy vật Descartes (trang chưa được viết)">Chủ nghĩa duy vật Descartes</a></span></li><li><span style="font-size: 100%;"><a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Charvaka&action=edit&redlink=1" title="Charvaka (trang chưa được viết)">Charvaka</a></span></li></ul><div style="text-align: justify;"> </div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: 100%;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="L.E1.BB.8Bch_s.E1.BB.AD_ch.E1.BB.A7_ngh.C4.A9a_duy_v.E1.BA.ADt" name="L.E1.BB.8Bch_s.E1.BB.AD_ch.E1.BB.A7_ngh.C4.A9a_duy_v.E1.BA.ADt"></a></span></div><div style="text-align: justify;"> </div><h2 style="text-align: justify;"><span style="font-size: 100%;"><span class="mw-headline">Lịch sử chủ nghĩa duy vật</span></span></h2><div style="text-align: justify;"> </div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: 100%;">Các <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Tri%E1%BA%BFt_h%E1%BB%8Dc_Hy_L%E1%BA%A1p&action=edit&redlink=1" title="Triết học Hy Lạp (trang chưa được viết)">triết gia Hy Lạp</a> cổ như <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Thales" title="Thales">Thales</a>, <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Parmenides&action=edit&redlink=1" title="Parmenides (trang chưa được viết)">Parmenides</a>, <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Anaxagoras&action=edit&redlink=1" title="Anaxagoras (trang chưa được viết)">Anaxagoras</a>, <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Democritus" title="Democritus">Democritus</a>, <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Epicurus" title="Epicurus">Epicurus</a>, và cả <a class="mw-redirect" href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Aristotle" title="Aristotle">Aristotle</a> là các tiền bối của các nhà duy vật sau này. Sau đó, <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Thomas_Hobbes&action=edit&redlink=1" title="Thomas Hobbes (trang chưa được viết)">Thomas Hobbes</a> và <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Pierre_Gassendi&action=edit&redlink=1" title="Pierre Gassendi (trang chưa được viết)">Pierre Gassendi</a><a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Ren%C3%A9_Descartes" title="René Descartes">René Descartes</a> khi ông cung cấp các nền tảng <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Thuy%E1%BA%BFt_nh%E1%BB%8B_nguy%C3%AAn" title="Thuyết nhị nguyên">nhị nguyên</a> cho các ngành <a class="mw-redirect" href="http://vi.wikipedia.org/wiki/T%E1%BB%B1_nhi%C3%AAn_h%E1%BB%8Dc" title="Tự nhiên học">tự nhiên học</a>. Các nhà duy vật thời kỳ sau bao gồm <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Denis_Diderot" title="Denis Diderot">Denis Diderot</a> và các triết gia <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Th%E1%BB%9Di_k%E1%BB%B3_Khai_s%C3%A1ng" title="Thời kỳ Khai sáng">Khai sáng</a> Pháp, cũng như nhà triết học <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Ludwig_Feuerbach&action=edit&redlink=1" title="Ludwig Feuerbach (trang chưa được viết)">Ludwig Feuerbach</a>.</span> đại diện cho truyền thống duy vật, để đối lập với nỗ lực của </div><div style="text-align: justify;"> </div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: 100%;"><a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Schopenhauer&action=edit&redlink=1" title="Schopenhauer (trang chưa được viết)">Schopenhauer</a> đã viết rằng "...chủ nghĩa duy vật là triết học của chủ thể mà người đó quên không tính đến bản thân mình." (<i><a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=The_World_as_Will_and_Representation&action=edit&redlink=1" title="The World as Will and Representation (trang chưa được viết)">The World as Will and Representation</a></i>, II, §1). Ông cho rằng một chủ thể quan sát chỉ có thể biết các đối tượng vật chất qua trung gian là bộ não và tổ chức đặc biệt của nó. Cách thức bộ não nhận biết quyết định cách thức các đối tượng vật chất được trải nghiệm. "<i>Chủ nghĩa duy vật coi bất cứ thứ gì khách quan, mở rộng, chủ động, nghĩa là tất cả những gì vật chất, đều là một cơ sở cho các giải thích về nó, và cơ sở đó vững chắc đến mức một phép suy giảm về nó có thể chẳng để lại cái gì mong muốn, đặc biệt nếu cuối cùng nó sẽ dẫn đến lực và phản lực. (Nhưng) đó lại là cái gì đó mà ta chỉ nhận được một cách rất gián tiếp và phụ thuộc điều kiện, và do đó chỉ hiện hữu một cách tương đối. Bởi vì nó đã đi qua bộ máy và sự chế tác của bộ não, nên đã bước vào các dạng không gian, thời gian, và luật nhân quả, và do đó nó được thể hiện trước hết là một vật mở rộng trong không gian và hoạt động trong thời gian.</i>" "<i>Everything objective, extended, active, and hence everything material, is regarded by materialism as so solid a basis for its explanations that a reduction to this (especially if it should ultimately result in thrust and counter-thrust) can leave nothing to be desired. (But) [a]ll this is something that is given only very indirectly and conditionally, and is therefore only relatively present, for it has passed through the machinery and fabrication of the brain, and hence has entered the forms of time, space, and causality, by virtue of which it is first of all presented as extended in space and operating in time.</i>" (<i>ibid.</i>, I, §7)</span></div><div style="text-align: justify;"> </div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: 100%;"><a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Karl_Marx" title="Karl Marx">Karl Marx</a> và <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Friedrich_Engels" title="Friedrich Engels">Friedrich Engels</a>, khi lật ngược phép <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Bi%E1%BB%87n_ch%E1%BB%A9ng" title="Biện chứng">biện chứng</a> <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Ch%E1%BB%A7_ngh%C4%A9a_duy_t%C3%A2m" title="Chủ nghĩa duy tâm">duy tâm</a> của <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Georg_Wilhelm_Friedrich_Hegel" title="Georg Wilhelm Friedrich Hegel">Georg Hegel</a>, đã mang lại cho chủ nghĩa duy vật một quan niệm về các quá trình thay đổi chất và lượng, được gọi là <i><a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Ch%E1%BB%A7_ngh%C4%A9a_duy_v%E1%BA%ADt_bi%E1%BB%87n_ch%E1%BB%A9ng&action=edit&redlink=1" title="Chủ nghĩa duy vật biện chứng (trang chưa được viết)">chủ nghĩa duy vật biện chứng</a></i>, và một quan niệm duy vật về tiến trình của lịch sử, được biết đến với tên <i><a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Ch%E1%BB%A7_ngh%C4%A9a_duy_v%E1%BA%ADt_l%E1%BB%8Bch_s%E1%BB%AD&action=edit&redlink=1" title="Chủ nghĩa duy vật lịch sử (trang chưa được viết)">chủ nghĩa duy vật lịch sử</a>.</i></span></div><div style="text-align: justify;"> </div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: 100%;">Trong những năm gần đây, <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Paul_Churchland&action=edit&redlink=1" title="Paul Churchland (trang chưa được viết)">Paul</a> và <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Patricia_Churchland&action=edit&redlink=1" title="Patricia Churchland (trang chưa được viết)">Patricia Churchland</a> đã đề xuất <i><a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Ch%E1%BB%A7_ngh%C4%A9a_duy_v%E1%BA%ADt_ti%C3%AAu_tr%E1%BB%AB&action=edit&redlink=1" title="Chủ nghĩa duy vật tiêu trừ (trang chưa được viết)">chủ nghĩa duy vật tiêu trừ </a></i><i>eliminativist materialism</i>), trong đó khẳng định rằng các hiện tượng tinh thần (<i>mental</i>) đơn giản là không hề tồn tại -- những thuyết về tinh thần (<i>mental</i>) phản ánh một ngành <a class="new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=T%C3%A2m_l%C3%BD_h%E1%BB%8Dc_d%C3%A2n_gian&action=edit&redlink=1" title="Tâm lý học dân gian (trang chưa được viết)">tâm lý học dân gian</a> (<i>folk psychology</i>) hoàn toàn giả tạo mà thực tế không hề có cơ sở, một cái gì đó tương tự như cách khoa học dân gian nói về các kiểu bệnh tật do tà ma gây ra.</span><br /><br /><br /><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;">III. DUY VẬT BIỆN CHỨNG PHÁP</span><br /></div><div style="text-align: justify;"><span style="color: #993399; font-size: 100%; font-weight: bold;">III.1. BIỆN CHỨNG PHÁP.</span><br /></div><br /><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: 100%;">Biện chứng là cách lý luận trong khi nói và viết. Biện chứng pháp đã có từ xưa.</span> <span style="font-size: 100%;">Theo J.A. Cuddon, biện chứng pháp ( dialectic) là phương pháp triết học dùng để tìm hiểu và lý luận. Phương pháp này đã được dùng từ thời Plato, Socartes trong lúc hỏi và đáp. Phương pháp này cũng dược dùng để tạo hình ảnh, và lý luận trong văn chương khiến cho một hay các tác phẩm có sự thống nhất và chặt chẽ (</span><span style="font-size: 100%; font-style: italic;">Dictionary of Literary Terms and Literary Theory, The Penguin , 4th edition, 1999,217). </span></div><br /><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: 100%;">Về cách lý luận thì đại khái có phương pháp thống nhất nghĩa là trước sau không mâu thuẫn nhau.</span><br /><span style="font-size: 100%;">A và B khác nhau.</span><br /><span style="font-size: 100%;">Như vậy A không thể là vừa là A laị vừa là B.</span><br /><span style="font-size: 100%;">(Một số học giả cho rằng triết lý Marx có thể nói A là A, mà A cũng là B vì sự vật luôn thay đổi).</span><br /><span style="font-size: 100%;">Ngoài ra có phương pháp thứ tự nghĩa trước đến sau, hoặc sau đến trước;hoặc trong ra ngoài, hoặc ngoài ra trong; quá khứ đến hiện tại hoặc hiện tại đến quá khứ; từ đơn giản đến phức tạp, hoặc từ phức tạp đến đơn giản. . .</span><br /><span style="font-size: 100%;">Và phương pháp quan trọng là dùng tam đoạn luận, nghĩa là chia ra ba đoạn mà đầu tiên là<br />" chân lý" hay định lý, hay định đề được mọi người chấp nhận. Ở đây ta đi từ trường hợp phổ biến, đi đến trường hợp riêng biệt.</span><br /><span style="font-size: 100%;">Hegel sử dụng thuật ngữ đó và gọi là tam đoạn biện chứng gồm chính đề (these) , phản đề, (anti these) và hợp đề (synthese) :</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Không những biện chứng pháp, phương pháp lý luân được dùng trong văn chương, triết học mà còn trong khoa học, như trong toán học.</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Thí dụ :</span><br /><span style="font-size: 100%; font-style: italic;">Loài người phải chết.</span><br /><span style="font-size: 100%; font-style: italic;">Socrates là người.</span><br /><span style="font-size: 100%; font-style: italic;">Socrates phải chết.</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Thí dụ 2:</span><br /><span style="font-size: 100%;">Góc vuông có 90 độ</span><br /><span style="font-size: 100%;">Góc BÂC có 90 độ</span><br /><span style="font-size: 100%;">Vậy góc BÂC vuông</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Thí dụ 3:</span><br /><span style="font-size: 100%;">A=B</span><br /><span style="font-size: 100%;">B=C</span><br /><span style="font-size: 100%;">Vậy :</span><br /><span style="font-size: 100%;">A=C</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Các triết gia chú trọng đến mâu thuẫn, và trong lý luận, họ gọi đề thứ hai là phản đề nhưng sự thực không phải là phản đề mà là một giả thiết, một trường hợp từ thực tế, từ bên ngoài chính đề được đưa vào để đối chiếu với chính đề. Giả thuyết này có thể là mâu thuẫn hay phù hợp với chính đề chứ không phải luôn luôn phản nghịch. Hợp đề là kết luận.</span><br /><span style="font-size: 100%;">Chính đề "Loài người phải chết" là một chân lý phổ biến. Chân lý phổ biến này chiếu dọi vào cái mà người là gọi là phản đề. Thực ra nó không phản, nó là con đẻ của chính đề, là đồng loại với chính đề vì đề thứ nhất và đề thứ hai đều chung chủ đề "con người". Thực ra ba đề trên hòa hợp nhau vì cùng đề cập đến " con người" và " sự chết". Khi chúng hòa hợp, thống nhất là lý luận đúng.</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Nhiều người gọi Biện chứng như trên là biện chứng hình thức, nghĩa là phương cách, phương pháp lý luận. Còn nội dung thì tùy. Nếu thiên về chủ nghĩa duy tâm thì gọi là biện chứng duy tâm. Còn nội dung căn cứ vào duy vật chủ nghĩa thì gọi là biện chứng duy vật.</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Bộ Bách Khoa Toàn thư Việt Nam định nghĩa:</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">PHÉP BIỆN CHỨNG </span><span style="font-size: 100%; font-style: italic;">là học thuyết về các mối liên hệ phổ biến và về sự phát triển, hay là khoa học về các quy luật vận động và phát triển chung nhất của tự nhiên, xã hội và tư duy. Thời cổ đại ở phương Tây, thuật ngữ "phép biện chứng" được sử dụng để chỉ nghệ thuật tranh luận nhằm tìm ra chân lí. Phép biện chứng với tư cách học thuyết triết học là một hệ thống các quan điểm, trong đó một số quan điểm đã có ngay từ thời cổ đại. Chẳng hạn, quan điểm cho rằng vạn vật trong thế giới đều có quá trình hình thành và tiêu vong như đã được Thích Ca Mâu Ni, Lão Tử (Laozi) khẳng định chứ không phải trường tồn bất biến. Các quan điểm phép biện chứng trong thời cổ đại mang nhiều tính tự phát. Arixtôt (Aristote) coi phép phép biện chứng là khoa học về những ý kiến có tính chất xác suất khác với khoa học về chứng minh. Platôn (Platôn) thì cho rằng nghệ thuật kích thích linh hồn suy tư chính là nghệ thuật phép biện chứng. Ở những mức độ khác nhau và với những hạn chế khác nhau, các nhà triết học từ thời Phục hưng như Brunô (G. Bruno), Nikôlaut Cudanut (Nikolaus Cusanus) cho đến thời cận đại như Đêcac (R. Descartes), Xpinôza (B. Spinoza), Ruxô (J. J. Rousseau), Điđơrô (D. Diderot), Kantơ (I. Kant), Selinh (F. W. J. von Schelling) đã có nhiều đóng góp vào việc phát triển phép phép biện chứng, Hêghen (G. W. F. Hegel) là người có công lớn trong việc xây dựng phép phép biện chứng thành một học thuyết triết học có hệ thống. Tuy nhiên, phép biện chứng của Hêghen là phép phép biện chứng duy tâm – coi sự phát triển của vạn vật chỉ là cái bóng của ý niệm tuyệt đối thần bí.</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Marx áp dụng phương pháp biện chứng của Hegel và thay đổi theo nhãn quan duy vật và cộng sản của ông và lập một biện chứng mới. Ông gọi những phương pháp lý luận và tác phẩm của những người khác là " duy tâm biện chứng pháp". Từ đó có danh từ duy vật biện chứng pháp và danh từ này được phổ biến trong thế giới cộng sản.</span><br /><br /><br /><span style="color: #000066; font-size: 100%; font-weight: bold;">III.2. DUY VẬT BIỆN CHỨNG PHÁP.</span><br /><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Để các độc giả có đầy đủ tài liệu, chúng tôi xin trình bày ba bài viết về Duy vật biện chứng pháp.</span><br /><br /><span style="color: #6600cc; font-size: 100%; font-weight: bold;">III.2.1. BÁCH KHOA TOÀN THƯ VIỆT NAM</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Bộ Bách Khoa Toàn thư Việt Nam định nghĩa như sau:</span><br /><span style="font-size: 100%;">CHỦ NGHĨA DUY VẬT BIỆN CHỨNG : </span><span style="font-size: 100%;">thế giới quan triết học khoa học, một trong những bộ phận hợp thành của triết học Macxit; do Mac, Enghen sáng lập từ những năm 40 thế kỉ 19, được Lênin và những người macxit khác phát triển thêm. Triết học của chủ nghĩa Mac là chủ nghĩa duy vật. Nhưng Mac không dừng lại ở chủ nghĩa duy vật của thế kỉ 18 mà đưa nó lên một trình độ cao hơn bằng cách tiếp thu có phê phán những thành quả của triết học cổ điển Đức, nhất là của hệ thống triết học Hêghen, với thành quả chủ yếu là phép biện chứng, tức là học thuyết về mối liên hệ phổ biến và về sự phát triển. Tuy nhiên, phép biện chứng của Hêghen là phép biện chứng duy tâm. Vì vậy, để sử dụng phép biện chứng đó, Mac, Enghen đã cải tạo nó, đặt nó trên cơ sở duy vật. Chính trong quá trình cải tạo phép biện chứng duy tâm của Hêghen và phát triển tiếp chủ nghĩa duy vật, trên cơ sở khái quát những thành tựu khoa học tự nhiên và thực tiễn xã hội giữa thế kỉ 19, Mac, Enghen đã sáng tạo phép biện chứng duy vật hay chủ nghĩa duy tâm biện chứng . Nội dung cơ bản của chủ nghĩa duy tâm biện chứng.</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Thứ nhất, đó là các nguyên lí của chủ nghĩa duy vật đã được giải thích một cách biện chứng. Theo các nguyên lí đó, "trong thế giới không có gì khác ngoài vật chất đang vận động, và vật chất đang vận động không thể vận động cách nào khác ngoài vận động trong không gian và thời gian" (Lênin). Còn ý thức là sản phẩm của vật chất có tổ chức cao (bộ óc con người) và là sự phản ánh tự giác, tích cực các sự vật và quá trình của thế giới vật chất, là hình ảnh chủ quan của thế giới khách quan. Tuy nhiên, khác với chủ nghĩa duy vật cũ, chủ nghĩa duy tâm biện chứng không chỉ khẳng định sự phụ thuộc của ý thức vào vật chất mà còn thừa nhận tác dụng tích cực trở lại của ý thức đối với vật chất thông qua hoạt động của con người.</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Thứ hai, các nguyên lí của phép biện chứng được giải thích trên lập trường duy vật. Theo các nguyên lí đó:</span><br /><span style="font-size: 100%;">a) mỗi kết cấu vật chất có muôn vàn mối liên hệ qua lại với các sự vật và hiện tượng, quá trình khác của hiện thực;</span><br /><span style="font-size: 100%;">b) tất cả các sự vật cũng như sự phản ánh của chúng vào trong đầu óc con người đều ở trạng thái biến đổi, phát triển không ngừng.</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Nguồn gốc của sự vận động và phát triển là sự đấu tranh giữa các mặt đối lập ở ngay trong lòng sự vật. Phương thức của sự phát triển là sự chuyển hoá từ những biến đổi về lượng thành những biến đổi về chất và ngược lại, theo kiểu nhảy vọt. Chiều hướng của sự phát triển là sự vận động tiến lên theo đường xoáy trôn ốc.</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Nội dung của hai nguyên lí trên được thể hiện trong ba quy luật cơ bản của phép biện chứng (thống nhất và đấu tranh của các mặt đối lập; chuyển hoá những biến đổi về lượng thành những biến đổi về chất và ngược lại; phủ định cái phủ định) và trong hàng loạt cặp phạm trù có mối quan hệ biện chứng với nhau như cái chung và cái riêng, nguyên nhân và kết quả, tất nhiên và ngẫu nhiên, nội dung và hình thức, bản chất và hiện tượng, vv.</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Thứ ba, phép biện chứng duy vật còn bao gồm lí luận nhận thức. Nhận thức là sự phản ánh giới tự nhiên bởi con người, nhưng đó không phải là sự phản ánh đơn giản, trực tiếp, hoàn toàn, mà là quá trình tư duy không ngừng tiến gần đến khách thể. Cơ sở, động lực và mục đích của toàn bộ quá trình này là thực tiễn. Thực tiễn cũng chính là tiêu chuẩn của chân lí. chủ nghĩa duy tâm biện chứng là cơ sở phương pháp luận đúng đắn chỉ đạo mọi hoạt động nhận thức và cải tạo thực tiễn. Tuy vậy, chủ nghĩa duy tâm biện chứng vẫn là khoa học đang phát triển. Cùng với mỗi phát minh lớn của khoa học tự nhiên, với sự biến đổi của xã hội, các nguyên lí của chủ nghĩa duy tâm biện chứng được cụ thể hoá, được phát triển, trên cơ sở tiếp thu những tri thức mới của khoa học và kinh nghiệm lịch sử của loài người.</span><br /><br /><br /><span style="color: #6600cc; font-size: 100%; font-weight: bold;">III.2.2</span><span style="font-size: 100%;"><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">. DIALECTICAL MATERIALISM</span></span><br /><span style="font-size: 100%;">by John Pickard [1]. Xin xem bản Anh văn ở phần phụ lục.</span><br /><span style="font-size: 100%;"><span style="color: #990000;">DUY VẬT BIỆN CHỨNG PHÁP </span>của John Pickard</span><br /><span style="font-size: 100%;"><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">Bản dịch của Ngô Minh Tuấn</span></span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Khi chúng ta nói về phương pháp của chủ nghĩa Marx, chúng ta làm việc với những tư tưởng cung cấp nền tảng cho những hoạt động của chúng ta trong phong trào công nhân, những lập luận mà chúng ta đưa ra trong những cuộc thảo luận mà chúng ta tham gia, và những bài báo chúng ta viết.</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Thường được chấp nhận là chủ nghĩa Marx được cấu thành từ ba nguồn gốc chính. Một trong những nguồn gốc đó được phát triển từ những phân tích của Marx về nền chính trị nước Pháp, cụ thể là cuộc cách mạng tư sản Pháp vào những năm 1790, và những cuộc đấu tranh giai cấp sau đó trong suốt những năm đầu thế kỷ 19. Một nguồn gốc khác của chủ nghĩa Marx là cái được gọi là kinh tế học Anh, những phân tích của Marx về hệ thống tư bản chủ nghĩa như nó đã phát triển ở nước Anh. Nguồn gốc còn lại của chủ nghĩa Marx, về phương diện lịch sử lần đầu tiên được đề ra, và được gọi là "triết học Đức", và đó là khía cạnh mà tôi muốn nói đến ở đây.</span><br /><br /><span style="color: #cc0000; font-size: 100%; font-weight: bold;">Để bắt đầu, chúng ta cần nói rằng nền tảng của chủ nghĩa Marx là chủ nghĩa duy vật.</span> Tức là, chủ nghĩa Marx bắt đầu từ tư tưởng cho rằng vật chất là bản chất của mọi thực tại, và rằng vật chất tạo ra tư tưởng, chứ không phải ngược lại. Nói cách khác, tư tưởng và tất cả mọi thứ xuất phát từ tư tưởng - những tư tưởng nghệ thuật, khoa học, luật pháp, chính trị, đạo đức và tiếp nữa..- những thứ đó thực tế xuất phát từ thế giới vật chất. "Trí tuệ" .., tư tưởng và những quá trình tư tưởng, là sản phẩm của bộ não; và bản thân bộ não, và do đó bản thân tư tưởng, xuất hiện từ một trạng thái nhất định của sự phát triển của vật chất sống. Chúng là sản phẩm của thế giới vật chất.<br /><br /><span style="font-size: 100%;">Do đó, để hiểu được bản chất đích thực của ý thức con người và xã hội, như bản thân Marx đã làm, là vấn đề "không phải là bắt đầu từ cái mà con người nói, tưởng tượng, quan niệm ... để đi đến con người bằng xương bằng thịt; mà là từ thực tại, từ con người hoạt động, và từ những cơ sở của đời sống thực tế của họ giải thích sự phát triển của những phản ánh và những tiếng vang tư tưởng của họ về quá trình đời sống hiện thực này.</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Những ảo tưởng được tạo thành trong đầu óc của con người cũng vậy, cần được coi là những hình ảnh của những quá trình sống hiện thực của họ, có thể được xác nhận một cách kinh nghiệm chủ nghĩa bằng những tiền đề vật chất và bị giới hạn bởi những tiền đề vật chất này. Đạo đức, tôn giáo, siêu hình học, tất cả những gì còn lại của hệ tư tưởng và những dạng tương ứng của ý thức, do đó không còn giữ cái vẻ độc lập được nữa. Chúng không có lịch sử, không có sự phát triển nào; mà chính là con người, trong quá trình phát triển nền sản xuất vật chất của họ và những mối liên hệ nội tại vật chất giữa họ với nhau, cùng với sự tồn tại thực tế của họ, đã biến đổi suy nghĩ của họ và những sản phẩm của suy nghĩ của họ. Đời sống không phải được quyết định bởi ý thức, mà là ý thức được quyết định bởi đời sống. Trong phương pháp tiếp cận thứ nhất (phi duy vật), điểm bắt đầu là ý thức chế ngự cá nhân sống; phương pháp thứ hai (duy vật), thích hợp với bản thân những cá nhân sống hiện thực, và ý thức chỉ còn được coi là ý thức của họ mà thôi." <span style="font-style: italic;">(Hệ tư tưởng Đức, chương một).</span></span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Một nhà duy vật chủ nghĩa do đó sẽ tìm lời giải thích không phải từ những tư tưởng, mà là từ bản thân những hiện tượng vật chất, dưới dạng những nguyên nhân vật chất và không phải là những sự can thiệp phi tự nhiên bởi chúa hay cái gì đại loại như thế. Và đây là một khía cạnh đặc biệt quan trọng của chủ nghĩa Marx, làm tách biệt một cách rõ ràng phương pháp này ra khỏi những phương pháp tư duy và logic được thiết lập trong xã hội tư bản.</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Sự phát triển của tư duy khoa học trong những quốc gia châu Âu vào thế kỷ 17 và 18 đã để lộ ra một số những tính chất mâu thuẫn thực sự, vẫn còn lại trong cách tiếp cận của các lý thuyết gia tư sản ngày nay. Một mặt có một sự phát triển hướng đến phương pháp duy vật. Các nhà khoa học đi tìm kiếm những nguyên nhân. Họ không chỉ chấp nhận những hiện tượng tự nhiên như là những phép màu do chúa sắp đặt, họ đi tìm lời giải thích cho mình. Nhưng cùng lúc những nhà khoa học này chưa nắm được một hiểu biết nhất quán hay duy vật thực tiễn; và thường là, đằng sau những lời giải thích cho những những hiện tượng tự nhiên, họ cũng thấy, ở cuối sợi dây xich, bàn tay của chúa chạm vào.</span><br /><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Cách tiếp cận như thế chấp nhận, hay chí ít là để ngỏ cho khả năng, rằng thế giới vật chất chúng ta sống trong ở điểm tận cùng được tạo nên bởi những lực lượng ở bên ngoài nó, và rằng ý thức hay tư tưởng có trước tiên, theo cái nghĩa là chúng có thể tồn tại độc lập với thế giới thực tại. Cách tiếp cận này, đối lập lại với chủ nghĩa duy vật, chúng ta gọi là "chủ nghĩa duy tâm". Theo như cách tiếp cận này, sự phát triển của nhân loại và của xã hội - của nghệ thuật, khoa học ... - bị bức chế không phải là bởi những quá trình vật chất mà là bởi sự phát triển của các tư tưởng, bởi sự hoàn hảo hay sự suy đồi của tư tưởng con người. Và không phải là ngẫu nhiên mà cái cách tiếp cận phổ biến này, dù được nói ra hay không, tràn ngập trong những triết thuyết của chủ nghĩa tư bản.</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Những nhà triết học và các sử gia tư sản nói chung coi hệ thống hiện thời là tất nhiên. Họ chấp nhận rằng chủ nghĩa tư bản là một dạng hoàn hảo, một hệ thống hoàn bị không thể được thay thế bởi một hệ thống nào mới và cao hơn. Và họ cố gắng trình bày tất cả lịch sử đã qua như là những nỗ lực kém trọng đại hơn nhằm đạt được cái "xã hội hoàn hảo" mà họ tin là chỉ có chủ nghĩa tư bản là đã đạt được hoặc có thể đạt được.</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Vì vậy, khi chúng ta nhìn vào những tác phẩm của một số nhà khoa học và nhà tư tưởng tư sản vĩ đại nhất trong quá khứ hay thậm chí cả trong ngày nay, chúng ta có thể thấy họ có khuynh hướng lẫn lộn trong đầu óc mình những tư tưởng duy vật và duy tâm như thế nào. Lấy ví dụ, Isaac Newton, người nghiên cứu những quy luật cơ học và những quy luật chuyển động của các hành tinh và các vật thể hành tinh, đã không tin rằng những quá trình này bị chế ngự bởi đầu óc hay tư tưởng. Nhưng ông lại tin vào một sự thúc đẩy lúc ban đầu cho vật chất, và cái đẩy ban đầu này được cung cấp bởi một dạng lực lượng siêu tự nhiên, bởi Chúa.</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Theo cách tương tự ngày nay có nhiều nhà sinh vật học chấp nhận tư tưởng cho rằng các loài cây cối và động vật đã tiến hóa từ loại này sang loại kia, và rằng con người bản thân nó cũng là một sự phát triển từ một giống loài trước đó. Và cũng có nhiều người trong bọn họ bám lấy cái khái niệm cho rằng có một sự khác nhau về chất giữa trí tuệ của con người và đầu óc của động vật, kết luận rằng</span><span style="font-size: 100%; font-weight: bold;"> <span style="color: red;">có một linh hồn bất diệt rời bỏ cơ thể con người sau khi chết. </span></span><br /><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Ngay cả một số những nhà khoa học xuất chúng nhất cũng lẫn lộn phương pháp duy vật và những tư tưởng duy tâm theo kiểu này, về phương diện khoa học mà nói điều này thực sự là lạc hậu, và có liên hệ với ma thuật và mê tín nhiều hơn là với khoa học. Do đó chủ nghĩa Marx đưa ra một sự đoạn tuyệt một cách hệ thống và căn bản với chủ nghĩa duy tâm dưới mọi hình thức, và phát triển trong nó một hiểu biết duy vật về những gì đang diễn ra trong thực tế. Chủ nghĩa duy vật là thế giới quan cung cấp một trong những khởi điểm căn bản cho chủ nghĩa Marx. Khởi điểm căn bản còn lại là phép biện chứng.</span><br /><br /><br /><span style="color: red; font-size: 100%; font-weight: bold;">PHÉP BIỆN CHỨNG </span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Phép biện chứng đơn giản là logic của sự vận động, hay là logic của tri giác thông thường của những nhà hoạt động phong trào. Chúng ta đều biết rằng mọi thứ đều không đứng yên, chúng luôn thay đổi. Nhưng còn có một dạng logic khác đối lập lại với phép biện chứng mà chúng ta gọi là logic hình thức, là thứ đặc biệt tiêu biểu trong xã hội tư bản.</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Có lẽ cần thiết phải bắt đầu bằng một bức phác thảo sơ lược những gì hàm chứa trong phép này. Logic hình thức dựa trên cái được biết là quy luật đồng nhất, nó nói rằng A bằng A.. tức là các vật là cái mà chúng là, và các vật này đứng trong mối quan hệ xác định đối với nhau. Còn có những quy luật phái sinh khác từ quy luật đồng nhất; ví dụ, nếu A bằng A, thì khi đó A không thể bằng B, hay C.</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Thoạt nhìn, phương pháp tư duy này dường như cũng là tri giác thông thường; và thực tế nó là một công cụ tư duy vô cùng quan trọng, một phương pháp rất quan trọng trong sự phát triển của khoa học và trong cuộc cách mạng công nghiệp đã tạo dựng nên xã hội ngày nay. Sự phát triển của toán học và số học cơ bản, chẳng hạn, là dựa trên logic hình thức. Bạn không thể dạy cho một đứa trẻ bản cửu chương mà lại không dùng đến logic hình thức. Một cộng một bằng hai, và không phải là bằng ba. Và tương tự, phương pháp của logic hình thức cũng là cơ sở cho sự phát triển của cơ học, hóa học, sinh vật học... Ví dụ, trong thế kỷ 18 nhà sinh vật học người Scandinavia Linnaeus đã phát triển một hệ thống phân loại cho tất cả những sinh vật đã biết. Linnaeus chia tất cả những vật sống thành những lớp, bộ, họ, trong bộ khỉ, họ người, giống người và giới thiệu loài homo sapiens.</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Hệ thống phân loại này đem lại một bước tiến khổng lồ trong lĩnh vực sinh học. Lần đầu tiên, nó tạo ra khả năng nghiên cứu một cách thực sự có hệ thống về cây cối và động vật, để so sánh và đối chiếu các giống động vật và cây. Nhưng nó dựa trên logic hình thức. Nó dựa trên phát biểu rằng homo sapiens bằng với homo sapiens; một con giun đất bằng với một con giun đất và cứ thế.. Nói cách khác, nó là một hệ thống cố định và cứng nhắc. Theo như hệ thống này thì không thể có chuyện một loài này bằng với một loài khác nào đó, nếu không thì hệ thống phân loại này sẽ hoàn toàn bị sụp đổ. Trong lĩnh vực hóa học cũng tương tự, ở đây thuyết nguyên tử của Dalton mang ý nghĩa một bước tiến khổng lồ.</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Thuyết Dalton dựa trên ý tưởng rằng vật chất được tạo thành từ các nguyên tử, và mỗi một loại nguyên tử hoàn toàn tách biệt và riêng có đối với bản thân nó - tức là hình dáng và cân nặng là của riêng nguyên tử đó và không phải là của nguyên tử nào khác. Sau Dalton có xuất hiện một hệ thống phân loại ít nhiều cứng nhắc như thế, một lần nữa lại dựa trên logic hình thức cứng nhắc, nói rằng một nguyên tử hydro là một nguyên tử hydro, một nguyên tử carbon là một nguyên tử carbon...</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Và nếu một nguyên tử nào đó có thể là một nguyên tử khác, thì toàn bộ hệ thống phân loại này, hệ thống phân loại tạo lên nền tảng của hóa học hiện đại, sẽ sụp đổ. Giờ điều quan trọng là thấy được rằng phương pháp logic hình thức có những giới hạn của nó. Đó là một phương pháp rất tốt cho cuộc sống hàng ngày, nó đem lại cho chúng ta một phép gần đúng hữu ích đối với việc nhận thức các vật. Chẳng hạn, hệ thống phân loại của Linnaeus vẫn còn hữu dụng đối với các nhà sinh học; nhưng từ tác phẩm của Charles Darwin chúng ta có thể nhận thấy những yếu kém của nó. Darwin đã chỉ ra rằng trong hệ thống của Linnaeus có một số loài cây có tên gọi rất khác nhau, như là những loài khác nhau vậy, nhưng thực sự chúng lại rất giống nhau. Và cũng có những cây với cùng tên gọi, cùng loài, là những biến dị của cùng một loài cây, mà chúng lại rất khác nhau. Vì vậy ngay từ thời của Charles Darwin đã có thể nhìn vào trong hệ thống phân loại của Linnaeus và nói "ô, hẳn là phải có sai sót ở đâu đó".</span><br /><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Và tất nhiên tác phẩm của Charles Darwin đã cung cấp một cơ sở mang tính hệ thống cho học thuyết tiến hóa, học thuyết lần đầu tiên tuyên bố rằng một loài này có thể chuyển hóa thành một loài khác. Và điều đó để lại một lỗ hổng lớn trong hệ thống Linnaeus.</span><br /><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Trước Charles Darwin, người ta tin rằng số lượng các loài trên hành tinh chính xác bằng số lượng các loài được Chúa tạo ra trong 6 ngày đầu tiên - tất nhiên là ngoại trừ những loài đã bị lụt lội hủy diệt - và rằng những loài còn sống sót đã không hề thay đổi gì trong suốt hàng triệu năm. Nhưng Darwin đã đưa ra tư tưởng về sự biến đổi của các loài, và chắc chắn là phương pháp phân loại cũng phải thay đổi theo. Những gì áp dụng vào lĩnh vực sinh học thì cũng áp dụng vào lĩnh vực hóa học.</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Vào cuối thế kỷ 19, các nhà hóa học nhận ra rằng một nguyên tố nguyên tử này có thể biến đổi thành một nguyên tố nguyên tử khác. Nói cách khác, những nguyên tử không hoàn toàn tách biệt và riêng có đối với bản thân chúng. Giờ chúng ta biết được rằng có nhiều nguyên tử, nhiều nguyên tố hóa học, là không bền vững. Ví dụ, uranium và các nguyên tố phóng xạ khác sẽ phân rã theo thời gian và tạo nên các nguyên tử hoàn toàn khác với các tính chất hóa học và cân nặng cũng hoàn toàn khác. Do đó chúng ta có thể thấy được rằng phương pháp của logic hình thức đã bắt đầu bị đổ bể cùng với sự phát triển của bản thân khoa học.</span><br /><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Chính là phương pháp biện chứng đã thu hút những kết luận từ những phát hiện thực tiễn đó, và chỉ ra rằng không tồn tại những phạm trù tuyệt đối hay cố định, cả ở trong tự nhiên lẫn trong xã hội. Trong khi mà một người logic hình thức nói rằng A bằng A thì người biện chứng sẽ nói rằng A không nhất thiết phải bằng A. </span><span style="font-size: 100%; font-weight: bold;"><span style="color: red;">Vì vậy chúng ta cần có một hình thái nhận thức, một hình thái logic lý giải cái sự kiện thực tế là mọi thứ, cuộc sống và xã hội ở trong một trạng thái chuyển động và thay đổi liên miên</span><span style="color: red;">.</span> </span><span style="font-size: 100%;">Và hình thái logic đó không nghi ngờ gì là phép biện chứng. Nhưng mặt khác sẽ là sai lầm nếu cho rằng phép biện chứng gán cho vũ trụ một quá trình thay đổi đều và dần dần. Những quy luật của phép biện chứng, và đây là một lời cảnh báo: những khái niệm đó nghe đáng sợ hơn chúng thực sự là - những quy luật của phép biện chứng mô tả cách thức trong đó những quá trình thay đổi diễn ra trong thực tế.</span><br /><br /><span style="color: #cc0000; font-size: 100%;">LƯỢNG BIẾN THÀNH CHẤT </span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Chúng ta hãy bắt đầu với quy luật chuyển hóa của lượng thành chất. Quy luật này phát biểu rằng quá trình biến đổi - vận động trong vũ trụ - không phải là dần dần, chúng không phải là đều. </span><span style="color: #000066; font-size: 100%; font-weight: bold;"><span style="color: red;"><span style="color: #6600cc;">Những khoảng thay đổi tương đối dần dần và từng chút một xen kẽ với những khoảng thay đổi hết sức đột ngột - sự thay đổi không thể đo bằng lượng được mà phải đo bằng chất</span>.</span> </span><span style="font-size: 100%;"> Sử dụng thêm một ví dụ lấy từ khoa học tự nhiên, chúng ta hãy nghĩ đến nhiệt của nước. Bạn có thể đo được trên thực tế (lượng hóa) dưới dạng độ của nhiệt sự thay đổi diễn ra trong nước khi bạn làm nóng nó lên. Cho là từ 10 độ bách phân (nhiệt độ này tương ứng với nhiệt của nước máy) lên đến khoảng 98 độ bách phân, sự thay đổi vẫn còn là thay đổi về lượng.., nước vẫn là nước, mặc dù nó đã trở nên nóng hơn.</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Nhưng khi đến một điểm mà tại đó sự thay đổi trong nước trở thành sự thay đổi về chất, và nước trở thành hơi. Bạn sẽ không còn có thể mô tả sự thay đổi trong nước khi nó được làm nóng từ 98 độ lên đến 102 độ dưới dạng thuần túy về lượng được nữa. Chúng ta phải nói rằng một sự thay đổi về chất (nước thành hơi) là kết quả của một sự tích tụ của sự thay đổi về lượng (tức là thêm vào ngày càng nhiều nhiệt). Và đó là những gì mà Marx và Engels muốn nói khi họ nhắc đến sự chuyển hóa từ lượng thành chất.</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Trong sự phát triển của các loài cũng có thể thấy hiện tượng tương tự. Trong mỗi loài đều có sự biến dị rất lớn. Nếu chúng ta nhìn quanh quất trong phòng chúng ta sẽ bắt gặp rất nhiều những sự khác biệt giữa những người trong phòng. Những khác biệt đó có thể được đo về mặt lượng, chẳng hạn, về cân nặng, chiều cao, màu da, độ dài mũi. Nhưng nếu như những biến đổi tiến hóa tiến tới một điểm nhất định dưới ảnh hưởng của những biến đổi môi trường, khi đó những biến đổi về lượng này có thể tích lũy tạo thành một sự biến đổi về chất. Nói cách khác, bạn sẽ không thể nào còn có thể nói rằng sự biến đổi ở động vật và cây cối chỉ đơn thuần là biến đổi về lượng.</span><br /><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Những giống loài sẽ trở nên khác biệt về chất. Ví dụ, chúng là một loài khác biệt về chất với tinh tinh hay gorilla, và đến lượt chúng lại khác biệt về chất với những loài động vật có vú khác. Và những khác biệt về chất này, những bước nhảy tiến hóa, là kết quả của những biến đổi về lượng ở trong quá khứ. Ý tưởng của chủ nghĩa Marx là luôn có những thời kỳ biến đổi dần dần xen lẫn với những thời kỳ biến đổi đột ngột. Trong thời kỳ thai nghén, là thời kỳ biến đổi dần dần, và sau đó là một thời kỳ biến đổi đột ngột tại điểm kết.</span><br /><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Sự phát triển của xã hội cũng vậy. Các nhà Marxist rất thường hay sử dụng sự tương tự của thời kỳ thai nghén để mô tả sự phát triển của chiến tranh và cách mạng. Những bước tiến về chất này là tiêu biểu trong sự phát triển của xã hội; nhưng chúng là kết quả của một sự tích tụ những mâu thuẫn về lượng trong xã hội.</span><br /><br /><br /><span style="color: #cc0000; font-size: 100%;">PHỦ ĐỊNH CỦA PHỦ ĐỊNH </span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Quy luật thứ hai của phép biện chứng là quy luật "phủ định của phủ định", và một lần nữa, tên gọi của nó lại rối rắm hơn nội dung của nó</span><span style="color: #000066; font-size: 100%; font-weight: bold;">. <span style="color: red;">"<span style="color: #6600cc;">Phủ định" theo nghĩa này chỉ đơn giản là vượt qua một điều gì đó, cái kết của một vật nào đó khi nó chuyển hóa thành một vật khác</span></span>. </span><span style="font-size: 100%;">Ví dụ, sự phát triển của xã hội có giai cấp trong lịch sử nguyên thủy của loài người đại biểu cho sự phủ định xã hội phi giai cấp trước đó. Và trong tương lai, với sự phát triển của chủ nghĩa cộng sản, chúng ta sẽ thấy xã hội phi giai cấp khác, mang ý nghĩa là sự phủ định tất cả những xã hội có giai cấp trước đây. </span><span style="color: red; font-size: 100%; font-weight: bold;"><span style="color: #6600cc;">Do vậy quy luật phủ định của phủ định phát biểu một cách đơn giản là khi một hệ thống ra đời, nó làm cho hệ thống khác bị biến mất. Nhưng như vậy không có nghĩa là hệ thống thứ hai là cố định hay không thể thay đổi</span>.</span><br /><br /><span style="color: #6600cc; font-size: 100%; font-weight: bold;"><span style="color: red;">Bản thân hệ thống thứ hai trở nên mất hiệu lực khi mà xã hội phát triển xa hơn và do bởi quá trình biến đổi của xã hội. Vì xã hội có giai cấp là sự phủ định của xã hội phi giai cấp, nên xã hội cộng sản sẽ là sự phủ định của xã hội có giai cấp - phủ định của phủ định.</span></span><br /><br /><span style="color: #cc0000; font-size: 100%; font-weight: bold;"><span style="color: #6600cc;">Một khái niệm khác của phép biện chứng là quy luật thâm nhập của các mặt đối lập.</span> <span style="color: #6633ff;">Quy luật này tuyền bố một cách hoàn toàn đơn giản rằng những quý trình biến đổi diễn ra là do bởi những sự mâu thuẫn - bởi những đối lập giữa các yếu tố khác nhau ẩn chứa trong tất các quá trình tự nhiên và xã hội.</span> </span><span style="font-size: 100%;">Có lẽ ví dụ tốt nhất cho sự thâm nhập của những mặt đối lập trong khoa học tự nhiên là thuyết lượng tử.</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Thuyết này dựa trên khái niệm cho rằng năng lượng có tính chất đối ngẫu - theo như một số thí nghiệm, với một số mục đích thì năng lượng tồn tại dưới dạng sóng, như năng lượng điện từ. Nhưng cho một số mục đích thì năng lượng lại thể hiện bản thân nó như là các hạt. Nói cách khác, các nhà khoa học hoàn toàn chấp nhận rằng vật chất và năng lượng có thể thực sự tồn tại ở hai trạng thái khác nhau cùng một lúc - một mặt là một loại sóng phi quảng tính, mặt khác là một hạt với môt gói năng lượng xác định ẩn chứa trong nó.</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Do đó nền tảng của thuyết lượng tử trong vật lý học hiện đại là một sự mâu thuẫn. Nhưng ngày nay đã có nhiều mâu thuẫn khác trong khoa học được biết đến. Ví dụ, năng lượng điện từ là một tập hợp chuyển động qua sự tác động của các lực âm và lực dương lên nhau. Hiện tượng từ tính phụ thuộc vào sự tồn tại của cực bắc và cực nam. Những thứ này không thể tồn tại độc lập đối với nhau.</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Chúng tồn tại và vận hành chính bởi những lực đối lập ẩn chứa trong cùng một hệ thống. Tương tự, mọi xã hội ngày nay chứa đựng những nhân tố đối lập khác biệt nhau cùng chung trong một hệ thống, làm cho tất cả mọi xã hội, mọi quốc gia không thể nào cứ mãi duy trì được sự ổn định hay bất biến. </span><span style="color: #ff6666; font-size: 100%; font-weight: bold;">Phương pháp biện chứng, đối lập lại với logic hình thức</span><span style="color: #ff6666; font-size: 100%;">,</span><span style="font-size: 100%;"> huấn luyện cho chúng ta để chúng ta nhận ra được những mâu thuẫn này, và từ đó chạm được đến đáy của những biến đổi đang diễn ra. Những nhà Marxist nói một cách không e dè đến những yếu tố đối lập nội tại trong mọi quá trình xã hội.</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Trái lại, rõ ràng là nhờ nhận ra và hiểu được những lợi ích đối lập ẩn chứa nội trong cùng một quá trình xã hội mà chúng ta có thể chỉ ra được chiều hướng thay đổi thích hợp, và sau cùng nhận ra mục đích và mục tiêu cần thiết và có thể đạt được trong trường hợp đó phải đấu tranh cho từ quan điểm của giai cấp công nhân.</span><br /><br /><span style="color: red; font-size: 100%; font-weight: bold;">Đồng thời, chủ nghĩa Marx cũng không gạt bỏ logic hình thức</span><span style="font-size: 100%;">. Nhưng từ quan điểm hiểu được những sự phát triển của xã hội, điều quan trọng cần phải thấy được rằng logic hình thức chỉ đứng hàng thứ hai. Tất cả chúng ta sử dụng logic hình thức cho những mục đích thường ngày. Nó đem lại cho chúng ta những sự xấp xỉ cần thiết để giao tiếp và điều khiển những hoạt động thường ngày của chúng ta. Chúng ta sẽ không thể bình thường được cuộc sống của chúng ta mà không có sự phục vụ của logic hình thức, mà không sử dụng sự xấp xỉ một bằng với một. Nhưng, mặt khác chúng ta cũng thấy những mặt hạn chế của logic hình thức - những giới hạn trở nên rõ ràng trong khoa học khi chúng ta nghiên cứu những quá trình sâu và chi tiết hơn, và cũng thế khi chúng ta khám phá các quá trình xã hội và chính trị một cách tỉ mỉ hơn.</span><br /><br /><br /><span style="color: #000066; font-size: 100%; font-weight: bold;"><span style="color: red;">Các nhà khoa học rất hiếm khi chấp nhận phép biện chứng</span>.</span><span style="font-size: 100%;"> Một số nhà khoa học là những người biện chứng, nhưng phần lớn ngay cả là ngày nay cũng đều lẫn lộn phương pháp duy vật với cái mới bòng bong đủ mọi loại tư tưởng hình thức và duy tâm. Và nếu đó là trường hợp trong khoa học tự nhiên, thì nó lại càng là trường hợp trong khoa học xã hội.</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Những nguyên nhân cho điều này khá là rõ ràng. Nếu bạn cố gắng khảo sát xã hội và những quá trình xã hội từ quan điểm khoa học, thì bạn sẽ </span><span style="color: red; font-size: 100%; font-weight: bold;">không thể nào tránh được việc phải đi đến chỗ chống lại những mâu thuẫn của hệ thống tư bản và cần phải chuyển biến xã hội lên xã hội chủ nghĩa. </span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Nhưng những trường đại học, nơi thường được coi là những trung tâm học tập và nghiên cứu, dưới chủ nghĩa tư bản còn xa mới độc lập được với sự thống trị giai cấp và nhà nước. Đó là lý do tại sao khoa học tự nhiên có thể vẫn còn có một phương pháp khoa học thiên về chủ nghĩa duy vật biện chứng; nhưng khi bước sang khoa học xã hội bạn sẽ bắt gặp trong các trường cao đẳng và đại học những loại duy tâm chủ nghĩa và hình thức chủ nghĩa tồi tệ nhất. Điều đó không phải là không có liên quan gì đến lợi ích thụ hưởng của các giáo sư và giảng viên, những người được trả lương cao ngất. Hoàn toàn và không thể tránh được là cái vị trí ưu thế của họ trong xã hội sẽ gây ra một số những phản chiếu, những tác động lên những gì họ được hỗ trợ để dạy.</span><br /><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Những quan điểm và đánh giá của cá nhân họ sẽ được chứa đựng trong "kiến thức" mà họ đi tiếp cùng các sinh viên, và cứ thế tiếp tục hạ thấp mức độ của nhà trường xuống. </span><span style="color: #6633ff; font-size: 100%;"> </span><span style="font-size: 100%; font-weight: bold;"><span style="color: #6633ff;">Cụ thể, những sử gia tư sản nằm trong số những khoa học gia xã hội thiển cận vào bậc nhất</span>. </span><span style="font-size: 100%;">Đã bao nhiêu lần chúng ta bắt gặp cái mẫu tưởng tượng của các sử gia này nói rằng lịch sử đã kết thúc hôm qua rồi!</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Ở đây tại nước Anh tất cả bọn họ dường như đều thú nhận nỗi ghê sợ chủ nghĩa đế quốc Anh trong thế kỷ 17,18 và 19; rằng chủ nghĩa đế quốc Anh đã tham gia buôn bán nô lệ; rằng nó phải chịu trách nhiệm về một số cuộc chinh phục đẫm máu nhất đối với những người dân thuộc địa; rằng nó cũng phải chịu trách nhiệm cho một số công cuộc bóc lột tồi tệ nhất những người công nhân Anh, cả phụ nữ và trẻ em, trong các hầm mỏ than đá, các nhà máy cotton.. Họ sẽ chấp nhận tất cả những điều tội lỗi đó - cho đến tận ngày hôm qua.</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Nhưng đến hôm nay, tất nhiên khi này thì chủ nghĩa đế quốc Anh đã đột nhiên trở thành dân chủ và tiến bộ rồi. Và đó là một quan niệm hoàn toàn một chiều, hoàn toàn phiến diện về lịch sử, đối lập tuyệt đối lại với phương pháp của chủ nghĩa Marx. Quan điểm của Marx và Engels là nhìn những tiến trình xã hội từ lập trường giống với lập trường họ nhìn tự nhiên - từ lập trường của các quá trình đúng như nó diễn ra.</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Trong những cuộc thảo luận và tranh luận thường ngày của chúng ta trong phong trào lao động, chúng ta sẽ thường đụng phải những người hình thức. </span><span style="color: #330099; font-size: 100%; font-weight: bold;"><span style="color: #6600cc;">Thậm chí nhiều người trong cánh tả nhìn sự vật với một con mắt hoàn toàn cứng nhắc và hình thức, không hiểu được những chiều hướng vận động của sự vật. Cánh hữu trong phong trào lao động, và một số người thuộc phe tả, tin rằng học thuyết Marxist là một giáo điều, rằng "lý thuyết" như một vật nặng 600 pao đè nặng lên lưng của các nhà hoạt động, và bạn càng chóng thoát khỏi cái khối đó, bạn càng năng động và có hiệu quả</span>.</span><span style="font-size: 100%;"> Nhưng đó là một sự lầm lẫn hoàn toàn về bản chất chung của học thuyết Marxist.</span><br /><br /><br /><span style="color: #6600cc; font-size: 100%; font-weight: bold;"><span style="color: #990000;">Thực tế, chủ nghĩa Marx đối lập lại với sự giáo điều</span>.</span><span style="font-size: 100%;"> Nó là một phương pháp chính xác để hiểu được những quá trình biến đổi diễn ra chung quanh chúng ta. Không có gì là cố định và bất biến. Chính những người hình thức mới là những người xem xét xã hội như một chiếc máy ảnh, những người khúm núm trước hoàn cảnh mà họ đối đầu do bởi họ không thấy được tại sao sự vật thay đổi và thay đổi như thế nào.</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Chính phương pháp như vậy mới dễ dẫn đến sự chấp thuận một cách giáo điều sự vật như cái nó là hay như cái nó đã là, mà không hiểu được tính không thể tránh được của sự biến đổi. Do đó học thuyết Marxist là một công cụ hoàn toàn bản chất cho mọi hoạt động trong phong trào lao động. Chúng ta cần hòa hợp một cách có ý thức vào lực lượng đối lập đang làm việc trong cuộc đấu tranh giai cấp, để hướng bản thân mình đến con đường mà những sự biến đang phát triển.</span><br /><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Tất nhiên không phải lúc nào cũng dễ dàng giải phóng mình khỏi những khuôn khổ tư duy đang chiếm ưu thế trong xã hội tư bản và hấp thụ chủ nghĩa Marx. Như Karl Marx nói, không có con đường cái quan nào trong khoa học. Đôi khi, bạn phải vượt qua con đường gian nan để lĩnh hội được những tư tưởng chính trị mới. Nhưng việc thảo luận và nghiên cứu học thuyết Marxist là phần thiết yếu để phát triển mọi hoạt động. Chỉ duy nhất học thuyết này mới cung cấp được cho các đồng chí chiếc la bàn và tấm bản đồ giữa muôn vàn khó khăn của cuộc đấu tranh. Sẽ rất tuyệt nếu là một nhà hoạt động.</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Nhưng nếu thiếu đi sự hiểu biết tỉnh táo về các quá trình mà bạn tham gia, bạn sẽ không hoạt động hiệu quả gì hơn một nhà thám hiểm không có la bàn và bản đồ. Và nếu bạn cố gắng thử khám phá mà thiếu đi những sự trợ giúp khoa học, bạn có thể nhiệt tình thoải mái nhưng sớm hay muộn sẽ rơi vào hẻm núi hay đầm lầy và biến mất, như nhiều nhà hoạt động không may mắn đã làm theo năm tháng.</span><br /><br /><br /><span style="font-size: 100%;">"The idea of having a compass and a map is that you can take your bearings. You can judge where you are at any particular time, where you are going and where you will be. And that is the fundamental reason why we need to get to grips with Marxist theory. It provides us with an absolutely invaluable guide to action as far as our activities in the labour movement are concerned." (Dialectical Materialism - Chủ nghĩa duy vật biện chứng.- Thursday, 12 February 2009.Biên dịch: Ngô Minh Tuấn. In Defence of Marxism. International Marxist Tendency.</span><br /></div><div class="MsoNormal" style="font-style: italic; text-align: justify;"> </div><div style="text-align: justify;"><span style="color: #6600cc; font-size: 100%; font-weight: bold;">III.2.3</span><span style="color: #6600cc; font-size: 100%; font-weight: bold;">. </span><span style="color: #6600cc; font-size: 100%;"><span style="font-weight: bold;">DIALECTICAL MATERIALISM</span></span><br /><span style="font-size: 100%;">Wikipedia.</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: 100%;">Chúng tôi xin lược dịch bài trên:</span><br /><br /><span style="color: #990000; font-size: 100%; font-weight: bold;">DUY VẬT BIỆN CHỨNG PHÁP</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">"Duy vật biện chứng pháp là triết lý của Karl Marx do Marx lấy ý niệm "biện chứng " của Hegel nối kết với " duy vật chủ nghĩa" của Feuerbach. Theo những đệ tử Marx, Duy vật biện chứng là căn bản triết lý Marx.</span><br /><br /><span style="color: #990000; font-size: 100%; font-weight: bold;">1.Từ ngữ</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Thuật ngữ </span><span style="font-size: 100%; font-style: italic;">Duy vật biện chứng pháp </span><span style="font-size: 100%;">ra đời năm 1887 do Joseph Dietzgen , một người theo chủ nghĩa xã hội tạo ra. Ông này cùng Marx đã hoạt động và thất bại trong Cách mạng Đức năm 1848. Từ ngữ này có trong tác phẩm <span style="font-style: italic;">Kautsky </span>của F. Engels, viết cùng năm. Marx thường nói đến " quan điểm duy vât lịch sử" sau này được Engels đề cập trong " Duy vật lịch sử". Sau Engels cũng nói về "Duy vật biện chứng nhưng ông dùng từ "materialist dialectic" </span><span style="font-size: 100%;"> chứ không phải là "dialectical materialism" </span><span style="font-size: 100%;">" -" Biện chứng Duy Vật"- trong tác phẩm " Biện Chứng Thiên Nhiên" in năm 1883.<a href="http://www.blogger.com/wiki/Georgi_Plekhanov" title="Georgi Plekhanov"> Georgi Plekhanov</a>, cha đẻ Cộng sản Nga, sau đó trình bày từ ngữ " Duy vật biện chứng pháp" trong văn học cộng sản. Stalin cũng dùng từ ngữ này trong tác phẩm </span><span style="font-size: 100%; font-style: italic;">Diamat</span><span style="font-size: 100%;"> và coi như đó là chủ thuyết Mác Lê.</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Sự thực Marx không kết hợp hai từ ngữ " Duy vật" với " biện chứng" nhưng từ ngữ này liên kết trong tư tưởng Marx về lực vật chất tạo nên biến đổi xã hội và kinh tế. Từ ngữ này cũng bổ túc cho "Duy vật lịch sử " là cái danh hiệu mà người ta tặng cho Marx trong phương pháp nghiên cứu xã hội, chính trị và lịch sử. Duy vật biện chứng pháp là triết lý của Karl Marx tạo ra do kết hợp biện chứng của Hegel với "thuyết Duy vật" của Feuerbach, rút ra những ý niệm về sự tiến bộ của "mâu thuẫn" tác động qua lại với những ý niệm về các lực gọi là "đề", phản đề". Khi mâu thuẫn lên cao độ thì đi đến "hợp đề", và quan điểm này được áp dụng trong lịch sử của sự phát triển xã hội và đưa đến ý niệm cách mạng thay đổi xã hội.</span><br /><br /><span style="color: #990000; font-size: 100%; font-weight: bold;">2. Các khía cạnh của vấn đề</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Duy vật biện chứng pháp bắt nguồn từ hai khía cạnh của triết học Marx. Khía cạnh đầu tiên là việc ông thay đổi quan điểm của Hegel về duy tâm biện chứng thành duy vật biện chứng, một hành động được coi như coi khinh biện chứng của Hegel. Và khía cạnh thứ hai là lấy quan điểm lịch sử là lịch sử đấu tranh giai cấp trong Tuyên Ngôn của đảng Cộng Sản năm 1848.</span><br /></div><div> </div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: 100%;">Duy vật biện chứng tin rằng tất cả các hiện tượng có thể giải thích qua phương tiên thiên nhiên. Các khía cạnh của triết học Marx được tạo thành từ thuyêt duy vật. Theo triết thuyết duy vật, vật chất bao gồm không gian, thiên nhiên, con người, tâm lý, ý thức, trí tụệ con người, xã hội, lịch sử và các khía cạnh khác của hiện hữu. Chủ nghĩa Marx có nhiệm tìm hiểu chân lý khoa học. Nếu khoa học hiểu được các vấn đề của vật chất thì có thể hiệu mọi sự. Có thể kết luận rằng vật chất là khởi đầu và kết thúc của thực tại. Sự ngư trị của vật chất trong thiên nhiên là sức mạnh của chủ nghĩa Marx mặc dầu duy vật biện chứng xuất phát từ duy tâm biện chứng của Hegel. Thuyết Duy Vật biện chứng thiết yếu là do tiền đề "lịch sử là sản phẩm của giai cấp đấu tranh", tiếp theo "phản đề " là triết thuyết của Hegel về lịch sử, để đưa đến" hợp đề ".</span></div><br /><div style="text-align: justify;"><span style="color: red; font-size: 100%; font-weight: bold;">3. Hegel</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Hegel không dùng thuật ngữ "hợp đề" (Aufhebung) để diễn tả biện chứng của ông. Hợp đề chứa đựng tiền đề và phản đề. Sự mâu thuẫn này cho ta biết trở ngại của tư tưởng Hegel. Biện chứng pháp của Hegel nhắm giải thích sự phát triển của lịch sử con người. Hegel quan niệm rằng sự thật là sản phẩm của lịch sử và nó luân chuyển qua những kỳ khác nhau, bao gồm khi sai lầm, sai lầm và tiêu cực là một phần của phát triển sự thực. Duy tâm biện chứng Hegel coi lịch sử là sản phẩm của Tinh thần. Trái lại, Duy vật biện chứng của Marx coi lịch sử là sản phẩm của vật chất giai cấp đấu tranh trong xã hội. Như vậy, thuyết này bắt nguồn từ vật chất của xã hội hiện hữu.</span><br /><br /><span style="color: red; font-size: 100%; font-weight: bold;">4. Các luât của duy vật biện chứng</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Phe Marx đưa ra ba luật của Duy vật biện chứng pháp để trả lời những vấn đề liên quan đến thiên nhiên và con người, bao gồm cả những vấn đề: nguồn gốc năng lực hay động cơ trong thiên nhiên; tại sao ngân hà, thái dương hệ, hành tinh, động vật và các hoàng triều của thiên nhiên lại gia tăng về số; nguồn gốc con người, nguồn gốc các loài vật, và nguồn gốc của ý thức và tinh thần, nguồn gốc của trật tự xã hội và các phương hướng của nó. . . Marx và Engels đã trả lời những câu hỏi này bằng cách dùng ba luật của vận động có nghĩa là biện chứng mà khởi đầu là do các triết gia Hy Lạp, sau Hegel đã hệ thống hóa.</span></div><br /><div style="text-align: justify;"><span style="color: red; font-size: 100%; font-weight: bold;"> <span style="color: #6600cc;">4. 1. Luật mâu thuẫn</span></span><span style="font-size: 100%;"><br /><br />Marx và Engels khởi đầu việc quan sát và cho rằng các sự vật hiện hữu là hợp nhất các mâu thuẫn.<br />Như điện là do các lực âm và dương, và nguyên tử gồm proton và electron vốn là những lực mâu thuẫn. Một ngôi sao là kết hợp trọng lực kéo các phân tử vào trung tâm và sức nóng đẩy chúng ra khỏi trung tâm. Nếu một trong hai thành công hoàn toàn thì ngôi sao ngưng tồn tại. Nếu khí nóng thắng thì ngôi sao nổ tan thành tân siêu sao [2], nếu trọng lực thắng thì nổ tung vào trong thành ra ngôi sao trung hòa hay lỗ đen.<br /><br />Các sự sống nỗ lực cân bằng các lực bên trong và bên ngoài để duy trì nội môi [3], đó là sự cân bằng đơn giản các đối lực như chất acid và chất kiềm . Marx kết luận rằng " mọi sự chứa đựng sự tương hòa và độc quyền nhưng chẳng bao giờ các phần hay các khía cạnh được bằng nhau trong bản chất và trong sự cần thiết. Sự thống nhất các mặt đối lập làm cho thực thể năng động và cung cấp cho sự vận động và đổi thay được bền bĩ. Ý niệm này là mượn của Georg Wilhelm Hegel khi ông nói: </span><span style="font-size: 100%; font-style: italic;">"Mâu thuẫn trong bản chất là gốc của các vận động và đời sống"</span><span style="font-size: 100%;">. Phần nhiều mầu thuẫn là đối kháng như là trong cuộc đấu tranh giữa tư bản và lao động. Các chủ nhân xí nghiệp trả lương rẻ mạt trong khi nhân đòi lương cao nhất. Nhiều khi đối kháng này đưa đến đình công hay đóng cửa.<br /></span><span style="color: #6600cc; font-size: 100%; font-weight: bold;">4.2. Luật phủ định</span><span style="font-size: 100%;"><br /><br />Luật phủ định là để nói về sự gia tăng không ngừng về số lượng của các vật.Marx và Engels chứng minh rằng các thực thể có xu hướng phủ định nhau để tiến bộ hay tái sản xuất ở số lượng cao hơn. Điều này có nghĩa là bản chất của mâu thuẫn sẽ tạo ra đối kháng trong các yếu tố và cho nó động lực, đồng thời cũng phủ định chính sự vật. Tính năng động của sinh và diệt sẽ làm cho thực thể tiến tới. Luật này là đơn giản hóa cái vòng của đề, phản đề và hợp đề. Trong thiên nhiên, Engels luôn luôn nói đến trường hợp cái hạt trong tình trạng tự nhiên, nẩy mầm và trở thành cây.<br /><br />Khi nẩy mầm thì hột sẽ tiêu vong, tức là cây phủ định hột. Cây lớn lên sinh ra hạt rồi cây sẽ chết. Như vậy là hạt phủ định cây. Như vậy là thiên nhiên trải rộng qua các chu kỳ. Trong xã hội, các giai cấp cũng tương tự. Như giai cấp phong kiến bị giai cấp tư sản phủ định, giai cấp tư sản tạo ra giai cấp vô sản rồi giai cấp vô sản lại phủ định tư sản. Minh họa này chứng tỏ vòng phủ định là vô tận, mỗi giai cấp tạo đều tạo ra đào mồ chôn nó, và người kế tiếp sẽ chôn kẻ đã tạo ra nó.<br /></span><span style="color: #6600cc; font-size: 100%; font-weight: bold;">4.3.Luật chuyển hóa</span><span style="font-size: 100%;"><br /><br />Luật này nói rằng một số lượng phát triển thành chất là buớc "nhảy vọt" trong tự nhiên, nghĩa là hoàn toàn tạo nên một hình thúc mới hoặc một thực thể mới. Điều này nói lên lại sao lượng biến đổi thành chất. Sự chuyển hóa này tạo thành một tiến trình đảo ngược, chất tác động đến lượng.<br />Thuyết này vẽ ra nhiều đường song song với thuyết Tiến hóa. Các triết gia phái Marx kết luận rằng các thực thể tích tụ thành lượng cao có thể " nhảy vọt" để sinh ra các hình thức mới và trình độ cao. Luật này minh chứng rằng xuyên qua thời gian dài, qua những quá trình tích tụ nhỏ, tự nhiên phát triển thành những chuyển đổi đáng chú ý về phương hướng.<br /><br />Trong thiên nhiên, luật này giải thích việc bộc phát của núi lửa là do áp lực tích tụ nhiều năm. Núi lửa không còn là núi thường nhưng khi dung nham nguội, nó trở thành vùng đất cằn khô không còn gì cả. Trong xã hội, luật này cũng giải thích tại sao cách mạng gây áp căng thẳng trong bao nhiêu năm giữa các yếu tố đối nghịch.<br /><br />Luật này cũng xuất hiện trong những trường hơp nghịch đảo như chất tốt sinh ra lượng như việc phát minh ra nông cụ mới sẽ làm tăng số lượng sản phẩm.</span><span style="color: #cc0000; font-size: 100%; font-weight: bold;">5. Thuyết duy vật trong duy vật biện chứng pháp</span><br /><span style="font-size: 100%;">Luận án tiến sĩ của Marx liên hệ đến thuyết nguyên tử của Epicure và Democritus ( thuyết này thường kết với chủ nghĩa khắc kỷ) được coi là nền tảng của triết thuyết duy vật. Marx cũng thân thiết với thuyết clinamen [4] của Lucretius.</span><br /><span style="font-size: 100%;">Thuyết duy vật cho rằng vật chất trong thế giới là bậc nhất, là vấn đề đầu tiên, hay nói ngắn gọn vật chất đi trước tinh thần. Phái duy vật cho rằng:<br />-thế giới là vật chất.<br />-các hiện tượng trong vũ trụ là "vật chất chuyển động", chúng phụ thuộc với nhau và nối kết với nhau và phát triển theo luật tự nhiên.<br />-thế giới tồn tại ngoài chúng ta và độc lập với nhận thức về nó.<br />-tư tưởng chỉ là sự phản chiếu của thế giới vật chất vào trong não bộ.<br />-trên nguyên tắc, thế giới là có thể hiểu được.<br /><br />Marx viết:</span><span style="font-size: 100%; font-style: italic;">" Tư tưởng chỉ là thế giới vật chất phản chiếu vào tinh thần con người, và diễn dịch thành tư tưởng"</span><span style="font-size: 100%;"> (Tư Bản Luận,vol.1)</span><span style="font-size: 100%;"> Duy vật chủ nghĩa của Marx chống lại " duy tâm chủ nghĩa" của Hegel, ông lật nhào " biện chứng " của Hegel. Ông cũng chống các thuyết duy vật cổ điển và các phái duy tâm. Theo tác phẩm <i><a href="http://en.wikipedia.org/wiki/Theses_on_Feuerbach" title="Theses on Feuerbach">Theses on Feuerbach</a></i> (1845), triết học đã ngưng việc giải thích thế giới bằng những tranh luận siêu hình học bất tận, để khởi đầu cuộc đổi thay thế giới để bàn về phong trào lao động do Engels ở Anh và Marx ở Pháp, Đức. Như vậy, duy vật biện chứng có khuynh hướng hợp nhất với giai cấp đấu tranh.<br /><br />Ý nghĩa cao nhất của thuyết duy vật Marx là triết học tự thân phải có vị trí trong cuộc đấu tranh giai cấp căn cứ vào sự phân tích khách quan về mối tương quan vật lý và xã hội. Nói cách khác, nó sẽ giảm thành duy vật chủ nghĩa như triết lý của Kant hay Hegel, chỉ là những ý thức hệ là sản phẩm của hiện hữu xã hội. Như vậy, duy vật của Marx mở ra con đường cho lý thuyết phê phán của trường phái Frankfurt trộn triết học với các khoa xã hội học nhằm chẩn đoán nỗi đau đớn của xã hội.<br /></span><span style="color: #cc0000; font-size: 100%; font-weight: bold;">6.Biện chứng trong Duy vật biện chứng</span><span style="font-size: 100%;"><br /><br />Biện chứng là khoa học về các luật tổng quát và trừu tượng của thiên nhiên, xã hội, và tư tưởng. Những nguyên tắc chính gồm có:<br />(1). Vũ trụ là một tổng thể trong đó các vật phụ thuộc lẫn nhau chứ không như một hỗn hợp các vật riêng lẻ.<br />(2). Bản chất thế giới và vũ trụ là luôn luôn vận chuyển. Engels đã nói: Trong thiên nhiên, từ vật nhỏ nhất đến lớn nhất, từ một hạt cát cho đến mặt trời, từ một sinh vật nguyên sinh cho đến con người, tất cả đều thường xuyên xuất và nhập thực tại trong dòng chảy thường xuyên không ngưng nghỉ của chuyển động và biến dịch </span><span style="font-size: 100%; font-style: italic;">(Dialectics of Nature).</span><span style="font-size: 100%;"><br />(3).Phát triển là tiến trình không có ý nghĩa và không thể nhận thức về lượng chuyển hóa thành chất. Sự thay đổi của chất xuất hiện không tuần tự, nhưng nhanh chóng và đột ngột, nhảy vọt từ trạng thái này sang trạng thái khác. Xin đưa một thí dụ đơn giản trong thế giới vật lý như việc nấu nước. Khi nhiệt độ tăng một độ thì lượng nước tăng lên, nhưng từ 99-100 độ thì lượng thành chất tức là nước sôi.<br />Marx nhận định :</span><span style="font-size: 100%; font-style: italic;"> "Những lượng khác nhau khi vượt qua một điểm nào đó thì biến thành chất.</span><span style="font-size: 100%;">"(</span><span style="font-size: 100%; font-style: italic;">Capital, </span><span style="font-size: 100%;">vol 1).<br />1. Mọi vật chứa trong chúng biện chứng mâu thuẫn, là nguyên nhân của chuyển động, thay đổi và phát triển trong thế giới. Phải ghi nhớ rằng "biện chứng mâu thuẫn" không phải là "đối nghịch" hay " phủ định " đơn giản. Phải hiểu rằng " biện chứng mâu thuẫn/ đối nghịch" như là đối nghịch giữa các đối tượng kết hợp trực tiếp với nhau trong cùng một khung cảnh.<br />(Muốn biết việc áp dụng biện chứng cho lịch sử, xin xem phần Lịch sử Duy vật)</span><blockquote> </blockquote><span style="color: #6600cc; font-size: 100%; font-weight: bold;">6.1. Luật biện chứng của Engels</span><span style="font-size: 100%;"><br />Như đã nói ở trên, Engels xác nhận ba luật của biện chứng khi ông đọc tác phẩm "Khoa Học Lý Luận" của Hegel. Đó là<br />a.Luật thống nhất và mâu thuẫn:<br />b.Luật chuyển hóa lượng thành chất<br />c.Luật phủ định của phủ định.<br /><br />Luật thứ nhất thì Hegel và Lenin xem như là trung tâm của biện chứng cho việc hiểu biết sự vật, và đó cũng phát xuất từ các triết gia ngày xưa như Ionian và Heraclitus. Luật thứ hai , Hegel lấy từ Aristotle, và điều này cũng tương đương với cái mà các khoa học gia gọi là " thời kỳ chuyển tiếp". Quan điểm đó khởi đầu từ trước truyền cho các triết gia Ionian (đặc biệt là Aneximenes) từ những người này mà Aristotle, Hegel và Engels thừa hưởng được. Với những triết gia , một trong những minh chứng là thơì kỳ chuyển tiếp của nước.Luật thứ ba là của riêng Hegel và biện chứng của ông đã nổi tiếng trong thời ông.<br />Khi đưa ra những luật trên, Engels đã vạch ra dàn bài như trên, và sau Lenin cũng nhấn mạnh rằng các vật là ở trong vận động và ông đã đưa ra ba điểm biện chứng dưới đây:<br /></span><span style="color: #6600cc; font-size: 100%; font-weight: bold;">6.2. Các yếu tố biện chứng của Lenin</span><span style="font-size: 100%;"><br />Sau khi đọc<span style="font-style: italic;"> Khoa Học Lý Luận </span>năm 1914 của Hegel, Lenin ghi chú tóm tắt về ba yếu tố của lý luận. Đó là:<br />a. Việc xác định khái niệm ngoài nó ( sự vật chính nó được coi như ở trong mối liên hệ và phát triển của nó)<br />b. Bản chất mâu thuẫn trong của bản thân các vật ( bản thân vật khác), các lực mâu thuẫn và các khuynh hướng trong các hiện tượng;<br />c.Sự hợp nhất giữa phân tích và tổng hợp.<br />Lenin viết:" Rõ ràng đó là các yếu tố của biện chứng"</span><span style="font-size: 100%; font-style: italic;">( Tóm tắt biện chứng)</span><span style="font-size: 100%;"><br /><br />Lenin phát triển các yếu tố trên thành các bài viết, và đem ra tranh luận rằng sự chuyển hóa lượng thành chất và chất thành lượng là một thí dụ về sự thống nhất và mâu thuẫn của đối kháng<br />diễn ra như không chỉ là " thống nhất các mặt đối lập, mà còn là sự chuyển hóa của các" xác định, chất, tính chất, khía cạnh, đặc tính trong mọi cái khác (phải chăng là trong đối lập của nó?)<br /></span><span style="color: #cc0000; font-size: 100%; font-weight: bold;">7. Lịch sử duy vật biện chứng pháp</span><span style="font-size: 100%;"><br /></span><span style="color: #6600cc; font-size: 100%; font-weight: bold;">7.1. Đóng góp của Lenin</span><span style="font-size: 100%;"><br /></span> <span style="font-size: 100%;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="History_of_dialectical_materialism" name="History_of_dialectical_materialism"></a></span><br /><span style="font-size: 100%;">Duy vật biện chứng pháp đầu tiên do Lenin biên soạn trong quyển </span><span style="font-size: 100%; font-style: italic;">Duy Vật Chủ Nghĩa và Chủ Nghĩa Phê Phán Kinh Nghiệm</span><span style="font-size: 100%;"> ( <i><a class="mw-redirect" href="http://en.wikipedia.org/wiki/Materialism_and_Empiriocriticism" title="Materialism and Empiriocriticism">Materialism and Empiriocriticism</a></i> ) năm 1908 là tập hợp ba trục:<br />"Vật chất đảo nghịch"của biện chứng Hegel, tính chất lịch sử của nguyên tắc vô thần đưa đến giai cấp đấu tranh và sự hội tụ của luật tiến hóa trong vật lý của Helmholtz, sinh vật học của Darwin và kinh tế chính trị của Marx.<br />Lenin giữ địa vị ở giữa một sử gia chủ nghĩa Marx (Labriola), và một người quyết định chủ nghĩa Marx, gần với chủ nghĩa xã hội Darwin (Kautsky). Những khám phá mới về vật lý như X ray, electrons, và Cơ học lượng tử<a href="http://en.wikipedia.org/wiki/Quantum_mechanics" title="Quantum mechanics"> (quantum mechanics</a> ) [5] đã làm thay đổi những quan niệm trước kia về vật chất và thuyết duy vật. Vật chất dường như biến mất. Lenin không đồng ý:</span><span style="font-size: 100%;"> "</span><span style="font-size: 100%; font-style: italic;">Vật chất biến mất nghĩa là giới hạn giữa cái mà ta biết biến mất , và kiến thức của ta càng sâu thêm. Tính chất của vật chất biến mất vì trước kia dường như là tuyệt đối, bất biến và sơ đẳng, mà nay thì ở trong một số trạng thái nó lộ rõ là tương đối, đặc thù. Tính chất độc đáo của vật chất với sự nhận thức của Duy vật</span><span style="font-size: 100%;"> </span><span style="font-size: 100%; font-style: italic;">chủ nghĩa là xây dựng nên đặc điểm là một thực tại khách quan, hiện hữu ở bên ngoài tinh thần."</span><br /><span style="font-size: 100%;">Lenin theo tác phẩm của Friedrich Engels ghi chép rằng " với khám phá của mỗi thời đại ngay cả trong phạm vi khoa học tự nhiên, duy vật chủ nghĩa cũng thay đổi hình dạng" Một điều mà Lenin thách thức dư luận là ông chỉ trích những phái " duy vật tầm thường" như đoạn ông chê bai " óc tiết ra tư tưởng như gan gây bực dọc" ( quy cho y sĩ ở thế kỷ 18 là ông Pierre Jean Georges Cabani<a class="mw-redirect" href="http://en.wikipedia.org/wiki/Pierre_Jean_Georges_Cabanis" title="Pierre Jean Georges Cabanis">s</a>, 1757-1808); " chủ nghĩa duy vật siêu hình", ( vật chất được bởi các phần tử bất động, bất dịch ), và thế kỷ 19 " chủ nghĩa duy vật cơ giới" ( vật chất như là các trái banh tròn tác động qua lại theo luật đơn giản của cơ giới). Giải pháp của Lenin (và Engels) cho cuộc thách thức này là " duy vật biện chứng", trong thuyết này vật chất được hiểu theo nghĩa rộng của " thực thể khách quan" và bao gồm những phát triến mới của khoa học.</span><br /><span style="color: #6600cc; font-size: 100%; font-weight: bold;">7.2. Đóng góp phụ của Lukács</span><span style="font-size: 100%;"><br /></span><br /> <span style="font-size: 100%;"><a class="mw-redirect" href="http://en.wikipedia.org/wiki/Georg_Luk%C3%A1cs" title="Georg Lukács">Georg Lukács</a> đã làm bộ trưởng văn hóa của Cộng hoà Sô Viết Hung (1919), đã xuất bản quyển <i><a class="external text" href="http://www.marxists.org/archive/lukacs/works/history/index.htm" rel="nofollow" title="http://www.marxists.org/archive/lukacs/works/history/index.htm">History and Class Consciousness</a></i> năm 1923. Sách này định nghĩa biện chứng duy vật như là kiến thức xã hội như một tổng thể, là kiến thức tức thời về ý thức giai cấp vô sản. Chương đầu " Chính thống Marxist là gì, ông định nghĩa chính thống là trung thành theo phương pháp của Marx nhưng không coi nó là tín điều:</span><br /> <blockquote style="font-style: italic;"> <span style="font-size: 100%;">"Chính thống Marx do đó không phải là chấp nhân mà không phê phán lý thuyết Marx. Không phải là tin vào điều này, điều kia, cũng không phải tin nó là sách thiêng liêng. Trái lại, người Marxist chính thống tuyệt đối vào phương pháp. Rất khoa học khi tin tưởng rằng duy vật biện chứng là con đường đi đến sự thực và phương pháp của nó sẽ phát triển, sẽ lan rộng, sẽ đào sâu mãi mãi theo con đường mà người sáng lập đã vạch ra."</span><br /> </blockquote><span style="font-size: 100%;">Lukács chỉ trích dự tính của phái xét lại ( <a class="mw-redirect" href="http://en.wikipedia.org/wiki/Marxist_revisionism" title="Marxist revisionism">revisionist)</a> bằng cách kêu gọi trở lại phương pháp của Marx. Cũng vậy, Althusser sau muốn định nghĩa chủ nghĩa Marx là khoa phân tâm học, như là đối lập với khoa học. Lukács hiểu chủ trương xét lại và sư phân hóa chính trị gắn liền với chủ nghĩa Marx và tập tục. Theo Lukcacs, duy vật biện chứng pháp là sản phẩm của giai cấp đấu tranh: and political splits as inherent to Marxist theory and praxis, insofar as dialectical materialism is, according to him, the product of class struggle:</span><br /> <blockquote> <span style="font-size: 100%;">"</span><span style="font-size: 100%; font-style: italic;"> Vì lý do này, công việc phe chính thống Marx, với chiến thắng phe xét lại và phe không tưởng, không bao giờ đánh bại những khuynh hướng sai lầm. Cuộc tranh đấu luôn đổi mới chống lại ý thức hệ tư sản bằng tư tưởng vô sản. Hệ thống Marx chính thống không bảo vệ truyền thống, nó luôn luôn tuyên bố mối quan hệ của nhiệm vụ hiện tại và toàn bộ tiến tiến trình lịch sử."<br /><br />Hơn nữa, ông nêu lên rằng" tiền đề của Duy vật biện chứng pháp là, chúng tôi nhắc nhở rằng :" không phải con người quyết định hiện hữu mà trái lại, hiện hữu xã hội quyết định ý thức. . . Chỉ khi nào lõi của hiện hữu nêu rõ khi tiến trình hiện hữu được thấy như một sản phẩm, dù rằng là sản phẩm vô ý thức của hoạt động con người."<br /><br />Cũng theo tư tưởng Marx, ông chỉ trích tính chủ quan của triết lý cá nhân chủ nghĩa tư sản trong vấn đề ý thức chủ quan. Chống lại triết lý chủ quan này, ông nêu lên vấn đề trọng yếu những mối tương quan xã hôi. Hiện hữu - thế giới- là sản phẩm của hoạt động con người; nhưng vấn đề này có thể thấy nếu vấn đề quan trọng của tiến trình xã hội đối với ý thức cá nhân được chấp nhận. Ông phân loại ý thức này như là một tác dụng của ý thức hệ thần bí. Luận thuyết của ông không đòi hỏi Lukács phải kiềm chế tự do con người trên danh nghĩa xã hội học quyết định: trái lại, sản phẩm của hiện hữu chỉ là khả năng tập quán.<br /><br />Tuy nhiên, định nghĩa không chính thống cho rằng " chính thống Marxist là phải trung thành với 'phương pháp" chứ không giáo điều đã bị kết án với tác phẩm của <a href="http://en.wikipedia.org/wiki/Karl_Korsch" title="Karl Korsch">Karl Korsch</a> vào tháng bảy năm1924, và trong đại hội V của quốc tế cộng sản ( <a href="http://en.wikipedia.org/wiki/Comintern" title="Comintern">Comintern</a> ) do <a href="http://en.wikipedia.org/wiki/Grigory_Zinoviev" title="Grigory Zinoviev">Grigory Zinoviev</a>.</span><br /> </blockquote><span style="font-size: 100%;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="Stalin.27s_doctrine_of_diamat" name="Stalin.27s_doctrine_of_diamat"></a></span><br /> <h3><span style="color: red; font-size: 100%;"> <span class="mw-headline">7.3. Chủ thuyết của Stalin trong <i>Diamat</i></span></span></h3><span style="font-size: 100%;">Cách mạng tháng 10 Nga năm 1917, triết học Sô Viết chia hai phái, là phái Triết học Biện chứng của Deborin và phái Triết lý máy móc của Bukharin. Năm 1931, Stalin đề cao Duy vật biện chứng coi như là cột trụ của triết học Mac-Lê. Ông trình bày thuyết này trong tác phẩm <i><a class="external text" href="http://www.marxists.org/reference/archive/stalin/works/1938/09.htm" rel="nofollow" title="http://www.marxists.org/reference/archive/stalin/works/1938/09.htm">Dialectical and Historical Materialism</a></i> (1938) và đề cập các "luật biện chứng".Những luật này là căn bản cho nguyên lý của khoa học lịch sử, và bảo đảm khái niệm vô sản về thế giới." Như vậy Diamat trở thành lý thuyết căn bản cho đệ tam quốc tế, và triết lý chính thức cho liên bang Sô Viết cho đến ngày sụp đổ.</span><h2><span style="color: red; font-size: 100%;"><span class="mw-headline">8. Phái Marxist phê phán Duy vật biện chứng</span></span></h2><span style="font-size: 100%;"> Thuyết Duy vật biện chứng đã bị chính những người Marxist chỉ trích như các triết gia như <a href="http://en.wikipedia.org/wiki/Louis_Althusser" title="Louis Althusser">Louis Althusser</a> , <a href="http://en.wikipedia.org/wiki/Antonio_Gramsci" title="Antonio Gramsci">Antonio Gramsci</a>. Một số tưởng gia theo Marx đã dựa vào các văn bản của Marx và Engels để lập ra những triết lý Marxist mới và có ý kiến khác nhau về Duy vật bịện chứng. Năm 1937, <a href="http://en.wikipedia.org/wiki/Mao_Zedong" title="Mao Zedong">Mao Trạch Đông</a> đã viết về luật "mâu thuẫn" và đưa ra những giải thích mới . Trong thuyết này , ông chống các " luật mâu thuẫn" và chú trọng đến tính chất phức tạp của mâu thuẫn. Thuyết của Mao đã ảnh hưởng đến Althusser trong tác phẩm về mâu thuẫn của ông như <i><a class="external text" href="http://www.marx2mao.com/Other/FM65NB.html" rel="nofollow" title="http://www.marx2mao.com/Other/FM65NB.html">For Marx</a></i> (1965). Althusser muốn phân biệt ý niệm Marxist về mâu thuẫn bằng cách mượn ý niệm của thuyết " quyết định tối cao" của phân tâm học. Ông chỉ trích những ai đọc Marx mà muốn trở lại duy tâm biện chứng của Hegel. Ông phát triển ý niệm " duy vật ngẫu nhiên" đối nghịch với " biện chứng duy vật", là ý niệm của Althusser chống chống nhân bản chủ nghĩa hay triết thuyết chủ quan".. Trong khuynh hướng đi tìm cái mới, <a href="http://en.wikipedia.org/wiki/Ludovico_Geymonat" title="Ludovico Geymonat">Ludovico Geymonat</a> , triết gia ngưòi Ý theo " duy vật biện chứng" để lập nên "nhận thức luận lịch sử". Althusser dựa trên " nhận thức luận lich sử" phản bác việc phân đôi chủ thể và khách thể, là vấn đề đã làm cho tác phẩm của Marx không hợp với những người đi trước.</span><br /><span style="font-size: 100%;"><br /></span><span style="font-size: 100%;">Rất nhiều người ca tụng Biện chứng pháp duy vật. Phan Văn Hùm là người đầu tiên ở Việt Nam viết về Biện chứng pháp duy vật nhưng tác phẩm này quá sơ lược. Trương Tửu trước 1945 đã áp dụng Duy vật biện chứng để phê bình văn học. Ông cực lực ca tụng Duy vật biện chứng pháp và coi đó là đỉnh cao của phương pháp lý luận.<br />Trong Văn Chương Truyện Kiều, Nguyễn Bách Khoa [ 6 ]đề cao Biện Chứng Pháp, cho rằng đây là phương pháp tuyệt diệu để phân tích, phê bình văn học.<br />''</span><span style="font-size: 100%; font-style: italic;">Những việc mổ xẻ, giải thích, phân tích ấy, ta chỉ có thể làm được mỹ mãn. . . khi nào ta lĩnh hội và khéo biết áp dụng biện chứng pháp duy vật. Chỉ có dùng biện chứng pháp duy vật mới có thể hiểu được chất thơ kia, thưởng thức được cái đẹp kia, cảm thông được linh hồn kia đánh giá được thiên tài kia</span><span style="font-size: 100%;"> (83).<br />Ông khẳng định:</span><span style="font-size: 100%; font-style: italic;">Không công nhận những kết quả rực rỡ của khoa học hiện tại , không tán thành và áp dụng biện chứng pháp duy vật, cứ khư khư cố chấp ôm lấy những quan niệm đã lỗi thời về linh hồn, về thiên tài về cái đẹp, về nghệ thuật: đó là thái độ của những người phản động (81).</span><span style="font-size: 100%;"><br /></span></div><br /><br /><div style="text-align: justify;"><span style="color: red; font-size: 100%; font-weight: bold;">IV. DUY VẬT LỊCH SỬ</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;"><span style="font-weight: bold;">IV.1.Từ Điển Bách Khoa Toàn Thư Việt Nam</span><br />Duy vật lịch sử là </span><span style="font-size: 100%; font-style: italic;">bộ phận hợp thành của triết học macxit, khoa học về những quy luật chung nhất của xã hội. CNDVLS khẳng định tồn tại xã hội quyết định ý thức xã hội. Trong các quan hệ xã hội, các quan hệ sản xuất là cơ sở hiện thực của mỗi xã hội nhất định, cấu trúc hạ tầng, trên đó xây dựng lên cấu trúc thượng tầng: chính trị, pháp luật và các hình thái ý thức xã hội khác, với những thiết chế của chúng. Mỗi hệ thống quan hệ sản xuất của một xã hội nhất định, phụ thuộc vào tính chất và trình độ phát triển của các lực lượng sản xuất. Các lực lượng sản xuất luôn luôn phát triển không ngừng, đến một giai đoạn nhất định sẽ mâu thuẫn với những quan hệ sản xuất cũ đã lỗi thời và đòi hỏi phải thay đổi các quan hệ sản xuất ấy bằng những quan hệ sản xuất mới, tiến bộ hơn. Trong xã hội có giai cấp, sự thay đổi ấy được thực hiện bằng cách mạng xã hội. <span style="font-weight: bold;">Một khi cấu trúc hạ tầng đã thay đổi, thì toàn bộ cấu trúc thượng tầng sớm muộn cũng thay đổi theo</span>. Hình thái kinh tế - xã hội cũ được thay thế bằng một hình thái kinh tế - xã hội mới tiến bộ hơn. Như vậy, lịch sử loài người là lịch sử thay thế của những hình thái kinh tế - xã hội khác nhau. Quy luật xã hội khác với quy luật tự nhiên ở chỗ: quy luật xã hội được thực hiện thông qua hoạt động có ý thức của con người, quần chúng nhân dân. Trong xã hội có giai cấp, đấu tranh giai cấp là động lực của lịch sử. Khẳng định mối quan hệ biện chứng giữa điều kiện khách quan và nhân tố chủ quan của sự phát triển lịch sử, CNDVLS phê phán mọi biểu hiện của chủ nghĩa định mệnh, chủ nghĩa chủ quan duy ý chí, chủ nghĩa giáo điều, chủ nghĩa xét lại. </span></div><br /><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: 100%; font-weight: bold;">IV.2. Tự điển Wikipedia viết:</span><br /><span style="font-size: 100%;"><b style="font-style: italic;">Historical materialism</b></span><span style="font-size: 100%; font-style: italic;"> is a methodological approach to the study of society, economics, and history, first articulated by </span><span style="font-size: 100%;"><a href="http://en.wikipedia.org/wiki/Karl_Marx" style="font-style: italic;" title="Karl Marx">Karl Marx</a></span><span style="font-size: 100%; font-style: italic;"> (</span><span style="font-size: 100%;"><a href="http://en.wikipedia.org/wiki/1818" style="font-style: italic;" title="1818">1818</a></span><span style="font-size: 100%; font-style: italic;">-</span><span style="font-size: 100%;"><a href="http://en.wikipedia.org/wiki/1883" style="font-style: italic;" title="1883">1883</a></span><span style="font-size: 100%; font-style: italic;">). Marx himself never used the term but referred to his approach as "</span><span style="font-size: 100%;"><b style="font-style: italic;">the materialist conception of history.</b></span><span style="font-size: 100%; font-style: italic;">" Historical materialism looks for the causes of developments and changes in human society in the means by which humans collectively produce the necessities of life. The non-economic features of a society (e.g. social classes, political structures, ideologies) are seen as being an outgrowth of its economic activity. The classic brief statement of the theory was made by Marx in the</span><span style="font-size: 100%;"> <a class="external text" href="http://www.marxists.org/archive/marx/works/1859/critique-pol-economy/preface.htm" rel="nofollow" title="http://www.marxists.org/archive/marx/works/1859/critique-pol-economy/preface.htm">Preface</a> to <i><a href="http://en.wikipedia.org/wiki/A_Contribution_to_the_Critique_of_Political_Economy" title="A Contribution to the Critique of Political Economy">A Contribution to the Critique of Political Economy</a> (1859):</i></span></div><br /><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: 100%;">Chúng tôi xin lược dịch:</span><br /><span style="font-size: 100%;">Duy vật lịch sử là một phương pháp nhằm nghiên cứu xã hội, kinh tế và lịch sử, trước tiên do Marx tạo ra nhưng Marx không hề dùng danh từ này nhưng mà danh từ này được gán cho là Duy vật Sử Quan. Duy vật lịch sử tìm hiểu nguyên nhân phát triển và biến dịch trong xã hội loài người trong những phương thức sản xuất cho sự cần thiết của đời sống . Các tính chất phi kinh tế của một xã hội ( giai cấp xã hội, cấu trúc chính trị, ý thức hệ ) được coi như là sự phát triển của các hoạt động kinh tế.. Học thuyết căn bản của Marx về vấn đề này là lời nói đầu của quyển " Đóng Góp Về Phê Bình Kinh Tế Chính trị (1859).</span></div><br /><br /><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: 100%;">Trên đây là các tài liệu của nhiều tác giả, chúng tôi xin đưa ra đề độc giả đầy đủ tài liệu mà tìm hiểu. Phần sau, chúng tôi sẽ phê bình các thuyết trên.</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: 100%; font-style: italic;">____</span></div><br /><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: 85%;">[1]. John Pickard là một người hoạt động trong phong trào Marxist ở Anh quốc khi ông còn trẻ. Khoảng 1965,</span><span style="font-size: 85%;"> </span><span style="font-size: 85%;"> ông ở Newcastle, </span><span style="font-size: 85%;"> là một phóng viên cho tờ "Militant" ( Chiến đấu) của nhóm Trotskist, và viết bài này. Năm 1989-90, vì bất đồng chính kiến, ông rời khỏi nhóm Militant. </span><span style="font-size: 85%;">Sau ông làm một giáo viên và nay cũng tiếp tục hoạt động tại Anh. </span><span style="font-size: 85%;">Bài của ông được đăng tải nhiều nơi.</span><br /><span style="font-size: 85%;">[2<span style="font-weight: bold;">]</span><b>.</b> Siêu tân tinh, hay siêu sao mới, là một số loại vụ nổ của sao tạo nên các vật thể rất sáng chủ yếu gồm plasma bùng lên trong một thời gian ngắn, cấp sao biểu kiến tăng lên đột ngột hàng tỉ lần, rồi giảm dần trong vài tuần hay vài tháng. Tổng năng lượng thoát ra đạt tới 1044J. Cấp sao tuyệt đối có thể đạt đến -20m. Có hai kiểu nổ. Trong kiểu thứ nhất, các sao khổng lồ cháy hết nhiên liệu nhiệt hạch, mất áp suất ánh sáng, và sụp đổ vào tâm dưới trọng trường của chính nó, cho đến lúc mật độ và áp suất tăng cao gây nên bùng nổ. Trong kiểu thứ hai, các sao lùn trắng hút lấy vật chất từ một sao bay quanh nó, cho đến khi đạt được khối lượng Chandrasekhar và bùng nổ nhiệt hạch. Trong cả hai kiểu này, một lượng lớn vật chất của sao bị đẩy bật ra không gian xung quanh. Kiểu nổ thứ nhất kết thúc một quá trình sống của một ngôi sao, kết quả có thể là nhân ngôi sao trở thành sao lùn trắng, sao neutron (pulsar, sao từ, sao hyperon hay sao quark...) hay hố đen tùy thuộc chủ yếu vào khối lượng ngôi sao. Các vật chất lớp vỏ sao bị bắn vào khoảng không giữa các vì sao trở thành tàn tích siêu tân tinh.</span><br /><span style="font-size: 85%;">[3]. Cân bằng nội môi (tiếng Anh: homeostasis) là một đặc tính của một hệ thống mở để điều khiển môi trường bên trong nhằm duy trì trạng thái cân bằng, thông qua việc điều chỉnh các cơ chế điều hòa cân bằng độngsinh vật (organism) sống bao gồm cả đơn bào hay đa bào đều duy trì cân bằng nội môi. Cân bằng này có thể là cân bằng pH nội bào ở mức độ tế bào; hay cân bằng nhiệt độ cơ thể ở động vật máu nóng; hay cũng chính là tỷ phần khí cacbonic trong khí quyển ở mức độ hệ sinh thái. (dynamic equilibrium) khác nhau.</span><br /><span style="font-size: 85%;">[4]. Clinamen là lý thuyết về sự vân động của nguyên tử (Clinamen (gen.: clinaminis) is the name Lucretius gave to a minimal indeterminacy in the motions of atoms, an unpredictable ‘swerve... at no fixed place or time’[1]. This indeterminacy, according to Lucretius, prevents us from being 'automata'. The clinamen designates the ‘smallest possible angle’ by which an atom deviates from the straight line of the fall of the atoms through a laminar void; an ‘infinitely small deviation' that marks the beginning of the world as atomic turbulence. According to Lucretius, there would be no contact between atoms without the clinamen; and so, "No collision would take place and no impact of atom upon atom would be created. Thus nature would never have created anything." (2.220-225). It must be observed that Lucretian clinamen concept was based in Epicurus' atomistic doctrine.</span><br /><span style="font-size: 85%;">[5]. Cơ học lượng tử là một trong những lý thuyết cơ bản của vật lý học. Cơ học lượng tử là phần mở rộng và bổ sung của cơ học Newton (còn gọi là cơ học cổ điển). Nó là cơ sở của rất nhiều các chuyên ngành khác của vật lý và hóa học như vật lý chất rắn, hóa lượng tử, vật lý hạt. Khái niệm lượng tử để chỉ một số đại lượng vật lý như năng lượng không liên tục mà rời rạc.</span><br /><span style="font-size: 85%;">[6].Trương Tửu ( 1913 - 1999), bút danh khác: Nguyễn Bách Khoa, Mai Viên, Thời trai trẻ, ông học hết năm thứ nhất bậc trung học, rồi học trường Kỹ nghệ thực hành ở Hải Phòng (nghề thợ tiện, cùng trường lớp với Lê Văn Siêu). Nhưng chỉ được một năm rưỡi thì bị đuổi học (Năm 1927), vì tham gia bãi khoá ở Hà Nội.. Bị buộc rời trường, ông tự học chương trình Tú tài Pháp Việt.Từ năm 1941 đến 1946, Trương Tửu làm Giám đốc Văn chương NXB Hàn Thuyên. Thời kháng chiến chống Pháp, ông là ủy viên Hội Văn hóa Việt Nam, chi hội phó Chi hội Văn hóa Thanh Hóa, tham gia bí thư đoàn liên đoàn Văn nghệ kháng chiến liên khu IV, dạy trường Thiếu sinh quân, trường Dự bị đại học…Sau hiệp định Genève 1954, ông hồi cư về Hà Nội, dạy Trường đại học Sư phạm, Đại học Văn khoa Hà Nội. Năm 1957, ông được phong chức danh Giáo sư, cùng đợt với Đào Duy Anh, Đặng Thai Mai, Trần Văn Giàu, Nguyễn Mạnh Tường…Đầu năm 1958, bị buộc thôi việc vì dính líu đến vụ Nhân văn giai phẩm. Sau đó, ông chuyển sang nghiên cứu y học và sống bằng nghề Đông y.</span></div></div></div></div></div>giahoithutranghttp://www.blogger.com/profile/10818660192100778783noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6787428587380315640.post-38976572488209943402013-01-21T17:16:00.003-08:002013-01-25T20:59:03.595-08:00CỘNG SẢN LUẬN VII * .VONG THÂN<span style="color: #cc0000; font-size: 130%;"><span style="font-size: 100%;"><span style="color: black;"> CHƯƠNG VII<br /></span></span></span><br /><div style="text-align: justify;"><div style="text-align: justify;"><div style="text-align: center;"> <span style="font-size: 130%;"><span style="color: red; font-weight: bold;"> VONG THÂN</span></span></div><span style="font-style: italic;"><br /></span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;"><br />I. ĐỊNH NGHĨA</span><span style="font-style: italic;"><br /><br />Vong thân</span><span style="font-style: italic;"> </span>hay <span style="font-style: italic;">tha hóa l</span>à danh từ mang nhiều ý nghĩa ( tiếng Đức là <span style="font-style: italic;">Entfremdung </span>và <span style="font-style: italic;">Entausserung </span>, tiếng Anh là <span style="font-style: italic;">Alienation</span> hay <span style="font-style: italic;">estrangement</span>).<br /><br />Trong tiếng Anh, <span style="font-style: italic;">Alienation </span>về luật pháp nghĩa là chuyển nhượng tài sản hợp pháp cho một người nào hay một tổ chức nào.Về y khoa là việc mất khả năng tinh thần . Về gia đình thì <span style="font-style: italic;">Parental alienation</span> là cha con ghét nhau, thù hận nhau.<br /><br />Trong tiếng Việt,<span style="font-style: italic;"> vong thân </span>nghĩa là mất bản thân; <span style="font-style: italic;">tha hóa</span> là mình biến thành người khác, vật khác, chuyển đổi từ tốt sang xấu. Vong thân hay tha hóa mang ý nghĩa tâm lý, xã hội, chính trị, đạo đức và triết học. Đó là cảm giác xa lạ, chia cách khi ta phải đến một nơi xa lạ, sống trong một nền văn hóa xa lạ, sống trong một chế độ tàn bạo, một môi trường khắc nghiệt, làm một việc không quen thuộc.<br /><br />Đó là cảm giác bất lực trước số phận, trước rủi ro, trước hoàn cảnh mà mình không kiểm soát và tư chủ được. Đó cũng là cảm giác thấy đời vô nghĩa, phi lý. Và đó là cảm giác trước thế giới mênh mông, vũ trụ bao la, và ta thấy cô đơn, trống trải. Và đó cũng là sự sợ hãi, thù hận, khinh bỉ, nuối tiếc, đau khổ đối với đối tượng đã làm cho ta nghèo khổ, nhục nhã, tù đày, tan nhà nát cửa, hoặc có thởi ta say mê, tôn thờ. Nói chung vong thân hay tha hóa đồng nghĩa với xa lạ, mất mát, mất phẩm chất, biến chất, biến thái, thoái hóa, sa đọa, thù nghịch, đối nghịch.<br /><br />Tự Điển Bách Khoa Toàn Thư Việt Nam định nghĩa như sau:<span style="font-style: italic;"><br /><br />THA HOÁ: một trong những phạm trù trung tâm của triết học Hêghen G. V. F. ( G. W. F. Hegel, Đức, thế kỉ 19) nói về sự TH của tinh thần, nghĩa là tinh thần biến thành vật chất, thành cái đối lập với nó. Foiơbăc (L. Feuerbach), nhà triết học Đức thế kỉ 19, đã phê phán tính chất duy tâm trong quan niệm đó của Hêghen. Foiơbăc dùng khái niệm TH để nói về sự TH của bản chất con người vào tôn giáo.<br /><br />Theo Foiơbăc, chính con người đã sinh ra trời, đem bản chất con người gắn cho trời, tạo ra một đấng siêu phàm chi phối tất cả. Mac K. và Enghen F. đã dùng khái niệm TH để nói về sự TH của lao động thể hiện ở chỗ, người công nhân sản xuất ra nhiều sản phẩm cho xã hội nhưng bị giai cấp tư sản chiếm đoạt, những sản phẩm đó không thuộc về người công nhân mà trở thành lực lượng đối lập lại với họ; như vậy là hoạt động (lao động) của chính con người đã trở thành một cái gì độc lập đối với con người và thống trị con người - đó là sự TH.</span><br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">II. NGUỒN GỐC</span><br /><br />Nguồn gốc của từ này ở đâu? Có nhiều câu trả lời. Hegel là người đầu tiên sử dụng từ ngữ <span style="font-style: italic;">Entfremdung </span><span>và</span><span style="font-style: italic;"> Entausserung </span>.<br />Trong tác phẩm lớn quan trọng của ông là <span style="font-style: italic;">Hiện tượng luận về Tinh thần</span>, Hegel đã dành hơn một trăm trang sách để phân tích vấn đề "<span style="font-style: italic;">Tinh thần bị tha hóa tự tại.</span>" Hegel cho rằng tinh thần (Geist, Spirit) đưa con người đến tự giác, tự tri, thoát khỏi ngu dốt, tối tăm. Marx chống lại thầy minh cho rằng thuyết Duy tâm lạc hậu, phải thay bằng tư tưởng Duy vật, xã hội sẽ tiến bộ hơn sau khi chiến thắng tha hóa, chiến thắng ngu dốt.<br /><br />Một ý kiến khác cho rằng Marx đã chịu ảnh hưởng quyển <span style="font-style: italic;">Bản Chất Thiên Chúa giáo</span> (The Essence of Christianity 1841) của Feuerbach , học trò của Hegel. Stirner phê bình, phân tích Feuerbach trong <span style="font-style: italic;">Cái Tôi và Của Tôi </span>(The Ego and Its Own (1844),mà sau này Marx và Engels theo đó mà viết thành <span style="font-style: italic;">Hệ Tư Tưởng Đức</span> ( The German Ideology (1845). <br />Cũng có ý kiến cho rằng tư tưởng của Marx là tư tưởng của George Ritzer trong quyển <span style="font-style: italic;">Thuyết Xã Hội Hiện Đại và Nguồn Gốc </span>(Contemporary Sociological Theory and Its Roots), và Marx nhắc lại bốn loại tha hóa trong chế độ tư bản.<br /><br />Lucien Goldmann, một đệ tử của Lukács, đã phát hiện từ ngữ <span style="font-style: italic;">Verdinglichung</span> được nhắc đến hai lần trong một tác phẩm triết học quyển <span style="font-style: italic;">Sein und Zeit</span> của Heidegger. Như vậy, Heidegger và Hegel là những người đầu tiên nói lên ý niệm tha hóa mà sau Marx tiếp thu. Quan điểm của chủ nghĩa Hiện sinh và chủ nghĩa Marx gặp nhau qua trung gian Hegel.<br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">III.TƯ TƯỞNG MARX</span><br /><br />Phải chờ đến Marx, ý niệm tha hóa mới được phổ biến. Trong triết học Marx, <span style="font-style: italic;">alienation</span> mang một ý nghĩa mới, mang tính chất đấu tranh giai cấp, chống tư bản. Marx đã đưa ra quan niệm này khi ông còn trẻ viết trong <span style="font-style: italic;">Bản thảo 1844</span>. <span style="font-style: italic;">Alienation</span> là nói về sự vật vốn thân thiết, hòa hợp với nhau mà phải ly cách, hoặc đi đến hận thù. Nhưng quan trọng nhất là ý niệm này là <span style="font-style: italic;">vong thân</span> hay <span style="font-style: italic;">tha hóa xã hội</span> của con người mất bản tính thiên nhiên ( Gattungswesen). Marx cho rằng tình trạng này là do chủ nghĩa tư bản gây ra.<br />Quan điểm<span style="font-style: italic;"> Vong thân l</span>à một quan điểm chủ yếu của triết lý Marx. Triết thuyết của Marx sau được Alexandre Kojève và Louis Althusser ủng hộ.<br />Nhìn chung, triết thuyết vong thân của Marx nhắm tấn công tư bản và tôn giáo.<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">III.1. Tư bản</span><br /><br />Marx đã phân tích vấn đề tha hóa trong <span style="font-style: italic;">Bản Thảo Kinh Tế Triết Học</span>, trong <span style="font-style: italic;">Khởi Thảo Những Nguyên Lý Phê Phán Kinh Tế Chính Trị Học,</span> và trong <span style="font-style: italic;">Tuyên Ngôn của Đảng Cộng Sản.</span><br />Trong các bản thảo của Marx thời trẻ (1844), ông viết thuyết vong thân để nói về những vật cùng phối hợp với nhau trong một tập thể nhưng bị xa lìa nhau, hoặc một thống nhất hòa họp mà đối kháng với nhau. Ông nhấn mạnh con người bị tha hóa là do giai cấp tư bản bóc lột. Ở đây, vong thân, tha hóa đồng nghĩa với <span style="font-style: italic;">biến chất, thoái hóa </span>hay <span style="font-style: italic;">xa lạ</span><span style="font-style: italic;"> (estrangement)</span>. Đây là một từ ngữ triết học và tâm lý nói về tình trạng con người mất phẩm chất, mất giá trị con người, trở thành nô lệ, thành thú vật, ta không còn là ta, ta là một người khác, ta là kẻ xa la, ta đã mất ta. . .<br /><br />Trong <span style="font-style: italic;">Hệ Tư Tưởng Đức,</span> Marx cho rằng các cá nhân là sự tồn tại của lực lượng sản xuất chứ không phải là những hoạt động cá thể. Tư bản chỉ làm cho vô sản bần cùng nhanh chóng nghĩa là tư sản bắt buộc vô sản phải vùng dậy làm cách mạng để sống còn. Đó là con đường chống tha hóa.<br /><br />Trong <span style="font-style: italic;">Tuyên Ngôn đảng Cộng Sản</span>, Marx nhiều lần nói đến ý niệm này. Karl Marx kết án tư bản với nhiều lý do. Nói một cách khác, giai cấp vô sản làm việc cho tư bản thì sẽ biến chất, không còn là con người nữa. Đó là vong thân. Marx đã nhấn mạnh vấn đề vong thân, là mũi nhọn trong việc tuyền truyền cho giai cấp vô sản chống lại tư bản, và đi theo cộng sản. Tội trạng lớn nhất là tư bản bóc lột giai cấp vô sản. Có thể nói một nửa bản TNCS là tuyên cáo tội trạng tư bản bóc lột, làm cho giai cấp công nhân bần cùng, mất phẩm giá con người.<br /><span style="color: black;"><span style="font-style: italic;">Tóm lại, giai cấp tư sản đã đem lại sự bóc lột công nhiên, vô sỉ, trực tiếp, tàn nhẫn thay cho sự bóc lột được che đậy bằng những ảo tưởng tôn giáo và chính trị</span> </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-i.html" style="font-weight: normal;">(TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN * I</a><span style="font-weight: normal;"> , 4)</span></span>. [1]<br /><br /><span style="font-style: italic;">Giá cả trung bình của lao động làm thuê là số tiền công tối thiểu, nghĩa là tổng số tư liệu sinh hoạt cần thiết cho công nhân duy trì đời sống với tính cách là công nhân. Cho nên cái mà người công nhân làm thuê chiếm hữu được bằng hoạt động của mình cũng chỉ vừa đủ để tái xuất ra đời sống mà thôi</span> <a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-ii.html"><span style="font-size: 85%; font-weight: normal;">(TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN II,3).</span></a> [2]<br /><br />Sự bóc lột của tư bản không những làm cho giai cấp vô sản thoái hóa, nhất là nó đem máy móc làm cho giai cấp vô sản vong thân. Hơn nữa, giai cấp tư bản còn làm cho con người trong xã hội bị vong thân, bởi vì giai cấp tư sản coi mọi việc là buôn bán, trao đổi, là tiền bạc. Trong TNCS, Marx viết:<br /><br /><span style="font-style: italic;">Giai cấp tư sản đã dìm những xúc động thiêng liêng của lòng sùng đạo, của nhiệt tình hiệp sĩ, của tính đa cảm tiểu tư sản xuống dòng nước giá lạnh của sự tính toán ích kỷ. Nó đã biến phẩm giá của con người thành giá trị trao đổi; nó đã đem tự do buôn bán duy nhất và vô sỉ thay cho biết bao quyền tự do đã được ban cho và đã giành được một cách chính đáng -</span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-i.html" style="font-weight: normal;">TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN </a></span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-i.html" style="font-weight: normal;">I</a><span style="font-weight: normal;"> , 4)</span></span>.[3]<br /><br /><span style="color: black;"> </span><span style="color: black; font-style: italic;">G</span><span style="font-style: italic;">iai cấp tư sản đã xé toang tấm màn tình cảm bao phủ những quan hệ gia đình và làm cho những quan hệ ấy chỉ còn là quan hệ tiền nong đơn thuần</span>.<span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-i.html" style="font-weight: normal;"> TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN I</a><span style="font-weight: normal;"> , 4)</span></span>.[4]<br /><br />Marx cho rằng đồng tiền của tư bản đã làm cho giai cấp công nhân vong thân . Đồng tiền đã chế ngự họ, làm cho họ trở nên sùng bái đồng tiền.<br /><span style="font-style: italic;">"Money is the alienated essence of man's work and existence; the essence dominates him and he worships it"</span> (1964b, p. 37).[5]<br /><br />Công việc chế tạo sản phẩm cũng làm cho công nhân vong thân. Trong lao động chế tạo sản phẩm, giai cấp thợ thuyền trở thành một loại sản phẩm, và họ càng ngày càng trở nên nghèo nàn hơn trong đời sống nội tâm, và càng ngày họ xa lánh họ, và mất dần chính họ.<br /><span style="font-style: italic;">(The object produced by labor, its product, now stands opposed to it as an alien being, as a power independent of the producer. . . . The more the worker expends himself in work the more powerful becomes the world of objects which he creates in face of himself, the poorer he becomes in his inner life, and the less he belongs to himself"</span> (1964b, p. 122).<br /><br />Con người và sản phẩm trở thành xa lạ. Sản phẩm không thuộc về người thợ. thể xác, tinh thần, những đau khổ, những mệt mỏi, yếu đuối, đời sống riêng tư. . . tất cả đều chống lại người thợ, độc lập với người thợ và không còn thuộc sở hữu người thợ.<br /><span style="font-style: italic;">"This is the relationship of the worker to his own activity as something alien, not belonging to him, activity as suffering (passivity), strength as powerlessness, creation as emasculation, the personal physical and mental energy of the worker, his personal life. . . . as an activity which is directed against himself, independent of him and not belonging to him" </span>(1964b, p. 125).<br /><br />Trong tình cảnh này, mối liên hệ giữa các thợ thuyền với nhau cũng vậy. Công nhân này xa lạ với công nhân kia, và giai cấp công nhân trở thành xa lạ với thế giới loài người.<br /><span style="font-style: italic;">"What is true of man's relationship to his work, to the product of his work and to himself, is also true of his relationship to other men. . . . Each man is alienated from others . . .each of the others is likewise alienated from human life"</span> (1964b, p. 129).<br /><br />Con người trong vận động ngoại hướng theo Marx là một <span style="font-style: italic;">"con người bị mất nhân tính" </span>(entmenschter Mensch), bởi vì hoạt động sản xuất của con người bị chi phối dưới luật lệ của một "trung gian xa lạ" (fremder Mittler), thay vì chính con người là trung gian của con người (statt dass der Mensch selbst der Mittler fur den Menschen sein sollte). Lao động chính là hình thức của một "trung gian tha hóa" (entausserte Vermittlung) bởi vì "đối tượng của lao động là sự khách thể hóa đời sống phát sinh của con người. "<span style="font-style: italic;"> </span><em style="font-style: italic;"></em><span style="font-style: italic;">Tha hóa có ý nghĩa: người lao động không nhận biết được tự thân trong quá trình sản xuất bởi vì "đối tượng mà lao động sản xuất ra đối lập với lao động như một sự vật xa lạ. "</span><br /><br />Như vậy tha hóa không những chỉ thấy nơi kết quả, nhưng ngay chính trong hành động sản xuất, bởi vì:<br />- Những phương tiện tồn tại phụ thuộc vào kẻ khác<br />- Đối tượng khát vọng của con người là sự chiếm hữu không toại nguyện của kẻ khác, sinh hoạt của tôi là một sự vật khác. Nói tóm lại, quyền năng phi nhân đã thống trị quá trình hoạt động của con người.<br /><br />Tóm lại, quan điểm Vong thân của Marx gồm bốn điểm sau giống như quan điểm của George Ritzer:<br />(1). Chủ nhân ông tư bản chọn lựa công nhân và trả tiền cho họ<br />(2). Công nhân sản xuất nhưng sản phẩm thuộc tư bản.<br />(3).Công nhân xa lạ với đồng nghiệp<br />(4). Công nhân làm việc một cách máy móc, không ý thức.<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">III.2. Tôn giáo</span><br /><br />Marx cũng đề cập đến một loại vong thân khác, cũng nằm trong lòng tư bản, và phong kiến, đó là vong thân tôn giáo. Marx cũng theo Feuerbach trong quyển <span style="font-style: italic;">Bản Chất Thiên Chúa Giáo </span>( The Essence of Christianity) in năm 1841 để chỉ trích tôn giáo.Trong tác phẩm này, Feuerbach cho rằng Thượng đế đã tha hóa bản tính nhân loại. Hegel đã phản bác ý kiến của Feuerbach.<br /><br />Sách của Feuerbach bàn về Sáng tạo và Đấng Sáng Tạo. Sách chia ra hai phần. Phần I nói về Bản chất tôn giáo. Ông cho rằng Thượng Đế là quy luật, thượng đế là đấng Toàn trí, Toàn giác, thượng đế là tình yêu. Feuerbach cho rằng con người có ý thức như thượng đế nhưng có thể khá hơn thượng đế vì con người có khả năng hiểu biết. Con người có thể thấy mình trong thượng đế. Ông bảo "thương đế không toàn năng thì không phải là thượng đế". Thượng đế linh thiêng, con người có thể làm thượng đế thánh thiện nhưng tôn giáo không làm cho con người thánh thiện.Nếu con người bỏ hết các tính cách của thượng đế thì thượng đế chẳng ra gì cả. Con người đã tưởng tượng ra một thượng đế.<br /><br />Phần II, ông cho rằng tôn giáo là sai lầm. Thượng đế chống lại con người. Con người sai lầm khi tin vào sự cứu rỗi của thượng đế. Tôn giáo làm tổn hại đạo đức, là thuốc độc, hủy diệt cảm giác và tình cảm của con người.<br />Feuerbach một mặt ca tụng thượng đế nhưng một mặt chê bai thượng đế. Lúc thì ông cho thương đế cao hon người, lúc thì ông bảo con người ngang thượng đế và tôn giáo là sai lầm, là thuốc độc.<br />Tha hóa tôn giáo là một ý niệm Marx đã thừa hưởng từ học thuyết Feuerbach, khi Feuerbach áp dụng khái niệm tha hóa của Hegel vào sự khách thể hóa của con người . Con người đã tự biến thành khách thể, đối tượng của ý thức, và Thượng đế chính là sự phóng chiếu của con người trong vận động khách thể này. Nhưng Hegel có ý ca tụng con người còn Feuerbach cho rằng Thượng Đế là do con người sáng tạo, con người khoác cho thượng đế y phục, tình cảm và ngôn ngữ của con người.<br /><br />Marx theo Fuerbach nhưng ông chú trọng đả kích tôn giáo. Ông cho rằng tư bản và tôn giáo đã làm cho giai cấp vô sản vong thân. Bàn về tôn giáo, ông cho tôn giáo cũng như tư bản, chỉ là mối liên hệ sản phẩm, mối liên hệ sự vật, mối liên hệ tiền bạc [6]<br /><br />Tôn giáo đã khách quan hóa con người. Marx kết tội Thượng đế, cho rằng Thượng đế cũng như tư bản đã làm cho con người tha hóa Marx so sánh tha hóa tôn giáo với tha hóa lao động:<br /><em> "Cũng như trong tôn giáo, con người càng tận tụy cho thượng đế, con người càng kém chủ động. Đời sống của con người phục vụ cho khách thể trở thành một lực lượng thù nghịch và xa lạ với chính con người. "</em><br /><br />Marx viết:<br /><span style="font-style: italic;">"Objectification is the practice of alienation. Just as man, so long as he is engrossed in religion, can only objectify his essence by an alien and fantastic being; so under the sway of egoistic need, he can only affirm himself and produce objects in practice by subordinating his products and his own activity to the domination of an alien entity, and by attributing to them the significance of an alien entity, namely money. .</span> " (1964b, p. 39).<br /><br />Marx kết luận tôn giáo là ‘’trái tim của thế giới không tim’’, là ‘’thuốc phiện của con người’’ <span style="font-style: italic;">Religion is the sigh of the oppressed creature, the heart of a heartless world, just as it is the spirit of an unspiritual situation. It is the opium of the people"</span> (1959, p. 263)<br /><br />Lenin nhân danh khoa học mà diệt tôn giáo. Ông viết trong năm 1917:<br />... <span style="font-style: italic;">cộng sản là vô thần, nhưng không c</span><span style="font-style: italic;">ấm (?) các tín đồ Thiên chúa giáo và các tôn giáo khác gia nhập đảng cộng sản. Tôn giáo là điểm khác biệt giữa Dân chủ tư sản và Dân chủ xã hội. Đường lối. của Cộng sản chúng ta là theo khoa học, theo chủ nghĩa duy vật.Chương trình của chúng ta là giải thích nguồn gốc lịch sử và kinh tế thực của mây mù tôn giáo. Chương trình của chúng ta là tuyên truyền vô thần, xuất bản những văn chương có tính khoa học mà các chính phủ quân chủ đã cấm đoán và kết án . Chúng ta tạo ra một lãnh vực của tác phẩm đảng ta. Chúng ta theo lời Engels dạy những đảng viên Xã hội Đức là dịch rộng rãi các tác phẩm văn chương Pháp ở thế kỷ 18 của các tác giả giác ngộ và vô thần [7]</span><br /><br />Nhưng sau khi cầm quyền, chính Lenin và những người cộng sản đã biến chất. Họ không còn là những đảng viên xã hội, những nhà cách mạng mà trở thành bọn cướp của giết người. Tôn giáo, nông dân, thương gia, và trí thức là những lực lượng chống cộng sản. Vì vậy họ lần lượt bị Lenin và Stalin thanh toán. Nạn nhân đầu tiên là nhà thờ Chính thống giáo.<br /><br />Richard Pipes viết:<br /><span style="font-style: italic;">Mùa xuân năm 1922, khi nước Nga Xôviết đang bị nạn đói hoành hành thì cũng là lúc Lenin quyết định rằng ông ta có thể đạt được hai mục đích cùng một lúc: dựa vào danh nghĩa cứu đói sẽ tiến hành tịch thu tài sản của nhà thờ và nếu giới tăng lữ có hành động phản kháng thì sẽ cho nhân dân thấy rõ sự nhẫn tâm của họ. Trong một bản ghi nhớ gửi Bộ Chính trị, Lenin viết:</span><br /><br />“<span style="color: #6600cc; font-style: italic;">Lúc này và chỉ lúc này, khi mà tại các tỉnh đang bị đói người ta ăn cả thịt người và hàng trăm, nếu không nói là hàng ngàn xác người rải đầy đường, chúng ta có thể (nghĩa là cần) tiến hành tịch thu các tài sản của nhà thờ một cách kiên quyết nhất và thẳng tay nhất… để có một khối lượng tiền dự trữ là mấy trăm triệu rub vàng</span>.” (V. I. Lenin, Những tài liệu chưa được biết đến, trang 545)<br /><br /><span style="font-style: italic;">Như vậy nghĩa là tài sản tịch thu được không dành để cứu trợ những người đói khát mà để phục vụ nhu cầu của chính phủ.</span> <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-iii.html">(CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN III</a>, 1)</span><br /><br /><br /><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;">IV. PHÊ BÌNH MARX</span><br /><br />Quan điểm của Marx rất phiến diện. Marx thù hận tư bản nên kết tội tư bản, thật ra ai cũng tha hóa, kẻ ít người nhiều, không riêng gì vô sản nếu xét về triết học, chính trị và tâm lý.Người cộng sản kết tội tư bản nhưng chính cộng sản cũng làm cho nhân dân đặc biệt là nhân dân lao động tha hóa, và ngay cả hàng ngũ lãnh đạo cộng sản cũng tha hoá.<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">IV.1. Con người</span><span style="color: #000066; font-weight: bold;"> tha hóa</span><br /><br />Con người phần lớn bị tha hóa do nhiều căn nguyên. Thứ nhất là do tâm lý biến đổi, cuộc đời vô thường.Thực ra, phần lớn con người , triết học, chính trị, đảng phái và tôn giáo đều bị vong thân, bởi vì lẽ biến hóa của tạo hóa, vì sự đổi thay mà Nho giáo gọi là "dịch ", Phật gọi là "vô thường". Trước hết, nhiều người, nhiều giai cấp vong thân, không phải riêng thợ thuyền trong chế độ tư bản. Phật giáo, Lão giáo, Khổng tử và các triết gia Hy Lạp đã thấy rằng cuộc đời và vũ trụ là luôn biến chuyển, là vô thường. "<span style="font-style: italic;">Không ai tắm hai lần trên một giòng sông". </span>Cái ta hôm nay khác với cái ta hôm qua.<br /><br />Khi chưa yêu, chúng ta sống trong một thế giới khác, khi yêu là ta đã vong thân bởi vì ta không còn là ta, ta đã làm nô lệ cho tình yêu. Sống trong nhà tù, trong bệnh hoạn dài lâu, sống trong chiến tranh, mất gia sản, thua bạc, bị người phụ tình, bị người lừa đảo, hỏng thi, mất việc. . . .là ta đã vong thân, ta không còn là ta, ta trở thành một con người khác, ta đã tha hóa.Khi thành công, khi có tiền tài, địa vị, con người cũng đổi khác, đã tha hóa.<br /><br />Thứ hai là đạo đức. Có nhiều thuyết nói về bản chất con người khi lọt lòng mẹ. Mạnh Tử cho rằng "<span style="font-style: italic;">nhân chi sơ, tánh bản thiện, tính tương cận, tập tương viễn"</span>, nghĩa là khi mới sinh ra con người tính vốn hiền lành. Ban đầu đứa trẻ nào cũng gần giống nhau nhưng gia đình và xã hội đã làm cho chúng khác xa nhau. Cáo Tử cho rằng con người tính vốn ác. Còn Blaise Pascal thì dung hòa hai thuyết trên, ông cho rằng <span style="font-style: italic;">con người không phải là thiên thần, cũng không phải là thú vật </span> (L'homme n'est ni ange ni bête ). Chúng ta không đi sâu vào các thuyết trên. Có thể một số người tính vốn thiện và một số tính vốn ác, và một số nửa thiện nửa ác.<br /><br />Con người đạo đức thì thánh thiện, luôn làm điều lành, con người ác thì bị biến chất, hư hỏng, sa đọa. Con người tốt thì chung thủy, con người xấu thì đổi trắng thay đen.<br />Tiêu chuẩn đạo đức Nho gia là giữ khí tiết, không thay lòng đổi dạ. Hình ảnh cây trúc thẳng và cây tùng bốn mùa xanh tươi biểu hiệu cho người quân tử:<br /><span style="font-style: italic;">Phú quý bất năng dâm,</span><br /><span style="font-style: italic;">Bần tiên bất năng di,</span><br /><span style="font-style: italic;">Uy vũ bất năng khuất.</span><br />Tiêu chuẩn đạo đức của Phật giáo là vô tham, vô sân vô si, và làm điều thiện:<br /><span style="font-style: italic;">Đừng làm điều ác,</span><br /><span style="font-style: italic;">Hãy làm điều lành.</span><br /><span style="font-style: italic;">Ấy lời Phật dạy.</span><br />Không phải tư sản là ác mà vô sản là thiện cho nên không thể kết tội toàn thể tư sản và địa chủ là bóc lột. Một trong những tật xấu của con người, vô sản hay tư sản đều tham tiền tài, danh lợi vả tình dục. Phổ biến hơn cả là tham tiền.<br /><br />Không phải riêng ai, kẻ nghèo người giàu đều tôn thờ đồng tiền, và đa số sẵn sàng làm nô lệ cho đồng tiền, kể cả những nhà tư bản. Không phải riêng người nghèo vì đồng tiền mà đánh mất nhân phẩm, một số người giàu cũng vậy. Họ làm những việc bất nhân, bất nghĩa để làm giàu. Họ lạnh lùng với cha mẹ, vợ con, và nghiêm khắc, dè sẻn với bản thân họ.<br /><br />Địa vị, quyền thế cũng làm cho con người thay đổi. Nhiều người rất tốt, nhưng khi nắm quyền thế, tiền bạc, địa vị, bỗng trở nên một người khác. Cậu học sinh khi mới ra trường khác với ông giám đốc đã nắm trong tay vài tỷ bạc. Ông phú gia, quan huyện, ông thầy tu. . . đều có thể vong thân. Chính kẻ có quyền thế, giàu sang cũng vong thân chứ không phải riêng người nghèo. Ngày nay, chúng ta đã thấy trong thế giới cộng sản, con người nhất là đảng viên cao cấp đã tôn thờ đồng tiền một cách trắng trợn, bất chấp liêm sỉ và pháp luật:<br /><span style="font-style: italic;">Tiền là tiên, là Phật</span><br /><span style="font-style: italic;">Là sức bật của tuổi trẻ,</span><br /><span style="font-style: italic;">Là sức khỏe của tuổi già</span><br /><span style="font-style: italic;">Là cái đà tiến thân,</span><br /><span style="font-style: italic;">Là cái cân công lý</span> .. .<br /><br />Trong <span style="font-style: italic;">Gia Đình Thần Thánh </span>( The Holy Family), chính Marx cũng cho rằng tư bản và vô sản đều bị tha hóa ngang nhau, nhưng với kiểu cách khác nhau:<br /><span style="font-style: italic;">Giai cấp tư sản và giai cấp vô sản đều bị tha hóa nhưng giai cấp tư sản thì thoải mái và mạnh mẽ trong khi bị tha hóa, chúng nhận thức được sự tha hóa đó như là sức mạnh của họ và có được trong hiện hữu kiếp người của họ. Còn giai cấp vô sản cảm thấy bị tiêu diệt trong tha hóa, mất năng lực và sống trong hiện hữu vô nhân đạo</span> [8].<br />Như vậy, không thể kết luận tư bản làm cho vô sản tha hóa và trong xã hội, chỉ có giai cấp vô sản là bị tha hóa.<br /><br />Thứ ba là do tâm trạng, do xã hội, do môi trường. Như đã trình bày ở trên, ý niệm tha hóa cũng có trong triết học hiện sinh. Qua trung gian Hegel, quan điểm của chủ nghĩa Hiện sinh và chủ nghĩa Marx gặp nhau. Giữa Hiện sinh và cộng sản có điểm khác biệt. Triết học hiện sinh là một thái độ sống, một tâm trạng của con người, còn vong thân trong Marx là tranh đấu giai cấp, là tố khổ tư sản.<br /><br />Albert Camus ( 1913 – 1960) trong tác phẩm <span style="font-style: italic;">"L' Etranger "</span> đã nói lên tâm trạng của nhân vật Meursault, một người Pháp ở Alger. Trước đây anh cô độc, chán cuộc sống bình thường của đời một công chức" <span style="font-style: italic;">Sáng vác ô đi, tối vác vê"</span> , và công việc máy móc của một công nhân ngày nào cũng làm một vài động tác quen thuộc và nhàm chán.<br /><br />Meursault dự đám tang mẹ mà trong lòng không chút cảm xúc. Người ta hỏi anh có muốn nhìn mặt mẹ lần cuối không, anh trả lời không.Albert Camus muốn nói lên tâm trạng của con người trong xã hội xa lạ mà người ta đang sống, chán cuộc sống trầm lặng, theo khuôn mẫu cũ, chán ngày tháng tẻ nhạt. Xã hội đã làm cho anh lạnh lùng, tàn nhẫn, anh tha hóa. Meursault đã giết một người Arab và bị tội tử hình. Ở trong tù, anh nghĩ ngợi xa gần.<br /><br />Có lẽ Alber Camus kết tội xã hội tư bản là xã hội máy móc, phi nhân tính, và xã hội tư bản quá rộng lớn với các đại đô thị đã làm cho con người xa lạ, lạnh lùng, tàn nhẫn, mất nhân tính. Tâm tưởng của Alber Camus và các nhân vật của ông phản chiếu cuộc sống văn minh, tự do của xã hội Âu châu . Nếu Albert Camus, J.Paul Sartre và những người khác ở trong thế giới cộng sản, phải bị kết tội tiểu tư sản, phải đi kinh tế mới hay lao động cưỡng bách ở núi rừng hoang vu, phải ngồi nghe mấy cán bộ i tờ giảng triết học Marx Lenin, phải ngồi tù, phải viết tự thú về tư tưởng hiện sinh lệch lạc của ông , phải xếp hàng mua gạo, mua cá, mua than thì họ sẽ không ca tụng Marx, Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông và có nhân sinh quan như vậy.<br /><br />Người Việt Nam yêu chuộng hòa bình và yên vui cho nên các các địa danh thường là đặt tên Bình, An như Ninh Bình, Hòa Bình, Thái Bình, Quảng Ninh, Kiến An, Nghệ An, Quảng Bình, Bình Định, An Giang. . Tại sao con người lại chán cuộc sống bình thường? Đó là tâm trạng của kẻ được voi đòi tiên. Tác phẩm này là tác phẩm đầu tay của Albert Camus thể hiện triết lý <span style="font-style: italic;">Hiện sin</span>h và nghệ thuật của trường phái <span style="font-style: italic;">Phi lý</span> ( absurdism).<br />Nhìn rộng, tha hóa là do nhiều nguyên nhân, là tâm trạng, là cuộc đời của nhiều người trong nhiều tầng lớp xã hội không phải chỉ là nỗi thống khổ của giai cấp vô sản như Marx quan niệm.<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">IV.2. Nhân dân vong thân trong chế độ cộng sản<br /></span>Như đã trình bày ở trên, mọi người, mọi vật đều bị vong thân trong vòng biến dịch của tự nhiên. Chính Marx cũng nhấn mạnh về luật phủ định. Rồi thì cộng sản cũng phải tha hóa trong quá trình phát triển. Nói chủ nghĩa cộng sản vong thân nghĩa là nói chủ nghĩa Marx từ Marx qua Lenin, Stalin, Mao thì đã khác nhau, đã thay màu đổi sắc, đã biến thái trên bình diện lý thuyết và thực tế.<br /><br />Từ lý tưởng công bằng xã hội, tư do, dân chủ, chủ nghĩa Marx trở thành toàn trị, cướp bóc, lò sát sinh, làm cho con người mất tự do, mất dân chủ, nghèo đói, lạc hậu.Từ đồng chí, anh em, nhà cách mạng, cộng sản biến thành kẻ sát nhân, kẻ cướp, bọn lừa đảo, kẻ thù của các đảng viên và nhân dân. Đó là những nét chấm phá về khuôn mặt cộng sản sa đọa, biến thái, tha hóa.<br /><br />Truớc đây, nhằm mục đích tuyên truyền, cộng sản bảo nông dân, thợ thuyền thuộc giai cấp vô sản. Sau khi nắm chính quyền, sắp đặt ghế ngồi trong đảng và xã hội, cộng sản mới nói rõ nông dân chỉ là bạn của giai cấp công nhân, giai cấp công nhân là giai cấp lãnh đạo. Chỉ có những thợ thuyền tại các hãng xưởng tư bản mới là vô sản, còn thợ nề, thợ mộc, thợ rèn sống độc lập tự do theo kinh doanh cá thể thì không phải là vô sản.<br /><br />Những người vô sản này không có kiến thức văn hóa, không có trình độ khoa học cao, nhưng muốn chống tư bản, Marx phải đề cao những người này và dùng họ vào việc biểu tình, nổi loạn và khủng bố chính quyền và nhân dân các nước. Khi cộng sản nắm chính quyền thì họ lợi dụng công nông hy sinh tánh mệnh cho chúng trong nội chiến hay trong chiến tranh xâm lược..<br /><br />Về thực tế, cộng sản lợi dụng danh từ giai cấp và chủ trương đấu tranh giai cấp để giết người, bỏ tù những ai mà họ cho là “kẻ thù của nhân dân”. Lịch sử Việt Nam và Trung quốc cho thấy cộng sản đã dán những nhãn hiệu địa chủ, phú nông, tư sản và phản động để giết dân nghèo và người vô tội mục đích để khủng bố nhân dân và các đảng viên của họ. Chính cộng sản đã mượn danh nghĩa vô sản để cướp chính quyền và làm giàu mà trở thành giai cấp tư sản đỏ trong khi dân chúng vằ giai cấp lao động vẫn nghèo khổ. Nhân dân bị áp bức và bị lừa dối. Đó là đặc điểm của chủ nghĩa cộng sản.<br /><br />Chủ trương " vô sản chuyên chính" thực chất là một chủ trương gian manh, tàn ác, cướp đoạt mọi quyền lợi của nhân dân. Họ theo đường lối này cho nên tâm hồn họ đã nhuộm máu. Cái tính tàn ác và gian manh tập thể của cộng sản đã trở thành tập quán mất rồi. Tham gia cộng sản, một số trí thức vì quyền và lợi thì càng vong thân nhiều hơn, biến thành thú vật khát máu.<br /><br />Đi xa hơn về thuyết đấu tranh giai cấp và chủ nghĩa Marx, Trần Đức Thảo có những nhận định khá chính xác. Trần Đức Thảo đã tố cáo đảng Cộng sản lợi dụng từ '' giai cấp'' và dùng các danh từ '' phản động'', ''kẻ thù giai cấp'' để chụp mũ những ai mà họ không ưa thích, ngay cả đồng chí họ.<br />Trong tác phẩm cuối cùng, “<span style="font-style: italic;">Vấn Đề Con Người và Chủ Nghïa Lý Luận Không có Con Người”</span>[9], Trần Đức Thảo đã có ý tưởng mới nói về vong thân.<br /><br />Lý thuyết Marx về giai cấp đã đưa đến việc coi khinh giá trị con người, nghĩa là chủ nghĩa Marx đã làm cho toàn thể nhân loại vong thân!Sự vong thân đã rõ rệt trong thế giới cộng sản. Ông cho rằng chỉ có lối lý luận ''có con người'' hay chủ nghĩa nhân đạo mới giải phóng con người.<br /><br />Ông viết:<br /><span style="font-style: italic;">Trong tình cảnh như thế thì chỉ có danh nghĩa con người, là có thể bảo đảm cho người bị quy oan một chỗ đứng tối thiểu để tự thanh minh. Bất cứ người nào cũng là một con người. Và không ai có thể tước đoạt cái định nghĩa ấy của bất kỳ ai</span> (122).<br /><br />Trước đây Marx cho rằng chủ nghĩa tư bản tha hóa con người, nay Trần Đức Thảo lại thêm vào một loại tha hóa thứ hai là<br /><span style="font-style: italic;">'' sự tha hóa sinh ra trong xã hội XHCN từ những năm 1930, do cơ chế hành chánh mệnh lệnh, tệ sùng bái cá nhân, chủ nghĩa quan liêu, giáo điều. Sự tha hóa này được giải quyết trong quá trình đổi mới, cải tổ có tính cách mạng đương tiến hành từ 3 năm nay ''</span>(23).<br /><br />Trần Đức Thảo định nghĩa '' sự tha hóa của con người'' nghĩa là sự phủ định con người tức là con người bị đặt trong tình trạng bất nhân '' (25).Trần Đức Thảo cho rằng Althusser và Mao Trạch Đông kết hợp với nhau tạo thành phái<span style="font-style: italic;"> ''lý luận không có con người.'</span>' (TDT,33).<br /><br />Ta có thể đồng ý với Marx là tư bản bóc lột , tàn ác nhưng cộng sản thì bóc lột dữ dội và tàn ác trăm phần nếu so với tư bản. Vì bị áp bức, khủng bố cho nên nhân dân các nước cộng sản đều đồng bộ phải tha hóa, phải sống như nô lệ, như súc vật.<br />Công nhân ở dưới chế độ tư bản có thể tìm việc ở một công ty khác nếu điều kiện làm việc và lương bổng cao hơn nhưng công nhân, nông dân cộng sản chỉ có một ông chủ " chuyên chính vô sản" cho nên không thể chạy đi đâu được.<br /><br />Sống trong chế độ cộng sản con người rất khổ nhất là những người bị tù, bị mất nhà cửa, mất người thân, bị cướp ruộng đất. Họ bị cảnh phá quốc, vong gia và vong thân. Nhất là nhân dân miền Nam sau 1975, ngoại trừ bọn nằm vùng và bọn 30, bị cộng sản, nhất là bọn công an dò xét, răn đe, coi như là những người xa la, những kẻ tội đồ. Họ cảm thấy họ xa lạ trên quê hương mình. Đất nước đổi khác, bản thân đổi khác, những chủ nhân ông khác, một nền văn hóa khác, và những con người từ tiền sử trở về hống hách, ngang tàng và thô lỗ. Họ mất tự do , mất bản thân, và mất tất cả cho nên có dịp là dân chúng từ bỏ quê hương chạy ra nước ngoài cam sống đời lưu vong như dân Đông Âu khi bức tường Bá Linh sụp đổ, như thuyền nhân Việt Nam sau 1975 bởi vì họ muốn làm người chứ không muốn làm nô lệ, không muốn mất tự do, mất phẩm giá, nghĩa là thoát khỏi cảnh vong thân trên quê hương mình.<br /><br />Sự bóc lột và tàn ác của tư bản chỉ là cá nhân còn cộng sản là chính sách của đảng và nhà nước, được quốc hội thông qua, là chính sách của toàn quốc, toàn cầu cho nên mức độ vong thân cao hơn tư bản. Cộng sản đã coi những người không theo họ là phản động, là kẻ thù phải đem giết hoặc bỏ tù. Họ coi những nông dân bị gán tội là địa chủ, cường hào, tư sản là kẻ thù . Cộng sản bắt các sĩ quan, văn nghệ sĩ cộng hòa cùng nhân dân vào tù, bắt lao động, bắt sống trong cảnh đói rét, làm cho con người không bằng con vật. Chúng bắt những người này quỳ lạy, thưa bẩm chúng mặc dầu chúng chỉ đáng tuổi con cháu. Chúng làm cho con người mất thể diện, làm cho con người phải nhục nhã, đau khổ .<br /><br />Dù bị đối xử tàn ác ngang súc vật nhưng con người đau khổ hơn súc vật vì con người có tình cảm, có suy tưởng. Phong kiến và tư bản không bao giờ bắt hàng loạt nông dân, hàng vạn, hàng triệu người phải quỳ lạy, thưa bẩm như thế. Phong kiến và tư bản không bao giờ đem đày ải nhiều chủng tộc cùng một lúc như Lenin, Stalin bên Nga. Chế độ lao tù của cộng sản ác gấp trăm ngàn lần đế quốc và tư bản, phong kiến. Nhân dân luôn bị kìm kẹp, mất quyền tự do tín ngưỡng, tự do ngôn luận. Sống trong chế độ độc tài và công an trị, chúng bắt con tố cha, vợ tố chồng, học trò theo dõi thầy giáo, đồng chí này rình rập đồng chí kia. Con người đã vong thân , đã mất thiên đàng của đời trước vì so với quân chủ và thực dân, con người thuở đó tự do no ấm hơn nhiều.<br /><br />Trong chế độ tư bản, giả sử toàn thể công nhân , và một số bần cố nông bị tha hóa vì bóc lột nhưng giai cấp khác thì không. Còn trong chế độ cộng sản toàn trị, mọi người đều bị vong thân dưới ngọn cờ máu. Nông dân, văn nghệ sĩ, trí thức, thương gia, ngay cả vô sản và cán bộ cộng sản cũng bị vong thân vì ai cũng bị bóc lột ( trừ một số có uy quyền), và ai cũng bị công an theo dõi, và ai cũng có thể bị nhục nhã, bi tù, bị xử tử như trong CCRD tại Việt Nam, trong CCRD và trong cuộc <span style="font-style: italic;">Tận diệt văn hóa</span> (Cách mạng "vô" văn hóa ) của Trung Quốc.<br /><br />Trong đời sống thường cũng như trong văn học, nghệ thuật, con người phải mang một mât nạ khác để sống. Con người bị tha hóa và tự mình cũng phải tha hóa để nhập vào xã hội gian ác, lưu manh đúng như tục ngữ Việt Nam:" <span style="font-style: italic;">Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy.</span>" Ai không theo quy luật này thì bị bánh xe tăng cộng sản nghiến nát không tiếc thương như sinh viên Trung Quốc tại Thiên An môn.<br /><br />Người nông dân Việt Nam không được sống thực theo bản tính tự nhiên của con người . Dương Thu Hương cho ta thấy cảnh người mẹ phải vui cười khi con trai bị bắt đi cho chủ trương " sinh. Bắc tử Nam"của cộng sản:<br /><span style="font-style: italic;">Chúng tôi đứng thành hàng nghiêm ngắn, mắt nhìn thẳng về phía trước trong lúc các bà mẹ lén lút hỉ mũi vào vạt áo, ghìm tiếng nức trong họng, để rồi mỗi khi có vị đại diện nào tới thăm hỏi thì lại giương đôi mắt đỏ hoe lên, trệu trạo cười:</span><br /><span style="font-style: italic;">-Dạ thưa bác, cháu nó đuợc lên đuờng, chúng em phấn khởi lắm ạ! .</span> . ( Tiểu Thuyết Vô Đề, 38).<br /><br />Dương Thu Hương đã tố cáo chế độ cộng sản bắt nông dân sống trong đói khổ và lao động mệt nhọc mà vẫn phải đóng tuồng, phải sống giả dối, phải tha hóa theo lệnh cộng sản xã thôn. Họ tuyên truyền bịp bợm bằng một hoạt cảnh chụp hình nông dân như sau đây:<br /><div style="text-align: justify;">-<span style="font-style: italic;"> Bác cào cỏ khoai của đội hay của nhà?</span><br /><span style="font-style: italic;">Bà ta quay lại, gương mặt võ vàng, lầm lụi:</span><br /><span style="font-style: italic;">-Khoai này của bày tui? Của hợp tác bên tê.</span><br /><span style="font-style: italic;">Anh lại hỏi:</span><br /><span style="font-style: italic;">Sao các bác tới đây cào cỏ?</span><br /><span style="font-style: italic;">-Bà ta ném cây cuốc xuống, ngồi thở hổn hển và đáp:</span><br /><span style="font-style: italic;">Mấy ông lãnh đạo xã bảo tới đãy làm cho báo chí chụp phim. Ruộng bầy tui nứt thụt ống chân, có giọt nước mô mà trồng khoai, cấy lúa. Hai tháng nay nỏ có hột cơm vào bụng. Bữa diếp nghe có đoàn các chú về, hợp tác lên huyện xin nếp về chia cho mỗi nhà hai cân với ba lạng thịt heo. . . Nói xong bà ta lau mồ hôi giục:'Chú có chớp hình chớp nhanh lên cho bầy tui về. Nhọc quá. . . .anh gọi cậu nhiếp ảnh kia trở lại chụp hình. Cậu ta thì thào: Dân đói quá anh ạ. Em không dám ghi rõ hình đành phải làm mờ đi. Tại sao người ta lại bảo mình huyện này làm ăn tấn tới lắm? </span><span>(Bên Kia Bờ Ảo Vọng, 41)</span><br /></div>Chế Lan Viên đã nói thật cái tâm trạng tha hóa của ông và có lẽ đó cũng là tâm trạng chung của các văn nghệ sĩ miền Bắc:<br /><span>Bánh vẽ</span><br /><span style="font-style: italic;"> Chưa cần cầm lên nếm, anh đã biết là bánh vẽ</span><br /><span style="font-style: italic;"> Thế nhưng anh vẫn ngồi vào bàn cùng bè bạn,</span><br /><span style="font-style: italic;"> Cầm lên nhấm nháp,</span><br /><span style="font-style: italic;"> Chả là nếu anh từ chối</span><br /><span style="font-style: italic;"> Chúng sẽ bảo anh phá rối</span><br /><span style="font-style: italic;"> Đêm vui.</span><br /><span style="font-style: italic;"> Bảo anh không còn có khả năng nhai</span><br /><span style="font-style: italic;"> Và đưa anh từ nay ra khỏi tiệc.. .</span><br /><span style="font-style: italic;"> Thế thì còn dịp đâu nhai thứ thiệt?</span><br /><span style="font-style: italic;"> Rốt cuộc anh lại ngồi vào bàn</span><br /><span style="font-style: italic;"> Như không có gì xảy ra hết</span><br /><span style="font-style: italic;"> Và những người khác thấy anh ngồi</span><br /><span style="font-style: italic;"> Họ cũng ngồi thôi</span><br /><span style="font-style: italic;"> Nhai ngồm ngoàm. . .</span><br /><br />Và Hồ Dzếnh cũng nói lên nỗi khổ của ông bị vong thân như nàng Kiều. Trong <span style="font-style: italic;">Quyển Truyện Không Tên</span>, ông viết thay cho con ông:<br /><span style="font-style: italic;">'' Một nhà văn như cha tôi không khác gì cô gái điếm: Cô gái chiều khách hàng, nhà văn chiều thời đại.''</span>.<br />Ông cũng như Chế Lan Viên có hai khuôn mặt của Thúy Kiều ở chốn thanh lâu. Có khi bướm lả ong lơi, cười đùa cùng nhân thế; còn khi tỉnh rượu, lúc tàn canh, lại đau đớn xót xa. Ông mượn lời con trai ông viết về cuộc đời ông ở dưới ngọn cờ máu. Ông viết về chiến tranh, về những người lãnh đạo chiến tranh tại miền Bắc, cùng các chính sách vườn không nhà trống, phá cầu đào đường, cải tạo tư tưởng và cải cách ruộng đất tại miền Bắc . Ông cảm thấy tất cả là xa lạ, là nghiệt ngả, là đắng cay:<br /><br /><span style="font-style: italic;">"Tôi sinh ra giữa một kỷ nguyên khác lạ, kỷ nguyên của những con đường thênh thang bị phá vỡ, cầu bị sập, nhà cửa tiêu tan, xe cộ bịt lối. Người đô thị tản mạn lên rừng xanh, những cô gái xinh tươi của cuộc đời nhung lụa biến thành những cô hàng nước, những bèo bọt phong trần. Cuộc đời đó thật là vĩ đại và kinh khủng, lay chuyển hết mọi tầng lớp, giai cấp, san phăng hết mọi chênh lệch sang giàu.<br /><br />Nếu chỉ có một trạng thái biến đổi đó thì chưa đến nổi gay gắt. Đằng này, buồn thế hệ gậm nhắm vào từng lòng người, cái phẫn uất, cay chua nhào thành một loại cảm giác kỳ dị, gán lên cuộc sống một hình thức sượng sần khó tả. Cái gì dở, trái, đều được văn chương mới mệnh danh bằng những tiếng kêu ròn: tiểu tư sản, phong kiến. Muốn vào trong cái thế giới vừa tân tạo hôm qua, con người bắt buộc phải qua một lượt lột xác, hay ít nhất, cũng phải có ý thức lột xác (19). .</span><br /><br />Tô Hải cũng nói lên sự vong thân của ông, của một <span style="font-style: italic;"> "Thằng Hèn</span>" trong chế độ cộng sản.Nguyễn Khải, Trần Mạnh Hảo cũng đã vong thân như các văn nghệ sĩ khác trong chế độ.<br /><br />Với một số người, vong thân trong chế độ cộng sản là phải bán mình, phải sống giả dối, phải chịu khổ sở, phải làm Hàn Tín luồn trôn, nhưng với một số người, vong thân là thấy mình khác trước, là mất niềm tin, là giác ngộ khi thấy mặt thật của cộng sản. Họ nhận ra rằng những ngày trước của họ là ngu dại cho nên bây giờ họ đổi tư duy, quay về với dân tộc và khinh bỉ , chán chường cộng sản. Ca dao mới có câu:<br /><span style="font-style: italic;">Nói như lãnh tụ</span><br /><span style="font-style: italic;">Ăn như thầy tu</span><br /><span style="font-style: italic;">Sống như thằng tù,</span><br /><span style="font-style: italic;">Về hưu non mới biết mình ngu</span>.<br /><br />Trần Độ sau 1975 đã nhìn thấy một đất nước tha hóa, cán bộ thì nhũng lạm, đảng độc tài và nhân dân mất lòng tin vào đảng. Ông là người chiến thắng nhưng ông lại cảm thấy xa lạ với các đồng chí của ông và chế độ ông tận tụy phục vụ và đã đạt đỉnh cao danh vọng . Cái trước và cái hiện tại, cái lý tưởng và cái thực tế khác nhau làm cho ông vỡ mộng, mất niềm tin, ông thầy ông lạc lối, xa lạ, ông khác người . Ông mang tâm trạng của Khuất Nguyên đau khổ vì thấy mọi người đục riêng một mình ông trong! Cuối cùng, ông nhận ra rằng cộng sản cũng là một lũ ác nhân không phải tốt đẹp như ông hằng mơ tưởng:<br /><br /><i class="spip">Những mơ xóa ác ở trên đời </i><br /><i class="spip">Ta phó thân ta với đất trời.</i><i class="spip"><br />Ác xóa đi, thay bằng cực thiện </i><br /><i class="spip">Tháng ngày biến hóa, ác luân hồi .</i> <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/07/critique-of-communism-summary.html">(MỘT CÁI NHÍN TRỞ LẠI 2</a>, 6)</span><h3 class="post-title entry-title" style="font-weight: normal;"> </h3><span style="color: black;">Ông cũng nhắc đến nhà thơ Bùi Minh Quốc với tâm trạng vong thân sau ngày chiến thắng : </span><div align="justify"><i><span style="color: green; font-family: Tahoma; font-size: 100%;"><strong></strong></span></i></div><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/07/cong-san-luan.html"><em></em></a><h3 class="post-title entry-title" style="font-weight: normal;"> </h3><em>Cái guồng máy nhục mạ con người<br />Mang bộ mặt hiền lành của người cuốc đất</em>………….<br /><em>Cay đắng thay<br />Mỉa mai thay<br />Trọn tuổi xuân ta hiến dâng cuồng nhiệt<br />Lại đúc nên chính bộ máy này.</em> <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/05/tran-o-nhat-ky-rong-ran-iii.html">(TRẦN ĐỘ * NHẬT KÝ RỒNG RẮN III, 1_)</a><br /><br /></span><h3 class="post-title entry-title" style="font-weight: normal;"> </h3><span style="color: #000066; font-weight: bold;">IV.3. Cộng sản vong thân<br /></span><em style="font-weight: bold;"></em><br />Xã hội nào cũng có những kẻ gian tham nhưng rất it so với thế giới cộng sản. Cộng sản vô cùng gian tham vì họ chủ trương vô sản chuyên chính, khỏng bố nhân dân, chính họ và bọn thủ hạ trở thành giai cấp mới, tha hồ phung phí, ăn cắp tiền bạc nhà nước, ăn cướp tài sản nhân dân mà không sợ tòa án trừng phạt, báo chí phê bình và dư luận quần chúng chỉ trích. Cộng sản ngang nhiên tham nhũng và phá hoại đất nước, cuớp tài sản nhân dân như xây cầu thì cầu sập, làm đường thì đuờng nứt , và chúng cướp đất nhân dân và đất các giáo hội. Nay thì cộng sản không thể chống chế rằng những điều trên là hiện tưọng chứ không phải bản chất.<br /><br />Lịch sử hiện đại cho thấy giai cấp vô sản , hay những kẻ mệnh danh vô sản cũng đã vong thân, nhất là khi họ đã nắm quyền. Đảng cộng sản khi mới thành lập khác với đảng cộng sản khi đã nắm quyền. Theo Vũ Thư Hiên trong <span style="font-style: italic;">Đêm Giữa Ban Ngày,</span> Lê Đức Thọ ngày xưa là hiền lành, ngoan ngoản, điếu đóm Trường Chinh, thế mà khi từ trong Nam trở ra, hống hách, bất nghĩa bất nhân, có lẽ y đã thẳng tay giết Trường Chinh vì Chinh cố đấm ăn xôi giành chức Tổng bí thư với y.<br /><br />Cũng theo Vũ Thư Hiên, Trường Chinh ngày xưa vui vẻ, nhã nhặn, nhưng từ khi mất chức Tổng Bí thư, bị đàn em vâng lệnh ông Hồ xỉ vã đủ điều, đã trở thành một con người khác, một người im lặng, lạnh lùng, và tàn nhẫn!<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">IV. 3. 1.Cộng sản biến thành giai cấp mới<br /></span><span style="color: black;">Cộng sản rêu rao là thành lập một xã hội bình đẳng, tự do và vô giai cấp nhưng vừa nắm chính quyền, cộng sản đã trở thành một giai cấp mới. Nếu Marx sống dưới thời Stalin hay Mao Trạch Đông có lẽ ông đã bị đày đi Siberia hay bị Hồng quân Trung Quốc giết chết vì tội là tư bản bóc lột. Tuy nhiên, Marx cũng những người cộng sản hay giai cấp vô sản có thể bảo là họ thuộc giai cấp bị thống trị nhưng khi họ cướp chính quyền thì họ không còn là giai cấp bị trị mà trở thành giai cấp thống trị, còn nhân dân vẫn là giai cấp bị trị.<br /><br />Họ sẽ có những đặc tính chung của giai cấp thống trị. Tuy nhiên, với chủ trương vô sản chuyên chính thì giai cấp thống trị công sản có mọi khả năng tàn sát và khủng bố không hạn chế. Nó tàn ác hơn mọi giai cấp thống trị trong lịch sử vì nó có thể giết một lúc hàng triệu người, bắt hàng chục, hàng trăm triệu người làm nô lệ, nó giết người, bỏ tù người không cần luật pháp, và nó có đặc quyền hưởng thu hơn vua chúa và các triệu phú, tỉ phú..<br /><br />Stalin đã tạo ra giai cấp mới và những người cộng sản ở các quốc gia khác cũng tạo ra một giai cấp mới có tài sản và quyền hành vô hạn vì tài sản quốc gia và tài sản của mọi nguời dân đã lọt vào tay chúng. Họ muốn trường tồn trên ngôi báu nên họ giết người không gớm tay. Và họ cũng cần một thế lực riêng để bảo vệ họ.<br /><br />Đó là hệ thống đảng và chính hệ thống này bao gồm các đảng ủy, bộ trưởng, bộ chính trị, trung ương ủy viên, các tướng tá quân đội và công an làm thành giai cấp mới. Họ tham nhũng và phạm nhiều sai lầm trong chính trị, kinh tế và khoa học, kỹ thuật cho nên làm cho đất nước điêu linh. Như vậy là những lời tuyên bố xã hội cộng sản tốt đẹp hơn, dân chủ hơn tư bản, vô sản chôn sống tư bản, làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu là những lời dối trá.</span><span style="color: #000066; font-weight: bold;"><br />IV.3. 2.Chủ nghĩa cộng sản trở thành quan liêu<br /></span><span style="color: black;">Chính</span><span style="color: black;"> sách vô sản bạo lực và chuyên chính vô sản dẫn đến một chế độ vô pháp luật và phi dân chủ cho nên các lãnh tụ có nhiều quyền hành, và giai cấp mới cũng có quyền hạn rộng rãi trong việc bắt bớ, giết hại, ăn cướp, an trộm tài sản quốc gia và nhân dân, cùng làm mọi việc phung phí tài lực của nhân<span style="color: black;"> dân</span></span><span style="color: #000066;"><span style="color: black;"> mà chẳng đưa đến hiêu quả kinh tế và xã hội. Cộng sản nói tư do, dân chủ nhưng sự thực là bóp chẹt mọi thứ tư do của nhân dân và khinh miệt, khủng bố nhân dân. Stalin làm mọi việc mà không cần hỏi bộ chính trị, nội các chín<span style="color: black;">h phủ hay quốc hội.</span></span></span><span style="color: #000066; font-weight: bold;"> </span><span style="color: black;">Mao, Hồ cũng vậy</span><span style="color: #000066; font-weight: bold;">.</span><span style="color: black;">Molivan Djilas viết:</span><span style="color: #000066; font-weight: bold;"><br /></span><span style="color: #000066; font-style: italic;">Ngay một người quan sát hời hợt nhất cũng nhận thấy, thí dụ, chủ nghĩa quan liêu ở Liên Xô hiện nay là sự tiếp tục của chế độ của Sa Hoàng mà ngay Engels đã nói rằng quan chức ở đó là một “giai tầng đặc biệt”. Có thể nói tương tự như vậy về cơ chế quyền lực ở Nam Tư nữa.</span> <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-8.html">(GIAI CẤP MỚI 8</a>, 1)<br /><br /><span style="color: black; font-size: 100%;">Trần Độ phê phán đảng cộng sản Việt Nam có nhiều khuyết điểm, trong đó có tệ nạn quan liêu, phản dân hại nước:</span></span><h3 class="post-title entry-title" style="font-weight: normal;"> </h3><span style="color: #000066; font-style: italic;">Đường lối đã sản sinh ra một hệ thống chính trị cồng kềnh, chồng chéo, quan liêu, “nhà nước hoá” tất cả các tổ chức xã hội. Đó là một hệ thống chính trị phản dân chủ và nặng nề, bất lực.</span> <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/05/tran-o-nhat-ky-rong-ran-v.html">(TRẦN ĐỘ * NHẬT KÝ RỒNG RẮN V, 2)</a><br /></span><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">IV. 3.3. Chủ nghĩa cộng sản thành quân phiệt và đế quốc</span><br />Sau khi cướp chính quyền, Lenin, Stalin đã chiếm các nước lân cận để lập thành liên bang Xô Viết và tiến chiếm các nước Đông Âu. Các tổ chức quốc tế cộng sản cũng chỉ là bề ngoài của đế quốc Liên Xô.Tại mỗi quốc gia cộng sản đều có người của Quốc tế III giám sát. Đó là một thế lực rất mạnh mẽ do Liên Xô kiểm soát chặt chẽ. Sau này Trung Quốc vươn lên chiếm vai trò lãnh đạo thế giới cộng sản và còn mong lãnh đạo toàn thế giới.<br /><br />Milovan Djilas nhận định:<br /><span style="color: #003333; font-style: italic;">Không nghi ngờ gì rằng bản chất bóc lột và chuyên chế của giai cấp mới là nguyên nhân chủ yếu của chính sách đối ngoại mang tính đế quốc chủ nghĩa của nhà nước cộng sả</span><span style="color: #003333; font-style: italic; font-weight: bold;">n</span><br /><span style="color: #003333; font-style: italic;">Chủ nghĩa Stalin chính là sự kết hợp của nền chuyên chính cộng sản độc tài và chủ nghĩa đế quốc quân phiệt.</span> <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-9.html">(GIAI CẤP MỚI 9</a>, 2)</span><h3 class="post-title entry-title" style="font-weight: normal;"> </h3><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">IV. 3.4. Chủ nghĩa Marx biến thành tôn giáo<br /></span><span style="color: black;">Cộng sản khoie khoang họ khoa học, triệt để chống tôn giáo nhưng càng ngày cộng sản tha hóa, biến thành một tôn giáo.Nhiều người cho rằng chủ nghĩa cộng sản ban đầu là triết lý nhưng dần dần biến thành giáo điều. Họ biến Marx, Lenin, Mao thành các giáo tổ và nhất nhất tuân theo từng lời từng câu của Marx, Lenin, Mao, Hồ mà không cần suy nghĩ. Ai nói sai ý họ thì bị kết tội phản động, nhẹ thì sa thải, nặng thì bị ở tù hay bị giết.<br /><br />Molivan Djilas phê phán tính cách giáo điều của cộng sản:</span><span style="color: #000066; font-style: italic;">Bám mãi vào các giáo điều cũ rích, các lãnh tụ cộng sản cho rằng thế giới xung quanh họ sẽ sa lầy vào mâu thuẫn, thối nát và bất hoà. Điều đó đã không xảy ra. Phương Tây đã giành được những tiến bộ khả quan trong cả lĩnh vực kinh tế và tinh thần. Họ luôn đoàn kết mỗi khi đứng trước mối nguy, dù là nhỏ, do phía kia, tức hệ thống cộng sản gây ra. Các xứ thuộc địa đã trở thành tự do, nhưng phi cộng sản, giải phóng thuộc địa không dẫn đến sự tan rã chính quốc.</span> <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-9.html">(GIAI CẤP MỚI 9</a>, 12)</span><h3 class="post-title entry-title" style="font-weight: normal;"> </h3><span style="color: black;">Milovan Djilas cho rằng cộng sản có thái độ của nhà thờ Trung cổ.</span><span style="color: #003333; font-style: italic;">Mục đích biện minh cho mọi phương tiện, mà phương tiện ở đây chính là đảng. Đảng ngồi trên đầu trên cổ xã hội, giống như nhà thờ Trung cổ, đảng biện minh cho chính mình.</span><br /><br /><span style="color: #003333; font-style: italic;">“Khi gặp nguy hiểm nhà thờ vứt bỏ hết mọi lời răn. Coi sự thống nhất là mục đích, nó đã dùng mọi phương tiện: lừa dối, phản bội, đàn áp, mua quan bán tước, nhà tù và án tử hình. Vì mọi chế độ đều nhân danh những mục đích chung nào đó và cá nhân phải hi sinh cho sự nghiệp chung” (Dietrich von Nieheim, Hồng y Verden)</span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-7_3584.html"> (GIAI CẤP MỚI 7</a>, 1)</span><br /><br />Trần Xuân Bách phê phán thái độ giáo điều của người cộng sản:<span style="font-style: italic;"><br />Tình hình chung hiện nay là biểu hiện của tư duy khoa học đang lấn át tư duy giáo điều, tư duy khoa học đang thay thế tư duy giáo điều. Lịch sử đang thay đổi mạnh. Mác trao cho chúng ta vũ khí biện chứng duy vật và biện chứng lịch sử, chớ không phải trao ta Kinh Thánh! Việc vận dụng những nguyên lý của chủ nghĩa cộng sản phải căn cứ vào hoàn cảnh lịch sử đương thời như Mác nói.</span><br /><br /><span style="font-style: italic;">Mác sống thời chủ nghĩa tư bản cổ điển, ngày nay là chủ nghĩa tư bản hiện đại, có nhiều cái khác với thời Mác. Ngay thời Lê-nin, khi đề ra chính sách kinh tế mới (NEP), cũng đã đổi khác với những dự báo của Mác rồi.</span><br /><span style="font-style: italic;">Phải có tư duy khoa học. Tụng từng câu "Kinh Thánh“ trong sách Mác không bảo vệ được chủ nghĩa Mác đâu<span style="font-size: 85%;">.</span></span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-xa-hoi-that-su-la-gi.html"> (CHỦ NGHĨA Xà HỘI THẠT SỰ LÀ GÌ?</a> )</span><br /><br />Nguyễn Kiến Giang cũng có ý kiến tương tự:<br /><span style="font-style: italic;">Trong hoàn cản hiện nay ta không thể nào mọi cái đều nhất nhất theo chủ nghĩa Mác Lênin, bởi vì đó là một sản phẩm của một gia tài lịch sử hoàn toàn khác. Rất nhiều vấn đề của chủ nghĩa Mác Lênin đã bị lỗi thời. Nhưng quan trọng nhất là chủ nghĩa Mác Lênin, theo tôi không nên biến thành một hệ tư tưởng độc tôn của toàn xã hội</span><span style="font-style: italic;">.</span> <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/07/phong-van-tu-bo-cs.html">(PHỎNG VẤN * 32* SUY TƯ 90 * TỪ BỎ CS )</a></span><h3 class="post-title entry-title"> </h3><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">IV.4. Hiện tượng hay bản chất?</span><br /><br />Người cộng sản cho rằng lý thuyết Marx tuyệt vời, đảng cộng sản bách chiến bách thắng và lãnh tụ của họ anh minh, thánh trí. Người cộng sản cũng khoe khoang rằng các đảng viên cũng đã thấm nhuần tư tưởng Marxist Leninist , và có đạo đức cách mạng. Chỉ có vài kẻ phạm tội, và đảng cũng có một số sai lầm nhưng đó là hiện tượng chứ không phải bản chất. Thực ra bản chất và hiện tượng liên quan với nhau.Tục ngữ Việt Nam có câu:<br />"<span style="font-style: italic;"> Trông mặt mà bắt hình dong,</span><br /><span style="font-style: italic;">Con lợn có béo thì lòng mới ngon".<br /></span>Phần nhiều tệ trạng trong chế độ cộng sản nằm trong triết lý và cơ chế của họ.Thí dụ vô sản chuyên chính cho phép bắt người , giết người không cần xét xử. Cải cách ruộng đất và tuyên truyền là cách làm dối trá, vu khống, trái sự thực và lương tâm con người. Đánh tư sản, đấu tố địa chủ, bài trừ văn hóa đồi trụy, bãi bỏ tư hữu, làm ăn tập thể chỉ tạo cơ hội cho cộng sản ăn cắp, ăn cướp. Xử lý nội bộ là khuyến khích đảng viện tham nhũng.<br /><br />Những tệ trạng đó có từ đầu, là bản chất của cộng sản. Có thể cộng sản gian dối khéo che đậy cho nên phải một thời gian, người ta mới thấy rõ và bảo là cộng sản biến chất, thoái hóa, tha hóa nhưng những cái đó là bản chất của cộng sản.Thực ra họ không biến chất mà là hiện tướng, lộ tướng. Bản chất của họ là tham và ác, xưa thế nào, nay vẫn vậy, đâu có biến đổi! Những tệ trạng, những thói xấu của cộng sản mang tinh toàn khối cộng sản và nặng hơn so với các nước khác qua quá trình lịch sử.<br /><br />Ngay từ đầu, ông Hồ trong quyển <span style="font-style: italic;">Sửa Đổi Lề Lối Làm Việc</span>, ông đã kết tội đảng viên của ông tham ô, hủ hóa, quan liêu, mệnh lệnh. Tại sao một đảng vô sản mà nghe như bè lũ phong kiến gian ác và đảng cướp? Ông Hồ chính là hình ảnh của một con người gian ác . Chính ông chỉ điểm cho Pháp bắt Phan Bội Châu, và bắt tay với thực dân Pháp để sát hại các đảng phái quốc gia. Ngoài ra ông Hồ giết hàng triệu người trong Cải Cách ruộng đất , trong chiến tranh, nhất là trong Tết Mậu Thân. Ông Hồ là một con yêu râu xanh, sau khi thỏa mãn thú tính đã giết bao cô gái tuổi trẻ như cô Xuân?<br /><br />Stalin giết đồng chí của ông Trotsky và bao tướng lãnh đã theo ông trong công cuộc ‘’cách mạng ‘’ và xây dựng ‘’đế quốc’’ Sô Viết. Và Mao Trạch Đông đã giết Lưu Thiếu Kỳ, Lâm Bưu các đồng chí của ông và nhân dân Trung Hoa vô tội. Đó là bản chất tàn ác gian manh phổ biến trong con người cộng sản và thế giới cộng sản.<br /><br />Người ta cho rằng vì nắm quyền hành mà cộng sản biến chất. Không phải đâu. Khi còn là bộ đội, lính cụ Hồ làm “ dân vận” ăn nói ngọt ngào, mẹ mẹ con con ngọt xớt. Khi được Trung Quốc giúp đỡ, chiến thắng Điện Biên Phủ, cộng sản gọi những bà mẹ chiến sĩ trước kia nuôi dưỡng chúng là quân thù địa chủ, chúng hành hạ và lôi ra giết. Lúc này chất ác hiện lên.Đó là trăm ngàn bi kịch đã xảy ra khắp Việt Nam mà người đầu tiên là bà Nguyễn Thị Năm tức bà Cát Thành Long ở Thái Nguyên đã nuôi dưỡng Trường Chinh, Hoàng Quốc Việt, Lê Ðức Thọ, Phạm Văn Ðồng, Lê Thanh Nghị, Lê Giản... Còn trong Tuần lễ Vàng, gia đình bà đã hiến 100 lạng vàng cho cộng sản.<br /><br />Không phải bây giờ cộng sản mới tham nhũng. Chúng tham nhũng từ 1930 trong Sô Viết Nghệ Tĩnh, trong 1945 khởi nghĩa, cướp ngân hàng, cướp nhà giàu. Trong chiến tranh, họ làm du kích, cướp hàng hóa dân buôn thúng bán mẹt, và dân buôn hàng chuyến từ thành ra chiến khu, và. từ khi đấu tố tư sản địa chủ, họ giành nhau từng cái nhà, thửa ruộng, cái áo cũ, từng con dao, cái cuôc mà cộng sản gọi là quả thực chia cho bần cố nông.<br /><br />Họ theo cộng sản vì áp lực nhưng cũng là do muốn được chia ruộng đất, có quyền lợi ăn trên ngồi trước như thời xưa các ông lý, ông xã, ông chánh tổng. Các anh du kích quyết tâm giết người, tố cáo cha mẹ, bạn bè để vào đảng, vì đảng là một trong bốn mục tiêu lý tưởng của thời chống Pháp.Gọi là bốn Đ: là Đảng, Đỗng (Đồng hồ), Đạp ( xe đạp) và Đài ( radio). Trong quyển <span style="font-style: italic;">Sống và Chết Ở Thượng Hải</span> (Life and death in Shanghai ) của Trịnh Niệm (Trung Quốc), nhân vật chính là một thanh niên, hồi trước theo Mao, theo Giang Thanh, sau theo Đặng Tiểu Bình, học Anh văn cho giỏi để làm tay sai cho tư bản. Tại sao lập trường trái ngược như thế? Thực sự thì không. Anh ta không biến chất, chỉ biến thái. Bản chất của anh trước sau vẫn là một. Theo Mao, theo Giang Thanh, theo Đặng cũng là vì quyền lợi danh vọng, theo tư bản cũng là danh vọng lợi quyền. Áo lãnh tụ hay bộ vest vẫn là bọc cái chất gian tham.<br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">V. KẾT LUẬN</span><br /><br />Nói tóm lại, lý thuyết của Marx về vong thân hoàn toàn thiếu sót, sai lầm. Về thực tế, quan niệm này chỉ là một trong những cách tuyên truyền xảo quyệt, nhằm kêu gọi vô sản đứng lên chống đối tư bản, gây nên một cuộc chiến tranh trong lòng người và trong toàn cầu, chỉ có lợi cho bọn lãnh đạo cộng sản tham dâm, ngu dốt, cho giai cấp mới xa hoa trụy lạc, cho tư bản đỏ bóc lột và đọa đầy nhân dân. Về triết học và tâm lý học, quan niệm của ông sai lầm, thiển cận và hàm hổ.<br /><br />Vong thân là một chủ đề quan trọng trong triết học Marx, nhưng vong thân của Marx chỉ là một mớ lý luận chật hẹp nhằm xuyên tạc chủ nghĩa tư bản khi Marx cho rằng trong chế độ tư bản, người công nhân mất phẩm giá con người vì phải làm nô lệ cho đồng tiền. Marx cũng kết tội tôn giáo bị vong thân trong chủ nghĩa tư bản. Chủ trương đấu tranh giai cấp của Marx chỉ là cơn mộng du, hay cơn điên của một chàng say .<br /><br />Tóm lại, trong thế giới nhân bản, có người thiện kẻ ác, người biến chất hay vong thân có nhiều mức độ nặng nhẹ khác nhau. Nhưng trong chế độ bất nhân cộng sản , vong thân là phổ biến vì bản chất và sự độc hại của thuyết đấu tranh giai cấp, một lý thuyết mơ hồ nhưng đã giết nửa nhân loại.<br /><br /><br />===<br /><span style="font-size: 85%;">[1]</span>.<span style="font-size: 85%; font-style: italic;">In one word, for exploitation, veiled by religious and political illusions, it has substituted naked, shameless, direct, brutal exploitation.</span><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-i.html"><span style="font-size: 85%;"><span style="font-weight: normal;">(COMMUNIST MANIFESTO I , 4) </span></span></a><span style="font-size: 85%;">[2].</span><span style="font-size: 85%; font-style: italic;">The average price of wage labor is the minimum wage, i.e., that quantum of the means of subsistence which is absolutely requisite to keep the laborer in bare existence as a laborer. What, therefore, the wage laborer appropriates by means of his labor merely suffices to prolong and reproduce a bare existence.</span><span><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-i.html"><span style="font-size: 85%;"><span style="font-weight: normal;">(COMMUNIST MANIFESTO II , 3) </span></span></a></span><br /><span style="font-size: 85%;">[3].</span><span style="font-size: 85%; font-style: italic;">It has drowned out the most heavenly ecstacies of religious fervor, of chivalrous enthusiasm, of philistine sentimentalism, in the icy water of egotistical calculation. It has resolved personal worth into exchange value, and in place of the numberless indefeasible chartered freedoms, has set up that single, unconscionable freedom -- Free Trade. In one word, for exploitation, veiled by religious and political illusions, it has substituted naked, shameless, direct, brutal exploitation.</span><span><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-i.html"><span style="font-size: 85%;"><span style="font-weight: normal;">(COMMUNIST MANIFESTO I , 4) </span></span></a></span><br /><span style="font-size: 85%;">[4].</span><span style="font-size: 85%; font-style: italic;">The bourgeoisie has torn away from the family its sentimental veil, and has reduced the family relation into a mere money relation.</span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-i.html"><span style="font-weight: normal;">(COMMUNIST MANIFESTO I , 4) </span></a></span><br /><span style="font-size: 85%;">[5].</span><span style="font-size: 85%;">Marx, Karl. 1964b. Early Writings. translated and edited by T. B. Bottomore. New york: McGraw-Hill.</span><span style="font-size: 85%;">[6].The religious world is but the reflex of the real world. And for a society based upon the production of commodities, in which the producers in general enter into social relations with one another by treating their products as commodities and values, whereby they reduce their individual private labour to the standard of homogeneous human labour – for such a society, Christianity with its <i>cultus</i> of abstract man, more especially in its bourgeois developments, Protestantism, Deism, &c., is the most fitting form of religion. In the ancient Asiatic and other ancient modes of production, we find that the conversion of products into commodities, and therefore the conversion of men into producers of commodities, holds a subordinate place, which, however, increases in importance as the primitive communities approach nearer and nearer to their dissolution. Trading nations, properly so called, exist in the ancient world only in its interstices, like the gods of Epicurus in the Intermundia, or like Jews in the pores of Polish society. Those ancient social organisms of production are, as compared with bourgeois society, extremely simple and transparent.<br /><a href="http://www.marxists.org/archive/marx/works/1867-c1/ch01.htm#S1">http://www.marxists.org/archive/marx/works/1867-c1/ch01.htm#S1</a></span> <span style="font-size: 85%;">[7].</span><span style="font-size: 85%;">If that is so, why do we not declare in our Program that we are atheists? Why do we not forbid Christians and other believers in God to join our Party? </span> <span style="font-size: 85%;"><span style="font-style: italic;">The answer to this question will serve to explain the very important difference in the way the question of religion is presented by the bourgeois democrats and the Social-Democrats.Our Program is based entirely on the scientific, and moreover the materialist, world-outlook. An explanation of our Program, therefore, necessarily includes an explanation of the true historical and economic roots of the religious fog. Our propaganda necessarily includes the propaganda of atheism; the publication of the appropriate scientific literature, which the autocratic feudal government has hitherto strictly forbidden and persecuted, must now form one of the fields of our Party work. We shall now probably have to follow the advice Engels once gave to the German Socialists: to translate and widely disseminate the literature of the eighteenth-century French Enlighteners and atheists.(Socialism and Religion)<br /><a href="http://www.newyouth.com/archives/classics/lenin/socialism_and_religion.html">http://www.newyouth.com/archives/classics/lenin/socialism_and_religion.html</a></span></span><span style="font-size: 85%;"><br /></span><span style="font-size: 85%;"><br /></span><span style="font-size: 85%;">[8].</span><span style="font-size: 85%;">The propertied class and the class of the proletariat present the same human self-estrangement. But the former class feels at ease and strengthened in this self-estrangement, it recognizes estrangement as its own power and has in it the semblance of a human existence. The class of the proletariat feels annihilated in estrangement; it sees in it its own powerlessness and the reality of an inhuman existence. (Chapter4)</span><br /><span style="font-size: 85%;">[9].Trần Đức Thảo. Vấn Đề Con Người và Chủ Nghĩa Lý Luận Không Có Con Người (Le Problème de l’Homme et l’Antihumanisme Théorique] (1988). In lần thứ hai có viết thêm. TP Hồ Chí Minh: Nxb TP Hồ Chí Minh, 1989</span><br /><span style="font-size: 85%;">-Wikipedia</span></div></div>giahoithutranghttp://www.blogger.com/profile/10818660192100778783noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6787428587380315640.post-44594256200283304532013-01-21T17:16:00.002-08:002013-01-25T20:59:03.413-08:00CỘNG SẢN LUẬN VI * VÔ SẢN CHUYÊN CHÍNH CHƯƠNG VI<br /><br /><span style="color: #cc0000; font-size: 130%; font-weight: bold;"> VÔ SẢN CHUYÊN CHÍNH</span><br /><br /><br /><br /><div style="text-align: justify;"><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;">I. ĐỊNH NGHĨA . </span><br /><br />Cộng sản cho rằng lý thuyết của Khổng tử, Platon là lý thuyết suông, còn lý thuyết của ông là lý thuyết của hành động. Xét về nội dung các lý thuyềt, ta có thể chia ra hai loại, một loại ôn hòa và một loại bạo lực. Trong khi một số triết gia như Kautsky, và đảng cộng sản châu Âu chủ trương cách mạng ôn hòa thì Marx chủ trương đảng cộng sản cướp chính quyền bằng bạo lực, giai cấp công nhân phải lật đổ chính quyền tư sản lập chính quyền vô sản. Trong TNCS, Marx viết:<br /><span style="font-style: italic;">Mục đích trước mắt của những người cộng sản cũng là mục đích trước mắt của tất cả các đảng vô sản khác: tổ chức những người vô sản thành giai cấp, lật đổ sự thống trị của giai cấp tư sản, giai cấp vô sản giành lấy chính quyền</span> <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-ii.html">(TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN, II</a> ,1)</span> [1]<br /><br />Chủ nghĩa cộng sản là chủ nghĩa bạo lực. Họ dùng bạo lực trong cuộc chiếm quyền mà họ gọi là<br />" cách mạng":<br /><br /><span style="font-style: italic;">Trong khi phác ra những nét lớn của các giai đoạn phát triển của giai cấp vô sản, chúng tôi đã nghiên cứu cuộc nội chiến ít nhiều mạng tính chất ngấm ngầm trong xã hội hiện nay cho đến khi cuộc nội chiến ấy nổ bung ra thành cách mạng công khai, mà giai cấp vô sản thiết lập sự thống trị của mình bằng cách dùng bạo lực lật đổ giai cấp tư sản</span> <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-i.html">(TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN * I</a>, 15)</span>[2]<br /><br />Không những dùng bạo lực trong khi khởi dậy, ông còn chủ trương dùng bạo lực sau khi cướp chính quyền để cai trị . Trong giai đoạn thống trị, đảng cộng sản cũng dùng bàn tay sắt.Ông viết trong TNCS:<br /><br /><span style="font-style: italic;">Quyền lực chính trị, theo đúng nghĩa của nó, là bạo lực có tổ chức của một giai cấp để trấn áp một giai cấp khác. Nếu giai cấp vô sản trong cuộc đấu tranh chống giai cấp tư sản, nhất định phải tự tổ chức thành giai cấp, nếu giai cấp vô sản thông qua con đường cách mạng mà trở thành giai cấp thống trị và với tư cách là giai cấp thống trị, nó dùng bạo lực tiêu diệt những quan hệ sản xuất cũ, thì đồng thời với việc tiêu diệt những quan hệ sản xuất ấy, nó cũng tiêu diệt luôn cả những điều kiện tồn tại của sự đối kháng giai cấp, nó tiêu diệt những giai cấp nói chung và cũng do đấy, tiêu diệt cả sự thống trị của chính nó với tư cách là một giai cấp</span><span style="font-style: italic;">.</span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-ii.html">TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN II,7)</a> [3]</span><br /><br />Chính Marx đã xướng khởi chủ trương vô sản chuyên chính:<br /><span style="font-style: italic;">Giữa xã hội tư bản chủ nghĩa và xã hội cộng sản chủ nghĩa có một thời kì thay đổi từ xã hội nọ sang xã hội kia. Tương ứng với thời kì ấy là thời kì quá độ chính trị, và nhà nước của thời kì ấy không thể là cái gì khác hơn là nền chuyên chính cách mạng của giai cấp vô sản</span><span style="font-style: italic;">.</span>(Phê phán cương lĩnh Gotha ) [4]<br />Trong <span style="font-style: italic;">Phê Phán Cương lĩnh Gotha,</span> Marx cũng nói đến dùng bạo lực trong việc cai trị nhân dân, và tiêu diệt nhiều thứ:<br />(1).giai cấp tư sản<br />(2).quan hệ sản xuất cũ<br />(3).Tiêu diệt những điều kiện tồn tại đối kháng giai cấp<br />(4).tiêu diệt các giai cấp khác<br /><br />Theo ý nghĩa các từ, và theo thực tế đã xảy ra trong thế giới cộng sản, bấy nhiêu lời của Marx đã được người cộng sản sau ông thực hiện thành vạn trang lịch sử máu.<br />Theo chủ trương (1), một số dân chúng không biết là bao triệu người ở năm châu đã bị giết, bị bỏ tù và bị cướp tài sản vì bị ghép tội tư sản, trong khi tại Nga, Đông Âu, Trung Quốc, Việt Nam chưa có hoặc có rất it tư bản.<br /><br /><br />Theo chủ trương (2), cộng sản không những cướp tài sản tư sản, tiêu diệt kinh doanh của các nhà tư bản để đảng cộng sản tổ chức thành quốc doanh, nông trường, công trường thuộc đảng cộng sản cai quản, họ còn cướp tài sản nhân dân nghèo và gán cho họ tội tư sản, địa chủ, phản động, và cưỡng bách nhân dân lao động phục vụ quyền lợi đảng. Đảng cộng sản còn cấm các hoạt động tư doanh và cá thể. Các xưởng tiểu ,thủ công nghệ , các thợ mộc, thợ nề, thợ rèn phải vào tập đoàn hay hợp tác xã do cộng sản ngu dốt chỉ huy. . .<br /><br /><br />Theo chủ trương (3), cộng sản tiêu diệt những điều kiện có thể sinh ra chống đối cộng sản.Những ai công khai chống đối thì bị hành hình đã đành, những ai cúi đầu khom lưng, thậm chí những đảng viên cộng sản có công lao cũng bị giết vì lãnh tụ e ngại họ sẽ chống đối, muốn trừ hậu hoạn. Những điều kiện tồn tại của đối kháng giai cấp thì nhiều vô cùng, tùy theo sự suy nghĩ và tưởng tượng của các chúa tể. Điều kiện tồn tại của đối kháng có thể là :<br />+trí thức: trí thức có hiểu biết nên không khuất phục cộng sản. Ngay Marx đã coi trí thức là giai cấp lưng chừng, phản động. Tại Nga, buổi đầu cộng sản đã giết hại trí thức.Tại Việt Nam, trong 1930 Sô Việt Nghệ Tĩnh, trong 1945 , 1954, cộng sản đã bách hại trí thức , cộng sản cho trí thức đứng đầu mọi tội, họ đã nêu khẩu hiệu <span style="font-style: italic;">"Trí, phú, địa ,hào, đào tận gốc, trốc tận rễ"</span>!<br /><br /><br />+ tôn giáo: tôn giáo nào cũng từ bi nên không chấp nhận đường lối tàn ác của cộng sản.Hơn nữa, cộng sản tự cho họ là duy vật, là khoa học nên ghét tôn giáo. Họ coi tôn giáo là thuốc phiện. Nhưng d0ằng sau cái vỏ khoa học, mục đích chính của cộng sản là cướp vàng bạc, ruông đất, của nhà thờ. Họ còn khủng bố nhân dân bằng cách giết hại, bỏ tù các giáo sĩ, tu sĩ, phá hoại nhà thờ, chùa chiền, đền miếu, và cấm người đi lễ nhà thờ, nhà chùa, cấm tôn giáo tụ họp. . .<br /><br />+ báo chí: báo chí dễ lên tiếng, dễ phản đối hành động tàn ác của cộng sản cho nên trong chế độ cộng sản không có báo chí tư nhân,còn thực dân ác nghiệt vẫn cho tư nhân xuất bản sách báo.<br />+đảng phái khác đương nhiên là có đường lối khác cộng sản, là mầm móng chống đối cộng sản, cần loại trừ.<br /><br /><br />+ đảng viên mà có ý hướng khác, hoặc có tài năng có thể thay thế lãnh tụ, có thể chống đối lãnh tụ. . ., là mối nguy hiểm mà bọn chúa tể hung ác và đa nghi luôn muốn loại trừ.<br />Theo chủ trương (4), rõ ràng là Marx chủ trương giết tất cả nhân dân ngay cả một số đảng viên cộng sản. Chỉ điều này thôi cũng đủ nói lên tính cách vô nhân đạo của Marx và đảng cộng sản.<br /><br />Lenin nói rõ về chuyên chính vô sản. Chuyên chính vô sản không phải chỉ ở giai đoạn đầu cướp chính quyền là một chính sách là cách cai trị trường kỳ.<br /><br /><i style="font-style: italic;">Chuyên chính vô sản không phải là một "hình thức quản lý", mà là một nhà nước thuộc một kiểu khác, </i><span style="font-style: italic;">nhà nước vô sản, một bộ máy để </span><i style="font-style: italic;">giai cấp vô sản, </i><span style="font-style: italic;">trấn áp </span><i style="font-style: italic;">giai cấp tư sản.</i><span style="font-style: italic;"> Trấn áp như vậy là cần thiết, vì giai cấp tư sản sẽ luôn luôn chống lại một cách điên cuồng, khi nó bị tước đoạt </span>. . .<i style="font-style: italic;">Chế độ dân chủ vô sản trấn áp những kẻ bóc lột, trấn áp giai cấp tư sản; do đó, nó không giả dối, nó không hứa hẹn cho bọn chúng </i><span style="font-style: italic;">tự do và dân chủ; nhưng đối với những người lao động thì nó đưa lại cho họ </span><i style="font-style: italic;">một chế độ dân chủ thật sự.<br /></i><span style="font-style: italic;">Chỉ có nước Nga xô-viết mới mang lại cho giai cấp vô sản và tuyệt đại đa số nhân dân lao động nước Nga </span><i style="font-style: italic;">một quyền tự do và một nền dân chủ </i><span style="font-style: italic;">chưa hề có, không thể có được và không thể quan niệm được trong bất cứ một nước cộng hoà dân chủ tư sản nào, vì nó đã tước đoạt, chẳng hạn, các cung điện và các biệt thự của giai cấp tư sản (không tước đoạt như vậy thì tự do hội họp chỉ là giả dối), đã tước đoạt các nhà in và giấy của bọn tư bản (nếu không thì tự do báo chí của đa số nhân dân lao động trong nước chỉ là lừa dối), đã thay chế độ đại nghị tư sản bằng một tổ chức dân chủ, tức là </span><i style="font-style: italic;">các Xô-viết, 1000 lần </i><span style="font-style: italic;">gần "nhân dân" hơn, "dân chủ" hơn cái nghị viện tư sản dân chủ nhất. </span>(V.I.Lenin. Cách mạng vô sản và tên phản bội Cau-xky) .<br /><a href="http://http//www.marxists.org/vietnamese/lenin/1918/oct/10.htm">http://www.marxists.org/vietnamese/lenin/1918/oct/10.htm</a><br /><br />Qua trích dẫn trên, trên giấy tờ, ta thấy vô sản chuyên chính bao gồm các việc:<br />+giai cấp tư sản sau khi bị cướp tài sản, hay sau khi ra tù cũng vĩnh viễn mất tự do, dân chủ.<br />+ Lenin khoe khoang dân chúng Liên Xô thì được tự do, dân chủ. gấp ngàn lần các nước Âu Mỹ (Điều này sẽ được trình bày sau ). Ông cho rằng ở Nga có tự do, dân chủ vì:<br />-cộng sản đã tước đoạt lâu đài của tư sản thì có tự do hội họp<br />-cộng sản đã cướp kho giấy, nhà in để có tự do báo chí, tự do ngôn luận.<br /><br />Tự điển Bách Khoa Việt Nam định nghĩa như sau:<br /><span style="color: #6600cc;">CHUYÊN CHÍNH VÔ SẢN:</span> </div><div class="MsoNormal" style="line-height: 150%; margin: 4pt 0cm 0pt; text-align: justify; text-indent: 14.2pt;"><span class="umctChar"><strong></strong></span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-style: italic;">sự thống trị về chính trị của giai cấp công nhân. Chức năng chủ yếu của CCVS là thực hiện dân chủ đối với nhân dân, tổ chức xây dựng và bảo vệ chế độ mới; chuyên chính với những phần tử thù địch, chống lại nhân dân. Lí luận về CCVS là một bộ phận quan trọng của chủ nghĩa cộng sản khoa học. Chủ nghĩa Mac đã nêu rõ: giữa xã hội tư bản chủ nghĩa và xã hội cộng sản chủ nghĩa là một thời kì cải biến cách mạng từ xã hội nọ sang xã hội kia. Thích ứng với thời kì ấy là thời kì quá độ chính trị, và nhà nước của thời kì ấy không thể là cái gì khác hơn là nền chuyên chính cách mạng của giai cấp vô sản. Nền tảng của CCVS là liên minh công nông, trong đó giai cấp công nhân - thông qua đảng tiên phong của mình - giữ vai trò lãnh đạo. CCVS là một hình thức tổ chức nhà nước kiểu mới, là hình thức chuyên chính mang tính giai cấp cuối cùng, có sứ mệnh xoá bỏ giai cấp, tiến tới xã hội không có giai cấp.<br /><br />CCVS có nhiều hình thức khác nhau, thích ứng với những điều kiện lịch sử cụ thể khác nhau, nhưng tựu trung vẫn là quyền lực của giai cấp vô sản, của nhân dân lao động. Vấn đề có tính nguyên tắc là thực hiện những nội dung và chức năng chứa đựng trong khái niệm CCVS chứ không phải tên gọi. Vì vậy, Đại hội VII Đảng Cộng sản Việt Nam xác định: Nhà nước Việt Nam trong thời kì quá độ lên chủ nghĩa xã hội là "nhà nước xã hội chủ nghĩa; nhà nước của nhân dân, do nhân dân, vì nhân dân, lấy liên minh giai cấp công nhân với giai cấp nông dân và tầng lớp trí thức làm nền tảng, do Đảng Cộng sản lãnh đạo. Thực hiện đầy đủ quyền dân chủ của nhân dân, giữ nghiêm kỉ cương xã hội, chuyên chính với mọi hành động xâm phạm lợi ích của Tổ quốc và của nhân dân" ("Cương lĩnh xây dựng đất nước trong thời kì quá độ lên chủ nghĩa xã hội").<br /></span><span style="font-family: Arial; line-height: 150%;"><div class="MsoNormal" style="line-height: 150%; margin: 4pt 0cm 0pt; text-align: justify; text-indent: 14.2pt;"><span style="font-family: Arial; line-height: 150%;"></span></div></span>Tự điển Bách Khoa Việt Nam định nghĩa vô sản chuyên chính giống như quan điểm Lenin.Và cũng có phần giống tư tưởng Mao Trạch Đông.<br />Lần nữa, chúng ta phải xem lại những lời cộng sản nói: tư sản là ai? nhân dân là ai? Tự do, dân chủ là gì? Những từ này được cộng sản thường dùng nhưng khác hẳn với những gì nhân loại hiểu và tưởng tượng nổi. Tư sản là nhân dân, kẻ thù của giai cấp cũng là nhân dân.Công sản bảo vệ nhân nhân nhưng thực tế là tàn sát, khủng bố nhân dân.<br /><br />Tự điển Wikipedia viết về chuyên chính vô sản:<br /><br /><span style="font-style: italic;">Nếu nói đến Lenin và chủ nghĩa cộng sản hiện thực thì điều lớn nhất liên tưởng đó chính là khái niệm </span>"chuyên chính vô sản<span style="font-style: italic;">". Chuyên chính vô sản theo định nghĩa của Lenin là chức năng của nhà nước vô sản trong thời kỳ quá độ tiến lên chủ nghĩa xã hội để trấn áp kiên quyết mọi sự ngóc đầu trở lại của giai cấp tư sản vừa bị đập tan, tiến hành đấu tranh giai cấp để củng cố thành quả của cách mạng.</span><br /><br /><span style="font-style: italic;">Nhưng điểm đặc trưng của chuyên chính vô sản là nó không bị phụ </span><span style="font-style: italic;">thuộc vào bất cứ quy tắc pháp luật hay giới hạn nào về đạo đức, tôn giáo, mà Lenin và các người kế tục mình gọi các quy chuẩn nhân đạo thông thường đó là "đạo đức tiểu tư sản" (Буржуазные морали, Bourgeoisie morals) không cần thiết phải tuân thủ. Lenin đặc biệt đề cao tính cương quyết sắt đá chống lại kẻ thù tư tưởng, ông đề cao anh em Maximilien Robespierre và những người Jacobins của Cách mạng Pháp và coi sự hy sinh nhân mạng lớn lao và khủng bố là hệ quả tất yếu của một quá trình vĩ đ</span><span style="font-style: italic;">ại.</span><br /><br /><span style="font-style: italic;">Thậm chí Lenin còn gián tiếp khuyến khích cho các hành động khủng bố bằng sự đồng tình với tuyên bố của Dzerzincki (Дзержинский - người lãnh đạo cơ quan trấn áp phản cách mạng): "khủng bố trắng phải được đáp trả bằng khủng bố đỏ" trong khi khủng bố trắng chỉ nhằm ám sát vào một số ít các cá nhân lãnh tụ của nhà nước Xô viết còn </span><span style="font-style: italic;">khủng bố đỏ</span><span style="font-style: italic;"> nhằm vào tất cả địch thủ thật và không thật của chính quyền Xô Viết và cả người thân của họ.[. .]. đối với Lenin cách mạng là mục tiêu nhân đạo chính đáng cao nhất, để đạt được nó cho phép sử dụng mọi biện pháp dù không nhân đạo chính đáng, bắt đầu từ đây đã có nền móng của việc biến chuyển của chủ nghĩa cộng sản từ "phương tiện vì hạnh phúc của con người" thành "mục đích tự thân" để đạt được nó có thể hy sinh hạnh phúc của con người (Wikipedia)</span><br /><br />Theo giải thích của Wikipedia, ta thấy chuyên chính vô sản gồm những điểm sau<br />+bất chấp pháp luật, coi khinh đạo đức và lẽ phải.Cộng sản có thể dùng mọi phương tiện, mọi biện pháp để tiêu diệt " kẻ thù" dù là kẻ thù tưởng tượng.<br />+chủ trương sắt máu theo cách mạng Pháp.<span> Robespierre và những người Jacobins </span>là thần tượng của Marx, Lenin và Stalin. Nhưng bạo lực trong Cách mạng tư sản là nhất thời còn bạo lực của cộng sản là trường kỳ. Bạo lực của tư sản nhắm vào những kẻ phản loạn còn chuyên chính vô sản thì giết không cần tòa án, không cần chứng cớ, nghi ai là giết, giết cả gia đình, họ hàng, trẻ con, người già. Trường Chinh theo Lenin đã chủ trương " giết lầm hơn bỏ sót" !</div><h3 class="post-title entry-title" style="text-align: justify;"> </h3><div style="text-align: justify;"> Lý luận của Marx là không thống nhất và không thành thật. Ngôn ngữ của ông mở đầu cho lối ngôn ngữ cộng sản "<span style="font-style: italic;"> nói xuôi cũng được, nói ngược cũng hay"</span> . Một mặt ông bảo chỉ tịch thu tài sản tư sản nhưng chính ông lại bảo bãi bỏ tư hữu nghĩa là ông lột trần toàn thế giới, không cho một ai có tài sản riêng tư, vô sản cũng như tư sản đều trở thành nô lệ của đảng cộng sản. Mặc dầu ông cho rằng các giai cấp trung gian cũng là nạn nhân của tư bản, nhưng chính ông lại bảo những thợ thủ công, nông dân, tiểu thương là lưng chừng, phản động (I, 11, 14).<br /><br />Như vậy, trên lý luận, ông chỉ coi công nhân là cách mạng , ngoài ra các giai cấp, hay toàn thể nhân dân, hoặc đa số nhân dân là phản động. Một mặt ông bảo vô sản là giai cấp thống trị nhưng ông lại bảo đảng cộng sản giáo dục, hướng dẫn giai cấp công nhân, và là đại biểu của phong trào vô sản (TNCS, II, 1; IV). Như vậy thực tế là đảng cộng sản nắm quyền còn công nhân chỉ là một danh từ trống rỗng, một thứ "ốc mượn hồn". Trước và sau cuộc cướp chính quyền, vai trò công nhân, vai trò vô sản vẫn là giai cấp bị trị và bị bóc lột. Marx đã chỉ ra con đường độc tài chuyên chế để sau này Lenin, Stalin, Mao, Hồ Chí Minh đi theo. Lenin cho rằng cách mạng muốn thắng lợi phải giết sạch những ai là đối thủ và những ai có thể là đối thủ, hoặc bị nghi là chống đối quan điểm với cộng sản.<br /><br />Lenin ca ngợi Công xã Paris đã là nền tảng cho chủ nghĩa cộng sản và đã giống quan điểm của ông là dùng bạo lực cướp chính quyền. Ông rút bài học Paris công xã mà chủ trương tàn sát, khủng bố nhân dân. Ông đưa ra những nguyên tắc để củng cố đảng đó là lý luận về vị lợi , về "tính đảng" và "tính giai cấp" và "chuyên chính vô sản". Lenin đã đặt nền móng cho nhà nước cực quyền chưa từng thấy trong lịch sử của Stalin với mũi nhọn đấu tranh giai cấp bây giờ quay lại tìm "kẻ thù giai cấp" trong chính hàng ngũ cán bộ và quần chúng vô sản với thực tế vô cùng khủng khiếp.<br /><br />Lý luận này là tiền đề để thành lập tệ sùng bái cá nhân đặc trưng của các quốc gia cộng sản mặc dù cá nhân Lenin có tác phong dân chủ trong đảng, kịch liệt đề cao nền dân chủ trong đảng, chống sùng bái và độc đoán cá nhân.Lý luận tính đảng, tính giai cấp đã xoá nhoà các tiêu chuẩn đúng - sai của xã hội loài người, xoá bỏ các giá trị chung của nhân loại,l àm biến dạng lý luận của chủ nghĩa cộng sản, làm lý luận cộng sản càng ngày càng giáo điều xa vời thực tế. Điều này sẽ được thấy rõ trong cuộc sống cả các đảng cộng sản và các quốc gia cộng sản sau này.<br /><br />Lenin theo Marx khi ông cố ý phá hủy thượng tầng kiến trúc của xã hội cũ, và việc này cũng là khuôn mẫu cho cộng sản Trung Quốc và Việt nam ra sức phá hủy văn hóa truyền thống. Những người theo Marx quan niệm rằng tất cả cái gì của vô sản đều là tốt, tất cả cái gì của thế giới cũ đều là xấu. Họ lật nhào tất cả của thế giới cũ: từ quan hệ sản xuất đến truyền thống tập tục cũ, đến truyền thống văn hoá, trong quá trình đấu tranh giai cấp các giá trị chung của con người cả về vật chất cả về các giá trị phi vật chất của xã hội cũ. Tất cả đều đem ra phân tích "tính giai cấp" , phân biệt "địch - ta", " bạn thù" .Lenin có một câu nói rất nổi tiếng: "<span style="font-style: italic;">Ai không cùng với chúng ta thì đó là kẻ thù của chúng ta"</span>. Ý tưởng này đưa đến việc tàn sát đẫm máu trong lịch sử nước Nga và các nước chư hầu Nga Hoa.<br /><br />Lenin, Stalin đã theo đường lối bá đạo của <span style="font-size: 100%;">Niccolò Machiavelli</span> , chủ trương mục đích biện minh phương tiện, và vụ lợi bất chấp pháp luật và đạo lý, Lenin nói <span style="font-style: italic;">"Miễn là có lợi cho sự nghiệp đấu tranh của giai cấp vô sản thì đều là chính nghĩa, có hại cho cuộc đấu tranh đó thì đều là phi nghĩa!</span><br /><br />Đối với Lenin cách mạng là mục tiêu nhân đạo chính đáng cao nhất, để đạt được nó cho phép sử dụng mọi biện pháp dù không nhân đạo chính đáng, bắt đầu từ đây đã có nền móng của việc biến chuyển của chủ nghĩa cộng sản từ "phương tiện vì hạnh phúc của con người" thành "mục đích tự thân" để đạt được nó có thể hy sinh hạnh phúc của con người.<br /><br /><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;">II. LÝ DO THỰC HIỆN CHUYÊN CHÍNH VÔ SẢN</span><br /><br /><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"><span style="color: #000066;">II.1.Ảnh hưởng của cách mạng Pháp</span></span><br /><br /><span style="color: black;">Có lẽ Marx, Engels đã chịu ảnh hưởng cuộc bạo động của Paris công xã và cách mạng Pháp 1789.</span> Có lẽ Marx đã yêu những người Jacobin mà đứng đầu là Robespierre và Saint-Just .Marx, Engels, Lenin, Trostky đã quan tâm nhiều đến những cuộc tắm máu ở Pháp.<br /><br />Năm 1852 Marx công bố tác phẩm <span style="font-style: italic;">Ngày 18 tháng Sương mù của Louis Bonaparte</span>. Trong đó ông nhận định cuộc đảo chính của Louis Napoléon năm 1851, Marx đã giải thích về học thuyết dẫn đến đấu tranh giai cấp và cách mạng vô sản.Theo quan điểm Marx-Lenin, tác phẩm này đã trình bày rằng một cuộc cách mạng vô sản thắng lợi phải đập vỡ bộ máy nhà nước tư sản, nghĩa là đi đến bạo lực và chuyên chế. Marx và Lenin rút kinh nghiệm từ Công xã Paris. Lenin và Marx nghĩ rằng chính là giai cấp công nhân phải đập tan, đánh vỡ 'bộ máy nhà nước có sẵn' và không được phép chỉ tự giới hạn ở việc chiếm lấy nó. ( <a class="external text" href="http://www.ml-werke.de/lenin/le25_426.htm" rel="nofollow" title="http://www.ml-werke.de/lenin/le25_426.htm">Lenin, Nhà nước và Cách mạng, Lenin toàn tập, tập 25, trang 393 – 507 (tiếng Đức)</a>.<br /><br /><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"><span style="color: #000066;">II.2. Chủ trương bá đạo</span></span><br /><br /><span style="color: black;">Đó là chủ trương bá đạo của những con người ác được tập trung thành một thế lực trong thời điểm cuối thế kỷ XIX đầu thế kỷ XX. Họ chủ trương dùng bạo lực và mưu mẹo quỷ quyệt để cướp chính quyền và cai trị nhân dân, và họ tin tưởng dùng bạo lực mới thành công. Marx, Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông, Đặng Tiểu Bình, Hồ Chí Minh, Pol Pot là những kẻ cùng hung cực ác trong thiên hạ.</span><br /><br /><span style="color: black;">Bá đạo nghĩa là tàn ác, dùng mọi thủ đoạn, từ dụ dỗ đến khủng bố, và lừa dối. Họ cũng tin bá đạo tạo thành sức mạnh.</span> Đối với kẻ thù họ tàn sát không khoan nhượng. Đối với đồng chí họ cũng thẳng tay đối phó, bất chấp đạo nghĩa.<br /><br />Lịch sử hiện tại chất đầy những âm mưu xảo trá của cộng sản. <span style="font-style: italic;">Thói mị dân, những lời nói quanh co, không nhất quán là đặc trưng của các lãnh tụ cộng sản, nhất là khi họ buộc phải hứa hẹn một xã hội siêu lí tưởng và “thủ tiêu tất cả áp bức, bóc lột”</span><span style="font-size: 85%;"> </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-2.html">( GIAI CẤP MỚI, II,5 )</a></span><span style="font-size: 85%;"><span style="font-style: italic;">.</span></span><br /><br />Theo Milovan Djilas, ban đầu cộng sản thành thực tin tưởng vào thiên đường tại thế, nhưng những thất bại đầu tiên và những thất bại liên tiếp khiến họ thành kẻ lừa đảo thường xuyên.<br /><span style="font-style: italic;">Nhưng cũng không thể nói rằng những người cộng sản đã lừa nhân dân, không thể nói rằng họ đã cố tình đánh lừa rồi sau không chịu thực hiện. Sự thật là: họ không thể thực hiện được điều mà chính họ đã nhiệt liệt tin tưởng<span style="font-size: 85%;"> </span></span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-2.html">( GIAI CẤP MỚI, II ,5)</a></span><br /><br />Milovan Djilas cũng có lý, nhưng kinh nghiệm Việt Nam, ngay tự đầu tiện, Hồ Chí Minh đã là một kẻ xảo trá như việc ông tán tận lương tâm bán Phan Bội Châu cho thực dân, việc ông âm thầm ký giấy mới Pháp trở lại Việt Nam, việc ông giả làm Trần Dân Tiên ca tụng ông, việc ông bán Việt Nam cho Trung cộng. Nói chung lý tưởng XHCN là ảo tưởng mà cũng là dối gạt cố ý, và trong mọi hành động, cộng sản bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích. Gian xảo và tàn ác là bản chất cộng sản. Sau này, Lê Duẩn cũng theo gương Hồ Chí Minh, bảo rằng sau 1975, nhà nào cũng có TV, tủ lạnh. Họ càng dối trá, càng thất bại trong các kế họach, dân chúng càng mất niềm tin, thì họ lại càng ra tay khủng bố.<br /><br />Cộng sản cần kỷ luật sắt, cần bàn tay sắt, cần bịt miệng người khác, cần thanh t<span style="font-size: 85%;"><span style="font-size: 100%;">oán tất cả mọi người vì họ nghĩ rằng họ theo đúng chủ trương bạo lực cách mạng của Marx, và vô sản chuyên chính của Lênin. Đó là họ theo đường lối bá đạo của Tần Thủy hoàng và các bạo chúa khác dùng võ lực và thể chế hà khắc để cai trị nhân dân. Tập trung tài sản, tập trung quyền lực là sức mạnh vô đich, Stalin, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh đã cùng chung một chí hướng. </span></span><br /><br />Thường thường, tại các quốc gia khác, sau khi đã cướp được chính quyền, nhà nước mới sẽ nới lỏng bàn tay, trả tự do lại cho nhân dân. Người ta quan niệm việc này rất cần thiết để xây dựng niềm tin cho nhân dân và xây dựng hòa bình. Trái lại cộng sản vẫn tiếp tục dùng bạo lực đối với tất cả mọi người dù cả sau khi cướp chính quyền thành công. Stalin cũng gần như Trotsky quan niệm " cách mạng thường trực", " cảnh giác cách mạng", nghĩa là luôn luôn trấn áp và đề phòng mọi người. Thành thử suốt bao thời kỳ, cộng sản đối xử với đảng viên và nhân dân bằng roi vọt. Lenin và Stalin mượn cớ kỷ luật để bắt mọi người tuân phục họ.<span style="color: black;">Lenin đặc biệt nhấn mạnh điều này trong tiến trình cách mạng (Trong Luận cương Hội nghị thứ II Quốc tế cộng sản, phần “Điều kiện kết nạp vào Quốc tế Cộng sản”):</span><br /><br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">“Trong giai đoạn nội chiến khốc liệt hiện nay đảng cộng sản chỉ có thể thực hiện được nhiệm vụ của mình nếu được tổ chức một cách tập trung nhất, trong đảng phải có kỉ luật sắt, bên cạnh kỉ luật thời chiến, nếu ban chấp hành trung ương là cơ quan quyền lực có uy tín, được giao quyền lực rộng rãi và nhận được sự tin cậy của các đảng viên”</span><br /><br /><span style="color: black;">Stalin còn nói thêm</span><span style="color: #000066; font-style: italic;">:</span><br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">“Trong điều kiện cuộc đấu tranh trước khi giành được chính quyền chuyên chính, kỉ luật đảng đã là như thế. Sau khi giành được chính quyền kỉ luật đảng càng phải được nâng cao hơn nữa. Tinh thần cảnh giác cách mạng, những đòi hỏi cấp bách về sự thống nhất về mặt tư tưởng, tính đặc thù về chính trị và tư tưởng, chủ nghĩa tập trung, tất cả những điều đó đã không biến mất sau khi giành được chính quyền mà ngược lại ngày càng trở thành gay gắt hơn, trầm trọng hơn</span><span style="font-style: italic;"><span style="color: #000066;">.</span>”</span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-2.html">(GIAI CẤP MỚI II</a>,3)</span>.<br /><br /><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"><span style="color: #000066;">II.3. Tâm lý tự tôn và cuồng tín</span></span><br />Về phương diện tâm lý, một số người khi có quyền bính trong tay thì muốn chứng tỏ họ là người có uy quyền, là người thông minh tài ba, bắt người khác phải tôn sùng họ. Mặt khác, về mặt tâm lý, họ giáo điều và mù quáng.<br />Người cộng sản từ Marx cho đến Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông kiêu căng và mù quáng. Họ cho chủ thuyết của họ về kinh tế, chính trị là khoa học, đúng quy luật, tiến bộ nhất, cao siêu nhất tất nhiên phải thành công.<br /><br />Milovan Djilas viết về niềm tự hào đỉnh cao trí tuệ của họ như sau:<br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">Cách làm đó dựa trên cơ sở lí luận như sau: các lãnh tụ cộng sản tin tưởng rằng họ nắm được các qui luật kinh tế và có thể quản lí sản xuất trên cơ sở các qui luật đó. Nhưng sự thật lại không phải như thế, sự thật là: họ đã chiếm được nền kinh tế và cũng giống như họ đã giành được thắng lợi của cách mạng, một lần nữa điều đó tạo cho họ ảo tưởng dường như tất cả mọi chuyện xảy ra đều là kết quả của phương pháp khoa học tuyệt vời của họ </span><span style="font-size: 85%; font-weight: normal;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-5.html">(GIAI CẤP MỚI V</a> ,6)</span><br /><br />Nếu ai chỉ trích thì họ nổi giận, cho là chống đối cách mạng, là phản động, là gián điệp CIA, và sẽ bị giết hoặc bị giam trọn đời trong ngục tối.<br />Họ mang tâm lý của nhà thờ thời trung cổ, tự cho họ là chân lý, còn kẻ khác là tà giáo, cần thanh trừ cho đẹp lòng thượng đế, dù phải lấy máu để tô điểm thiên đường.<br /><span style="color: black;"><span style="color: black; font-size: 100%;">Marx cuồng tín và nhiều ảo tưởng.Ông tin rằng vô sản sẽ thành công, sẽ đem lại tự do, ấm no và hòa bình. Người cộng sản lại càng cuồng tín</span></span> và tự hào về chủ nghĩa Marx bách chiến bách thắng cho nên họ càng say sưa thực hiện các chương trình không tưởng bất chấp tốn nhân tài vật lực và sự phản đối của nhân dân.<br /><br /><span style="color: #6600cc; font-style: italic;">Nhưng ảo tưởng lớn nhất chính là ảo tưởng rằng cùng với việc công nghiệp hoá và tập thể hoá nghĩa là cùng với việc thủ tiêu sở hữu tư bản chủ nghĩa, Liên Xô sẽ trở thành xã hội phi giai cấp. Năm 1936, nhân dịp công bố Hiến pháp mới, Stalin tuyên bố rằng ở Liên Xô đã không còn giai cấp bóc lột, nhưng trên thực tế người ta không chỉ thực hiện xong quá trình thủ tiêu các nhà tư sản và các giai cấp khác của chế độ cũ mà còn thiết lập một giai cấp hoàn toàn mới, chưa từng có trong lịch sử<span style="text-decoration: underline;"> </span></span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-3.html" style="font-weight: normal;">(GIAI CẤP MỚI III </a><span style="font-weight: normal;"> , 1)</span></span><br /><br />Nhưng một khi không thấy mộng trở thành sự thực, bọn lãnh đạo sẽ tìm cách bưng bít, dối trá, còn bọn thủ hạ thì tìm cách nịnh hót, lừa chủ và lừa nhân dân. Lúc này hai bộ phận được sử dụng Thứ nhất là báo chí, đài phát thanh, truyền hình và nhà trường ra sức ca tụng đảng và các chính sách của đảng. Thứ hai, họ dùng quân đội và công an để trừng trị những ai lên tiếng, dù chỉ là tiếng thở dài.<br /><br />Richard Pipes viết như sau:<br /><span style="color: #330099; font-style: italic;">. . . tháng 12 năm 1925, đấy là lúc đại hội Đảng thông qua cương lĩnh đầy tham vọng tức</span><span style="color: #330099; font-style: italic;"> là công nghiệp hoá bằng vũ lực.</span><span style="color: #330099; font-style: italic;"> Mà công cuộc công nghiệp hoá này, vì những lí do sẽ được trình bày dưới đây, được hiểu là tập thể hoá nông nghiệp. Vì cả hai mục tiêu này đều có những khó khăn vô cùng to lớn cho nên phải bịt miệng những người bất mãn. Chủ nghĩa Stalin trở thành một lí thuyết nhất quán từ đó và chỉ đứng vững được khi không ai được động đến các thành phần cấu thành ra nó</span> <span style="font-size: 85%; font-weight: normal;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-iii.html">(CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN III</a> , 3)</span><br /><br />Richard Pipes cũng nói đến tính chất cuồng tín đưa đến việc tàn sát, việc diệt chủng của người cộng sản:<br /><span style="font-style: italic;">Đúng như định nghĩa của George Santayana rằng cuồng tín là những người cố gắng gấp đôi sau khi đã quên mục đích chính của mình, những người cộng sản đã lao vào những vụ chém giết điên cuồng. Kết quả là, đi từ Lenin đến Stalin, từ Stalin đến Mao và Pol Pot, chủ nghĩa cộng sản đã để lại trên đường đi của mình cả biển máu những người vô tội.</span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-vi_17.html">(CHU NGHĨA CỘNG SẢN VI</a>, 4)</span><br /><br /><span style="color: black;"><span style="color: black; font-size: 100%;">Người cộng sản cuồng tín, tin tưởng vào đường lối của Marx, Lenin </span></span><span style="color: black;">nhưng khi họ thấy dân chúng không theo họ thì ác niệm nổi lên, họ ra tay tàn sát những ai chống đối họ, hoặc không đứng cùng chiến tuyến với họ. Tâm trạng của họ là tâm trạng của nhà thờ thời trung cổ , và cuộc thánh chiến muốn tiêu diệt những ai chống thượng đế hay không cùng đường lối phụng thờ thượng đế như mình. Và đó cũng là tâm lý khiếp sợ cho nên họ phải tàn sát để trấn áp nhân dân và lòng họ. Simon Sebag Montefiore [5] viết:</span><br /><br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">Năm 1917 Lenin giành được chính quyền ở nước Nga. Sau khi phát hiện ra rằng hàng triệu công nhân và nông dân không chấp nhận tư tưởng mác-xít, ông ta quyết định rằng chỉ có thể giữ được quyền lực cho đảng cộng sản bằng vũ lực, bằng khủng bố và áp bức. Cuối cùng mục đích đã biện minh cho phương tiện. Lenin chính là một tín đồ cuồng nhiệt của chủ nghĩa Marx và vì vậy ông ta đã hạ lệnh bắn giết hàng ngàn người và bỏ cho chết đói hàng triệu người khác, ông ta đã dùng tư tưởng của Marx về tính tất yếu của cách mạng để biện hộ cho những quyết định đó của mình. “Cho bọn nông dân chết đói đi”, Lenin đã nhiều lần nói như vậy. Ông ta còn nói: “Muốn hoàn thành cách mạng mà không bắn giết được ư?”</span><span style="font-size: 85%;"><a dir="ltr" href="http://sontrung.blogspot.com/search/label/SIMON%20S.%20MONTEFIORE%20*%20QUAI%20V%E1%BA%ACT%20KARL%20MARX">(QUAI VẬT KARL MARX</a> <span dir="ltr">.2)</span></span><br /><br /><span style="color: black;">Milovan Djilas nhận định về điểm này:</span><br /><span style="font-style: italic;">Để tiến hành cách mạng và công nghiệp hoá một cách nhanh chóng phải cần rất nhiều hi sinh, cần phải có những cuộc thanh trừng dã man, lí trí không thể nào tưởng tượng nổi, để buộc người ta tin vào lời hứa “xây dựng thiên đàng trên trái đất</span>”<span style="font-size: 85%;">(<a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-2.html">GIAI CẤP MỚI, II, 1)</a></span><br /><br /><span style="color: #990000; font-weight: bold;">III.CÁC CÔNG CỤ VÔ SẢN CHUYÊN CHÍNH</span><br /><br />Để bảo vệ địa vị độc tôn của lãnh tụ, đảng và chính phủ,Cộng sản ra chú trọng tăng cường bộ máy đảng và chính quyền. Ngoài ra thông tin tuyên truyền, pháp luật, công an, quân đội là công cụ chính để trấn áp nhân dân.<br /><br /><span style="font-weight: bold;">III.1. Tuyên truyền</span><br /><br />Cộng sản chú trọng tuyên truyền do đó bộ phận Văn giáo , bộ Thông tin tuyên truyền được giao cho nhiệm vụ tuyên truyền. Vì vậy mà cách lãnh tụ cộng sản dù ngu dôt cũng sai thủ hạ viết vài quyển sách đề tên mình để mình đóng vai lãnh đạo tư tưởng. Trường Chinh, Tố Hữu đã được giao công việc này cho nên trong vụ Nhân Văn Giai Phẩm hai vị hung thần đã thi hành các thủ đoạn tàn ác nhất để bóp chết tiếng nói dân chủ và tư do của văn nghệ sĩ, không phải văn nghệ sĩ có gốc đế quốc mà là các văn nghệ sĩ kháng chiến. Trong chế độ khắc nghiệt như vậy, các văn nghệ sĩ phải ca tụng chế độ dù chế độ xấu xa, rách nát.<br /><br />Cộng sản duy vật nhưng cũng duy tâm, cho rằng tinh thần tác động đến hành động cho nên họ đề cao ý thức hệ, tư tưởng Marx-Lenin, và họ chủ trương "tẩy não", " cải tạo tư tưởng".<br /><br />Đàng khác, vì mục đích lôi kéo quần chúng, họ tạo ra những thần thánh, anh hùng như Hồ Chí Minh không lấy vợ, hy sinh cuộc đời cho cách mạng, nào em bé Lê Văn Tám, chiến sĩ La văn Cầu. Họ vu khống, xuyên tạc những ai chống đối họ, họ dựng ra bao màn lừa bịp, dối trá trong lịch sử bằng những ngôn từ xảo trá như " dân chủ", "tư do", "công bằng" đoàn kết toàn dân".<br /><br />Hồ Chí Minh tự viết sách ca tụng mình, Lê Duẩn hứa hẹn sau khi thống nhất mọi nhà sẽ có TV, tủ lạnh . Tố Hữu viết các bài thơ Tiếng hát sông Hương, Lao Bảo , Một tiếng rao đêm ,Đi đi em,<br />Châu Ro, Cô gái trên sông Hương . . . là theo chính sách tuyên truyền của cộng sản.<br />Cộng sản dụ dỗ trí thức,thanh niên, sinh viên làm tay sai cho chúng. Nhiều trí thức đã lầm mà theo cộng sản để rồi chịu cay đắng như Trần Đức Thảo, Nguyễn Mạnh Tường,Trương Như Tảng, Đoàn Văn Toại, Châu Tâm Luân. . .<br /><br />Cộng sản chú trọng chính trị và tuyên truyền cho nên họ có tài dối trá. Ngày xưa người ta bảo <span style="font-style: italic;">"nói như vẹm"</span>, như bây giờ chẳng ai nghe họ nói nữa. Họ nói gì đây khi thành trì Liên Xô sụp đổ? Họ không còn hăng hái khi họ xây dựng hạ tầng cơ sở bằng tư bản chủ nghĩa? Họ há miệng được sao khi nhân dân khốn khổ, cộng sản tham nhũng và cầu cạnh ngoại quốc? Họ nói gì đây khi họ bán nước và cướp đất của dân? Trần Độ đã phê phán lề lối tuyên truyền của cộng sản hiện nay:<br /><br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">Bộ máy cai trị bây giờ ngày đêm chỉ lo xây dựng bộ máy tuyên truyền, lo cổ động rầm rộ, dùng những "lưỡi gỗ" xây dựng và truyền lan các thứ "lý luận" "nói lấy được", dùng mọi thủ đoạn lừa bịp, dối trá, nguỵ biện để nhằm một mục đích duy nhất là duy trì và giữ vững bộ máy cai trị mà họ gọi là "sự lãnh đạo của Đảng” <span style="font-size: 85%;">(</span></span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/05/tran-o-nhat-ky-rong-ran-iii.html"> NHẬT KÝ RỒNG RẮN III</a> ,2)</span><br /><br /><span style="color: black; font-weight: bold;">III.2. Pháp luật</span><br /><br />Về mặt luật pháp, như đã trình bày ở trên, cộng sản khinh thường luật pháp. Họ không dùng luật pháp mà dùng luật rừng để tự do bắt bớ và giam cầm con người. Đôi khi họ dùng luật pháp cũng như dùng công an để "trấn áp " nhân dân và đảng viên. Họ bịa ra tội trạng, họ bắt buộc nạn nhân phải nhận những tội mà người ta không làm. Cộng sản cần như vậy để minh chứng "<span style="font-style: italic;">đảng sáng suốt", " công an không lầm lẫn"</span>! Đôi khi họ cũng chẳng cần che đậy. Tấm hình công an bịt miệng linh mục Nguyễn Văn Lý là một hình ảnh có ý nghĩa về tòa án cộng sản và chính sách toàn trị của cộng sản.<br /><br />Các nước dân chủ chia ra ba ngành độc lâp là lập pháp, hành pháp và tư pháp .Tòa án cộng sản là thuộc quyền của đảng. Đảng dùng tòa án làm phương tiện trấn áp nhân dân. Nhất là trong chế độ cộng sản, Stalin đã giết các bộ trưởng , các tướng tá tùy thích. Mao Trạch Đông giết Lâm Bưu, Lưu Thiếu Kỳ và gây ra cuộc <span style="font-style: italic;">Tận diệt văn hóa </span>(Cách mạng Văn hóa) và cho bọn Hồng Vệ binh muốn giết ai thì giết, muốn giam ai thì giam, muốn cách chức hay hành hạ ai là tùy ý. Đó là những việc làm phi pháp mà các vua chúa và tổng thống, thủ tướng chưa ai dám làm.<br /><br />Ngoài ra, cộng sản nương tay cho thuộc hạ cho nên họ dùng chính sách " xử lý nội bộ". Chính sách này là miệt thị pháp luật, khiến cho bọn đầu gấu và thủ hạ ngang nhiên hối lộ, trộm cắp và cướp tài sản nhân dân và tài sản quốc gia.<br /><br />Milovan Djilas viết như sau về pháp luật của cộng sản:<br /><span style="font-style: italic;">Luật pháp được soạn thảo do nhu cầu và quyền lợi của đảng, của giai cấp mới. Về mặt hình thức pháp luật bảo vệ quyền lợi của tất cả công dân nhưng trên thực tế nó chỉ bảo vệ quyền lợi của những người không bị coi là “kẻ thù của chủ nghĩa xã hội”. Vì vậy những người cộng sản luôn bị đau đầu vì trò chơi luật pháp do chính họ viết ra nhưng rồi lại bị họ phủ nhận ngay khi cần. Sau một thời gian, khi đã nhận ra nguyên nhân “đau khổ” của mình, để đơn giản hoá trò chơi pháp luật họ thường sáng tác ra những luật lệ “vá víu” có thể giải thích thế nào cũng được[. . .].</span><br /><br /><span style="font-style: italic;">Như vậy là các vụ án chính trị trong chế độ cộng sản chỉ là những cuộc trình diễn, nghĩa là toà án được giao nhiệm vụ chứng minh “tội lỗi” của bị cáo phù hợp với yêu cầu của những kẻ đương quyền.</span><span style="font-style: italic;">[..].Bị cáo phải tự nhận là kẻ thù. Không cần chứng cớ gì hết, chứng cớ được thay bằng lời thú tội của chính bị cáo [. . .]</span><span style="font-style: italic;">. Vụ đàn áp ở Poznan gây nhiều tai tiếng nhưng chưa phải là vụ đẫm máu nhất. Quân đội chiếm đóng cũng như chính quyền thuộc địa dù là người ngoài, dù hành động theo những biện pháp khẩn cấp cũng ít khi sử dụng những biện pháp dã man như thế. Những nhà cầm quyền cộng sản đã chà đạp pháp luật và tiến hành khủng bố ngay chính nhân dân mình</span> <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-5.html">(GIAI CẤP MỚI, V ,1 )</a></span>.<br /><br />Tại Việt Nam, Trường Chinh đã ra chỉ thị " <span style="font-style: italic;">giết lầm hơn bỏ sót</span>". Không có bút mực nào tả xiết những con người và tâm ác độc như thế! Một số quan tòa tin tưởng mình xử đúng, nhưng một số e ngại mình có sai lầm cho nên lương tâm không yên ổn! Đó là trường hợp tội nhân đã có xét xử điều mà lương tâm quan tòa còn dậy sóng, thế mà Trường Chinh lại dám giết cả người vô tội với một mệnh lệnh dã man như thế! Không phải tội riêng Trường Chinh mà đó là tội chung của đảng cộng sản đã rèn luyện những con người như thế với đường lối vô sản chuyên chính.<br /><br />Nguyễn Hữu Đang [6] đã viết về pháp trị Liên Xô:<br /><span style="font-style: italic;">Trong bản báo cáo của ông Khơ-rút-sốp trước Đại hội lần thứ 20 Đảng Cộng sản Liên Xô có một đoạn nói vắn tắt, gần như lướt qua, mà thực ra rất quan trọng. Đoạn đó nói về sự quan tâm đặc biệt của Trung ương Đảng đối với vấn đề củng cố nền pháp trị xã hội chủ nghïa và kết luận:</span><br /><span style="font-style: italic;">‘’Những tổ chức của Đảng, của Nhà nước và các công đoàn phải chú ý với một tinh thần cảnh giác đến việc tôn trọng pháp luật Xô-Viết và tố cáo, vạch mặt bất cứ ai phạm vào nền pháp trị Xô-viết và những biểu hiện phi pháp và độc đoán nhỏ’[. .]’.</span> <span style="font-style: italic;">Chính là vì trong bao lâu Stalin đã lạm dụng quyền hành, dung túng bè lũ phän cách mạng Beria, lấy uy thế chính trị mà lũng loạn bộ máy nhà nước, vi phạm nghiêm trọng chế độ pháp trị. Coi thường pháp luật trở thành một tác phong của nhiều cán bộ, của nhiều cấp uỷ Đảng hay cơ quan chính quyền. Biết bao nhiêu công dân lương thiện và đảng viên tốt - kể cả Trung ương uỷ viên của Đảng - đã bị tù đầy, bắn giết oan trong tình trạng đó?</span><br /><br /><span>Ông cũng nói đến tình trạng pháp luật của nước Việt Nam Dân chủ cộng hòa nhất là trong loạn</span><br /><span style="font-style: italic;">" Cải cách ruộng đất":</span><br /><span style="font-style: italic;">Trong Cải cách Ruộng đất, những việc bắt người, giam người, tra hỏi (dùng nhục hình dã man), xử tù, xử bắn, tịch thu tài sản, hết sức bừa bãi, bậy bạ, cũng như việc bao vây đến làm chết đói những thiếu nhi vô tội trong các gia đình địa chủ (hoặc chính là nông dân mà bị quy sai thành phần), không phải chỉ hoàn toàn do sự lãnh đạo kém cỏi mà còn do thiếu chế độ pháp trị hẳn hoi. Giá các Đoàn Uỷ lúc nào cũng thấy trên đầu họ con mắt dõi theo của thần công lý, giá lúc nào họ cũng thấy văng vẳng bên tai câu nhắc nhở của toà án: "hễ làm trái pháp luật là bị truy tố đấy" thì chắc chắn là họ đã thận trọng hơn và nhiều tai vạ đã tránh được cho nhân dân rồi.</span><br /><span style="font-style: italic;">"</span><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/11/197-hu-loan-cng-nhng-thng-nnh-ht.html"><span style="font-size: 85%;"><span style="font-weight: normal;">( TÁC PHẨM NGUYỄN HỮU ĐANG, </span></span>Cần phải chính quy hơn nữa )</a><br /><br /><span>Ông Nguyễn Hữu Đang cũng cho rằng cộng sản cuồng tín và phi pháp như giáo hội thời trung cổ </span><span style="font-style: italic;"><span style="font-style: italic;">"Toà án là một tòa án , tha hồ tùy tiện còn hơn tôn giáo pháp đình của giáo hội trung cổ. Muốn bắt ai thì bắt, muốn xử ai thì xử, bịa ra luật nặng nhẹ tha hồ mà xử " ( Nguyễn Văn Trấn, 274).</span></span><br /><br /><span>Luật sư Nguyễn Mạnh Tường [7] đã lên tiếng chỉ trích đảng cộng sản làm trái luật trước Mặt Trận Tổ Quốc Hà Nội ngày 30-10-1956, với tư cách đại diện trí thức Hà Nội. Ông nói:</span><br /><br /><span style="font-style: italic;"><span style="font-style: italic;">Khi đưa ra khẩu hiệu "thà chết mười người oan còn hơn để sót một địch" thì khẩu hiệu này không những quá tả một cách vô lý, mà phản lại cách mạng là đằng khác nữạ Muốn chứng minh điều này, ta chỉ cần nhìn thực tế : kết quả sai lầm ta đã phạm khi thực hiện khẩu hiệu này, rất tổn thiệt uy tín của cách mạng và cho bản thân bao nhiêu chiến sĩ cách mạng. Nếu không phải đó là phản lại cách mạng thì là gì? </span></span><br /><br /><span style="font-style: italic;"><span style="font-style: italic;">Khẩu hiệu của pháp lý thì khác hẳn : "Thà mười địch sót còn hơn một người bị kết án oan". Thế ta có lo ngại rằng mười địch sót không ? Không, vì ta nắm chính quyền, vì cách mạng đã thành công . Như vậy kẻ thù của cách mạng chẳng sớm thì chậm; nhất định hoặc cải thiện, giác ngộ hoặc lọt vào lưới của ta. Khẩu hiệu này lợi ở chỗ : không một người oan nào bị kết án. Do đó, không có các kết quả cực kỳ tai hại diễn ra hiện thời . </span></span><span style="font-style: italic;"><span style="font-style: italic;">(</span></span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/11/192-phng-cung-con-nga-gi-ca-cha-trnh.html">TÁC PHẨM NGUYỄN MẠNH TƯỜNG</a></span><span style="font-style: italic;"> .Qua Những Sai Lầm Trong Cải Cách Ruộng Đất . Nhân Văn số 4 ngày 5-11- 1956).</span><br /><br />Ông đưa ra những bài học sơ đẳng về pháp luật cho Hồ Chí Minh, Trường Chinh nghe. Ông nêu lên bốn nguyên tắc:<br /><span><span>-Không phạt các tội quá lâu</span></span><br /><span><span>-</span></span><span><span>trách nhiệm của phạm nhân thì chỉ một mình phạm nhân phải chịu,</span></span><br /><span><span>-</span></span><span><span>muốn kết án một người thì phải có bằng chứng xác đáng </span></span><br /><span><span>-thủ tục điều tra, xét xử phải bảo đảm quyền lợi của tố nhân . Bị tố nhân có quyền nhờ luật sư bào chữa cho mình,</span></span><br /><span><span>Ông nói thêm vài điều cần thiết mà tòa án cộng sản Việt Nam không quan tâm đến:</span></span><br /><br /><span style="font-style: italic;"><span style="font-style: italic;">Người thẩm phán phải được đủ đảm bảo để làm nhiệm vụ của mình, mà không sợ ai khiển trách hay gây khó khăn cho mình được. Khi điều tra, thẩm vấn tuyệt đối không được dùng phương pháp tra khảo, đánh đập, hành hạ bị can, mớm cung cho bị can, doạ nạt hay dụ dỗ hắn. Khi nào có điều nghi ngờ thì bị can được miễn nghị. Nếu bị kết án, thì có quyền chống án lên toà trên. Nếu bị bị kết án tử hình, thì lại có quyền xin ân giảm trước vị chủ tịch chính phủ. Con người của bị can, trong tất cả quá trình truy tố và xét xử, phải tôn trọng triệt để, khi bị can ra trước toà thì không được xiềng xích họ và không lúc nào được dùng nhục hình đối xử với họ (</span></span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/11/192-phng-cung-con-nga-gi-ca-cha-trnh.html">TÁC PHẨM NGUYỄN MẠNH TƯỜNG</a></span><span style="font-style: italic;"> .Qua Những Sai Lầm Trong Cải Cách Ruộng Đất . Nhân Văn số 4 ngày 5-11- 1956).</span><br /><br /><span>Trần Độ phê pháp pháp luật Việt Nam như sau:</span><br /><span style="font-style: italic;">Lại ví dụ như trong khi có sự tuyên truyền cho khẩu hiệu “sống theo Pháp luật” thì Đảng lại là người sống ngoài pháp luật và sống trên pháp luật trắng trợn nhất. Và Đảng cũng chỉ đạo các cơ quan nhà nước làm như vậy. Xã hội ta ở trong tình trạng vô pháp luật thì người đầu tiên gây ra tình trạng đó là Đảng. Chống tham nhũng không được, cũng chỉ vì Đảng không thật sự chống. Chế độ độc đảng, độc quyền và tuyệt đối toàn diện, tức toàn trị, là thủ phạm và là nguồn gốc của mọi sự lộn xộn tiêu cực trong xã hội và tình trạng phản dân chủ của đất nước.</span><br /><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/05/tran-o-nhat-ky-rong-ran-v.html">(</a></span><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/05/tran-o-nhat-ky-rong-ran-iv.html"><span style="font-size: 85%;"> NHẬT KÝ RỒNG RẮN IV ,4)</span></a><br /><br /><span style="color: black; font-weight: bold;">III.3. Quân sự và an ninh</span><br /><br />Để bảo vệ quyền lợi của mình, đảng Cộng sản đã điều động rất nhiều lực lượng công an, và bộ đội.<br />Một số chức vụ quan trọng của chính quyền chỉ được giao cho các đảng viên thân tín là cảnh sát, trước hết là cảnh sát mật, ngoại giao đoàn và tầng lớp sĩ quan, nơi công tác chính trị và tình báo được coi là công tác chủ yếu. Quan trọng nhất trong giai đoạn đầu, cộng sản lập đoàn ám sát để giết các đối thủ một cách bí mật. Tại Việt Nam khi quân đội cộng sản chưa hình thành đã có một lực lượng "vũ trang nhân dân". Họ vừa là quân đội, vừa là đặc công, nhưng ám sát mà ám sát các viên chức chính phủ quốc gia và các đảng viên phi cộng sản. Trong khoảng 1945-54, du kích hay ủy ban cho người đến nhà mới đi họp rồi giết luôn. Tại thôn quê, mỗi khi nghe chó sủa, sáng hôm sau đã thấy có xác chết vô thừa nhận.<br /><br />Tại thành phố, tỉnh trưởng hay quận trưởng, trên đường đi bị phục kích, hoậc bị ám sát tại nhà. Chính lúc này, Võ Nguyên Giáp cầm đầu tổ chức khủng bố này. Văn Cao cũng là một sát thủ nổi danh đã được Võ Nguyên Giáp khen thưởng, ban cho một cây súng lục. Tại Nga, tổ chức Cheka rất tàn bạo. do Lenin thành lập để sát hại các đối thủ dù họ là đảng viên cộng sản. Thành thử trong chế độ cộng sản, ai leo cao là là đã tu tập công đức bằng ngàn, bằng vạn đầu lâu. . Người cộng sản coi nhà nước, công an và quân đội là vũ khí của riêng họ.<br /><br />Thành thử trong cảnh đói nghèo, họ càng huy động số lớn công an, quân dội nhằm kìm kẹp nhân dân.Cứ trung bình 10 người dân là có một công an theo dõi. Công an ở khắp mọi nơi. Công an giữ quyền cấp giấy thông hành, giấy xuất ngoại, giấy phép kinh doanh, công an kiểm soát ngành khách sạn, du lịch. Công an theo dõi điện thoại, thư tín. Công an gỉả nằm trong các nhà thờ, đình chùa, ga xe lửa. Công an rải khắp đường phố và chợ búa.Việc này vừa tốn tiền của, lại lãng phí nhân lực, vì an ninh và quân đội đã trở thành những lực lượng phi sản xuất, ăn bám vào tổ chức công nông nghiệp vốn đã suy nhược.Đặc biệt nhất lực lượng gián điệp cộng sản có mặt kháp nơi như trong các giáo hội, tại các tòa báo, các ban nhạc tại quốc nội hay quốc. Vụ gián điệp và đặc công cộng sản có mặt trên tàu Việt Nam Thương Tín là một minh chứng gần nhất.<br /><br />Milovan Djilas viết về chủ nghĩa quân phiệt Liên Xô:<br /><br /><span style="color: #000099; font-style: italic;">Nhà nước cộng sản được xây dựng trên cơ sở bạo lực và đàn áp, luôn luôn xung đột với nhân dân, cho nên ngay cả khi không có tác nhân bên ngoài thì vẫn là một bộ máy nhà nước quân phiệt. Không ở đâu sự tôn sùng sức mạnh, đặc biệt là sức mạnh quân sự, lại được đề cao như trong các nhà nước cộng sản. Chủ nghĩa quân phiệt là nhu cầu nội tại của giai cấp mới, là một trong những hình thức tồn tại của nó và đồng thời cũng là tác nhân củng cố đặc quyền đặc lợi của nó</span>.<br /><br /><span style="color: #663366; font-style: italic;">Là một tổ chức mang tính bạo lực, và khi cần thì chỉ thực hiện vai trò bạo lực, nhà nước cộng sản khởi kì thuỷ là một nhà nước quan liêu. Hoàn toàn phụ thuộc vào một nhóm nhỏ những kẻ cầm quyền chóp bu, cơ quan nhà nước, không ở đâu bằng chế độ cộng sản, tràn ngập đủ các thứ văn bản pháp qui</span><span style="font-style: italic;">.</span> <span style="font-size: 85%;">(<a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-5.html">GIAI CẤP MỚI 5</a> ,3)</span><br /><br />Trần Độ kết án cộng sản dùng công an trị để đàn áp nhân dân:<br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">một hệ thống các cơ quan an ninh của Bộ công an, Tổng cục II Bộ quốc phòng, Cục an ninh bảo vệ của tổng cục chính trị. Hệ thống này tha hồ lộng quyền theo sát hành vi từng công dân, được trang bị rất hiện đại (và tốn tiền) để tổ chức nghe trộm điện thoại, phá hoại thông tin của công dân. Đảng cộng sả<span style="color: #000099;">n</span><span style="color: #000099; font-style: italic;"> Việt N</span></span><span style="color: red; font-style: italic;"><span style="color: #000066;"><span style="color: #000099;">a</span>m</span><span style="font-size: 85%;"> ( </span></span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/05/tran-o-nhat-ky-rong-ran-iv.html">TRẦN ĐỘ * NHẬT KÝ RỒNG RẮN IV</a> ,3)</span><br /><br /><span style="color: #990000; font-weight: bold;">IV. PHÊ PHÁN CHUYÊN CHÍNH VÔ SẢN</span><br /><br />Chính sách chuyên chính vô sản còn được gọi là chính sách toàn trị của cộng sản đã gây đau khổ cho loài người, nhất là ở các quốc gia cộng sản. Người dân mất tính mạng, tài sản và hạnh phúc. Chính sách vô sản chuyên chính còn gây nhiều thiệt hại khác nữa cho quốc gia và xã hội.<br /><br /><span style="color: #330099; font-weight: bold;">IV.1. DÂN CHỦ & TỰ DO</span><br /><br /><span style="color: black;">Cộng sản chỉ trích tư bản và luôn nói đến tự do, dân chủ.Nhưng vô sản chuyên chính thì làm sao nhân dân và đảng viên có tự do và dân chủ?</span><span style="color: #330099; font-weight: bold;"> </span><span style="color: black;">Nhìn chung, trên lý thuyết và thực tế, cộng sản dối trá, luôn vi phạm tự do, dân chủ, vi phạm nhân quyền và dân quyền.</span><br />Cộng sản chủ trương độc đảng là phi dân chủ. Cộng sản đề cao giai cấp công, nông mà coi toàn dân là kẻ thù. Như vậy là cộng sản coi khinh nhân dân.Khi đã coi khinh dân thì sao mà gọi là dân chủ?<br /><br />Chế độ cộng sản chỉ là tổ chức của kẻ mạnh, ai chiếm địa vị chúa tể thì nắm tất cả và ngồi mãi cho đến chết. Như vậy là không có dân bầu, dân cử, là một hình thức quân chủ và phát xít. Nếu có bầu thì cũng chỉ là màn độc diễn trong nội bộ đảng, dân không có quyền can dự.<br /><br />Như vậy không phải là dân chủ. Trong khi các nước tây phương áp dụng phân quyền, cộng sản cũng bắt chước cái hình thức khác nghe rất đẹp như <span style="font-style: italic;">"nhân dân làm chủ, nhà nước quản lý, đảng lảnh đạo". </span>Hoặc họ đưa ra khẩu hiệu " <span style="font-style: italic;">dân chủ tập trung", " quyền làm chủ tập thể" , " do dân, vì dân</span>", và các danh từ như hội đồng nhân dân, toà án nhân dân, quân đội nhân dân , . . .chỉ là những nhãn hiệu giả mạo.<br /><br />Ngoài ra, việc bầu cử các cấp và quốc hội chỉ là những hình thức dân chủ giả mạo. Cộng sản chơi trờ lửa bịp " đảng chọn, dân bầu". Quốc hội là chân tay cộng sản, Các đại biểu không do dân bầu và chọn mà là do cộng sản quyết định. Họ có công việc là thông qua tất cả nghị quyết của cộng sản dù cho nghị quyết đó do một kẻ ngu dốt và tàn ác thảo ra, và dù cho điều khoản đó vi phạm nhân quyền.<br /><br />Ngay trong đảng cũng không có dân chủ và luật lệ. Tất cả chỉ là mánh lới, thần thế và bịp bợm. Stalin cướp quyền Trotsky, Hồ chí Minh đưa Lê Duẩn làm tổng bí thư. Đại hội đảng cộng sản chỉ là việc phân chia quyền lợi, địa vị giữa các phe phái. Tổng bí thư hay ai đó nắm trọn quyền quyết định mà các đảng viên cao cấp khác muốn sống phải im lặng. Chính trong hàng ngũ cộng sản, thỉnh thoảng có sư thanh toán nhau gây họa đến dân lành.<br /><br />Ngoài ra còn tệ nạn cha truyền con nối.Mặc dầu cộng sản cực lực chỉ trích phong kiến nhưng họ vẫn làm theo phong kiến như Hoa Quốc Phong nối Mao Trạch Đông, Nông Đức Mạnh nối Hồ Chí Minh, và Kim Nhật Thành nhường ngôi cho con là Kim Chánh Nhật.<br /><br />Milovan Djilas đã nhận định về chính sách tàn bạo của Liên Xô và các nước khác. Rõ rệt là chính sách của Stalin đối với các đồng chí cao cấp của ông. Stalin đã đặt vấn đề "thống nhất tư tưởng" để bắt buộc các đảng viên tuyệt đối phục tùng ông. Ông thẳng tay sát hại hay bỏ tù những đảng viên và nhân dân có ý kiến bất đồng:<br /><span style="color: #333399; font-style: italic;">Đối với Stalin thì sự thống nhất về tư tưởng, thống nhất về chính trị là điều kiện để trở thành đảng viên. Đấy là đóng góp trực tiếp của Stalin vào lí luận về đảng kiểu mới. Điều đáng chú ý là luận điểm về sự thống nhất tuyệt đối về tư tưởng được ông ta phát biểu ngay từ khi còn rất trẻ. Dưới triều Stalin sự thống nhất về tư tưởng là điều kiện bắt buộc của tất cả các đảng cộng sản và điều đó vẫn còn tác dụng cho đến tận hôm nay. </span><br /><br /><span style="font-style: italic;"><span style="color: #333399;">Các lãnh tụ Nam Tư, ban lãnh đạo Liên Xô cũng như các đảng cộng sản khác hiện vẫn giữ quan điểm như vậy. Sự kiên trì tính thống nhất về tư tưởng trong đảng không chỉ là dấu hiệu của sự trì trệ mà còn chứng tỏ rằng trong các ban “lãnh đạo tập thể” hiện nay không có sự trao đổi ý kiến hoặc rất ít khi có trao đổi ý kiến</span> </span><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-4.html"><span style="font-size: 85%;">(GIAI CẤP MỚI IV, 10)</span></a><br /><br />Milovan Djilas đã phê phán đưòng lối độc tài của cộng sản như sau:<br /><span style="font-style: italic;">Sự thống nhất bắt buộc như vậy nói lên điều gì và sẽ dẫn đến đâu? </span><br /><span style="font-style: italic;">Sẽ dẫn đến hậu quả thật là tai hại. </span><br /><span style="font-style: italic;">Trước hết là bất kì đảng nào, đặc biệt là đảng cộng sản, quyền lực cũng nằm trong tay lãnh tụ hoặc các cơ quan lãnh đạo. Sự thống nhất là mệnh lệnh (đặc biệt là đối với đảng cộng sản, một đảng có kỉ luật theo kiểu nhà binh) nhất định sẽ dẫn tới việc bao cấp về tư tưởng của trung ương đối với các đảng viên thường. Nếu dưới thời Lênin tư tưởng chỉ được thống nhất sau các cuộc đấu tranh dữ dội ở các cấp cao nhất, thì Stalin bắt đầu tự mình quyết định tư tưởng nào là đúng, còn “ban lãnh đạo tập thể” hiện nay lại chỉ cần ngăn chặn không cho những tư tưởng mới xuất hiện là được. Chủ nghĩa Marx đã trở thành lí luận của các ông trùm cộng sản như thế đấy. Một chủ nghĩa Marx hoặc chủ nghĩa cộng sản khác không thể nào xảy ra được, trong hiện tại và có thể cả trong tương lai nữa. </span><br /><br /><span style="font-style: italic;">Hậu quả của sự thống nhất về tư tưởng thật là tai hại: nền chuyên chế của Lenin dĩ nhiên là khắc nghiệt, nhưng nó chỉ trở thành toàn trị dưới trào Stalin. Việc chấm dứt cuộc đấu tranh tư tưởng trong nội bộ đảng đã dẫn đến sự tiêu diệt tự do trong toàn xã hội. Sự bất dung đối với các trào lưu tư tưởng khác và việc khăng khăng khẳng định tính khoa học giả tạo của chủ nghĩa Marx-Lenin đã tạo ra sự độc quyền tư tưởng của ban lãnh đạo chóp bu của đảng và cuối cùng là sự thống trị tuyệt đối của nó đối với xã hội. </span>[. .].<span style="font-style: italic;"><br /><br />Việc diệt trừ các quan điểm khác nhau trong ban lãnh đạo đảng tự động dẫn đến việc loại bỏ các trào lưu, xu hướng trong nội bộ phong trào và như vậy đồng nghĩa với việc giết chết dân chủ trong các đảng cộng sản. Trong chế độ cộng sản “lãnh tụ là người biết tuốt” đã trở thành nguyên tắc: những kẻ có quyền dù ngu dốt đến đâu cũng đều trở thành nhà tư tưởng hết. </span>[.. ].<span style="font-style: italic;"> Nhiệm vụ này khó khăn đến nỗi nó đòi hỏi không chỉ thái độ không khoan nhượng đối với các tư tưởng khác và các nhóm xã hội khác mà còn đòi hỏi sự khuất phục của toàn xã hội và sự cố kết của chính giai cấp cầm quyền. Đấy chính là lí do vì sao đảng cộng sản cần một sự ổn định vững chắc về tư tưởng.<span style="font-size: 85%;"> </span></span><a dir="ltr" href="http://sontrung.blogspot.com/search/label/MILOVAN%20DJILAS%20*%20%20GIAI%20C%E1%BA%A4P%20M%E1%BB%9AI"><span style="font-size: 85%;"> </span></a><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-4.html">(GIAI CẤP MỚI IV</a>, 10)</span><br /><br />Chủ trương chuyên chính vô sản đã đưa đến việc tôn sùng cá nhân và lãnh tụ trở thành độc tài. . Mao Trạch Đông cũng vậy. Thời quân chủ Á Đông, trong triều có những vị ngự sử có bổn phận chỉ trích vua quan. Trong chế độ dân chủ Tây phương, báo chí có quyền phê bình chính phủ. Trái lại, trong chế độ cộng sản, dân chúng và đảng viên đều phải cúi đầu im lặng.<br /><br />Marx cho rằng tư tưởng của ông là tiến bộ nhất, còn các tư tưởng khác là lạc hâu và phản động. Vì vậy, ông quan niệm rằng phải loại bỏ tất cả tư tưởng cũ cùng những nền văn hóa cũ ( TNCS, II, 5)<br /><br />Trong vườn văn hóa nhân loại, Marx và những người cộng sản theo ông đã triệt bỏ các loại hoa để chỉ trồng một loại hoa màu với màu đỏ sẫm! Điều đó khiến ta không ngạc nhiên khi thấy người cộng sản đập phá đình chùa, phỉ báng Khổng giáo, Phật giáo , Lão giáo, Thiên chúa giáo và các tư tưởng khác.<br />Đường lối chuyên chính vô sản đưa đến bóp chết mọi sinh hoạt quốc gia. Độc quyền tư tưởng là kiềm chế văn học, nghệ thuật, khoa học, chính trị, kinh tế, luật pháp và tình cảm con người.<br />Milovan Djilas đã nói rõ về đường lối vô sản chuyên chính về mặt văn hóa:<br /><br /><span style="font-style: italic;">Tất cả các tư tưởng mới đều phải bị kiểm soát, phải được cắt gọt cho vừa “khung an toàn”. Thực tế đã là như thế.</span> <span style="font-style: italic;">Các lãnh tụ cộng sản không thể giải quyết được mâu thuẫn này cũng như nhiều mâu thuẫn khác nữa. Như chúng ta đã thấy, họ chỉ có thể nới lỏng sợi dây trói buộc, nhưng không thể dành cho văn nghệ sự tự do đích thực được.</span><br /><span style="font-style: italic;">Do mâu thuẫn này mà trong chế độ cộng sản vấn đề vai trò của văn nghệ trước các đề tài do cuộc sống đặt ra không thể giải quyết được, cũng như các lí thuyết về sáng tạo nghệ thuật cũng không thể phát triển được.</span><br /><br /><span style="font-style: italic;">Vì về bản chất tác phẩm nghệ thuật gần như bao giờ cũng tương tự như sự phê phán các quan hệ xã hội cũng như xã hội đương thời, sáng tạo ra các tác phẩm mang vấn đề thời sự trong chế độ cộng sản là việc bất khả. Chỉ được quyền ca ngợi cái hiện có và phê phán kẻ địch, một việc làm vô nhân đạo vì cái bị phê phán chính là cái bị săn đuổi và không có khả năng tự vệ. Trên một “cơ sở” như vậy thì việc tạo ra các tác phẩm đi vào các vấn đề thời sự, với một giá trị nào đó là việc bất khả </span><span style="font-size: 85%;"> (<a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-7.html">GIAI CẤP MỚI, VI</a> ,4)</span>.<br /><br />Theo Milovan Djilas, lý thuyết “phương pháp hiện thực xã hội chủ nghĩa” không phải là một hệ thống hoàn chỉnh. Thuật ngữ “<span style="font-style: italic;">phương pháp hiện thực xã hội chủ nghĩa”</span> được Gorky sử dụng trước tiên. Quan điểm của ông có thể nói ngắn gọn là trong điều kiện của “chủ nghĩa xã hội” hiện nay, văn nghệ phải thấm nhuần tư tưởng xã hội chủ nghĩa và thể hiện càng chân thực đời sống thì càng tốt. Còn tất cả những điều khác (tính điển hình, tính đảng...) thì hoặc là được cóp nhặt từ các lí thuyết khác hoặc là được tạo ra từ các nhu cầu chính trị của chế độ.<br /><br />Điều lệ Hội Nhà văn Liên-xô đã nói về phương pháp sáng tác của XHCN:<br /><span style="font-style: italic;">"Với tư cách là phương pháp cơ bản của sáng tác và phương pháp phê bình của văn học Xô-viết, chủ nghĩa hiện thực xã hội chủ nghĩa yêu cầu văn nghệ sĩ mô tả hiện thực một cách chân thực, lịch sử - cụ thể trong quá trình phát triển cách mạng của nó. Đồng thời, tính chân thực và lịch sử - cụ thể của sự miêu tả nghệ thuật phải kết hợp với nhiệm vụ cải tạo và giáo dục tư tưởng nhân dân lao động theo tinh thần xã hội chủ nghĩa". </span><br /><br />Định nghĩa này đi nước đôi và mưu mánh lật lọng. đã làm<span style="font-style: italic;"> nhiệm vụ cải tạo và giáo dục tư tưởng nhân dân lao động theo tinh thần xã hội chủ nghĩa" </span>tức là tuyên truyền thì sao mà chân thực? Chính người cộng sản bây giờ cũng đã nhận thấy khuyết điểm đó. Trong bài <span style="font-style: italic;">Chung quanh vấn đề phương pháp sáng tác hiện nay, </span>Phương Lụu, giáo sư trường đại học sư phạm Hà nội viết:<br /><br />1. Nhập nhằng giữa nghệ thuật và tuyên truyền giáo dục qua câu sau đây trong định nghĩa: "Đồng thời, tính chân thực và lịch sử cụ thể của sự miêu tả nghệ thuật phải kết hợp nhiệm vụ cải tạo và giáo dục tư tưởng...". Tại sao lại "đồng thời kết hợp"?. Bản thân nghệ thuật có khuynh hướng tư tưởng, nghĩa là có ý nghĩa tuyên truyền giáo dục, nhưng tất cả điều đó, nói như Ăng-ghen, là "Bản thân khuynh hướng phải toát ra từ tình thế và hành động" (Thư gửi cho M. Cau-xky). Nói phải kết hợp, tất nhiên là với những sự vật không đối lập, tuy vậy là những thứ vốn nằm bên ngoài mình rồi. Sai lầm này mãi đến 20 năm sau (năm 1954) trong Đại hội lần thứ hai của Hội Nhà văn Liên-xô mới được giải trừ (tước bỏ câu nói trên trong định nghĩa). Nhưng muộn còn hơn là không như một số điểm khác tiếp theo sau đây.<br /><br /><span style="font-weight: bold;"> 2. Cào bằng giữa văn học với các bộ môn nghệ thuật khác.</span> Định nghĩa nói trên chỉ là về phương pháp sáng tác trong văn học. Thế nhưng, không biết thế nào dần dần lại được xem như phương pháp sáng tác của toàn bộ nền nghệ thuật Xô-viết, nào là âm nhạc hiện thực xã hội chủ nghĩa, hội họa hiện thực xã hội chủ nghĩa v.v.. Văn học là một bộ môn nghệ thuật, tất nhiên có những yêu cầu về phẩm chất tương đồng với các bộ môn nghệ thuật khác như tính chân thật chẳng hạn, hiển nhiên không phải chỉ chân thật với hiện thực khách quan, mà còn chân thật với tâm trạng chủ quan.<br /><br />Nhưng với tư cách là nghệ thuật của ngôn từ, văn học còn có những yêu cầu về phẩm chất đặc thù. Thậm chí, tình hình còn phức tạp ở chỗ, có những đặc trưng của văn học có thể tương đồng với một loại hình nghệ thuật nào đó, nhưng lại không phù hợp với loại hình nghệ thuật thứ ba. Chẳng hạn âm nhạc là nghệ thuật "biểu hiện" thì làm sao mà "mô tả hiện thực" được? Còn hội họa là nghệ thuật "tĩnh" thì làm sao mà "mô tả hiện thực trong quá trình phát triển" được?(Tạp chí Cộng sản Số 12 (180) năm 2009<br /><a href="http://http//www.tapchicongsan.org.vn/details.asp?Object=4&news_ID=22857141">http://www.tapchicongsan.org.vn/details.asp?Object=4&news_ID=22857141</a><br /><br />Tại Việt Nam, Trường Chinh, Tố Hữu đều theo Mao và Marx mà lập nên lý thuyết cho đề cương văn hóa của cộng sản. Nhưng dù viết thế nào đi nữa cũng không ngoài danh từ "hiện thực xã hội chủ nghĩa", nghĩa là văn học, nghệ thuật phải có tính đảng, tính giai cấp. Nói rõ hơn, hiện thực xã hội không phải là đường lối hiện thực (réalism) của nền văn học Tây phương, mà là văn học cộng sản chú trọng ca tụng cộng sản dù cho cộng sản xấu xa, tệ hại. Nói cách khác, văn học hiện thực xã hội là một thứ nói láo, là một sản phẩm mạo hóa của chủ nghĩa cộng sản. Nguyễn Văn Trấn [7] là một đảng viên cộng sản nhưng ông đã thức tỉnh. Trong tác phẩm " <span style="font-style: italic;">Viết Cho Mẹ và Quốc Hộ</span>i", ông nhận định:<br /><br />"<span style="font-style: italic;">Hiện thực xã hội chủ nghĩa tức là con đường đi lên trong văn học, nghệ thuật. Nghĩa là văn nghệ chỉ được nói lên xã hội thiên đàng vô cùng đẹp, chưa có, chưa bị cướp, áp bức, bóc lột đang diễn ra trước mắt. Rất hiếm những bí thư, chủ nhiệm, thủ kho, cửa hàng tốt, phải nói hầu hết là ăn cắp, thi nhanh ăn cắp, nhưng văn học không được nói thật mà phải dựng lên toàn là những người lý tưởng</span> (275).<br /><br /><br /><span style="font-family: "; font-size: 10;"></span> Cộng sản chuyên chế trong lãnh vực sáng tạo. Họ cấm viết về tôn giáo, về thi ca lãng mạn, nhất là cấm chỉ trích cộng sản. Các thi sĩ lãng mạn đã bị phê bình, truy kích. Quang Dũng, Hữu Loan là những nạn nhân của những tay công an văn nghệ. Nhóm <span style="font-style: italic;">Nhân Văn Giai Phẩm</span> đạ bị đối xử dã man. Trong chế độ dân chủ, nếu cá nhân nào viết bài chống chính phủ, họ có thể bị phạt tiền hay bị giam vài năm, không ai bị giam năm mười năm hay trọn đời và bao vây kinh tế như các nhà văn trong Nhân Văn Giai Phẩm.<br /><br />Trong thời thực dân, Nguyễn Ái Quốc đã kêu gọi tự do báo chí, nhưng khi ông nắm quyền, việc đầu tiên của ông là cấm tự do báo chí. Trong thời thực dân, Pháp kìm kẹp báo chí nhưng một số báochí và tiểu thuyết, thi ca, sách biên khảo đuợc xuất bản. Còn trong chế độ cộng sản, không có báo chí và nhà xuất bản tư nhân. Điều này cho thấy cộng sản dã man hơn thực dân.<br /><br />Hạn chế tự do tư tưởng không chỉ là cuộc tấn công vào những nhóm chính trị , văn nghệ sĩ hay xã hội cụ thể, mà là cuộc tấn công vào tính người, tính nhân bản của con người , và quyền tự do nói chung của con người .Độc tài tư tưởng cũng có hại đến khoa học kỹ thuật. Khoa học kỹ thuật của các nước cộng sản thua xa các nước tư bản vì các khoa học gia bị kìm kẹp trong chủ trương vô sản chuyên chính.<br /><br />Lý thuyết cộng sản kiêu căng và phản khoa học. Kiêu căng là vì Marx, Lenin cho rằng triết lý của họ là đỉnh cao của loài người có thể là quy luật cho mọi khoa học, trong đó có khoa học kỹ thuật. Và phản khoa học vì triết lý, chính trị và kinh tế của Marx làm sao là khoa học và chỉ đạo khoa học! Khoa học có con đường riêng, nó mang tính khách quan và khoa học, không thể cúi đầu theo Marx hay theo giai cấp nào! Nói cho đến cùng, Liên Xô cũng như Trung Quốc chỉ lo phát triển khoa học quân sự mà không chú trọng về hàng tiêu dùng và nâng cao đời sống cho nhân dân.<br /><br /><br />Milovan Djilas nhận định về khoa học Liên Xô:<br /><span style="font-style: italic;">Quan điểm coi chủ nghĩa Mác hay chủ nghĩa duy vật biện chứng là phương pháp toàn năng, siêu hiệu quả đối với tất cả các lĩnh vực nghiên cứu, lãnh vực tinh thần hay bất kì lĩnh vực nào khác cũng gây trở ngại cho quá trình phát triển của khoa học. Ở Liên Xô không một nhà khoa học lớn nào thoát được các rắc rối về “đường lối chính trị”. Hoàn cảnh có thể khác nhau nhưng các nhà bác học thường xuyên bị săn đuổi vì phát minh của họ mâu thuẫn với hệ tư tưởng chính thống. Ở Nam Tư sự đàn áp có thể ít hơn, nhưng việc đề cao những nhà nghiên cứu “trung thành” về chính trị song lại yếu về chuyên môn cũng có thể được coi là biểu hiện khác của cùng một căn bệnh <span style="font-size: 85%;"><span style="text-decoration: underline;">(</span></span></span><span style="font-size: 85%;"><a dir="ltr" href="http://sontrung.blogspot.com/search/label/MILOVAN%20DJILAS%20*%20%20GIAI%20C%E1%BA%A4P%20M%E1%BB%9AI"> GIAI CẤP MỚi,VI.</a><span dir="ltr"> 1)</span></span><span style="font-style: italic;"> </span><br /><br />Vô sản chuyên chính cho làm các công cuộc nghiên cứu khoa học gặp nhiều khó đó là lập trường tư tưởng vì vô sản chuyên chính bắt các khoa học gia tuân theo lý thuyết Mác Lê. Milovan Djilas viết:<br /><br /><span style="font-style: italic;">Nhà vật lí sẽ làm thế nào nếu các nguyên tử không chịu tuân theo nguyên lí thống nhất và đấu tranh giữa các mặt đối lập của Hegel và Marx? Nhà thiên văn học sẽ làm thế nào nếu vũ trụ không tuân theo biện chứng pháp cộng sản? Nhà sinh vật học sẽ phải hành động ra sao nếu cây cối không chịu theo lí luận của Stalin và Lưshenko về sự hợp tác giữa các giai cấp trong “xã hội xã hội chủ nghĩa”?<br /><br />Không thế nói dối “một cách chân thành” các nhà khoa học đành phải trả giá vì “tà thuyết” của mình. Các phát minh của họ chỉ có thể được công nhận nếu chúng “khẳng định” các công thức macxit- lêninit. Các nhà khoa học cứ phải thường xuyên tìm cách lái các kết quả hoặc phát minh của họ sao cho không trái ngược với giáo điều chính thống. Khoa học bị buộc phải trở thành cơ hội và thoả hiệp. Các lĩnh vực lao động trí óc khác cũng có số phận tương tự <span style="font-size: 85%;">(</span></span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-5.html">GIAI CẤP MỚI V</a></span><span style="font-size: 85%; font-style: italic;">, 13).</span><br /><br />Và ông quả quyết rằng khoa học Liên Xô rất kém:<br /><span style="font-style: italic;">Nhưng dù có những tiến bộ kĩ thuật như thế, một điều rõ ràng là không có một phát minh khoa học lớn nào được tạo ra dưới chính thể Xô Viết. Về điểm này thì Liên Xô còn kém hơn cả thời Sa Hoàng, khi đó, mặc dù còn bị lạc hậu về kĩ thuật, nước Nga đã có những phát minh mang tính thời đại</span> <span style="color: #6600cc; font-style: italic;"><span style="font-size: 85%;"><span style="text-decoration: underline;">(</span></span></span><span style="color: #6600cc; font-size: 85%;"><a dir="ltr" href="http://sontrung.blogspot.com/search/label/MILOVAN%20DJILAS%20*%20%20GIAI%20C%E1%BA%A4P%20M%E1%BB%9AI"> GIAI CẤP MỚi, VI , 1 )</a></span><span style="color: #6600cc; font-style: italic;"> </span>.<br /><br />Tai Việt Nam người ta cho rằng bèo hoa dâu, xuyên tâm liên, cầu tiêu hai đáy là thành tựu của khoa học của Việt Nam. Không lẽ các ông lãnh đạo cộng sản Việt Nam và tri thức Việt Nam có óc trào lộng đến thế!<br /><br /><br /><span>Ngày nay, Cộng sản đã thay đổi kinh tế để cứu nên kinh tế cộng sản suy sụp. Nhưng kinh tế của Trung Quốc, Việt Nam khá hơn là do sư đầu tư của kinh tế tư bản. Tự thân, kinh tế cộng sản là bất lực. Kinh tế cộng sản bây giờ chỉ là trung gian ăn lời ( mại bản), và hầu hết là dịch vụ.</span><br /><span>Cộng sản cũng thay đổi về văn hóa vì muốn hưởng lợi từ Cơ quan Văn Hóa LHQ và nguồn lợi du lịch trong việc tu sửa cổ tích, và danh lam thắng cảnh.</span><br /><br /><br /><span>Ngoài ra, cộng sản vẫn giữ độc tài toàn trị như quan điểm của Marx, Lenin , Stalin, và Mao Trạch Đông.</span> Cộng sản bóp chẹt tự do của nhân dân cho nên các nhà tư tưởng Việt Nam đã tích cực tranh đấu cho tự do, dân chủ. Nguyễn Hữu Đang đã kêu gọi chính quyền cộng sản thực thi Hiến pháp 1946 vì hiến pháp này ghi: <span style="font-style: italic;"> Điều thứ 10: Công dân Việt Nam có quyền:</span><br /><span style="font-style: italic;">-Tự do ngôn luận</span><br /><span style="font-style: italic;">-Tự do xuất bản</span><br /><span style="font-style: italic;">-Tự do tổ chức và hội họp</span><br /><span style="font-style: italic;">-Tự do cư trú, đi lại trong nước và ra ngoài nước.</span><br /><span style="font-style: italic;"><span style="font-style: italic;">(Hiến pháp Việt Nam và hiến pháp Trung Quốc khác nhau thế nào.</span></span><br /><br /><span><span>Trần Đức Thảo đã viết hai bài trên Nhân Văn Giai Phẩm về vấn đề tự do và dân chủ.</span></span><br /><span><span>Trong bài đầu, <span>Nỗ lực phát triển tự do dân chủ, </span>ông viết về tình hình Liên Xô sau đai hội đảng XX năm 1956:</span></span><br /><br /><span style="font-style: italic;"><span style="font-style: italic;"><span style="font-style: italic;">Người trí thức hoạt động văn hoá, cần tự do như khí trời để thở. Có tự do thì mới đẩy mạnh được sáng tác văn nghệ, nghiên cứu khoa học, cải tiến kỹ thuật. Phát triển tự do là nhu cầu thiết thân đồng thời là nhiệm vụ số một của người trí thức cũng như của toàn dân. Đại hội XX của Đảng Cộng sản Liên Xô đã bóc trần những kết quả tai hại của tác phong lãnh đạo vi phạm hình thức tự do.</span><span style="font-style: italic;">‘’ [..]. Xét đến tình hình thế giới mới đây, lý tưởng tự do cá nhân lại là lý tưởng của ngày tiến tới, lý tưởng của chủ nghĩa cộng sản bây giờ đương bắt đầu trở thành một thực tế lịch sử ở Liên Xô’’.</span><span style="font-style: italic;"><br /><br />Những nghị quyết lịch sử của đại hội đã ảnh hưởng sâu sắc đến các nước dân chủ nhân dân anh em và phong trào công nhân và nhân dân thế giới. Nước ta không thể nào đứng riêng:[.. ], nhiệm vụ của vô sản chuyên chính là phát triển tự do cá nhân.[.. ] .</span> Những sai lầm nghiêm trọng phạm phải trong Cải cách ruộng đất, chỉnh đốn tổ chức, kiến thiết kinh tế và văn hoá là những dẫn chứng hùng hồn. </span>(</span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/11/191-cng-t-h-ng-phng-cung.html">TÁC PHẨM TRẨN ĐỨC THẢO.</a></span><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/11/191-cng-t-h-ng-phng-cung.html"> </a>Nỗ lực phát triển tự do dân chủ. Trăm Hoa Đua Nở Trên Đất Bắc, 289- 290).<br /><br />Nguyễn Kiến Giang [9] nhận thấy quan điểm đảng lãnh đạo là sai lầm. Ông viết:<br /><span style="font-style: italic;">Đảng biến thành “Đảng - Nhà nước”, thành một thứ “siêu nhà nước”, có toàn quyền quyết định tất cả, từ những chủ trương lớn đến những biện pháp thực hiện nhỏ, và mọi người dân chỉ được phép nghĩ theo, nói theo và làm theo những quyết định của Đảng, có khi chỉ là của một cấp lãnh đạo, thậm chí của một cá nhân lãnh đạo nào đó.<br /><br />Mọi ý kiến khác với ý kiến những người lãnh đạo của Đảng bị coi là chống Đảng, mà chống Đảng cũng có nghĩa là chống Nhà nước, chống chế độ, chống cách mạng. Cho đến khi Đảng nhận ra được những sai lầm của mình (triệt để hay không triệt để) thì xã hội đã gánh chịu những hậu quả cay đắng, chưa nói tới một số người phải chịu đựng sự trừng phạt trái pháp luật mà đến nay vẫn chưa giũ bỏ dược hết số phận oan trái của mình </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/suy-tu-90-i.html" style="font-weight: normal;">(SUY TƯ 90, I</a><span style="font-weight: normal;">,1)</span></span><br /><br /><br /><span>Trần Độ đã kết tội đảng cộng sản Việt Nam là phản dân chủ:</span><br /><span style="font-style: italic;">Đảng cộng sản đã và đang thực hành đường lối độc đảng (và tất yếu là độc quyền) lãnh đạo toàn diện (tức toàn trị).</span><br /><span style="font-style: italic;">Vì vậy thực chất chế độ xã hội không phải là có “dân chủ xã hội chủ nghĩa”, mà là một chế độ xã hội phản dân chủ.</span><br /><br /><span style="font-style: italic;">Đảng đã thực hành điều đó một cách ngày càng kiên quyết, ngày càng triệt để. Trong khi lại buộc phải nói những lời đẹp đẽ về dân chủ, về “quyền làm chủ của nhân dân”. Vì vậy, đặc trưng cơ bản của chế độ xã hội hiện nay là lừa bịp, là “nói một đàng làm một nẻo” là “chỉ nói mà không làm” và vì vậy không thể là một xã hội tốt đẹp được, những thành tựu về kinh tế xã hội hiện có nguy cơ tan vỡ.</span>[. . .]. <span style="font-style: italic;">Trong Hiến pháp lại có rất nhiều điều về quyền dân chủ của dân, nhưng trong đó ba điều dân chủ cơ bản là tự do ngôn luận, tự do bầu cử và tự do lập hội, thì đều bị chôn vùi bởi những đạo luật phản động và những thủ đoạn bỉ ổi.<br /><br />Ví dụ như về bầu cử thì có những thủ đoạn “Đảng cử, dân bầu”, “hiệp thương”, thực chất là không ai được quyền tự ứng cử. Ví dụ như về báo chí, xuất bản, thì những đạo luật ngược với Hiến pháp lại bắt buộc mọi người phải tuân theo nghiêm ngặt. Ví dụ như về tự do lập hội thì trong thực tế không ai có quyền gì hết, vì các thủ tục xin phép đủ làm nản lòng tất cả những ai muốn lập hội, các thủ đoạn Đảng phải bố trí đảng viên để nắm các tổ chức xã hội cũng làm cho các hội trở nên vô nghĩa.</span><br /><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/05/tran-o-nhat-ky-rong-ran-v.html">(</a></span><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/05/tran-o-nhat-ky-rong-ran-iv.html"><span style="font-size: 85%;">TRẦN ĐỘ * NHẬT KÝ RỒNG RẮN IV , 5)</span></a><br /><br /><br /><span>Milovan Djilas viết về tình hình Liên Xô thời Stalin như sau:</span><br /><br /><span style="font-style: italic;"><span style="font-style: italic;">Chế độ mới tuy thực hiện cái gọi là dân chủ hoá, nhưng giống như thời còn Stalin, họ càng ngày càng chiếm thêm nhiều “tài sản xã hội chủ nghĩa” hơn. Phi tập trung hoá trong kinh tế không phải là phân phối lại sở hữu mà chỉ là tăng quyền phân phối tài sản cho các tầng lớp quan liêu cấp thấp hơn, cấp nước cộng hoà, tỉnh, huyện. </span></span><br /><br /><span style="font-style: italic;"><span style="font-style: italic;">Nhưng giai cấp mới sẽ cảm thấy khó chịu khi phải đối mặt với những đòi hỏi về tự do. Không phải tự do nói chung và cũng không chỉ tự do về chính trị. Giai cấp mới không phản ứng dữ dội đối với những đòi hỏi trở về với những quan hệ xã hội hay quan hệ sở hữu cũ, nó tỏ ra thù địch nhất đối với những đòi hỏi về tự do tư tưởng, tự do phê bình, dù chỉ là trong khuôn khổ của các quan hệ mới, trong khuôn khổ của “chủ nghĩa xã hội”. Có sự nhạy cảm như vậy là do tính chất đặc biệt của giai cấp mới</span></span><span style="font-style: italic;"><span>(</span></span><a dir="ltr" href="http://sontrung.blogspot.com/search/label/MILOVAN%20DJILAS%20*%20%20GIAI%20C%E1%BA%A4P%20M%E1%BB%9AI"><span style="font-style: italic;"><span style="font-size: 85%;"> </span></span></a><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-4.html">GIAI CẤP MỚI IV, 5)</a></span><br /><br /><span>Nguyễn Kiến Giang một người cộng sản đã phê phán đường lối vô sản chuyên chính đã làm mất tự do, dân chủ của nhân dân: </span><br /><span style="font-style: italic;">Chủ nghĩa xã hội “khoa học” mất đi tính chất khoa học của nó (hay nói đúng hơn, phơi bày tính chất phi khoa học của nó). Vì sự tồn tại và phát triển của khoa học bao giờ cũng đòi hỏi những điều kiện dân chủ và tự do của các cá nhân, bao giờ cũng diễn ra trong những đối chiếu, tranh luận, chứng minh của những quan điểm đối lập nhau, thay thế nhau. Không có những điều kiện ấy, chủ nghĩa xã hội “khoa học” - cả về lý luận và thực tiễn - dễ trở thành (và trong thực tế đã trở thành) một thứ chử nghĩa xã hội </span><i>"giáo điều và độc tôn</i>" (Suy tư 90) .<br /><br /><span style="color: #330099; font-weight: bold;">IV.2. DIỆT CHỦNG</span><br /><br />Trong các cuộc cướp chính quyền, thường là chiến tranh hoặc tàn sát trong khi giao tranh. Cũng có thể kéo dài một thời gian như trong cách mạng Pháp 1789. Còn cộng sản khủng bố, và trấn áp là trường kỳ. Cộng sản luôn che đậy âm mưu và hành dộng của họ. Lời nói và việc làm của họ khác nhau. Lenin, Stalin nói việc tập thể hóa, công nghiệp hóa là do tự nguyện nhưng thực tế không phải thế.<br /><br />Nếu không có kinh nghiệm mà chỉ đọc sách báo, văn kiện cộng sản, chúng ta sẽ lầm. Nói chung, cộng sản là giả dối. Marx, Lenin, Stalin luôn đem danh nghĩa tiêu diệt tư sản bóc lột và phản động nhưng sự thật là cộng sản tiêu diệt toàn thể nhân dân. Cộng sản các nước theo Marx, Lenin và Stalin thực hiện việc tàn sát dân chúng và gán cho họ nhiều tội, đồng thời ra sức tô vẽ một thiên đường tại thế. Với danh nghĩa phát triển, công bằng, họ tàn sát nhân dân. Từ Liên Xô, Trung Quốc, Việt Nam, Khmer, châu Phi. . . ở đâu cũng thấy núi xương, sông máu.<br /><br />Để thực hiện tham vọng của mình, Lenin đã thực hiện nhiều chánh sách bạo tàn. Chính quyền Bolshevik của Lenin đã diệt tôn giáo (nhất là nhà thờ chính thống giáo), coi dân theo đạo là kẻ thù, là "tay sai của bọn tư sản và địa chủ" tịch thu đất đai của nhà thờ, đàn áp, đày ải các cha cố, chính điều này là một trong các nguyên nhân đã làm rất nhiều nông dân ngoan đạo và cả tộc người Cô dắc đi theo phía chống cộng sản. Bằng những chính sách cực đoan ,cuộc cách mạng vô sản của Lenin đã không nhận được sự ủng hộ của giới trí thức và kết quả là hầu hết trí thức đã bỏ ra nước ngoài còn những ai ở lại thì bị nghi kỵ phân biệt đối xử và sự mất tự do làm việc. Tình trạng trí thức Việt Nam nhóm Nhân Văn Giai Phẩm và trí thức miền Nam sau 1975 là những hình ảnh lập lại lịch sử nước Nga sau tháng 10-1917.<br /><br />Cách mạng đẫm máu ở Liên Xô cho ta thấy tầng lớp nông dân bị tiêu diệt, tôn giáo và trí thức là bị giết, bị bỏ tù. <span style="font-size: 85%;"><span style="font-size: 100%;">Richard Pipes cho chúng ta thấy sức phản kháng của nông dân Nga cùng sự khủng bố quyết liệt của Stalin:</span></span><br /><span style="color: #000099; font-style: italic;">Quyết định tiến hành “tập thể hoá đồng loạt” được đưa ra vào giữa năm 1929. Theo lời Stalin, phải dựa vào tích luỹ trong nước để tiến hành công nghiệp hoá. Nghĩa là nông dân phải cung cấp lương thực, thực phẩm cho giai cấp công nhân công nghiệp và lực lượng vũ trang theo giá thấp nhất. Nhưng trong chiến dịch tuyên truyền tiến hành song song với quá trình tập thể hoá người ta lại nhấn mạnh đến việc tiêu diệt “bọn bóc lột” để đánh lạc hướng sự chú ý vì phần lớn nạn nhân của công cuộc tập thể hoá chính là những người nông dân bình thường.</span><br /><br /><span style="color: #000099; font-style: italic;">Tập thể hoá diễn ra theo hai quá trình. Thứ nhất, “xoá bỏ thành phần kulak”, nói cách khác là giết người; thứ hai, tiêu diệt các làng xã nông thôn và sự độc lập còn sót lại của nông dân. Nông dân bị lùa vào các tập thể sản xuất gọi là nông trang, người ta phải làm việc cho nhà nước chứ không còn cho mình nữa. Đây là cuộc cách mạng chưa từng có trong lịch sử, được áp đặt từ trên xuống, nó đã đưa ba phần tư dân số của đất nước vào tình trạng của những người nông nô của bộ máy nhà nước.</span><br /><br /><span style="color: #000099; font-style: italic;">Kulak, tất cả những người nông dân có của ăn của để và cả những người chống hợp tác hoá đều bị gọi như thế, bị tịch thu hết tài sản và bị đưa vào các trại cải tạo lao động hoặc bị đầy đi Siberia cùng với gia đình. Theo các số liệu chính thức, trong các năm 1930-1931 đã có 1.803.392 người bị trừng phạt theo một trong hai hình thức trên. Người ta tính ra rằng 30% những người thoát án tử hình cũng đã chết vì đói và rét. Trong số những người thoát chết, có 400.000 người trốn tránh được và sau này đã tìm cách chạy vào các thành phố hoặc các trung tâm công nghiệp .</span><br /><br /><span style="color: #000099; font-style: italic;">“Trung nông” và “bần nông” cũng mất hết, kể cả công cụ lao động và gia súc vì người ta thà giết thịt gia súc chứ không chịu đem nộp, tất cả các tài sản đó đều bị công hữu hoá hết. [..].Những người tuyệt vọng vì đói mà ăn cắp sẽ bị coi là tội phạm nguy hiểm: theo nghị định ban hành tháng 8 năm 1932 “ăn cắp hay phá hoại tài sản xã hội chủ nghĩa , nhiều khi chỉ là vài bông lúa mì, có thể bị kết án tử hình hoặc hàng chục năm lao động khổ sai. Trong mười sáu tháng sau đó đã có tất cả 125.000 nông dân bị kết án theo đạo luật này, trong đó 5.400 người bị tử hình </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-iii.html" style="font-weight: normal;">(CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN III</a><span style="font-weight: normal;"> ,3)</span></span><br /><br />Bản báo cáo mật của Khrushchev đã tố cáo tội ác của Stalin đối với đồng chí của ông. Những người này bị vu khống các tội theo Trotsky, phản động, gián điệp. Họ bị buộc phải thú tội và bị chết trong nhục nhã.<br />+Vào những năm 1937-38, 98 người trong số 139 ủy viên chính thức và dự khuyết của Ban chấp hành trung ương do Ðại hội thứ XVII bầu ra, nghĩa là 70 %, đã bị bắt bớ và bị xử bắn .Họ là những đảng viên kỳ cựu,theo cộng sản trước năm 1921, 60% số đại biểu có quyền bỏ phiếu là công nhân.<br />+Bên cạnh những ủy viên Ban chấp hành trung ương, đa số đại biểu Ðại hội lần thứ XVII của đảng cũng chịu số phận ấy. Trong số 1956 đại biểu đại biểu chính thức và dự thính, 1108 người (nghĩa là đại đa số đại biểu Ðại hội) bị bắt và bị kết án phản cách mạng.<br />Một số đảng viên danh tiếng còn bị ám sát hoặc mất tích. Một số bị giết không cần xét xử. Ngoài ra một số dân tộc bị hủy diệt, con số đến hàng triệu.<br /><br />Tự điển Wikipedia viết về Stalin như sau:<br /><span style="font-style: italic;">Để đạt được những mục tiêu của mình, Stalin sử dụng các phương pháp điều hành cứng rắn, bao gồm cả khủng bố nhà nước trong thời kỳ đại thanh trừng, theo ước tính từ tháng 08/1937 đến tháng 10/1938, chỉ riêng trong nhà tù tại Ủy ban an ninh quốc gia, chế độ Stalin đã bắn bỏ 20.760 người, trong đó có khoảng 1.000 người lãnh đạo tôn giáo. Giáo chủ giáo phận St. Petersburg Serafin cũng bị giết vào thời gian này. Trong thời cải cách “Perestroika” của Michail Gorbachev, Phong trào này đã “phát hiện” đa số trong 1,7 triệu hồ sơ “những tên phản cách mạng” trong giai đoạn 1937-1938.<br /><br />Hơn 700 ngàn người bị giết. Các nhà sử học được các báo chí quốc tế trích dẫn lời cho rằng từ 20-40 triệu người đã bị Joseph Stalin (1879 - 1953) và bộ máy thanh trừng của nhà độc tài này giết chết trong các trại tập trung và các nhà tù thời Xô-Viết trước đây. Mà những người bị thảm sát đã được cựu Tổng thống (nay là Thủ Tướng) Nga Putin cho rằng: "Những người bị thảm sát, khủng bố là những con người ưu tú nhất, có trí tuệ cao nhất và là những người can đảm nhất của nước Nga và Liên Xô thời đó."</span><br /><br />Nguyễn Kiến Giang cho ta biết thực trạng Việt Nam khi Cộng sản chiến thắng Điện Biên Phủ, cộng sản trở mặt với toàn dân, áp dụng chính sách cướp bóc và khủng bố toàn diện:<br /><br /><span style="font-style: italic;">Nhưng chưa học xong bài học đau xót của cải cách ruộng đất, thì cuối những năm 50 - đầu những năm 60 (tức là ngay sau cải cách ruộng đất), người ta lại giải quyết vấn đề công bằng xã hội theo lối “xóa bỏ các giai cấp bóc lột” dưới hình thức “cải tạo xã hội chủ nghĩa” mà về thực chất, đó là những sự tước đoạt. Không những các “giai cấp bóc lột” (như tư sản, phú nông, tiểu chủ...) bị tước đoạt, mà cả những người lao động có sở hữu tư nhân (nông dân, tiểu thương, thợ thủ công, v.v...) cũng bị tước đoạt.<br /><br />Những cấu trúc kinh tế và xã hội “mới”, hoàn toàn giả tạo, được thiết lập cho phù hợp với “chủ nghĩa xã hội”. Cấu trúc kinh tế chỉ gồm hai thành phần: kinh tế nhà nước và kinh tế tập thể. Tương ứng với cấu trúc kinh tế đó là cấu trúc xã hội gồm hai giai cấp chính: giai cấp công nhân và giai cấp nông dân tập thể. Cộng thêm vào đó là “tầng lớp trí thức xã hội chủ nghĩa” mà trên thực tế, mang tính chất viên chức hơn là tính chất trí thức </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/suy-tu-90-xxiv-cong-bang-xa-hoi.html" style="font-weight: normal;">(SUY TƯ 90 *XXIV</a><span style="font-weight: normal;"> , 1)</span></span><br /><br />Bản tường trình củaMikhail Magid về chính sách chuyên chế của Khmer đỏ:<br /><br /><span style="color: #000099; font-style: italic;">Lịch sử loài người chưa từng chứng kiến chế độ phát xít sinh thái. Nhưng cũng có thể coi cuộc thí nghiệm do "Khmer đỏ" tiến hành vào giữa những năm 70 của thế kỉ trước như một hình mẫu. Dựa vào sự ủng hộ của một bộ phận nông dân, Khmer đỏ đã quyết định lùa hết dân thành thị về nông thôn. Họ đã lợi dụng lòng căm thù của nông dân đối với thị trường, những khó khăn của họ khi sự tương trợ cộng đồng bị phá huỷ và có người còn coi thành phố như là nguồn gốc của cái xấu, của tham những, thuế khoá nặng nề, của cải phi pháp và nguốn gốc ô nhiễm môi trường sinh thái.<br /><br />Khmer đỏ tuyên bố diệt trừ các thành phố và văn hoá thành phố vì đấy là nguồn gốc mọi tệ đoan, mọi thói xấu trong xã hội. Các thành phố đều trở thành chỗ không người, dân chúng bị lùa hết về các "công xã" sản xuất ở nông thôn. Đấy là các trại lao động được tổ chức theo mô hình của nhà máy công nghiệp, được điều khiển từ một trung tâm duy nhất, bên dưới là các đội sản xuất gồm 12 đến 15 người, nhưng không có máy móc. Người già và người ốm bị loại bỏ theo kiểu "chọn lọc tự nhiên". Người ta phải làm những công việc nặng nhọc và chết hàng trăm, thậm chí hàng ngàn một lúc; họ chết vì bệnh, vì đói và kiệt sức, vì bị bọn cai hành hạ. Bên cạnh các trại lao động còn có cả các trại giết người nữa. Riêng trại S-21 đã giết chết 30 ngàn người. Chỉ có 7 tù nhân trại này sống sót.</span><br /><br /><span style="color: #000099; font-style: italic;">Tôn giáo, các bài dân ca và phong tục cổ truyền đều bị cấm. Thiết chế gia đình cũng không được tha. Tất cả các gia đình đều bị coi là bất hợp pháp. Lãnh đạo các công xã tự chỉ định vợ chồng cho mỗi người và các cặp cũng chỉ được gặp nhau có 6 lần trong một năm. Các thành viên gia đình không được sống cùng nhau: trẻ con phải tách khỏi cha mẹ ngay từ năm lên 6 tuổi để đưa vào các trại giáo dưỡng nhằn đào tạo lớp người tuyệt đối trung thành với chế độ mới.</span><br /><br /><span style="color: #000099; font-style: italic;">Sách bị coi là có hại và đem đốt hết. Giai cấp nông dân mới phải làm việc 18 giờ mỗi ngày, lao động khổ sai còn đi kèm với giáo dục cải tạo theo tinh thần chủ nghĩa Mác-Lênin. Những người bất đồng chính kiến hoặc tỏ ra có cảm tình với trật tự cũ đếu bị giết hết. Trí thức, giáo viên, giảng viên đại học và nói chung những người biết chữ đếu bị thủ tiêu vì họ có thể đọc các tài liệu thù địch với lí tưởng Mácxít - Lêninít và có thể tuyên truyền các tư tưởng có hại trong quần chúng lao động. Tầng lớp tăng lữ, các nhà chính trị thuộc mọi xu hướng khác với đảng cầm quyền, những người có của cũng bị coi là những người thừa và bị thủ tiêu. 62 ngàn trong số 65 ngàn tu sĩ phật giáo bị giết trong 4 năm Khmer đỏ cầm quyền.</span><br /><br /><span style="color: #000099; font-style: italic;">Mục đích của chế độ là xây dựng một nhà nước trên một ý thức hệ duy nhất và đồng chủng. Chính Pol Pot, lãnh tụ Khmer đỏ đã ra sắc lệnh về việc triệt hạ các dân tộc ít người. Sử dụng tiếng Thái, tiếng Việt và tiếng Hoa bị coi là mắc tội tử hình. Dân tộc Chăm bị thiệt hại nặng nề nhất: trong số hai trăm ngàn người vào năm 1975, sau khi chế độ Khmer đỏ sụp đổ chỉ chưa đầy một trăm ngàn người sống sót.</span><br /><br /><span style="color: #000099; font-style: italic;">Theo đánh giá chung thì chế độ Khmer đỏ đã làm chết tổng cộng khoảng 2 triệu người, một số bị chết khi di chuyển từ thành phố về nông thôn (trước cuộc thí nghiệm 40% trong số 7 triệu dân Cămpuchia sống ở thành thị), một số bị chết vì không chịu nổi điều kiện sống quá ư thiếu thốn, vất vả, một số thì bị giết. Cuộc thí nghiệm kinh hoàng này chứng tỏ rằng việc phá huỷ một cách có hệ thống nền công nghiệp và bắt buộc mọi người phải trở về với đời sống nông nghiệp không những không đem lại hoà bình hạnh phúc của cuộc sống nông nghiệp cổ truyền mà chỉ gây ra biết bao tang tóc đau thương </span><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/che-o-toan-tri-4.html"><span style="font-size: 85%;"><span style="font-weight: normal;">(CHẾ ĐỘ TOÀN TRỊ IV, 1 ).</span></span></a><br /><br />Phát xít Đức đã tiêu diệt dân Do Thái nhưng liên minh phát xít không chặt chẽ, Nhật và Đức có đường lối riêng của họ. Còn cộng sản thì tổ chức chặt chẽ, mọi việc đều do Liên Xô chỉ đạo, sau này Trung Quốc, Việt Nam cũng theo đường lối Lenin, Stalin.</div><div class="post-footer-line post-footer-line-3" style="text-align: justify;"> <span class="post-location"> </span> </div><div style="text-align: justify;"> <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="2879432646785034751"></a> Các cuộc cách mạng chỉ chú trọng đối diện với một kẻ thù, còn cộng sản quan niệm rằng mọi giai cấp là kẻ thù của họ cho nên họ phải chống lại toàn dân. Một mình họ chống lại toàn dân cho nên ở đâu họ cũng thấy đầy rẫy kẻ thù, và phải ra tay chống lại đại đa số nhân dân. Thù trong giặc ngoài, khiến họ bao giờ cũng phải ra tay tàn sát.<br /><br />Ngoài ra, chủ trương quốc hữu hóa, cấm tư hữu khiến cho mọi người phản đối. Họ chống đối công khai và chống đối âm thầm,lưc lượng nhân dân rất đông đảo và chống đối thường xuyên. Nghĩ rằng bạo lực có thể dập tắt nhân dân bạo động cho nhên cộng sản lại càng đàn áp. Càng đàn áp, nhân dân càng phản kháng theo luật " bất bình tắc minh".<br /><br />Cộng sản dùng quân sự, kinh tế, pháp luật để tiêu diệt những ngừơi chống đối và nhân dân vô tội. Họ dùng các biện pháp ám sát như Việt Minh thời chiến tranh Pháp Việt, dùng vũ khí như bom đạn bắn vào xe cộ, tàu bè, khu dân chúng, và giật mìn, phá cầu, đào đường. Họ cũng dùng sự đày ải và tàn sát tập thể như Stalin đày nhân dân đi Siberia, và giết các đồng chí của ông và hàng chục triệu dân chúng; việc Đặng Tiểu Bình tàn sát sinh viên ở Thiên An môn.,việc Võ Nguyên Giáp sát hại Quốc dân đảng, Đại Việt đảng; việc Trần Văn Giàu, Nguyễn Văn Trấn giết đảng viên đệ tứ quốc tế và tín đồ, lãnh tụ các tôn giáo tại miền Nam; việc Hồ Chí Minh, Trường Chinh sát hại nhân dân trong Cải cách ruộng đất; và vụ tấn công mậu thân;<br /><br />Họ giết người vì khát máu, không cần chứng cớ, không cần xét xử. Họ giết dân chúng và ngay cả các đồng chí của họ như Trường Chinh đã ra chỉ thị " giết lầm hơn bỏ sót". Trong buổi phỏng vấn ngày 25 tháng 6 năm 1946 , Hồ Chí Minh đã trả lời đảng viên Xã hội Daniel Guérin về cái chết của Tạ Thu Thâu [11] như sau: "<i>Ce fut un patriote et nous le pleurons... Mais tous ceux qui ne suivent pas la ligne tracée par moi seront brisés</i>" ([Tạ Thu Thâu] <span style="font-style: italic;">là một nhà ái quốc, chúng tôi đau buồn khi hay tin ông mất... Nhưng tất cả những ai không theo con đường tôi đã vạch đều sẽ bị tiêu diệt). </span><span style="font-style: italic;"> (Wikipedia).</span><br /><br />Milovan Djilas đã nói rõ việc này:<br /><span style="font-style: italic;">"Các nhà cách mạng trước đây coi bạo lực là cái ác, là vũ khí cần thiết của cách mạng. Nhưng người cộng sản lại nâng nó lên thành bái vật và mục đích cuối cùng. [. . ]</span>.<span style="font-style: italic;">Ở phương Tây, sau những “lầm lẫn” và “lệch lạc” cách mạng nhất định sẽ dẫn đến dân chủ, nhưng ở đây, tại phương Đông, cách mạng sẽ kết thúc bằng chế độ độc tài. [. . .]</span>.<span style="font-style: italic;">Nếu ở phương Tây nền độc tài đi kèm theo cách mạng dù sao cũng chỉ là hiện tượng tạm thời, thì ở phương Đông nó phải kéo dài “tới muôn đời sau” [. . ], nó còn kéo dài ngay cả sau khi công nghiệp hoá đã thành công </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-2.html">(GIAI CẤP MỚI,II ,2)</a></span></div><h3 class="post-title entry-title" style="text-align: justify;"> </h3><div style="text-align: justify;"> <span style="color: #000066; font-weight: bold;">IV.3. KINH TẾ SUY SỤP</span><br /><br />Đường lối kinh tế của cộng sản thất bại vì nhiều lý do.<br />+Tin tưởng mù quáng vào lý thuyết kinh tế của Marx là chiếc đũa thần.<br />Trong khi tư bản cần các chuyên viên kinh tế và khoa học. Gặp thất bại thì họ đi tìm giải pháp mới. Trái lại cộng sản lại bám chặt quan điểm Mac Lenin . Nếu ai đưa ra biện pháp nào mới, trái với tín điều thị bị cách chức hoặc giam cầm. Thất bại, họ vẫn đi vào con đường cũ thành thử họ càng ngày càng lún sâu. Trong chế độ cộng sản, rất ít người dũng cảm và thành công được một phần hay toàn phần như Khrushchev, Gorbachev và Đặng Tiểu Bình. Như vậy là họ duy tâm và giáo điều.<br /><br />Milovan Djilas đã nói rõ hiện thực này:<br /><span style="font-style: italic;"> </span><span style="font-style: italic;">Cách làm đó dựa trên cơ sở lí luận như sau: các lãnh tụ cộng sản tin tưởng rằng họ nắm được các qui luật kinh tế và có thể quản lí sản xuất trên cơ sở các qui luật đó. Nhưng sự thật lại không phải như thế, sự thật là: họ đã chiếm được nền kinh tế và cũng giống như họ đã giành được thắng lợi của cách mạng, một lần nữa điều đó tạo cho họ ảo tưởng dường như tất cả mọi chuyện xảy ra đều là kết quả của phương pháp khoa học tuyệt vời của họ.</span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-5.html">(GIAI CẤP MỚI, V, 6)</a></span><br /><br />+Theo quan điểm chuyên chính vô sản, họ đưa người thân tín hay người ngu dốt và kém khả năng điều hành cho nên<a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="sitat1"> kinh tế xuống dốc. Do vậy mà các hãng, xưởng, HTX Trung Quốc, Việt Nam đã thường xuyên thua lỗ, không sản xuất đầy đủ nhu cầu cho xã hội và gây ra nạn đói.</a><br /><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="sitat1">+ Tài sản vào tay một nhóm người, họ mặc tình phung phí và ăn cắp vì họ có quyền thế, trong chế độ vô sản chuyên chính, không ai dám chỉ trích vì họ sẽ kết án nặng nề những ai chống cán bộ, chống đảng. </a><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="sitat1">Như Marx quan niệm rằng tịch thu tài sản để tập trung phương tiện vào tay vô sản, vào tay nhân dân để thực hiện công bằng, dân chủ, triệt bỏ bóc lột và nâng cao sản xuất. Chính sách cướp tài sản tư sản thật ra cướp tài sản nhân dân, không phục vụ nhân dân mà chuyển qua tay bọn cộng sản gộc. Một phần tài sản này bị bọn cấp trên và cấp dưới lấy cắp, biến thành tư hữu của chúng.</a><br /><br /><br /><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="sitat1">Milovan Djilas viết:</a><br /><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="sitat1"></a><span style="font-style: italic;">Ban đầu chính các nguyên nhân khách quan đã buộc những người cộng sản phải lựa chọn hình thức sở hữu tập thể. Nhưng sau đó việc củng cố hình thức sỡ hữu này (không cần biết có phù hợp với nhu cầu của nền kinh tế và quá trình công nghiệp hoá hay không) đã trở thành mục đích tự thân và hoàn toàn tuân theo quyền lợi giai cấp của những người cộng sản</span><span style="font-style: italic;">.</span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-5.html">(GIAI CẤP MỚI,V,6</a></span><span style="font-style: italic;">.</span> )</div><div style="text-align: justify;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="sitat1"></a></div><div style="text-align: justify;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="sitat1"></a></div><div style="text-align: justify;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="sitat1">Luật sư Nguyễn Mạnh Tường đã nói lên thực trạng kinh tế Việt Nam trong vài năm sau khi cộng sản tiêp thu Hà Nội:</a></div><div style="text-align: justify;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="sitat1"><span style="font-style: italic;"> Lắng nghe dư luận đồng bào Hà Nội thôi, ta được biết rằng có ít ra một doanh nghiệp quốc gia lãng phí bao nhiêu triệu trong khi dưới chế độ Pháp thuộc, cũng doanh nghiệp ấy mang lại cho thực dân đế quốc các số lãi khổng lồ.</span></a></div><div style="text-align: justify;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="sitat1"><br /><span style="font-style: italic;">Về mậu dịch nữa năm nay, đồng bào ca thán như thế nào, ta đã biết . Nào chèn ép các nhà kinh doanh tư nhân, nào lãng phí bao nhiêu nghìn triệu khi thực hiện chính sách, nào tàn nhẫn với các người bán sức lao động cho mình, nào đưa ra thị trường sữa hư mà không bao giờ nghĩ đến tính mệnh của người ốm, của trẻ sơ sinh, nào tung ra bơ hỏng, thuốc lá mốc, phạm đến sức khỏe của nhân dân, nào bất lực trước hiện tượng vật giá càng ngày càng lên trong khi nhiệm vụ của mình là phải bình ổn nó . Có thể nói được, suốt ngày đêm không đâu là không có lời oán trách Mậu dịch [. . .]. </span><span style="font-style: italic;">Nói về chính sách khôi phục kinh tế ta thấy gì ? Số vốn mà các nhà công thương mang ra kinh doanh chỉ là một phần ti tiểu, số công nhân làm việc trong các doanh nghiệp tư nhân không có nghĩa lý gì .</span></a></div><div style="text-align: justify;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="sitat1"><span style="font-style: italic;">Trái lại ta thấy tất cả một phong trào các nhà tư sản thu hẹp hoạt động của họ, hoặc "chuyển hướng" bằng cách đâm ra quay chỉ, bán nước mía, hay dệt vài thước vải vớ vẩn, hoặc đóng cửa ăn vào vốn để khỏi đụng chạm đến Sở Lao Động vì vấn đề công nhân, với sở Công Thương vì vấn đề đăng ký và nguyên liệu sản xuất, với sở Tài Chính vì thuế khóa đặc biệt.Thuế bổ xung đã đưa bao nhiêu người đến chỗ phá sản, có kẻ đến chỗ tự sát .</span></a></div><div style="text-align: justify;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="sitat1"><span style="font-style: italic;">Các người tiểu thương buôn thúng bán mẹt, đẩy chiếc xe hàng tiều tụy trong phố cũng "được" nộp thuế, cũng như các người suốt ngày làm việc ở công sở hay công xưởng, tối về thức đêm dệt vải thước kiếm thêm tiền độ thân. Hàng trăm, hàng nghìn công chức cũ về hưu, với gia đình của họ, trước đây sống bằng lương hưu trí, hai năm nay không được ai chiếu cố đến, chết dần chết mòn, có người đâm đầu xuống sông tự tử, có người hai lần uống thuốc độc để quyên sinh .</span></a></div><div style="text-align: justify;"><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="sitat1"><span style="font-style: italic;">Còn như các cán bộ thì ta có cần nói đến không? Ta cứ trông mặt mũi, quần áo họ, ta chỉ cần hỏi con số những người qua các phòng khám bệnh các bệnh viện, ta liếc mắt nhìn họ ăn uống những gì trong bữa cơm, là ta đủ hiểu khổ cực của họ. </span><span style="font-style: italic;"> (</span></a><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/11/192-phng-cung-con-nga-gi-ca-cha-trnh.html">191. TÁC PHẨM NGUYỄN MẠNH TƯỜNG.</a></span> <span style="font-style: italic;">Qua Những Sai Lầm Trong Cải Cách Ruộng Đất đọc tại Mặt Trận Tổ Quốc Hà Nội ngày 30-10-1956, với tư cách đại diện trí thức Hà Nội. Bài này được đăng trên Nhân Văn số 4 ngày 5-11- 1956). </span></div><h3 class="post-title entry-title" style="font-weight: normal; text-align: justify;"> </h3><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="sitat1"></a>Trong chính sách cải cách ruộng đất tại Liên Xô, Trung quốc và Việt Nam người làm đủ cách và tàn ác để cướp tài sản nhân dân ngay cả những người chỉ có vài sào ruộng mà cũng bị giam giữ và đấu tố. Người ta xúi giục và vu khống như xúi đầy tớ vu khống chủ nhà hãm hiếp, đánh đập, bỏ đói phụ nữ trẻ thơ và ông già 70, 89 tuổi. Ngoài ra, bọn lãnh đạo ngu xuẫn lại vạch ra những kế hoạch năm mười năm. Đó là cái bệnh không tưởng và kiêu căng của cộng sản. Họ cho họ là trí tuệ đỉnh cao, là đại pháp sư, chỉ đưa đũa thần thì tất cả biến thành kho lương b thực, vàng bạc và lâu đài trong chớp mắt. Thêm vào đó là bệnh báo cáo láo của cấp dưới để nịnh hót cấp trên, và bệng thổi phồng thành tích để tự dối mình và lừa dối nhân dân trong nước và nhân dân thế giới. Lề lối làm việc của cộng sản mang hai bệnh.<br /><br />Thứ nhất là bệnh duy ý chí. Làm sao mà " <span style="font-style: italic;">với sức người sõi đá cũng thành cơm</span>"? Muốn làm kinh tế cũng như khoa học kỹ thuật, phải có học hành sâu, nghiên cứu kỹ, có kinh nghiệm và phương tiên. Làm sao mà có thể ngông nghênh, tự hào:"<span style="font-style: italic;"> Mang dép lốp mà đi vào vũ trụ"?</span><br />Hai là bệnh khoe khoang,đúng là "thùng rỗng kêu to", trong khi tư bản chẳng có kế hoạch năm, mười năm, chẳng tổng kết, chẳng báo cáo ầm ỉ mà kinh tế và khoa học kỹ thuật của họ phát triển.<br />Họ duy ý chí, kiêu căng và ngu dốt thì chỉ làm khổ dân. Đó là những việc làm lừa bịp và không có tính khoa học.Đó là những chính sách chuyên chính rất vô nhân đạo. Chính vì kinh tế chỉ huy đã làm cho nhân dân nghèo khổ, đất nước suy vong cho nên Gorbachev, Đặng Tiểu Bình và Nguyễn Văn Linh đã phải đổi mới.<br /><br /><span style="color: black; font-weight: bold;">IV.4.</span><span style="color: black; font-weight: bold;">Giai cấp mới</span><br /><br /><br />Khi giai cấp thống trị cũ bị đánh đuổi, bọn người chiến thắng sẽ trở thành giai cấp thống trị. Đó là nguyên do thành lập giai cấp mới của chế độ cộng sản. Marx đã lạc quan khi cho rằng sau khi diệt trừ giai cấp tư sản, cướp tài sản giai cấp tư sản thì xã hội không còn giai cấp nữa, nghĩa là xã hội đã đạt công bằng., không còn cảnh người bóc lột người.<br /><br />Nhưng thực tế chuyên chính vô sản đưa đến việc thành lập một giai cấp mới, và khởi đầu từ Stalin. Khi cướp đoạt tài sản nhân dân, thì đảng cộng sản nắm quyền quản lý, nhưng thực tế là do một nhóm nắm lấy tài sản quốc gia. Trong khi đó, đa số nhân dân, hàng triệu người phản đối các chủ trương của đảng cộng sản. Vì vậy, Stalin cần một số người ủng hộ mình. Bọn này trở thành công an, cảnh sát, quân đội, mật vụ. Muốn bọn này trung thành, muốn tiêu diệt tư hữu, Stalin đã đem tư hữu làm mồi dẫn dụ và ban thưởng cho họ đặc quyền, đặc lợi. Do đó, giai cấp mới phát triển mạnh mẽ tại Nga rồi Trung Quốc, Việt Nam.<br /><br /><br /><br />Trong khi toàn dân bị bóc lột, một bọn người trở thành chủ nhân ông đất nước., và trở thành bọn ăn cắp, ăn cướp, bóc lột và tham nhũng. Marx bảo rằng sau khi diệt giai cấp tư sản, xã hội không còn giai cấp nữa, ngay cả giai cấp vô sản cũng biến mất, nhưng thực tế, xã hội cộng sản từ đó nảy sinh ra giai cấp mới, sinh ra giai cấp thống trị gian ác hơn thời quân chủ và Pháp thuộc (điều này đã trình bày ở các chương trước).<br /><br /><br /><br /><span style="color: #990000; font-weight: bold;">IV. KẾT LUẬN</span><br /><br /><span>Chế độ cộng sản với chủ trương vô sản chuyên chính đã bóp chết con người và đời sống con người. Người ta mượn danh tự do, dân chủ và bình đẳng để giết và bỏ tù hàng trăm triệu người. Cộng sản vẫn che đậy bằng danh từ dân chủ, và lối ngụy biện rằng dân chủ và tự do của họ là dân chủ của XHCN, còn dân chủ Tây phương là dân chủ tư sản. Họ cũng bôi phấn tô son cho cái nhãn hiệu " dân chủ tập trung", và " do dân, vì dân". . .nhưng thực chất là lừa bịp vì nhân dân kể cả vô sản đều là nô lệ của cộng sản.</span><br /><br /><span>Nói tóm lại, chủ nghĩa cộng sản nhân danh bình đẳng, giải phóng dân tộc, giải phóng giai cấp nhưng thực tế cộng sản chỉ là một nhóm nắm quyền hành, phản dân, bán nước, cướp tài sản quốc gia và tài sản nhân dân.<br /><br />Như vậy, họ phản bội quốc gia, dân tộc và ngay cả giai cấp vô sản.</span><br /><span>Marx nói đảng cộng sản phục vụ đa số nhưng thật tế cộng sản dù đảng viên cộng sản Việt Nam có đến 3 triệu cũng chỉ là một thiểu số đối với 80 triệu dân Việt Nam.</span><span> Và trên cùng là một nhóm thiểu số do mấy chục tên trong chính trị bộ và mấy trăm tên trong ủy ban trung ương đảng.</span><br /><span>Họ thực hiện vô sản chuyên chính nghĩa là họ tư ban cho họ quyền bóp nghẹt mọi thứ tự do, dân chủ, chiếm đoạt tài sản nhân dân, ngang nhiên giết hại ,bỏ tù nhân dân và khủng bố nhân dân.,</span><br /><span>Hệ quả là đời sống nhân dân xuống thấp, nhân dân căm thù họ. Một ngày kia, chính thể cộng sản sẽ tự phủ định họ hoặc nhân dân sẽ thanh toán họ. Việc này không sớm thì muộn cũng xảy ra.</span><br /><br /><span>Chế độ cộng sản đã chủ trương chuyên chính và màu đỏ là biểu thị sắt máu. Đó là biểu tượng rất ý nghĩa cho nỗi đau khổ của một phần lớn nhân loại phải sống trong địa ngục cộng sản với những Ác quỷ và Satan mang tên Stalin, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh và Pol Pot.</span><br /><br /><span>Milovan Djilas đã nhân định về lý thuyết vô sản chuyên chính của Lenin:</span><br /><br /><span style="color: black; font-style: italic;">Lí thuyết của Lenin nói riêng và của chủ nghĩa cộng sản về nhà nước chứa đầy khiếm khuyết: cả về khoa học cũng như trên thực tế. Chính cuộc sống đã bác bỏ lời tiên đoán của Lenin: “chuyên chính vô sản” không những không thủ tiêu các giai cấp mà chính nó cũng không có ý định tự tiêu vong. Đáng lẽ ra việc thiết lập chế độ toàn trị cộng sản sau khi đã tiêu diệt hết các giai cấp của xã hội cũ phải đem lại cho các nhà cầm quyền một sự “an bình” nhất định vì mục đích là tiêu diệt hoàn toàn các giai cấp đã cận kề. Nhưng không, sức mạnh của nhà nước (trước hết là các cơ quan chuyên chính) không những không giảm mà còn tăng thêm không ngừng.</span><span style="font-size: 85%; font-weight: normal;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-4.html">(GIAI CẤP MỚI IV</a>, 16)</span><br /><br />Milovan Djilas đã nhận định rất đúng về chính sách độc tài của cộng sản:<br /><span style="color: #003333;"><span style="color: #6600cc; font-style: italic;">Toàn trị cộng sản đưa tới oán cừu toàn diện, mọi tình cảm của con người đều bị nung cháy trong ngọn lửa oán hận đó, chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng và lòng hận thù</span>.</span> <span style="font-size: 85%;">(<a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-5.html">GIAI CẤP MỚI V</a> ,5)</span><br /><br />______________<br /><br /><br /><span style="font-size: 85%;">[1]. </span><span style="font-size: 85%; font-style: italic;">The immediate aim of the Communists is the same as that of all other proletarian parties: Formation of the proletariat into a class, overthrow of the bourgeois supremacy, conquest of political power by the proletariat</span><span style="font-size: 85%;"> .</span><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-i.html"><span style="font-size: 85%;">(COMMUNIST MANIFESTO II 1)</span></a><br /><span style="font-size: 85%;">[2]. </span><span style="font-size: 85%; font-style: italic;">In depicting the most general phases of the development of the proletariat, we traced the more or less veiled civil war, raging within existing society, up to the point where that war breaks out into open revolution, and where the violent overthrow of the bourgeoisie lays the foundation for the sway of the proletariat.</span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-i.html">(COMMUNIST MANIFESTO I, 15)</a></span><br /><span style="color: #000066; font-size: 85%;">[3].</span><span style="color: #000066; font-size: 85%; font-style: italic;"> Political power, properly so called, is merely the organized power of one class for oppressing another. If the proletariat during its contest with the bourgeoisie is compelled, by the force of circumstances, to organize itself as a class; if, by means of a revolution, it makes itself the ruling class, and, as such, sweeps away by force the old conditions of production, then it will, along with these conditions, have swept away the conditions for the existence of class antagonisms and of classes generally, and will thereby have abolished its own supremacy as a class.</span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-i.html">(COMMUNIST MANIFESTO II, 7)</a></span><br /><span style="font-size: 85%;">[4]</span><span style="font-size: 85%; font-style: italic;">."Between capitalist and communist society there lies the period of the revolutionary transformation of the one into the other. Corresponding to this is also a political transition period in which the state can be nothing but the revolutionary dictatorship of the proletariat.</span><span style="font-family: Arial,Helvetica,sans-serif; font-size: 85%;"><span style="font-style: italic;"> </span></span> (<span style="font-size: 85%;"><i>Critique of the Gotha Programme</i> (1875).</span><br /><span style="font-size: 85%;">[5].</span><span style="font-size: 85%;">Simon Sebag Montefiore sinh năm 1965) là một sử gia và tiểu thuyết gia Anh quốc, Ông tốt nghiệp tại các trường Ludgrove School, Harrow, and Gonville and Caius College, Cambridge.</span><br /><span style="font-size: 85%;">[6].Nguyễn Hữu Đang (1913-2007) là một nhà báo, một trong những người sáng lập nên Hội truyền Bá Quốc ngữ, là thứ trưởng Bộ Thanh Niên và là người chỉ huy dựng Lễ đài Độc lập tại Quảng trường Ba Đình, nơi Hồ Chí Minh và Chính phủ Lâm thời nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa ra mắt quốc dân. Ông cũng bị kết án 15 năm tù trong vụ án Phong trào Nhân Văn-Giai Phẩm.</span><br /><span style="font-size: 85%;">[7].Nguyễn Mạnh Tường (1909-1997). Luật sư Nguyễn Mạnh Tường sinh tại phố Hàng Đào, Hà Nội. Ông theo học tại trường Albert Sarraut và đỗ tú tài năm 16 tuổi. Sau đó du học tại Đại học Montpellier ở miền nam nước Pháp năm 1927. Khi mới 22 tuổi ông trở thành người Việt đầu tiên đỗ hai bằng tiến sĩ tại Pháp: Ưu hạng Luật khoa (Luận án L'individu dans la vieille cité annamite, Code des Lê, D.E., Droit, Montpellier, Imp. de la Presse Montpellier 1932) và Tiến sĩ Quốc gia văn chương (với luận án L'Annam dans la littérature française, D.E., Lettres, Montpellier 1932). Báo chí thời ấy đã coi người thanh niên Việt Nam trong một năm đỗ 2 bằng tiến sĩ là hiện tượng chưa từng có trong nền giáo dục đại học Pháp. Trở về Việt Nam năm 1936, Nguyễn Mạnh Tường dạy văn học Pháp ở trường Trung học Bảo hộLycée du Protectorat), hay còn gọi là trường Bưởi (từ 1945 đổi tên thành trường Trung học Chu Văn An). Bất mãn với chính sách kỳ thị của Pháp khiến ông bỏ dạy và mở văn phòng luật sư.</span><br /><span style="font-size: 85%;">Trong thời gian tham gia kháng chiến chống Pháp ông làm luật sư và dạy học tại Thanh Hóa và khu ba nói chung. Đến khi hòa bình lập lại năm 1954, ông trở về Hà Nội, là giáo sư trường Đại học Văn khoa (nay là Đại học Quốc gia Hà Nội).Sau 1954 ông giữ các chức vụ Trưởng khoa Đại học Luật Hà Nội, Phó chủ tịch Hội Luật gia Việt Nam,Trong số ra mắt ngày 20 tháng 9 năm 1956, bán nguyệt san Nhân Văn đã đăng ngay trên trang nhất bài "Chúng tôi phỏng vấn về vấn đề mở rộng tự do và dân chủ". Người được phỏng vấn đầu tiên là luật sư Nguyễn Mạnh Tường. Ông nêu ra các nguyên nhân khiếm khuyết về dân chủ thời bấy giờ cho nên bị cộng sản sa thải. Ông mất ngày 13 tháng 6 năm 1997 tại Hà Nội, thọ 88 tuổi. </span><br /><span style="font-size: 85%;">[8].Nguyễn Văn Trấn ( 1914-1998), </span><span style="font-size: 85%;">còn gọi Bảy Trấn. xuất thân </span><span style="font-size: 85%;">trong một gia đình địa chủ khá giả. Năm 1927, ông lên Sài Gòn học trường Pétrus Ký. Năm 1930, ông đậu Tú tài phần nhất.Ông </span><span style="font-size: 85%;">bắt đầu hoạt động cách mạng chống Pháp, sau ông đó gia nhập đảng Cộng sản Việt Nam. Năm 1938, ông sáng lập tờ Le Peuple (Dân chúng). Ngày 25 tháng 8 năm 1945, ông lãnh đạo cuộc đảo chính cướp chính quyền ở Sài Gòn. Do có những hành động quyết liệt với các phần tử đối kháng, ông bị gọi là hung thần Chợ Đệm.Nguyễn văn Trấn là một trong ba người đã thực hiện việc giết Tạ Thu Thâu, hai người kia là Kiều Đắc Thắng và Nguyễn Văn Tây Trong thời kỳ chín năm kháng chiến, ông làm tới chức Chính Ủy Bộ Tư Lệnh Khu 9. Sau năm 1954, Nguyễn Văn Trấn tập kết ra Bắc và trở thành giảng viên trường Nguyễn Ái Quốc, rồi Vụ Phó Ban Tuyên huấn Trung ương. Sau khi về hưu, Nguyễn Văn Trấn cộng tác với nhiều tờ báo tại Việt Nam, như tờ Tuổi Trẻ cười, với bút hiệu Hai Cù Nèo và viết nhiều sách khảo cứu, tự thuật. Trong những năm cuối đời, ông tỏ vẻ e ngại về vai trò của Đảng Cộng sản. Theo tờ Asia Times Online, ông đã cho rằng Đảng đang xâm phạm quyền hạn của nhà nước và đã kêu gọi tạo luật lệ cho đảng phải theo. Năm 1995, ông viết tập "Viết Cho Mẹ Và Quốc Hội" và xuất bản với tư cách cá nhân tại thành phố Hồ Chí Minh trong đó ông nhấn mạnh quyền tự do báo chí là nhân quyền cơ sở nhất. Năm 1997, ông là một trong 45 nhà văn được Tổ chức Theo dõi nhân quyền (Human Rights Watch) trao giải Hellman/Hammett dành cho các nhà văn bị đàn áp chính trị..</span><br /><span style="font-size: 85%;">[9].Nguyễn Kiến Giang sinh năm 1931, tại Quảng Bình. Theo Việt Minh từ 1945, lúc 14 tuổi, 1947, làm huyện ủy, rồi giữ chức Bí Thư Tỉnh Ủy Quảng Bình (1945 - 1955), Phó Giám Ðốc nhà xuất bản Sự Thật (1956 -1961). Sau đó ông được cử đi học trường đảng cao cấp thuộc Trung Ương đảng Liên Xô (1962 - 1964). Sau khi tốt nghiệp trường đảng tại Liên Xô về nước, ông đã có nhiều bài viết và phát biểu cổ vũ tinh thần sống chung hòa bình, tự do và dân chủ, giống như tinh thần đại hội lần thứ 20 của Liên Xô. Do đó, cùng với Hoàng Minh Chính và những người đồng quan điểm, ông đã bị chế độ bắt giam không xét xử từ năm 1967 đến năm 1973, sau đó tiếp tục bị quản chế ở huyện Thanh Ba, tỉnh Vĩnh Phú (1973 - 1976). Tháng 9 năm 1976, ông di chuyển về Hà Nội, sống bằng nghề dịch thuật và viết sách báo. Gần đây, một trong những bài viết lý luận đầu tiên của ông gây bất lợi cho đảng cộng sản Việt Nam về mặt tư tưởng là tài liệu "Khủng Hoảng Và Lối Ra".</span><br /><br />giahoithutranghttp://www.blogger.com/profile/10818660192100778783noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6787428587380315640.post-43244892507273161952013-01-21T17:16:00.001-08:002013-01-25T20:59:03.232-08:00CỘNG SẢN LUẬN V * TƯ HỮU VÀ ĐỜI SỐNG TẬP THỂ CHƯƠNG V<br /><br /><div style="text-align: justify;"><div style="text-align: center;"><span style="color: #990000; font-weight: bold;">TƯ HỮU VÀ ĐỜI SỐNG TẬP THỂ</span><br /><div style="text-align: justify;"><div style="text-align: justify;"><div style="text-align: center;"><br /></div><div style="text-align: justify;"><div style="text-align: center;"><br /></div>Có nhiều quan niệm về tư hữu, song nhìn chung, quyền tư hữu gồm các điểm:<br />-Cai quản việc sử dụng tài sản<br />-Hưởng lợi tức từ tài sản<br />-Chuyển nhượng hay bán tài sản<br />-Không cho ai tài sản<br />Quyền tư hữu đi đôi với quyền thừa kế.<br /><br />Marx phân biệt tư hữu và sở hữu cá nhân. Tự điển Bách Khoa Toàn Thư Việt Nam định nghĩa:<br /><br /><span style="font-style: italic;">QUYỀN SỞ HỮU CÁ NHÂN : tổng hợp các quy phạm pháp luật điều chỉnh các quan hệ sở hữu đối với các tư liệu tiêu dùng và sinh hoạt của công dân. Đặc điểm của QSHCN được quyết định bởi tính chất của sở hữu cá nhân là chỉ được sử dụng để đáp ứng nhu cầu sinh hoạt, tiêu dùng chứ không nhằm để kinh doanh. Hiến pháp nước Cộng hoà Xã hội chủ nghĩa Việt Nam năm 1992 công nhận và bảo vệ QSHCN của công dân. Chủ thể của QSHCN là công dân. Khách thể của QSHCN được giới hạn trong phạm vi tài sản dùng cho các nhu cầu sinh hoạt, tiêu dùng cá nhân như nhà cửa, phương tiện đi lại, những trang thiết bị nội thất, tiền bạc, gia cầm, vv. Với tư cách là chủ sở hữu đối với các tư liệu sinh hoạt và tiêu dùng, công dân có quyền chiếm hữu, sử dụng, định đoạt chúng theo ý muốn của mình. Tuy nhiên, pháp luật quy định các chủ sở hữu không được sử dụng QSHCN nhằm mục đích bóc lột lao động hoặc trái với trật tự pháp luật xã hội chủ nghĩa.</span><br /><br />Marx phân biệt tư hữu và sở hữu cá nhân nhưng thực tế cộng sản chẳng phân biệt gì cả . Các nạn nhân và con cháu địa chủ, tư sản bị tịch thu nhà cửa, bị đuổi ra khỏi nhà, còn nông dân phải nộp gà heo vào hợp tác xã, và công nhân phải nộp dụng cụ cá nhân cho tổ hợp sản xuất mà không được lấy lại sau khi ra tổ hợp.<br /><br />Xã hội càng ngày đi đến tình trạng suy đồi và nguy ngập. Đó là con người sinh lòng tham, nước lớn chiếm nước bé, người khoẻ cướp người yếu, bọn quan quyền và bọn lưu manh chuyên ăn cắp, ăn trộm, lừa đảo thiên hạ mà sống. Chiến tranh, bóc lột , bất bình đẳng xã hội trở thành phổ biến. Từ thời cổ, một số giáo tổ và nhà luân lý đã rao giảng từ bi, bác ái, trừ tham, diệt dục là có ý cứu nhân loại thoát vòng tranh giành chém giết.<br /><br />Một số triết gia cho rằng nguyên do chiến tranh và bất bình đẳng là do tư hữu cho nên họ chủ trương bãi bỏ tư hữu để thành lập một xã hội mới. Nhiều người cho rằng xã hội này là hình ảnh ảnh của thời nguyên thủy, con người sống thành bầy, ăn chung, ở chung, chồng chung vợ chạ, không có tài sản riêng, sống vào thiên nhiên là kho tài sản chung. Người ta gọi chế độ tài sản chung là cộng sản. Tư tưởng cộng sản này khác với tư tưởng cộng sản của Marx. Trong khi Marx chủ trương đấu tranh giai cấp, gây hận thù, gây chiến tranh thì các triết gia này chủ trương xậy dựng hòa bình và thịnh vương. Trong chương này, chúng tôi sẽ trình bày sơ lược tư tưởng các triết gia cổ đại như Socrates, Plato, và triết gia và chính trị gia cận đại như Marx, Lenin. . .<br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">I.TƯ TƯỞNG CỘNG SẢN TRƯỚC MARX</span><br /><br />Bãi bỏ tư hữu để thành lập cộng sản tất nhiên sẽ đưa đến việc sống chung, làm chung trong một công trường, nông trường hay trong một cộng đồng. Do đó bãi bỏ tư hữu và sống tập thể là hai việc liên quan mật thiết với nhau. Quan niệm bãi bỏ tư hữu đã có từ lâu. Socrates, Plato và rất nhiều triết gia và nhà xã hội đã mơ về một chủ nghĩa cộng sản lý tưởng, mà tư tưởng này có lẽ cũng đã ảnh hưởng đến Marx mặc dầu trong TNCS, ông chê tất cả là phản động, bảo thủ, và không tưởng .<br /><br /><span style="color: #000099; font-weight: bold;">I.1. Socrates</span><br />Plato là học trò của Socrates cho nên trong hai tác phẩm <span style="font-style: italic;">Các Luật Lệ</span> và <span style="font-style: italic;">Cộng Hòa, </span>ông đã trình bày về các cuộc thảo luận của thầy ông với các học trò , cùng những ý nghĩ của ông.<br />Quan điểm cộng sản của các triết gia trước Marx chỉ là những nét phác họa. Theo Socrates, lý do chính đưa đến mâu thuẫn và chiến tranh trong thế giới là do óc chiếm hữu, phân biệt "của tôi", "của anh"." Socrates đã xây dựng quan điểm cộng sản của ông trên sự bình đẳng, vô giai cấp và lòng nhân đạo. Đó là một xã hội đầy tình thương, mọi người cùng chung nỗi buồn vui, và coi nhau như huynh đệ, như cha con. <a href="http://http//classics.mit.edu/Plato/republic.6.v.html" name="614"></a> [1]<br /><br /><span style="color: #000099; font-weight: bold;">I.2. Plato</span><br />Plato cũng trình bày quan điểm của ông về một xã hội lý tưởng trong đó tư hữu bị bãi bỏ, đàn bà, trẻ con là của chung, mọi người được chia nhà cửa, ruộng đất<span style="color: black;">. Plato cực đoan <span style="color: black;">khi cho rằng mắt và tay cũng trở thành của chung , người ta cùng nhìn, cùng nghe và cùng hành động, tất cả mọi người cùng ca tụng hay cùng lên án, cùng vui cùng buồn vì cùng những lí do như nhau. [2]</span> </span><br /><br />Tuy có khuynh hướng cộng sản, ông vẫn chủ trương đa nguyên, đa dạng, không phải bắt tất cả thế giới phải trồng rau muống hay xuyên tâm liên. Trong tác phẩm <span style="font-style: italic;">Cộng Hòa</span>,ông đã đề cập nhiều chế độ thay đổi nhau từ tốt đến xấu, từ quân chủ đến cộng hòa và độc tài tàn bạo.Có chế độ tàn bạo do vô sản nổi lên giết nhà giàu, có chế độ chuyên chế giết sạch những người đối lập, đày ải và sát hại dân chúng, nhưng các chế độ khác, vẫn có nhiều thành phần, nhiều giai cấp sống bên nhau, trong đó bao gồm người giàu kẻ nghèo, và có những giai cấp sống đời khắc khổ như nhà tu hành chính hiệu. Đó là giai cấp "bảo vệ" tức là giai cấp quân nhân, sống bằng đồng lương nhà nước, không tư hữu. . .,trong khi các giai cấp khác có tư hữu, và vợ con.[3]<br /><br /><b><span style="color: #000066; font-weight: bold;">I.3. </span></b><span style="color: #000066; font-weight: bold;">Pierre-Joseph Proudhon </span><br />Ông viết <span style="font-style: italic;">"Tài sản là ăn cắp</span>" (Property is theft! ). Đó là một khẩu hiệu của Proudhon trong quyển sách của ông nhan đề " Tài sản là gì? Một Tra Vấn về Nguyên Tắc của Quyền Hành và của Chính Phủ""in năm 1840 <span style="font-style: italic;">(What is Property? Or, an Inquiry into the Principle of Right and of Government.)</span><br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">II.</span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">TƯ TƯỞNG CHỐNG CỘNG TRƯỚC MARX</span><br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">II.1. Aristote</span><br />Aristote là học trò của Socrates sau cũng theo học Plato. Tư tưởng ông chống lại cả hai thầy ông. Ông chống việc đem đàn bà ,trẻ con làm sở hữu chung. Ông cho rằng việc này đưa đến cảnh cha con, anh em làm tình với nhau như vậy là loạn luân, phạm luật giao cấu với người đồng huyết thống. <span style="font-size: 85%;"><span style="font-size: 100%;">Ông cho rằng vợ chung ,con chung đưa đến tranh cãi, chém giết nhau vì không biết ai là ruột thịt, ai là người dưng nước lã. </span></span> Ông cho rằng việc vợ chung, con chung là phi lý vì ai cũng bảo mấy đứa trẻ kia là con mình, vợ mình, vậy mỗi người có cả ngàn vợ, ngàn con , nhưng thực tế thì chẳng ai có trách nhiệm.<span style="font-size: 85%;"><span style="font-size: 100%;">Về vấn đề tài sản chung, ông cho rằng đường lối này đưa đến kèn cựa kẻ làm ít ăn nhiều, người siêng năng kẻ lười biếng, sao bằng tư hữu, mọi người hăng hái làm việc thì xã hội mới tiến bộ.<br /><br />Tuy nhiên, ông rất tiến bộ khi</span></span><span style="font-size: 85%;"><span style="font-size: 100%;"> chủ trương đất đai có thể thuộc tài sản chung, hoặc thuộc tài sản cá nhân, hoặc một phần thuộc tư điền ,một phần thuộc công thổ. [4] Ông cũng chủ trương giáo dục bình đẳng cho trẻ nhà giàu cũng như trẻ nhà nghèo.[5]<br /></span></span><b style="color: #000066; font-weight: bold;">II.2.</b><span style="color: #000066; font-weight: bold;">Thánh Augustine</span> (354-430)<br />Ngài nói : <span style="font-style: italic;">xã hội không có sở hữu chỉ có thể tồn tại trên Thiên đường, chỉ tồn tại trong “Thời hoàng kim”, do mắc tội tổ tông mà loài người đã đánh mất</span> <span style="font-style: italic;">(Richard Pipes. </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-i.html">CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN I</a></span><span style="font-style: italic;">).</span><br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">II.3.James Harrington (1600s)</span><br />Ông phát biểu rằng bãi bỏ tư hữu lập chế độ cộng sản chỉ làm lợi cho bọn cai trị chiếm tài sản quốc gia và đàn áp dân chúng.(Wikipedia)<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">II.Tư tưởng Việt Nam</span><br />Người Việt Nam có tư tưởng nhân đạo nhưng trong truyền thống, người Việt Nam không thích chủ nghĩa cộng sản mặc dù sau 1930 chủ nghĩa cộng sản mới xuất hiện. Người Việt Nam nhận rõ chủ nghĩa cộng sản thông qua các việc sống chung trong xã hội, và làm các việc cộng ích như đắp đê, làm đường, hội hè, đình đám..Người Việt Nam chống cộng sản vì:<br /><span style="color: #6600cc;">+Lòng nhân đạo:</span><br />Người Việt Nam vốn có lòng thương người, yêu hòa bình lại được tư tưởng từ bi của Phật giáo và nhân nghĩa của Nho giáo nên ghét sự gian ác, lưu manh của cộng sản. Tư tưởng Việt Nam là :<br /><span style="font-style: italic;">-Thương người như thể thương thân.."</span><br /><span style="font-style: italic;">-Dầu xây chín đợt phù đồ,</span><br /><span style="font-style: italic;">Không bằng làm phúc cứu cho một người.</span><br /><span style="color: #6600cc;">+Tinh thần quốc gia:</span><br />Người Việt nam chống đối sự kỳ thị giai cấp, đấu tranh giai cấp, quốc gia là của toàn dân không phải do một đảng phái, giai cấp nào cai trị. Tinh thần đoàn kết dân tộc là nguyên tắc chính của người Việt Nam:<br /><span style="font-style: italic;">-Bầu ơi thương lấy bí cùng,</span><br /><span style="font-style: italic;">Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn.</span><br /><span style="font-style: italic;">-Khôn ngoan đối đáp người ngoài,</span><br /><span style="font-style: italic;">-Gà cùng một mẹ chờ hoài đá nhau.</span><br />+Chống cộng sản.<br />Người Việt Nam quân bình công và tư. Họ có tinh thần tập thể đồng thời có tinh thần tự do cá nhân.<span style="font-style: italic;">"Trên vì nước, dưới vì nhà"</span>. Họ ghét chủ nghĩa cộng sản bóp chệt tự do cá nhân, và sáng tạo cá nhân:<br /><span style="font-style: italic;">-Sống mỗi người mỗi nhà, chết mỗi người một mồ".</span><br /><span style="font-style: italic;">-Cha chung không ai khóc.</span><br /><span style="font-style: italic;">-Lắm sãi không ai đóng cửa chùa.</span><br /><span style="font-style: italic;">-Lắm thầy thối ma, lắm cha con khó lấy chồng. .</span> .<br /><h3 class="post-title entry-title" style="font-weight: normal;"> </h3><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">III.KARL MARX & F. ENGELS</span><br /><br />Trong TNCS, Marx đã xác nhận mục tiêu của người cộng sản là bãi bỏ tư hữu :<br /><span style="font-style: italic;">Những người cộng sản có thể tóm tắt lý luận của mình thành một luận điểm duy nhất này là: xoá bỏ chế độ tư hữu</span> "<a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-ii.html"><span style="font-size: 85%; font-weight: normal;">(TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN II , 1 ).</span></a><br /><br /><span>Trong TNCS, Marx nói rõ bản ý của ông muốn tiêu diệt óc tư hữu vì tư hữu từ tích lũy sẽ phát sinh ra giai cấp tư sản là giai cấp bóc lột</span><span style="font-style: italic;">. </span><span>Marx</span><span> muốn chặt đứt gốc rễ của tư bản:</span><span style="font-style: italic;"><br /></span><span style="font-style: italic;">Điều kiện căn bản của sự tồn tại và sự thống trị của giai cấp tư sản là sự tích luỹ của cải vào tay những tư nhân, là sự hình thành và tăng thêm tư bản</span> <a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-i.html"><span style="font-size: 85%;"><span style="font-weight: normal;">(TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN I, 16).</span></span></a><br /><br />Trong quyển <span style="font-style: italic;">Tư Bản Luận,</span> Marx cũng nói:<br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">" Sự chiếm hữu tư bản chủ nghĩa phù hợp với phương thức sản xuất tư bản chủ nghĩa, là sự phủ định thứ nhất, nó phủ định cái quyền tư hữu xuất phát từ lao động cá nhân độc lập. Nhưng chính sự sản xuất tư bản chủ nghĩa lại tạo nên sự phủ định bản thân nó. Đấy là sự phủ định sự phủ định. Nó khôi phục không phải là quyền tư hữu của người lao động mà là cái quyền sở hữu của anh, trên cơ sở những thành tựu của thời đại tư bản chủ nghĩa, trên cơ sở sự hợp tác và sự chiếm hữu chung những tư liệu sản xuất, trong ấy có đất đai </span><span style="font-style: italic;">( Le Capital. Edition sociales I, 3, 205, trích Trần Đức Thảo, Vấn Đề Con Người. . . 141).</span><br /><br />Khi cộng sản cầm quyền là họ chủ trương bãi bỏ tư hữu . Lúc này có hai việc xảy ra theo chủ trương của Marx. Việc đầu tiên là cướp tài sản của tư nhân, tịch thu ruộng đất, hãng xưởng, và ngân hàng của tư sản, thương gia, địa chủ và phú nông. Chính sách thứ hai là họ lập ra những nông trường, công trường bắt nhân dân phải làm nô lệ cho họ.Việc này Marx đã nói trong TNCS:<br /><br /><span style="font-style: italic;">Trong những nước khác nhau, những biện pháp ấy dĩ nhiên sẽ khác nhau rất nhiều.</span><br /><span style="font-style: italic;">Nhưng đối với những nước tiên tiến nhất thì những biện pháp sau đây sẽ có thể áp dụng khá phổ biến:<br />1. Tước đoạt sở hữu ruộng đất và trao nộp tô vào quỹ chi tiêu của nhà nước.</span><br /><span style="font-style: italic;">2. áp dụng thuế luỹ tiến cao.</span><br /><span style="font-style: italic;">3. Xoá bỏ quyền thừa kế</span><br /><span style="font-style: italic;">4. Tịch thu tài sản của tất cả những kẻ lưu vong và của tất cả những kẻ phiến loạn</span><br /><span style="font-style: italic;">5. Tập trung tín dụng vào tay nhà nước thông qua một ngân hàng quốc gia với tư bản của nhà nước và ngân hàng này sẽ nắm độc quyền hoàn toàn.</span><br /><span style="font-style: italic;">6. Tập trung tất cả các phương tiện vận tải vào trong tay nhà nước.</span><br /><span style="font-style: italic;">7. Tăng thêm số công xưởng nhà nước và công cụ sản xuất; khai khẩn đất đai để cấy cầy và cải tạo ruộng đất trong một kế hoạch chung.</span><br /><span style="font-style: italic;">8. Thực hành nghĩa vụ lao động đối với tất cả mọi người, tổ chức các đạo quân công nghiệp, đặc biệt là nông nghiệp.</span><br /><span style="font-style: italic;">9. Kết hợp nông nghiệp, thi hành những biện pháp nhằm làm mất dần sự khác biệt thành thị và nông thôn.</span><br /><span style="font-style: italic;">10. Giáo dục công cộng và không mất tiền cho tất cả các trẻ em. Xoá bỏ việc sử dụng trẻ em làm trong các khu công xưởng như hiện nay. Kết hợp giáo dục với sản xuất vật chất</span> <a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-ii.html"><span style="font-size: 85%;"><span style="font-weight: normal;">- TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN II , 6). </span></span></a><br /><br /><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;">IV. </span><span style="color: #990000; font-weight: bold;">PHÊ BÌNH</span><span style="color: #990000; font-weight: bold;"> </span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;"><span style="color: #990000; font-weight: bold;"> CÁC TRIẾT THUYẾT & HIỆN THỰC XHCN</span></span><br />Có lẽ từ buổi đầu, nhân loại đã có những xã hội có tư hữu và xã hội không tư hữu. Cho đến ngày nay, trong các thành phố Âu Mỹ và trong rừng sâu vẫn có những bộ lạc, những cộng đồng sống theo đường lối cộng sản nhân ái và tự do. Ngay trong một số tôn giáo, các tu sĩ cũng là những người cộng sản vì họ không tư hữu và sống chung, nhưng tôn giáo khác cộng sản vì một bên hữu thần, một bên vô thần, một bên tìm thiên đàng trong kiếp sau, còn cộng sản thực hiện thiên đường tại thế. Nhưng đa số xã hội theo đường lối tư hữu. Sau đây là những ý kiến về bảo vệ tư hữu, chống bãi bỏ tư hữu.<br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">IV.1. Vi phạm tư hữu là vô đạo đức</span> Các nhà tôn giáo và đạo đức đã chú trọng khuyên dạy con người sống đaọ đức. Đức Phật đã dạy tam quy ngũ giới, trong đó có giới sát, giới đạo. Trong <span style="font-style: italic;">Mười điều răn </span>(Exodus 20:2-17) có điều cấm trộm cướp. Đức Khổng cũng dạy nhân nghĩa lễ trí tín , tức là tôn trọng mạng người, tôn trọng tài sản của người khác.<br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">IV.2. Vi phạm tư hữu là phạm pháp </span><br />Pháp luật các nước đều bảo vệ tư hữu, chống lường gạt, cướp bóc, khủng bố. Trước đây cộng sản tước đoạt tư hữu. Nay pháp luật cộng sản Trung Quốc và Việt Nam có điều khoản về tư hữu nhưng ruộng đất thuộc nhà nước. Riêng bọn cộng sản gộc và bà con lại được cấp sổ đỏ công nhận quyền sở hữu ruộng đất và chúng ngang nhiên cướp nhà cửa ruộng đất nhân dân. Pháp luật Mỹ bảo vệ quyền tư hữu.Điều IV và V luật pháp Mỹ quy định không được vi phạm đời sống, tự do và tài sản của dân chúng mà không căn cứ vào luật pháp. Nếu muốn dùng tư hữu thì phải bồi thường. Không một tiểu bang nào được vi phạm tư hữu của nhân dân Mỹ mà không căn cứ vào pháp luật.<br /><br />Cộng sản cho rằng tư sản, địa chủ bóc lột . Đó là những quan niệm rất cực đoan và sai lầm Bất cứ thời đại nào cũng có nhiều cách làm giàu. Nhưng tựu trung có hai cách làm giàu là làm giàu chân chính và làm giàu bất hợp pháp. Làm giàu bất hợp pháp cũng có kẻ trọng tội, kẻ khinh tội.<br />Lại nữa, tư bản có nhiều loại. Chính Marx cũng cho rằng không những vô sản là nạn nhân của tư bản mà tư bản cũng là nạn nhân của tư bản vì thương trường là chiến trường, vì cuộc đời là cảnh cá lớn nuốt cá bé.<span style="color: #333300; font-style: italic;"><br /></span><br /><span style="font-style: italic;">Vì bọn tư sản ngày càng cạnh tranh với nhau hơn và vì khủng hoảng thương mại do sự cạnh tranh ấy sinh ra. . .</span><span style="color: #333300; font-style: italic;"> </span><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-i.html" style="font-style: italic;"><span style="font-size: 85%;"><span style="font-weight: normal;">[. .]</span></span></a><span style="font-style: italic;">. </span><span style="color: #333300;"><span style="font-style: italic;">Giai cấp tư sản sống trong một trạng thái chiến tranh không ngừng : trước hết chống lại quý tộc; sau đó, chống lại các bộ phận của chính ngay giai cấp tư sản mà quyền lợi xung đột với sự tiến bộ của công nghiệp, và cuối cùng, luôn luôn chống lại giai cấp tư sản của tất cả các nước ngoài</span> </span><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-i.html"><span style="font-size: 85%;"><span style="font-weight: normal;">(TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN I , 11, 13).</span></span></a><br />Như vậy, Marx phải xét đến những tư bản suy yếu hay đã khánh tận mà tha tội cho họ vì họ cũng bị bóc lột, bị mất mát dưới móng vuốt của các đại tư bản. Thế nhưng không, Marx kết tội tất cả tư sản trong đó có cha mẹ ông và gia đình Engels!<br />Marx cũng nói rằng các tiểu thương, thủ công nghiệp đều là nạn nhân của tư bản mà trở thành vô sản ( I, 11). Thế mà ông lại coi họ là thành phần lưng chừng là phản động (I, 14).Ngay Lenin cũng coi nông dân là " tiểu tư sản", và tại Trung quốc , Việt Nam, trí thức bị khinh miệt và liệt vào hạng "tiểu tư sản", và giá trị không bằng cục phân. Quan niệm như vậy có phải là bất công và mù quáng không?<br /><br />Như đã trình bày ở chương trước, giai cấp là một phân biệt không chính xác. Không một luật nào kết tội toàn thể một giai cấp vì trong mỗi giai cấp đều có người tốt kẻ xấu. Cộng sản kết tội toàn thể tư sản, địa chủ là bóc lột, không phân biệt tội nặng, tội nhẹ và giam giữ, chém giết không cần tòa án theo chủ trương "<span style="font-style: italic;">giết lầm mười người hơn bỏ sót một"</span>.<br /><br />Tòa án nhân dân của cộng sản thực chất là một trò khủng bố tinh thần, không cần chứng cớ, luật pháp của thế giới văn minh.Thật ra cộng sản gán tội tư sản, địa chủ, phản động cho một số nông dân nghèo, và tiểu tư sản để khủng bố toàn dân trong đó có cả một số lớn đảng viên. Hành động của cộng sản Liên Xô, Trung Quốc, Việt Nam và Kampuchia là vi phạm pháp luật của loài người văn minh.<br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">IV.3.Tư hữu là Nhân quyền</span><br />Các triết gia, văn gia cho rằng tư hữu là quyền tự do của con người, và con người có quyền bảo vệ tư hữu. Nếu người ta chăm chỉ làm việc tạo nên tài sản bằng đôi tay , nước mắt và mồ hôi cùng trí thông minh sáng tạo thì đó là tài sản chính đáng, không thể cướp đoạt. Nếu người ta tình nguyện đem một phần hay toàn bộ tài sản nộp cho chính phủ, hay nộp cho cộng đồng là sự tự do lựa chọn của người ta.<br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;"><br /></span>Thomas Hobbes (1600s) nói " cho mọi người tài sản riêng". Câu nói của ông có lấy lấy từ Ciceron. William Blackstone (1700s) cho rằng các chủ đất có quyền giết những ai xâm phạm đất đai cho dù đó là nhân viên nhà nước.Charles Comte trong tác phẩm <span style="font-style: italic;">Quyền Tư Hữu</span> (1834) chứng minh quyền tư hữu là chính đáng. Ayn Rand (19ọ5-1982) viết: <span style="font-style: italic;">Con người không thể tồn tại nếu không có thân thể, cũng vậy con người không thể tồn tại nếu không có quyền tư hữu</span>.<br />Tuyên ngôn Quốc tế nhân quyền điều 17 và Tuyên ngôn nhân quyền của Pháp điều 17 đều bảo vệ quyền tư hữu<br /><br />Ngoài ra, việc cưỡng bách lao động là vi phạm tự do con người. Trong thế giới cộng sản, con người mất quyền tự do lao động. Chính sách chuyên chính vô sản đã là vi phạm nhân quyền. Công sản nói dân chủ, tranh đấu cho vô sản, phục vụ nhân dân nhưng thực tế là bóc lột nhân dân, khủng bố nhân dân. Chính sách lao động nặng nề, quá sức con người, coi khinh giá trị con người của đảng cộng sản là một điều phổ biến trong thế giới cộng sản. Tư bản bóc lột nhưng cộng sản vừa bóc lột vừa tàn sát tập thể.<br /><br />Đời sống tập thể đôi khi cũng cần thiết như trại lính, tu viện. Người và loài vật từ xưa đã biết sống tập thể. Đó là ý thức, là bản năng, là do tự nguyện, không có sự bắt buộc. Trong đời sống tập thể, con người vẫn có tự do cá nhân. Nói chung, từ xưa, cá thể và tập thể luôn ở thế quân bình, và tự do, tự nguyện. Chủ nghĩa cộng sản chủ trương tập thể, loại bỏ tự do cá nhân, trong đó có tự do tư tưởng và tự do lao động.<br /><br />Khi đã cướp tài sản nhân dân tập trung vào tay nhà nước thì nhà nước trở thành chủ nhân ông, tài sản trong nước biến thành sở hữu quốc gia, sở hữu tập thể. Nhà nước làm chủ các công trường, nông trường cho nên nhân dân trở thành đàn bò, đàn cừu sống tập thể trong nông trại hay máy móc tập trung trong công trường.<br /><br />Khi đã tập trung đông người như vậy, tất nhiên nhà máy, công trường, nông trường sẽ biến thành trại lính với kỷ luật sắt thép làm mất tự do con người.<br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">IV.4. Tư hữu là bản năng</span>Tư hữu là bản năng của con người. Đứa bé mới đẻ đã biết giữ chặt lấy vú mẹ.Ngay loài vật mới lọt lòng mẹ đã đứng dậy bú mẹ vì nó biết vú mẹ là nguồn sống, là tư hữu của nó. Con mẹ cho con mình bú nhưng con của kẻ khác mon men lại gần thì đánh đuổi. Và loài vật như ong, kiến, nhện beo, cọp, đã biết tích lũy và chiếm hữu thực phẩm. Ở đây, con người cũng như loài vật có tư hữu và công hữu và họ chiến đấu cho công ích và tư lợi. Tổ chức xã hội từ đầu của con người và loài vật đều có công và tư phân minh, hòa hợp, không ai quá nặng về tư hữu hoặc quá nặng về công ích. Đó là những thái quá đưa đến sụp đổ tương tranh và mất quân bình.<br /><br />Trong quốc gia hoặc cộng đồng, lãnh đạo, tổ chức phải có công bằng thật sự, phải có lãnh đạo sáng suốt thật sự, phải có phân công rõ ràng, nếu không sẽ bị các thành viên phản đối. và sẽ sinh ra bạo loạn. Kiến, ong, mối sống chung và tạo nên cuộc sống chung là cả tập thể cùng lao động và cùng hưởng thụ. Mọi thành viên phải được đối xử công bằng, không có cảnh phân biệt quần chúng với đảng viên, đảng viên cao cấp với đảng ciên cấp dười, không phân biệt thù, bạn, lý lịch tốt xấu , mọi người công bằng , không ai bóc lột, trấn áp ai.. Do đó mà tổ chức tập thể ong, kiến, mối sống mãi trăm ngàn năm hay triệu năm.<br /><br />Tư hữu là bản năng, nếu diệt trừ bản năng sinh tồn thì sẽ đưa đến tai họa. Cá nhân sẽ chán nản, không tích cực làm việc, còn cộng sản hô hào bãi bỏ tư hữu thì bản năng chiếm hữu càng mạnh hơn, dẫn đến độc tài toàn trị, phung phí, chiếm đoạt tài sản quốc gia và cướp tài sản nhân dân. Nếu cấp lãnh đạo ngu dốt, gian ham, tàn bạo thì quốc gia suy vong, nhân dân sẽ chết đói tập thể, và sống tập thể trong tại tù vĩ đại của Siberia hay hay quần đảo Gulak. Vì cộng sản đi trái tâm lý con người, chống lại bản năng con người cho nên ngay tự đầu đã bị nhân dân các tầng lớp như tôn giáo, nông dân, trí thức và một số đảng viên chống đối cho nên Lenin , Stalin nổi điên lên mà giết sạch.<br /><br />Richard Pipes đã phê phán quan điểm của chủ nghĩa Ma<span style="color: #000066;">rx</span><span style="color: #990000;"><span style="color: #000066;"> về sở hữu tư nhân là hoàn toàn sai.lầm:</span></span><span style="color: #990000; font-weight: bold;"> </span><span style="color: #6600cc; font-style: italic;">Luận điểm này cho rằng sở hữu tư nhân, mà nó cố gắng tiêu diệt, là một hiện tượng lịch sử nhất thời, chỉ tồn tại trong giai đoạn chuyển tiếp giữa chủ nghĩa cộng sản nguyên thuỷ và giai đoạn sau chót của nó mà thôi. Các chứng cớ hiện có đều chứng tỏ rằng đất đai, nguồn gốc chủ yếu của tài sản vào thời tiền sử, nếu không nằm trong tay nhà vua thì cũng nằm trong tay các bộ lạc, gia đình hay cá nhân riêng lẻ. Gia súc cũng như thương mại và vốn liếng luôn luôn và khắp nơi đều nằm trong tay tư nhân. Từ đó có thể rút ra kết luận rằng sở hữu tư nhân không phải là một hiện tượng nhất thời mà là một thành tố thường trực của xã hội và vì thế mà không thể bãi bỏ được.</span>(<span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-vi_17.html">CHU NGHĨA CỘNG SẢN VI</a></span>, 2 ).<br /><br />Trong thời Mao Trạch Đông, sinh viên, học sinh và nhân dân biều tình, đình công phản kháng. Ngay cả một số đảng viên cũng bất đồng ý kiến. Và sau khi Mao mất, cộng sản Đặng Tiểu Bình bãi bỏ chính sách kinh tế chỉ huy mà theo kinh tế thị trường, bãi bỏ nội dung cộng sản mà theo tư bản như Mao đã kết tội. Marx chủ trương diệt tư hữu, diệt giai cấp nhưng chính cộng sản sinh ra giai cấp mới, tư sản đỏ.Cuối thế kỷ XX, nhân dân Đông Âu và Liên Xô đã thủ tiêu chủ nghĩa Marx. Bệnh nan y kinh niên không thể một sớm một chiều mà bình phục, nhưng cơ bản là họ đã vứt sách của Marx vào thùng rác, và giật sập tượng đài Lenin.<br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">IV.5. Cộng sản là không tưởng</span><br />Bãi bỏ tư hữu, thành lập một xã hội công sản là điều sai lầm. Tất cả những thuyết cộng sản trước Marx là không tưởng, mà triết thuyết của Marx cũng không tưởng.<br />Marx cũng như một số triết gia cho rằng thời cộng sản nguyên thủy là hoàng kim thời đại , và chế độ cộng sản nào cũng là thời đại hoàng kim. Plato cho rằng thời nguyên thủy, tài nguyên phong phú,con người sống bình đẳng, không có người giàu kẻ nghèo, người bóc lột kẻ bị bóc lột, mọi người thương yêu nhau, và sống hạnh phúc.[6]<br /><br />Theo thiển kiến, tập thể nào và thời đại nào, người và vật đều có sự chiếm hữu. Cứ xem tổ ong, đàn kiến là sống tập thể vẫn có chiếm hữu tập thể, nhưng đàn trâu, đàn sói vẫn tranh giành thực phẩm với nhau và với loài khác. Loài vật cũng biết làm tổ, chiếm hữu con mái và bảo vệ trứng và bảo vệ và nuôi dưỡng con cái.<br /><br />Richard Pipes cũng chống lại huyền thoại thời nguyên thủy hoàng kim này. Ông cho rằng thời cộng sản nguyên thủy, thời hoàng kim con người không tham lam, tranh giành chỉ là huyền thoại bởi vì qua những cuộc đào xới di tích mấy của ngàn năm trước, người ta thấy có sinh hoạt riêng tư, và tích trữ của cải. Ông viết :<br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">Cần phải nói rằng lí tưởng về một “Thời kì vàng son” mà không có tư hữu chỉ là một huyền thoại, một sản phẩm của ước mơ chứ không phải là sản phẩm của trí nhớ vì các nhà sử học, các nhà khảo cổ học và các nhà nhân chủng học đã thống nhất rằng chưa ở đâu và chưa bao giờ có chuyện tư liệu sản xuất từng là của chung. Tất cả các sinh vật sống, từ những thực thể đơn giản nhất cho đến những sinh vật phát triển nhất đều cần phải kiếm thức ăn, mà như thế, phải có quyền sở hữu không gian sinh tồn. [. .].</span><span style="color: #000066; font-style: italic;"> Chúng ta có thể khẳng định chắc chắn rằng Israel cổ đại là nước đầu tiên có sở hữu tư nhân về ruộng đất.<br /><br />Chúa Trời trong Cựu Ước nguyền rủa bất cứ kẻ nào dám di chuyển các phiến đá ngăn cách, trong Kinh Cựu Ước còn có mấy cuốn có những đoạn nói về các gia đình hoặc một số người có ruộng đất và bãi chăn thả riêng. Nhưng việc sở hữu ruộng đất ở Israel cổ đại còn bị hạn chế bởi một loạt qui ước về tôn giáo và chủng tộc. Chỉ ở Hy Lạp cổ đại là từ xa xưa đất đai đã là tài sản riêng. Nói cách khác, không có bằng chứng nào chứng tỏ rằng ở một thời rất xa nào đó đã từng có những xã hội không biết đến “cột mốc biên giới và hàng rào”, chưa từng có xã hội nào không công nhận “của tôi” và “của anh”</span> (<span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-i.html" style="font-weight: normal;">CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN I</a><span style="font-weight: normal;"> , 1)</span></span><br /><br />Richard Pipes cũng đả kích những ai dựa vào Thiên chúa giáo để tuyên truyền cho thuyết cộng sản. Ông viết:<br /><br /><span style="color: #333399; font-style: italic;">Nhiều người có quan niệm lầm lẫn rằng chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản chỉ là kiến giải mang tính thế tục, hiện đại, của Thiên chúa giáo mà thôi. Nhưng sự khác nhau, như Vladimir Sovoliev đã chỉ rõ, nằm ở chỗ nếu Chúa Giêsu chỉ kêu gọi các đồ đệ của ông từ bỏ sở hữu của chính họ thì các nhà xã hội chủ nghĩa và cộng sản chủ nghĩa lại muốn tước đoạt sở hữu của người khác. Hơn nữa, Chúa Giêsu chưa bao giờ kêu gọi người ta phải sống trong nghèo đói, ông chỉ nói rằng người nghèo thì dễ được cứu chuộc hơn mà thôi. Câu nói nổi tiếng của Thánh Phao Lồ về tiền bạc cũng hay bị người ta trích dẫn sai: ông không nói rằng “tiền là nguồn gốc của tội lỗi” mà cho rằng nguồn gốc của tội lỗi là “tình yêu đối với tiền bạc”, nói cách khác, nguồn gốc của tội lỗi là lòng tham. Thánh Augustine từng hỏi: “Vàng là vật không tốt sao?” và ông đã trả lời: “Không, vàng là tốt. Nhưng kẻ ác dùng vàng để làm điều ác, còn người thiện thì dùng vàng vào việc thiện” </span> (<span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-i.html" style="font-weight: normal;">CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN I</a><span style="font-weight: normal;"> , 1)</span></span>.<br /><br />Trong Utopia, Thomas More đã mô tả một đời sống tập thể và mọi người bình đẳng. Nhưng bình đẳng là sao? Người cộng sản đầu tiên đã tưởng rằng sau khi lập chế độ cộng sản là sẽ xóa giai cấp, xóa bộ máy nhà nước. Tư tưởng cộng sản đã dẫn đến tư tưởng vô chánh phủ. Nhưng đó là hoang tưởng.<br /><br />Richard Pipes phê bình Utopia như sau:<br /><span style="font-style: italic;">Nhưng đấy không phải là vùng đất tốt đẹp như ngày nay ta quan niệm về Utopia, đấy là một xã hội rất nghiêm khắc và tuân theo các qui định rất khắt khe, tất cả mọi người đều mặc như nhau, đều sống trong những ngôi nhà giống nhau, không được đi đâu nếu chưa có giấy thông hành, không được tự ý thảo luận các vấn đề xã hội, hình phạt có thể là tử hình. Tiền bị bãi bỏ, vàng bạc được dùng để chế tạo ra những cái bô dùng vào ban đêm. Đề tài chung của những tác phẩm không tưởng sau này, cũng như của More, đều xoay quanh việc thiếu vắng sự giàu sang cá nhân, cũng như việc sử dụng bạo lực của xã hội đối với cá nhân con người: cả trong lí thuyết lẫn trên thực tế, Utopia nghĩa là cá nhân phải khuất phục chính quyền, con người buộc phải làm cái mà nếu được tự do anh ta có thể không muốn làm</span> (<span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-i.html" style="font-weight: normal;">CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN I</a><span style="font-weight: normal;"> , 1)</span></span>.<br /><br /><span style="color: black;">Trong <span style="font-style: italic;">Hệ Tư Tưởng Đức</span>, Marx mơ mộng một xã hội tự do, hạnh phúc dưới cây đũa thần cộng sản:</span><br /><span style="color: #000099; font-style: italic;">“Trong xã hội cộng sản, nơi không có ai bị giới hạn lĩnh vực hoạt động nhất định… xã hội điều tiết toàn bộ quá trình sản xuất và vì vậy sẽ tạo điều kiện cho tôi hôm nay làm việc này, ngày mai làm việc khác, sáng đi săn, giữa trưa đi câu cá, chiều chăn gia súc, sau bữa ăn tối thì làm phê bình - tuỳ thích – và không vì thế mà biến tôi thành thợ săn, ngư dân, người chăn nuôi hay nhà phê bình.”<br /></span><span style="color: black;">Đây</span><span style="color: #000099;"><span style="color: black;"> là một điều không tưởng và cũng là một điều mâu thuẫn vì chính Marx trong TNCS đã đề ra việc</span></span><span style="font-style: italic;"> Thực hành nghĩa vụ lao động đối với tất cả mọi người, tổ chức các đạo quân công nghiệp, đặc biệt là nông nghiệp.</span>Khi đã cưỡng bách và khi thi hành vô sản chuyên chính thì sao mà có tự do trong lao động?<br /><span style="font-family: Time New Roman; font-size: 130%;">Tại Liên Xô, công nhân không được vắng mặt, và kể từ năm 1930, một hệ thống "giấy phép đi đường" được áp dụng theo đó không một người dân một tỉnh này được phép đi qua tỉnh khác nếu không có giấy phép di chuyển của công an. Trong tình trạng này, làm sao công nhân Marx có thể bỏ việc mà đi câu cá?</span>Điều này càng rõ rệt trong chế độ của Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh và Pol Pot. Marx không tưởng và cũng là dối trá.<br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">IV.6.</span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;"> Nhân dân mất động cơ lao động</span><br /><br />Bãi bỏ tư hữu đã gây ra nhiều bất lợi cho cá nhân và xã hội.Việc đầu tiên là người ta sinh ra biếng nhác. Đa số con người tích cực làm việc là cho tương lai của họ: <span style="font-style: italic;">" Ăn khi no, lo khi đói"</span>. Họ còn làm việc để giành cho con, cháu họ.: "Truyền tử lưu tôn". Nay sống trong chế độ cộng sản, họ không cần làm nhiều vì làm nhiều thì bản thân họ và con cái họ chẳng được lợi gì.<br /><br />Trong trường hợp, không có tư hữu, con người không chịu trách nhiệm, phó mặc việc chung cho trời đất. Ngày xưa con người có lý tưởng quốc gia. Một số người có tinh thần quốc gia và xã hội cao. Nhưng quyền lợi quốc gia và bản thân phải gắn bó nhau:"Trên vì nước, dưới vì nhà".Trong những trường hợp cần thiết, con người có thể hy sinh bản thân cho quốc gia, xã hội. Nếu không có lợi ích cho bản thân và quốc gia thì ai cũng không muốn làm việc. Cộng sản bắt mọi người hy sinh cá nhân cho tập thể, nhưng tập thể của cộng sản là một danh từ trống rỗng, thực chất là phục vụ những lãnh tụ gian ác và phục vụ quyền lợi Nga Tàu.<br />Tục ngữ Việt Nam có câu: <span style="font-style: italic;">" Lắm thầy thối ma, lắm cha con khó lấy chồng"<br /></span>Không tôn trọng trí thức và tự do thì không có sáng tạo.Ban đầu cộng sản cực đoan đưa ra vấn đề sáng tác tập thể không đề tên cá nhân tác giả cho nên công cuộc nghiên cứu khoa học, sáng tác văn học nghệ thuật suy sụp. Sau họ bỏ việc này, một số cộng sản dốt nát, lười biếng nhưng gian manh, thích lập thành tích,họ đã cướp công trình chung mà đề tên cá nhân họ vào.<br /><br />Bọn này là những kẻ có thế lực hoặc kẻ nịnh hót của đảng CS.Lại nữa, chế độ cộng sản hà khắc, bọn chính trị viên, bọn công an văn nghệ ưa vạch lá tìm sâu trong cái chủ trương đảng tính, giai cấp tính, lập trường công nông và hiện thực XHCN đã ngăn chận lao động khoa học và sáng tạo. Vì các lẽ trên, các nhà khoa học và văn nghệ sĩ chỉ làm cầm chứng và chỉ làm khi có lệnh.Về công nông nghiệp cũng vậy. Công nhân, nông dân bị đói rét, đau ốm không được nghỉ ngơi lại thiếu thuốc men, nhất là tại Nga thời Lênin, Stalin, công nhân, nông dân phải chịu đói,rét mà làm việc ngoài trời dưới 45 độ âm thì làm sao mà tích cực, làm sao mà có hiệu quả?<br /><br />Trước khi Marx viết TNCS, có nhiều ý kiến phê bình chủ nghĩa cộng sản. Người ta bảo rằng chủ nghĩa cộng sản bãi bỏ tư hữu sẽ làm cho con người biếng nhác. Trong TNCS, Marx đã phản biện:<br /><span style="font-style: italic;">Người ta còn phản đối lại rằng xoá bỏ chế độ tư hữu thì mọi hoạt động sẽ ngừng lại, thì bệnh lười biếng sẽ phổ biến sẽ ngự trị. Nếu quả như vậy thì xã hội tư sản phải sụp đổ từ lâu rồi do tình trạng lười biếng, vì trong xã hội ấy, những người lao động thì không được hưởng, mà những kẻ được hưởng lại không lao động. Tất cả sự lo ngại chung quy chỉ là luận điệu trùng phức cho rằng không còn tư bản thì cũng không còn lao động làm thuê nữa</span> <span style="font-size: 85%; font-weight: normal;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-ii.html">.TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN II</a> ,4)</span><br /><br />Marx nói đúng, chính tư bản cũng lười. Mà nói rộng ra từ xưa tới nay một số giàu có thì sinh ra hưởng thụ và lười biếng chứ không gì tư bản. Ngày nay, các ông cộng sản đã thành tư sản đỏ, họ và con cháu họ cũng ăn chơi đủ kiểu. Nhưng Marx quên một điều quan trọng, trong xã hội có hai hạng là hạng chăm chỉ và hạng lười biếng. Nhờ chăm chỉ, cần cù mà làm nên sự nghiệp. Sau khi thành công, họ vẫn tiếp tục hoạt động. Nếu tư sản mà lười biếng thì không hại ai. Một ông chủ lười biếng thì một hãng suy sụp, nếu trong chế độ cộng sản, hàng triệu công nhân, nông dân lười biếng, chán nản thì cả nền sản xuất tập thể phải đình trệ và suy sụp!<br /><br />Richard Pipes đã nói đến vấn đề này:<br /><span style="color: #330099; font-style: italic;"><span style="color: #000066;">Thỉnh thoảng ở phương Tây lại xuất hiện các công xã cộng sản tự nguyện. Một trong những công xã như thế là Công ty Virgin ở Jamestown, được thành lập vào năm 1607; năm 1825 Robert Owen thành lập một công xã lấy tên là “Sự hoà hợp mới” ở Indiana. Tất cả các thử nghiệm như thế trước sau gì cũng thất bại vì không thể giải quyết được vấn đề “những kẻ lười biếng”, tức là những thành viên công xã chỉ muốn ăn mà không muốn làm</span> </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-i.html" style="font-weight: normal;">(CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN I</a><span style="font-weight: normal;"> , 2)</span></span><br /><br />Nếu trong xã hội công chính thì công nhân, nông dân còn cố gắng làm việc, nhưng khi gặp người lãnh đạo tham nhũng, tập đoàn cai trị tàn bạo, khắt khe và bóc lột thì dân chúng lại càng chán nản, không thiết lao động. Và đó cũng là một cách tranh đấu bất bạo động.<br /><br />Trong XHCN, công trạng các công nhân, nông dân và chiến sĩ chỉ tạo danh vọng và quyền lợi cho giai cấp đảng thống trị. Nhiều công trình hợp tác hay tập thể về nghiên cứu khoa học đã bị người ta đứng tên và cướp công lao. Các chiến sĩ thi đua, các anh hùng lao động thực ra là những thêm thắt, bịa đặt.<br /><br />Tại Việt Nam, dân chúng sau 1954 đã nói lên tình trạng nịnh hót, phe đảng , bất công và tham nhũng khiến cho dân chúng không hăng hái làm việc trong các công trường, nông trường và HTX:<br /><span style="font-style: italic;">-Thằng làm thì đói</span><br /><span style="font-style: italic;">Thằng nói thì no. . .</span><br /><span style="font-style: italic;">-Một người làm việc bằng ba,</span><br /><span style="font-style: italic;">Để cho cán bộ mua nhà sắm xe.</span><br /><span style="font-style: italic;">-Vào nhà thủ trưởng mà tuởng rằng kho"</span><br /><br />Nhiều sự kiện minh chứng cho suy nghĩ này là đúng.<br />+Trong nông nghiệp, cộng sản bỏ ra 5% đất đai cho dân tự canh tác.Với 5% này, nhân dân sản xuất 30% hoa màu.<br />+Trước 1986, với chế độ tập đoàn, nông dân đói. Khoảng 1986, cộng sản bỏ chế độ Hợp tác xã, đặt ra khoán, tức là chia ruộng cho nhân dân làm rẽ. Từ đó Việt Nam xuất cảng gạo.<br /><br />Người cộng sản cũng biết chủ nghĩa cộng sản là thất bại vì đứa trẻ tiểu học cũng biết làm bài toán tam suất:<br /><span style="font-style: italic;">5% đất tư thì thu hoạch 30% sản phẩm</span><br /><span style="font-style: italic;">1% đất tư thì thu họach 30% :5 = 6% sản lượng</span><br /><span style="font-style: italic;">100% đất tư thì thu hạch 30%:5 x 100% =600%</span><br /><br />Bài toán tam suất là như thế nhưng áp dụng thực tế sẽ sai lầm. Với 5% đất đai, con người đạt được 30% sản lượng, nhưng diện tích càng tăng thì năng suất sẽ giảm vì sức ngưòi có hạn. Dẫu sao, không đạt 600% thì cũng đạt 100% hơn là quốc doanh thua sút, hao hụt vì nhiều lý do. Ta có thể nói tư hữu thì sức làm việc hiệu quả hơn quốc doanh. Như vậy , bãi bỏ quốc doanh, HTX, trả đất đai cho nông dân tự canh tác thì sản phẩm sẽ tăng nhiều hơn là nằm trong tay cộng sản. Điều này rõ rệt là khi Việt Nam bỏ HTX thì có gạo xuất khẩu.<br /><br />Họ biết là sai nhưng phải làm vì mục đích chính trị mặc dù nguy hại cho nhân dân.<br />Nhưng họ không thể bỏ chính sách tập đoàn, tập thể , và lập trường vô sản vì làm như vậy là trái với triết thuyết của Marx, với đảng cộng sản. Họ sẽ bị các đồng chí kết tội họ, đuổi họ ra khỏi đảng hoặc họ sẽ bị giam cầm nhục nhã. Đó là trường hợp của nhóm Nhân Văn Giai Phẩm, Trần Xuân Bách , Trần Độ, Nguyễn Kiến Giang. . .<br /><br />Phải chờ khi Đặng Tiểu Bình "đổi mới", bãi bỏ HTX, mở cửa giao thương thì Việt Nam mới đi theo chính sách này. Trần Xuân Bách đi quá sớm trong chủ trương "khoán " nên bị các đồng chí bảo thủ của ông đánh gục.<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">IV.7.</span><span style="color: #000066; font-weight: bold;"> Giai cấp thống trị</span><span style="color: #000066; font-weight: bold;">.</span><span style="color: #003333; font-weight: bold;"><span style="color: #000066; font-weight: bold;"> Giai cấp mới</span><br /></span><span style="color: #003333;"><span style="color: black;">Cộng sản chủ trương bãi bỏ tư hữu, nhưng trên lý thuyết và thực tê, điều này không làm đưọc vì tài sản lúc nào cũng có người làm chủ, có người chiếm hữu. Bãi bỏ tư hữu nghĩa là chuyển tài sản nhân dân vào tay một chủ nhân khác. Tài sản không đổi, nhưng chủ nhân thay đổi. Tài sản của nhân dân sau khi bị tịch thu hay quốc hữu hóa cũng sẽ bị tư hữu hóa, tức là tài sản từ tay nhân dân sẽ lọt vào đại chủ nhân ông cộng sản. Sở hữu quốc gia bây giờ lọt vào tay một người như thời quân chủ hoặc lọt vào tay một tập đoàn gọi là giai cấp thống trị, tức là giai cấp mới nhưng dẫu sao Tổng bí thư cộng sản vẫn là ông chủ lón nhất.</span></span><span style="color: #003333; font-weight: bold;"><br /></span><span style="color: black;">Cộng sản luôn mượn danh nghĩa tranh đấu cho vô sản nhưng khi thành công, họ chiếm mọi quyền lợi, rõ ra họ chỉ phục vụ cho bản thân , trái lại họ còn đàn áp dân vô sản, gán cho họ tội tư sản, tiểu tư sản, địa chủ, phú, nông và phản động. Cộng sản đã trở thành giai cấp thống trị tàn ác hơn quân chủ. Cộng sản bảo rằng họ san bằng bất công xã hội, nhưng chính họ lại dựng lên một giai cấp mới mà màu sắc ảm đạm, và rùng rợn hơn quân chủ và tư bản. Modivan Djilas là người đầu tiên gọi cộng sản là giai cấp mới.<br /><br />Ông viết:</span><span style="color: #003333; font-weight: bold;"><br /></span><span style="color: #000066; font-style: italic;">Dù sử dụng bất cứ định nghĩa nào về giai cấp, kể các định nghĩa mac-xít nữa, ta đều đi đến kết luận: </span><span style="color: #000066; font-style: italic;">tại Liên Xô và các nước cộng sản khác đã xuất hiện một giai cấp mới, giai cấp hữu sản và bóc lột. </span><span style="color: #000066; font-style: italic;"> </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-4.html" style="font-weight: normal;">( GIAI CẤP MỚI IV</a><span style="font-weight: normal;"> , 1)</span></span><br /><br /><span style="color: black;">Ông cho rằng giai cấp mới này mang hai chứng bệnh nan y phổ biến trong thế giới cộng sản</span><span style="color: #003333; font-style: italic;">:<br />Quyền lực, nghĩa là quyền phân phối tài sản quốc gia, sẽ tạo ra cho những kẻ có quyền đó các ưu đãi về vật chất nhất định sẽ kéo theo thói ham hố quyền lực, giả dối, ninh bợ, ghen tị. Tham quyền và chủ nghĩa quan liêu ngày càng phát triển là hai căn bệnh nan y của chủ nghĩa cộng sản.</span><span style="color: #000066; font-style: italic;"> </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-4.html" style="font-weight: normal;">( GIAI CẤP MỚI IV</a><span style="font-weight: normal;"> , 4)</span></span><br /><br />Khi bãi bỏ tư hữu thì tài sản quốc gia lọt vào tay cộng sản, nhân dân trở thành nô lệ. Chính từ đó sinh ra những tệ đoan và tai họa.<br /><br /><span style="color: #003333; font-weight: bold;">IV. 7.1. Kém khả năng chuyên môn, độc đoán, tham lam </span><br /><br />Nắm quyền lực và tài sản to lớn, các lãnh tụ cộng sản tự coi mình là thiên tài, là trí tuệ đỉnh cao, mặc sức vạch kế họach này, kế họach kia. Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông tham lam, muốn tiến nhanh tiến mạnh vượt tư bản cho nên đã bắt dân làm việc quá sức khiến cho nông dân, công nhân chết đói. Đã thế, họ khinh miệt trí thức, khủng bố và sát hại trí thức cho nên thiếu chuyên viên. Lenin, Stalin, đã mời chuyên viên ngoại quốc về làm việc, còn Mao Trạch Đông thì cực đoan, tin rằng nông dân với ý chí sắt đá sẽ thành công, không cần bọn trí thức tư sản và kỹ thuật tư bản. Tư duy giáo điều, nhiều tham vọng của Mao trong <span style="font-style: italic;">Bước Đại Nhảy Vọt</span> đã giết hàng triệu dân Trung Hoa .<br /><br />Cộng sản độc đoán, khinh thường chuyên môn nên thất bại trong khi tư bản thành công vì họ chú trọng yếu tố kinh tế. Marx không phải là một kinh tế gia. Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông dù có chút học vấn, có chút tài năng trong nghề cướp chính quyền nhưng lại không phải là chuyên gia kinh tế, ấy thế mà họ lại vạch những kế họach vĩ đại, thất bại là đương nhiên.<br /><br />Đó là nói về các lãnh đạo cao cấp. Còn cấp dưới thì sao? Tại Liên Xô, và Trung Quốc, và Việt Nam sau khi chém giết, tù đày và đuổi trí thức, cùng giết hại các tầng lớp nhân dân thì hàng ngũ trí thức không còn bao nhiêu. Với chính sách vô sản chuyên chính, họ đưa công nhân, nông dân lên cầm quyền tất nhiên có lợi về chính trị nhưng cũng có hại về chính trị, kinh tế, khoa học kỹ thuật và văn hóa.<br /><br />Theo Richard Pipes, <span style="font-style: italic;">cuộc khảo sát được thực hiện ở Liên Xô vào năm 1922 cho thấy chỉ có 0,6 phần trăm đảng viên có bằng tốt nghiệp đại học và 6,4 phần trăm có bằng tốt nghiệp trung học. Trên cơ sở các số liệu đó, một nhà sử học Nga đã đưa ra kết luận là 92,7 phần trăm đảng viên không đủ kiến thức ngõ hầu thực hiện các nhiệm vụ mà đảng giao phó (4,7 phần trăm đảng viên là người mù chữ).</span><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-vi_17.html"><span style="font-size: 85%;"><span style="font-weight: normal;">(CHU NGHĨA CỘNG SẢN VI ,3)</span></span></a><br /><br />Lenin, Stalin, Mao, Hồ đã đưa các nông dân lên cầm quyền tại các xã thôn, tỉnh, huyện, các viện bộ, các công trường, nông trường và các hãng xưởng. Những người này ít học, lại không có chuyên môn, không rành việc quản lý lại hách dịch, tham lam, gian dối, cho nên họ làm những việc phá hoại đất nước.<br /><br />Nếu họ có biết một chút chuyên môn cũng còn đỡ. Đằng này, họ không biết gì cả mà ngang nhiên chỉ đạo việc đào thủy lợi khiến cho mùa mưa nước ngập, mùa hè nước cạn. Họ muốn ra oai và tỏ ra có tài, họ coi khinh kinh nghiệm nhân dân.Nhân dân Củ Chi có nhiều đất phèn, thường để trồng lác, còn ruộng tốt thì trồng lúa. Sau 1975, cộng sản, chỗ nước mặn , đất phèn lại bắt trồng lúa trồng thơm như ở nông trường Củ Chi, trong khi nơi đất trồng lúa lại ra lệnh trồng lác, trồng đay. Sau 1975, cộng sản vỗ ngực khoe rằng tất cả họ đã tốt nghiệp trường đại học chống Mỹ thì trên thế giới không còn ai giỏi hơn họ!<br /><br />Họ kẻ khẩu hiệu " <span style="font-style: italic;">đảng cộng sản bách chiến bách thắng"</span>. Và họ luôn miệng khoe rằng họ tài giỏi" <span style="font-style: italic;">Kẻ thù nào cũng đánh thắng, khó khăn nào cũng vưọt qua</span>." Và từ đó, họ đưa những đại tá, trung tá, đại úy vốn là nông dân chỉ quen trận mạc nhưng chưa từng học và có kinh nghiệm hành chánh, kinh tế, và khoa học, kỹ thuật làm giám đốc các công ty, hãng, xưởng. Trong một đất nước mà kỹ sư phải theo lệnh cán bộ nông dân thì làm sao mà đạt kết quả trong khoa học, kỹ thuật và công, nông, thương nghiệp? Nhà tư bản có thể là người không học nhưng họ rành việc quản lý, giỏi lao động và biết trong người chuyên môn làm việc cho họ vì lợi ích kinh tế.Còn cộng sản vì óc bè phái, vì tính đảng, vì đặt nặng về chính trị ( hồng hơn chuyên ) cho nên thất bại nhiều bề là một chuyện không phải lạ.<br /><br />Trong khi quân chủ chú trọng yếu tố văn hóa và đạo đức, tư bản chú trọng yếu tố chuyên môn, cộng sản lại chú trọng yếu tố giai cấp nên họ đã gây thảm họa cho đất nước.<br /><br />Richard Pipes viết:<br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">Cách quản lí mang tính nghiệp dư như thế cộng với nội chiến đã dẫn đến kết quả là tất cả các chỉ tiêu sản xuất đều sụt giảm một cách không thể cứu vãn được. Năm 1920 tổng sản phẩm của ngành công nghiệp nặng chỉ bằng 20% năm 1913; than còn 27%, sắt 2,4%. Năm 1921 số công nhân làm việc trong ngành công nghiệp giảm một nửa, mức sống của họ giảm chỉ bằng một phần ba trước chiến tranh . Một chuyên gia cộng sản nói rằng kinh tế Liên Xô giai đoạn 1917-1920 đã rơi vào một thảm hoạ “chưa từng có trong lịch sử [...] ”Đáp lại những cuộc đàn áp chống lại nông dân, cả người giầu lẫn người nghèo, là sự sụt giảm diện tích canh tác vì nông dân không muốn “dư thừa” để khỏi bị tịch thu. Đồng thời vì ngựa đã bị đưa ra mặt trận, sức kéo giảm cũng dẫn đến năng suất giảm. Sản lượng ngũ cốc giảm từ 78,2 triệu tấn vào năm 1913 xuống còn 48,2 triệu tấn vào năm 1920.</span> <a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-ii.html"><span style="font-size: 85%;">(CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN II ,9)</span></a><br />Việc này cũng đã xảy ra tại miền Nam. Sau 1975, cộng sản đánh thuế các vườn cây ăn trái để bắt dân trồng lúa thì dân chặt trụi vườn. Cộng sản bãi bỏ kinh doanh cá thể, bắt dân vào HTX thì dân chỉ cày cấy đủ ăn. Kết quả toàn quốc đói.<br /><br /><br /><span style="color: #003333; font-weight: bold;">IV. 7.2. </span><span style="color: #003333; font-weight: bold;">Dối trá & </span><span style="color: #003333; font-weight: bold;">Tàn ác ( Vô sản chuyên chính</span>)<br /><br />Nói đến cộng sản thì phải nói rằng dối trá và tàn ác là hai tính chất của cộng sản.Lý luận của Marx mâu thuẫn.Một đằng ông bảo là chỉ <span style="font-style: italic;">bãi bỏ tư hữu của tư sản mà thôi</span> nhưng đoạn sau ông lại bảo " những người cộng sản có thể tóm tắt lý luận của mình thành một luận điểm duy nhất này là "<span style="font-style: italic;">xoá bỏ chế độ tư hữu"</span>.<br /><br />Như vậy là vô sản hay tư sản, bóc lột hay bị bóc lột đều bị tội như nhau, đều bị tước quyền tư hữu là một quyền thiêng liêng của con người mà quân chủ và tư bản đầu tôn trọng. Như vậy, vấn đề đấu tranh giai cấp là không cần phải nói nữa. Marx chú trọng đấu tranh giai cấp là chỉ tuyên truyền, gây căm thù trong lòng người, tạo cuộc chiến trong quốc gia để cộng sản thủ lợi.<br /><br />Marx chỉ đem vấn đề đấu tranh giai cấp để biện minh cho việc cướp tài sản tư bản như kiểu "thế thiên hành đạo" của bọn Lương Sơn Bạc. Marx cũng dùng vấn đề đấu tranh giai cấp, kết tội tư bản để che giấu tội ác của ông trong việc xướng xuất thủ tiêu tư hữu của con người. Như vậy cuối cùng, không riêng tư sản bị cướp nhà cửa, tài sản mà nhân dân các giai cấp đều bị cộng sản lột da!<br /><br />Hơn nữa, tịch thu tài sản tập trung trong tay nhà nước rồi sao? Đất nước có thịnh vượng không? Nhân dân có hạnh phúc không? Marx và Lenin bảo sau khi cướp chính quyền, cộng sản sẽ tạo một thiên đường, nào là tự do, no ấm, nào là làm theo sở thích, hưởng theo nhu cầu, xã hội bình đẳng, bốn bể là anh em một nhà.Những lời này là không tưởng mà cũng là dối trá vì vô sản chuyên chính thì đâu còn tự do, dân chủ. Không còn tự do, dân chủ thì dù cơm no, áo ấm cũng vẫn đau khổ huống hồ mất tự do và mất cơm áo.<span style="color: black;"><br /><br />Theo Marx, việc loại bỏ tư hữu chính là điều kiện cần thiết của tự do chân chính. Phải giải thoát khỏi sự phụ thuộc đó thì nhân loại mới đạt đến sự tự thể hiện hoàn toàn. Phân công lao động sẽ biến mất và người ta có thể tự do chuyển từ công việc này sang công việc khác.Trong <span style="font-style: italic;">Hệ Tư Tưởng Đức</span>, Marx mơ mộng một xã hội tự do, hạnh phúc dưới cây đũa thần cộng sản nhưng đó chỉ là những lời tuyên truyền, quảng cáo của đám bán thuốc dán ngoài chợ.</span> Làm sao trong chế độ cộng sản, con người được tự do một khi chính Marx ban lệnh cưỡng bách lao động? Làm sao một người dân có quyền chuyển từ việc này sang việc khác trong khi đảng nắm quyền kiểm soát hầu bao và việc đi lại của nhân dân?Khi đã vào công trường, nông trường, hàng triệu dân Liên Xô , Trung Quốc đã chêt, vì đói, lạnh, thiếu thuốc men và làm việc quá sức:<br /><span style="font-style: italic;">" Làm ngày không đủ</span><br /><span style="font-style: italic;"> Tranh thù làm đêm</span><br /><span style="font-style: italic;">Làm thêm ngày nghỉ"</span>.<br /><br />Ngoài ra, công nhân, nông dân, phụ lão,thanh thiếu niên mỗi tối phải đi sinh hoạt, đi học tập, làm sao có thì giờ nhàn du như Marx? Khoảng 1930, Liên Xô ra lệnh cấm công nhân vắng mặt trong giờ làm việc và cấm di chuyển từ nơi này qua nơi khác. Muốn đi xa phải trình lý do chính đáng để được nghỉ và có giấy thông hành.Ông công nhân Marx muốn tù rũ xương hay sao bỏ việc này nhảy sang việc khác và bỏ đi câu cá, đi săn ?<br /><br /><br />Plato nói đến xã hội cộng sản, là nói đến việc tạo hạnh phúc cho mọi người, không phân biệt vô sản hay hữu sản, và không chủ trương thù oán , kỳ thị hay sát hại một giai cấp nào trong khi cộng sản đã nắm chính quyền, đã giết hại các tầng lớp nhân dân mà vẫn phân biệt vô sản, tư sản, thù và bạn. Socrates, Plato nói đến giai cấp thống trị và giai cấp bảo vệ. Hai giai cấp này đều là người có tài đức, nhất là giai cấp cai trị phải có vua triết gia, và triết gia làm vua. Ý tưởng này cũng giống quan điểm Nho giáo về vua thánh tôi hiền. Ông cho rằng xã hội muốn tiến bộ và thịnh vượng thì phải chú trọng giáo dục, ý thức lẽ phải và pháp luật. Còn cộng sản thì chủ trương đưa vô sản lên nắm quyền, chủ trương đàn áp, tàn sát nhân dân, đặc biệt là diệt trừ trí thức,tư sản và tu sĩ, bất chấp pháp luật và lẽ phải.<br /><br />Marx bãi bỏ tư hữu là muốn tiêu diệt nguồn gốc sinh tư bản bóc lột, nhưng Marx đã lầm. hoặc dối trá. Một khi tài sản toàn dân lọt vào tay nhà nước thì nhà nước trở thành một đại tư bản. bóc lột. Nhà nước là danh từ trừu tượng mà thực tế quyền bính nằm trong tay một thiểu số chóp bu quây xung quanh Tổng bí thư đảng có quyền uy tối thượng. Óc tư hữu không bao giờ chết. Nó sống mạnh trong lòng người cộng sản cho nên họ sẽ lãng phí, tham ô, và đi đến việc ngang nhiên cướp tài sản xã hội, bán nước, cướp bóc nhân dân. Để bảo vệ quyền lợi của giai cấp thống trị, Lenin, Stalin, Mao, Hồ, Pol Pot đã giết người không gớm tay!<br /><br /><br />Khi bãi bỏ tư hữu, bắt nhân dân lao động cưỡng bách, tịch thu tài sản giáo hội và giết hại tăng lữ thì cộng sản đã làm cho nhân dân bất mãn.Nhất là cộng sản áp dụng vô sản chuyên chính, khủng bố và sát hại nhân dân thì bất mãn lên cao độ. Khi thất bại trong các kế họach, cộng sản đã không hối ngộ, lại đổ lỗi cho nhân dân và ra tay sát hại nhân dân. Stalin cho rằng kế họach của ông thất bại là do dân Kulak, dân tộc thiểu số và các tôn giáo chống đối nên đã giết hại và đày ải hàng triệu người đi Siberia. Mao Trạch Đông sau thất bại <span style="font-style: italic;">Bước Đại Nhảy Vọt</span> cũng đổ lỗi cho tư tưởng tư sản sống lại trong nhân dân và cán bộ cho nên ông bày ra trò Cách Mạng "vô "Văn hóa bỏ tù, làm nhục và giết hại hàng triệu nhân dân và đảng viên.<br /><br />Cộng sản tàn ác đối với toàn thể nhân dân. Những kẻ họ gọi là quân thù là những người dân nghèo vô tội bị gán cho nhãn hiệu tư sản, tiểu tư sản , địa chủ và phản động. Cộng sản Liên Xô, Trung Quốc, Việt Nam đã giết những đảng viên tốt và những người đã ủng hộ họ, nuôi nấng họ. Đó là điều mà cổ nhân gọi là bất nhân, bất nghĩa. Họ cần làm thế để khủng bố mọi người để bảo vệ ngai vàng của họ.<br /><br />Họ tưởng làm thế thì công nhân, nông dân sợ mà tích cực làm việc. Họ không biết rằng chính chủ trương vô sản chuyên chính của Marx, chính sách tàn bạo của Lenin, Stalin, Mao, Hồ làm cho nhân dân xa lánh họ, và mất hiệu quả kinh tế. Người Việt Nam nói : "<span style="font-style: italic;"> Nếu cột đèn biết đi thì nó cũng vượt biên"</span> là một chân lý và cũng là một thực tế Việt Nam. Lenin kết tội tư bản gian ác khi ông nói <span style="font-style: italic;">" Người với người là lang sói"</span> nhưng câu này áp dụng cho cộng sản thì đúng hơn. Và ta có thể nói rằng " <span style="font-style: italic;">đồng chí với đồng chí là lang sói</span>"! Stalin chết có lẽ do các đồng chí thân cận ông đầu độc. Họ làm thế là muốn trừ diệt một bạo chúa cho nhân dân họ, nhất là cho bản thân họ. Họ sợ không biết ngày nào bản thân họ cũng bị lão điên Stalin bắt giam, bắt thú những tội mà họ không làm rồi đem ra xử bắn!<br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">IV.7.3. Bóc lột</span><br />Milovan Djilas đã cho rằng bãi bỏ tư hữu thì tài sản quốc gia sẽ nằm trong tay một nhóm người thì họ trở nên độc tài, coi khinh con người và giá trị lao động.Việc này cũng đưa đến hệ quả là nhân dân lánh xa chế độ và không thiết tha với lao động và sản xuất. Đảng khinh dân, dân chán đảng, hai yếu tố này liên hệ chặt chẽ với nhau và tác động qua lại với nhau. Ông viết<br /><br /><span style="color: #330099; font-style: italic;">Khi toàn bộ sở hữu đã nằm trong tay của một nhóm người thì kết quả và ý nghĩa của nền sản xuất cũng trở thành vô giá trị đối với ngay chủ nhân của nó. Tiền lương và điều kiện lao động cũng như sức lao động trở thành những khái niệm trừu tượng, vô hồn, chỉ là các định mức và hệ số mà thôi. Kết quả hoạt động của từng xí nghiệp hoặc lĩnh vực không có hoặc có rất ít ý nghĩa đối với thu nhập của người lao động. Đấy là nói chung, tuỳ vào điều kiện và nhu cầu, dĩ nhiên là có những trường hợp ngoại lệ. Cách đặt vấn đề như thế nhất định sẽ dẫn tới sự bàng quan của người lao động và cuối cùng là dẫn đến chất lượng kém, lãng phí tài nguyên, v.v... Những người cộng sản luôn luôn kêu gọi nâng cao năng suất lao động nhưng họ đã bỏ qua không thèm nghĩ đến việc sử dụng có hiệu quả sức lao động nói chung </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-5.html">(GIAI CẤP MỚI V ,7)</a></span> <span style="color: #330099; font-style: italic;">.<br /></span><div class="post-footer-line post-footer-line-3"> <span class="post-location"> </span> </div><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="8818905323751578303"></a> Theo Richard Pipes, đời sống của công nhân, nông dân thời Lenin, Stalin còn tệ hơn thời Nga hoàng.Ông viết:<br /><span style="color: #003333; font-style: italic;">Bằng những lời hứa hẹn rằng “xây dựng xong chủ nghĩa xã hội” thì đời sống sẽ được nâng cao, chính phủ đã động viên được nhiệt tình lao động. Nhưng đấy là chiếc bánh không dành cho những người dân thấp cổ bé miệng. Trên thực tế, mức sống ngày một thấp đi vì tiền đầu tư cho công nghiệp càng phình ra thì lương công nhân sẽ càng phải teo lại. Năm 1933 đồng lương thực tế của công nhân hạ xuống chỉ còn bằng một phần mười thời chưa chuyển sang công nghiệp hoá (1926-1927).[. .].Sau khi tập thể hoá, tình cảnh người nông còn khốn cùng hơn cả dưới thời chế độ nông nô, vốn tồn tại ở Nga cho đến năm 1861, lúc đó, dù là nông nô nhưng người nông dân vẫn được quyền làm chủ (trên thực tế) mùa màng và gia súc của mình. Địa vị của họ bây giờ đã bị hạ xuống ngang hàng với nô lệ, chỉ có những phương tiện tối thiểu để duy trì sự sống của chính mình: năm 1935 một gia đình nông trang viên chỉ được cấp 247 rub, đủ mua một đôi giầy.</span><span style="color: #003333;"> </span><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-iii.html"><span style="color: #003333; font-size: 85%;"><span style="font-weight: normal;">( CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN III, 3)</span></span></a><br /><br />Milovan Djilas nhận định như sau về đời sống của công nhân, nông dân Liên Xô:<br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">Theo ông Krankshown, một đảng viên cộng đảng, thì lương 600 rub một tháng phải được coi là không đủ sống, trong khi Harrie Shvars, một nhà báo Mĩ lại cho rằng có đến 8 triệu người chỉ được nhận dưới 300 rub một tháng</span> [...]. <span style="color: #000066; font-style: italic;">Kế hoạch hoá và chuyên chính vô sản (toàn trị) bổ sung cho nhau. Chính những tính toán về chính trị đã thúc đẩy những người cộng sản tập trung đầu tư vào những lĩnh vực nhất định nào đó. Tất cả kế hoạch đều tập trung cho những lĩnh vực này. </span><span style="color: #990000; font-style: italic;"><span style="color: #000066;">Chính điều đó đã gây ra mất cân đối mà thu nhập cướp được từ việc quốc hữu hoá các nhà tư sản cũng như địa chủ lớn không thể bù đắp được, giai cấp công nhân phải trả giá bắng mức lương chết đói, còn nông dân thị bị cướp bóc bằng lao động cưỡng bức.</span></span> <a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-5.html"><span style="font-size: 85%;"><span style="font-weight: normal;">(GIAI CẤP MỚI 5, 9)</span></span></a><br /><br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">IV.7.4. </span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">Độc tài, phản dân</span><br /><br />Cộng sản luôn tuyên bố phục vụ đại đa số nhân dân nhưng thực tế cộng sản phản quốc hại dân, làm những điều phi dân chủ, bóp chẹt mọi quyền tự do của con người. Tập trung tài sản nghĩa là tập trung quyền lực trong tay thiểu số. Marx nói rõ quyền lực nằm trong tay giai cấp vô sản, giai cấp vô sản là giai cấp công nhân nhưng thực tế là đảng cộng sản lãnh đạo. Marx khinh miệt các chủ thuyết xã hội, các đảng cộng sản, và cho rằng đảng cộng sản của Marx là cương qưyết nhất, tiến bộ nhất. Lenin thì thẳng tay đàn áp, tiêu diệt Menchevishs, và các nhóm khác. Stalin cũng tiêu diệt Trotsky và các đồng chí và thành lập một giai cấp mới. Nói chung, cộng sản là độc tài, họ nắm quyền hành trong nước, không cho phe phái nào chia xẻ quyền bính , và họ khủng bố, đàn áp nhân dân cho nên công sản là độc tài, mất dân chủ.<br /><br />+Mặc dầu tuyên bố dân chủ, cộng sản chỉ là cướp quyền, bầu cử chỉ là bàn bạc, tương nhượng, chia quyền trong nội bộ, người dân không hề biết đến quyền bầu cử và ứng cử. Cộng sản một vài nước lại theo truyền thống cha truyền con nối. Những việc này cho thấy cộng sản coi quốc gia là tư hữu của họ, chẳng khác thời quân chủ.<br />+Ban đầu, các lãnh tụ cộng sản giữ chức vụ cho đến chết. Sau này, vì tranh giành, họ đặt ra lệ về hưu, về hưu nhưng vẫn có chức vụ, quyền lơị. . .<br />+ Quân chủ và tư bản sau khi làm việc mà hưu trí thì họ về nhà của họ, ngoại trừ vua chúa, không ai chiếm hữu tài sản công. Cộng sản lớn nhỏ chiếm dinh thư quốc gia , nhà của tư sản, địa chủ và người bỏ ra nước ngoài và truyền lại cho con cháu. Đó là chiếm hữu bất hợp pháp.<br /><br />Richard Pipes cho ta thấy chính sách độc tài tàn ác của Stalin đối với các đồng chí và nhân dân Liên Xô:<br /><span style="font-style: italic;">Tầng lớp lãnh đạo cấp cao của Đảng cũng bị thanh trừng, 70% trong số 139 uỷ viên Trung ương và uỷ viên dự khuyết Ban Chấp hành Trung ương Đảng, được bầu tại Đại hội lần thứ XVII vào năm 1934, đã bị tử hình . Tất cả những người bạn chiến đấu của Lenin, trong đó có Zinoviev và Kamenev, đã bị bắt, bị tra tấn và sau khi bị đánh gục cả về thể xác lẫn tinh thần, đã buộc phải thú nhận trong những “phiên toà” giả mạo những tội lỗi không thể nào tưởng tượng nổi như hoạt động gián điệp, khủng bố và có ý định khôi phục “chủ nghĩa tư bản”; sau đó tất cả đều bị xử bắn hoặc lưu đầy, ít người sống sót.<br /><br />Trong Di chúc, Lenin nhắc đến sáu người có khả năng kế tục mình thì chỉ có một người sống sót, đó là Stalin. Dmitri Volkogonov, một viên tướng Liên Xô, sau này trở thành nhà sử học, đã kinh hoàng khi phát hiện ra trong hồ sơ lưu trữ ba mươi bản danh sách được ghi cùng một ngày, 12 tháng 12 năm 1938. Đây là danh sách 5 ngàn người bị kết án tử hình, Stalin đã kí các bản án trước khi toà chính thức xét xử, sau đó ông ta đi vào rạp chiếu phim riêng trong Điện Kremlin, hôm đó ông ta xem hai bộ phim, một bộ có tên Mấy anh chàng vui tính</span> <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-iii.html" style="font-weight: normal;">(CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN III</a><span style="font-weight: normal;"> , 5)</span></span>.<br /><br />Khi Stalin giết các đại biểu quốc hội , và tàn sát các sắc tộc là ông đã coi thường nhân dân. Khi ông làm mọi việc không cần bàn bạc với chính phủ, ban bí thư, bộ chính trị và ủy ban trung ương đảng là ông coi khinh nguyên tắc dân chủ và lãnh đạo tập thể. Việc này truyển đến Trung Quốc, Việt Nam, Kampuchia như một đại dịch.<br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">IV.7.5. </span><span style="color: #003333; font-weight: bold;"><span style="color: #6600cc;">Đặc quyền, đặc lợi, </span></span>Marx và các đảng viên cộng sản khi chưa nắm quyền thì họ chỉ trích vua quan quân chủ và tư bản sống huy hoắc xa hoa, gây bất công xã hội. Lời lẽ của họ đã gãi trúng chỗ ngứa của dân nghèo và dân nghèo theo họ để được bình đẳng tự do. Nhưng khi họ cầm quyền thì họ trở thành giai cấp cai trị, sống xa hoa gấp mấy lần chế độ trước vì tài sản toàn quốc nay vào tay họ, họ mặc tình phung phí và chiếm đoạt. Họ trở thành giai cấp mới hưởng mọi đặc quyền đặc lợi trong khi dân chúng đói khổ.<br /><br />Richard Pipes viết như sau về giai cấp mới (Nomenclatura ) ở Liên Xô:<br /><span style="font-style: italic;">Các viên chức cao cấp của Đảng và chính phủ, vẫn thường được gọi là tầng lớp Nomenclatura, xuất phát từ đây; họ không chỉ độc chiếm các chức vụ có nhiều quyền lực mà còn có những đặc lợi không thể tưởng tượng nổi, đấy chính là một giai cấp bóc lột mới. Có chân trong tầng lớp này là được đảm bảo một địa vị xã hội vững chắc và trên thực tế địa vị của họ cũng mang tính cha truyền con nối. Khi Liên Xô sụp đổ, Nomenclatura có 750 ngàn người, nếu tính cả giai đình thì giai cấp này có tổng cộng 3 triệu người, nghĩa là 1,5% dân số, gần tương đương thành phần quí tộc phục vụ dưới thời các Sa hoàng thế kỉ XVIII. Họ cũng có bổng lộc y như các lãnh chúa thời xưa. Đây là lời của một người trong tầng lớp tinh hoa đó:</span><br /><br /><span style="font-style: italic;">“… Nomenclatura sống như trên một hành tinh khác. Như trên sao hoả. Vấn đề không chỉ là những chiếc ô tô hay các căn hộ cao cấp. Đây là sự đáp ứng ngay lập tức những ước muốn đỏng đảnh của bạn, lúc nào cũng có một lũ nịnh thần, chúng tạo cho bạn khả năng làm việc mà chẳng phải lo nghĩ gì. Những viên chức cấp thấp trong bộ máy sẵn sàng làm bất cứ những gì bạn muốn. Tất cả các ước muốn của bạn đều được thực hiện. Bạn có thể vào rạp hát bất cứ lúc nào, có thể bay thẳng từ các khu săn bắn của bạn đến Nhật Bản. Cái gì cũng có mà lại chẳng phải khó nhọc gì… Giống như một vị hoàng đế: bạn chỉ cần giơ ngón tay lên là xong.Các đảng viên thường, “bọn nịnh thần”, ngay dưới thời Stalin cũng đã đông lắm, trở thành đầy tớ cho tầng lớp ưu tú.</span> <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-iii.html" style="font-weight: normal;">(CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN III</a><span style="font-weight: normal;"> ,5)</span></span><br /><br />Tại Việt Nam, thời chiến tranh, trong các chiến khu, các lãnh tụ, thủ trưởng sống riêng, có kho hàng đặc biệt đủ thứ hàng Âu Mỹ, có cần vụ, bếp núc riêng. Xuống đến các trung đội, đại đội, trong khi binh sĩ thiếu thốn thì các cấp chỉ huy dùng giờ hội ý hội báo để cùng nhau ăn thức ngon vật lạ. Khi về Hà Nội, các quan lớn thì chiếm dinh thự to lớn, các quan lại bực trung thì nhà cửa, xe cộ xấu hơn ,nhỏ hơn một ít. Họ có lính canh gác, kẻ hẩu hạ, tài xế, cần vụ, binh sĩ bảo vệ chẳng khác vua quan và thực dân đời trước.Họ hơn vua chúa và tư bản vì họ có cửa hàng riêng , bệnh viện riêng. Lương bổng của rất cao.<br /><br />Milovan Djilas viết:<br /><span style="color: #003333; font-style: italic;">Chính nó tạo ra đặc quyền đặc lợi. A. Uralov viết rằng lương trung bình của người công nhân Liên Xô vào năm 1935 chỉ có một ngàn tám trăm rub, trong khi bí thư huyện uỷ lĩnh tổng cộng khoảng 45 ngàn rub.</span>( <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-3.html">GIAI CẤP MỚI III,</a></span> 3)<br /><br />Tại Việt Nam hiện nay, theo một vài tài liệu, mức lương của các cấp lãnh đạo cao nhất trung ương hiện cũng chưa đến 3,8 triệu đồng/người. Cụ thể: Lương của Tổng bí thư và Chủ tịch nước (có cùng hệ số lương 13,000) là 3,770 triệu đồng và Thủ tướng Chính phủ và Chủ tịch Quốc hội (hệ số 12,50) là 3,625 triệu đồng; Ủy viên Bộ Chính trị thường trực Ban Bí thư: 3,480 triệu đồng; Ủy viên Bộ Chính trị: 3,393 triệu đồng; Chủ tịch Ủy ban T.Ư MTTQ Việt Nam: 3,393 triệu đồng; Bí thư T.Ư Đảng: 3,190 triệu đồng; các bộ trưởng và thủ trưởng cơ quan ngang bộ: từ 2,813 - 2,987 triệu đồng; bảng lương sĩ quan quân đội và Công an: đại tướng là 3,016 triệu đồng, thượng tướng 2,842 triệu đồng, trung tướng 2,668 triệu đồng...<br /><br /><br />Trong khi lương tốt nghiệp đại học khoảng 500 ngàn hoặc 600 ngàn thì lương các đầu gấu thế là khá cao. Nhưng ở Việt Nam, cộng sản làm gì cũng giấu diếm. Những điều họ công khai không bao giờ thực. Nhất là tiền lương không quan trọng, bổng lộc mới là quan trọng.<br /><br />Không những các cán bộ cao cấp được hưởng thụ mà cán bộ cấp dưới cũng được nhiều quyền lợi. Các cán bộ cao và thấp được chia nhà đất theo chủ trương sở hữu hóa mà gọi gọi là " hóa giá"tức là một hình thức bán rẻ mạt, bán ít mà cho nhiều. Các công an bắt hàng lậu được hưởng phân ( một số phần trăm). Đám công an đã ném phân người vào nhà bà Trần Khải Thanh Thủy và nói:" <span style="font-style: italic;">Dẹp bỏ đảng cộng sản thì ai cho tao mỗi tháng 4 triệu?"</span>. Giáo viên cấp ba lương khoảng 6 hay 700 ngàn một tháng trong khi một công an tầm thường được 4 triệu!<br /><br /><span style="font-family: Time New Roman; font-size: 130%;">Sau các cuộc nổi dậy tại Đông Âu vào cuối năm 1989, người dân châu Âu và người dân các nước cộng sản đã sửng sốt khi nhìn thấy chiếu trên màn ảnh truyền hình các cảnh xa hoa đã bị che dấu và đã do các nhà lãnh đạo đảng hưởng thụ một cách kín đáo, từ các căn nhà lộng lẫy dùng làm nơi săn bắn, nghỉ mát của Honecker, các biệt thự bên trong có rất nhiều bức danh họa vô giá, các vòi nước mạ vàng của Ceausescu, các khách sạn rực rỡ của một số đảng viên Tiệp Khắc</span>.<br /><br />Milovan Djilas viết về tình trạng bất công của Liên Xô:<br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">Sự xuất hiện giai cấp mới và tài sản của nó không thể không ảnh hưởng đến tâm lí và cách sống của những người đã nằm trong giai cấp ấy. Họ chiếm đoạt hết: nhà nghỉ, các căn hộ đẹp, đồ gỗ, v.v...Tầng lớp quan chức chóp bu, giới tinh hoa của giai cấp mới, sống trong các khu đặc biệt, nghỉ trong những khu vực an dưỡng riêng. Bí thư đảng uỷ và giám đốc cảnh sát mật trở thành không chỉ những người có quyền tối thượng mà còn sở hữu những căn hộ đẹp nhất, những chiếc ô tô xịn nhất, v.v...</span> <span style="color: #000066; font-style: italic;">Sau họ là những người khác, theo nấc thang quyền lực. Tiền ngân sách, “tặng phẩm”, việc xây dựng và tái trang bị, tất cả dường như là do nhu cầu của nhà nước và cơ quan, nhưng thực ra đây chính là nguồn tài sản vô tận, vĩnh cửu dành riêng cho các quan chức của bộ máy chính trị </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-4.html" style="font-weight: normal;">( GIAI CẤP MỚI IV</a><span style="font-weight: normal;"> , 2)</span></span><br /><br />Richard Pipes cho biết tình trạng bất công xã hội ở Liên Xô. Trong khi giai cấp mới hưởng đặc quyền, đặc lợi, công nhân và dân chúng Liên Xô sống rất cực khổ;<br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">Bằng những lời hứa hẹn rằng “xây dựng xong chủ nghĩa xã hội” thì đời sống sẽ được nâng cao, chính phủ đã động viên được nhiệt tình lao động. Nhưng đấy là chiếc bánh không dành cho những người dân thấp cổ bé miệng. Trên thực tế, mức sống ngày một thấp đi vì tiền đầu tư cho công nghiệp càng phình ra thì lương công nhân sẽ càng phải teo lại. Năm 1933 đồng lương thực tế của công nhân hạ xuống chỉ còn bằng một phần mười thời chưa chuyển sang công nghiệp hoá (1926-1927). Alec Nove, một chuyên gia về nền kinh tế Liên Xô, cho rằng “năm 1933 là điểm cực tiểu trên đồ thị đi xuống một cách đột ngột của mức sống từng được lịch sử biết tới trong thời bình” </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-iii.html">(CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN III</a> , 3)</span><span style="color: #000066; font-style: italic;">. </span><br /><br />Nguyễn Kiến Giang nói rất rõ tình hình giai cấp mới trước và sau thời Nguyễn Văn Linh mở cửa:<br /><span style="color: #003333; font-style: italic;">Ở đô thị, xã hội phân chia thành hai hạng người: người của Nhà nước được hưởng các loại tem phiếu do cơ quan, xí nghiệp phát và người không phải của Nhà nước chỉ có phiếu N (nhân dân) do các phường, các khu phố phát. Và ngay trong “những người của Nhà nước”, sự chênh lệch về mức cung cấp rất lớn, nếu tính từ phiếu E đến bìa A (chưa nói tới một số ít người được cung cấp “theo nhu cầu”). Chưa nói tới rất nhiều bất công khác làm người ta công phẫn: từ trường học cho con em đến những khả năng tiến thân khác nhau, từ nhà nghỉ đến chỗ chữa bệnh, từ vé đi xem các cuộc trình diễn đến vé nghỉ mát, v.v... Cũng chưa nói đến những cơ hội đi nước ngoài học hành và công tác... Và cũng chưa nói tới những bất công về mặt chính trị theo sự phân chia lý lịch: “trong sạch” và “có liên quan” (với chế độ cũ, với gia đình bóc lột ngày xưa, với đủ mọi thứ đáng nghi ngờ). Bất công hiện lên khắp nơi và khắp các lĩnh vực. Xin nhấn mạnh: đó là những bất công được chính thức thừa nhận, không cần che đậy, nhân danh “cách mạng”, “chủ nghĩa xã hội”, “thời kỳ quá độ”... Có những bất công có thể hiểu được, nhưng có những bất công không thể hiểu được vì những chế độ xã hội “lạc hậu” trước đây cũng không thấy có.</span><br /><br /><span style="color: #003333; font-style: italic;">Những bất công thời “quan liêu bao cấp” này đã làm triệt tiêu những động lực lành mạnh của con người và ở một mức độ nào đó, làm “lưu manh hóa” con người. Chúng phỉ báng nhân cách tốt đẹp của con người, đưa con người vào trạng thái bệnh hoạn. Bởi vì để tồn tại và nhất là để tiến thân, người ta buộc phải đi theo những tính toán nhỏ nhen: dìm dập nhau, xu nịnh, giả dối, v.v... Ðạo đức suy đồi vì thế, guồng máy hỗn loạn vì thế và cả nền kinh tế nữa, cũng mất hiệu năng vì thế.</span><span style="color: #003333; font-style: italic;">.</span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/suy-tu-90-xxiv-cong-bang-xa-hoi.html">(SUY TƯ 90 *XXIV * CÔNG BẰNG Xà HỘI,2)</a></span><br /><br /><br /><span style="font-weight: bold;">IV.7.6. </span><span style="color: #003333; font-weight: bold;">Lãng phí, tham nhũng</span><br /><br />Tư hữu là bản năng, là quyền tự do thiêng liêng, là nguồn sống của người và vật. Nếu cấm tư hữu thì óc tư hữu vẫn sống và sẽ xảy ra hai hai hướng: Về cán bộ nắm tài sản và quyền bính thì sinh ra tham nhũng, lãng phí.<br />Một tình trạng khá phổ biến trong chế độ cộng sản ăn cắp và lãng phí khối tài sản quốc gia. Tài sản quốc gia, tài sản tịch thu của tư sản, địa chủ đã trở thành " của chùa", ai có quyền ,có thế thì cứ lấy. " Cha chung không ai khóc", "Lắm sãi không ai đóng cửa chùa" là như vậy. Nhất là trong xứ cộng sản, chính quyền tham ô, nhũng lạm, không tôn trọng luật pháp. Bọn đầu gấu và bọn thân tín luôn luôn coi thường pháp luật vì pháp luật, và đảng chính là họ. Chính sách " xử lý nội bộ" chính là môi trường dung dưỡng tệ nạn ăn cắp, hối lộ. . .<br /><br />Khi bãi bỏ tư hữu thì óc tư hữu lại sống mãnh liệt trong óc các tay đầu gấu của đảng. Tài sản nằm trong tay họ nên họ mặc tình thao túng.<br />+Tuy lý thuyết cộng sản bài trừ tư hữu, chính cộng sản lại chiếm đoạt tài sản quốc gia và tài sản quốc dân. Lý thuyết và hành động khác nhau.<br />+Cộng sản bán nước, hại dân, cướp tài sản quốc gia và tài sản nhân dân ngày càng rõ rệt. Ngày nay, cộng sản phá rừng, chúng chia nhau mỗi tên vài trăm, vài ngàn mẫu ruộng. Đã thế, chúng lại cướp đất, cướp nhà dân cho nên khắp nơi dân oan nổi lên phản kháng. Điều này chứng tỏ lý thuyết của Marx là lý thuyết của bọn cướp, bọn ăn cắp.<br /><br />Richard Pipes viết về nạn ăn cắp của công đã thành phổ biến trong xã hội chủ nghĩa:<br /><span style="color: #000099; font-style: italic;">Ăn cắp tài sản nhà nước đã không còn là việc phải áy náy lương tâm nữa. Một câu nói đùa đã trở thành thông dụng: “Nếu không ăn cắp của nhà nước thì anh phải ăn cắp của gia đình mình đấy”. Cách suy nghĩ như thế đã đưa cả nước đến tình trạng tha hoá </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-iii.html">(CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN III</a> , 9)</span><br />Milovan Djilas cũng viết về việc này:<br /><span style="color: #003333; font-style: italic;"><span style="color: #000066;">Ăn cắp và lãng phí khối tài sản khổng lồ trong các chế độ cộng sản là việc không thể nào tránh được. Mọi người đều được phép thò tay vào khối tài sản này không phải vì nhu cầu mà đơn giản nó gần như là tài sản vô chủ. Giá trị dường như không còn là giá trị nữa và đấy chính là điều kiện thuận lợi cho việc ăn cắp và lãng phí. Ở Nam Tư năm 1954 đã phát hiện 20 ngàn trường hợp ăn cắp “tài sản xã hội”. Các lãnh tụ cộng sản nắm giữ tài sản quốc gia như tiền của mình nhưng đồng thời lại phung phí nó như tiền chùa vậy. Bản chất của sở hữu, của quyền lực trong chế độ cộng sản là như thế đấy</span> </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-5.html" style="font-weight: normal;">(GIAI CẤP MỚI V</a><span style="font-weight: normal;">, 9)</span></span><br /><br />Nguyễn Kiến Giang trình bày rất đúng việc tham ô, nhũng lạm của cộng sản:<br /><span style="color: #003333; font-style: italic;">Không có gì bí mật khi nói rằng một bộ phận khá lớn những người giàu có hôm nay chính là những quan chức chiếm giữ những đặc quyền đặc lợi hôm qua và bây giờ đang dựa vào những quyền lực sẵn có trong tay để làm giàu. Ðúng là ta đang khuyến khích “dân giàu” (để cho “nước mạnh”). Nhưng sự giàu có cần khuyến khích là sự giàu có do năng lực (trí tuệ, kinh doanh) tạo ra, chứ không phải là bất cứ sự giàu có nào, nhất là sự giàu có do tham nhũng, ăn cướp của dân, đầu cơ, buôn lậu. </span><span style="color: #003333; font-style: italic;">Một hiện tượng khá phổ biến ở các nước xã hội chủ nghĩa trước khi chuyển sang kinh tế thị trường là chủ nghĩa tư bản quan chức (capitalism nomenclatura): những quan chức có thế lực đang dùng tài sản đục khoét bằng mọi kiểu (từ đặc quyền đặc lợi đến tham nhũng), cũng dùng quyền lực hiện có để làm giàu vô cùng nhanh chóng kiểu mafia. Họ thông đồng với những thế lực buôn bán phi pháp để trục lợi. Pháp luật không đụng tới họ (một bộ phận trong bộ máy giám sát và xử lý về luật pháp cũng dựa vào quyền lực của mình để làm giàu).</span><br /><br /><span style="color: #003333; font-style: italic;">Và không ít trường hợp, họ và con cái họ đang trở thành những “bà chủ”, “ông chủ” của những đơn vị kinh doanh mới, trở thành những “nhân vật mới” có thế lực trong nền kinh tế thị trường hoặc công khai, hoặc ngấm ngầm. Chưa nói tới việc họ dùng những đồng tiền ăn cắp hoặc ăn cướp để xây dựng nhà cửa nguy nga, mua sắm những thiết bị sang trọng, sống phè phỡn như đế vương. Chỉ cần nhìn hàng loạt ngôi nhà đồ sộ mọc lên gần đây ở các thành phố và thị xã, cũng đủ nhận diện thứ “chủ nghĩa tư bản quan chức” này không khó khăn gì. Rồi nhà cửa, đất đai (nhất là đất đai) họ được Nhà nước giao cho sử dụng theo lối đặc quyền đặc lợi trước đây cũng đang dần dần biến thành tài sản “hợp pháp” của họ.</span> <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/suy-tu-90-xxiv-cong-bang-xa-hoi.html">(SUY TƯ 90 *XXIV * CÔNG BẰNG Xà HỘI,2)</a></span><br /><br /><span style="color: #990000; font-weight: bold;">V. ĐOẠN CUỐI CỦA CỘNG SẢN & BÃI BỎ TƯ HỮU</span><br /><br />Cộng sản thất bại nhiều mặt. Họ chỉ thành công về quân sự vì họ đem tất cả tài nguyên để lo về khoia học quân sự mà bỏ quên kinh tế nhân dân, nhất là hàng tiêu dùng. Hậu quả nghiệm trọng là các kế hoạch kinh tế thất bại, dân chúng đói khổ và mất tự do.Giữa tư bản và xã hội chủ nghĩa có sự khác biệt. Tư bản mang lại nhiều tiến bộ cho nhân loại về khoa học, kỹ thuật, còn cộng sản mang lại những đống xương tàn và những đau khổ cho nhân loại, nhất là những quốc gia dưới ngọn cờ máu. Chính Marx đã khen tư bản chủ nghĩa tiến bộ , đạt nhiều thành quả khoa học, đem lại của cải vật chất cho xã hội:<br /><br /><span style="font-style: italic;">Giai cấp tư sản, trong quá trình thống trị giai cấp chưa đầy một thế kỷ, đã tạo ra những lực lượng sản xuất nhiều hơn và đồ sộ hơn lực lượng sản xuất của tất cả các thế hệ trước kia gộp lại. Sự chinh phục những lực lượng thiên nhiên, sự sản xuất bằng máy móc, việc áp dụng hoá học vào công nghiệp và nông nghiệp, việc dùng tàu chạy bằng hơi nước, đường sắt, máy điện báo, việc khai phá từng lục địa nguyên vẹn, việc khai thông các dòng sông cho tầu bè đi lại được, hàng khối dân cư tựa hồ như từ dưới đất trôi lên, có thế kỷ nào trước đây lại ngờ được rằng có những lực lượng sản xuất như thế vẫn nằm tiềm tàng trong lòng lao động xã hội!</span> <span style="font-size: 85%; font-weight: normal;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-i.html">(TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN I</a> , 7)</span>.<br /><br />Thực tế cho thấy cộng sản thất bại hoàn tòan khiến cho Gorbachev, Đặng Tiểu Bình phải từ bỏ đường lối cũ của Stalin và Mao Trạch Đông. Dù vẫn giữ sắc cờ đỏ và bảng hiệu cộng sản, đường lối kinh tế cộng sản đã thay đổi. Năm 1986, Gorbachev lên làm Tổng bí thư đảng Cộng sản Liên Xô đã đưa ra nhiều chính sách như glasnost ( "mở cửa" ), và "perestroika" (tái cơ cấu) là những chính sách trái với quan điểm Marx, Lenin, nhắm phá vỡ cơ cấu quốc doanh để phát triển tư doanh. Và trước Gorbachev mười năm, Đặng Tiểu Bình đã bãi bỏ các chính sách tập thể của Mao, trong đó có hai điểm chính là mở cửa kêu gọi ngoại quốc đầu tư, và cho dân chúng quyền tư hữu.<br /><br />Điều này rõ rệt là chính người cộng sản đã tự xóa bỏ chủ nghĩa cộng sản, trong đó quốc doanh tập thể và xã hội là hai vấn đề quan trọng. Từ đây, đảng viên tha hồ làm giàu, dân chúng phải tự lo thân, phải trả tiền học, tiền bệnh viện. Dân chúng phải chịu mọi thứ thuế và mọi thứ tiền vô lý. Chính thể quân chủ và tư bản còn lo cho dân nghèo như công điền, trường học công, bệnh viện công trong khi cộng sản xưng xe là vì dân, phục vụ dân nhựng thực sự bóc lột nhân dân quá tệ hại. Đầu thế kỷ XXI, cộng sản Việt Nam công khai cướp nhà đất nhân dân, chúng bán nước, và bán đất đai. Như vậy rõ rệt đảng cộng sản là phản dân hại nước, không có một chút yêu nước, thương dân và bảo vệ giai cấp vô sản như Marx rêu rao.<br /><br />Sau bao nhiêu năm cấm tư hữu, bây giờ một tự điển Việt Nam cộng sản được phép nói đến quyền tư hữu. Tự Điển Bách khoa Toàn thư Việt Nam viết như sau về Quyền sở hữu tư nhân: <span style="font-style: italic;">chế định pháp luật quan trọng thừa nhận, bảo đảm và bảo vệ Quyền sở hữu tư nhân đối với tư liệu sản xuất. Chế định này xuất hiện rất sớm bởi vì quyền tư hữu được coi là một trong những quyền tự nhiên của con người. Ở các nước tư bản, sở hữu tư nhân được coi là thiêng liêng bất khả xâm phạm. Chủ sở hữu được pháp luật trao cho các quyền rộng rãi để bảo vệ tài sản thuộc sở hữu của mình. Khách thể của Quyền sở hữu tư nhân trong pháp luật các nước tư bản không bị hạn chế. Trong phạm vi sở hữu tư nhân có thể có bất kì tư liệu sản xuất, sinh hoạt nào.</span><br /><br /><span style="font-style: italic;">Trong xã hội xã hội chủ nghĩa, sở hữu tư nhân được coi là sở hữu của chế độ người bóc lột người nên bị nhà nước tìm cách xoá bỏ. Vì vậy, Quyền sở hữu tư nhân ở các nước xã hội chủ nghĩa bị hạn chế. Hiện nay, theo pháp luật hiện hành của Việt Nam, Quyền sở hữu tư nhân, kể cả tư liệu tư bản được thừa nhận và bảo hộ. Các công dân, các cá nhân có quyền sở hữu đối với các tư liệu sản xuất, thu nhập, được tổ chức kinh doanh phù hợp với pháp luật [Hiến pháp nước Cộng hoà Xã hội chủ nghĩa Việt Nam năm 1992 và Luật doanh nghiệp (1999)].</span><br /><br /><span style="font-style: italic;">Chủ thể của quyền sở hữu là công dân. Với tư cách là sở hữu chủ, công dân được chiếm hữu, sử dụng và định đoạt đối với những tư liệu sản xuất nhất định, được sử dụng tư liệu sản xuất để kinh doanh trong phạm vi pháp luật cho phép. Khách thể của quyền sở hữu theo pháp luật hiện hành của Việt Nam bao gồm tất cả các tài sản, trừ những tài sản thuộc về sở hữu tuyệt đối của nhà nước.</span><br />Thực ra phục hồi quyền tư hữu không phải cộng sản thương dân mà là chúng ban cho chúng quyền sở hữu tài sản do hối lộ, trộm cắp của nhân dân và của quốc gia, nghĩa là chúng hợp pháp hóa tài sản bất hợp pháp của chúng.<br /><br />Trong khi Đặng Tiểu Bình cho dân làm giàu và có sở hữu, nhà triết học cộng sản tên là Trần Đức Thảo, đã bị cộng sản đầy ải về vụ Nhân Văn Giai Phẩm đã lên tiếng một cách rụt rè khiêm nhường về quyền tư hữu của con người. Ông viết trong quyển <span style="font-style: italic;">"Vấn Đề Con Người và Chủ Nghĩa Lý Luận Không có Con Người</span> (Le Problème de l'homme et l'antihumanisme théorique) in năm 1988 về tư hữu.<br /><br />Ông vẫn theo Marx, nhưng ông bào chữa cho quyền sở hữu. Ông phân ra hai loại tư hữu và sở hữu cá nhân. Ông chống tư hữu nhưng cổ vũ cho sở hữu cá nhân. Trong Tư Bản Luận , Marx nêu lên hai sự phủ định: phủ định thứ nhất là tư bản phủ định tư bản ( tư bản lớn giết tư bản nhỏ) , phủ định thứ hai là tư bản phủ định vô sản ( bóc lột vô sản) -như đã nói ở trên-Trần Đức Thảo nói về sự phủ định thứ ba là việc khôi phục quyền sở hữu của người lao động , lẽ cố nhiên không phải dưới hình thức tư hữu mà là dưới hình thức sở hữu cá nhân dựa trên lao động bản thân và trên cơ sở quyền sở hũu xã hội về tư liệu sản xuất, trong ấy có đất đai. Tức là người lao động xã hội chủ nghĩa được hưởng quyền sở hữu cá nhân về giá trị sản phẩm mà mình làm ra, lẽ cố nhiên trừ những chi phí chung.<br /><br /><span style="font-style: italic;">Đây không phải là quyền tư hữu nữa mà là quyền sở hữu cá nhân dựa trên lao động bản thân và được khôi phục thông qua sự phủ định của xã hội tư bản. Trên thực tế thì cái quyền tư hữu dựa trên lao động bản thân đã bước đầu xuất hiện vào thời bộ lạc tan rã. Chính nó là thành tựu cao nhất của xã hội cộng sản nguyên thủy</span>. . . ( 142)<br /><br />Trần Đức Thảo có tư tưởng khá mới ở Việt Nam nhưng lạc hậu quá vì từ 1976, Đặng Tiểu Bình đã cải cách kinh tế, cho dân được quyền tư hữu, được quyền làm giàu và cho những nhà tư sản vào đảng cộng sản, thế mà đến 1988, ông vẫn còn tôn sùng Marx, và đưa ra hai loại sở hữu và tư hũu cá nhân.<br /><br />Các tự điển chỉ phân biệt hai loại là công hữu và tư hữu. Tự điển Wikipedia cho rằng tư hữu là sở hữu của cá nhân; phân biệt với công hữu.<br /><br />Cộng sản thường ra tay rất nặng. Họ cướp của và giết người chứ không phải như bọn cướp tầm thường chỉ cướp của mà thôi. Vì vậy mà việc giết, bỏ tù giai cấp tư sản, địa chủ và nhân dân trở thành việc phổ biến trong chế độ cộng sản.<br /><br />Trong giai đoạn trước 1985, nghĩa là trước thời kỳ mở cửa, các bộ và dân chúng sống trong những căn nhà tối tăm, bẩn thỉu vì không ai lo vệ sinh và sửa sang. Cuộc sống tập thể bị cán bộ làm cho khốn đốn như vì tệ nạn ăn bớt, ăn cắp trong các cư xá sinh viên. Ngoài ra, ở chung nhiều khi đưa đến bất hòa. Nhưng những chính sách này sau mấy chục năm đã thất bại vì kinh tế suy thoái, dân chúng nghèo khổ. Toàn thể thế giới cộng sản lâm vào khủng hoảng thiếu. Cuối thế kỷ XX, thế giới đã thức tỉnh. Chính các lãnh tụ cộng sản tại Liên Xô và Trung quốc như Gorbachev và Đặng Tiểu Bình đã bỏ rơi Marx.<br /><br /><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;">VI.KÊT LUẬN</span><br /><br />Cộng sản ban đầu tích cực bãi bỏ tư hữu vì bãi bỏ tư hữu thì tài sản toàn dân trở thành cộng sản, là một tài sản to lớn nằm trong tay họ mặc tình họ phung phí, và cướp làm của riêng. Cộng sản hô hào đấu tranh giai cấp, tịch thu tài sản tư bản, nhưng sau đó thì tư sản hay vô sản đều bị đoạt quyền tư hữu, và trở thành nô lệ của cộng sản.Marx, Lenin, Stalin, Mao, Hồ quảng cáo rằng chủ nghĩa cộng sản ấm no, thịnh vưởng hơn nhiều lần tư bản, nhưng thực tế cho thấy cộng sản là địa ngục, nhân dân đói khổ và mất tự do.<br /><br />Không những thế, họ còn bị khủng bố, tù đày và bắn giết. Ban đầu, cộng sản thực thi một vài chính sách nhưng chính Lenin bãi bỏ tự do báo chí, ra lệnh tàn sát hàng vạn, hàng triệu người dân vô tội. Sau một vài thất bại về kinh tế, Lenin đã tạm lùi bước, nhưng Stalin vẫn tiến tới, bắt nhân dân Lên Xô làm việc ngày đêm để mong vượt Mỹ, mặc cho dân đói khổ. Sau này, Mao nhận thấy ông bất lực, cho nên ông bãi bỏ các chính sách giúp dân. Khoảng 1986, Việt Nam chính thức bãi bõ " bao cấp" nghĩa là để mặc dân sống chết.<br /><br />Cộng sản từ nay bỏ tính cách xã hội, tính cách cộng sản của họ. Trong khi các cán bộ đuợc hữu sở hóa thì dân chúng phải bỏ tiền để đi học, vào nhà thương. Ở đâu cộng sản cũng moi tiền nhân dân và cướp tài sản nhân dân, tài sản nhà nước. Sau này, Cộng sản Trung Quốc và Việt Nam chính thức công nhận quyền tư hữu để hợp thức hóa tài sản bất chính của họ. Dẫu sao, những sự việc này cũng cho biết chính sách bãi bỏ tư hữu của cộng sản đã thất bại. Không phải Mỹ phá hoại mà tự Mao Trạch Đông, Đặng Tiểu Bình đã chán lý tưởng cộng sản.<br /><br />Trong chế độ quân chủ và tư bản, dù nghèo khổ, con người vẫn có một số tự do tương đối. Đó là chọn nghề cho mình, chọn chủ nhân, chọn làm việc nhiều hay it. Còn trong chế độ cộng sản, con người mất tự do. Con người phải làm việc theo lệnh, theo kế hoạch của cộng sản, không có một chút tự do nào. Đã thế, nhân dân phải chịu đói khổ. Làm một tháng, tiền lương chỉ đủ ăn một tuần.<br />Ngoài ra, dân chúng bị kìm kẹp, bị mất tất cả tự do. Đời sống tập thể trong XHCN là những kinh nghiệm đắng cay mà chính người cộng sản nay cũng tự phủ định.<br /><br />Tóm lại, làm người ai cũng muốn sống tự do. Ta có quyền sống theo ý muốn của ta, trong khuôn khổ của đạo lý và pháp luật quốc gia. Ta có quyền làm chủ đời ta và ta chịu trách nhiệm về đời ta. Ta không cần ai quản lý, đốc thúc, nhất là ta lại không cần những lãnh đạo ngu dốt cai trị đời ta!Tư bản chưa phải là tốt nhưng so với cộng sản thì tốt hơn nhiều. Quân chủ, tư bản tốt hơn cộng sản vì họ tôn trọng tư hữu và con người.<br /><br /><br /><br /><br />__<br /><br /><span style="font-size: 85%;">[1].And there is unity where there is community of pleasures and pains <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="603"></a>--where all the citizens are glad or grieved on the same occasions of joy <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="604"></a>and sorrow? <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="605"></a><br />No doubt. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="606"></a><br />Yes; and where there is no common but only private feeling a State <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="607"></a>is disorganized --when you have one half of the world triumphing and the <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="608"></a>other plunged in grief at the same events happening to the city or the <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="609"></a>citizens? <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="610"></a><br />Certainly. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="611"></a><br />Such differences commonly originate in a disagreement about the use <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="612"></a>of the terms 'mine' and 'not mine,' 'his' and 'not his.' <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="613"></a><br />Exactly so. [. . .]. But would any of your guardians think or speak of any other guardian <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="666"></a>as a stranger?<br />Certainly he would not; for every one whom they meet will be regarded <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="668"></a>by them either as a brother or sister, or father or mother, or son or daughter, <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="669"></a>or as the child or parent of those who are thus connected with <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="670"></a>him. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="671"></a></span><br /><span style="font-size: 85%;"><a href="http://http//classics.mit.edu/Plato/republic.6.v.html" name="614">http://classics.mit.edu/Plato/republic.6.v.html</a></span><br /><span style="font-size: 85%;">[2].The first and highest form of the state and of the government and <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="436"></a>of the law is that in which there prevails most widely the ancient saying, <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="437"></a>that "Friends have all things in common." Whether there is anywhere now, <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="438"></a>or will ever be, this communion of women and children and of property, <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="439"></a>in which the private and individual is altogether banished from life, and <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="440"></a>things which are by nature private, such as eyes and ears and hands, have <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="441"></a>become common, and in some way see and hear and act in common, and all <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="442"></a>men express praise and blame and feel joy and sorrow on the same occasions, <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="443"></a>and whatever laws there are unite the city to the utmost-whether all this <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="444"></a>is possible or not, I say that no man, acting upon any other principle, <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="445"></a>will ever constitute a state which will be truer or better or more exalted <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="446"></a>in virtue. Whether such a state is governed by Gods or sons of Gods, one, <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="447"></a>or more than one, happy are the men who, living after this manner, dwell <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="448"></a>there; and therefore to this we are to look for the pattern of the state, <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="449"></a>and to cling to this, and to seek with all our might for one which is like <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="450"></a>this. The state which we have now in hand, when created, will be nearest <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="451"></a>to immortality and the only one which takes the second place; and after <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="452"></a>that, by the grace of God, we will complete the third one. And we will <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="453"></a>begin by speaking of the nature and origin of the second. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="454"></a><br />Let the citizens at once distribute their land and houses, and <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="455"></a>not till the land in common, since a community of goods goes beyond their <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="456"></a>proposed origin, and nurture, and education</span>.<a href="http://http//classics.mit.edu/Plato/laws.5.v.html"><span style="font-size: 85%;">http://classics.mit.edu/Plato/laws.5.v.html</span></a><br /><span style="font-size: 85%;">[3].And this agrees with the other principle which we were affirming, --that <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="709"></a>the guardians were not to have houses or lands or any other property; their <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="710"></a>pay was to be their food, which they were to receive from the other citizens, <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="711"></a>and they were to have no private expenses; for we intended them to preserve <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="712"></a>their true character of guardians. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="713"></a><a href="http://classics.mit.edu/Plato/republic.6.v.html">http://classics.mit.edu/Plato/republic.6.v.html</a></span><br /><br /><span style="font-size: 85%;">[4].</span><span style="font-size: 85%;"><span style="font-weight: bold;"> Part III</span>.<br />But, even supposing that it were best for the community to have <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="79"></a>the greatest degree of unity, this unity is by no means proved to follow <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="80"></a>from the fact 'of all men saying "mine" and "not mine" at the same instant <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="81"></a>of time,' which, according to Socrates, is the sign of perfect unity in <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="82"></a>a state. For the word 'all' is ambiguous. If the meaning be that every <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="83"></a>individual says 'mine' and 'not mine' at the same time, then perhaps the <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="84"></a>result at which Socrates aims may be in some degree accomplished; each <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="85"></a>man will call the same person his own son and the same person his wife, <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="86"></a>and so of his property and of all that falls to his lot. This, however, <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="87"></a>is not the way in which people would speak who had their had their wives <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="88"></a>and children in common; they would say 'all' but not 'each.' In like manner <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="89"></a>their property would be described as belonging to them, not severally but <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="90"></a>collectively. There is an obvious fallacy in the term 'all': like some <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="91"></a>other words, 'both,' 'odd,' 'even,' it is ambiguous, and even in abstract <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="92"></a>argument becomes a source of logical puzzles. That all persons call the <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="93"></a>same thing mine in the sense in which each does so may be a fine thing, <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="94"></a>but it is impracticable; or if the words are taken in the other sense, <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="95"></a>such a unity in no way conduces to harmony. And there is another objection <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="96"></a>to the proposal. For that which is common to the greatest number has the <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="97"></a>least care bestowed upon it. Every one thinks chiefly of his own, hardly <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="98"></a>at all of the common interest; and only when he is himself concerned as <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="99"></a>an individual. For besides other considerations, everybody is more inclined <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="100"></a>to neglect the duty which he expects another to fulfill; as in families <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="101"></a>many attendants are often less useful than a few. Each citizen will have <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="102"></a>a thousand sons who will not be his sons individually but anybody will <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="103"></a>be equally the son of anybody, and will therefore be neglected by all alike. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="104"></a>Further, upon this principle, every one will use the word 'mine' of one <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="105"></a>who is prospering or the reverse, however small a fraction he may himself <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="106"></a>be of the whole number; the same boy will be 'so and so's son,' the son <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="107"></a>of each of the thousand, or whatever be the number of the citizens; and <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="108"></a>even about this he will not be positive; for it is impossible to know who <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="109"></a>chanced to have a child, or whether, if one came into existence, it has <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="110"></a>survived. But which is better- for each to say 'mine' in this way, making <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="111"></a>a man the same relation to two thousand or ten thousand citizens, or to <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="112"></a>use the word 'mine' in the ordinary and more restricted sense? For usually <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="113"></a>the same person is called by one man his own son whom another calls his <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="114"></a>own brother or cousin or kinsman- blood relation or connection by marriage <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="115"></a>either of himself or of some relation of his, and yet another his clansman <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="116"></a>or tribesman; and how much better is it to be the real cousin of somebody <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="117"></a>than to be a son after Plato's fashion! Nor is there any way of preventing <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="118"></a>brothers and children and fathers and mothers from sometimes recognizing <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="119"></a>one another; for children are born like their parents, and they will necessarily <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="120"></a>be finding indications of their relationship to one another. Geographers <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="121"></a>declare such to be the fact; they say that in part of Upper Libya, where <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="122"></a>the women are common, nevertheless the children who are born are assigned <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="123"></a>to their respective fathers on the ground of their likeness. And some women, <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="124"></a>like the females of other animals- for example, mares and cows- have a <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="125"></a>strong tendency to produce offspring resembling their parents, as was the <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="126"></a>case with the Pharsalian mare called Honest.<br /><br /><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="127"></a><b>Part IV</b><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="128"></a><br /><br />Other evils, against which it is not easy for the authors of such <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="129"></a>a community to guard, will be assaults and homicides, voluntary as well <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="130"></a>as involuntary, quarrels and slanders, all which are most unholy acts when <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="131"></a>committed against fathers and mothers and near relations, but not equally <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="132"></a>unholy when there is no relationship. Moreover, they are much more likely <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="133"></a>to occur if the relationship is unknown, and, when they have occurred, <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="134"></a>the customary expiations of them cannot be made. Again, how strange it <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="135"></a>is that Socrates, after having made the children common, should hinder <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="136"></a>lovers from carnal intercourse only, but should permit love and familiarities <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="137"></a>between father and son or between brother and brother, than which nothing <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="138"></a>can be more unseemly, since even without them love of this sort is improper. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="139"></a>How strange, too, to forbid intercourse for no other reason than the violence <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="140"></a>of the pleasure, as though the relationship of father and son or of brothers <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="141"></a>with one another made no difference. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="142"></a><br /><br />This community of wives and children seems better suited to the <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="143"></a>husbandmen than to the guardians, for if they have wives and children in <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="144"></a>common, they will be bound to one another by weaker ties, as a subject <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="145"></a>class should be, and they will remain obedient and not rebel. In a word, <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="146"></a>the result of such a law would be just the opposite of which good laws <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="147"></a>ought to have, and the intention of Socrates in making these regulations <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="148"></a>about women and children would defeat itself. For friendship we believe <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="149"></a>to be the greatest good of states and the preservative of them against <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="150"></a>revolutions; neither is there anything which Socrates so greatly lauds <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="151"></a>as the unity of the state which he and all the world declare to be created <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="152"></a>by friendship. But the unity which he commends would be like that of the <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="153"></a>lovers in the Symposium, who, as Aristophanes says, desire to grow together <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="154"></a>in the excess of their affection, and from being two to become one, in <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="155"></a>which case one or both would certainly perish. Whereas in a state having <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="156"></a>women and children common, love will be watery; and the father will certainly <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="157"></a>not say 'my son,' or the son 'my father.' As a little sweet wine mingled <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="158"></a>with a great deal of water is imperceptible in the mixture, so, in this <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="159"></a>sort of community, the idea of relationship which is based upon these names <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="160"></a>will be lost; there is no reason why the so-called father should care about <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="161"></a>the son, or the son about the father, or brothers about one another. Of <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="162"></a>the two qualities which chiefly inspire regard and affection- that a thing <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="163"></a>is your own and that it is your only one-neither can exist in such a state <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="164"></a>as this. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="165"></a><br /><br />Again, the transfer of children as soon as they are born from the <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="166"></a>rank of husbandmen or of artisans to that of guardians, and from the rank <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="167"></a>of guardians into a lower rank, will be very difficult to arrange; the <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="168"></a>givers or transferrers cannot but know whom they are giving and transferring, <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="169"></a>and to whom. And the previously mentioned evils, such as assaults, unlawful <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="170"></a>loves, homicides, will happen more often amongst those who are transferred <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="171"></a>to the lower classes, or who have a place assigned to them among the guardians; <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="172"></a>for they will no longer call the members of the class they have left brothers, <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="173"></a>and children, and fathers, and mothers, and will not, therefore, be afraid <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="174"></a>of committing any crimes by reason of consanguinity. [..].Indeed, we see that there is much more quarrelling among those <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="243"></a>who have all things in common, though there are not many of them when compared <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="244"></a>with the vast numbers who have private property. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="245"></a></span><br /><span style="font-size: 85%;"> <a href="http://http//classics.mit.edu/Aristotle/politics.2.two.html">http://classics.mit.edu/Aristotle/politics.2.two.html</a><br /><br /><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="176"></a></span><span style="font-size: 85%;">[5]. In the first place the youth receive a democratical education. <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="508"></a>For the sons of the poor are brought up with with the sons of the rich, <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="509"></a>who are educated in such a manner as to make it possible for the sons of <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="510"></a>the poor to be educated by them. A similar equality prevails in the following <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="511"></a>period of life, and when the citizens are grown up to manhood the same <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="512"></a>rule is observed; there is no distinction between the rich and poor. In <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="513"></a>like manner they all have the same food at their public tables, and the <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="514"></a>rich wear only such clothing as any poor man can afford.(part IX)<br /><a href="http://http//classics.mit.edu/Aristotle/politics.4.four.html">http://classics.mit.edu/Aristotle/politics.4.four.html</a></span><br /><br /><span style="font-size: 85%;">[6].In the first place, the desolation of these primitive men <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="129"></a>would create in them a feeling of affection and good-will towards one another; <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="130"></a>and, secondly, they would have no occasion to quarrel about their subsistence, <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="131"></a>for they would have pasture in abundance, except just at first, and in <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="132"></a>some particular cases; and from their pasture-land they would obtain the <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="133"></a>greater part of their food in a primitive age, having plenty of milk and <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="134"></a>flesh; moreover they would procure other food by the chase, not to be despised <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="135"></a>either in quantity or quality. They would also have abundance of clothing, <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="136"></a>and bedding, and dwellings, and utensils either capable of standing on <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="137"></a>the fire or not; for the plastic and weaving arts do not require any use <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="138"></a>of iron: and God has given these two arts to man in order to provide him <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="139"></a>with all such things, that, when reduced to the last extremity, the human <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="140"></a>race may still grow and increase. Hence in those days mankind were not <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="141"></a>very poor; nor was poverty a cause of difference among them; and rich they <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="142"></a>could not have been, having neither gold nor silver:-such at that time <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="143"></a>was their condition. And the community which has neither poverty nor riches <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="144"></a>will always have the noblest principles; in it there is no insolence or <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="145"></a>injustice, nor, again, are there any contentions or envyings. And therefore <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="146"></a>they were good, and also because they were what is called simple-minded; <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="147"></a>and when they were told about good and evil, they in their simplicity believed <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" name="148"></a>what they heard to be very truth and practised it.<br /><a href="http://http//classics.mit.edu/Plato/laws.3.iii.html">http://classics.mit.edu/Plato/laws.3.iii.html</a></span><span style="font-size: 85%;">.</span><span style="font-size: 85%;"><br /></span><br />=</div></div></div></div></div>giahoithutranghttp://www.blogger.com/profile/10818660192100778783noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6787428587380315640.post-70862544707699667252013-01-21T17:16:00.000-08:002013-01-25T20:59:03.009-08:00CỘNG SẢN LUẬN IV * PHÊ PHÁN CHỦ TRƯƠNG ĐẤU TRANH GIAI CẤP<span style="color: #000066;"> CHƯƠNG IV . </span><span style="color: #000066; font-weight: bold;"></span><br /><div style="text-align: justify;"><br /><div style="text-align: justify;"><br /><div style="text-align: center;"><span style="font-size: 130%;"><span style="color: red;">PHÊ PHÁN CHỦ TRƯƠNG ĐẤU TRANH GIAI CẤP</span></span></div><div style="text-align: center;"><br /><br /></div><div style="text-align: justify;"><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;">I.</span><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;">ĐẶC TÍNH CÁC GIAI CẤP</span><br /><br />Theo thiển kiến, giai cấp có hai đặc tính:<br /><span style="font-weight: bold;">+ Không chính xác.</span><br />Chưa có một tài liệu nào cho biết có bao nhiêu tiền bạc thì gọi là tư sản, và tiểu tư sản. Tại Việt Nam, những người bị gọi là trí thức tiểu tư sản phần đông là người nghèo, và những người cha ông làm đại thần trong triều nhưng đến đời họ thì nghèo xác xơ. Vậy họ là giai cấp thống trị hay giai cấp bị trị?<br />Nói tóm lại, giai cấp, giàu, nghèo, xấu đẹp là những từ ngữ rất mơ hồ, phức tạp, chúng ta viết tiểu thuyết, làm thơ thì đuợc nhưng đem áp dụng vào chính trị để phân biệt bạn thù thì rất nguy hiểm, hoặc đem vào phê bình văn học lại càng sai lạc vì bản chất không rõ ràng của giai cấp. Trong giai cấp phong kiến, vua là giai cấp thống trị, bách quan là giai cấp bị trị. Trong một huyện, quan huyện là giai cấp thống trị, còn các thầy thừa thì thuộc giai cấp bị trị, nhưng khi ra ngoài quần chúng, các thầy đề lại là giai cấp thống trị. Người có một triệu thì giàu hơn người có mười vạn, nhưng người có một ngàn lại được coi là giàu hơn kẻ chỉ có một xu. Vậy ai giàu? Ai nghèo, ai tư sản, ai vô sản?<br /><br /><span style="font-weight: bold;">+ Biến đổi:</span><br />Ở Ấn Độ, giai cấp có tính cách bền vững, cố định, truyền tử lưu tôn, và có tính cách tôn giáo. Còn các xã hội, giàu nghèo, sang hèn, tất cả theo sư biến dịch của lịch sử mà thay đổi.Tục ngữ Việt Nam nói về sự biến đổi giai cấp như :<br /><span style="font-style: italic;">+" Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời!" </span><br /><span style="font-style: italic;">+ Trời làm một trân gió trăng,</span><br /><span style="font-style: italic;">Ông lộn xuống thằng, thằng trở nên ông."</span><br />Ông kỹ sư có việc làm tốt, ông thuộc trung lưu, hay ông tỷ phú thuộc thượng lưu nhưng khi họ thất nghiệp, tán gia bại sản thì họ trở thành vô sản.<br /><br />Dẫu sao, có hai khuynh hướng chính về giai cấp. Đó là khuynh hướng cộng sản và phi cộng sản.<br />Trong khi cộng sản chú trọng về danh từ giai cấp thì các nhà nghiên cứu phi cộng sản chú trọng về nghề nghiệp và lợi tức. Thí dụ: người thợ nề, thợ hàn, thợ mộc. Họ có thể là giai cấp lao động vì họ đem sức lao động để nuôi thân và nuôi gia đình, họ không mua sức lao động của ai. Nhưng họ cũng có thể là giai cấp tiểu tư sản hay tư sản vì họ chia sẻ công việc cho các thợ bạn hay họ là chủ một hãng, xưởng.<br /><br />Việc phân định giai cấp theo cộng sản là cứng ngắc, giáo điều và máy móc. Việc phân chia làm ba giai cấp: giàu, trung và nghèo thì rất đơn giản, nhưng đi sâu thì rất khó khăn. Nhiều khi các chủ nhân ông hãng xưởng có thể có lợi tức kém hơn một công nhân vì thua lỗ, nợ nần. Một ông bác sĩ, kỹ sư có thể ít lợi tức hơn một ông thợ điện, thợ hàn xì. Ngay cùng một giai cấp, như công nhân thì có công nhân văn phòng và công nhân lao động, công nhân có học hay vô học, công nhân có tay nghề và công nhân.<br />Bản chất giai cấp là không vững chắc, và không rõ ràng. Áp dụng Marx với lòng hận thù và đấu tranh giai cấp trong những nước nghèo rõ ràng là một cuộc khủng bố và diệt chủng. Tội ác khởi đầu từ Marx.<br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;"><br /><br /><span style="color: #990000; font-weight: bold;">II. </span></span><span style="color: #990000; font-weight: bold;">LỊCH SỬ LÀ LỊCH SỬ ĐẤU TRANH GIAI CẤP?</span><br /><br />Câu đầu tiên của Marx và Engels<span style="color: #6600cc; font-style: italic;"> Lịch sử tất cả các xã hội tồn tại từ trước đến ngày nay chỉ là lịch sử đấu tranh giai cấp </span>là một sự xác định mạnh mẽ nhưng không hoàn toàn đúng. Từ khi khai thiên lập địa con người chưa có giai cấp . Chúng ta có thể nói ban sơ, xã hội con người cũng giống xã hội loài vật không có giai cấp.<br /><br />Nếu có sự phân chia là phân chia giới tính, già trẻ và mạnh yếu. Ở đây có sự tranh đấu giữa mạnh và yếu là chính. Cọng thêm nữa là đấu tranh giữa thiện và ác. Phải sau khi thành lập cộng đồng, tạo lập xã hội, lúc đó mới có giai cấp trên dưới, kẻ cai trị, người bị trị. Nhưng sau giai đoạn này, tất cả cuộc chiến đều không chỉ là đấu tranh giai cấp. Anh em tranh đấu nhau, cha con xâu xé nhau, bộ lạc mạnh ức hiếp bộ lạc yếu, nước lớn chiếm nước nhỏ không phải là đấu tranh giai cấp. Cuộc thánh chiến thời trung cổ không phải là đấu tranh giai cấp. Napoléon và Hitler chiếm các nước, là cuộc chiến tranh giữa nước mạnh và nước yếu, không phải là đấu tranh giai cấp. Hai họ Trịnh Nguyễn đánh nhau là cuộc đấu tranh của hai vị chúa, của hai giòng họ, không phải đấu tranh giai cấp. Cuộc chiến giữa Liên Xô và Trung Quốc trước đây về biên giới , và cuộc chiến Việt Trung năm 1979 , và việc Việt Nam đánh Cao Miên không có phải là cuộc đấu tranh giữa giai cấp tư bản và vô sản mà là cuộc chiến tranh giữa hai đồng chí anh em cùng thuộc giai cấp vô sản. Nguỳễn Duy[1 ] có câu thơ châm biếm về cuộc chiến Việt Trung:<br /><span style="font-style: italic;">A. Q. túm tóc Chí Phèo</span><br /><span style="font-style: italic;">để hai bác lính nhà nghèo cùng thua</span> (Lạng sơn 1989)<br /><br /><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;">III</span><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;">. THỜI PHÁP THUỘC NƯỚC TA CÓ GIAI CẤP TƯ BẢN VÀ VÔ SẢN?</span><br /><br />Trong thời Pháp đô hộ, giai cấp tư sản Việt Nam rất hiếm hoi. Pháp chiếm Việt Nam làm thuộc địa, tư bản Pháp đầu tư kiếm lợi nhuận vì nhân công Việt Nam rẻ. Pháp chỉ coi Việt Nam là nơi tiêu thụ hàng hóa cho nên công nghiệp không phát triển. Bên cạnh Pháp, có người Trung Quốc chiếm giữ vai trò quan trọng trong lãnh vực thương mãi hơn là công nghệ. Tại Bắc Kỳ có Bạch Thái Bưởi nhưng rồi cũng thất bại. Tại Nam Kỳ có bốn cự phú<b> </b>"Nhất Sỹ, Nhì Phương, Tam Xường, Tứ Định" nhưng chúng ta không rõ có mấy ông là tư bản.<br /><br />Nói chung, tư bản nước ta chưa phát triển. Còn về giai cấp công nhân, lực lương cũng non yếu. Theo Đào Duy Anh, lực lượng thợ thuyền Việt Nam thời Pháp có khoảng 150 ngàn (Việt Nam Văn Hóa Sử Cương). Theo Nguyễn Thế Anh [2], lực lượng thợ thuyền có khoảng 200 ngàn kể cả trẻ con. Ông cho ta số liệu như sau:<br /></div><div class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;"><table border="1" cellpadding="0" cellspacing="0" class="MsoTableGrid" style="border-collapse: collapse; border: medium none;"><tbody><tr><td style="border: 1pt solid windowtext; padding: 0in 5.4pt; width: 2.55in;" valign="top" width="245"><br /></td><td style="border-color: windowtext windowtext windowtext -moz-use-text-color; border-style: solid solid solid none; border-width: 1pt 1pt 1pt medium; padding: 0in 5.4pt; width: 0.9in;" valign="top" width="86"><div class="MsoNormal">1905</div></td><td style="border-color: windowtext windowtext windowtext -moz-use-text-color; border-style: solid solid solid none; border-width: 1pt 1pt 1pt medium; padding: 0in 5.4pt; width: 63pt;" valign="top" width="84"><div class="MsoNormal">1930</div></td><td style="border-color: windowtext windowtext windowtext -moz-use-text-color; border-style: solid solid solid none; border-width: 1pt 1pt 1pt medium; padding: 0in 5.4pt; width: 1in;" valign="top" width="96"><div class="MsoNormal">1938</div></td></tr><tr><td style="border-color: -moz-use-text-color; border-style: none solid solid; border-width: medium 1pt 1pt; padding: 0in 5.4pt; width: 2.55in;" valign="top" width="245"><div class="MsoNormal">Công nhân mỏ</div></td><td style="border-color: -moz-use-text-color; border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; padding: 0in 5.4pt; width: 0.9in;" valign="top" width="86"><div class="MsoNormal">5.000</div></td><td style="border-color: -moz-use-text-color; border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; padding: 0in 5.4pt; width: 63pt;" valign="top" width="84"><div class="MsoNormal">53.240</div></td><td style="border-color: -moz-use-text-color; border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; padding: 0in 5.4pt; width: 1in;" valign="top" width="96"><div class="MsoNormal">54.950</div></td></tr><tr><td style="border-color: -moz-use-text-color; border-style: none solid solid; border-width: medium 1pt 1pt; padding: 0in 5.4pt; width: 2.55in;" valign="top" width="245"><div class="MsoNormal">Công nhân kỹ nghệ và thương mãi</div></td><td style="border-color: -moz-use-text-color; border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; padding: 0in 5.4pt; width: 0.9in;" valign="top" width="86"><div class="MsoNormal">12.000</div></td><td style="border-color: -moz-use-text-color; border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; padding: 0in 5.4pt; width: 63pt;" valign="top" width="84"><div class="MsoNormal">86.624</div></td><td style="border-color: -moz-use-text-color; border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; padding: 0in 5.4pt; width: 1in;" valign="top" width="96"><div class="MsoNormal">61.025</div></td></tr><tr><td style="border-color: -moz-use-text-color; border-style: none solid solid; border-width: medium 1pt 1pt; padding: 0in 5.4pt; width: 2.55in;" valign="top" width="245"><div class="MsoNormal">Công nhân nông nghiệp</div></td><td style="border-color: -moz-use-text-color; border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; padding: 0in 5.4pt; width: 0.9in;" valign="top" width="86"><br /></td><td style="border-color: -moz-use-text-color; border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; padding: 0in 5.4pt; width: 63pt;" valign="top" width="84"><div class="MsoNormal">81.188</div></td><td style="border-color: -moz-use-text-color; border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; padding: 0in 5.4pt; width: 1in;" valign="top" width="96"><div class="MsoNormal">70.000</div></td></tr><tr><td style="border-color: -moz-use-text-color; border-style: none solid solid; border-width: medium 1pt 1pt; padding: 0in 5.4pt; width: 2.55in;" valign="top" width="245"><div class="MsoNormal"><b>Tổng số</b></div></td><td style="border-color: -moz-use-text-color; border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; padding: 0in 5.4pt; width: 0.9in;" valign="top" width="86"><br /></td><td style="border-color: -moz-use-text-color; border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; padding: 0in 5.4pt; width: 63pt;" valign="top" width="84"><div class="MsoNormal">221. 052</div></td><td style="border-color: -moz-use-text-color; border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; padding: 0in 5.4pt; width: 1in;" valign="top" width="96"><div class="MsoNormal">185.975</div></td></tr></tbody></table></div><div style="text-align: justify;"><br /><br />Nguyễn Thế Anh cho rằng <span style="font-style: italic;">những con số trên chỉ có một giá trị tương đối: chúng chỉ bao gồm số công nhân được dùng trong các xí nghiệp tư bản Pháp chứ không kể đến số người làm việc trong những xí nghiệp kỹ nghệ, thương mãi hay nông nghệ Hoa kiều hay của người Việt, chúng lại không bao gồm các công nhân giao thông. hầu hết là phu bắt ở các đia phương</span>, <span style="font-style: italic;">trả theo công nhật. Mặt khác, đa số công nhân không phải là thợ chuyên nghiệp, mà chỉ làm phu, làm thợ theo từng giai đoạn mà thôi.</span> ( Việt Nam Dưới Thời Pháp Thuộc, Lủa Thiêng, 1970, 256).<br /><br />Lúc bấy giờ dân số Việt Nam là 20 triệu. Theo như tài liệu Nguyễn Thế Anh, giai cấp công nhân Việt Nam chỉ chiếm khoảng 1% dân số. Giai cấp công nhân Nga và Trung Quốc có lẽ cũng tương tự.Ngay tại Nga và Trung Quốc đều chưa có giai cấp tư sản và vô sản như Marx quan niệm. Và cuộc khởi nghĩa tháng 10 Nga là do toàn dân, lực lượng chủ yếu là trí thức và nông dân nổi dậy lật đổ Nga hoàng chứ không phải là cách mạng vô sản vùng lên tiêu diệt tư sản như Marx mong muốn.<br />Về con số thì quá ít mà về ý chí tranh đấu cũng không có. Chính giai cấp tiểu tư sản, hay nói đúng hơn giai cấp trí thức đã kích thích, xúi dục thợ thuyền đứng lên tranh đấu. Bọn trí thức và con quan lại đã dùng công nông làm lực lượng quân sự mà chiếm quyền. Họ cũng dùng chiêu bài dân tộc để kêu gọi quần chúng. Cộng sản chỉ thành công tại các nước nghèo đói và bị thực dân cai trị. Còn tại các nước văn minh , giàu mạnh, công nhân thờ ơ với chủ thuyết cộng sản.<br /><br />Nói tóm lại, tại Á Đông, tư sản và vô sản đều chưa có, mâu thuẫn không sâu sắc như Marx đã nghĩ. Tư sản và vô sản chỉ là những bong bóng do cộng sản thổi to lên để cho họ thủ lợi. Một khi tư bản không có, vô sản chưa phát triển thì cuộc đấu tranh giai cấp là hoang tưởng. Cộng sản thành công là đã lợi dụng lòng yêu nước, sự ngây thơ của quần chúng nghèo khổ để tạo sức mạnh cho họ.<br /><br />Như trên đã trình bày, giai cấp công nhân tại Á châu, nhất là tại Việt Nam thời Pháp thuộc là thiểu số. Cuộc tranh đấu của cộng sản là lực lượng thiểu số phục vụ thiểu số, không phải là cuộc tranh đấu của đa số phục vụ đa số nhân dân như Marx nói trong TNCS.<br /><br /><span style="color: #990000; font-weight: bold;">IV. CỘNG SẢN & VÔ SẢN</span><br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">IV.1. Tại sao cộng sản đề cao vô sản?đề cao công nhân?</span><br /><br />Như đã trình bày, giai cấp tư bản và giai cấp vô sản ở Liên Xô, Đông Âu, Trung Quốc Việt nam chưa xuất hiện trước biến cố 1917 .Thế mà Marx lại ca tụng là tại sao?<br />Thật ra Marx chỉ đề cao công nhân ở các nước tư bản như Anh, Pháp, Đức, Ý mà thôi, còn Nga, Trung Quốc chưa có giai cấp vô sản, đa số nhân dân là nông dân cho nên đôi mắt của Marx chưa chú ý đến phương Đông lạc hậu. Ông đề cao công nhân vì ông hy vọng họ sẽ thay thế giai cấp tư bản sản xuất của cải nhiều gấp bội chế độ tư bản.<br /><br />Mục đích của ông cũng như của Lenin, Stalin ca ngợi công nhân vì giai cấp công nhân sẽ theo họ, chiến đấu cho họ. Trong khi các cuộc cách mạng khác cần sự hỗ trợ toàn dân, những lãnh đạo phe Marx chỉ tin cậy công nhân, coi khinh mọi tầng lớp khác. Và cũng để lấy lòng công nhân, và gây căm thù trong xã hội, Marx đưa ra lý thuyết đấu tranh giai cấp, truất phế vai trò tư sản trong xã hội và trong sản xuất, đưa công nhân lên lãnh đạo đất nước và lãnh đạo kinh tế, chính trị.<br />Như vậy, Marx viết Tuyên ngôn đảng cộng sản là có dụng ý chính trị.<br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">IV.2. Ai lãnh đạo?</span><br /><br />Cộng sản luôn luôn nói công nhân là giai cấp lãnh đạo, có thực như vậy không?<br />+Trước tiên, ta xét về lý thuyết. Một mặt, Marx đốc thúc giai cấp công nhân lật đổ giai cấp tư sản, và trở thành giai cấp thống trị ( TNCS, I, 11,14). Nhưng trong phần I, và IV, Marx lại bảo rằng đảng cộng sản giáo dục giai cấp công nhân, đại diện giai cấp vô sản.Vậy ai thống tri?<br /><br /><span style="font-style: italic;">Những người cộng sản chiến đấu cho những mục đích và những lợi ích trước mắt của giai cấp công nhân, nhưng đồng thời trong phong trào hiện tại, họ cũng bảo vệ và đại biểu cho tương lai của phong trào.[..]. Nhưng không một phút nào Đảng cộng sản lại quên giáo dục cho công nhân một ý thức hết sức sáng rõ về sự đối kháng kịch liệt giữa giai cấp tư sản và giai cấp vô sản. .</span> <span style="font-size: 85%;">(<a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-iv.html">TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN IV</a> , 1) [3]<br /></span>Như vậy, trong thâm tâm Marx, công nhân chỉ là giai cấp bị đảng cộng sản lợi dụng, giai cấp công nhân là bình phong, là tay sai của đảng cộng sản.</div><div style="text-align: justify;">+ Về phương diện thực tế, ta thử xem lý lịch của các nhà lãnh đạo cộng sản .Marx, Engels, Lenin, Trotsky, Trần Độc Tú, Mao Trạch Đông, Chu Ân Lai, Đặng Tiểu Bình, Hồ Chí Minh, Hà Huy Tập, Võ Nguyên Giáp, Phạm Văn Đồng, Phan Văn Hùm, Nguyễn An Ninh, Pol Pot. . .<br />Điều này cho ta thấy rõ những lãnh tụ ban đầu là là trí thức, con nhà tư sản, điền chủ hoặc tiểu tư sản, hoặc quan lại. . . Thế nhưng lý lịch của họ là công nhân vì họ mạo nhận để tuyên truyền và để lừa dối.Họ len lỏi vào hàng ngũ công nhân kich động và tổ chức đình công biểu tình. Sau họ cũng cho một số công nhân và vô sản gia nhập để tiện lợi cho việc tuyên truyền như Trần Quốc Hoàn, Đỗ Mười. . . Bác Hồ làm bồi tàu, làm thợ sửa ảnh, bác Đỗ Mười thiến heo, Trần Quốc Hoàn vô sản lưu manh không phải là công nhân vô sản như định nghĩa của Marx và Engels.<br /><br />Và điều này cũng cho chúng ta thấy những từ ngữ, những khẩu hiệu như giai cấp công nhân tiên tiến, giai cấp công nhân lãnh đạo chỉ là những lời không thật.<br />Sau khi cướp chính quyền, Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh đưa những người ngu dốt lên nắm chính quyền ở xã thôn và các công trường, nông trường. Họ cũng là nông dân vì Liên Xô, Trung Hoa, Việt Nam đa số dân là nông dân nhưng họ khai là công nhân cho hợp thời trang, cho hợp sở thích của lãnh tụ. Đây là một thời kỳ đen tối, các trí thức phải giấu bằng cấp, che giấu thân phận giàu sang, quý phái, phải học cách ăn nói của dân lao động để được sống an ổn trong vòng tay cộng sản.<br /><br /><br />Cộng sản là một tổ chức của một bọn tham tàn, mượn danh công nhân ,vô sản để phục vụ cho tham vọng của họ.Họ hành động cho phe phái của họ, cho bản thân họ, họ không quan tâm đến giai cấp vô sản, đến dân tộc.<br /><br /><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"><span style="color: #000066;">V </span></span><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;">. ĐẤU TRANH GIAI CẤP & CẢI CÁCH RUỘNG ĐẤT<br /></span><span style="color: #333333;">Chủ trương đấu tranh giai cấp tại Việt Nam đã đưa đến việc tàn phá nhiều lãnh vực xã hội. Ở đây, tôi chỉ trình bày về CCRĐ, còn các mặt khác như kinh tế, chính trị, văn hóa, thương mại sẽ được trình bày ở các chương sau. </span><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"><br /></span><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">V.1.Mục đích</span><br /><br />Cải cách Ruộng Đất là một chính sách xuyên suốt Liên Xô, Trung Quốc, Việt Nam. CCRĐ có nhiều mục đích.<br />+Mục đích thứ nhất là cộng sản muốn cướp tài sản nhân dân theo chủ trương bãi bỏ tư hữu, tập trung tài sản nhân dân vào tay chúng.<br />+Mục đích thứ hai là theo chủ trương đấu tranh giai cấp, tiêu diệt trí thức và các giai cấp trung lưu.<br />Họ dùng vô sản củng cố quyền lực. Giai cấp thợ thuyền tại Liên Xô, Trung Quốc và Việt Nam chưa có thì họ dùng nông dân, đưa họ vào đảng, giao cho họ chính quyền các cấp, mượn tay nông dân tiêu diệt những ai mà họ nghi ngờ chống họ trong tương lai.<br />+Mục đích thứ ba là khủng bố toàn dân, kể cả công nhân, nông dân và vô sản nói chung.<br /><br />Đấu tranh giai cấp, bài đế phản phong chẳng qua là những cái nhãn hiệu, những khẩu hiệu để che đậy mục đích chính của cộng sản mà Marx đã nói rõ trong TNCS, vấn đề chính của CS là bãi bỏ tư hữu. Đấu tranh giai cấp chỉ là một cuộc khủng bố tòan dân, trước tiên là những nạn nhân được gán tội địa chủ, tư sản. Nhưng tư sản là ai? Địa chủ là ai?<br />Để làm sáng tỏ vấn đề này, chúng tôi xin đưa ra những hình ảnh và sự kiện của Cải Cách Ruộng Đất Việt Nam trong giai đoạn 1952-1956.<br /><br />Cải cách ruộng đất ai cũng tưởng là lấy ruộng nhà giàu chia cho nhà nghèo, ai ngờ đâu những cán bộ thoát ly, những trung đoàn trường, sư đoàn trưởng, những bí thư huyện tỉnh lại bị giao về chịu tội chung với cha mẹ! Người dân cứ tưởng phải có ruộng hàng trăm, hàng ngàn mẫu là điạ chủ có ai ngờ đâu một trung nông hay phú nông đã phá sản, chỉ còn vài sào hương hỏa, đã suốt đời theo đảng mà bị kết tội địa chủ! . Cải cách ruộng đất không phải giết địa chủ mà là giết dân lành.<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">V.2. Khởi nguyên </span><br /><br />Trong bản <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Tuy%C3%AAn_ng%C3%B4n_c%E1%BB%A7a_%C4%90%E1%BA%A3ng_C%E1%BB%99ng_s%E1%BA%A3n" title="Tuyên ngôn của Đảng Cộng sản">Tuyên ngôn của Đảng Cộng sản</a> (<i>Manifesto</i>), <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Karl_Marx" title="Karl Marx">Karl Marx</a> đã tuyên bố: "cách mạng ruộng đất là điều kiện để giải phóng dân tộc". Lenin, Stalin đã theo chủ trương của Marx mà thi hành cải cách ruộng đất. Sau 1917, Nga bắt đầu thực thi Cải cách ruộng đất, lấy ruộng nhà giàu chia cho nhà nghèo, sau đó bắt tất cả nông dân làm nô lệ trong các nông trường. Năm 1947- 1949, Mao bắt đầu công cuộc Cải Cách Ruộng Đất. Mao đã đưa một số cán bộ sang Liên Xô học tập.<br /><br />Nguyễn Minh Cần nguyên phó chủ tịch UBND thành phố Hà Nội, nay sống tại Nga, viết về nguyên do CCRD tại Việt Nam.:<br /><span style="font-style: italic;">Xuất phát từ đâu mà trận bão táp ghê rợn đó đã tràn đến cái xứ sở đau thương này? Số là trong chuyến đi bí mật của ông Hồ Chí Minh từ chiến khu Việt Bắc (hồi cuối năm 1950</span><span style="font-size: 0pt;">) </span><span style="font-size: 0pt;"></span><span style="font-style: italic;">đến Moskva (đầu năm 1951), ông đã gặp Stalin và Mao Trạch Đông (lúc đó đang có mặt tại Moskva). Hai ông này đã nhận xét là Đảng Việt Nam coi nhẹ nhiệm vụ phản phong (ý nói hữu khuynh), và chỉ thị phải tiến hành cách mạng phản phong để “bồi dưỡng động lực cách mạng là nông dân lao động”, nói cụ thể là phải làm CCRĐ ở các vùng gọi là “giải phóng”. Sau khi về nước, ông Hồ đã cùng Thường vụ Trung ương (Bộ chính trị sau này) ĐCS trong hai năm trời bí mật và tích cực chuẩn bị tiến hành CCRĐ. Chuẩn bị cả về mặt tư tưởng, cả về mặt chính sách, đường lối, lẫn về mặt tổ chức. Theo sự phân công của Stalin, Trung Quốc sẽ giúp đỡ cho Việt Nam, nên ông Hồ đã mời các đoàn cố vấn Trung Quốc đến miền Bắc Việt Nam – tổng cố vấn là La Quý Ba đồng thời là đại sứ Bắc Kinh tại Việt Nam dân chủ cộng hoà .Vi Quốc Thanh đứng đầu đoàn cố vấn quân sự, còn đứng đầu đoàn cố vấn CCRĐ là Kiều Hiểu Quang, vốn là phó bí thư tỉnh uỷ Quảng Tây. Đó là chưa kể đủ loại cố vấn khác, như cố vấn chỉnh huấn, cố vấn công an, cố vấn tổ chức, cố vấn tuyên truyền...<br /></span><span style="color: #6600cc;"><span style="font-weight: bold;">V.3. Chuẩn bị</span></span><span style="font-style: italic;"><br /></span><span style="font-style: italic;"><br /></span><span style="font-size: 100%;">Để chuẩn bị về mặt tư tưởng cho cán bộ, đảng viên và quân đội, năm 1952, Bộ chính trị , Trung ương </span><span style="font-size: 100%;">(TW</span><span style="font-size: 100%;"> ) Đảng thực hiện “cuộc chỉnh huấn” trong Đảng và “cuộc chỉnh quân” trong quân đội, theo đúng mẫu mã “cuộc chỉnh phong” của CS Trung Quốc, chỉ có cái tên hơi khác một chút mà thôi. </span><span style="font-size: 100%;">Ngoài ra, ông Hồ còn</span><span style="font-size: 100%;"> cử</span><span style="font-size: 100%; font-style: italic;"> </span><span style="font-size: 100%;">48.818 cán bộ sang Trung Quốc học cách đấu tố (Wikipedia).</span><br /><br />Về mặt pháp luật, tháng 11 năm 1953, Quốc hội Việt Nam Dân chủ Cộng hòa nhóm họp và thông qua dự luật cải cách ruộng đất 197/HL. Chủ tịch Hồ Chí Minh phê thuận và chính thức ban hành bộ luật này vào ngày 19 tháng 12 năm 1953 để kỷ niệm ngày Toàn quốc Kháng chiến, mang tên "Luật Cải cách Ruộng đất"<br /><br /><span style="font-size: 0pt;"><span style="font-size: 100%;">Về mặt tổ chức, BCT TW đã thành lập Uỷ ban CCRĐ Trung ương (UBCCRĐTW), gồm có Trường Chinh, Tổng bí thư ĐLĐVN làm chủ nhiệm, hai phó chủ nhiệm là Hoàng Quốc Việt, uỷ viên BCT và Lê Văn Lương, uỷ viên BCT, còn uỷ viên thường trực là Hồ Viết Thắng, uỷ viên TW Đảng.</span><br /></span>Trưởng ban chỉ đạo thí điểm Thái Nguyên: Hoàng Quốc Việt (Ủy viên Bộ Chính trị Ban Chấp hành Trung ương đảng)<br />Trưởng ban chỉ đạo thí điểm Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh: Lê Văn Lương (Ủy viên dự khuyết Bộ Chính trị Ban Chấp hành Trung ương đảng)<br />Giám đốc trực tiếp điều hành chiến dịch: Hồ Viết Thắng (Ủy viên dự khuyết Ban Chấp hành Trung ương đảng)<br /><span style="font-size: 0pt;"><br /><span style="font-size: 100%;">Dưới UBCCRĐTW là các đoàn CCRĐ, dưới các đoàn là các đội CCRĐ</span>. </span>Mỗi tỉnh gồm có 10 “đoàn”, mỗi đoàn có ít nhất 100 đoàn viên được đặt dưới quyền của một “đoàn trưởng”. Chức vụ của vị nầy tương đương với chức vụ một bí thư tỉnh. Đoàn trưởng trực tiếp nhận lệnh của “trung ương”, không thông qua trung gian của cán bộ đảng hay nhà nước của tỉnh.<br />Đoàn được phân chia ra thành “đội”, mỗi đội gồm có 6 hoặc 7 đội viên. Đoàn trưởng được tuyển chọn trong số các “bần nông” hay các “bần cố nông” đã được tham gia đợt “thí nghiệm” cải cách ruộng đất trong những năm 1952-1953.<br /><br />Sự kiện này cho thấy ông Hồ chỉ là tay sai của Nga Tàu, ông cúi đầu thi hành mệnh lệnh của Nga Tàu mà không hề có ý kiến phản bác vì chính ông và đảng cộng sản Việt Nam đâu có độc lập, tự do! Ông chửi Bảo Đại, Ngô Đình Diệm theo Pháp, theo Mỹ thì ông cũng làm tay sai cho Nga, Tàu thế thôi! Trong đảng cộng sản Việt Nam đã có những quan thái thú của Đệ tam quốc tế và đại diện của Nga, Tàu hiện diện, họ chỉ chuyển mệnh lệnh cho ông Hồ là đủ, thế mà họ phải triệu Hồ Chí Minh sang Mac Tu Khoa nhận chỉ thị của Stalin và Mao, và khi về, ông Hồ lại mời cả tướng lãnh và đại thần Trung Quốc sang thị sát. Không những thế, Trung cộng còn cử từng đoàn cán bộ trực tiếp lãnh đạo tại một số địa phương miền Bắc. Những việc này cho thấy Liên Xô, Trung Qưốc coi Việt Nam như một chư hầu, và muốn gấp rút cướp vàng bạc, cổ vật của nhân dân Việt Nam, và nhuộm đỏ đất nước Việt Nam.<br /><br /><span style="color: #3333ff; font-weight: bold;">V.4. Kỹ thuật</span><span style="color: #3333ff; font-weight: bold;"> đấu tố</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Cộng sản Liên Xô theo đường lối cách mạng bạo lực và vô sản chuyên chính cho nên đối với dân lành chúng cũng không nương tay.</span><span style="font-size: 100%; font-style: italic;"> </span><span style="font-size: 100%;">Nguyễn Minh Cần viết:</span><span style="font-style: italic;"><br />ĐCS coi CCRĐ là “ một cuộc cách mạng long trời lở đất”, cho nên cần phải “phóng tay phát động quần chúng” để thực hiện, có nghĩa là phải làm hết sức mãnh liệt, thẳng tay, không khoan nhượng, không thương xót, cho dù có những hành động quá trớn, quá tả cũng không đáng sợ. [. . ]. ! Họ cao ngạo phê phán các cuộc CCRĐ hoà bình ở nhiều nước là cải lương chủ nghĩa, tư sản và phản cách mạng: vì tại các nước đó, chính quyền hạn định mức ruộng đất tối đa cho điền chủ được có, còn phần thừa thì nhà nước mua lại để chia cho người ít hay không có ruộng đất. Còn khi giải thích cho cán bộ mấy chữ “phóng tay phát động quần chúng” khó hiểu này, ông Hồ đã dùng hình ảnh dễ hiểu sau: khi uốn thanh tre cong cho nó thẳng ra, phải uốn quá đi một tí và giữ lâu lâu, rồi thả tay ra thì nó mới thẳng được.<br /><br />Hình như ông cũng khoái cái lối giải thích hóm hỉnh ấy, không nghĩ rằng cái tinh thần “quá đi một tí” sau này chính là mối hoạ lớn cho dân! Các đội, các đoàn CCRĐ được tung về nông thôn. Họ tung hoành gần như với quyền hạn không hạn chế, họ cảm thấy mình nắm trong tay quyền sinh quyền sát. Cấp trên đã “phóng tay” cho họ và họ cũng tự “phóng tay”... Vì thế, trong dân gian thường nói “nhất đội, nhì Trời”, và các “anh đội” cũng khoái tai khi nghe như thế!</span><a href="http://www.thongluan.org/vn/modules.php?name=News&file=article&sid=619"> http://www.thongluan.org/vn/modules.php?name=News&file=article&sid=619</a><br /><br />Trong các trận đánh, ngay cả trong CCRD, cộng sản cũng tập dượt rất chu đáo. Đóng kịch là việc phổ biến trong đảng cộng sản từ Liên Xô, Trung Quốc, Việt Nam cho đến Miên, Lào, Bắc Hàn. Nguyễn Minh Cần viết tiếp:<br /><span style="font-style: italic;">Chủ trương của UBCCRĐTW là trong các cuộc đấu địa chủ, nhất là địa chủ cường hào ác bá đều phải chuẩn bị rất chu đáo để ra “đấu trường” không được vấp váp. Thế là trước ngày đấu, mọi “rễ”, “chuỗi”, dân quân, công an, toà án, chủ tịch đoàn... đều phải “diễn tập” như thật, ai lên “đấu” trước, ai lên “đấu” sau, “tố” thế nào, xỉa xói ra sao, nói gì, khi nào người “tố” phải cảm động khóc lóc, khi nào người dân phải hô “đả đảo” (khi người bị “tố” không nhận tội...), lúc nào thì bắt địa chủ quỳ (quỳ là biểu hiện của sự “bị đánh gục”!), lúc nào thì “hoan hô” (khi toà tuyên án tử hình, tịch thu tài sản...). Chủ tịch đoàn những cuộc đấu lớn đều là “rễ”, “chuỗi”, cốt cán mới đào tạo trong vài tháng, nói năng ngượng nghịu, lúng ta lúng túng, điều khiển thế nào nổi, nên khi ra “đấu trường”, thường “anh đội”, “chị đội” phải ngồi sau lưng nhắc, như người nhắc tuồng (souffleur) ở rạp hát! Cũng có khi nhắc mãi không được, chủ tịch đoàn cuống lên, thì “anh đội” giật micro và điều khiển luôn. Tóm lại, một sự diễn kịch, một trò giả dối lố bịch, trắng trợn, mà không hề biết ngượng! Nhưng cái nguy hại chính là sự giả dối đó cứ thấm dần vào tiềm thức cán bộ và người dân, tạo nên một nếp sống giả dối vô đạo đức của nhiều người!</span><br /><b><br /><span style="color: #000066;">V.5. Quy định thành phần</span></b>Quan trọng nhất là việc phân định thành phần. Theo Hoàng Văn Chí [4] trong "<span style="font-style: italic;">Từ Thực Dân Đến</span><br /><span style="font-style: italic;">Cộng Sản</span> "đã nêu lên các thành phần mà cộng sản đã quy định theo tinh thần của Mac Lê, dưới áp lực của Trung quốc:<br />-Trung nông cứng: có 1 bò, 1 heo, 1 đàn gà.<br />-Trung nông vừa: 1 heo, 1 đàn gà.<br />-Địa chủ. Theo Trường Chinh [5], có ba loại địa chủ: địa chủ Việt gian phản động, địa chủ thường và địa chủ kháng chiến. Thực tế chỉ có một loại địa chủ Việt gian phản động (233).<b><br /></b>Những quy định thành phần trên cũng không phải là khuôn mẫu cố định vì sau này cộng sản bắt người theo chỉ tiêu, và theo tỷ lệ 5% dân chúng bị quy là địa chủ. Và mỗi đợt CCRD lại gia tăng số nạn nhân. Như vậy đó là chính sách khủng bố, đưa chết chóc và sợ hãi đến tận các xóm làng!<br />Như trên đã trình bày, từ Marx những ý niệm về giai cấp rất mơ hồ nhưng lại là những lời kết tội nặng nề. Địa chủ hay địa chủ phong kiến chỉ là một nhãn hiệu mà cộng sản dán cho nông dân nhằm khủng bố toàn dân, bắt mọi tầng lớp phải cúi đầu làm nô lệ đảng cộng sản.<br />Pháp luật và chính sách của cộng sản là tùy tiện. Họ mở cuộc cải cách ban đầu, có lẽ thu được vàng bạc quá ít, họ mở thêm Cải Cách đợt hai, đợt ba, đôn phú nông, trung nông lên địa chủ cho đạt chỉ tiêu dù nạn nhân chỉ có vài sào ruộng .<br /><br />Phú nông không được tham gia đấu tố, nhưng được hứa hẹn sẽ cho yên thân. Sự thực, ranh giới giữa địa chủ và phú nông, quả là huyền huyền ảo ảo, không một người nào có thể biết trước mình sẽ là địa chủ hay phú nông (224). Khoảng thời gian sau, một đội cải cách khác lại về, có cả cán bộ Trung Quốc đi theo, đòi hỏi nông dân phát hiện thêm địa chủ. Lúc này, phú nông, trung nông cứng trở thành địa chủ, trung nông thường trở thành phú nông. Tổng số địa chủ kỳ này đông gấp năm lần trước. Số người bị giết, tự tử, chết đói cũng tăng gấp khoảng năm lần (225).<b><br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">V.6.Kết quả </span><br /></b>Nông dân được chia ruộng đất, tài sản địa chủ nhưng hầu hết là vô giá trị. Cái giá trị thì đã bị Cộng sản Việt Nam và Trung Quốc mang đi. Theo chuyên viên Nga, V.P. Karamichev viết trong tạp chí Chăn Nuôi và Kinh Tế Nông Thôn tập V, 1957 của Nga cho biết:<br /><span style="font-style: italic;">CCRD tại Bắc Việt tịch thu 720.000 mẫu tây ruộng đất, 1,846.000 nông cụ, 107.000 gia súc và 22 tấn thực phẩm. Tất cả chia cho 1.500.000 gia đình công nhân và nông dân</span> (271).<br /><br />Trường Chinh tuyên bố mỗi hộ sau CCRD được một mẫu tây, nhưng theo kết quả trên, mỗi hộ chỉ được khoảng 4000 thước vuông ruộng đất, trong đó có công điền là đất nông dân bao giờ cũng được xã thôn cấp phát. Lại nữa, con số trên không chính xác thì trong thuế nông nghiệp, công sản đã ép dân khai gấp lên ba, bốn lần. Còn nông cụ thì mỗi hộ được một cái, không hiểu là cuốc, xẻng hay liềm, hái, rỗ? Còn về gia súc, mười mấy gia đình mới được một con gà hay con chó? Tài liệu của Karamichev lạc quan nhất. Theo thông báo của ban CCRD nói về vùng ngoại ô Hà Nội, là vùng giàu ở đất Bắc, thì tịch thu , trưng thu, trưng mua 20.482 mẫu ta ruộng, 511 trâu bò, 6.156 nông cụ các loại, 1.032 nhà cửa và 346.903 cân lương thực. . . 24.600 gia đình nông dân và nhân dân lao động gồm 98.000 nhân khẩu, đổ đồng mỗi cố nông được 2 sào 9 thước, mỗi bần nông được 2 sào 8thước, và mỗi trung nông 2 sào 13 thước[6] (273).<br /><br />Theo tài liệu trên, ngoại thành Hà Nội :<br />-1.032 nhà bị tịch thu, tức là 1032 gia đình địa chủ. So với 24.690 hộ nông dân, ta thấy con số địa chủ được quy định từ 4 đến 5% số dân chúng. So với số ruộng đất bị tịch thu, mỗi gia đình địa chủ chỉ có trung bình 7.000 thước vuông, nửa con gia súc, 6 nông cụ, 500 cân thực phẩm, và 6.000 đồng bạc cụ Hồ, tương đương 50 đồng của Việt Nam Cộng hòa.[7] Như vậy, việc kết án họ là địa chủ là một việc phi lý và tàn ác.<br />-khoảng 20 hộ nông dân mới được một cái nhà, mỗi hộ nông dân được dưới một mẫu ta ruộng đất, 40 hộ được một con trâu hoặc bò. . .<br />-Tất cả chỉ là bánh vẽ vì sau đó it tháng sau, họ phải đem tư hữu vào Hợp tác hóa (270), nghĩa là trở thành nông nô cho cộng sản, mỗi ngày công giỏi lắm mới được 10 điểm, tức khoảng 1,50ký gạo (275). Tuy nhiên, vài tài liệu khác cho biết có nơi một ngày nông dân giỏi chỉ được một ký thóc, chờ mùa sau lĩnh!<br /><b><br /></b><span style="font-style: italic;"><br /></span><b><span style="color: #000066; font-weight: bold;">V.7. Số nạn nhân</span><br /></b>CCRD chỉ là một chiến dịch diệt chủng của cộng sản. Hoàng Văn Chí cũng nói cộng sản đã tàn sát 5% dân số Bắc Việt. (285). Một vài tài liệu khác cũng nói 5%.Ngoài cách tính 5% dân chúng là địa chủ, còn có cách tính khác nữa.Trong quyển <span style="font-style: italic;">Viết Cho Mẹ và Quốc Hội,</span> Nguyễn Văn Trấn [8] đã nói về CCRD tại miền Bắc:<br /><span style="font-style: italic;">Một xã có chừng này bần cố thì theo kinh nghiệm Trung Quốc nhất định phải có bằng này địa chủ ( 167).</span><br />Hoàng Văn Chí cho biết tài liệu của Gérard Tongas, một giáo sư Pháp ở Hà Nội ( J'ai vécu dans l'Enfer Communist du North Vietnam. Les Nouvelle Editions Debress, Paris, 1960,222), thì năm 1959, kết quả cuộc tàn sát là một trăm ngàn người (225). Theo Hoàng Văn Chí, CCRD (1953-1956), đã giết chết hơn nửa triệu người , tức 4% dân số Bắc Việt (105).Về con số nạn nhân, cộng sản không tiết lộ. Những con số họ đưa ra thật khiêm nhường đúng theo tục ngữ Việt Nam <span style="font-style: italic;">" đẹp thì khoe ra, xấu xa che lại".</span><br /><br /><span style="font-size: 100%;">Trong báo <a href="http://www.thongluan.org/vn/modules.php?name=News&file=article&sid=291">Thông Luận số 197</a> (tháng 11.2005), ông Võ Xuân Minh đã phát hiện một điều rất đáng chú ý</span><span style="font-style: italic;"><span style="font-size: 100%;">. </span>Trong cuốn Lịch Sử Kinh Tế Việt Nam 1945-2000 do Viện Kinh tế Việt Nam xuất bản, tập I viết về giai đoạn 1945-1954 (dày 662 trang), tập II, giai đoạn 1955-1975 (177 trang), (tập III chưa ra), có đưa ra con số rõ rệt nhất từ trước tới nay: có 172.008 người bị trừng trị trong CCRĐ, trong số đó có 123.266 người sau này được chính thức xác nhận là oan (chiếm 71,6%). Có điều là trong sách đã không ghi rõ con số 172.008 người này là bị giết hay bị xét xử.<br /></span><span style="font-size: 100%;">Ông Võ Xuân Minh đưa ra giả định mà ông tin là có cơ sở</span><span style="font-style: italic;">: con số 172.008 người này là những người bị giết trong CCRĐ. Ông lập luận rằng: cuốn sách nói trên có cho biết CCRĐ được thực hiện ở 3.563 xã với 10 triệu dân số, mà tỷ lệ địa chủ được quy định trước là 5,68% (trang 85, tập II), và các đoàn và đội CCRĐ đều cố truy bức để đôn tỷ lệ địa chủ lên 5% như một quy định bắt buộc (trang 86, tập II); như vậy thì tổng số người bị coi là địa chủ để đưa ra xét xử phải là trên 500.000 người, chứ không phải 172.008. Thế thì phải hiểu rằng con số 172.008 người này là bị giết trong số trên 500.000 bị xét xử.<br /></span><span style="font-size: 100%;">Ông Võ Xuân Minh cũng vạch ra rằng </span><span style="font-style: italic;">trong số 172.008 nạn nhân đưa ra trong bảng thống kê thì có ghi rõ 586 người thuộc thành phần kháng chiến, nếu so với báo cáo của Bộ chính trị thì số đảng viên “bị xử trí” lên tới 84.000 người, như thế rõ ràng là con số 586 người thuộc thành phần kháng chiến là số bị giết, và con số 172.008 người đưa ra trong bảng thống kê cũng là số người bị giết. Báo cáo của Bộ chính trị có xác nhận: “hàng vạn đảng viên có nhiều công lao bị xử oan, phải chịu những nhục hình rất tàn khốc dã man”.</span><b><span style="font-style: italic;"><br /></span></b><span style="font-size: 100%;">Bảng thống kê đưa ra trong Lịch Sử Kinh Tế Việt Nam 1945-2000 ghi rõ: trong số 172.008 nạn nhân thì:</span><span style="font-style: italic;"><br />địa chủ cường hào gian ác – 26.453 người, trong đó bị oan 20.493 người (77,4%)<br />địa chủ thường – 82.777 người, trong đó bị oan 51.480 người (62,1%)<br />địa chủ kháng chiến – 586 người, trong bị oan 290 người (49,4%)<br />phú nông – 62.192 người, trong đó bị oan 51.003 người (82%)<br />Tổng cộng: 172.008 nạn nhân, trong đó bị oan 123.266 người (71,6%).(Thông Luận)</span><br />Chúng tôi nghĩ rằng cộng sản không nói sự thật, cộng sản làm gì cũng đặt chỉ tiêu. Họ theo đúng chỉ tiêu 5% thì số nạn nhân bị quy là địa chủ là 500,000. Con số của Hoàng Văn Chí và Võ Xuân Minh là khá chính xác. Tuy nhiên, theo thiển kiến, con số còn lớn hơn vì những lý do sau:<br />+Dân số Việt Nam thời 1920- 1925 là 20 triệu. Năm 1954, có thể lên 30 triệu mặc dù chiến tranh. Dân Bắc đông hơn dân Nam, ta cứ cho là ở miền Bắc dân số 15 -20 triệu. Vậy 5% dân số tức 700,000-800,000 người bị kết là địa chủ.<br /><br />+ 700,000-800,000 là địa chủ, còn cường hào ác bá nữa , tổng cộng có thể một triệu, hai triệu. Cộng thêm vợ con họ là lên đến khoảng 3-5 triệu (mỗi gia đình trung bình 4, 5 người). Lẽ dĩ nhiên, chúng ta không có tài liệu đích thực số người bị xử tử, số người tự tử, một số bị chết trong tù và số chết đói. Sau CCRD mà người ta còn dùng hàng chữ "<span style="font-style: italic;"> 172.008 người bị trừng trị </span>", như vậy ta có thể nghĩ rằng có khoảng 200 ngàn-300 ngàn người bị giết.<br /><br />+Cộng sản luôn vượt chỉ tiêu để thi đua thành tích. Do đó chỉ tiêu không phải 5% mà 7 hay 8%.<br /><span style="font-size: 100%;">+Con số 3.563 xã l</span>à không đúng. Theo <span style="font-style: italic;">Dư Địa Chí</span> của Phan Huy Chú, đời Nguyễn, tỉnh Nghệ An có 282 xã, và một số động Mán, Mường; Sơn Tây có 1,118 xã; Bắc Ninh có 1,474 xã. Đấy là theo tài liệu đời Nguyễn, dẫu sao nó cũng cho chúng ta một cái nhìn tiếp cận với lịch sử Việt Nam, và có lẽ cũng không khác với thực tế. Và từ đó, ta thấy tài liệu của cộng sản bao giờ cũng gian trá, không thể tin cậy.Khi Pháp đến, các xã còn chia nhỏ hơn. Trung bình mỗi tỉnh có khoảng 1,000 xã. Cứ ba tỉnh Bắc kỳ miền trung du là có khoảng 3500 xã rồi.Bắc vĩ tuyến có 31 tỉnh , không kể Quảng Trị, tính phỏng chừng có 30 ngàn xã.<br />-Theo báo Nhân Dân, cũng như lờì Võ Nguyên Giáp [9], trong đợt sửa sai, số nạn nhân CCRD được thả, không biết là bao nhiêu, nhưng có 12 ngàn đảng viên. (Hoàng Văn Chí, 261, 288). Cộng sản không bao giờ nói thật, sự thực số bị giam cao hơn nhiều, chưa kể số người chết.<br /><br />Như tôi thấy tại làng nhỏ của tôi, có khoảng 500 dân, ba, bốn địa chủ bị bắn hoặc bị bỏ đói mà chết, năm sáu địa chủ bị giam, hoặc không bị giam nhưng bị đấu tố,và khoảng năm người bị kết tội cường hào, phong kiến phản động, họ bị giam hoặc bị tuyệt thông. Trong làng tôi tổng cộng địa chủ phú nông, cường hào và con cháu của họ lên đến gần 100. Gia đình bác họ của tôi và ông tôi, có một người bị xử bắn, một người bị bỏ đói mà chết, đó là hai lão nhân tuổi khoảng 60- 70, ngoài ra hai nhà có trên mười nạn nhân gồm đàn bà, trẻ con phải điêu linh. Một xã có khoảng 5, 10 làng. Nhân lên con số không phải là ít.<br />Tôi đã chứng kiến cuộc CCRD tại tỉnh Quảng Bình năm 1954. Người ta có nhiều cách quy kết địa chủ.<br /><span style="font-size: 0pt;">+<span style="font-size: 100%;">Những nông dân tự canh tác nhưng có ba, bốn sào ruộng trở lên bị quy là địa chủ.</span></span><span style="font-size: 100%;"><br /></span><span style="font-size: 100%;">+Những nông dân không tự canh tác mà cho ngưòi khác cấy thuê, làm rẽ đều bị xếp là địa chủ bóc lột dù chủ nhân chỉ có một vài sào hay một vài thước đất. Đó là những ông giáo phải bận dạy học , những thầy đông y, những bà buôn bán ngoài chợ, những ông cách mạng thoát ly gia đình lên rừng chiến đấu không có thì giờ và cũng chẳng có năng lực cày bừa.<br /><br />Đây là trường hợp bác tôi, đảng viên, làm hội trưởng hội Liên Việt huyện, nhà chỉ còn mấy sào hương hỏa, các anh phải bỏ học mà canh tác song trong CCRD, bác tôi bị họ đưa ra bắn và gán tội là Quốc Dân đảng. Nhà của, ruộng đất lương thực bị tịch thu, các anh phải đi vào rừng làm thuê, rồi bị phát giác là con địa chủ và bị đánh đập tàn bạo. Các anh phải lên núi chặt củi về bán, và đi lượm hạt dẽ voi, cọp ăn còn lại về nấu cháo, làm bánh mà ăn qua ngày. Trong trường hợp này không ai dám can thiệp vì sợ kết tội là mất lập trường giai cấp, nhưng người con rể của bác tôi nay là cấp tướng , rất tốt, rất thương các em phải về quê năn nỉ địa phương cho phép mang các anh ra Hà Nội nuôi nấng. Nay thì các anh đã thành kỹ sư, tiến sĩ ở Hà Nộị, tuổi đời cũng lên hàng thất thập.</span><span style="font-size: 100%;">+Bên cạnh địa chủ, phú nông, một số bị gán tội là theo Pháp, Nhật, phong kiến, và theo Quốc Dân đảng. Số này có thể bị giết hoặc ở tù.</span><span style="font-size: 100%;">+Trong thời gian CCRD, các nạn nhân bị tuyệt thông. Không ai được đến nhà các địa chủ, phú nông, cường hào hay phản động, và các địa chủ không được đi ra ngoài. Không ai bán rau quả, cá mắm cho họ. Xung quanh những nhà này luôn có người canh gác, rình rập.</span><span style="font-size: 100%;">+Không ai dám kết hôn với con cái nạn nhân. Trái lại, họ bắt các thiếu nữ trẻ đẹp con nhà địa chủ phải lấy thương binh VC.</span><span style="font-size: 100%;">+Nhiều đứa con phải đấu tố cha mẹ như Xuân Diệu, nhiều bà vợ phải bỏ chồng như bà Trần Đức Thảo phải từ giã triết gia để theo viện sĩ Nguyễn Khắc Viện.</span><span style="font-size: 100%;">+Nhiều nông dân và con cái của họ đã chết đói hoặc tự tử.</span><span style="font-size: 100%;">+Gia đình các nạn nhân không được ở chung với thôn xóm. Họ được cấp vài thước đất xấu ở chân núi hay bãi sông mà sống riêng rẽ bên lề xã hội cộng sản.</span><span style="font-size: 100%;">+Cộng sản luôn tra vấn về vàng bạc và mâm thau chậu đồng. Mục đích CCRD không những là cướp đất nông dân mà còn nhắm cướp quý kim để trả nợ Trung Quốc và có vàng cho họ tiêu xài.</span><span style="font-size: 100%;">+ Nông dân và các thành phần trong gia đình nạn nhân được khuyến khich và dụ dỗ tố cáo cha mẹ, vợ chồng, ông bà, chủ nhân. Cộng sản hứa hẹn sẽ ban nhà cửa, ruộng đất, chức vụ. Còn thành phần học sinh được hứa hẹn sẽ cho du học ở Nga, Trung Quốc.</span><span style="font-size: 100%;">+Cộng sản tra tấn, hành hạ dã man. Ông nội tôi trên 70 tuổi, họ không cho ăn ngủ, bắt đi suốt đêm trên cánh đồng quê lầy lội trơn trợt, mục đích là tra khảo vàng bạc.</span><span style="font-style: italic;"><br /></span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">V.8. Những vụ điển hình</span><br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">V.8.1. Tài liệu Hoàng Văn Chí</span><br />Ông đã nêu lên một số nạn nhân tiêu biểu :<br />-Ông Đặng Văn Hướng [10], một bộ trưởng trong nội các Việt Minh, có con là đại tá Đặng Văn Việt, anh hùng đánh Pháp trong các trận Cao Bắc Lạng, về thăm nhà trong dịp đấu tố cũng bị lôi ra đấu tố. Ông không bị đánh chết, nhưng em ông bị giết. Hai vợ chồng ông thắt cổ tự tử (137).<br />- Tại Thanh Hóa, ông Nguyễn Hữu Ngọc, hòa thượng Tuệ Chiếu bị tử hình, linh mục Mai Bá Nhạc và hai tư sản mại bản bị 20 năm tù và 15 năm khổ sai. Cựu quan lại là Hà Văn Ngoạn và Cử nhân Lê Trọng Nhị là một nhà cách mạng chống Pháp đã bị tù Côn Đảo, trong CCRD, bị chết trong nhà tù Cộng sản (150).<br />-Bác sĩ Nguyễn Đình Phát, chủ đồn điền ở Phủ Quỳ ( Nghệ An), là đại biểu quốc hội Việt Minh, đã bị tố giết 35 người , vì những người này đã chết vì sốt rét trong đồn điền ông ta (252).<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">V.8.2. Tài liệu RFA<br /><br />+Hữu Loan</span> (11)<br />Nhạc sĩ Trịnh Hưng kể lại chuyện thi sĩ Hữu Loan:<br /><span style="font-style: italic;">Lúc ấy, ông ấy là Trưởng ban Tuyên Huấn của đoàn 304, do tướng Nguyễn Sơn phụ trách, quân đội thì đói khổ lắm, chỉ có ăn khoai, ăn sắn, không có gạo mà ăn…Ông địa chủ đó thì giầu, tháng nào cũng đem gạo đến, để nuôi quân cho…Chính tướng Nguyễn Sơn tháng nào cũng làm lễ vinh danh cho ông ta, ban thưởng huân chương. Năm 1953, bị đấu tố, lan đến Thanh Hoá, ông bà địa chủ ấy bị giết chết. Nhà thì chỉ có một cô con gái thôi. Nó cấm tất cả mọi người, con trai, hay con gái, không được kết hôn với con nhà địa chủ, không được nuôi con nhà địa chủ. </span></div><div style="font-style: italic; text-align: justify;">Ông ấy (nhà thơ Hữu Loan) thấy thế bực quá, mới bỏ về làng, đi qua làng ấy, ông ghé vào thăm, ông biết rằng ông bà cụ bị giết chết rồi, cô con gái không ai nuôi cả, cô ấy phải đi mót sắn, mót khoai ở ngoài đồng, ăn sống, để sống thôi, quần áo rách rưới, bẩn thỉu lắm, ngủ ở đường, ở đình làng, ông thấy thế, thương hại và đem về nhà nuôi…và bây giờ là vợ ông ấy!” <a href="http://www.rfa.org/vietnamese/SpecialTopic/copy_of_LandReform/LandReform50YearsAgoP8_PAnh-20060519.html">http://www.rfa.org/vietnamese/SpecialTopic/copy_of_LandReform/LandReform50YearsAgoP8_PAnh-20060519.html</a></div><div style="text-align: justify;"><strong>+</strong><strong style="color: #000066;">Nguyễn Chí Thiện (12) :</strong></div><div style="text-align: justify;"><strong></strong><span style="font-style: italic;">Hồi làm cải cách ruộng đất ở Thái Hòa ấp, ở đấy có một ông địa chủ, tôi còn nhớ tên là ông Bảy Dần. Ông ta là một người cũng có ruộng đất nhưng không phải giàu lắm đâu anh ạ. Ông ta chỉ có vài chục mẫu ruộng thôi và ông ta còn lại là một ông đồ dạy học nữa. </span></div><div style="font-style: italic; text-align: justify;">Chính tôi có đi xem buổi đấu tố cuối cùng đó, nó tổ chức đông người đi lắm, Hà Nội kéo nhau đi rất đông. Tôi đến nơi, lúc bấy giờ tôi cũng len lên được hàng đầu để mà xem. Ông Bảy Dần cũng mặc áo the, cũng ăn mặc tử tế lắm, đội khăn hẳn hoi. Ông ta thế là bị trói vào cột - bị trói vào cột. </div><div style="font-style: italic; text-align: justify;"><strong>Nguyễn An: </strong><em>Tức là đem ra trước tòa án nhân dân phải không ạ? </em></div><div style="font-style: italic; text-align: justify;"><strong>Ông Nguyễn Chí Thiện: </strong>Gọi là tòa án nhân dân. Trước hết ông ta bị trói vào cột và đàng sau cột độ mươi thước thôi thì có một cái hố đào sẵn. Người ta nói là đào cả hàng tuần trước rồi. Buổi đấu tố hôm đó nó diễn ra cả ngày, từ sáng đến tận khoảng 5, 6 giờ chiều mới kết thúc. </div><div style="font-style: italic; text-align: justify;"><strong>Nguyễn An: </strong><em>Xử thì cứ xử thôi nhưng kết quả thì đã biết trước rồi phải không ạ? </em></div><div style="font-style: italic; text-align: justify;"><strong>Ông Nguyễn Chí Thiện: </strong>Phải biết trước, chứ còn làm sao mà sống nỗi. Lên đấu tố thì đủ các người lên đấu tố. Sự thật họ đấu tố, tôi phải vô tư mà nói, phải nói thật anh ạ, thì đa phần là phụ nữ. Họ lên đấu tố khiếp lắm, chớ không phải bị cưỡng bức, nghĩa là họ hăng say họ đấu tố. </div><div style="font-style: italic; text-align: justify;">Trong số hàng mấy chục người lên đấu tố thì cũng có vài ba người là miễn cưỡng. Những người miễn cưỡng thì mình biết ngay, chớ còn những người hăng hái đấu tố, chỉ chỏ vào mặt, cứ lồng lên như những con hổ cái thì nhiều.[. . .]. Có một điều đặc biệt là, ông ta đã ngoài 60 rồi, mà ông ta vẫn cứ phải xưng cháu hoặc xưng con với bất cứ một người nào lên đấu tố, dù người lên đấu tố chỉ đáng tuổi con ông thôi. Thâm chí tôi còn nhớ một cô con gái lên tố ông ta thì ông ta cũng phải xưng con với người con gái đó - con gái mình đẻ ra đấy ạ. </div><div style="font-style: italic; text-align: justify;">Bây giờ nói đến tòa án nhân dân mà ngồi xử thì toàn là nông dân thôi, toàn là nông dân họ sắp xếp lên ngồi thôi. Chị làm "chánh án", tôi còn nhớ chị ấy còn mù chữ nữa anh ạ, không biết viết a,b,c thế mà lại lên làm chánh án. </div><div style="font-style: italic; text-align: justify;">Sau một ngày đấu tố nhục nhã như thế rồi thì họ bắt đầu họ tuyên án. Họ tuyên án với tất cả những tội ác mà địa chủ đã phạm phải, mà toàn bộ là bịa đặt thôi. Người ta tuyên án ông ấy tử hình. </div><div style="font-style: italic; text-align: justify;">Đặc biệt là trong quá trình đấu tố thì ông địa chủ này không có quyền cãi mà chỉ có quyền bất cứ ai đấu tố thế nào đều chỉ có quyền "nhận tội" - nhận tội lỗi của mình chớ không hề có một lời cãi nào được phép cả.[. . ].<strong></strong> Và phải nhận ngay lập tức. Họ đã diễn tập nhiều lần rồi anh ạ. Đấy không phải là lần đầu tiên mang ra, trước khi mang ra làm thật như vậy thì đã có những cuộc diễn tập trước đó anh ạ. Diễn tập trong một số nhỏ người để cho ông này phải quen lối phục tùng như thế. </div><div style="font-style: italic; text-align: justify;">Buổi hôm đó, tôi còn nhớ là sau khi đấu tố xong thì lập tức có 6 anh du kích. 6 anh du kích này đứng cách khoảng độ 2 mét... thế là bắn chết ông ta ngay. Sau khi bắn chết xong thì chặt dây thừng - không phải là cởi nữa mà là chặt dây thừng, lấy con dao chặt dây thừng ra và lôi ông ta ra chỗ cái hố đó. Xin nhớ một điều, không có áo quan anh nhá. Thế là họ vất tụt xuống hố đó là lấp đất ngay lập tức thôi. </div><div style="font-style: italic; text-align: justify;">Lấp đất xong thì đất ấy cũng không được đấp thành mộ mà đấp bằng như bình thường thôi chớ không đấp gồ lên như một khối u như là một mộ phần anh ạ. Đấy là điều mà tôi chứng kiến tận mắt. Nhưng tôi muốn nói thêm, chính vì chứng kiến đó cho nên sau này tôi vào tù, tôi nằm nghĩ lại. Để bàn về cải cách ruộng đất thì tôi chỉ làm một bài thơ thôi - đây chính là vụ Bảy Dần: <em></em></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-style: italic;">Được nghe bà kể khổ </span><br /><span style="font-style: italic;">Con thấy đời con thực là đáng chết </span><br /><span style="font-style: italic;">Con đã đi bóc lột để nuôi bà </span><br /><span style="font-style: italic;">Con bây giờ không dám nhận là cha </span><br /><span style="font-style: italic;">Dù bà là do con đẻ ra Con </span><br /><span style="font-style: italic;">- thành phần địa chủ thối tha </span><br /><span style="font-style: italic;">Trước nhân dân, trước đảng, trước bà </span><br /><span style="font-style: italic;">Xin thành khẩn cúi đầu chịu tội </span><br /><br />Đó là lời của cụ đồ ở ngoại thành Hà Nội Giữa đấu trường giăng giối với con. </div><div style="font-style: italic; text-align: justify;"><a href="http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/LandReform50YearsAgoP6_NAn-20060518.html">http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/LandReform50YearsAgoP6_NAn-20060518.html</a></div><div style="text-align: justify;"><br />Nguyễn Chí Thiên kể tiếp:<br /><span style="font-style: italic;">Những người đã giết rồi thì thôi, không nói làm gì rồi. Thế nhưng những người còn sót lại thì tha. Thế còn thực tế, những người bị quy là địa chủ mà đã vào tù rồi, chết rồi thì tôi không nói, đấu tố bắn ngay tôi không nói, nhưng vào tù rồi thì công bằng mà nói thì cả huyện của tôi là huyện Bình Dục, sau này tôi về chơi thì không có ông nào được tha cả. Ngay làng tôi thôi có hai cha con ông Chánh Hồ, cũng bị quy là địa chủ, mà ông ta có giàu có gì đâu, bị quy là địa chủ. Ông ta trước kia là người chuyên môn đón bộ đội về làng, bộ đội là đến nhà ông ấy mà.Thế là nhà ông Phó Liêm nữa. Những ông đó, một ông thì tự tử chết, hai người đi tù. Một ông nữa là ông Chánh Điểm cũng đi tù. Tất cả mấy người đi tù đó đều chết trong tù hết. Cả những làng xung quanh tôi không thấy ai về. Mãi đến tận năm 1961, lần đầu tiên tôi đi tù thì tôi gặp không biết bao nhiêu là địa chủ vẫn còn nằm nguyên trong tù thôi.Đến tù lần thứ hai năm 1966, tôi sống trong tù đến năm 1977 mới ra, thì vẫn còn những bác địa chủ vẫn bị sống trong tù - tuy là chết nhiều lắm rồi.” Sau cùng, xin đựơc kết thúc bài về sửa sai này bằng bài thơ mà ông Nguyễn Minh Cần nghe đựơc khi công tác sửa sai tại một làng thụôc huyện Đông Anh ở ngoại thành Hà nội:</span><br /><br /><span style="font-style: italic;">Bác Hồ nói chuyện sửa sai</span><br /><span style="font-style: italic;">Sai thì cứ sửa, sửa rồi cứ sai</span><br /><span style="font-style: italic;">Đảng ta có lắm anh tài</span><br /><span style="font-style: italic;">Sai hoài sai mãi, sửa hoài cứ sai</span><br /><br /><a href="http://http//www.rfa.org/vietnamese/SpecialTopic/copy_of_LandReform/LandReform50YearsAgoP9_PAnh-20060520.html">http://http//www.rfa.org/vietnamese/SpecialTopic/copy_of_LandReform/LandReform50YearsAgoP9_PAnh-20060520.html</a><br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">+ Nguyễn Văn Thủ</span> (13)<br />Ông Nguyễn Văn Thủ kể cho đài Á Châu Tự Do <strong>: </strong><br /><span style="font-style: italic;">Gia đình tôi, cụ (ông nội) công tác rất tốt, đến lúc ấy tự nhiên qui cho cụ tôi là thành phần đối kháng, bắt cụ đi đấu tố, gia sản bị tịch thu hết. Tôi bị coi là con nhà địa chủ, khổ lắm, đi ra ngoài đường là phải chào ông bà nông dân. Dù nó là con là cháu mình, cũng phải gọi nó là “Ông” là “Bà”.. của cải mất hết, chả còn gì cả. </span></div><div style="font-style: italic; text-align: justify;">Tôi là con nhà địa chủ, bị trong cảnh xem từng người tố bố mình, toàn bịa chuyện. Lúc ấy dân ngu dốt lắm, chả hiểu gì cả, cứ nói bưà, nói theo kiểu “mớm” lời, toàn là bịa ra, chúng (đội cải cách) bảo thế nào thì người nông dân nói thế. Lúc đó, trình độ của chúng có ra cái gì đâu. </div><div style="text-align: justify;"><strong></strong><span style="font-style: italic;">Ôi..Tôi còn nhớ như thế này, tôi chưa bao giờ thấy lịch sử con người lại ngược đời như thế, đến nỗi phải nói là thời đại trâu bò đi “bí tất”, cóc nhái nhẩy lên làm người, mõ sãi ngày xưa nhẩy lên làm chánh án, làm thẩm phán. Thậm chí ngồi trên toà đấu bố mình. Tả lại thì nhiều lắm, khí thế của nhân dân nó vùng lên, đánh đổ địa chủ mà! </span></div><div style="font-style: italic; text-align: justify;">Ông bà nông dân họp riêng với nhau, người ta họp thế nào đó, xong rồi “đùng” một cái, nhà mình bị qui là đối kháng luôn, mặc dù nhà là một thành phần rất tốt, có công với cách mạng, thế mà “đùng” một cái, ngược lại hết! Nó đến nó tịch thu, nó đuổi mình ra khỏi nhà. Trong người mặc quần áo thế nào thì đi ra thế đấy. </div><div style="font-style: italic; text-align: justify;">Tôi đi học về, cắp cái cặp, là chỉ có thế… thế là hết, và mấy mẹ con dắt nhau ra ngồi một chỗ, nhìn ông bà nông dân chia của. Sau đó, ông bà nông dân tập hợp ra, ngồi đông lắm, cảnh đấu tố đông lắm, các “vị” thì ngồi trên toà, làm cái toà trên cao đàng hoàng, kê ở ngoài đình, cánh đồng, như sân khấu vậy, rồi bắt nông dân lên đấu tố, địa chủ phải cúi mặt xuống, họ trói, cùm kẹp, thậm chí còn tra tấn… </div><div style="text-align: justify;"><strong>Phương Anh: </strong><em>Thưa ông, được biết người đấu tố ông bà nội và bố ông lại chính là bà xui gia và cũng là người láng giềng, từng được ông cụ, tức ông nội của ông giúp đỡ trong nhiều năm. Vậy, ông còn nhớ bà ấy đã làm những gì khi đó? Và kết quả cuộc đấu tố lúc bấy giờ ra sao? </em></div><div style="text-align: justify;"><strong>Ông Nguyễn Văn Thủ: </strong><span style="font-style: italic;">Bà ấy lên, lật ngửa mặt cụ ra, rồi chỉ vào tận mặt và nói: con Ly, tên bà cụ là Ly, vợ chồng mày ép buộc tao, phải gả con gái cho con mày…rồi bà ấy khóc hu hu lên…rồi xin đội cải cách cho đem con gái về… rồi bà ấy bảo là mày dụ dỗ con tao đi Nam để cho bố mẹ lià con… </span></div><div style="font-style: italic; text-align: justify;">Lúc ấy, tự nhiên nó như ma quỉ cám dỗ, người ta nhìn thấy nhà tôi, người ta như muốn ăn thịt luôn, họ muốn làm gì thì làm. Lúc ấy, người nào càng hăng hái, càng tốt, càng đấu tố, càng đánh đập, thì càng tốt. Có những người bị tử hình, ông cụ tôi bị kết án tử hình, bắn chết ngay, lôi ra bắn chết ngay, bắn ngay trước mặt mọi người, con cháu… </div><div style="font-style: italic; text-align: justify;">Đấu tố bố mình, bắt phải ra nhìn…Còn những người khác bị tra tấn, bị chết thì cho là họ tự tử, bắn thì rõ ràng rồi, mấy trường hợp…Cuối cùng thì sửa sai, biết là sai lầm, rồi xin lỗi, thế thôi ! </div><div style="text-align: justify;"><strong>Phương Anh: </strong><em>Sau khi bị đấu tố, cuộc sống của gia đình ông như thế nào? </em></div><div style="text-align: justify;"><strong>Ông Nguyễn Văn Thủ: </strong><span style="font-style: italic;">Sau đó thì mò cua bắt ốc mà nuôi nhau, nhà không có, phải đi ở nhờ, nằm đất, không có cái chiếu để nằm. Ông bà nông dân phải tránh xa mình. Ông bà nông dân nào có thương mình đi chăng nữa thì phải để trong lòng, nếu không thì đội nó qui cho, cũng chết luôn! </span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-style: italic;">Đi ra ngoài thì phải chào ông bà nông dân, xưng “con”, chả muốn đi đâu cả, nhưng vì cuộc sống, nên lúc ấy, cũng phải đi ra ngoài đồng để kiếm rau, con cua, con cá…mẹ con bắt ốc nuôi nhau, vẫn phải cúi mặt xuống để mà tránh né, cho qua ngày, biết làm thế nào được…Giai đoạn lịch sử nó là thế đấy!</span><a href="http://www.rfa.org/vietnamese/SpecialTopic/copy_of_LandReform/LandReform50YearsAgoP8_PAnh-20060519.html"><br /></a></div><div style="text-align: justify;"><a href="http://www.rfa.org/vietnamese/SpecialTopic/copy_of_LandReform/LandReform50YearsAgoP8_PAnh-20060519.html">http://www.rfa.org/vietnamese/SpecialTopic/copy_of_LandReform/LandReform50YearsAgoP8_PAnh-20060519.html</a></div><div style="text-align: justify;"><span style="color: #000066; font-weight: bold;">+ Trần Anh Kim</span> (14)</div><div style="text-align: justify;"><span style="font-style: italic;">Ông tôi ủng hộ, hưởng ứng "tuần lễ vàng" của Hồ chủ tịch phát động, cho nhà nước mượn 1075 vuông vải để may áo mùa đông binh sĩ để cho du kích mặc để đánh giặc. </span></div><div style="font-style: italic; text-align: justify;">Đấy là ông nội tôi. Còn bố tôi mua 1000 công phiếu kháng chiến, ủng hộ 9 áo sợi. Bố tôi hoạt động cách mạng từ năm 21 tuổi, tức là từ năm 1942. Đến năm 1948 thì bố tôi được kết nạp vào đảng CSVN. Đến cải cách ruộng đất, sau năm 1954 giải phóng, sau đó thì giảm tô, đến cải cách ruộng đất thì người ta quy cho ông tôi là địa chủ, và quy cho bố tôi là phó bí thư Quốc Dân Đảng và bác tôi là bí thư Quốc Dân Đảng. Bác tôi bị bắn luôn, ông ấy nhận thì bị bắn luôn. Còn bố tôi thì kiên quyết không nhận. Không nhận thì người ta tra tấn, người ta thắt hai dây thừng vào hai ngón chân cái rồi người ta kéo lên sàn nhà, bố tôi đau quá, kêu khóc, xin thả xuống. Kêu khóc to quá thì người ta lấy rơm, lấy rạ nhét vào mồm. </div><div style="font-style: italic; text-align: justify;">Toàn bộ những cái bố tôi kể thì tôi còn ghi được nguyên cuốn băng. Cứ làm như thế, hàng ngày làm như thế, làm để bắt nhận là QDĐ. Bố tôi không nhận QDĐ, bố tôi bảo rằng bố tôi chẳng biết QDĐ là ai cả, chỉ biết đảng viên đảng CS thôi. Thế người ta không quy được cho bố tôi QDĐ thì người ta lại đưa bố tôi lên địa chủ luôn. </div><div style="font-style: italic; text-align: justify;">Địa chủ ngày đó là địa chủ "phân" anh ạ. Thí dụ mỗi một thôn là mấy địa chủ thì cứ thế người ta đưa lên thôi. Cuối cùng thì cũng bị tù không án, hai năm. Mà khốn nạn hơn thời tôi tù nhiều. Tức là tay thì trói cánh khuỷu ra đàng sau, chân thì cùm, quần áo thì chẳng có mặc, cứ nằm như thế ở dưới sàn chuồng trâu thôi. </div><div style="font-style: italic; text-align: justify;">Lúc bấy giờ tôi còn nhỏ, khoảng 10 tuổi, tôi mang cơm cho bố tôi thì khổ thế này: đầu tiên mang ra ngõ thì mình cũng chẳng biết gì cả, lúc bắt bố tôi thì tôi biết nhưng bắt ông tôi thì tôi không biết. Lúc bắt bố tôi thì tôi chỉ biết khóc thôi. Tôi thấy tự nhiên người ta đến nhà mình, 5 người đến, người ta dằn bố mình ra người ta trói mang đi, nói thằng này là QDĐ, trói mang đi thì mình chỉ biết khóc thôi. Không biết làm gì cả. </div><div style="font-style: italic; text-align: justify;">Đến trưa mẹ tôi về, kể chuyện cho mẹ tôi nghe thì mẹ tôi cũng lăn ra khóc luôn. Thế là hai mẹ con cùng khóc. Lúc bấy giờ mẹ chỉ động viên, thôi bây giờ con mang cơm cho bố con với cho ông thôi... </div><div style="font-style: italic; text-align: justify;">Ra ngõ thì gặp đội, thế là nó quát ầm lên: "thằng này con nhà QDĐ, cháu địa chủ, tại sao mày gặp chúng tao mày không chào, mày không quì xuống". Lúc bấy giờ biết đâu được, chỉ khóc thôi. Tôi khóc và bắt đầu quỳ xuống, nó bảo từ nay trở đi mày gặp chúng tao mày phải quỳ xuống, mày lạy các ông đội, xin phép các ông đội, xin phép các ông cốt cán để tôi mang cơm cho ông tôi, cho bố tôi, thế thì chúng tao cho đi. </div><div style="font-style: italic; text-align: justify;">Thế thì cuối cùng từ đấy thì cứ quen như vậy. Cứ ra ngõ gặp người ta là phải quỳ xuống, xong lại xin phép các ông cốt cán để tôi mang cơm cho ông tôi, cho bố tôi. Gọi là cơm nhưng có cơm đâu, chủ yếu là khoai thôi. </div><div style="font-style: italic; text-align: justify;">Nắm cơm mang xuống thì thế này. Người ta dùng ngay cái trét xúc cứt đấy ông ạ, xúc phân gà, nó xắn vào chén cơm. Tôi cũng chẳng biết gì cả, tôi chỉ biết người ta làm như vậy thôi. Nhưng ông thôi thì rất hăng. Ông tôi bảo tại sao lại phải làm như vậy thì nó bảo là phải kiểm tra xem bọn địa chủ nó có tiếp tế cho nhau không, nó có thông tin cho nhau không, chúng ta phải kiểm tra. </div><div style="font-style: italic; text-align: justify;">Có hôm thì họ làm như vậy, có hôm thì không có trét, nó rút ngay cái cọc ở chuồng lợn bên cạnh con trâu, thế thì họ chọc vào cơm, chọc luôn vào khoai, bảo chúng tao phải kiểm tra. Năm đó thì có gì đâu, có cái gáo dừa thôi mà. Cái gáo dừa treo hai cái dây lủng là lủng lẳng đem nước vô cho ông - nó đổ đi một nữa xong nó đái vào đấy. Tôi cũng chẳng biết gì, chỉ biết như thế thôi. </div><div style="font-style: italic; text-align: justify;">Nhưng ông tôi quát rầm lên thì nó bảo rằng cho chúng mày uống để mà sáng mắt ra, cho chúng mày hết tư tưởng bóc lột, hết tư tưởng ức hiếp nhân dân. Nó cứ chửi ông tôi như thế - tôi cũng chỉ biết khóc, chẳng biết làm thế nào cả. Mình chỉ mang đi cho ông, mang đến chỗ thì lại về rồi. </div><div style="font-style: italic; text-align: justify;"><strong>Việt Hùng: </strong><em>Chúng tôi xin được chia sẻ những nỗi đau của gia đình và lật lại một trang sử thì chúng tôi cũng muốn đi tìm lại những sự thật. Thưa ông Trần Anh Kim, ông nói rằng ông cụ thân sinh ra ông cũng bị quy kết vào thành phần địa chủ trong vụ cải cách ruộng đất, ông nội cũng vậy, ông bác thì bị bắn chết vì nhận là QDĐ. Ông nói rằng cuốn băng mà ông cụ thân sinh kể lại... </em></div><div style="font-style: italic; text-align: justify;"><strong>Ông Trần Anh Kim: </strong>Tôi vẫn còn ạ. Mà kể lại cho đồng đội tôi nghe thì anh em đồng đội nó ghi chớ thật ra mà nói nhà tôi cũng chẳng có máy ghi âm. Đồng đội nó nghe cũng phát khóc lên vì chuyện ấy. </div><div style="font-style: italic; text-align: justify;"><strong>Việt Hùng: </strong><em>Ông nói là lúc đó ông mới có 10 tuổi. Lúc những cuộc đấu tố đó, ông còn nhớ là vào thời điểm nào? </em></div><div style="font-style: italic; text-align: justify;"><strong>Ông Trần Anh Kim: </strong>Chính xác ngày thì tôi không nhớ, tôi phải về nhà tôi hỏi lại. </div><div style="font-style: italic; text-align: justify;"><strong>Việt Hùng: </strong><em>Vậy thì ông nội ông và ông cụ thân sinh của ông tên là gì ạ? </em></div><div style="font-style: italic; text-align: justify;"><strong>Ông Trần Anh Kim: </strong>Ông nội tôi là ông Trần Ngọc Toản, còn bố đẻ tôi là Trần Ngọc Chất. Khi bố tôi và ông nội tôi ra thì có một cái như thế này. Sau khi ra rồi thì lúc bấy giờ là sửa sai, sửa sai thì... </div><div style="font-style: italic; text-align: justify;"><strong>Việt Hùng: </strong><em>Như vậy là tù bao nhiêu năm? </em></div><div style="font-style: italic; text-align: justify;"><strong>Ông Trần Anh Kim: </strong>Hai năm. </div><div style="font-style: italic; text-align: justify;"><strong>Việt Hùng: </strong><em>Ông nói rằng hôm ông bác của ông bị bắn chết khi nhận là QDĐ... </em></div><div style="font-style: italic; text-align: justify;"><strong>Ông Trần Anh Kim: </strong>Ông bác tôi là đảng viên đảng CS, ông bác tôi nhát hơn bố tối, nên khi bị tra tấn nặng quá thì ông nhận, nhận cái thì nó bắn luôn. </div><div style="text-align: justify;"><strong>Việt Hùng: </strong><em>Và chuyện đó xảy ra ở tại thôn nào... </em></div><div style="font-style: italic; text-align: justify;"><strong>Ông Trần Anh Kim: </strong>Xóm La Xuyên, xã Bố Tiến huyệnVũ Thư, tỉnh Thái Bình. </div><div style="font-style: italic; text-align: justify;"><strong>Việt Hùng: </strong><em>Thế còn trường hợp ông cụ thân sinh của ông đưa ra để đấu tố, cũng như ông nói rằng buộc dây thừng vào hai ngón chân cái để kéo lên trần nhà là ở tại địa phương hay ở đâu ạ? </em></div><div style="font-style: italic; text-align: justify;"><strong>Ông Trần Anh Kim: </strong>Ở tại địa phương, tại chuồng trâu nhà ông Dụng ngay cùng xóm. Nhưng bố tôi vẫn cứ để trong lòng thôi. Bạn bè đến động viên thì bây giờ mới kể lại, kể lại thì mới đem máy ghi âm ghi lại hết được cái đó. </div><div style="font-style: italic; text-align: justify;"><strong>Việt Hùng: </strong><em>Trước khi qua đời thì ông cụ thân sinh của ông có kể lại cho những người đồng đội cũ thì mọi người có ghi được cuốn băng ghi âm đó à. Thời gian đó là thời gian nào thưa ông? </em></div><div style="font-style: italic; text-align: justify;"><strong>Ông Trần Anh Kim: </strong>Có ạ. năm 1993. </div><div style="font-style: italic; text-align: justify;"><strong>Việt Hùng: </strong><em>Một tuổi thơ của ông đã bị hằn trong tâm tư, vào lúc mà ông nói khi ông lên 10 tuổi. Bây giờ nếu mỗi lần nhớ lại thì cảm tưởng của ông như thế nào? </em></div><div style="font-style: italic; text-align: justify;"><strong>Ông Trần Anh Kim: </strong>Bố tôi với ông tôi, sau khi sửa sai thì ra vẫn cứ động viên tôi là thôi con à bây giờ bác hồ làm sai bác hồ sửa rồi thì bỏ qua tất cả đi, xong gia đình nhà ta trở lại vị trí cũ thôi, vẫn tinh thần cách mạng thôi. </div><div style="font-style: italic; text-align: justify;">Thế thì vào năm 1958, vào hợp tác xã thì lại là gia đình gương mẫu và vào hợp tác xã đầu tiên. Còn được bao nhiêu của cải làm được lại góp vào hợp tác xã hết. Tôi lúc bấy giờ, năm 58, thì lên 12 tuổi. Bắt đầu đi học cấp một rồi. Lao động hết mình đấy ông ạ. Bởi vì tôi vào thiếu niên, vừa làm đội trưởng đội thiếu niên, rồi sang làm chỉ huy liên đội. Chuyên môn đi kẻ khẩu hiệu, kẻ băng biển, hô khẩu hiệu. Có nghĩa là mình biết làm công tác chính trị ngay từ nhỏ ông ạ. Lúc bấy giờ thì quên hết những nỗi đau đi thôi, để phục vụ cho "cách mạng" thôi. </div><div style="font-style: italic; text-align: justify;"><strong>Việt Hùng: </strong><em>Thưa ông, ở tại tỉnh Thái Bình, những gia đình trong vụ cải cách ruộng đất theo ghi nhận thì có nhiều không? </em></div><div style="font-style: italic; text-align: justify;"><strong>Ông Trần Anh Kim: </strong>Những người bị oan ức bây giờ kể lại thì rất nhiều. Nếu bây giờ tôi đi lại tất cả những nhà đó thì ai người ta cũng kể như thế. Như lúc đầu tôi nói là địa chủ "phân" mà. Giả sử một xóm tôi có 2, 3 địa chủ chẳng hạn, thì cứ tỷ lệ thì nhân lên. </div><div style="font-style: italic; text-align: justify;">Coi như là địa chủ phân, nghĩa là chưa được như thế là chưa đạt được tiêu chuẩn, nhân lên và cứ phân như thế thôi. Bây giờ cần nhân thì có thôi, một thôn khoảng 3 địa chủ thì một xã có bao nhiêu thì nhân lên thì nó thành ra ngay thôi. </div><div style="font-style: italic; text-align: justify;"><strong>Việt Hùng: </strong><em>Thưa ông, bây giờ cụ cải cách ruộng đất đã đi qua. Cá nhân ông, tuổi thơ của ông đã chứng kiến những cảnh như vậy và gia đình ông là nạn nhân. bây giờ nhìn lại, mỗi lần nhắc đến lịch sử đau buồn này thì... </em></div><div style="font-style: italic; text-align: justify;"><strong>Ông Trần Anh Kim: </strong>Nghĩ đến lịch sử đau buồn này thì tôi vẫn nói với bạn bè rằng gia đình tôi 3 đời bị cộng sản đè nén, áp bức rồi, bị cướp trắng tay rồi, đời ông nội tôi, đời bố tôi, rồi đến đời tôi, cướp trắng tay như vậy rồi. Cho nên tôi vẫn nói với anh em, bạn bè rằng tao không căm thù chế độ này thì thôi chớ chế độ này lấy quyền gì để căm thù tao. </div><div style="font-style: italic; text-align: justify;">Thế còn đời tôi, tôi nói là đời tôi từ nhỏ đến giờ tôi luôn luôn giữ trong sạch, và chính vì giữ trong sạch cho nên tôi mới dám vạch trần những thối tha, những bẩn thỉu. Bây giờ tôi gọi là cái thác lọan của cái chế độ này.</div><div style="font-style: italic; text-align: justify;"><a href="http://vantuyen.net/index.php?view=story&subjectid=12733">http://vantuyen.net/index.php?view=story&subjectid=12733</a></div><div style="text-align: justify;"><span style="color: #000066; font-weight: bold;">+Bùi Tín (15)</span>:<span style="color: #000066; font-weight: bold;"> </span><span style="color: #000066; font-style: italic;">Nhìn lại cuộc Cải cách ruộng đất: Những bài học còn nóng hổi</span><span style="color: #000066; font-style: italic; font-weight: bold;">:</span><br /><span style="font-family: Time New Roman; font-size: 130%; font-style: italic;">Tôi nhớ lại, giữa năm 1955, khi "địa chủ cường hào ác bá kiêm Việt gian" bị bắn la liệt và bừa bãi - suốt từ Thái Nguyên về Hưng Yên, Thái Bình, Kiến An, từ Hà Đông, Ninh Bình vào Nghệ An, Hà Tĩnh, gây xôn xao dữ dội, các tờ thông tin và đặc san về CCRĐ vẫn đưa tin về chỉ thị của Bộ Chính trị là "tỷ lệ 5% dân số là địa chủ là tỷ lệ chính xác (!) trên thực tế", và "mỗi xã phải có ít nhất 2 đến 3 địa chủ ác bá để chịu tội tử hình là đúng đắn’’. Nơi nào không đạt những tỷ lệ ấy là đã bị nhiễm căn bệnh hữu khuynh, phải làm lại; phải luôn nhớ đây là "cuộc cách mạng long trời lở đất’’, phải nắm vững phương châm "phóng tay phát động quần chúng, nghĩa là làm mạnh, dù có tả khuynh đôi chút cũng không sao, còn hơn là hữu khuynh’’; "đừng e ngại các biện pháp mạnh, như đấu tố, dùng đông đảo quần chúng áp đảo địch và kẻ lừng chừng, dùng tòa án và các cuộc xử tử tại chỗ để gây khí thế’’. Chính lãnh đạo ĐCS đã thôi thúc cuộc tàn sát, đến tận giữa năm 1956 khi xã hội đã phản ứng mạnh mẽ. </span><a href="http://vantuyen.net/index.php?view=story&subjectid=12733">http://www.talawas.org/talaDB/showFile.php?res=8440&rb=0302</a><span style="font-style: italic;"><br /></span><b><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">V.9. Các ý kiến về tội ác cộng sản</span><br /></b>Trước và trong CCRD, đa số đảng viên cúi đầu tuân lệnh Liên Xô, Trung Quốc và Hồ Chí Minh. Tuy nhiên, trong đêm tối vẫn có những vì sao lấp lánh.<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">V.9.1. Đặng Thai Mai</span> (16)<br />Đặng Thai Mai đã lên tiếng về chủ trương giảm tô và thuế nông nghiệp.Công sản mượn hình thức thuế để cướp tài sản và khủng bố nhân dân. Sau đây là một đoạn trong <span style="color: #cc0000; font-size: 100%;">Thư gửi Trường Chinh ngày 19.6.1953</span><br /><span style="font-style: italic;">Tôi cũng đã viết thư lên K.U.L.K.IV</span> (Khu ủy Liên khu IV) <span style="font-style: italic;"></span><a href="http://hoa-hao.com/kktd/su_that_lich_su/hcm_thu_gui_truong_chinh.html#anm2" name="nr2" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;">. Nhưng cũng có những câu chuyện cũng cần báo để T.Ư (trung ương) rõ. </span></div><div style="text-align: justify;"><ol style="font-style: italic;"><li>Về vấn đề thuế 1953, thư trước tôi đã nêu một hai ý kiến. Giờ đây, sau khi đã kiểm soát tận tay, và hỏi một vài đồng chí, và một số dân chúng, tôi mong anh để ý đến vấn đề thuế biểu. Có lẽ cần phải duyệt lại mức sản lượng ở Nghệ, năm 1951, thường thường cho 4 gánh lúa gặt (cả bông) ở đồng về là 1 tạ. Năm 1952, tỉnh định mức cho huyện. Huyện chia về xã. Có xã tính 2 gánh rưỡi, phần nhiều tính 3 gánh là 1 tạ. Ở Hà Tĩnh cũng vậy. Do đó có những mẫu ruộng tính sản lượng là 32, 35 tạ. Khá nhiều ruộng nhất đẳng điền <a href="http://hoa-hao.com/kktd/su_that_lich_su/hcm_thu_gui_truong_chinh.html#anm4" name="nr4"></a>hồi xưa ít nhất phải 25, 28 tạ. Tôi đã hỏi nhiều anh em nông dân cày lấy 1 hay 2 mẫu thì họ đều nói rằng không tài nào theo kịp sản lượng. Tôi dám nêu vấn đề ở đây là vì tôi đã theo rõi ở vùng tôi khá kỹ. Và sự thực thì năm nay tôi nghe nhân dân phàn nàn nhiều về thái độ cán bộ trong việc định sản lượng nên tôi cũng tưởng cần trình bày cùng L.K.U (Liên khu ủy) <a href="http://hoa-hao.com/kktd/su_that_lich_su/hcm_thu_gui_truong_chinh.html#anm5" name="nr5"></a>. và T.Ư. Tôi cũng đã đọc bản báo cáo của Sabourov tóm tắt “chỉ thị của Đại hội Đảng lần thứ XIX về kế hoạch 5 năm để phát triển Liên bang Soviet” thì thấy rằng: trong kế hoạch sắp tới, ở LX cũng mới trù tính việc <b>tăng năng suất các miền ruộng có thủy lợi</b> (terres-irriguées) cho đến mức 40-50 tạ một hectare. Như vậy là với phương tiện kỹ thuật, nhân công, tổ chức của nông nghiệp Liên Xô, mà trong 4 năm nữa người ta mới yêu cầu tới mức 20 hay 25 tạ nửa hectare, nghĩa là còn hơn một mẫu ta - mẫu ta ở Trung Kỳ = 4900 m2.</li><li>Việc thứ hai: phong trào đấu tranh hiện đang tiến hành với chỉ đạo của T. Ư. chắc sẽ đưa đến kết quả hay là chính quyền nhân dân sẽ được tôn trọng. Nhưng nếu đồng thời, Đảng và chính phủ có thể cho một phái đoàn kiểm tra về để xét xem nhân dân có uất ức, thắc mắc gì đối với việc thi hành chính sách nói chung và báo cáo lên K.U. hoặc T. Ư. để chỉnh đốn mọi khuyết điểm của địa phương, thì tôi chắc là kết quả sẽ rất hay cho sự giác ngộ và lòng tin tưởng của nhân dân.</li><li>Việc cuối cùng có tính cách cá nhân đặc biệt là tình hình con cháu cụ Phan Bội Châu hiện nay. Hai người con cụ chết cả rồi. Một đứa cháu hiện làm trung đội trưởng ở V.B <a href="http://hoa-hao.com/kktd/su_that_lich_su/hcm_thu_gui_truong_chinh.html#anm6" name="nr6"></a>(Việt Bắc). Nhưng người vợ anh ta (lâu nay làm LHPN(Liên Hiệp phụ nữ)<a href="http://hoa-hao.com/kktd/su_that_lich_su/hcm_thu_gui_truong_chinh.html#anm7" name="nr7"></a> xã) bị liệt vào địa chủ (với một mẫu ruộng phát canh) vì chồng đi vắng cho nên vụ chiêm vừa rồi, ruộng gặt được 10 gánh lúa thì về phần chị ta chỉ được 5 lượm, mỗi gánh là 8 lượm (địa chủ phải giảm tô có chỗ 85 %, như cas ruộng xa) <a href="http://hoa-hao.com/kktd/su_that_lich_su/hcm_thu_gui_truong_chinh.html#anm8" name="nr8"></a>. Thành thử gia đình sống rất vất vả. Cụ Phan lại còn mấy đứa cháu nữa hiện còn bé, chỉ còn 3 sào đất cho 3 mẹ con. Chúng nó mới một đứa lên 9, một đứa lên 12, học lớp 4, lớp 5, ăn bữa no, bữa đói. Tôi không nệ tính cách cá nhân và dám đề nghị cùng anh xin cho hai đứa cháu đi qua bên Trung Hoa. Lý do không phải là quan niệm đối với gia đình công thần cách mạng. Mà chính là vì ở Nghệ Tĩnh, cụ Phan cũng còn ít nhiều người nhớ đến. Nếu để gia đình đó sống trong cảnh khốn đốn thì cũng là một dịp cho bọn bất mãn nói vào nói ra. Nếu anh đồng ý thì xin anh điện vào cho L.K.U.K4 giúp đỡ cho hai đứa bé Phan Việt Hồ và Phan Việt Liên qua Trung Hoa. Việc thiệt nhỏ nhen, mà cũng viết thư cho anh, xin anh đừng trách tôi nhiều lời.<br /><a href="http://www.talawas.org/talaDB/showFile.php?res=5452&rb=0401">http://www.talawas.org/talaDB/showFile.php?res=5452&rb=0401</a></li></ol></div><div style="text-align: justify;"><span style="color: #000066; font-weight: bold;">V.9.2. Trần Huy Liệu </span>(17)<br /><br />Trần Huy Liệu đã can đảm phê phán quan điểm giai cấp của CS là sai lầm. Sau khi ông trình bày quá trình tranh đấu của các quan lại, sĩ phu trong lịch sử, ông đưa ra yêu cầu Trường Chinh và đảng CS Việt Nam phải xét lại quan điểm sai lầm của họ:<br /><span style="font-style: italic;">Nhận xét thứ nhất là vì địa vị, quyền lợi của các tầng lớp trong giai cấp phong kiến địa chủ có chỗ khác nhau nên thái độ với đế quốc cũng không phải đều giống nhau. Bọn đại địa chủ, nhất là bọn địa chủ quan lại thì từ trước tới sau, đại đa số làm tay sai cho đế quốc, hay ngã về đế quốc. Chúng là kẻ thù của dân tộc, không ai có quyền bênh vực. Nhưng ngoài những văn thân yêu nước đánh giặc, tầng lớp trung tiểu địa chủ cũng bị áp bức dưới ách đế quốc, nên một số đã đứng trong mặt trận dân tộc chống chủ nghĩa đế quốc. </span><br /><br /><span style="font-style: italic;">Nhận xét thứ hai, nước ta từ trước là một nước nông nghiệp, ngoài một số ruộng đất tập trung vào địa chủ, những ruộng đất bị phân tán linh tinh. Theo bảng quy định thành phần trong dịp cải cách ruộng đất ở miền Bắc, số trung tiểu địa chủ chiếm đa số trong giai cấp địa chủ và số ruộng đất chiếm hữu của mỗi người không nhiều. Nếu đem số ruộng đất chiếm hữu của mỗi trung, tiểu địa chủ xứ ta so với điạ chủ nhiều nước khác thì thấy cách biệt nhau quá. Do đó sinh hoạt và tính chất của họ cũng không giống như đại địa chủ. </span><br /><br /><span style="font-style: italic;">Nhận xét thứ ba, mà là nhận xét chủ yếu: giai cấp địa chủ Việt Nam từ sau khi Pháp thuộc, là giai cấp của một xứ thuộc địa, cho nên thái độ chính trị của họ cũng có khác giai cấp địa chủ các nước không phải thuộc địa. Tôi đồng ý với ý kiến của Thủ tướng Phạm Văn Đồng về công tác cải cách ruộng đất trước Quốc hội khóa thứ 6 vừa qua, trong đó có câu: </span><i style="font-style: italic;">giai cấp điạ chủ, đứng về giai cấp mà nói, là phản động cần phải đánh đổ. Nhưng đi sâu vào thái độ chính trị của từng cá nhân địa chủ thì có một số người tuy về kinh tế bóc lột theo lối phong kiến, nhưng về chính trị thì có tinh thần dân tộc đến một trình độ nhất định</i><span style="font-style: italic;">. Tôi thấy cần phải đi sâu như thế thì mới thấy được những chỗ khác nhau giữa giai cấp địa chủ Việt Nam với giai cấp địa chủ nước khác không phải thuộc địa và mới thấy được một trong những đặc điểm của cách mạng Việt Nam. </span><br /><br /><span style="font-style: italic;">Như vậy, những quan điểm từ trước cho rằng toàn bộ giai cấp phong kiến địa chủ đã đầu hàng địch, đã câu kết với địch, phủ nhận đặc điểm của xã hội Việt Nam, phủ nhận sự thật lịch sử, tôi thấy cần phải xét lại. Không cần phải nhắc lại những sai lầm trong cải cách ruộng đất vừa qua không phân biệt địa chủ kháng chiến với địa chủ khác, coi tất cả địa chủ là địch là máy móc. Dù sao, trong khi đi sâu vào việc kiểm điểm thái độ chính trị của tầng lớp phong kiến địa chủ qua các thời kì, chúng ta không nên đi đến chỗ phủ nhận đối tượng của cuộc cách mạng dân tộc dân chủ là đế quốc và phong kiến địa chủ. Dứt khoát là chế độ chiếm hữu ruộng đất của giai cấp phong kiến, bóc lột phong kiến cũng như giai cấp phong kiến địa chủ phải hoàn toàn thủ tiêu. Chúng ta chỉ cần nhắc lại là: vì xã hội nước ta trước đây là xã hội thuộc địa và nửa phong kiến nên nhiệm vụ cơ bản của cách mạng là chống đế quốc chủ nghĩa và quét sạch tàn tích phong kiến; nhưng đừng quên giữa hai mâu thuẫn chủ yếu, mâu thuẫn dân tộc với chủ nghĩa đế quốc xâm lược và mâu thuẫn giữa nông dân với địa chủ phong kiến thì mâu thuẫn dân tộc ta với đế quốc vẫn là chủ yếu nhất. Có nắm vững được quan điểm này thì đem thi hành ra chính sách mới không sai lệch. </span><br /><br /><span style="font-style: italic;">Hiện nay nhiệm vụ phản phong tại miền Bắc về căn bản đã hoàn thành, giai cấp phong kiến địa chủ tại miền Bắc nước ta về căn bản đã ra đời. Đề ra việc xét lại "hồ sơ" của giai cấp phong kiến địa chủ, tôi chú ý vào việc nghiên cứu để mong dựng lại một sự thật lịch sử, đồng thời mong cống hiến một phần nào cho công tác sửa sai lúc này.</span><span style="font-size: 100%;">(Xét lại hồ sơ của giai cấp địa chủ)<br /><a href="http://www.talawas.org/talaDB/showFile.php?res=5453&rb=0401">http://www.talawas.org/talaDB/showFile.php?res=5453&rb=0401</a></span><span style="font-style: italic;"><br /></span>Trường Chinh đã nhận xét là bài có sự "<span style="font-style: italic;">mơ hồ giai cấp". </span><br /><br /><span style="color: #000066;">V.9.3. </span><span style="font-size: 100%;"><span style="color: #000066; font-weight: bold;">Nguyễn Văn Trấn</span><br /><br />Theo Nguyễn Văn Trấn, Nguyễn Văn Châu, cán bộ khu 5 đã đi học Bắc Kinh về nói: </span><span style="font-style: italic;">Đấu tố như vậy rốt cuộc được cái gì! Được cái nát tan tình nghĩa làng xóm (169). </span><span style="font-size: 0pt;"><br /><span style="font-size: 100%;">Bùi Công Trừng nhận định về cải cách ruộng đất như sau:</span></span><br /><span style="font-style: italic;">Cải cách ruộng đất đem lại cho người nông dân Bắc Bộ một khoảnh đất con chó nằm còn ló đuôi ra ngoài ( 229).</span><br /><b><br /></b><span style="color: #000066; font-weight: bold;">V.9.4.Nguyễn Trọng Tân</span><br /><br />Cũng như Tô Hoài, ông ghi lại cảnh hãi hùng của CCRD mà gia đình ông, một gia đình bần nông, cha đi kháng chiến , nhưng mẹ bị kết tội địa chủ cho đủ chỉ tiêu vì ông ngoại ông đã chết từ 1933 có làm trong ban hương chức. Ông viết như sau:<br /><span style="font-style: italic;">Đội cải cách ruộng đất về làng như một cơn gió độc, cuốn lộn tùng phèo mấy chục nóc nhà giống như mấy chục cái đụn rạ của thôn tôi lên. Mãi sau này khi trưởng thành, tôi mới thấy sự tác hại ghê gớm của nó còn di họa đến tận ngày nay, đó là sự phá vỡ cái kết cấu chặt chẽ của nông thôn Việt Nam, những mối quan hệ tốt đẹp, tương thân tương ái, hợp lý hợp tình của mỗi quần thể sống, như người xưa vẫn dạy: xóm giềng "sớm lửa tối đèn" có nhau. Nguy hại hơn nó còn phá vỡ nếp sống tốt đẹp tôn ti trật tự có trên có dưới, cái hạt nhân làm nên tinh hoa văn hóa của mỗi dân tộc, đó là gia đình, cũng như triệt hạ không ít những con người tinh hoa nhất, giỏi giang nhất trong mỗi làng xóm. Và cũng chỉ từ cải cách ruộng đất các cụ bảo mới có chuyện con cháu hỗn hào với ông bà cha mẹ, mới có chuyện con chửi cha, vợ lộn chồng như thế. </span><br />(Tôi biết ông Cự, ông Đình hay những chuyện khác ông đội Bối chưa kể ).<br /><a href="http://http//www.talawas.org/talaDB/showFile.php?res=8935&rb=0302">http://www.talawas.org/talaDB/showFile.php?res=8935&rb=0302</a><span style="color: #333399; font-weight: bold;"><br />V.9.5. </span><span style="color: #330033; font-weight: bold;">Hoàng Văn Hoan</span><span style="font-style: italic;"> </span><span>(18)</span><span style="font-style: italic;"><br /></span>. Tôi còn nhớ trong một cuộc hội nghị Trung ương năm 1955, Ủy ban cải cách ruộng đất báo cáo về đợt thí nghiệm ở Thái Nguyên do Hoàng Quốc Việt lãnh đạo. Trong đợt có năm trăm địa chủ lọt lưới và bốn trăm địa chủ bị quy sai. Các ủy viên Trung ương đã nêu lên rằng, những người lọt lưới, thì sau có thể quy định lại, nhưng những người bị quy sai, thì mất hết cả tài sản, cả danh dự, gây thành một sự thù oán trong nhân dân, đó là một việc rất nguy hiểm không thể để xảy ra tình trạng ấy. Ý kiến đó đã không được Ủy ban cải cách coi trọng, mà lại tự do cho phép các đội cải cách ruộng đất được bắn địa chủ gian ác để nâng cao khí thế nông dân.<br /><br />Việc bắn địa chủ mở đầu từ Thái Nguyên, sau lan tràn đi nhiều nơi, coi đó là một phương pháp tốt, để nâng cao uy thế nông dân. Tiếp đó việc cải cách ruộng đất mở rộng ra thành vấn đề chỉnh đốn tổ chức Đảng. Do phương pháp chỉ nghe nhân chứng không trọng vật chứng, và phương pháp nhục hình ép phải cung nhận, kết quả là chỗ nào cũng có người “phản Đảng” hoặc người “chui vào Đảng để phá hoại”. Ở Nghệ-Tĩnh là nơi cơ sở Đảng mạnh nhất, thì cũng là nơi bị phá hoại nghiêm trọng nhất. Từ trước, Trung ương vốn tin ở Trường Chinh, Hoàng Quốc Việt, Lê Văn Lương, nay vì sai lầm lớn ở Nghệ-Tĩnh, sự phản ứng mãnh liệt của nhân dân vang dội đến Hà Nội, Trung ương phải khấn cấp họp hội nghị đặc biệt để nghiên cứu tình hình. Việc sửa sai bắt đầu. *Hội nghị Trung ương về sửa sai cải cách ruộng đất họp vào tháng 9 năm 1956, là một cuộc hội nghị họp nhiều ngày nhất từ khi có Đảng. Hầu hết các đồng chí Trung ương đều cho rằng trong quá trình cải cách ruộng đất, Ủy ban có cách ruộng đất đã không thi hành đúng chủ trương của Đảng.<br /><br />Thí dụ: Đảng chủ trương “đấu lý” để nâng cao giác ngộ của nông dân và làm cho địa chủ biết việc bóc lột nông dân là không đúng thì các đội cải cách đã để cho nông dân xỉ vả người bị gọi là địa chủ, thậm chí chủ trương để cho nàng đâu xỉ vả mẹ chồng, con xỉ vả bố mẹ, mà người bị gọi là địa chủ cứ phải cúi đầu chịu, không được thanh minh phải trái, có người bị bao vây chặt chẽ đến nỗi cơm không có ăn, hàng xóm hoặc bà con quá thương phái giấu lén đưa cho củ khoai, củ sắn. Đảng chủ trương những gia đình có công với cách mạng, hoặc “địa chủ kháng chiến” được chiếu cố, thì các đội cải cách ruộng đất đều coi họ như địa chủ có tội ác với nhân dân mà đấu tố lung tung. Đảng chủ trương những người có một ít ruộng cho thuê, nhưng nguồn sống chính là nhờ vào việc làm ăn khác, như đi buôn, làm thợ v.v… thì chỉ khuyên họ trả ruộng đất cho nông dân, mà không coi là địa chủ, nhưng các đội cải cách cứ vẫn coi là địa chủ, để mặc cho nông dân tùy tiện xỉ vả.<br /><br />Vì vậy, những người chỉ năm ba sào ruộng mà cũng bị coi là địa chủ trở thành một hiện tượng phổ biến. Những người là trung nông đáng lý phải được đoàn kết chặt chẽ trong hàng ngũ của nông dân, những người phú nông đáng lý phải được ở vào địa vị được liên hiệp trong cải cách thì một số không ít cũng bị coi là địa chủ, bị tịch thu hết ruộng đất nhà cửa, của cải, bị đủ mọi điều sỉ nhục mà không có quyền được chối cãi.Tai hại hơn là lúc chuyển sang giai đoạn “chỉnh đốn tổ chức” thì chẳng những đánh vào trung nông và phú nông, mà còn đánh cả vào các tổ chức cơ sở Đảng, phần lớn những người đảng viên vào Đảng từ năm 1930, hoặc tham gia Thanh niên cách mạng đồng chí hội từ những năm 1925-1926 đều bị đấu tố và giam cùm. Đặc biệt là ở Nghệ-Tĩnh, do Đặng Thí phụ trách thì nhà tù dựng lên khắp nơi, hầu hết cơ sở Đảng đều bị đánh phá tan nát.( . .. <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/11/giot-nc-trong-bin-c-ix_21.html">GIOT NƯỚC TRONG BIỂN CẢ XI</a></span><span style="text-decoration: underline;"><span style="font-weight: bold;">)<br /></span></span><span style="color: #333399; font-weight: bold;">V.9. 6. TÔ HẢI </span><span style="color: #333399;">(19)</span></div><div style="text-align: justify;"><strong><span style="color: #333399;"></span></strong> </div><div style="text-align: justify;"><span style="color: #333399;">Trong thiên Hồi Ký, Tô Hải viết:</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="color: #333399; font-weight: bold;"></span> </div><div style="color: black; text-align: justify;"><span style="color: #333399;">Một ngày kia, “cuộc cách mạng long trời lở đất” có tên Cải Cách Ruộng Đất nổ ra! Nó được mang từ bên Tàu sang, nổ súng vào toàn dân Việt Nam, tạo một vết nhơ trong lịch sử dân tộc, thay đổi toàn bộ nhận thức, tình cảm của tôi về cái đảng mà tôi đã chẳng may rơi vào đó.<br />Chỉ một thời gian ngắn, hàng loạt cán bộ chủ chốt từ tham mưu trưởng đến tỉnh đội trưởng, thậm chí cả tư lệnh trưởng đều phải nhận “tội” trước các đoàn ủy, đội ủy cải cách ruộng đất. Hàng loạt chi bộ đảng Lao Động đều biến thành Quốc Dân Đảng (?!), thậm chí thành tổ chức phản động? Không ít người bị đánh gãy chân, què tay và vất xác trôi sông hoặc tự tử. Lý lịch được mang ra phê phán. Có người vì muốn thoát chết đành gọi bố mình là “thằng Việt gian” chỉ vì thời Tây, bố đã làm công chức cho Pháp.<br />Ở ngoài dân chúng thì sao? Một cảnh tượng ghê rợn bao trùm khắp làng xóm nơi chúng tôi đóng quân. Người ta bắt “kẻ thù giai cấp” — 99% là bị vu oan — quỳ cả tiếng đồng hồ, hai tay trói giật cánh khuỷu để các ông bà nông dân xỉa xói vào mặt kể tội. Điều ngược đời là ai có nhiều công nuôi cán bộ, đóng góp tiền bạc, thóc gạo cho bộ đội đều bị gán cho tội...“mua chuộc cán bộ”! Con phải đấu cha, vợ phải đấu chồng, thậm chí quan hệ riêng tư trong gia đình, vợ cả, vợ lẽ, nàng hầu, con ở, cũng thành trọng tội mà kẻ bị xử bị đem bắn ngay trong đêm...<br />Những gì tôi chứng kiến trong “cuộc cách mạng long trời lở đất này” có viết hàng nghìn trang cũng không thể hết. Đó là một cuộc cách mạng vô lý, vô luân, vô đạo đức, tàn bạo nhất được các đoàn chuyên gia giết người, diệt chủng Mao-ít đưa sang Việt Nam để huỷ diệt dân tộc ta. (<a dir="ltr" href="http://sontrung.blogspot.com/search/label/T%C3%94%20H%E1%BA%A2I%20*%20T%C3%94I%20L%C3%80%20M%E1%BB%98T%20TH%E1%BA%B0NG%20H%C3%88N">TÔ HẢI * TÔI LÀ MỘT THẰNG HÈN</a>, ch.18)<br /><br /></span></div><div style="text-align: justify;"><span style="color: #333399; font-weight: bold;"></span> </div><div style="text-align: justify;"><span style="color: #333399; font-weight: bold;">V.9.7. Đài Tự Do Á Châu:</span><br /><br />Sau đây là một đoạn của bài viết của <span style="font-style: italic;">Đài Tự Do Á Châu:</span></div><div style="text-align: justify;">"Thống kê chính thức của nhà nước được đăng trong cuốn <span style="font-style: italic;">Lịch sử kinh tế Việt Nam</span> tập hai cho biết là đã có 172.008 người bị quy vào thành phần địa chủ và phú nông, là những người bị xếp vào loại kẻ thù của nhân dân, bị “đào tận gốc, trốc tận rễ” nghĩa là không bị bắn tại chỗ thì cũng bị lãnh án tù rồi chết trong nhà giam. </div><div style="text-align: justify;">Con số này có thể không chính xác, nhưng số nạn nhân quyết không thể thấp hơn thế được vì nó được ghi trong Văn kiện đảng toàn tập do nhà xuất bản chính trị quốc gia ấn hành, và vì nó không nói gì đến những người bị kết án là Quốc Dân đảng thừơng thì bị bắn ngay tại chỗ. Trong số này, có cả những đảng viên Cộng sản trung kiên, mà trước khi chết vẫn còn hô to khẩu hiệu, đảng Cộng sản muôn năm. </div><div style="text-align: justify;">Năm 1956 cũng là năm mà ông Hồ Chí Minh và đảng Lao động công khai lên tiếng nhận sai sót trong quá trình thực hiện cuộc cải cách ruộng đất, rồi thực hiện một số biện pháp kỷ luật và tiến hành sửa sai. Bản thống kê chính thức cho biết là trong số 172.008 ngừơi bị quy là địa chủ và phú nông trong cải cách ruộng đất thì 123.266 người bị quy sai, tức là bị oan. Tính theo tỷ lệ là 71,66%. Có lẽ chưa bao giờ và ở đâu tỷ lệ giữa số bị oan và nạn nhân lại cao đến như thế. </div><div style="text-align: justify;">Nhà thơ Tố Hữu lúc bấy giờ là trưởng ban tuyên truyền trung ương đảng sau này nhớ lại đã phải nói: <em>“Không thể tả hết được những cảnh tượng bi thảm mà những người bị quy oan là địa chủ, ác bá (mà trong thực tế là trung nông) phải chịu đựng ở những nơi được phát động.” </em></div><h4 class="subhead" style="font-weight: normal; text-align: justify;">Lời dặn “nhân ái” </h4><div style="text-align: justify;">Trong “Nội san cải cách ruộng đất” số ra ngày 25 tháng hai năm 1956, có đăng toàn văn lời căn dặn của ông Hồ Chí Minh rằng: <em>“Nhục hình là lối dã man” và “ tuyệt đối không được dùng nhục hình, nếu dùng nhục hình là trái chính sách của đảng, của chính phủ, trái tác phong của cách mạng.” </em></div><div style="text-align: justify;">Căn cứ trên thời gian phát hành của báo, thì lời căn dặn “nhân ái” này được đưa ra bốn năm sau khi bắt đầu thực hiện thí điểm, và chỉ ba tháng trước khi cuộc cải cách ruộng đất chấm dứt bằng đợt sửa sai. Khi đó, nhục hình đã phổ biến khắp nơi và sự sợ hãi đến mụ mẫm cả người đã bao trùm toàn lãnh thổ. </div><div style="text-align: justify;">Cũng xin nhắc rằng ngay từ khi thực hiện thí điểm, địa chủ đã bị xác định là kẻ thù của nhân dân, như lời ông Nguyễn Minh Cần [20], nguyên phó chủ tịch thành phố Hà nội kể lại: <em>"Trước đây, chúng ta coi địa chủ là một thành phần ở trong nhân dân, nhưng bây giờ thì không phải như vậy rồi. Bây giờ thì địa chủ không phải là nhân dân. Nhân dân chỉ là nhân dân thôi, còn địa chủ thì không phải, đó là những ngừơi chống lại nhân dân, là kẻ địch của nhân dân." </em></div><div style="text-align: justify;">Không chỉ những nạn nhân đau đớn, mà gia đình họ cũng chịu hoạ lây vì bị xã hội cô lập theo chính sách của đảng. Không chỉ gia đình của những người bị kết tội địa chủ phải chịu nhục nhằn, mà những cảnh tượng diễn ra hàng ngày ở mọi nơi những năm đó vẫn còn in dấu cả mấy chục năm sau nơi những chứng nhân. </div><div style="text-align: justify;">Ngay trong đề cương báo cáo của bộ chính trị đảng năm 1956 mỗi khi nói đến các cuộc thanh trừng thời cải cách ruộng đất cũng đều phải dùng hình dung từ “tàn khốc” để nói lên những gì xẩy ra hàng ngày, hàng giờ tại miền bắc trong suốt mấy năm trời cao điểm của Cải cách ruộng đất. </div><div style="text-align: justify;">Nhà văn Dương Thu Hương trong cuộc phỏng vấn dành cho ký giả Đinh Quang Anh Thái của Little Saigon Radio mới đây vẫn còn nhắc lại: <em>"Đối với tôi, lý tưởng Cộng sản là một cái gì đó khủng khiếp và xa lạ. Vì ngay trứơc cổng nhà tôi là một người chết treo năm cải cách ruộng đất, và tám tuổi, tôi đã phải đi theo các đoàn học sinh để chứng kiến những cụôc đấu đá địa chủ. Sau lưng nhà tôi, đừơng tàu, cũng là xác một ngừơi tự tử chết bằng cách tự đặt cổ mình vào đường ray. Khi tôi tám tuổi, buổi sáng tôi đi tưới rau, tôi đã thấy những ngừơi chết đó, và điều đó làm cho tôi vô cùng khủng khiếp." </em></div><div style="text-align: justify;">Và nhà văn Trần Mạnh Hảo cũng trong một cuộc phỏng vấn của ký giả Đinh Quang Anh Thái, khi nói lên lý do tại sao ông muốn từ bỏ chủ nghĩa Mác đã phát biểu: <em>"Tôi nhận ra cái điều này cũng lâu rồi, mà nhận từ từ, bởi vì tôi đã đựơc chứng kiến cụôc cải cách ruộng đất ở ngoài miền Bắc mà gia đình tôi là nạn nhân. Tôi thấy nó rất là khủng khiếp. Tôi không hiểu cái chủ nghĩa gì mà nó chỉ có một biện pháp duy nhất là trấn áp ngừơi ta, mang người ta ra đấu tố và bắn bỏ ngừơi ta, mà không có xét xử công minh, cũng không có bằng cớ gì cả. Cuộc cải cách ruộng đất là một cuộc diệt chủng như là Pon Pot và Yeng Sari (đã làm bên xứ chùa Tháp) mà thời đó tôi đã chứng kiến. </em></div><div style="text-align: justify;"><em>Gia đình nhà tôi may mắn là ông nội tôi và các chú các cô, toàn bộ đã di cư vào nam. Bố tôi là con trưởng nên phải ở lại để giữ đất, cho nên không di cư đựơc, phải gánh chịu cái tai hoạ của ông nỗi cũng như các chú, một mình phải chịu trận, cho nên rất là khổ." </em></div><div style="text-align: justify;">Còn nhà văn Vũ Thư Hiên mới đây, khi nói chuyện về cuộc cải cách ruộng đất với đài Á châu tự do, đã nhớ lại lời bà cô của ông dặn dò như sau: <em>"Tôi có một bà cô ruột ấy, chồng bà cũng bị đấu, mà ông ấy là chủ nhiệm Việt Minh của một xã, mà lại có chân trong Liên Việt huyện, Liên Việt tức là Mặt Trận Tổ Quốc bây giờ. Ông ấy bị đấu, bị giam trong chuồng trâu chuồng bò, nói chung là khổ lắm, rồi ăn uống kém cỏi, đến lúc đựơc thả về nhà thì ông ấy chết, chết tại nhà. Bà cô tôi chỉ nói, cháu ạ, mình phải lựa bạn mà chơi. Cái bọn Cộng sản nó gian ác và bất nhân lắm đấy. Tôi nói, nhưng bố cháu là Cộng sản cơ mà! (Bà cô trả lời) Thì bố cháu không hiểu, bố cháu mới đi với bọn ấy."</em></div><div style="text-align: justify;"><em><a href="http://www.blogger.com/%28http://www.rfa.org/vietnamese/SpecialTopic/copy_of_LandReform/LandReform50YearsAgo_NAn-20060515.html">(http://www.rfa.org/vietnamese/SpecialTopic/copy_of_LandReform/LandReform50YearsAgo_NAn-20060515.html</a></em></div><div style="text-align: justify;">Nguyễn Minh Cần viết như sau về tội ác cộng sản:<br /><span style="font-style: italic;">Tôi còn nhớ một lần, thiếu tướng Vương Thừa Vũ, chủ tịch uỷ ban quân quản thành phố Hà Nội, về quê thăm nhà ở làng Tó (Thanh Oai) thuộc ngoại thành Hà Nội. Ông bị đội CCRĐ bắt giữ cùng với anh cần vụ (lính hầu) và xe ô tô, van xin gì cũng không được thả ra. Về sau do một sự tình cờ, chính quyền Hà Nội biết được mới cho người đến nhận ông về. Đại thần của chế độ mà còn bị như thế huống hồ dân đen!<br /><br /><span style="font-style: italic;">Trong năm 1952, BCT TW Đảng lao động Việt Nam (ĐLĐVN), tức là ĐCS khoác tên mới từ năm 1951, cho làm thí điểm CCRĐ ở sáu xã thuộc huyện Đại Từ tỉnh Thái Nguyên. Trong lần thí điểm này có một sự kiện “động trời”: toà án CCRĐ xử tử hình bà Nguyễn Thị Năm, tức là Cát Thành Long, người mà thời trước cách mạng đã từng che giấu, nuôi ăn, giúp đỡ các ông Trường Chinh, Hoàng Quốc Việt, Lê Đức Thọ, Phạm Văn Đồng, Lê Thanh Nghị, Lê Giản... Còn trong Tuần lễ Vàng, gia đình bà đã hiến 100 lạng vàng cho chính quyền mới. Bà đã hoạt động trong Hội Phụ nữ, lại có con trai đi bộ độỉi làm trung đoàn trưởng. Thế mà bà đã bị quy là địa chủ cường hào ác bá, bị đoàn CCRĐ xử án tử hình, UBCCRĐ TW duyệt y và BCT TW ĐLĐVN cũng chuẩn y! Những người lãnh đạo cộng sản trong BCT và đứng đầu chính phủ đã từng được bà che giấu, nuôi ăn, tặng vàng, nay đang làm Chủ tịch nước, Tổng bí thư, uỷ viên BCT, Thủ tướng, phó thủ tướng đã lạnh lùng chuẩn y một cái án tử hình như vậy! Phát súng đầu tiên của CCRĐ nổ vào đầu một người phụ nữ yêu nước đã từng giúp đỡ cho những người cộng sản! Phát súng đó tự nó đã nói lên nhiều điều về các lãnh tụ cộng sản! Nó báo hiệu trước những tai hoạ khôn lường cho toàn dân tộc!</span></span><b><span style="font-style: italic;"><br /></span></b><span style="font-style: italic;"><span style="font-style: italic;">Năm 1953, thực tế là năm bắt đầu tiến hành CCRĐ, năm ĐCS chuẩn bị toàn bộ đường lối, chính sách và “luật pháp hoá” các chính sách của Đảng bằng quyết nghị của Quốc hội, sắc lệnh và nghị định của Chính phủ, thông tư của các bộ. Dựa trên tài liệu chính thức của ĐCS, tôi xin ghi lại những cái mốc lịch sử đau thương của dân tộc ta trong cuộc CCRĐ đẫm máu và nước mắt này.</span><br />[. . .] <span style="font-style: italic;">Từ đó, bắt đầu các đợt CCRĐ, mà đợt đầu tiến hành ở 47 xã tỉnh Thái Nguyên và 6 xã tỉnh Thanh Hoá, sau đó lan tràn trên khắp miền Bắc, trừ các vùng miền núi. Đợt năm là đợt cuối cùng, phần lớn diễn ra ở các xã đồng bằng Bắc bộ và các vùng bị Pháp chiếm trước đây. May mắn cho đồng bào miền núi, vì ĐLĐVN chủ trương sau khi hoàn thành CCRĐ ở vùng đồng bằng mới làm ở miền núi. Do sự phẫn nộ của quầân chúng đã bùng lên dữ dội, nhiều cuộc nổi dậy của nông dân đã nổ ra ở Quỳnh Lưu, Phát Diệm, nên về sau, TW ĐLĐVN chỉ tiến hành cái gọi là “cải cách dân chủ” ở miền núi, nghĩa là dẹp bỏ phong kiến địa phương (tức là các phìa tạo) mà không dùng bạo lực quá mạnh vì sợ dân chúng chạy sang Trung Quốc, Lào... Còn ở huyện Vĩnh Linh tỉnh Quảng Trị, vì nằm sát giới tuyến, tiếp giáp Việt Nam Cộng hoà, nên cũng được chiếu cố, nghĩa là dùng bạo lực vừa phải “để không gây ảnh hưởng xấu đến miền Nam”.</span></span><b><span style="font-style: italic;"><br /></span></b><span style="font-style: italic;"><span style="font-style: italic;">- tháng 09.1956 – hội nghị lần thứ 10 của TW ĐLĐVN kiểm điểm tình hình CCRĐ. Do ảnh hưởng của đại hội lần thứ 20 ĐCS Liên Xô vạch trần những tội ác của Stalin, do sự bất mãn trong dân chúng, cộng thêm sự phản ứng khá mạnh của cán bộ, TW Đảng buộc phải thừa nhận những sai lầm nghiêm trọng trong CCRĐ và chủ trương sửa sai. Tại hội nghị, TW đã thi hành kỷ luật như sau: Trường Chinh mất chức Tổng bí thư, chỉ còn làm uỷ viên BCT, còn Hoàng Quốc Việt và Lê Văn Lương mất chức uỷ viên BCT, Hồ Viết Thắng bị đưa ra khỏi TW ĐLĐVN. Ông Hồ Chí Minh kiêm nhiệm Tổng bí thư, còn Lê Duẩn làm bí thư TW, thường trực BCT.</span><br /><br /><span style="font-style: italic;">- 29.10.1956 – mít tinh lớn tại Nhà Hát Nhân dân Hà Nội, uỷ viên BCT đại tướng Võ Nguyên Giáp thay mặt Chủ tịch Hồ Chí Minh và TW ĐLĐVN chính thức công nhận những sai lầm nghiêm trọng trong CCRĐ. Nhân đây, xin nói rõ: một vài người viết không đúng là cuộc mít tinh tổ chức tại sân vận động Hàng Đẫy và ông Hồ đã đến dự và khóc trước dân chúng. Hà Nội được giao cho việc tổ chức mít tinh nên tôi biết rõ. Hồi đó, chúng tôi được giải thích: “Bác đến không tiện”, nhưng chúng tôi đều hiểu là ông Hồ muốn đưa ông Giáp ra “chịu trận” thay mình, nên không hề có việc ông Hồ khóc trước dân chúng.</span></span><span style="font-style: italic;"><a href="http://www.thongluan.org/vn/modules.php?name=News&file=article&sid=619">http://www.thongluan.org/vn/modules.php?name=News&file=article&sid=619</a></span><span style="font-style: italic;"><br /></span><span style="font-size: 100%;">Nguyễn Minh Cần kết án cộng sản diệt chủng:</span><span style="font-style: italic;"><br /><span style="font-style: italic;">Người nông dân Việt Nam hiền hoà, chất phác đang làm ăn sinh sống và hết lòng đóng góp vào cuộc kháng chiến chống Pháp, bỗng dưng ĐCS giáng cho họ một đòn chí mạng. ĐCS nói rằng CCRĐ là một cuộc cách mạng để thực hiện ước mơ muôn đời của nông dân: “người cày có ruộng” – nhưng thực tế thì không phải như vậy, thực tế là nông dân bị đánh đòn chí mạng! Tầng lớp năng nổ, giỏi giang biết làm ăn nhất ở nông thôn thì bị quy là địa chủ, phú nông, thậm chí cường hào ác bá, bị triệt hạ hết đường sinh sống, còn một loạt cán bộ ở nông thôn đã từng chịu đựng gian khổ làm nhiệm vụ lãnh đạo kháng chiến, sản xuất thì bỗng nhiên bị quy là phản động, gián điệp, Việt gian, v.v... bị trừng trị, nhiều người bị bắn giết vô cùng man rợ. Ngay cả nhiều người trung nông, thậm chí một số bần nông cũng “bị kích lên” làm địa chủ cho đủ cái tỷ lệ quái gở 5% địa chủ (so với dân số thôn xã!) và họ phải cam chịu cái số phận mà ĐCS dành cho địa chủ. Cái tỷ lệ quái gở 5% đó lại kèm thêm những “kết luận” quái đản khác: đã có địa chủ, tất phải có cường hào ác bá! Thế là người dân chịu chết! Biết bao nỗi oan khuất không thể nào kể hết. Cái phương châm “thà sai hơn là bỏ sót”, cộng thêm với việc “thi đua lập thành tích đánh phong kiến” đã gây ra tình trạng “kích thanh phần”, “nống thành tích” cố tìm ra nhiều địa chủ, phản động, xử tử nhiều ác bá... để có được bằng khen, huân chương, để ngoi lên địa vị cao hơn... càng làm cho nỗi khổ đau của người dân tăng lên nhiều gấp bội! Chỉ xin dẫn vài chuyện mà thôi.</span><br /><br /><span style="font-style: italic;">Một anh bạn đi làm CCRĐ ở Khu Bốn kể lại. Ở Khu Bốn, hồi đó ai cũng biết danh Chu Văn Biên, bí thư Khu uỷ, và Đặng Thí, phó bí thư khu uỷ, khét tiếng hiếu sát trong CCRĐ, họ đều là trưởng và phó đoàn CCRĐ. Thậm chí trong dân gian lưu truyền bài vè có câu “Giết người nổi tiếng gã Chu Biên”. Anh bạn tôi kể chuyện Đặng Thí ký hai án tử hình trên ghi đông (guidon) xe đạp! Chuyện như sau: một đội tới làm CCRĐ ở một xã nghèo ở Nghệ An, quê hương của ông Hồ Chí Minh và Hồ Viết Thắng, tìm mãi mà không thể quy ai là địa chủ được (những ai đã từng đến tỉnh này đều biết cảnh nghèo chung của dân chúng ở đây). Đặng Thí “đả thông tư tưởng” là cố vấn Trung Quốc dạy rồi phải có 5% địa chủ. Đội sợ trên “đì”, tính ra cả làng từng này hộ, từng ấy nhân khẩu, thôi thì cũng buộc phải kiếm ra năm địa chủ. Tưởng thế là xong, nào ngờ khi báo cáo lại cho Đặng Thí thì... Liếc mắt qua không thấy có danh sách “lên thớt”, bực mình Thí mới xạc cho “anh đội” một trận: “Có địa chủ mà không bắn thằng nào cả à?” và ném cả tập giấy vào mặt đội trưởng. Cuối cùng thì đội cũng lọc ra được “hai địa chủ để bắn” vội chạy lên đoàn báo cáo. Giữa đường gặp Đặng Thí đang đi xe đạp, tay đội trưởng đưa báo cáo và danh sách bắn hai người. Thí còn đang vội, vẫn ngồi trên yên xe, chẳng thèm xem hết nội dung, đặt “đơn đề nghị bắn hai người” lên ghi đông xe đạp, mở vội xà cột (sacoche), rút bút ký toẹt vào. Xong rồi Thí đạp xe đi thẳng.</span><br /><br /><span style="font-style: italic;">Một ông bạn làm việc ở Viện Khoa học Việt Nam đã đi làm CCRĐ kể lại chuyện thương tâm này. Đội mà ông bạn có chân về một làng nghèo ở Thái Bình, không thể nào tìm đâu ra đủ số địa chủ, và cũng không thể nào tìm ra địa chủ ác bá để bắn. Họ lo lắm. Thế là họ đưa một ông chăn vịt vào danh sách bị bắn! Làng nào cũng thế thôi, mấy ông “gột vịt” (ấp trứng nuôi vịt con) chẳng bao giờ được dân làng ưa cả, vì lùa vịt con xơi thóc lúa của dân, thế mà lại hay to mồm cãi lại, gây gổ. Thế là “đủ yếu tố cấu thành tội”, trong đó có tội “bị dân làng ghét cay ghét đắng”. Địa chủ bóc lột thóc của nông dân, vịt cũng ăn cướp thóc của nông dân, vịt không thể bắn được thì chủ nó phải chịu thay! Ai cũng vui vẻ cả. Ông bạn biết là sai nhưng không dám mở miệng khi “cổ máy nghiền thịt” của Đảng đã khởi động rồi!</span><br /><br /><br /><span style="font-style: italic;">Còn chuyện “sửa sai” thì cũng chỉ là một lối “tung hoả mù” chủ yếu để làm dịu đi phần nào nỗi công phẫn dữ dội của dân chúng, tránh những cuộc bùng nổ bất lợi cho Đảng mà thôi. Chúng tôi đã từng đi làm sửa sai nên biết khá rõ. Có nhiều cái sai không thể nào “sửa” được. Bắn giết người ta, làm què quặt thân thể, làm tổn hại tâm thần người ta (có không ít người bị điên, bị mất trí, bị lẩn thẩn), làm gia đình người ta tan vỡ... thì chỉ có Trời mới sửa được! Ngay cả những việc tưởng chừng không khó sửa lắm, nhưng cũng không thể sửa nổi, chẳng hạn, gia đình bị quy là địa chủ, nhà cửa bị tịch thu chia cho mấy hộ nông dân, khi được xét là quy oan phải trả lại nhà cho người chủ cũ. Nhưng, khi biết là phải trả lại nhà, các ông bà nông dân bèn cạy gạch, cạy cửa, dở ngói, rút rui mè, cất giấu hết, phá phách gần như tan nát cả ngôi nhà họ đang ở. Nên cái nhà được trả lại đâu còn nguyên vẹn như trước. Còn các “quả thực” khác khi đã chia rồi thì sửa sai làm sao được! Thóc lúa, nông dân ăn hết, bán hết rồi (hoặc khai như thế), nông cụ bị tiêu tán hết (hoặc khai hư hỏng rồi), thì lấy gì mà trả lại cho người ta. Đó là không nói đến những quan hệ tình cảm đã bị tổn thương, giữa vợ chồng, giữa anh em, giữa họ hàng, giữa thầy trò, giữa hàng xóm, láng giềng thì chẳng làm gì được, ngoài việc khuyên nhủ chung chung. Trong sửa sai chỉ có việc này làm được là trả tự do cho những người bị tù oan. Còn việc khôi phục lại chức vụ cho một số cán bộ đã bị đấu tố cũng đã thực hiện, nhưng cũng không giản đơn vì quan hệ khá phức tạp giữa cán bộ mới với cán bộ cũ.</span></span><b><span style="font-style: italic;"><br /></span></b><span style="font-style: italic;"><span style="font-style: italic;">Nhân thể cũng xin nói thêm, khi hội nghị lần thứ 10 của TW ĐLĐVN hồi tháng 09.1956, TW buộc phải thừa nhận những sai lầm nghiêm trọng trong CCRĐ, người ta cũng đổ lỗi một phần cho cấp dưới đã thi hành sai, chứ TW Đảng không nghiêm khắc tự phê phán mình, họ vẫn coi “đường lối của TW về cơ bản là đúng”, chỉ có “việc tổ chức thực hiện không đúng” mà thôi. Họ vẫn khư khư khẳng định: CCRĐ dù có sai lầm “nhưng về cơ bản vẫn giành được thắng lợi lớn”. Điều đó nói lên sự giả dối, nguỵ biện, sự không thực lòng hối hận của họ. Thế thì làm sao mà Đảng sửa sai được?! Còn cái gọi là thi hành kỷ luật với các ông lãnh đạo CCRĐ cũng chỉ là trò hề “giơ cao đánh khẽ” để lừa dối dư luận mà thôi. Trường Chinh mất ghế Tổng bí thư, nhưng lại vẫn là uỷ viên BCT, chuyển sang ngồi ghế Chủ tịch Quốc hội, lại phụ trách công tác tư tưởng, rồi chính ông ta đã cùng Tố Hữu bày ra vụ Nhân Văn – Giai Phẩm đàn áp quyết liệt anh chị em trí thức ưu tú, khao khát tự do, làm bao văn nghệ sĩ tài ba bị tù dày, bị đàn áp, bị treo bút trong hàng mấy chục năm trời, đánh một đòn nặng nề vào nền văn học miền Bắc, làm nó bị thui chột trong nhiều thập niên. Hoàng Quốc Việt (một người nổi tiếng “ác liệt nhất” chẳng những trong CCRĐ mà trong nhiều vụ trước nữa, chẳng hạn, vụ H122 xảy ra trong kháng chiến chống Pháp, ông phụ trách xét vụ này, đã bắt giam nhiều cán bộ, phần đông là cán bộ quân đội, và làm chết oan nhiều người), bị đưa ra khỏi BCT thì lại trao chức vụ Viện trưởng Viện kiểm sát tối cao là chức vụ nắm quyền sinh quyền sát con người, Lê Văn Lương chịu trách nhiệm về Chỉnh đốn tổ chức đã làm cho nhiều cán bộ đảng viên ở xã bị bắn giết, bị tù đày, phải ra khỏi BCT thì sau này lại được đưa về làm bí thư Thành uỷ Hà Nội, còn Hồ Viết Thắng bị đưa ra khỏi TW Đảng thì lại cho làm uỷ viên thường trực Uỷ ban Kế hoạch nhà nước! Trái lại, người ngoài Đảng mà dám thẳng thắn phát biểu ý kiến với ĐCS, cho dù nhẹ nhàng chăng nữa, như trường hợp luật sư Nguyễn Mạnh Tường đọc bài tham luận tại hội nghị Mặt trận Tổ quốc phê phán cuộc CCRĐ và đưa ra những đề nghị hợp lý thì Đảng trù dập ông, dồn ông vào cảnh khốn cùng cho đến chết! Và thử hỏi có bao giờ TW Đảng thành thực sám hối về những sai lầm, những tội ác của mình hay không?</span></span><span style="font-style: italic;"><i><br /></i></span><span style="font-size: 0pt;"><br /></span><span style="color: red;"><span style="color: #000066;"><span style="color: #990000;">VI.NHỮNG SAI LẦM VÀ TÁC HẠI TRONG ĐẤU TRANH GIAI CẤP.</span></span></span><br /><span style="color: #6600cc;">VI.1. </span><span style="color: #6600cc;">Chủ trương bạo lực</span><span style="color: black;">Marx đã tỏ ra tàn ác và quá khích trong việc hô hào đấu tranh giai cấp. Trước và sau Marx, nhiều triết gia, chính trị gia đã chủ trương tranh đấu ôn hòa. Theo Richard Pipes [21]. </span><span style="color: black;">Jean Jaures, một đảng viên xã hội người Pháp tiên đoán:</span> <span style="color: #000066; font-style: italic;">“Giai cấp vô sản sẽ giành được quyền lực không phải bằng một cú bùng nổ bất ngờ của công tác cổ động chính trị mà phải dựa vào việc tổ chức công khai, có phương pháp lực lượng của mình trong điều kiện của nền dân chủ và phổ thông đầu phiếu. Xã hội chúng ta sẽ tiến dần đến chủ nghĩa cộng sản không phải bằng cách đập tan chế độ tư bản mà bằng việc tăng cường lực lượng của giai cấp vô sản một cách thường xuyên và liên tục.” </span><br /><br />Ủng hộ mạnh mẽ nhất cho đường lối này là tổ chức gọi là Fabian ở Anh, gồm có George Bernard Shaw và Herbert George Wells.<br /><br /><span style="color: black;">E. Bernstein, </span><span style="color: black;">một yếu nhân của Đảng Dân chủ Xã hội Đức, người sáng lập ra “chủ nghĩa cải lương” trong phong trào xã hội, đã </span><span style="color: black;">công kích các nguyên lí và cương lĩnh của chủ nghĩa Marx. Cuối những năm 1890, ông kêu gọi những người dân chủ xã hội cải tiến lí thuyết của mình cho phù hợp với thực tiễn là chủ nghĩa tư bản chưa thể sụp đổ, còn quần chúng lao động cũng không rơi vào cảnh bần hàn. Vẫn tin vào chủ nghĩa xã hội, nhưng giống như Jaures, ông coi đấy là kết quả của quá trình phát triển kinh tế và chính trị một cách hoà bình trong lòng chủ nghĩa tư bản</span> (Richard Pipes<span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-i.html">. CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN I</a> , 7 )</span><br /><br /><span style="font-size: 85%;"><span style="font-size: 100%;">Sau đệ nhi thế chiến, công sản châu Âu cũng theo chủ thuyết này.Và Khrushchev [22] cũng theo lý thuyết đó mà chủ trương " cộng sản và tư bản sống chung hòa bình </span>"</span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-iv.html">( </a></span><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-iv.html">Richard Pipes. </a><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-iv.html">CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN IV</a></span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-i.html">, 7)</a></span><b><span style="font-size: 85%;"> </span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;"><br /></span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">VI. 2. </span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">Quốc gia và dân chủ</span><br /></b>Các triết gia và chính trị gia của quân chủ và tư bản đều đặt quyền lợi quốc gia lên trên hết. Chủ nghĩa cộng sản là một chủ nghĩa vô tổ quốc (tam vô chủ nghĩa). họ bỏ mặc quyền lợi của các tầng lớp nhân dân, chỉ chú trọng giai cấp vô sản. Họ theo Marx cho nên họ giết tất cả những tôn giáo, đảng phái khác để giữ độc quyền cho thiểu số. Trong Tuyên Ngôn của đảng cộng sản, Marx chỉ đề cao giai cấp công nhân, và coi các giai cấp khác là kẻ thù hoặc một thứ công dân hạng nhì, luôn bị kết tội là bảo thủ, là "phản động ":<br /><br /><span style="font-size: 100%;"><span style="font-style: italic;">Các tầng lớp trung đẳng là những tiểu công nghiệp, tiểu thương, thợ thủ công và nông dân, tất cả đều đấu tranh chống giai cấp tư sản để cứu lấy sự sống của họ với tính cách là những tầng lớp trung đẳng. Cho nên họ không cách mạng mà bảo thủ. Thậm chí, hơn thế nữa, họ lại là phản động: họ tìm cách làm cho bánh xe lịch sử quay ngược trở lại. Nếu họ có thái độ cách mạng thì cũng chỉ trong chừng mực là họ thấy họ sẽ phải rơi vào hàng ngũ giai cấp vô sản: lúc đó, họ bảo vệ lợi ích tương lai của họ, chứ không phải lợi ích hiện tại của họ, họ từ bỏ quan niệm của chính họ để đứng trên quan điểm của giai cấp vô sản</span> </span><span style="font-size: 100%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-i.html">. (TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN * I, 14)</a>.(23)</span><br />Trong TNCS, Marx nói đến dân chủ, nhưng chỉ đề cao công nhân, trấn áp tư sản và canh chừng các giai cấp khác như vậy là phản dân chủ vì dân chủ thì mọi người dân trong nước làm chủ và bình đẳng chứ không riêng một giai cấp nào.<br /><br />Trong các chế độ, it nhất trên bình diện lý thuyết, con người trong quốc gia là bình đẳng, còn trong chủ nghĩa Marx, lý thuyết và thực tế đều phủ nhận dân quyền và nhân quyền. Marx lại cho rằng đảng cộng sản phục vụ cho quyền lợi cho đa số, và thuộc lực lượng đa số nhưng rõ ràng trên giấy trắng mực đen là Marx chỉ phục vụ giai cấp vô sản.Đấy cũng là một cách nói mâu thuẫn.<br /><br />Tình trạng chung trong thế giới cộng sản là dân chúng mất tự do, bị cai tri một cách độc tài tàn bạo bởi một nhóm thiểu số. Nước Việt nam có 80 triệu dân, đảng cộng sản chỉ có ba triệu người. Trong ba triệu đảng viên thật sự nắm quyền là khoảng hai mươi tên trong bộ chánh trị và khoảng hai trăm tên trong ban chấp hành trung ương đảng, mà tối cao là Tổng bí thư đảng . Như vậy sao gọi là tranh đấu cho đa số? vì quyền lợi cho đa số?<br /><br />Cộng sản Việt Nam giả dối khi họ luôn mở miệng đề cao nhân dân như "Quân đội nhân dân", Tòa án nhân dân", Hội đồng nhân dân", và họ xưng là " đầy tớ nhân dân", nhưng thực tế là "đảng lãnh đạo". Đảng không thể vừa làm lãnh đạo vừa làm đầy tớ. Và khi đảng đã nắm quyền lãnh đạo thì nhân dân làm chủ bằng cách nào? Rõ ràng đó là ngôn từ của họ thiếu thành thực.<br /><br /><span style="color: #6600cc;">VI.3. Độc tài</span><span style="color: #6600cc;">, gian tham</span><br /><br />Marx nói đề cao dân chủ và giai cấp vô sản là nói đãi buôi. Trong lý thuyết và trong thực tế, giai cấp vô sản và hữu sản, có tội bóc lột hay không có tội đều bị tước quyền tư hữu, và bị cưỡng bách lao động. Như vậy, thuyết đấu tranh giai cấp và thuyết thặng dư giá trị trở thành vô ích vì đấu tranh hay không đấu tranh , có tội hay không có tội đều bị bắt làm nô lệ cho cộng sản.<br />Trong thưc tế của thế giới cộng sản, giai cấp vô sản cũng bị bóc lột và vẫn ở vị trí giai cấp bị trị:<br /><span style="font-style: italic;">Thằng làm thì đói,</span><br /><span style="font-style: italic;">Thằng nói thì no,</span><br /><span style="font-style: italic;">Thằng bò thì sướng,</span><br /><span style="font-style: italic;">Thằng bướng thì chết.</span><br /><br />Giai cấp thống trị là đảng cộng sản và toàn dân trở thành nô lệ của cộng sản.Trong lý thuyết, đảng cộng sản là đảng của giai cấp công nhân nhưng thực tế không phải thế. Đảng cộng sản là tập hợp một nhóm người lợi dụng danh nghĩa công nhân để chiếm chính quyền và chiếm tài sản quốc gia và tài sản nhân dân.<br /><br />Trần Độ [24] đã nói thẳng tính chất độc tài, phi dân chủ của cộng sản Việt Nam:<br /><span style="font-style: italic;">Nổi bật lên là một bộ máy độc đoán, độc tài toàn trị, đàn áp thẳng tay các ý kiến khác. Có một đội ngũ “lưỡi gỗ” rất đông đảo, chuyên “ngụy biện”, “nói lấy được”, “nói bừa bãi”, “trắng trợn” bất chấp lẽ phải, đạo lý và cả luật pháp, và có lúc dùng nhiều thủ đoạn như "lưu manh".</span><br /><span style="font-style: italic;">Trong khi ấy, bộ máy đã tạo nên một xã hội không có tự do dân chủ, đầy tệ nạn tham nhũng, đầy tệ nạn xã hội, làm tất cả mọi người trong xã hội không lúc nào được yên tâm và thường xuyên lo lắng, sợ hãi. </span>[. . .]<span style="color: black; font-style: italic;">. Đảng luôn tạo ra một không khí khủng bố đối với bất cứ ai có chính kiến độc lập, làm cho xã hội khô cằn, Đảng bưng bít và cấm tất cả những ý kiến dồi dào phong phú để đưa đất nước tiến lên.</span> <span style="color: black; font-style: italic;">Thế là Đảng đã tạo ra ở Việt Nam một xã hội đầy tham nhũng, phản dân chủ (vì độc tài độc đoán và toàn trị), đầy dối trá lừa bịp (vì nói một đàng làm một nẻo), đầy thủ đoạn (nịnh nhau, hất nhau và hại nhau). Bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, ở bất cứ người nào, ta cũng nghe thấy được những lời phàn nàn về sự không dân chủ, tàn bạo, lừa bịp, dối trá; về những hiện tượng lưu manh, hãnh tiến. </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/05/tran-o-nhat-ky-rong-ran-iii.html">(TRẦN ĐỘ * NHẬT KÝ RỒNG RẮN III</a>, 1)</span><br /><br /><span style="color: #6600cc;">VI. 4 . Phi pháp & phi lý</span><br /><br />Cộng sản đã áp dụng quan điểm giai cấp trong toàn bộ sinh hoạt quốc gia.Như trên đã trình bày, giai cấp là một quan niệm mơ hồ. Ta có thể nói ông triệu phú và người nghèo không có nhà cửa, nghề nghiệp, tiền bạc thuộc về hai giai cấp khác nhau. Nhưng ở hai thái cực trên, còn có khoảng giữa. Vậy thì người có nửa triệu, có trăm ngàn, hai chục ngàn thì ai tư sản, ai vô sản? Vả lại, giai cấp thường biến đổi.<br /><br />Muốn luận bàn thế nào cũng được, nhưng muốn kết án, buộc tội ai là có tôi hay không có tội, nhất là khi muốn tịch thu tài sản, bỏ tù hay giết ai thì phải căn cứ vào pháp luật. Mà pháp luật thì phải rõ ràng. Phải định nghĩa các tội trạng. Thế nào là tư sản? Có tiền bao nhiêu là tư sản? Có ruộng bao nhiêu là địa chủ? Nhưng trong vấn đề giai cấp, chúng ta không phân định được rõ ràng, làm sao có thể kết tội ai là địa chủ, ai là tư sản.<br /><br />Quan điểm của Marx là quá đơn giản và hồ đồ. Không thể kết tội tất cả tư sản là bóc lột, là gian ác vì xã hội nào cũng có kẻ hiền người dữ, có người làm giàu lương thiện, co kẻ phạm pháp, kẻ giàu nhiều, người giàu ít, không thể bắt " mười voi bỏ rọ" như Marx và bọn cộng sản theo ông. Còn kẻ làm giàu phạm pháp, ta cần phân biệt trọng tội và khinh tội, và cần có chứng cớ rõ ràng, và cho họ biện họ. Không thể làm hồ đồ như cộng sản Liên Xô, Trung Quốc và Việt Nam lập tòa án nhân dân và chôn sống họ hay bắn bỏ.<br /><br />Thực ra chủ nghĩa Marx, và những danh từ địa chủ, phong kiến, tư sản, phản động là những tội trạng gán cho người dân vô tội nhằm khủng bố quần chúng để cướp của, giết người. Bên cạnh tuyên truyền, dụ dỗ, cộng sản thường dùng khủng bố. Cộng sản lừa đảo nhân dân khi nêu lên cải cách ruộng đất, diệt địa chủ và tư sản , lật đổ giai cấp bóc lột.<br /><br /><span style="color: #990000;"><br /></span></div><div style="text-align: justify;"><br />Quan trọng nhất là chủ trương đấu tranh giai cấp đưa đến việc giết hại nhân dân, cấm trí thức hoạt động, cấm con cái phú nông và tiểu thương học hành. Việc thi tuyển đại học ưu tiên cho cộng sản và trù dập các giai cấp khác là ngăn chận tài năng quốc gia. Việc đưa công nông vào các cơ quan, xí nghiệp, công trường, nông trường, và chính sách "hồng hơn chuyên" chỉ làm suy kém năng lực và vốn liếng quốc gia.<br /><b><br /></b><span style="font-size: 100%;">Milovan Djilas [25] viết:</span><b><span style="font-weight: bold;"><br /></span></b><span style="color: black; font-style: italic;">Lịch sử sẽ tha thứ cho những người cộng sản nhiều tội lỗi mà họ đã phạm do hoàn cảnh, do nhu cầu tự vệ, nhu cầu sống còn. Nhưng bóp nghẹt mọi quan điểm khác biệt, sự bất dung, sự độc quyền về tư tưởng chỉ để nhằm bảo vệ những quyền lợi ích kỉ của họ là những tội lỗi không thể tha thứ. Chủ nghĩa cộng sản sẽ phải đứng chung một hàng với những tội lỗi nhục nhã khác trong lịch sử: toà án giáo hội và các đống lửa thiêu người thời Trung cổ. Cộng sản có thể giành được vị trí “vinh quang nhất” trong đám ấy </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-7.html">(GIAI CẤP MỚI VI</a>,8)</span>.<br /><br />Chính vì chủ trương đấu tranh giai cấp thiển cận, họ đã vi phạm pháp luật và tình người.<br />Quân chủ và tư bản quý trọng trí thức và tôn trọng các giai cấp. Còn cộng sản thì kỳ thị trí thức, trừng phạt con cháu các đời sau của tư sản, địa chủ, quân chủ và phản động. . .Hơn nữa cộng sản thiển cận và vô lý. Tại sao Mao Trạch Đông, Chu Ân Lai , Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp, Phạm Văn Đồng thuộc giai cấp quân chủ và tư sản thì lại gọi là giai cấp công nhân và cầm quyền đảng cộng sản còn những người khác thì kết tội là phong kiến và tư sản, tiểu tư sản, không cho họ cơ hội biện hộ và quyền làm người?<br />Quan điểm giai cấp một cách thiển cận của cộng sản đã gây bất công xã hội và phá hoại nền tảng quốc gia. Trần Đức Thảo [26] đưa ra những sai lầm trầm trọng của cộng sản hiện đại trong quan điểm giai cấp:<br /><span style="font-size: 100%;">(1). </span><span style="font-size: 100%;">Cộng sản coi một số người là kẻ thù giai cấp, coi họ không còn là con người.</span><br />Ông phê phán quan điểm giai cấp của cộng sản là lối lý luận không con người nghĩa là lối lý luận bất nhân:<br /><span style="font-style: italic;">Quan điểm giai cấp là hoàn toàn đúng và căn bản. Nhưng nếu tuyệt đối hóa quan điểm giai cấp, tựa hồ như ngoài giai cấp thì không còn gì nữa, tức là phủ định con người theo nghĩa chung của loài, phủ định con ngừơi nói chung</span> (122).<br /><br />Ông cho rằng chỉ có chủ nghĩa nhân đạo mới giải phóng con người. Ông viết:<br /><span style="font-style: italic;">Trong tình cảnh như thế thì chỉ có danh nghĩa con người", là có thể bảo đảm cho người bị quy oan một chỗ đứng tối thiểu để tự thanh minh. Bất cứ người nào cũng là một con người. Và không ai có thể tước đoạt cái định nghĩa ấy của bất kỳ ai </span>(122)<br /><b><br /></b>(<span style="font-size: 100%;">2</span><span style="font-size: 100%;">).Trong chế độ cộng sản, chữ :giai cấp" hay " kẻ thù của giai cấp" được dùng tùy tiện.</span><br />Cộng sản lợi dụng từ " giai cấp" và dùng các danh từ "phản động", "kẻ thù giai cấp" để chụp mũ những ai mà họ không ưa thích, ngay cả đồng chí họ. Stalin giết Trotsky, Mao giết Lâm Bưu, Lưu Thiếu Kỳ, bỏ tù Đặng Tiểu Bình và gán cho họ tội đi theo tư bản chủ nghĩa, là kẻ thù của giai cấp. Trần Đức Thảo đã đưa ra một thí dụ:<br /><span style="font-style: italic;">Ví dụ trong một cơ quan, một cán bộ không đồng ý với thủ trưởng, và do một số điều kiện hay sự kiện nào đãy thì sự bất đồng phát triển thành mâu thuẫn nghiêm trọng, đối kháng gay gắt. Thế là thủ trưởng nói:</span><br /><span style="font-style: italic;">" Anh không nghe tôi, tức là anh không chịu quyền lãnh đạo của đảng. Tức là anh không cộng nhận quyền lãnh đạo của giai cấp công nhân. Như thế là anh chống nhân dân [..]. Anh chống nhân dân, tức là anh là kẻ thù của nhân dân (123).</span><br /><br />Một hậu quả tai hại của chủ trương đấu tranh giai cấp đưa đến tệ trạng chủ nghĩa lý lịch, chủ nghĩa thành phần. Trần Độ nhận xét về giai cấp đấu tranh:<br /><br /><span style="font-style: italic;">Rõ nhất là học thuyết về đấu tranh giai cấp và chuyên chính vô sản. Học thuyết này được người vận dụng nó đưa tới những chủ nghĩa kinh khủng như “chủ nghĩa thành phần”, “chủ nghĩa công nông”, “chủ nghĩa lý lịch” … Các thứ chủ nghĩa ấy làm cho học thuyết giai cấp bị méo mó thành bất nhân bất nghĩa. Ta có thể tin một cách chắc chắn rằng nếu Mác và Lênin (là những trí thức lớn) còn sống đến bây giờ thì các ông tổ đó cũng không thể chấp nhận các thứ chủ nghĩa “vô học” đó.</span> <span style="font-style: italic;">Học thuyết ấy bị méo mó ngày càng lớn, càng cực đoan, nó thành ra kiểu Mao-ít, cao hơn nữa là kiểu Pôn Pốt. và trở thành những tội phạm ghê tởm của loài người.(</span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/05/tran-o-nhat-ky-rong-ran-iv.html">TRẦN ĐỘ * NHẬT KÝ RỒNG RẮN III, 1</a></span>)<br />Chủ trương đấu tranh giai cấp đã bị Khruschev đả phá bằng chủ trương sống chung hòa bình nghĩa là tư bản và cộng sản sống chung, tư bản và vô sản cộng tác. Và sau đó với Gorbachev, chính sách đã giải thể chủ nghĩa Cộng sản Liên Xô và Đông Âu.<br /><br /><br /><br /><span style="color: #cc0000;">VII. KẾT LUẬN</span><br /><br />Viết "Tuyên ngôn của đảng cộng sản", Marx có dụng tâm chính trị chứ không thuần triết lý.Ông thấy thời bấy giờ cách mạng kỹ nghệ đang lên, ông muốn dùng giai cấp vô sản với hứa hẹn xóa bỏ bóc lột, tịch thu tư liệu sản xuất giao cho công nhân làm chủ, để cho họ theo mình. Ông cũng mơ ước xóa bỏ giai cấp tư sản thì nhân loại tiến bộ và hoà bình nhưng ông đã lầm. Cuối cùng thì tư sản cũng như vô sản và toàn dân đều trở thành nô lệ của cộng sản. Chỉ có bọn cộng sản là có lợi trong việc chiếm hữu toàn thể tài sản quốc gia và làm chủ đất nước. <span style="color: black;">Chủ nghĩa Marx là một giấc mộng hão huyền và cũng là một sự dối trá lớn nhất của thế kỷ XX đã làm cho hàng trăm triệu người chết, là một thiêt hại gần gấp đôi hai cuộc thế chiến vừa qua!</span><br /><b><br /><span style="font-weight: bold;">____</span><br /><br /><br /><span style="font-size: 85%; font-weight: bold;"><br /></span></b></div></div></div><span style="font-size: 85%;">[1]. Nguyễn Duy tên thật là Nguyễn Duy Nhuệ, sinh tại xã Đông Vệ, thị xã Thanh Hóa. Năm 1966 ông nhập ngũ,. Sau đó ông giải ngũ, làm việc tại Tuần báo Văn nghệ Hội Nhà văn Việt Nam và là Trưởng Đại diện của báo này tại phía Nam. Nguyễn Duy làm thơ rất sớm. Năm 1997 ông tuyên bố "gác bút" để chiêm nghiệm lại bản thân rồi tập trung vào làm lịch thơ, in thơ lên các chất liệu tranh, tre, nứa, lá, thậm chí bao tải. Từ năm 2001, ông in nhiều thơ trên giấy dó.</span><br /><span style="font-size: 85%;">[2].Nguyễn Thế Anh , sinh năm 1936 tại Thakhek (Laos), đậu thạc sĩ Sử học năm 1963, tiến sĩ năm 1987. Sau 1963, ông dạy đại học Huế, khoa trưởng Văn Khoa, và trưởng ban Sử trường đại học Văn khoa Sàigòn.Sau 1975, ông sang Pháp.</span><br /><span style="font-size: 85%;">[3].The Communists fight for the attainment of the immediate aims, for the enforcement of the momentary interests of the working class; but in the movement of the present, they also represent and take care of the future of that movement [. .]. But they never cease, for a single instant, to instill into the working class the clearest possible recognition of the hostile antagonism between bourgeoisie and proletariat. (COMMUNIST MANIFESTO IV ,1)</span><br /><span style="font-size: 85%;">[4].Hoàng Văn Chí ( 1913 - 1988), bút danh Mạc Định, quê Thanh Hóa, là một học giả tham gia kháng chiến chống Pháp, nhưng sau đó đã từ bỏ Việt Minh và di cư vào Nam năm 1954. Tại miền Nam, ông thất vọng với chế độ thời Ngô Đình Diệm nên tìm cách bỏ ra hải ngoại. Ông trải một thời gian ở Ấn Độ, và tìm hiểu thêm nhiều ảnh hưởng văn hóa Ấn Độ và Phật giáo trên văn hóa Việt. Ông cũng từng sống tại Nhật, Pháp và một thời gian dài tại Hoa Kỳ.Ông đã có tác phẩm dịch ra trên 15 thứ tiếng (From Colonialism to Communism) từ thập niên 1960 và là một ngòi bút chống cộng đầu tiên của người Việt trên bình diện quốc tế[1]. Cho đến hôm nay, các tác phẩm và tài liệu của ông vẫn được sử gia quốc tế tra dùng như kinh điển về kinh nghiệm Việt Nam</span><br /><span style="font-size: 85%;">[5].Trường Chinh (9 tháng 2 năm 1907 – 30 tháng 9 năm 1988), tên thật là Đặng Xuân Khu, đã giữ các chức vụ quan trọng trong hệ thống chính trị của Việt Nam như Tổng bí thư của Đảng Cộng sản Việt Nam (là nhân vật duy nhất hai lần giữ chức Tổng Bí thư), Chủ tịch Hội đồng Nhà nước và Chủ tịch Quốc hội Việt Nam. Ông còn là một nhà thơ với bút danh Sóng Hồng.</span><br /><span style="font-size: 85%;">[6].Mẫu tây (hectare):10 ngàn m2.; mẫu ta :3.600m2. Sào (acre): 1/10 mẫu tức 1 ngàn m2 (Sào tây), hoặc 360 mét vuông<br />( sào ta).</span><br /><span style="font-size: 85%;">[7].Vào khoảng 1955, 50 đồng VNCH tương đương$ 10 USD vì hối đoái chính thức là $1USD ăn 5 đồng VNCH. Tuy nhiên giá chợ đen khoảng 50- 100. Đa số nông dân nước ta không có tiền nhiều, chỉ có lúa gạo trong nhà, lúc cần tiền thì bán lúa gạo.Khoảng 1955-1956, môt tộ phở tại Saigòn giá 3đồng -5đồng, trong khi tại thôn quê miền Bắc tô phở không người lái khoảng 50 đồng-100 đồng cụ Hồ.<br />[8]. Nguyễn Văn Trấn (1914-1998), còn được gọi là Bảy Trấn, sinh tại Chợ Ðệm thuộc làng Tân Kiên, huyện Bình Chánh, tỉnh Long An (nay thuộc thành phố HCM). Xuất thân từ một gia đình địa chủ được coi là khá giả, ông được gởi lên Sài Gòn học trường Pétrus Ký (1927). Năm 1930, sau khi đậu tú tài phần nhất, ông bỏ học và bắt đầu hoạt động chống lại thực dân Pháp. Trong hơn 40 năm hoạt động cho tới lúc về hưu vào năm 1976, Nguyễn Văn Trấn đã giữ nhiều chức vụ quan trọng trong guồng máy đảng cộng sản như Chính Ủy Bộ Tư Lệnh Khu 9 và Bí thư Khu Ủy, Ðại Biểu Ðại Hội Ðảng lần thứ hai, Giáo Sư trường Nguyễn Ái Quốc và sau đó trường đại học Nhân Dân tại Hà Nội, Vụ Phó Ban Tuyên Huấn Trung Ương. Sau khi về hưu, ông cộng tác với nhiều tờ báo tại Việt Nam như tờ Tuổi Trẻ, với bút hiệu Hai Cù Nèo, qua những bài viết châm biếm vạch ra những yếu tố tiêu cực, xấu xa của của chế độ xã hội chủ nghĩa. Ông cũng viết nhiều sách khảo cứu, tự thuật như "Chúng Tôi Làm Báo" (1977), "Chợ Ðệm Quê Tôi" (1985), "Chuyện Trong Vườn Lý" (1988), "Trương Vĩnh Ký, Con Người và Sự Thật" (1994). Ông đã là một trong những người đầu tiên trong hàng ngũ đảng cộng sản đứng lên tranh đấu cho tự do dân chủ mà tiêu biểu nhất là cùng với ông Nguyễn Hộ liên kết hoạt động trong Câu Lạc Bộ Những Người Kháng Chiến Cũ ở Sài Gòn, xuất bản tờ "Truyền Thống Kháng Chiến". Tờ báo này đã bị chế độ cộng sản tịch thu và cấm xuất bản. Năm 1995, ông viết tập "Viết Cho Mẹ Và Quốc Hội". Quyển sách lọt qua vòng kiểm soát của Ðảng và được bày bán gần như công khai. Chỉ trong vòng một tháng, hơn 10.000 cuốn sách phát hành hết sạch và ở khắp nước ai cũng bàn tán về những sự kiện được nêu lên trong "Viết Cho Mẹ Và Quốc Hội". . Vì vậy, nhà cầm quyền cộng sản không thể bắt ông, nhưng đã gia tăng các biện pháp trù dập, thậm chí còn cho người lái xe cố tình đụng ông vào tháng 5/1997, gây ra nhiều thương tích trầm trọng.</span><br /><span style="font-size: 85%;">[9].Võ Nguyên Giáp(sinh ngày 25 tháng 8 năm 1911) là Đại tướng đầu tiên của Quân đội Nhân dân Việt Nam. Từ một cử nhân luật, một giảng viên dạy sử, ông đã chỉ huy đội quân của mình đánh bại quân đội Pháp, đánh đuổi quân lực Mỹ và đánh sập chế độ Việt Nam Cộng hòa. Ông từng giữ các chức vụ: Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Quân ủy Trung ương, Phó Thủ tướng kiêm Bộ trưởng Quốc phòng, Tổng Tư lệnh Quân đội.</span><br /><span style="font-size: 85%;">[10].Đặng Văn Hướng, người Thanh Hóa.Khi ông bị đấu tố, Hồ Chí Minh và các bộ trưởng, không ai lên tiếng. Có lẽ ông cũng như các sĩ quan, cán bộ cao cấp và thấp cấp thời bấy giờ đều được phép về thăm nhà để được chết chung với gia đình trong CCRD. Có thể ông Hướng cũng bi giết chết chứ không phải là tự tử.</span><br /><span style="font-size: 85%;">[11].Hữu Loan:</span><span style="font-size: 85%;"> Hữu Loan tên thật là Nguyễn Hữu Loan, sinh tại quê ở làng Vân Hoàn, xã Nga Lĩnh, huyện Nga Sơn, tỉnh Thanh Hóa. Ông học thành chung ở Thanh Hóa sau đó đi dạy học và tham gia Mặt trận bình dân năm 1936, tham gia Việt Minh ở thị xã Thanh Hóa (nay là thành phố Thanh Hóa). Năm 1943, ông về gây dựng phong trào Việt Minh ở quê và khi cuộc Cách mạng tháng Tám nổ ra, ông làm Phó chủ tịch Uỷ ban khởi nghĩa huyện Nga Sơn. Trước năm 1945, ông đã từng là cộng tác viên trên các tập san Văn Học, xuất bản tại Hà Nội. Sau Cách mạng tháng Tám, ông được cử làm Uỷ viên Văn hóa trong Uỷ ban hành chính lâm thời tỉnh Thanh Hóa, phụ trách các ty: Giáo dục, Thông tin, Thương chính và Công chính. Kháng chiến chống Pháp, Hữu Loan tham gia quân đội Nhân dân Việt nam, phục vụ trong Đại đoàn 304. Sau năm 1954, ông làm việc tại Báo Văn nghệ trong một thời gian. Trong thời gian 1956-1957, ông tham gia Phong trào Nhân Văn-Giai Phẩm do nhà văn Phan Khôi chủ trương. Trong tác phẩm của mình, ông coi mình là nạn nhân của xã hội cộng sản và phê phán xã hội này một cách kịch liệt. Sau khi phong trào Nhân Văn Giai Phẩm bị dập tắt vào năm 1958, nhà thơ Hữu Loan phải vào trại cải tạo vài năm, tiếp đó bị giam lỏng tại địa phương. [cần dẫn nguồn] Hiện ông đang sống tại quê nhà.</span><span style="font-size: 85%;"> Ông nổi tiếng với bài thơ Màu tím hoa sim do ông sáng tác trong thời gian tham gia kháng chiến chống Pháp và được lưu hành rộng rãi trong vùng kháng chiến. Có thông tin cho rằng, do nội dung bài thơ nặng nề tình cảm và ảnh hưởng tiêu cực đến tâm lý quân dân, nên ông bị giải ngũ .</span><span style="font-size: 85%;"><br />[12].Nguyễn Chí Thiện</span>:<span style="font-size: 85%;"> Nguyễn Chí Thiện (sinh 27 tháng 2 năm 1939 tại Hà Nội) là một nhà thơ phản kháng người Việt Nam. Ông từng bị nhà chức trách của Việt Nam Dân chủ Cộng hoà và của Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam bắt giam tổng cộng 27 năm tù vì tội "phản tuyên truyền"[cần dẫn nguồn]. Ông được phóng thích ngày 28 tháng 10 năm 1991 và đến tháng 1 năm 1995 thì được xuất cảnh sang Hoa Kỳ. Tập thơ Hoa Địa ngục của ông xuất hiện ở hải ngoại vào năm 1980 sau khi tác phẩm này được lén đưa vào toà đại sứ Anh tại Hà Nội và được giáo sư Patrick J. Honey thuộc Đại học Luân Đôn (University of London), nhân chuyến đi Việt Nam năm 1979, mang được ra ngoài nước để phổ biến.<br />[13].Nguyễn Văn Thủ: người Hưng Yên, sau sống ở Hà Nội.<br />[14]. Trần Anh Kim: </span><span style="font-size: 85%;">Sinh ngày 15/8/1949, nguyên quán: xã Vũ Tiến, huyện Vũ Thư, tỉnh Thái Bình, Trần Anh Kim, nguyên là sĩ quan QĐND Việt Nam. Từ tháng 11/1966 đến năm 1987, Trần Anh Kim công tác và chiến đấu tại các đơn vị thuộc Sư đoàn III, Quân khu I và Sư đoàn III, Quân Khu V. Tháng 4/1988, Trần Anh Kim được chuyển công tác về Ban Quân sự thị xã Thái Bình (nay là TP Thái Bình), tỉnh Thái Bình. Tháng 4/1989, Trần Anh Kim được đề bạt giữ cương vị Chỉ huy Phó chính trị - Ban Quân sự thị xã Thái Bình</span><span class="main_content" id="lbBody"></span><span class="main_content" id="lbBody"><span style="font-size: 85%;">, song bi bắt về tội "Tuyên truyền chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam" .</span></span> <span style="font-size: 85%;">[15]. Bùi Tín :sinh năm 1927 là một nhân vật bất đồng chính kiến người Việt, từng là phó tổng biên tập của báo Nhân Dân, đại tá Quân đội Nhân dân Việt Nam. Ông là con của Bùi Bằng Đoàn, nguyên Thượng thư Bộ Hình của triều đình Huế và nguyên Chủ tịch Quốc hội nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Ông học ở Huế.</span> <span style="font-size: 85%;">Bùi Tín đã có mặt ở dinh Độc Lập ngày 30 tháng 4 năm 1975 với tư cách phóng viên chiến trường. Sau chiến tranh, ông giải ngũ, tiếp tục viết báo, làm đến Phó tổng biên tập báo Nhân Dân, kiêm Tổng biên tập tuần báo Nhân Dân Chủ Nhật. Trong các hồi ký và bài viết của mình kể từ khi tỵ nạn tại Pháp, ông tự nhận là Đại tá và là sĩ quan cao cấp của Quân đội Nhân dân Việt Nam có mặt sớm nhất tại dinh Độc Lập, là người đi cùng đơn vị xe tăng đầu tiên đâm đổ cổng Dinh Độc Lập.</span><br /><span style="font-size: 85%;">[16]. Đặng Thai Mai:</span> <span style="font-size: 85%;">Đặng Thai Mai (25 tháng 12, 1902 – 1984) (còn được biết đến dưới tên gọi Đặng Thái Mai và những bút danh Thanh Tuyền, Thanh Bình) là một giáo sư, nhà giáo, nhà văn, nhà phê bình văn học Việt Nam. Nguyên Bộ trưởng Bộ Giáo dục, Viện trưởng đầu tiên của Viện Văn học Việt Nam. Đặng Thai Mai, thuộc dòng Đặng Tất[. Quê tại làng Lương Điền (nay là Thanh Xuân), huyện Thanh Chương, tỉnh Nghệ An trong một gia đình nho học. Thân phụ ông là Đặng Nguyên Cẩn, đỗ phó bảng, tham gia phong trào Duy Tân cùng với Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh, Ngô Đức Kế, Huỳnh Thúc Kháng, bị thực dân Pháp bắt, đày đi Côn Đảo. Năm 1925, khi đang theo học tại Trường Cao đẳng Sư phạm Đông Dương - Hà Nội, ông tham gia phong trào đòi "ân xá" Phan Bội Châu, truy điệu Phan Chu Trinh, đồng thời gia nhập đảng Tân Việt. Năm 1929, khi đảng Tân Việt tan vỡ, ông bị xử một năm tù treo, sau đó lại trở về dạy học ở Huế. Ông lại bị bắt năm 1930 và bị xử 3 năm vì tham gia phong trào Cứu tế đỏ. Sau khi ra tù, Đặng Thai Mai ra Hà Nội sống và dạy học tại trường tư Gia Long (1932). Đến năm 1935, Đặng Thai Mai cùng với các bạn là Phan Thanh, Hoàng Minh Giám, Võ Nguyên Giáp... lập ra Trường tư thục Thăng Long. Năm 1936, ông cùng Nguyễn Văn Tố, Vương Kiêm Toàn, Phan Thanh, Võ Nguyên Giáp... thành lập ra Hội truyền bá chữ Quốc ngữ. Sau Cách mạng tháng Tám, ông giảng dạy ở bậc đại học và nghiên cứu phê bình văn học. Năm 1946, ông được bầu làm đại biểu Quốc hội khoá I, Ủy viên Ban dự thảo Hiến pháp nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, đồng thời là Bộ trưởng Bộ giáo dục trong Chính phủ liên hiệp. Cũng trong năm này, ông gia nhập Đảng Cộng sản Đông Dương. Trong các giai đoạn về sau, ông lần lượt giữ các chức vụ về văn hoá và giáo dục như Chủ tịch Ủy ban kháng chiến hành chính tỉnh Thanh Hóa, Hội trưởng Hội văn hóa Việt Nam, Giám đốc Trường dự bị đại học và Sư phạm cao cấp Liên khu IV, Giám đốc trường Đại học Sư phạm Hà Nội, Viện trưởng Viện văn học, Chủ tịch Hội liên hiệp văn học nghệ thuật Việt Nam.</span><br /><span style="font-size: 85%;">[17]. Trần Huy Liệu</span><span style="font-size: 85%;"> (1901-1969) là một nhà văn, nhà hoạt động cách mạng, nhà sử học, nhà báo Việt Nam. Ông là chủ tịch đầu tiên của Hội Khoa học Lịch sử Việt Nam, Viện sĩ Viện Hàn lâm Khoa học Đông Đức. Ông quê làng Cát, huyện Vụ Bản, tỉnh Nam Định. Ông có bút danh chính là Nam Kiều và nhiều bút hiệu khác như Đẩu Nam, Hải Khánh, Côi Vị, Ẩm Hân Kiếm Bút. Từ năm 1924, ông vào Nam công tác với các báo Nông cổ mín đàm, Rạng đông, làm chủ bút tờ Đông Pháp thời báo. Tháng 6 năm 1927 ông bị Pháp bắt, kết án tù vì có chân trong các tổ chức yêu nước. Năm 1928 ông thành lập Cường học thư xã chuyên xuất bản sách cổ võ tinh thần yêu nước, nâng cao dân trí. Cũng trong năm này, ông tham gia nhập Việt Nam Quốc dân đảng và tổ chức đảng bộ trong Nam. Rồi bị Pháp bắt vào khoảng tháng 8 năm 1928, bị kết án 5 năm tù và đày ra Côn Đảo. Trong tù, vì tiếp xúc với người cộng sản ông tiếp thu chủ nghĩa cộng sản, tuyên bố li khai Quốc dân đảng, tự nguyện đứng vào hàng ngũ những người cộng sản. Năm 1935, ông ra tù, bị trục xuất về miền Bắc. Từ năm 1936, ông được kết nạp vào Đảng Cộng sản Đông Dương, tích cực hoạt động cho đảng. Tháng 10 năm 1939 lại bị bắt đày đi Sơn La, Bá Vân, Nghĩa Lộ. Đến tháng 3 năm 1945, tham gia phá trại giam Nghĩa Lộ, vượt ngục trở về Hà Nội làm công tác cách mạng. Tháng 8 năm 1945, ông dự Đại hội Quốc dân ở Tân Trào và được bầu làm Phó chủ tịch Ủy ban dân tộc giải phóng, rồi làm Bộ trưởng Bộ Tuyên truyền trong Chính phủ lâm thời. Từ năm 1953, ông chuyển sang công tác nghiên cứu khoa học, làm Trưởng ban Ban nghiên cứu Văn Sử Địa trực thuộc Trung ương Đảng. Sau đó ông lần lượt đảm nhiệm các chức vụ Viện trưởng Viện Sử học, Phó chủ nhiệm Ủy ban Khoa học Xã hội Việt Nam. Ngày 28 tháng 7 năm 1969 ông mất tại Hà Nội, thọ 68 tuổi.</span><br /><span style="font-size: 85%;"></span><span style="font-size: 85%;">[18].Hoàng Văn Hoan</span> <span style="font-size: 85%;">(1905–1991) quê ở</span><span style="font-size: 85%;"> làng Quỳnh Đôi, huyện Quỳnh Lưu, tỉnh Nghệ An. Ông hoạt động tại Xiêm. Năm 1941, ông được phái đi Long Châu lập Biện sự xứ của Đồng Minh Hội ở Long Châu, rồi lại về Tịnh Tây, cùng Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp, Lê Thiết Hùng, Cao Hồng Lĩnh và một số người trong nước ra công khai hoạt động với danh nghĩa Việt Minh.Sau Cách mạng Tháng Tám, ông làm thứ trưởng Bộ Quốc phòng kiêm Chính trị viên Vệ quốc quân toàn quốc.Tại kỳ họp thứ tám Quốc hội khóa I (1958) được bầu làm Phó chủ tịch kiêm Tổng thư ký Ủy ban Thường vụ Quốc hội, đồng thời làm Chủ nhiệm Ủy ban dự thảo Pháp luật Quốc hội. Ông làm Phó Chủ tịch Ủy ban thường vụ Quốc hội cho đến năm 1979. Năm 1976, ông không được bầu vào Bộ Chính trị vì Lê Duẩn, Lê Đức Thọ chống Trung Quốc mà ông lại theo Trung Quốc. Năm 1979, trong một chuyến đi sang Đông Đức chữa bệnh, ông đã bỏ trốn tại sân bay Karachi (Pakistan) ngày 11 tháng 6 năm 1979 rồi sang Trung Quốc. Sau sự kiện bỏ trốn, ông bị Việt Nam kết án tử hình vắng mặt và trở thành biểu tượng của sự phản bội, đài báo Việt Nam so sánh ông với Lê Chiêu Thống. Qua tác phẩm của ông, đoạn trên cho thấy Chu Ân Lai đã thấy tác hại của CCRD tại Trung Quốc và Việt Nam nhưng Hoàng Văn Hoan cũng như Hồ CHí MInh,TRường Chinh, ôm chân quan thầy Trung Quốc không dám nói sự thật.</span><br /><span style="font-size: 85%;"></span><br /><span style="font-size: 85%;">[19]. Tô Hải , tức Tô Đình Hải, sinh </span><span style="font-size: 85%;"> năm 1927 </span><span style="font-size: 85%;">tại Hà Nội, quê ở Tiền Hải - Thái Bình, hiện sống tại quận Bình Thạnh, Saigon. Sau tháng Tám 1945, ông tham gia vệ quốc đoàn, năm 1951 ông về Đoàn văn công khu IV, năm 1954, ông làm trưởng đoàn. Từ năm 1961 ông về công tác tại Nhà xuất bản âm nhạc và mỹ thuật. Tác phẩm nổi tiếng của ông là "Nụ cười sơn cước</span>".<br /><span style="font-size: 85%;">[20]. Nguyễn Minh Cần sinh năm:1928, tại Huế. Đầu năm 1945, ông tham gia phong trào giải phóng dân tộc. tham gia Cách mạng tháng 8, tổ chức và lãnh đạo khởi nghĩa ở Huế và các vùng phụ cận Huế. Năm1946: vào ĐCS Đông Dương, làm Uỷ viên Thường vụ Thành uỷ Huế. Đầu 1951 - 1962: Trung Ương điều động ra Hà Nội để hoạt động ở trong thành phố Hà Nội đang bị Pháp chiếm đóng, làm bí thư Quận uỷ Ngoại Thành, sau là Thành uỷ viên và Uỷ viên Thường vụ Thành uỷ Hà Nội, kiêm phó chủ tịch Uỷ ban Hành chính thành phố Hà Nội. Năm 1962: đi học ở Trường đảng Cao cấp của Liên Xô bị tình nghi là xét lại và bị truy bức. Năm 1964: thoát ly Đảng Lao động VN, xin cư trú chính trị ở Liên Xô. Trong thời gian ở Liên Xô, làm nghề phiên dịch và biên tập viên cho Nhà Xuất bản Tiến Bộ; về hưu năm 1990.</span> <span style="font-size: 85%;">Ông viết nhiều sách.</span><br /><br /><span style="font-size: 85%;">[21].Richard Pipes sinh năm 1923, là một sử gia Mỹ, chuyên về sử Liên Xô. Trong chiến tranh lạnh, ông cầm đầu một nhóm nghiên cứu phân tích chiến lược Liên Xô.</span><br /><span style="font-size: 85%;">[22].Nikita Sergeyevich Khrushchyov (1894- 1971); tiếng Anh: Nikita Khrushchev; tiếng Pháp: Nikita Khrouchtchev) (sinh 17 tháng 4 năm 1894 – mất 11 tháng 9 năm 1971) là Tổng bí thư Đảng Cộng sản Liên Xô. Ông là người kế vị Stalin, sau cái chết của Stalin vào năm 1953. Từ năm 1953 đến 1964, ông là Tổng bí thư đầu tiên của Đảng Cộng sản Liên Xô, đồng thời giữ chức thủ tướng từ năm 1958 đến 1964. Ông tố cáo tội ác Stalin và đưa ra chủ trương chung sống hòa bình. Năm 1964 ông bị hạ bệ bởi chính những người đồng chí của mình. Những năm còn lại của cuộc đời ông luôn bị sự giám sát chặt chẽ của cơ quan tình báo Nga – KGB. Milovan Djilas viết về ông như sau:Khi tuyên bố tại Đại hội XX rằng ngày nay nghị trường có thể là “hình thức quá độ” đi lên chủ nghĩa xã hội, Khrushchev một mặt muốn tạo thuận lợi cho các đảng cộng sản trong “các nước tư bản chủ nghĩa”, mặt khác thúc đẩy sự hợp tác giữa những người cộng sản và dân chủ xã hội trong việc lập ra “mặt trận nhân dân”. Theo lời ông ta thì ông ta tin vào phương án này vì kết quả của những biến đổi diễn ra đã dẫn đến việc củng cố chủ nghĩa cộng sản và hoà bình trên trái đất. Nhưng trên thực tế thì bằng cách đó ông ta đã ngầm công nhận không chỉ điều mà ai cũng rõ: cách mạng cộng sản trong các nước phát triển là điều bất khả, mà hơn thế nữa việc mở rộng chủ nghĩa cộng sản trong điều kiện hiện nay là không thể thực hiện được, nguy cơ chiến tranh là không thể tránh khỏi. Chính sách của nhà nước Xô Viết tựu trung lại là giữ nguyên hiện trạng, chủ nghĩa cộng sản sẽ đấu tranh giành những vị trí mới bằng các biện pháp khác.(GIAI CẤP MỚI 9)</span><br /><br /><span style="font-size: 85%;">[23]."The lower middle class, the small manufacturer, the shopkeeper, the artisan, the peasant, all these fight against the bourgeoisie, to save from extinction their existence as fractions of the middle class. They are therefore not revolutionary, but conservative. Nay, more, they are reactionary, for they try to roll back the wheel of history. If, by chance, they are revolutionary, they are only so in view of their impending transfer into the proletariat; they thus defend not their present, but their future interests; they desert their own standpoint to place themselves at that of the proletariat (COMMUNIST MANIFESTO I , 14)</span><br /><br /><span style="font-size: 85%;">[24].Trần Độ (1923-2002), tên thật là Tạ Ngọc Phách, quê tỉnh Thái Bình. Tháng 3 năm 1974, ông được phong hàm Trung tướng cùng đợt với Lê Đức Anh, Lê Trọng Tấn, Đàm Quang Trung, Đồng Sĩ Nguyên.Từ năm 1974, ông giữ nhiều chức vụ như Phó Chủ nhiệm Tổng cục Chính trị, Trưởng Ban kiêm Thứ trưởng Bộ Văn hóa, Phó Chủ tịch Quốc hội khóa 7, ủy viên Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam các khóa 3 (dự khuyết từ năm 1960 đến năm 1972), 4, 5, 6 (1960-1991).Do bất đồng chính kiến với Đảng Cộng Sản Việt Nam, ông bị khai trừ khỏi Đảng ngày 4 tháng 1 năm 1999 khi đã 58 tuổi đảng. </span><br /><span style="font-size: 85%;">[25]. Milovan Djilas (1911-1995) là nhà hoạt động chính trị Nam Tư, sinh tại làng Podbishtre, gần thành phố Kolashin, Montenegro. Ông học luật và văn chương tại trường tổng hợp Belgrad, vào Đảng cộng sản vào năm 1932, lúc vừa tròn 21 tuổi. Ngay trong năm đó, ông đã bị chính quyền bắt tù vì tổ chức biểu tình. Ông tiếp tục hoạt động sau khi được tha vào năm 1935 và gặp Tito vào năm 1937, rồi trở thành một trong những người bạn chiến đấu thân cận nhất của Tito trong thời chiến tranh thế giới thứ hai. Sau chiến tranh Milovan Djilas được bầu làm Phó tổng thống Nam Tư. Năm 1948, khi Nam Tư xung đột với Moskva về ý thức hệ, ông được giao phụ trách công tác tư tưởng với nhiệm vụ chứng minh cách hiểu chủ nghĩa cộng sản của Tito là đúng.Nhưng cuộc đời thật trớ trêu, chính việc phân tích một cách khoa học chế độ cộng sản ở Nam Tư đã cho thấy những mặt trái của nó và suy rộng ra là mặt trái của chế độ chuyên chính vô sản nói chung. Vì những hoạt động lí luận “ngược dòng” của mình, năm 1954 Milovan Djilas bị khai trừ khỏi Đảng, bị tước hết các chức vụ, và năm 1955 thì bị xử tù án treo.</span><br /><span style="font-size: 85%;">[26].Trần Đức Thảo ( 1917- 1993) sinh tại thôn Song Tháp, xã Châu Khê, huyện Từ Sơn, tỉnh Bắc Ninh, tháng 11 năm 2008, đã đổi thành Song Tháp, Phường Châu Khê, Thị xã Từ Sơn, tỉnh Bắc Ninh.Năm 1936, ông được nhận học bổng sang Paris, Pháp để thi vào trường Đại học Sư phạm Paris. Ông tốt nghiệp thạc sĩ triết học hạng nhất tại Pháp lúc mới 26 tuổi (1942).Năm 1951, ông về Việt Nam, 1955, ông làm giáo sư Triết học và là Phó Giám đốc Đại học Sư phạm Văn khoa, Chủ nhiệm Khoa Lịch sử, Đại học Tổng hợp Hà Nội (nay là Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn thuộc Đại học Quốc gia Hà Nội).Ông bị quy tội dính líu đến phong trào Nhân văn Giai phẩm khi công bố hai bài báo có bàn đến một số vấn đề về tự do, dân chủ. Sau vụ Nhân văn Giai phẩm, ông bị đuổi ra khỏi trường Đại học và làm chuyên viên nghiên cứu. Năm 1992, ông sang Pháp chữa bệnh kết hợp với nghiên cứu và mất tại Paris vào năm sau. Di hài ông được </span><span style="font-size: 85%;">Cộng sản đưa về an táng tại Khu A Nghĩa trang Văn Điển, Hà Nội.</span><br /><br />giahoithutranghttp://www.blogger.com/profile/10818660192100778783noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6787428587380315640.post-26953154857587324202013-01-21T17:15:00.002-08:002013-01-25T20:59:04.409-08:00CỘNG SẢN LUẬN XI * NHÀ NƯỚC & Xà HỘI <span style="font-weight: normal;"><b> </b></span><br /><span style="font-weight: normal;"><b> </b>CHƯƠNG XI</span><br /><br /><br /><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"> NHÀ NƯỚC & Xà HỘI CỘNG SẢN</span><br /><br /><div style="text-align: justify;"><span style="font-weight: normal;">Chương này có mục đích bàn về nhà nước và xã hội của các nước cộng sản theo ước mơ, kế hoạch của Marx và những người theo ông, đồng thời trình bày những sự thực của công cuộc xây dựng cộng sản chủ nghĩa.</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Chủ nghĩa Marx là một chủ nghĩa hành động. Ông chỉ trích các triết gia chỉ giải thích mà không hành động, chỉ nói mà không ra tay thay đổi xã hội [1]. Marx đã viết bản Tuyên Ngôn của đảng Cộng sản và đã vạch kế hoạch cho những người theo ông thực hiện.</span><br /><br /><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;">I. ĐẢNG CỘNG SẢN</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Marx có nhiều ước mơ. Ước mơ thứ nhất là kêu gọi vô sản đứng lên chống tư bản và cướp chính quyền. Ước mơ thứ hai là tổ chức đảng cộng sản lãnh đạo vô sản. Ước mơ thứ ba là tổ chức một nhà nước và xã hội cộng sản.</span><br /><span style="font-weight: normal;">Nhà nước này do đảng cộng sản lãnh đạo. Đảng này tự cho tài năng, trí tuệ , là đại biểu của giai cấp vô sản:</span><br /><span style="font-style: italic; font-weight: normal;">Những người cộng sản chỉ khác với các đảng vô sản khác trên hai điểm:</span><br /><span style="font-style: italic; font-weight: normal;">+ Một là, trong các cuộc đấu tranh của những người vô sản thuộc các dân tộc khác nhau, họ đặt lên hàng đầu và bảo vệ những lợi ích không phụ thuộc vào dân tộc và chung cho toàn thể giai cấp vô sản;</span><br /><span style="font-style: italic; font-weight: normal;"> + Hai là, trong các giai đoạn khác nhau của cuộc đấu tranh giữa vô sản và tư sản, họ luôn luôn đại biểu cho lợi ích của toàn bộ phong trào. Vậy là về mặt thực tiễn, những người cộng sản là bộ phận kiên quyết nhất trong các đảng công nhân ở tất cả các nước, là bộ phận luôn luôn thúc đẩy phong trào tiến lên về mặt lý luận, họ hơn bộ phận còn lại của giai cấp vô sản ở chỗ là họ hiểu rõ những điều kiện, tiến trình và kết quả chung của phong trào vô sản</span><span style="font-style: italic; font-weight: bold;"> </span><span style="font-size: 85%; font-weight: normal;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-ii.html">(TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN II</a>, 1)</span><br /><span style="font-style: italic; font-weight: bold;"> </span><span style="font-weight: normal;">Đảng cộng sản tuyên bố là họ phục vụ nhân dân, xây dựng dân chủ và phồn vinh. Như đã nói ở chương trước, đảng cộng sản khởi đầu là do các trí thức như Marx, Engels, Lenin, Trotsky, Stalin, Trần Độc Tú, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh, Nguyễn An Ninh, Phan Văn Hùm . . . chống tư sản tụ họp lại, sau mở rộng đến các tầng lớp khác.</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Điểm thứ nhất là tại Nga, Trung Quốc và Việt Nam không có giai cấp vô sản, không có giai cấp công nhân cho nên khẩu hiệu vì vô sản là một điểu không thực. Dù cho ở Anh, Đức, Pháp, Thụy Sĩ công nhân đông, có đảng cộng sản nhưng họ không nổi dậy, như vậy là không có đấu tranh giai cấp, không có căm thù, hoặc nếu có cũng không đến nỗi phải hủy diệt tư bản như Marx hô hào. Điểm thứ hai, phục vụ nhân dân cũng không thực.Trong bản Tuyên ngôn đảng Cộng sản, Marx tuyên bố đảng cộng sản là lực lượng đa số tranh đấu cho quyền lợi đa số:</span><br /><span style="font-style: italic; font-weight: normal;">Tất cả những phong trào lịch sử, từ trước đến nay, đều là do thiểu số thực hiện, hoặc đều mưu lợi ích cho thiểu số. Phong trào vô sản là phong trào độc lập của tuyệt đại đa số,mưu lợi ích cho tuyệt đại đa số</span><span style="font-style: italic; font-weight: bold;">.</span><span style="font-weight: bold;"> </span><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-i.html" style="font-weight: bold;"><span style="font-size: 85%; font-weight: normal;">(TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN I ,15)</span></a><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Nhân dân Liên Xô gồm những ai? Trong TNCS, Marx ca tụng giai cấp vô sản, nhưng giai cấp vô sản châu Âu không nổi dậy cướp chính quyền, còn ở Nga, đa số là nông dân. Nhưng nông dân bị Marx và Lenin coi là tiểu tư sản, là phản động bởi vì nông dân chủ trương tư hữu, nông dân bảo vệ ruộng đất của mình. Nông dân là tuyệt đại đa số còn có giai cấp thượng lưu là tư sản và các giai cấp trung đẳng khác như thợ thủ công, tiểu thương, tiểu chủ.. . cũng bị TNCS kết án [ 2 ]. Ngoài ra các giáo sĩ, các trí thức và tín đồ các tôn giáo cũng bị Marx kết tội trong văn bản và bị Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh đem ra hành hình trong thực tế.</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Như vậy, cái khẩu hiệu vì nhân dân, vì tổ quốc, vì lợi ich đa số là một điều không hề có trong chủ nghĩa cộng sản. Loài người đã bị chiến tranh tôn giáo, bọn kỳ thị chủng tộc, chủ nghỉa thực dân, đế quốc, phát xít gieo rắc tai họa nhưng dẫu sao thì họ chỉ giết người khác giống, còn cộng sản thì giết sạch mọi người kể cả đồng bào và đồng chí! Như vậy là cộng sản có mức độ tàn bạo cao hơn các lũ kia, và thật tế, cộng sản không hề thương dân, phục vụ nhân dân như họ tuyên bố! Họ chỉ vì quyền lợi bản thân họ, phe nhóm họ. Họ cũng chẳng phải chiến đấu cho lý tưởng cộng sản.Trước khi chưa thành công, cộng sản tỏ ra thân dân, nhưng khi nắm được chính quyền, họ ngang nhiên trở mặt với nhân dân. Sau chiến thắng Điện biên phủ, cộng sản phát động cải cách ruộng đất, cải tạo công thương nghiệp và chỉnh đốn đảng là những hành động phản bội nhân dân.</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Marx và Lenin luôn nói đến tự do, dân chủ [3].Trong TNCS, Marx nói: Như chúng ta đã thấy trên kia, bước thứ nhất trong cuộc cách mạng công nhân là giai cấp vô sản biến thành giai cấp thống trị, là giành lấy dân chủ. </span><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-ii.html" style="font-weight: bold;"><span style="font-size: 85%;"><span style="font-weight: normal;">(TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN II , 6)</span></span></a><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Chúng ta nên hiểu rằng chính Marx đã tạo ra một thứ ngôn ngữ ma quỷ mà bọn đệ tử của ông tiếp thu rất nhanh và bắt chước rất gỉỏi. Những ngôn ngữ của họ chỉ có một phần ý nghĩa thật, còn phần nhiều là trái ngược. Họ dùng đường, và màu sắc để che đậy một âm mưu, một tội ác, một sự lừa dối của một viên thuốc độc. Như tù đày thì gọi là học tập, cải tạo; hòa bình có nghĩa là chiến tranh; dân chủ có nghĩa là phản dân chủ; độc lập có nghĩa là nô lệ; tư do có nghĩa là xiềng xích. Phải nói xây dựng dân chủ chứ không ai nói giành dân chủ.</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Giành dân chủ hóa ra tư bản có dân chủ mà cộng sản không có nên phải tranh giành hay sao?Như trong câu trên, giành lấy dân chủ nghĩa là giành lấy chính quyền. Giành lấy chính quyền là phải sắt máu bạo tàn giết kẻ thù, giết nhân dân và dùng mọi thủ đoạn để chiến thắng. Hơn nữa, một khi Marx coi khinh nhân dân, Lenin, Stalin, Mao, Hồ sát hại nhân dân thì sao có thể xưng là tự do, dân chủ?</span><br /><span style="font-weight: normal;">Engels đã giải thích rõ ràng về khái niệm giành lấy dân chủ trong tác phẩm Những nguyên lý của chủ nghĩa cộng sản (1847):</span><br /><span style="font-style: italic; font-weight: normal;">Trước hết, nó tạo ra một chế độ dân chủ và nhờ đó mà trực tiếp hay gián tiếp tạo ra quyền thống trị chính trị của giai cấp vô sản. [. . ]. Muốn thế, có lẽ cần phải có một cuộc đấu tranh mới nữa, song cuộc đấu tranh mới đó nhất định sẽ kết thúc bằng thắng lợi của giai cấp vô sản.</span><br /><span style="font-weight: normal;">(Tuyển tập Mác & Ăng-ghen, 6 tập. Nxb Sự Thật, Hà Nội và Nxb Dietz Verlag ,Berlin, Đông Đức,1980 – 1984. I,455)</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Engels đã nói rõ sự khác biệt giữa dân chủ tư sản và dân chủ cộng sản. Dân chủ tư sản trên lý luận và hiến pháp mọi người dân đều có quyền tự do; trong khi dân chủ cộng sản lý luận và thực tế là tiêu diệt tư sản và các kẻ thù mà nó tưởng tượng:</span><br /><span style="font-weight: normal;"><span style="font-style: italic;">Đối với giai cấp vô sản, chế độ dân chủ sẽ trở nên hoàn toàn vô ích nếu nó không được dùng ngay lập tức làm phương tiện để thi hành những biện pháp rộng rãi trực tiếp đánh vào chế độ tư hữu và bảo đảm sự sinh sống của giai cấp vô sản.</span> (Mác-Ăng Ghen Tuyển Tập I, 455).</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Lenin đưa ra một khái niệm mới về dân chủ. Ông chia ra hai thứ dân chủ là dân chủ vô sản với dân chủ tư sản. Theo ông, dân chủ vô sản là dân chủ cho tuyệt đại đa số nhân dân, dân chủ cho người nghèo; còn dân chủ tư sản chỉ là dân chủ cho một thiểu số rất nhỏ, dân chủ cho người giàu. (Lenin, Nhà nước và cách mạng, tr. 139-144)</span><br /><span style="font-weight: normal;">Lenin còn nói:</span><br /><span style="font-weight: normal;"><span style="font-style: italic;">Chế độ dân chủ vô sản so với bất cứ chế độ dân chủ tư sản nào, cũng dân chủ hơn gấp triệu lần; chính quyền xô-viết so với nước cộng hoà tư sản dân chủ nhất thì cũng dân chủ hơn gấp triệu lần. </span>(Lenin, Cách mạng vô sản và tên phản bội Cau-xky, sđd., tr. 39)</span> [4].<br /><br /><span style="font-weight: normal;">Cách nói của Lenin là kiểu khen mình chê người, đầy kiêu căng, tự phụ. Lịch sử nước Nga, lịch sử đảng cộng sản Liên Xô là lịch sử một cuộc nội chiến đẫm máu kéo dài từ Lenin cho đến Stalin do Lenin, Stalin tổ chức để chống lại nhân dân Liên Xô. Chính Kautsky đã lên tiếng khuyên can Lenin không nên tàn sát nhân dân, không nên tước đoạt ruộng đất của nông dân, nhưng tiếng nói của tiếng chuông hòa bình đã bị tiếng đại bác của Hồng quân lấn át.</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Sau khi trừ khử những lực lượng đối lập, Lenin lập ra một nhà nước cộng sản do Lenin cầm đầu.Đảng cộng sản giữ độc quyền cai trị, cứ 1 đến 5 năm mở Đại hội, bầu Đại biểu trung ương , khoảng 100-150 người. Các đại biểu này nhiều khi là do Tổng bí thư lựa chon chứ không do các địa phương cử lên. Đại biểu trung ương bầu ra bộ chính trị khoảng 15- 20 người và một số dự khuyết, Bên cạnh bộ chính trị là ban bí thư. Người đứng đầu đảng cộng sản Liên Xô là Chủ tịch đảng, và sau chủ tịch đảng là Tổng bí thư đảng.</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Đây là mô hình tổ chức đảng cộng sản Liên Xô mà cũng là khuôn mẩu cho các đảng cộng sản đàn em. Số đại biểu Trung ương, Bộ chính trị, và ban bí thư thay đổi theo không gian và thời gian. Nói chung thì nước nào cũng có khoảng một vài triệu đảng viên mà thực quyền nằm trong tay chủ tịch đảng hay tổng bí thư và một vài nhân vật bên cạnh. Dường như chức chủ tịch đảng thường dùng cho người sáng lập đảng như Lenin, Mao, Hồ. Chủ tịch đảng, Tổng bí thư cũng giống hoàng đế, ngồi hoài cho đến chết. Bên cạnh đảng còn có nhà nước và quốc hội giống như tổ chức quốc gia của các nước dân chủ. Nhưng chủ tịch nước hay thủ tướng cũng là người của đảng.Nhà nước và quốc hội là tay sai của đảng, luôn luôn phục tòng đảng. Chính phủ và quốc hội cộng sản chỉ là bù nhìn. Dân chúng các quốc gia dân chủ chỉ có nuôi nhà nước, còn dân chúng các nước cộng sản phải gánh đảng và nhà nước. còng cả tấm lưng ốm đói, còm cõi.Như vậy là quyền hành và tài sản quốc gia lọt vào tay nhóm thiểu số .</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Cái sai lầm đầu tiên là ở đây, là ở chủ trương cộng sản, nghĩa là bãi bỏ tư hữu để lập tài sản quốc gia tập trung trong tay một nhóm thiểu số. Chỉ một hạt sạn nhỏ cũng đủ ngăn cản một tiến trình vận chuyển. Muốn ước mơ này thành tựu, muốn xây dựng một xã hội nhân ái, việc đầu tiên là các bậc lãnh đạo phải là những bậc thánh, không muốn chuyên quyền, không tham của cải. Mọi việc sẽ ra sao nếu người thủ kho và người lãnh đạo nẩy sinh óc chiếm đoạt tài sản xã hội? Chúng ta đã thấy việc Cải cách ruộng đất, việc đánh tư sản, việc bài trừ văn hóa đồi trụy chỉ làm giàu có một số bọn cướp ngày mà ngân khố quốc gia chẳng thêm được bao nhiêu nén vàng!</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Nhiều việc cho thấy các ông cộng sản rất có óc kinh doanh và tư hữu. Người cộng sản chửi bọn Anh, Pháp bán thuốc phiện và rượu cho dân Trung Hoa và dân Việt Nam nhưng chính người cộng sản từ trước đến nay cũng buôn thuốc phiện, sản xuất ma túy. Mai Chí Thọ là một tay có bản lĩnh khi tổ chức vượt biên bán chính thức!Và nay, nhiều cộng sản gộc đã cướp đất nhân dân! Làm sao có thể giao tài sản quốc gia cho chúng quản lý? Quả là " gửi trứng cho ác"!</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Nhà nước cộng sản khác với nhà nước dân chủ. Marx và Engels trong Cuộc Nội Chiến ở Pháp đã lấy cách mạng Pháp và Công xã Paris làm khuôn mẫu cho cách mạng cộng sản. Về cuộc nổi dậy là phải chém giết cực kỳ tàn ác. Lenin còn cho rằng Paris công xã chưa mạnh tay giết sạch kẻ thù.Về cách tổ chức nhà nước, Engels cho rằng cộng sản không nên theo tổ chức Đại nghị, mà tư pháp phải cộng tác với hành pháp để tiêu diệt kẻ thù.</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Lenin là chủ tịch đảng, còn Stalin là tổng bí thư cho nên khi Lenin sống cũng như khi Lenin bệnh, Stalin nắm quyền, mặc tình sinh sát. Stalin tàn sát phe Nga hoàng, phe Menshevish và Trotsky.</span><br /><span style="font-weight: normal;">Sau cách mạng tháng 10 Nga, đảng Bolchevish ban đầu chỉ vài ngàn người. Trong <span style="font-style: italic;">Bệnh ấu trĩ tả khuynh </span>của phong trào cộng sản (1920), Lenin cho biết thực hiện nền chuyên chính, là do giai cấp vô sản được tổ chức trong các Xô-viết và chịu sự lãnh đạo của Đảng cộng sản bôn-sê-vích gồm 611.000 đảng viên [5]. Quyền thống trị thực tế vào tay Lenin, Stalin với khoảng năm người trong bộ chính trị thì chỉ là một thiểu số. Từ Lenin đến Stalin, nước Nga bị cai trị bởi chủ nghĩa độc tài đảng trị. Điều này lại cho chúng ta thấy tính chất phản dân chủ của cộng sản.</span><br /><br /><span style="color: #990000; font-weight: bold;">II. </span><span style="color: #990000; font-weight: bold;">NHÂN SINH QUAN MARXIST</span><span style="color: #990000; font-weight: bold;"> </span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Trong TNCS và các tác phẩm khác, Marx đã vẽ nên một thế giới tốt đẹp, một đất nước tốt đẹp, và một xã hội rất tốt đẹp. Theo Marx, sau khi cộng sản nắm quyền thì thế giới thay đổi bộ mặt:</span><br /><span style="font-weight: normal;">+vô giai cấp</span><br /><span style="font-weight: normal;">+vô chính phủ</span><br /><span style="font-weight: normal;">+vô tổ quốc</span><br /><span style="font-weight: normal;">+vô gia đình</span><br /><span style="font-weight: normal;">Marx đã nói điều đó trong TNCS:</span><br /><span style="font-style: italic; font-weight: normal;">+Khi những đối kháng giai cấp đã mất đi trong tiến trình của sự phát triển và toàn bộ sản xuất đã tập trung trong tay những cá nhân đã liên hợp lại với nhau thì quyền lực công cộng cũng mất tính chất chính trị của nó. </span><span style="font-size: 85%; font-weight: normal;">(TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN II )</span><br /><span style="font-style: italic; font-weight: normal;">+Sự thống trị của giai cấp vô sản sẽ càng làm cho những sự cách biệt và những sự đối lập mất đi nhanh hơn. Hành động chung của giai cấp vô sản, ít ra là ở những nước văn minh, là một trong những điều kiện đầu tiên cho sự giải phóng của họ.</span><br /><span style="font-style: italic; font-weight: normal;">+Hãy xoá bỏ tình trạng người bóc lột người thì tình trạng dân tộc này bóc lột dân tộc khác cũng sẽ bị xoá bỏ.</span><br /><span style="font-style: italic; font-weight: normal;">Khi mà sự đối kháng giữa các giai cấp trong nội bộ dân tộc không còn nữa thì sự thù địch giữa các dân tộc cũng đồng thời mất theo.</span><br /><span style="font-style: italic; font-weight: normal;">+Nếu giai cấp vô sản trong cuộc đấu tranh chống giai cấp tư sản, nhất định phải tự tổ chức thành giai cấp, nếu giai cấp vô sản thông qua con đường cách mạng mà trở thành giai cấp thống trị và với tư cách là giai cấp thống trị, nó dùng bạo lực tiêu diệt những quan hệ sản xuất cũ, thì đồng thời với việc tiêu diệt những quan hệ sản xuất ấy, nó cũng tiêu diệt luôn cả những điều kiện tồn tại của sự đối kháng giai cấp, nó tiêu diệt những giai cấp nói chung và cũng do đấy, tiêu diệt cả sự thống trị của chính nó với tư cách là một giai cấp. </span><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-ii.html" style="font-weight: bold;"><span style="font-size: 85%;"><span style="font-weight: normal;">(TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN II )</span></span></a><br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">II.1. Vô chính phủ (Nhà nước tự tiêu vong</span><span style="font-weight: bold;">)</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Nhà nước là cơ quan quyền lực tối cao của một nước. Đó là bộ máy cai trị, trên cao là quốc trưởng (vua, tổng thống hay chủ tịch) , và một hệ thống trung ương bên cạnh quốc trưởng gọi là triều đình hay chính phủ gồm các bộ trưởng.</span><br /><span style="font-weight: normal;">Trên lý thuyết cũng như trên thực tế, danh từ này khác nhau. Quân chủ hay tư bản coi chức năng của nhà nước là cai trị, còn cộng sản gọi chức năng của nhà nước là trấn áp.</span><br /><span style="font-weight: normal;">Engels nói:</span><br /><span style="font-style: italic; font-weight: normal;">Nhưng thực ra, nhà nước chẳng qua chỉ là một bộ máy của một giai cấp này dùng để trấn áp một giai cấp khác, điều đó, trong chế độ cộng hoà dân chủ cũng hoàn toàn giống như trong chế độ quân chủ. Và trong trường hợp tốt nhất, người ta cũng có thể nói được rằng nhà nước cũng chỉ là một tai hoạ mà giai cấp vô sản chiến thắng trong cuộc đấu tranh giành quyền thống trị giai cấp đã được thừa hưởng; cũng giống như Công xã trước kia, giai cấp vô sản chiến thắng sẽ không thể không tức khắc tước bỏ những mặt nguy hại nhất của tai hoạ đó, cho đến khi một thế hệ lớn lên trong những điều kiện xã hội mới và tự do, có đủ sức vứt bỏ được tất cả cái thứ đồ cũ là nhà nước kia đi.</span><span style="font-weight: normal;"> (Tuyển Tập Mac-Ăng-ghen, VI, 482)</span><br /><span style="font-weight: normal;">Khái niệm nhà nước tự tiêu vong đã được Engels giải thích trong tác phẩm Chống Dühring (1878) như sau:</span><br /><span style="font-style: italic; font-weight: normal;">Giai cấp vô sản chiếm lấy chính quyền Nhà nước và biến tư liệu sản xuất trước hết thành sở hữu Nhà nước. Nhưng chính vì thế mà giai cấp vô sản cũng tự thủ tiêu với tư cách là giai cấp vô sản chính vì thế mà nó cũng xóa bỏ mọi sự phân biệt giai cấp và mọi đối kháng giai cấp, và cũng xóa bỏ Nhà nước với tư cách là Nhà nước (. . .). Một khi không còn giai cấp xã hội nào cần phải duy trì trong vòng áp bức nữa, một khi mà cùng với sự thống trị giai cấp và sự đấu tranh để sinh tồn xây dựng trên tình trạng vô chính phủ từ trước tới nay trong sản xuất, những xung đột và những sự quá làm nảy sinh từ tình hình đó cũng đều bị loại trừ, thì lúc đó sẽ không còn có gì để đàn áp nữa, lúc đó một lực lượng đặc biệt để đàn áp, tức là Nhà nước, cũng sẽ không còn cần thiết nữa (. . .). Sự can thiệp của chính quyền Nhà nước vào các quan hệ xã hội hóa sẽ hóa ra thừa trong hết lĩnh vực này đến lĩnh vực khác và sự đình chỉ. Việc cai quản người sẽ nhường chỗ cho việc quản lý vật và chỉ đạo quá trình sản xuất. Nhà nước không "bị xóa bỏ", nó tự tiêu vong.</span><br /><a href="http://www.marxists.org/vietnamese/marx-engels/1870s/chongduhring/phan_27.htm" style="font-weight: normal;">http://www.marxists.org/vietnamese/marx-engels/1870s/chongduhring/phan_27.htm</a><br />Lenin cũng theo Marx và Engels mà nhấn mạnh về giấc mơ này sau khi đã cướp chính quyền, tịch thu tài sản của tư bản và sát hại họ:<br /><span style="font-style: italic;">Bộ máy đó, chúng ta đã tước của bọn tư bản, chúng ta đã nắm lấy nó. Nhờ bộ máy đó hoặc nhờ cái gậy đó, chúng ta sẽ đập tan được mọi sự bóc lột, và khi nào trên quả đất không còn có khả năng bóc lột người khác nữa, không còn có chủ đất, chủ công xưởng, không còn có một bên là những người no kềnh bụng và một bên là những người đói lả nữa, - chỉ khi nào không thể có tình trạng đó nữa, thì chúng ta mới vứt bỏ được bộ máy ấy vào đống sắt vụn. Khi ấy, sẽ không có nhà nước, không có bóc lột. Đó là quan điểm của đảng cộng sản chúng ta. </span><br /><a href="http://www.marxists.org/vietnamese/lenin/1919/jul/11.htm">http://www.marxists.org/vietnamese/lenin/1919/jul/11.htm</a><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Đây là một khái niệm của nhiều người cộng sản hay xã hội đồng thời Marx chủ trương vô giai cấp, vô chính phủ và vô tổ quốc.Nếu quả thật có một thế giới như vậy, trái đất của ta sẽ là một thiên đàng. Trên bình diện lý luận, điều này rất đúng. Xóa bỏ bọn tư sản và phương thức sản xuất tư sản, tài sản tư sản vào tay đảng cộng sản. Tiến lên, tịch thu tư hữu của mọi người như vậy là không còn kẻ bóc lột, chặt hết nguồn gốc bóc lột. Như vậy thì đâu còn giai cấp, ai cũng như ai thì đúng là xã hội bình đẳng, không còn giai cấp.</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Xã hội tổ chức hợp lý thì đâu cần chính phủ. Vô chính phủ, vô tổ quốc là phải. Chúng ta có thể hiểu rằng khi Nhà nước mất đi thì những chức năng quản lý về chính trị cũng mất đi, và trong xã hội cộng sản, chỉ còn lại những chức năng quản lý về kinh tế. Nhiều người giải thích rằng nhà nước không còn làm công việc của cai ngục mà làm công việc việc của nhà bếp lo bữa ăn cho nhân dân. Như vậy, “việc quản lý người” bằng nhà nước sẽ nhường chỗ cho “việc quản lý vật và chỉ đạo quá trình sản xuất” bằng cái tổ chức mà Marx đã từng gọi là liên hiệp. Engels cũng cho biết rằng ý niệm thay quản lý người bằng quản lý vật này bắt nguồn từ Saint-Simon, một triết gia mà Marx đã chỉ trích trong TNCS!</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Nhưng đó là nói chơi, làm sao cộng sản tự nhiên từ bỏ chính quyền? Khởi đầu Marx đã công kích các thuyết xã hội và cộng sản để tự đề cao ông. Hồ Chí Minh đội tên Trần Dân Tiên và T. Lan để tự quảng cáo mình. Ông Hồ còn bán nước nhượng biển cho Trung Quốc để cầu chiến thắng. Những con người đó dai hơn đĩa, không bao giờ tự bỏ quyền bính. Lý luận của Marx như truyện khôi hài. Tâm lý đa số con người là tư hữu, là tham, tham chiếm vàng bạc, tham chiếm đất đai, tham làm bá chủ thiên hạ, bắt mọi người tung hô mình. Chỉ có những thánh nhân mới vô tham, vô sân, vô si. Cộng sản gian ác, làm sao mà nói chuyện đạo đức nhân nghĩa như thế? Đã vô sản chuyên chính nghĩa là dùng xiềng xích, súng đạn giết hại hàng triệu người thì không phải là nhân đạo nữa rồi! Vì vậy, triết thuyết của Marx chỉ là phỉnh gạt con người!</span><br /><span style="font-weight: normal;">Lenin cũng nói:</span><br /><span style="font-style: italic; font-weight: normal;">"Có chính phủ thì không có tự do, có tự do thì không có chính phủ" </span>( <a href="http://www.blogger.com/works/1917/staterev/ch05.htm">The State and Revolution</a> (1917)<br /><span style="font-weight: normal;">Đó là một kiểu nói mâu thuẫn, lúc nói thế này lúc nói thế khác, không thật lòng. Vậy ông chủ trương chuyên chính vô sản tức là ông công nhận xã hội của ông, đất nước của ông không có tự do?</span><br /><span style="font-weight: normal;">Cộng sản bãi bỏ tư hữu của nhân dân để đem tài sản cho cộng sản giữ, cộng sản tiêu. Cộng sản bãi bỏ tư hữu tư nhân , biến tài sản nhân dân vào tài sản chúng. Nghĩa là cộng sản không từ bỏ tư hữu như miệng chúng nói. Như vậy làm sao mà chúng tự động rút lui nếu nhân dân không vùng lên tiêu diệt chúng! Việc chúng giành nắm chính quyền một mình, chủ trương độc đảng, việc chúng ngồi hoài cho đến chết, không bầu bán, việc chúng truyền ngai vàng cho con cháu đều chứng tỏ cộng sản không dân chủ và không bao giờ từ bỏ quyền lợi. Marx sai hay Marx nói dối?</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Nhưng Marx đã mâu thuẫn, đã dùng ngôn ngữ ma quỷ. Một đàng, ông bảo tiêu diệt tư sản và tư hữu thì xã hội hết giai cấp, hết kẻ bóc lột, đằng khác, ông bảo phải dùng vô sản chuyên chính sau khi đã đoạt chính quyền tư sản và tài sản nhân dân. Vô sản chuyên chính nghĩa là còn có binh lính, công an, nhà tù, cai tù, bộ công an, bộ quốc phòng, đảng và chính phủ thì làm sao mà nhà nước tự tiêu vong? Thực tế cho thấy, khi cộng sản cầm quyền, các bộ phận tòa án, công an, bộ đội tăng lên gấp nhiều lần so với thời quân chủ và thực dân. Nhà nước cộng sản nói rằng họ chú trọng sản xuất, ghét bọn ngồi không hưởng lợi, nhưng chính cộng sản lại tạo ra một số phi sản xuất, ăn bám vào đôi vai còm cõi của công nông.</span><br /><span style="font-weight: normal;">Milovan Djilas viết như sau về việc Marx tuyên bố nhà nước tự tiêu vong:</span><br /><span style="color: #003333; font-style: italic; font-weight: normal;">Điều đặc biệt là ngược lại với lí luận về sự “tiêu vong”, chức năng của nhà nước ngày càng mở rộng và phân nhánh cùng với số người tham gia vào bộ máy ngày một đông hơn.</span><span style="font-size: 85%; font-weight: bold;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-4.html"> </a></span><span style="font-size: 85%; font-weight: normal;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-4.html">(GIAI CẤP MỚI </a></span><span style="font-size: 85%; font-weight: normal;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-4.html">4</a> ,16)</span><br />Trần Độ đã viết về việc này như sau:<span style="font-style: italic; font-weight: normal;">Các lực lượng Công an lại có quy mô của một Chính phủ (nhiều lĩnh vực) nào là an ninh chính trị, công an kinh tế, an ninh văn hóa và an ninh đối ngoại... Thế mà bất cứ việc gì cũng phải nêu lên đó là nhiệm vụ của toàn dân, mỗi người dân đều phải gánh vác hoặc tham gia. Công an có công an khu vực, công an phường, xã. Ngày xưa còn bé, ở nhà quê, tôi chỉ thấy làng xã tôi có một trương tuần và 4 anh tuần phiên. Ngày nay tôi thấy ở phường có công an phường có trụ sở, có mấy chục người và chỉ huy là một cấp tá; bây giờ mình nhiều sĩ quan thật! Tôi thấy cái sự cồng kềnh và đông đảo quá thế không phải là một kinh nghiệm hay. Nó quá tốn kém vì nhiều cơ quan, tổ chức thì phải nhiều trụ sở, nhiều xe cộ, đồ dùng văn phòng, nhiều đại hội, hội nghị và học tập. Những chi phí về các việc đó đều lấy vào ngân sách, đều do dân phải đóng góp, mà trong khi ta lại quá thiếu thốn vốn để đầu tư phát triển kinh tế. </span><span style="font-size: 85%; font-weight: normal;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/07/critique-of-communism-summary.html">(MỘT CÁI NHÌN TRỞ LẠI 2)</a></span></div><h3 class="post-title entry-title" style="font-weight: bold; text-align: justify;"> </h3><div style="text-align: justify;"><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">II.2.Vô giai cấp</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Marx nói rằng sau khi cướp tài sản của tư sản, loại bỏ giai cấp tư sản bóc lột thì không còn giai cấp nữa. Không biết ông mơ tưởng hảo huyền hay ông lừa bịp thiên hạ, bởi vì sau khi giết, bỏ tù giai cấp tư sản, ông vẫn chủ trương vô sản chuyên chính, và Mao, Hồ vẫn dùng chế độ lý lịch. Sau khi cai trị Liên Xô 17 năm, năm 1936, Stalin tuyên bố Liên Xô đã trở thành xã hội phi giai cấp</span><span style="font-weight: bold;"> </span><span style="font-size: 85%; font-weight: normal;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-3.html">(GIAI CẤP MỚI 3</a>, 1) </span><span style="font-weight: normal;"> nhưng mà trại tù Goulag, Siberia vẫn chật ních tội nhân. Điều này chứng tỏ xã hội Liên Xô vẫn còn kẻ bị trị chống đối giai cấp thống trị. Hơn nữa, trong thời Stalin cũng như Mao, Hồ, một giai cấp mới xuất hiện đó là bọn tư sản đỏ, sống huy hoàng, có tiêu chuẩn riêng, nhà thương riêng, chợ riêng trong khi vua chúa và tư bản vẫn dùng chung chợ búa, bệnh viện, trường học với nhân dân. Như vây cái mà Marx bảo là xóa bỏ giai cấp cũng là một điều dối trá.</span><br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">II.3. Vô tổ quốc</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Marx tuyên bố rằng</span> "<span style="font-style: italic; font-weight: normal;">Công nhân không có tổ quốc"</span> <span style="font-size: 85%; font-weight: normal;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-ii.html">(TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN II, 5)</a>.</span><span style="font-weight: normal;">Vì theo chủ trương này, Marx cũng như Lenin, Stalin đã ủng hộ phát xít Đức trong khi một số đảng viên cộng sản không theo chủ trương của Marx, trái lại họ đoàn kết với đất nước họ chống phát xít, xâm lược bảo vệ tổ quốc của họ, do đó Quốc tế II tan rã.</span></div><div style="font-weight: normal; text-align: justify;">Lenin cũng như Hồ Chí Minh chỉ cầu chiến thắng, không quan tâm đến tổ quốc của họ. Lenin nói:<br /><span style="font-style: italic;">Tôi không quan tâm đến nước Nga sẽ ra sao. Đồ chó đẻ! Tất cả chỉ là đi đến cách mạng thế giới mà thôi! </span>[6]</div><div style="text-align: justify;"><br /><span style="font-weight: normal;">Chủ trương của Marx và Engels không phải là do lòng bác ái vị tha, coi bốn bể là nhà, mà chỉ là một âm mưu trục lợi. Marx, Lenin, Stalin mong muốn phát xít đem binh đánh tư bản để cộng sản thủ lợi, nhưng không ngờ Đức lại đánh Liên Xô cho nên Liên Xô phải bắt tay với phe đồng minh. Thực ra cộng sản cũng là một đế quốc. Sau khi lập chính quyền cộng sản tại Nga, Lenin, Stalin đã xâm chiếm các nước xung quanh lập nên Liên bang Xô Viết, rồi đem quân xâm chiếm các nước Đông Âu. Quốc tế III cũng chỉ là một tổ chức của đế quốc Liên Xô nhằm xâm chiếm thế giới. Không có ai thực tâm yêu nhân loại cho nên không có vấn đế xóa bỏ biên cương quốc gia, trái lại họ cố gắng mở rộng biên cương, xâm chiếm thị trường. Trung quốc nay cũng là một đế quốc. Trung quốc chiếm Tây Tạng, lấn đất Việt Nam, muốn chiếm Thái Bình dương và thị trường thế giới . Quả thật nay Trung Quốc đã để lộ bộ mặt đế quốc gian ác, là một mối hiểm hoạ cho hòa bình thế giới. Và lần nữa, chúng ta thấy Marx nếu không hoang tưởng thì cũng là một kẻ lường gạt.</span><br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">II.4. Vô gia đình</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Trong TNCS, Marx nêu lên những điều mà những người trước Marx và đương thời Marx kết tội chủ nghĩa cộng sản là " cộng thê". và Marx cũng chửi lại họ bảo rằng tư bản cũng "cộng thê" vì tư bản coi vợ như một "công cụ sản xuất", xã hội tư bản tràn đầy gái mãi dâm, và các ông tư bản cũng lấy đàn bà, con gái công nhân, nông dân làm trò chơi. Về thực tế, thì một vài tổ chức cộng sản trước và đương thời Marx đã chung tài sản, chung vợ con, ngay vợ con lãnh tụ cũng là của chung. Nhiều ông cộng sản đã ca tụng chế độ mẫu hệ vì trong chế độ này con chỉ biết mẹ mà không biết cha là ai!Marx đã ca tụng thời kỳ ăn lông ở lổ, và ông gọi đó là thời kỳ cộng sản nguyên thủy, con người như đàn súc vật, hoàn toàn ăn chung, ở chung, không tư hữu, không vợ riêng, con riêng, tất cả là tài sản tập thể. Các ông cộng sản bám vào ý tưởng "cộng thê" của thời nguyên thủy, và Engel thì ca tụng việc "cộng thê" và cho đó là một tấm gương đạo đức :</span><br /><span style="font-style: italic; font-weight: normal;">Sự khoan dung, tức là không ghen tuông, giữa các con đực trưởng thành với nhau chính là điều kiện tiên quyết để các tập đoàn lớn hơn, bền vững hơn có thể hình thành; mà bước tiến hóa từ động vật lên người chỉ có thể diễn ra trong các tập đoàn đó.</span><span style="font-style: italic; font-weight: normal;">(Nguồn gốc của gia đình</span>)<br /><a href="http://www.marxists.org/vietnamese/marx-engels/1880s/nguon_goc_cua_gia_dinh/phan_3.htm" style="font-weight: normal;">http://www.marxists.org/vietnamese/marx-engels/1880s/nguon_goc_cua_gia_dinh/phan_3.htm</a><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Mấy ông cộng sản muốn thế giới trở về thời kỳ này, và họ coi đó là tự do, là giải phóng phụ nữ. Chính vì theo cộng sản, muốn phá bỏ gia đình, ông Hồ bắt buộc con tố cha, vợ tố chồng, nêu khẩu hiệu " trung với đảng, hiếu với dân" chứ không phải trung với nước, hiếu với cha mẹ. Một mặt muốn tạo ra huyền thoại nhà tu hành diệt dục, một mặt, ông Hồ theo chủ trương "yêu tự do" (free love) cho nên đã ăn nằm với nhiều phụ nữ, và đã giết bà Nông thị Xuân khi bà bắt ông phải cưới bà! Và cũng vì chủ trương cộng thê, Trần Quốc Hoàn đã "cộng thê" với Hồ Chí Minh trước khi giết bà ta rồi quăng xác ra ngoài đường! Cộng sản và quốc gia khác nhau ở điểm này. Trong thời kỳ hòa bình cũng như thời chiến tranh, Việt Nam tự do luôn tôn trọng gia đình, đã cho phép vợ chồng làm việc hai nơi khác nhau được sống chung, được làm việc trong một địa phương để tiện việc sống chung và nuôi dạy con cái, còn cộng sản Bắc Việt thì để mặc vợ chồng cách ly. Một vài trường hợp vợ bị cán bộ xã thôn cưỡng bức, chồng kiện cáo thì bị phê bình "phong kiến", "hủ lậu" chính là vì chủ trương "cộng thê" của cộng sản!</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Lý luận cộng sản về thời nguyên thủy chỉ đúng một phần vì có loài vật sống bừa bãi, có loài chung tình sống mãi bên nhau. Và loài vật dù sống chung vẫn tư hữu ghê lắm. Con trâu, con bò, con gà mạnh nhất thì chiếm nhiều "vợ" cho riêng nó, con nào lại gần là bị đánh đuổi chứ không phải chúng theo chủ nghĩa cộng sản, cộng thê đâu! Espinas ( Về các xã hội động vật”5, 1877) cũng đã nói rằng loài vật tuy sống thành đàn nhưng vẫn có gia đình riêng:</span><span style="color: blue; font-weight: normal;">“<span style="font-style: italic;">Bầy là tập đoàn xã hội cao nhất mà ta có thể thấy ở các động vật. Nó hình như là gồm nhiều gia đình; nhưng ngay từ đầu, gia đình và bầy đã đối kháng với nhau, và phát triển tỉ lệ nghịch với nhau”</span></span><span style="font-style: italic;"> </span><span style="font-style: italic; font-weight: normal;">(Nguồn gốc của gia đình)</span><br /><span style="font-weight: normal;">Trong <span style="font-style: italic;">Nguồn gốc của gia đình,</span> Engels đã nêu lên việc Morgan đã từng sống với người Iroquois - ở bang New York và Engels đã cho rằng những người này cũng như dân bản xứ Ấn Độ - các bộ lạc Dravida ở Deccan, và các bộ lạc Gaura ở Hindustan (lưu vực sông Hằng) đã có hình thức con cái chung. Nhưng đó là quan hệ thân tộc, con anh con em, con cô con cậu là của chung, và đó là hình thức của chế độ đa thê hay đa phu của chế độ quân chủ hay thời bộ lạc chứ không phải là con chung như loài vật!</span><br /><span style="font-weight: normal;">Lenin ca tụng thời kỳ nguyên thủy và cho rằng lúc này phụ nữ được tôn trọng:</span><br /><span style="font-style: italic; font-weight: normal;">Nhưng đã có một thời không có nhà nước, lúc đó các quan hệ xã hội, bản thân xã hội, kỷ luật, tổ chức lao động đều duy trì được nhờ có sức mạnh của phong tục và tập quán, nhờ có uy tín và lòng tôn trọng mà những bô lão của thị tộc hoặc phụ nữ - địa vị của phụ nữ hồi đó không những chỉ ngang với địa vị của nam giới mà thường khi còn cao hơn nữa - được hưởng, và lúc không có một hạng người riêng biệt, người chuyên môn, để cai trị</span>. <span style="font-weight: normal;">(Bàn về nhà nước) </span><a href="http://www.marxists.org/vietnamese/lenin/1919/jul/11.htm" style="font-weight: normal;">http://www.marxists.org/vietnamese/lenin/1919/jul/11.htm</a><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Trong <span style="font-style: italic;">Nguồn gốc của gia đình</span>, Engels cho rằng khi con người tiến lên chế độ phụ hệ là một thời kỳ đen tối của phụ nữ, phụ nữ biến thành nô lệ, mất địa vi cao quý trong gia đình:</span><br /><span style="font-weight: normal;">Việc chế độ mẫu quyền bị lật đổ là thất bại có tính lịch sử toàn thế giới của nữ giới. Người đàn ông nắm quyền thống trị ngay cả ở trong nhà; còn đàn bà bị hạ xuống hàng nô lệ, phục vụ cho dục vọng của đàn ông, và là công cụ sinh đẻ đơn thuần. Địa vị thấp kém ấy của phụ nữ - đặc biệt dễ thấy ở Hi Lạp trong thời đại anh hùng, và còn rõ hơn ở thời Trung cổ - đã dần được bao biện, làm nhẹ bớt, và đôi khi được phủ dưới một hình thức ôn hòa hơn; nhưng nó vẫn không hề bị xóa bỏ. </span><br /><span style="font-weight: normal;">Marx cũng kết tội xã hội hiện đại: </span><br /><span style="font-weight: normal;">“<span style="font-style: italic;">Gia đình hiện đại không chỉ chứa đựng mầm mống của chế độ nô lệ (servitus), mà cả mầm mống của chế độ nông nô nữa, vì ngay từ đầu nó đã gắn liền với lao dịch nông nghiệp. Nó chứa đựng, dưới hình thức thu nhỏ, tất cả những mâu thuẫn về sau sẽ phát triển trong toàn xã hội và Nhà nước của xã hội đó”. (Nguồn gốc của gia đình)</span></span><br /><span style="font-weight: normal;">Engels chủ trương trong chế độ cộng sản, khi mà tài sản là của chung, thì chế độ hôn nhân cũ không tồn tại:</span><br /><span style="font-weight: normal;"><span style="font-style: italic;">Nhưng ở đây, mọi cơ sở của chế độ hôn nhân cá thể điển hình đều bị xóa sạch. Ở đây không có tài sản nào hết, mà hôn nhân cá thể và sự thống trị của đàn ông được lập ra để duy trì và thừa kế tài sản; vì thế không có động cơ gì để lập ra sự thống trị ấy. Hơn nữa, ở đây cũng không có phương tiện để làm điều đó</span>.<span style="font-style: italic;">(Nguồn gốc của gia đình)</span></span><br /><span style="font-weight: normal;">Engels cho rằng vai trò đàn ông và đàn bà sẽ thay đổi , hôn nhân sẽ không còn nữa, nhất là nạn mãi dâm sẽ không còn, và cha mẹ sẽ không còn nỗi khổ sở vì phải nuôi con:</span><br /><span style="font-style: italic; font-weight: normal;">Vì với việc chuyển tư liệu sản xuất thành tài sản xã hội; thì lao động làm thuê, giai cấp vô sản sẽ mất đi, và việc một số phụ nữ phải bán mình vì tiền - con số này có thể thống kê được - cũng theo đó mà mất đi. Tệ mãi dâm biến mất; và hôn nhân cá thể không những không sụp đổ, mà còn trở thành hiện thực, kể cả với đàn ông. </span><br /><span style="font-weight: normal;"><span style="font-style: italic;">Vậy, dù sao thì địa vị của đàn ông cũng sẽ thay đổi sâu sắc. Nhưng địa vị của đàn bà, của tất cả đàn bà, cũng sẽ có chuyển biến quan trọng. Một khi tư liệu sản xuất được chuyển thành tài sản xã hội, thì gia đình cá thể không còn là đơn vị kinh tế của xã hội nữa. Việc quản lí gia đình riêng trở thành một ngành lao động xã hội. Chăm sóc, giáo dục trẻ em trở thành một công việc xã hội; chúng đều được nuôi dạy như nhau, bất kể là con hợp pháp hay không</span>.(Nguồn gốc của gia đình)</span><br /><span style="font-weight: normal;">Engels viết tiếp:</span><br /><span style="font-style: italic; font-weight: normal;">Vì thế, nói chung, sự tự do hoàn toàn trong hôn nhân chỉ có thể được thiết lập; khi việc xóa bỏ nền sản xuất tư bản chủ nghĩa, và các quan hệ sở hữu do nó tạo ra, đã thủ tiêu mọi toan tính kinh tế kèm theo nó; các toan tính đó hiện vẫn tạo ra ảnh hưởng lớn tới việc chọn bạn đời. Khi đó, ngoài tình cảm đối với nhau ra, thì không có động lực nào khác dẫn đến hôn nhân cả. (Nguồn gốc của gia đình)</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Điều này rõ rằng là cộng sản chủ trương hủy bỏ tư hữu, hủy bỏ hôn nhân. Trai gái tự do yêu nhau, sinh con thì có đảng trông nom dạy dỗ. Nhưng quan niệm này cũng bị thực tế phủ nhận vì cộng sản nay đã trở thành tư sản đỏ, Marx chủ trương bãi bỏ tư hữu thì cộng sản chiếm hữu tài sản quốc gia và tài sản nhân dân làm của riêng. Cộng sản cho rằng xã hội cộng sản quét sạch nạn mãi dâm nhưng chính ngưòi cộng sản Việt nam đã làm gia tẳng số phụ nữa bán dâm ở trong nước và họ đã " xuất khẩu lao động" phụ nữ sang Nga, Singapore, Thái Lan, Đài Loan, Đại Hàn. . . .Chính cộng sản đã tạo ra những giai cấp mới, đã đào sâu hố ngăn cách xã hội và làm cho nạn mãi dâm phát triển gấp nhiều lần so với thời Pháp thuộc.</span><span style="font-weight: normal;"> Còn về tình yêu và hôn nhân, chẳng có gì là ưu việt trong chế độ cộng sản vì trong thời quân chủ và tư bản nhiều phụ nữ không kết hôn, hoặc sống chung mà không kết hôn, hoặc kết hôn rồi ly hôn, hoặc sống trong tình yêu tự do ( free love) </span>.<br /><br /><span style="color: red; font-weight: bold;">III. </span><span style="color: red; font-weight: bold;"> TIÊU DIỆT THƯỢNG TẦNG KIẾN TRÚC CŨ<br /></span> Cách mạng vô sản là cuộc cách mạng toàn diện, không phải chỉ là việc cướp chính quyền, mà còn nhắm tiêu diệt thượng tầng kiến trúc xã hội.<br /><br />Descartes là một nhà khoa học, ông kêu gọi chúng ta nên có tinh thần khoa học. Tinh thần này đòi hỏi ta không nên nhắm mắt tin theo truyền thống . Ông cũng như các nhà đạo học Đông phương khuyên ta "tận tín thư bất như vô thư". Chúng ta phải kiểm tra, suy nghĩ lại tất cả lý thuyết khoa học tự nhiên hay khoa học xã hội. Có như vậy thì ta mới thấy được chân lý. Còn Marx thì chủ trương đánh đổ văn hóa truyền thống. Ông cho rằng mọi xã hội đều tạo ra một văn hóa riêng, bao gồm văn chương, đạo đức, pháp luật. . . mà ông gọi là thượng tầng kiến trúc.Văn hóa cũ là con đẻ của xã hội cũ.<br /><span style="font-style: italic;">Lịch sử tư tưởng chứng minh cái gì, nếu không phải là chứng minh rằng sản xuất tinh thần cũng biến đổi theo sản xuất vật chất? Những tư tưởng thống trị của một thời đại bao giờ cũng chỉ là những tư tưởng của giai cấp thống trị.</span><br /><span style="font-style: italic;">Khi người ta nói đến những tư tưởng đang cách mạng hoá cả một xã hội thì như thế là người ta chỉ nêu ra sự thật này là trong lòng xã hội cũ, những yếu tố của một xã hội mới đã hình thành là sự tan rã của những tư tưởng cũng đi đôi với sự tan rã của những điều kiện sinh hoạt cũ</span><span style="text-decoration: underline;">-</span><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-ii.html"><span style="font-size: 85%;">TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN II ,5)</span></a>[12]<br /><br />Trong chủ trương đấu tranh giai cấp, nhất là với cách mạng bạo lực và cách mạng triệt để, giai cấp vô sản tiêu diệt giai cấp tư sản phải tiêu diệt tất cả cấu trúc sản xuất cũ và sinh hoạt cũ như vậy là bao gồm kinh tế, chính trị, khoa học, kỹ thuật, tôn giáo, văn hóa, nghệ thuật, pháp luật cũ:<br /><br /><span style="color: black;"><span style="font-style: italic;">Cách mạng cộng sản chủ nghĩa là sự đoạn tuyệt triệt để nhất với những quan hệ sở hữu kế thừa của quá khứ; không có gì đáng ngạc nhiên khi thấy rằng trong tiến trình phát triển của nó, nó đoạn tuyệt một cách triệt để nhất với những tư tưởng kế thừa của quá khứ</span> </span><span style="color: black; font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-ii.html">-TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN II</a> ,5)</span>[12]<br /><br /><span style="color: red; font-style: italic; font-weight: bold;"> </span>Các cuộc cách mạng chỉ động chạm đến một góc của xã hội. Như thời quân chủ, chiến tranh giữa các vị vua cũng chỉ xảy ra tại kinh đô hay tại một vài vùng chiến địa, nay cách mạng vô sản dưới sự chỉ dẫn của Marx, một gốc cây, một ngọn cỏ cũng bị đào bứng tận gốc rễ. Marx nói:<br /><br /><span style="color: #000099;"> <span style="font-style: italic;">Những người vô sản chỉ có thể giành được những lực lượng sản xuất xã hội bằng cách xoá bỏ phương thức chiếm hữu hiện nay của chính mình, và do đấy, xoá bỏ toàn bộ phương thức chiếm hữu nói chung đã tồn tại từ trước đến nay. Những người vô sản chẳng có gì là của mình để bảo vệ cả, họ phải phá huỷ hết thảy những cái gì, từ trước đến nay, vẫn bảo đảm và bảo vệ chế độ tư hữu.</span></span><span style="font-style: italic;">[..].</span><span style="color: #000099; font-style: italic;"> Giai cấp vô sản, tầng lớp ở bên dưới nhất của xã hội hiện tại, không thể vùng dậy, vươn mình lên nếu không làm nổ tung toàn bộ cái thượng tầng kiến trúc bao gồm những tầng lớp cấu thành xã hội</span> <span><span style="font-size: 85%; font-weight: normal;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-i.html">(TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN I</a> ,15)</span></span><span style="color: #6600cc;">[14]</span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;"><br /></span><span style="font-style: italic;">Tóm lại, ở tất cả mọi nơi, những người cộng sản đều ủng hộ mọi phong trào cách mạng chống lại trật tự xã hội và chính trị hiện hành.[. . .]. </span><span style="color: black; font-style: italic;">Họ công khai tuyên bố rằng mục đích của họ chỉ có thể đạt được bằng cách dùng bạo lực lật đổ toàn bộ trật tự xã hội hiện hành</span><span style="color: black;"> </span><span style="color: black; font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-iv.html">-TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN IV</a>, 1 ,2)</span><span style="color: black;">.[15]<br />Marx còn nói thêm, cách mạng vô sản nghĩa là hủy diệt tất cả những gì liên quan với chế độ tư bản:</span><span style="color: #000066; font-style: italic;">Những người vô sản chẳng có gì là của mình để bảo vệ cả, họ phải phá huỷ hết thảy những cái gì, từ trước đến nay, vẫn bảo đảm và bảo vệ chế độ tư hữu </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-i.html">-TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN I ,15)</a></span>[16]<br /><br /><span style="font-weight: normal;">Chính sách chuyên chính vô sản đã xuống tận các ngành nghề và thôn xã. Kinh tế, chính trị, khoa học đã đối diện với bộ mặt kinh khủng của nó. Văn hóa là mặt trận bị cộng sản vây đánh hội đồng mặc dù chúng nó không có kiến thức văn học nghệ thuật nhưng quỷ vương đã cho chúng làm công an văn hóa. Trong TNCS, chính Marx đã ra chỉ thị cho vô sản lật đổ thượng tầng kiến trúc cũ, đoạn tuyệt với truyền thống văn hóa cũ:</span><br /><span style="font-style: italic; font-weight: normal;">Giai cấp vô sản, tầng lớp ở bên dưới nhất của xã hội hiện tại, không thể vùng dậy, vươn mình lên nếu không làm nổ tung toàn bộ cái thượng tầng kiến trúc bao gồm những tầng lớp cấu thành xã hội</span><span style="font-weight: bold;"> (</span><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-i.html" style="font-weight: bold;"><span style="font-size: 85%; font-weight: normal;">(TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN I ,15)</span></a><br /><span style="font-style: italic; font-weight: normal;">Cách mạng cộng sản chủ nghĩa là sự đoạn tuyệt triệt để nhất với những quan hệ sở hữu kế thừa của quá khứ; không có gì đáng ngạc nhiên khi thấy rằng trong tiến trình phát triển của nó, nó đoạn tuyệt một cách triệt để nhất với những tư tưởng kế thừa của quá khứ</span> <a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-ii.html" style="font-weight: normal;"><span style="font-size: 85%;"><span style="font-weight: normal;">(</span></span></a><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-ii.html" style="font-weight: bold;"><span style="font-size: 85%;"><span style="font-weight: normal;">TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN II ,5)</span></span></a><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Chỉ thị của Marx chỉ trong mấy dòng ngắn ngọn nhưng đã gây ra bao cảnh tàn phá đau thương, gây thiệt hại cho đời sống tinh thần và vật chất của quốc gia và xã hội. Đó là tội ác vi phạm nhân quyền và tàn phá tài sản nhân loại.<br />Chủ trương của Marx nghe ra đơn giản nhưng khi thực hiện rất là kinh khủng. Nó đảo lộn toàn diện đời sống quốc gia và thế giới.<br />+Về kinh tế, nó bắt dân lao động ngày đêm sản xuất nông phẩm để cho chúng xuất khẩu lấy tiền trong khi dân chúng đói rét. Chúng phá hủy kinh tế cá thể, lao động tự do của nhân dân<br />+Về quân sự: Chúng ra sức xây dựng kỹ nghệ quốc phòng để xâm chiếm thế giới mà không cần chú ý hàng tiêu dùng và tiện nghi cho nhân dân.<br />+Về văn học nghệ thuật, chúng bắt văn nghê sĩ ca tụng lãnh tụ và đảng dù cho lãnh tụ và đảng xấu xa.<br />+Về giáo dục, chúng bắt trẻ và sinh viên học sinh ca tụng lãnh tụ, xuyên tạc lịch sử,. Chúng áp dụng lối giáo dục ngu dân, tạo lớp trẻ thành những con vẹt, thiếu suy luận. Chúng cố tình hạ thấp trình độ giáo dục và coi khinh trí thức và vai trò giáo dục vì chúng cho rằng trí thức đối nghịch với vô sản.<br />+Về tôn giáo, chúng cấm đoán tự do tôn giáo, phá hủy nơi thờ phụng, khủng bố các lãnh tụ tôn giáo. Với khẩu hiệu </span><span style="font-weight: normal;">"<span style="font-style: italic;">Tôn giáo là thuốc phiện</span>"[7]</span>, Marx đã ra lệnh cho đệ tử phá hoại đền đài, lăng miếu, chùa chiền và triệt hạ tôn giáo.<br /><span style="font-weight: normal;">+Về nghệ thuật, học thuật, chúng đả phá các triết gia, văn gia đời trước. Chúng đốt sách, cấm báo chí, và kiểm duyệt văn hóa phẩm, bắt văn học nghệ thuật phải phục vụ tham vọng của chúng.<br />+Về đời sống, chúng dùng kinh tế và ngục tù để khủng bố nhân dân.<br />+Về đời sống luân lý, và tình cảm , chúng phá hoại bao cái đẹp truyền thống như chúng bắt con tố cha, vợ tố chồng, hàng xóm theo dõi nhau, học trò báo cáo thầy. . .<br /><br />Xã hội nào cũng có sự canh tân, học tập và kế thừa. Marx mù quáng, không thấy khoa học tự nhiên và khoa học nhân văn là sự kế thừa của nhân loại. Những khoa học và triết học La, Hy, Ấn, Hoa đã làm nền tảng cho văn minh nhân loại ngày nay. Ông quên rẳng tư tưởng của ông cũng chỉ là tiếp thu tư tưởng của cách mạng Pháp, kinh tế Anh và triết học Đức.</span> Ông đả phá thượng tầng kiến trúc cũ vì cho nó liên hệ đến xã hội cũ. Điều này sai lầm vì xã hội nào cũng bảo tồn một số vốn cũ và xây dựng cái mới chứ không phải cách mạng là đập phá cái cũ như Lenin, Stalin, Mao , Hồ , Pol Pot chỉ thị và bọn Bonchesiks, Vệ binh đỏ, và cộng sản Việt Nam, Cao Miên đã phá hoại mọi thứ nhân danh cách mạng.<br /><br /><span style="font-weight: normal;">Về triết học, ông không thể phủ nhận Hegel mặc dù có nhiều điểm ông khác Hegel. Ông cho rằng thuyết duy vật của ông đúng nhất, còn các thuyết duy tâm là sai cho nên tất cả tư tưởng, tín ngưỡng ngoài Marx là lạc hậu, phản khoa học, cần diệt trừ. Ông chủ trương phủ định của phủ định, cái mới tốt hơn cái cũ và diệt trừ cái cũ.Ông còn nói . Theo ông, các đệ tử của ông đốt sách, phá chùa chiền, nhà thờ, cấm dân chúng thờ cúng tổ tiên, cấm các phong tục tập quán, luân lý đạo đức cũ, bỏ tù hay giết hại những ai làm thơ, viết truyện, viết biên khảo hay phát biểu tư tưởng ra ngoài khuôn khổ Marx.</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;"></span><span style="font-weight: normal;">Việc cải cách ruộng đất, đánh tư sản, triệt hạ tôn giáo ở Nga, ngoài mục đích hủy bỏ tư hữu, trừng phạt " kẻ dị giáo", bọn bóc lột, phản động, tâm ý Lenin là ruộng đất và tiền bạc của Chính thống giáo, một kho tiền bạc mà Lenin nghĩ là có thể giúp ông trang trải ngân sách thiếu hụt của nền kinh tế khập khểnh lúc ban đầu. Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh phát động cải cách ruộng đất, đánh tư sản, triệt hạ tôn giáo cũng là muốn tóm thâu vàng bạc của dân chúng để làm tài sản cho họ.</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Con người sống với quá khứ, hiện tại và tương lai. Cộng sản cắt bỏ quá khứ chỉ nói đến lich sử hiện tại có mặt cộng sản và ra sức tô son chuốt phấn cho họ như Hồ Chí Minh đề cao cộng sản Việt Nam, nói xấu Quốc Dân đảng, Đại Việt, và trong xã hội và trường học, cộng sản Việt Nam chỉ đề cao Hồ Chí Minh, Tố Hữu . Họ bắt văn nghệ sĩ phải ca tụng họ cho dù đảng ăn cắp, phản dân, hại nước.</span><br /><span style="font-weight: normal;">Cách mạng là thay cũ đổi mới nhưng phải phân biệt tốt xấu, đúng sai.Mạnh tử dạy " Tận tín thư bất như vô thư". Descates nói rằng phải suy nghĩ và kiểm nghiệm trước khi tin tưởng. Đó là những thái độ của trí thức và khoa học. Còn mỗi người có một lối suy nghĩ riêng, không nên rút phép thông công hay đưa lên giàn hỏa như hành động của nhà thờ trung cổ.</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Cuối cùng, một nét rõ rệt nhất trong chế độ cộng sản là không có tư do, mặc dù họ luôn luôn khoe khoang chế độ cộng sản có tư do, dân chủ gấp triệu lần tư bản. Chính Marx đã đề ra vô sản chuyên chính và chính Lenin đã nói thẳng là trong chế độ cộng sản không có đa đảng, không có đối lập và tự do báo chí.[8]</span><br />Chủ trương phá bỏ thượng tầng kiến trúc cũ cùng các chủ trương tranh đấu giai cấp, vô sản chuyên chính, tập thể hóa, kinh tế lãnh đạo đã làm cho Cộng sản trở thành một ác quỷ, gây bao thảm họa cho nhân loại.<br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">IV. CÁCH MẠNG VÔ SẢN</span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;"> & CÁC THẢM HỌA</span><br /><br />Các chủ thuyết do Marx đưa ra như cách mạng vô sản, đấu tranh giai cấp, bãi bỏ tư hữu, vô sản chuyên chính, phá bỏ thượng tầng kiến trúc xã hội cũ đã đem lại nhiều tai họa cho nhân loại.<br /><br /><span style="color: #330099; font-weight: bold;">IV. 1. Thảm họa tại Liên Xô</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Như đã trình bày ở trước, chính sách bãi bỏ tư hữu, tập trung tài sản vào tay nhà nước và cưỡng bách lao động đã sinh ra hai khuynh hướng trái ngược nhau:</span><br /><span style="font-weight: normal;">-Nhân dân không hăng hái làm việc</span><br /><span style="font-weight: normal;">-Cán bộ mặc tình ăn cắp của công tham nhũng , bè phái, nịnh hót và đưa đến việc hình thành một giai cấp mới. Chủ trương bãi bỏ giai cấp đã thất bại vì trừ bỏ giai cấp tư sản cũ thì giai cấp tư sản đỏ xuất hiện với trăm ngàn vẻ hùng hậu và sắc sảo hơn, trong khi nhân dân lao động thì càng nghèo khổ hơn.</span><br /><span style="font-weight: normal;">Chính Lenin đã nhìn thấy mộng tưởng của ông tan vỡ. Ông cho rằng sau khi diệt chủ nghĩa phong kiến của Nga hoàng, dân chúng sẽ theo ông, nhưng đại đa số nhân dân đã chống đối ông. Khi thấy bốn năm triệu dân chống ông, ông ra lệnh tàn sát các dân tộc thiểu số, bắt dân chúng vào trại tập trung.</span><br /><span style="font-weight: normal;">Ngày 8 tháng 11, Lenin được Đại hội Xô viết Nga bầu làm Chủ tịch Hội đồng Dân ủy. Lenin lập một bản báo cáo rất hay nào là đưa điện tới mọi vùng nước Nga và hiện đại hóa công, nông nghiệp, chăm sóc sức khỏe miễn phí và toàn diện cho mọi người dân, giải phóng phụ nữ và dạy cho những người dân mù chữ Nga biết đọc, viết.. .Bản báo cáo trên khác với các bản báo cáo và thư gửi các Đại biểu trung ương đảng mà chúng tôi sẽ trình bày sau đây. và có lẽ do thực tế thất bại, Kautsky, và Kollontai, kết tội ông thủ tiêu sự giải phóng giai cấp vô sản và nền dân chủ (quyền kiểm soát của công nhân thông qua các Xô Viết hay các hội đồng công nhân). Có người cho rằng đây là hành động mở đường cho chủ nghĩa Stalin sau này, vì chính Lenin đã dùng cảnh sát mật, trại lao động, và việc hành quyết các đối thủ chính trị mà so với Nga hoàng thì tàn ác thập phần.</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Số tù nhân chính trị bị hành quyết trong vài tháng đầu cầm quyền của phái Bolshevik lớn gấp ba lần con số đó trong 90 năm chế độ Nga Hoàng. Thời Stalin càng khủng khiếp hơn. Trotsky tuyên bố rằng một "con sông máu" chia tách Lenin khỏi những hành động của Stalin bởi vì Stalin đã hành quyết nhiều đồng chí cũ của Lenin cũng như những người ủng hộ họ, trong nhóm Đối lập cánh Tả. Trong số này có cả chính Trotsky.</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Thực tế cho thấy Nhà nước và xã hội Liên Xô đang quằn quại dưới gót giày của đảng cộng sản Liên Xô, và đang trên đà sụp đổ.Lenin ban đầu tin tưởng vào chủ nghĩa Marx và tài năng của ông . Nếu có khuyết điểm nào của Nhà nước và xã hội, ông đổ tội cho là tàn dư của chế độ Nga hoàng.</span><br /><span style="font-weight: normal;">Trước đại hội đảng, và trong các bức thư gửi đại hội đảng, ông nhiều lần bào chữa cho đảng cộng sản, và đổ lỗi cho chế độ Nga hoàng.</span><br /><span style="font-weight: normal;">Trong Thư gửi Đại hội , ông thừa nhận bộ máy nhà nước Xô-viết là kém cõi vì “kế thừa của chế độ cũ”:</span><br />. . . <span style="font-style: italic; font-weight: normal;">chúng ta đã tiếp thu bộ máy cũ của Nga hoàng, của giai cấp tư sản, và giờ đây, khi đã có hoà bình, những nhu cầu tối thiểu đã được bảo đảm để thoát khỏi cảnh đói khổ, thì toàn bộ hoạt động phải được hướng vào việc cải tiến bộ máy</span>.<span style="font-weight: normal;"> (Lê Nin Toàn Tập, tr. 397-398)</span><br /><span style="font-weight: normal;">Trong lá thư</span> <span style="font-style: italic; font-weight: normal;">Về vấn đề dân tộc hoặc vấn đề “tự trị hoá</span>”<span style="font-weight: normal;"> (ngày 30.12.1922), Lenin cũng đổ lỗi cho nhà nước Nga hoàng:</span><br />. . <span style="font-style: italic; font-weight: normal;">. bộ máy mà chúng ta gọi là của mình, thực ra vẫn còn hoàn toàn xa lạ với chúng ta, nó là một mớ hổ lốn tư sản và Nga hoàng; cải tạo bộ máy ấy trong vòng năm năm trong điều kiện không có sự giúp đỡ của các nước khác và trong điều kiện chúng ta chủ yếu đang bận vào những “công việc” chiến tranh và chống đói, - đó là điều hoàn toàn không thể làm được.</span> <span style="font-weight: normal;">(Lê Nin Toàn Tập. tr. 408)</span><br /><span style="font-weight: normal;">Tuy nhiên, một thời gian dài, xương cốt Nga hoàng đã tan mà bệnh căn của chế độ ngày càng trầm trọng. Lenin hết đường bào chữa.Ông đưa ra những nhận định mới:</span><br /><span style="font-weight: normal;">+Kinh tế suy sụp:</span><br /><span style="font-weight: normal;">Lenin trước kia chế riễu triều đình Nga hoàng kêu gọi nhân dân khắc khổ, nay kinh tế suy sụp, Lenin cũng làm việc tương tự. Ông kêu gọi dân chúng:</span><br /><span style="font-style: italic; font-weight: normal;">Hãy tính toán tiền nong cho cẩn thận và thành thực, hãy chi tiêu tiết kiệm, đừng lười biếng, đừng tham ô, hãy triệt để tuân theo kỷ luật trong lao động .(Ba nguồn gốc và ba bộ phận cấu thành chủ nghĩa Mác)</span> <a href="http://http//www.marxists.org/vietnamese/marx-engels/1840s/tuyen/phan_02.htm" style="font-weight: normal;"> </a><a href="http://www.marxists.org/vietnamese/lenin/index.htm" style="font-weight: normal;">http://www.marxists.org/vietnamese/lenin/index.htm</a><br /><br /><span style="font-weight: normal;">+ Quản lý khó khăn:</span><br /><span style="font-weight: normal;">-Khó khăn chủ yếu là ở trong lĩnh vực kinh tế: thực hiện ở khắp mọi nơi và hết sức nghiêm ngặt sự kiểm kê và kiểm soát việc sản xuất và phân phối sản phẩm, tăng năng suất lao động, thật sự xã hội hóa sản xuất.(Ba nguồn gốc và ba bộ phận cấu thành chủ nghĩa Mác )</span><br /><span style="font-weight: normal; text-decoration: underline;"><a href="http://www.marxists.org/vietnamese/lenin/index.htm">http://www.marxists.org/vietnamese/lenin/index.htm</a></span><br /><span style="font-weight: bold; text-decoration: underline;"><a href="http://www.marxists.org/vietnamese/lenin/index.htm"> </a></span><br /><span style="font-weight: normal;">-Điều quyết định là: tổ chức cho toàn dân kiểm kê và kiểm soát một cách hết sức chặt chẽ sự sản xuất và phân phối sản phẩm. Thế nhưng chúng ta vẫn chưa tổ chức được việc kiểm kê và kiểm soát trong những xí nghiệp, trong các ngành kinh tế, các lĩnh vực kinh tế mà chúng ta đã giành lại được từ tay giai cấp tư sản; mà không làm được việc đó thì không thể nào nói đến điều kiện vật chất thứ hai cũng không kém phần quan trọng để đảm bảo việc thiết lập chủ nghĩa xã hội, tức là: nâng cao năng suất lao động trong phạm vi cả nước. (Những nhiệm vụ trước mắt của chính quyền Sô Viết)</span> <a href="http://http//www.marxists.org/vietnamese/lenin/1918/nhungviec/index.htm" style="font-weight: normal;">http://www.marxists.org/vietnamese/lenin/1918/nhungviec/index.htm </a><br /><span style="font-weight: normal;">- Tại Đại hội lần thứ XI của Đảng cộng sản Nga (tháng 3 năm 1922), ông đã </span><span style="font-weight: normal;">nói các cấp lãnh đạo đảng cộng sản kém trình độ văn hóa và mang chất quan liêu:</span><br /><span style="font-style: italic; font-weight: normal;">Rõ ràng, cái còn thiếu chính là trình độ văn hoá của những người cộng sản lãnh đạo. Nhưng nếu ta lấy Mát-xcơ-va – nghĩa là lấy 4700 đảng viên cộng sản phụ trách – và đem đối chiếu với bộ máy quan liêu, với cái khối to lớn ấy, thử hỏi ai lãnh đạo ai? Tôi rất không tin là có thể nói được rằng những người cộng sản đang lãnh đạo. Nói cho đúng ra, không phải họ lãnh đạo. Mà chính là họ bị lãnh đạo</span><span style="font-weight: normal;">. (Lênin, "Báo cáo chính trị của Ban chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Nga", Toàn tập, tập 45, Nxb Tiến bộ, Matxcơva 1978, tr. 114)</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Đường lối kinh tế của đảng cộng sản Nga dần dần thay đổi. Trong bài "Giai đoạn mới của cuộc đấu tranh chống giai cấp tư sản", Lenin thú nhận là phải lùi bước, trở lại con đường tư bản chủ nghĩa một chút:</span><br /><span style="font-weight: normal;">+Nới rộng sự kiểm soát nông nghiệp, cho nông dân có chút tự do. Đại hội X của Đảng Cộng sản Nga vào tháng 3 năm 1921 quyết định thực hiện một chương trình cải cách kinh tế sâu rộng, gọi là "Chính sách kinh tế mới". Quyền sở hữu tư nhân phần nào được phục hồi. Nông dân được phép thuê mướn lao động và nộp sản phẩm thu hoạch xem như thuế. Các hạn chế thương mại được nới lỏng. Quan hệ kinh tế với nước ngoài được tăng cường. Cuộc cải cách này đã phát huy một số thành quả, song, đến năm 1929 bị bãi bỏ.</span><br /><span style="font-weight: normal;">+Bãi bỏ chính sách bình quân. Lúc đầu trả lương cán bộ bằng lương công nhân, sau phải tăng lương cán bộ lên gấp năm lương tối thiểu.</span><br /><span style="font-weight: normal;">+Lúc đầu, các hãng xưởng do công nhân tự quản và bầu bán, sau chính phủ phải bổ nhiệm giám đốc.</span><span style="font-size: 100%; font-weight: normal;">(</span><span style="font-size: 100%; font-style: italic; font-weight: normal;">Những nhiệm vụ trước mặt của chính quyền Xô-viết.</span><span style="font-style: italic; font-weight: normal;">Hoàn cảnh quốc tế của nước cộng hòa Xô-viết Nga và những nhiệm vụ cơ bản của cuộc cách mạng Xã hội chủ nghĩa</span>)<span style="font-weight: bold;"> </span><a href="http://http//www.marxists.org/vietnamese/lenin/1918/nhungviec/index.htm" style="font-weight: normal;">http://www.marxists.org/vietnamese/lenin/1918/nhungviec/index.htm</a><h2 style="font-weight: bold; text-align: justify;"> </h2><span style="font-weight: normal;">+Lúc đầu chém giết, khủng bố trí thức, khiến họ chạy ra nước ngoài, Lenin phải thuê chuyên viên tư sản với giá cao.</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Sau này Stalin, một kẻ cực đoan đã bãi bỏ đường lối của Lenin . Dẫu sao, những biện pháp tạm thời và phi xã hội chủ nghĩa đó đã tồn tại kéo dài sau khi Lenin mất và ngày càng được cũng cố.</span><br /><span style="font-weight: normal;">Bên cạnh những cải cách nho nhỏ, những bước lùi tạm thời, chính sách của Lenin có nhiều điểm giống Stalin.Chúng ta thấy có hai đường lối song song: đó là thực hiện kinh tế kế hoạch và vô sản chuyên chính.</span><br /><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEipFWIc8mZVIaBclAWdnQw0W8myq81r_RAQFhhAyoQ1nUNeNmEfuEnUrkN1_yhObM0m57iY_PMNwGacVrQPnEj7270oseeUJR84Th1gVqf8vCk5jksmKJRu5vm41u40D40qxnYkkqSqt6w/s1600-h/daokenhlienxo.jpg" style="font-weight: bold;"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5363330497312648242" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEipFWIc8mZVIaBclAWdnQw0W8myq81r_RAQFhhAyoQ1nUNeNmEfuEnUrkN1_yhObM0m57iY_PMNwGacVrQPnEj7270oseeUJR84Th1gVqf8vCk5jksmKJRu5vm41u40D40qxnYkkqSqt6w/s400/daokenhlienxo.jpg" style="cursor: pointer; float: right; height: 269px; margin: 0pt 0pt 10px 10px; width: 326px;" /></a><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Cũng lúc này, Stalin từ bỏ chính sách kinh tế mới của Lenin vốn được bênh vực bởi Nikolai Ivanovich Bukharin và Alexei Ivanovich Rykov. Ông nhấn mạnh rằng sự tồn tại và phát triển chỉ có thể đến bằng cách theo đuổi sự phát triển nhanh chóng của công nghiệp nặng. Stalin lưu ý rằng Liên Xô đang "chậm hơn các nước phát triển từ năm mươi đến một trăm năm", vì vậy ông đốc thúc cả nước tiến nhanh tiến mạnh phải thu hẹp "khoảng cách này" trong mười năm. Stalin, đã thành lập Gosplan (Uỷ ban kế hoạch quốc gia).Con cóc muốn to bằng con bò,mục đích là tham vọng muốn phát triển " đế quốc Liên Xô" chứ chẳng phải vì nước, vì dân.</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Tháng 4 năm 1929, Gosplan đưa ra hai điều cơ bản rằng quá trình đầu tiên sẽ công nghiệp hoá quốc gia trồng trọt. Bản báo cáo 1.700 trang này trở thành cơ bản của Kế hoạch 5 năm cho việc xây dựng nền kinh tế quốc gia, hay Piatiletka, mục tiêu tăng gấp hai dự trữ vốn Xô Viết từ 1928 đến 1931. Thay đổi từ NEP của Lenin, kế hoạch năm năm lần thứ nhất thành lập kế hoạch trung ương như là cơ sở căn bản để đưa ra quyết định và nhấn mạnh vào công nghiệp hoá nhanh chóng công nghiệp nặng .Kế hoạch 5 năm lần thứ nhất nhắm tới việc huy động các nguồn tài nguyên thiên nhiên để xây dựng cơ sở công nghiệp nặng quốc gia bằng cách tăng khai thác than, thép, và những nguồn tài nguyên quan trọng khác.</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Từ 1928 đến 1932, sản xuất gang, cần thiết cho sự phát triển của hạ tầng công nghiệp chưa hiện hữu tăng từ 3.3 triệu đến 10 triệu tấn một năm. Cộng sản nói duy vật nhưng thực tế là duy ý chí và duy tâm, không chú ý đến khoa học kinh tế mà chỉ làm liều vì tham vọng và dục tốc khiến cho kế hoạch thất bại, dân đói khổ và chết chóc. Các định mức rất cao khó được hoàn thành, đòi hỏi thợ mỏ phải làm việc 16 đến 18 giờ một ngày. Việc không hoàn thành định mức có thể dẫn đến trách nhiệm phản bội tổ quốc. Các điều kiện làm việc rất kém, thậm chí nguy hiểm. Một số con số, 127.000 công nhân đã chết trong bốn năm (từ 1928 đến 1932).</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Vì sự phân phối các nguồn tài nguyên cho công nghiệp cùng sự giảm sút năng suất của sự tập thể hoá, một nạn đói diễn ra. Việc sử dụng lao động cưỡng bức cũng không bị bỏ qua. Trong việc xây dựng các tổ hợp công nghiệp, những người trong các trại lao động cũng được sử dụng như những nguồn tài nguyên có thể lãng phí. Từ 1921 đến 1954, trong giai đoạn nhà nước chỉ huy, bắt buộc công nghiệp hoá, 3.7 triệu người bị cho là đã bị kết án vì cái gọi là các tội phản cách mạng, gồm 0.6 triệu bị tử hình, 2.4 triệu bị đưa đến các trại lao động, và 0.7 triệu bị đày biệt xứ. Một số ước tính khác cho các con số này cao hơn rất nhiều.</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Giống như với nạn đói, chứng cớ ủng hộ con số lớn đang còn bị các nhà sử học tranh cãi mặc dù đây là một quan điểm của số ít. Tháng Mười Hai 1928, Uỷ ban trung ương quyết định thực hiện tập thể hoá bắt buộc. Sự kiện này đánh dấu chấm hết chính sách NEP, vốn từng cho phép nông dân bán thặng dư của họ ra thị trường tự do. Việc trưng thu lương thực xuất hiện và nông dân bị bắt buộc phải dừng làm việc trên cánh đồng nhỏ và đất đai riêng, để làm việc trong các nông trại tập thể, và bán sản phẩm của họ cho nhà nước với một giá thấp do nhà nước đặt ra.</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Tới năm 1936 khoảng 90% nông nghiệp Sô Viết đã được tập thể hoá. Trong nhiều trường hợp nông dân cay đắng chống đối lại quá trình này và thường giết chết những con vật của họ hơn là đưa chúng vào các nông trại tập thể. Kulak, những người nông dân giàu có, bị cưỡng bức dời đến Siberia (một tỷ lệ lớn kulak phải làm việc trong các trại lao động). Tuy nhiên, vì bất kỳ ai phản đối tập thể hoá đều bị coi là kulak. Chính sách thanh toán kulak như một tầng lớp xã hội, được Stalin đưa ra vào cuối 1929, nghĩa là sự hành hình và trục xuất tới các trại lao động.</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Mặc dù được mong đợi, tập thể hoá dẫn tới một sự sụt giảm thảm hại trong sản xuất nông nghiệp, chỉ đạt lại được mức của NEP tới tận 1940. Sự biến động cùng với sự tập thể hoá rất kinh khủng ở Ukraine và đặc biệt nghiêm trọng ở những vùng lân cận Volga của Ukraine, một sự thực dẫn tới việc nhiều học giả Ukraine tranh cãi rằng đã có một chính sách có cân nhắc về việc bỏ đói người dân Ukraine. Số người chết vì nạn đói được ước tính khoảng từ ba đến mười triệu người chỉ riêng ở Ukrane, không tính các vùng lân cận. Việc ăn thịt người trở thành phổ biến. Năm 1975, Abramov và Kocharli ước tính rằng 265.800 gia đình kulak đã bị tống đến Gulag năm 1930. Năm 1979, Roy Medvedev đã sử dụng ước tính của Abramov và Kocharli để tính rằng 2.5 triệu nông dân đã bị trục xuất từ 1930 đến 1931 nhưng ông vẫn cho rằng mình còn ước lượng dưới mức con số thực.</span><br /><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;"></span><span style="font-weight: normal;"><br /></span><span style="color: #000066; font-weight: bold;">IV.2. Thảm họa tại Trung Quốc</span><br /><br />Nhiều tài liệu ngoại quốc viết rõ về cách mạng văn hóa tại Trung quốc. Các chính sách kinh tế của Mao thất bại, nhất là Bước Nhảy vọt của ông đã làm cho bao nhiêu triệu người chết đói. Các đảng viên cao cấp và sinh viên lên tiếng phê bình Mao. Để triệt hạ các đối thủ, như Lưu Thiếu Kỳ , Đặng Tiểu Bình, Bành Đức Hoài Mao bèn bày ra " Cuộc Cách Mạng (Vô) văn hóa". Nội dung là cho đám trẻ, ngay cả 14, 15 tuổi cầm vũ khí đột nhập các nơi công cộng và tư gia để triệt hạ bọn tư sản. Ai chống lại là bị chúng đanh đập và giết hại. Bọn này có quyền hạn vô song, chúng có thể bắt giam hay sát hại tất cả những ai chúng thích và Mao đồng ý.<br /><br />Đại cách mạng văn hóa là một giai đoạn hỗn loạn xã hội và tình trạng vô chính phủ ở Trung Hoa diễn ra trong 10 năm từ năm 1966-1976, gây nhiều tai hại tinh thần và vật chất . Cuộc đại loạn này còn được bọn bốn tên là Giang Thanh, Trương Xuân Kiều, Vương Hồng Văn và Diêu Văn Nguyên đẩy mạnh thêm . Mao cho in khoảng 740 triệu, tập Sách đỏ truyền bá tư tưởng của ông. Ông công nhận thất bại nhưng ông đổ lỗi cho cán bộ hủ hoá, mất tinh thần cách mạng năm 1935 (vụ Trường hành), thành một bọn công chức tiểu tư sản, sợ khó nhọc, biếng nhác… vậy phải làm lại cách mạng, đưa hết những bọn cán bộ, trí thức, học sinh ở thành thị về nông thôn sống với dân quê, vào trong các nhà máy sống với các thợ thuyền, lao động cực khổ, tập cho họ yêu lao động chân tay, ghét máy móc của bọn tư bản.<br />Mao bắt thị dân phải về nông thôn, sống với nông dân, làm việc với nông dân. Thật là một phong trào di cư vĩ đại. Ở Thiên Tân, hơn 40.000 học sinh trung học và trên 10.000 sinh viên đại học về nông thôn. Nhưng tỉnh Giang Tây mới đáng làm kiểu mẫu: trên 720.000 người (130.000 cán bộ, giáo viên, y sĩ) về nông thôn chia làm 12.000 đội sản xuất như nông dân. Các nhân viên hành chánh giảm xuống chỉ còn 1/5, còn 4/5 về nông thôn. Chỉ khổ cho các công xã nhân dân phải nuôi họ, kiếm chỗ ở, việc làm cho họ.<br /><br />Cách mạng văn hóa theo Mao là làm cho xã hội thành bần cùng.Cứ khoảng 10 năm lại phải làm lại cuộc cách mạng văn hoá đó. Thực ra đó là là một cuộc đại khủng bố, những lý thuyết của Mao, cũng như thuyết của Marx, Lenin là lừa bịp. Kết quả là Lâm Bưu, Lưu Thiếu Kỳ, Bành Đức Hoài, Đặng Tiểu Bình bị triệt hạ, nhưng Đặng Tiểu Bình nhờ có Chu Ân Lai bảo vệ nên thoát chết. Hàng triệu người bị tù đày, khổ nhục. Các đền đài, viện bảo tàng đóng cửa hết, có nơi dùng làm kho chứa rác, làm trại lính. Bảo vật, nhất là các tượng bị phá huỷ. Dân chúng có đồ cổ, tranh cổ cũng phải dấu cất giấu.<br />Các trường đại học đóng cửa luôn 4 năm từ năm 1966 đến 1970, khi mở cửa trở lại thì rút từ 4 năm xuống còn 2-3 năm. Muốn được tuyển vào thì phải giỏi về ý thức hệ, phải thuộc và biết áp dụng tư tưởng của Mao, phải biết sống chung với dân chúng, phải có tinh thần phục vụ giai cấp vô sản. Học hết trung học (trước 6-7 năm nay rút xuống còn 4-5 năm), phải thực tập trung bình 3 năm hoặc trong xưởng hoặc ngoài đồng ruộng. Con nông dân, thợ thuyền, binh lính thì không buộc có bằng cấp gì cả. Như vậy mới đúng với lập trường giai cấp. Chương trình học thay đổi hẳn: nhiều môn bỏ hoặc giảm (như sử học, văn học); có mấy môn thêm như canh nông (lý thuyết và thực hành) văn hoá cách mạng… mà sinh viên ngành nào cũng phải học. Về canh nông dĩ nhiên người ta đưa nông dân lên làm giáo sư; khổ cho họ (nông dân) chứ họ không cho đó là một vinh dự. Hậu quả là sau cuộc cách mạng tôn giáo bị dẹp, các chùa chiền, giáo đường Hồi và Ki tô phải đóng cửa, báo chí bị rút giấy phép; các rạp hát trong toàn quốc chỉ còn diễn đi diễn lại 6-7 vở tuồng (trên tổng số là 50.000 vở) mà vở Bạch Mao nữ được diễn nhiều nhất và quay phim. Vô số trí thức thất nghiệp bỏ nghề Năm sáu năm sau, khi tình trạng bình thường trở lại Trung Hoa thiếu kỹ thuật gia một cách trầm trọng. Có tỉnh lớn mà trong số lãnh đạo không kiếm ra được 10 cán bộ có bằng cấp đại học; một nửa số cán bộ không hiểu nổi tài liệu của Đảng. Bộ Chính trị, Uỷ ban Trung ương Đảng không ai có bằng cấp cao. Trên số 11.3 triệu cán bộ thì 7 trịêu bị đàn áp, non 2 triệu xử tử, nên phải tuyển thêm 20 triệu Đảng viên. Một số nhà văn bị nhục, phải xử tử như Lão Xá, hoặc phải trốn ra nước ngoài, còn đa số phải tự phê như Quách Mạt Nhược. Ngay Chu Dương, người từ trước vẫn là phát ngôn viên của Đảng về văn hoá mà cũng bị kết tội là mê say văn nghệ tư sản thế kỷ XIX, là phản cách mạng, đề cao Kroutchev là “cáo già, chó sói, rắn độc” (theo K.S.Karol trong La Chine de Mao – Robert Laffont – 1996)<br /> Báo chí Trung Quốc gần đây bảo cuộc cách mạng đó đã giết chết 20 triệu người.Một nhà báo của Tây phương ví Mao với Tần Thuỷ Hoàng: Mao đáp: “Tần Thuỷ Hoàng chỉ giết có 460 kẻ sỹ. Còn tôi, tôi đã giết 46.000 trí thức, tôi hơn Thuỷ Hoàng cả trăm lần chứ!”<br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">IV.3. Thảm họa tại Việt Nam</span><br /><br />Nguyễn Minh Cần đã nói lên tội ác của cộng sản trong CCRD.<br /><b><br /><span style="font-style: italic;">Tội phá hoại truyền thống tốt đẹp mấy nghìn năm của dân tộc.</span></b><br /><span style="font-style: italic;"> Truyền thống hiếu hoà, thương yêu, đùm bọc lẫn nhau ở nông thôn Việt Nam được dân tộc ta xây dựng hàng nghìn năm đã bị ĐCS phá vỡ trong vòng ba-bốn năm CCRĐ. Nếu ai đã từng sống ở nông thôn Việt Nam trước “cách mạng”, trước CCRĐ đều cảm nhận cái tinh thần “đùm bọc nhau”, “lá lành đùm lá rách” còn khá đậm đà trong mối quan hệ giữa người với người. Cố nhiên, không ai nói là ở các làng quê không có những kẻ bóc lột, nhưng tinh thần chung ở nông thôn ta là như vậy. Với cái chính sách “phân định thành phần giai cấp”, ĐCS chia cư dân nông thôn thành cố nông, bần nông, trung nông (có ba loại, trung nông yếu, trung nông vừa, trung nông cứng), phú nông (có hai loại, phú nông thường, phú nông ngấp nghé địa chủ – đây là “sáng kiến” của người chấp hành để khi cần thì dễ “kích” họ lên địa chủ, chứ trong chính sách thì không chia ra), địa chủ (có mấy loại, địa chủ yêu nước và kháng chiến, địa chủ thường, địa chủ cường hào ác bá, địa chủ phản động). Sự phân chia có vẻ “khoa học” lắm, nhưng khi thực hiện thì tất cả đều do cảm tính chủ quan, do nhu cầu của “đội” (khi trên bắt phải đủ 5% địa chủ, bắt phải có ác bá, phản động để bắn, thì cứ phải “kích” lên cho đủ số), do ý muốn chủ quan của “ông đội” (nhiều khi ý muốn đó rất quái đản, thấy thái độ của đương sự có vẻ ngang bướng thì cứ “kích” lên cho bõ ghét). Về nguyên tắc, muốn phân định thành phần thì phải “tố khổ”, phải “tố” nhau, vạch nhau ra để “xếp” thành phần. Với lối xúi giục, cưỡng ép người dân tố giác lẫn nhau rất phổ biến trong CCRĐ, nên từ đó họ chia rẽ nhau, thù ghét nhau. Cũng có nhiều người lúc đầu không muốn “tố” ai hết vì không muốn làm trái lương tâm, nhưng ai không chịu “tố” thì bị đội CCRĐ coi là chưa “dứt khoát”, “có liên quan”, v.v... cuối cùng thì ai cũng tham gia vào cuộc “tố” lẫn nhau để giữ mạng mình. Đây là số đông. Nhưng cũng có không ít những kẻ hoặc vì tư thù, hoặc vì muốn trục lợi, “tố điêu”, “tố láo” để ngoi lên làm “rễ”, làm “cốt cán”, làm cán bộ, để được chia “quả thực” nhiều hơn. Mà thường cái đám người này nghèo túng vì lười biếng, vì rượu chè, cờ bạc, có khi là những phần tử lưu manh, nhưng thường lại được đội coi như là bần cố nông để dựa, o bế, sử dụng nhằm... hoàn thành nhiệm vụ của đội. Một điều kỳ quái cần nói nữa là: mọi lời “tố” của nông dân đều không cần bằng chứng, hơn nữa mọi lời “tố” của họ đều được coi là bằng chứng, đều được ghi vào hồ sơ tội trạng! Không cần có bất cứ một sự kiểm chứng nào hết! “Lý luận” chung hồi đó là “phải tin tưởng ở quần chúng”, “nông dân lao động đã nói là đúng”. Thế là không còn ai cãi được nữa! Chính vì thế, khi đội cần “đánh vào” bí thư hay chủ tịch uỷ ban kháng chiến trước ở vùng tạm bị chiếm, nay bị coi là tổ chức cũ, mà có một ai đó “tố” là “chúng nó họp Quốc Dân Đảng” thì bị “lên hồ sơ” ngay là “bí thư Quốc Dân Đảng”, và anh ta khó tránh khỏi cái án tử hình! Một nông dân “tố” một người bị “kích” lên địa chủ là “hồi kháng chiến, khi máy bay địch tới, tôi thấy hắn nhìn lên trời và chỉ chỏ cái gì đó”, tức thì bị quy ngay là “gián điệp” và số phận anh ta coi như là “đi đứt”! Có thể là thế hệ mới lớn lên, nhất là những người đang sống ở các nước dân chủ tiên tiến, thì khó mà tin là đã có những chuyện như thế. Khốn thay đó lại là sự thật đắng cay đã từng xảy ra trong lịch sử nước nhà!</span><br /><br /><span style="font-style: italic;"> Tóm lại, CCRĐ làm cho nội bộ nông dân chia rẽ trầm trọng, làng xóm đảo lộn lung tung! Đến khi ĐCS tuyên bố sửa sai thì tình hình nông thôn lại cực kỳ hỗn loạn: những vụ ẩu đả, đâm chém, trả thù nhau giữa những người bị “tố oan” với những kẻ “tố điêu”, giữa những người bị tước đoạt tài sản với những người được hưởng “quả thực”, giữa cán bộ cũ bị quy kết phản động và bị tù tội với cán bộ mới “ngoi lên” trong CCRĐ... Di sản nghìn năm rất đáng quý mà cha ông ta đã để lại là tinh thần đùm bọc, hoà hiếu nhau của người dân nông thôn miền Bắc đã bị phá huỷ từ ngày CCRĐ. Lẽ nào đó không phải là một tội ác?</span><br /><table align="right" border="0" cellspacing="1" style="font-style: italic;"> <tbody><tr> <td><img alt="Image hosting by Photobucket" border="0" height="250" src="http://i47.photobucket.com/albums/f180/photinh/ccrd2.jpg" width="170" /></td></tr><tr> <td> <div align="center">“căm thù”!</div></td></tr></tbody> </table><br /><b style="font-style: italic;">Tội phá hoại đạo lý, luân thường của dân tộc.</b><br /><span style="font-style: italic;"> Trong lịch sử dân tộc Việt Nam chưa bao giờ đạo lý làm người bị đảo điên một cách quái đản như trong CCRĐ. Các đội CCRĐ không từ một cách nào hết để “tìm ra địa chủ”, “tìm ra phản động”, “tìm ra của chìm”, họ ép buộc con cái “đấu tố” cha mẹ, con dâu “đấu tố” bố mẹ chồng, con rể “đấu tố” bố mẹ vợ, vợ “đấu tố” chồng, anh em “đấu tố” lẫn nhau, trò “đấu tố” thầy, kẻ hàm ơn “đấu tố” người đã làm ơn, láng giềng hàng xóm “đấu tố” lẫn nhau! (Cũng có trường hợp cha mẹ bấm bụng khuyên con cái “đấu tố” mình để mong cứu mạng cho con cái). Thật là một tấn bi kịch hãi hùng! Những người bị quy là địa chủ ngay lập tức bị tước mọi quyền làm người, bị hạ nhục, bị chà đạp, ngay lập tức phải thay đổi cách xưng hô trước nông dân, phải cúi đầu lễ phép “thưa các ông, các bà nông dân”, phải xưng “con” trước mặt nông dân, dù đó chỉ là một đứa trẻ con. Còn nông dân thì tha hồ gọi người kia là “thằng kia”, “mụ kia”, “con kia”, là “mày”, “chúng bay” và tự xưng là “tao”, “chúng tao”, thậm chí có thể chửi mắng, xỉ vả. Chẳng ai dám làm trái lại cái “lệ mới” đó – đội tuyên bố phải đối xử như thế mới “nâng cao uy thế nông dân”, mới “đánh gục giai cấp địa chủ” được! Không làm thế là “bênh địa chủ”, “mất lập trường giai cấp”, thậm chí “có liên quan với địa chủ”! Ngay cả đứa bé con cũng có thể mắng mỏ, sỉ nhục người lớn đã bị quy là địa chủ. Những người này, dù là thứ bậc thế nào trong họ tộc cũng đều bị bà con họ tộc xa lánh, để không “bị liên quan”. Còn khi hành quyết người bị án tử hình thì những người thân thích, ruột thịt của người ấy, từ già cả cho đến trẻ con, đều bắt buộc phải có mặt để chứng kiến tận mắt cảnh tượng đó! Đúng là sự khủng bố tinh thần cực kỳ vô nhân đạo!</span><br /><br /><span style="font-style: italic;"> Một tình trạng thương tâm nữa là nhiều gia đình ở nông thôn (và cả ở thành phố có liên hệ với nông thôn) đã tan vỡ, con cái bơ vơ, vì khi một trong hai người có gia đình bị quy (hoặc bị kích lên) thành phần địa chủ, bị gán tội phản động, thì bên kia, tức là vợ hay chồng, sợ liên luỵ phải bỏ nhau. Nhiều người đi lập gia đình khác, có con hoặc chưa có con với chồng hay vợ mới. Đến sau này thấy sai, người bị bắt đi tù nay được trở về, thế là bao nhiêu chuyện rắc rối xảy ra đến nỗi Bộ tư pháp VNDCCH phải ra thông tư ngày 19.04.1956 để “giải quyết những vụ vợ chồng bỏ nhau”. Thật là mỉa mai, người ta cho rằng có thể hàn gắn được tình cảm yêu thương trong gia đình đã bị thương tổn nặng nề bằng một tờ thông tư vô hồn của Bộ tư pháp! Tình yêu của nam nữ cũng bị xâm phạm nghiêm trọng giống hệt như thế – để giữ lập trường giai cấp ai cũng phải cắt đứt với người yêu thuộc thành phần địa chủ, phản động!</span><br /><br /><span style="font-style: italic;"> Đây cũng là một nét về đạo đức nữa cần phải nói đến. Chưa bao giờ sự giả dối trắng trợn được đề cao như trong CCRĐ. Chẳng cần phải nói tới việc các “anh đội”, “chị đội” báo cáo láo cho đoàn, vì nó quá thường, mà cái cần vạch ra ở đây chính là người ta ép buộc, khuyến khích người nông dân nói dối, làm láo. Dần dà rồi người nông dân cũng thấy cần phải nói dối, làm láo để “qua khỏi cái đận CCRĐ”, họ cũng “tố bậy”, “tố điêu” dù trong thâm tâm biết mình đang nói dối, vu khống. Cũng có người cố giữ lương tâm trong sạch, nhưng thường họ phải trả giá đắt cho điều đó. Cho nên cơn dịch dối trá cứ lan tràn. Đội cũng dạy thêm cho nông dân quen làm những việc giả dối, chẳng hạn như dặn họ: khi thấy trên màn ảnh xuất hiện hình địa chủ thì phải hô “đả đảo”, hay vừa hô vừa ném đá vào hình địa chủ để tỏ lòng uất hận của mình. Thế là nông dân cũng làm theo. Tất nhiên, cũng không loại trừ cái hiện tượng gọi là “tâm lý đám đông”, khi người ta hành động như trong một cơn lên đồng tập thể. Chẳng hạn, mỗi lần chiếu phim Bạch Mao Nữ của Trung Quốc, thì có nhiều người khóc nức nở, và khi xuất hiện hình địa chủ là bên dưới ào ào ném đá vào màn ảnh. Chính vì thế, các diễn viên kịch thường từ chối lên sân khấu đóng vai địa chủ vì sợ vỡ đầu sứt trán.</span><br /><br /><b style="font-style: italic;"> Tội phá huỷ truyền thống tâm linh và văn hoá của dân tộc.</b><br /><span style="font-style: italic;">Bằng cuộc CCRĐ, ĐCS cố tình triệt hạ các tôn giáo và truyền thống tâm linh của dân tộc. Trước CCRĐ, các nhà thờ Thiên chúa giáo, các tu viện, nhà cô nhi... đều có ruộng đất riêng, các chùa có ruộng hậu do tín chủ cúng cho chùa, các nhà thờ họ có ruộng họ, các đình có ruộng làng... để lo việc sửa sang, tu bổ nhà thờ, chùa, đình, cúng tế hàng năm, việc từ thiện, v.v... và để nuôi sống các linh mục, tu sĩ, tăng ni và những người chuyên lo việc trông nom, thờ phụng... Nhờ thế hoạt động tôn giáo, tâm linh, từ thiện được tiến hành bình thường không có trở ngại. Nhưng với chính sách CCRĐ của ĐCS, tất cả các ruộng đất đó đều nhất loạt bị coi là ruộng đất phong kiến và bị trưng thu để chia cho nông dân. Với cái đòn độc địa đó, tất cả các nhà thờ, tu viện, nhà cô nhi, chùa chiền, điện thờ, miếu mạo, nhà thờ họ, đình... đều trở nên điêu đứng và đần dần tàn tạ. Riêng đối với nhà thờ Thiên chúa giáo, do phong trào giáo dân ồ ạt di cư vào Nam, nên về sau Đảng đã phải để lại cho các nhà thờ một ít ruộng đất. Người ta công nhiên dùng các cơ sở thờ cúng vào việc họp hành, đóng quân, làm hội trường, làm kho hợp tác xã mua bán, kho hợp tác xã sản xuất, v.v... Có nơi thậm chí người ta cho các tượng Phật trôi sông. Nhiều nơi bà con tín đồ bí mật cứu các tượng Phật, đem chôn, đem giấu hầm kín, sau này phần lớn các tượng gỗ đều mục nát, thế nhưng cũng có ít tượng còn giữ được, vào thập niên 80 bà con mới đưa lại vào chùa. Tóm lại, cuộc sống tâm linh hoàn toàn bị xoá bỏ. Chữ “thiện”, chữ “nhân” một thời gian dài chẳng ai dám nói đến, vì giữa lúc cái ác tràn đầy mà nói đến chữ “thiện”, chữ “nhân” thì có thể bị coi là biểu hiện sự phản đối!</span><br /><br /><span style="font-style: italic;">Trong lúc đó, người ta lại đề cao bạo lực, cổ vũ đấu tranh giai cấp, khuyến khích điều ác, điều bất nhân, điều vô đạo. Một điều rất quái dị trong CCRĐ mà ĐCS lại coi là tự nhiên hoặc là cần thiết: người ta thường xuyên huy động các cháu thiếu niên từ 9-10 tuổi trở lên tham gia CCRĐ. Bắt chúng mang trống ếch đi cổ động, đi “đả đảo”, “hoan hô”, tham dự các cuộc đấu tố, các phiên toà CCRĐ, các buổi hành quyết công khai. Nhiều cháu, nhất là các cháu gái, vốn có tâm lý hiền lành bị bắt buộc phải tham gia, đã không chịu nổi, run sợ, khiếp đảm, có cháu ngất xỉu trước cảnh hãi hùng, súng bắn, máu đổ... Còn các cháu vốn có tâm lý hung dữ thì lại thích thú hoan hô, thậm chí sau khi “được” tham dự những cảnh tượng đó, có nơi chúng lại bày trò chơi “đấu tố”, bắt con cái địa chủ quỳ để con cái nông dân lên đấu, cũng xỉa xói vào mặt, cũng xỉ vả, vạch tội... Chẳng biết có ai xúi giục không, nhưng nhiều nơi đã xảy ra những “trò chơi” quái đản đó! Khi cái thiện bị nén xuống mà cái ác được cổ vũ, thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên là đạo đức bị suy đồi, băng hoại dưới chế độ của những người cộng sản. Tôi còn nhớ trong thời kỳ “cởi trói”, đã được đọc truyện ngắn “Bước Qua Lời Nguyền” của Tạ Duy Anh đăng trên tuần báo Văn Nghệ (1989) ở Hà Nội, truyện đó phản ánh phần nào tấn bi kịch của giới trẻ nông thôn đã lớn lên trong và sau cuộc CCRĐ đầy kinh hoàng.</span><br /><br /><span style="font-style: italic;">Không những CCRĐ đánh một đòn rất mạnh vào nền đạo lý và truyền thống nhân bản, mà nền văn hoá dân tộc cũng vì nó mà bị tổn hại rất nặng nề. Nhiều miếu đền uy nghiêm bề thế, nhiều bia đá là những di tích văn hoá lâu đời của dân tộc đã bị huỷ hoại trong CCRĐ. ĐCS giấu kín những chuyện này, nhưng cũng có thể nêu ra vài trường hợp. Mong rằng các bạn xa gầân, trong và ngoài nước sưu tầm và bổ sung thêm. Chẳng hạn, cụ Nguyễn Mai (1876-1954) là hậu duệ đời thứ 14 của dòng họ Nguyễn Tiên Điền, gọi thi hào Nguyễn Du (1765-1820) đời thứ 11 là bác. Đầu năm 1954, lúc 78 tuổi cụ bị đội và đoàn CCRĐ quy là địa chủ (vì có vài mẫu cho phát canh để sống) lại bị “kích” lên thành phần phong kiến cường hào (vì cụ từng đỗ cử nhân khoa Canh Tý (1900) lúc 24 tuổi, lại đỗ Tiến sĩ khoa Giáp Thìn (1904) lúc 28 tuổi), mà thật ra cụ không hề nhận chức tước, phẩm hàm gì, chỉ cam phận sống thanh nhàn ẩn dật. Cụ bị đấu ba đêm liền, bị kết án 15 năm tù khổ sai, bị giam ở trại Đâng, tỉnh Hà Tĩnh, là nơi nước rất độc, nên ngay mùa thu năm ấy, cụ bị phù thũng chết trong trại tù, vùi xác ở ven rừng. Cụ Nghè Nguyễn Mai từ trần trong uất hận là nỗi đau lớn, nhưng nỗi đau còn lớn hơn nữa cho dân tộc là do cụ bị quy oan như vậy, mà đội CCRĐ đã phá huỷ nhiều đền đài, bia, miếu thờ của các danh nhân họ Nguyễn Tiên Điền và nghiêm trọng hơn nữa đã đốt cháy ngôi nhà năm gian chứa đầy thư tịch quý giá của dòng họ Nguyễn Tiên Điền, trong đó có di cảo của thi hào Nguyễn Du. Một sự mất mát lớn lao về văn hoá không có gì bù lại được! (Xem sách Bể Dâu Trong Dòng Họ Nguyễn Du của Đặng Cao Ruyện, NXB Miền Đông Hoa Kỳ, 2002, tr. 200, 201)</span><br /><br /><span style="font-style: italic;">Còn một chuyện này nữa. Trong cuộc hội nghị cán bộ do TW Đảng triệu tập sau khi có nghị quyết sửa sai trong CCRĐ hồi tháng 09.1956, tôi được nghe ông Cù Huy Cận, lúc đó là thứ trưởng Bộ văn hoá, nói ở cuộc họp tổ là tấm bia đá của Lê Lợi đã bị đội CCRĐ phá huỷ. Bộ văn hoá phải cấp tốc thuê làm bia khác giống hệt bia cũ rồi đặt vào chỗ cũ và phải tuyệt đối giữ bí mật để không ai biết là bia mới! Tôi không có điều kiện kiểm chứng, nhưng chẳng lẽ ông thứ trưởng văn hoá lại nói sai?! <a href="http://www.thongluan.org/vn/modules.php?name=News...sid">http://</a></span><a href="http://www.thongluan.org/vn/modules.php?name=News...sid"><cite>www.thongluan.org/vn/modules.php?name=News...sid</cite></a><br /><br /><br />Nói tóm lại, chế độ cộng sản là ngục tù, mọi người đều mất quyền tự do, dân chủ.<br />Các chính sách cộng sản đều làm cho nhân dân chết chóc và đói khổ. Trên kia, chúng tôi đã trình bày những kết quả của chủ nghĩa Marx. Sau đây chúng tôi xin trình bày ý kiến các nhà tranh đấu, đã sống và hiểu thấu đáo chủ nghĩa Marx và người cộng sản về hai điểm chính là kế hoạch hóa và vô sản chuyên chính.<br /><br /><span style="font-weight: bold;">+Kế hoạch hóa:</span><br />Trong các chính sách, <span style="font-weight: normal;">kế hoạch hóa là một giấc mơ và cũng là một cơn ác mộng của các quốc gia cộng sản vì nó có nhiều tham vọng quá, nó bắt dân làm quá sức, nó coi dân như gỗ đá chứ không được là loài vật vì loài vật biết đau đớn, biết mệt nhọc cho nên dân ta rất quý trọng con trâu, con bò, con chó, con mèo. Còn cộng sản thì không. Hồ Chí Minh tuyên bố dù đốt sạch Trường Sơn, dù nướng ba bốn thế hệ ông cũng không từ nan. Điều này giúp ta hiểu rõ tại sao Hồ CHí Minh cam tâm làm nô lệ Nga Tàu, cắt đất, nhượng biển cho Tàu. Dục tốt bất đạt. Câu này giải thích sự sụp đổ của kế hoạch hóa và tham vọng của cộng sản. Hậu quả dẫn đến dân chết, không hoàn thành kế hoạch cho nên cán bộ phải báo cáo láo nếu không muốn mất chức, ngồi tù và mang tội phản đảng, phản quốc. Và tự nhiên các cán bộ cao cấp phải che chở nhau, phải lừa dối nhân dân và lừa dối lãnh tụ như ở Liên Xô, Trung Quốc, và Việt Nam.</span><br />Milovan Djilas viết về kế hoạch hóa như sau:<br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">Kế hoạch hoá và chuyên chính vô sản (toàn trị) bổ sung cho nhau. Chính những tính toán về chính trị đã thúc đẩy những người cộng sản tập trung đầu tư vào những lĩnh vực nhất định nào đó. Tất cả kế hoạch đều tập trung cho những lĩnh vực này. Chính điều đó đã gây ra mất cân đối mà thu nhập cướp được từ việc quốc hữu hoá các nhà tư sản cũng như địa chủ lớn không thể bù đắp được, giai cấp công nhân phải trả giá bắng mức lương chết đói, còn nông dân thị bị cướp bóc bằng lao động cưỡng bức.</span> <span style="font-size: 85%; font-weight: normal;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-5.html">(GIAI CẤP MỚI 5</a> ,9)</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Nguyễn Kiến Giang viết về tệ nạn kế hoạch hóa của cộng sản như sau:</span><br /><div style="font-style: italic; font-weight: bold; text-align: justify;"><span style="font-weight: normal;">Hậu quả của các dự án xã hội không tưởng là rất nguy hại, nhất là khi chúng được coi là duy nhất khoa học có thể có, nghĩa là khi chúng biến thành những tín điều. Khi đó, tính không tưởng biến thành một thứ duy ý chí, những dự án duy ý chí được đem áp đặt cho xã hội và con người, nhân danh sự giải phóng con người, để cuối cùng, trở thành một sự chuyên chế đối với con người cũng nhân danh con người (. . .). Những dự án xã hội không tưởng còn mang lại một hậu quả khác, cũng không kém nghiêm trọng: nhân danh tương lai để bắt buộc con người hy sinh hiện tại. Và khi cuộc sống hiện tại của con người bị hy sinh cho tương lai, thì chính cái tương lai ấy sẽ không bao giờ tới. Thay thế cho cái hiện tại bị hy sinh, cái tương lai không bao giờ tới là cái quá khứ mà con người muốn từ bỏ nhưng bây giờ lại chìm sâu vào đó</span><span style="font-weight: bold;">.</span><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/07/i-tim-loi-giai-2_23.html"><span style="font-size: 85%; font-weight: bold;"><span style="font-weight: normal;"> (ĐI TÌM LỜI GIẢI 2 , 9)</span></span></a></div><span style="font-weight: normal;">+Vô sản chuyên chính</span><br /><span style="font-weight: normal;">Sau khi cướp được chính quyền, Lenin thấy nhân dân phản kháng nên lại cương quyết duy trì chủ trương vô sản chuyên chính. Ông viết:</span><br /><span style="font-weight: normal;"><span style="font-style: italic;">Giai cấp tư sản đã bị đánh bại ở nước ta, nhưng nó vẫn chưa bị diệt trừ tận gốc, chưa hoàn toàn bị tiêu diệt mà thậm chí cũng chưa hoàn toàn bị đánh tan. Do đó, một hình thức mới và cao của cuộc đấu tranh chống giai cấp tư sản đang được đề ra trước mắt, đó là việc chuyển từ nhiệm vụ giản đơn nhất, tức là tiếp tục tước quyền sở hữu của bọn tư bản, sang một nhiệm vụ phức tạp hơn nhiều và khó khăn hơn nhiều, tức là tạo ra những điều kiện khiến cho giai cấp tư sản không tồn tại được, mà cũng không thể tái sinh được nữa. Hiển nhiên là nhiệm vụ ấy vô cùng cao hơn và chừng nào mà nó chưa được hoàn thành, thì vẫn chưa có chủ nghĩa xã hội.</span>(Giai đoạn mới của cuộc đấu tranh chống giai cấp tư sản)</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Chính sách này ngày càng tăng cường. Trước đây Marx chỉ trích chế độ phong kiến và tư sản tốn tiền tổ chức quân đội [9], thì nay Lenin, Stalin càng thành lập quân đội và cảnh sát một cách tích cực. Để bảo vệ chính phủ Bolshevik mới thành lập trước những kẻ phản cách mạng, chính quyền của Lenin đã tạo ra lực lượng cảnh sát mật, Cheka, và Hồng vệ binh. Tại đại hội Đảng cộng sản Liên Xô thứ 14 vào tháng 12 năm 1927, Iosif Vissarionovich Stalin tấn công cánh tả bằng cách trục xuất Lev Davidovich Trotsky và những người ủng hộ ông ta khỏi đảng.</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Trong thập niên 1930, Stalin đã tiến hành hàng loạt cuộc thanh trừng nhằm vào những người bất đồng với mình trong Đảng Cộng sản Liên Xô và trong quân đội. Thời kỳ từ 1936 đến 1937 thường được gọi là Nỗi khiếp sợ vĩ đại, với hàng nghìn người (thậm chí chỉ đơn giản bị nghi ngờ chống đối chế độ Stalin) bị giết hoặc bị bỏ tù. Hàng triệu người đã bị chuyển tới các trại lao động Gulag.Trong tình trạng lao động cưỡng bách ở nơi hoang vu giá lạnh,làm sao con người có thể sống sót. Siberia, Gulag là trại giam không phải là công trường sản xuất theo tinh thần thuần túy kinh tế.</span><br />Milovan Djilas viết về cộng sản tòan trị như sau:<br /><span style="color: #330099; font-style: italic;">chủ nghĩa cộng sản hiện đại thực tế đúng là một chế độ, chế độ đó nhất định có xu hướng trở thành toàn trị. Nhưng không phải chế độ chuyên chế hiện đại nào cũng đều là cộng sản và về mức độ toàn trị thì các chế độ đó không thể nào so với cộng sản được.</span> <a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-7_3584.html"><span style="font-size: 85%;"><span style="font-weight: normal;">(GIAI CẤP MỚI 7 ,6)</span></span></a><br />Trần Độ nói về chuyên chính vô sản như sau:<br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">Rõ nhất là học thuyết về đấu tranh giai cấp và chuyên chính vô sản. Học thuyết này được người vận dụng nó đưa tới những chủ nghĩa kinh khủng như “chủ nghĩa thành phần”, “chủ nghĩa công nông”, “chủ nghĩa lý lịch” … Các thứ chủ nghĩa ấy làm cho học thuyết giai cấp bị méo mó thành bất nhân bất nghĩa. . [. . .] Đảng cộng sản từ một Đảng người-giải-phóng đã trở thành một Đảng cai trị, thực hiện một nền thống trị không dân chủ và phản dân chủ. Đảng thực hiện độc tài và toàn trị.</span> <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/05/tran-o-nhat-ky-rong-ran-iii.html">(TRẦN ĐỘ * NHẬT KÝ RỒNG RẮN III,2.4)</a></span><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;"></span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;"></span></div><div style="text-align: justify;"><br /><br /><span style="color: red; font-weight: bold;">KẾT LUẬN</span><br /><br />Lenin viết:<br /><span style="font-style: italic; font-weight: normal;">. .. chủ nghĩa xã hội không tưởng không thể vạch ra được lối thoát thực sự. Nó không giải thích được bản chất của chế độ làm thuê trong chế độ tư bản, cũng không phát hiện ra được những quy luật phát triển của chế độ tư bản và cũng không tìm được lực lượng xã hội có khả năng trở thành người sáng tạo ra xã hội mới</span><span style="font-weight: normal;">.(Ba nguồn gốc và ba bộ phận cấu thành chủ nghĩa Mác) </span><span style="font-weight: normal; text-decoration: underline;"><a href="http://www.marxists.org/vietnamese/lenin/index.htm">http://www.marxists.org/vietnamese/lenin/index.htm</a></span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Lenin cũng như Marx đã chỉ trích xã hội chủ nghĩa không tưởng, nhưng chính Marx và Lenin đều không tưởng. Marx và Lenin chỉ trích tư bản coi công nhân như một con ngựa chỉ cho nó ăn no là đủ, mà không coi nó như là con người [10]. Còn cộng sản chủ nghĩa cũng coi công nhân như một con ngựa nhưng lại bỏ đói nó, và cũng không coi nó như là một con người. Trong trường này, khẩu hiệu "làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu" đã trở thành một bàn bi hài kịch trong xã hội cộng sản Liện Xô.</span><br /><span style="font-weight: normal;">+Trước đây Hegel ,Marx, Lenin chỉ trích tính chất quan liêu của phong kiến và tư sản [11] nhưng chính người cộng sản thời Lenin đã mang tính chất quan liêu, đến thời Stalin còn nặng nề hơn.</span><br /><br /><span style="font-weight: normal;">Nói tóm lại, tư tưởng của Marx, Engels và Lenin nửa là không tưởng nửa là dối trá. Trần Độ đã nhắc lại lời giáo sư Phạm Thiều trước khi tư tử đã trăn trối cho đời "những kẻ dốt hay làm dại, vì thế nên họ phải dối ".</span><span style="font-weight: bold;"> </span><span style="font-size: 85%; font-weight: bold;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/07/critique-of-communism-summary.html" style="font-weight: normal;">(MỘT CÁI NHÌN TRỞ LẠI 2 ,</a>5, )</span></div><h3 class="post-title entry-title" style="font-weight: bold; text-align: justify;"><span style="font-size: 100%;"><span style="font-weight: normal;"> Marx, Engels được mọi người ca tụng nhưng bản chất ngôn ngữ của ông là thế, không thể bào chữa.Vì không tưởng và vì tham vọng, kiến trúc của họ đã đổ vỡ. Thất bại họ phải khủng bố để mọi người tuân phục. Dân phản kháng, cộng sản khủng bố. Cộng sản khủng bố, dân chúng càng phản kháng. Cuộc phản kháng sẽ thành công và hủy diệt cộng sản. Đó là con đường tự do của nhân loại.</span></span></h3><div style="text-align: justify;"><br /><span style="font-weight: bold;">_____</span><br /><br /><span style="font-size: 85%; font-weight: normal;">[1]. The philosophers have only interpreted the world, in various ways; the point, however, is to change it. ... (Karl Marx. Philosophers and Philosophy )</span><br /><span style="font-size: 85%; font-weight: normal;">[2].Các tầng lớp trung đẳng là những tiểu công nghiệp, tiểu thương, thợ thủ công và nông dân, tất cả đều đấu tranh chống giai cấp tư sản để cứu lấy sự sống của họ với tính cách là những tầng lớp trung đẳng. Cho nên họ không cách mạng mà bảo thủ. Thậm chí, hơn thế nữa, họ lại là phản động: họ tìm cách làm cho bánh xe lịch sử quay ngược trở lại.Nếu họ có thái độ cách mạng thì cũng chỉ trong chừng mực là họ thấy họ sẽ phải rơi vào hàng ngũ giai cấp vô sản: lúc đó, họ bảo vệ lợi ích tương lai của họ, chứ không phải lợi ích hiện tại của họ, họ từ bỏ quan niệm của chính họ để đứng trên quan điểm của giai cấp vô sản. (Communist Manifesto)</span><br /><span style="font-size: 85%; font-weight: normal;">[3]."Democracy is the road to socialism." (Karl Marx);"Democracy is indispensable to socialism." (Vladimir Ilyich Lenin);"Modern Socialism is inseperable from political democracy." (Vladimir Ilyich Lenin.Elements of Socialism, pg 337.)</span><br /><span style="font-size: 85%; font-weight: normal;">[4].</span> Soviet power took thousands upon thousands of these best buildings from the exploiters at one stroke, and in this way made the right of assembly#8212;without which democracy is a fraud#8212;a <em>million times</em> more democratic for the people. Indirect elections to non-local Soviets make it easier to hold congresses of Soviets, they make the <em>entire</em> apparatus less costly, more flexible, more accessible to the workers and peasants at a time when life is seething and it is necessary to be able very quickly to recall one’s local deputy or to delegate him to a general congress of Soviets.Proletarian democracy is a <em>million times</em> more democratic than any bourgeois democracy; Soviet power is a million times more democratic than the most democratic bourgeois republic. (Vladimir Lenin The Proletarian Revolution and the Renegade Kautsky.<a href="http://http//www.marxists.org/archive/lenin/works/1918/prrk/democracy.htm">http://www.marxists.org/archive/lenin/works/1918/prrk/democracy.htm.</a><span style="font-size: 85%;"><span style="text-decoration: underline;"><br />[5].</span>Bệnh ấu trĩ tả khuynh của phong trào cộng sản (1920), tài liệu báo cáo Đại hội IV-1920.</span> <span style="font-size: 85%;">Should Revolutionaries Work in Reactionary Trade Unions? </span><span style="font-size: 85%; font-weight: normal;"><a href="http://www.marxists.org/archive/lenin/works/1920/lwc/ch06.htm">http://www.marxists.org/archive/lenin/works/1920/lwc/ch06.htm</a></span><br /><span style="font-size: 85%; font-weight: normal;"> </span><span style="font-weight: normal;"><span style="font-size: 85%;">[6]</span></span><span style="font-size: 85%;"><span style="font-weight: normal;">. I don’t care what becomes of Russia. To hell with it. All this is only the road to a World Revolution</span></span>. <span style="font-size: 85%;"><a href="http://quotes.liberty-tree.ca/quotes_by/vladimir+ilyich+lenin" style="font-weight: normal;">http://quotes.liberty-tree.ca/quotes_by/vladimir+ilyich+lenin</a></span><br /><span style="font-size: 85%;">[7]. </span><span style="font-size: 85%; font-weight: normal;">It is the opium of the people. Religion is the opiate of the masses."<i>(Contribution to <a href="http://www.blogger.com/wiki/Critique_of_Hegel%27s_Philosophy_of_Right" title="Critique of Hegel's Philosophy of Right">Critique of Hegel's Philosophy of Right</a></i></span><span style="font-size: 85%; font-weight: normal;"> )</span><br /><span style="font-size: 85%;">[8]. We do not have time to play at “oppositions” at “conferences.” We will keep our political opponents... whether open or disguised as “nonparty,” in prison.</span><br /><span style="font-size: 85%;">The bourgeoisie is many times stronger than we. To give it the weapon of freedom of the press is to ease the enemy’s cause, to help the class enemy. We do not desire to end in suicide, so we will not do this.</span> <span style="font-size: 85%;"><a href="http://quotes.liberty-tree.ca/quotes_by/vladimir+ilyich+lenin" style="font-weight: normal;">http://quotes.liberty-tree.ca/quotes_by/vladimir+ilyich+lenin</a></span><br /><span style="font-size: 85%;"><span style="font-weight: normal;">[9]. A lie told often enough becomes truth”</span></span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://quotes.liberty-tree.ca/quotes_by/vladimir+ilyich+lenin" style="font-weight: normal;">http://quotes.liberty-tree.ca/quotes_by/vladimir+ilyich+lenin</a></span><br /><span style="font-weight: normal;"><span style="font-size: 85%;">[10]“Công xã đã thực hiện được khẩu hiệu của tất cả các cuộc cách mạng tư sản là thiết lập một chính phủ ít tốn kém, bằng cách huỷ bỏ hai món chi tiêu lớn nhất: quân đội thường trực và hệ thống quan lại.” <span style="font-style: italic;">(Cuộc nội chiến ở Pháp)]</span></span></span><br /> <span style="font-size: 85%; font-weight: normal;">[11].“Political Economy regards the proletarian ... like a horse, he must receive enough to enable him to work. It does not consider him, during the time when he is not working, as a human being. It leaves this to criminal law, doctors, religion, statistical tables, politics, and the beadle. ...</span><br /><span style="font-size: 85%; font-weight: normal;">"Modern Socialism is inseperable from political democracy." Elements of Socialism, pg 337.</span><br /><span style="font-size: 85%; font-weight: normal;">[12].The bureaucracy is a circle from which no one can escape. Its hierarchy is a hierarchy of knowledge. Marx, Critique of Hegel’s Philosophy of Right (1843)</span><br /><br /></div>giahoithutranghttp://www.blogger.com/profile/10818660192100778783noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6787428587380315640.post-34639803409739509242013-01-21T17:15:00.001-08:002013-01-25T20:59:04.209-08:00CỘNG SẢN LUẬN X * TƯ BẢN LUẬN<div style="text-align: center;"><span style="color: #000066;">CHƯƠNG X</span></div><div style="text-align: center;"><span style="color: red; font-size: 130%; font-weight: bold;"><span style="color: #cc0000;">TƯ BẢN LUẬN</span></span></div><br />Chương này chỉ trình bày sơ lược về quan niệm của Marx và những người theo ông đã phê phán chủ nghĩa tư bản.Chúng tôi không đi sâu vì việc này thuộc các kinh tế gia.<br /><br /><div> </div><div style="text-align: justify;"> </div><div class="artikelBeitrLeerRaum1" style="text-align: justify;"> </div><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;">I</span><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;">. MARX VÀ TỬ BẢN </span><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;">BÓC LỘT</span><br /><br />Tư bản ( capital) hay tư sản ( bourgeois) là chỉ giai cấp giàu có trong xã hội, nắm quyền về kinh tế trong một hay nhiều nước. Trong xã hội quân chủ, người ta gọi nhà giàu là phú hộ, là điền chủ. Đến khi cách mạng khoa học kỹ thuật đưa đến cách mang kỹ nghệ , việc sản xuất và kinh doanh mở rộng khắp nơi trên thế giới và giai cấp tư bản ra đời. Những ông chủ những kỹ nghệ lớn có máy móc tối tân, có thợ thuyền hàng trăm, hàng ngàn, vốn lên đến hàng triệu, hàng tỷ Mỹ kim thì người ta gọi những ông bà này là nhà tư sản hay tư bản.<br />Tư bản hay tư sản còn có nghĩa là vốn liếng, là tài sản của một người nào hay nhóm người nào.<br /><br />Tác phẩm " Tư Bản Luận" của Marx có ảnh hưởng rất lớn trong chủ nghĩa Marx, là mũi nhọn việc tấn công giai cấp tư bản. Trong khi phe cộng sản ca tụng Marx, lấy Tư Bản luận làm giáo trình kinh tế, chính trị thì phe tư bản không thèm đếm xỉa đến nó mà người ta phải đi tìm những cái mới để cải tiến kinh tế trong hoàn cảnh lịch sử mới. Họ cho rằng quan điểm của Marx là lạc hậu. Nếu ở đại học nào đó ở Âu, Mỹ, người ta giảng về Marx cũng chỉ là một cách nhắc chuyện đời xưa. Ngày nay, chúng tôi xin nói lên vài điều để làm sáng tỏ một vấn đề mà một phần nhân loại vẫn coi là chân lý.<br /><br />Vấn đề này rất phức tạp và khó khăn. Các nhà nghiên cứu hai bên cộng sản và tư bản mâu thuẫn nhau đã đành mà các nhà lý luận cộng sản cũng có ý kiến khác nhau về chính sách và quan điểm kinh tế mà kết quả là bị mạ lỵ, tù đầy, giáng chức hay bị giết như Đặng Tiểu Bình, Lâm Bưu, Lưu Thiếu Kỳ (Trung Quốc) và Trần Xuân Bách (Việt Nam).<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">I.1. Quan hệ tư bản & vô sản</span><br /><br />Engels nói rõ về mối quan hê giữa tư bản và vô sản như sau:<br /><br /><span><span style="font-style: italic;">Giai cấp tư sản là giai cấp những nhà tư bản hiện đại, những người sở hữu tư liệu sản xuất xã hội và sử dụng lao động làm thuê. Giai cấp vô sản là giai cấp những công nhân làm thuê hiện đại, vì mất các tư liệu sản xuất của bản thân, nên buộc phải bán sức lao động của mình để sống.</span>- Chú thích của Ăng-ghen cho lần xuất bản bằng tiếng Anh năm 1888)</span> [1]<br /><br /><span style="color: black;">Trong Tuyên Ngôn Của đảng Cộng Sản, Marx cho rằng tư bản giàu có là do bóc lột công nhân.</span><span style="font-style: italic;"><br /></span><span><span style="font-style: italic;">Điều kiện căn bản của sự tồn tại và sự thống trị của giai cấp tư sản là sự tích luỹ của cải vào tay những tư nhân, là sự hình thành và tăng thêm tư bản. Điều kiện tồn tại của tư bản là lao động làm thuê</span> </span><span style="font-size: 85%;">(<a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-i.html">TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN I</a>, 16)</span> [2]<br /><br />Không những Marx kết tội tư bản mà kết tội nhiều tầng lớp xã hội đã bóc lột lẫn nhau, mà đặc biệt là bóc lột vô sản:<span style="font-style: italic;"><br /></span><br /><span style="font-style: italic;">Một khi người thợ đã bị chủ xưởng bóc lột và đã được trả tiền công rồi thì anh ta lại trở thành miếng mồi cho các phần tử khác trong giai cấp tư sản: chủ nhà thuê, chủ hiệu bán lẻ, kẻ cho vay nặng lãi</span><span style="font-style: italic;"> </span><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-i.html"><span><span style="font-size: 85%;">(TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN I ,10 )</span></span></a> [3]<br /><span style="font-style: italic;">Nhưng chế độ tư hữu tư sản hiện thời, lại là biểu hiện cuối cùng và đầy đủ nhất của phương thức sản xuất và chiếm hữu sản phẩm dựa trên những đối kháng giai cấp, trên cơ sở những người này bóc lột những người kia </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-ii.html">(TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN II</a>, 1 )</span> [4]<br /><br />Trong các tác phẩm của ông, Marx luôn kết án tư bản bóc lột:<br /><span style="font-style: italic;">+And this life activity [the worker] sells to another person in order to secure the necessary means of life. ... He works that he may keep alive. He does not count the labor itself as a part of his life; it is rather a sacrifice of his life. It is a commodity that he has auctioned off to another.</span> Marx, <a href="http://www.blogger.com/1847/wage-labour/ch02.htm">Wage Labour and Capital</a> (1847) +<span style="font-style: italic;">Capital and labour relate to each other here like money and commodity; the former is the general form of wealth, the other only the substance destined for immediate consumption. Capital’s ceaseless striving towards the general form of wealth drives labour beyond the limits of its natural paltriness, and thus creates the material elements for the development of the rich individuality which is as all-sided in its production as in its consumption, and whose labour also therefore appears no longer as labour, but as the full development of activity itself, in which natural necessity in its direct form has disappeared; because natural need has been replaced by historically produced need. This is why </span><em style="font-style: italic;">capital is productive; i.e. an essential relation for the development of the social productive forces. </em><span style="font-style: italic;">It ceases to exist as such only where the development of these productive forces themselves encounters its barrier in capital itself.</span> Marx, <a href="http://www.blogger.com/1857/grundrisse/ch06.htm#iiic">The Grundrisse</a> (1857)<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">I.2.Thặng dư giá trị</span><br /><span style="color: black;"><br />Tác phẩm <span style="font-style: italic;">Chống Duhring </span>của Engels là một tác phẩm quan trọng, không phải chỉ tranh luận với Duhring mà còn là một tác phẩm tổng quát về triết học, kinh tế và chính trị của chủ nghĩa Marx. Engels viết về thặng dư giá trị:</span><span style="font-style: italic;">Giá trị thặng dư đó do đâu mà ra ? Nó không thể do người mua đã mua những hàng hoá dưới giá trị của nó, cũng không thể do người bán đã bán lại hàng hoá đó trên giá trị của nó. Vì trong cả hai trường hợp, cái được và cái mất của mỗi bên sẽ bù trừ lẫn nhau, vì mỗi người đều lần lượt là người mua và người bán. Nó cũng không thể do lừa gạt mà có được, vì sự lừa gạt quả là có thể làm thiệt hại người này để cho người kia giàu lên, nhưng không thể làm cho tổng số tiền của cả hai người tăng lên dược, do đó cũng không thể làm tăng thêm tổng số những giá trị đang lưu thông nói chung. "Toàn bộ giai cấp các nhà tư bản của một nước không thể kiểm lãi bằng cách lừa bịp bản thân mình được". </span> <span style="font-style: italic;"> Tuy vậy chúng ta vẫn thấy rằng toàn bộ giai cấp các nhà tư bản ở mỗi nước đều không ngừng giàu lên bằng cách bán đắt hơn họ đã mua, bằng cách chiếm hữu giá trị thặng dư. Thế là chúng ta vẫn không nhúc nhích hơn lúc đầu chút nào : giá trị thặng dư đó do đâu mà có ? Cần phải giải quyết vấn đề đó, hơn nữa lại giải quyết bằng con đường thuần tuý kinh tế, loại bỏ mọi thủ đoạn lừa gạt, mọi sự can thiệp của một bạo lực nào, bằng cách nêu vấn đề như sau : làm thế nào có thể thường xuyên bán đắt hơn mua được, ngay cả khi giả thiết rằng những giá trị bằng nhau sẽ luôn luôn được trao đổi lấy những giá trị bằng nhau ?</span>(II,ch.6) [5]<br /><a class="external free" href="http://www.marxists.org/archive/marx/works/1877/anti-duhring/ch19.htm" rel="nofollow" title="http://www.marxists.org/archive/marx/works/1877/anti-duhring/ch19.htm">http://www.marxists.org/archive/marx/works/1877/anti-duhring</a><br />Engels nói rõ về thặng dư giá trị như sau:<br /><span style="font-style: italic;">Một người chủ hàng hoá giản đơn thì bán để mua; anh ta bán cái mà anh ta không cần dùng, và với tiền thu được, anh ta mua cái mà anh ta cần dùng. Còn nhà tư bản bắt tay vào công việc thì thoạt tiên mua cái mà bản thân hắn không cần đến; hắn mua để bán, hơn nữa lại để bán đắt hơn, nhằm thu trở lại giá trị của số tiền đã bỏ ra lúc ban đầu để mua, cộng với số tiền tăng thêm nào đó, mà Mác gọi là giá trị thặng dư </span>(Chống Duhring II, 6)<br /><a class="external free" href="http://www.marxists.org/archive/marx/works/1877/anti-duhring/ch19.htm" rel="nofollow" title="http://www.marxists.org/archive/marx/works/1877/anti-duhring/ch19.htm">http://www.marxists.org/archive/marx/works/1877/anti-duhring</a>.<br /><br /><span style="font-style: italic;">Để làm ví dụ, Mác giả định rằng một công nhân trong một ngành công nghiệp nào đó mỗi ngày làm 8 giờ cho bản thân mình, tức là để sản xuất ra giá trị của tiền công của mình, và 4 giờ sau đó làm cho nhà tư bản để sản xuất ra số giá trị thặng dư sẽ rơi trước hết vào túi của nhà tư bản. Như vậy là kẻ nào muốn hàng ngày thu được một số giá trị thặng dư cho phép người đó sống không kém hơn một công nhân của mình thì kẻ đó phải có một số giá trị cho phép người đó cung cấp nguyên liệu, tư liệu lao động và tiền công cho hai công nhân</span> (Chong Duhring <a href="http://www.blogger.com/post-edit.g?blogID=2446856777928781324&postID=6038934066229525514">http://www.blogger.com/post-edit.g?blogID=2446856777928781324&postID=6038934066229525514</a><span style="color: #000066;"><br /></span><br /><br />Marx đã nói đến giá trị thặng dư. Trong tập I, chương 9, chương 10, Marx nói về thặng dư giá trị. Ông đưa ra một lô công thức để tính thặng dư giá trị. Trước hết ,ông đưa ra một công thức đơn giản . Ông đưa ra một con số tiêu biểu: Ví dụ một nhà tư bàn đưa ra $500 vốn:<br />Ông gọi C là tư bản. Tư bản <span style="color: #660000; font-weight: bold;">C</span> này gồm hai yếu tố :<br />Yếu tố thứ nhất là là tiền <span style="color: #330099; font-weight: bold;">c</span> đặt vào các phương tiện sản xuất<br />Yếu tố thứ hai là <span style="color: #000066; font-weight: bold;">v</span> là tiềng công lao động.<br /><span style="font-weight: bold;">c</span> là tư bản cố định, <span style="font-weight: bold;">v </span>là tư bản di chuyển.<br />Công thức sẽ là <span style="color: #990000; font-weight: bold;">C= c+v</span><br />Thí dụ một người có vốn £500, thì tiền vốn cố định là£410 + vốn di động £90 .<br />Khi việc sản xuất đã xong, ta có một số hàng hóa có giá trị <span style="color: red; font-weight: bold;">(c + v) + </span><i style="color: red; font-weight: bold;">s</i>.<br /><span style="color: #000066;">s</span> là giá trị thặng dư. Tính thử bài toán theo công thức trên:<br /><span style="color: red; font-weight: bold;">(£410 const. + £90 var.) + £90 surpl.</span><br />Theo công thức trên, vốn <span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">£500</span> thì thặng dư gia trị là<span style="color: red; font-weight: bold;">£90 </span><span style="color: red;">tương ứng với tiền công</span> <span style="color: red; font-weight: bold;">£90</span><br /><br />Trong chương 10, tập I, ông kết tội tư bản bóc lột:<br /><span style="font-style: italic;">Bọn tư bản đã mua sức lao động với một mức thời gian nào đó nhưng nó lợi dụng năng lực suốt cả ngày của công nhân. Như vậy nó có quyền bắt người lao động làm việc suốt ngày cho nó. Nhưng một ngày lao động là gì? Trong các trường hợp là it hơn một ngày. Nhưng bao nhiêu? Người tư bản đã cá nhân hóa tư bản. Linh hồn nó là linh hồn tư bản. Nhưng một tư bản có một đời sống căng thẳng, nó có khuynh hướng tạo nên một giá trị và một thặng dư giá trị để tạo cho nó những yếu tố vững bền, những phương tiện sản xuất, đắm đuối vào những giá trị lao động.</span><br /><span style="font-style: italic;">Tư bản là vốn chết, như con ma cà rồng chỉ sống bằng cách hút máu lao động sống, nó càng sống thì càng hút máu. Thời gian mà lao động làm việc là thời giam mà tư bản tiêu thụ sức lao động mà đã mua của người lao động</span> <span style="font-style: italic;">( Capital Vol. 1, ch. 10).</span><span>[6]</span><span style="font-style: italic;"><br /><a href="http://http//www.marxists.org/archive/marx/works/1867-c1/ch10.htm">http://www.marxists.org/archive/marx/works/1867-c1/ch10.htm</a></span><br /><br />Theo Engels trong Chống Duhring, <span style="font-style: italic;">Mác lại lưu ý rằng tuyệt đối không nên lẫn lộn cái giá trị thặng dư của ông với lợi nhuận hay tiền lời của tư bản, rằng lợi nhuận hay tiền lời đó thật ra chỉ là một hình thức phụ thuộc và thường thường chỉ là một phần của giá trị thặng dư thôi.(II ch. 8).<br /></span><span style="font-weight: bold;">I.2.3. Tự Điển Wikipedia</span><br /><br />Tự điển này định nghĩa như sau:<br />Giá trị thặng dư là một trong những khái niệm trung tâm của <a href="http://www.blogger.com/wiki/Kinh_t%E1%BA%BF_ch%C3%ADnh_tr%E1%BB%8B" title="Kinh tế chính trị">kinh tế chính trị</a> Mác - Lênin. <a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/C%C3%A1c_M%C3%A1c" title="Các Mác">Các Mác</a> đã nghiên cứu và đưa ra một số công thức tính toán xung quanh khái niệm này trong các tác phẩm viết về kinh tế chính trị của ông. Nó được sử dụng để khẳng định <a class="new" href="http://www.blogger.com/w/index.php?title=Lao_%C4%91%E1%BB%99ng_th%E1%BA%B7ng_d%C6%B0&action=edit&redlink=1" title="Lao động thặng dư (trang chưa được viết)">lao động thặng dư</a> của <a class="new" href="http://www.blogger.com/w/index.php?title=C%C3%B4ng_nh%C3%A2n&action=edit&redlink=1" title="Công nhân (trang chưa được viết)">công nhân</a> bị các nhà tư bản lấy đi, là nền tảng cho sự <a href="http://www.blogger.com/wiki/T%C3%ADch_l%C5%A9y_t%C6%B0_b%E1%BA%A3n" title="Tích lũy tư bản">tích lũy tư bản</a>.<br /><br /><span style="font-weight: bold;">I.2.3.1.Học thuyết</span><br />Học thuyết giá trị thặng dư là phát minh quan trọng thứ hai sau biện luận <a class="new" href="http://www.blogger.com/w/index.php?title=Duy_v%E1%BA%ADt_l%E1%BB%8Bch_s%E1%BB%AD&action=edit&redlink=1" title="Duy vật lịch sử (trang chưa được viết)">duy vật lịch sử</a> của Marx. Nội dung chính của học thuyết phát biểu rằng <a href="http://www.blogger.com/wiki/S%E1%BA%A3n_xu%E1%BA%A5t" title="Sản xuất">sản xuất</a> và <a class="new" href="http://www.blogger.com/w/index.php?title=Chi%E1%BA%BFm_h%E1%BB%AFu&action=edit&redlink=1" title="Chiếm hữu (trang chưa được viết)">chiếm hữu</a> giá trị thặng dư là hình thức đặc biệt trong <a href="http://www.blogger.com/wiki/Ch%E1%BB%A7_ngh%C4%A9a_t%C6%B0_b%E1%BA%A3n" title="Chủ nghĩa tư bản">chủ nghĩa tư bản</a> về sản xuất và chiếm hữu <a href="http://www.blogger.com/wiki/S%E1%BA%A3n_ph%E1%BA%A9m" title="Sản phẩm">sản phẩm</a> thặng dư, nghĩa là hình thức cao nhất của sự tha hóa con người đối với hoạt động của mình, đối với sản phẩm từ hoạt động đó, đối với chính mình, đối với người khác.<br /> Trong học thuyết này Marx đưa ra công thức T-H-T’ (tiền-hàng hóa-tiền) để minh họa cho sự biến đổi của vốn (<a href="http://www.blogger.com/wiki/T%C6%B0_b%E1%BA%A3n" title="Tư bản">tư bản</a>) dạng tiền sang dạng hàng hóa và cuối cùng quay trở lại dạng tiền ở mức cao hơn mức ban đầu một lượng ΔT (nghĩa là T’=T+ ΔT). Bởi tất cả giá trị được tạo thành trong quá trình biến đổi thông qua sản xuất hàng hóa là do lao động (theo <a class="new" href="http://www.blogger.com/w/index.php?title=Thuy%E1%BA%BFt_gi%C3%A1_tr%E1%BB%8B_v%E1%BB%81_lao_%C4%91%E1%BB%99ng&action=edit&redlink=1" title="Thuyết giá trị về lao động (trang chưa được viết)">Thuyết giá trị về lao động</a>), mà chủ yếu là lao động của người làm thuê, nên giá trị thặng dư ΔT cũng là giá trị do lao động kết tinh. Tuy nhiên, giá trị này không được chia đều cho những người trực tiếp làm ra nó, mà thuộc quyền sở hữu của chủ tư bản.<br /> Khác với công thức H-T-H (hàng hóa-tiền-hàng hóa) phản ánh chức năng trung gian của tiền trong trao đổi, công thức T-H-T’ phản ánh sự luân chuyển và tự phát triển của tư bản. Tư bản dưới dạng tiền trở thành một chủ thể tự thân, đối lập với <a href="http://www.blogger.com/wiki/S%E1%BB%A9c_lao_%C4%91%E1%BB%99ng" title="Sức lao động">sức lao động</a>, bóc lột sức lao động để nuôi lớn mình lên. Marx chỉ ra rằng đó là quy luật vận động của phương thức sản xuất tư bản chủ nghĩa.<br /> Theo công thức đã dẫn thì tư bản có khả năng lớn lên vô giới hạn. Tuy nhiên Marx cũng chỉ ra giới hạn nhất định của phát triển tư bản do chi phối của <i>quy luật lợi nhuận trung bình</i>. Lợi nhuận trung bình xảy ra do sự cạnh tranh tư bản giữa các <a href="http://www.blogger.com/wiki/Ng%C3%A0nh_kinh_t%E1%BA%BF" title="Ngành kinh tế">ngành kinh tế</a> khác nhau. Mặc khác, do khả năng chi trả trong thị trường cho nhu cầu tiêu dùng là có hạn, nên điều đó cũng kìm hãm tốc độ vận động của tư bản.<br /> Hình thức cao nhất của sự phát triển tư bản là cho vay lãi. Chủ nhân của tư bản vay lãi có cảm giác rằng tiền đẻ ra tiền và công thức vận động của tư bản biến thành T-T'<br /><span style="font-weight: bold;">I.2.3.2. </span><span style="font-weight: bold;">Định nghĩa</span><br /> <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id=".C4.90.E1.BB.8Bnh_ngh.C4.A9a_gi.C3.A1_tr.E1.BB.8B_th.E1.BA.B7ng_d.C6.B0" name=".C4.90.E1.BB.8Bnh_ngh.C4.A9a_gi.C3.A1_tr.E1.BB.8B_th.E1.BA.B7ng_d.C6.B0"></a><br /> Giá trị thặng dư được Marx xem là phần chênh lệch giữa giá trị hàng hóa và số tiền nhà tư bản bỏ ra. Trong quá trình kinh doanh, nhà tư bản bỏ ra tư bản dưới hình thức tư liệu sản xuất gọi là tư bản bất biến và bỏ ra tư bản để thuê mướn lao động gọi là tư bản khả biến. Tuy nhiên, người lao động đã đưa vào hàng hóa một lượng giá trị lớn hơn số tư bản khả biến mà nhà tư bản bỏ ra. Phần dư ra đó gọi là giá trị thặng dư.<br /> Có thể lấy một ví dụ như sau để giải thích: Giả sử một người lao động trong một giờ làm ra được giá trị sản phẩm là 1000 đồng. Đến giờ thứ hai trở đi, trên cơ sở sức lao động đã bỏ ra ở giờ thứ nhất, người lao động đó sẽ làm ra được 1100 đồng. Số tiền chênh lệch đó chính là giá trị thặng dư sức lao động.<br /> <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="C.C3.A1c_nh.C3.A2n_t.E1.BB.91_.E1.BA.A3nh_h.C6.B0.E1.BB.9Fng_.C4.91.E1.BA.BFn_gi.C3.A1_tr.E1.BB.8B_th.E1.BA.B7ng_d.C6.B0" name="C.C3.A1c_nh.C3.A2n_t.E1.BB.91_.E1.BA.A3nh_h.C6.B0.E1.BB.9Fng_.C4.91.E1.BA.BFn_gi.C3.A1_tr.E1.BB.8B_th.E1.BA.B7ng_d.C6.B0"></a><br /> <h2><span style="font-size: 100%; font-weight: bold;">I.2.3.3. </span><span style="font-size: 100%;">Các nhân tố ảnh hưởng đến giá trị thặng dư</span></h2><ul><li><span style="font-size: 100%;">Năng suất lao động </span></li><li><span style="font-size: 100%;">Thời gian lao động </span></li><li><span style="font-size: 100%;">Cường độ lao động </span></li><li><span style="font-size: 100%;">Công nghệ sản xuất </span></li><li><span style="font-size: 100%;">Thiết bị, máy móc </span></li><li><span style="font-size: 100%;">Vốn </span></li></ul><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id=".C3.9D_ngh.C4.A9a" name=".C3.9D_ngh.C4.A9a"></a><br /> <h2 style="font-weight: bold;"><span style="font-size: 100%;">I.2.3.4. </span><span style="font-size: 100%;">Ý nghĩa</span></h2><ul><li>Xét thuần túy trong lĩnh vực <a href="http://www.blogger.com/wiki/Kinh_t%E1%BA%BF" title="Kinh tế">kinh tế</a>, công thức trên cho thấy bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào có <a href="http://www.blogger.com/wiki/Ti%E1%BB%81n" title="Tiền">tiền</a> (<a class="mw-redirect" href="http://www.blogger.com/wiki/V%E1%BB%91n" title="Vốn">vốn</a>) được đưa vào trong quá trình sản xuất và kinh doanh trực tiếp hay gián tiếp như thông qua đầu tư <a href="http://www.blogger.com/wiki/Ch%E1%BB%A9ng_kho%C3%A1n" title="Chứng khoán">chứng khoán</a>, thậm chí gửi ngân hàng sẽ sinh lời. Đồng tiền chỉ trở thành công cụ sinh lời nếu đầu tư vào <a href="http://www.blogger.com/wiki/S%E1%BA%A3n_xu%E1%BA%A5t" title="Sản xuất">sản xuất</a> hay <a href="http://www.blogger.com/wiki/Kinh_doanh" title="Kinh doanh">kinh doanh</a>. Mỗi cá nhân đều có thể trở thành <a class="new" href="http://www.blogger.com/w/index.php?title=Nh%C3%A0_t%C6%B0_b%E1%BA%A3n&action=edit&redlink=1" title="Nhà tư bản (trang chưa được viết)">nhà tư bản</a> nếu biết sử dụng hợp lý tiền của mình trong đầu tư <a href="http://www.blogger.com/wiki/Kinh_doanh" title="Kinh doanh">kinh doanh</a>. Nếu chỉ để tích lũy thuần túy thì đó là đồng tiền chết, không những không có lợi cho cá nhân đó mà còn không có lợi cho những người khác cần vốn để sản xuất. </li><li>Trong bất kì xã hội nào cũng cần phải tìm cách tăng giá trị thặng dư, nếu áp dụng được các <a href="http://www.blogger.com/wiki/C%C3%B4ng_ngh%E1%BB%87" title="Công nghệ">công nghệ</a> sản xuất tiên tiến, sử dụng được <a href="http://www.blogger.com/wiki/Tri_th%E1%BB%A9c" title="Tri thức">tri thức</a>, <a class="new" href="http://www.blogger.com/w/index.php?title=Tr%C3%AD_tu%E1%BB%87&action=edit&redlink=1" title="Trí tuệ (trang chưa được viết)">trí tuệ</a> vào trong quá trình sản xuất sẽ làm tăng giá trị thặng dư mà không cần phải kéo dài <a class="new" href="http://www.blogger.com/w/index.php?title=Th%E1%BB%9Di_gian_lao_%C4%91%E1%BB%99ng&action=edit&redlink=1" title="Thời gian lao động (trang chưa được viết)">thời gian lao động</a> hay <a class="new" href="http://www.blogger.com/w/index.php?title=C%C6%B0%E1%BB%9Dng_%C4%91%E1%BB%99_lao_%C4%91%E1%BB%99ng&action=edit&redlink=1" title="Cường độ lao động (trang chưa được viết)">cường độ lao động</a> ảnh hưởng đến những người sản xuất. </li><li>Công thức cũng chỉ ra cách thức tích lũy làm tăng số tiền, là cơ sở để <a class="new" href="http://www.blogger.com/w/index.php?title=T%C3%A1i_s%E1%BA%A3n_xu%E1%BA%A5t_m%E1%BB%9F_r%E1%BB%99ng&action=edit&redlink=1" title="Tái sản xuất mở rộng (trang chưa được viết)">tái sản xuất mở rộng</a>, phát triển quy mô sản xuất, <a href="http://www.blogger.com/wiki/T%C4%83ng_tr%C6%B0%E1%BB%9Fng_kinh_t%E1%BA%BF" title="Tăng trưởng kinh tế">tăng trưởng kinh tế</a>. </li></ul><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="Gi.C3.A1_tr.E1.BB.8B_th.E1.BA.B7ng_d.C6.B0_t.C6.B0.C6.A1ng_.C4.91.E1.BB.91i_v.C3.A0_tuy.E1.BB.87t_.C4.91.E1.BB.91i" name="Gi.C3.A1_tr.E1.BB.8B_th.E1.BA.B7ng_d.C6.B0_t.C6.B0.C6.A1ng_.C4.91.E1.BB.91i_v.C3.A0_tuy.E1.BB.87t_.C4.91.E1.BB.91i"></a><br /> <h2 style="font-weight: bold;"><span style="font-size: 100%;">I.2.3.5.</span><span style="font-size: 100%;">Giá trị thặng dư tương đối và tuyệt đối</span></h2>Phương pháp sản xuất giá trị thặng dư tuyệt đối: Là phương pháp sản xuất giá trị thặng dư bằng cách kéo dài thời gian lao động thặng dư trong khi năng suất lao động, giá tri sức lao động và thời gian lao động tất yếu không đổi. Phương pháp sản xuất giá tri thặng dư tương đối: Là phương pháp sản suất giá tri thăng dư do rút ngắn thời gian lao động tất yếu bằng cách hạ thấp giá trị sức lao động nhờ đó tăng thời gian lao động thặng dư lên trong điều kiện ngày lao động, cường độ lao động không đổi.<br /> <a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="Ph.C6.B0.C6.A1ng_ph.C3.A1p_.C4.91o_l.C6.B0.E1.BB.9Dng_gi.C3.A1_tr.E1.BB.8B_th.E1.BA.B7ng_d.C6.B0" name="Ph.C6.B0.C6.A1ng_ph.C3.A1p_.C4.91o_l.C6.B0.E1.BB.9Dng_gi.C3.A1_tr.E1.BB.8B_th.E1.BA.B7ng_d.C6.B0"></a><br /> <h2 style="font-weight: bold;"><span><span style="font-size: 100%;">I.2.3.6.</span></span><span style="font-size: 100%;">Các quan niệm khác về giá trị thặng dư</span></h2>Có một số người cho rằng giá trị thặng dư là của người làm thuê tạo ra mà không phải của nhà tư bản. Để tránh được sự hiểu lầm như trên ta nên đi sâu tìm hiểu phân tích thêm về cả một guồng máy nào đã tạo nên giá trị thặng dư:<br /> Ta gọi toàn bộ số tiền dôi ra trong quá trình kinh doanh sản xuất nói chung là giá trị thặng dư: ΔT=m thì ta nên phân tách m thành nhiều phần nhỏ là các thành tố trong toàn bộ bộ máy (doanh nghiệp) đã tạo ra m như sau:<br /><dl><dd><dl><dd>m= m1 + m2 + m3 +m4 + m5 + m6 + m7 + m8 + m9 + m10 + m11 +... </dd></dl></dd></dl>Trong đó:<br /> <ul><li>m1: là phần tiền bù đắp cho tỉ lệ lạm phát để đảm bảo giá trị của đồng tiền theo thời gian |Tt|=|Ts+m1| (chẳng hạn là năm sau thì 11 đồng mới có giá trị bằng 10 đồng năm trước) </li><li>m2: giá trị thặng dư của lao động quá khứ tích lũy trong tư bản (được hiểu là tiền đẻ ra tiền mà không phải làm gì cả ví dụ được tính tương đương với lãi suất trái phiếu chính phủ hoặc lãi suất ngân hàng trừ đi tỉ lệ lạm phát. Do đó LSNH=m1+m2; </li><li>m3: công của nhà tư bản đã có ý tưởng và có công xây dựng nên bộ máy (công ty chẳng hạn) sản xuất ra giá trị thặng dư này </li><li>m4: Chi phí trả cho sự mạo hiểm do nhà tư bản đã đầu tư vốn </li><li>m5: Trả cho nhà tư bản đã có công quản lý vận hành đào tạo công nhân. </li><li>m6: Trả cho các lao động đặc biệt của nhà tư bản mà các lao động này người công nhận không thể làm thay được. </li><li>m7: trả lại tiền ăn học cho nhà tư bản. </li><li>m8: trả cho gien di truyền đã tạo nên đức tính thông minh cần cù của nhà tư bản. </li><li>m9: trả cho công của nhà tư bản đã tạo công ăn việc làm cho người lao động, tạo đà phát triển cho xã hội giảm tỷ lệ thất nghiệp đỡ tránh các tệ nạn do bần cùng hóa xã hội như: ăn xin, trộm cắp,thất học, buôn gian bán lậu... </li><li>m10: thuế. Tại sao phải đóng thuế? Các sắc thuế ngoài việc thu về các phần đóng góp của quốc gia trong hoạt động của doanh nghiệp còn có ý nghĩa điều tiết lại giá trị thặng dư nhà tư bản đã bóc lột nhân công (nếu có) </li><li>m11: của người lao động </li></ul><a href="http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=6565178343930682357" id="Xem_th.C3.AAm" name="Xem_th.C3.AAm"></a><br /><span style="font-weight: bold;">I.2.4. Bách Khoa Từ Điển Việt Nam </span><br /><br />Tự điển này giải thích như sau<br /><span style="color: red;">GIÁ TRỊ THẶNG DƯ:</span> <span style="font-family: Arial;"> </span><span style="font-style: italic;">phần giá trị dôi ra ngoài giá trị sức lao động trên toàn bộ giá trị do lao động của công nhân làm thuê sáng tạo ra và bị nhà tư bản chiếm đoạt. GTTD cũng như tỉ suất GTTD phản ánh quan hệ sản xuất tư bản chủ nghĩa, mức độ bóc lột công nhân làm thuê của nhà tư bản. Sản xuất GTTD là quy luật kinh tế cơ bản của chủ nghĩa tư bản. Một mặt, nó thúc đẩy nền sản xuất tư bản chủ nghĩa phát triển ngày càng mạnh mẽ; mặt khác, nó làm tăng những mâu thuẫn vốn có của chủ nghĩa tư bản.<br />Nhà tư bản mua hàng hoá sức lao động đúng giá trị của nó, nhưng sức lao động ấy lại tạo ra cho nhà tư bản một giá trị lớn hơn giá trị của bản thân nó; do nhà tư bản đã mua sức lao động, toàn bộ kết quả của quá trình lao động sản xuất thuộc về nhà tư bản, cho nên phần giá trị mới tăng thêm (ngoài phần giá trị sức lao động mà nhà tư bản đã trả công cho người lao động) bị nhà tư bản chiếm đoạt là GTTD. Mac K. (K. Marx) có công lao lớn xây dựng học thuyết về GTTD, chứng minh rõ chính lao động của công nhân làm thuê, chứ không phải tư liệu sản xuất, là nguồn gốc tạo ra GTTD, và nhờ đó mà Mac đã bóc trần bản chất của bóc lột GTTD bị che đậy.<br /><br />Trong đời sống kinh tế - xã hội hiện thực của chủ nghĩa tư bản, GTTD biểu hiện với nhiều hình thức khác nhau: lợi nhuận, lợi tức, địa tô tư bản chủ nghĩa. Trong thời đại ngày nay, do điều kiện cách mạng khoa học - kĩ thuật phát triển rất cao, điều kiện lao động của người công nhân thay đổi với hệ thống máy móc hiện đại (tự động hoá, tin học hoá, người máy...), chủ nghĩa tư bản có những hình thức phát triển, những động lực và phương pháp quản lí hiện đại (tư bản độc quyền nhà nước, những công ti siêu quốc gia, đa quốc gia) thì sự bóc lột GTTD được diễn ra dưới những hình thức khác nhau, theo những phương pháp khác nhau, tạo ra những năng suất lao động và tỉ suất GTTD rất cao, nhưng bản chất của sự bóc lột GTTD của chủ nghĩa tư bản không thay đổi. </span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">I.2.5. Đặng Phùng Quân</span><br /><br />Trong quyển <span style="font-style: italic;">"Phê Phán Hệ Tư Tưởng Mac xit</span>" ( Chủ Đề -2002 ), ông Đặng Phùng Quân [7] giải thích như sau:<br /><span style="background-color: #cdddeb; font-style: italic;">Khác với những chế độ sản xuất trước như chế độ sở hữu nô lệ hay phong kiến, trong chế độ tư bản chủ nghĩa, người lao động làm việc được trả lương nên ngoài mặt (hiện tượng) có tự do, bán sức lao động cho người sở hữu tư liệu sản xuất, song thật sự (từ bản chất) ngoài phần giá trị trả cho người lao động để tồn tại, có một phần giá trị không được trả, Marx gọi là giá trị thặng dư (Mehrwert). Như vậy, một sản vật bao gồm ba yếu tố; tư bản cố định, tư bản lưu động và giá trị thặng dư (c, v và m).Marx gọi tỷ suất thặng dư:<br /><br />giá trị thặng dư giá trị thặng dư<br />m/v = ------------------ = --------------------<br />tư bản lưu động giá trị sức lao động<br />lao động thặng dư phần không được trả lương<br />= -------------------- = ----------------------<br />lao động cần thiết phần trả cho người lao động<br /><br />Những tỷ lệ này biểu hiện cùng một quan hệ dưới những hình thái khác nhau. Tỷ suất trên còn được gọi là tỷ suất bóc lột "biểu hiện chính xác mức độ bóc lột sức lao động bởi tư bản hay bóc lột người lao động bởi nhà tư bản" (Das Kapital, Bd I). Marx phát hiện tỷ suất này là 100 %:<br />Tỷ suất giá trị thặng dư hay tỷ suất bóc lột này được tính bằng giờ lao động sang tính toán bằng tiền qua thí dụ:<br /><br />6 giờ lao động thặng dư<br />m/v = --------------------------<br />6 giờ lao động cần thiết<br />giá trị thặng dư là 3 shillings<br />= -----------------------------------<br />tư bản lưu động là 3 shillings<br />= 100%<br />Marx đưa ra công thức về khối lượng giá trị thặng dư:<br />M = (m/v) x V<br />trong đó m : giá trị thặng dư tính theo lao động cá nhân<br />v : sức lao động cá nhân<br />V : tổng thể tư bản lưu động<br />còn được tính theo công thức:<br />M = p x (a /a x n)<br />trong đó p : sức lao động trung bình<br />a : lao động thặng dư<br />a : lao động cần thiết<br />n : số lượng lao động sử dụng<br /><br />Marx khẳng định trong sản xuất tư bản chủ nghĩa "sản xuất ra giá trị thặng dư hay tạo ra lợi nhuận là quy luật tuyệt đối của phương thức sản xuất này" (Produktion von Mehrwert oder Plusmacherei ist das absolute Gesetz dieser Produktionsweise).<br />Tỷ suất lợi nhuận được tính bằng tỷ số của giá trị thặng dư với toàn thể tư bản sử dụng:<br />r = m/(c + v).<br />Khi phát hiện ra quan hệ bóc lột và lợi nhuận trong quá trình sản xuất tư bản chủ nghĩa, Marx phải giả định :<br />- Hàng hóa trao đổi theo giá trị lao động<br />- Tỷ số c/v phải bằng nhau trong mọi khu vực sản xuất.<br />Marx hiểu rằng trên thực tế, hàng hóa có thể bán theo giá cả không tương ứng với giá trị của nó, song ông lý luận giá trị thặng dư cũng như việc chuyển hóa từ tiền qua tư bản không tùy thuộc vào việc hàng hóa bán trên hay dưới giá trị của chúng (Ch.4).</span><br />Nhưng theo chú thích của Wikipedia,ΔT là tiến vốn là vì nó là những chi phí của tư bản như là:<br /><ul><li>m1: là phần tiền bù đắp cho tỉ lệ lạm phát để đảm bảo giá trị của đồng tiền theo thời gian |Tt|=|Ts+m1| (chẳng hạn là năm sau thì 11 đồng mới có giá trị bằng 10 đồng năm trước) </li><li>m3: công của nhà tư bản đã có ý tưởng và có công xây dựng nên bộ máy (công ty chẳng hạn) sản xuất ra giá trị thặng dư này </li><li>m4: Chi phí trả cho sự mạo hiểm do nhà tư bản đã đầu tư vốn </li><li>m5: Trả cho nhà tư bản đã có công quản lý vận hành đào tạo công nhân. </li><li>m6: Trả cho các lao động đặc biệt của nhà tư bản mà các lao động này người công nhận không thể làm thay được. </li><li>m7: trả lại tiền ăn học cho nhà tư bản. </li></ul><br />Trong các định nghĩa, có lẽ định nghĩa của Richard Pipes là rõ ràng và đơn giản nhất:<br /><br /><span style="color: #6600cc; font-style: italic;">Hệ thống tư bản đặt cơ sở trên sự bóc lột lao động làm thuê theo ý nghĩa là nhà tư sản chiếm đạt “giá trị thặng dư” của món hàng mà người công nhân sản xuất ra. Theo Engels thì khái niệm “giá trị thặng dư” là phát hiện vĩ đại thứ hai của Marx, giúp ta hiểu được xã hội loài người. Toàn bộ giá trị đều được tạo ra bởi lao động. Nhưng trong hệ thống tư bản, người sử dụng lao động chỉ trả cho công nhân một phần nhỏ giá trị mà người công nhân này làm ra, chỉ đủ cho người lao động sống qua ngày mà thôi. Phần còn lại, tức là “thặng dư” thì người chủ đút vào túi mình<span style="text-decoration: underline;"> </span></span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-i.html">(CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN I ,4)</a></span><br /><br /><span style="color: red; font-weight: bold;">II. MARX VÀ GIÁ TRỊ<br /></span>Ở trên kia nói về giá trị thặng dư tức là nói về sự bóc lột của tư bản theo quan điểm của Marx.Còn giá trị ở đây là nói về giá trị của hàng hóa, tài sản, của cải và sự trao đổi, buôn bán trong xã hội.<br />Học thuyết về giá trị đã từng là học thuyết trung tâm của kinh tế học cách đây hai thế kỷ. Ngày nay, người ta gọi Smith, Ricardo, Marx là những kinh tế gia cổ điển. Các kinh tế gia này phân biệt giá cả, giá trị trao đổi, giá trị sử dụng, và giá trị tự nhiên (gọi tắt là giá trị) trong nỗ lực giải thích cơ chế hình thành sự giàu có và việc trao đổi hàng hoá trên thị trường.<br /><br />Người ta sản xuất và kinh doanh các sản phẩm. Làm sao để biết giá trị các món hàng trong việc trao đổi hàng hóa với nhau? Căn cứ vào cái gì mà định giá các món hàng, cho là món này tốt, món kia xấu, món này giá trị cao, món kia giá trị thấp ? Marx bảo lao động tạo ra giá trị. Nhiều triết gia có ý kiến khác.<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">II.1. Lao động</span><br /><br />Tài sản do đâu mà có? Marx cho là do lao động. Engels viết trong Chống Duhring như sau:<span style="font-style: italic;">Chỉ có lao động mới đem lại cho các sản phẩm tìm thấy trong thiên nhiên một giá trị theo nghĩa kinh tế. Bản thân giá trị chẳng qua chỉ là biểu hiện của lao động xã hội cần thiết của con người, được vật hoá trong một vật. </span>(II,ch.6)<br /><a href="http://http//www.marxists.org/vietnamese/marx-engels/1870s/chongduhring/phan_21.htm">http://www.marxists.org/vietnamese/marx-engels/1870s/chongduhring/phan_21.htm</a><br /><br />Điều này đúng. Marx và Engels cũng như phái trọng nông cho rằng lao động là nguồn gốc tạo của cải và người lao động là người có giá trị nhất. Nhưng lao động thì có nhiều loại. Ít nhất, chúng ta có thể phân hai loại là lao động trí óc và lao động chân tay, thế mà Marx, Lenin, Stalin, Mao ác cảm với trí thức. Xã hội lúc nào cũng có hai hạng là lao động chân tay và lao động trí óc. Thế tại sao Marx không coi trọng trí thức, mà kết tội trí thức y như Tần Thủy hoàng. Bản thân Marx cũng trí thức nghèo, tại sao ông kết tội trí thức?<br /><br />Nói đến lao động chân tay thì có nhiều hạng, sao Marx chỉ nói đến công nhân làm trong các hãng xưởng tư bản mà không nói đến công nhân các ngành nghề khác? Tại sao TNCS chỉ nói đến công nhân mà bỏ rơi nông dân? Tại sao Lenin cũng theo Marx đề cao công nhân mà bỏ quên đa số dân Nga là nông dân? Sau này Lenin cũng đề cập đến nông dân nhưng sự thực dưới mắt Lenin nông dân chỉ là tiểu tư sản, kẻ thù của giai cấp vô sản. Vì vậy mà sau này ông đày ải nông dân, gán cho họ tội trung nông, phú nông (kulak) phá hoại kinh tế XHCN và đày di Siberia, Goulag<br /><br />Từ khi con người còn sống thô sơ, họ phải leo cây hái trái, săn bắn. Họ thấy trái cây rụng xuống, rồi mọc thành chồi, mầm và phát triển thành cây. Họ bắt chước thiên nhiên lấy hạt gieo trồng do đó mà thành ra nghề nông sản xuất lúa gạo, trồng chuối, xoài, mít, ổi để mà ăn. Đi săn, trồng lúa, khoai là phải cuốc, cày. . .Và đó là công việc lao động chân tay. Ở vùng này, người ta sản xuất nhiều lúa trong khi dân miền sông rạch và vùng biển bắt được nhiều cá, và dân vùng núi bắt được nai, heo rừng.<br /><br />Người miền biển và sông rạch ăn cá hoài cũng chán, họ đem cá đến người trồng lúa mà đổi lúa gạo. Và người trồng lúa cũng đem lúa gạo đổi lấy thịt hươu nai vì ăn cơm không thì cũng chán. Xã hội do đó có sự trao đổi. Nói chung, lao động làm cho con người giàu có, có tiền của. Vậy vốn của tư bản cũng là lao động.<br /><br /><br /><br /><br />Trong khi một số người có sức lao động mà không có phương tiên làm việc, họ phải bán sức lao động, đi làm thuê, làm mướn. Dưới con mắt quân chủ và tư bản, việc thuê mướn, việc "lao tư hợp tác " là đương nhiên .Ông vua là chủ, các quan là người cộng tác để kiếm lương tiền nuôi vợ con cũng giống như anh tá điền lãnh ruộng điền chủ, hay nhà bác học làm việc cho công ty.Gọi đó là mua bán hay trao đổi cũng được nhưng Marx thì cương quyết bảo đó là bán sức lao động, mua sức lao động,và bóc lột lao động. Nay cộng sản bán sức lao động nhân dân Việt Nam khắp thế giới, và trong gia đình và công ty đại gia vẫn có kẻ hầu hạ, người tôi tớ không khác chế độ quân chủ và tư bản. Và nay thực tế, khi cộng sản cầm quyền, nhân dân lao động phải làm việc nhiều hơn với đồng lương rẻ hơn tư bản:<br /><br /><span style="font-style: italic;">-"Làm ngày không đủ, tranh thủ làm đêm, làm thêm ngày nghỉ".</span><br /><span style="font-style: italic;">-Anh Đồng, anh Duẩn, anh Chinh</span><br /><span style="font-style: italic;">Ba anh có biết dân tình cho không?</span><br /><span style="font-style: italic;">Rau muống nửa bó một đồng</span><br /><span style="font-style: italic;">Con ăn bố nhịn, đau lòng thằng dân!</span><br /><br />Quan điểm của Marx có nhiều sai lầm. Như đã trình bày ở trên, đồng ý lao động là nguồn gốc sinh ra tư bản và sinh ra giá trị. Chính lao động mà tạo ra ruộng đất, lúa gạo, nhà cửa nhưng nên hiểu lao động bao gồm lao động trí óc và lao động chân tay. Và như trên đã nói, tiền vàng bạc cũng do lao động. Nhưng lao động không phải là yếu tố duy nhất. Còn yếu tố trí tuệ, yếu tố sức khoẻ , yếu tố thời cơ và yếu tố may mắn. Cũng như con người cần gạo hay bánh mì nhưng con người cũng cần rau, thit, khí trời. . .<br /><br />Engels đã nhận định rằng có hai loại lao động là lao động giản đơn và lao động phức tạp, loại lao động phức tạp có giá trị cao hơn loại lao động giản đơn:<br /><span style="font-style: italic;">Nhưng không phải mọi lao động chỉ đều là sự tiêu phí sức lao động giản đơn của con người; rất nhiều loại lao động bao hàm trong bản thân nó việc vận dụng những sự khéo léo hay những hiểu biết đã đạt được nhờ nhiều hay ít công sức khó nhọc, thời gian và tiền bạc. Những loại lao động phức tạp đó, trong những khoảng thời gian giống nhau, có sản xuất ra cùng một giá trị hàng hoá như lao động giản đơn, tức sự tiêu phí thuần tuý về sức lao động giản đơn không? Hiển nhiên là không. Sản phẩm của một giờ lao động phức tạp là một hàng hoá có giá trị cao hơn, gấp đôi hay gấp ba lần so với sản phẩm của một giờ lao động giản đơn. </span>(Chống Duhring, II,ch.6)<br /><a href="http://http//www.marxists.org/vietnamese/marx-engels/1870s/chongduhring/phan_21.htm">http://www.marxists.org/vietnamese/marx-engels/1870s/chongduhring/phan_21.htm</a><br /><br /><span style="color: #333333;">Marx, Engels</span><span style="color: #333333;"> và những người Marxist khác không nói đến lao động trí óc, không biết lao động trí óc được coi là đơn giản hay phức tạp?</span><span style="color: black;"> Dù tuyên bố gì đi nữa, thực tế, Marx , Engels. Lenin, Stalin, Mao , Hồ, Lê Duẩn không quan tâm đến kỹ sư và chuyên viên.</span><span style="color: #330099; font-weight: bold;"><br /><br />II.2. Tiền bạc, của cải</span><br /><br />Dù có ý kiến trái với các kinh tế gia khác. Marx cũng công nhận tiền là tư bản, là giá trị nhưng ông nói thêm rằng tiền cũng do lao động mà ra. Điều này hoàn tòan đúng.<br />Họ phải có tiền. Tiền ở đây là do lao động mà cũng là do buồn bán lời.Tiền là vốn, là tư bản cũng do lao động. Thế thì lao động và chủ nhân đều có công lao động,m tại sao Marx chủ trương tịch thu của cải của tư sản?<br /><br />Marx cho rằng tư bản lột lột sức lao động của thợ thuyền là quá đáng. Vốn là do lao động tích cực mà có và nhiều yếu tố khác chứ không phải do bóc lột. Ngày nay, Việt Nam truyện tụng ca dao, tục ngữ mới: "Tiền là tiên, là phật, là sức bật của tuổi trẻ". Ngày xưa, con người cũng đã biết sức mạnh của đồng tiền:" Có tiền mua tiên cũng được."Nếu không có tiền thì không làm được việc gì dù anh có sức lao động: " Có bột mới gột nên hồ." Không có tiền thì không có vốn để buôn bán, xây nhà cửa, mua trâu bò, mua dụng cụ, mua thóc giống và thuê người hợp tác.<br /><br />Adam Smith nghĩ đến việc phải là dùng giá trị tính bằng tiền của sản phẩm. Thực ra sản phẩm cũng tăng giảm bất thường. Khi bình thường, một cân gạo chỉ có năm, mười tiền, nhưng khi đói thì một ký gạo có thể đổi lấy một lượng vàng.Và đồng tiền tự bản thân nó cũng trồi sụt theo thời gian và không gian, cho nên quan niệm này cũng chỉ là tương đối mặc dầu đấy là một điều hiển nhiên trong mọi chế độ. <em></em>.<br />Mặc dầu cộng sản tuyên bố rằng tiền bạc là do lao động, cộng sản lai chủ trương cướp đoạt tiền bạc nhân dân bằng phương pháp thường xuyên đổi tiền. Đó là một việc tự sát trong kinh tế công sản, chỉ đem lại uy quyền và lợi lộc cho bọn thống trị.<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">3. Trí tuệ</span><br /><br />Trí tuệ cũng là nguồn gốc tạo ra tư bản. Thực ra trí tuệ cũng thuộc lao động trí óc mà thành. Con người cần trí tuệ để làm ra của cải. Lao động trí óc nhiều khi quan trọng hơn lao động chân tay. Nếu chỉ lao động chân tay thì trình độ văn minh của con người chỉ ngang loài cầm thú. Với lao động trí óc, con người dùng cánh buồm lợi dụng sức gió thì không những đỡ mệt phải chèo chống mà thuyền còn đi nhanh hơn.Việc tìm ra hơi nước và xăng dầu lại ích lợi hơn là sức gió.<br /><br />Ngoài ra trí tuệ còn thể hiện trong cuộc sống, đó là tính tiết kiệm, biết lo liệu hoàn cảnh mà sống, biết " liệu cơm gắp mắm". Nếu làm một tiêu hai ba, hay ham mê rượu, bài bạc. . . tất nhiên là sẽ lâm bần cùng. Sự nghèo khổ ở đây không do ai bóc lột mà tự mình làm hại mình.<br /><br /><br /><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;">III. PHÊ PHÁN QUAN ĐIỂM MARXIST</span><br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">III.1. Tư bản bóc lột</span><br /><span style="font-weight: bold;">III.1. 1.Thặng dư giá trị.</span><br />Khái niệm "thăng dư giá trị" là một lý luận nhằm kết tội tư bản bóc lột vô sản.<br />Theo định nghĩa của Wikipedia, ΔT=m là tiền vốn chứ không phải thặng dư! Theo công thức Marx nói trong Tư Bản Luận, (c+v)+s ,<span style="font-weight: bold;"> </span><span style="color: #6600cc;"><span style="color: black;">vốn</span> </span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">£</span>500, <span style="color: black;">luơng công nhân</span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">, £ </span><span style="color: black;">90 , thặng dư giá trị </span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;"> </span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">£</span> 90.<br />Như vậy, lương công nhân gần 20%, và tiền lời của chủ nhân bằng tiền lương công nhân. Lương bổng hai bên ngang nhau, không phải là bóc lột.Nếu không lấy tiền lời thì ai dại gì bỏ vốn kinh doanh! Đừng quan niệm người tư bản bóc lột vì người kinh doanh phải tùy giá thị trường, không thể muốn bán bao nhiêu thì bán, muốn trả người làm bao nhiêu lương cũng được!<br />Có nhiều lời phản bác quan điểm Marx, nhưng lý luận sau đây của Ernest van den Haag [8] là khá rõ ràng. Ông viết:<br /><span style="color: #6600cc; font-style: italic;">Giá trị của bản thân sức lao động được tính bằng lượng công lao động cần thiết để tạo nên sản phẩm và nuôi sống người lao động. Chủ thuê nhân công trả cho người lao động cái giá trị của sức lao động của anh ta, song, một mặt khác, còn “bóc lột” anh ta nữa, bởi lẽ sức lao động đã làm ra một giá trị </span><em style="color: #6600cc; font-style: italic;">vượt quá bản thân nó</em><span style="color: #6600cc; font-style: italic;">. Lượng vượt quá này — tức “giá trị thặng dư” — đã bị chiếm đoạt, hay bóc lột, bởi chủ thuê nhân công. Chẳng hạn, để nuôi một công nhân trong một giờ cần mười củ khoai tây. Mười củ khoai này là giá trị của một giờ lao động đó. Nhưng công nhân kia, trong giờ đó, lại làm ra những hai mươi củ khoai tây: mười củ khoai “thặng dư” đã bị chiếm đoạt bởi người chủ sử dụng lao động, kẻ đã trả cho công nhân kia giá trị của sức lao động của anh ta. </span><br /><br /><span style="color: #6600cc; font-style: italic;">Lý thuyết này lô-gích đến mức nào? Giá trị của sản lượng kết xuất (</span><em style="color: #6600cc; font-style: italic;">output</em><span style="color: #6600cc; font-style: italic;">) từ mọi nhân tố của một quá trình sản xuất — sức lao động, đất đai, tư bản — cần phải trội hơn (tổng) giá trị của (các phí tổn) đầu vào (</span><em style="color: #6600cc; font-style: italic;">input</em><span style="color: #6600cc; font-style: italic;">), nếu không thì quá trình sản xuất chẳng bõ công. Nhưng tại sao giá trị thặng dư lại được quy cho sức lao động? Sao nó không được quy cho tư bản? Hoặc cho đất đai, như các nhà trọng nông </span><a href="http://www.talawas.org/talaDB/showFile.php?res=11112&rb=0502#anm5" name="nr5" style="color: #6600cc; font-style: italic;" title="nr5"><sup>[5]</sup></a><span style="color: #6600cc; font-style: italic;"> thế kỷ XVIII đã quan niệm? Ở đây, chúng ta đã gặp một </span><em style="color: #6600cc; font-style: italic;">petitio principii</em><span style="color: #6600cc; font-style: italic;"> (đọc [pe-ti-shi-o prin-si-pi-i] — </span><em style="color: #6600cc; font-style: italic;">người dịch</em><span style="color: #6600cc; font-style: italic;">) </span><a href="http://www.talawas.org/talaDB/showFile.php?res=11112&rb=0502#anm6" name="nr6" style="color: #6600cc; font-style: italic;" title="nr6"><sup>[6]</sup></a><span style="color: #6600cc; font-style: italic;"> : điều mà Marx quả đoán và muốn chứng minh — sức lao động đã nhận được ít hơn cái đáng lẽ nó được nhận — chỉ đơn thuần là được tái quả quyết trong kết luận mà không được chứng minh. Sức lao động được (Marx) định nghĩa là nguồn gốc của giá trị, trong khi phần giá trị trội ra so với chi phí của sản phẩm lại phụ thuộc không hề ít vào các nhân tố khác của quá trình sản xuất. Một định nghĩa — và là một định nghĩa khá tuỳ tiện — đã được lấy làm chứng minh</span><a dir="ltr" href="http://sontrung.blogspot.com/search/label/ERNEST%20VAN%20DEN%20HAAG%20*%20T%C3%8DNH%20GI%E1%BA%A2%20KHOA%20H%E1%BB%8CC%20C%E1%BB%A6A%20%20CH%E1%BB%A6%20NGH%C4%A8A%20MARX"> <span style="font-size: 85%;">(ERNEST VAN DEN HAAG</span> 4)</a><span style="color: #6600cc; font-style: italic;">. </span><br /><br />Cứ cho là Marx đúng. Giả sử rằng ông tư sản này phạm tội bóc lột, nhưng tiền bạc, ruộng đất, nhà cửa của ông cũng do một phần lao động như Marx đã công nhận, tại sao không để một phần giá trị lao động cho ông mà lại tước hết tài sản ông?<br /><br />Giả sử ông tư bản này phạm tội bóc lột, việc này có liên quan đến cha mẹ, vợ con của ông ta hay không? Và cái tội bóc lột này có đáng xử tử và đày ải một đời của ông hay vợ con ông?<br />Không riêng tư bản bóc lột vô sản mà nhiều hạng ngưòi trong xã hội cũng bóc lột nhau và bóc lột vô sản như Marx nói, vậy thì làm sao tiêu diệt được sự bóc lột trong xã hội?<br /><br />Marx nói giai cấp tư sản bóc lột nên cần tịch thu tài sản của họ, nhưng với chính sách cấm tư hữu hóa, như vậy là toàn dân trong đó có vô sản cũng bi tước hết mọi thứ tư hữu. Vậy là toàn dân cũng bị tội như tư sản phải không? Dân chúng có tội tình gì?<br /><br />Tóm lại, nội dung thặng dư giá trị, bóc lột chỉ là một cái cớ để cộng sản tập trung tài sản toàn dân vào tay chúng. Nói một cách thẳng thắn, vô sản chuyên chính, thặng dư giá trị, bóc lột nội dung là cướp của, giết người.Tư sản, địa chủ là nạn nhân đầu tiên, sau đó là toàn dân bị tước quyền tư hữu, trở thành nô lệ cho bọn thống trị mới, giai cấp mới. Chúng nắm uy quyền rồi khủng bố nhân dân và để cho nhân dân đói khổ trong khi chúng sống sung sướng. Ngày nay, tại Việt Nam, nhiều tư sản đỏ đi xe hơi hàng triệu đô la, con cháu Tổng bí thư,thủ tướng, đại tướng. . . đều trở thành tư sản đỏ có tiền hàng tỷ, hàng triệu đô la.<br /><br />Lại nữa, cộng sản kết tội tư bản nhưng sau khi cầm quyền, cộng sản lại càng bóc lột công nhân tồi nệ hơn. Milovan Djilas cho biết về lương bổng của công nhân Sô Viết như sau:<br /><span style="font-style: italic;">Theo ông Krankshown, một đảng viên cộng đảng, thì lương 600 rub một tháng phải được coi là không đủ sống, trong khi Harrie Shvars, một nhà báo Mĩ lại cho rằng có đến 8 triệu người chỉ được nhận dưới 300 rub một tháng. Tribune, một tờ báo của Công đảng, các số liệu tôi dẫn đếu lấy từ báo này, nói thêm: nhiều phụ nữ phải làm các công việc năng nhọc không phải do nhu cầu bình đẳng giới</span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-5.html"> (GIAI CẤP MỚI, V, 9)</a></span>.<br /><br /><span style="color: black; font-style: italic;"> A. Uralov viết rằng lương trung bình của người công nhân Liên Xô vào năm 1935 chỉ có một ngàn tám trăm rub, trong khi bí thư huyện uỷ lĩnh tổng cộng khoảng 45 ngàn rub </span><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-3.html"><span style="font-size: 85%;"><span style="font-weight: normal;">(GIAI CẤP MỚI III, 3)</span></span></a><br /><br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">Cái giá phải trả là sự hao phí sản xuất cực kì khủng khiếp, đồng lương công nhân thấp và sự tụt hậu của những ngành khác. </span>[..]. <span style="color: #000066; font-style: italic;">Chính điều đó đã gây ra mất cân đối mà thu nhập cướp được từ việc quốc hữu hoá các nhà tư sản cũng như địa chủ lớn không thể bù đắp được, giai cấp công nhân phải trả giá bắng mức lương chết đói, còn nông dân thị bị cướp bóc bằng lao động cưỡng bức </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-5.html">(GIAI CẤP MỚI V ,9)</a></span><h3 class="post-title entry-title" style="font-weight: normal;"> </h3>Trong khi công nhân, nông dân nghèo khổ, lương không đủ sống và bị thất nghiệp, bọn tư sản đỏ ngồi không ăn bát vàng, hưởng nhiều đặc quyền, đặc lợi. Ông Nguyễn Kiến Giang viết về bất công xã hội tại Việt Nam:<br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">Sự phân hóa xã hội không lành mạnh đang diễn ra. Một số người ăn tiêu xả láng, phè phỡn trên những đống của kiếm được bằng ăn cắp. Còn đại đa số dân ta, những người lao động lương thiện, ngày càng khốn khổ. Tiền lương thực tế không đủ nuôi bản thân. Hàng chục vạn vạn người “dư dôi”, thực chất là thất nghiệp. Nông dân đã kiệt quệ trong những năm “hợp tác” trước đây, tuy có khá hơn sau khi thực hiện “khoán 10”, vẫn sống nheo nhóc vì bị ăn chặn ở các khâu bán ra, mua vào (cả tư thương lẫn quốc doanh) và vì đóng góp quá sức. Trí thức không sống được bằng “chất xám”, bằng năng lực và tài năng, phải kiếm ăn bằng “tay trái”, phải “xuất khẩu lao động” để tự cứu <span style="font-size: 85%;">(</span></span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/suy-tu-90-ii.html">SUY TƯ 90 * II</a>, 3 )</span>.<br /><br />Cộng sản kết tội tư sản mại bản và bọn ngồi không hưởng lợi, nhưng chính cộng sản Việt Nam đã ăn chận, ăn bớt đồng lương của công nhân lao động ra nước ngòai. Việc xuất cảng lao động sang Liên Xô và Đông Âu phần chính là trừ nợ chiến tranh, còn phần nhỏ trả cho lao động. Khi ngoại quốc đến đầu tư, đảng cộng sản đã ăn chận tiền lương của lao động trong nước.<br /><br /><span style="font-weight: bold;">III.1.2. </span><span style="font-style: italic; font-weight: bold;">Máy móc</span><br />Ngoài ra, Marx còn kết tội tư bản dùng máy móc làm hạ giá trị công nhân và đó cũng là một hình thức bóc lột vô sản. Trong TNCS, Marx bảo rằng càng có máy móc thì tư bản bóc lột nhân công với giá rẻ mạt.<br /><br /><span style="font-style: italic;">Do sự phát triển của việc dùng máy móc và sự phân công, nên lao động của người vô sản mất hết tính chất độc lập, do đó họ mất hết hứng thú. Người công nhân trở thành một vật phụ thuộc giản đơn của máy móc, người ta chỉ đòi hỏi người công nhân làm được một công việc đơn giản nhất, đơn điệu nhất, dễ học nhất mà thôi. Do đó, chi phí một công nhân hầu như chỉ là còn là số tư liệu sinh hoạt cần thiết để duy trì đời sống và nòi giống của anh ta mà thôi.</span><br /><br /><span style="font-style: italic;">Nhưng giá cả lao động, cũng như giá cả hàng hoá, lại bằng chi phí sản xuất ra nó. Cho nên lao động càng trở nên thiếu hấp dẫn thì tiền công càng hạ. Hơn nữa, việc sử dụng máy móc và sự phân công mà tăng lên thì lượng lao động cũng tăng lên theo, hoặc là do tăng thêm giờ làm, hoặc là do tăng thêm lượng lao động phải tăng thêm lượng lao động phải làm trong một thời gian nhất định, do cho máy chạy tăng thêm</span> <span style="font-size: 85%;">(<a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/tuyen-ngon-cong-san-part-i.html">TUYÊN NGÔN CỘNG SẢN I</a>, 9</span>).[9]<br /><br />Marx chỉ nhìn một chiều. Máy móc không những đem lại lợi nhuận cho tu bản mà còn làm cho công nhân làm việc thoải mái hơn, an toàn hơn. Thí dụ công nhân quét dọn xưa hay nay tại Việt Nam, Trung Quốc phải dùng chổi, dùng sức tay chân còn công nhân các nước khác thì dùng máy hút bụi, xe hốt rác. . .<br /><br /><span style="color: #330000; font-weight: bold;">III.2. Nguồn gốc tài sản</span><br /><br />Trong thực tế, tư sản làm giàu là do kinh doanh có lợi, tạo được doanh thu cao.Mà lợi nhuận thì có nhiều cách như mua chỗ rẻ bán chỗ đắt như kiểu "mua đầu chợ, bán cuối chợ" , hay do khôn ngoan, trí tuệ và sức lao động của nhà tư bản chứ không phải hoàn toàn la bóc lột công nhân. Lại nữa, trong xã hội, có những ông chủ tàn ác nhưng cũng có những ông chủ nhân từ. Marx kết tội toàn bộ giai cấp tư bản bóc lột thì e quá đáng. Một bàn tay năm ngón tay có ngón cao, ngón thấp, ngón to, ngón nhỏ.<br /><br />Xã hội không bao giờ có những người giống nhau. Có người chăm chỉ, có kẻ lười biếng; có người thông minh, có kẻ ngu đần;có người mạnh khỏ, có kẻ bệnh hoạn. Những người chăm chỉ, khôn ngoan lại mạnh khỏe thì lao động tốt hơn người lười biếng ngu si và bệnh hoạn. Chênh lệch xã hội là do từ bản tính con người. Ngoài ra còn có sự may mắn và những thuận lợi khác. Lẽ tất nhiên, từ xưa đến nay, trong xã hội có người lương thiện, có kẻ gian manh; có người làm giàu chánh đáng, có kẻ kinh doanh bất chính. Nhưng đa số làm giàu bất chánh. Nho gia nói : " vi phú bất nhân, vi nhân bất phú".<br /><br />Chúa Jésus nói: " Nhà giàu mà lên thiên đường thì khó hơn con voi luồn trôn kim". Nhưng đa số con người trong đó có một số người nghèo cũng gian ác vì "bần cùng sanh đạo tăc".Marx đã không xét điểm này mà vơ đũa cả nắm cho rằng tư bản bóc lột vô sản rồi từ đó bọn đàn em theo Marx gây nên sự giết hại hàng triệu người trong các nước cộng sản.<br /><br />Marx kết tội tư sản nhưng it nhất có hai hạng tư sản. Một lả kỹ nghệ gia hai là thương gia. Thương gia không dùng nhiều nhân công như tư bản công nghiệp. Họ làm giàu không phải do hoàn toàn bóc lột nhân công mà còn do sức lao động của họ. Ngoài ra cũng cần phân biệt tư bản lớn, tư bản nhỏ vì hệ thống pháp luật nào cũng phận biệt chính phạm, tòng phạm, trọng tôi và khin h tội. . Không thể kết tội tất cả như nhau như tại Nga, Trung Quốc và Việt Nam.<br /><br />Mặt khác, kinh doanh là một việc mạo hiểm vì không phải ai cũng thành công. Nếu kinh doanh không lời thì ai dại gì mà bỏ vốn! Thật ra tư bản không toàn quyền bóc lột và toàn quyền làm giàu. Chính dân chứng và thị trường quyết định. Nếu bán quá đắt, thuê nhân công quá rẻ thì không ai mua, không ai làm. Ngoài ra, các phương cách gian lận có thể bị nhà nước trừng phạt. Marx đã bỏ quên yếu tố tâm lý và pháp lý trong kinh tế. Nói chúng, quan điểm của Marx và Engels có chỗ sai lầm. Marx và Engels là những ông quan tòa nghiêm khắc đến độ tàn ác , phi lý và phi pháp để di hại cho bọn cộng sản đàn em nhắm mắt thi hành và để nhân dân phải đau khổ!<br /><br /><span style="color: #330099; font-weight: bold;">III.3. Giá trị</span><br /><br />Marx nói lao động đem lại giá trị cho sản phẩm và hàng hóa. Chúng ta công nhân lao động tạo nên của cải vật chất. Lao động là nguyên do cấu tạo vật dụng, sản phẩm. Lao động do đó tạo ra giá trị sản phẩm. Tuy nhiên lao động chỉ là một phần của giá trị, không phải là toàn bộ vì bên cạnh lao động có nhiều giá trị khác. Ví dụ hai người thợ may hai cái áo , một cái may rất đẹp, một cái xấu. Cùng lao động như nhau nhưng cái áo đẹp đắt tiền hơn. cái áo xấu.<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">III.3.1. Giá trị nội tại của sản phẩm</span><br /><br />Để giải quyết vấn đề này, Smith đưa ra một thứ giá trị khác, là giá trị <strong style="font-weight: normal;">nội tại</strong> của sản phẩm , hay giá trị tự nhiên (natural value). Chính cái giá trị tự nhiên vốn có sẵn trong sản phẩm này, là cái làm xuất hiện một yếu tố chung, yếu tố làm cơ sở để các sản phẩm có thể trao đổi được lẫn nhau và trở thành hàng hoá. Giá trị tự nhiên, không bị ảnh hưởng bởi những tình huống đặc biệt của thị trường, là thước đo chuẩn của sự thịnh vượng đến từ sản xuất. Nhưng giá trị tự nhiên là cái gì? D. Ricardo và K. Marx đều chia sẻ quan điểm này của Smith. Cả ba người đều nhất trí rằng lao động phải là một cấu thành của cái giá trị tự nhiên đó.<br /><br />Ricardo cho giá trị cho rằng quan trọng nhất là giá trị nội tại và bản chất của hàng hóa và sản phẩm. Cục vàng, viên ngọc thì quý hơn cục đá, cục đất, cục gạch. Gạo thì có giá trị hơn bắp và khoai vì ăn ngon và no lâu. . Nhưng trong loại gạo, gạo tám thơm ngon hơn nên đắt hơn các loại khác. Hàng ngoại hóa được người ta ưa chuộng hơn là hàng nội vì đẹp và xài bền. Marx coi hàng hóa nào cũng chỉ là vật chất nhưng có nhiều loại sản phẩm, nhiều loại vật chất. Sản phẩm hãng này được người ta yêu chuộng vì nó tốt hơn,đẹp hơn hãng khác. Những điều đó cho biết bản chất cao quý của vật làm tăng giá trị của vật chất, hàng hóa.<br /><br />Khi có người đặt vấn đề một viên kim cương mua được và một viên kim cương lượm được, cái nào giá trị hơn. Dường như Marx hay ai đó trả lời là hai viên kim cương ngang nhau vì nó cùng do lao động như nhaư đào từ dưới đất lên, và qua bao công đoạn sản xuất với vốn liếng. Giải thích này miễn cưỡng vì viên ngọc lượm được không cần lao động , vốn liếng. Một mỏ dầu đào ngoài đại dương và một mỏ dầu đào trong đất liền, sức lao động khác nhau, vốn liếng khác nhau nhưng giá trị ngang nhai vì phải theo giá thị trường. Nhưng việc đào mỏ kim cương cũng tốn kém tiền của và lao động như việc đào mỏ than, mỏ sắt , mỏ muối nhưng một viên kim cương giá trị gấp trăm , gấp ngàn một ký than hay một ký sắt thép. Như vậy giá trị và giá cả không phải hoàn toàn do lao động.<br /><br />Ngoài ra giá trị thiên nhiên cũng thay đổi theo thời gian và không gian. Ngày xưa người ta yêu nhạc cổ điển và thích kiểu quần áo kín đáo. Nay thì người ta yêu nhạc kích động và thích ăn mặc mát mẻ.Sau 1975, nhà đất ở Sai gòn rẻ như bèo nhưng khoảng năm 2000 trở thành đăt nhất thế giới!<br />Giá trị thiên nhiên cũng tùy theo nhu cầu. Như đồng bào miền núi cần muối hơn là vàng bạc , người Á Phi thích đeo vàng hơn người Âu Mỹ, và theo Mao thì sau này vàng ngọc đem lót cầu tiêu!<br /><br />Ngoài ra những sở thích, những quan niệm thẫm mỹ, tôn giáo, kinh tế cũng góp phần quan trọng vào giá trị. Ở các nước như Trung đông, Ấn Độ, người ta không ăn thịt bò, thịt heo cho nên hai thứ thịt này không có giá trị. Vì xăng đắt, cần tiết kiệm xăng cho nên người ta thích xe Nhật Bản hơn xe Mỹ. Từ điển ngôn ngữ triết học của Larousse định nghĩa tổng quan giá trị như sau: "<em>Giá trị bao hàm một sự <strong style="font-weight: normal;">thoả ước - phán xét tập thể</strong>, phản ánh thái độ của con người trước một sự vật hiện tượng trong một mối <strong style="font-weight: normal;">tương quan</strong> so sánh</em>".<br /><br />Đúng vậy, khái niệm "giá trị" là khái niệm "tương quan".Giá trị chỉ tồn tại trong mối tương quan nào đó. Trước hết đó là tương quan giữa các vật thể trong con mắt một cá nhân: xấu, đẹp, thích, không thích, có ích, vô ích… giá trị là do thỏa ước, một sự so sánh mang tính cách tương đối nhiều khi vô lý, nhất là ở những vùng hiếm tiền bạc, hoặc vào thời chưa có tiền bạc... Thí dụ những ông chài bắt được cá đem vào thôn trang đổi lấy gạo. Chủ nhà hỏi: Bao nhiêu? Ông chài nói:" Một cá ba gạo", nghĩa là một rỗ cá lấy ba bát gạo". Tại sao một cá không lấy một, hoặc năm gạo? Giữa gạo và cá có liên lạc gì không? Chắc chắn là khó nhận thấy.<br /><br />Một thương gia muốn sản xuất một món sản phẩm, thí dụ tiệm phở. Một tô bán bao nhiều. Có hai cách. Một là người ta lấy tiền bán trừ tiền mua thành tiền lời. Tiền bán là tiền vốn ( có thể tính được) cọng với tiền lời ( ước muốn).<br /><br />Nhưng cũng có trường hợp sau khi tính giá bán, ta còn phải thăm dò thị trường mà định giá. Nếu bà bên cạnh bán một tô phở ba đô thì ta cũng bán ba đô hay hai đô rưỡi. Ta có thể bán ba đô hay bốn đô nhưng phải thêm thịt và nấu ngon hơn thì mới cạnh tranh được. Như vậy, giá cả là do thị trường quyết định. Người ta sao minh vây, không cần lý luận nếu thấy rằng ăn được thì làm, còn không thì thôi.<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">III.3.2.</span><span style="font-weight: bold;"><span style="color: #000066;"> May mắn</span><br /></span>Không cần lao động hay lao động ít mà con người vẫn có thể thu hoạch tài vật một cách chính đáng. Thí dụ như vô tình tìm được vàng ngọc, hoặc có được một đám đất tốt , lao động it mà sản xuất nhiều. Và cũng nên kể đến việc con người được hưởng tài sản cha me, anh em. Nếu căn cứ vào lao động thì tài sản nào có giá trị hơn? Một người phải tốn phí công phu, tiền của mới đãi được một vài chỉ vàng, trong khi người khác vô tình tìm thấy một hũ vàng. Nếu phẩm chất hai bên bằng nhau, thứ vàng nào đắt hơn ?<br /><br />Như vậy, vàng là vàng, tự nhiên nó có giá trị, không cần đến yếu tố lao động. Ngoc trai, san hô có giá trị là do nó, công anh thợ lăn tìm ngọc trai cũng như công anh đánh dậm hay anh xúc cát đưới lòng sông có lẽ cũng ngang nhau.<br />Vì quan niệm cực đoan, ban đầu cộng sản khinh bỉ xổ số vì cho là ngồi không hưởng lợi, nay thì tuần nào, tỉnh nào cũng xổ số.<br /><br /><span style="color: #333399; font-weight: bold;">III.3.3. Thị trường</span><br />Ngoài ra còn có yếu tố khác nữa là thị trường.<br />Lợi nhuận thu đưọc là do hàng hóa được quần chúng ưa thích. Tư bản thu lợi nhuận là do chiếm lĩnh thị trường thế giới. Tư bản không bóc lột người mua vì họ cố làm ra sản phẩm với giá rẻ và bán rẻ để cho đại đa số quần chúng có thể mua được. Họ chỉ ăn lời mỗi người một đô la là một năm họ có thể lời hàng triệu, hàng tỷ.<br /><br /><span style="color: #000099; font-weight: bold;">III. 3.4.Cung cầu</span><br />Sự giàu có, và giá trị hàng hóa còn do cung cầu. Mùa nắng bán quạt, mùa mưa bán dù, nếu mùa mưa bán quạt tất là ế.<br /><br /><br />Nói tóm lại, lao động chỉ là một yếu tố mà thôi.Quan điểm cuả Marx cực đoan và chật hẹp, làm khổ nhân dân và bóp nghẹt các ngành nghề trong sinh hoạt quốc gia.<br /><br /><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;">IV. TƯ BẢN & CỘNG SẢN</span><br /><br />Trên kia, chúng tôi đã nêu lên một vài điểm của chủ nghĩa Marx trong mục đích tiêu diệt tư bản.<br />Như chúng tôi cũng đã trình bày, chúng ta phải xem xét chủ nghĩa Marx dưới hai khía cạnh lý thuyết và thực tế. Mọi lý thuyết dù hay nhưng khi va chạm với thực tế mà thấy thất bại thì phải thay đổi hoặc hủy bỏ nó.Khi nghiên cứu triết lý hệ thống Marxist, chúng ta cần phân biệt hai khía cạnh thực và hư.<br /><br />Nhiều khi chỉ là hư, là văn vẻ không phải sự thực, nhất là văn của Stalin và Mao cùng các đệ tử của họ tại Việt Nam.<br />Marx nêu lên đấu tranh giai cấp và tư sản bóc lột đó là hư, là diện, còn bãi bỏ tư hữu , bắt mọi người làm nô lệ cho đảng cộng sản mới là thực và điểm.<br /><br />Hiện nay, một số người vẫn ca tụng Tư Bản Luận và đường lối kinh tế XHCN. Nhưng lý luận làm gì khi tại Liên Xô, Gorbachev phải thay đổi cấu trúc, và bên Trung Quốc, Đặng Tiểu Bình phải mở của đón chào tư bản bước vào " bóc lột giai cấp vô sản" của ông! Các ông ấy cũng đã tinh thông lý luận kinh tế Mac Lê nhưng các ông ấy phải thay đổi vì thực tế, vì những kinh nghiệm chua cay. Làm sao ta có thể lái xe đi tiếp khi biết đằng trước là một hố sâu thẳm? Thôi phải dừng lại, phải từ bỏ không tưởng về một thiên đàng ờ phía trước!Đó là những nguyên nhân chính khiến cho nhân dân Đông Âu , Liên Xô và lãnh đạo cộng sản Liên Xô, Trung cộng phải thay đổi tư duy. Cộng sản Việt Nam chỉ theo lệnh đàn anh, sao chép mô hình và ngôn ngữ của đàn anh chứ không dám hành động với tư cách độc lập và sáng tạo.<br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">IV.1. So sánh tư bản và cộng sản</span><br /><br />Trước tiên, ta so sánh kinh tế Liên Xô và kinh tế thời Sa hoàng. Ông cho biết những con số cụ thể về kinh tế Liên Xô và Nam Tư như sau:<br /><span style="font-style: italic;">Tuy không có số liệu cụ thể nhưng ta cũng không thể nói rằng năng suất cây trồng ở Liên Xô cao hơn thời Sa Hoàng. Ta biết rằng năng suất là thấp và các nhà kinh tế Nam Tư tính ra rằng (dĩ nhiên là trong giai đoạn mâu thuẫn với Liên Xô) ngay trên những cánh đồng màu mỡ của Ukraine năng suất cũng không được 1 tấn một hecta. Số lượng gia súc và gia cầm trong giai đoạn hợp tác hoá cũng giảm hơn 50%, và cho đến nay vẫn chưa đạt mức như thời nước Nga Sa Hoàng lạc hậu</span>. <span style="font-style: italic;">Nhưng nếu số thiệt hại này là có thể tính đếm được thì thiệt hại về người, hàng triệu nông dân bị đẩy vào các trại lao động, là không thể đo đếm được. Tập thể hoá tràn qua như một cuộc chiến tranh huỷ diệt, giống như một cơn điên, không thể nào xảy ra được, nếu như nó không có lợi cho giai cấp mới, không đảm bảo cho giai cấp này quyền bá chủ xã hội<span style="font-size: 85%;"> (</span></span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-4.html">GIAI CẤP MỚI, IV</a><span style="font-style: italic;">.</span>1)</span>.<br /><br />Tiếp theo, chúng ta so sánh kinh tế Liên Xô và Âu Mỹ. Về lý luận, về pháp lý, nhân dân hai bên khác nhau.Milovan Djilas đã so sánh về quyền kinh tế giữa tư bản và vô sản như sau:<br /><span style="font-style: italic;">Nếu trong chế độ tư bản người lao động và nhà tư sản bình đẳng trước pháp luật dù về mặt vật chất một người là bị bóc lột, người kia là kẻ bóc lột, thì trong chế độ cộng sản đã xảy ra điều hoàn toàn ngược lại: trong quan hệ sở hữu mọi người đều bình đẳng (tài sản là của toàn dân) nhưng trên thực tế, thông qua độc quyền quản lí, chỉ một nhóm nhỏ có quyền sở hữu tài sản mà thôi</span> <span style="font-size: 85%;">(<a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-4.html">GIAI CẤP MỚI IV,5 )</a></span><br /><br />Giả sử ta công nhận Marx kết tội tư bản bóc lột là có phần nào đúng, thì sự bóc lột đó tương đối it hơn bên phía cộng sản. Thí dụ lương bổng của tư bản cho lao động ăn ba muơi ngày, còn lương lao động bên cộng sản chỉ dược một tuần, mười ngày hay nửa tháng. Hơn nửa, người lao động có quyền tự do ở trong xí nghiệp và bên ngoài xã hội, bên cộng sản thì bị theo dõi khắp nơi vì chỗ nào cũng có công an và mọi người phải theo dõi, và tố cáo nhau.<br /><br />Bộ máy kìm kẹp trong xí nghiệp cơ quan chính là chi bộ đảng cộng sản.Engels phê bình tư bản bóc lột ở Manchester , giả sử điều đó là đúng vì buổi kinh tế tư bản bột phát, nông dân các nơi kéo về quá đông cho nên các nhà tư bản chưa tổ chức chu đáo. Sau đó, tư bản đã nhìn thấy khuyết điểm cho nên họ thay đỏi chính sách, quan tâm đến phúc lợi thợ thuyền. Hơn nữa, theo Richard Pipes,<span style="color: #000066; font-style: italic;">ngay lúc Marx đang viết </span><em style="color: #000066; font-style: italic;">Tư bản</em><span style="color: #000066; font-style: italic;">, ở Anh đã có những bằng chứng chứng tỏ tiền lương của người lao động đã gia tăng, nhưng Marx cho rằng đấy là điều không đáng quan tâm.</span> <a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-i.html"><span style="font-size: 85%;"><span style="font-weight: normal;">(CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN I, 5)</span></span></a><br /><br /><br />Về thành quả kinh tế hai bên. Milovan Djilas đã so sánh tư bản và cộng sản trong khoảng hai đại chiến như sau:<br /><span style="font-style: italic;">Giữa hai cuộc thế chiến, chủ nghĩa tư bản đã trải qua một cuộc khủng hoảng kinh tế cực kì sâu sắc với những hậu quả xã hội rất to lớn mà chỉ có những người cộng sản giáo điều, đặc biệt là tại Liên Xô mới không chịu công nhận mà thôi. Cuộc đại khủng hoảng năm 1929 chứng tỏ rằng nó vượt xa các cuộc khủng hoảng hồi thế kỉ XIX và những sự xáo trộn tương tự như vậy có thể đe doạ cơ cấu xã hội, thâm chí sự sống còn của cả một dân tộc.<br /><br />Các nước phát triển, đặc biệt là Mĩ, đã phải từng bước và bằng những con đường khác nhau áp dụng một nền kinh tế kế hoạch hoá, ban đầu là trên bình diện quốc gia và sau chiến tranh thế giới thứ hai thì mở rộng ra bình diện quốc tế. Cùng với nó đã diễn ra những thay đổi, tuy không được nói đến nhiều về mặt lí luận, có ý nghĩa thời đại cho các nước đó và cho toàn thế giới nữa. [ . . ].</span><span style="font-style: italic;">Nền kinh tế kế hoạch hoá của cộng sản hàm chứa trong mình nó sự hỗn loạn. Mặc dù có kế hoạch nhưng ta có thể nói một cách dứt khoát rằng đây là một nền kinh tế lãng phí nhất trong lịch sử loài người. Điều đó mới nghe có vẻ kì quặc, nhất là nếu ta thấy sự phát triển nhanh trong một vài lĩnh vực và cả nền kinh tế nói chung. Nhưng khẳng định trên hoàn toàn có căn cứ.</span> <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-9.html">(GIAI CẤP MỚI, IX,7)</a></span><br /><br />Ông Nguyễn Kiên Giang là bậc lão thành trong đảng cộng sản Việt Nam hiện nay nhận định về kinh tế tư bản và kinh tế cộng sản như sau:<br /><span style="font-style: italic;">Chưa có một phương tiện điều tiết nào đối với các hoạt động kinh tế có hiệu quả hơn thị trường, dù là những máy tính hàng tỉ phép tính/giây.[...]. </span><span style="font-style: italic;">Trong khi đó, chủ nghĩa xã hội lại xóa bỏ kinh tế thị trường, thay thế nó bằng một nền kinh tế kế hoạch hóa, tập trung hóa cao, và cùng với việc xóa bỏ chế độ sở hữu tư nhân, thiết lập một chế độ công hữu “vô chủ”, triệt tiêu mọi động lực hoạt động kinh tế của con người. Kết quả là một nền “kinh tế thiếu hụt” triền miên, vô phương cứu chữa. Những đổi mới về kinh tế ở một số nước xã hội chủ nghĩa gần đây về thực chất không có gì khác là trở lại với những yếu tố tư bản chủ nghĩa, vì trên thực tế chủ nghĩa tư bản vẫn nuôi dưỡng những yếu tố đó </span><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/suy-tu-90-iii-tiep-can-gioi.html"><span style="font-size: 85%;">(SUY TƯ 90 * III, 7)</span></a><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">IV.2. Nguyên nhân cộng sản thất bại</span><br /><br />Sự thất bại của chủ nghĩa cộng sản gồm các nguyên nhân:<br /><br />+Vì độc tài và tàn bạo với triết thuyết vô sản chuyên chính của Marx, người cộng sản đã làm cho nhân dân chán ghét và căm thù cộng sản, nhất là công nông không thiết tha làm việc.<br />+Vì chính sách kìm kẹp tư tưởng của cộng sản, các trí thức và văn nghệ sĩ không phát huy hết tài năng, nhất là các nhà khoa học kỹ thuật.<br />+Giáo điều: Tin tuyệt đối vào lý thuyết của Marx như chính sách Quốc hữu hóa, vô sản nắm tư liệu sản xuất, xóa bất công xã hội, và xây dựng chủ nghĩa cộng sản gấp năm, gấp mưòi tư bản.<br />+Theo chủ trương vô sản chuyên chính, đưa nông dân và ngưòi thân tín vào các cơ sở đia phương và các cơ quan, xí nghiệp<br /><br /><br />+Bạc đãi và tàn sát trí thức và khoa học kỹ thuật. Sau này, Nga phải thuê chuyên viên Anh và các nước khác, bỏ quan quan điểm giai cấp để xây dựng kỹ nghệ nặng. Nhờ vậy mà họ có nền kỹ nghệ quốc phòng và không gian đứng sau Mỹ nhưng họ cũng đã phạm sai lầm là không chú trọng kinh tế tiêu dùng cho quốc dân.<br />+Chính sách vô sản chuyên chính tạo ra uy quyền cho một lớp người cộng sản, họ tự nhiên coi tài sản quốc gia, tài sản tập thể là của riêng họ mặc tình tiêu xài và phung phí.<br />+Giáo dục nhồi sọ, ngu dân khiến cho giáo duc suy đồi, không đào tạo được những nhà khoa học,văn hóa, chính trị, kinh tế giỏi.<br /><br />+Cộng sản giáo điều, và đóng cửa, không theo kịp các nước tiên tiến.<br />+Công sản tuân theo ý thức hệ của Marx, nhất là về mặt kinh tế lại theo kinh tế chỉ huy của Marx; thêm vào đó là tính kiêu căng, khinh thị trí thức của các lãnh tụ cộng sản mà thất bại.<br />Thực ra bên tư bản cũng chủ trương đại công nghiệp và kinh tế hoạch định vì ai mà chẳng hoạch định chỉ mức độ khác nhau, kế hoạch khác nhau và con người khác nhau. Nước Mỹ trước và sau đệ nhị thế chiến đã có những kế hoạch kinh tế toàn cầu. Tổng thống Mỹ Rosevelt cũng đã áp dụng kế hoạch hóa kinh tế để cứu nước Mỹ và thế giới phục hồi sau chiến tranh và ra khỏi cơn khủng hoảng kinh tế.Nhưng đường lối hai bên khác nhau:<br /><ul><li>Tư bản kế hoạch hóa, chính phủ can thiệp nhưng vẫn giữ kinh tế tư nhân, tôn trọng sở hữu tư nhân. Công và tư phối hợp nhau. Nếu chương trình, kế hoạch chính phủ, hoặc tư bản thất bại, kinh tế cá thể có thể tự cứu, không đến nỗi toàn bộ suy sụp một khi vào quốc hữu hóa.</li><li>Kinh tế chỉ huy hay quốc hữu hóa, quốc doanh là tạm thời hay hạn chế trong một vài lãnh vực.</li><li>Tư bản vạch kế hoạch thì điều nghiên kỹ, do các nhà kinh tế và khoa học kỹ thuật soạn thảo chứ không phải do các tay cộng sản trình độ kinh tế và văn hóa lớp ba chỉ huy. Ở đây kỹ sư chỉ huy công nhân trong khi ở cộng sản, công nhân chỉ huy kỹ sư.Việc làm kinh tế không phải do ý chí, cũng không phải thuộc phạm vi tín ngưỡng, giáo điều.</li><li>Ngoài ra phải có kế họach hỗ trợ như là phải có người, có vốn, có khoa học kỹ thuật. Muốn đạt năng suất cao trong nông nghiệp phải có giống lúa tốt, phân bón tốt, thuốc trừ sâu tốt chứ không phải bắt dân làm ngày đêm. Muốn phát triển kỹ nghệ phải có đội ngũ khoa học kỹ thuật, phải có dụng cụ (có thể sáng chế hay nhập cảng) chứ không bắt dân làm bằng đôi tay như thời Mao Trạch Đông. Ngoài ra phải cho công nhân, nông dân nghỉ ngơi tốt, trả lương đầy đủ, nhà của tiện nghi, nhất là không nên đày đọa công nhân , nông dân bắt dân làm việc ngoài trời lạnh dười 45 độ với bụng đói, và khi ốm đau không thuốc men như ở Siberia thời Stalin. Kinh tế hoạch như cộng sản là chẳng có kế hạch, chẳng khoa học chút nào.</li><li>Cộng sản kết tội tư bản bóc lột, làm tha hóa công nhân, nông dân nhưng chính cộng sản mới là bóc lột và coi rẻ mạng người trong hòa bình và trong chiến tranh. Kỹ nghệ gia, thương gia, địa chủ có một số người ác nhưng cũng có một số người thiện tâm. Marx và những người cộng sản đã xuyên tạc và vu vạ cho các kỹ nghệ gia, thương gia và điền chủ. Sự thực thì làm việc gì cũng cần được tín nhiệm của nhân dân. Đó là nhân nghĩa mà cũng là nghệ thuật đắc nhân tâm. Làm gian dối, đối xử tàn ác thì chẳng ai tín nhiệm và như vậy công việc buôn bán, kinh doanh sẽ gặp trở ngại như tục ngữ Việt Nam có câu: <span style="font-style: italic;">"Khôn ngoan chẳng ngoại thật thà,/ Luờng thưng tráo đấu chẳng qua đong đầy"</span>.</li><li>Cộng sản làm kinh tế nhưng thực tâm là chính trị, là đày ải, bóc lột nhân dân cho nên không đạt hiệu quả kinh tế. Việc tập trung cộng nhân, nông dân và các thành phần khác ở Seberia và các vùng xa xôi lạnh lẽo khác đó là mục đích tù đày, tàn sát nhân dân chứ không phải vì kinh tế,</li><li>Việc Việt Nam bắt dân đi vùng kinh tế mới cũng là hình thức đày kẻ tình nghi vào nơi rừng thiêng nước độc và bỏ măc họ sống chết với núi rừng âm u. Và những người đi vùng kinh tế mới này muôn đời là kẻ lưư vong vì họ không còn nhà cửa, hộ khẩu, sổ lương thực, phải lên sống nơi núi rừng với hai bàn tay trắng. Nếu họ làm được một căn nhà, tạo được vài thửa ruộng trong rừng, cộng sản lại đến đuổi họ đi một nơi khác. Như vậy ai mà dám nỗ lực sản xuất? Milovan Djilas cho ta biết tình hình chung của các nước cộng sản là người lao động bị bóc lột và mất tự do:</li></ul><span style="font-style: italic;">Trong chế độ cộng sản bên cạnh việc bóc lột, do bản chất quyền lực và sở hữu mà sức lao động còn bị hạn chế tự do. Khi chưa có sự thay đổi về quyền lực và sở hữu thì sức lao động không thể nào có tự do, dù ít dù nhiều nó vẫn nằm dưới sự áp chế về kinh tế hoặc hành chính.</span> <span style="font-style: italic;">Đồng thời, do nhu cầu của sản xuất, chế độ cộng sản có thể tiến hành thay đổi điều kiện lao động, thay đổi vị trí của người công nhân bắng những biện pháp mạnh như: thời gian lao động, quyền nghỉ ngơi, học hành, bảo hiểm xã hội, điều kiện lao động nữ, lao động trẻ em</span>.<span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-5.html">(GIAI CẤP MỚI,V, 8)</a></span><br /><br />Với những điều trình bày ở trên , chúng tôi muốn nhấn mạnh rằng:<br />1. Tư bản không hoàn tòan bóc lột cho dù bóc lột, trộm cướp, gian phi cũng không bằng cộng sản. Tư bản có kẻ hiền, người ác, không phải ai cũng bóc lột. Ngày nay, nhiều nhà tư bản tự tay xây dựng sự nghiệp, mua bán công bằng, theo đúng luật pháp . Viêc tuyên bố giai cấp đấu tranh đã gây ra óc căm thù, ưa tàn sát, vừa trái sự thực, đạo đức cũng như pháp lý.Cộng sản đưa ra khẩu hiệu lấy của nhà giàu chia cho nhà nghèo chỉ là một mánh lới để dẫn dụ dân đói từ xưa mà sự thực thóc lúa, quần áo, vàng bạc chỉ vào tay bọn cướp đầu sõ.<br /><br />2. Một sản phẩm có nhiều giá trị, không phải riêng lao động.Dù lao động là một yếu tố căn bản, cũng không nên đề cao lao động chân tay, đề cao công nhân mà bỏ quên nông dân, và khinh miệt thương gia, trí thức. và văn nghệ sĩ. Cộng sản khinh miệt tư bản bóc lột, họ tưởng rằng vô sản là lao động nhưng không phải thế. Những nhà tư sản, trí thức, thương gia, nhà khoa học ai cũng lao động mới có được một nền văn minh ngày nay. Trong thực tế, con nhà giàu có khi lao động tốt hơn con nhà nghèo vì một số đã nghèo lại lười biếng. Xã hội tư bản phồn thịnh là do công trình nghiên cứu, sáng tạo của các khoa học gia, kỹ thuật gia. Người cộng sản ác tâm, giáo điều lợi dụng công nông và đưa một số họ vào các cơ quan, bộ viện, hãng xưởng chỉ tạo cho họ phá hoại quốc gia và xã hội. Một số cộng sản trở thành thư lại, ăn bám, ăn cắp, không còn là lao động, là công nhân:<br />"<span style="font-style: italic;">Thằng làm thì đói,</span><br /><span style="font-style: italic;">Thằng nói thì no.</span><br /><span style="font-style: italic;">Thằng bò thì sướng"..</span> .<br />Và cũng không nên vì lao động mà đày ải con người với danh nghĩa" lao động cải tạo con người:"Cộng sản chỉ đày ải con người khi bắt tù nhân phải làm việc cực nhọc mà không cho ăn uống, thuốc men. Cộng sản lại bắt học sinh, sinh viên và cán bộ đi lao động, đi thực tế ở miền núi, miền quê chỉ là những việc vô ích trong khi trong xã hội tư bản không cần phải làm việc này!<br /><br />3. Từ căm thù tư bản, chỉ trích tư bản, Marx đi đến quyết định tịch thu sản nghiệp của tư bản, và trao quyền điều hành chính trị quốc gia và kinh tế vô sản đã đưa đến sự suy sụp của cộng sản. Cộng sản vẫn theo Marx trong khi tình hình kinh tế, chính trị, và khoa học kỹ thuật đã thay đổi. Chính tư bản ngày nay đã điều chỉnh theo kế hoach của các nhà chính trị, kinh tế và xã hội sau Marx. Họ đã đề ra chính sách tự do kinh tế khác với kinh tế hoạch định của cộng sản. Họ đã đem nhiều quyền lợi cho công nhân.như trả lương tối thiểu,có nhiều nơi chia lợi tức cho công nhân. Ngoài ra những người có lợi tực cao sẽ bị đánh thuế nặng, và nhà nước cũng như các công ty đã chú trọng vấn đề hưu bổng, y tế và an sinh xã hội.<br />Ngày nay, kinh tế suy sụp, nhiều tư bản phá sản. Tư bản chết thì công nhân phải đói. Lao tư cùng chung quan hệ sinh tồn cộng tác.<br /><br />Khi Marx còn sống, một số tôn vinh Marx, nhưng chỉ vài năm sau khi Marx viết <em>Tư bản luận</em>, khoa học kinh tế đã bước một bước thật dài gần như những bước chân của người khổng lồ khoa học.để chuyển từ kinh tế học từ cổ điển (classic) sang tân cổ điển (néo-classic). Chủ nghĩa cận biên (marginalism) ra đời những năm 1870 đã giải quyết hoàn toàn ổn thoả vấn đề giá trị. Những nghi vấn về giá và giá trị cổ điển đã được gạt qua một bên, nhường chỗ cho những câu hỏi mới như phát triển, lạm phát, thất nghiệp, tiền tệ, tài chính...<br /><br />Năm 1948, Samuelson [10] xuất bản tác phẩm <em>Kinh tế học</em> tổng kết bức tranh toàn cảnh của khoa học kinh tế. Với ông, cũng như với vô số kinh tế gia khác, cuộc tranh luận về giá trị đã hoàn toàn chấm dứt <a href="http://www.talawas.org/talaDB/suche.php?res=11469&rb=08#anm2" name="nr2" title="nr2"></a>… <strong style="font-weight: normal;">Khoa học kinh tế đã chính thức từ bỏ quan điểm giá trị sản phẩm được tạo nên từ tích luỹ lao động mà Marx đề xuất, nó chỉ quan tâm đến giá trị trao đổi</strong>. Cái khẩu hiệu của Marx:<span style="font-style: italic;"> </span>:<span style="font-style: italic;">From each according to his abilities, to each according to his needs!</span>)<span style="font-style: italic;"> (làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu) </span>nếu không là một ảo tưởng thì cũng là lường gạt.<br /><br />Bàn về kinh tế cộng sản, Karl Popper viết:<br /><span style="font-style: italic;">Tuy nhiên, cá nhân tôi nghĩ rằng chủ nghĩa kinh tế của Marx – sự nhấn mạnh của ông về nền tảng kinh tế như là cơ sở cao nhất cho bất kỳ loại phát triển nào – là sai lầm và trên thực tế không đứng vững được ( </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/bien-chung-phap-2_19.html">BIỆN CHỨNG PHÁP II,5 )</a></span><span style="font-style: italic;"><br /></span>Tư bản chưa phải là hoàn toàn ưu việt, nó có những căn bệnh trầm kha, chưa phải là thiên đàng nhưng so với chủ nghĩa cộng sản, nó cho con ngưòi được một đời sống tinh thần và vật chất tương đối đầy đủ hơn chế độ cộng sản.Những người cộng sản giác ngộ đã thấy sai lầm của chủ nghĩa Marx. Trần Độ đã nói rõ tai hại của đường lối lãnh đạo của cộng sản từ trước cho đến sau 1975 như sau:<br /><br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">Hãy nhìn lại xem: từ năm 1975 đến 1985, mười năm xây dựng xã hội chủ nghĩa trong cả nước và nước có tên là: “Cộng hoà xã hội chủ nghĩa” thì đất nước ra thế nào ? Có phải suýt chết đói, suýt rơi xuống vực thẳm rồi không ? Thắng lợi 1975, ta đã thu lại một nửa nước no đủ và đầy hàng hoá, thế mà ta đã phát huy thắng lợi đó ra sao, mà đến những năm đầu của thập kỷ 80, cả nước đói nghèo, ngắc ngoải.</span> [. . . ]<span style="color: #000066; font-style: italic;">.Vậy hãy cứ xem quanh ta: Đài Loan, Đại Hàn, Singapore và thêm nữa, Thái Lan và Malaysia, mấy nước này có do chủ nghĩa Mác-Lênin hướng dẫn không ? Những nước ấy có cần có một Đảng cộng sản lãnh đạo tuyệt đối theo chủ nghĩa xã hội không ? Thế mà cả 5 nước ấy, khi bắt đầu còn nghèo khổ, vậy mà chỉ sau khoảng 20-30 năm họ đã trở thành những nước phát triển rõ ràng, nhân dân đa số có đời sống khá phong lưu [. . .]</span>.<span style="color: #000066; font-style: italic;">Còn Việt Nam, kể từ khi toàn thắng trong cuộc chiến tranh đến nay đã hơn 25 năm và sắp sửa có hoà bình 30 năm, dài bằng thời gian chiến tranh rồi, mà vẫn chưa thoát khỏi nghèo nàn lạc hậu</span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/05/tran-o-nhat-ky-rong-ran-i.html">( NHẬT KÝ RỒNG RẮN I</a>, 2)</span><br />Nguyễn Kiến Giang cũng nhận định con đường thất bại của Việt Nam là đi theo khuôn mẩu Sô Viết:<br /><span style="color: black; font-style: italic;">Nước ta tiến hành công nghiệp hóa như thế nào, đó là một câu hỏi không dễ trả lời. Nhưng một điều chắc chắn là không thể đi theo con đường </span><span style="color: black; font-style: italic;">"công nghiệp hóa xã hội chủ nghĩa kiểu xô viết", </span><span style="color: black; font-style: italic;">với thành công rất nhanh chóng nhưng với những phí tổn kinh tế và xã hội quá mức chịu đựng của người dân: nông nghiệp bị tàn phá, công nghiệp nhẹ không đủ bảo đảm hàng tiêu dùng thiết yếu và có chất lượng cao, tạo thành một "nền kinh tế thiếu hụt" triền miên, đồng thời huỷ hoại môi trường tự nhiên một cách nghiêm trọng vì sự phát triển theo chiều rộng mà không phải theo chiều sâu, để rồi không vượt qua được những thử thách của sự chuyển đổi từ kinh tế công nghiệp sang hậu công nghiệp và cuối cùng, bị phá sản.</span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/suy-tu-90-v-quan-niem-hien-ai-2.html">(SUY TƯ 90 * V</a> , 3)</span><span style="color: #330099; font-weight: bold;"><br /></span><br />Tóm lại, sống trong chủ nghĩa cộng sản, ai cũng thấy chủ nghĩa cộng sản thất bại vì kết quả đem lại cho dân là nghèo khổ, mất tự do. Tư bản chưa hẳn là con đường tốt, vẫn có nhiều khuyết điểm như nạn thất nghiệp, kinh tế khủng hoảng nhưng so với cộng sản thì kinh tế tư bản vững vàng hơn, cho đến nay, tư bản không những không dẫy chết mà vẫn tồn tại sau bao cơn khủng hoảng và thất bại, và nó còn khoẻ mạnh hơn trước, phát triển hơn trước. Lý do rất đơn giản:<br />+Tư bản trọng tư hữu nên mọi người tích cực làm việc.<br />+Tư bản trọng chuyên viên, làm kinh tế vì kinh tế trong khi cộng sản khinh thường trí thức, và khoa học. Họ làm kinh tế vi chính trị, vì tham vọng, vì tuyên truyền cho nên kinh tế không đạt kết quả. Ngoài ra họ đem công nông lãnh đão trong các cơ quan và hãng xưởng nên thất bại là đương nhiên.<br />+Nước nào cũng có Kinh tế hoạch định nhưng tư bản hoạch định sáng suốt, mền dẽo, thông tình đạt lý, có khoa học, còn xây dựng kinh tế cộng sản là duy tâm, duy ý chí, phản khoa học.<br />+Tư bản tôn trọng nhân quyền, nhân dân có tư do, dân chủ nên ai cũng tích cực làm việc trong khi cộng sản bóc lột tàn ác, gian trá khiến nhân dân phản kháng và bất hợp tác.<br /><br />***<br />___<br /><br /><span style="font-size: 85%;">[1].</span><span style="font-size: 85%; font-style: italic;">By bourgeoisie is meant the class of modern capitalists, owners of the means of social production and employers of wage labor.By proletariat, the class of modern wage laborers who, having no means of production of their own, are reduced to selling their labor power in order to live. (ch.1. Note 1 by Engels - 1888 English edition</span><span style="font-size: 85%; font-style: italic;">)</span> <a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-i.html"><span style="font-size: 85%; font-weight: normal;">(COMMUNIST MANIFESTO I ,)</span></a><span style="font-size: 85%;">[2]</span><span style="font-size: 85%; font-style: italic;">. The essential conditions for the existence and for the sway of the bourgeois class is the formation and augmentation of capital; the condition for capital is wage labor </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-i.html"><span style="font-weight: normal;">(COMMUNIST MANIFESTO I , 16)</span></a></span><br /><span style="font-size: 85%;">[3]</span><span style="font-size: 85%; font-style: italic;">.No sooner is the exploitation of the laborer by the manufacturer, so far at an end, that he receives his wages in cash, than he is set upon by the other portion of the bourgeoisie, the landlord, the shopkeeper, the pawnbroker, etc.</span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-i.html"><span style="font-weight: normal;">(COMMUNIST MANIFESTO I , 10)</span></a></span><span style="font-size: 85%; font-style: italic;"><br /></span><span style="font-size: 85%;">[4]</span><span style="font-size: 85%; font-style: italic;">.But modern bourgeois private property is the final and most complete expression of the system of producing and appropriating products that is based on class antagonisms, on the exploitation of the many by the few.</span><span style="font-size: 85%; font-style: italic;"> </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-i.html"><span style="font-weight: normal;">(COMMUNIST MANIFESTO II , 1 )</span></a></span><span style="font-size: 85%; font-style: italic;"> </span><br /><span style="font-size: 85%;">[5].</span><span style="font-size: 85%; font-style: italic;"> Whence comes this surplus-value? It cannot come either from the buyer buying the commodities under their value, or from the seller selling them above their value. For in both cases the gains and the losses of each individual cancel each other, as each individual is in turn buyer and seller. Nor can it come from cheating, for though cheating can enrich one person at the expense of another, it cannot increase the total sum possessed by both, and therefore cannot augment the sum of the values in circulation. [...]. This problem must be solved, and it must be solved in a </span><span style="font-size: 85%;"><i style="font-style: italic;">purely economic way</i></span><span style="font-size: 85%; font-style: italic;">, excluding all cheating and the intervention of any force — the problem being: how is it possible constantly to sell dearer than one has bought, even on the hypothesis that equal values are always exchanged for equal values?"</span><span style="font-size: 85%;"> <sup class="reference" id="cite_ref-0"><a href="http://en.wikipedia.org/wiki/Surplus-value#cite_note-0"><span>(</span></a></sup> <a class="external free" href="http://www.marxists.org/archive/marx/works/1877/anti-duhring/ch19.htm" rel="nofollow" title="http://www.marxists.org/archive/marx/works/1877/anti-duhring/ch19.htm">http://www.marxists.org/archive/marx/works/1877/anti-duhring/ch19.htm</a> )</span><span style="font-size: 85%;">[6]</span>.<span style="font-size: 85%;">The capitalist has bought the labour-power at its day-rate. To him its use-value belongs during one working-day. He has thus acquired the right to make the labourer work for him during one day. But, what is a working-day?<sup class="plainlinks" id="ref_2"><a href="http://www.blogger.com/post-edit.g?blogID=2446856777928781324&postID=3608137751237777860#endnote_2">[2]</a></sup></span><div style="font-style: italic; text-align: justify;"><span style="font-size: 85%;"> At all events, less than a natural day. By how much? The capitalist has his own views of this ultima Thule, the necessary limit of the working-day. As capitalist, he is only capital personified. His soul is the soul of capital. But capital has one single life impulse, the tendency to create value and surplus-value, to make its constant factor, the means of production, absorb the greatest possible amount of surplus-labour.<sup class="plainlinks" id="ref_3"><a href="http://www.blogger.com/post-edit.g?blogID=2446856777928781324&postID=3608137751237777860#endnote_3">[3]</a></sup></span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: 85%; font-style: italic;">Capital is dead labour, that, vampire-like, only lives by sucking living labour, and lives the more, the more labour it sucks. The time during which the labourer works, is the time during which the capitalist consumes the labour-power he has purchased of him</span><span style="font-size: 85%;">.<sup class="plainlinks" id="ref_4"><a href="http://www.blogger.com/post-edit.g?blogID=2446856777928781324&postID=3608137751237777860#endnote_4">[4]</a></sup></span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: 85%;">[7].Đặng Phùng Quân</span><span style="font-family: Verdana; font-size: 85%;"> </span><span style="font-size: 85%;"> sinh năm 1942, nguyên quán Thái Bình, Bắc Việt Nam. Nguyên Giảng sư khoa Triết học Tây phương trường Đại học Văn khoa Sai gon từ năm 1968 đến 1975, Giáo sư thỉnh giảng tại Đại học công lập Càn thơ, Đại học Hòa Hảo (Long Xuyên), Đại học Cao đài (Tây Ninh). Trong những năm 1957-1963 viết văn với bút hiệu Trường Dzi trên những tạp chí Sáng Tạo, Thế Hệ, Tiểu Thuyết Tuần San. Viết trở lại với tên thật trên những tạp chí Văn, Vấn Đề, Khởi Hành, Thời Tập từ 1969 và tại hải ngoại từ 1981 trên những tạp chí Văn, Văn Học, Nhân Văn, Thế Kỷ 21, Chủ Đề. Gió Văn, những tạp chí điện tử Nhân văn, Vovinam, Gio-0, Talawas.</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: 85%;">[8].Ernest van den Haag (1914, - 2002, ) là một nhà xã hội học người Mỹ, giáo sư tại Fordham University. He nổi tiếng vì cộng tác với tờ National Review.Ông sinh ở Netherlands , lớn lên ở Ý, bị phát xít bắt giam. Ông định cư tại Mỹ năm 1940.</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: 85%;">[9]</span><span style="font-size: 85%; font-style: italic;">. Owing to the extensive use of machinery, and to the division of labor, the work of the proletarians has lost all individual character, and, consequently, all charm for the workman. He becomes an appendage of the machine, and it is only the most simple, most monotonous, and most easily acquired knack, that is required of him. Hence, the cost of production of a workman is restricted, almost entirely, to the means of subsistence that he requires for maintenance, and for the propagation of his race. But the price of a commodity, and therefore also of labor, is equal to its cost of production. In proportion, therefore, as the repulsiveness of the work increases, the wage decreases. What is more, in proportion as the use of machinery and division of labor increases, in the same proportion the burden of toil also increases, whether by prolongation of the working hours, by the increase of the work exacted in a given time, or by increased speed of machinery, etc. </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/communist-manifesto-part-i.html"><span style="font-weight: normal;">(COMMUNIST MANIFESTO I ,9)</span></a></span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: 85%;">[10]. Paul Adam Samuelson (1915-) là một nhà kinh tế học người Hoa Kỳ, đại biểu của trường phái kinh tế học vĩ mô tổng hợp và có đóng góp to lớn ở một loạt lĩnh vực của kinh tế học. Ông là người sáng lập khoa kinh tế học lừng danh của Học viện Kỹ thuật Massachusetts. Samuelson đoạt Giải John Bates Clark vào năm 1947 (khi 32 tuổi) và Giải Nobel Kinh tế vào năm 1970 (khi 55 tuổi). Ông còn được trao Giải thưởng Khoa học Quốc gia Hoa Kỳ vào năm 1996.</span></div><span style="font-size: 85%;"><br /></span>giahoithutranghttp://www.blogger.com/profile/10818660192100778783noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6787428587380315640.post-47036265754939574892013-01-21T17:15:00.000-08:002013-01-25T20:59:03.965-08:00CỘNG SẢN LUẬN IX * PHÊ PHÁN DUY VẬT BIỆN CHỨNG PHÁP<span style="color: red;"><b> </b></span><br /><span style="color: red;"><b> </b></span>CHƯƠNG IX<br /><span style="color: red; font-size: 130%; font-weight: bold;"> PHÊ PHÁN DUY VẬT BIỆN CHỨNG PHÁP</span><span style="color: red; font-size: 130%;"></span><br /><span style="color: red; font-size: 130%;"></span><span style="color: red; font-size: 130%;"><span style="font-weight: bold;"> VÀ DUY VẬT LỊCH SỬ</span></span><br /><span style="color: red; font-size: 130%;"></span><br /><br /><div style="text-align: justify;">Ở chương trước, chúng tôi đã trình bày những bài viết nhằm giải thích duy vật biện chứng pháp. và duy vật lịch sử. Trong chương này, chúng tôi sẽ trình bày những ý kiến về duy vật biện chứng pháp và duy vật lịch sử.<br /><br /><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;">I</span><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;">. TÂM & VẬT</span><br /><br />Vấn đề này, trên thế giới và Việt Nam, người ta đã tranh cãi gần một thế kỷ mà chẳng đi đến đâu.</div><div style="text-align: justify;">Chúng tôi không muốn đi sâu vào việc tranh biện, chúng tôi chỉ xin trình bày khái quát một vài điều.Chủ nghĩa duy vật không phải là độc quyền của chủ nghĩa Marx. Từ xưa đã có nhiều thuyết duy vật và duy tâm. Theo thiển kiến, vật chất và tinh thần là hai khía cạnh khác nhau và gắn liền với nhau trong mỗi con người và xã hội. Ai cũng biết rằng linh hồn, tri thức, tình cảm là những cái vô hình cần phải dựa vào thân thể con người tức vật chất để tồn tại. Tuy nhiên sự khác biệt là phái duy vật cho vật chất có trước, tinh thần có sau, trong khi phái duy tâm chủ trương tinh thần làm chủ, do tinh thần mà ta nhận thức vũ trụ.<br /><br />Có thể vật chất sinh trước tinh thần, nhưng cuối cùng, tinh thần đã ngự trị vật chất như duy vật thuyết đã công nhận: " Vật chất có trước, tinh thần có sau, nhưng tinh thần tác động trở lại vật chất". Có lẽ cuối cùng duy tâm và duy vật đã công nhận giá trị của tinh thần, ý thức mặc dù không đồng ý về cái nào có trước, cái nào có sau. Nhưng chính Marx cũng không giải thích tại sao tinh thần tac động trở lại vật chất. Khi tinh thần có khả năng tác động đến vật chất và vật chất cũng có khả năng quyết định tinh thần, vậy lực nào mạnh? Phật giáo duy tâm, duy ý khi cho tâm ý quyết định, vũ trụ hiện hữu là do ta nhận thức. Tâm động hay phướn động? Hai lập luận đều hữu lý, một bên duy vật ( phướn động), một bên duy tâm (tâm động). Sự vật xảy ra trước, nhận thức đến sau, nhưng không có tâm nhận thức thì phướn động hay không động đều không có nghĩa lý. Phần đông tôn giáo là duy tâm, và phần nhiều triết gia duy tâm. Theo Karl Popper [2],<br /><span style="color: black; font-style: italic;">Hegel </span><span style="font-style: italic;">với chủ nghĩa duy tâm của mình đã đi xa hơn Kant. Hegel cũng quan tâm tới câu hỏi về nhận thức luận, “Các tâm trí của chúng ta có thể thấu hiểu thế giới như thế nào?” Cùng với các nhà duy tâm chủ nghĩa khác, ông trả lời: “Bởi vì thế giới tựa-như-tâm-trí”. Nhưng lý thuyết của ông cực đoan hơn của Kant. Ông nói, “bởi vì tâm trí là thế giới”; hoặc dưới một dạng khác, “Bởi vì cái hữu lý là có thực; bởi vì thực tồn (reality) và lý tính là đồng nhất</span>” ( <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/bien-chung-phap-2_19.html" style="font-weight: normal;">BIỆN CHỨNG PHÁP II</a><span style="font-weight: normal;"> ,2)</span></span><br /><br />Nhưng gọi tất cả tôn giáo là duy tâm là không hoàn toàn đúng. Phật giáo cho rằng do ngũ quan mà ta nhận thức đưọc sắc, thanh ,hương, vi, xúc. . . Phật giáo tin tâm, ý làm chủ, nhưng Phật giáo cũng cho rằng lục căn là cửa ngõ của nhận thức. Nho giáo coi trọng biến dịch, coi vũ trụ ban đầu là một khối hỗn tạp mà tên gọi là thái cực sau sinh ra âm dương, từ đó vạn vật sinh [1] 。<br /><br />Như vậy Nho giáo coi vật chất sinh ra con người, không phải do thượng đế, mặc dầu Nho giáo vẫn tin có thượng đế, có quỷ thần và có linh hồn. Như vậy , Phật giáo , Nho giáo vừa duy tâm vừa duy vật.Thành thử tự xưng là duy vật và kết án người khác là duy tâm, duy tâm thần bí là một phán đoán vội vàng.<br />Nhưng duy tâm thì đã sao? Không những các triết gia Đông phương duy tâm mà các triết gia Tây phương trước Marx và đồng thời với Marx củng duy tâm. Kant duy tâm. Có nhiền vấn đề về vật chất mà nay ta chưa giải quyết, nhất là mối quan hệ giữa tinh thần và vật chất. Đức Phật là một triết gia, với con mắt giác ngộ, Ngài đã thấy vi khuẩn, vi trùng, và thấy các thái dương hệ. Như vậy không nên nhân danh khoa học, phỉ báng tôn giáo rồi đi đến cấm tự do tín ngưỡng, phá hoại di tích lịch sử, sát hại các tu sĩ và tín đồ các tôn giáo như người cộng sản đã làm. Hơn nữa, con người có nhiều nhận thức về sự vật khác nhau qua không gian và thời gian, thành thử việc Marx, Engels mạt sát các đối thủ là hành vi độc đoán và tự tôn , nặng về tuyên truyền.<br /><br />Xã hội quân chủ và tư bản duy tâm nhưng vẫn xây dựng một cuộc sống tinh thần và vật chất đầy đủ, còn phe Marx chủ trương duy vật lại làm cho nhân dân khốn khổ về phương diện tinh thần và vật chất. Như vậy thì tranh luận duy tâm, duy vật làm gì, chẳng qua là việc tranh luận về triết lý suông, chẳng quan trọng để đến nỗi phải chém giết. Các khoa học gia, có thể là duy tâm nhưng họ vẫn làm tốt công cuộc nghiên cứu khoa học. Trong khi người cộng sản chủ trương duy vật lại quan trọng hóa vấn đề tư tưởng, đi đến cực đoan, giáo điều, không những lớn tiếng đả kích đối phương mà còn tàn sát đồng chí mình nếu họ có tư tưởng khác mình. Duy vật như vậy thì tốt hay xấu?<br /><br />Lại nữa, không thể nói rằng tất cả hoạt động của con người là do vật chất. Vật chất độc lập, và lạnh lùng với những hoạt động của xã hội con người. Con dun nằm ngoài vườn, con chim thiên di bay trên trời, chúng không quan tâm khung trời bên trên chúng, bên dưới chúng là tư bản hay cộng sản, loài ngườio dưới chúng, bên cạnh chúng là vui hay buồn. Do suy nghĩ mà có toán học. Einstein tìm ra thuyết tương đối không qua thực nghiệm mà chỉ với cây bút và tờ giấy. Mặt trời, mặt trăng chuyển động là do vật chất. Con chó sủa gâu gâu, con mèo kêu ngao ngao là do vật chất. Con sư tử ăn thịt con hươu không liên hệ gì đến những tinh tú trên thiên hà. Con chó không thể bảo rằng nó tiến bộ hơn, cách mạng hơn, khoa học hơn con mèo. Tục ngữ Việt Nam có câu <span style="font-style: italic;">"Thấy người sang, bắt quàng làm họ".</span> Marx thấy thời đại ông, người ta trọng vật chất, sùng bái khoa học nên ông cũng tự xưng là duy vật, là khoa học. Marx chỉ dán nhãn hiệu khoa học, duy vật cho món hàng vô sản của ông mặc dù bên trong món hàng đó là những thứ phi khoa học.<br /><br />Vấn đề tư tưởng là vấn đề tự do của con người, không nên có thái độ đề cao mình và khinh miệt người như những người cộng sản đã hành động. Trong thế giới tự do, con người lo cuộc sống, vật chất nhưng vẫn tự do tổ chức đời sống tinh thần của mình, không cần phải theo ý kiến của ai, mệnh lệnh của ai. Ai muốn theo Thiên Chúa giáo, Do Thái giáo, Phật giáo hay Hồi giáo, ai vô thần hay hữu thần, ai duy tâm, duy vật là tùy thích . Còn thế giới cộng sản ngược lại. Họ chủ trương duy vật mà lại tỏ ra cực kỳ duy tâm chuyên chế, bắt nhân dân phải theo thứ Mac Lê của lãnh tụ họ, đảng viên và nhân dân ai có ý kiến khác thì bị kết tội là thiên tả, thiên hữu, trở lại con đường tư bản chủ nghĩa hay phản động. Đó là sự nghịch lý đáng buồn cười của nhân loại!Công việc của nhà chính trị, xã hội và khoa học là đem lại hòa bình, no ấm cho mọi người chứ không phải là bịt miệng nhân dân và làm cho nhân dân sợ hãi. Trong phạm vi văn chương, triết lý không nên có thái độ độc tài và chủ quan.<br /><br />Hơn nữa, còn nhiều vấn đề nan giải mà khoa học chưa khám phá ra hết. Khoa học chưa đi sâu vào vật chất và tinh thần. Những vấn đề tinh thần và vật chất còn phải chờ khoa học tương lai chiếu dọi thêm.<br /><br /><br /><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;">II.KHOA HỌC & CÁC QUY LUẬT</span><br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">II.1. Marx, Engels lợi dụng tâm lý chuộng khoa học của xã hội</span><br /><br />Marx đã căn cứ vào thành tựu khoa học của thế kỷ 19 mà cho rằng triết thuyết của ông là khách quan, khoa học và có giá trị trường tồn. Chúng ta cũng biết rằng thời đại của Marx, người ta đang háo hức về những thành quả khoa học kỹ thuật và những lý thuyết mới về khoa học. Marx là một người nắm bắt đuợc thị hiếu của thời đại về vật chất, khoa học và mối quan tâm của thời đại về mâu thuẫn giữa tư bản và vô sản cho nên trong các sách của ông, ông tô đậm các chữ khoa học, vật chất, quy luật, tư bản, và vô sản.<br />Để quảng cáo hay để tự đề cao, Marx, Engels, Lenin đã cho họ là khoa học, như Lenin gọi chủ nghĩa của ông là " chủ nghĩa xã hội khoa học", và khinh miệt các thuyết xã hội và cộng sản khác như thái độ, ngôn ngữ của Marx, Engels trong TNCS và các tài liệu khác.<br />Lenin viết<br /><span style="font-style: italic;">Những phát hiện mới đây của khoa học tự nhiên - như ra-di-om, điện tử, sự biến hoá của nguyên tố - đều xác nhận một cách tuyệt diệu chủ nghĩa duy vật biện chứng của Mác, bất chấp những học thuyết của các nhà triết học tư sản cùng với việc họ "lại" quay về với chủ nghĩa duy tâm đã cũ kỹ và thối nát. Nghiên cứu sâu hơn và phát triển chủ nghĩa duy vật triết học, Mác đã đưa học thuyết đó tới chỗ hoàn bị và mở rộng học thuyết ấy từ chỗ nhận thức giới tự nhiên đến chỗ nhận thức </span><em style="font-style: italic;">xã hội loài người</em><span style="font-style: italic;">. </span><em style="font-style: italic;"> Chủ nghĩa duy vật lịch sử</em><span style="font-style: italic;"> của Mác là thành tựu vĩ đại nhất của tư tưởng khoa học</span> <span style="font-size: 100%;">(Ba nguồn gốc và ba bộ phận cấu thành chủ nghĩa Mác)<br /><a href="http://http//www.marxists.org/vietnamese/lenin/1913/03/three_sources.htm">http://www.marxists.org/vietnamese/lenin/1913/03/three_sources.htm</a></span><br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">II.2.Marx, Engels lạm dụng khoa học<br /></span><span style="color: black;">Có thể Marx và Engels chủ quan, mà cũng có thể họ muốn tuyên truyền cho nên đã nhập nhằng hai chữ khoa học và vật chất. Đồng ý thế giới của ta và thế giới của khoa học là vật chất nhưng không phải tất cả do vật chất điều khiển và theo quy luật khoa học tự nhiên. Quả đất xoay, mặt trời sớm mọc tối lặn là do quy luật của vật chất, theo Darwin vạn vật tiến hóa lnhưng không phải vì thế mà Marx, Engel, Lenin bảo rằng thuyết của họ tiến bộ nhất, và xã hội cộng sản là tất yếu. Sư tan rã và biến thái của khối cộng sản đã chứng tỏ thuyết của họ sai lầm. Và tin rằng thuyết của họ là khoa học cho nên họ đã đưa ra nhiều chủ trương chính sách phản khoa học, hại nước, hại dân. Người cộng sản cho rằng cách mạng là quy luật , là khoa học, là tất yếu nhưng chính Lenin cho rằng <span style="font-style: italic;">"cách mạng, bạo loạn là thủ đoạn, là mánh lới, Những cái gian dối quỷ quyệt này ông gọi là nghệ thuật và nghệ thuật thì không phải là khoa học nếu ta hiểu danh từ khoa học một cách đúng đắn</span><span style="font-style: italic;">. </span>Lenin quan niệm<span style="font-style: italic;"> lật đổ chính quyền là nghệ thuật, là thủ đoạn của các tay cách mạng chuyên nghiệp:</span></span>(This struggle must be organised, according to “all the rules of the art”, by people who are professionally engaged in revolutionary activity.<br /><span style="font-style: italic;"> </span><a href="http://www.blogger.com/works/1901/witbd/iv.htm" style="font-style: italic;">What Is To Be Done?</a><span style="font-style: italic;">, “The Primitiveness of the Economists and the Organization of the Revolutionaries” (1901)</span><br />Ông cũng cho rằng vận động nổi loạn là một nghệ thuật, là khôn ngoan tìm mọi cách để lôi cuốn, dẫn dụ quần chúng:<br /><span style="font-style: italic;">"The art of any propagandist and agitator consists in his ability to find the best means of influencing any given audience, by presenting a definite truth, in such a way as to make it most convincing, most easy to digest, most graphic, and most strongly impressive."</span><br /><a href="http://www.blogger.com/works/1911/dec/08.htm">The Slogans and Organisation of Social-Democratic Work</a> (1919)<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">II.3.Triết học Marx bái vật và sùng bái khoa học quá đáng</span><br />Marx tin tưởng khoa học quá đáng.Chúng ta cũng có thể đồng ý rằng vật chất đóng vai trò quan trọng trong đời sống, vật chất chi phối xã hội. Cổ nhân nói " phú quý sinh lễ nghĩa". Vật chất đầy đủ thì tinh thần trở nên tốt đẹp hơn. Mạnh tử cũng cho rằng muốn muốn cho dân có đạo đức thì phải lo cơm no áo ấm cho dân [3]. Tuy nhiên không phải cái gì cũng do vật chất quyết định, tinh thần cũng có quyền quyết định . Lịch sử do con người tạo ra. Thế giới này do con người tạo ra. Thiên nhiên tạo ra sông, núi, con người cũng có khả năngđào ngòi khơi sông, và xuyên sơn phá thạch. Ý chí con người, trí tuệ con ngươời đóng góp rất lớn.<br />Người cộng sản tôn thờ khoa học sinh ra tư tưởng bái vật. Marx nói : "<span style="font-style: italic;">Cánh quạt gió sinh ra xã hội phong kiến, máy hơi nước sinh ra kỹ nghệ tư bản</span> " (The hand-mill gives you society with the feudal lord; the steam-mill society with the industrial capitalist.( <a href="http://www.marxists.org/archive/marx/works/1847/poverty-philosophy/ch02.htm#s2">Poverty of Philosophy</a> (1847)<br />Marx cũng nói:<br /><span style="font-style: italic;">"Khoa học tự nhiên xâm nhập và thay đổi đời sống con người thực hành qua trung gian kỹ nghệ"</span> (Natural science has invaded and transformed human life all the more <em>practically </em>through the medium of industry) <a href="http://www.marxists.org/archive/marx/works/1844/manuscripts/comm.htm#44CC8">Private Property and Communism</a> (1844).<br /><br />Kinh tế châu Âu ở thế kỷ 17-18 phát triển cho nên phải chuyển sang chủ nghĩa tư bản. Tại sao kinh tế phát triển? Kinh tế tức vật chất phát triển cho nên nó thúc đẩy cách mạng. Nhưng kinh tế phát triển là do đâu? Là do khoa học, kỹ thuật phát triển. Tức do óc sáng tạo của trí tuệ con người. Trí óc của con người đã tạo nên khoa học, kỹ thuật, kinh tế, và tạo nên một nền văn minh tinh thần và vật chất. Như vậy là trí óc con người tạo ra kỹ nghệ và phát triển kinh tế để mang lại lợi ích cho con người như con người mong muốn .<br /><br />Khoa học là nô lệ của con người chứ không phải quân xâm lăng mặc dầu một số người tưởng thế! Robot không phải là thần linh. Thần linh chính là con người. Robot là nô lệ của con người. Phái bái vật thì chỉ biết lạy lục vật chất mà bỏ quên giá trị tinh thần mặc dầu họ luôn luôn vỗ ngực xưng là trí tuệ đỉnh cao! Cách mạng hay lịch sử là do ý chí con người. Thời Xuân thu , Chiến quốc bên Trung Hoa, kinh tế đời đời là nông nghiệp thô sơ, nhưng lịch sử luôn sang trang. Và thời thượng cổ, bên Ai Cập, Ấn Độ, La Mã, Hy Lạp, và châu Âu, nông nghiệp, chăn nuôi không đổi nhưng biết bao cuộc chiến đã làm bộ mặt thế giới thay đổi, và bao nền văn minh đã ra đời.<br /><br />+Cách mang, lịch sử, chính trị, quân sự là những hoạt động thuộc xã hội, cũng không thuộc phạm vi khoa học thuần túy. Con người giải quyết mọi việc theo tư tưởng của mình chứ không thuần túy do vật chất như hệ thống Marx quan niệm. Ngay vật chất cũng mang những hình thái khác nhau. Anh sáng là hạt hay là sóng? hay cả hai? Thuyết lượng tử đi đến kết luận về lưỡng tính sóng hạt của ánh sáng và vật chất; đúc kết ở công thức de Broglie, 1924, liên hệ giữa động lượng một hạt và bước sóng của nó.<br />Trước tình thế giống nhau, con người có nhiều phương án khác nhau và đi đến những kết quả giống nhau hoặc khác nhau chứ không thống nhất như quy luật khoa học. Những công nhân và dân chúng Âu Mỹ không theo cộng sản cho nên đất nước thịnh vượng, ấm no, hạnh phúc!Và ngay trong hàng ngũ cộng sản, Trotsky chủ trương khác Stalin; Lenin, sửa Marx; Stalin sửa Lenin và Marx. Mao tuy trung thành với Marx và Stalin cũng có tư duy riêng của ông.Như vậy chủ nghĩa Marx không chính xác nên không thể xưng là khoa học.Tư tưởng, chính trị, kinh tế Marx cũng chỉ là những suy nghĩ , những toan tính của con người, giống mọi trường phái khác chứ không thể tự cho là độc tôn, nghĩa là có đúng có sai, có thành có bại chứ không phải bách chiến bách thắng. Như vậy không chính xác và thống nhất như khoa hoc chính xác,<br /><br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">II.3.Triết học Marx không phải là khoa học<br /><br /></span>Người ta thường dùng từ "khoa học" để chỉ khoa học tự nhiên. Khoa học là một từ ngữ chỉ nhiều bộ môn như vật lý,y học, dược học, toán học, thiên văn học, hóa học. Nay người ta cũng dùng từ ngữ khoa học để chỉ các bộ môn khác như chính trị, sử học,dân tộc học, triết học, văn chương cũng là khoa học, nhưng là khoa học nhân văn, xã hội. Hai ngành khoa học tự nhiên và khoa học nhân văn xã hội hoàn toàn khác nhau. Dù cách gì đi nữa, chính trị, triết học, kinh tế không thể giống với hóa học, vật lý, thiên văn, địa chất. . .,. Hơn nữa, triết học về tự nhiên, theo duy vật chủ nghĩa không phải đã thành khoa học tự nhiên. Ấy thế mà Engels và những người theo Marx nhập nhằng dùng danh từ khoa học. Đi xa hơn nữa, những người này cho triết học Marx là khoa học, là định luật và tất yếu chung cho khoa học tự nhiên, và khoa học xã hội.<br /><br />Marx viết: <span style="font-style: italic;">Khoa học tư nhiên sẽ thâm nhập khoa nhân văn, và khoa học nhân văn sẽ hòa hợp với khoa học tự nhiên, thế là thành một khoa học </span>.(Natural science will in time incorporate into itself the science of man, just as the science of man will incorporate into itself natural science: there will be <i>one</i> science. ( <a href="http://www.marxists.org/archive/marx/works/1844/manuscripts/comm.htm#44CC8">Private Property and Communism</a> (1844)<br />Engels coi biện chứng pháp như là một khoa học chung cho khoa học tự nhiên và khoa học nhân văn. Ông viết trong <span style="font-style: italic;">Chống Duhring:</span><br /><span style="font-style: italic;">Nhưng phép biện chứng chẳng qua chỉ là môn khoa học về những quy luật phổ biến của sự vận động và sự phát triển của tự nhiên, của xã hội loại người và của tư duy. </span><br /><span style="font-style: italic;">(XIII. Biện chứng phủ định cái phủ định.</span><br /><a href="http://http//www.marxists.org/vietnamese/marx-engels/1870s/chongduhring/phan_14.htm">http://www.marxists.org/vietnamese/marx-engels/1870s/chongduhring/phan_14.htm</a><br /><br /><span style="font-style: italic;">Nature is the proof of dialectics, and it must be said for modern science that it has furnished this proof with very rich materials increasing daily</span>. <a href="http://www.marxists.org/archive/marx/works/1877/anti-duhring/introduction.htm#025">Anti-Dühring</a> (1877)<br /><br />Engels ca tụng Marx là người đầu tiên định luật chung cho khoa học xã hội và tự nhiên:<br /><span style="font-style: italic;">It was Marx who had first discovered the great law of motion of history, the law according to which all historical struggles, whether they proceed in the political, religious, philosophical or some other ideological domain, are in fact only the more or less clear expression of struggles of social classes, and that the existence and thereby the collisions, too, between these classes are in turn conditioned by the degree of development of their economic position, by the mode of their production and of their exchange determined by it. This law, which has the same significance for history as the law of the transformation of energy has for natural science</span>.<br /><a href="http://www.marxists.org/archive/marx/works/1885/prefaces/18th-brumaire.htm">Preface to The Eighteenth Brumaire of Louis Bonaparte</a> (1885)<br /> <br /><br /><span style="font-style: italic;">Dialectics constitutes the most important form of thinking for present-day natural science, for it alone offers the analogue for, and thereby the method of explaining, the evolutionary processes occurring in nature, inter-connections in general, and transitions from one field of investigation to another.</span>( <a href="http://www.marxists.org/archive/marx/works/1878/05/dialectics.htm#05">On Dialectics</a> (1878)Qua mấy câu này thôi ta đã thấy Marx, Engels phản khoa học vì thế giới càng ngày đi vào chuyên biệt, cho đến nay loài người vẫn chưa tìm ra một quy luật chung, khoa học chung cho các khoa học, nhất là họ cho rằng có sự thống nhất của các bộ môn, giữa khoa học tự nhiên và khoa học xã hội. Chính lời này của Marx và Engels đã khiến cho cộng sản bắt buộc mọi người học tập chính trị, triết học Marx, Lenin , và quy tội cho các khoa học gia , các văn nghệ sĩ, nhà chính trị có tư tưởng ra ngoài của hệ thống Marx. Họ luôn nói đến quy luật, đây cũng là một việc phản khoa học, lạm dụng danh từ, dùng ngôn ngữ mập mờ nhập nhằng.<br /><br />Quy luật khoa học tự nhiên khác quy luật khoa học xã hội. Ngay trong khoa học tự nhiên có biết bao định luật, định lý khác nhau, làm sao có thể quy thành một định luật áp dụng cho tất thảy ngành khoa học. Dầu chính xác và thống nhất, khoa học nào cũng có những định luật đặc biệt, ngoại lệ. Khoa học không phải là một thứ dầu cù là, dầu Nhị thiên đường trị bá bệnh. Chủ nghĩa Marx tham vọng đem truyết thuyết Marx để cắt nghĩa mọi sinh hoạt xã hội và mọi biến chuyển của tự nhiên. Làm sao dám nói đến quy luật trong xã hội? Nước một trăm độ sôi, hay dưới 0 độ nước sẽ thành băng. Đó là quy luật. Mà quy luật thì phải khách quan và thống nhất. Không cần phải cầu thần lạy Phật, không cần phải hò hét hay hoan hô đả đảo, nước sẽ tự động sôi và đóng thành băng khi đủ điều kiện khách quan. Hơn nữa, dù ở đâu nước cũng sôi và đóng băng ở một nhiệt độ nhất định, không thể ở Nam cực thì nước sôi 120 độ còn ở xích đạo thì nước sôi 90 độ nhưng người ta đã vì lợi ích cá nhân mà bóp méo lý luân và quy luật ban đầu. Như vậy thì hệ thống Marx là tùy tiện, không khoa học, không quy luật.<br /><br /><br />Marx bảo giai cấp vô sản sẽ tiêu diệt giai cấp tư sản và xây dựng một xã hội tiến bộ hơn tư sản. Có gì chứng minh? Muốn đi đến một kết luận, khoa học phải trải qua thí nghiệm nhiều lần, kiểm chứng nhiều lần rồi mới có thể phải biểu thành quy luật.Nếu bảo rằng chủ nghĩa cộng sản là giai đoạn lịch sử tất yếu thì không cần hô hào, biểu tình, không cần học tập cải tạo, không cần tuyên truyển, khủng bố, giết chóc, khi lịch sử chín muối, dân chúng các nơi sẽ theo cộng sản hết. Hoàng đế, tổng thống, các nhà tư sản đều đầu hàng hoặc tự tử trước thánh tượng Marx, Lenin!<br /><br />Một định luật khoa học phải trải qua thí nghiệm và kiểm chứng. Marx chỉ mới suy nghĩ, chưa thí nghiệm và kiểm chứng thì sao ông có thể bảo rằng quan điểm của ông, lời nói của ông là quy luật, là khoa học, là khách quan và có giá trị vĩnh cữu! Hơn nữa, lịch sử không thể lập lại để thí nghiệm cho nên không thể coi lịch sử là một khoa học, theo quy luật khoa học như là khoa học chính xác.Hơn nữa, nước sôi và đóng băng là có thể kiểm chứng, có thể nhìn thấy, có thể đo lường bằng máy móc. Còn vô sản có nên nổi dậy hay không, và lúc nào thì nổi dậy, hoàn toàn không có quy luật, không có con số cụ thể và không thể tính toán, tiên liệu như khoa học<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">II.4. Cộng sản thiếu khách quan, duy ý chí, duy tâm</span><br /><br />+Những lời Marx, Engels, Lenin phê bình các triết gia, các nhà xã hội và các tổ chức cộng sản là gay gắt, thiếu khách quan.Marx chủ quan, cộng thêm tính tự tôn, cho rằng thuyết của ông hay nhất, còn các thuyết khác dù là của các phái xã hội và cộng sản đều kém.Tính kiêu ngạo này đưa đến chủ nghĩa quan liêu, giáo điều và sùng bái cá nhân lãnh tụ trong toàn hệ thống Marx <span style="font-style: italic;">:" Lãnh tụ anh minh, đảng không bao giờ sai, Stalin luôn luôn đúng, Mao đại trí, đai nhân. . ."</span>. Thêm vào đó, nhờ thành công, họ cho là tài giỏi khiến cho Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông độc hành độc đoán mặc sức ra kế họạch này, kế hoạch kia rồi đày ải hàng chục triệu người , làm chết hàng chục triệu người.<br /><br />+Những ý tưởng của Marx, Engels, Lenin, Stalin, Mao và hành động của họ trong các chính sách kinh tế, chính trị, và khủng bố là không khách quan, không khoa học.Những kế hoạch không tưởng của Lenin, Stalin, Mao, Hồ là không tưởng, không căn cứ vào quy luật kinh tế mà chỉ là tham vọng chính trị. Phái cộng sản duy ý chí, họ muốn dùng bạo lực cướp chính quyền, dùng vô sản chuyên chính thì nhân nào quả nấy, họ đã tạo ta một trường máu tanh! Còn những người hiền lương như Khổng tử, ( nhân nghĩa lễ, trí tín), Nguyễn Trãi ( <span style="font-style: italic;">Đem đạo nghĩa thắng hung tàn, lấy chí nhân thay cường bạo)</span>, Kautsky chỉ trương cách mạng ôn hòa.<br /><br />+Chủ nghĩa Marx duy lý, duy tâm, chú trọng về tuyên truyền, giáo dục, và đề cao ý thức hệ trong khi tư bản thì không thế. Các lãnh tụ cộng sản rất chú trọng lý thuyết và tinh thần. Ông viết: <span style="font-style: italic;">"Muốn có phong trào cách mạng phải có lý thuyết cách mạng</span>."<br />(Without revolutionary theory there can be no revolutionary movement.)<br />Lenin, <a href="http://www.marxists.org/archive/lenin/works/1901/witbd/i.htm">What Is To Be Done?</a>, “Dogmatism And ‘Freedom of Criticism’” (1902)<br /><br />+Những ý tưởng của Marx, Engels, Lenin, Stalin, Mao là những ước mơ, những dự đoán tương lai xa xôi mà tưởng gần trước mắt, là những bài luận văn mô tả hơn là những công trình nghiên cứu khoa học thực nghiệm của các kinh tế gia,khoa học gia tài giỏi. Trong TNCS, Marx đã xác quyết: <span style="font-style: italic;">Sự sụp đổ của giai cấp tư sản và thắng lợi của giai cấp vô sản đều là tất yếu. </span><br />Những ý tưởng vô sản chôn sống tư bản, tư bản dẫy chết, nhà nước tự tiêu vong, làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu là duy tâm chẳng khác gì tôn giáo tin vào thiên đàng.Marx tiên đoán sai nghĩa là chủ nghĩa Marx không chính xác, không phải là khoa học tự nhiên.<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">I<span style="color: #330099;">I.5. Hệ thống Marx mâu thuẫn</span></span><span style="color: #330099; font-weight: bold;">, không chính xác</span><br /><br />Khoa học thì phải thống nhất. Nước 100 độ sôi thì ở Bắc cực hay Nam cực cũng thế. Một khoa học gia không thể nói: Nước sôi ở trăm độ thì tốn củi, tốn điện, phải nấu sôi nước ở 60 độ Và tốc lực xe hơi khoảng 200 km/giờ không thể tăng năng suất lên 300kmn/giờ như cộng sản thường tuyên bố. Chủ nghĩa Marx chứa nhiều mâu thuẫn nội tại , và các lãnh tụ tự ý " linh động sáng tạo" mà thay đổi chính sách. Lenin, Mao, Hồ Chí Minh đã cùng nhau phản Marx khi chủ trương xây dựng cộng sản chủ nghĩa bỏ qua giai đoạn phát triển tư bản chủ nghĩa. Rõ ràng đấy là con người duy ý chí, muốn làm sao cũng được, và lịch sử chẳng có quy luật gì và chẳng tất yếu tí nào!<br /><br />Giả sử các thuyết là duy tâm, phản khoa học, nhưng hệ thống cộng sản, nhất là hệ thống Marx cũng không khác gì hơn vì chứa nhiều chủ quan, không tất yếu, không thống nhất.<br />+Cùng theo chủ nghĩa xã hội, cùng chủ trương cộng sản, Marx chê các triết gia, các trào lưu khác là phong kiến, tư sản , và phản động.<br /><br />+Cùng theo Marx, song Lenin, Stalin, Mao, Đặng Tiểu Bình có nhiều điểm khác nhau.<br />+Cộng sản cho rằng phong kiến và tư bản là kẻ thù, thế sao cộng sản cũng giết các đồng chí mình? Vậy ai khoa học hơn ai? Tại sao cùng theo Marx, cùng theo duy vật và khoa học, tại sao tiêu diệt nhau? Cùng là cộng sản mà phe cộng sản Lenin (Bolchevish) giết cộng sản Martov (Menshevish)? Tại sao Stalin giết Trotsky, các tướng lãnh Hồng quân và các đại biểu quốc hội? Tại sao Trần Độc Tú khác Mao?và Đặng Tiểu Bình lại trở lại con đương tư bản chủ nghĩa? Những điều này cho thấy tư tưởng Marx và hệ thống Marx không phải là khách quan khoa học mà là một mớ hỗn độn và mâu thuẫn.<br /><br />Như đã nói ở trên, định luật khoa học mới là tất yếu, còn lịch sử có thể xảy ra thế này hay xảy ra thế kia, không thể gọi là tất yếu. Ngôn ngữ của Marx và những người theo ông chỉ là ngôn ngữ tuyên truyền<br /><br />+Marx và Lenin nói cộng sản tự do, thịnh vượng gấp trăm, gấp ngàn tư bản tại sao lại bày ra chuyên chính vô sản? Khi đã dùng súng đan, công an, nhà tù , cưỡng bách lao động, cấm báo chí, triệt hạ tôn giáo thì làm sao dân chúng có tự do?<br />+Marx chủ trương thế giới phải tiến lên theo thứ tự năm hình thái xã hội, nhưng Lênin đã xây dựng XHCN bỏ qua giai đoạn phát triển tư bản chủ nghĩa.<br />+Marx chủ trương cách mạng vô sản, hy vọng nước Đưc là nước cộng sản đầu tiên nhưng Nga là nước có nông dân chiếm 2/3 dân số ổ Nga đã thành lập chủ nghĩa cộng sản đầu tiên.<br />+Marx đề cao công nhân nhưng Mao lại đề cao nông dân.<br />+ Marx chủ trương hạ tầng cơ sở (kinh tế) làm nền tảng cho thượng tầng kiến trúc, nhưng Trung Quốc và Việt Nam nay theo kinh tế thị trường, tức là lấy kinh tế tư bản làm hạ tầng để xây dựng văn hóa, chính trị và xã hội cho chủ nghĩa cộng sản.<br />+Marx chủ trương đấu tranh giai cấp nhưng công nhân các nước Âu Mỹ không chống tư bản. Cộng sản nay đã chết, một số biến thái. Điều này xác định chủ nghĩa Marx không chính xác, khách quan và khoa học.<br />+Cộng sản nổi dậy do ý chí bọn cầm đầu thúc đẩy và quyết định. Quyết định này do chủ quan chứ không khách quan như khoa học, thành thử không thể nói là theo quy luật của khoa học, của vật chất.Hết ngày đến đêm là tất yếu, nước triều lên xuống là tất yếu, theo quy luật, đâu cần phải cầu khẩn, răn đe, dụ dỗ!<br />Trong Khi Marx cho rằng giai cấp công nhân tất yấu là thắng lợi nhưng cuộc tranh đấu này đã thắng và đã bại. Ông cũng cho rằng lịch sử là quy luật của vật chất vận động, nhưng ông cũng cho rằng lịch sử hay cách mạng do con người thei đuổi mục đích nào đó. (History is <em>nothing but</em> the activity of man pursuing his aims., <a href="http://www.marxists.org/archive/marx/works/1845/holy-family/ch06_2.htm#history">The Holy Family, Chapter 6</a> (1846).<br /><br />Vây lịch sử do sự vận động của vật chất hay do ý chí con người?Như vậy là ý kiến Marx trái ngược nhau? <span class="body">Lenin nói: <span style="font-style: italic;">Đôi khi lịch sử cần phải thúc đẩy (Sometimes - history needs a push.)</span></span>Nếu cách mạng vô sản là tất yếu thì cần gì phải thúc đẩy, đấu tranh, tuyên truyền và giết người! Khi đã tàn sát, vô sản chuyên chính tức là trái nhân tâm, trái khoa học. Người cộng sản cũng như các bọn cướp, bọn thực dân, đế quốc dùng bạo lực chứ chẳng hơn gì cho nên những lời tuyên bố khoa học, quy luật, tất yếu là không đúng.<span class="body"> </span><br />+Về việc mâu thuẫn tư bản- vô sản, có nhiều giải pháp và con người đã áp dụng. Như vậy các biến cố lịch sử là do tư duy con người, không theo một quy luật nào. Marx cho rằng hạ tầng kinh tế quyết định thượng tầng kiến trúc.<br />Một điều căn bản nhất cho " cách mạng vô sản" là phải xây dựng xã hội chủ nghỉa phải trên nền tảng tư bản chủ nghĩa.<br />Dẫu sao, kết cuộc giả thuyết của Marx, giấc mơ của Marx đã cho ta thấy kết quả:<br />+Xây dựng xã hội chủ nghĩa trên cơ bản chủ nghĩa theo Marx là một thất bại vì sự kiện này đã không xảy ra.<br />+Xây dựng XHCN bỏ qua giai đoạn phát triển tư bản chủ nghĩa cũng thất bại vì các kế hoạch kinh tế đã sụp đổ, dân chúng đói khổ và mất tự do khiến cho Đông Âu là Liên Xô sụp đổ, Trung Quốc và Việt Nam phải từ bỏ kinh tế chỉ huy mà quay sang kinh tế thị trường..<br />Như vậy toàn bộ triết thuyết và hành động của phái Marx đã hoàn toàn không chính xác, không khoa học và biến thành một tai họa cho nhân loại.<br /><br />Như đã trình bày, chính trị, kinh tế, hành chánh không phải là khoa học chính xác thành thử không thể xác định , tiên đoán và quả quyết như Marx và đệ tử theo ông cứ bảo là tất yếu. Lenin đã nói một câu rất đúng <span style="font-style: italic;">"không thể tiên đoán được thời gian và tiến trình cách mạng. Cách mạng tự nó cai trị do những quy luật thần bí</span> " <span style="float: right;"> </span><span class="sqq" style="font-style: italic;">(It is impossible to predict the time and progress of revolution. It is governed by its own more or less mysterious laws.)</span><br />Thật vậy, trong cuộc nổi dậy tháng giêng 1917, và ngay trong cuộc khởi loạn tháng 10 Nga Lenin đã không có mặt ở Nga. Trước cuộc bạo động tháng giêng 1917 một tháng, Lenin nói trước thanh niên Thụy Sĩ:<br /><span style="color: #000066;"><span style="font-style: italic;">“Những người già cả chúng tôi có lẽ sẽ không được nhìn thấy những trận chiến quyết định của cuộc cách mạng tương lai. Nhưng tôi có thể nói một cách tin tưởng rằng các bạn trẻ đang hoạt động tích cực trong phong trào xã hội ở Thuỵ Sĩ và trên toàn thế giới sẽ có may mắn không chỉ đấu tranh mà còn chiến thắng trong cuộc các mạng vô sản trong tương lai” [2] </span></span><span style="color: #000066; font-weight: bold;">.</span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-2.html">(GIAI CẤP MỚI 2</a> ,3 )</span><br />Ta có thể kết luận, chủ nghĩa Marx là một bài toán sai, là một giả thuyết vô căn cứ, không phải là một quy luật khoa học, không liên hệ gì đến khoa học , hoặc mang tính khoa học.<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">II.6 .Hệ thống Marx giáo điều.</span><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;"><br /></span>Marx hoang tưởng, còn Lenin, Stalin, Mao và những người cộng sản đệ tử thì giáo điều> Ta có thể phê bình họ giáo điều vì nhiều lý do.<br />Tư tưởng Marx ra đời giữa thế kỷ 19 đến nay khoa học đã tiến bộ xa cho nên tư tưởng của Marx và Engels đã lạc hậu. Tư trưởng của Marx bắt nguồn tử triết lý Hegel và khoa học thế kỷ 18, thế kỷ 19. Nhưng nay thì khoa học và thế giới đã mang những đôi hài vạn dặm. Ở thế kỷ XX, mọi thứ đều biến đổi, nhất là khoa học đã vượt qua những giá trị của thời Marx cho nên nghiên cứu Marx hay theo Marx mà giáo điều là một sai lầm lớn. Chẳng những thế, tình hình tư bản cũng khác xưa vì kỹ nghệ tiến bộ rất nhanh, và họ cũng đã thay đổi thái độ đối với công nhân.<br /><br />Một số vì quyền lợi , một số vì óc bảo thủ quá nặng nhất nhất đều theo Marx, Lenin, Stalin ,Mao trong khi Lenin, Stalin, Mao chẳng còn trung thành với lý tưởng Marx, họ đã biến đổi Marx theo quan diểm và quyền lợi của ho. Họ tuyệt đối trung thành và tin tưởng vào lãnh tụ như Gia Tô giáo thời trung cổ giáo điều kết tội những nhà khoa học, là trái lời chúa, và những người theo tôn giáo khác là tội làm phù thủy, và đã bắt họ lên giá treo cổ lên giàn hỏa.Những gì họ tuân theo là đức tin chứ không phải sự thực.B.Russell trong <span style="font-style: italic;">History of Western Philosophy </span>rất đúng khi ông cho rằng cộng sản là một tôn giáo.<br /><br />Gorbachev, Yeltin, Triệu Tử Dương, Trần Xuân Bách, Trần Độ, Nguyễn Kiến Giang đã sáng suốt nhận thấy cộng sản đã lạc hậu và giáo điều.Cộng sản châu Âu nay cũng tan rã hoặc thay đổi chính sác và tổ chức. Người ta đã biến hệ thống Marx thành tôn giáo.Thời đại loạn tiêu diệt văn hóa của Hồng vệ binh, người ta đã coi quyển sách đỏ của Mao là một thánh kinh, mỗi câu của Mao là một thần chú có thể đảo hải di sơn. Ngày nay, cộng sản Việt Nam dựng đền thờ Hồ Chí Minh, và dùng dị đoan mê tin để đầu độc nhân dân, khiến cho họ xao lãng ý chí chống cộng.<br /><br /></div><div style="text-align: justify;"><span style="color: red; font-weight: bold;">III. DUY VẬT BIỆN CHỨNG PHÁP<br /><span style="color: #000066;"><br />III.1. MÂU THUẪN</span></span></div><div style="text-align: justify;"><br /><div style="text-align: justify;">Như đã trinh bày ở chương trước, mâu thuẫn và thống nhất là cặp phạm trù trong triết học Hegel. Engels và Marx cũng tiếp thu tư tưởng của Hegel về mâu thuẫn. Thực ra thuyết mâu thuẫn đã có từ lâu. Trước Khổng tử, có thuyết ngũ hành và kinh Dịch đã nói âm dương. Đồng thời với Khổng tử, Lão tử có Đạo Đức kinh đã nói về mâu thuẫn.<br /></div></div><div style="text-align: justify;">Marx đã nói đến thống nhất mâu thuẫn. Có những mâu thuẫn khiến cho hai bên phải đoạn tuyệt, nhưng cũng có những mâu thuẫn mà phải gắn bó với nhau, cộng tác với nhau trong quá trình phát triển, như cực âm phải hợp với cực dương mới sinh ra điện; hai cực bắc và nam trong thanh nam châm không thể tách rời. Người Trung Quốc đã nói đến ngũ hành tương xung nhưng cũng tương hợp. Âm dương hòa hợp và cũng trái ngược nhau nhưng trong âm có dương, trong dương có âm [4].Theo tinh thần của Lão và kinh Dịch thì xã hội có mâu thuẫn mà có sự hòa hợp.<br /><br />Sự vật là mâu thuẫn, mà cũng chỉ là khác nhau, và cũng là hòa hợp. Ngày và đêm, âm và dương, nam và nữ không phải là mâu thuẫn một mất một còn mà chúng chỉ là hai mặt của một thực thể cần phối hợp với nhau tạo thành cuộc sống như Kinh Dịch và Đạo Đức kinh quan niệm [5]. <span id="main" style="visibility: visible;"><span id="search" style="visibility: visible;"><em></em></span></span><br /><br />Mặc dầu nghiên cứu Marx, nhiều học giả có ý kiến khác nhau, đôi khi mâu thuẫn. Trong khi các học giả Marxist chỉ chú trọng mặt mâu thuẫn mà quên mất mặt thống nhất, cương quyết cho rằng mâu thuẫn là tranh đấu không khoan nhượng, là vô sản chuyên chính, là giết cùng đuổi tân thì Rob Sewell [6], cho rằng Duy vật biện chứng có nói đến " thống nhất của mâu thuẫn", mà quan niệm này cũng giống như Dịch kinh và Đạo đức kinh.<br />Ông viết:<br /><span style="font-style: italic;">The contradiction, however, is the source of all movement and life; only in so far as it contains a contradiction can anything have movement, power, and effect." (Hegel). "In brief", states Lenin, "dialectics can be defined as the doctrine of the unity of opposites. This embodies the essence of dialectics…"</span><br /><span style="font-style: italic;">The world in which we live is a unity of contradictions or a unity of opposites: cold-heat, light-darkness, Capital-Labour, birth-death, riches-poverty, positive-negative, boom-slump, thinking-being, finite-infinite, repulsion-attraction, left-right, above-below, evolution-revolution, chance-necessity, sale-purchase, and so on (</span><span style="font-size: 100%;"><a class="contentpagetitle" href="http://www.marxist.com/what-is-dialectical-materialism.htm">What is Dialetical materialism?</a> <a href="http://http//www.marxist.com/what-is-dialectical-materialism.htm">http://www.marxist.com/what-is-dialectical-materialism.htm)</a></span><a href="http://http//www.marxist.com/what-is-dialectical-materialism.htm"><span style="font-style: italic;">.</span></a><br /><br />Như đã trình bày ở trên, ít nhất có hai loại đấu tranh. Một loại đấu tranh đi đến tiêu diệt như hai xe đụng nhau, hay sự nổ tan của siêu sao mới. Một loại là hai mặt của một thống nhất như hai cực Nam Bắc của thanh nam châm. Vũ trụ cũng như cuộc đời con người là do ý chí quyết định. Trận chiến tranh nào cũng có nhiều giải pháp, nhưng tựu trung có hai giải pháp là hòa hay chiến.<br /><br />Chính Marx cũng cho rằng có sự thống nhất các mặt mâu thuẫn, thế tại sao Marx không chủ trương hòa hợp mà chủ trương đấu tranh, một thứ đấu tranh quyết liệt, một mất một còn? Chủ nghĩa Marx đưa đến chiến tranh khủng khiếp giữa nước này với nước nọ, giai cấp này với giai cấp khác, và giữa các nước anh em, giữa các đồng chí với nhau, tồi tệ hơn bất cứ xã hội nào!<br /><br />Sau khi Stalin chết, Khrushchev đưa ra thuyết "sống chung hòa bình "giữa tư bản và cộng sản. Trung cộng và Việt Nam chỉ trích chủ trương " xét lại hiện đại" của Liên Xô, nhưng nay thì Trung Quốc và Việt Nam thực hiện tư tưởng Khrushchev một cách đầy đủ nghĩa là hợp tác với tư bản. Hơn nữa, việc cộng sản thành công là chỉ trong phạm vi châu Á, và nói chung là ở các nước thuộc địa và nghèo đói. Mâu thuẫn giai cấp ở các nước tư bản không nổ ra, công nhân và tư bản hòa hợp chứ không đấu tranh một mất một còn như Marx hô hào.<br /><br />Giả sử đồng ý rằng giết hết tư sản để lập xã hội không giai cấp, để cho loài người được no ấm nhưng than ôi giết hết lớp tư sản cũ thì lớp tư sản đỏ mọc lên. Cách mạng vô sản chỉ là đổi chủ mà không đổi đầy tớ. Trước và sau việc cướp chính quyền tháng mười Nga, người vô sản đổ xương máu cho giai cấp mới, mà trước sau vô sản vẫn là vô sản.<br />Trong thế giới có nhiều cái nhìn khác nhau và nhiều cách giải quyết. Theo lý luận của Hegel và Marx, một số vật có mâu thuẫn và cũng có thống nhất. Tại sao Marx và Engels không chú trọng mặt thống nhất mà chú trọng tranh đấu để cho xã hội điêu tàn, quốc gia tan nát?Phải chăng hy vọng của Marx, Engels, Lenin là cướp chính quyền và giết người, cướp của để họ có địa vị lãnh đạo thế giới?Nay thì ràng là chủ trương tranh đấu ôn hòa như Kautsky, <span style="color: black;">E. Bernstein, </span>cộng sản châu Âu, hoặc không đấu tranh giai cấp như vô sản Âu, Mỹ là đúng.<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;"><span style="color: #cc0000;"><span style="color: #000066;">III.2. CHUYỂN HÓA LƯỢNG THÀNH CHẤT</span></span></span><br /><br /><span style="color: black;">Marx cho rằng lượng tới một biên giới nào đó thì sinh bước nhảy vọt tạo thành chất. Có thể có những trường hợp lượng thành chất và chất thành lượng như phái Duy vật nói, nhưng không phải tất cả đều như thế. Trong trường hợp nước sôi thì thí dụ đó không đúng. Khi nghiên cứu thì ta phải chú trọng vào đối tượng chính. Đối tượng ở đây là nước. Ví như đổ một lít nước vào nồi, không thấy gì nhưng đổ đến một trăm lít nước vào nồi thì nước biến thành mật sôi lên. Đó là lượng thành chất. Còn khi dùng củi ,than, điện mà nấu lên, đó là tác dụng của nhiệt lên nước khiến nước biến chất.</span><br /><br /><span style="color: black;">Chính nhiệt độ cao mà nước bốc hơi thành sương mù hay thành mưa, và cũng vì nhiệt độ thấp mà thàng băng, tuyết. Đó là do tác dụng bên ngoài đối với nước chứ không phải bản thân lượng của nước. </span><span style="color: black;">Cũng vậy, một tấn đất , một tấn cát vẫn là đất, là cát. Nếu đổ thêm một ngàn tấn đất, một ngàn tất cát mà biến thành kim cương hay vàng thì mới có thể nói lượng thành chất. Đổ nhiều đất thì thành núi, trồng nhiều cây thành rừng đó chỉ là biến hình thái chứ không phải biến thành phẩm chất.</span><br /><br /><span style="color: black;">Tác động trực tiếp của một hay nhiều vật khác với một hay nhiều vật có thể gây ra biến chất, tạo thành một hợp chất hoặc thành một chất mới. </span><span style="color: black;">Như vậy là chưa có chứng minh cụ thể cho quy luật lượng thành chất, chất thành lượng.</span><br /><br /><span style="color: black;">Hegel và Marx cũng nói đến sự nhảy vọt. Khi nước 90 độ hay gần 0 độ thì nước "nhảy vọt", hóa thành nước sôi hay băng. Nhiều người cho rằng có sự nhảy vọt trong thiên nhiên và lịch sử. Có thể có sự kiện đó trong nhiên giới và nhân giới. Biết đâu có một ngày quả đất đang từ 15 -30 độ bỗng nhiên tăng lên 300 độ hay giảm xuống -120 độ! Nhưng phần nhiều là tuần tự mà tiến. Thường thường là nước tăng hay hạ nhiệt dần dần. Trong Văn ngôn, kinh Dịch, Khổng tử nói : <span style="font-style: italic;">" Tôi giết vua, con giết cha, không phải một sớm, một chiều, mà nguyên do tích lũy từ lâu "</span> [7].</span><br /><span style="color: black;">Marx cũng cho rằng cách mạng là phát triển từ từ, chứ không phải bộc phát tức thời [8].</span><br /><span style="color: black;">Thuyết tiến hóa của Darwin cho thấy con người và loài vật tiến bộ dần dần, trải qua hàng triệu năm mới đến ngày nay. Nếu như vậy, lịch sử con người không phải là năm giai đoạn mà là ngàn giai đoạn, trăm giai đoạn hay mấy chục giai đoạn?Ngày nay, nhiều người cho rằng Darwin sai [9] Sự vật nhảy vọt sau một thời gian im lìm hoặc tiến hóa chậm chạp. Có lẽ cũng như nước sôi. 100 độ là nhảy vọt, nhưng phải một thời gian chuẩn bị để nhiệt tăng cho đến mức nhảy vọt.</span><br /><br /><span style="color: black;">Giả sử lưọng thành chất là đúng thì đó cũng chỉ ở trong khoa học còn ở trong xã hội và lịch sử không phải thế, vì con người và vật chất như sắt thép, nước, mây. . . khác nhau. Không thể đem kết quả của khoa học để áp dụng cho xã hội loài người.</span><span style="color: black;"><span style="color: #cc0000;"> </span></span><span style="color: black;">Khoa học thì kiên định. Nước trăm độ thì sôi nhưng</span><span style="color: #000066; font-weight: bold;"><span style="color: #cc0000;"> </span></span><span style="color: black;">tư bản và vô sản không nhất thiết phải quyết đấu sanh tử. Cái ý niệm đem khoa học áp dụng vào xã hội là niềm tự hào của Marx về triết thuyết vật chất của ông là tân tiến, khoa học đã gây ảo tưởng cho nhiều người. Khoa học thì đong đếm, kiểm nghiệm được còn kinh tế , chính trị thì làm sao là đến mức nhảy vọt? </span><span style="color: black;">Nước 100 độ thì sôi nhưng khi nào thì xã hội đạt bước nhảy vọt?</span><span style="color: black;"> Tuy nhiên, dù là vật chất, là khoa học, chúng ta nên coi chừng ,những biến cố đột ngột có thể gây ra tai họạ cho người và vật, thí dụ thay đổi nhiệt độ đột ngột.</span><span style="color: black;">Phải chăng Mao Trạch Đông đã tâm đắc với ý niệm "nhảy vọt" này mà làm cho hai ba triệu người Trung Quốc chết đói? Ở đây, ta lại thấy các thuyết duy vật mang tính chất duy ý chí, duy tâm, và phản khoa học! </span><br /><br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;"><span style="color: #cc0000;"><span style="color: #000066;">III.3. PHỦ ĐỊNH CỦA PHỦ ĐỊNH</span></span></span><br /><br /><br /><span style="color: black;">Luật</span><span style="color: black;"> phủ định của phủ định đúng trong vài trường hợp. Danh từ phủ định chỉ đúng một phần. Luật này cũng như luật mâu thuẫn nhằm giải thích sự đấu tranh đưa đến tiêu diệt nhau. Phủ định theo Marx là cái mới diệt cái cũ, cái mới tốt hơn cái cũ. Đúng là có sự tiêu diệt nhau như đã nói ở mục mâu thuẫn . Cách mạng Pháp 1789 đã tiêu diệt chế độ quân chủ Pháp, và cách mạng tháng mười Nga năm 1917 tiêu diệt chế độ quân chủ của Nga hoàng. Khi xe hơi, xe đò ra đời thì xe ngựa, xe bò phải xếp xó. Nhưng có nhiều trường hợp không phải là phủ định, là tiêu diệt nhau mà là thay thế, là tiếp nối theo một chu kỳ, hay sự kế thừa từ đời này sang đời khác..</span><br /><br /><span style="color: black;">Người Marxist thường lấy thí dụ con gà và cái trứng, hay hạt và cây để nói về phủ định của phủ định. Nhưng ở đây con gà không giết chết cái trứng, mà cái trứng chuyển hóa thành gà trong chu kỳ sinh tử của tự nhiên. Cái hạt thành cây, cây sinh hạt cứ như thế mãi. Tre già măng mọc, cha mẹ sinh ra con cái. . .Ai phủ định ai? Cái trứng phủ định con gà hay con gà phủ định cái trứng? Mà đó có phải là phủ định hay là kế thừa?</span><br /><span style="color: black;">Marx lý luận rằng giai cấp phong kiến nuôi nấng giai cấp tư sản, rồi giai cấp tư sản phủ định phong kiến. Rồi giai cấp tư sản sinh ra vô sản để rồi vô sản phủ định giai cấp tư sản bằng cách đào mồ chôn nó. Nhận định này chủ quan và sai lầm.</span><br /><br /><span style="color: black;">Từ lâu, xã hội loài người sống theo chế độ bộ lạc. Những bộ lạc mạnh thì trở thành vua cai trị các bộ lạc chứ không phải giết hết các tộc trưởng hoặc tiêu diệt hết các bộ lạc. Trong cách mạng 1789, phong kiến không chết nhưng nó thay màu đổi sắc. Phong kiến vẫn làm chủ. Họ có tiền bạc, ruộng đất và họ trở thành nhà tư bản. Con cái phong kiến không làm quan nhưng làm bộ trưởng, giám đốc trong các cơ sở quốc gia và tư nhân. Ở Anh thì vẫn còn vua, không còn bá tước nhưng lại có các bộ trưởng, các giám đốc và nghị sĩ. Bên Nhật cũng vậy. Phong kiến thay màu đổi sắc nhưng không thể nói là đã bị tiêu diệt. Marx bảo đó là biện chứng duy vật, là đấu tranh giai cấp, nhưng đó là sự tiếp tục không phải là hủy diệt như kiểu người này cầm dao giết người kia.</span>Và điều này đã xảy ra trước mắt Marx, tại sao Marx lại bắt sự thật biến hóa theo lý thuyết phủ định của Marx. Như vậy là Marx không tôn trọng sự thực của lịch sử. Và điều này, ngày nay ta cũng nhận thấy chứ không phải đã thành chuyện đời xưa, nghĩa là cho đến hiện nay nhiều chế độ vẫn sống tồn tại bên nhau chứ không phải chế độ sau tiêu diệt chế độ cũ. Marx nói đều này chỉ là ngụy biện, nhằm tuyên truền cho chủ nghĩa cộng sản. Marx là một nhà chính trị gian dối, không phải là một triết gia trung thực.<br /><br /><span style="color: black;">Sự biến đổi trong thiên nhiên và xã hội con người có khi là hủy diệt nhưng cũng có trường hợp kế thừa " tre già, măng mọc". Cái trứng gà bể ra, cái vỏ bị hủy diệt nhưng là để sinh thành ra con gà con. Trong con gà con có cái trứng cho đến khi con gà đẻ ra trứng lập lại chu kỳ sinh tử. Cái trứng, cái hột là sự kế thừa. Cũng như xã hội tư bản sinh ra trong lòng phong kiến, Lẽ dĩ nhiên ai giải thích thế nào cũng được. Hai người đều được bạn tặng nửa bình rượu ngon. Một người hân hoan nói: "Tôi sướng quá, tôi được nửa bình rượu ngon". Còn người kia buồn rầu phát biểu: " Tôi chỉ được nửa bình rượu ngon"!</span><br /><br /><span style="color: black;">Trong phạm vi văn hóa, tư tưởng và văn chương, nghệ thuật , tinh thần quyết định. Con người có thể chọn nhiều kế hoạch khác nhau mà nhân và quả sẽ khác nhau. Lịch sử đã chứng minh ý chí quyết định. Trong khung cảnh xã hội vật chất tư bản và vô sản mâu thuẫn giống nhau, Marx chủ trương tranh đấu cho nên gây ra một trường thịt nát, xưong tan. Trong khi công nhân tư bản không chống tư bản thì họ có một kết cuộc khác. Quan niệm phủ định của Marx mang tính cách bạo lực theo chủ trương đấu tranh giai cấp của ông. Marx không khách quan. Ông bắt mọi sự phải theo tinh thần đấu tranh giai cấp, đấu tranh tiêu diệt của ông mà thôi.</span><br /><br /><span style="color: black;">Nhận định của Marx cũng một chiều. Trong cuộc long tranh hổ đấu không phải bao giờ cái cũ cũng thua và cái mới bao giờ cũng thắng. </span><span style="color: black;">Trong khoa học kỹ thuật, ta thấy cái mới thắng cái cũ là vị nếu nhà khoa học không sáng chế ra cái mới tốt đẹp hơn thì tự nhà khoa học đã từ bỏ nó. </span><span style="color: black;">Có những trường hợp cái mới hơn cái cũ nhưng trong xã hội và tự nhiên, nhiều trường hợp cho thấy cái mới có thể bằng, hay thua cái cũ. Rõ ràng là xã hội tư bản tuy có nhiều khuyết điểm vẫn tốt hơn chế độ cộng sản.</span> Nói tất cả cái cũ đều tốt hơn cái cũ, thắng cái cũ và tiêu diệt cái cũ là hàm hồ, sai lầm. Những lời nói như thế không thể là quy luật, nhất là quy luật cho khoa học tự nhiên.<br /><br /><span style="color: black;">Riêng người Á Phi thì nhận thấy rằng sống dưới thời thực dân, đế quốc, họ khổ mười phần nhưng ở với cộng sản thì khổ trăm phần. Thực dân, đế quốc bóc lột nhưng họ đã xây dựng cho thuộc địa những thành phố, những con đường, và giúp cho nền văn học, nghệ thuật bản xứ tiến bước và phong phú. Còn văn học, nghê thuật và khoa học, kỹ thuật cộng sản là một con số không to lớn. Trong trường hợp này, cái mới cộng sản thua cái cũ của thực dân, đế quốc.</span><br /><br />Nhưng Marx áp dụng luật phủ định không triệt để như Marx lý luận. Ông lạc quan tin rằng tư bản sinh ra trong chế độ phong kiến, rồi phủ định phong kiến. Sau đó tư bản tự đưa vũ khí cho vô sản để vô sản giết mình. Ông cũng cho rằng sau khi phủ định giai cấp tư sản, vô sản sẽ tự phủ định mình nghĩa là một khi không còn bóc lột thì không còn giai cấp. Như luật phủ định cái mới phủ định cái cũ, vậy sau chế độ cộng sản thì là chế độ gì sinh ra?Chế độ nào phủ định cộng sản? Nói rõ hơn, cái thứ hai phủ định cái thứ nhất trước nó. Cái thứ hai không bền vững, sẽ bị cái thứ ba phủ định nó. Cứ thế mãi. Nhưng Marx lại bảo tư bản là giai cấp bóc lột cuối cùng, và cộng sản là xã hội sau cùng, không bị cái nào phủ định. Thế là Marx tự mâu thuẫn. Và con đường tiến hóa bị tắc tị, và con đường thẳng hay xoắn trôn ốc hóa ra cái gì? Và cái luật biến dịch đã bị Marx chôn sống!Đến đây, ta không khỏi thắc mắc là Marx duy tâm hay duy vật?<br /><br />Marx không dám nói ra hay ông không biết? Ông không trả lời nhưng ta cũng thấy từng bước phủ định trong lịch sử theo quan điểm của Marx:<br />+Tư bản phủ định phong kiến<br />+Vô sản phủ định tư bản (sự phủ định này chỉ là một phần).<br />Sau đó:<br />+Vô sản phủ định vô sản.<br />-Sự phủ định này chỉ là một phần :Trotsky phủ định Stalin, Stalin phủ định Trotsky, Khrushchev phủ định Stalin( trong đại hội XX đảng cộng sản Liên Xô ).<br />-Mikhail Gorbachev, Boris Yeltsin phủ định toàn phần chủ nghĩa cộng sản.<br />+Tư bản phủ định cộng sản: Đông Âu và Liên Xô sụp đổ, và trở lại tư bản chủ nghĩa; Trung Quốc. Việt Nam mở cửa buôn bán với tư bản ; bãi bỏ kinh tế hoạch định và chạy theo kinh tế thị trường.<br /><br />Ở đây, chúng ta thấy hiện rõ hai điều:<br />+Nếu bảo rằng cộng sản là giai đoạn chót của lịch sử thì trái với luật phủ định của Marx.<br />+Nếu bảo rằng một xã hội khác tốt đẹp hơn sẽ thay thế cộng sản, thì chủ nghĩa Marx và đảng cộng sản cũng chỉ là lũ khỉ tầm thường trên Hoa Quả sơn, không thoát khỏi luật tử sinh, và như thế thì có gì mà tự hào? và phải giết nhiều người như vậy?<br /><br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;"><span style="color: #990000;">IV. DUY VẬT SỬ QUAN</span></span><br /><br /><span style="color: black;"><span style="color: #000066; font-weight: bold;">IV.1. Tồn tại và ý thức</span></span><br /><br /><span style="color: black;">+Duy vật lịch sử chú trọng hai điểm:</span><br /><span style="color: black;">-Vật chất có trước, tinh thần có sau. Tồn tại quyết định ý thức.Xã hội, lịch và những thành quả của nó như cách mạng, kiến trức, văn chương, tư tưởng là do vật chất.</span><br /><span style="color: black;">- Lịch sử tiến theo năm giai đoạn của lịch sử, và lịch sử là lịch sử giai cấp đấu tranh.</span><br /><span style="color: black;">Quan điểm của Marx và các triết gia cho triết học khác họ là triết học duy tâm, phản động còn triết học duy vât của họ là khoa học.. Nhưng triết học hiên đại cũng như cổ điển quan niệm </span><span style="color: black;">con người là một thể thống nhất, những quan niệm cực đoan về duy tâm và duy vật là sai lầm.,.</span><br /><span style="color: black;">Hơn nữa, triết học Marx còn quan niệm rằng ý thực tác động trở lại vật chất. Dẫu sao ý thức dù sinh sau vẫn chỉ huy vật chất. Phải chăng hai ý này trái ngược nhau? Hay đây là cái bình có hai quai, muốn xách quai nào cũng được?</span><br /><br /><span style="color: black;">Marx quả quyết lịch sử biến chuyển theo quy luật năm hình thái xã hội, và chủ nghĩa cộng sản là tất yếu! Nhưng lịch sử đâu có tất yếu? Marx tin tưởng luật mâu thuẫn và luật phủ định của phủ định nhưng các xã hội nguyên thủy, phong kiến và tư bản vẫn sống cạnh cộng sản?Và tư bản đâu có dẫy chết và vô sản đâu có chôn tư bản? Trái lại cộng sản đã chết hơn một nửa và cộng sản nay lại xin đồng tiền tư bản? Vậy là có quy luật không? Có do vật chất không? Vật chất không có quy luật hay vật chất chẳng quyết định gì cả. Đó là ý thức quyết định. Chính ông Marx và những người cộng sản muốn xây dựng chủ nghĩa cộng sản, trong khi đa số dân Âu Mỹ không thích chủ nghĩa cộng sản.</span><br /><span style="color: black;">Mặt khác, ta thấy cộng sản làm ngược những gì Marx và họ nói. Marx nói sau khi triệt tiêu giai cấp bóc lột, giai cấp vô sản sẽ tiệt tiêu, xã hội không còn người bóc lột người, nước lớn không xâm chiếm nước nhỏ, nhưng thực tế trái hẳn điều Marx nói. Lại nữa Marx nói cộng sản phát triển ở các nước công nghiệp cao nhưng thực tế tại đây công nhân không nghe lời cộng sản dụ dỗ, trong khi tại nhiều nước đã xây dựng XHCN bỏ qua giai đoạn phát triển tư bản chủ nghĩa. Như vậy là xã hội hình thành theo ý muốn và ý thức của con người.</span><br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">IV.2. Các giai đoạn lịch sử</span><br /><br /><span style="color: black; font-size: 100%;">Marx chỉ ra rằng lịch sử có 5 hình thái xã hội:</span><br /><span style="color: black; font-size: 100%;">-</span><span style="color: black;">Xã hội nguyên thủy</span><br /><span style="color: black;">-Xã hội nô lệ</span><br /><span style="color: black;">-Xã hội phong kiến</span><br /><span style="color: black;">-Xã hội tư bản</span><br /><span style="color: black;">-Xã hội cộng sản</span><br /><br /><span style="color: black;">Với luật phủ định của phủ định và luật mâu thuẫn, Marx tin rằng cái mới tiêu diệt cái cũ và cái mới tốt hơn cái cũ. Ông đưa ví dụ xã hội tư bản tốt hơn phong kiến và xã hội cộng sản ắt tiến hơn xã hội tư bản. Điều này sai về lý luận và thực tế. Rõ rệt nhất là cộng sản thua xa tư bản.Hơn nữa, ngay trong thời Marx còn sống, xã hội nguyên thủy vẫn còn ở nhiều nơi ( Nam Mỹ), vẫn còn phong kiến, vẫn còn tư bản. Và sau khi Marx chết, cộng sản nổi lên và cuối thế kỷ XX, cộng sản đã chết. Như vậy, cộng sản không là tất yếu. Ta còn thấy danh từ " xã hội nô lệ" là không ổn. Nếu như quan niệm xã hội nguyên thủy là sống bình đẳng thì làm sao mà có chế đô nô lệ?</span><br /><br /><span style="color: black;">Còn giữa nguyên thủy và phong kiến còn có chế độ gì nữa? Chế độ nô lệ tồn tại trong thời phong kiến. Nếu đã nói xã hội nô lệ, rồi lại nói xã hội phong kiến tức là trùng nhau.Làm sao chứng minh xã hội nguyên thủy bình đẳng, không bóc lột, không có chém giết và chiến tranh? Loài vật có thể là hình ảnh của xã hội nguyên thủy của loài người. Loài ong, loài kiến, loài mối sống tập thể, loài nhện sống cá thể nhưng loài nào, giống nào sống riêng với nhau (kiến đen, kiến đỏ, ong bầu, ong vò vẽ sống riêng với nhau từng loại), chúng bắt loài vật khác để dành làm thức ăn. và đó cũng là một hình thức của chế độ nô lệ, của sự chiếm hữu.</span><br /><br /><span style="color: black;">Lại nữa, Marx cho rằng 5 giai đoạn lịch sử là tất yếu. Marx bảo phải xây dựng XHCN sau khi đã có cơ sở tư bản chủ nghĩa. Marx có lý vì chờ cho người ta giàu, mình nhảy vào cướp nhà, cướp của thì hơn là người ta đang nghèo, mình nhảy vào ăn cướp thì có lợi bao nhiêu?</span><span style="color: black;"> Chính Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông đã đi trái ngược với lý thuyết của Marx vì họ đã "tiến lên XHCN" bỏ qua giai đoạn phát triển tư bản chủ nghĩa.</span><br />Lenin cũng biết điều này nhưng quyền lợi , tham vọng của ông và phe phái của ông không cho ông tuân theo lời dạy của Marx dù ông xưng là đệ tử của Marx. Ông biết là khó, là sai mà phải làm liều như lời ông nói:<br /><span style="font-style: italic;">Cách mạng xã hội chủ nghĩa ở một vị thế hoàn toàn khác. Do những dích dắc của lịch sử, đất nước tiến hành cách mạng xã hội chủ nghĩa càng lạc hậu thì giai đoạn chuyển tiếp từ quan hệ tư bản chủ nghĩa sang quan hệ xã hội chủ nghĩa sẽ càng khó khăn </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-2.html">(GIAI CẤP MỚI, II 2)</a><span style="font-style: italic;">…</span></span><br /><br /><span style="color: black;">Điều này là nỗi đau của người cộng sản. Họ đã cướp được chính quyền, không lẽ họ lại để cho tư bản được hưởng lợi , thế thì họ đi đâu? Kháng chiến bao năm để rồi không có quyền lợi, địa vị gì hay sao? Do đó họ phải cầm quyền, phải nắm tài sản và địa vị cho họ và cho đàn em. Họ giết tất cả và cướp tài sản trong nước và tập trung vào tay họ. Họ nghĩ rằng thế là họ có quyền hô phong hoán vũ, chỉ một đêm là khắp nước Nga, Đông Âu là thành những tòa lâu đài, những nhà máy và những cánh đồng xanh. Ở thế kỷ 18, tại châu Âu chỉ có Pháp, Anh, Đức là tiến lên tư bản chủ nghĩa, còn Nga, Tiệp, Hung đang ở trong nền kinh tế nông nghiệp lạc hậu, chưa có kỹ nghệ nặng, chưa đặt căn bản cho tư bản chủ nghĩa.Nhưng cộng sản đã lật đổ Nga hoàng, và thiết lập chính quyền vô sản trên một đống gạch nát. Điều này cho thấy từ Lenin, Stalin, cộng sản duy ý chí, duy tâm nhiều hơn là duy vật.</span><span style="color: black;"> Việt Nam, Trung Quốc, Lào Miên, Bắc Triều Tiên cũng là bản sao của</span> <span style="color: black;">" cách mạng" Sô Viết!</span><br /><br /><span style="color: black;">Nhưng chờ khi nào thì Liên Sô, Đông Âu tiến lên Tư bản chủ nghĩa? Và nếu họ xây dựng xong tiền đề tư bản chủ nghĩa, dân chúng họ có theo cộng sản không?Người Marxist tin vào Marx, vào quy luật của vật chất, của lịch sử, họ có thể quả quyết rằng có hay không. Nhưng lịch sử cho thấy dân lao động tư bản không theo cộng sản. Dân Á châu theo cộng sản là vì lòng yêu nước, vì chủ nghĩa dân tộc chứ không phải chủ nghĩa cộng sản. Cộng sản thành công vì họ lừa bịp, dùng nhãn hiệu giải phóng dân tộc che đây cái nhãn hiệu cộng sản của họ.</span><br /><br /><span style="color: black;">Và điều này cũng cho ta một ý niệm rằng biến chuyển của lich sử là do lựa chọn của con người, không phải do sức đẩy vật chất hay định luật khoa học như Marx khẳng định.</span><br /><span style="color: black;">Chính cộng sản đã phủ nhận năm hình thái xã hội của Marx, và các quy luật của Marx. Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông đã sửa sách của Marx và chủ thuyết của Marx. Lúc thì họ lôi Marx ra, lúc thì trưng Lenin hay Stalin, hay Mao, quả thật " miệng cộng trôn trẻ"!</span><br /><br /><span style="color: black;">Nói tóm lại, chính phe cộng sản đã phủ nhận quan điểm duy vật lịch sử của Marx, và thư65c tế lịch sử cũng vậy.</span><br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">IV.3. Vượn thành người</span><br /><br /><span style="color: black;">Người cộng sản thích thuyết nói rằng người do vượn sinh ra. Thuyết này có nhiều người tin và cộng sản theo thuyết này ngụ ý rằng con người không do thượng đế sinh ra Nếu vưọn sinh ra người thì tại sao nay vẫn còn loài vượn? Nếu có một loài vượn nào đó sinh ra người thì đó là một giống đặc biệt, khác với các loại vượn thông thường. Có thể không phải là vượn. Trong khi phân loại động vật, Darwin nhận thấy rằng có nhiều loại giống nhau nhưng lại khác họ , và có nhiều loại khác nhau lại cùng một họ. Phải còn nhiều khám phá nữa mới có thể tìm ra nguồn gốc loài người.</span><br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">IV.4. Con đường tiến hóa</span><br /><br />Marx lạc quan cho rằng cái mới thắng cái cũ. Xã hội bộ lạc là kém, cứ lên mỗi bậc cao hơn thì con người khá hơn. Lý luận như vậy cho nên ông cho rằng tư bản hơn phong kiến, rồi cộng sản hơn tư bản. Rất rõ ràng là cộng sản tạo ra những đất nước nghèo nàn và đau khổ. không thể hơn tư bản, nhất là ngày nay, Trung Quốc và Việt Nam đang sống bằng đồng tiền của tư bản.<br /><br />Thật ra, trong lãnh vực tư tưởng, có nhiều quan điểm khác nhau. Phật giáo, Khổng giáo, Lão giáo cho đời là thay đổi, hết thành đến bại, hết bĩ đến thái chứ không phải lúc nào cũng đi lên thẳng đuột hay đi lên theo vòng xoắn trôn ốc. Thành bại, bĩ thái có thể ở dạng lên xuống như điện tâm đồ, cũng có thể ở vòng tròn như là các chu kỳ của mặt trăng, mặt trời, và chu kỳ kinh tế của tư bản. Khách quan mà nói đường thẳng hay xoắn trôn ốc cũng có hai chiều: một lên và một xuống chứ không phải đi lên như Marx nghĩ. Rõ ràng là chủ nghĩa Marx ở Liên Xô và Đông Âu suy sụp, và cộng sản Trung Quốc, Việt Nam đang biến chất chứ không đi lên.<br /><br /><br /><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;">V.TAM ĐOẠN LUẬN</span><br /><br />Marx áp dụng tam đoạn luận vào việc nghiên cứu xã hội. Tam đoạn luận cùng ba luật của biện chứng pháp phối hợp với nhau, cùng đi đến xác định: giai cấp đấu tranh, vô sản sẽ chôn tư bản. Marx áp dụng tam đoạn luận cho việc nhận định xã hội. Ông cho tam đoạn luân là luật của xã hội tiến hóa:<br />-Tiền đề<br />-Phản đề<br />-Hợp đề.<br /><br />Như đã trình bày ở chương trước, đề thứ hai không hoàn toàn có nghĩa là phản đề mà là một giả thuyết, một trường hợp cá biệt trong khi tiền đề là định luật, là chân lý phổ biến. Thật ra ba đề trên đã chung nhất với hợp đề. Nếu đề thứ hai trái với đề thứ nhất thì không thành hợp đề.<br /><br />Theo tam đoạn luận, thì có hai lực là tiền đề và phản đề.Marx cho đó là hai lực mâu thuẫn, rồi cái mới phủ định cái cũ thành ra hợp đề. Điều này đúng trong khoa học, khi A tác động đến B thì sẽ sinh ra một hay nhiều cái mới như H2+O + H2O, hay acide +Baze = muối+ nước.<br /><br />Nhưng trong lịch sử, cũng như trong tự nhiên, khi hai vật tác động vào nhau thì sẽ xảy ra ba trường hợp:<br />-Cả hai bị tiêu diệt<br />-Một phe chiến thắng, không biết là phe cũ hay phe mới.<br />-Cả hai phe hợp tác.<br />-Yếu tố mới xuất hiện khác với tiền đề và phản đề.<br /><br />Tại sao Marx nhất định cho là cái mới thay thế cái cũ, giai cấp vô sản thay thế tư bản? Đó là một ý kiến độc đoán, chủ quan.<br /><br />Khoa học và lịch sử khác nhau, không thể giống nhau. Mới và cũ, đông và tây xung đột có thể bên này tiêu diệt bên kia, có thể cả hai hòa đồng. Một hòa đồng là cả hai tồn tại trong một thực thể, như trường hợp người Việt Nam thâu thái văn minh tây phương trong khi vẫn giữ nề nếp cổ truyền. Và một sự hòa đồng tuyệt diệu là sự hòa hợp của tiền đề và phản đề đưa đến hợp đề như:<br />Cha + mẹ = con.<br />Con chính là hợp đề của cha và mẹ. Và ở đây, ta nên gọi cha là đề thứ nhất, mẹ là đề thứ hai, chứ không phải là phản đề. Đề thứ nhất và đề thứ hai phối hợp nhau tạo ra đề thứ ba. Danh từ hợp đề ở đây rất đúng.Lại nữa, lý luận của Marx không đúng trên lý thuyết. vì theo tam đoạn luận, giai cấp tư bản đấu tranh với vô sản thì hai bên đi đến hòa hợp nhau ( hợp đề) , tại sao ông lại cho rằng vô sản chôn tư bản? Lý luận của ông cũng sai trong thực tế, vì tại Âu Mỹ và các nước tự do, tư bản và lao động kết hợp theo tinh thần " lao tư lưỡng lợi", "lao tư hợp tác".<br /><br />Tuy nhiên vấn đề không đơn giản như thế. Karl Popper phê phán về tam đoạn luận của Marx như sau:<br /><span style="font-style: italic;">Chẳng hạn chúng ta phải cẩn thận đối với một số các ẩn dụ mà các nhà biện chứng đưa ra và đáng tiếc là chúng lại thường xuyên được tiếp nhận ở mức độ quá đáng. Một ví dụ là khi các nhà biện chứng nói rằng chính đề “sản sinh” ra phản đề của nó. Thực sự thì chỉ có thái độ phê phán của chúng ta mới sản sinh ra phản đề, và khi thiếu thái độ như vậy – mà đây là trường hợp khá thường xuyên xảy ra – chẳng có phản đề nào được sản sinh ra. Tương tự, chúng ta phải cẩn thận không nên nghĩ rằng “cuộc đấu tranh” giữa chính đề và phản đề sẽ “sản sinh ra” hợp đề. Cuộc đấu tranh luôn diễn ra trong từng bộ óc; và những bộ óc này phải sản sinh ra các ý tưởng mới: có rất nhiều cuộc đấu tranh vô bổ trong lịch sử tư tưởng loài người, các cuộc đấu tranh kết thúc chẳng đi đến đâu cả. Và ngay cả khi đạt được một hợp đề thì hợp đề này thường xuyên là một phát biểu ở dạng “đầu ngô mình sở” thay vì là một hợp đề “bảo tồn” những phần tốt đẹp hơn của cả chính đề và phản đề. Phát biểu này thường gây ra hiểu nhầm ngay cả khi nó đúng, bởi vì bên cạnh các ý tưởng cũ mà nó “bảo tồn”, hợp đề trong mọi trường hợp nhất thiết phải chứa đựng một ý tưởng mới nhất định nào đó mà không thể qui giản về các giai đoạn trước đó của quá trình phát triển. Nói cách khác, hợp đề sẽ thường bao gồm nhiều thứ hơn cái được xây dựng chỉ từ chất liệu do chính đề và phản đề cung ứng.<span style="font-size: 85%;"> </span>Cân nhắc tất cả điều này thì lý giải biện chứng, với gợi ý của nó rằng một hợp đề sẽ được tạo dựng từ các ý tưởng được chứa đựng trong một chính đề và một hợp đề, ngay cả khi ứng nghiệm, hầu như chẳng có mấy hữu ích đối với việc phát triển tư duy</span>.<span style="font-style: italic;"><span style="font-size: 85%;">(</span></span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/bien-chung-phap-1.html">BIỆN CHỨNG PHÁP LÀ GÌ, I)</a></span></div><h3 class="post-title entry-title" style="text-align: justify;"> </h3><div style="text-align: justify;">Karl Popper còn nhận định rằng người ta lầm lẫn giữa biện chứng với logic học:<br /><span style="font-style: italic;">Hiểm nguy chính của sự nhầm lẫn như thế giữa phép biện chứng và logic học là: như tôi đã nói, nó cho phép người ta lập luận một cách giáo điều</span>.<span style="font-size: 85%;">(<a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/bien-chung-phap-2.html">BIỆN CHỨNG PHÁP II,8)</a></span><br /><br /><span style="color: black;"><span style="font-size: 100%;">Và Karl Popper phê phán biện chứng duy vật của Marx đưa đến chủ nghĩa giáo điều:</span></span><br /><br /><span style="color: black;"><span style="font-size: 100%;"><span style="font-style: italic;">Nhờ có phép biện chứng, thái độ chống giáo điều đã biến mất, và chủ nghĩa Marx đã tự biến nó thành một chủ nghĩa giáo điều đủ linh động, bằng cách sử dụng phương pháp biện chứng của mình, để đè bẹp bất kỳ cuộc tấn công tiếp theo nào. Do đó, nó đã trở thành cái mà tôi đã gọi là chủ nghĩa giáo điều được gia cố.</span></span></span><br /><span style="color: black;"><span style="font-size: 100%;"><span style="font-style: italic;">Đúng là không có vật cản tồi tệ hơn nào đối với sự phát triển của khoa học bằng một chủ nghĩa giáo điều được gia cố. Sẽ không có bất kỳ sự phát triển khoa học nào nếu như không có cạnh tranh tự do về tư tưởng – đây là cốt lõi của thái độ chống giáo điều đã từng được Marx và Engels ủng hộ mạnh mẽ; và nói chung không thể có cạnh tranh tự do trong tư duy khoa học nếu không có tự do đối với mọi tư tưởng.Do đó phép biện chứng đã tạo ra sự bất hạnh khủng khiếp, không chỉ đối với sự phát triển của triết học, mà còn cả sự phát triển của lý thuyết chính trị.</span></span></span><br /><span style="color: black;"><span style="font-size: 100%;"><span style="font-size: 85%;">(<a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/bien-chung-phap-2.html">BIỆN CHỨNG PHÁP II, 8)</a></span></span></span><br /><br />Marx và Engels khoe khoang ba quy luật của biện chứng pháp duy vật ( lưọng thành chất, mâu thuẫn, và phủ định). Nhưng ba quy luật này là của Hegel dùng trong tư tưởng mà Marx và Engels lại đem áp dụng cho khoa học tự nhiên lẫn khoa học xã hội. J.Paul Sartre phê bình ba quy luật của biện chứng pháp như sau:<br /><span style="font-style: italic;">Lý luận của Engels không vững chắc (.. .). Engels chỉ trích Hegel đã áp đặt các quy luật trên cho tư tưởng nhưng chính Engels lại áp đặt các quy luật này trong khoa học tự nhiên và khoa học xã hội.</span> <span style="font-style: italic;">Như vậy là Engels đã dẹp bỏ tính duy lý, cho rằng tự con người tạo ra con người, và cho rằng phải là như thế, không cách nào khác hơn.</span>(The Dogmatic Dialectic and the Critical Dialectic.DElo, Belgrade, June 6, 1966, Vol XII,p.794-799. Trích Milovan Djilas. <span style="font-style: italic;">The Unperfect Society Beyond the New Class</span>. New York, 1969, 82-83).<br />Milovan Djilas cũng nhận định về điểm này:<br /><span style="font-style: italic;">Trong lịch sử nhân loại không có gì vô nghĩa hơn chủ nghĩa Marx về biện chứng tự nhiên. Đó là một phần phụ của ý thức hệ giai cấp đấu tranh. Thuyết này chỉ làm cho con người tối tăm, ngu dốt</span>.(sđd, 83)<br /><br /><span style="color: black;"><span style="font-size: 100%;">Thật vậy, văn chương, triết học là phạm vi khoa học xã hội, nó không là khoa học chính xác. Ngay cả khoa học tự nhiên, thuyết này chống lại thuyết kia để đi đến chân lý. Con người phải xét lại vấn đề chứ không nhắm mắt mà tin như Descartes đã nhận định. Nhưng chủ nghĩa Marx với duy vật biện chứng pháp, duy vật lịch sử đã trở thành "thánh kinh", đảng cộng sản đã trở thành nhà thờ trung cổ, ai dám nói trái ý các " giáo sĩ", ai suy nghĩ và làm trái lời dạy của " giáo chủ" sẽ bị lên giàn hỏa. Trong viễn ảnh này, duy vật biện chứng và duy vật lịch sử không có giá trị khoa học và giá trị thực tiễn nghĩa là không ích lợi cho đời sống vật chất và tinh thần con người.</span></span>Biên chứng duy vật, duy vật sử quan và triết lý Marx không làm cho nhân loại tiến lên một bước mà chỉ làm nền tảng cho ý thức hệ mù quáng, giáo điều, phi khoa học và phản dân, hại nước.<br /><br /><span style="color: black;"><span style="font-size: 100%;">____</span></span><br /><br /><span style="font-size: 85%;">[1]. Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, tam sinh vạn vật. 道 生 一 , 一 生 二 , 二 生 三 , 三 生 萬 物 ( Lão tử Đạo Đức kinh. Chương 42). Thuyết văn Giải Tự giải thích: Duy sơ thái cực, đạo lập ư nhất, tạo phân thiên địa, hóa thành vạn vật《說文解字:惟初太極。道立於一,造分天地,化成萬物。</span><br /><span style="font-size: 85%;">[2]. Sir Karl Raimund Popper, CH, FRS, FBA (1902 – 1994) là một triết gia Anh quốc, giáo sư tkinh tế ại trường London School .</span><br /><span style="font-size: 85%;">[3].孟子: 民之為道也,有恒產者有恒心,無恒產者無恒心</span><br /><span style="font-size: 85%;">[4]. </span><span style="font-size: 85%;">Đạo Đức kinh:<em style="font-style: italic;"></em>高下相倾,音声相和,前后相随 </span><span style="font-size: 85%;">Cao hạ tương khuynh, âm thanh tương hòa, tiền hậu tương tùy</span><span style="font-size: 85%;"> .</span><br /><span style="font-size: 85%;">[5]. Kinh Dịch (Hệ từ thượng) nói : "nhất âm nhất dưong chi vị đạo 一陰一陽之謂道 (Một âm một dương tạo ra vũ trụ). Thiên nhiên mà âm dương hòa hợp, cũng như nam nữ giao hoan thì thế giới và vũ trụ phát triển: thiên địa nhân huân vạn vật hóa thuần, nam nữ cấu tinh, vạn vật hóa sinh 天地因缊,万物化醇,男女构精,万物化生 (Hệ từ hạ)。</span><br /><span style="font-size: 85%;">[6] .Rob Sewell hiện là chủ biên tạp chí điện tử "In Defence of Marxism" editor@marxist.com <a href="http://www.marxist.com/">www.marxist.com</a></span><br /><span style="font-size: 85%;">[7].Thần thí kỳ quân, tử thí kỳ phụ, phi nhất triêu, nhất tịch chi cố, kỳ sở do lai giả tiệm hỉ 臣弒其君,子弒其父,非</span>一朝一夕之<span id="main" style="visibility: visible;"><span id="search" style="visibility: visible;">故,其所由來者漸矣 </span></span><a class="l" href="http://www.google.com/url?sa=t&ct=res&cd=16&url=http%3A%2F%2Fwww.tweching.org.tw%2Fresearch%2FBasic%2FWIN_YEN.pdf&ei=2cFpSqKnKJLeMa646M8M&rct=j&q=%E8%87%A3%E8%A9%A6%E5%85%B6%E5%90%9B%2C%E5%AD%90%E8%A9%A6%E5%85%B6%E7%88%B6&usg=AFQjCNHgh4ks6e_1M8N1etSyWRQ8pESQbQ&sig2=buj_8Am8umsbZk0bwmUcEw">(乾文言傳)</a><span style="color: black;">. </span><br /><span style="color: black; font-size: 85%;">[8].</span><span style="font-size: 85%;">The revolution made progress, not by its immediate tragicomic achievements but by the creation of a powerful, united counter-revolution, an opponent in combat with whom the party of overthrow ripened into a really revolutionary party. Marx, <a href="http://www.marxists.org/archive/marx/works/1850/class-struggles-france/index.htm">Class Struggle in France</a> (1850)</span><br /><span style="font-size: 85%;">[9]</span>. <span style="font-size: 85%;">Even Charles Darwin believed that his theory of evolution was essentially gradual and that the gaps in the fossil record did not represent any breaks or leaps in evolution, and would be "filled in" by further discoveries. In this Darwin was wrong. Today, new theories, essentially dialectical, have been put forward to explain the leaps in evolution. Stephen J. Gould and Niles Eldredge termed their dialectical theory of evolution "punctuated equilibria". They explained that there were long periods of evolution where there were no apparent changes taking place, then suddenly, a new life form or forms emerged. In other words, quantitative differences gave rise to a qualitative change, leading to new species. The whole of development is characterised by breaks in continuity, leaps, catastrophes and revolutions.</span><span style="font-size: 85%; font-style: italic;"> (</span><span style="font-size: 85%;">Rob Sewell .</span><span style="font-size: 85%;"><a class="contentpagetitle" href="http://www.marxist.com/what-is-dialectical-materialism.htm">What is Dialetical materialism?</a> <a href="http://http//www.marxist.com/what-is-dialectical-materialism.htm">http://www.marxist.com/what-is-dialectical-materialism.htm)</a><a href="http://http//www.marxist.com/what-is-dialectical-materialism.htm"><span style="font-style: italic;">.</span></a></span><br /><br /><span style="color: black;"><span style="font-size: 100%;">=</span></span><br /><span style="color: red; font-size: 130%; font-weight: bold;"><span style="color: #cc0000;"><br /></span></span></div><br /><br /><br /><br /><br /><br /><br /><br />CHƯƠNG IX<br /><br /><span style="color: red; font-size: 130%; font-weight: bold;">PHÊ PHÁN DUY VẬT BIỆN CHỨNG PHÁP</span><br /><span style="color: red; font-size: 130%;"><span style="font-weight: bold;">VÀ DUY VẬT LỊCH SỬ</span></span><br /><div style="text-align: justify;"><br /></div><br /><br /><div style="text-align: justify;">Ở chương trước, chúng tôi đã trình bày những bài viết nhằm giải thích duy vật biện chứng pháp. và duy vật lịch sử. Trong chương này, chúng tôi sẽ trình bày những ý kiến về duy vật biện chứng pháp và duy vật lịch sử.<br /><br /><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;">I</span><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;">. TÂM & VẬT</span><br /><br />Vấn đề này, trên thế giới và Việt Nam, người ta đã tranh cãi gần một thế kỷ mà chẳng đi đến đâu.</div><div style="text-align: justify;">Chúng tôi không muốn đi sâu vào việc tranh biện, chúng tôi chỉ xin trình bày khái quát một vài điều.Chủ nghĩa duy vật không phải là độc quyền của chủ nghĩa Marx. Từ xưa đã có nhiều thuyết duy vật và duy tâm. Theo thiển kiến, vật chất và tinh thần là hai khía cạnh khác nhau và gắn liền với nhau trong mỗi con người và xã hội. Ai cũng biết rằng linh hồn, tri thức, tình cảm là những cái vô hình cần phải dựa vào thân thể con người tức vật chất để tồn tại. Tuy nhiên sự khác biệt là phái duy vật cho vật chất có trước, tinh thần có sau, trong khi phái duy tâm chủ trương tinh thần làm chủ, do tinh thần mà ta nhận thức vũ trụ.<br /><br />Có thể vật chất sinh trước tinh thần, nhưng cuối cùng, tinh thần đã ngự trị vật chất như duy vật thuyết đã công nhận: " Vật chất có trước, tinh thần có sau, nhưng tinh thần tác động trở lại vật chất". Có lẽ cuối cùng duy tâm và duy vật đã công nhận giá trị của tinh thần, ý thức mặc dù không đồng ý về cái nào có trước, cái nào có sau. Nhưng chính Marx cũng không giải thích tại sao tinh thần tac động trở lại vật chất. Khi tinh thần có khả năng tác động đến vật chất và vật chất cũng có khả năng quyết định tinh thần, vậy lực nào mạnh? Phật giáo duy tâm, duy ý khi cho tâm ý quyết định, vũ trụ hiện hữu là do ta nhận thức. Tâm động hay phướn động? Hai lập luận đều hữu lý, một bên duy vật ( phướn động), một bên duy tâm (tâm động). Sự vật xảy ra trước, nhận thức đến sau, nhưng không có tâm nhận thức thì phướn động hay không động đều không có nghĩa lý. Phần đông tôn giáo là duy tâm, và phần nhiều triết gia duy tâm. Theo Karl Popper [2],<br /><span style="color: black; font-style: italic;">Hegel </span><span style="font-style: italic;">với chủ nghĩa duy tâm của mình đã đi xa hơn Kant. Hegel cũng quan tâm tới câu hỏi về nhận thức luận, “Các tâm trí của chúng ta có thể thấu hiểu thế giới như thế nào?” Cùng với các nhà duy tâm chủ nghĩa khác, ông trả lời: “Bởi vì thế giới tựa-như-tâm-trí”. Nhưng lý thuyết của ông cực đoan hơn của Kant. Ông nói, “bởi vì tâm trí là thế giới”; hoặc dưới một dạng khác, “Bởi vì cái hữu lý là có thực; bởi vì thực tồn (reality) và lý tính là đồng nhất</span>” ( <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/bien-chung-phap-2_19.html" style="font-weight: normal;">BIỆN CHỨNG PHÁP II</a><span style="font-weight: normal;"> ,2)</span></span><br /><br />Nhưng gọi tất cả tôn giáo là duy tâm là không hoàn toàn đúng. Phật giáo cho rằng do ngũ quan mà ta nhận thức đưọc sắc, thanh ,hương, vi, xúc. . . Phật giáo tin tâm, ý làm chủ, nhưng Phật giáo cũng cho rằng lục căn là cửa ngõ của nhận thức. Nho giáo coi trọng biến dịch, coi vũ trụ ban đầu là một khối hỗn tạp mà tên gọi là thái cực sau sinh ra âm dương, từ đó vạn vật sinh [1] 。<br /><br />Như vậy Nho giáo coi vật chất sinh ra con người, không phải do thượng đế, mặc dầu Nho giáo vẫn tin có thượng đế, có quỷ thần và có linh hồn. Như vậy , Phật giáo , Nho giáo vừa duy tâm vừa duy vật.Thành thử tự xưng là duy vật và kết án người khác là duy tâm, duy tâm thần bí là một phán đoán vội vàng.<br />Nhưng duy tâm thì đã sao? Không những các triết gia Đông phương duy tâm mà các triết gia Tây phương trước Marx và đồng thời với Marx củng duy tâm. Kant duy tâm. Có nhiền vấn đề về vật chất mà nay ta chưa giải quyết, nhất là mối quan hệ giữa tinh thần và vật chất. Đức Phật là một triết gia, với con mắt giác ngộ, Ngài đã thấy vi khuẩn, vi trùng, và thấy các thái dương hệ. Như vậy không nên nhân danh khoa học, phỉ báng tôn giáo rồi đi đến cấm tự do tín ngưỡng, phá hoại di tích lịch sử, sát hại các tu sĩ và tín đồ các tôn giáo như người cộng sản đã làm. Hơn nữa, con người có nhiều nhận thức về sự vật khác nhau qua không gian và thời gian, thành thử việc Marx, Engels mạt sát các đối thủ là hành vi độc đoán và tự tôn , nặng về tuyên truyền.<br /><br />Xã hội quân chủ và tư bản duy tâm nhưng vẫn xây dựng một cuộc sống tinh thần và vật chất đầy đủ, còn phe Marx chủ trương duy vật lại làm cho nhân dân khốn khổ về phương diện tinh thần và vật chất. Như vậy thì tranh luận duy tâm, duy vật làm gì, chẳng qua là việc tranh luận về triết lý suông, chẳng quan trọng để đến nỗi phải chém giết. Các khoa học gia, có thể là duy tâm nhưng họ vẫn làm tốt công cuộc nghiên cứu khoa học. Trong khi người cộng sản chủ trương duy vật lại quan trọng hóa vấn đề tư tưởng, đi đến cực đoan, giáo điều, không những lớn tiếng đả kích đối phương mà còn tàn sát đồng chí mình nếu họ có tư tưởng khác mình. Duy vật như vậy thì tốt hay xấu?<br /><br />Lại nữa, không thể nói rằng tất cả hoạt động của con người là do vật chất. Vật chất độc lập, và lạnh lùng với những hoạt động của xã hội con người. Con dun nằm ngoài vườn, con chim thiên di bay trên trời, chúng không quan tâm khung trời bên trên chúng, bên dưới chúng là tư bản hay cộng sản, loài ngườio dưới chúng, bên cạnh chúng là vui hay buồn. Do suy nghĩ mà có toán học. Einstein tìm ra thuyết tương đối không qua thực nghiệm mà chỉ với cây bút và tờ giấy. Mặt trời, mặt trăng chuyển động là do vật chất. Con chó sủa gâu gâu, con mèo kêu ngao ngao là do vật chất. Con sư tử ăn thịt con hươu không liên hệ gì đến những tinh tú trên thiên hà. Con chó không thể bảo rằng nó tiến bộ hơn, cách mạng hơn, khoa học hơn con mèo. Tục ngữ Việt Nam có câu <span style="font-style: italic;">"Thấy người sang, bắt quàng làm họ".</span> Marx thấy thời đại ông, người ta trọng vật chất, sùng bái khoa học nên ông cũng tự xưng là duy vật, là khoa học. Marx chỉ dán nhãn hiệu khoa học, duy vật cho món hàng vô sản của ông mặc dù bên trong món hàng đó là những thứ phi khoa học.<br /><br />Vấn đề tư tưởng là vấn đề tự do của con người, không nên có thái độ đề cao mình và khinh miệt người như những người cộng sản đã hành động. Trong thế giới tự do, con người lo cuộc sống, vật chất nhưng vẫn tự do tổ chức đời sống tinh thần của mình, không cần phải theo ý kiến của ai, mệnh lệnh của ai. Ai muốn theo Thiên Chúa giáo, Do Thái giáo, Phật giáo hay Hồi giáo, ai vô thần hay hữu thần, ai duy tâm, duy vật là tùy thích . Còn thế giới cộng sản ngược lại. Họ chủ trương duy vật mà lại tỏ ra cực kỳ duy tâm chuyên chế, bắt nhân dân phải theo thứ Mac Lê của lãnh tụ họ, đảng viên và nhân dân ai có ý kiến khác thì bị kết tội là thiên tả, thiên hữu, trở lại con đường tư bản chủ nghĩa hay phản động. Đó là sự nghịch lý đáng buồn cười của nhân loại!Công việc của nhà chính trị, xã hội và khoa học là đem lại hòa bình, no ấm cho mọi người chứ không phải là bịt miệng nhân dân và làm cho nhân dân sợ hãi. Trong phạm vi văn chương, triết lý không nên có thái độ độc tài và chủ quan.<br /><br />Hơn nữa, còn nhiều vấn đề nan giải mà khoa học chưa khám phá ra hết. Khoa học chưa đi sâu vào vật chất và tinh thần. Những vấn đề tinh thần và vật chất còn phải chờ khoa học tương lai chiếu dọi thêm.<br /><br /><br /><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;">II.KHOA HỌC & CÁC QUY LUẬT</span><br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">II.1. Marx, Engels lợi dụng tâm lý chuộng khoa học của xã hội</span><br /><br />Marx đã căn cứ vào thành tựu khoa học của thế kỷ 19 mà cho rằng triết thuyết của ông là khách quan, khoa học và có giá trị trường tồn. Chúng ta cũng biết rằng thời đại của Marx, người ta đang háo hức về những thành quả khoa học kỹ thuật và những lý thuyết mới về khoa học. Marx là một người nắm bắt đuợc thị hiếu của thời đại về vật chất, khoa học và mối quan tâm của thời đại về mâu thuẫn giữa tư bản và vô sản cho nên trong các sách của ông, ông tô đậm các chữ khoa học, vật chất, quy luật, tư bản, và vô sản.<br />Để quảng cáo hay để tự đề cao, Marx, Engels, Lenin đã cho họ là khoa học, như Lenin gọi chủ nghĩa của ông là " chủ nghĩa xã hội khoa học", và khinh miệt các thuyết xã hội và cộng sản khác như thái độ, ngôn ngữ của Marx, Engels trong TNCS và các tài liệu khác.<br />Lenin viết<br /><span style="font-style: italic;">Những phát hiện mới đây của khoa học tự nhiên - như ra-di-om, điện tử, sự biến hoá của nguyên tố - đều xác nhận một cách tuyệt diệu chủ nghĩa duy vật biện chứng của Mác, bất chấp những học thuyết của các nhà triết học tư sản cùng với việc họ "lại" quay về với chủ nghĩa duy tâm đã cũ kỹ và thối nát. Nghiên cứu sâu hơn và phát triển chủ nghĩa duy vật triết học, Mác đã đưa học thuyết đó tới chỗ hoàn bị và mở rộng học thuyết ấy từ chỗ nhận thức giới tự nhiên đến chỗ nhận thức </span><em style="font-style: italic;">xã hội loài người</em><span style="font-style: italic;">. </span><em style="font-style: italic;"> Chủ nghĩa duy vật lịch sử</em><span style="font-style: italic;"> của Mác là thành tựu vĩ đại nhất của tư tưởng khoa học</span> <span style="font-size: 100%;">(Ba nguồn gốc và ba bộ phận cấu thành chủ nghĩa Mác)<br /><a href="http://http//www.marxists.org/vietnamese/lenin/1913/03/three_sources.htm">http://www.marxists.org/vietnamese/lenin/1913/03/three_sources.htm</a></span><br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">II.2.Marx, Engels lạm dụng khoa học<br /></span><span style="color: black;">Có thể Marx và Engels chủ quan, mà cũng có thể họ muốn tuyên truyền cho nên đã nhập nhằng hai chữ khoa học và vật chất. Đồng ý thế giới của ta và thế giới của khoa học là vật chất nhưng không phải tất cả do vật chất điều khiển và theo quy luật khoa học tự nhiên. Quả đất xoay, mặt trời sớm mọc tối lặn là do quy luật của vật chất, theo Darwin vạn vật tiến hóa lnhưng không phải vì thế mà Marx, Engel, Lenin bảo rằng thuyết của họ tiến bộ nhất, và xã hội cộng sản là tất yếu. Sư tan rã và biến thái của khối cộng sản đã chứng tỏ thuyết của họ sai lầm. Và tin rằng thuyết của họ là khoa học cho nên họ đã đưa ra nhiều chủ trương chính sách phản khoa học, hại nước, hại dân.</span><span style="color: #000066; font-weight: bold;"><br />II.3.Triết học Marx bái vật và sùng bái khoa học quá đáng</span><br />Marx tin tưởng khoa học quá đáng.Chúng ta cũng có thể đồng ý rằng vật chất đóng vai trò quan trọng trong đời sống, vật chất chi phối xã hội. Cổ nhân nói " phú quý sinh lễ nghĩa". Vật chất đầy đủ thì tinh thần trở nên tốt đẹp hơn. Mạnh tử cũng cho rằng muốn muốn cho dân có đạo đức thì phải lo cơm no áo ấm cho dân [3]. Tuy nhiên không phải cái gì cũng do vật chất quyết định, tinh thần cũng có quyền quyết định . Lịch sử do con người tạo ra. Thế giới này do con người tạo ra. Thiên nhiên tạo ra sông, núi, con người cũng có khả năngđào ngòi khơi sông, và xuyên sơn phá thạch. Ý chí con người, trí tuệ con ngươời đóng góp rất lớn.<br />Người cộng sản tôn thờ khoa học sinh ra tư tưởng bái vật. Marx nói : "<span style="font-style: italic;">Cái quạt gió sinh ra xã hội phong kiến, máy hơi nước sinh ra kỹ nghệ tư bản</span> " (The hand-mill gives you society with the feudal lord; the steam-mill society with the industrial capitalist.( <a href="http://www.marxists.org/archive/marx/works/1847/poverty-philosophy/ch02.htm#s2">Poverty of Philosophy</a> (1847)<br />Marx cũng nói:<br /><span style="font-style: italic;">"Khoa học tự nhiên xâm nhập và thay đổi đời sống con người thực hành qua trung gian kỹ nghệ"</span> (Natural science has invaded and transformed human life all the more <em>practically </em>through the medium of industry) <a href="http://www.marxists.org/archive/marx/works/1844/manuscripts/comm.htm#44CC8">Private Property and Communism</a> (1844).<br /><br />Kinh tế châu Âu ở thế kỷ 17-18 phát triển cho nên phải chuyển sang chủ nghĩa tư bản. Tại sao kinh tế phát triển? Kinh tế tức vật chất phát triển cho nên nó thúc đẩy cách mạng. Nhưng kinh tế phát triển là do đâu? Là do khoa học, kỹ thuật phát triển. Tức do óc sáng tạo của trí tuệ con người. Trí óc của con người đã tạo nên khoa học, kỹ thuật, kinh tế, và tạo nên một nền văn minh tinh thần và vật chất. Như vậy là trí óc con người tạo ra kỹ nghệ và phát triển kinh tế để mang lại lợi ích cho con người như con người mong muốn .<br /><br />Khoa học là nô lệ của con người chứ không phải quân xâm lăng mặc dầu một số người tưởng thế! Robot không phải là thần linh. Thần linh chính là con người. Robot là nô lệ của con người. Phái bái vật thì chỉ biết lạy lục vật chất mà bỏ quên giá trị tinh thần mặc dầu họ luôn luôn vỗ ngực xưng là trí tuệ đỉnh cao! Cách mạng hay lịch sử là do ý chí con người. Thời Xuân thu , Chiến quốc bên Trung Hoa, kinh tế đời đời là nông nghiệp thô sơ, nhưng lịch sử luôn sang trang. Và thời thượng cổ, bên Ai Cập, Ấn Độ, La Mã, Hy Lạp, và châu Âu, nông nghiệp, chăn nuôi không đổi nhưng biết bao cuộc chiến đã làm bộ mặt thế giới thay đổi, và bao nền văn minh đã ra đời.<br /><br />+Cách mang, lịch sử, chính trị, quân sự là những hoạt động thuộc xã hội, cũng không thuộc phạm vi khoa học thuần túy. Con người giải quyết mọi việc theo tư tưởng của mình chứ không thuần túy do vật chất như hệ thống Marx quan niệm. Ngay vật chất cũng mang những hình thái khác nhau. Anh sáng là hạt hay là sóng? hay cả hai? Thuyết lượng tử đi đến kết luận về lưỡng tính sóng hạt của ánh sáng và vật chất; đúc kết ở công thức de Broglie, 1924, liên hệ giữa động lượng một hạt và bước sóng của nó.<br />Trước tình thế giống nhau, con người có nhiều phương án khác nhau và đi đến những kết quả giống nhau hoặc khác nhau chứ không thống nhất như quy luật khoa học. Những công nhân và dân chúng Âu Mỹ không theo cộng sản cho nên đất nước thịnh vượng, ấm no, hạnh phúc!Và ngay trong hàng ngũ cộng sản, Trotsky chủ trương khác Stalin; Lenin, sửa Marx; Stalin sửa Lenin và Marx. Mao tuy trung thành với Marx và Stalin cũng có tư duy riêng của ông.Như vậy chủ nghĩa Marx không chính xác nên không thể xưng là khoa học.Tư tưởng, chính trị, kinh tế Marx cũng chỉ là những suy nghĩ , những toan tính của con người, giống mọi trường phái khác chứ không thể tự cho là độc tôn, nghĩa là có đúng có sai, có thành có bại chứ không phải bách chiến bách thắng. Như vậy không chính xác và thống nhất như khoa hoc chính xác,<br /><br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">II.3.Triết học Marx không phải là khoa học<br /><br /></span>Người ta thường dùng từ "khoa học" để chỉ khoa học tự nhiên. Khoa học là một từ ngữ chỉ nhiều bộ môn như vật lý,y học, dược học, toán học, thiên văn học, hóa học. Nay người ta cũng dùng từ ngữ khoa học để chỉ các bộ môn khác như chính trị, sử học,dân tộc học, triết học, văn chương cũng là khoa học, nhưng là khoa học nhân văn, xã hội. Hai ngành khoa học tự nhiên và khoa học nhân văn xã hội hoàn toàn khác nhau. Dù cách gì đi nữa, chính trị, triết học, kinh tế không thể giống với hóa học, vật lý, thiên văn, địa chất. . .,. Hơn nữa, triết học về tự nhiên, theo duy vật chủ nghĩa không phải đã thành khoa học tự nhiên. Ấy thế mà Engels và những người theo Marx nhập nhằng dùng danh từ khoa học. Đi xa hơn nữa, những người này cho triết học Marx là khoa học, là định luật và tất yếu chung cho khoa học tự nhiên, và khoa học xã hội.<br /><br />Marx viết: <span style="font-style: italic;">Khoa học tư nhiên sẽ thâm nhập khoa nhân văn, và khoa học nhân văn sẽ hòa hợp với khoa học tự nhiên, thế là thành một khoa học </span>.(Natural science will in time incorporate into itself the science of man, just as the science of man will incorporate into itself natural science: there will be <i>one</i> science. ( <a href="http://www.marxists.org/archive/marx/works/1844/manuscripts/comm.htm#44CC8">Private Property and Communism</a> (1844)<br />Engels coi biện chứng pháp như là một khoa học chung cho khoa học tự nhiên và khoa học nhân văn. Ông viết trong <span style="font-style: italic;">Chống Duhring:</span><br /><span style="font-style: italic;">Nhưng phép biện chứng chẳng qua chỉ là môn khoa học về những quy luật phổ biến của sự vận động và sự phát triển của tự nhiên, của xã hội loại người và của tư duy. </span><br /><span style="font-style: italic;">(XIII. Biện chứng phủ định cái phủ định.</span><br /><a href="http://http//www.marxists.org/vietnamese/marx-engels/1870s/chongduhring/phan_14.htm">http://www.marxists.org/vietnamese/marx-engels/1870s/chongduhring/phan_14.htm</a><br /><br /><span style="font-style: italic;">Nature is the proof of dialectics, and it must be said for modern science that it has furnished this proof with very rich materials increasing daily</span>. <a href="http://www.marxists.org/archive/marx/works/1877/anti-duhring/introduction.htm#025">Anti-Dühring</a> (1877)<br /><br />Engels ca tụng Marx là người đầu tiên định luật chung cho khoa học xã hội và tự nhiên:<br /><span style="font-style: italic;">It was Marx who had first discovered the great law of motion of history, the law according to which all historical struggles, whether they proceed in the political, religious, philosophical or some other ideological domain, are in fact only the more or less clear expression of struggles of social classes, and that the existence and thereby the collisions, too, between these classes are in turn conditioned by the degree of development of their economic position, by the mode of their production and of their exchange determined by it. This law, which has the same significance for history as the law of the transformation of energy has for natural science</span>.<br /><a href="http://www.marxists.org/archive/marx/works/1885/prefaces/18th-brumaire.htm">Preface to The Eighteenth Brumaire of Louis Bonaparte</a> (1885)<br /> <br /><br /><span style="font-style: italic;">Dialectics constitutes the most important form of thinking for present-day natural science, for it alone offers the analogue for, and thereby the method of explaining, the evolutionary processes occurring in nature, inter-connections in general, and transitions from one field of investigation to another.</span>( <a href="http://www.marxists.org/archive/marx/works/1878/05/dialectics.htm#05">On Dialectics</a> (1878)Qua mấy câu này thôi ta đã thấy Marx, Engels phản khoa học vì thế giới càng ngày đi vào chuyên biệt, cho đến nay loài người vẫn chưa tìm ra một quy luật chung, khoa học chung cho các khoa học, nhất là họ cho rằng có sự thống nhất của các bộ môn, giữa khoa học tự nhiên và khoa học xã hội. Chính lời này của Marx và Engels đã khiến cho cộng sản bắt buộc mọi người học tập chính trị, triết học Marx, Lenin , và quy tội cho các khoa học gia , các văn nghệ sĩ, nhà chính trị có tư tưởng ra ngoài của hệ thống Marx. Họ luôn nói đến quy luật, đây cũng là một việc phản khoa học, lạm dụng danh từ, dùng ngôn ngữ mập mờ nhập nhằng.<br /><br />Quy luật khoa học tự nhiên khác quy luật khoa học xã hội. Ngay trong khoa học tự nhiên có biết bao định luật, định lý khác nhau, làm sao có thể quy thành một định luật áp dụng cho tất thảy ngành khoa học. Dầu chính xác và thống nhất, khoa học nào cũng có những định luật đặc biệt, ngoại lệ. Khoa học không phải là một thứ dầu cù là, dầu Nhị thiên đường trị bá bệnh. Chủ nghĩa Marx tham vọng đem truyết thuyết Marx để cắt nghĩa mọi sinh hoạt xã hội và mọi biến chuyển của tự nhiên. Làm sao dám nói đến quy luật trong xã hội? Nước một trăm độ sôi, hay dưới 0 độ nước sẽ thành băng. Đó là quy luật. Mà quy luật thì phải khách quan và thống nhất. Không cần phải cầu thần lạy Phật, không cần phải hò hét hay hoan hô đả đảo, nước sẽ tự động sôi và đóng thành băng khi đủ điều kiện khách quan. Hơn nữa, dù ở đâu nước cũng sôi và đóng băng ở một nhiệt độ nhất định, không thể ở Nam cực thì nước sôi 120 độ còn ở xích đạo thì nước sôi 90 độ nhưng người ta đã vì lợi ích cá nhân mà bóp méo lý luân và quy luật ban đầu. Như vậy thì hệ thống Marx là tùy tiện, không khoa học, không quy luật.<br /><br /><br />Marx bảo giai cấp vô sản sẽ tiêu diệt giai cấp tư sản và xây dựng một xã hội tiến bộ hơn tư sản. Có gì chứng minh? Muốn đi đến một kết luận, khoa học phải trải qua thí nghiệm nhiều lần, kiểm chứng nhiều lần rồi mới có thể phải biểu thành quy luật.Nếu bảo rằng chủ nghĩa cộng sản là giai đoạn lịch sử tất yếu thì không cần hô hào, biểu tình, không cần học tập cải tạo, không cần tuyên truyển, khủng bố, giết chóc, khi lịch sử chín muối, dân chúng các nơi sẽ theo cộng sản hết. Hoàng đế, tổng thống, các nhà tư sản đều đầu hàng hoặc tự tử trước thánh tượng Marx, Lenin!<br /><br />Một định luật khoa học phải trải qua thí nghiệm và kiểm chứng. Marx chỉ mới suy nghĩ, chưa thí nghiệm và kiểm chứng thì sao ông có thể bảo rằng quan điểm của ông, lời nói của ông là quy luật, là khoa học, là khách quan và có giá trị vĩnh cữu! Hơn nữa, lịch sử không thể lập lại để thí nghiệm cho nên không thể coi lịch sử là một khoa học, theo quy luật khoa học như là khoa học chính xác.Hơn nữa, nước sôi và đóng băng là có thể kiểm chứng, có thể nhìn thấy, có thể đo lường bằng máy móc. Còn vô sản có nên nổi dậy hay không, và lúc nào thì nổi dậy, hoàn toàn không có quy luật, không có con số cụ thể và không thể tính toán, tiên liệu như khoa học<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">II.4. Cộng sản thiếu khách quan, duy ý chí, duy tâm</span><br /><br />+Những lời Marx, Engels, Lenin phê bình các triết gia, các nhà xã hội và các tổ chức cộng sản là gay gắt, thiếu khách quan.Marx chủ quan, cộng thêm tính tự tôn, cho rằng thuyết của ông hay nhất, còn các thuyết khác dù là của các phái xã hội và cộng sản đều kém.Tính kiêu ngạo này đưa đến chủ nghĩa quan liêu, giáo điều và sùng bái cá nhân lãnh tụ trong toàn hệ thống Marx <span style="font-style: italic;">:" Lãnh tụ anh minh, đảng không bao giờ sai, Stalin luôn luôn đúng, Mao đại trí, đai nhân. . ."</span>. Thêm vào đó, nhờ thành công, họ cho là tài giỏi khiến cho Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông độc hành độc đoán mặc sức ra kế họạch này, kế hoạch kia rồi đày ải hàng chục triệu người , làm chết hàng chục triệu người.<br /><br />+Những ý tưởng của Marx, Engels, Lenin, Stalin, Mao và hành động của họ trong các chính sách kinh tế, chính trị, và khủng bố là không khách quan, không khoa học.Những kế hoạch không tưởng của Lenin, Stalin, Mao, Hồ là không tưởng, không căn cứ vào quy luật kinh tế mà chỉ là tham vọng chính trị. Phái cộng sản duy ý chí, họ muốn dùng bạo lực cướp chính quyền, dùng vô sản chuyên chính thì nhân nào quả nấy, họ đã tạo ta một trường máu tanh! Còn những người hiền lương như Khổng tử, ( nhân nghĩa lễ, trí tín), Nguyễn Trãi ( <span style="font-style: italic;">Đem đạo nghĩa thắng hung tàn, lấy chí nhân thay cường bạo)</span>, Kautsky chỉ trương cách mạng ôn hòa.<br /><br />+Chủ nghĩa Marx duy lý, duy tâm, chú trọng về tuyên truyền, giáo dục, và đề cao ý thức hệ trong khi tư bản thì không thế. Các lãnh tụ cộng sản rất chú trọng lý thuyết và tinh thần. Ông viết: <span style="font-style: italic;">"Muốn có phong trào cách mạng phải có lý thuyết cách mạng</span>."<br />(Without revolutionary theory there can be no revolutionary movement.)<br />Lenin, <a href="http://www.marxists.org/archive/lenin/works/1901/witbd/i.htm">What Is To Be Done?</a>, “Dogmatism And ‘Freedom of Criticism’” (1902)<br /><br />+Những ý tưởng của Marx, Engels, Lenin, Stalin, Mao là những ước mơ, những dự đoán tương lai xa xôi mà tưởng gần trước mắt, là những bài luận văn mô tả hơn là những công trình nghiên cứu khoa học thực nghiệm của các kinh tế gia,khoa học gia tài giỏi. Trong TNCS, Marx đã xác quyết: <span style="font-style: italic;">Sự sụp đổ của giai cấp tư sản và thắng lợi của giai cấp vô sản đều là tất yếu. </span><br />Những ý tưởng vô sản chôn sống tư bản, tư bản dẫy chết, nhà nước tự tiêu vong, làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu là duy tâm chẳng khác gì tôn giáo tin vào thiên đàng.Marx tiên đoán sai nghĩa là chủ nghĩa Marx không chính xác, không phải là khoa học tự nhiên.<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">I<span style="color: #330099;">I.5. Hệ thống Marx mâu thuẫn</span></span><span style="color: #330099; font-weight: bold;">, không chính xác</span><br /><br />Khoa học thì phải thống nhất. Nước 100 độ sôi thì ở Bắc cực hay Nam cực cũng thế. Một khoa học gia không thể nói: Nước sôi ở trăm độ thì tốn củi, tốn điện, phải nấu sôi nước ở 60 độ Và tốc lực xe hơi khoảng 200 km/giờ không thể tăng năng suất lên 300kmn/giờ như cộng sản thường tuyên bố. Chủ nghĩa Marx chứa nhiều mâu thuẫn nội tại , và các lãnh tụ tự ý " linh động sáng tạo" mà thay đổi chính sách. Lenin, Mao, Hồ Chí Minh đã cùng nhau phản Marx khi chủ trương xây dựng cộng sản chủ nghĩa bỏ qua giai đoạn phát triển tư bản chủ nghĩa. Rõ ràng đấy là con người duy ý chí, muốn làm sao cũng được, và lịch sử chẳng có quy luật gì và chẳng tất yếu tí nào! Như đã nói ở trên, định luật khoa học mới là tất yếu, còn lịch sử có thể xảy ra thế này hay xảy ra thế kia, không thể gọi là tất yếu. Ngôn ngữ của Marx và những người theo ông chỉ là ngôn ngữ tuyên truyền<br /><br />+Marx và Lenin nói cộng sản tự do, thịnh vượng gấp trăm, gấp ngàn tư bản tại sao lại bày ra chuyên chính vô sản? Khi đã dùng súng đan, công an, nhà tù , cưỡng bách lao động, cấm báo chí, triệt hạ tôn giáo thì làm sao dân chúng có tự do?<br />+Marx chủ trương thế giới phải tiến lên theo thứ tự năm hình thái xã hội, nhưng Lênin đã xây dựng XHCN bỏ qua giai đoạn phát triển tư bản chủ nghĩa.<br />+Marx chủ trương cách mạng vô sản, hy vọng nước Đưc là nước cộng sản đầu tiên nhưng Nga là nước có nông dân chiếm 2/3 dân số ổ Nga đã thành lập chủ nghĩa cộng sản đầu tiên.<br />+Marx đề cao công nhân nhưng Mao lại đề cao nông dân.<br />+ Marx chủ trương hạ tầng cơ sở (kinh tế) làm nền tảng cho thượng tầng kiến trúc, nhưng Trung Quốc và Việt Nam nay theo kinh tế thị trường, tức là lấy kinh tế tư bản làm hạ tầng để xây dựng văn hóa, chính trị và xã hội cho chủ nghĩa cộng sản.<br />+Marx chủ trương đấu tranh giai cấp nhưng công nhân các nước Âu Mỹ không chống tư bản. Cộng sản nay đã chết, một số biến thái. Điều này xác định chủ nghĩa Marx không chính xác, khách quan và khoa học.<br />+Cộng sản nổi dậy do ý chí bọn cầm đầu thúc đẩy và quyết định. Quyết định này do chủ quan chứ không khách quan như khoa học, thành thử không thể nói là theo quy luật của khoa học, của vật chất.Hết ngày đến đêm là tất yếu, nước triều lên xuống là tất yếu, theo quy luật, đâu cần phải cầu khẩn, răn đe, dụ dỗ!<br />Trong Khi Marx cho rằng giai cấp công nhân tất yấu là thắng lợi nhưng cuộc tranh đấu này đã thắng và đã bại. Ông cũng cho rằng lịch sử là quy luật của vật chất vận động, nhưng ông cũng cho rằng lịch sử hay cách mạng do con người thei đuổi mục đích nào đó. (History is <em>nothing but</em> the activity of man pursuing his aims., <a href="http://www.marxists.org/archive/marx/works/1845/holy-family/ch06_2.htm#history">The Holy Family, Chapter 6</a> (1846).<br /><br />Vây lịch sử do sự vận động của vật chất hay do ý chí con người?Như vậy là ý kiến Marx trái ngược nhau? <span class="body">Lenin nói: <span style="font-style: italic;">Đôi khi lịch sử cần phải thúc đẩy (Sometimes - history needs a push.)</span></span>Nếu cách mạng vô sản là tất yếu thì cần gì phải thúc đẩy, đấu tranh, tuyên truyền và giết người! Khi đã tàn sát, vô sản chuyên chính tức là trái nhân tâm, trái khoa học. Người cộng sản cũng như các bọn cướp, bọn thực dân, đế quốc dùng bạo lực chứ chẳng hơn gì cho nên những lời tuyên bố khoa học, quy luật, tất yếu là không đúng.<span class="body"> </span><br />+Về việc mâu thuẫn tư bản- vô sản, có nhiều giải pháp và con người đã áp dụng. Như vậy các biến cố lịch sử là do tư duy con người, không theo một quy luật nào. Marx cho rằng hạ tầng kinh tế quyết định thượng tầng kiến trúc.<br />. Một điều căn bản nhất cho " cách mạng vô sản" là phải xây dựng xã hội chủ nghỉa phải trên nền tảng tư bản chủ nghĩa.<br />.<br /><br />Ta có thể kết luận, chủ nghĩa Marx là một bài toán sai, là một giả thuyết vô căn cứ, không phải là một quy luật khoa học, không liên hệ gì đến khoa học , hoặc mang tính khoa học bí.<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">II.6 .Hệ thống Marx giáo điều.</span><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;"><br /></span>Marx hoang tưởng, còn Lenin, Stalin, Mao và những người cộng sản đệ tử thì giáo điều> Ta có thể phê bình họ giáo điều vì nhiều lý do.<br />Tư tưởng Marx ra đời giữa thế kỷ 19 đến nay khoa học đã tiến bộ xa cho nên tư tưởng của Marx và Engels đã lạc hậu. Tư trưởng của Marx bắt nguồn tử triết lý Hegel và khoa học thế kỷ 18, thế kỷ 19. Nhưng nay thì khoa học và thế giới đã mang những đôi hài vạn dặm. Ở thế kỷ XX, mọi thứ đều biến đổi, nhất là khoa học đã vượt qua những giá trị của thời Marx cho nên nghiên cứu Marx hay theo Marx mà giáo điều là một sai lầm lớn. Chẳng những thế, tình hình tư bản cũng khác xưa vì kỹ nghệ tiến bộ rất nhanh, và họ cũng đã thay đổi thái độ đối với công nhân.<br /><br />Một số vì quyền lợi , một số vì óc bảo thủ quá nặng nhất nhất đều theo Marx, Lenin, Stalin ,Mao trong khi Lenin, Stalin, Mao chẳng còn trung thành với lý tưởng Marx, họ đã biến đổi Marx theo quan diểm và quyền lợi của ho. Họ tuyệt đối trung thành và tin tưởng vào lãnh tụ như Gia Tô giáo thời trung cổ giáo điều kết tội những nhà khoa học, là trái lời chúa, và những người theo tôn giáo khác là tội làm phù thủy, và đã bắt họ lên giá treo cổ lên giàn hỏa.Những gì họ tuân theo là đức tin chứ không phải sự thực.B.Russell trong <span style="font-style: italic;">History of Western Philosophy </span>rất đúng khi ông cho rằng cộng sản là một tôn giáo.<br /><br />Gorbachev, Yeltin, Triệu Tử Dương, Trần Xuân Bách, Trần Độ, Nguyễn Kiến Giang đã sáng suốt nhận thấy cộng sản đã lạc hậu và giáo điều.Cộng sản châu Âu nay cũng tan rã hoặc thay đổi chính sác và tổ chức. Người ta đã biến hệ thống Marx thành tôn giáo.Thời đại loạn tiêu diệt văn hóa của Hồng vệ binh, người ta đã coi quyển sách đỏ của Mao là một thánh kinh, mỗi câu của Mao là một thần chú có thể đảo hải di sơn. Ngày nay, cộng sản Việt Nam dựng đền thờ Hồ Chí Minh, và dùng dị đoan mê tin để đầu độc nhân dân, khiến cho họ xao lãng ý chí chống cộng.<br /><br /></div><div style="text-align: justify;"><span style="color: red; font-weight: bold;">III. DUY VẬT BIỆN CHỨNG PHÁP<br /><span style="color: #000066;"><br />III.1. MÂU THUẪN</span></span></div><div style="text-align: justify;"><br /><div style="text-align: justify;">Như đã trinh bày ở chương trước, mâu thuẫn và thống nhất là cặp phạm trù trong triết học Hegel. Engels và Marx cũng tiếp thu tư tưởng của Hegel về mâu thuẫn. Thực ra thuyết mâu thuẫn đã có từ lâu. Trước Khổng tử, có thuyết ngũ hành và kinh Dịch đã nói âm dương. Đồng thời với Khổng tử, Lão tử có Đạo Đức kinh đã nói về mâu thuẫn.<br /></div></div><div style="text-align: justify;">Marx đã nói đến thống nhất mâu thuẫn. Có những mâu thuẫn khiến cho hai bên phải đoạn tuyệt, nhưng cũng có những mâu thuẫn mà phải gắn bó với nhau, cộng tác với nhau trong quá trình phát triển, như cực âm phải hợp với cực dương mới sinh ra điện; hai cực bắc và nam trong thanh nam châm không thể tách rời. Người Trung Quốc đã nói đến ngũ hành tương xung nhưng cũng tương hợp. Âm dương hòa hợp và cũng trái ngược nhau nhưng trong âm có dương, trong dương có âm [4].Theo tinh thần của Lão và kinh Dịch thì xã hội có mâu thuẫn mà có sự hòa hợp.<br /><br />Sự vật là mâu thuẫn, mà cũng chỉ là khác nhau, và cũng là hòa hợp. Ngày và đêm, âm và dương, nam và nữ không phải là mâu thuẫn một mất một còn mà chúng chỉ là hai mặt của một thực thể cần phối hợp với nhau tạo thành cuộc sống như Kinh Dịch và Đạo Đức kinh quan niệm [5]. <span id="main" style="visibility: visible;"><span id="search" style="visibility: visible;"><em></em></span></span><br /><br />Mặc dầu nghiên cứu Marx, nhiều học giả có ý kiến khác nhau, đôi khi mâu thuẫn. Trong khi các học giả Marxist chỉ chú trọng mặt mâu thuẫn mà quên mất mặt thống nhất, cương quyết cho rằng mâu thuẫn là tranh đấu không khoan nhượng, là vô sản chuyên chính, là giết cùng đuổi tân thì Rob Sewell [6], cho rằng Duy vật biện chứng có nói đến " thống nhất của mâu thuẫn", mà quan niệm này cũng giống như Dịch kinh và Đạo đức kinh.<br />Ông viết:<br /><span style="font-style: italic;">The contradiction, however, is the source of all movement and life; only in so far as it contains a contradiction can anything have movement, power, and effect." (Hegel). "In brief", states Lenin, "dialectics can be defined as the doctrine of the unity of opposites. This embodies the essence of dialectics…"</span><br /><span style="font-style: italic;">The world in which we live is a unity of contradictions or a unity of opposites: cold-heat, light-darkness, Capital-Labour, birth-death, riches-poverty, positive-negative, boom-slump, thinking-being, finite-infinite, repulsion-attraction, left-right, above-below, evolution-revolution, chance-necessity, sale-purchase, and so on (</span><span style="font-size: 100%;"><a class="contentpagetitle" href="http://www.marxist.com/what-is-dialectical-materialism.htm">What is Dialetical materialism?</a> <a href="http://http//www.marxist.com/what-is-dialectical-materialism.htm">http://www.marxist.com/what-is-dialectical-materialism.htm)</a></span><a href="http://http//www.marxist.com/what-is-dialectical-materialism.htm"><span style="font-style: italic;">.</span></a><br /><br />Như đã trình bày ở trên, ít nhất có hai loại đấu tranh. Một loại đấu tranh đi đến tiêu diệt như hai xe đụng nhau, hay sự nổ tan của siêu sao mới. Một loại là hai mặt của một thống nhất như hai cực Nam Bắc của thanh nam châm. Vũ trụ cũng như cuộc đời con người là do ý chí quyết định. Trận chiến tranh nào cũng có nhiều giải pháp, nhưng tựu trung có hai giải pháp là hòa hay chiến.<br /><br />Chính Marx cũng cho rằng có sự thống nhất các mặt mâu thuẫn, thế tại sao Marx không chủ trương hòa hợp mà chủ trương đấu tranh, một thứ đấu tranh quyết liệt, một mất một còn? Chủ nghĩa Marx đưa đến chiến tranh khủng khiếp giữa nước này với nước nọ, giai cấp này với giai cấp khác, và giữa các nước anh em, giữa các đồng chí với nhau, tồi tệ hơn bất cứ xã hội nào!<br /><br />Sau khi Stalin chết, Khrushchev đưa ra thuyết "sống chung hòa bình "giữa tư bản và cộng sản. Trung cộng và Việt Nam chỉ trích chủ trương " xét lại hiện đại" của Liên Xô, nhưng nay thì Trung Quốc và Việt Nam thực hiện tư tưởng Khrushchev một cách đầy đủ nghĩa là hợp tác với tư bản. Hơn nữa, việc cộng sản thành công là chỉ trong phạm vi châu Á, và nói chung là ở các nước thuộc địa và nghèo đói. Mâu thuẫn giai cấp ở các nước tư bản không nổ ra, công nhân và tư bản hòa hợp chứ không đấu tranh một mất một còn như Marx hô hào.<br /><br />Giả sử đồng ý rằng giết hết tư sản để lập xã hội không giai cấp, để cho loài người được no ấm nhưng than ôi giết hết lớp tư sản cũ thì lớp tư sản đỏ mọc lên. Cách mạng vô sản chỉ là đổi chủ mà không đổi đầy tớ. Trước và sau việc cướp chính quyền tháng mười Nga, người vô sản đổ xương máu cho giai cấp mới, mà trước sau vô sản vẫn là vô sản.<br />Trong thế giới có nhiều cái nhìn khác nhau và nhiều cách giải quyết. Theo lý luận của Hegel và Marx, một số vật có mâu thuẫn và cũng có thống nhất. Tại sao Marx và Engels không chú trọng mặt thống nhất mà chú trọng tranh đấu để cho xã hội điêu tàn, quốc gia tan nát?Phải chăng hy vọng của Marx, Engels, Lenin là cướp chính quyền và giết người, cướp của để họ có địa vị lãnh đạo thế giới?Nay thì ràng là chủ trương tranh đấu ôn hòa như Kautsky, <span style="color: black;">E. Bernstein, </span>cộng sản châu Âu, hoặc không đấu tranh giai cấp như vô sản Âu, Mỹ là đúng.<br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;"><span style="color: #cc0000;"><span style="color: #000066;">III.2. CHUYỂN HÓA LƯỢNG THÀNH CHẤT</span></span></span><br /><br /><span style="color: black;">Marx cho rằng lượng tới một biên giới nào đó thì sinh bước nhảy vọt tạo thành chất. Có thể có những trường hợp lượng thành chất và chất thành lượng như phái Duy vật nói, nhưng không phải tất cả đều như thế. Trong trường hợp nước sôi thì thí dụ đó không đúng. Khi nghiên cứu thì ta phải chú trọng vào đối tượng chính. Đối tượng ở đây là nước. Ví như đổ một lít nước vào nồi, không thấy gì nhưng đổ đến một trăm lít nước vào nồi thì nước biến thành mật sôi lên. Đó là lượng thành chất. Còn khi dùng củi ,than, điện mà nấu lên, đó là tác dụng của nhiệt lên nước khiến nước biến chất.</span><br /><br /><span style="color: black;">Chính nhiệt độ cao mà nước bốc hơi thành sương mù hay thành mưa, và cũng vì nhiệt độ thấp mà thàng băng, tuyết. Đó là do tác dụng bên ngoài đối với nước chứ không phải bản thân lượng của nước. </span><span style="color: black;">Cũng vậy, một tấn đất , một tấn cát vẫn là đất, là cát. Nếu đổ thêm một ngàn tấn đất, một ngàn tất cát mà biến thành kim cương hay vàng thì mới có thể nói lượng thành chất. Đổ nhiều đất thì thành núi, trồng nhiều cây thành rừng đó chỉ là biến hình thái chứ không phải biến thành phẩm chất.</span><br /><br /><span style="color: black;">Tác động trực tiếp của một hay nhiều vật khác với một hay nhiều vật có thể gây ra biến chất, tạo thành một hợp chất hoặc thành một chất mới. </span><span style="color: black;">Như vậy là chưa có chứng minh cụ thể cho quy luật lượng thành chất, chất thành lượng.</span><br /><br /><span style="color: black;">Hegel và Marx cũng nói đến sự nhảy vọt. Khi nước 90 độ hay gần 0 độ thì nước "nhảy vọt", hóa thành nước sôi hay băng. Nhiều người cho rằng có sự nhảy vọt trong thiên nhiên và lịch sử. Có thể có sự kiện đó trong nhiên giới và nhân giới. Biết đâu có một ngày quả đất đang từ 15 -30 độ bỗng nhiên tăng lên 300 độ hay giảm xuống -120 độ! Nhưng phần nhiều là tuần tự mà tiến. Thường thường là nước tăng hay hạ nhiệt dần dần. Trong Văn ngôn, kinh Dịch, Khổng tử nói : <span style="font-style: italic;">" Tôi giết vua, con giết cha, không phải một sớm, một chiều, mà nguyên do tích lũy từ lâu "</span> [7].</span><br /><span style="color: black;">Marx cũng cho rằng cách mạng là phát triển từ từ, chứ không phải bộc phát tức thời [8].</span><br /><span style="color: black;">Thuyết tiến hóa của Darwin cho thấy con người và loài vật tiến bộ dần dần, trải qua hàng triệu năm mới đến ngày nay. Nếu như vậy, lịch sử con người không phải là năm giai đoạn mà là ngàn giai đoạn, trăm giai đoạn hay mấy chục giai đoạn?Ngày nay, nhiều người cho rằng Darwin sai [9] Sự vật nhảy vọt sau một thời gian im lìm hoặc tiến hóa chậm chạp. Có lẽ cũng như nước sôi. 100 độ là nhảy vọt, nhưng phải một thời gian chuẩn bị để nhiệt tăng cho đến mức nhảy vọt.</span><br /><br /><span style="color: black;">Giả sử lưọng thành chất là đúng thì đó cũng chỉ ở trong khoa học còn ở trong xã hội và lịch sử không phải thế, vì con người và vật chất như sắt thép, nước, mây. . . khác nhau. Không thể đem kết quả của khoa học để áp dụng cho xã hội loài người.</span><span style="color: black;"><span style="color: #cc0000;"> </span></span><span style="color: black;">Khoa học thì kiên định. Nước trăm độ thì sôi nhưng</span><span style="color: #000066; font-weight: bold;"><span style="color: #cc0000;"> </span></span><span style="color: black;">tư bản và vô sản không nhất thiết phải quyết đấu sanh tử. Cái ý niệm đem khoa học áp dụng vào xã hội là niềm tự hào của Marx về triết thuyết vật chất của ông là tân tiến, khoa học đã gây ảo tưởng cho nhiều người. Khoa học thì đong đếm, kiểm nghiệm được còn kinh tế , chính trị thì làm sao là đến mức nhảy vọt? </span><span style="color: black;">Nước 100 độ thì sôi nhưng khi nào thì xã hội đạt bước nhảy vọt?</span><span style="color: black;"> Tuy nhiên, dù là vật chất, là khoa học, chúng ta nên coi chừng ,những biến cố đột ngột có thể gây ra tai họạ cho người và vật, thí dụ thay đổi nhiệt độ đột ngột.</span><span style="color: black;">Phải chăng Mao Trạch Đông đã tâm đắc với ý niệm "nhảy vọt" này mà làm cho hai ba triệu người Trung Quốc chết đói? Ở đây, ta lại thấy các thuyết duy vật mang tính chất duy ý chí, duy tâm, và phản khoa học! </span><br /><br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;"><span style="color: #cc0000;"><span style="color: #000066;">III.3. PHỦ ĐỊNH CỦA PHỦ ĐỊNH</span></span></span><br /><br /><br /><span style="color: black;">Luật</span><span style="color: black;"> phủ định của phủ định đúng trong vài trường hợp. Danh từ phủ định chỉ đúng một phần. Luật này cũng như luật mâu thuẫn nhằm giải thích sự đấu tranh đưa đến tiêu diệt nhau. Phủ định theo Marx là cái mới diệt cái cũ, cái mới tốt hơn cái cũ. Đúng là có sự tiêu diệt nhau như đã nói ở mục mâu thuẫn . Cách mạng Pháp 1789 đã tiêu diệt chế độ quân chủ Pháp, và cách mạng tháng mười Nga năm 1917 tiêu diệt chế độ quân chủ của Nga hoàng. Khi xe hơi, xe đò ra đời thì xe ngựa, xe bò phải xếp xó. Nhưng có nhiều trường hợp không phải là phủ định, là tiêu diệt nhau mà là thay thế, là tiếp nối theo một chu kỳ, hay sự kế thừa từ đời này sang đời khác..</span><br /><br /><span style="color: black;">Người Marxist thường lấy thí dụ con gà và cái trứng, hay hạt và cây để nói về phủ định của phủ định. Nhưng ở đây con gà không giết chết cái trứng, mà cái trứng chuyển hóa thành gà trong chu kỳ sinh tử của tự nhiên. Cái hạt thành cây, cây sinh hạt cứ như thế mãi. Tre già măng mọc, cha mẹ sinh ra con cái. . .Ai phủ định ai? Cái trứng phủ định con gà hay con gà phủ định cái trứng? Mà đó có phải là phủ định hay là kế thừa?</span><br /><span style="color: black;">Marx lý luận rằng giai cấp phong kiến nuôi nấng giai cấp tư sản, rồi giai cấp tư sản phủ định phong kiến. Rồi giai cấp tư sản sinh ra vô sản để rồi vô sản phủ định giai cấp tư sản bằng cách đào mồ chôn nó. Nhận định này chủ quan và sai lầm.</span><br /><br /><span style="color: black;">Từ lâu, xã hội loài người sống theo chế độ bộ lạc. Những bộ lạc mạnh thì trở thành vua cai trị các bộ lạc chứ không phải giết hết các tộc trưởng hoặc tiêu diệt hết các bộ lạc. Trong cách mạng 1789, phong kiến không chết nhưng nó thay màu đổi sắc. Phong kiến vẫn làm chủ. Họ có tiền bạc, ruộng đất và họ trở thành nhà tư bản. Con cái phong kiến không làm quan nhưng làm bộ trưởng, giám đốc trong các cơ sở quốc gia và tư nhân. Ở Anh thì vẫn còn vua, không còn bá tước nhưng lại có các bộ trưởng, các giám đốc và nghị sĩ. Bên Nhật cũng vậy. Phong kiến thay màu đổi sắc nhưng không thể nói là đã bị tiêu diệt. Marx bảo đó là biện chứng duy vật, là đấu tranh giai cấp, nhưng đó là sự tiếp tục không phải là hủy diệt như kiểu người này cầm dao giết người kia.</span>Và điều này đã xảy ra trước mắt Marx, tại sao Marx lại bắt sự thật biến hóa theo lý thuyết phủ định của Marx. Như vậy là Marx không tôn trọng sự thực của lịch sử. Và điều này, ngày nay ta cũng nhận thấy chứ không phải đã thành chuyện đời xưa.<br /><br /><span style="color: black;">Sự biến đổi trong thiên nhiên và xã hội con người có khi là hủy diệt nhưng cũng có trường hợp kế thừa " tre già, măng mọc". Cái trứng gà bể ra, cái vỏ bị hủy diệt nhưng là để sinh thành ra con gà con. Trong con gà con có cái trứng cho đến khi con gà đẻ ra trứng lập lại chu kỳ sinh tử. Cái trứng, cái hột là sự kế thừa. Cũng như xã hội tư bản sinh ra trong lòng phong kiến, Lẽ dĩ nhiên ai giải thích thế nào cũng được. Hai người đều được bạn tặng nửa bình rượu ngon. Một người hân hoan nói: "Tôi sướng quá, tôi được nửa bình rượu ngon". Còn người kia buồn rầu phát biểu: " Tôi chỉ được nửa bình rượu ngon"!</span><br /><br /><span style="color: black;">Trong phạm vi văn hóa, tư tưởng và văn chương, nghệ thuật , tinh thần quyết định. Con người có thể chọn nhiều kế hoạch khác nhau mà nhân và quả sẽ khác nhau. Lịch sử đã chứng minh ý chí quyết định. Trong khung cảnh xã hội vật chất tư bản và vô sản mâu thuẫn giống nhau, Marx chủ trương tranh đấu cho nên gây ra một trường thịt nát, xưong tan. Trong khi công nhân tư bản không chống tư bản thì họ có một kết cuộc khác. Quan niệm phủ định của Marx mang tính cách bạo lực theo chủ trương đấu tranh giai cấp của ông. Marx không khách quan. Ông bắt mọi sự phải theo tinh thần đấu tranh giai cấp, đấu tranh tiêu diệt của ông mà thôi.</span><br /><br /><span style="color: black;">Nhận định của Marx cũng một chiều. Trong cuộc long tranh hổ đấu không phải bao giờ cái cũ cũng thua và cái mới bao giờ cũng thắng. </span><span style="color: black;">Trong khoa học kỹ thuật, ta thấy cái mới thắng cái cũ là vị nếu nhà khoa học không sáng chế ra cái mới tốt đẹp hơn thì tự nhà khoa học đã từ bỏ nó. </span><span style="color: black;">Trong xã hội và khoa học, nhiều trường hợp cho thấy cái mới có thể bằng, hơn hay thua cái cũ. Rõ ràng là xã hội tư bản tuy có nhiều khuyết điểm vẫn tốt hơn chế độ cộng sản.</span><br /><br /><span style="color: black;">Riêng người Á Phi thì nhận thấy rằng sống dưới thời thực dân, đế quốc, họ khổ mười phần nhưng ở với cộng sản thì khổ trăm phần. Thực dân, đế quốc bóc lột nhưng họ đã xây dựng cho thuộc địa những thành phố, những con đường, và giúp cho nền văn học, nghệ thuật bản xứ tiến bước và phong phú. Còn văn học, nghê thuật và khoa học, kỹ thuật cộng sản là một con số không to lớn. Trong trường hợp này, cái mới cộng sản thua cái cũ của thực dân, đế quốc.</span><br /><br />Nhưng Marx áp dụng luật phủ định không triệt để như Marx lý luận. Ông lạc quan tin rằng tư bản sinh ra trong chế độ phong kiến, rồi phủ định phong kiến. Sau đó tư bản tự đưa vũ khí cho vô sản để vô sản giết mình. Ông cũng cho rằng sau khi phủ định giai cấp tư sản, vô sản sẽ tự phủ định mình nghĩa là một khi không còn bóc lột thì không còn giai cấp. Như luật phủ định cái mới phủ định cái cũ, vậy sau chế độ cộng sản thì là chế độ gì sinh ra?Chế độ nào phủ định cộng sản? Nói rõ hơn, cái thứ hai phủ định cái thứ nhất trước nó. Cái thứ hai không bền vững, sẽ bị cái thứ ba phủ định nó. Cứ thế mãi. Nhưng Marx lại bảo tư bản là giai cấp bóc lột cuối cùng, và cộng sản là xã hội sau cùng, không bị cái nào phủ định. Thế là Marx tự mâu thuẫn. Và con đường tiến hóa bị tắc tị, và con đường thẳng hay xoắn trôn ốc hóa ra cái gì? Và cái luật biến dịch đã bị Marx chôn sống!Đến đây, ta không khỏi thắc mắc là Marx duy tâm hay duy vật?<br /><br />Marx không dám nói ra hay ông không biết? Ông không trả lời nhưng ta cũng thấy từng bước phủ định trong lịch sử theo quan điểm của Marx:<br />+Tư bản phủ định phong kiến<br />+Vô sản phủ định tư bản (sự phủ định này chỉ là một phần).<br />Sau đó:<br />+Vô sản phủ định vô sản.<br />-Sự phủ định này chỉ là một phần :Trotsky phủ định Stalin, Stalin phủ định Trotsky, Khrushchev phủ định Stalin( trong đại hội XX đảng cộng sản Liên Xô ).<br />-Mikhail Gorbachev, Boris Yeltsin phủ định toàn phần chủ nghĩa cộng sản.<br />+Tư bản phủ định cộng sản: Đông Âu và Liên Xô sụp đổ, và trở lại tư bản chủ nghĩa; Trung Quốc. Việt Nam mở cửa buôn bán với tư bản ; bãi bỏ kinh tế hoạch định và chạy theo kinh tế thị trường.<br /><br />Ở đây, chúng ta thấy hiện rõ hai điều:<br />+Nếu bảo rằng cộng sản là giai đoạn chót của lịch sử thì trái với luật phủ định của Marx.<br />+Nếu bảo rằng một xã hội khác tốt đẹp hơn sẽ thay thế cộng sản, thì chủ nghĩa Marx và đảng cộng sản cũng chỉ là lũ khỉ tầm thường trên Hoa Quả sơn, không thoát khỏi luật tử sinh, và như thế thì có gì mà tự hào? và phải giết nhiều người như vậy?<br /><br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;"><span style="color: #990000;">IV. DUY VẬT SỬ QUAN</span></span><br /><br /><span style="color: black;"><span style="color: #000066; font-weight: bold;">IV.1. Tồn tại và ý thức</span></span><br /><br /><span style="color: black;">+Duy vật lịch sử chú trọng hai điểm:</span><br /><span style="color: black;">-Vật chất có trước, tinh thần có sau. Tồn tại quyết định ý thức.Xã hội, lịch và những thành quả của nó như cách mạng, kiến trức, văn chương, tư tưởng là do vật chất.</span><br /><span style="color: black;">- Lịch sử tiến theo năm giai đoạn của lịch sử, và lịch sử là lịch sử giai cấp đấu tranh.</span><br /><span style="color: black;">Quan điểm của Marx và các triết gia cho triết học khác họ là triết học duy tâm, phản động còn triết học duy vât của họ là khoa học.. Nhưng triết học hiên đại cũng như cổ điển quan niệm </span><span style="color: black;">con người là một thể thống nhất, những quan niệm cực đoan về duy tâm và duy vật là sai lầm.,.</span><br /><span style="color: black;">Hơn nữa, triết học Marx còn quan niệm rằng ý thực tác động trở lại vật chất. Dẫu sao ý thức dù sinh sau vẫn chỉ huy vật chất. Phải chăng hai ý này trái ngược nhau? Hay đây là cái bình có hai quai, muốn xách quai nào cũng được?</span><br /><br /><span style="color: black;">Marx quả quyết lịch sử biến chuyển theo quy luật năm hình thái xã hội, và chủ nghĩa cộng sản là tất yếu! Nhưng lịch sử đâu có tất yếu? Marx tin tưởng luật mâu thuẫn và luật phủ định của phủ định nhưng các xã hội nguyên thủy, phong kiến và tư bản vẫn sống cạnh cộng sản?Và tư bản đâu có dẫy chết và vô sản đâu có chôn tư bản? Trái lại cộng sản đã chết hơn một nửa và cộng sản nay lại xin đồng tiền tư bản? Vậy là có quy luật không? Có do vật chất không? Vật chất không có quy luật hay vật chất chẳng quyết định gì cả. Đó là ý thức quyết định. Chính ông Marx và những người cộng sản muốn xây dựng chủ nghĩa cộng sản, trong khi đa số dân Âu Mỹ không thích chủ nghĩa cộng sản.</span><br /><span style="color: black;">Mặt khác, ta thấy cộng sản làm ngược những gì Marx và họ nói. Marx nói sau khi triệt tiêu giai cấp bóc lột, giai cấp vô sản sẽ tiệt tiêu, xã hội không còn người bóc lột người, nước lớn không xâm chiếm nước nhỏ, nhưng thực tế trái hẳn điều Marx nói. Lại nữa Marx nói cộng sản phát triển ở các nước công nghiệp cao nhưng thực tế tại đây công nhân không nghe lời cộng sản dụ dỗ, trong khi tại nhiều nước đã xây dựng XHCN bỏ qua giai đoạn phát triển tư bản chủ nghĩa. Như vậy là xã hội hình thành theo ý muốn và ý thức của con người.</span><br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">IV.2. Các giai đoạn lịch sử</span><br /><br /><span style="color: black; font-size: 100%;">Marx chỉ ra rằng lịch sử có 5 hình thái xã hội:</span><br /><span style="color: black; font-size: 100%;">-</span><span style="color: black;">Xã hội nguyên thủy</span><br /><span style="color: black;">-Xã hội nô lệ</span><br /><span style="color: black;">-Xã hội phong kiến</span><br /><span style="color: black;">-Xã hội tư bản</span><br /><span style="color: black;">-Xã hội cộng sản</span><br /><br /><span style="color: black;">Với luật phủ định của phủ định và luật mâu thuẫn, Marx tin rằng cái mới tiêu diệt cái cũ và cái mới tốt hơn cái cũ. Ông đưa ví dụ xã hội tư bản tốt hơn phong kiến và xã hội cộng sản ắt tiến hơn xã hội tư bản. Điều này sai về lý luận và thực tế. Rõ rệt nhất là cộng sản thua xa tư bản.Hơn nữa, ngay trong thời Marx còn sống, xã hội nguyên thủy vẫn còn ở nhiều nơi ( Nam Mỹ), vẫn còn phong kiến, vẫn còn tư bản. Và sau khi Marx chết, cộng sản nổi lên và cuối thế kỷ XX, cộng sản đã chết. Như vậy, cộng sản không là tất yếu. Ta còn thấy danh từ " xã hội nô lệ" là không ổn. Nếu như quan niệm xã hội nguyên thủy là sống bình đẳng thì làm sao mà có chế đô nô lệ?</span><br /><br /><span style="color: black;">Còn giữa nguyên thủy và phong kiến còn có chế độ gì nữa? Chế độ nô lệ tồn tại trong thời phong kiến. Nếu đã nói xã hội nô lệ, rồi lại nói xã hội phong kiến tức là trùng nhau.Làm sao chứng minh xã hội nguyên thủy bình đẳng, không bóc lột, không có chém giết và chiến tranh? Loài vật có thể là hình ảnh của xã hội nguyên thủy của loài người. Loài ong, loài kiến, loài mối sống tập thể, loài nhện sống cá thể nhưng loài nào, giống nào sống riêng với nhau (kiến đen, kiến đỏ, ong bầu, ong vò vẽ sống riêng với nhau từng loại), chúng bắt loài vật khác để dành làm thức ăn. và đó cũng là một hình thức của chế độ nô lệ, của sự chiếm hữu.</span><br /><br /><span style="color: black;">Lại nữa, Marx cho rằng 5 giai đoạn lịch sử là tất yếu. Marx bảo phải xây dựng XHCN sau khi đã có cơ sở tư bản chủ nghĩa. Marx có lý vì chờ cho người ta giàu, mình nhảy vào cướp nhà, cướp của thì hơn là người ta đang nghèo, mình nhảy vào ăn cướp thì có lợi bao nhiêu?</span><span style="color: black;"> Chính Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông đã đi trái ngược với lý thuyết của Marx vì họ đã "tiến lên XHCN" bỏ qua giai đoạn phát triển tư bản chủ nghĩa.</span><br />Lenin cũng biết điều này nhưng quyền lợi , tham vọng của ông và phe phái của ông không cho ông tuân theo lời dạy của Marx dù ông xưng là đệ tử của Marx. Ông biết là khó, là sai mà phải làm liều như lời ông nói:<br /><span style="font-style: italic;">Cách mạng xã hội chủ nghĩa ở một vị thế hoàn toàn khác. Do những dích dắc của lịch sử, đất nước tiến hành cách mạng xã hội chủ nghĩa càng lạc hậu thì giai đoạn chuyển tiếp từ quan hệ tư bản chủ nghĩa sang quan hệ xã hội chủ nghĩa sẽ càng khó khăn </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-2.html">(GIAI CẤP MỚI, II 2)</a><span style="font-style: italic;">…</span></span><br /><br /><span style="color: black;">Điều này là nỗi đau của người cộng sản. Họ đã cướp được chính quyền, không lẽ họ lại để cho tư bản được hưởng lợi , thế thì họ đi đâu? Kháng chiến bao năm để rồi không có quyền lợi, địa vị gì hay sao? Do đó họ phải cầm quyền, phải nắm tài sản và địa vị cho họ và cho đàn em. Họ giết tất cả và cướp tài sản trong nước và tập trung vào tay họ. Họ nghĩ rằng thế là họ có quyền hô phong hoán vũ, chỉ một đêm là khắp nước Nga, Đông Âu là thành những tòa lâu đài, những nhà máy và những cánh đồng xanh. Ở thế kỷ 18, tại châu Âu chỉ có Pháp, Anh, Đức là tiến lên tư bản chủ nghĩa, còn Nga, Tiệp, Hung đang ở trong nền kinh tế nông nghiệp lạc hậu, chưa có kỹ nghệ nặng, chưa đặt căn bản cho tư bản chủ nghĩa.Nhưng cộng sản đã lật đổ Nga hoàng, và thiết lập chính quyền vô sản trên một đống gạch nát. Điều này cho thấy từ Lenin, Stalin, cộng sản duy ý chí, duy tâm nhiều hơn là duy vật.</span><span style="color: black;"> Việt Nam, Trung Quốc, Lào Miên, Bắc Triều Tiên cũng là bản sao của</span> <span style="color: black;">" cách mạng" Sô Viết!</span><br /><br /><span style="color: black;">Nhưng chờ khi nào thì Liên Sô, Đông Âu tiến lên Tư bản chủ nghĩa? Và nếu họ xây dựng xong tiền đề tư bản chủ nghĩa, dân chúng họ có theo cộng sản không?Người Marxist tin vào Marx, vào quy luật của vật chất, của lịch sử, họ có thể quả quyết rằng có hay không. Nhưng lịch sử cho thấy dân lao động tư bản không theo cộng sản. Dân Á châu theo cộng sản là vì lòng yêu nước, vì chủ nghĩa dân tộc chứ không phải chủ nghĩa cộng sản. Cộng sản thành công vì họ lừa bịp, dùng nhãn hiệu giải phóng dân tộc che đây cái nhãn hiệu cộng sản của họ.</span><br /><br /><span style="color: black;">Và điều này cũng cho ta một ý niệm rằng biến chuyển của lich sử là do lựa chọn của con người, không phải do sức đẩy vật chất hay định luật khoa học như Marx khẳng định.</span><br /><span style="color: black;">Chính cộng sản đã phủ nhận năm hình thái xã hội của Marx, và các quy luật của Marx. Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông đã sửa sách của Marx và chủ thuyết của Marx. Lúc thì họ lôi Marx ra, lúc thì trưng Lenin hay Stalin, hay Mao, quả thật " miệng cộng trôn trẻ"!</span><br /><br /><span style="color: black;">Nói tóm lại, chính phe cộng sản đã phủ nhận quan điểm duy vật lịch sử của Marx, và thư65c tế lịch sử cũng vậy.</span><br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">IV.3. Vượn thành người</span><br /><br /><span style="color: black;">Người cộng sản thích thuyết nói rằng người do vượn sinh ra. Thuyết này có nhiều người tin và cộng sản theo thuyết này ngụ ý rằng con người không do thượng đế sinh ra Nếu vưọn sinh ra người thì tại sao nay vẫn còn loài vượn? Nếu có một loài vượn nào đó sinh ra người thì đó là một giống đặc biệt, khác với các loại vượn thông thường. Có thể không phải là vượn. Trong khi phân loại động vật, Darwin nhận thấy rằng có nhiều loại giống nhau nhưng lại khác họ , và có nhiều loại khác nhau lại cùng một họ. Phải còn nhiều khám phá nữa mới có thể tìm ra nguồn gốc loài người.</span><br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">IV.4. Con đường tiến hóa</span><br /><br />Marx lạc quan cho rằng cái mới thắng cái cũ. Xã hội bộ lạc là kém, cứ lên mỗi bậc cao hơn thì con người khá hơn. Lý luận như vậy cho nên ông cho rằng tư bản hơn phong kiến, rồi cộng sản hơn tư bản. Rất rõ ràng là cộng sản tạo ra những đất nước nghèo nàn và đau khổ. không thể hơn tư bản, nhất là ngày nay, Trung Quốc và Việt Nam đang sống bằng đồng tiền của tư bản.<br /><br />Thật ra, trong lãnh vực tư tưởng, có nhiều quan điểm khác nhau. Phật giáo, Khổng giáo, Lão giáo cho đời là thay đổi, hết thành đến bại, hết bĩ đến thái chứ không phải lúc nào cũng đi lên thẳng đuột hay đi lên theo vòng xoắn trôn ốc. Thành bại, bĩ thái có thể ở dạng lên xuống như điện tâm đồ, cũng có thể ở vòng tròn như là các chu kỳ của mặt trăng, mặt trời, và chu kỳ kinh tế của tư bản. Khách quan mà nói đường thẳng hay xoắn trôn ốc cũng có hai chiều: một lên và một xuống chứ không phải đi lên như Marx nghĩ. Rõ ràng là chủ nghĩa Marx ở Liên Xô và Đông Âu suy sụp, và cộng sản Trung Quốc, Việt Nam đang biến chất chứ không đi lên.<br /><br /><br /><span style="color: #cc0000; font-weight: bold;">V.TAM ĐOẠN LUẬN</span><br /><br />Marx áp dụng tam đoạn luận vào việc nghiên cứu xã hội. Tam đoạn luận cùng ba luật của biện chứng pháp phối hợp với nhau, cùng đi đến xác định: giai cấp đấu tranh, vô sản sẽ chôn tư bản. Marx áp dụng tam đoạn luận cho việc nhận định xã hội. Ông cho tam đoạn luân là luật của xã hội tiến hóa:<br />-Tiền đề<br />-Phản đề<br />-Hợp đề.<br /><br />Như đã trình bày ở chương trước, đề thứ hai không hoàn toàn có nghĩa là phản đề mà là một giả thuyết, một trường hợp cá biệt trong khi tiền đề là định luật, là chân lý phổ biến. Thật ra ba đề trên đã chung nhất với hợp đề. Nếu đề thứ hai trái với đề thứ nhất thì không thành hợp đề.<br /><br />Theo tam đoạn luận, thì có hai lực là tiền đề và phản đề.Marx cho đó là hai lực mâu thuẫn, rồi cái mới phủ định cái cũ thành ra hợp đề. Điều này đúng trong khoa học, khi A tác động đến B thì sẽ sinh ra một hay nhiều cái mới như H2+O + H2O, hay acide +Baze = muối+ nước.<br /><br />Nhưng trong lịch sử, cũng như trong tự nhiên, khi hai vật tác động vào nhau thì sẽ xảy ra ba trường hợp:<br />-Cả hai bị tiêu diệt<br />-Một phe chiến thắng, không biết là phe cũ hay phe mới.<br />-Cả hai phe hợp tác.<br />-Yếu tố mới xuất hiện khác với tiền đề và phản đề.<br /><br />Tại sao Marx nhất định cho là cái mới thay thế cái cũ, giai cấp vô sản thay thế tư bản? Đó là một ý kiến độc đoán, chủ quan.<br /><br />Khoa học và lịch sử khác nhau, không thể giống nhau. Mới và cũ, đông và tây xung đột có thể bên này tiêu diệt bên kia, có thể cả hai hòa đồng. Một hòa đồng là cả hai tồn tại trong một thực thể, như trường hợp người Việt Nam thâu thái văn minh tây phương trong khi vẫn giữ nề nếp cổ truyền. Và một sự hòa đồng tuyệt diệu là sự hòa hợp của tiền đề và phản đề đưa đến hợp đề như:<br />Cha + mẹ = con.<br />Con chính là hợp đề của cha và mẹ. Và ở đây, ta nên gọi cha là đề thứ nhất, mẹ là đề thứ hai, chứ không phải là phản đề. Đề thứ nhất và đề thứ hai phối hợp nhau tạo ra đề thứ ba. Danh từ hợp đề ở đây rất đúng.Lại nữa, lý luận của Marx không đúng trên lý thuyết. vì theo tam đoạn luận, giai cấp tư bản đấu tranh với vô sản thì hai bên đi đến hòa hợp nhau ( hợp đề) , tại sao ông lại cho rằng vô sản chôn tư bản? Lý luận của ông cũng sai trong thực tế, vì tại Âu Mỹ và các nước tự do, tư bản và lao động kết hợp theo tinh thần " lao tư lưỡng lợi", "lao tư hợp tác".<br /><br />Tuy nhiên vấn đề không đơn giản như thế. Karl Popper phê phán về tam đoạn luận của Marx như sau:<br /><span style="font-style: italic;">Chẳng hạn chúng ta phải cẩn thận đối với một số các ẩn dụ mà các nhà biện chứng đưa ra và đáng tiếc là chúng lại thường xuyên được tiếp nhận ở mức độ quá đáng. Một ví dụ là khi các nhà biện chứng nói rằng chính đề “sản sinh” ra phản đề của nó. Thực sự thì chỉ có thái độ phê phán của chúng ta mới sản sinh ra phản đề, và khi thiếu thái độ như vậy – mà đây là trường hợp khá thường xuyên xảy ra – chẳng có phản đề nào được sản sinh ra. Tương tự, chúng ta phải cẩn thận không nên nghĩ rằng “cuộc đấu tranh” giữa chính đề và phản đề sẽ “sản sinh ra” hợp đề. Cuộc đấu tranh luôn diễn ra trong từng bộ óc; và những bộ óc này phải sản sinh ra các ý tưởng mới: có rất nhiều cuộc đấu tranh vô bổ trong lịch sử tư tưởng loài người, các cuộc đấu tranh kết thúc chẳng đi đến đâu cả. Và ngay cả khi đạt được một hợp đề thì hợp đề này thường xuyên là một phát biểu ở dạng “đầu ngô mình sở” thay vì là một hợp đề “bảo tồn” những phần tốt đẹp hơn của cả chính đề và phản đề. Phát biểu này thường gây ra hiểu nhầm ngay cả khi nó đúng, bởi vì bên cạnh các ý tưởng cũ mà nó “bảo tồn”, hợp đề trong mọi trường hợp nhất thiết phải chứa đựng một ý tưởng mới nhất định nào đó mà không thể qui giản về các giai đoạn trước đó của quá trình phát triển. Nói cách khác, hợp đề sẽ thường bao gồm nhiều thứ hơn cái được xây dựng chỉ từ chất liệu do chính đề và phản đề cung ứng.<span style="font-size: 85%;"> </span>Cân nhắc tất cả điều này thì lý giải biện chứng, với gợi ý của nó rằng một hợp đề sẽ được tạo dựng từ các ý tưởng được chứa đựng trong một chính đề và một hợp đề, ngay cả khi ứng nghiệm, hầu như chẳng có mấy hữu ích đối với việc phát triển tư duy</span>.<span style="font-style: italic;"><span style="font-size: 85%;">(</span></span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/bien-chung-phap-1.html">BIỆN CHỨNG PHÁP LÀ GÌ, I)</a></span></div><h3 class="post-title entry-title" style="text-align: justify;"> </h3>Karl Popper còn nhận định rằng người ta lầm lẫn giữa biện chứng với logic học:<br /><span style="font-style: italic;">Hiểm nguy chính của sự nhầm lẫn như thế giữa phép biện chứng và logic học là: như tôi đã nói, nó cho phép người ta lập luận một cách giáo điều</span>.<span style="font-size: 85%;">(<a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/bien-chung-phap-2.html">BIỆN CHỨNG PHÁP II,8)</a></span><br /><br /><span style="color: black;"><span style="font-size: 100%;">Và Karl Popper phê phán biện chứng duy vật của Marx đưa đến chủ nghĩa giáo điều:</span></span><br /><br /><span style="color: black;"><span style="font-size: 100%;"><span style="font-style: italic;">Nhờ có phép biện chứng, thái độ chống giáo điều đã biến mất, và chủ nghĩa Marx đã tự biến nó thành một chủ nghĩa giáo điều đủ linh động, bằng cách sử dụng phương pháp biện chứng của mình, để đè bẹp bất kỳ cuộc tấn công tiếp theo nào. Do đó, nó đã trở thành cái mà tôi đã gọi là chủ nghĩa giáo điều được gia cố.</span></span></span><br /><span style="color: black;"><span style="font-size: 100%;"><span style="font-style: italic;">Đúng là không có vật cản tồi tệ hơn nào đối với sự phát triển của khoa học bằng một chủ nghĩa giáo điều được gia cố. Sẽ không có bất kỳ sự phát triển khoa học nào nếu như không có cạnh tranh tự do về tư tưởng – đây là cốt lõi của thái độ chống giáo điều đã từng được Marx và Engels ủng hộ mạnh mẽ; và nói chung không thể có cạnh tranh tự do trong tư duy khoa học nếu không có tự do đối với mọi tư tưởng.Do đó phép biện chứng đã tạo ra sự bất hạnh khủng khiếp, không chỉ đối với sự phát triển của triết học, mà còn cả sự phát triển của lý thuyết chính trị.</span></span></span><br /><span style="color: black;"><span style="font-size: 100%;"><span style="font-size: 85%;">(<a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/bien-chung-phap-2.html">BIỆN CHỨNG PHÁP II, 8)</a></span></span></span><br /><br />Marx và Engels khoe khoang ba quy luật của biện chứng pháp duy vật ( lưọng thành chất, mâu thuẫn, và phủ định). Nhưng ba quy luật này là của Hegel dùng trong tư tưởng mà Marx và Engels lại đem áp dụng cho khoa học tự nhiên lẫn khoa học xã hội. J.Paul Sartre phê bình ba quy luật của biện chứng pháp như sau:<br /><span style="font-style: italic;">Lý luận của Engels không vững chắc (.. .). Engels chỉ trích Hegel đã áp đặt các quy luật trên cho tư tưởng nhưng chính Engels lại áp đặt các quy luật này trong khoa học tự nhiên và khoa học xã hội.</span> <span style="font-style: italic;">Như vậy là Engels đã dẹp bỏ tính duy lý, cho rằng tự con người tạo ra con người, và cho rằng phải là như thế, không cách nào khác hơn.</span>(The Dogmatic Dialectic and the Critical Dialectic.DElo, Belgrade, June 6, 1966, Vol XII,p.794-799. Trích Milovan Djilas. <span style="font-style: italic;">The Unperfect Society Beyond the New Class</span>. New York, 1969, 82-83).<br />Milovan Djilas cũng nhận định về điểm này:<br /><span style="font-style: italic;">Trong lịch sử nhân loại không có gì vô nghĩa hơn chủ nghĩa Marx về biện chứng tự nhiên. Đó là một phần phụ của ý thức hệ giai cấp đấu tranh. Thuyết này chỉ làm cho con người tối tăm, ngu dốt</span>.(sđd, 83)<br /><br /><span style="color: black;"><span style="font-size: 100%;">Thật vậy, văn chương, triết học là phạm vi khoa học xã hội, nó không là khoa học chính xác. Ngay cả khoa học tự nhiên, thuyết này chống lại thuyết kia để đi đến chân lý. Con người phải xét lại vấn đề chứ không nhắm mắt mà tin như Descartes đã nhận định. Nhưng chủ nghĩa Marx với duy vật biện chứng pháp, duy vật lịch sử đã trở thành "thánh kinh", đảng cộng sản đã trở thành nhà thờ trung cổ, ai dám nói trái ý các " giáo sĩ", ai suy nghĩ và làm trái lời dạy của " giáo chủ" sẽ bị lên giàn hỏa. Trong viễn ảnh này, duy vật biện chứng và duy vật lịch sử không có giá trị khoa học và giá trị thực tiễn nghĩa là không ích lợi cho đời sống vật chất và tinh thần con người.</span></span>Biên chứng duy vật, duy vật sử quan và triết lý Marx không làm cho nhân loại tiến lên một bước mà chỉ làm nền tảng cho ý thức hệ mù quáng, giáo điều, phi khoa học và phản dân, hại nước.<br /><br /><span style="color: black;"><span style="font-size: 100%;">____</span></span><br /><br /><span style="font-size: 85%;">[1]. Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, tam sinh vạn vật. 道 生 一 , 一 生 二 , 二 生 三 , 三 生 萬 物 ( Lão tử Đạo Đức kinh. Chương 42). Thuyết văn Giải Tự giải thích: Duy sơ thái cực, đạo lập ư nhất, tạo phân thiên địa, hóa thành vạn vật《說文解字:惟初太極。道立於一,造分天地,化成萬物。</span><br /><span style="font-size: 85%;">[2]. Sir Karl Raimund Popper, CH, FRS, FBA (1902 – 1994) là một triết gia Anh quốc, giáo sư tkinh tế ại trường London School .</span><br /><span style="font-size: 85%;">[3].孟子: 民之為道也,有恒產者有恒心,無恒產者無恒心</span><br /><span style="font-size: 85%;">[4]. </span><span style="font-size: 85%;">Đạo Đức kinh:<em style="font-style: italic;"></em>高下相倾,音声相和,前后相随 </span><span style="font-size: 85%;">Cao hạ tương khuynh, âm thanh tương hòa, tiền hậu tương tùy</span><span style="font-size: 85%;"> .</span><br /><span style="font-size: 85%;">[5]. Kinh Dịch (Hệ từ thượng) nói : "nhất âm nhất dưong chi vị đạo 一陰一陽之謂道 (Một âm một dương tạo ra vũ trụ). Thiên nhiên mà âm dương hòa hợp, cũng như nam nữ giao hoan thì thế giới và vũ trụ phát triển: thiên địa nhân huân vạn vật hóa thuần, nam nữ cấu tinh, vạn vật hóa sinh 天地因缊,万物化醇,男女构精,万物化生 (Hệ từ hạ)。</span><br /><span style="font-size: 85%;">[6] .Rob Sewell hiện là chủ biên tạp chí điện tử "In Defence of Marxism" editor@marxist.com <a href="http://www.marxist.com/">www.marxist.com</a></span><br /><span style="font-size: 85%;">[7].Thần thí kỳ quân, tử thí kỳ phụ, phi nhất triêu, nhất tịch chi cố, kỳ sở do lai giả tiệm hỉ 臣弒其君,子弒其父,非</span>一朝一夕之<span id="main" style="visibility: visible;"><span id="search" style="visibility: visible;">故,其所由來者漸矣 </span></span><a class="l" href="http://www.google.com/url?sa=t&ct=res&cd=16&url=http%3A%2F%2Fwww.tweching.org.tw%2Fresearch%2FBasic%2FWIN_YEN.pdf&ei=2cFpSqKnKJLeMa646M8M&rct=j&q=%E8%87%A3%E8%A9%A6%E5%85%B6%E5%90%9B%2C%E5%AD%90%E8%A9%A6%E5%85%B6%E7%88%B6&usg=AFQjCNHgh4ks6e_1M8N1etSyWRQ8pESQbQ&sig2=buj_8Am8umsbZk0bwmUcEw">(乾文言傳)</a><span style="color: black;">. </span><br /><span style="color: black; font-size: 85%;">[8].</span><span style="font-size: 85%;">The revolution made progress, not by its immediate tragicomic achievements but by the creation of a powerful, united counter-revolution, an opponent in combat with whom the party of overthrow ripened into a really revolutionary party. Marx, <a href="http://www.marxists.org/archive/marx/works/1850/class-struggles-france/index.htm">Class Struggle in France</a> (1850)</span><br /><span style="font-size: 85%;">[9]</span>. <span style="font-size: 85%;">Even Charles Darwin believed that his theory of evolution was essentially gradual and that the gaps in the fossil record did not represent any breaks or leaps in evolution, and would be "filled in" by further discoveries. In this Darwin was wrong. Today, new theories, essentially dialectical, have been put forward to explain the leaps in evolution. Stephen J. Gould and Niles Eldredge termed their dialectical theory of evolution "punctuated equilibria". They explained that there were long periods of evolution where there were no apparent changes taking place, then suddenly, a new life form or forms emerged. In other words, quantitative differences gave rise to a qualitative change, leading to new species. The whole of development is characterised by breaks in continuity, leaps, catastrophes and revolutions.</span><span style="font-size: 85%; font-style: italic;"> (</span><span style="font-size: 85%;">Rob Sewell .</span><span style="font-size: 85%;"><a class="contentpagetitle" href="http://www.marxist.com/what-is-dialectical-materialism.htm">What is Dialetical materialism?</a> <a href="http://http//www.marxist.com/what-is-dialectical-materialism.htm">http://www.marxist.com/what-is-dialectical-materialism.htm)</a><a href="http://http//www.marxist.com/what-is-dialectical-materialism.htm"><span style="font-style: italic;">.</span></a></span>giahoithutranghttp://www.blogger.com/profile/10818660192100778783noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6787428587380315640.post-20809978532431550212013-01-21T17:13:00.000-08:002013-01-25T20:59:04.620-08:00CỘNG SẢN LUẬN XII.*ĐẶC TÍNH & THỦ ĐOẠN<div style="text-align: justify;"><div style="text-align: center;">CHƯƠNG XII<br /><br /><span style="color: #990000; font-weight: bold;"> NHỮNG ĐẶC TÍNH & THỦ ĐOẠN CỘNG SẢN</span></div><br /></div><div style="text-align: justify;">Trong phần nhập đề, chúng tôi đã nói đến đường lối nghiên cứu của chúng tôi là nghiên cứu lý thuyết cùng với đường lối thực hành của chủ nghĩa cộng sản. Chương này có mục đích trình bày về những đặc tính, đường lối quanh co của triết thuyết và những thủ đoạn tinh vi, tàn bạo của cộng sản để bạn đọc có thể hiểu rõ chủ nghĩa Marx một cách đầy đủ.<br /><br /><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">I. ĐẶC TÍNH</span><br /><br /><span style="color: black; font-size: 100%; font-weight: normal;"><span style="color: #000066; font-weight: bold;">I.1. Duy Tâm, Duy Lý và Duy ý chí</span></span><br /><span style="color: black; font-size: 100%; font-weight: normal;">Cộ</span><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;">ng sản chủ trương duy vật nhưng thực tế là duy lý, duy tâm và duy ý chí. Những dự tính, mơ tưởng của Marx về giai cấp vô sản là giai cấp tiên tiến, sẽ xây dựng một xã hội văn minh tiến bộ gấp ngàn lần tư bản, là người chôn giai cấp tư bản, và giai cấp tư bản đang </span></span><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;">dẫy chết, vô sản sẽ xây dựng một thế giới hạnh phúc và tiến bộ hơn tư bản ... Đó l</span></span><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;">à không tưởng, là duy tâm. . .</span></span><br /><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;">Tuy tự xưng là Duy vật nhưng Marx, Lenin, Mao tin vào lý thuyết, vào sự tuyên truyền. Marx viết <span style="font-style: italic;">Tư bản luận, Tuyên Ngôn Cộng sản</span> là chú trọng đánh vào tâm lý con người, ý thức con người. Lenên nói: "Không có lý thuyết cách mạng thì không có phong trào cách mạng" (</span></span><span id="main" style="visibility: visible;"><span id="search" style="visibility: visible;"><em>Without revolutionary theory there</em> can be no <em>revolutionary movement</em></span></span>. <span style="font-size: 85%;">What Is To Be Done? </span><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;"><a href="http://http//www.marxists.org/archive/lenin/works/1901/witbd/i.htm">http://www.marxists.org/archive/lenin/works/1901/witbd/i.htm</a></span></span><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;">Vì chú trọng lý thuyết nên Lenin, Stalin, Trotsky, Mao, Hồ Chí Minh, Lê Duẩn . . . đều viết sách tuyên truyền. Trong khi đó chế độ quân chủ, tư bản ra đời mà không cần có một lý thuyết. Những lý thuyết tôn quân của Khổng tử, thuyết về quốc gia của Plato ra đời sau khi quân quyền đã thành lập. Những lý thuyết về tư bản cũng vậy.</span></span><br /><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;">Sau khi Lenin, Stalin vạch ra những kế hoạch kinh tế nhưng thất bại thì đã rõ họ là những người nhiều tham vọng và mơ mộng hảo huyền. Các thi văn nhạc sĩ mơ mộng làm cho đời đẹp nhưng mơ mộng và tham vọng của Marx, Lenin, Stalin , Mao, Hồ để cho bao triệu dân phải chết thảm thương trong công, nông trường và trong các trại tù. Vì duy ý chí, duy tâm và ngu dốt, Mao Trạch Đông đã cho rằng về quân sự, tinh thần binh sĩ quan trọng hơn vũ khí , và trong việc khai mương đào kênh, ông cho rằng ý chí của giai cấp công nhân và nông dân là quyết định, không cần kỹ sư, không cần bọn trí thức mà giá trị không bằng cục phân! Tuy nhiên, khi ông chết, thế hệ sau của ông chủ trương bốn hiện đại hóa trong đó khoa học kỹ thuật là then chốt!</span></span><br /><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;">Vì duy tâm, duy lý và duy ý chí, cộng sản bắt đảng viên, cán bộ, sinh viên, học sinh, nhân dân và tù nhân học chính trị, triết học Marx Lenin. Họ mê tín, giáo điều và họ cũng nghĩ rằng mọi người cũng sùng bái Marx như họ. Chúng thực hiện chính sách nhồi sọ nhưng những cái đó vô ích, giáo dục như vậy là phản giáo dục, phản khoa học. Sau mấy chục năm diệt tư bản, tuyên truyền chủ nghĩa Marx Lenin, đảng viên cộng sản, sinh viên học sinh, văn nghệ si và nhân dân đã lên tiếng chống đối chủ nghĩa Marx.</span></span><br /><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;">Hệ thống Marx đã thành duy tâm thần bí. Khắp nơi, cộng sản tuyệt đối hóa thuyết Marxit Leninist thành giáo điều như các giáo sĩ thời Trung cổ! Một số dân Trung Quốc sùng bái Quyển sách đỏ của Mao và coi nó như thánh kinh, như Khổng Minh thần quái, như Quan Âm linh xám!Ngày nay cộng sản Việt Nam còn định đưa ông Hồ vào miếu Thành hoàng , hay miếu thổ địa để kiếm tiền đồng thời tỏ lòng trung thành với đảng mà bộ bộ cao thăng!</span></span><br /><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;">Trần Độ đã thẳng thắn chỉ trích cộng sản duy ý chí, duy tâm:</span></span><br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">Chủ nghĩa Mác là duy vật, nhưng hệ tư tưởng cầm quyền lại thiên về duy tâm. Hệ tư tưởng này hầu như tin vào vai trò tuyệt đối của tư tưởng, tinh thần, cho đó là yếu tố quyết định của mọi công tác, mọi thành công, hầu như tin rằng các mục tiêu kinh tế đạt được là do nêu cao các khẩu hiệu tuyên truyền và sự nhắc lại nhiều lần các khẩu hiệu đó. Ví dụ cứ nói đi nói lại nhiều lần số phần trăm của tăng trưởng kinh tế thì sẽ đạt được mục tiêu, cứ lắp khẩu hiệu "</span><i class="spip" style="color: #000066; font-style: italic;">công nghiệp hóa, hiện đại hóa </i><span style="color: #000066; font-style: italic;">" vào mọi hoạt động như là nuôi lợn, nuôi gà, quét sạch đường, chợ... thì ta sẽ đạt được hiện đại hóa. Bệnh duy ý chí rất nặng một thời, nay vẫn còn. Duy ý chí thì cũng là duy tâm. Sự thần thánh hóa, linh thiêng hóa, tuyệt đối hóa lãnh tụ, cấp trên, các nghị quyết, các ý kiến lãnh đạo, thì cũng quá là duy tâm và ngược lại tinh thần của chủ nghĩa Mác.</span> <a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/07/critique-of-communism-summary.html"><span style="font-size: 85%;"><span style="font-weight: normal;">(MỘT CÁI NHÌN TRỞ LẠI II , 5)</span></span></a><br /><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;"><span style="color: #000066; font-weight: bold;">I.2. Phi khoa học</span></span></span><br /><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;">Marx, Engels, Lenin luôn khoa khoang là triết thuyết của họ là khoa học, những lời của họ là định luật nhưng nói như vậy là tự họ đã phản khoa học. Khoa học là thuộc về lãnh vực vật chất, khách quan và thực nghiệm. Triết lý, chính trị, kinh tế, cách mạng , lịch sử thuộc về lãnh vực nhân văn, xã hội không thể đặt ngang hàng với khoa học tự nhiên về mức độ khách quan , thực tiễn và chính xác.Cho dù Marx và Engels tự cho tất cả của họ suy nghĩ đều thuộc về vật chất và danh từ của phe họ là Duy vật chủ nghĩa, nhưng tự dán nhãn hiệu là duy vật, là khoa học chưa hẳn là khoa học, và duy vật.</span></span><br /><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;">Tất cả những gì Marx nói là chủ quan, luôn chống đối tư bản và chống đối các phe xã hội và cộng sản khác đường lối của ông. Còn khách quan khoa học thì không có vấn đề đảng tính, giai cấp tính và lập trường. Hơn nữa, những lý thuyết của Marx chưa được kiểm nghiệm , những chương trình, kế hoạch kinh tế và kỹ nghệ của Lenin, Stalin , Mao Trạch Đông là do những tay chính trị đầy tham vọng bày ra, không được các chuyên gia kinh tế và khoa học chuẩn y, và chưa được kiểm nghiệm thì làm sao có thể cho là duy vật, là khoa học.</span></span><br /><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;">Lại nữa, mỗi bộ môn khoa học có một phương pháp khác nhau, định luật khác nhau, không thể có một định luật chung cho khoa học xã hội và khoa học tự nhiên trong khi Marx, Engels, Lenin cho rằng quan điểm của họ là khoa học, là định luật chung cho khoa học nhân văn và khoa học tự nhiên, là dầu Nhị thiên đường trị bá chứng! Vì quan niệm rằng thuyết của Marx và Lenin là siêu việt, là khoa học cho nên các vị giáo sĩ cộng sản giáo điều đã kết tội các nhà khoa học. Mandel cho rằng "gien" quyết định truyền thống " con vua thì lại làm vua" nhưng bị các giáo sĩ cộng sản chống đối thuyết này vì mất lập trường giai cấp! Nếu </span></span>Gregor Johann<span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;"> Mendel (1822-1884) còn sống đến thế kỷ XX, chắc chắn ông bị đem học tập lao động ở Seberia để cải tạo tư tưởng, hoặc bị Mao cho Vệ binh đỏ bắt trói và đem đi diễu hành khắp Thượng Hải hay Bắc Kinh về tội chống đối nhân dân, và phản khoa học!</span></span><br /><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;">Thực tế, khoa học cũng không hoàn toàn chính xác tuyệt đối . Vật chất như lá trên rừng còn kiến thức con người về vật chất như một vài chiếc lá trong bàn tay người. vật chất tự nó không đúng, không sai, nhưng kiến thức con người hữu hạn vì các nhà khoa học đời sau thường phủ định hoàn toàn hoặc phủ định một phần công trình của những người đi trước.Tin tưởng tuyệt đối vào khoa học hay nhãn hiệu khoa học là một hành vi phản khoa học.</span></span><br /><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;">Những thuyết về Duy vật Biện Chứng pháp và Duy vật Lịch sử của Marx cũng sai lầm rất nhiều, đầy chủ quan và cực đoan thiếu chứng cớ. Không phải mọi mâu thuẫn đều đi đến tiêu diệt mà có thể đi đến hòa hợp như nắng và mưa, như đêm và ngày. Cộng sản xúi giục công nhân Á Phi tranh đấu nhưng công nhân Âu Mỹ thì không, trái lại tư bản và lao động cùng hợp tác. Marx cho rằng cái mới thắng cái cũ, tiêu diệt cái cũ, thay thế cái cũ.</span></span><br /><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;">Marx nói rằng chế độ phong kiến tiêu diệt chế độ thị tộc, rồi chế độ tư bản tiêu diệt phong kiến, và cuối cùng vô sản chôn sống tư bản nhưng sự thực không phải như vậy và có lẽ Marx cũng đã nhận thấy điều này. Từ đời thượng cổ đến nay, chế độ thị tộc vẫn tồn tại bên chế độ phong kiến và tư bản. Rõ rệt là nay cộng sản Liên Xô đã bị nhân dân Nga và Đông Âu chôn sống, và cộng sản Trung Quốc Việt Nam sống bằng đồng tiền bóc lột của tư bản và tự nguyện cho tư bản bóc lột mặc dầu họ vẫn giữ bảng hiệu búa liềm và đôi khi lớn tiếng chỉ trích Mỹ!</span></span><br /><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;">Sự khác biệt giữa khoa học xã hội và khoa học tự nhiên ở chỗ chính xác.Những lý thuyết, tư tưởng thuộc về khoa học xã hội nên không chính xác, mỗi người có ý kiến khác nhau. Còn khoa học chính xác thì không thế. Nước 100 độ sôi là tất yếu thì ở đâu cũng thế.Nếu hệ thống Marx là khoa học, là tất yếu tại sao Lenin sửa Marx, Stalin sửa Lenin và Mao cũng cãi lại Marx, và Đặng Tiểu Bình chống Mao? Một vấn đề cơ bản là thuyết về năm hình thái xã hội. Marx cho rằng xã hội chủ nghĩa chỉ được thành lập trên nền tảng tư bản chủ nghĩa nhưng Liên Xô, Trung Quốc, Việt Nam đã phát triển xã hội chủ nghĩa bỏ qua giai đoạn phát triển tư bản chủ nghĩa. còn các phái khác thì chủ trương đấu tranh ôn hòa ở nghị trường, và một số không theo chủ trương đấu tranh giai cấp.</span></span><br /><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;">Mọi còn đường đều có thành và bại, và khả hữu. Cách mạng vô sản có thể linh động, và chủ trương của Marx cũng như mọi đảng chính trị, những triết thuyết khác , nghĩa là không phải là khoa học chính xác. Như vậy, đấu tranh giai cấp, vô sản chuyên chính, cách mạng vô sản, chủ nghĩa cộng sản đâu phải là tất yếu vì trong cộng sản đã có nhiều ý kiến mâu thuẫn, chủ quan. Việc Marx và những người theo ông khoe khoang là duy vật và khoa học chỉ là lộng ngôn.Và nếu cộng sản chủ nghĩa là tất yếu thì cần gì phải tuyên truyền và chém giết?</span></span><br /><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;">Sở dĩ Marx, Engels nhấn mạnh duy vật và khoa học là vì lúc bấy giờ khoa học phát triển, gây ra một phong trào sùng bái khoa học. Và lúc này tư bản phát triển, giai cấp công nhân lớn mạnh, Marx và Engels cũng theo thời thượng và cho đó là nhãn hiệu tốt nhất để tuyên truyền cho ông.</span></span><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;">Cuối cùng chính một số lãnh tụ cộng sản đã thấy thất bại trong lý thuyết và thực tế cho nên Gorbachev, Đặng Tiểu Bình đã phải thay đổi chính sách, và những người cộng sản như Triệu Tử Dương, Trần Xuân Bách, Trần Độ, Nguyễn Kiến Giang đã thay đổi tư duy hoặc đã từ bỏ đảng. </span></span><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;"> </span></span><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">I.3. Phi dân chủ</span><br /><br /><span style="color: black;">Mặc dầu Marx và Lenin lớn tiếng khoa khoang xã hội cộng sản tự do, thịnh vượng nhưng thật ra đó là một hệ thống độc tài. Một khi đã chủ trương " vô sản chuyên chính" thì không thể nào có tự do. Chính Lenin đã cương quyết chống đối lập, tranh luận nghị trường, cấm báo chí, và sát hại, giam cầm các giáo sĩ thì dân chúng đâu có tự do tư tưởng, tư do tín ngưỡng! Quốc hội và các Hội đồng nhân dân từ Liên Xô, Trung Quốc, Việt Nam chỉ là trò chơi dân chủ giả mạo để đánh lừa nhân trong nước và nhân dân thế giới.</span><span style="color: #000066; font-weight: bold;"> </span><span style="color: black;">Vô sản chuyên chính thì không thể có tự do, dân chủ.</span><br /><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;"><span style="color: #000066; font-weight: bold;">I.3. Kiêu hãnh</span></span></span><br /><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;"><span style="color: black;"><span style="font-weight: bold;">I.3.1.Khoe khoang:</span></span></span></span><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;"><span style="color: black;">Một số người và loài vật ưa khoe khoang nhất là những người có quyền sinh sát trong tay. Tuy nhiên, các vua chúa ngày xưa và các tổng thống , thủ tướng ngày nay it ai có mãnh lực kiêu hãnh như các lãnh tụ cộng sản. Cộng sản Việt Nam tự hào là đỉnh cao trí tuệ, là bách chiến bách thắng, đánh bại bốn nước mạnh nhất thế giới là Nhật, Pháp, Mỹ và Trung Quốc trong khi họ quên thân phận nghèo hèn của họ đã van xin, quỳ lạy Nga Tàu! Người Việt Nam mở miệng là tự hào! Đó là cái bệnh do cộng sản truyền bá còn ông cha ta ngày xưa không kiêu mạn như thế.</span></span></span><br /><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;"><span style="font-weight: bold;">I.3.2.Sùng bái cá nhân</span></span></span><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;"><span style="color: black;">Một số lãnh tụ cộng sản đã sùng bái cá nhân họ, tự họ khoe khoang. </span></span></span> Sụ tôn thờ cá nhân này vốn do niềm kiêu hãnh, óc tự tôn, tự đại của những con người nhiều tham vọng và ưa khoe khoang. Các vua chúa thời quân chủ và tổng thống, thủ tướng tư bản it ai bắt dân treo ảnh của mình tại các tư gia và cơ quan. Họ cũng không bắt các cận thần phải xây tượng đài ở các công viên như các lãnh tụ cộng sản. Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông đều muốn mình trở thành thần tượng của đảng cộng sản và nhân dân của họ. S<span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;"><span style="color: black;">talin đề cao ông là thiên tài quân sự, lý thuyết gia Marxist, và là sử gia tài ba của Sô Viết.</span></span></span> Ông còn phong cho ông là cố vấn, là phụ tá đắc lực của Lenin. <span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;"><span style="color: black;">Ông Hồ đã giả danh các nhà báo Trần Dân Tiên, T.Lan để ca tụng mình. Có thể ông Hồ đã viết nhiều bài báo dưới những danh hiệu khác nhau để tự đề cao ông.</span></span></span> Sau khi Stalin chết, Nikita Khrushchev đã tố cáo tệ sùng bái cá nhân của Stalin và vạch rõ những tội ác của Stalin, nhờ vậy mà thế giới đã hiểu rõ Stalin và chủ nghĩa cộng sản.<br /><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;"><span style="color: black; font-weight: bold;">I.3.3. Nịnh hót</span></span></span><br />Công sản bày ra trò phê và tự phê nhưng thgâm tâm cộng sản không muôốn ai phê bình họ. Họ muốn mình tự phê và nhân dân phê phán nhau để họ chia rẽ nhân dân và tìm ra những tin tức có lợi cho họ. Quan trọng nhất là họ dùng biện pháp này như một vũ khí bắt nhân dân đầu hàng họ. Trong đảng cộng sản, các ông đầu gấu muốn thủ hạ và nhân dân ca tụng họ, và bọn thủ hạ cũng như nhân dân muốn sống thì phải ca tụng họ.<br /><br />Trăm ngàn năm xưa đều vậy. Một khi có vua chúa là có nịnh thần, nhất là trong những triều đại của hôn quân và ác chúa, bọn nịnh thần càng đông. Trong các chế độ trước, có thể có những ông vua không thích nịnh hót nhưng trong thế giới cộng sản, nịnh hót, ca tụng là đều cần thiết và phổ biến, gần như đó là quy luật của XHCN. Trong trường học và xã thôn, người ta dạy trẻ ca tụng lãnh tụ và đảng CS. Sách giáo khoa và văn nghệ phải có tính đảng, tính giai cấp và tính nhân dân cho nên các thầy giáo và các văn nghệ sĩ phải nói sai sự thực. Hiện thực XHCN chính là nói láo, là ca tụng lãnh tụ và đảng dù lãnh tụ và đảng xấu xa, đồng thời mạ lỵ, vu khống kẻ thù dù kẻ thù tốt hơn cộng sản.</div><br /><div style="text-align: justify;">Năm 1953, sau khi Stalin chết, bọn nịnh thần đã ca tụng Stalin là cha già dân tộc. Và khi ông Hồ khoảng 50 tuổi, bọn cộng sản Việt Nam cũng đã tôn xưng ông là cha già dân tộc! Chính ông Hồ tự ca tụng mình dười các tên Trần Dân Tiên, T.Lan và nhiều tên khác nữa.<br /><br />Trước những thất bại về kinh tế, chính trị của Stalin, Mao Trạch Đông, đã có mấy ai can đảm nói lên sự thật? Trotsky, Nikolai Ivanovich Bukharin (1888 –1938), Đặng Tiểu Bình, Triệu Tử Dương, Nhân Văn Giai phẩm, Bách Hoa Tranh Khai, Trần Độ v. v.. là những con ngưòi can đảm. Không muốn bị mất chức, không muốn bị tù đày, không muốn mang nhục nhã khi bị các đồng chí khinh khi ghét bỏ, vì vậy mà đa số cam phận con dế, con giun phải nịnh hót và nói dối.Cộng sản chủ trương phê và tự phê, nhưng đó chỉ là khẩu hiệu mà thôi. Ai chỉ trích thượng cấp, chỉ trích đảng cộng sản là tai họa đến ngay cho bản thân và gia đình. Chỉ có phê bình anh em, tố cáo bạn bè và chỉ trích kẻ thù là đúng đường lối và chính sách cộng sản.<br /><br />Chính vì bị nịnh hót, các lãnh tụ tưởng là họ tài giỏi và các kế hoạch đã thành công, đại thành công cho nên ngày càng sa lầy. Tại Trung Quốc, Bước Đại Nhảy Vọt thất bại cho nên bọn thủ hạ của Mao phải dùng gian kế để lừa Mao, bịp nhân dân trong nước và nhân dân thế giới. Theo Zhang Rongmai, bọn họ đã bắt buộc dân chúng nộp nồi niêu, song, chảo để cho họ nấu thành từng chảo kim loại to lớn rồi bảo đó là những mẻ thép tốt nhất thế giới.<span style="font-style: italic;"> (Mao Zedong. Wikipedia)</span><br /><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;"><span style="color: #000066; font-weight: bold;">I.4. </span></span></span><span style="color: #000066; font-weight: bold;"> Gian tham</span><br />Những triết gia xã hội như đức Phật, Khổng tử, Platon là những con người có tấm lòng từ bi, còn những người như Marx, Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh là những con người nhiều tham vọng. Cái tham vọng và ác tâm của Marx đã thể hiện qua những bài phê phán các tư tưởng gia trong các tác phẩm của ông. Bản Tuyên Ngôn Cộng sản của Marx và Engels cũng chứa đầy ác tâm vì họ hô hào tranh đấu bằng bạo động, bày vẽ cách thức cướp của ( bãi bỏ tư hữu và cướp tài sản các nhà tư sản), và giết người ( chuyên chính vô sản). Lenin, Stalin , Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh đã giết vô số người và cướp tài sản của nhân dân. Lenin, Stalin , Mao Trạch Đông có tham vọng phát triển kinh tế và kỹ thuật lớn mạnh hơn Mỹ để thống trị toàn cầu . Các lãnh tụ cộng sản đã ngồi lỳ cho đến chết. Tại Việt Nam sau này vì tranh chấp nội bộ nên mới có hạn tuổi về hưu. Tuy về hưu các vị này vẫn giữ một vài chức vụ và vẫn có uy quyền, chứ không về hưu thật sự như các quan lại thời quân chủ, hay các viên chức trong chế độ tư bản.<br /><br />Những người theo cộng sản có thể vì bắt buộc, cũng có thể vì lòng yêu nước nhưng đa số là do lòng tham. Những dân nghèo nghĩ rằng cộng sản bênh vực vô sản, giải phóng giai cấp, chia ruộng đất, tài sản cho họ cho nên họ ủng hộ cộng sản. Một số trí thức, quan lại, nhân viên chế độ cũ vì tham mồi danh lợi mà cộng sản hứa hẹn nên phản quốc gia, theo cộng sản. Còn những tên cộng sản gộc hiểu rằng cộng sản là thâu tóm tài sản quốc gia trong tay, cộng sản là một đại tư bản và họ sẽ có nhiều quyền lợi. Tuyên ngôn cộng sản là một cái mồi, và cũng là một toan tính sâu xa của những tay cờ bạc, và những kẻ làm nghề không vốn:<br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">Trong cuộc cách mạng ấy, những người vô sản chẳng mất gì hết, ngoài những xiềng xích trói buộc họ</span>.<br /><br />Cộng sản đã cướp tài sản nhân dân, bắt nhân dân làm nô lệ, cho nên họ có quyền hành và tài sản rất lớn. Bản chất cộng sản là gian tham chứ không phải biến chất. Những anh du kích thời chiến tranh đã chận xét dân buôn bán vùng tề và tịch thu tài sản của nhân dân mà bỏ túi. Trong Cải cách ruộng đất trong miền Bắc hay trong các cuộc đánh tư sản , đánh văn hóa đồi trụy tại miền Nam, các cán bộ đã bỏ túi vàng bạc, của cải của các nạn nhân. Hơn nữa, trong khi chiếm miền Nam, hay chiếm Kampuchia, một số cán binh cộng sản đã cướp vàng bạc, kim cương, xe cộ, nhà cửa, và phá hoại các tượng vàng của các chùa chiền. Lenin lớn tiếng chỉ trích tôn giáo, nhân danh khoa học mà tiêu diệt tôn giáo song sự thực là ông nhắm vào kho vàng bạc của các nhà thờ Chính thống giáo.<br /><br />Tất cả chế độ cộng sản tại Liên Xô, Trung Quốc, Việt Nam là những nguồn tham nhũng, hối lộ, ăn cắp của công, mặc dầu họ đã hưởng những quy chế ưu đãi cho giai cấp mới, và đã cho họ trở thành những tư sản đỏ. Ngày về tiếp thu Hà Nội, họ chia nhau những biệt thự lớn của Pháp và từ đó những biệt thự này thuộc tài sản của họ truyền lại cho con cháu. Sau khi chiếm miền Nam, cộng sản chiếm nhà cửa, dinh thự làm của riêng, một tên cộng sản bình thường cũng có vài căn nhà, còn cán bộ cao cấp thì có nhiều biệt thự tại Sài gòn, Vũng Tàu, Đà Lạt sướng hơn vua chúa thời quân chủ.<br /><br />Sau đó, chúng trắng trợn cướp công khai bằng chính sách hữu sản hóa. Nay thì cộng sản công khai cướp đất quốc gia, đất các giáo hội và nhà cửa tư nhân khiến cho dân oan đã đồng thời đứng dậy. Hồ Chí Minh giả đạo đức, đóng vai nhà tu hành, nhưng đã có một đời tình ái bí ẩn, và man rợ khi ông đã giết bà Nông thị Xuân. Mao Trạch Đông sống một đời hưởng thụ như các vua chúa Trung Quốc.<br /><br />Tuy lắm bạc nhiều tiền, cộng sản vẫn còn vơ vét. Chúng lấy tiền quốc tế viện trơ cho nạn nhân bão lụt, tiền Uneso tái thiết các đền đài miếu mạo mà bỏ túi. Chúng còn vơ vét các thứ lợi khác. Trong <span style="font-style: italic;">Cát Bụi Chân Ai, </span>Tô Hoài đã nói rõ việc đảng cộng sản lấy 200 chiếc xe đạp mà nước Đức trao tặng các nhà văn Việt Nam (đảng hay kẻ nào mượn danh đảng?): <span style="font-style: italic;">Hội Nhà Văn Đức tặng hội Nhà Văn Việt Nam 200 trăm cái xe đạp Diamant mới cứng. Nguyên Hồng được điện khẩn mời xuống công tác. Ấy là việc dắt chiếc xe đạp đứng vườn hoa cửa Nam trò chuyện với người qua đường. Vô tuyến truyền hình Việt và của Đức quay giới thiệu nhà văn với tặng phẩm hữu nghị quốc tế. Nguyên Hồng hồi ấy mới để râu, rõ ra phong thái học giả phương đông. Tuyên truyền thế thôi, cả hội chẳng được sờ vào vành bánh chiếc xe nào. Hai trăm cái xe vào cái kho bộ Thương Nghiệp.</span> (136).<br /><br />Ông cũng tố cáo đảng trấn lột một nghìn bảng Anh của ông do bà thủ tướng J. Gandhi tặng khi ông qua thăm Ấn Độ: <span style="font-style: italic;">Túi rỗng, tôi đi qua các nhà hàng không chào lại, như còn đương mãi nghĩ. Chả là tôi vừa nhận giải thưởng hội Nhà Văn Á Phi 1969, bà thủ tướng J. Gandhi trao tặng kèm một ngàn bảng Anh. Nhưng trong va li tôi chỉ có tờ chứng nhận và chiếc huy hiệu bằng đồng. Mấy chai votca các bạn nhà văn cho, ai đến mừng thì nâng cốc vui sướng. à hôm sứ quán nhận tiền tôi đưa, có làm một tiệc nem rán mời khách (312). </span><br /><br />Người ta cũng nghe tin Nguyễn Khắc Viện được Pháp tặng giải thưởng, số tiền này ông không dám tiêu, phải đem cúng vào viện mồ côi cho yên thân! Việc Mai Chí Thọ tổ chức vượt biên bán chính thức, việc cộng sản cướp kho cổ vật của Vương Hồng Sển , việc 16 tấn vàng của miền Nam vào tay Tổng bí thư cũng là những chuyện lưu truyền trong chốn dân gian. Trong năm 1975, cộng sản đã chiếm các kho hàng, các cơ sở kỹ nghệ, thương mại, nhà cửa, vàng bạc, xe cộ của nhân dân làm của riêng. Ngày nay, cộng sản ngang nhiên chiếm đất của nhân dân và các giáo hội đã chứng tỏ chúng là bọn cướp ngày vô lương tâm và đại gian ác.</div><br /><div style="text-align: justify;"><span style="color: #000066; font-weight: bold;">I.5.Bóc lột</span><br /><span style="color: black;">Toàn bộ tác phẩm của Marx, Engels, Lenin đều chỉ trích tư bản bóc lột, nhưng người cộng sản càng bóc lột dữ dội hơn tư bản.</span><br /><br /><span style="color: black;">Giai đoạn đầu, cộng sản đã cướp tài sản các tư sản nhưng các tư sản, địa chủ ,phú nông thực ra là những nông dân nghèo, những nhà tiểu thủ công nghiệp và những người tiểu thương. Ngoài ra, cộng sản còn áp dụng thuế, hay giảm tô, giảm tức để cướp tài sản nhân dân. Lenin đã dùng tiền tệ và thuế để cướp đoạt nhân dân.[1]</span><br /><a href="http://books.google.ca/books?isbn=1905641850..."><cite></cite></a><br /><br />Về tiền tệ, tại Việt Nam trước 1986, thỉnh thoảng vài năm cộng sản đổi tiền một lần để cướp bóc và bần cùng hóa nhân dân.<br />Trước và sau khi thành lập HTX, cộng sản vẫn duy trì thuế, có điều là HTX đứng nộp thuế nông và công thương nghiệp.<br />Muốn bóc lột và giết dân, chúng khai tăng diện tích đất (không cần đo đạc), và tăng sản lượng lúa gấp ba bốn lần. Trong thương nghiệp cũng vậy. Cộng sản cứ bình nghị chứ không theo sổ sách hoặc tình hình thị trường. Khi về Hà Nội, chúng muốn chiếm nhà dân, ban đầu chúng đánh thuế, dân chịu không nổi phải hiến nhà cho chúng để khỏi ngồi tù. Đặng Thai Mai đã nói đến tình hình thuế nông nghiệp và giảm tô giảm tức tại Nghệ An:<br /><span style="color: #cc0000; font-size: 100%;">Thư gửi Trường Chinh ngày 19.6.1953</span><br /><span style="font-style: italic;">. . . Tôi cũng đã viết thư lên K.U.L.K.IV</span> (Khu ủy Liên khu IV) <span style="font-style: italic;"> </span><a href="http://hoa-hao.com/kktd/su_that_lich_su/hcm_thu_gui_truong_chinh.html#anm2" name="nr2" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;"> . Nhưng cũng có những câu chuyện cũng cần báo để T.Ư (trung ương) rõ. </span><span style="font-style: italic;">Về vấn đề thuế 1953, thư trước tôi đã nêu một hai ý kiến. Giờ đây, sau khi đã kiểm soát tận tay, và hỏi một vài đồng chí, và một số dân chúng, tôi mong anh để ý đến vấn đề thuế biểu. Có lẽ cần phải duyệt lại mức sản lượng ở Nghệ, năm 1951, thường thường cho 4 gánh lúa gặt (cả bông) ở đồng về là 1 tạ. Năm 1952, tỉnh định mức cho huyện. Huyện chia về xã. Có xã tính 2 gánh rưỡi, phần nhiều tính 3 gánh là 1 tạ. Ở Hà Tĩnh cũng vậy. Do đó có những mẫu ruộng tính sản lượng là 32, 35 tạ. Khá nhiều ruộng nhất đẳng điền </span><a href="http://hoa-hao.com/kktd/su_that_lich_su/hcm_thu_gui_truong_chinh.html#anm4" name="nr4" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;"> hồi xưa ít nhất phải 25, 28 tạ.</span><br /><br /><span style="font-style: italic;">Tôi đã hỏi nhiều anh em nông dân cày lấy 1 hay 2 mẫu thì họ đều nói rằng không tài nào theo kịp sản lượng. Tôi dám nêu vấn đề ở đây là vì tôi đã theo rõi ở vùng tôi khá kỹ. Và sự thực thì năm nay tôi nghe nhân dân phàn nàn nhiều về thái độ cán bộ trong việc định sản lượng nên tôi cũng tưởng cần trình bày cùng L.K.U (Liên khu ủy) </span><a href="http://hoa-hao.com/kktd/su_that_lich_su/hcm_thu_gui_truong_chinh.html#anm5" name="nr5" style="font-style: italic;"></a><span style="font-style: italic;"> . và T.Ư. Tôi cũng đã đọc bản báo cáo của Sabourov tóm tắt “chỉ thị của Đại hội Đảng lần thứ XIX về kế hoạch 5 năm để phát triển Liên bang Soviet” thì thấy rằng: trong kế hoạch sắp tới, ở LX cũng mới trù tính việc </span><b style="font-style: italic;">tăng năng suất các miền ruộng có thủy lợi</b><span style="font-style: italic;"> (terres-irriguées) cho đến mức 40-50 tạ một hectare. Như vậy là với phương tiện kỹ thuật, nhân công, tổ chức của nông nghiệp Liên Xô, mà trong 4 năm nữa người ta mới yêu cầu tới mức 20 hay 25 tạ nửa hectare, nghĩa là còn hơn một mẫu ta - mẫu ta ở Trung Kỳ = 4900 m2.</span>. . .<a href="http://www.talawas.org/talaDB/showFile.php?res=5452&rb=0401">http://www.talawas.org/talaDB/showFile.php?res=5452&rb=0401</a><br /><br /><span style="color: black;">Sau khi lập các công, nông trường, tại Liên Xô, trong khoảng 1931, mùa màng thất bát, nông dân trong các nông trường đói khổ nhưng Stalin không phát lượng thực cho họ. Stalin cho rằng nông dân đã cất giấu thực phẩm, và ra lệnh bắn bỏ những kẻ trộm mùa màng. Kết quả vụ đói khiến cho năm triệu dân </span>Ukraine chết. Tại Trung quốc, Bước Nhảy vọt thất bại, mùa màng kém, Mao đem lúa gạo xuất cảng, để mặc dân thiếu ăn, gây ra nạn đói lớn nhất lịch sử nhân loại, con số nạn nhân trong khoảng 1959-1962 lên đến mười triệu người.<span style="color: #6633ff; font-weight: bold;"> </span><span style="color: black;">Tại Liên Xô, công nhân hưởng đồng lương chết đói.Trong tình hình như thế, mức sống của người dân không làm lãnh đạo phải bận tâm mặc dù theo Marx thì con người là nhân tố sản xuất quan trọng nhất.</span><br /><span style="color: black; font-style: italic;">Theo ông Krankshown, một đảng viên cộng đảng, thì lương 600 rub một tháng phải được coi là không đủ sống, trong khi Harrie Shvars, một nhà báo Mĩ lại cho rằng có đến 8 triệu người chỉ được nhận dưới 300 rub một tháng</span><span style="color: black;"> (Milovan Djilas,</span> <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-5.html">GIAI CẤP MỚI 5, 9) </a></span><br /><br /><span style="font-size: 85%;"><span style="font-size: 100%;">Trong quyển "Điều Kiện của Giới Lao Động Anh năm 1844" (</span></span><i><a href="http://en.wikipedia.org/wiki/The_Condition_of_the_Working_Class_in_England_in_1844" title="The Condition of the Working Class in England in 1844">The Condition of the Working Class in England in 1844</a></i>.), Engels tố cáo tư bản bóc lột, tư bản làm cho đời sống công nhân khốn khổ: nhà cửa chật chội, quần áo nữ công nhân và nam công nhân rách tả tơi , lương không đủ sống, bệnh tật không thuốc men, trẻ con sáu bảy tuổi đã phải làm việc.. ..<br /><br />Cứ cho như là Engels đã nói đúng thực trạng của buổi đầu của thời tư bản phát triển. Số đông nông dân bỏ thôn quê ra thành thị kiếm sống, tất nhiên họ phải gặp nhiều khổ sở. Dẫu sao, việc họ lên thành thị, việc họ xin làm công nhân tại môt hãng xưởng nào đó là do họ tự nguyện không như nông dân, công nhân dứới chế độ cộng sản bị cưỡng bách lao động, bị đày đi Sibéria lạnh giá. Đồng lương của tư bản it ỏi nhưng tư bản không làm cho hàng triệu công nhân, nông dân phải chết đói như thời Lenin, Stalin và Mao Trạch Đông. Tại Việt Nam, trẻ con thôn quê phải bỏ học để vào HTX lao động kiếm sống. Điều kiện sinh sống và làm việc của công nhân cộng sản còn tồi tệ hơn tư bản gấp trăm lần, vì tư bản không có " đảng lãnh đạo" và " vô sản chuyên chính"!<br /><br /><span style="font-size: 85%;"><span style="font-size: 100%;">Richard Pipes cho biết rằng </span></span><span style="font-style: italic; font-weight: normal;">Thu nhập tính trên đầu người Bắc Hàn là 900 dollar, trong khi ở Nam Hàn là 13.700 dollar.</span><span style="color: #000066; font-style: italic; font-weight: normal;">(</span><span style="font-size: 85%; font-weight: normal;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-vi_17.html">CHU NGHĨA CỘNG SẢN VI</a> ,3)</span><br />Tại Việt Nam, nông dân làm trong các nông trường hay Hợp Tác xã, nếu họ được xếp vào hạng giỏi, mỗi ngày sẽ được một ký lô thóc và mùa sau mới nhận được số thóc công điểm này [2]. <span style="color: black;">.</span><br /><br /><br /><span style="font-weight: normal;"><span>Nguyễn Kiến Giang nhận định về việc này như sau</span><span style="font-style: italic;">:</span></span><br /><span style="font-weight: normal;"><span style="font-style: italic;">Người ta tưởng rằng với chủ nghĩa xã hội, tất cả những tật bệnh xã hội phát sinh dưới chủ nghĩa tư bản sẽ được khắc phục, nhất là chế độ người bóc lột người. Hầu hết các nước xã hội chủ nghĩa đều tuyên bố xóa bỏ xong các giai cấp bóc lột. Nhưng kết quả là thế nào? Kết quả là chủ nghĩa xã hội vẫn không tỏ rõ được ưu thế của nó đối với chủ nghĩa tư bản</span>. </span><span style="font-style: italic; font-weight: normal;">(</span><span style="font-size: 85%; font-weight: normal;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/suy-tu-90-iii-tiep-can-gioi.html">SUY TƯ 90 * III, 3</a>)</span><span style="font-style: italic; font-weight: normal;">.</span><br /><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">I.6. </span><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;"><span style="color: #000066; font-weight: bold;">Đa sát và tàn ác.</span></span></span><br />Chế độ nào cũng có nhà tù và chém giết nhưng tù nhân các chế độ khác thì có phòng giam rộng rãi và có thể ăn uống khá hơn. Các chế độ còn có lương tâm, tòa án xử phạt công minh. Còn cộng sản với chủ trương vô sản chuyên chính thì vô cùng kinh khủng .Lenin không ngần ngại tuyên bố " Làm chính trị thì không cần đạo đức"<em>There are no morals in politics</em>; <em>there is only expedience. A scoundrel may be of use to us just because he is a scoundrel</em>.<br />Lenin công khai nói rằng ông chủ trương <span style="font-style: italic;">dùng súng cai trị nhân dân</span> <span style="font-style: italic;">(</span><span class="body"><span style="font-style: italic;">One man with a gun can control 100 without one)</span> Và ông thẳng thắn nói rằng ông sẵn sàng tắm máu nhân dân: .</span> <span style="font-style: italic;">"lúc cần thiết ông có thể giết hàng triệu người chứ không phải hàng ngàn người " (</span><span class="huge" style="font-style: italic;">Politics begin where the masses are, not where there are thousands, but where there are millions, that is where serious politics begin.</span><br /><a href="http://http//www.brainyquote.com/quotes/quotes/v/vladimirle401021.html"> http://www.brainyquote.com/quotes/quotes/v/vladimirle401021.html</a> )<br /><br />Ernest van den Haag viết về Marx và chủ nghĩa Marx rất xác đáng như sau:<br /><span style="font-style: italic;">Lenin chính là một tín đồ cuồng nhiệt của chủ nghĩa Marx và vì vậy ông ta đã hạ lệnh bắn giết hàng ngàn người và bỏ cho chết đói hàng triệu người khác, ông ta đã dùng tư tưởng của Marx về tính tất yếu của cách mạng để biện hộ cho những quyết định đó của mình. “Cho bọn nông dân chết đói đi”, Lenin đã nhiều lần nói như vậy. Ông ta còn nói: “Muốn hoàn thành cách mạng mà không bắn giết được ư?”</span><br /><br /><span style="font-style: italic;">Khi tiến hành thu thập tài liệu cho cuốn sách Stalin: </span><a href="http://www.amazon.com/gp/product/1400042305/102-3449146-6081747?v=glance&n=283155" style="font-style: italic;" target="_blank"><u>The Court of the Red Tsar</u></a><span style="font-style: italic;"> </span><i style="font-style: italic;">( Cung đình của Sa Hoàng đỏ</i><span style="font-style: italic;">), được làm việc với hồ sơ cá nhân của Stalin, tôi không thể hiểu được vì sao nhà độc tài Xô Viết và các cộng sự gần gũi của ông ta lại thích giết người như thế. Họ là những người điên hay là những nạn nhân của việc “tẩy não”, hay đối với họ giết người là phương tiện để tiến thân?</span><br /><br /><span style="font-style: italic;">Nhưng sau khi đọc thư từ của họ thì tôi đã hiểu. Tôi nhận ra rằng họ đã dùng tín điều mác-xít để biện hộ cho những hành động của mình, họ sẵn sàng giết người, thậm chỉ tử hình ngay những người thân của mình vì tin tưởng tuyệt đối rằng giết chóc là để xây dựng xã hội lí tưởng, xã hội không tưởng phi giai cấp của Marx.</span><br /><br /><span style="font-style: italic;">Giết người hàng loạt đã trở thành một loại thống kê: năm 1937, khi khởi sự vụ “đàn áp lớn” Stalin đã giao chỉ tiêu giết người cho từng tỉnh, không khác gì giao chỉ tiêu sản xuất gang thép vậy.</span><br /><br /><span style="font-style: italic;">“Một người chết là bi kịch, hàng triệu người chết là con số thống kê”, Stalin từng nói như thế. Có thể Marx sẽ vô cùng kinh ngạc khi nghe thấy những lời như thế, nhưng chính ông là người đã hạ thấp đời sống con người xuống đến mức một mắt xích đơn giản trong quá trình “sản xuất” Chế Độ Không Tưởng.</span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/08/tinh-gia-khoa-hoc-cua-chu-nghia-marx.html">(TÍNH GIẢ KHOA HỌC CỦA CHỦ NGHĨA MARX)</a></span><br /><br />Richard Pipes cũng có ý kiến về kết quả hành động diệt chủng của cộng sản:</div><h3 class="post-title entry-title" style="text-align: justify;"> </h3><div> </div><span style="color: blue; font-family: Arial; font-size: 130%;"><em><strong></strong></em></span> <div style="text-align: justify;"> </div><div> </div><div><span style="color: magenta; font-family: Arial;"><strong></strong></span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-style: italic;">Xã hội cộng sản đã đánh mất những công dân ưu tú nhất của mình như thế đấy, và vì vậy mà họ phải lún sâu mãi trong cảnh đói nghèo.</span> <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-vi_17.html">(CHU NGHĨA CỘNG SẢN VI</a>, 6)</span><br /><br />Tổng Thống Nga là ông Putin đã phát biểu tương tự trong buổi tưởng niệm nạn nhân Stalin ngày 30-10-2007 tại nhà thờ Chính thống giáo ở Butovo:</div><div class="inlineboxquote" style="text-align: justify;"><span style="font-style: italic;"> Những người bị thảm sát, khủng bố nằm trong số những con người ưu tú và can đảm nhất của nước Nga và Liên Xô thời đó</span><br /><a href="http://%20http//www.bbc.co.uk/vietnamese/forum/story2007/10071031_putinrussianmemorial.shtml"> http://www.bbc.co.uk/vietnamese/forum/story2007/10071031_putinrussianmemorial.shtml</a></div><br /> <br /><div style="text-align: justify;">Giết tập thể một lần chưa đủ, theo chủ trương cách mạng thường trực, thỉnh thoảng cộng sản dấy lên những cơn khủng bố, giết và bắt giam hàng loạt người. Thất bại về các kế hoạch nông nghiệp, Stalin đổ thừa là do nông dân không tích cực, trộm cắp hoa màu và phá hoại cho nên Stalin đã giết hàng triệu nhân dân bao gồm dân Kulak, dân lười biếng và kẻ trộm nông sản. Stalin cũng đã đày các sắc dân thiểu số tới vùng Seberia canh tác. Mao Trạch Đông dấy lên "cách mạng (vô) văn hóa" và phong trào " Bách hoa tề phóng" để hại dân hại nước, đồng thời làm ô nhục, giết hại, giam cầm các đảng viên, cán bộ và trí thức. Tại Việt Nam, cộng sản đã nặng tay với Nhân Văn Giai Phẩm. Những nhà văn, nhà báo, những nhà chính trị chống Pháp cũng chỉ ở tù vài năm, không ai bị tù dài hạn và hành hạ trọn đời như các văn thi sĩ Nhân Văn Giai Phẩm.</div><br /><div style="text-align: justify;">Còn nhà tù cộng sản thì bị hạn chế khẩu phần và thiếu phương tiện. Việc chém giết thì các chế độ khác thua xa cộng sản. Việc chém giết xảy ra thời cách mạng Pháp đã bị kết án nhưng nó chỉ ra trong một thời gian ngắn còn chế độ cộng sản thì kéo dài. Bọn phát xít Đức tàn sát dã man và con số khoảng 20 triệu người, <span style="font-style: italic;">(Holocaust, Wikipedia)</span> còn cộng sản đã giết hàng trăm triệu, riêng Liên Xô đã chiếm con số khoảng 60 triệu. <span style="font-size: 85%;">(<a href="http://www.blogger.com/posts.g?blogID=6123177745078961308&searchType=ALL&txtKeywords=&label=ST%C3%89PHANE+COURTOISE+ET+AL+*+M%E1%BA%ACT+TH%C6%AF+CH%E1%BB%A6+NGH%C4%A8A+C%E1%BB%98NG+S%E1%BA%A2N">STÉPHANE COURTOISE ET AL * MẬT THƯ CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN )</a></span><br /><br />Cộng sản không những giết nhiều người nhất trong cuộc chiến mà giết những người vô tội, giết người không khí giới, giết đàn bà trẻ con, giết nhiều chủng tộc, giết người không cần luật pháp như Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông. Trường Chinh đã ra lệnh " <span style="font-style: italic;">giết lầm hơn bỏ sót</span>", có thể chính Hồ Chí Minh hay ai đó ra lệnh tàn sát nhân dân Huế trong vụ mậu thân (1968) cũng chỉ là theo sách lược của Lenin và Stalin. Cái bi thảm nhất là chúng đang tâm giết những người đã theo chúng, ủng hộ chúng và đã là đảng viên cao cấp trong quân đội hay trong các cơ quan hành chánh . Tại Liên Xô, Stalin đã giết hại các tướng lãnh Hồng quân và các đại biểu Quốc hội. Mao Trạch Đông đã tra tấn và giết một phần tư Hồng Vệ binh mà con số có thể lên đến gần 200 ngàn. [3]</div><br /><div style="text-align: justify;">Cộng sản luôn tìm cách giết tập thể để khủng bố nhân dân. Và trong các cuộc tàn sát tập thể này, bộ chính trị hay lãnh tụ đảng cộng sản lạnh lùng nghĩ ra một con số tức là đặt chỉ tiêu giết người dù nạn nhân vô tội y như họ đặt chỉ tiêu cho nông nghiệp , công nghiệp.<br /><br />Richard Pipes viết:<br /><span style="font-style: italic;">Trong giai đoạn cao trào, Bộ Chính trị còn phân bổ “hạn ngạch” cho cơ quan an ninh, trong đó ghi rõ bao nhiêu phần trăm dân số khu vực bị bắn, bao nhiêu phần trăm bị đưa vào trại giam. Thí dụ, hạn ngạch ngày 2 tháng 7 năm 1937 cho thành phố và tỉnh Moskva là 35 ngàn người, trong đó 5 ngàn bị xử bắn . Một tháng sau đó Bộ Chính trị cấp hạn ngạch cho tất cả các tỉnh: 70 ngàn người bị bắn mà không cần xét xử . Đa số nạn nhân của cuộc đại khủng bố là những người có bằng đại học, họ bị coi là thành phần bất trị và có xu hướng “phá hoại”.</span> <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-iii.html">(CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN III</a>,4)</span><br /><br />Tại Việt Nam, trong <span style="font-style: italic;">Cải cách ruộng đất,</span> Hồ Chí Minh đã cách chức, bỏ tù, sa thải hay giết các sĩ quan và cán bộ đảng viên để thay vào đó là những nông dân, công nhân.Marx và bọn cộng sản theo ông đã nghĩ rằng sau khi giết hết thù trong giặc ngoài, họ sẽ xây dựng một quốc gia thịnh vượng nhưng tất cả đều sai lầm, đống xương vô định đó không đem lại thành công cho cộng sản. Các cuộc tàn sát luôn luôn được diễn tập để làm cho các lãnh tụ cộng sản an tâm , bớt sợ hãi. Hàng triệu xác chết đó làm cho Stalin vui vẻ đi xem phim hài, và Mao Trạch Đông ngủ ngon hơn sau những đêm khiêu vũ với những nữ vũ công trẻ đẹp của đế quốc Trung Hoa. Những cuộc thảm sát đó cũng chỉ mang một ý nghĩa giản dị: <span style="color: #990000; font-weight: bold;">Chúng nó chết hết rồi, không còn ai chống đối ta nữa</span>!<br /><br />Những người cộng sản không là quỷ thì cũng là những kẻ có trái tim bằng đá như Stalin đã tuyên bố:<br /><span style="font-style: italic;">Khi một người chết là một bi kịch. Khi triệu người chết là một thống kê.</span><br /><span style="font-style: italic;">Cái chết giải quyết mọi vấn đề. Không còn con người thì không còn vấn đề. </span>[4]<br /></div><div style="text-align: justify;"><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;"><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">II. CÁC THỦ ĐOẠN CỦA CỘNG SẢN</span></span></span><br /><br />Cộng sản bao giờ cũng dùng thủ đoạn dù là những thủ đoạn bỉ ổi nhất, tàn ác nhất. Cộng sản có rất nhiều thủ đoạn mà ở đây người viết chỉ nêu lên một số tiêu biểu.<br /><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;"><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;">I<span style="color: #000066;">I.1. Văn từ và ngôn ngữ</span></span></span></span><br />Cộng sản nói là theo duy vật nhưng họ rất chú trọng xảo thuật ngôn ngữ để làm lung lay tinh thần và trí tuệ con người.<br /><br />Trong các lời kêu gọi và ngôn ngữ hằng ngày, cộng sản đã dùng những lời rất đẹp để khoa khoang, trang trí cho bản chất tàn ác của cộng sản. Họ ưa dùng từ " cách mạng "để nói về các cuộc nổi loạn và cướp chính quyền của họ. Cách mạng đúng nghĩa là thay đổi chế độ cũ bằng chế độ mới tốt đẹp hơn. Cuộc cướp chính quyền tháng 10 Nga không phải là cách mạng vì cuộc cướp chính quyền này lập một chính quyền cộng sản tàn ác hơn chế độ Nga hoàng., và mở đầu một trang sử máu cho nước Nga và một nửa nhân loại. Cuộc đại hủy diệt văn hóa do Mao thúc đẩy Hồng Vệ binh không phải là "cách mạng văn hóa "như Mao đặt danh hiệu .Họ gọi những tên sát nhân trong đảng cộng sản là " nhà cách mạng". Rất nhiều danh từ đã biến thể trong chế độ cộng sản như tự do, dân chủ, bình đẳng, độc lập .<br /><br />Một số mang danh từ rất đẹp nhưng là nội dung trái ngược với cuộc đời như học tập, trại cải tạo có nghĩa là bị tù đày, là trại tù. ..Họ dùng những từ ngữ đẹp để che đậy những thực tại rách nát. Họ thổi phòng mọi sự việc đề tuyên truyền. Marx dùng từ ngữ "đấu tranh giai cấp" là để cướp tài sản nhân dân. Marx dùng từ " vô sản chuyên chính" để bỏ tù và giết người. Lenin dùng từ Bolchesinh (đa số) và gọi phe Martov là Menchevish ( thiểu số) mặc dù phe Martov đa số. Mao dùng thiếu niên để phá hoại văn hóa và khủng bố nhân dân bằng mỹ hiệu " Cách mạng văn hóa". Mao giết và bỏ tù trí thức bằng cái tên rất đầy ấn tượng " <i>"bách hoa tề phóng, bách gia tranh minh"</i> .<br /><br />Cộng sản đề cao các lãnh tụ của họ như thần thánh trong khi họ vu khống những người chống họ hay không theo họ bằng các danh từ như phản động, phong kiến, tư sản, tiểu tư sản, tay sai thực dân, đế quốc, ngụy quân, ngụy quyền. . .Trong CCRĐ, cộng sản muốn khủng bố nhân dân bằng cách giết một số nông dận nghèo mà họ gọi là địa chủ, tư sản, phong kiến. Họ cướp tài sản nông dân mà gọi là trưng mua ( Có ai bán mà mua? mua sao lại không trả tiền?). Cộng sản đàn áp nhân dân, bóc lột công nhân nhưng lúc nào cũng nói vì nhân dân, vì giai cấp vô sản. Thật ra họ chỉ dùng nhãn hiệu nhân dân và vô sản (ủy ban nhân dân, hội đồng nhân dân, tòa án nhân dân - -nhưng ngân hàng nhà nước, - đảng lao động, giai cấp tính) để lừa bịp nhân dân trong nước và nhân dân trên thế giới.<br />Nói như thế, không phải lúc nào cộng sản cũng hoa mĩ. Có nhiều lúc họ dùng ngôn ngữ thô bạo và thiếu văn hóa như xưởng đẻ, nhà ỉa trai, nhà ỉa gái. . .<br /><br /><br />Cộng sản chú trọng dùng ngoa ngôn xảo ngữ để tuyên truyền, lừa bịp. Ngày xưa, kháng chiến chống Pháp, cộng sản chưa lộ rõ bộ mặt gian ác. Chúng ăn nói tử tế, xưng mẹ mẹ con con ngọt xớt để được dân nuôi ăn, bảo bọc. Sau khi thành công, chúng quát nạt nhân dân, bắt nhân dân gọi chúng bằng "cán bộ" và phải xưng con. Ngày nay, thái đô hách dịch đã thể hiện rõ rệt ở các cửa hàng nhà nước, các cơ quan. . .Có những tên công an đã mày tao chi tớ với những cụ già đáng ông bà nó.<br />Cộng sản tàn ác, thô bạo không cần che đậy như vụ công an bịt miệng linh mục Nguyễn Văn Lý trước tòa. Việc này chứng tỏ cộng sản coi thường nhân dân trong nước và dư luận quốc tê.<br /><br />Trong các tác phẩm của Marx, Lenin, Stalin, Mao, Hồ có nhiều từ ngữ nhưng khác biệt với thế giới tự do. Như tự do, dân chủ, hòa bình. Lenin bảo tự do của cộng sản tốt đẹp gấp triệu lần tư bản, khác với tự do tư sản!Dân chủ của cộng sản là dân chủ tập trung quý hơn dân chủ của tư bản. Đó là những lời trống rỗng<br /><br />Marx, Engels , Lenin, Mao, Hồ chuyên dùng ngoa ngôn xảo ngữ để lừa thiên hạ.<br />+Marx bảo sau khi cướp được chính quyền và tịch thu tất cả tư liệu sản xuất, triệt tiêu giai cấp tư bản bóc lột, công nhân làm chủ thì không còn bóc lột, nhân dân được tự do. Nếu nhân dân được tự do thì sao lại còn dùng Vô sản chuyên chính? Đã độc tài thì không thể nói tự do, đã tự do thì không thể có độc tài.<br /><br />Hai tính chất này mâu thuẫn nhau không thể cùng tồn tại một lúc.<br />+Cộng sản Việt Nam chủ trương "<span style="font-style: italic;"> đảng lãnh đạo, chính phủ quản lý, nhân dân làm chủ"</span> nghe ra thì ai cũng bình đẳng nhưng một khi đảng lãnh đạo, nhà nước cũng là người của đảng, nhân dân không có quyền ứng cử, quốc hội cũng là người của đảng thì nhân dân làm chủ hay làm đầy tớ?<br />+ Marx xướng lên đấu tranh giai cấp, và vô sản chuyên chính thì bọn tư sản, tiểu tư sản và giai cấp trung lưu, cùng tôn giáo, phản động bị giết, bị đày thì lời Marx nói mạng người quý báu thì có ý nghĩa gì? Lenin, Stalin, Mao bắt dân lao động trong cảnh đói rét khiến chục triệu người chết; cộng sản Việt Nam và bọn Khmer đỏ bắt thiếu niên đi lính, xích lính vào xe tăng, Hồ Chí Minh giết nông dân nghèo và gán cho họ tội địa chủ bóc lột, phong kiến, phản động thị họ đâu coi con người là vốn quý?</div><br /><div style="text-align: justify;">+Lenin nói chế độ cộng sản tự do, dân chủ gấp vạn, triệu lần tư bản! Ông bảo dân lao động Nga được tự do viết báo, và hội họp trong lâu đài của Nga hoàng, sau khi tịch thu báo chí Nga và Quốc hội Nga. Sự thật chỉ có người cộng sản có quyền này mà thôi, nhân dân làm sao mà đến các lâu đài này và viết báo bày tỏ tư tưởng của họ? Chính Lenin không cho tư nhân làm báo, không cho dân hội họp . Theo Vũ Thư Hiên trong <span style="font-style: italic;">Đêm Giữa Ban Ngày</span>, Trường Chinh thì bảo báo chí: <span style="font-style: italic;">Các anh có tự do chửi tư bản, chửi đế quốc</span>.<br /><br />Đó là những lời nói lấy đươc, mang nhiều gian dối.Tự do, dân chủ không phải là lời nói suông. Nước Pháp và Liên Hiệp quốc đã có bản Tuyên ngôn nhân quyền quy định về quyền tự do của con người trong đó có tự do hội họp, tư do ngôn luận, tự do tín ngưỡng, tự do cư trú, tự do đi lại, tự do làm việc. Nhưng trong xã hội cộng sản, những thứ tự do này đều không có thì làm sao mà đến tự do, dân chủ?<br /><br /><br />Trần Độ đã nêu lên những mâu thuẫn trong ngôn từ của các văn kiện đảng:<br /><span style="color: #000066; font-size: 100%;">• <span style="font-style: italic;">Có mâu thuẫn lớn trong đường lối là: cần “đoàn kết toàn dân tộc để xây dựng đất nước”, nhưng lại nêu “đấu tranh giai cấp”. Mà đấu tranh giai cấp thì trong dân tộc đấu tranh làm gì có đoàn kết.</span></span><br /><span style="color: #000066; font-size: 100%;"><span style="font-style: italic;">• Hô hào dân chủ và phê phán tình trạng mất dân chủ nhưng lại kiên trì “Đảng lãnh đạo tuyệt đối và toàn diện”, đã kiên trì cái thứ ấy là phản dân chủ rồi.</span></span> <span style="font-size: 85%; font-weight: normal;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/05/tran-o-nhat-ky-rong-ran-iv.html">(TRẦN ĐỘ * NHẬT KÝ RỒNG RẮN IV</a>, 1)</span><br /><br /><span style="color: #000066; font-size: 100%; font-weight: bold;">II.2. Nói và làm khác nhau</span><br /><br />Tất cả triết lý, pháp luật, văn kiện, tác phẩm văn học nghệ thuật cộng sản đều rất đẹp nhưng đó chỉ là nói mà thôi, còn làm thì khác xa. Thí dụ tết mậu thân, cộng sản hứa hẹn ngưng bắn nhưng chính họ lại tấn công. Stalin cũng như Marx hô hào giai cấp vô sản đoàn kết nhưng vừa bắt tay với Hitler, Stalin tấn công Ba Lan để chiếm đất. Mao Trạch Đông và cộng sản Trung Quốc tuyên bố giúp Việt Nam vô điều kiện và vô vị lợi nhưng họ bí mật bắt Việt Nam ký nhượng biển, dâng đất. Ngoài ra Liên Xô, Trung Quốc cũng xâm chiếm các nước lân cận, thực hiện đường lối xâm lăng của đế quốc.<br /><br />Khi chưa cướp được chính quyền, Lenin chỉ trích nhà nước Nga và các nước khác dùng quân đội, cảnh sát và nhân viên các cấp là không cần thiết. Ông tuyên bố bỏ cảnh sát, quân đội và nhân viên hành chánh, và trả lương cho họ bằng lương công nhân trung bình.<br /><span style="font-style: italic;">Abolition of the police, the army and the bureaucracy. The salaries of all officials, all of whom are elective and displaceable at any time, not to exceed the average wage of a competent worker.</span> Lenin, <a href="http://www.marxists.org/archive/lenin/works/1917/apr/04.htm">April Theses</a> (1917)<br /><br />Nhưng dần dần, Lenin, Stalin tuyển mộ công an, quân đội và nhân viên hành chánh rất nhiều.để đàn áp nhân dân. Giai cấp mới hình thành, được hưởng lương bổng cao và nhiều đặc quyền đặc lợi trong khi công nhân, nông dân lãnh đồng lương chết đói.</div><br /><div style="text-align: justify;">Cộng sản nói tranh đấu cho giai cấp vô sản , xóa bỏ giai cấp nhưng chính họ bóc lột giai cấp công nông, tạo ra một giai cấp mới là bọn tư sản đỏ, trong khi họ để cho công nông chết đói hoặc sống trong nghèo khổ. Hồ Chí Minh khi ở Pháp tranh đấu cho báo chí và tự do chính trị tại Việt Nam nhưng khi cầm quyền, ông cấm tự do ngôn luận và tự do báo chí. Ông Hồ Chí Minh khi về nước kêu gọi đoàn kết toàn dân nhưng thực tế ông sát hại các đảng phái , tôn giáo và các nhân sĩ không theo ông, nhất là ông theo lệnh Stalin truy sát nhóm đệ tứ quốc tế.<br /><br />Nói tóm lại, cộng sản là dối trá.Những lời tuyên bố của đảng và nhà nước cộng sản, những sách báo, luật lệ, hiệp ước. luật lệ của cộng sản chỉ là giả dối, lừa bịp.<br /><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;"><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;"><span style="color: #000066;">II.3.Dụ dỗ, mua chuộc, ép buộc</span></span></span></span><br />Cộng sản đã dùng tiền bạc, quyền lợi để hối lộ, mua chuộc, dụ dỗ như ông Hồ đã hối lộ tướng Lư Hán. Trong CCRĐ, Hồ Chí Minh đã dụ dỗ và ép buộc nông dân tố địa chủ, bắt con tố cha, vợ tố chồng, anh em bè bạn tố cáo nhau.<br /><br />Molivan Djilas đã nói lên thực trạng các văn nghệ sĩ cộng sản:<br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">Truy bức, bôi nhọ, buộc phải tự thú một cách nhục nhã (tự phê bình) những văn nghệ sĩ chân chính, đồng thời lôi kéo những kẻ dễ bảo bằng nhuận bút cao, phần thưởng lớn, nhà lầu, xe hơi, cho các chức vụ khác nhau... - bằng các chế độ ưu tiên như thế, hệ thống cộng sản đã lựa chọn được sự tầm thường, được những người chỉ biết phục tùng và không có khả năng sáng tạo.Không có gì phải ngạc nhiên khi các văn nghệ sĩ lớn bị đặt trước sự lựa chọn giữa một cuộc sống đói khát (còn bị đe doạ suốt đời nữa) và “ân sủng” của các ông chủ, đã mất phương hướng và cùng với nó là niềm tin và sức mạnh vốn có của mình. Tự sát, tuyệt vọng, chạy trốn vào rượu chè, mất sự ổn định nội tâm, mất sự toàn vẹn của cá tính là kết quả của quá trình lừa dối và tự lừa dối - đấy là số phận của những người thực sự muốn và có thể tạo ra cái mới</span><span style="color: #000066;">.</span> <span style="font-size: 85%; font-weight: normal;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-7.html">(GIAI CẤP MỚI 6</a>, 6)</span><br /><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;"><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;"><span style="color: #000066;">II.4. Khủng bố, đàn áp</span></span></span></span><br />Đi đôi với dụ dỗ là khủng bố và tiêu diệt. Những ai không theo họ thì bị giết hại. Khi dân chúng nổi lên, hoặc ai có ý chống đối hoặc nghi ngờ phản kháng là bị cộng sản sẽ tiêu diệt như Stalin đã giết dân Kulaks, giết và đày các tín đồ và giáo sĩ Chính thống giáo và các tướng lãnh Hồng quân và các đại biểu nhân dân.Sự tàn sát như vậy cộng sản cho là thắng lợi nhưng chính đó là mầm hủy diệt chế độ cộng sản vì họ gây căm thù trong lòng dân và tiêu diệt nhân tài của đất nước họ. Chính sách vô sản chuyên chính chỉ sinh ra dòi bọ và vi trùng.<br /><br /><br />Richard Pipes đã nhận định về tội ác của Stalin:<br /><br /><span style="font-style: italic;">Những người sống sót cũng phải gánh chịu nhiều mất mát. Nhằm tạo ra cho được sự đồng nhất các chế độ cộng sản đã bỏ tù, bắt lưu đầy và bịt miệng tất cả những người không chấp nhận cái thể chế áp đặt đó, mà đây lại thường là những người có năng lực và tháo vát nhất. Kết quả là đã diễn ra một cuộc tiến hoá giật lùi: những kẻ không thể tự lực, những kẻ chỉ biết vâng lời lại có xác suất sống còn cao nhất. Trong khi những người tháo vát, trung thực và có suy tư về xã hội thì bị giết hại. Xã hội cộng sản đã đánh mất những công dân ưu tú nhất của mình như thế đấy, và vì vậy mà họ phải lún sâu mãi trong cảnh đói nghèo.</span> <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-vi_17.html">(CHU NGHĨA CỘNG SẢN VI</a>, 6)</span><br /><br /><br />Stalin, Mao Trạch Đông con ếch muốn to bằng con bò, muốn vựợt Mỹ, Anh đã bắt công nhân làm việc quá sức lại bỏ đói họ, kết quả các kế hoạch năm năm, mười năm và "Bước nhảy vọt" đã khiến mấy triệu người chết đói. Đặng Tiểu Bình dùng xe tăng giết sinh viên trong vụ Thiên An môn, và Hồ Chí Minh giết các đảng viên quốc gia và cộng sản đệ tứ, cướp của giết người trong CCRĐ, đọa đày văn nghệ sĩ trong vụ Nhân Văn Giai phẩm. Pol Pot giết hai triệu dân gồm trí thức, phụ nữ và trẻ con Kampuchia bằng những vũ khí thô sơ.</div><br /><div style="text-align: justify;"><span style="color: black;">Nói tóm lại, Cộng sản nhắm khủng bố tinh thần & hành hạ thể xác nhân dân</span> bằng nhiều biện pháp:<br />+Tù đày<br />+chém giết<br />+Rút phép thông công<br />+Chính sách hộ khẩu và lương thực<br />+Bắt học tập chính trị, viết kiểm điểm<br />+Ép buộc nạn nhận tự thú, bắt bạn bè, anh em tố cáo nạn nhân khiến nạn nhân phải bịa tội mà nhận tội để tránh bị hành hạ dài hạn. Thủ đoạn này, Stalin đã dùng cho các đồng chí ông, các tướng của Hồng quân Liên Xô, các đại biểu và các bộ trưởng trong chính phủ. Khi họ phải nhận những tội mà họ không làm là tạo lý do cho Stalin xử tử họ. Chính sách khủng bố, tra tấn của Vệ binh đỏ của Mao Trạch Đông đã làm cho số đông nguời nhảy lầu hay bị đánh chết rối xô xuống lầu tại Thượng Hải trong đó có con trai Đặng Tiểu Bình!<br /><br />Cộng sản Việt Nam đã dùng ban ám sát để giết hại các đảng viên quốc gia. Chúng áp dụng luật giang hồ của các bang hội Trung Quốc thủ tiêu các đảng viên của họ như việc Tôn Đức Thắng giết Lê Văn Phát, đảng viên cộng sản thuộc Xứ Ủy Nam Kỳ ngay thời hoạt động bí mật.<span style="font-style: italic;"> </span>[5]<br /><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;"><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;"><span style="color: #000066;">II.5. Lừa đảo, dối trá</span></span></span></span><br /><br /><span style="color: black;">Cộng sản sống bằng các thủ đoạn dối trá.</span><span style="color: black; font-weight: normal;"><span style="color: black;"><span style="color: black;"><span style="color: #000066;">Lịch sử đã chứng minh rằng cộng sản bao giờ cũng gian trá.Triết lý, đường lối thông tin tuyên truyền, giáo dục, văn học nghệ thuật của cộng sản là gian trá.</span></span></span></span><span style="color: black; font-weight: normal;"><span style="color: black;"><span style="color: black;"><span style="color: #000066;"><span style="color: black;">Chính Marx, Lenin, Mao, Hồ mượn dan</span>h tranh đấu cho vô sản để bắt vô sản và toàn dân làm nô lệ cho cộng sản.</span></span></span></span><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;"><span style="color: black;"><span style="color: #000066;"><span style="color: black;">Cộng sản cho rằng Liên Xô đã chiến thắng phát xít mà không nói đến công lao của Mỹ trong việc đánh phát xít và viện trợ nhất là viện trợ lúa mì cho Liên Xô. Cộng sản Việt Nam chỉ nói đến công lao của cộng sản mà bỏ qua công lao của các đảng phái quốc gia chống Pháp.</span></span></span></span></span><br /><br />Khmer đỏ hứa hẹn với dân chúng là sẽ thực hiện hòa hợp, hòa giải, không trả thù những người quốc gia nhưng khi vào Pnom Penh, Miên cộng liền hạ lệnh đuổi dân ra khỏi thành phố và giết già trẻ trai gái.<br /><br /><br />Cộng sản Việt Nam cũng có lắm trò gian manh, dối trá.<span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;"><span style="color: black;"><span style="color: #000066;"><span style="color: black;"> </span></span></span></span></span>Ông Hồ Chí Minh đã lừa bán Phan Bội Châu, lừa nhân dân Việt Nam trong những ngày đầu tiên với chiêu bài toàn dân đoàn kết chống Pháp. Ông đã lộ bộ mặt gian giảo, phản bội khi giết hại các đảng phái, sát hại nhân dân và đảng viên trong CCRD, Cải tạo công thương nghiệp và Chỉnh Đốn đảng. Cụ thể là bọn Giải Phóng Miền Nam nghe lời cộng sản dụ dỗ kết cuộc là bị đánh đuổi, một số quy hàng, một số chạy ra ngoại quốc như Châu Tâm Luân, Trương Như Tảng, Đoàn Văn Toại v. .Thích Nhất Hạnh theo cộng sản nhưng kết cuộc bị cướp sạch.</div><br /><div style="text-align: justify;">Cộng sản lừa đối nhân dân. Stalin, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh gian ác thì bọn cộng sản Nga, Tàu và Viễt Nam tôn xưng là lãnh tụ anh minh, đạo đức cách mạng. Trong sử sách, báo chí, đài phát thanh, truyền hình, trong học đường chúng che giấu sự thật. Chúng đề cao Liên Xô đánh thắng Phát xit mà không đề cập đến Mỹ. Trong lịch sử Trung Quốc, bọn cộng sản cho rằng Việt Nam và một số nước khác thuộc đất Trung Quốc. Trong sử sách Việt Nam, cộng sản chỉ nói đến công lao cộng sản mà không đề cập đến các đảng phái quốc gia và người quốc gia chống Pháp. Cộng sản Việt Nam nhồi sọ sinh viên học sinh bằng văn thơ Hồ Chí Minh và Tố Hữu mà không đề cập hoặc đề cập sơ sài các phong trào, và các tác giả khác.<br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;"><span style="color: black;"><span style="color: #000066;"><span style="color: black;">Cộng sản Trung Quốc và Việt Nam tuyên bố tình hữu nghị, viện trợ vô vụ lợi nhưng chính họ cướp đất và biển Việt Nam, và chính Hồ Chí Minh đã bán nước để mong Nga Hoa viện trợ. </span></span></span></span></span>Cho đến sau này, sau khi Trung Cộng chiếm Hoàng Sa, Trường Sa, xâm lấn Bản Giốc, Nam Quan, một số người mới biết việc Hồ Chí Minh và đảng cộng sản bán nước hại dân. <span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;"><span style="color: black;"><span style="color: #000066;"><span style="color: black;">Lịch sử cộng sản là lịch sử của dối trá và tàn sát.</span></span></span></span></span><br /><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;"><span style="color: black;"><span style="color: #000066;"><span style="color: black;">Richard Pipes viết về Gorbachev và Yelsin như sau</span>:</span></span></span></span><br /><span style="color: #330099; font-style: italic;">Chuyến thăm Mĩ vào năm 1989 cũng gây ấn tượng tương tự như thế đối với Boris Yeltsin, đối thủ tương lai của Gorbachev và Tổng thống dân cử đầu tiên của nước Nga độc lập. Chuyến thăm là “một loạt những sự đổ vỡ” các quan niệm cổ lỗ, sáo mòn. Khi thăm siêu thị ở Houston ông ta đã phải thốt lên: “Chúng còn lừa đồng bào tôi đến bao giờ nữa!”. Người đồng hành với Yeltsin nghĩ rằng những điều mắt thấy tai nghe đã đập tan niềm tin cộng sản còn sót lại của ông ta.</span><span style="font-style: italic;">.</span> <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-iii.html">(CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN III</a>,</span>9)<br /><br /><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;"><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;"><span style="color: #000066;"><span style="color: #6600cc;">III. CÁC CÔNG CỤ CHUYÊN CHÍNH</span></span></span></span></span><br /><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;"><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;"><span style="color: #000066;"><span style="color: black;">III.1. Lực lượng công an và vũ trang</span></span></span></span></span><br />Nước nào cũng có quân đội và công an nhưng quân đội và công an cộng sản tàn bạo và dã man nhất thế giới.Cộng sản chỉ trích chế độ quân chủ Pháp vàNga tốn nhiều tiền bạc để tổ chức quân đội và cảnh sát nhưng chính cộng sản lại có nhiều công an và cảnh sát. Tại các khu phố, mỗi công an theo dõi năm hoặc 10 hộ nhân dân. Bất cứ chỗ nào cũng có công an chìm dày đặc. Nhà trường, chợ búa, phố xá, co quan, nhà chùa, nhà thờ, bến xe. .. đều có công an theo dõi. Công an vận y phục tu sĩ đóng chốt trong các tu viện.<br /><br />Richard Pipes cho biết lực lượng công an Liên Xô rất mạnh:<br /><span style="font-style: italic;">Người ta đã tính được rằng vào cuối những năm 1980, KGB có tổng cộng 480.000 nhân viên, trong đó khoảng 250.000 người và hàng chục triệu chỉ điểm viên chuyên làm công tác phản gián và theo dõi các công dân trong nước</span>. <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/06/chu-nghia-cong-san-iii.html" style="font-weight: normal;">(CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN III</a><span style="font-weight: normal;">, 9)</span></span><br /><br />Công an bắt người không cần lý do, họ muốn giết ai là tùy thich, không cần bằng chứng, không cần tòa án và không cần giấu giếm hành vi man rơ.Trần Độ chú trọng phân tích về công an cộng sản Việt Nam như sau:<span style="font-style: italic;">Nó được trang bị tất cả những công cụ khủng bố hiện đại và phong phú hơn cả các lực lượng bảo vệ chế độ cũ (phong kiến và thực dân) như dùi cui, súng, vòi rồng phun nước, hơi cay, khiên và côn, xe phân khối lớn, chó nghiệp vụ v.v... Nó có một hệ thống trụ sở, đồn, nhà giam và nhà tù và đều là những chỗ đáng sợ, ít ai vui vẻ muốn tới đó. Trình độ nghiệp vụ của nó rất cao: thẩm vấn, hỏi cung, theo dõi, điều tra, phong tỏa thư tín, nghe trộm điện thoại v.v... yêu cầu dân và tìm người đưa tin chỉ điểm.</span><br /><br /><span style="font-style: italic;">Hỏi cung thì mớm cung, gài bẫy, tạo chứng cớ, bắt nọn và hành hạ người bị hỏi cung rất kịch liệt và dài ngày. Tất cả những điều nói trên đều là những điều mà khi ta chưa có chính quyền thì ta nguyền rủa, chống đối, khinh bỉ. Lúc đó những chữ mật thám, tay sai, chỉ điểm được nhắc đến như những gì xấu xa và lý tưởng của ta là quét sạch nó như quét sạch những rác rưởi ở chợ. Mà ngày nay ta lại sử dụng nó tích cực và ca ngợi, bênh vực nó ghê gớm.</span> <span style="font-size: 85%; font-weight: normal;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/07/critique-of-communism-summary.html">(MỘT CÁI NHÌN TRỞ LẠI 2</a> ,3)</span><br /><br />Trần Độ là nạn nhân của chế độ do ông xây dựng. Ông đã nói lên sự thực:<br /><span style="font-style: italic;">Tôi cũng cho rằng, cần phải truất bỏ ngay những thủ đoạn của các cơ quan Công an như:</span><br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">•</span><span style="color: #000066; font-style: italic;">Quản chế khi không đủ lý lẽ và chứng cớ để kết tội (Hà Sỹ Phu, Mai Thái Lĩnh)</span><span style="color: #000066; font-style: italic;">• Bắt giam người vô tội vạ (Nguyễn Thanh Giang trước đây). Đón bắt dọc đường như bắt cóc (gần đây: Vũ Cao Quận- Hải Phòng)</span><br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">• Cho công an, những chú nhỏ đáng tuổi cháu nội, cháu ngoại đến nhà hạch sách, đòi gọi các cụ nhiều lần (Lê Hồng Hà, Hoàng Minh Chính).</span><br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">• Khám nhà lấy tài liệu, cả khi vắng mặt (Vũ Cao Quận), và giữa đêm hôm (Lê Hồng Hà).</span><br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">• Theo dõi, nghe trộm điện thoại, phá rối điện thoại, ngăn chặn điện thoại một cách tuỳ tiện, xâm phạm quyền thông tin và thư tín. (Hoàng Minh Chính, Trần Độ)</span><br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">v. v…v. v…</span><br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">Những hành vi đó không chỉ mất dân chủ, phi luật pháp, xâm phạm quyền tự do công dân, mà còn là những hành vi man rợ, vô văn hoá, bất lịch sự, rất đáng lên án và phỉ nhổ.</span> <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/05/tran-o-nhat-ky-rong-ran-v.html">(TRẦN ĐỘ * NHẬT KÝ RỒNG RẮN V, 7)</a></span></div><h3 class="post-title entry-title" style="font-weight: normal; text-align: justify;"> </h3><div style="text-align: justify;"><strong></strong><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;"><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;"><span style="color: #000066;"><span style="color: black;">III.2.Tòa án</span></span></span></span></span></div><div style="text-align: justify;"><div style="text-align: justify;"><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;"><span style="color: #6600cc;"><span style="color: #000066;"><span style="color: black;">Milovan Djilas phân tích rất kỹ về tòa án và pháp luật cộng sản</span></span></span><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;"><span style="color: #000066;"><span style="color: black;">:</span></span></span></span></span><br /><span style="font-style: italic;">Luật pháp được soạn thảo do nhu cầu và quyền lợi của đảng, của giai cấp mới. </span><span style="color: #000066;"><span style="font-style: italic;">Về mặt hình thức pháp luật bảo vệ quyền lợi của tất cả công dân nhưng trên thực tế nó chỉ bảo vệ quyền lợi của những người không bị coi là “kẻ thù của chủ nghĩa xã hội”(.</span></span> . .) . <span style="color: #000066; font-style: italic;">Như vậy là các vụ án chính trị trong chế độ cộng sản chỉ là những cuộc trình diễn, nghĩa là toà án được giao nhiệm vụ chứng minh “tội lỗi” của bị cáo phù hợp với yêu cầu của những kẻ đương quyền. Nói các khác, toà án có trách nhiệm đưa những kết luận chính trị đã được chuẩn bị trước vào trong khung pháp luật hiện hành.</span><br /></div><br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">Trong cách xử này việc thú nhận của bị cáo đóng một vai trò quan trọng (có thể là quan trọng nhất). Bị cáo phải tự nhận là kẻ thù. Không cần chứng cớ gì hết, chứng cớ được thay bằng lời thú tội của chính bị cáo.</span><br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">Cái gọi là “Những vụ án Moskva” chỉ là những thí dụ lố bịch và đẫm máu nhất của trò hề về pháp luật trong chế độ cộng sản mà thô</span><span style="color: #000066; font-style: italic;">i. Các vụ việc cụ thể cũng như mức án chỉ đóng vai trò thứ yếu.</span><br /><br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">Các vụ án chính trị</span><span style="font-style: italic;"><span style="color: #000066;"> đ</span>ược bày đặt như thế nào?</span><br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">Đầu tiên cảnh sát mật, theo “gợi ý” của cán bộ đảng, “phát hiện” được một người nào đó là kẻ thù của chế độ, là cái gai của chính quyền vì anh ta công khai bảo vệ một quan điểm nào đó hoặc anh thảo luận quan điểm đó với bạn bè của mình. Nếu việc “phát hiện” thành công thì sẽ đến giai đoạn hai, giai đoạn đưa nạn nhân vào bẫy. Người ta sẽ sử dụng một kẻ khiêu khích để thu thập những “bằng chứng có tính chất phá hoại” hoặc doạ dẫm một kẻ nào đó và bắt phải kí những tài liệu vu khống mà cảnh sát đưa cho. </span><span style="color: #000066; font-style: italic;">Đa số các tổ chức bí mật là do chính cảnh sát lập ra để bẫy các phần tử bất đồng ý kiến. Chế độ cộng sản không tìm cách ngăn chặn mà ngược lại còn cố tình đẩy các công dân “không đáng” tin đến những hành động sai trái và tội lỗi khác nhau để trừng phạt họ.</span><br /><br /><span style="color: #000066; font-style: italic;">Stalin đã làm như vậy, có cả</span><span style="color: #000066; font-style: italic;"> tra tấn và không cần toà án.</span><span style="color: #000066; font-style: italic;"> Ngay cả trong trường hợp có toà án và không tra tấn thì thực chất cũng vẫn thế:</span><span style="color: #000066; font-style: italic;"> cộng sản thanh toán những người chống đối mình không phải vì họ vi phạm pháp luật mà chỉ vì họ là những phần tử chống đối. </span><span style="color: #000066; font-style: italic;">Vì vậy có thể nói rằng: đa số tù nhân chính trị thực chất là những người chống đối chế độ, </span><span style="color: #000066; font-style: italic;">nhưng theo quan điểm của luật pháp thì họ không phải là tội phạm. Nhưng người cộng sản lại cho rằng họ đáng bị trừng phạt dù không có cơ sở pháp lí để làm chuyện đó.</span> <a href="http://sontrung.blogspot.com/2008/12/giai-cp-mi-5.html"><span style="font-size: 85%; font-weight: normal;">(GIAI CẤP MỚI 5, 1)</span></a><br /><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;"><span style="color: #6600cc; font-weight: bold;"><span style="color: #000066;"><span style="color: black;"><span style="color: #000066;">III.3. Phương tiện truyền thông</span></span></span></span></span></span><br /><br />Cộng sản duy vật nhưng họ chú trọng về tinh thần và tâm lý con người. Cán bộ cộng sản tuyên truyền xảo trá, luôn thổi phồng bịa đặt, tạo ra những huyền thoại như Lê Văn Tám, Kim Đồng. Ông Hồ đã giả danh Trần Dân Tiên, T. Lan để đề cao ông. Trong các bản tin, ông sản luôn kết luận ta thắng địch thua. Cộng sản thổi phồng thành tích như năng suất năm tấn lúa ở Thái Bình.<br /><br />Trần Độ nhận định về bộ thông tin tuyên truyền cộng sản như sau:<br /><span style="font-style: italic;">Một là Bộ máy văn hoá thông tin rất hùng hậu với 600-700 tờ báo viết và hàng trăm đài phát thanh truyền hình, một hệ thống trường học hùng hậu để nhồi sọ chính trị, hàng nghìn báo cáo viên với những “lưỡi gỗ”, “nói lấy được”, để ngu hoá và mê hoặc nhân dân. Bộ máy này được trang bị hiện đại và đầy đủ, có quyền lực và tha hồ nói láo.</span> <span style="font-size: 85%;"><a href="http://sontrung.blogspot.com/2009/05/tran-o-nhat-ky-rong-ran-iv.html">(TRẦN ĐỘ * NHẬT KÝ RỒNG RẮN IV,3)</a></span></div><br /><span style="color: #000066; font-weight: bold;">III.4. Giáo dục</span><br />Cộng sản duy vật nhưng lại chú trọng giáo dục. Lenin nói:<br />-<span style="font-style: italic;">Cho tôi bốn năm để dạy trẻ, và những hạt tôi gieo trồng sẽ không bị tróc gốc"</span><br /><span style="font-style: italic;">-Để tôi huấn luyện trẻ con trong 8 năm thì chúng sẽ trở thành những người cộng sản</span> [ 6]<br />Lenin chú trọng giáo dục nhưng với mục đích khác.Quân chủ và tư bản coi giáo dục là đào tạo nhân tài cho đất nước , dù cho những người đó ở giai cấp nào, để phục vụ quốc gia, trong khi cộng sản chỉ nhắm đào tạo thanh thiếu niên thành những người cộng sản, nghĩa là thành những ngưởi nuôi hận thù, tranh đấu, giết chóc, và tham nhũng. Mục đích của Lenin là bảo vệ ngai vàng của ông nhưng chế độ cộng sản của ông cũng chung số phận của triều đại Tần Thủy hoàng không thể trường sinh bất tử và lưu truyền vạn thế.<br /><br />Nếu quân chủ không đào tạo thành những người tài đức song toàn thì họ cũng đào tạo được những người có học vấn, có văn chương, có chuyên môn, nhưng cộng sản với chính sách ngu dân chỉ đào tạo đa số những người ngu dốt, hống hách, gian tham và bóc lột, trộm cướp. Vì mục đich đào tạo lưc lượng cộng sản, cho nên họ nâng đỡ giai cấp vô sản, chọn người vô sản cho nên giáo dục càng xuống cấp, không đào tạo những kỹ sư, bác sĩ giỏi., mà tạo những bác sĩ chỉ cho aspirin, Vitamin B,C, và viết không nổi toa thuốc.<br /><br />Đó là do chính sách hồng hơn chuyên .Chuyên tu, tại chức, trí thức hoá vô sản chỉ tạo ra một nền giáo dục hình thức. Việc đảng ủy cướp quyền của giáo sư , tự ý cho đỗ hoặc đánh rớt là một việc , sai lầm, bất công đưa đến tê nạn sinh viên học sinh kém, và mua bán bằng giả phổ biến từ trung học cho đến cấp tiến sĩ . Việc đem văn chương để tuyên truyền chính trị chỉ làm cho nhân dân chán văn chương, nghệ thuật.<br /><br />Giáo dục của cộng sản còn mang ý nghĩa khác. Giáo dục, cải tạo nghĩa là dùng các thủ đoạn, phương pháp để bắt người sợ hãi mà quy phục, hoặc bưng tai, che mắt, tạo thành những tập quán cộng sản, tù đày, bắt sinh viên trí thức đi lao động thục tế, tẩy não, học tập chính trí, tuyên truyền lừa dối, bắt trẻ con mang khăn đỏ, ca tụng lãnh đạo, nhồi nét chính trị Marxist. Ngoài ra,<br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;"><span style="color: #000066; font-weight: bold;"> </span>cộng sản bắt chước Nga, dùng kỹ thuật tâm lý để khủng bố nhân dân. Lenin đã áp dụng nghệ thuật tuyên </span></span><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;">truyền lừa dối để mong lộng giả thành chân. Lenin nói:</span></span> <span style="font-style: italic; font-weight: normal;">Một điều dối trá được nhắc lại nhiều lần sẽ biến thành sự thực. </span>[7] <span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;">Cộng sản áp dụng kỹ thuật của Pavlov (1849-1936) về phản ứng có điều kiện để tuyên truyền và hành hạ nhân dân.</span></span><br /><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;">Lenin tin rằng sự tuyên truyền nhồi sọ là hữu ích cho quyền lợi công sản. </span></span><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;">Cộng sản muốn bãi bỏ gia đình vì vợ con là tư hữu mà họ nghĩ là cần phải bãi bỏ. Ngoài mục đích cộng sản hóa, diệt trừ tư hữu, cộng sản còn muốn cướp con cái nhân dân biến thành tôi tớ của đảng, biến chúng thành những cộng sản ngoan ngoản mù quáng hết lòng tôn thờ Marx, Lenin, Stalin và Mao Trạch Đông. . . Giáo dục của cộng sản là tuyên truyền, nhồi sọ, làm ngu dân cho nên không đào tạo trí thức tài ba như Âu Mỹ.Cộng sản ban đầu khinh bỉ, thù hận trí thức nên Nga đã giết, tống xuất các trí thức để sau phải thuê chuyên viên tư bản trong kỹ nghệ. Mao coi khinh trí thức như cục phân, đề cao lao động chân tay, thù hận máy móc như Đặng Tiểu Bình lại chủ trương bốn hiện đại hóa trong đó khoia học, kỹ thuật là then chốt.</span></span><br /><br /><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;">Cộng sản Việt Nam coi khinh khoa bảng. Những ai sống trong chế độ cộng sản lấy lý lịch bần nông làm bậc thang danh vọng nhưng khoảng 2000, cộng sản đi đó đi đây, thấy lãnh đạo nước người, ai cũng cử nhân, tiến sĩ cho nên bây giờ họ phong cho nhau hàng loạt tiến sĩ ma.</span></span><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;">Cộng sản lấy chính trị làm mục tiêu cho nên thất bại trong kinh tế, giáo dục và văn hóa. Họ thái quá cho nên bất cập. Họ cũng có nhiều quan niệm sai lầm về giáo dục.</span></span><br /><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;">Đời nào cũng cần giáo dục nhưng giáo dục chỉ có một phần ảnh hưởng chứ không phải là tất cả. Tôn giáo nào cũng dạy điều lành mà có mấy ai làm lành? Ngay cả những tu sĩ cũng có nhiều kẻ bất lương! </span></span><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;">Nhưng tất cả những điều trên chỉ thành công rất hạn chế ở một số người tinh thần yếu và kiến thức kém. Những việc tẩy não, dạy chính trị, triết lý Marx -Lenin là việc vô ích. Dân chúng phải cúi đầu, những tù nhân phải câm nín vì họ phải nuốt uất hận chứ không phải họ thật tâm hàng phục. Cộng sản nói đạo đức c ách mạng nhưng mấy ai có đạo đức. Ông Hồ bán Phan Bội Châu, giết Nông thị Xuân và bán nước thì làm sao mà bọn đàn em có đạo đức? Ông Gorbachev, Yeltsin, Đặng Tiểu Bình, Triệu Tử Dương, Trần Xuân Bách, Nguyễn Kiến Giang há đã được đào tạo trong lò cộng sản nhưng sao họ chống Stalin, Mao Trạch Đông và đường lối Marx-Lenin?</span></span><br /><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;">Những văn nghệ sĩ một số bên ngoài ngoan ngoản theo đảng nhưng bên trong họ đã phản khảng như Hồ Dzếnh, Chế Lan Viên, Nguyễn Khải, Tô Hải .Chỉ có việc truyền dạy cái ác là dễ vì lên dốc khó mà xuống dốc rất dễ. Cộng sản đã thành công khi tuyên truyền, giáo dục thù hận, và dạy kỹ thuật cướp của giết người nhưng cộng sản không dạy văn minh và từ bi, bác ái. Cộng sản bắt chước Đức Quốc xã đào tạo thiếu nhi thành đồ tể. Cộng sản bắt chước Trung Hoa tru di tam tộc, điều tra lý lịch ba đời, và kết tội phong kiến , tư bản hoặc liên hệ ngoại quốc nhưng họ đã lầm vì giáo dục, gia đình, xã hội không có ảnh hưởng nhiều đến cá nhân. Trong khi dân Pháp chống Đức thì thống chế Petain theo Đức.</span></span><br /><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;">Trong khi vua Trần kháng chiến chống Nguyên thì Trần Ích Tắc theo Mông Cổ. Những thanh niên Việt Nam theo học Pháp thì có kẻ theo Pháp như Trương Vĩnh Ký, Phạm Quỳnh, Nguyễn Văn Vĩnh những vẫn có những kẻ chống Pháp như Bùi Quang Chiêu, Nguyễn An Ninh, Phan Văn Hùm, Tạ Thu Thâu. Marx và Engels con nhà tư bản lại chống tư bản là tại sao? Điều này cho thấy giáo dục chỉ có tác dụng một phần.</span></span><br /><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;"><span style="color: #6600cc;"><span style="color: #000066;">Tóm lại chủ nghĩa cộng sản là một chủ nghĩa đệ nhất gian manh ,tàn ác trong lịch sử nhân loại.</span></span></span></span><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;">____</span></span><br /><br /><span style="color: red; font-weight: normal;"><span style="color: black;"><span style="font-size: 85%;">[1].</span></span></span><span class="body" style="font-size: 85%;">+<span style="font-style: italic;">The best way to destroy the capitalist system is to debauch the currency</span></span><br /><span class="body" style="font-size: 85%; font-style: italic;">+The way to crush the bourgeoisie is to grind them between the millstones of taxation and inflation.</span><span style="font-size: 85%; font-style: italic;"> </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://www.brainyquote.com/quotes/authors/v/vladimir_ilyich_lenin.html">http://www.brainyquote.com/quotes/authors/v/vladimir_ilyich_lenin.html</a></span><br /><span style="font-size: 85%;">(The Economic Consequences of the Peace.J.M.Keynes, 1919.Chapter6, Europe After the Treaty.<a href="http://books.google.ca/books?isbn=1905641850..."><cite>books.google.ca/books?isbn=1905641850<b>...</b></cite></a></span><br /><br /><span style="font-size: 85%;">[2].Một ký thóc sau khi xay giã thì còn hơn nửa ký gạo, được khoảng hai lon sữa bò . Người nông dân chỉ ăn được một bữa, người thành thị ăn được hai bữa.</span><span style="color: black; font-size: 85%;">Còn công nhân viên cộng sản, lương một tháng chỉ đủ tiêu trong mười ngày hay hai tuần.Trong khi đó, thời chiến tranh</span><span style="font-size: 85%;">, tại miền Nam, học bổng sinh viên Đai học Sư Phạm 1500. lương công chức hạng thấp nhất 3000-4000, tô phở ba đồng, vàng 3000-5000đồng một lượng, tạ gạo khoảng 150- 200 đồng.</span><br /><span style="font-size: 85%;">[3].<a class="external text" href="http://www.nytimes.com/2005/10/23/books/review/23cover.html?pagewanted=print" rel="nofollow" title="http://www.nytimes.com/2005/10/23/books/review/23cover.html?pagewanted=print">Mao, the real Mao.</a><cite class="book" id="CITEREFShort2001" style="font-style: normal;">Short, Philip (2001). <i><a class="external text" href="http://books.google.com/books?id=4y6mACbLWGsC&pg=PA279&dq=mao+a+life+%27tens+of+thousands%27+died&ei=atxASrCwG5HIyASswqVE" rel="nofollow" title="http://books.google.com/books?id=4y6mACbLWGsC&pg=PA279&dq=mao+a+life+%27tens+of+thousands%27+died&ei=atxASrCwG5HIyASswqVE">Mao: A Life</a></i>. Owl Books. p. 279. <a class="internal" href="http://www.blogger.com/wiki/Special:BookSources/0805066381">ISBN 0805066381</a><span class="printonly">. <a class="external free" href="http://books.google.com/books?id=4y6mACbLWGsC&pg=PA279&dq=mao+a+life+%27tens+of+thousands%27+died&ei=atxASrCwG5HIyASswqVE" rel="nofollow" title="http://books.google.com/books?id=4y6mACbLWGsC&pg=PA279&dq=mao+a+life+%27tens+of+thousands%27+died&ei=atxASrCwG5HIyASswqVE">http://books.google.com/books?id=4y6mACbLWGsC&pg=PA279& mao+a+life+%27tens+of+thousands%27+died&ei=atxASrCwG5HIyASswqVE</a></span>.</cite><span class="Z3988" title="ctx_ver=Z39.88-2004&rft_val_fmt=info%3Aofi%2Ffmt%3Akev%3Amtx%3Abook&rft.genre=book&rft.btitle=Mao%3A+A+Life&rft.aulast=Short&rft.aufirst=Philip&rft.au=Short%2C+Philip&rft.date=2001&rft.pages=p.%26nbsp%3B279&rft.pub=Owl+Books&rft.isbn=0805066381&rft_id=http%3A%2F%2Fbooks.google.com%2Fbooks%3Fid%3D4y6mACbLWGsC%26pg%3DPA279%26dq%3Dmao%2Ba%2Blife%2B%2527tens%2Bof%2Bthousands%2527%2Bdied%26ei%3DatxASrCwG5HIyASswqVE&rfr_id=info:sid/en.wikipedia.org:Mao_Zedong"></span>Jean-Luc Domenach. <i>Chine: L'archipel oublie.</i> (<i>China: The Forgotten Archipelago.</i>) Fayard, 1992. <a class="internal" href="http://www.blogger.com/wiki/Special:BookSources/2213025819">ISBN 2-213-02581-9</a> pg 47 (Wikipedia)</span><br /><span style="font-size: 85%;">[4].When one dies, it is a tragedy. When a million die, it is a statistic.</span><br /> <span style="font-size: 85%;">Death solves all problems — no man, no problem. </span><span style="font-size: 85%;"><a href="http://en.wikiquote.org/wiki/Joseph_Stalin">http://en.wikiquote.org/wiki/Joseph_Stalin</a></span><br /><span style="font-size: 85%;">[5]. Oscar Chapuis, 14;</span><span style="font-size: 78%;"><a class="l" href="http://www.google.com/url?sa=t&source=web&ct=res&cd=11&ved=0CAcQFjAAOAo&url=http%3A%2F%2Fweb.datviet.com%2Fblogs%2Fforums%2F%2Farchive%2Findex.php%2Ft-171342.html&ei=NKPOSvb9J5XhlAfD4MGpCg&rct=j&q=t%C3%B4n+%C4%91%E1%BB%A9c+th%E1%BA%AFng+n%C4%83m+1928&usg=AFQjCNHuZvppGdqMj1J6DqB4DEre3zGUhg&sig2=jc_gSm2SjkB4Soharw7wKg">Vụ án mạng đường Bacbiê Sài Gòn [Archive] - DatViet.com)</a></span> <span style="font-size: 85%;"> Trong đêm 8 rạng ngày 9 <em>tháng</em> 12 <em>năm 1928</em>, một vụ ám sát quá cổ hủ thô bạo <b>....</b> Theo tờ An <em>Nam</em> Hướng Truyền (Echo Annamite), <em>Tôn Đức Thắng</em><b>...</b> tuyên bố như sau:</span><br /><br /><span style="font-size: 85%;">Trong đêm 8 rạng ngày 9 tháng 12 năm 1928, một vụ ám sát quá cổ hủ thô bạo đã diễn ra trong giữa phân bộ Thanh Niên Cách Mạng Đồng Chí Hội(*) ở Nam Kỳ. Lê Văn Phát (bí danh Mỹ, Lang) bị đồng chí kết án tử hình vì tội phản bội, theo điều lệ của đảng, vì anh ta "ve vãn người chị em của chúng ta là Thị Nhứt". Tội của Phát là "không gạt bỏ tình riêng để toàn tâm toàn ý phục vụ cách mạng". Ba người trong số các đồng chí trẻ nhất của Phát (23, 24 và 26 tuổi) phải thi hành án quyết đã được tòa án cách mạng chuẩn y. Tôn Đức Thắng chủ trì tòa án, lúc đó 40 tuổi, đứng đầu kỳ bộ. Vì đâu, (vì tự ái, vì ghen tương?) án quyết thủ tiêu một đồng chí không tương xứng với "lỗi lầm", bí mật ấy vẫn âm u trong bóng tối.</span><br /><br /><span style="font-size: 85%;">Một vụ sát nhân chính thức, ba nạn nhân cùng một lúc, đáp lại vụ ám sát trên: Tòa đại hình Sài Gòn ngày 15 tháng 7 năm 1930 kết án tử hình ba người thi hành án quyết trên kia. Tòa chỉ tuyên phạt Tôn Đức Thắng (người sau này kế vị chủ tịch Hồ Chí Minh năm 1969) 20 năm tù khổ sai, và Phạm Văn Đồng (về sau là thủ tướng của chính phủ Hồ Chí Minh) 10 năm tù cấm cố. Hai mươi ba người khác trong phân bộ phải chịu án tù tổng cộng 100 năm. Phân bộ Thanh Niên Nam Kỳ hoàn toàn tan vỡ.</span><br /><br /><span style="font-size: 85%;">Hai năm năm tháng sau vụ ám sát, trong hoàn cảnh phong trào nông dân thoái trào và thời kỳ khủng bố trắng, bọn cầm quyền bí mật chuẩn bị hành quyết những người bị kết án tử trong đêm 20 rạng ngày 21 tháng 5 năm 1931.</span><br /><br /><span style="font-size: 85%;">Máy chém dựng sồ sộ trước cổng Khám Lớn Sài Gòn, lính cảnh sát xếp hàng dày đặc ngăn đón các con đường, chánh sở mật thám có mặt tại đó, tay lăm lăm khẩu súng lục. Vào lúc bốn giờ sáng, ba cái đầu người cách mạng trẻ tuổi rơi xuống sau tiếng hô cuối cùng "Đả đảo đế quốc Pháp".</span><br /><br /><span style="font-size: 85%;">Trong giờ liền theo đó trong Khám Lớn, tù chính trị - kể cả tù đàn bà - nổi lên phản đối: "Đả đảo khủng bố trắng! Đả đảo đế quốc Pháp!", rùm lên náo động cả châu thành. Nước vòi rồng chữa lữa tưới ngộp những người tù phản kháng, bọn ngục tốt táo bạo đánh đập họ, cùm chân họ vào khoen sắt.</span><br /><br /><span style="font-size: 85%;">Sử chính thức cùng truyện ký về lãnh tụ không bao giờ nhắc lại vụ sát nhân thô bỉ. Nó có thể làm lu mờ hình ảnh "người anh hùng Hắc Hải", Tôn Đức Thắng được phong danh hiệu như vậy để kỷ niệm cuộc nổi dậy tháng 4 năm 1919 trên chiến hạm Pháp mà người dân thuộc địa là Tôn Đức Thắng được đội thủy thủ Pháp chỉ định kéo lá cờ đỏ thượng lên.</span><br /><br /><span style="font-size: 85%;">Nếu ai muốn biết rõ hơn, thì đây:</span><br /><br /><span style="font-size: 85%;">Sáng ngày 9 tháng 12 năm 1928, mật thám phát hiện trong sân đàng sau căn phố số 5 đường Bacbiê, Sài Gòn, một xác người đàn ông đã bị biến dạng, mặt và tóc cháy xém, tay bị trói quặt sau lưng, họng bị cắt, ngực bị đâm hai chỗ.</span><br /><br /><span style="font-size: 85%;">Sau này người ta được biết người bị ám sát là Lê Văn Phát, đã từng là đại biểu đi dự Đại Hội lâm thời của Thanh Niên ở Hương Cảng. Sinh tại tỉnh Bến Tre, Phát làm thầy thuốc và cũng là hương lễ, một hương chức trông coi việc tế tự ở làng. Khi trở về Sài Gòn vào tháng 6 với danh nghĩa đại diện của Tổng Bộ bên cạnh Kỳ bộ Nam Kỳ - Kỳ bộ từ trước đến giờ do Tôn Đức Thắng chỉ huy. Thắng là người lớn tuổi hơn hết trong nhóm. Phát bị tòa án cách mạng do Tôn Đức Thắng chủ trì, xét xử bí mật và kết án tử hình vắng mặt. Người ta kết tội Phát "lạm dụng quyền hành do chức vụ đảng giao phó để hãm hiếp một nữ đồng chí."</span><br /><br /><span style="font-size: 85%;">Dù cho có những hình phạt nghiêm khắc theo như điều lệ qui định - mà Nguyễn Đình Tú phải nhớ kỹ khi gia nhập Thanh Niên năm 1926 - thì một hành vi không trong sáng (như uống rượu, cờ bạc, hay lui tới nhà điếm, cưới xin ngoài đảng, khước từ hoạt động chiến đấu do lãnh đạo giao phó) sẽ có thể dẫn tới bị khai trừ, chứ không phải tử hình như kẻ phản đảng (trốn sang trại địch, tự động hành động không có chỉ thị làm cho các đồng chí mất an toàn, chậm trễ thi hành chỉ thị, làm lộ bí mật của đảng, âm mưu phá đảng).</span><br /><br /><span style="font-size: 85%;">Kỳ bộ thành lập một tòa án vào đêm 29 tháng 11 gồm các đảng viên của Kỳ bộ Nam Kỳ và Tỉnh bộ Bến Tre tại nhà Bùi Văn Thêm, số 79 phố Pôlơ Bơlănsy. Trong số các thẩm phán đột xuất này có ba người là Trần Trương, Đặng Văn Sâm, Bùi Văn Thêm đã từng là thợ trong xưởng Kropff, nơi mà Tôn Đức Thắng làm cập rằng; Trần Trương và Nguyễn Tôn Nguyệt là bà con họ hàng với vợ Tôn Đức Thắng. Do đó uy tín của Thắng không phải chỉ vì có tuổi. Trước tiên ba thẩm phán trong phiên tòa đó bỏ phiếu chống tử hình. Nhưng áp lực của đa số là 5 thẩm phán kia làm xiêu lòng 3 người, họ tự lấn áp "tình cảm cá nhân" của mình đúng theo giáo lý (le catéchisme) do Quảng Châu đặt ra.</span><br /><br /><span style="font-size: 85%;">Trong số các đồng chí của Phát, ai sẽ là người thi hành án? Với nhiệm vụ khủng khiếp này, ba đồng chí trẻ tuổi nhất rút trúng thăm. Đó là Ngô Thiêm, bí thư Kỳ bộ, người Nghệ An; Nguyễn Văn Thinh, bí thư của Lê Văn Phát và là chủ bút tờ Công Nông Binh, sinh ở Gò Công; và Trần Thương, người Mỹ Tho. Họ còn phải đốt mặt Phát làm biến dạng xác chết theo sáng kiến của Thắng.</span><br /><br /><span style="font-size: 85%;">Sau đó Ngô Thiêm sang ngay Quảng Châu để báo cáo với Tổng bộ, mang theo biên bản của tòa án cách mạng. Tổng bộ phê phán bản án là "không tương xứng với lỗi lầm" rồi tuyên bố giải tán Kỳ bộ Nam Kỳ.</span><br /><br /><span style="font-size: 85%;">Mười sáu ngày sau vụ ám sát, sở mật thám nhận được tin tức do nhân viên "mật vụ ở nước ngoài" gửi về, nói đến tờ biên bản trên. Từ tháng 2 Tôn Đức Thắng đã bị bắt, rồi trong mùa hè, hơn hai chục chiến sĩ, dù có hay không dính líu tới vụ ám sát, lọt vào tay mật thám.</span><br /><br /><span style="font-size: 85%;">Một khi phát hiện xác chết, mật thám mở đầu tung mạng lưới bủa giăng vây bắt các tổ chức bí mật. Vì thế không chỉ 8 người mà là 45 người bị cáo phải đồng lượt ra trước tòa đại hình Sài Gòn, người thì bị khép tội "giết người có chủ ý trước", người thì bị cáo "âm mưu phá rối trị an nhà nước". Các trạng sư đề nghị xử riêng hai vụ việc nhưng bị bác bỏ. Tòa chỉ nhượng bộ ở một điểm là: hai vụ việc được xem xét lần lượt, và mỗi phạm nhân sẽ chỉ bị hỏi về những tội trạng mà mình có dính líu thôi. Nhưng dù sao xử án cùng một phiên tòa hai vụ việc hoàn toàn khác nhau cũng có một cái gì đó có tính chất gán ghép xáo trộn cốt để ảnh hưởng dư luận theo chiều hướng chính quyền.</span><br /><br /><span style="font-size: 85%;">Một năm rưỡi sau vụ ám sát mới đem xét xử, vào ngày 15 tới 19 tháng 7 năm 1930. Bầu không khí xã hội lúc đó đang hừng hực. Phong trào nông dân sôi động ở Nam Kỳ, còn ở Bắc Kỳ, 13 cái đầu của Việt Nam Quốc Dân Đảng bị rụng dưới máy chém ngày 17 tháng 6 ở Yên Bái.</span><br /><br /><span style="font-size: 85%;">Theo tờ An Nam Hướng Truyền (Echo Annamite), Tôn Đức Thắng tuyên bố như sau. . .</span><br /><span style="font-size: 85%;">Xem toàn bài:</span><br /><span style="font-size: 85%;">http://ddcnd.org/forum/index.php?topic=218.0.<cite></cite></span><br /><span style="font-size: 85%;"><cite>web.datviet.com/blogs/forums//archive/.../t-171342.html -</cite></span><br /><span style="font-size: 85%;"><cite>http://www.x-cafevn.org/forum/archive/index.php/f-21-p-3.html</cite></span><br /><span style="font-size: 85%;"><cite></cite></span><br /><span class="sqq" style="font-size: 85%;">[6].</span><span style="font-size: 78%;"><span class="body">(Give me four years to teach the children and the seed I have sown will never be uprooted.</span></span><br /><span style="font-size: 78%;"><span class="bodybold"> </span><span class="body">[(Give us the child for 8 years and it will be a Bolshevik forever).</span></span><br /><span style="font-size: 78%;"><span class="bodybold"> </span></span><span class="sqq" style="font-size: 85%;"><a href="http://thinkexist.com/quotes/vladimir_lenin/">http://thinkexist.com/quotes/vladimir_lenin/</a></span><br /><span style="font-size: 85%;">[7].</span><span class="sqq" style="font-size: 85%;">“A lie told often enough becomes truth” <a href="http://thinkexist.com/quotes/vladimir_lenin/">http://thinkexist.com/quotes/vladimir_lenin/</a></span>giahoithutranghttp://www.blogger.com/profile/10818660192100778783noreply@blogger.com0